• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 66

GIANG CHỨC THĂM DÒ NGƯỜI CHẠY VIỆC VẶT CHUYÊN NGHIỆP


A Vãn thì thầm: “Cậu nói liệu cổ Chu có phải là tiên nữ từ trên trời không? Chờ độ kiếp xong sẽ bay về Thiên
Đình.”


Đồ ảo tưởng này!
3


A Vãn cũng khâm phục bản thân, có thể ra mắt làm biên kịch rồi.


Đêm tối yên tĩnh, trong hành lang chỉ có tiếng ho khan, còn có lời n1ói ghét bỏ lạnh lùng của cậu chủ: “Anh lại xem
phim truyền hình nhảm nhí gì vậy.”


Nhảm nhí gì chứ!


A Vãn ưỡn thẳng lưng: “Gần đâ9y tôi đang xem “Tam sinh tam thế thập lý hoa cúc’.”


Giang Chức: “…”


Nói tới Tam sinh tam thế thập lý hoa cúc,A Vãn không ngừng3 tưởng tượng. “Nếu như cô Chu thật sự xuống đây
độ kiếp, vậy kiếp này chắc chắn là kiếp đào hoa.” Không biết A Vãn phấn khích, nhiệt tình cái gì8, dù sao cũng nói
với vẻ rất phấn khích: “Ông chủ, cậu là số kiếp của cô Chu đấy.”


Nếu thật sự có thiên định thì anh sẽ tạo ra một đầu đạn hạt nhân rồi khiến nó nổ thành vụn. Sau đó làm thêm một
phi thuyền vũ trụ cướp Chu Từ Phưởng về. Dù cô là người hay tiên, anh cũng giữ lại.


Giang Chức dừng loại suy nghĩ thiểu năng này, quay đầu lại: “Anh bị thiểu năng sao?” A Vãn: “…”


Cậu mới thiểu năng ý! Cả nhà cậu đều thiểu năng! A Vãn quyết định, khi quay về sẽ bảo Song Hỉ gọi mình là ông
nội! Gọi Giang Chức là bố gà!


Trở về phòng bệnh, y tá tới tiêm, khó tránh khỏi một trận khuyên bảo cẩn thận. Đại khái là nói sức khỏe cậu Giang
thế nào, ra sao, rồi cảm lạnh không thể ra ngoài ra sao, thế nào.


Giang Chức chế ồn, bảo y tả câm miệng.


“Đi điều tra Cận Tùng xem.”


A Vãn còn đắm chìm trong ảo tưởng Song Hỷ gọi anh ta là ông nội, gọi Giang Chức là bố. Trong giây lát đầu óc
chưa trở lại bình thường, một lúc lâu sau anh ta mới phản ứng: “Không phải người nhà họ Giang sao?” Anh ta nghĩ
là do người nhà họ Giang làm.


“Người nhà họ Giang vẫn chưa ngu đến vậy.”


Giang Chức không giải thích, mệt mỏi nằm xuống.


A Vãn nghĩ mãi không rõ, nhưng cũng không dám hỏi.


Sau khi Chu Từ Phưởng về đến nhà đã gần mười giờ, quần áo chưa thay cô đã đi mở máy tính.


“Sương Giáng.”


Sương Giáng lập tức gõ chữ trả lời: “Tôi đây.”


“Camera quay được tối rồi sao?”


Tâm tư Giang Chức kín đáo, nhất định sẽ đi kiểm tra. Lúc Chu Từ Phưởng chụp ảnh ở bệnh viện đã dùng điện
thoại liên lạc với Sương Giáng. Mất bò mới lo làm chuồng, không biết có kịp không.


“Quay được rồi.” Sương Giang nhanh chóng trả lời: “Không cần lo lắng, tôi đã giúp cô chặn ống kính.” Chu Từ
Phưởng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm: “Cảm ơn.” Cô đứng dậy, đi lấy một hộp sữa lạnh trong tủ lạnh: “Vậy chiếc
xe thì sao?”


“Cũng quay được rồi, nhưng tuyết rơi quá nhiều, hoàn toàn không nhìn rõ, người lái xe đeo khẩu trang, không
nhìn ra nam hay nữ.”


Chu Từ Phưởng ngồi lại trước máy tính: “Loại xe?”


“Cũng điều tra rồi. Kiểu dáng phổ thông của BMW, không có gì đặc biệt.”


Biển số xe bị che, cũng có nghĩa là không có manh mối nào.


Chu Từ Phưởng cúi đầu suy nghĩ.


Sương Giảng hỏi cô: “Cô phải lo chuyện của Giang Chức sao?”


Cô không hề do dự “Phải lo.”


Cô sẽ không để người khác hại Giang Chức, ai cũng không được.


Sương Giang lại băn khoăn: “Nhưng Giang Chức sinh lòng nghi ngờ cô. Anh ta lại thông minh, tôi sợ anh ta sẽ
đoán ra manh mối gì đó.” Miệng vết thương, tốc độ, những điều không bình thường của cô đã khiến Giang Chức
nhận ra được.


Chu Từ Phưởng im lặng.


Cô rất sợ người khác biết bí mật của mình, rất sợ bị coi là quái vật. Điều cô sợ nhất là Giang Chức cũng sẽ nhìn cô
bằng ánh mắt chán ghét, sau đó không còn coi cô là bạn, cũng không nói chuyện với cô, không cho cô kẹo, không
tặng cô đèn.


“A Phương, nếu cô không muốn bị lộ, phải giữ khoảng cách với anh ta.”


Op op…


Hộp sữa trong tay Chu Từ Phưởng bị cô không cẩn thận bóp méo, sữa chảy ra khắp nơi, cô chán nản mấp máy môi:


“Tôi biết rồi.”


Trên mặt cô có biểu cảm mất mát.


Đây là lần đầu tiên Vương Giang nhìn thấy biểu cảm của cô sinh động như vậy.


“Giúp tôi điều tra thêm một thứ.” Chu Từ Phưởng lau sạch sữa trên tay rồi nói: “Dây treo bình an hình thoi, chất
liệu gấm màu vàng, chỗ góc bên trái thêu chữ Thư bằng kim tuyến màu xanh.”


Người lái xe mặc trang phục đen, mũ kéo thấp, áo khoác và khẩu trang đều che kín mặt, không có điểm đặc trưng
nào. Thị lực của Chu Từ Phưởng tốt, nhìn thấy dây treo bình an trên xe, to bằng nửa bàn tay. Cô tìm được giấy bút,
muốn vẽ dây treo bình an. Nhưng mấy hình vẽ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, không giống chút nào, cô thật sự không có
năng khiếu hội họa.


Điện thoại để bên cạnh vang lên.


Cô cầm lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn WeChat Giang Chức gửi.


“Về tới nhà rồi sao?”


Cô trả lời: “Về tới rồi.”


“Chụp bức ảnh cho tôi.” Giang Chức lại gửi một tin tới: “Xác nhận an toàn của cô.”


Chu Từ Phưởng đứng dậy, chụp cửa nhà cho anh.


Giang Chức: “…”


Không phải anh muốn nhìn của nhà cô!


“Chụp cô ấy.”


Chu Từ Phưởng chụp nửa khuôn mặt cho anh.


Trong ảnh, ánh mắt cô mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt, dường như đang tìm ống kính, những vẫn chưa tìm đúng.


Giang Chức: “…”


Chắc cô gái này chưa bao giờ chụp ảnh tự sướng, có lẽ cũng không thường xuyên sử dụng chức năng của điện
thoại, lần trước gọi video với cô thì phát hiện cô không tìm được ống kính. Chỉ số IQ cao như thế mà lại lơ mơ như
vậy, thật sự vụng về tới mức đáng yêu.


Giang Chức không gõ chữ nữa mà gửi tin nhắn thoại: “Ăn hết kẹo rồi sao?”


Nghe giọng của anh hơi khàn,


Chu Từ Phưởng không biết gửi tin nhắn thoại thể nào nên vẫn chậm rãi gõ chữ “Sắp ăn hết rồi.”


“Ngày mai cô tới phim trường, tôi mang cho cô.”


“Được.”


Cô lập tức chuyển 10 ngàn tệ cho Giang Chức.


Giang Chức không nhận.


“Cô có rất nhiều tiên sao?”


Chu Từ Phưởng hơi suy tư “Cũng tạm.” Không thể nói thật, Giang Chức quá thông minh, Anh lại hỏi: “Kiếm tiền
bằng cách nào?”


Cô đáp: “Làm công.”


“Đã làm công việc gì?” Giọng điệu của anh rất tùy ý, nghe qua như nói chuyện phiếm. Chu Từ Phưởng không do
dự lâu, bắt đầu trả lời từng cái một. “Dán kính cường lực.”


“Giao đồ ăn.”


“Diễn viên quần chúng.”


“Làm người mẫu.”


“Phát tờ rơi.”


“Lái xe thuê.”


“Chuyển gạch.”


Phía sau còn nữa, cô liệt kê mười mấy ngành nghề,


Chỉ là không có người chạy việc vặt chuyên nghiệp.


Khoan đã…


Giang Chức cao giọng: “Cô còn chuyển gạch nữa sao?”


“Có chứ.” Cô nói: “Chuyển gạch nhiều tiền.” Chủ yếu là vì sức cố lớn, một mình có thể chuyển số lượng bằng ba
người đàn ông. Lúc này, trong đầu Giang Chức hiện ra một bóng dáng gầy yếu, đội một cái mũ bảo hộ màu đỏ,
mặc trang phục không vừa người, đeo một chiếc găng tay bị rách nhiều chỗ, chân đi một đôi giày vải quân đội,
cong lưng với khuôn mặt đầy bụi đất, chuyển gạch giữa một đám đàn ông ghê tởm..


Không thể tưởng tượng nổi anh sắp đau lòng chết mất!


Anh gần như hét lên: “Sau này không cho phép đi chuyển gạch!”


Tại sao không cho đi? Chuyển gạch vừa thoải mái lại kiếm được tiền. Chu Từ Phưởng không hiểu, nhưng vẫn đồng
ý: “Ừ.”


Thật ngoan.


Cứ ngoan như vậy thì tốt rồi.


Giang Chức: “Từ Phương.”


Chu Từ Phưởng: “.”


“Đi ngủ đi, muộn lắm rồi.”


“o”


“Ngủ ngon.” “Ngủ ngon.”


Cuối cùng Giang Chức gửi một biểu tượng cảm xúc chỉ cần có ngoan sẽ mua cho cô một con đường được lưu từ chỗ
Tiết Bảo Di.


Chu Từ Phưởng trả lời lại là một dấu chấm tròn.


Sau đó không nói chuyện phiếm tiếp nữa. Giang Chức vốn còn muốn nói thêm một lúc nhưng vừa nghĩ tới Chu Từ
Phưởng phải làm nhiều công việc như vậy, còn đi chuyển gạch, nên anh không nỡ trì hoãn thời gian ngủ của cô.


Anh nhìn chằm chằm dấu chấm tròn kia.


Hình nền trong tin nhắn là ảnh của cô, là bức ảnh lấy được từ chỗ ông chủ tiệm làm tóc, có lẽ cô rất ít khi chụp ảnh,
biểu cảm rất ngây ngô, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt như đang nói – Tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?


Trong phòng chưa bật đèn, A Vãn bước vào thì nhìn thấy ánh sáng điện thoại chiếu lên khuôn mặt điên đảo chúng
sinh kia của ông chủ. Sắc đẹp kinh hồn đêm khuya đấy, giống như ma nữ diêm dúa lòe loẹt.


Không biết bắt đầu từ lúc nào, ông chủ của anh ta đã có thói quen thức đêm.


A Vãn nhắc nhở: “Ông chủ, cậu vẫn chưa ngủ sao? Hơn mười giờ rồi.”


Anh vẫn nhìn chằm chằm điện thoại: “Điều tra thế nào rồi?”


“Không tra được bất động sản nào trên danh nghĩa của cô Chu, căn nhà cũng không phải đăng ký dưới tên cô ấy.”


Tiền tiết kiệm lại càng ít tới mức khiến người ta đồng cảm.


Giang Chức không nói gì, ngón tay dùng trên giao diện WeChat, vuốt ve hình đại diện tối đen của Chu Từ Phưởng.


Nếu cô thật sự là người chạy việc vặt chuyên nghiệp, không tra ra được cũng bình thường.


Nhưng phải giải thích như thế nào về miệng vết thương trên cánh tay cô lần đó?


Rồi lại làm sao giải thích về việc cô chỉ dùng ba giây để chạy từ đường đối diện tới trước mặt anh ngày hôm nay.
Anh không hề có đầu mối.


A Vãn thấy đã tới lúc bày tỏ ý nghĩ của anh ta: “Ông chủ, có phải cậu nghi ngờ cô Chu là tên dâm tặc bắt cậu đúng
không?” Giọng của anh ta rất chắc chắn: “Chắc chắn cậu đã lầm rồi. Người có đạo đức tốt, chính nghĩa, nghiêm túc
như cô Chu sao có thể là dâm tặc chứ.”


Giang Chức ngẩng đầu, ánh sáng điện thoại chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt của anh: “Đừng có mở miệng
ngậm miệng là gọi dâm tặc.”


ơi! Còn bảo vệ người ta nữa sao!


Hừ!


A Vãn không tranh luận với anh.


Giang Chức để điện thoại xuống, nằm lại giường bệnh: “Đi truyền lời tới chỗ bà cụ.”


“Truyền cái gì ạ?”


“Thì nói…” Giọng điệu của anh hơi nghiền ngẫm: “Nói luôn có kẻ đểu cáng muốn hại chết tôi.”
Sau đó thì sao?


Bảo bà cụ đi giết chết kẻ đểu cáng sao?


A Vãn đang muốn hỏi rõ.


Giang Chức tiếp tục dặn dò: “Sau đó nói thêm một câu.”


“Nói một câu gì?”


Giọng điệu anh trở nên lười biếng, có thể do đã buồn ngủ, lại đang bệnh, giọng mềm nhũn: “Nói anh lực bất tòng
tâm, chân tay không bằng người ta. Tiện thể nói với bà cụ, gần đây thủ đô có một người chạy việc vặt chuyên
nghiệp rất giỏi, thân thủ tốt, sức làm việc rất mạnh, một người mạnh hơn gấp trăm lần vệ sĩ như anh.”


A Vãn lực bất tòng tâm, tay chân không bằng người ta: “…”


Anh ta rất muốn chửi thề.


Nhịn đi, nhịn đi.


Không nhịn nổi rồi!


Khốn kiếp!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom