• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 83 CỰC ĐOAN

CHƯƠNG 83: CỰC ĐOAN

Tôi là người xấu.

Tình cảm là một thứ không nói rõ được, lúc tới tựa như cơn lốc, lúc đi không có một chút điềm báo trước, nếu như lòng không đau đớn, vậy chứng tỏ, bạn không hề quan tâm hắn. Lưu Tê mất trí nhớ đả kích tôi rất lớn, tuy tôi chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện vĩnh viễn ở cùng anh ta, nhưng chuyện này quả thật làm cho tôi lớn lên nhiều, Uông Dương là một người mong muốn mà không thể có được, nhìn anh ấy từ xa là quãng thời gian thật tươi đẹp, nếu quả thật quyết định bên nhau, thì thất vọng còn nhiều hơn hy vọng. Khi tôi yếu ớt, Lộ Phi xuất hiện khiến tôi lại tin vào tình yêu, nhưng vận mệnh lắm nỗi trêu ngươi, ai cũng không ngăn cản được người thứ ba xuất hiện, cũng không thể thay đổi sự khác biệt tính cách giữa hai người, tôi ở trên giường chăm chú tổng kết con đường tình cảm của mình, thật là vô cùng gian khổ!

Trở lại ký túc xá, rồi thoải mái nằm ườn lên giường nhỏ, tôi cảm giác mình thật sự là một người xấu từ đầu tới cuối, ban đầu là tôi đáp ứng Lộ Phi, nhưng bây giờ tôi lại nói không yêu là không yêu, dù Đường Đông Phi nói cho tôi biết Lộ Phi vẫn còn ở lầu dưới kí túc xá không đi, nhưng tôi vẫn không thể đảo ngược quyết tâm của mình, dùng chăn che chắn mình, trốn tránh ánh mắt truy vấn của người khác.

“Viện Viện, cậu thực sự nghĩ kĩ chưa?” Đường Đông Phi nghiêm trang nhìn tôi nói.

Tôi chần chờ một chút, nói với Đường Đông Phi: “Ừ, tớ nghĩ kĩ rồi.”

“Viện Viện, tớ cảm thấy Lộ Phi thực sự đối với cậu tốt vô cùng, chí ít cậu ta đã đem cậu về với cuộc sống ban đầu, cậu phải biết rằng, người như chúng ta, thông thường đàn ông rất khó chấp nhận!”

“Tớ biết, nhưng tớ cứ cảm giác mình sống không còn thoải mái giống như trước, tớ đi cùng cậu ta luôn phải miên man suy nghĩ, ban đầu còn đỡ, nhưng sau tớ còn không chịu được tớ, tớ không biết cậu hiểu hay không, nhưng thời gian trước sự lạnh nhạt của cậu ta thực sự khiến tôi buồn lòng.”

“Viện Viện, Lộ Phi có thể nhất thời bị dọa bởi việc cậu gây sự vô lý, nhất thời không biết nên làm sao đối mặt với cậu, cậu phải biết rằng, cậu là mối tình đầu của cậu ta, trước đó cậu ta chưa từng yêu đương, huống hồ cậu ta và Tiểu Mạn kia cũng chưa nảy sinh quan hệ gì, cậu đừng bốc đồng, hai người các cậu đều đã bên nhau thời gian dài như vậy, tớ nhìn còn hâm mộ, nghĩ cho kĩ lại đi.”

Một tràng dài cô ấy nói quả thực khiến tôi thức tỉnh, nhất là câu tôi là mối tình đầu của Lộ Phi, tôi coi như một người cực kỳ có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cậu ta trước tôi thì có thể nói là chưa từng tiếp xúc với người khác phái, không hiểu phụ nữ, bị Tiểu Mạn mê hoặc cũng là bình thường, tôi cũng buồn cười, cứ không chịu nổi những người khác những người khác chen chân vào tình cảm của tôi, cứ coi như bọn họ chưa xảy ra quan hệ gì, nhưng cậu ta lạnh nhạt cậu ta biết rõ mà còn cố tình phạm phải, khiến tôi triệt để thất vọng với cậu ta, tôi là người xấu, tôi chỉ biết nghĩ xem mình đau lòng cỡ nào, lại không thèm nghĩ xem Lộ Phi lúc này có bao nhiêu khổ sở, tôi biết, tôi rời khỏi Lộ Phi rồi thì có lẽ sẽ càng khó tìm được một người đối tốt với tôi như cậu ta nữa, nhưng tôi không muốn khiến mình sống như bị bệnh thần kinh, tôi thầm xin lỗi vô số lần trong lòng, tôi hy vọng cậu ta có thể hiểu rõ, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là không muốn sống hèn yếu như thế.

Hầu hết thời gian, không phải là tình yêu lựa chọn bạn, mà là bạn lựa chọn tình yêu, nhưng khi bạn cảm giác được hai người không thích hợp nữa thì xa nhau đi, để lại cho đối phương hình ảnh tốt đẹp nhất là được rồi.

Không phải là không đủ yêu, mà là yêu không nổi...

Tôi mang theo áy náy sâu đậm nằm mơ, trong mơ tôi về tới cố hương, khi đó tôi đang tựa trong lòng mẹ nghe bà kể chuyện công chúa bạch tuyết, mẹ nói, công chúa bạch tuyết tuy gặp hoàng hậu ác độc, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có các chú lùn và vương tử xuất hiện trợ giúp nàng, tôi hỏi mẹ: “Con cũng muốn gặp được chú lùn và vương tử!” Mẹ vỗ vỗ đầu của tôi: “Đứa ngốc, mẹ cũng không phải hoàng hậu ác độc, bất luận con gặp phải khó khăn gì, người đầu tiên mẹ bảo vệ chính là con.” Lồng ngực của mẹ vĩnh viễn là chỗ tránh nạn của tôi, dù là trong mơ, tôi cũng có thể tạm thời quên đi đau đớn, trong giấc mơ đó, tôi là một đứa bé vui vẻ, mẹ luôn kể cho tôi về sự phồn hoa và tươi đẹp của thành phố lớn, nhưng đối với tôi lúc tôi đến, đều chỉ nhận được những ánh mắt lạnh lùng khinh thường và kỳ thị, tươi đẹp mà mẹ nói đều chỉ là lời nói dối trong sách vở, một nông dân không quyền không thế, nói tiếng quê người khác đều không nghe hiểu, người khác sẽ chỉ cảm thấy bạn là đồ nhà quê, sẽ không tôn trọng bạn, bạn vĩnh viễn không tưởng tượng nổi bạo lực ở trường mang tới nguy hại như thế nào, nếu như không đủ kiên cường, sẽ sớm chết chìm trong nước bọt của mọi người.

Đêm đó, tôi tạm thời buông lỏng mình trong giấc mơ đó, thực sự hy vọng mình có thể cứ thế không tỉnh lại. Nhưng đằng sau còn rất nhiều chuyện mình phải đối mặt. Sáng sớm, tôi bị tiếng kêu sợ hãi của Đường Đông Phi dọa cho tỉnh: “Này, Viện Viện, cậu mau dậy mà nhìn, Lộ Phi còn chưa đi kìa!” Tôi thực sự bị cô ấy dọa sợ, lại có chút đau lòng cho tên ngu Lộ Phi này, sao phải vì tôi mà đông lạnh bản thân thế chứ! Tôi mặc quần áo, chạy về phía cửa sổ, quả nhiên, cậu ta vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tôi nhìn mà mềm lòng, chưa từng có một người đàn ông nào chờ tôi cả một đêm, lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, cũng không còn nghĩ tới hậu quả gì nữa mà chạy xuống tầng.

“Cậu có ngu không hả, tôi không ra thì cậu không về ngủ trước được sao, tôi không phải đã nói với cậu hai ta không thể sao?” Tôi gầm thét với kẻ ngu này, tôi thực sự là không chịu nổi cậu ta tổn thương chính mình như thế.

“Viện Viện, anh sai rồi, anh không nên lạnh nhạt với em còn hoài nghi em, anh chỉ cầu xin em cho anh một cơ hội nữa thôi, anh cam đoan, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa!” Cậu ta đột nhiên ôm chặt lấy tôi.

Khi đó tôi chết lặng, tôi đã mất đi hi vọng với tình yêu, tôi cũng mất đi can đảm đi yêu thêm một lần nữa, tôi thực sự rất hận chính mình, bất luận tôi nói như thế nào, làm như thế nào, đều sẽ tổn thương cậu ta, tôi là người xấu, ích kỷ, chỉ biết yêu bản thân mình.

“Lộ Phi, bây giờ cậu khó chịu là chuyện rất bình thường, nhưng tôi không muốn lừa gạt tình cảm của cậu, nếu như tôi cứ thế hợp lại với cậu, sẽ không công bằng với cậu, tôi hy vọng cậu hiểu, tôi đã không yêu cậu nữa, cậu biết không?”

“Anh không biết, chúng ta trước không phải còn rất tốt sao, em sao nói không yêu là không yêu nữa, anh thừa nhận, trước anh bị em ép điên mất rồi, nhưng anh cũng không biết nên làm sao bây giờ, em dạy anh đi, anh phải làm gì, anh và Tiểu Mạn không có gì cả, anh chỉ không chịu nổi em cứ cả ngày truy vấn và vĩnh viễn hoài nghi, nhưng cho tới bây giờ anh đều chưa từng nghĩ muốn buông em ra, anh hy vọng em cũng có thể hiểu, anh chỉ là muốn cho chúng ta một không gian bình tĩnh để nghĩ lại, cho nên anh mới có thể lạnh nhạt với em, nhưng anh không ngờ mấy ngày ngắn ngủi thôi em lại chia tay với anh, anh không chấp nhận được, anh không đồng ý! Dựa vào cái gì mà em nói chia tay là chia tay, em từng nghĩ cho cảm nhận của anh chưa, em từng nghĩ cho tình cảnh của anh chưa?”

Vào giờ phút này tôi, một chút cũng không nghe vào chuyện Lộ Phi đột nhiên quay sang oán giận tôi, tôi không chịu nổi người khác lạnh nhạt, tôi không tiếp nhận được chuyện cậu ta tin tưởng Tiểu Mạn không tin tôi, tôi chính là người ích kỷ như thế, cậu ta thích oán giận thế nào thì oán giận thế đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom