• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 65

CHU TỪ PHƯỞNG LÀM RƠI ÁO RỒI


“Giang Chức!”


A Vãn hét to “Cẩn thận“.


Giang Chức vô thức quay người lại, xe chạy với tốc độ cao tiến vào tầ3m mắt của anh mà không hề báo trước, càng
lúc càng gần…


“Ông chủ!”


Anh chỉ kịp xê dịch một bước, eo bị gh1ìm lại, sau đó cả người bay về đằng sau, quay cuồng lăn hai vòng, tuyết bay
đầy trời cùng mũ bảo hiểm màu vàng cùng xuất hi9ện trong ánh mắt.


Gió gào thét bên tai, xe con màu đen gần như sát sau lưng anh, anh chớp mắt nhìn.


Sau đó,3 anh để mặc cho chủ nhân của mũ bảo hiểm màu vàng đè lên anh, để mặc cô xông thẳng vào trong suy
nghĩ của anh.


“Gia8ng Chức.” “Giang Chức.”


Chu Từ Phưởng gọi anh.


Anh lại nhắm mắt làm ngơ, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm,


“Anh sao rồi?”


Mũ của Chu Từ Phưởng lệch ra, đuôi lông mày dính tuyết, vụn tuyết còn vương trên lông mi, chớp một cái là rung
động mạnh, nôn nóng nhăn mặt: “Sao anh không nói gì, có phải bị thương ở đầu không?”


Cô còn quỳ xuống, trông rất chật vật.


Giang Chức ngồi trên tuyết cũng rất chật vật, trên người toàn là tuyết.


“Giang Chức.”


Anh không đáp lại, giơ tay ra hướng gần đến cô, năm ngón tay thon dài hơi cong lại, che khuất nửa khuôn mặt cô,
chỉ còn lại một đôi mắt nhìn thẳng vào anh.


Chu Từ Phưởng lùi mạnh về sau.


Giang Chức tóm lấy tay cô: “Là cô?”


“Cái gì?” Hỏi xong, cô cúi đầu né tránh ánh mắt, mũ trên đầu cũng kéo theo, giấu một nửa khuôn mặt vốn đã nhỏ
của cô.


Giang Chức không nói gì, cầm lấy một tay cô kéo thật mạnh rồi ôm lấy. Chu Từ Phưởng không hề nghĩ ngợi gì, giơ
tay lên… “Từ Phương” Anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Đừng đánh, tôi còn đang bệnh.”


Từ Phưởng.


Anh gọi cô là Từ Phương. Trời giá rét, gió lạnh thấu xương, chỉ có hơi thở của anh quanh quẩn bên tai là nóng: “Cô
đếm đến mười, tôi sẽ thả ra.” Anh gác cằm lên vai cô.


Trên người cô có mùi sữa tươi, giống hệt như người chạy việc vặt chuyên nghiệp đó.


Một, hai, ba…


Chu Từ Phưởng thả tay xuống, thầm đếm số.


Giang Chức còn đang ngồi trên nền tuyết, hơi lạnh thấu xương thẩm qua lớp quần áo dày, cầm lấy đôi tay nhẹ phát
run của cô: “Trong thời gian ngắn như thế, sao cô đến được bên cạnh tôi?”


Cô không quen dựa gần thể này, người cứng ngắc: “Tôi chạy đến.”


“Chỉ cần ba giây?” “Tôi chạy rất nhanh.” Cô ngừng lại một chút: “Anh cũng ở gần tôi.”


Giang Chức ho khan bên tai, hơi thở nặng nề hơn: “Rõ ràng là cô ở bên kia đường.”


“Tuyết lớn quá, anh nhìn lầm rồi.”


“Chu Từ Phưởng…”


Cô ngắt lời anh: “Đếm đến mười rồi.” Sau đó cô đẩy anh ra, lùi về sau, chỉnh lại mũ: “Chạy từ bên kia đường sang,
nhanh nhất cũng phải một phút, anh nhìn lầm rồi.”


Nói xong, cô lại bày ra vẻ mặt đơ thường thấy.


Giang Chức vịn cột đèn đường đứng lên, phủi tuyết trên người, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô sáng rực.


Lần đầu tiên Chu Từ Phưởng có cảm giác như bị lột hết tất cả lớp ngụy trang, không có chỗ nào che thân.


“Giang Chức.”


Cô cúi đầu, mũ bảo hiểm tròn tròn màu vàng cũng bị kéo xuống, giấu mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tay tôi đau.”


Sương Giang từng nói, con gái phải tỏ ra yếu đuối. Quả nhiên, Giang Chức hỗn loạn: “Sao thế?” Anh hốt hoảng:


“Đau ở đâu?”


Chu Từ Phưởng hơi đung đưa cánh tay, cố tình giơ ra trước mặt anh: “Vừa nãy bị va vào.” Đây gọi là khổ nhục kế.


Lần đầu tiên Chu Từ Phưởng dùng.


“Chúng ta đến bệnh viện.” Giang Chức giơ tay ra, muốn kéo tay cô, lại sợ làm cô đau nên đổi thành kéo mũ cô,
quay đầu: “Lâm Vãn Vãn, còn không mau lái xe lại đây!”


A Vãn: “…”


Bữa cơm này vẫn không ăn được.


Giang Chức đưa Chu Từ Phưởng đến bệnh viện chụp X quang, xác nhận không tổn thương đến xương mới yên
tâm, giày vò như thể đã hơn chín giờ rồi.


Thật ra tay cô không đau chút nào, nhưng Giang Chức cứ khăng khăng bảo bác sĩ băng bó cho cô, còn năm lần bảy
lượt hung dữ bảo bác sĩ cam đoan cô không có chuyện gì cả mới chịu dẫn cô ra khỏi khoa chỉnh hình. Chu Từ
Phưởng càng thêm áy náy với việc này.


Cô còn đội mũ bảo hiểm của nhân viên chuyển phát nhanh, cúi đầu mặt
mày chau: “Muộn rồi, tôi phải về đây.”


“Tôi tiễn cô.”


Chu Từ Phưởng từ chối: “Bên ngoài lạnh lắm, anh đừng tiễn tôi.”


Giang Chức không bằng lòng lắm, thấy cô “tội nghiệp” lại không nỡ không chiếu theo: “Vậy tôi tiễn cô đến cổng.”


“Được.”


A Vãn phía sau: “…”


Làm sao đây, ông chủ đáng sợ quá.


Giang Chức đưa Chu Từ Phưởng tới cổng, đoạn đường năm phút mà vì anh “đi ba bước thở gấp một lần, năm
bước ho khan một trận, vô cùng yếu ớt” nên là đi tận mười lăm phút.


Ra đến cửa bệnh viện, Chu Từ Phưởng không để anh tiễn nữa, tuyết lớn vừa mới ngưng, bên ngoài khắp đất trời
đều là màu trắng mênh mông.


Bây giờ Chu Từ Phưởng ở dưới bậc thềm tam cấp, sau khi tạm biệt Giang Chức thì nghiêm túc dặn dò anh: “Cái xe
đó đâm anh, biển số xe bị tuyết phủ, anh phải cẩn thận, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn.”


Giang Chức đứng trên cao, khom lưng xuống nghe cô nói: “Tôi biết rồi.”


“Vậy tôi đi đây.”


Sau đó cô quay người.


“Từ Phương” Giang Chức kéo cái tay không bị băng bó của cô lại.


Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Hả?”


Tay cô vẫn lạnh như đá, nhưng không giống với lúc trước, cô sẽ không đẩy anh ra theo bản năng. Đương nhiên là
cô vẫn đề phòng nghiêm ngặt, giấu mình thật cẩn thận.


“Cô nói gì với tôi cũng được.” Anh nói.


Chu Từ Phưởng nhìn anh, ánh mắt mờ mịt.


Giang Chức bước xuống thêm: “Có nghe hiểu ý tôi nói không?”


Cô lắc đầu.


Giang Chức giơ tay ra đặt trên đầu rồi xoa đầu cô.


“Cô không giống những người khác, cô có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi.” Bao gồm cả kẹo của anh, đánh người
của anh, thậm chí là đè lên người anh.


Những điều này đều có thể, anh nghĩ, hình như không có việc gì cô làm mà anh không thể chịu đựng. Chu Từ
Phưởng không quen tiếp xúc thân thể lắm, trốn về đằng sau, gương mặt trái xoan bị gió lạnh thổi đến ủng đó, cô
chớp mắt nói: “Tóc rối rồi.”


Trọng điểm là tóc hả!


“Rồi thì rồi.” Anh xoa mạnh hơn, sau đó đội cái mũ áo khoác ngoài lên giúp cô: “Về đi, đến nơi thì gọi điện cho
tôi.”


Chu Từ Phưởng im lặng một lúc: “Hẹn gặp lại, Giang Chức.”


Sau đó cô rời đi.


Giang Chức đứng ở cửa bệnh viện rất lâu.


A Vãn bước lên trước: “Ông chủ, bên ngoài gió lớn lắm, đi vào đi.”


Giang Chức không nhúc nhích, nhìn hàng dấu chân trên đất: “Điều tra camera chưa?”


“Điều tra rồi, chỉ là tuyết rơi lúc xế chiều lớn quá, camera bị trục trặc.”


Anh không nhìn nữa, trong mắt như có một lớp sương chiều nặng nề, chốc sáng chốc tối, không rõ cảm xúc: “Anh
có thấy rõ vị trí ban đầu của cô ấy không?”


A Vãn lắc đầu.


Sau đó anh ta lại lắc đầu, phiền muộn xoắn xuýt: “Nói ra không hợp lý.”


Tốc độ của người bình thường không thể nhanh như thế được.


A Vãn làm thế nào cũng không nghĩ ra: “Ông chủ, có phải chúng ta hoa mắt không?”


Giang Chức không nói gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom