-
Chương 57
Chờ sau khi Lưu Diệp tìm được thuốc, Khương Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề lên xe.
Không gian trên xe rất lớn, ở ghế sau hai người chia thành hai chỗ riêng biệt mà ngồi.
Khi Quan Chỉ ngồi vào ghế lái phụ, liền phát hiện hai người ngồi phía sau giống như có giao hẹn từ trước, một người tựa đầu vào bên trái, một người tựa đầu vào bên phải, chừa lại một khoảng trống to ở giữa, trông rất quỷ dị.
Quan Chỉ biết gần đây hai người đang chiến tranh lạnh, nhưng mà chuyến đi lần này là đại diện cho Khương Gia Quân, Quan Chỉ chỉ mong hai vị này có thể cho quần chúng vây xem bên ngoài một bầu không khí vợ chồng ân ái.
Quan Chỉ liền góp ý nói: "Thủ lĩnh, lần này chúng ta xuất hành đã cố ý đổi dáng cửa sổ của xe. . . . . . không phải là ngài và phu nhân nên ngồi gần nhau một chút sao . . . . ."
Khương Nhiên nghiêm mặt, thể hiện dáng vẻ một động vật hung dữ mạnh mẽ không cho người lạ tiến lại gần.
Ngược lại Lưu Diệp ồ một tiếng, nhích mông lại gần chỗ chính giữa.
Nhưng bởi vì Khương Nhiên không phối hợp, cho nên nhìn từ vị trí của Quan Chỉ mà nói, giống như là Lưu Diệp ngồi ở ngay giữa, Khương Nhiên chỉ là người cùng bồi theo.
Quan Chỉ cũng không biết hai người này đang ầm ĩ cái gì.
Nhưng mà nhìn sắc mặt đó của thủ lĩnh, Quan Chỉ cũng không dám nói gì
Trên đường đi coi như thuận lợi, xe chạy ổn định, rất nhanh đã có du thuyền đến đón bọn họ.
Sau đó xuyên qua tiếng người huyên náo ở khu người nghèo đến khu người giàu.
Lần lượt gia tăng tốc độ, chỉ nhìn trên mặt đất cũng biết được xe chạy nhanh cỡ nào.
Lưu Diệp ngồi không quen, lỗ tai có cảm giác bị ù ù lấp đầy.
Ngược lại Quan Chỉ thấy vẻ mặt cô không ổn, vội kêu tài xế chạy chậm lại, đồng thời cố ý mở chút nhạc nhẹ để cô có thể thả lỏng.
Tiếng nhạc bao quanh khắp người.
Không biết có phải do Quan Chỉ cố ý hay không, mà tiếng nhạc có vẻ nhu hòa tuyệt đẹp, như lời thỏ thẻ của người tình.
Đi được một lúc lâu, cuốn cùng thì đến một dãy núi hẹp màu đỏ, Sunset Boulevard là một lối đi thật dài.
Từ xa nhìn lại trông không thấy đầu.
Dần dần rốt cuộc bọn người Lưu Diệp cũng chạy vào khu Tây Liên Bang.
Lúc ở trên đường đi, khuôn mặt của Khương Nhiên vẫn trang nghiêm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lưu Diệp cũng không dám nhìn gương mặt anh, bởi vì ở trên gương mặt tuấn tú đó, cô thấy được nét trẻ con không nên nổi bật trên đó.
Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, so với tiếng hô đinh tai nhức óc cờ bay phấp phới của khu người nghèo người giàu, nghi thức chào đón của Tây Liên Bang đặc biệt nghiêm túc.
Vừa mới chạy vào khu Tây Liên Bang, Lưu Diệp liền buồn bực, trên đường đi vô cùng an tĩnh.
Tất cả cửa hàng đều khóa chặt, trên đường đến một người cũng không có.
Vì vậy Lưu Diệp có chút khẩn trương, cô hít thở sâu.
Tốc độ xe chậm lại, lúc trời gần sập tối, rốt cuộc bọn họ cũng chạy vào địa phận của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc của Tây Liên Bang.
Đó là một tòa kiến trúc hình nhọn cao lớn.
Vây quanh tòa kiến trúc kia chính là một vòng tường rào màu đỏ, mặc dù có tường rào ngăn trở, nhưng mà vẫn có những cái cây to lớn từ phía sau tường rào cố gắng vươn ra ngoài.
Cảm giác ở nơi này hoàn toàn khác với Khương Gia Quân, cũng khác với khu nhà giàu.
Trong nháy mắt Lưu Diệp có cảm giác xuyên qua thời gian, quay về thời Trung Cổ.
Hơn nữa trong lúc cô nghĩ như vậy, cánh cửa lớn màu đen của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc mở ra, một đội kỵ binh cưỡi ngựa trắng ra đón.
Động tác đều nhịp, rất nhanh đã dừng ở trước mặt bọn họ.
Quan Chỉ còn chưa kịp mở cửa xe trước, Lưu Diệp đã nghe thấy tiếng pháo mừng.
Âm thanh kia thật là lớn, Khương Nhiên đã từ trên xe đi xuống.
Lưu Diệp biết mình không nên nhìn loạn, nhưng cô vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn động tác của Khương Nhiên, sau đó cô phát hiện động tác của Khương Nhiên rất lưu loát, không phát hiện ra có gì bất ổn.
Người này thật đúng là có thể nhịn!
Chờ đến khi Lưu Diệp xuống xe, cô phát hiện ra ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô.
Cô cố gắng giữ mình bình tĩnh.
Nhưng mà xem ra bây giờ người của Tây Liên Bang đều thích để tóc dài, tầm mắt của cô liếc một vòng trên mặt của những kỵ sĩ kia, sau đó lại chú ý tới ngũ quan dáng dấp có chút thâm thúy của người Tây Liên Bang, màu của con ngươi cũng là màu đen.
Cô liền nhớ tới Tiểu Điền Thất, xem ra ngũ quan của Tiểu Điền Thất và những người này có điểm giống nhau.
Cô đang đánh giá những người đó, thì từ phía sau những tên kỵ sĩ xuất hiện một người.
Dáng vẻ của người đó vô cùng đặc biệt, mái tóc bạch kim (màu bạc), ánh mắt màu ngọc bích (màu xanh lá).
Chờ đến lúc Lưu Diệp thấy người đó, thì thấy anh ta cũng đang quan sát cô.
Người nọ khẽ gật đầu, so với biểu tình khoa trương của Mậu Ngạch Ba khi nhìn thấy cô, hay so với tính cách của những người có tiền, người này trông có vẻ ôn hòa như một thân sĩ.
Lưu Diệp chần chừ một lúc, cũng gật đầu lại nhè nhẹ.
Thái độ của tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc không lạnh không nóng, cũng không nịnh nọt cô, cũng không lạnh nhạt cô.
Nhưng mà ánh mắt nhìn về phía cô làm cô có cảm giác mình đang bị dò xét.
Bởi vì vấn đề thời gian, chuyến hành trình trong ngày này cũng không được an bày cụ thể.
Lưu Diệp vẫn nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Khương Nhiên, mặc kệ là những thứ như bắt tay thăm hỏi hay là đi lên thang đu.
Lưu Diệp có gắng không để mình phạm phải sai lầm.
Cô biết mình rất ngốc, nên dù đi đến đâu, cô đều cố gắng quan sát cẩn thận.
Trừ việc khẩn trương thái quá làm vẻ mặt không được tự nhiên ra, Lưu Diệp cảm thấy lần này cô cũng biết tròn biết méo rồi.
Ở trong mắt của đám nhân viên hộ tống như Quan Chỉ, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người đó rất không bình thường.
Mặc dù thủ lĩnh kiêu ngạo, nhưng ở những hoạt động bên ngoài cũng chưa từng như vậy, bây giờ thủ lĩnh quả thật giống như một cây giáo, thể hiện rõ ràng bộ dáng chớ làm ai làm phiền.
Mà Lưu Diệp tuy rằng không phạm phải sai lầm gì, nhưng mà một chút dịu dàng điềm đạm của phụ nữ cũng không có, thật sự giống như một người máy, mỗi động tác đều nghiêm túc cứng ngắc.
Mãi cho đến khi xong tất cả các quá trình, lúc chuẩn bị ăn tối, rốt cuộc Lưu Diệp cũng tỉnh táo lại.
Chờ đến lúc ăn cơm xong, dựa theo tiến trình thì bọn họ có thể đi nghỉ ngơi rồi.
Chỉ là lúc ăn cơm cô cũng không dám thả lỏng, tất cả ghế ở đây đều khắc hoa, lưng ghế lại vừa dài vừa rộng.
Trước kia cô xem tivi, cái gì mà người phương Tây thân sĩ kéo ghế cho phụ nữ, cô còn cảm thấy người phương Tây rất tôn trọng phụ nữ, hiện tại cô xem như là đã tiếp nhận buồn bực qua, cái ghế này đặc biệt nặng, cô đoán rằng, muốn không có đàn ông kéo hộ, thật đúng là không kéo ra được.
Chính là trong nháy mắt Khương Diệp kéo ghế cho cô, cô liền theo bản năng mà lướt nhìn cái quần của anh.
Cô cảm thấy mình nhìn vô cùng nhanh, nhưng vẫn bị Khương Nhiên nhạy cảm phát hiện ra.
Sau đó Khương Nhiên nhanh chóng liếc mắt nhìn cô một cái.
Nét mặt kia giống như là đang giận dỗi.
Lần này Lưu Diệp cũng không dám nhìn loạn, cô chột dạ cúi đầu, giống như trẻ nhỏ làm sai ngồi chờ ăn cơm.
Món ăn được bày lên rất nhanh.
Món ăn tinh xảo, hương vị cũng không tệ.
So với vẻ thô cuồng trong Khương Gia Quân, mỗi một món ăn ở nơi này đều như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp được trưng bày trong một cái đĩa nhỏ.
Những món ăn thì hoàn hảo, duy nhất chỉ có một đĩa lạp xưởng chiên, sau khi Lưu Diệp nhìn thấy, trong nháy mắt gương mặt cô trở nên vặn vẹo. . . . . .
Không biết vì sao lúc trước hai người tâm ý không tương thông, bây giờ lại cố ý tâm linh tương thông rồi.
Gần như không hẹn mà cùng nhìn đối phương.
Trong nháy mắt mặt hai người đỏ ửng, sau đó liền nuốt không trôi cơm.
Rốt cuộc cũng đã cố gắng hoàn thành toàn bộ tiến trình.
Sau đó chính là quay về nghỉ ngơi chuẩn bị ngủ.
Mặc dù nói ở nhà Phỉ Nhĩ Đặc làm khách, nhưng mà ở trước cửa vẫn sẽ có người của Khương Gia Quân canh gác như cũ.
Lưu Diệp và Khương Nhiên được sắp xếp chung một phòng ngủ.
Bố trí bên trong đương nhiên là xa hoa xinh đẹp, giường lại càng to, còn cố ý lấy cánh hoa hồng bày thành hình trái tim trên giường.
Da đầu Lưu Diệp có chút căng, một lần nữa cô liếc mắt nhìn Khương Nhiên.
Dù gì cũng đã vào trong phòng rồi, hơn nữa cũng không có người ngoài, sao anh còn không chịu cởi quần ra . . . . .
Vì chuyện ban ngày, không biết bây giờ cái chỗ đó thành cái dạng gì rồi?
Lưu Diệp nghĩ đến đây, liền lục tìm rương hành lí của mình, khi xuất phát, cô cố ý tìm tổ y tế lấy một ít thuốc, nói đem theo phòng hờ khi cần dùng.
Thật ra thì những thứ thuốc đó là cho Khương Nhiên dùng.
Chỉ mới cầm thuốc, còn chưa đến gần Khương Nhiên, mà cô đã khẩn trương đến mức tay cũng run theo.
Khương Nhiên đang ngồi trên salon cởi giày quân nhân ra.
Anh cúi thấp đầu, mắt nhìn xuống dưới, khi cô đến gần nhìn thấy hàng mi thật dài khẽ rung động của Khương Nhiên, sau đó giống như một cảnh quay chậm, anh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt không có biểu cảm gì nhìn cô.
Lưu Diệp khẩn trương đến mức không nói thành lời, mặt lại càng thêm ngượng ngùng ửng đỏ, "Thuốc của anh. . . . . . Anh... một lát anh nhớ xoa nó. . . . . . Phòng, phòng ngừa bị nhiễm. . . . . ."
Khương Nhiên không lên tiếng cũng không nhận lấy thuốc.
Lưu Diệp lại nghĩ tới cảnh quỷ dị rồi.
Ai. . . . . . Có chướng ngại tâm lý rất lớn nha. . . . . .
Bây giờ Lưu Diệp cũng không sợ Khương Nhiên, Khương Nhiên như vậy cô cũng không có cách nào sợ…..
Cô quả thật rất ngượng ngùng, không dám nhìn Khương Nhiên lần thứ hai, vội để đồ lên bàn trà trước mặt Khương Nhiên, sau đó trốn lên giường lớn.
Cô cố gắng làm mình bình tĩnh, cố gắng dựa vào việc dọn dẹp giường để dời đi lực chú ý của mình.
Nhưng mà lúc cô dọn dẹp, cô vẫn luôn quan sát tình huống của Khương Nhiên, người này thật là, đã lâu vậy rồi mà cũng không thấy anh cởi quần bôi thuốc.
Chỗ kia vốn đã bị thương rồi, còn che kín như vậy rất không thoải mái nha. . . . . .
Lưu Diệp sợ anh xấu hổ, vội nhắc một câu: "Anh... nếu anh thấy xấu hổ, có thể vào toilet. . . . . ."
Kết quả sau khi nói xong Khương Nhiên cũng giống như là không nghe thấy.
Thái độ đó quả thật là giống như cố ý giận dỗi cô.
Lưu Diệp thật không biết anh đang giận dỗi cái gì.
Cô đã kiểm tra thu dọn chăn gối xong rồi.
Thật sự Lưu Diệp cũng không có việc gì để làm, lại nhìn thoáng qua Khương Nhiên, sau đó cô thở dài một hơi bước tới, lần này cô chia thuốc ra, thuốc cần uống, thuốc cần thoa ngoài da, ngay cả nước cô cũng đã chuẩn bị xong.
Giống như là đang dỗ trẻ con, cô còn nhớ hồi còn bé trong lớp có một bé trai đái dầm, bé trai đó sau khi bị mọi người biết mình đái dầm, liền xù lông lên như một con nhím.
Thật ra cô nhớ tới loại sinh vật giống đực này có đôi khi đến chết vẫn sĩ diện.
Trước kia cô dụ dỗ Khương Nhiên cũng là vì muốn lấy lòng Khương Nhiên, sợ Khương Nhiên tổn thương mình, muốn có mối quan hệ tốt với Khương Nhiên, ngược lại lần này là cô xuất phát từ nội tâm, không muốn người nào đó vì giận dỗi mà dẫn đến chỗ kia bị nhiễm trùng.
Cô giống như đang dỗ trẻ mà dỗ anh: "Đừng kéo dài thời gian nữa, đến lúc thật bị nhiễm trùng thì còn phiền toái hơn… uống thuốc đi. . . . . ."
Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, lại nhìn thuốc trong tay cô.
Vẻ mặt của anh vẫn luôn nghiêm túc, giống như muốn duy trì mặt mũi cơ bản nhất.
Nhưng mà bất kể vẻ mặt của anh có nghiêm túc bao nhiêu, biểu hiện có dọa người bao nhiêu, nói thật, gặp qua Khương Nhiên như vậy rồi, cô rất khó có thể bị anh hù dọa. . . . . .
Cô không bật cười ở trước mặt là đã cho anh mặt mũi rồi . . . . .
Người nào mà có thể làm cho ‘lão nhị’ của mình biến thành như vậy chứ. . . . . .
Lưu Diệp cũng rất tự nhiên nhìn lại anh, mặc kệ vẻ mặt của anh có bao nhiêu hung hãn, ở trong mắt của cô, Khương Nhiên đã hoàn toàn biến thành con nhím võ trang đầy đủ, một con nhím chỉ cần nhìn thấy người là đâm, nhưng cô đã từng nuôi qua con nhím đó, mặc kệ trên lưng nó có cứng bao nhiêu, nhưng lật lại sẽ thấy cái bụng rất mềm, banh lớp gai nhọn đó ra sẽ thấy một gương mặt rất đáng yêu.
Nghĩ như vậy, giọng của Lưu Diệp không tự chủ mà dịu lại, "Đừng bực bội, cũng không phải bị người khác nhìn thấy, em nhìn là được rồi mà, với lại em cũng đã từng thấy qua rồi. . . . . ."
Khương Nhiên híp mắt lại.
Lưu Diệp cũng không cảm thấy anh đang tức giận, người này chính là không rõ trạng thái!
Cô chủ động cầm tay anh, nhét thuốc vào trong tay anh, thúc giục: "Đừng tự mình gây khó dễ cho mình, không phải anh rất thông minh sao, thực ra anh nên cảm thấy may mắn mới đúng, bị em nhìn thấy dù gì cũng tốt hơn là bị bọn Quan Chỉ phát hiện ra, hơn nữa em cũng sẽ không nói ra ngoài, anh có thể yên tâm . . . . . ."
Nét mặt của Khương Nhiên vẫn rất căng, tuy rằng sắc mặt không được tốt lắm, nhưng cũng không còn chống đối nữa.
Anh cầm lấy nước trong tay cô, cho thuốc vào miệng nuốt xuống.
Lưu Diệp cười một cái, lại đẩy những thứ thuốc bôi ngoài da đến trước mặt anh, dặn dò: "Vậy anh bôi thuốc đi, em sẽ trốn trong toilet, bao giờ anh thoa xong thì báo em, em sẽ ra."
Lưu Diệp nói xong liền tránh trong toilet, chờ đến khi cô đi ra, Khương Nhiên đã an bày thỏa đáng rồi, thậm chí quần áo cũng đã đổi thành đồ ngủ.
Hai nguời vẫn còn có chút lúng túng, Lưu Diệp cũng hiểu chuyện này.
Chờ đến lúc hai người nằm ở trên giường, bởi vì biết được ‘hình cụ’ (dụng cụ tra tấn) của Khương Nhiên tạm thời không dùng được, Lưu Diệp cũng thả lỏng người.
Ngược lại toàn thân Khương Nhiên cương cứng, nằm ở trên giường giống như một cương thi.
Lưu Diệp quay lưng về phía anh nằm một lát, bởi vì không ngủ được, nên trở mình lại.
Có lẽ không ngờ tới Lưu Diệp sẽ bất ngờ quay lại, nên trên mặt Khương Nhiên có chút u buồn.
Kết quả vừa thấy cô xoay người lại, anh liền giống như con nhím dựng hết gai nhọn, mặt lại càng thêm căng chặt.
Mặc dù biểu tình trên mặt anh biết hóa vô cùng nhanh, nhưng Lưu Diệp vẫn thoáng nhìn thấy dáng vẻ u buồn kia.
Ai, đứa bé xui xẻo này. . . . . .
Lưu Diệp sợ là từ đây trong lòng anh có bóng ma không dám dùng búp bê bơm hơi nữa, một khi anh đã không cần, vậy phải tìm vật khác thay thế thôi.
Vì không để cho mình thượng con lừa gỗ này, Lưu Diệp cảm thấy mình nên có nghĩa vụ giúp Khương Nhiên cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Cô liền thử khích lệ anh: "Khương Nhiên. . . . . . Thật ra thì đàn ông các anh dùng cái đó rất phổ biến, em biết người ở đây đều dùng, anh nhìn Quan Chỉ xem, nhìn mặt nghiêm túc vậy thôi, em nghe bọn Sở Linh nói một lần anh ta mua sáu cái. . . . . . Còn có một số đồng nghiệp trước kia, ở trong “Phụ Nữ Nhất”, cũng đều sử dụng . . . . ."
Khương Nhiên không hề lên tiếng.
Lá gan Lưu Diệp cũng lớn lên, "Lại nói chuyện lần đó của anh là hoàn toàn ngoài ý muốn nha, sản phẩm không hợp quy cách, ai sử dụng cũng có vấn đề, đúng không. . . . . ."
Vì để cho Khương Nhiên một lần nữa có hứng thú với búp bê bơm hơi.
Lưu Diệp lại giống như nhân viên chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.
Năm đó bọn Vũ Mị mua những cái này, ngược lại cô may mắn biết được một chút ít, mặc dù rất không nguyện ý, nhưng lúc đó vẫn bị bọn Vũ Mị phổ cập không ít kiến thức về búp bê thổi khí, như là chất liệu, tính năng này . . . . .
Cô liền nói cặn kẽ: "Nghe nói đeo chấn cảm tốt nhất. . . . . . Nhãn hiệu cũng rất nhiều, có một vài chỗ làm cực kì tốt. . . . . . Anh không nên chỉ vì một cây gỗ mục mà bỏ qua cơ hội thưởng thức cả một khu rừng. . . . . ."
Lưu Diệp vừa nói vừa quan sát nét mặt của Khương Nhiên.
Vẻ mặt của Khương Nhiên nhàn nhạt, cũng nhìn không ra là có vui vẻ hay không, chỉ là nghĩ tới hôm nay anh gặp những thứ đó, cô liền có cảm giác Khương Nhiên vừa 囧 vừa đáng thương, cô cũng sẽ cùng tâm trạng mà vuốt ve cánh tay anh.
Giống như đang an ủi, bọn họ dựa gần vào nhau như thế, bởi vì bây giờ Khương Nhiên không còn sức uy hiếp của đàn ông nữa, cho nên ở trên giường Lưu Diệp một chút phòng bị cũng không có, cả người đều thả lỏng.
"Em biết cảm giác đó rất đau." Cô lấy thân phận người từng trải nói với anh: "Đừng tưởng không phải chuyện gì lớn, nhưng mà đau muốn chết người ấy! Lúc trước làm với anh, có mấy lần em đau muốn chết, anh cũng thấy búp bê bơm hơi rồi đó, kì thực em còn thảm hơn búp bê bơm hơi. . . . . . Bây giờ nhớ lại em đều cảm thấy như là cơn ác mộng . . . . ."
Lúc nói những lời này, ngược lại Khương Nhiên hiếm thấy mà cúi xuống nhìn cô.
Anh thật đúng là người đàn ông anh tuấn, dù nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy là cảnh đẹp ý vui.
Bởi vì chuyện đã qua rồi, Lưu Diệp liền nhìn vào mắt anh cười cười, làm dáng vẻ hào phóng nói: "Nhưng mà đã qua rồi, không sao nữa."
Lúc nói đến đây, ngược lại Lưu Diệp chợt nhớ tới cái gì đó, cô vội nhảy xuống giường, rót một ly nước cho Khương Nhiên, vừa đưa tới, vừa dặn dò: "Đúng rồi, anh phải uống nhiều nước, nếu không thượng hỏa liền phiền toái, anh đừng bởi vì có thương tích mà không uống nước, nói cho anh biết đây đều là những lời kinh nghiệm, nếu thượng hỏa, sẽ càng khó chịu . . . . . ."
Không gian trên xe rất lớn, ở ghế sau hai người chia thành hai chỗ riêng biệt mà ngồi.
Khi Quan Chỉ ngồi vào ghế lái phụ, liền phát hiện hai người ngồi phía sau giống như có giao hẹn từ trước, một người tựa đầu vào bên trái, một người tựa đầu vào bên phải, chừa lại một khoảng trống to ở giữa, trông rất quỷ dị.
Quan Chỉ biết gần đây hai người đang chiến tranh lạnh, nhưng mà chuyến đi lần này là đại diện cho Khương Gia Quân, Quan Chỉ chỉ mong hai vị này có thể cho quần chúng vây xem bên ngoài một bầu không khí vợ chồng ân ái.
Quan Chỉ liền góp ý nói: "Thủ lĩnh, lần này chúng ta xuất hành đã cố ý đổi dáng cửa sổ của xe. . . . . . không phải là ngài và phu nhân nên ngồi gần nhau một chút sao . . . . ."
Khương Nhiên nghiêm mặt, thể hiện dáng vẻ một động vật hung dữ mạnh mẽ không cho người lạ tiến lại gần.
Ngược lại Lưu Diệp ồ một tiếng, nhích mông lại gần chỗ chính giữa.
Nhưng bởi vì Khương Nhiên không phối hợp, cho nên nhìn từ vị trí của Quan Chỉ mà nói, giống như là Lưu Diệp ngồi ở ngay giữa, Khương Nhiên chỉ là người cùng bồi theo.
Quan Chỉ cũng không biết hai người này đang ầm ĩ cái gì.
Nhưng mà nhìn sắc mặt đó của thủ lĩnh, Quan Chỉ cũng không dám nói gì
Trên đường đi coi như thuận lợi, xe chạy ổn định, rất nhanh đã có du thuyền đến đón bọn họ.
Sau đó xuyên qua tiếng người huyên náo ở khu người nghèo đến khu người giàu.
Lần lượt gia tăng tốc độ, chỉ nhìn trên mặt đất cũng biết được xe chạy nhanh cỡ nào.
Lưu Diệp ngồi không quen, lỗ tai có cảm giác bị ù ù lấp đầy.
Ngược lại Quan Chỉ thấy vẻ mặt cô không ổn, vội kêu tài xế chạy chậm lại, đồng thời cố ý mở chút nhạc nhẹ để cô có thể thả lỏng.
Tiếng nhạc bao quanh khắp người.
Không biết có phải do Quan Chỉ cố ý hay không, mà tiếng nhạc có vẻ nhu hòa tuyệt đẹp, như lời thỏ thẻ của người tình.
Đi được một lúc lâu, cuốn cùng thì đến một dãy núi hẹp màu đỏ, Sunset Boulevard là một lối đi thật dài.
Từ xa nhìn lại trông không thấy đầu.
Dần dần rốt cuộc bọn người Lưu Diệp cũng chạy vào khu Tây Liên Bang.
Lúc ở trên đường đi, khuôn mặt của Khương Nhiên vẫn trang nghiêm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lưu Diệp cũng không dám nhìn gương mặt anh, bởi vì ở trên gương mặt tuấn tú đó, cô thấy được nét trẻ con không nên nổi bật trên đó.
Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, so với tiếng hô đinh tai nhức óc cờ bay phấp phới của khu người nghèo người giàu, nghi thức chào đón của Tây Liên Bang đặc biệt nghiêm túc.
Vừa mới chạy vào khu Tây Liên Bang, Lưu Diệp liền buồn bực, trên đường đi vô cùng an tĩnh.
Tất cả cửa hàng đều khóa chặt, trên đường đến một người cũng không có.
Vì vậy Lưu Diệp có chút khẩn trương, cô hít thở sâu.
Tốc độ xe chậm lại, lúc trời gần sập tối, rốt cuộc bọn họ cũng chạy vào địa phận của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc của Tây Liên Bang.
Đó là một tòa kiến trúc hình nhọn cao lớn.
Vây quanh tòa kiến trúc kia chính là một vòng tường rào màu đỏ, mặc dù có tường rào ngăn trở, nhưng mà vẫn có những cái cây to lớn từ phía sau tường rào cố gắng vươn ra ngoài.
Cảm giác ở nơi này hoàn toàn khác với Khương Gia Quân, cũng khác với khu nhà giàu.
Trong nháy mắt Lưu Diệp có cảm giác xuyên qua thời gian, quay về thời Trung Cổ.
Hơn nữa trong lúc cô nghĩ như vậy, cánh cửa lớn màu đen của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc mở ra, một đội kỵ binh cưỡi ngựa trắng ra đón.
Động tác đều nhịp, rất nhanh đã dừng ở trước mặt bọn họ.
Quan Chỉ còn chưa kịp mở cửa xe trước, Lưu Diệp đã nghe thấy tiếng pháo mừng.
Âm thanh kia thật là lớn, Khương Nhiên đã từ trên xe đi xuống.
Lưu Diệp biết mình không nên nhìn loạn, nhưng cô vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn động tác của Khương Nhiên, sau đó cô phát hiện động tác của Khương Nhiên rất lưu loát, không phát hiện ra có gì bất ổn.
Người này thật đúng là có thể nhịn!
Chờ đến khi Lưu Diệp xuống xe, cô phát hiện ra ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô.
Cô cố gắng giữ mình bình tĩnh.
Nhưng mà xem ra bây giờ người của Tây Liên Bang đều thích để tóc dài, tầm mắt của cô liếc một vòng trên mặt của những kỵ sĩ kia, sau đó lại chú ý tới ngũ quan dáng dấp có chút thâm thúy của người Tây Liên Bang, màu của con ngươi cũng là màu đen.
Cô liền nhớ tới Tiểu Điền Thất, xem ra ngũ quan của Tiểu Điền Thất và những người này có điểm giống nhau.
Cô đang đánh giá những người đó, thì từ phía sau những tên kỵ sĩ xuất hiện một người.
Dáng vẻ của người đó vô cùng đặc biệt, mái tóc bạch kim (màu bạc), ánh mắt màu ngọc bích (màu xanh lá).
Chờ đến lúc Lưu Diệp thấy người đó, thì thấy anh ta cũng đang quan sát cô.
Người nọ khẽ gật đầu, so với biểu tình khoa trương của Mậu Ngạch Ba khi nhìn thấy cô, hay so với tính cách của những người có tiền, người này trông có vẻ ôn hòa như một thân sĩ.
Lưu Diệp chần chừ một lúc, cũng gật đầu lại nhè nhẹ.
Thái độ của tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc không lạnh không nóng, cũng không nịnh nọt cô, cũng không lạnh nhạt cô.
Nhưng mà ánh mắt nhìn về phía cô làm cô có cảm giác mình đang bị dò xét.
Bởi vì vấn đề thời gian, chuyến hành trình trong ngày này cũng không được an bày cụ thể.
Lưu Diệp vẫn nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Khương Nhiên, mặc kệ là những thứ như bắt tay thăm hỏi hay là đi lên thang đu.
Lưu Diệp có gắng không để mình phạm phải sai lầm.
Cô biết mình rất ngốc, nên dù đi đến đâu, cô đều cố gắng quan sát cẩn thận.
Trừ việc khẩn trương thái quá làm vẻ mặt không được tự nhiên ra, Lưu Diệp cảm thấy lần này cô cũng biết tròn biết méo rồi.
Ở trong mắt của đám nhân viên hộ tống như Quan Chỉ, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người đó rất không bình thường.
Mặc dù thủ lĩnh kiêu ngạo, nhưng ở những hoạt động bên ngoài cũng chưa từng như vậy, bây giờ thủ lĩnh quả thật giống như một cây giáo, thể hiện rõ ràng bộ dáng chớ làm ai làm phiền.
Mà Lưu Diệp tuy rằng không phạm phải sai lầm gì, nhưng mà một chút dịu dàng điềm đạm của phụ nữ cũng không có, thật sự giống như một người máy, mỗi động tác đều nghiêm túc cứng ngắc.
Mãi cho đến khi xong tất cả các quá trình, lúc chuẩn bị ăn tối, rốt cuộc Lưu Diệp cũng tỉnh táo lại.
Chờ đến lúc ăn cơm xong, dựa theo tiến trình thì bọn họ có thể đi nghỉ ngơi rồi.
Chỉ là lúc ăn cơm cô cũng không dám thả lỏng, tất cả ghế ở đây đều khắc hoa, lưng ghế lại vừa dài vừa rộng.
Trước kia cô xem tivi, cái gì mà người phương Tây thân sĩ kéo ghế cho phụ nữ, cô còn cảm thấy người phương Tây rất tôn trọng phụ nữ, hiện tại cô xem như là đã tiếp nhận buồn bực qua, cái ghế này đặc biệt nặng, cô đoán rằng, muốn không có đàn ông kéo hộ, thật đúng là không kéo ra được.
Chính là trong nháy mắt Khương Diệp kéo ghế cho cô, cô liền theo bản năng mà lướt nhìn cái quần của anh.
Cô cảm thấy mình nhìn vô cùng nhanh, nhưng vẫn bị Khương Nhiên nhạy cảm phát hiện ra.
Sau đó Khương Nhiên nhanh chóng liếc mắt nhìn cô một cái.
Nét mặt kia giống như là đang giận dỗi.
Lần này Lưu Diệp cũng không dám nhìn loạn, cô chột dạ cúi đầu, giống như trẻ nhỏ làm sai ngồi chờ ăn cơm.
Món ăn được bày lên rất nhanh.
Món ăn tinh xảo, hương vị cũng không tệ.
So với vẻ thô cuồng trong Khương Gia Quân, mỗi một món ăn ở nơi này đều như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp được trưng bày trong một cái đĩa nhỏ.
Những món ăn thì hoàn hảo, duy nhất chỉ có một đĩa lạp xưởng chiên, sau khi Lưu Diệp nhìn thấy, trong nháy mắt gương mặt cô trở nên vặn vẹo. . . . . .
Không biết vì sao lúc trước hai người tâm ý không tương thông, bây giờ lại cố ý tâm linh tương thông rồi.
Gần như không hẹn mà cùng nhìn đối phương.
Trong nháy mắt mặt hai người đỏ ửng, sau đó liền nuốt không trôi cơm.
Rốt cuộc cũng đã cố gắng hoàn thành toàn bộ tiến trình.
Sau đó chính là quay về nghỉ ngơi chuẩn bị ngủ.
Mặc dù nói ở nhà Phỉ Nhĩ Đặc làm khách, nhưng mà ở trước cửa vẫn sẽ có người của Khương Gia Quân canh gác như cũ.
Lưu Diệp và Khương Nhiên được sắp xếp chung một phòng ngủ.
Bố trí bên trong đương nhiên là xa hoa xinh đẹp, giường lại càng to, còn cố ý lấy cánh hoa hồng bày thành hình trái tim trên giường.
Da đầu Lưu Diệp có chút căng, một lần nữa cô liếc mắt nhìn Khương Nhiên.
Dù gì cũng đã vào trong phòng rồi, hơn nữa cũng không có người ngoài, sao anh còn không chịu cởi quần ra . . . . .
Vì chuyện ban ngày, không biết bây giờ cái chỗ đó thành cái dạng gì rồi?
Lưu Diệp nghĩ đến đây, liền lục tìm rương hành lí của mình, khi xuất phát, cô cố ý tìm tổ y tế lấy một ít thuốc, nói đem theo phòng hờ khi cần dùng.
Thật ra thì những thứ thuốc đó là cho Khương Nhiên dùng.
Chỉ mới cầm thuốc, còn chưa đến gần Khương Nhiên, mà cô đã khẩn trương đến mức tay cũng run theo.
Khương Nhiên đang ngồi trên salon cởi giày quân nhân ra.
Anh cúi thấp đầu, mắt nhìn xuống dưới, khi cô đến gần nhìn thấy hàng mi thật dài khẽ rung động của Khương Nhiên, sau đó giống như một cảnh quay chậm, anh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt không có biểu cảm gì nhìn cô.
Lưu Diệp khẩn trương đến mức không nói thành lời, mặt lại càng thêm ngượng ngùng ửng đỏ, "Thuốc của anh. . . . . . Anh... một lát anh nhớ xoa nó. . . . . . Phòng, phòng ngừa bị nhiễm. . . . . ."
Khương Nhiên không lên tiếng cũng không nhận lấy thuốc.
Lưu Diệp lại nghĩ tới cảnh quỷ dị rồi.
Ai. . . . . . Có chướng ngại tâm lý rất lớn nha. . . . . .
Bây giờ Lưu Diệp cũng không sợ Khương Nhiên, Khương Nhiên như vậy cô cũng không có cách nào sợ…..
Cô quả thật rất ngượng ngùng, không dám nhìn Khương Nhiên lần thứ hai, vội để đồ lên bàn trà trước mặt Khương Nhiên, sau đó trốn lên giường lớn.
Cô cố gắng làm mình bình tĩnh, cố gắng dựa vào việc dọn dẹp giường để dời đi lực chú ý của mình.
Nhưng mà lúc cô dọn dẹp, cô vẫn luôn quan sát tình huống của Khương Nhiên, người này thật là, đã lâu vậy rồi mà cũng không thấy anh cởi quần bôi thuốc.
Chỗ kia vốn đã bị thương rồi, còn che kín như vậy rất không thoải mái nha. . . . . .
Lưu Diệp sợ anh xấu hổ, vội nhắc một câu: "Anh... nếu anh thấy xấu hổ, có thể vào toilet. . . . . ."
Kết quả sau khi nói xong Khương Nhiên cũng giống như là không nghe thấy.
Thái độ đó quả thật là giống như cố ý giận dỗi cô.
Lưu Diệp thật không biết anh đang giận dỗi cái gì.
Cô đã kiểm tra thu dọn chăn gối xong rồi.
Thật sự Lưu Diệp cũng không có việc gì để làm, lại nhìn thoáng qua Khương Nhiên, sau đó cô thở dài một hơi bước tới, lần này cô chia thuốc ra, thuốc cần uống, thuốc cần thoa ngoài da, ngay cả nước cô cũng đã chuẩn bị xong.
Giống như là đang dỗ trẻ con, cô còn nhớ hồi còn bé trong lớp có một bé trai đái dầm, bé trai đó sau khi bị mọi người biết mình đái dầm, liền xù lông lên như một con nhím.
Thật ra cô nhớ tới loại sinh vật giống đực này có đôi khi đến chết vẫn sĩ diện.
Trước kia cô dụ dỗ Khương Nhiên cũng là vì muốn lấy lòng Khương Nhiên, sợ Khương Nhiên tổn thương mình, muốn có mối quan hệ tốt với Khương Nhiên, ngược lại lần này là cô xuất phát từ nội tâm, không muốn người nào đó vì giận dỗi mà dẫn đến chỗ kia bị nhiễm trùng.
Cô giống như đang dỗ trẻ mà dỗ anh: "Đừng kéo dài thời gian nữa, đến lúc thật bị nhiễm trùng thì còn phiền toái hơn… uống thuốc đi. . . . . ."
Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, lại nhìn thuốc trong tay cô.
Vẻ mặt của anh vẫn luôn nghiêm túc, giống như muốn duy trì mặt mũi cơ bản nhất.
Nhưng mà bất kể vẻ mặt của anh có nghiêm túc bao nhiêu, biểu hiện có dọa người bao nhiêu, nói thật, gặp qua Khương Nhiên như vậy rồi, cô rất khó có thể bị anh hù dọa. . . . . .
Cô không bật cười ở trước mặt là đã cho anh mặt mũi rồi . . . . .
Người nào mà có thể làm cho ‘lão nhị’ của mình biến thành như vậy chứ. . . . . .
Lưu Diệp cũng rất tự nhiên nhìn lại anh, mặc kệ vẻ mặt của anh có bao nhiêu hung hãn, ở trong mắt của cô, Khương Nhiên đã hoàn toàn biến thành con nhím võ trang đầy đủ, một con nhím chỉ cần nhìn thấy người là đâm, nhưng cô đã từng nuôi qua con nhím đó, mặc kệ trên lưng nó có cứng bao nhiêu, nhưng lật lại sẽ thấy cái bụng rất mềm, banh lớp gai nhọn đó ra sẽ thấy một gương mặt rất đáng yêu.
Nghĩ như vậy, giọng của Lưu Diệp không tự chủ mà dịu lại, "Đừng bực bội, cũng không phải bị người khác nhìn thấy, em nhìn là được rồi mà, với lại em cũng đã từng thấy qua rồi. . . . . ."
Khương Nhiên híp mắt lại.
Lưu Diệp cũng không cảm thấy anh đang tức giận, người này chính là không rõ trạng thái!
Cô chủ động cầm tay anh, nhét thuốc vào trong tay anh, thúc giục: "Đừng tự mình gây khó dễ cho mình, không phải anh rất thông minh sao, thực ra anh nên cảm thấy may mắn mới đúng, bị em nhìn thấy dù gì cũng tốt hơn là bị bọn Quan Chỉ phát hiện ra, hơn nữa em cũng sẽ không nói ra ngoài, anh có thể yên tâm . . . . . ."
Nét mặt của Khương Nhiên vẫn rất căng, tuy rằng sắc mặt không được tốt lắm, nhưng cũng không còn chống đối nữa.
Anh cầm lấy nước trong tay cô, cho thuốc vào miệng nuốt xuống.
Lưu Diệp cười một cái, lại đẩy những thứ thuốc bôi ngoài da đến trước mặt anh, dặn dò: "Vậy anh bôi thuốc đi, em sẽ trốn trong toilet, bao giờ anh thoa xong thì báo em, em sẽ ra."
Lưu Diệp nói xong liền tránh trong toilet, chờ đến khi cô đi ra, Khương Nhiên đã an bày thỏa đáng rồi, thậm chí quần áo cũng đã đổi thành đồ ngủ.
Hai nguời vẫn còn có chút lúng túng, Lưu Diệp cũng hiểu chuyện này.
Chờ đến lúc hai người nằm ở trên giường, bởi vì biết được ‘hình cụ’ (dụng cụ tra tấn) của Khương Nhiên tạm thời không dùng được, Lưu Diệp cũng thả lỏng người.
Ngược lại toàn thân Khương Nhiên cương cứng, nằm ở trên giường giống như một cương thi.
Lưu Diệp quay lưng về phía anh nằm một lát, bởi vì không ngủ được, nên trở mình lại.
Có lẽ không ngờ tới Lưu Diệp sẽ bất ngờ quay lại, nên trên mặt Khương Nhiên có chút u buồn.
Kết quả vừa thấy cô xoay người lại, anh liền giống như con nhím dựng hết gai nhọn, mặt lại càng thêm căng chặt.
Mặc dù biểu tình trên mặt anh biết hóa vô cùng nhanh, nhưng Lưu Diệp vẫn thoáng nhìn thấy dáng vẻ u buồn kia.
Ai, đứa bé xui xẻo này. . . . . .
Lưu Diệp sợ là từ đây trong lòng anh có bóng ma không dám dùng búp bê bơm hơi nữa, một khi anh đã không cần, vậy phải tìm vật khác thay thế thôi.
Vì không để cho mình thượng con lừa gỗ này, Lưu Diệp cảm thấy mình nên có nghĩa vụ giúp Khương Nhiên cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Cô liền thử khích lệ anh: "Khương Nhiên. . . . . . Thật ra thì đàn ông các anh dùng cái đó rất phổ biến, em biết người ở đây đều dùng, anh nhìn Quan Chỉ xem, nhìn mặt nghiêm túc vậy thôi, em nghe bọn Sở Linh nói một lần anh ta mua sáu cái. . . . . . Còn có một số đồng nghiệp trước kia, ở trong “Phụ Nữ Nhất”, cũng đều sử dụng . . . . ."
Khương Nhiên không hề lên tiếng.
Lá gan Lưu Diệp cũng lớn lên, "Lại nói chuyện lần đó của anh là hoàn toàn ngoài ý muốn nha, sản phẩm không hợp quy cách, ai sử dụng cũng có vấn đề, đúng không. . . . . ."
Vì để cho Khương Nhiên một lần nữa có hứng thú với búp bê bơm hơi.
Lưu Diệp lại giống như nhân viên chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.
Năm đó bọn Vũ Mị mua những cái này, ngược lại cô may mắn biết được một chút ít, mặc dù rất không nguyện ý, nhưng lúc đó vẫn bị bọn Vũ Mị phổ cập không ít kiến thức về búp bê thổi khí, như là chất liệu, tính năng này . . . . .
Cô liền nói cặn kẽ: "Nghe nói đeo chấn cảm tốt nhất. . . . . . Nhãn hiệu cũng rất nhiều, có một vài chỗ làm cực kì tốt. . . . . . Anh không nên chỉ vì một cây gỗ mục mà bỏ qua cơ hội thưởng thức cả một khu rừng. . . . . ."
Lưu Diệp vừa nói vừa quan sát nét mặt của Khương Nhiên.
Vẻ mặt của Khương Nhiên nhàn nhạt, cũng nhìn không ra là có vui vẻ hay không, chỉ là nghĩ tới hôm nay anh gặp những thứ đó, cô liền có cảm giác Khương Nhiên vừa 囧 vừa đáng thương, cô cũng sẽ cùng tâm trạng mà vuốt ve cánh tay anh.
Giống như đang an ủi, bọn họ dựa gần vào nhau như thế, bởi vì bây giờ Khương Nhiên không còn sức uy hiếp của đàn ông nữa, cho nên ở trên giường Lưu Diệp một chút phòng bị cũng không có, cả người đều thả lỏng.
"Em biết cảm giác đó rất đau." Cô lấy thân phận người từng trải nói với anh: "Đừng tưởng không phải chuyện gì lớn, nhưng mà đau muốn chết người ấy! Lúc trước làm với anh, có mấy lần em đau muốn chết, anh cũng thấy búp bê bơm hơi rồi đó, kì thực em còn thảm hơn búp bê bơm hơi. . . . . . Bây giờ nhớ lại em đều cảm thấy như là cơn ác mộng . . . . ."
Lúc nói những lời này, ngược lại Khương Nhiên hiếm thấy mà cúi xuống nhìn cô.
Anh thật đúng là người đàn ông anh tuấn, dù nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy là cảnh đẹp ý vui.
Bởi vì chuyện đã qua rồi, Lưu Diệp liền nhìn vào mắt anh cười cười, làm dáng vẻ hào phóng nói: "Nhưng mà đã qua rồi, không sao nữa."
Lúc nói đến đây, ngược lại Lưu Diệp chợt nhớ tới cái gì đó, cô vội nhảy xuống giường, rót một ly nước cho Khương Nhiên, vừa đưa tới, vừa dặn dò: "Đúng rồi, anh phải uống nhiều nước, nếu không thượng hỏa liền phiền toái, anh đừng bởi vì có thương tích mà không uống nước, nói cho anh biết đây đều là những lời kinh nghiệm, nếu thượng hỏa, sẽ càng khó chịu . . . . . ."
Bình luận facebook