• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (4 Viewers)

  • Chương 70

NỤ HÔN GÂY BỆNH


Sau đó…


Gương mặt ửng hồng, miệng hơi mở, hai mắt đờ đẫn, bàn tay bị hôn không thể cử động được nữa, cứ giơ lên cứng
nhắc như vậy.


Dễ thương quá đi!


Thật là muốn hôn thêm lần nữa.


Giang Chức liếm môi, con dã thú điên cuồng trong cơ thể anh lại trỗi dậy, chỉ là 1sự rụt rè trên gương mặt ửng
hồng khiến anh không thể nào kìm lại được.


“Khụ khụ…”


Anh giả vờ ho khan hai tiếng, đôi mắt hoa đào 9nhướng lên, thật giống một hồ nước trong veo, cảnh sắc tuyệt đẹp.


Anh không nhịn được mà cong môi lên cười sau đó đứng dậy đi về phía Chu Từ Phưởng3 và ngồi xổm xuống
trước mặt cô.


Anh duỗi tay ra và ôm cô vào lòng giống như ôm một đứa trẻ vậy, anh đặt cô ngồi lại lên ghế sofa rồi ngồi 8xổm
xuống trước mặt sau đó ngước mắt lên nhìn cô.


Còn cô giống như một tác phẩm chạm khắc vậy, cứ ngồi yên không chớp mắt. Giang Chức cười đến mức lộ cả hàm
răng, vành tai cũng trở nên ửng hồng nhưng ánh mắt thì không che giấu được, anh đang nhìn cô một cách chăm
chú: “Sao cô lại bất cẩn như vậy, ngã có đau không?”


Gương mặt cô vẫn còn rất kinh ngạc, bàn tay bị hôn cũng đang đông cứng lại, nhưng khi nhìn kỹ lại, năm ngón tay
của cô đã hơi cong lên.


Giang Chức sợ cô mỏi tay nên hạ cánh tay cô xuống sau đó dùng một ngón tay chọc vào mặt cô: “Ngốc à?” Cô cứ
ngây ngốc nhìn anh, gương mặt càng ngày càng đỏ


Ken két…


Cánh cửa bị đẩy ra đột ngột mà không hề báo trước, cảnh tiếp theo như thước phim điện ảnh Bắc Kinh vậy. “Cậu
ẩm Chức à.”


Người mà không thèm nhìn trước ngó sau thì còn có thể là ai được chứ, đương nhiên là cậu Hai Tiết rồi.


Bị giật mình, Chu Từ Phưởng như lấy lại được hồn vía, cô đột nhiên đứng dậy rồi trực tiếp đẩy Giang Chức ra khỏi
đầu gối của mình
Rầm một cái.


Giang Chức ngồi bệt trên thảm, tay đập vào bàn nhỏ uống trà khiến kẹo trong lọ rơi hết vào người anh.


Chu Từ Phưởng ngồi xổm xuống sau đó tiện tay nhặt hai túi kẹo lên rồi chạy mất.


Giang Chức: “…”


Bây giờ đến lượt anh ngây người ra luôn.


“Khụ khụ khụ.”


Tiết Bảo Di liếc nhìn cô gái đang chạy như bay lướt qua mình: “Cậu ẩm Chức à, cậu đã làm hành động quái thú gì
mà khiến cho con gái nhà người ta bị dọa đến mức bỏ chạy vậy?” Anh ta tiện tay cầm túi kẹo lên, đang định bóc ra.


Giang Chức liền giật lại túi kẹo rồi ngồi trên thảm, cố nhịn không họ sau đó bỏ lại túi kẹo vào trong hộp.


“A Vãn.”


A Vãn nghe thấy tiếng gọi liền đi vào.


Anh vịn vào bàn rồi đứng lên: “Đem lọ kẹo này cho Chu Từ Phưởng.”


“O.”


Ánh mắt của Tiết Bảo Di như muốn lật đổ cả bầu trời, thật là muốn đánh người mà, nhưng khi nhìn thấy Giang


Chức ho khan, hai mắt uể oải, gương mặt tái nhợt thì sự thương hoa tiếc ngọc đáng chết trong lòng anh ta lại trỗi
dậy.


Con người anh ta không thể đứng nhìn người đẹp chịu khổ được.


Thôi bỏ đi, đành tha thứ vậy. Tiết Bảo Di ngồi xuống, gác hai chân lên rồi chỉ ra lỗi lầm cho nam chính: “Nhìn qua
thì cậu đúng là một tờ giấy trắng nhưng cậu mà tấn công mạnh mẽ quá sẽ dọa người ta sợ chạy mất đó.”


Chạy mất rồi còn đầu.


Giang Chức nằm xuống, thổi bay lọn tóc ngắn trên trán.


Vừa rồi là do anh thiếu kiềm chế.


Giọng nói của anh hơi khô khan: “Cậu đến đây làm gì?”


Tiết Bảo Di cũng không trêu chọc anh nữa mà đi thẳng vào chuyện chính: “Diễn viên chính trong phim mới của
cậu, cậu tự chọn đi.” Sau đó anh ta mở dữ liệu trên điện thoại ra rồi ném cho Giang Chức: “Ba người này không tồi
đâu, cậu chọn đi.”


Hai cái đầu đều là ảnh của Bảo Quang, một người là nữ diễn viên được yêu thích nhất còn một người là nữ diễn
viên chính xuất sắc nhất, chỉ có người cuối cùng là người mới.


Giang Chức bấm vào trang cuối cùng.


Tiết Báo Di liếc mắt nhìn: “Cậu có muốn suy nghĩ lại không?” Anh ta thấy hơi đau đầu, tại sao lại chọn người này
cơ chứ. “Cô gái này khá hoang dã, khó quản lý lắm.”


Đặc biệt là khi chơi game, không chỉ điên cuồng mà còn mắng chửi người nữa, có thể chửi cả nửa tiếng mà không bị
lặp từ.


Có điều, công bằng mà nói thì kỹ năng diễn xuất của cô gái này rất tốt, là một viên ngọc cần được mài giũa.


Giang Chức lười biếng vẫy tay: “Chọn cô ấy.”


Cô gái được chọn vừa rồi là người đầy triển vọng. Phương Lý Tưởng đầy tiền đồ lúc này đang ăn bánh bao súp,
một miếng hết một cái, miệng vẫn còn dính đầy dầu mỡ. Đứng ở bên cạnh là Chu Từ Phưởng, cô đang cầm hai túi
kẹo dẻo trên tay, đầu cúi thấp xuống nhìn, đứng im bất động như một tảng đá.


Phương Lý Tưởng nhét nốt chiếc bánh bao súp cuối cùng vào miệng sau đó gọi: “Từ Phương.”


“Tảng đá” vẫn đứng im. Phương Lý Tưởng lại gọi lần nữa: “Từ Phưởng.” Lúc này “tảng đá” mới ngẩng đầu lên
nói: “Hả?”


Phương Lý Tưởng nhận ra có cái gì đó không đúng: “Sao cô như người mất hồn vậy? Có phải là Đạo diễn Giang đã
làm gì cô rồi phải không?”


Cô lập tức lắc đầu sau đó nắm chặt tay phải lại rồi đưa ra phía sau: “Không có!”


Có chuyện gì vậy? Nghe cứ như giấu đầu lòi đuôi vậy?


Phương Lý Tưởng nhìn chằm chằm cô và hỏi: “Sao mặt cô lại đỏ như vậy?”


Cô cũng không biết nữa.


Chỉ là hơi nóng.


Cô tháo mũ bông che tai, vẫn nắm chặt tay phải ra sau rồi dùng tay trái quạt vào mặt. “Từ Phương à, tôi nói cô
nghe.” Phương Lý Tưởng dùng giọng điệu một người mẹ để nói chuyện với cô: “Cô phải đề cao cảnh giác với Đạo
diễn Giang.”


Chu Từ Phưởng không hiểu cho lắm: “Tại sao phải cảnh giác?”


Phương Lý Tưởng liếc mắt nhìn xung quanh xong ra vẻ thần bí tiến sát lại gần Chu Từ Phưởng rồi nói nhỏ: “Không
phải anh ấy là người đồng tính sao? Năm nay 24 tuổi rồi, gia đình nhất định sẽ thúc giục chuyện kết hôn và sinh
con. Một gia đình như nhà họ Giang nhất định sẽ không để Giang Chức cưới một người đàn ông về đầu.” Cô còn
khẳng định: “Vì vậy nhất định anh ấy sẽ tìm một người phụ nữ để giúp anh ấy nối dõi tông đường.”


Động tác quạt bằng tay của Chu Từ Phưởng lập tức dừng lại sau đó cô đột nhiên tỉnh ngộ ra


õ, hóa ra là Giang Chức chỉ muốn cô giúp anh nối dõi tông đường.


Tay phải bị Giang Chức hôn liền toát mồ hôi lạnh, cô lau tay đi rồi nói: “Tôi sẽ không giúp anh ấy giữ gìn hương
hỏa đâu.”


Bản thân cô đã là một con quái vật rồi, vậy nên làm sao có thể sinh ra một con quái vật nhỏ nữa chứ.


Phương Lý Tưởng mừng thầm: “A Phưởng của chúng ta thật giỏi!”


Còn Chu Từ Phưởng vẫn đang chìm đắm trong câu chuyện giữ gìn hương hỏa, vẻ mặt của cô rất phức tạp.


“A Vãn còn một chuyện vô cùng quan trọng nữa.”


Phương Lý Tưởng vẫy vẫy tay, Chu Từ Phưởng liên sát lại gần.


“Cô nhất định phải tránh xa Lạc Dĩnh Hòa kia ra.” Phương Lý Tưởng dùng giọng điệu vô cùng nghiêm trọng nói:


“Người phụ nữ xấu xa đó thì rất dai, tôi sợ cô ta sẽ tìm cô gây chuyện.”


Trong giới ai cũng biết Lạc Dĩnh Hòa nổi tiếng là hống hách, ngang ngược. Chu Từ Phưởng dùng bàn tay lạnh ngắt
của mình đưa lên mặt để cố gắng hạ nhiệt: “Tôi biết rồi.”


Phương Lý Tưởng vẫn tiếp tục bày ra cái vẻ mặt lo lắng vì nước vì dân, thật hiếm khi cô ấy không còn ngốc nghếch
như bình thường, lại còn rất tận tình chỉ bảo Chu Từ Phưởng: “Không chỉ có Lạc Dĩnh Hòa thôi đầu, bất cứ người
nào nhà họ Lạc, cô cũng phải tránh xa ra.”


Chu Từ Phưởng liền hỏi tại sao.


Phương Lý Tưởng trợn mắt nói: “Tôi nghe nói người nhà họ Lạc đều là cầm thú.”


Nếu như không phải cầm thú thì làm sao lại không buông tha cho một đứa trẻ cơ chứ.


“Ha?”


Chu Từ Phưởng gật đầu, hơi lơ đãng. Bây giờ Phương Lý Tưởng mới phát hiện ra đầu cô đang đẫm mồ hôi: “Sao
mặt cô vẫn còn đó như vậy chứ?” Vẻ mặt của Chu Từ Phưởng ngỡ ngàng.


“Tôi cũng không biết nữa.” Sau đó cô kéo cổ áo xuống: “Tôi thấy nóng quá.”


Phương Lý Tưởng nhìn chằm chằm cô mới phát hiện không chỉ đỏ mặt mà cả ở tại, ở cổ đến cả cổ tay của cô đều rất
đỏ, thấy vậy Phương Lý Tưởng liền mau chóng đưa tay lên trán cô.


Vừa chạm vào cái, thật không thể tin được! “Phó đạo diễn, A Phưởng của chúng tôi sốt cao rồi!”


Phó đạo diễn Triệu liên hỏi là ai?


Phương Lý Tưởng vội vàng đỡ Chu Từ Phưởng qua đó và hỏi xem có bác sĩ nào đi cùng không.


Phó đạo diễn Triệu vừa nhìn thấy Chu Từ Phưởng, người được Đạo diễn Giang quan tâm nhất liền mau chóng kêu
trợ lý đi lấy nhiệt kế.


Thật không ngờ! Bốn mươi độ! Nhưng đoàn phim lại không có bác sĩ đi cùng, điều này khiến Phương Lý Tưởng lo
lắng như muốn nhảy dựng lên: “A Phường à, cô cố gắng lên, bây giờ tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho cô ngay!” Chu Từ
Phưởng đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn không có biểu cảm gì: “Không cần.” Sau đó cô xách balo lên và nói: “Tôi đi mua
thuốc uống là được rồi.” Cô sẽ không tới bệnh viện bởi cô sợ bác sĩ sẽ phát hiện ra điều bất thường.


Chu Từ Phưởng đã xin nghỉ còn Phương Lý Tưởng sống chết vẫn muốn đi cùng với cô.


Chu Từ Phưởng liền bỏ chạy, chạy thật nhanh.


Bởi cô phải đi mua thuốc, khi cô cảm thấy khó chịu, cô không dám đi bệnh viện cũng không tiện dẫn ai theo mà chỉ
mua rất nhiều thuốc hạ sốt rồi lén lút giấu đi để uống.


Nhưng không có tác dụng. Nhiệt độ cơ thể bình thường của cô chỉ ở mức 20 độ C, đây là lần đầu tiên cô bị sốt đến
40 độ C. Hôm nay có một cảnh quay cần đến hơn 500 diễn viên quần chúng, phó đạo diễn Triệu đã tốn rất nhiều
công sức để sắp xếp vị trí cho từng người nhưng vừa mới đóng bảng thì…


Giang Chức kêu dừng lại.


Phó đạo diễn Triệu hỏi: “Có chuyện gì sao?”


Ảnh mắt của anh đảo qua một lượt đám người sau đó nhíu mày hỏi: “Chu Từ Phưởng đâu?”


Phó đạo diễn Triệu rất tò mò, không biết làm cách nào mà chỉ trong nháy mắt Đạo diễn Giang có thể biết được trong số hơn 500 diễn viên quần chúng lại thiếu một người được: “Cô ấy đã xin nghỉ vì ốm.”


Giang Chức nghe vậy liền lập tức đứng dậy khiến chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn bị hất đổ: “Cô ấy không khỏe ở đâu? Có nghiêm trọng không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”


Đôi mắt hoa đào đột nhiên bùng lửa lên, thử ánh sáng có thể thiêu rụi tất cả bên trong ánh mắt khiên cho tất cả mọi người không ai dám nhìn thẳng.


Phó đạo diễn Triệu run rẩy nói: “Cô…cô ấy bị sốt.” Còn lại thì không rõ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom