• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 84 TRẢ GIÁ

CHƯƠNG 84: TRẢ GIÁ

Cuộc nói chuyện của Lộ Phi không khiến tôi cảm động, ngược lại càng khiến tôi cảm thấy e ngại khi ở bên cậu ta, bởi vì tôi biết một khi tình cảm có vết nứt, cho dù có dán lại cũng không thể trở về như xưa.

“Lộ Phi, chúng ta thực sự không hợp nhau, tôi hy vọng chúng ta chia tay trong hòa bình, thực sự rất cám ơn anh đã chăm sóc trong khoảng thời gian này, ở bên tôi thực sự khá mệt mỏi, anh không nên thích người như tôi, anh nên thích những cô gái hiền lành đơn thuần, tôi đã không còn đơn thuần như thế.”

“Anh nói rồi, anh không quan tâm quá khứ của em, anh chỉ quan tâm em. Viện Viện, hãy cho anh một cơ hội, anh cam đoan sẽ không có bất kỳ hành động quá đáng nào với cô gái khác, bất luận xảy ra điều gì anh đều chỉ tin tưởng em, cầu xin em! Đừng rời bỏ anh!” Lộ Phi ôm tôi khóc ồ lên, tôi không biết nên làm sao bây giờ, lần đầu tiên một nam nhân khóc đau lòng như vậy với tôi, tôi không biết phải an ủi cậu ta thế nào, haiz, hiện tại tôi tràn đầy cảm giác tội lỗi.

“Lộ Phi, xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi hy vọng anh sẽ ổn, tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về anh.”

Cậu ta nhẹ nhàng buông ra, nói với tôi: “Lý Viện, anh hận em!” Buông một câu nói như vậy xong, cậu ta bỏ đi. Tôi đoán cậu ta sẽ nói với tôi như vậy, nhưng tôi phải làm điều đó, biết rõ cậu ta sẽ hận tôi, nhưng còn tốt hơn là yêu một người như tôi, tôi chỉ hy vọng cậu ta sẽ sống tốt hơn tôi, dù hận tôi cũng không sao.

Khi tôi chuẩn bị trở về ký túc xá, tôi ngẩng đầu phát hiện có người trong một tòa nhà nọ đang nhìn tôi và Lộ Phi “diễn phim Quỳnh Dao”, tôi lập tức cảm thấy xấu hổ, nhưng những cô gái đó vẫn nhìn như mấy con khỉ, tôi gào lên với bọn họ: “Nhìn cái gì vậy, có gì để nhìn hả!” Nói xong cảm thấy trong lòng thật thoải mái, tôi trở về phòng đánh một giấc đã đời. Con người tôi cũng khá kỳ quái, một khi không còn yêu một ai nữa thì luôn cảm thấy trong lòng phấn chấn, làm gì cũng có tinh thần, nhưng một khi rơi vào lưới tình lại trở nên mẫn cảm yếu đuối không tự tin. Haiz, nếu phải đánh đổi một thứ để có được tiền tài và địa vị, tôi tình nguyện đánh đổi tình yêu!

Tôi ngủ mấy tiếng đã tỉnh, trong lòng loạn cào cào, tuy ngoài miệng nói không quan tâm, kỳ thực tôi vẫn rất lo lắng sợ Lộ Phi nghĩ không thông, tôi thật sự đáng bị tát vào mặt.

Tôi thật sự rất lo lắng cho cậu bạn nhỏ Lộ Phi, trong sách nói nam sinh đặc biệt coi trọng mối tình đầu của mình, tôi lại làm tổn thương bạn nhỏ trai tân. Đường Đông Phi lẳng lặng nhìn tôi, tôi nghĩ cậu ấy đã nhìn ra dáng vẻ thấp thỏm không yên của tôi, châm chọc nói: “Lo lắng chứ gì, không làm chứ gì! Thực sự không biết nên nói cậu thế nào mới tốt đây, đúng là có phúc mà không biết hưởng! Cậu đợi hối hận đi!” Tôi không để ý đến lời châm chọc của Đường Đông Phi, tôi quyết định rời giường viết kết thúc của mình và Lộ Phi, tôi áy náy với cậu ta, chỉ có thể sám hối trong những trang sách.

Gọi một ly cappuccino, tôi bắt đầu gõ chữ, sáng tác quả thực là một sở thích có khả năng chữa lành vết thương, mỗi khi tôi viết, trái tim tôi trở nên trầm lắng, từng nét bút dao động biểu đạt tâm trạng rối loạn của mình, may mà bản thân tôi còn sở thích có khả năng chữa lành như thế này, nếu không... thực sự không biết nên sống thế nào!

Mải mê viết, điện thoại của tôi vang lên, may rằng không phải là Lộ Phi, tôi mới an tâm nghe: “Alo, xin chào, tôi là Lý Viện, xin hỏi ai vậy?”

“Haiz, cuối cùng cũng bắt máy. Lộ Phi đã xảy ra chuyện, cô mau tới bệnh viện XX đi”.

“Alo, alo, đằng ấy nói gì!” Không đợi tôi hỏi rõ, đối phương đã cúp máy, tôi nghĩ thầm: Lộ Phi sao vậy nhỉ, sao lại đột nhiên đến bệnh viện, rốt cuộc tôi có nên tới hay không, nếu tôi tới chẳng phải là cho cậu ta cơ hội sao, còn nếu tôi không tới thì tôi quá nhẫn tâm. Haiz, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Băn khoăn vài phút, cuối cùng vẫn bị lương tâm của mình đánh bại, tôi vội vàng đến bệnh viện. Tôi sợ Lộ Phi làm chuyện ngu xuẩn gì, quả nhiên, điều tôi lo lắng nhất đã xảy ra, Lộ Phi uống cả một lọ thuốc ngủ, trời ạ, sao cậu ta có thể ngốc như vậy!

Tôi vội vội vàng vàng đến bệnh viện hỏi thăm phòng bệnh của Lộ Phi, tôi chạy một mạch, trong lòng không ngừng cầu khẩn mong cậu ta ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, nhất định phải bình an. Lúc tôi chạy đến phòng phẫu thuật, bạn cùng phòng của Lộ Phi đang đứng một bên, bọn họ tức giận nhìn tôi nói: “Lý Viện, rốt cuộc cô đã nói gì với Lộ Phi, cô có biết cậu ấy đã uống cả một lọ thuốc ngủ, cô có biết cậu ấy yêu cô dường nào không? Vì cô mà cậu ấy không tiếc chống đối mẹ mình, vì cô mà cậu ấy liều mạng kiếm tiền, trái tim của cô sao lại độc ác thế chứ?” Tôi lập tức nằm liệt dưới đất, đây không phải là kết quả tôi mong muốn, tôi cũng không muốn như vậy, tôi chỉ không muốn làm mất thời gian của cậu ta mà thôi, tôi không biết cậu ta cực đoan như vậy, nếu tôi biết hậu quả như thế, tôi tuyệt đối sẽ không nói với cậu ta những lời thẳng thừng đó. Nước mắt của tôi bất giác tuôn rơi, tôi không biết nên làm thế nào mới tốt, lúc này, có một y tá đi tới, nói: “Mọi người ai là người nhà của Lộ Phi?”

Tôi vội vàng hét lên: “Tôi, tôi là bạn gái của cậu ấy.” Y tá nói với tôi: “Cô đến quầy đóng tiền đóng phí phẫu thuật nhé, bây giờ Lộ Phi cần làm một đợt phẫu thuật nữa, nếu bây giờ cô không có nhiều tiền thì có thể trả một phần tiền cọc trước.” Tôi phản ứng không kịp, hỏi cô ấy: “Bao nhiêu?”

“Tiền cọc là bảy mươi triệu!” Tôi nói với y tá: “Có thể phẫu thuật cho Lộ Phi trước được không? Tôi sẽ nộp tiền ngay.” Y tá nói: “Được, cô hãy nhanh lên!”

Trong tay tôi hiện không có nhiều tiền như thế, tôi biết tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Uông Dương, anh ấy sẽ tới giúp tôi, nhưng tôi không muốn làm phiền. Tôi lập tức nghĩ tới Thẩm Lệ Lệ, bây giờ người có thể giúp tôi chỉ có chị ấy.

“Alo, Lệ Lệ, có thể tìm giúp tôi một khách hàng có tiền không, hiện tại tôi cần bảy mươi triệu, có già hay khắt khe cũng được! Chỉ cần có tiền nhanh, sao cũng được!”

“Có, Viện Viện, có điều một người một lần bảy mươi triệu thì không có, trừ phi một ngày em tiếp hai người...” Thẩm Lệ Lệ có chút nghẹn ngào nói.

“Không sao, chỉ cần có tiền nhanh là được!”

“Được, em qua đây đi, tôi ở đây chờ em!”

Cúp điện thoại, tôi đón xe tới đó, tôi nói với tài xế: “Bác tài, làm ơn lái nhanh một chút, tôi có chuyện quan trọng phải làm!” Trước đây, đụng tới chuyện này tôi đều dùng dằng dây dưa, nhưng hôm nay vì cứu Lộ Phi, tôi không lo được nhiều như vậy, tôi hận không thể đem bẻ thành hai nửa đồng thời cho hai người làm, chỉ cần có tiền, tôi có đau đớn thế nào cũng không sao. Đây là tôi nợ Lộ Phi, tôi phải cứu sống cậu ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom