• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

  • Chương 68

GIÁM ĐỐC GIANG BÁ ĐẠO CƯNG CHIỀU VỢ YÊU PHƯỞNG


Tất nhiên là Ô Lạp Lạp Thị Lý Tưởng của chúng ta cũng không phải dạng hiền lành gì. A Vãn sửng sốt khi nhìn
thấy cô gái tay chân mảnh khảnh ấ3y đang nắm lấy tóc người ta, cô ấy chửi thề: “Bồi thường bà nội mày chứ bồi
thường!”


Nói xong thì bắt đầu lao vào đánh!


Bỗng1 nhiên có tiếng lạch cạch vang lên. Đó là tiếng mở nắp hộp sữa tươi. Tai của Phương Lý Tưởng thính nên
động tác nắm tóc của cô liền cứng đờ,9 cô miễn cưỡng quay đầu lại: “Đạo… đạo diễn.” Trong đoàn làm phim có quy
định là người nào gây rối sẽ bị đuổi. Đây là vi phạm quy định, Ph3ương Lý Tưởng chột dạ, run cầm cập mà lấy hơi
nói: “Chuyện này… là hiểu hiểu hiểu lầm.”


Mọi người đồng loạt nhìn sang thì thấy đạo8 diễn đang cầm hộp sữa tươi bằng hai ngón tay thon dài, anh không
uống mà nghịch ngợm đung đưa qua lại. Thân hình của anh cao, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen dài đến
mắt cá chân, anh chỉ cần đứng ở đó thì đã giống một bức ảnh tạp chí tinh xảo được thêm filter rồi. Sau lưng anh là
một vùng tuyết mênh mông trắng xóa, anh như bước ra từ bức ảnh, môi hồng răng trắng, mỗi một động tác đều vô
cùng xinh đẹp.


Vừa mê hoặc vừa yêu kiều.


Cộng thêm khí chất ung dung cao quý được dạy dỗ bởi gia đình giàu sang, đúng là khiến người ta không thể dời
mắt được.


Giọng của anh mệt mỏi: “Thở đều cho tôi trước đi.” Anh nhìn ra phía sau, đôi con ngươi tràn ngập ánh sáng lung
linh của anh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn dưới chiếc mũ bông che tai ấy. Phương Lý Tưởng thấy đạo diễn
không nổi giận thì biết rằng anh không phải là đến để hỏi tội cô, lập tức tự tin hơn, đứng thẳng lưng lên, điều chỉnh
lại tâm trạng kích động và hơi thở dồn dập của mình. Giang Chức bình tĩnh thản nhiên hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện
gì vậy?” Lạc Dĩnh Hòa vừa nhìn thấy Giang Chức thì lập tức sợ hãi, ánh mắt run rẩy, còn đâu dáng vẻ kiêu căng
ban nãy nữa.


Quay lại nhìn Phương Lý Tưởng, cô có người chống lưng nên căm phẫn sôi sục, dõng dạc hùng hồn chỉ vào Lạc
Dĩnh Hòa rồi gào khóc tố cáo: “Váy của cô ta bị rách nhưng lại khăng khăng nói là do Huy Phát Na Lạp Thị Phương
của chúng tôi giẫm phải, còn đòi chúng tôi bồi thường nữa, chúng tôi không bồi thường thì cô ta không cho chúng
tôi đi. Nói những câu nhục nhã tôi thì thôi đi, lại còn…” Cô chớp mắt một cái là hai hàng nước mắt lập tức rơi
xuống: “Lại còn đánh chúng tôi nữa chứ… Hu hu hu hu hu…”


Mọi người: “…”


Không hổ danh là Chức nữ lang, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được.


Giang Chức uống một ngụm sữa bò rồi ném hộp sữa vào thùng rác cách đó ba mét theo một đường parabol, sau đó
anh ngước mắt lên nhìn Lạc Dĩnh Hòa: “Có đúng như vậy không?”


Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Dĩnh Hòa và Giang Chức gặp nhau, bọn họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Khi còn
ở độ tuổi thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu thì cô ta cũng giống chị họ, nảy sinh lòng mến mộ đối với một anh
chàng đẹp trai, cho đến năm nhà họ Lạc xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, con trai nuôi có thân phận thấp hèn đã chết
trong trận hỏa hoạn đó.


Lúc ấy Giang Chức chỉ mới mười sáu tuổi, lê thân xác bệnh tật lâu năm của mình đến nhà họ Lạc bị phóng hỏa,
không ai dám ngăn cản anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu trai trẻ ấy mắt đỏ như máu đập nát bài vị tổ tiên nhà họ
Lạc.


Sau chuyện đó thì Giang Chức và nhà họ Lạc trở mặt với nhau, Lạc Dĩnh Hòa cũng không có bất kỳ mong muốn tơ
tưởng gì đến anh nữa, chỉ còn sợ hãi mà thôi.


Cô ta biết rõ rằng nếu như Giang Chức điên lên thì chuyện gì cũng dám làm.


Cô ta lắp bắp đáp lại lời Giang Chức: “Đúng, là do cô ta giẫm phải.” Anh ung dung bước về phía trước hai bước
như đang đi dạo, dáng vẻ lười nhác: “Các cô ấy đều là người trong đoàn làm phim của tôi, chẳng phải chỉ là một
chiếc váy thôi sao, tôi bồi thường là được rồi.” “Tôi không giẫm lên.” Chu Từ Phưởng vẫn luôn im lặng bỗng lên
tiếng, còn lặp lại: “Tôi không giẫm lên.” Giang Chức bước đến trước mặt cô, che đi ánh mắt của mọi người ở phía
sau, anh đưa tay vuốt chiếc mũ bông của cô: “Không sao đâu, đoàn làm phim của chúng ta không thiếu tiền.”


Giọng của anh rất dịu dàng.


Chu Từ Phưởng được anh dỗ dành nên không lên tiếng nữa.


Giang Chức xoay người lại: “Ra giá đi.”


Làm sao mà Lạc Dĩnh Hòa dám đòi tiền Giang Chức, vì thể giọng điệu và thái độ liền nhún nhường: “Thôi bỏ đi,
không cần bồi thường đầu.”


Thôi bỏ đi?


địa bàn của anh ức hiếp người của anh mà bỏ qua được hay sao? Giang Chức che miệng lại họ nhẹ vài cái: “Người
đòi bồi thường là cô, người nói không bồi thường cũng là cô, cô nghĩ đoàn làm phim của tôi không có ai làm chủ
à?” Sắc mặt của Lạc Dĩnh Hòa trắng bệch.


Anh ngước mắt lên, vành mắt đỏ lên vì họ, dáng vẻ vẫn ốm yếu nhưng đôi con ngươi đen như mực ấy như thép,
giết người vô hình.


“Ra giá.” Anh nói.


Lạc Dĩnh Hòa hoảng sợ: “8… 800 ngàn tệ.”


“Triệu Trung, đưa tiền cho cô ta.”


Giang Chức dặn dò xong thì Phó đạo diễn Triệu thản nhiên vung tay viết một tờ chi phiếu 800 ngàn tệ, nhờ người
đưa cho trợ lý của Lạc Dĩnh Hòa. Mặt của Lạc Dĩnh Hòa trắng bệch, cô ta không nán lại nữa, nhấc vạt váy lên rời đi.


“Đợi chút.” Bước chân của cô ta ngừng lại, sống lưng lạnh toát.


Giọng nói ung dung chậm rãi vang lên từ phía sau: “Tiền cũng bồi thường rồi, vậy có phải chiếc váy này của cô
thuộc về tôi rồi không?”


Lạc Dĩnh Hòa vô cùng hoảng sợ: “Giang Chức.”


Anh vén mái tóc ngắn màu lam khói của mình nói: “Cởi ra đi.”


Anh không hề thương hoa tiếc ngọc mà khiến cô ta khó xử trước mặt tất cả mọi người. Sắc mặt của Lạc Dĩnh Hòa
lúc trắng lúc đó, cực kỳ xấu hổ và lúng túng, cô ta cắn răng nói: “Lát nữa tôi sẽ nhờ người đưa qua.


Vẻ mặt của Giang Chức không thay đổi, đôi mắt hoa đào lạnh lùng như băng: “Không được, cởi ra cho ông ngay
bây giờ.” Đây là lần đầu tiên Chu Từ Phưởng nghe Giang Chức nói chuyện với người khác bằng giọng điệu này.


Anh rất hiếm khi tự xưng là ông, tính tình của anh không tốt nhưng nhà họ Giang dạy bảo những lễ nghi của quý
tộc nên anh rất ít khi thất lễ như thế này. Nhưng nói cho cùng thì anh cũng là một công tử nhà giàu nên anh vừa
bày ra khí thế này thì không ai dám chống lại.


Không ai dám bước đến khuyên can, ngay cả Phương Lý Tưởng – chị đại giang hồ gan to bằng trời cũng nín thở tập
trung, thầm nghĩ rằng thái tử đúng là thái tử, dù cơ thể có ốm yếu như thế nào thì cũng không phải là người bình
thường, khí chất này không phải ai cũng có thể so bì được,


Những trợ lý được Lạc Dĩnh Hòa dẫn theo cũng không dám hé răng.


Giang Chức đã không còn kiên nhẫn nữa: “Còn không cởi ra à, hay là muốn tôi tìm người đến làm?”


“Tôi… tôi.”


Lạc Dĩnh Hòa run cầm cập lắp bắp nói “tôi”, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tay cô ta nắm chặt lấy vạt váy, có nhục
nhã đến đâu cũng phải nhịn xuống mà nói: “Tôi sai rồi, anh là đại nhân rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha
cho tôi một lần đi.”


Dù không cam lòng nhưng biết phải làm thế nào đây?


Nhà họ Lạc có giàu có đến mức nào thì cũng không bằng nhà họ Giang được, chuyện hôm này dù cho cô ta không muốn nhưng cũng phải chịu phục mà thôi.


Giang Chức khoanh tay đứng trước mặt của Chu Từ Phưởng: “Sai ở đâu?”


“Chiếc váy…chiếc váy bị đá trên đất cứa rách.” Chẳng qua là do tâm trạng của cô ta rất tệ nên muốn giận cá chém thớt mà thôi, ai ngờ được lại là người trong đoàn làm phim của Giang Chức cơ chứ.


“Nếu đã biết sai rồi thì để tiến lại đi, còn nữa.” Anh nhường một bước, vươn tay nắm chiếc mũ của Chu Từ Phưởng rồi kéo cô đến trước mặt mình: “Cúi người chín mươi độ và thành khẩn xin lỗi cô ấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom