-
Chương 59
Editor: Thiên Y.
Beta: Trịnh Phương.
Khương Nhiên muốn đi nghỉ phép ở một nơi, gần ngay dãy núi Hồng Sắc.
Lưu Diệp còn tưởng rằng ở chỗ đó rất hoang vu, bởi vì khi cô đến, thấy phía trên dãy núi cũng không có cây cối gì. Kết quả là, tới khi lái xe vào bên trong dãy núi, cô mới phát hiện dãy núi Hồng Sắc đúng là vô cùng kì lạ. Lúc hoàng hôn, dãy núi này nhìn như trụi lủi, nhưng khi lái vào trong núi, thảm thực vật lại xuất hiện ngày càng nhiều.
Khi xe từ từ tiến vào rừng rậm, tầm nhìn cũng dần trở nên rộng hơn.
Khi đi trên đường, Lưu Diệp có nghe thấy bọn họ nói muốn đi một nơi. Khi Quan Chỉ đang chờ Khương Nhiên xác nhận, anh ta cũng từng nói ra một câu, nơi bọn họ muốn đi hẳn là biệt thự màu trắng nằm giữa Tây Liên Bang và Đông Liên Bang.
Đường đi cũng không xa, không bao lâu sau, xe liền chậm rãi ngừng lại.
Chờ xe dừng hẳn lại, Quan Chỉ nhanh trí xuống mở của xe giúp Lưu Diệp.
Nhìn Lưu Diệp ngốc nghếch ôm cái vương miện kia, Quan Chỉ vội vàng tìm một cái hộp, giúp cô cất cái vương miện nặng muốn chết kia vào trong đó.
Khi Lưu Diệp đang vội đi theo nhân viên, cô liền tranh thủ nhìn biệt thự trước mặt một chút. Cả tòa nhà chỉ có một màu màu trắng, kiến trúc vô cùng đơn giản, không chút cầu kì.
Nếu không phải là xe dừng ở đây, người ta căn bản sẽ không chú ý tới nơi này lại có một tòa nhà như vậy.
Có rất nhiều người đi theo bọn họ, nhưng biệt thự quá nhỏ cho nên phần lớn mọi người phải làm một cơ sở tạm thời ở bên ngoài.
Chẳng qua, những nhân viên đi theo đều xuất thân từ quân nhân, đã sớm quen với sinh hoạt dã ngoại.
Lưu Diệp nhìn những người đó thuần thục chuẩn bị dựng trại, hình ảnh kia thật sự là giống như bọn họ đang cắm trại dã ngoại.
Chỉ là, Lưu Diệp có chút buồn bực. Khương Nhiên nói rằng đến đây để nghỉ phép, nhưng đợi đến khi đi vào bên trong biệt thự, cô liền cảm thấy căn biệt thự này cũng quá đơn sơ.
Hơn nữa, nhìn ra ngoài từ một cửa sổ khác của biệt thự, Lưu Diệp liền có chút sững sờ. Lúc đầu cô còn tưởng căn biệt thự này là biệt thự bí ẩn trong rừng rậm, kết quả là, khi nhìn ra ngoài từ một hướng khác, lại phát hiện căn biệt thự này vốn được xây trên vách đá.
Cô nhìn xuống dưới một chút cũng đã cảm thấy choáng váng.
Hơn nữa, chỗ này tràn đầy hơi thở nam tính. Sau khi bước vào cửa, ngay cả một chiếc ghế sa lon cũng không có, chỉ toàn ghế tựa.
Nhưng ngược lại, tâm trạng của Khương Nhiên rất tốt. Nhưng rất kỳ lạ, vừa vào biệt thự, Khương Nhiên liền đuổi hết đám cảnh vệ [bảo vệ] ra ngoài, để bọn họ canh gác bên ngoài.
Lưu Diệp cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen mà mở vali ra tìm áo ngủ và đồ rửa mặt.
Đang loay hoay tìm, Khương Nhiên chợt đến gần. Lúc trên đường, hai người vẫn luôn nắm tay nhau.
Lưu Diệp không biết gì, tới lúc Khương Nhiên tiến lại gần, cô liền cảm thấy mặt nong nóng.
Gần đây Khương Nhiên không nói chuyện với cô, cũng không gặp, nhưng lúc này lại như có chuyện vui, vẻ mặt hưng phấn nói với cô: "Đừng sắp xếp vội, anh dẫn em ra phía sau xem một chút."
Lưu Diệp “A” một tiếng, phía sau không phải là vách đá sao?
Hành động của Khương Nhiên rất nhanh, hoàn toàn mặc kệ cô có muốn đi hay không, đã lôi kéo tay cô đi về phía cửa sau của biệt thự.
Làn này Lưu Diệp càng buồn bực hơn. Sau cánh cửa kia không phải là vách đá sao?
Chỗ kia có cái gì hay để chơi chứ?
Chẳng lẽ tìm cô leo núi sao?
Kết quả, Khương Nhiên vừa mở cửa sau ra, liền khiến Lưu Diệp kinh ngạc.
Cô nên biết, Khương Nhiên chắc chắn sẽ không đi nghỉ phép ở nơi bình thường!
Quả nhiên!!
Qủa thực, Lưu Diệp cũng bị toàn bộ cảnh tượng trước mắt mình làm cho sợ ngây người!!
Ở một chỗ không được chú ý, dọc theo cửa sau của biệt thự, thần kì giấu diếm một chiếc thang may dùng để lên xuống!!
Dựa vào (*)!!
(*) Dựa vào: Trong QT là “Kháo”. Một câu chửi thường được người Trung sử dụng, đồng nghĩa với “Fuck”.
Công trình này quả thật nghịch thiên!
Lúc đầu, cô còn cảm thấy chỗ này hoàn toàn không có gì đặc sắc. Đến khi đi theo Khương Nhiên vào trong thang máy, nhìn phong cảnh hai bên vách đá, cả người cô đều ngây dại!!
Quả thực là phong cảnh chỉ có trong phim ảnh!
Lúc đang đứng trong thang máy để đi xuống, không biết Khương Nhiên làm thao tác gì, thang máy mới đi xuống một nửa đã chợt dừng lại. Sau đó Khương Nhiên liền chỉ cho cô xem mặt trời lặn.
Lúc bọn họ rời khỏi Tây Liên Bang cũng đã không còn sớm, hiện tại mặt trời đã dần lặn xuống phía Tây. Dãy Hồng Sắc vốn giống như bị lửa thiêu, nhìn từ góc độ của họ, lại thêm ánh chiều tà, cảnh tượng kia quả thật đẹp giống như một bức tranh.
Sao người đi trước lại nghĩ ra được chỗ này?
Cô trợn to hai mắt, tâm tình rung động như sóng tràn bờ.
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn gương mặt của cô, tựa như hiểu được cô đang nghĩ gì, nói cho cô biết : "Trong chiến tranh Đông - Tây, Khương Nhiên thứ 6 đã từng bị thường. Trong lúc chờ hồi phụ, một lần vô tình, ông ấy phát hiện ra chỗ này. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông ấy thay đổi cứ điểm ban đầu, sửa thành thang máy màu trắng như bây giờ. Mấy năm trước anh đã tới đây một lần, vẫn luôn cảm thấy ngắm mặt trời lặn ở chỗ này là đẹp nhất."
Lưu Diệp gật đầu một cái, thật sự là rất đẹp.
Sau khi xem mặt trời lặn xong, Khương Nhiên cũng không đưa cô về luôn.
Lưu Diệp chú ý thấy anh cố ý cho thang máy đi xuống, tay cầm một thứ giống như cái đèn.
Thang máy vẫn tiếp tục đi xuống như cũ, trời đã bắt đấu tối.
Thang máy phụ thuộc vào vách đá nhưng không nối thẳng xuống tận cùng. Khi cách mặt đất chỉ còn có hơn 10m, thang máy cuối cùng cũng ngừng lại.
Đến lúc này, rốt cuộc Khương Nhiên cũng mở chiếc đèn trong tay lên để chiếu sáng. Sau đó Lưu Diệp nhìn thấy chỗ thang máy dừng lại là một hang động.
Cô thật sự kinh hãi đến nỗi không biết nói gì cho phải.
Qủa thực giống như một tên nhà quê. Khương Nhiên lại một lần nữa duỗi tay về phía cô.
Cô giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, được Khương Nhiên nắm tay kéo vào trong sơn động [hang động trong núi].
Ngược lại, sơn động không có gì quá đặc biệt, trừ một chút pha lê ở bên ngoài, cô có thể cảm thấy bên trong rất ẩm ướt, âm âm u u.
Mặt đất không dễ đi, còn có chút trơn, thật may là Khương Nhiên luôn dắt cô đi.
Lưu Diệp cũng không biết Khương Nhiên muốn dẫn cô đi đâu. Sau khi đi vào bên trong được một đoạn, Lưu Diệp đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Sau đó, con đường trở nên rộng rãi hơn, cô nhìn thấy chiếc đèn cũng đã không đủ để chiếu ánh sáng tới nơi cao nhất. Đi sâu vào trong, tầm mắt của cô cũng ngày càng mở rộng.
Sau đó cô liền thấy một cái hồ bốc lên hơi nóng.
Lưu Diệp lập tức liền “A” một tiếng. Đây là suối nước nóng sao?
Cô nhìn sơ qua tình hình thực tế, chỗ này hẳn là được người xây dựng nên, vì mỏm đá tự nhiên không phải là như vậy. . . . . .
Vì sao Khương Nhiên lại đưa cô tới đây ngâm suối nước nóng?
Trong khi cô còn đang suy nghĩ, Khương Nhiên lại giống như chờ đợi đã lâu, đầu tiên là tìm chỗ để đặt đèn chiếu sáng xuống, sau đó liền bắt đầu cởi quần áo.
Nhìn động tác cởi quần áo của Khương Nhiên, Lưu Diệp vội vàng nhắc nhở anh: "Không được đâu, vết thương của anh chưa khỏi, thấm nước rồi bị nhiễm trùng thì sao?"
"Miệng vết thương đã khép lại rồi." Động tác cởi quần áo của Khương Nhiên nhanh đến mức khó tin.
Lưu Diệp ồ một tiếng, mặc dù vẫn có chút lo lắng, nhưng lại khó mà nói ra câu ‘Anh cho em xem thử.’
Lúc này Khương Nhiên đã nhảy vào suối nước nóng rồi.
Cũng không biết suối nước nóng này sâu thế nào. Nhìn Khương Nhiên mới đi mấy bước mà nước đã dâng đến ngực, như vậy, suối này rất sâu.
Nhưng Lưu Diệp lại không quan tâm tới điều đó, dù sao cô cũng từng học bơi lội.
Nghỉ phép mà, chính là cần thả lỏng.
Hơn nữa cô còn là một đưa quê mùa, thật đúng là chưa từng được ngâm mình trong suối nước nóng đâu.
Cô không dám cởi hết quần áo, chỉ cởi áo khoác và quần, sau đó liền xuống nước.
Nước ấm hơn một chút so với tưởng tượng của cô, nhưng đúng là rất thoải mái. Hơn nữa cô không ngửi thấy mùi lưu huỳnh gay mũi ở trong suối, cũng không biết là nguyên lý gì khiến cho nơi này có một suối nước nóng như vậy.
Lư Diệp vừa bước vào trong nước, liền bị hơi nóng phả đến khiến mắt khẽ nheo lại.
Đợi đến khi cô mở mắt ra, Khương Nhiên đã bơi đến bên người cô, suýt nữa là đụng tới cô. Giọng của Khương Nhiên khàn khàn nói: "Chỗ này có thể khiến người ta thả lỏng. . . . . ."
Dĩ nhiên Lưu Diệp hiểu được những chuyện này.
Nhưng Khương Nhiên đến gần cô như vậy, khiến cho cô rất căng thẳng.
Hơn nữa, mấy ngày gần đây Khương Nhiên vẫn luôn chủ động tránh xa cô, nhưng lúc này ánh mắt của Khương Nhiên rõ ràng là đang nhìn cô như một bữa tiệc lớn.
Cả người anh đều bốc hơi nóng, mặt càng thêm đỏ ửng, hô hấp dồn dập phả lên người cô.
Vết thương vừa khép lại. . . . . . Đã liền muốn cái kia sao?
Lưu Diệp theo bản năng liền dịch sang bên cạnh. Đó là lí do mà anh mang cô tới đây. . . . . . Muốn chuẩn bị chuyện tắm uyên ương sao. . . . . .
Nếu con lừa gỗ [ý chỉ Khương Nhiên] đã khoẻ rồi, vậy thì cô vẫn nên chạy thôi. . . . . .
Lưu Diệp không nói hai lời liền men theo bờ mà trèo lên.
Khương Nhiên cũng không nói chuyện. Vào lúc cô đang muốn leo lên, anh liền vươn tay ôm lấy hông của cô.
Bình thường, với sức của cô vốn không thể đẩy được Khương Nhiên, nhưng đúng vào lúc này, có lẽ Khương Nhiên đứng không vững.
Lúc cô giãy giụa, theo bản năng đạp xuống một cước, liền đẩy ngã được Khương Nhiên ra.
Đợi đến khi cô bò được lên bờ, lại nhìn thấy Khương Nhiên vẫn còn quẫy đạp trong nước.
Ban đầu Lưu Diệp không cảm thấy lo lắng, bởi vì lẽ ra người như Khương Nhiên không thể không biết bơi.
Nhưng nhìn đối phương đạp nước hơn nửa ngày, cô chợt cảm thấy không bình thường.
Lưu Diệp hấp tấp nhảy xuống nước kéo Khương Nhiên.
Cô vội vàng mượn sức nước kéo anh lên, cuối cùng đã tới chỗ nước cạn.
Cô mới buông anh ra.
Lưu Diệp thật sự là không còn gì để nói.
Vì sao một người đàn ông mạnh mẽ như anh cũng có loại bug (*) này?
(*) Bug: Lỗi.
Lưu Diệp sợ anh lại tập kích bất ngờ cô lần nữa, liền nhảy lên bờ, duy trì khoảng cách an toàn với anh.
Trong lúc nhất thời, hai người không hề nói chuyện, nhưng thật ra Lưu Diệp đã tò mò đến chết. Cô còn tưởng rằng người tên Khương Nhiên này không sợ cái gì, sao anh có thể không biết bơi chứ? Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh...anh không biết bơi hả?"
Khương Nhiên đứng ở giữa suối nước nóng. Bởi vì nghiêng đầu, Lưu Diệp cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh. Sau một lúc lâu, cô mới nghe thấy giọng anh nhàn nhạt giải thích: "Cái này có gì kỳ lạ, 40% người của Tây Liên Bang đều không biết bơi."
40% á!!
Lưu Diệp thật sự bị giật mình.
Ở thế giới của cô, không thể nói 100% đàn ông đều biết bơi, nhưng vẫn rất ít gặp vịt cạn [người không biết bơi] nha.
Tỉ lệ 40% này là lấy ở đâu ra?
"Tại sao có thể như vậy?" Cô không nhịn được lại hỏi một câu.
Khương Nhiên vẫn nhàn nhạt nói: "Bất cứ ai khi còn bé từng bị sặc nước, lớn lên đều có chút chướng ngại tâm lý. Đây cũng là chuyện rất bình thường."
Lúc này Lưu Diệp mới hiểu, thì ra là cái này!!
Cô từng thấy những đứa bé bị treo ngược lên rồi dìm xuống nước, cũng biết bị như vậy xong nhất định là sẽ để lại di chứng.
Nhưng mà, khi còn bé, Khương Nhiên cũng từng bị như vậy sao?
Cô còn tưởng rằng loại người có thân phận địa vị như anh, khi còn bé hẳn sẽ không giống những người khác nha.
Cô hỏi một câu.
Khương Nhiên không tỏ vẻ gì, trả lời. Có lẽ là do bị Lưu Diệp cự tuyệt, giọng điệu của anh có chút lạnh nhạt.
"Anh cũng không được nuông chiều từ bé. Mặc kệ là từ khi sinh ra hay là huấn luyện về sau, quân đội nhà họ Khương thờ phụng chủ nghĩa nhược nhục cường thực [kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh]."
Nghe lời này, Lưu Diệp cũng liền gật đầu một cái, nói: "Nhưng mà không được nuông chiều và cố ý ngược đãi vẫn là không giống nhau. . . . Loại dìm đầu xuống nước kia quá kinh khủng, em biết rõ bị như vậy sẽ để lại di chứng. Vì vậy, khi ở viện dưỡng dục, em cố ý sửa lại trình tự xả nước. . . . . . Em nói cho anh nghe. . . . . ."
Cô duỗi ngón tay ra. Ngón tay của cô trắng nõn, khi khoa chân múa tay trên tảng đá sẫm màu lại càng có vẻ mảnh khảnh gầy yếu hơn.
Nhưng động tác của cô lại rất nhanh, cô rất nhiệt tình mà nói: "Em thiết kế trình tự xả nước như vậy."
Khi người thân trong nhà sinh con, cô từng đi qua bệnh viện xem thử. Cô bắt chước những thiết bị kia, lại thêm một chút ý nghĩ của mình, còn thảo luận với bọn Tiểu Điền Thất thật lâu. . . . . .
". . . . . . Nếu thiết kế như vậy. . . . . . vậy rất lợi hại. Anh xem, cái này cũng không cần xả nước đúng không. . . . . ."
Cô nói xong cũng hả hê ngẩng đầu lên: "Nếu anh. . . . . ."
Lời còn chưa nói xong, Khương Nhiên vốn đứng ở trong nước không biết đã đến bên cô từ lúc nào. Trong nháy mắt khi cô ngẩng đầu lên, Khương Nhiên liền hôn xuống.
Lưu Diệp cảm thấy có chút kỳ quái. Cô vươn cánh tay muốn đẩy ra, nhưng rất nhanh bị Khương Nhiên túm lấy tay.
Hơi nóng xông lên khiến người ta choáng váng. Trong nháy mắt, đầu óc của cô như thiếu dưỡng khí.
Cô biết mình bị vịt cạn lôi vào trong suối nước nóng. Dòng nước ấm áp bao quanh hai người, cơ thể căng thẳng của cô cũng dần dần buông lỏng.
Hô hấp trở nên dồn dập, hơn nữa không riêng gì Lưu Diệp, cô còn có thể cảm nhận được hô hấp của anh còn gấp gáp hơn so với mình.
Đang hôn, thỉnh thoảng cô lại thấy được ánh mắt của anh, bọn họ đối diện, nhìn nhau. . . .
Anh nâng thân thể của cô lên, cô giống như bị mê hoặc mà nhắm hai mắt lại.
Lúc đầu vẫn rất đau, cảm giác không thích ứng rất mãnh liệt, thân thể của cô căng thẳng.
Khương Nhiên xác định bản thân cũng đang khẩn trương.
Rõ ràng đã không phải là lần đầu tiên, nhưng hai người đều thăm dò, liên tục hỏi.
"Có khỏe không?"
Cô nghe Khương Nhiên khàn giọng hỏi.
Cô cũng không thể nói rõ, cả người cô đều bám lên người của Khương Nhiên.
Sức ép của ép khiến cô gần như không thở nổi, nhưng cả thân thể rất ấm áp.
Hơn nữa cũng không đau như tưởng tượng, ngược lại có một loại cảm giác rất lạ lẫm, cô khó có thể nói thành lời.
Tay của cô không nghe lời mà vuốt ve sau lưng Khương Nhiên, hơn nữa thân thể theo động tác của anh khẽ run rẩy.
Anh đang hôn cô, đôi môi, mắt, lỗ tai. . . . . .
Cổ. . . . . .
Cô do dự một lúc, sau đó giống như vô thức, tự giác hôn đáp lại.
Thân thể bị thiêu đốt, cúng giống như thức tỉnh. Trước kia cô không thể hiểu chuyện hoan ái giữa nam nữ, bởi vì những thứ kia chỉ làm cô cảm thấy đau.
Nhưng mà bây giờ có chút khác biệt.
Rất giống điệu múa.
Tay anh nâng mông của cô lên, bọn họ chặt chẽ dán tại một nơi, ma sát lẫn nhau.
Ánh mắt nóng bỏng, không ngừng sát lại gần. . . . . .
Hô hấp giao hòa vào với nhau. . . . . .
Lưu Diệp choáng váng muốn té xỉu. Trước kia cô cũng từng như vậy, khi đó cô hận không thể mau chóng thoát khỏi cực hình, nhưng bây giờ không giống như vậy, cảm giác lạ lẫm tán loạn chạy trong cơ thể cô.
Lúc lên bờ nghỉ ngơi, Khương Nhiên đặt cô trong ngực.
Cô bò lên người của Khương Nhiên, giống như Khương Nhiên là cái đệm lớn của cô.
Bọn họ cũng không nói chuyện, sau đó, Khương Nhiên lại ôm cô vào trong nước.
Bọn họ lại làm một lần, lần này động tác của Khương Nhiên thay đổi rất lớn.
Cô cảm giác như bản thân chỉ còn một chút sức lực. Chủ yếu là do thể lực, cô không kiên trì được lâu như vậy, rất nhanh cô đã cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng Khương Nhiên không dừng lại. Anh ôm cô, bởi vì động tác của anh mà nước không ngừng dâng trào, bờ vai, đôi má của cô cũng bị bot nước văng lên thấm ướt.
Mãi cho đến khi Lưu Diệp đói bụng đến trong bụng phát ra những tiếng “ùng ục”, hai người mới lên thang máy trở lại biệt thự.
Cơm tối ăn xong rất nhanh. Lưu Diệp có thể cảm nhận được, trong lúc ăn cơm, Khương Nhiên một mực nhìn cô, dùng chân đụng chân của cô.
Thân thể của cô bởi vì đụng chạm của anh mà run rẩy.
Cô không biết cơ thể mình hồng lên là bởi vì suối nước nóng hay là bởi vì động tình. . .
Chỉ là không biết vì sao, lúc làm ở trên giường, Lưu Diệp vẫn cảm thấy đau.
Cuối cùng hai người lại vào thang máy, chạy đến suối nước nóng làm một lần.
Thẳng đến khi Lưu Diệp kiệt sức mà hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Lưu Diệp đã nhìn thấy mình ở trên giường. Cô mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, mới chợt nhớ tới tối hôm qua mình quá mệt mỏi, hình như làm được một nửa liền ngủ thiếp đi.
Cô có chút khó xử, cái này. . . . . .
Làm gì có ai làm được một nửa lại ngủ thiếp đi. . . . . . Cô cũng không dám nghĩ đến nét mặt của Khương Nhiên là dạng gì. . . . . .
Cô nhanh chóng ngồi dậy mặc quần áo.
Trong đầu cũng loạn cả lên, có điều thân thể lại rất thoải mái, không biết là do suối nước nóng hay do đâu, ngay cả da cũng trơn nhẵn.
Khi cô rửa mặt còn cố ý nhìn vào gương, liền nhìn thấy chính mình trong gương, sắc mặt hồng hào, khí sắc đặc biệt tốt.
Cô hít sâu một cái.
Đợi đến khi mặc đồ ngủ đi ra, chỉ nghe thấy Khương Nhiên đang nói gì đó với Quan Chỉ ở bên ngoài.
Lập tức, Lưu Diệp cảm thấy cũng có chút kỳ lạ. Tuy Khương Nhiên đối xử với cấp dưới không tệ, nhưng Khương Nhiên là người rất ít nói chuyện phiếm với cấp dưới, lại còn là những chuyện như đi săn.
Lúc này cô chỉ đứng ngoài cửa để nghe, Khương Nhiên quả thật như biến thành người khác, cách nói chuyện kia quả thật xứng đáng với hai chữ lải nhải.
Khi nhìn xuyên qua khe hở ở cửa, cô nhìn thấy Quan Chỉ cũng có dáng vẻ giống như cô, quả thật đều là dáng vẻ bị hù dọa.
Không chỉ có Quan Chỉ mà mấy cảnh vệ ở bên cạnh đều đang run run rẩy rẩy. Mặc kệ Khương Nhiên nói đến mức khí thế ngất trời, nhưng cũng không có một ai dám tiếp lời.
Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy Khương Nhiên. . . . . Không bình thường. . . . .
Lưu Diệp biết mình không thể trốn tránh, cho nên sau khi nghe một hồi, rốt cuộc thì cô vẫn cẩn thận đẩy cửa ra.
Có lẽ Khương Nhiên nghe được tiếng mở cửa, lúc anh quay đầu lại, đã nhìn thấy Lưu Diệp đang mặc đồ ngủ.
Quần áo Lưu Diệp mặc luôn rất bảo thủ, ở thế giới này toàn nam giới, cô vẫn luôn rất chú ý.
Nhưng dù là như vậy, vẫn lộ ra dấu hôn ở trên cổ.
Hơn nữa không riêng gì cổ, ngay cả cánh tay cũng có một chút.
Lúc ấy cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng bây giờ xem ra, quả thật cổ Lưu Diệp có chút thê thảm không nỡ nhìn.
Hơn nữa, nghĩ tới tối hôm qua giữa hai người xảy ra những chuyện kia, Khương Nhiên chợt đỏ mặt.
Ngay cả Quan Chỉ ở bên cạnh anh cũng phát giác ra không khí lung túng giữa hai người.
Những người đó vội vàng thức thời rút ra.
Chờ bọn họ vừa đi, toàn bộ không gian cũng chỉ còn lại có hai người.
Lưu Diệp cảm thấy rất xấu hổ.
Cô do dự, đang suy nghĩ xem nên nói gì, Khương Nhiên đã lên tiếng hỏi: "Đói bụng rồi sao?"
Lưu Diệp gật đầu một cái, Khương Nhiên chỉ vào bữa ăn sáng ở bên cạnh.
Đợi khi cô đi qua, liền bị Khương Nhiên kéo lại.
Anh rất tự nhiên mà kéo Lưu Diệp vào trong lồng ngực, để cô ngồi trên đùi của mình.
Tựa cằm lên đầu cô, anh quan tâm hỏi: "Tối hôm qua bị đau sao?"
Lưu Diệp xấu hổ lắc đầu, không rõ vì sao bản thân lại có cảm giác như bản thân vừa trải qua đêm tân hôn.
Hơn nữa trước kia không phải chưa từng làm!!
Hiện tại lại cảm thấy cả hai giống như vợ chồng mới cưới, có phải cô bị làm sao rồi không!
Beta: Trịnh Phương.
Khương Nhiên muốn đi nghỉ phép ở một nơi, gần ngay dãy núi Hồng Sắc.
Lưu Diệp còn tưởng rằng ở chỗ đó rất hoang vu, bởi vì khi cô đến, thấy phía trên dãy núi cũng không có cây cối gì. Kết quả là, tới khi lái xe vào bên trong dãy núi, cô mới phát hiện dãy núi Hồng Sắc đúng là vô cùng kì lạ. Lúc hoàng hôn, dãy núi này nhìn như trụi lủi, nhưng khi lái vào trong núi, thảm thực vật lại xuất hiện ngày càng nhiều.
Khi xe từ từ tiến vào rừng rậm, tầm nhìn cũng dần trở nên rộng hơn.
Khi đi trên đường, Lưu Diệp có nghe thấy bọn họ nói muốn đi một nơi. Khi Quan Chỉ đang chờ Khương Nhiên xác nhận, anh ta cũng từng nói ra một câu, nơi bọn họ muốn đi hẳn là biệt thự màu trắng nằm giữa Tây Liên Bang và Đông Liên Bang.
Đường đi cũng không xa, không bao lâu sau, xe liền chậm rãi ngừng lại.
Chờ xe dừng hẳn lại, Quan Chỉ nhanh trí xuống mở của xe giúp Lưu Diệp.
Nhìn Lưu Diệp ngốc nghếch ôm cái vương miện kia, Quan Chỉ vội vàng tìm một cái hộp, giúp cô cất cái vương miện nặng muốn chết kia vào trong đó.
Khi Lưu Diệp đang vội đi theo nhân viên, cô liền tranh thủ nhìn biệt thự trước mặt một chút. Cả tòa nhà chỉ có một màu màu trắng, kiến trúc vô cùng đơn giản, không chút cầu kì.
Nếu không phải là xe dừng ở đây, người ta căn bản sẽ không chú ý tới nơi này lại có một tòa nhà như vậy.
Có rất nhiều người đi theo bọn họ, nhưng biệt thự quá nhỏ cho nên phần lớn mọi người phải làm một cơ sở tạm thời ở bên ngoài.
Chẳng qua, những nhân viên đi theo đều xuất thân từ quân nhân, đã sớm quen với sinh hoạt dã ngoại.
Lưu Diệp nhìn những người đó thuần thục chuẩn bị dựng trại, hình ảnh kia thật sự là giống như bọn họ đang cắm trại dã ngoại.
Chỉ là, Lưu Diệp có chút buồn bực. Khương Nhiên nói rằng đến đây để nghỉ phép, nhưng đợi đến khi đi vào bên trong biệt thự, cô liền cảm thấy căn biệt thự này cũng quá đơn sơ.
Hơn nữa, nhìn ra ngoài từ một cửa sổ khác của biệt thự, Lưu Diệp liền có chút sững sờ. Lúc đầu cô còn tưởng căn biệt thự này là biệt thự bí ẩn trong rừng rậm, kết quả là, khi nhìn ra ngoài từ một hướng khác, lại phát hiện căn biệt thự này vốn được xây trên vách đá.
Cô nhìn xuống dưới một chút cũng đã cảm thấy choáng váng.
Hơn nữa, chỗ này tràn đầy hơi thở nam tính. Sau khi bước vào cửa, ngay cả một chiếc ghế sa lon cũng không có, chỉ toàn ghế tựa.
Nhưng ngược lại, tâm trạng của Khương Nhiên rất tốt. Nhưng rất kỳ lạ, vừa vào biệt thự, Khương Nhiên liền đuổi hết đám cảnh vệ [bảo vệ] ra ngoài, để bọn họ canh gác bên ngoài.
Lưu Diệp cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen mà mở vali ra tìm áo ngủ và đồ rửa mặt.
Đang loay hoay tìm, Khương Nhiên chợt đến gần. Lúc trên đường, hai người vẫn luôn nắm tay nhau.
Lưu Diệp không biết gì, tới lúc Khương Nhiên tiến lại gần, cô liền cảm thấy mặt nong nóng.
Gần đây Khương Nhiên không nói chuyện với cô, cũng không gặp, nhưng lúc này lại như có chuyện vui, vẻ mặt hưng phấn nói với cô: "Đừng sắp xếp vội, anh dẫn em ra phía sau xem một chút."
Lưu Diệp “A” một tiếng, phía sau không phải là vách đá sao?
Hành động của Khương Nhiên rất nhanh, hoàn toàn mặc kệ cô có muốn đi hay không, đã lôi kéo tay cô đi về phía cửa sau của biệt thự.
Làn này Lưu Diệp càng buồn bực hơn. Sau cánh cửa kia không phải là vách đá sao?
Chỗ kia có cái gì hay để chơi chứ?
Chẳng lẽ tìm cô leo núi sao?
Kết quả, Khương Nhiên vừa mở cửa sau ra, liền khiến Lưu Diệp kinh ngạc.
Cô nên biết, Khương Nhiên chắc chắn sẽ không đi nghỉ phép ở nơi bình thường!
Quả nhiên!!
Qủa thực, Lưu Diệp cũng bị toàn bộ cảnh tượng trước mắt mình làm cho sợ ngây người!!
Ở một chỗ không được chú ý, dọc theo cửa sau của biệt thự, thần kì giấu diếm một chiếc thang may dùng để lên xuống!!
Dựa vào (*)!!
(*) Dựa vào: Trong QT là “Kháo”. Một câu chửi thường được người Trung sử dụng, đồng nghĩa với “Fuck”.
Công trình này quả thật nghịch thiên!
Lúc đầu, cô còn cảm thấy chỗ này hoàn toàn không có gì đặc sắc. Đến khi đi theo Khương Nhiên vào trong thang máy, nhìn phong cảnh hai bên vách đá, cả người cô đều ngây dại!!
Quả thực là phong cảnh chỉ có trong phim ảnh!
Lúc đang đứng trong thang máy để đi xuống, không biết Khương Nhiên làm thao tác gì, thang máy mới đi xuống một nửa đã chợt dừng lại. Sau đó Khương Nhiên liền chỉ cho cô xem mặt trời lặn.
Lúc bọn họ rời khỏi Tây Liên Bang cũng đã không còn sớm, hiện tại mặt trời đã dần lặn xuống phía Tây. Dãy Hồng Sắc vốn giống như bị lửa thiêu, nhìn từ góc độ của họ, lại thêm ánh chiều tà, cảnh tượng kia quả thật đẹp giống như một bức tranh.
Sao người đi trước lại nghĩ ra được chỗ này?
Cô trợn to hai mắt, tâm tình rung động như sóng tràn bờ.
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn gương mặt của cô, tựa như hiểu được cô đang nghĩ gì, nói cho cô biết : "Trong chiến tranh Đông - Tây, Khương Nhiên thứ 6 đã từng bị thường. Trong lúc chờ hồi phụ, một lần vô tình, ông ấy phát hiện ra chỗ này. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông ấy thay đổi cứ điểm ban đầu, sửa thành thang máy màu trắng như bây giờ. Mấy năm trước anh đã tới đây một lần, vẫn luôn cảm thấy ngắm mặt trời lặn ở chỗ này là đẹp nhất."
Lưu Diệp gật đầu một cái, thật sự là rất đẹp.
Sau khi xem mặt trời lặn xong, Khương Nhiên cũng không đưa cô về luôn.
Lưu Diệp chú ý thấy anh cố ý cho thang máy đi xuống, tay cầm một thứ giống như cái đèn.
Thang máy vẫn tiếp tục đi xuống như cũ, trời đã bắt đấu tối.
Thang máy phụ thuộc vào vách đá nhưng không nối thẳng xuống tận cùng. Khi cách mặt đất chỉ còn có hơn 10m, thang máy cuối cùng cũng ngừng lại.
Đến lúc này, rốt cuộc Khương Nhiên cũng mở chiếc đèn trong tay lên để chiếu sáng. Sau đó Lưu Diệp nhìn thấy chỗ thang máy dừng lại là một hang động.
Cô thật sự kinh hãi đến nỗi không biết nói gì cho phải.
Qủa thực giống như một tên nhà quê. Khương Nhiên lại một lần nữa duỗi tay về phía cô.
Cô giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, được Khương Nhiên nắm tay kéo vào trong sơn động [hang động trong núi].
Ngược lại, sơn động không có gì quá đặc biệt, trừ một chút pha lê ở bên ngoài, cô có thể cảm thấy bên trong rất ẩm ướt, âm âm u u.
Mặt đất không dễ đi, còn có chút trơn, thật may là Khương Nhiên luôn dắt cô đi.
Lưu Diệp cũng không biết Khương Nhiên muốn dẫn cô đi đâu. Sau khi đi vào bên trong được một đoạn, Lưu Diệp đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Sau đó, con đường trở nên rộng rãi hơn, cô nhìn thấy chiếc đèn cũng đã không đủ để chiếu ánh sáng tới nơi cao nhất. Đi sâu vào trong, tầm mắt của cô cũng ngày càng mở rộng.
Sau đó cô liền thấy một cái hồ bốc lên hơi nóng.
Lưu Diệp lập tức liền “A” một tiếng. Đây là suối nước nóng sao?
Cô nhìn sơ qua tình hình thực tế, chỗ này hẳn là được người xây dựng nên, vì mỏm đá tự nhiên không phải là như vậy. . . . . .
Vì sao Khương Nhiên lại đưa cô tới đây ngâm suối nước nóng?
Trong khi cô còn đang suy nghĩ, Khương Nhiên lại giống như chờ đợi đã lâu, đầu tiên là tìm chỗ để đặt đèn chiếu sáng xuống, sau đó liền bắt đầu cởi quần áo.
Nhìn động tác cởi quần áo của Khương Nhiên, Lưu Diệp vội vàng nhắc nhở anh: "Không được đâu, vết thương của anh chưa khỏi, thấm nước rồi bị nhiễm trùng thì sao?"
"Miệng vết thương đã khép lại rồi." Động tác cởi quần áo của Khương Nhiên nhanh đến mức khó tin.
Lưu Diệp ồ một tiếng, mặc dù vẫn có chút lo lắng, nhưng lại khó mà nói ra câu ‘Anh cho em xem thử.’
Lúc này Khương Nhiên đã nhảy vào suối nước nóng rồi.
Cũng không biết suối nước nóng này sâu thế nào. Nhìn Khương Nhiên mới đi mấy bước mà nước đã dâng đến ngực, như vậy, suối này rất sâu.
Nhưng Lưu Diệp lại không quan tâm tới điều đó, dù sao cô cũng từng học bơi lội.
Nghỉ phép mà, chính là cần thả lỏng.
Hơn nữa cô còn là một đưa quê mùa, thật đúng là chưa từng được ngâm mình trong suối nước nóng đâu.
Cô không dám cởi hết quần áo, chỉ cởi áo khoác và quần, sau đó liền xuống nước.
Nước ấm hơn một chút so với tưởng tượng của cô, nhưng đúng là rất thoải mái. Hơn nữa cô không ngửi thấy mùi lưu huỳnh gay mũi ở trong suối, cũng không biết là nguyên lý gì khiến cho nơi này có một suối nước nóng như vậy.
Lư Diệp vừa bước vào trong nước, liền bị hơi nóng phả đến khiến mắt khẽ nheo lại.
Đợi đến khi cô mở mắt ra, Khương Nhiên đã bơi đến bên người cô, suýt nữa là đụng tới cô. Giọng của Khương Nhiên khàn khàn nói: "Chỗ này có thể khiến người ta thả lỏng. . . . . ."
Dĩ nhiên Lưu Diệp hiểu được những chuyện này.
Nhưng Khương Nhiên đến gần cô như vậy, khiến cho cô rất căng thẳng.
Hơn nữa, mấy ngày gần đây Khương Nhiên vẫn luôn chủ động tránh xa cô, nhưng lúc này ánh mắt của Khương Nhiên rõ ràng là đang nhìn cô như một bữa tiệc lớn.
Cả người anh đều bốc hơi nóng, mặt càng thêm đỏ ửng, hô hấp dồn dập phả lên người cô.
Vết thương vừa khép lại. . . . . . Đã liền muốn cái kia sao?
Lưu Diệp theo bản năng liền dịch sang bên cạnh. Đó là lí do mà anh mang cô tới đây. . . . . . Muốn chuẩn bị chuyện tắm uyên ương sao. . . . . .
Nếu con lừa gỗ [ý chỉ Khương Nhiên] đã khoẻ rồi, vậy thì cô vẫn nên chạy thôi. . . . . .
Lưu Diệp không nói hai lời liền men theo bờ mà trèo lên.
Khương Nhiên cũng không nói chuyện. Vào lúc cô đang muốn leo lên, anh liền vươn tay ôm lấy hông của cô.
Bình thường, với sức của cô vốn không thể đẩy được Khương Nhiên, nhưng đúng vào lúc này, có lẽ Khương Nhiên đứng không vững.
Lúc cô giãy giụa, theo bản năng đạp xuống một cước, liền đẩy ngã được Khương Nhiên ra.
Đợi đến khi cô bò được lên bờ, lại nhìn thấy Khương Nhiên vẫn còn quẫy đạp trong nước.
Ban đầu Lưu Diệp không cảm thấy lo lắng, bởi vì lẽ ra người như Khương Nhiên không thể không biết bơi.
Nhưng nhìn đối phương đạp nước hơn nửa ngày, cô chợt cảm thấy không bình thường.
Lưu Diệp hấp tấp nhảy xuống nước kéo Khương Nhiên.
Cô vội vàng mượn sức nước kéo anh lên, cuối cùng đã tới chỗ nước cạn.
Cô mới buông anh ra.
Lưu Diệp thật sự là không còn gì để nói.
Vì sao một người đàn ông mạnh mẽ như anh cũng có loại bug (*) này?
(*) Bug: Lỗi.
Lưu Diệp sợ anh lại tập kích bất ngờ cô lần nữa, liền nhảy lên bờ, duy trì khoảng cách an toàn với anh.
Trong lúc nhất thời, hai người không hề nói chuyện, nhưng thật ra Lưu Diệp đã tò mò đến chết. Cô còn tưởng rằng người tên Khương Nhiên này không sợ cái gì, sao anh có thể không biết bơi chứ? Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh...anh không biết bơi hả?"
Khương Nhiên đứng ở giữa suối nước nóng. Bởi vì nghiêng đầu, Lưu Diệp cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh. Sau một lúc lâu, cô mới nghe thấy giọng anh nhàn nhạt giải thích: "Cái này có gì kỳ lạ, 40% người của Tây Liên Bang đều không biết bơi."
40% á!!
Lưu Diệp thật sự bị giật mình.
Ở thế giới của cô, không thể nói 100% đàn ông đều biết bơi, nhưng vẫn rất ít gặp vịt cạn [người không biết bơi] nha.
Tỉ lệ 40% này là lấy ở đâu ra?
"Tại sao có thể như vậy?" Cô không nhịn được lại hỏi một câu.
Khương Nhiên vẫn nhàn nhạt nói: "Bất cứ ai khi còn bé từng bị sặc nước, lớn lên đều có chút chướng ngại tâm lý. Đây cũng là chuyện rất bình thường."
Lúc này Lưu Diệp mới hiểu, thì ra là cái này!!
Cô từng thấy những đứa bé bị treo ngược lên rồi dìm xuống nước, cũng biết bị như vậy xong nhất định là sẽ để lại di chứng.
Nhưng mà, khi còn bé, Khương Nhiên cũng từng bị như vậy sao?
Cô còn tưởng rằng loại người có thân phận địa vị như anh, khi còn bé hẳn sẽ không giống những người khác nha.
Cô hỏi một câu.
Khương Nhiên không tỏ vẻ gì, trả lời. Có lẽ là do bị Lưu Diệp cự tuyệt, giọng điệu của anh có chút lạnh nhạt.
"Anh cũng không được nuông chiều từ bé. Mặc kệ là từ khi sinh ra hay là huấn luyện về sau, quân đội nhà họ Khương thờ phụng chủ nghĩa nhược nhục cường thực [kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh]."
Nghe lời này, Lưu Diệp cũng liền gật đầu một cái, nói: "Nhưng mà không được nuông chiều và cố ý ngược đãi vẫn là không giống nhau. . . . Loại dìm đầu xuống nước kia quá kinh khủng, em biết rõ bị như vậy sẽ để lại di chứng. Vì vậy, khi ở viện dưỡng dục, em cố ý sửa lại trình tự xả nước. . . . . . Em nói cho anh nghe. . . . . ."
Cô duỗi ngón tay ra. Ngón tay của cô trắng nõn, khi khoa chân múa tay trên tảng đá sẫm màu lại càng có vẻ mảnh khảnh gầy yếu hơn.
Nhưng động tác của cô lại rất nhanh, cô rất nhiệt tình mà nói: "Em thiết kế trình tự xả nước như vậy."
Khi người thân trong nhà sinh con, cô từng đi qua bệnh viện xem thử. Cô bắt chước những thiết bị kia, lại thêm một chút ý nghĩ của mình, còn thảo luận với bọn Tiểu Điền Thất thật lâu. . . . . .
". . . . . . Nếu thiết kế như vậy. . . . . . vậy rất lợi hại. Anh xem, cái này cũng không cần xả nước đúng không. . . . . ."
Cô nói xong cũng hả hê ngẩng đầu lên: "Nếu anh. . . . . ."
Lời còn chưa nói xong, Khương Nhiên vốn đứng ở trong nước không biết đã đến bên cô từ lúc nào. Trong nháy mắt khi cô ngẩng đầu lên, Khương Nhiên liền hôn xuống.
Lưu Diệp cảm thấy có chút kỳ quái. Cô vươn cánh tay muốn đẩy ra, nhưng rất nhanh bị Khương Nhiên túm lấy tay.
Hơi nóng xông lên khiến người ta choáng váng. Trong nháy mắt, đầu óc của cô như thiếu dưỡng khí.
Cô biết mình bị vịt cạn lôi vào trong suối nước nóng. Dòng nước ấm áp bao quanh hai người, cơ thể căng thẳng của cô cũng dần dần buông lỏng.
Hô hấp trở nên dồn dập, hơn nữa không riêng gì Lưu Diệp, cô còn có thể cảm nhận được hô hấp của anh còn gấp gáp hơn so với mình.
Đang hôn, thỉnh thoảng cô lại thấy được ánh mắt của anh, bọn họ đối diện, nhìn nhau. . . .
Anh nâng thân thể của cô lên, cô giống như bị mê hoặc mà nhắm hai mắt lại.
Lúc đầu vẫn rất đau, cảm giác không thích ứng rất mãnh liệt, thân thể của cô căng thẳng.
Khương Nhiên xác định bản thân cũng đang khẩn trương.
Rõ ràng đã không phải là lần đầu tiên, nhưng hai người đều thăm dò, liên tục hỏi.
"Có khỏe không?"
Cô nghe Khương Nhiên khàn giọng hỏi.
Cô cũng không thể nói rõ, cả người cô đều bám lên người của Khương Nhiên.
Sức ép của ép khiến cô gần như không thở nổi, nhưng cả thân thể rất ấm áp.
Hơn nữa cũng không đau như tưởng tượng, ngược lại có một loại cảm giác rất lạ lẫm, cô khó có thể nói thành lời.
Tay của cô không nghe lời mà vuốt ve sau lưng Khương Nhiên, hơn nữa thân thể theo động tác của anh khẽ run rẩy.
Anh đang hôn cô, đôi môi, mắt, lỗ tai. . . . . .
Cổ. . . . . .
Cô do dự một lúc, sau đó giống như vô thức, tự giác hôn đáp lại.
Thân thể bị thiêu đốt, cúng giống như thức tỉnh. Trước kia cô không thể hiểu chuyện hoan ái giữa nam nữ, bởi vì những thứ kia chỉ làm cô cảm thấy đau.
Nhưng mà bây giờ có chút khác biệt.
Rất giống điệu múa.
Tay anh nâng mông của cô lên, bọn họ chặt chẽ dán tại một nơi, ma sát lẫn nhau.
Ánh mắt nóng bỏng, không ngừng sát lại gần. . . . . .
Hô hấp giao hòa vào với nhau. . . . . .
Lưu Diệp choáng váng muốn té xỉu. Trước kia cô cũng từng như vậy, khi đó cô hận không thể mau chóng thoát khỏi cực hình, nhưng bây giờ không giống như vậy, cảm giác lạ lẫm tán loạn chạy trong cơ thể cô.
Lúc lên bờ nghỉ ngơi, Khương Nhiên đặt cô trong ngực.
Cô bò lên người của Khương Nhiên, giống như Khương Nhiên là cái đệm lớn của cô.
Bọn họ cũng không nói chuyện, sau đó, Khương Nhiên lại ôm cô vào trong nước.
Bọn họ lại làm một lần, lần này động tác của Khương Nhiên thay đổi rất lớn.
Cô cảm giác như bản thân chỉ còn một chút sức lực. Chủ yếu là do thể lực, cô không kiên trì được lâu như vậy, rất nhanh cô đã cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng Khương Nhiên không dừng lại. Anh ôm cô, bởi vì động tác của anh mà nước không ngừng dâng trào, bờ vai, đôi má của cô cũng bị bot nước văng lên thấm ướt.
Mãi cho đến khi Lưu Diệp đói bụng đến trong bụng phát ra những tiếng “ùng ục”, hai người mới lên thang máy trở lại biệt thự.
Cơm tối ăn xong rất nhanh. Lưu Diệp có thể cảm nhận được, trong lúc ăn cơm, Khương Nhiên một mực nhìn cô, dùng chân đụng chân của cô.
Thân thể của cô bởi vì đụng chạm của anh mà run rẩy.
Cô không biết cơ thể mình hồng lên là bởi vì suối nước nóng hay là bởi vì động tình. . .
Chỉ là không biết vì sao, lúc làm ở trên giường, Lưu Diệp vẫn cảm thấy đau.
Cuối cùng hai người lại vào thang máy, chạy đến suối nước nóng làm một lần.
Thẳng đến khi Lưu Diệp kiệt sức mà hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Lưu Diệp đã nhìn thấy mình ở trên giường. Cô mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, mới chợt nhớ tới tối hôm qua mình quá mệt mỏi, hình như làm được một nửa liền ngủ thiếp đi.
Cô có chút khó xử, cái này. . . . . .
Làm gì có ai làm được một nửa lại ngủ thiếp đi. . . . . . Cô cũng không dám nghĩ đến nét mặt của Khương Nhiên là dạng gì. . . . . .
Cô nhanh chóng ngồi dậy mặc quần áo.
Trong đầu cũng loạn cả lên, có điều thân thể lại rất thoải mái, không biết là do suối nước nóng hay do đâu, ngay cả da cũng trơn nhẵn.
Khi cô rửa mặt còn cố ý nhìn vào gương, liền nhìn thấy chính mình trong gương, sắc mặt hồng hào, khí sắc đặc biệt tốt.
Cô hít sâu một cái.
Đợi đến khi mặc đồ ngủ đi ra, chỉ nghe thấy Khương Nhiên đang nói gì đó với Quan Chỉ ở bên ngoài.
Lập tức, Lưu Diệp cảm thấy cũng có chút kỳ lạ. Tuy Khương Nhiên đối xử với cấp dưới không tệ, nhưng Khương Nhiên là người rất ít nói chuyện phiếm với cấp dưới, lại còn là những chuyện như đi săn.
Lúc này cô chỉ đứng ngoài cửa để nghe, Khương Nhiên quả thật như biến thành người khác, cách nói chuyện kia quả thật xứng đáng với hai chữ lải nhải.
Khi nhìn xuyên qua khe hở ở cửa, cô nhìn thấy Quan Chỉ cũng có dáng vẻ giống như cô, quả thật đều là dáng vẻ bị hù dọa.
Không chỉ có Quan Chỉ mà mấy cảnh vệ ở bên cạnh đều đang run run rẩy rẩy. Mặc kệ Khương Nhiên nói đến mức khí thế ngất trời, nhưng cũng không có một ai dám tiếp lời.
Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy Khương Nhiên. . . . . Không bình thường. . . . .
Lưu Diệp biết mình không thể trốn tránh, cho nên sau khi nghe một hồi, rốt cuộc thì cô vẫn cẩn thận đẩy cửa ra.
Có lẽ Khương Nhiên nghe được tiếng mở cửa, lúc anh quay đầu lại, đã nhìn thấy Lưu Diệp đang mặc đồ ngủ.
Quần áo Lưu Diệp mặc luôn rất bảo thủ, ở thế giới này toàn nam giới, cô vẫn luôn rất chú ý.
Nhưng dù là như vậy, vẫn lộ ra dấu hôn ở trên cổ.
Hơn nữa không riêng gì cổ, ngay cả cánh tay cũng có một chút.
Lúc ấy cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng bây giờ xem ra, quả thật cổ Lưu Diệp có chút thê thảm không nỡ nhìn.
Hơn nữa, nghĩ tới tối hôm qua giữa hai người xảy ra những chuyện kia, Khương Nhiên chợt đỏ mặt.
Ngay cả Quan Chỉ ở bên cạnh anh cũng phát giác ra không khí lung túng giữa hai người.
Những người đó vội vàng thức thời rút ra.
Chờ bọn họ vừa đi, toàn bộ không gian cũng chỉ còn lại có hai người.
Lưu Diệp cảm thấy rất xấu hổ.
Cô do dự, đang suy nghĩ xem nên nói gì, Khương Nhiên đã lên tiếng hỏi: "Đói bụng rồi sao?"
Lưu Diệp gật đầu một cái, Khương Nhiên chỉ vào bữa ăn sáng ở bên cạnh.
Đợi khi cô đi qua, liền bị Khương Nhiên kéo lại.
Anh rất tự nhiên mà kéo Lưu Diệp vào trong lồng ngực, để cô ngồi trên đùi của mình.
Tựa cằm lên đầu cô, anh quan tâm hỏi: "Tối hôm qua bị đau sao?"
Lưu Diệp xấu hổ lắc đầu, không rõ vì sao bản thân lại có cảm giác như bản thân vừa trải qua đêm tân hôn.
Hơn nữa trước kia không phải chưa từng làm!!
Hiện tại lại cảm thấy cả hai giống như vợ chồng mới cưới, có phải cô bị làm sao rồi không!
Bình luận facebook