• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 67

ĐỒ CUỒNG BẢO VỆ VỢ ONLINE


Hôm sau, tuyết lớn tạm ngừng, nền đất trắng xóa.


Chu Từ Phưởng phải quay phim lúc 9 giờ, cô đã đi ra ngoài vào lúc 7 giờ hơn. Cô3 mặc một áo lông rất lớn, đội một
chiếc mũ bông che tại, trùm kín tai và cằm, chỉ để hở mũi và mắt ra ngoài.


Trên mặt đất đã tí1ch tuyết dày cộm, cô mang giày đi trên tuyết, nhảy một cái lên tuyết rồi lại cái nữa.


“Cô Chu.”


Phía sau có người gọi c9ô.


Chu Từ Phưởng đứng vững, không nhảy nữa.


“Cô Chu.”


Cô quay đầu, nhìn thấy một ông bác với khuôn mặt rất tròn3, bụng cũng rất tròn: “Bác kêu tôi sao?”


Ông bác cười ha ha, cười rất vui vẻ. “Đúng vậy, đúng vậy.” Hai tay ông ấy đút vào tron8g tay áo, chắc sợ lạnh, cổ
rụt lại, rất đáng yêu cũng rất hòa nhã: “Tôi là bảo vệ ở cổng mới tới, sau này nếu cô Chu cô gặp phải chuyện phiền
phức gì, cứ tới tìm tôi nhé.”


Những người bảo vệ cổng trước đây bị đôi mắt màu đỏ của cô dọa chạy. “Được.” Chu Từ Phưởng cúi đầu, không
nhìn thẳng người đó: “Cảm ơn.”


Ánh mắt nhìn cô của ông bác rất quý mến. Ông vẫy tay, khi cười đôi mắt híp lại thành một đường: “Vậy cô đi làm
đi, trên đường cẩn thận nhé.”


Chu Từ Phưởng cúi đầu rồi đi. Đi được bốn, năm mét…


Cô quay đầu lại: “Bác ơi, bác họ gì ạ?”


Vừa mới ra ngoài một lúc mũi ông bác đã đỏ bừng vì lạnh, có hơi buồn cười nhưng rất đáng yêu, ông ấy thở ra rồi
nói với vẻ nhiệt tình: “Tôi họ Phương.”


A, cũng họ Phương đấy. Chu Từ Phưởng cảm thấy người mang họ Phương đều là người tốt: “Tạm biệt.”


Cô lễ phép nói tạm biệt với ông bác, sau đó tiếp tục giẫm lên tuyết đi tới phim trường làm việc.


Ông bác Phương dõi theo Chu Từ Phưởng bằng ánh mắt yêu mến, sau đó chà tay rồi chạy về phòng bảo vệ, ôm túi
giữ ấm trong lòng rồi mới lấy điện thoại bàn gọi một cuộc điện thoại.


“Alo, con gái à.”


“Gặp được rồi, gặp được rồi.” “Đẹp thật đấy.”


“Ôi chao, cái trí nhớ này, quên đưa sữa AD cho con bé rồi.” Lúc Chu Từ Phưởng tới phim trường vẫn chưa tới 8
rưỡi, cô tới sớm nên người ở phim trường không nhiều lắm. “Từ Phương, Từ Phưởng.” Từ xa đã thấy Phương Lý
Tưởng đang vẫy tay với cô, trong tay còn cầm một cái bánh bao súp đã cắn một miếng. Chu Từ Phưởng rụt tay vào
trong tay áo lông, lắc qua lắc lại rồi đáp một tiếng.


Phía trước đường hẹp, không biết nữ diễn viên của đoàn làm phim nào đi tới trước mặt, dáng vẻ rất đắc ý, còn có
vài người trợ lý đi theo phía sau. Váy của cô ta rất lộng lẫy, làn váy dài quệt cả xuống đất, đám người nhanh chóng
bước tới gần. Chu Từ Phưởng lập tức chuyển vào trong góc sợ giẫm phải chiếc váy xinh đẹp của người ta.


Roạt roạt! Váy của nữ diễn viên kiA Vãn bị rách một lỗ lớn.


Chu Từ Phưởng lập tức nhìn thoáng qua, sau đó vùi đầu đi tiếp.


“Này.”


Này?


Gọi cô sao?


Chu Từ Phưởng quay đầu. Nữ diễn viên kia trang điểm rất tinh tế, nhất là đường kẻ mắt, cong cong rất quyến rũ,
có điều cô ta lại nói với vẻ mặt nghiêm khắc: “Cô mù rồi hả?”


Mắt to, miệng nhỏ, sống mũi cao, cằm nhọn, gương mặt rất xinh đẹp. Chu Từ Phưởng nghĩ hình như cô đã từng
thấy người này. A, cô nhớ ra rồi, lần trước lúc máy tính cô nhiễm vi rút, chị gái nhỏ luôn nháy mắt, mặc một bộ đồ
rất thiếu vải nhảy ra trên màn hình, giống với nữ diễn viên này.


Đương nhiên, Chu Từ Phưởng không bao giờ lên mạng nên không biết có một thứ được gọi là những người nổi
tiếng phẫu thuật thẩm mỹ.


Chu Từ Phưởng không quen bị người ta nhìn chằm chằm, nên cô kéo mũ bông trên đầu xuống: “Không phải tối
giẫm.”


Nhưng đối phương không tin, hất cằm lên: “Không phải cô giẫm thì nó tự rách à?”


Nhưng có thật sự không giẫm mà.


Chu Từ Phưởng không muốn để ý nữa, xoay người muốn đi.


Đột nhiên nữ diễn viên cao giọng: “Tôi cho cô đi rồi sao?”


Chu Từ Phưởng nhíu mày, có hơi phiên.


Trợ lý phía sau nữ diễn viên tiến lên, gọi cô ta “chị Dĩnh“.


“Cô gái này ở đoàn làm phim nào?” Cô ta chỉ vào Chu Từ Phưởng rồi hỏi.


Trợ lý nói: “Chưa từng thấy.”


“Đuổi cô ta ra ngoài.”


Con phố cổ thời dân quốc này đã được đoàn làm phim “Vô dã” bao trọn nên chỗ này rất ít người, càng không có
người qua đường gì đó đứng quanh xem. Trợ lý của nữ diễn viên không hề đắn đo định tiến lên kéo Chu Từ
Phưởng.


Đột nhiên…


Một cái bánh bao súp ném tới giữa gáy của nữ trợ lý kia, nước súp bắn ra khắp nơi.


Theo sau đó là một tiếng ôi a cà lơ phất phơ: “Phim trường này của nhà cô mở sao?”


Phương Lý Tưởng đi tới, trong miệng còn nhét một chiếc bánh bao súp.


Cô nhìn nữ diễn viên đầu tiên.


Khốn kiếp, người nhà họ Lạc!


Đừng sợ! Phương Lý Tưởng bình tĩnh sau một giây, sau đó lấy ra cái khẩu trang từ trong áo bông rồi đeo lên cho
Chu Từ Phưởng, còn lén dặn cô: “Từ Phương, cô mau che kín mặt, nếu cô ta hỏi cô là ai, cô đừng nói.” Không thể bị
người nhà họ Lạc nhằm vào!


“Cô lại là ai nữa?”


Vênh váo đắc ý như vậy, không phải cô chủ nhà họ Lạc thì là ai chứ?


Nhà họ Lạc sinh được rất nhiều cô con gái như thế này, nhưng chỉ có hai người Lạc Thanh Hòa và Lạc Dinh Hòa là
được công nhận chính thức. Hai người đều là kiểu sinh ra đã ngậm thìA Vãng, nhưng tính tình thì rất khác nhau.


Lạc Thanh Hòa quản lý gia đình, nổi tiếng là khéo léo, thông minh, còn Lạc Dĩnh Hòa đã vào giới giải trí, nổi tiếng
là ngang ngược hống hách.


Đương nhiên Phương Lý Tưởng nhận ra được khuôn mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ như rắn tinh này, nhưng cô là
kiểu người sẽ cúi đầu với thể lực ác sao? Đương nhiên là không rồi!


“Bản cô nương đi không đổi tên ngồi không đổi họ.” Phương Lý Tưởng tự giới thiệu với vẻ tự tin: “Tôi là Ô Lạp
Lạp Thị Lý Tưởng!”


Trước đây Ô Lạp Lạp Thị Lý Tưởng chỉ là một diễn viên đóng vai phụ, tuy vừa mới lên làm Chức nữ lang nhưng
chưa phổ biến ở mảng điện ảnh. Vậy nên đương nhiên Lạc Dĩnh Hòa không biết cô là ai.


“Cô muốn ra mặt giúp cô ta phải không?” Lạc Dĩnh Hòa ôm tay, khiêu khích: “Cũng được, cô đền chiếc váy này
đi.”


Chiếc váy này…


Nhìn có vẻ rất đắt đấy.


Phương Lý Tưởng quay đầu nhìn Chu Từ Phưởng. Vì để không lộ thân phận của Chu Từ Phưởng nên cô ấy đã
không gọi tên cô mà gọi biệt hiệu tạm thời: “Huy Phát Na Lạp Thị Phương, là cô giẫm sao?”


Huy Phát Na Lạp Thị Phương lắc đầu.


Phương Lý Tưởng đã làm rõ tình hình, gây chuyện cả nửa ngày trời thì ra là vu oan tống tiền à. Cô hơi tức giận nên
gặp chuyện bất bình cất bước tương trợ. Cô xắn ống tay áo đá chân, cầm lấy một cuốn phim: “Tôi đến cái ông nội
nhà cô ý.”


Sắc mặt Lạc Dĩnh Hòa thay đổi ngay tại chỗ.


Nữ trợ lý bên cạnh ỷ vào thế lực của cô ta, bèn định tiến lên dạy dỗ giúp: “Cô..” Phương Lý Tưởng cười nhạt: “Tôi
nói với cô nhé, tính tình tôi rất nóng, đừng quơ tay múa chân với tôi.” Nữ trợ lý kia chỉ ra phía sau cô ta: “Chị Dĩnh
chúng tôi bảo cô ta đền, liên quan quái gì đến cô!”


Bỏ đi.


Phương Lý Tưởng nhếch miệng, cười như lưu manh: “Đã nói tính tình tôi rất nóng.” Sau đó cô dùng một tay kéo
tóc nữ trợ lý: “Bồi thường bà nội mày chứ bồi thường!”


Thời gian quay lại năm phút trước.


A Vãn hấp tấp chạy vào phòng nghỉ. “Ông chủ!” “Ông chủ!”


A Vãn vịn vào tường, thở như chó.


Giang Chức chưa tỉnh ngủ, dụi mắt nói: “Chuyện gì?” “Bên ngoài cãi nhau rồi.”


Tối qua Giang Chức không ngủ ngon, rời giường với vẻ tức giận chưa từng có, giọng điệu cực kỳ không tốt: “Tìm tôi làm gì? Không biết báo cảnh sát sao?” A Vãn vò đầu: “Nhưng người bên ngoài hình như là cô Chu.”


Vừa nói xong. Giang Chức chợt đứng dậy, gấp gáp tới mưc ho khan một trận: “Với ai?” “Cô Hai nhà họ Lạc.”


Người này của nhà họ Lạc nổi tiếng điêu ngoa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom