• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (1 Viewer)

  • Chương 80

Giang Chức lại khen đẹp thêm lần nữa, sau đó hỏi cô: “Có đồ nam không?”


Cô nói không biết.


Anh hỏi: “Bản ở đâu3?”


Cô thành thật trả lời: “Trên mạng.”


“Gửi link cho tôi đi.”


Cô lập tức gật đầu: “Ừm.” Cô thầm nghĩ,1 Giang Chức mà mặc màu hồng chắc chắn là đẹp nhất trên đời.


Sau đó Giang Chức ra khỏi phim trường.


Tiếp theo,9 trong phim trường mọi người bắt đầu bàn tán các kiểu.


“Có chuyện gì thế?” “Không phải Đạo diễn Giang coi trọng diễn 3viên quần chúng đó chứ?” “Không phải anh ấy là
gay sao?”


“Ai biết đâu, nói không chừng là bisexual.”


“Đúng là8 có phúc thật.”


“Phúc gì chứ, cô chưa nghe à, Đạo diễn Giang không lên được.”


“Thật hay giả đấy?”


“Còn giả được sao, cái thân thể ốm yếu của Đạo diễn Giang, có lòng cũng chẳng có sức, trong giới này có tin đồn
bảo thân thể Đạo diễn Giang không ổn.”


“Có cái mặt đó mà lại… chậc chậc, tiếc quả.”


“Ai quan tâm anh ấy có lên được không, được Đạo diễn Giang coi trọng cũng may mắn rồi, ít nhất có thể ra mắt,
tiện thể nâng một cái là có thể hot.” “Trông cô ấy thế nào? Tôi không thấy rõ mặt cô ấy.” “Tôi cũng không thấy rõ,
lúc nào cũng cúi đầu, mặc đồ đen thui, trông như ma nữ vậy.” Ma nữ Chu Từ Phưởng: “…”


Thỉnh lực của cô quá tốt, nghe thấy hết tất cả.


Bảo cô giống ma nữ cũng không sao, nhưng sao có thể nói Giang Chức được!


Cô hơi tức giận, lại cúi đầu thấp hơn, sợ đôi mắt đỏ lên sẽ dọa chết bọn họ. Tốp năm tốp ba đều đang nhỏ giọng sôi
nổi bàn tán, Phó đạo diễn Triệu bước ra nói: “Nói ở đây thì không sao, ra ngoài thì phải ngậm chặt miệng lại cho
tôi.”


Phó đạo diễn cũng nói rồi… Cảnh cáo như thế, quần chúng hóng hớt càng xác định không có lửa làm sao có khói,
thế là lại hướng ánh mắt vừa tò mò vừa tôn trọng thân thiện nhìn Chu Từ Phưởng. Chỉ có Phương Lý Tưởng lo
lắng.


“A Phường à.”


“Ừ” Chu Từ Phưởng cúi đầu, giấu mặt đi.


Phương Lý Tưởng kéo áo cô đi tới một góc, lặng lẽ hỏi cô: “Có phải cô bị Giang Chức hoạt vào tay rồi không?”


Đoạt…


Nói gì mà thô quá.


Chu Từ Phưởng lầm bầm: “Cô đừng nói là đoạt.” Lưu manh mới đoạt, Giang Chức không phải là lưu manh, Giang Chức cực kỳ tốt.


Đoạt là trọng điểm hả?


Đoạt vào tay mới là trọng điểm! Phương Lý Tưởng sợ ngây người: “Thế mà cô không phủ nhận!” Cô ấy tỏ vẻ sống
không còn gì nuối tiếc: “Xong rồi, A Phưởng của chúng ta bị yêu tinh dụ đi mất rồi.” Chu Từ Phưởng nghe xong,
lập tức sửa lại: “Giang Chức không phải là yêu tinh.”


Phương Lý Tưởng: “..”


Xong rồi, bị yêu tinh mê hoặc thật rồi, bị đoạt mất thật rồi!


Trước tiên không dây dưa về vấn đề này, có một vấn đề quan trọng hơn: “Cô nói với tôi, rốt cuộc anh ấy có phải là
gay không?”


Chu Từ Phưởng nhìn xung quanh, nói thầm: “Anh ấy không phải.”


Anh ấy thích cô mà.


Phương Lý Tưởng nhìn Chu Từ Phưởng, có chuyện gì thế nhỉ, cứ cảm thấy động tác cô đỏ mặt giấu đầu trong cổ áo
có hơi giấu đầu lòi đuôi.


Kỳ lạ quả. Phương Lý Tưởng tiếp tục thăm dò: “Cô đã xác minh anh ấy không phải là gay chưa?”


Chu Từ Phưởng mờ mịt, không hiểu lầm.


Phương Lý Tưởng ngoắc tay, tiến sát lại gần, bắt đầu mở lớp 18+: “Cái chỗ đó của anh ấy có lên được với con gái
không?”


Lý Tưởng… cởi mở quá. Chu Từ Phưởng đeo khẩu trang lên, trốn sang một bên đỏ mặt.


Phương Lý Tưởng sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ, ngây thơ thể, không biết đã bị con sói to ngoài kia lừa thế nào.


Buổi chiều còn hai phân cảnh, đều là cảnh của nam nữ chính, Đạo diễn Giang tạm thời sửa lại cảnh, lại cần sự tham
gia của diễn viên quần chúng Chu Từ Phưởng.


Giữa các cảnh quay có nửa tiếng nghỉ ngơi. Giang Duy Nhĩ đi trả tài trợ, gần hai giờ mới đến phim trường. Từ khi
Phương Lý Tưởng biết được quan hệ của cô ấy và Tiêu Lân Thư thì luôn yểm trợ giúp cô ấy.


Từ đằng xa, Giang Duy Nhi nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra từ phòng Tiêu Lân Thư. “Chị dựa vào cái gì mà
quản chuyện riêng của tôi?”


Tính tình Tiêu Lân Thư rất tốt, ít khi tức giận thể này.


“Chị muốn giúp…”


“Lâm Song!” Anh lạnh lùng cảnh cáo cô ta: “Đừng có xen vào việc của người khác.”


Lúc Giang Duy Nhĩ bước lại gần, trong phòng đã bình thường lại, Lâm Song đỏ mắt chạy ra, thấy cô thì vô thức giật
tay áo, ngước mắt: “Cô đến rồi à.”


“Ừ.” Ánh mắt Giang Duy Nhi lướt qua cánh tay cô ta.


Cô ta tự nhiên giữa hai tay ra sau lưng: “Lân Thư ở trong đó.” Cô ta cười: “Tôi bảo trợ lý ở ngoài canh chừng cho
hai người.”


“Cảm ơn.”


Cô ta nói không cần cảm ơn rồi quay người đi.


Giang Duy Nhĩ quay đầu nhìn, hơi nhíu mày lại.


Lâm Song làm người đại diện hơn mười năm, mạnh mẽ đã quen, lại là một người rất kiêu ngạo, chỉ là cô ta hơi cẩn
thận quá mức với Tiêu Lân Thư.


Vết thương trên tay cô ta giống như vết bỏng do tàn thuốc.


Giang Duy Nhĩ không nhìn nữa, nhấc váy bước vào phòng ngủ của Tiêu Lân Thư.


Trong phòng ngập mùi thuốc lá. Anh lại lén hút thuốc, thấy cô tới thì hốt hoảng giấu điếu thuốc ra sau lưng, luống
cuống đứng dậy.


Giang Duy Nhĩ buồn cười: “Em thấy hết rồi, giấu gì mà giấu.”


Anh dụi tắt thuốc lá đến ôm cô, không biết đã hút bao nhiêu mà giọng khàn đi: “Sao em lại đến đây?”


“Đến thăm anh đấy.”


Anh ôm cô, động tác vô cùng cẩn thận: “Cơm đầu, đã ăn chưa?” Giang Duy Nhĩ vùi trong vòng tay anh, ngẩng đầu
lên: “Vẫn chưa.”


Anh lập tức trở mặt: “Tháng trước em mới đau dạ dày, sao giờ còn thể” Anh răn dạy cô đôi câu rồi quay người lục
tìm đồ cho cô ăn: “Chỉ có chocolate, em ăn trước cho đỡ đau dạ dày, anh gọi đồ ăn cho em.”


Anh bóc vỏ kẹo đưa đến bên miệng Giang Duy Nhĩ


Cô cắn một miếng: “Lân Thư, Lâm Song có bạn trai chưa?”


Anh cúi đầu: “Không rõ nữa, sao lại hỏi về chị ta?”


“Hỏi vậy thôi, em thấy chị ấy cũng không còn nhỏ nữa.” Cô bị đút ăn mấy miếng chocolate, ngọt đến ngấy: “Không
ăn nữa, ngọt quả.”


Tiêu Lân Thư dỗ cô: “Ăn thêm một miếng đi.”


Cô lắc đầu.


Anh ăn hết chỗ chocolate cô ăn còn thừa rồi gọi điện thoại cho trợ lý: “Gọi hai phần đồ ăn giúp tôi, không cay,
không tỏi, thanh đạm một chút.”


Cuối cùng, anh còn đặc biệt dặn dò: “Không được có tôm.”


Dạ dày cô không tốt. Cô không ăn cay được. Cô ăn tôm sẽ bị dị ứng.


Nhưng cô luôn không quan tâm, chỉ có anh là nhớ.


Sau khi quay xong, mặt trời đã sắp lặn xuống núi. Chu Từ Phưởng dọn đồ vào ba lô xong, định về nhà thì Phương
Lý Tưởng nhảy nhót chạy tới, dáng vẻ cực kỳ thích thú. “Từ Phương, nói cho cô biết một tin tốt!” Chu Từ Phưởng
đeo ba lô, quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nghe.


“Bộ phim mới của Đạo diễn Giang ấy, tôi được chọn rồi!” Phương Lý Tưởng kích động xoay vòng tại chỗ, kêu lên:


“Là! Nữ: Chính! Đó!”


Chu Từ Phưởng giơ hai ngón cái lên, trịnh trọng khen: “Cô giỏi quá.”


Cái hơi thở cán bộ lão thành đập vào mặt này.


Sao cô gái này không thể nhảy tung tăng giống như người đồng trang lứa nhỉ.


“Từ Phương”


cửa, Giang Chức gọi cô. Chu Từ Phưởng quay đầu lại: “đi?”


Giang Chức đút hai tay vào túi, vẫn đứng ở cửa, điệu bộ như đang chờ người: “Tôi đưa em về.”


Chu Từ Phưởng suy nghĩ ba giây.


“Được.” Cô quay đầu nói với Phương Lý Tưởng: “Lý Tưởng, hẹn gặp lại.”


Nói xong, cô nhảy tung tăng đến bên cạnh Giang Chức, nhảy xong rồi cảm thấy không ổn lắm mới thu mình lại,
giấu mặt trong cái áo lông to, bước đi khuôn phép.


Phương Lý Tưởng dụi mắt, có phải ban nãy cô hoa mắt không, sao cô lại thấy cán bộ lão thành Chu Từ Phưởng
nhảy tung tăng vậy.


Giang Chức hoàn toàn không có ý lén lút, đường hoàng dẫn người đến chiếc xe đua hào nhoáng của mình.


A Vãn lái xe, thành thật làm một người câm”, hoàn toàn không quấy rầy cậu chủ cua gái, hơn nữa còn cực kỳ hiểu
chuyện mà cố tình lại rất chậm, quả đúng là tốc độ như rùa bò.


Nhìn xem, anh ta là người tinh tế hiểu lòng người biết bao nhiêu!


Từ lúc ngồi lên xe, Chu Từ Phưởng vẫn không mở miệng nói chuyện, ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt, tư thế
ngồi như cô học sinh nhỏ nghiêm túc nghe giảng.


Không giống như Giang Chức, giống như không có xương cốt vậy, nửa ngồi nửa tựa, đôi chân dài không có chỗ để,
lười biếng gác lên.


“Sao không nói gì?” Giang Chức đang nhìn cô, từ khi lên xe đến bây giờ, trong đôi mắt anh chỉ có cô.


Chu Từ Phưởng quay đầu lại, chớp mắt. Muốn nói gì?


Ngón tay níu lấy ngón tay, lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.


Dáng vẻ đợi giáo viên chủ nhiệm răn dạy này khiến Giang Chức ngứa ngáy, muốn trêu chọc cô, mà thôi, sợ lại trêu
người ta chạy mất. Anh đổi tư thế khác, vẫn nằm như không có xương cốt, chỉ là dựa sát về phía cô, khóe mắt hơi
đỏ lại thêm làn da trắng, vẻ ốm yếu rất yêu kiều, lúc liếc nhìn luôn có cảm giác xinh đẹp động lòng người.


Anh hỏi cô: “Em sống một mình sao?”


Chu Từ Phưởng trả lời: “Ừm.”


Giống như lơ đãng, khóe mắt liếc nhìn cô, anh lại hỏi: “Người nhà đâu?”


Cô không nghĩ ngợi gì: “Không có người nhà.” Nếu không có người nhà thì cô lớn lên như thế nào?


Vốn muốn thăm dò lai lịch của cô, nhưng mới hỏi hai câu Giang Chức đã không hỏi nổi nữa, nghe đến vậy thôi mà anh đã đau lòng rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom