-
Chương 58
Sau khi cho Khương Nhiên uống thuốc xong, Lưu Diệp chợt cảm thấy hơi đói bụng, món ăn đúng là rất phong phú, tiếc là không thể làm sườn rán.
Hơn nữa, ban ngày lại chạy xe một ngày, bọn Khương Nhiên làm quân nhân nên đã quen hành quân gian khổ, nhưng cô ngồi trong loại phương tiện di chuyển nhanh chóng trên mặt đất này, đừng nói tới ăn trong xe, ngay cả ngồi lâu cũng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, khó chịu.
Lúc toàn thân vừa buông lỏng đứng lên, lập tức cảm thấy cái bụng trống rỗng..
May mắn Lưu Diệp nghĩ đến vấn đề ăn không quen, cho nên cố ý mang theo một chút đồ ăn nhẹ.
Cô vội vàng bới trong vali, tự mình lấy mấy thứ, lại đưa những thứ khác đưa cho Khương Nhiên.
Khương Nhiên không có thói quen ăn ở trên giường.
Lưu Diệp cũng có thói quen, cô vừa ăn vừa dùng tay hứng lấy vụn điểm tâm, đồng thời tám chuyện với Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhìn khuôn mặt và cái miệng không ngừng của cô, thật ra anh chẳng nghe vào được gì cả.
Có vài vụn điểm tâm rơi vào cổ áo Lưu Diệp, Khương Nhiên dùng tay phủi hết giúp cô, kết quả là vì mấy vụn điểm tâm này vướng vào tay mà rơi xuống hết gối đầu.
Lưu Diệp lại luống cuống tay chân, dọn lại, sửa sang drap lẫn gối.
Căn phòng sạch sẽ lúc trước, bây giờ đã thay hình đổi dạng.
Vụn điểm tâm rơi vãi khắp nơi, ngoài ra còn có cốc nước ở đầu giường của Lưu Diệp.
Lưu Diệp thật sự mệt mỏi, ngồi xe cả buổi ban ngày, tối đến lại phải cẩn thận mà xã giao. Lúc Khương Nhiên lặng lẽ đánh giá căn phòng, cô đã ngáp rồi chìm vào giấc mộng.
Khương Nhiên thấy cô ngủ rồi, anh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài, nằm xuống ngủ theo.
Đợi đến khi tỉnh lại vào ngày thứ hai, Lưu Diệp cảm thấy cả người mình vào buổi tối hôm qua như xác chết cứng vậy. Khương Nhiên nằm thẳng tắp ở đó, dường như anh đã khôi phục nguyên trạng, đặc biệt là ngủ chẳng đàng hoàng, còn dùng cánh tay đè lên bụng cô.
Lưu Diệp ối chao một tiếng, gọi Khương Nhiên đang chìm vào giấc ngủ thức dậy, hôm nay cô có việc lớn cần phải nói.
Lưu Diệp không biết có phải anh còn ngượng ngùng hay không, nhưng bây giờ cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hai người không nói với nhau lời nào, yên lặng rửa mặt xong xuôi, dường như Lưu Diệp nhớ tới cái gì đó, cô liền dặn anh bôi thuốc.
Ngày hôm nay là một trong những ngày quan trọng để bố trí, sắp xết mọi thứ, cô biết Khương Nhiên muốn bàn việc quan trọng với những người đó.
Đợi Khương Nhiên rời khỏi, Lưu Diệp cũng không dám chạy loạn, ăn vài miếng cho bữa sáng rồi đi tới phòng kế cận.
Tuy rằng giữa chừng, Phỉ Nhĩ Đặc bên kia mời cô tới cung Mân Côi (hoa hồng), nhưng trước đó đã có bài học từ vụ bắt cóc trong khách sạn, cô nào dám chạy loạn?
Có điều, hành lang trong trụ sở này cũng không thiếu thứ để xem.
Vài bức họa đã có tuổi lâu đời, nữ có nam có, đa số các bức họa đều chỉ vẽ một người, người bên trong mặc quần áo, đeo trang sức vô cùng hoa lệ, dáng vẻ cao thấp, ốm mập có đủ.
Chỉ là ở tận cùng hành lang, cô chợt nhìn thấy một bức họa cực kỳ đơn giản, so với những bức đằng trước với sắc thái diễm lệ, cô gái trong bức họa này mặc quần áo rất đơn điệu, trên người không đeo một món trang sức nào, vương miện đội đầu lại càng cực kỳ đơn giản, đừng nói không có đá quý được khảm, ngay cả tạo hình của nó cũng rất đơn giản.
Hơn nữa, so với bối cảnh hoa lệ sau lưng những người kia trong bức hoa, bối cảnh sau lưng cô gái này chỉ có một vách tường giản đơn.
Vả lại, cô gái ấy cũng không làm động tác khoa trương gì, tư thế chẳng phải cố ý bày ra, trong tay cô gái cầm kim chỉ, hình như đang may vá cái gì đó. Người họa sĩ đã bắt kịp khoảng khắc này, vẽ nên vẻ mặt dịu dàng của cô gái, nhưng hình như cô gái đang nhìn cái gì đó.
Lưu Diệp nhìn theo ánh mắt của người trong bức họa, đó là một chiếc giường trẻ con.
Trên giường có một đứa bé mập mạp đang nằm, bàn tay mở ra, hiển nhiên là muốn sờ mặt mẹ mình.
Cô để ý tới dòng chữ bên dưới bức họa, một thế hệ của tộc Phỉ Nhĩ Đặc.
Hình ảnh đứa nhỏ này chỉ là một thế hệ thôi ư?
Cô buồn bực, khoan thai bước đi, bỗng nhiên ngẫm lại cẩn thận cái gì đó, hình như cô xem mấy bức họa sai hướng cả rồi, bức họa đơn giản ban nãy có lẽ là bức thứ nhất.
Những bức họa ở đây đều thuộc về gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc.
Cô dựa theo trình tự chính xác, xem lại thêm một lần nữa, kế đó liền cảm thấy bản thân được khai sáng.
Hóa ra đây là lịch sử gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc, từ một căn nhà đơn sơ cho đến vẻ cổ kính hiện tại.
Đến những bức họa cuối cùng, đa số đều là đàn ông, dần dần không còn phụ nữ... kế đó liền đứt đoạn... (không vẽ thêm tranh nữa)
Cô hiểu ra một chút, từ đó về sau, người thừa kế đều là người tái sinh, không vẽ lại từng bức họa như lúc trước nữa.
Chỉ là khi đi tới bức họa cuối cùng, cô nhìn kỹ thêm một chút liền phát hiện diện mạo của người trong tranh kém xa người từng nghênh đón mình.
Hơn nữa, ánh mắt của người trong bức họa lại khiến cô không nhịn được mà nhớ tới người nọ ánh mắt nhan sắc, lại khiến nàng nhịn không được nhớ tới Tiểu Điền Thất.
Vả lại, người trong từng bức họa lại có màu tóc rất nhạt. Lưu Diệp nhớ trước kia khi mình xem tin tức, một khi Đông – Tây thông hôn, bởi vì màu đen của tóc, đa số chỉ cần là con lai, khi tóc dài ra sẽ biến thành màu đen. Xem ra, vài năm gần đây, người của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc rất hiếm khi thông hôn với liên bang phía Đông.
Lưu Diệp vừa xem vừa cân nhắc.
Mãi cho đến khi trời tối, đại khái là đàm luận mọi chuyện quan trọng xong rồi, tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
Lần này, Tộc trưởng tự mình tiếp khách. Vì để ứng phó với trường hợp ấy, Lưu Diệp cố ý thay đổi quần áo. Lúc ăn cơm, cô càng phải lấy lại mười phần tinh thần.
Phô trương đến mức khiến cho lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
Tổng cộng chỉ có ba người mà thôi, nhưng người được hầu hạ chỉ có một người, ngoài ra còn có người chuyên môn bưng các loại đồ uống, đứng chờ ở bên cạnh.
Có cả những dụng cụ ăn uống đầy màu sắc.
Rốt cuộc, sau khi ăn no sáu trên mười phần, tộc trưởng còn muốn tiếp đãi món chính.
Lần này, đồ ăn không được bưng lên trực tiếp mà là hai người nâng lên.
Thố đồ ăn này cực lớn, bên trên còn có chiếc muôi múc lớn bằng kim loại quý.
Lưu Diệp thở sâu, không biết chủ nhân muốn tiếp đãi bọn họ món gì.
Kết quả là, khi cái lồng vừa được mở ra, cô đã bị kinh ngạc.
Đây hoàn toàn chính là một cái rễ cây mới được đào lên, phía trên giống như còn dính rất nhiều bùn đất.
Sắc mắt Lưu Diệp thay đổi một chút, nhưng rất nhanh cô đã lập tức bình tĩnh lại, cầm muỗng nhỏ múc thứ giống như đất kia lên xem thử.
Đợi tới khi vật kia đến bên mũi, vừa nghe được mùi vị, cô liền yên tâm.
May mắn lúc tới cô đã học qua rất nhiều buổi học, tuy không học được gì đứng đắn, nhưng bởi vì cô thích nấu nướng, khó tránh khỏi làm một vài việc riêng tư trong lúc đang tra tư liệu, trộm tra xét một vài thứ đồ ăn thức uống đặc sắc.
Loại vật giống như thứ này, này người bình thường sẽ không chú ý tới, nhưng bởi vì cảm thấy quá kỳ lạ, cho nên cô cố gắng ghi nhớ.
Bây giờ thấy món ăn này, cô nhìn một cái liền nhận ra, đây không phải là loài nấm phụ căn trong truyền thuyết sao? Nhìn rất giống nấm đông trùng hạ thảo.
Giống với việc ăn cá Salmon (cá hồi) sống để giữ nguyên hương vị, người của Tây Liên Bang cũng thích dùng cách ăn sống này để giữ lại hương vị ban đầu của nguyên liệu nấu ăn.
Cũng không biết cô có thể ăn được hay không. Cô ăn thử một chút, mùi vị kia quả thật giống như chocolate hòa tan, mùi vị cũng đặc biệt kỳ lạ, là món ăn thần kỳ nhất trong số những món mà cô đã từng ăn. Hơn nữa, mới ăn một muỗng nhỏ như vậy, trong miệng cô lại cảm thấy toàn bộ cổ họng đều là hương vị thơm ngon, quả thật quá thần kỳ.
Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc một mực xem nét mặt của cô, thấy cô lộ ra nụ cười, lại hỏi: "Mùi vị có ngon không?"
Lưu Diệp chần chờ một chút, nói với người kia: "Món ăn rất đặc biệt, nhất là vị, cảm giác rất giống chocolate."
Người nọ thản nhiên nói: "Đây là món ăn mà Phỉ Nhĩ Đặc thích ăn nhất trong đời, từng trồng một mảng lớn trong vườn hoa hồng, nhưng là từ sau khi phụ nữ mất đi cũng rất ít trồng, nếu phu nhân thích, ta sẽ sai người trồng một lần nữa."
Lưu Diệp không hiểu được loại lễ nghi cung đình này của bọn họ. Cô xấu hổ cười cười, con mắt lại liếc tới Khương Nhiên ở bên người, Khương Nhiên vẫn là bộ mặt chuyên dùng cho ngoại giao kia.
Nhưng thật ra lúc trở về, Lưu Diệp cùng Khương Nhiên lại đi qua dãy hành lang treo đầy những bức họa.
Giống với Lưu Diệp, Khương Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn mấy bức, nhưng anh rất kỳ lạ, mỗi lần quan sát tranh xong đều nhìn cô một cái, lại nhìn cô gái trong bức họa kia, thế nào cũng cảm thấy Lưu Diệp có phần giống với người phụ nữ trong bức họa.
Lưu Diệp buồn bực hỏi anh: "Anh nhìn cái gì chứ?"
"Nhìn những điểm khác biệt của em với người phụ nữ trong tranh."
Lưu Diệp nở một nụ cười: " Rõ ràng rất khác nhau mà."
Dù sao cũng là phụ nữ trong hoàng tộc, sao cô có thể so được. Đừng nói ba đời nhà cô, chính là đào phần mộ tổ tiên lên cũng tìm được một người đã từng làm quan tới. Cô từ đầu đến cuối vẫn luôn là một người dân thường, một người quen có chức cao vọng trọng cũng không có, ngay cả làm trong chính phủ cũng tuyệt đối không.
Nhưng mà, chung quy hai người cũng đều là phụ nữ. Cô cũng giống như nói đùa, học dáng vẻ của người phụ nữ trong một bức tranh, tưởng tượng chính mình đang đánh đàn.
Nhưng mà, đàn không có ghế dựa à nha, cho nên dáng vẻ giống như ngồi cưỡi ngựa vậy...
Khương Nhiên cũng không nói gì, nét mặt mờ nhạt. Lưu Diệp chợt có chút ngượng ngùng, từ sau khi Khương Nhiên gặp chuyện không may, hình như cô có phần quá hoạt bát...
Giống như một ngọn núi lớn bỗng nhiên nứt ra một cái, cô cũng phát hiện núi kia giống như có máu thịt, chí ít thì dưới cái nhìn của cô, Khương Nhiên không hoàn mỹ sẽ trở nên thân thiết hơn, không đến nỗi đè cô đến không thở nổi.
Chẳng qua, yên tĩnh đi bộ cùng Khương Nhiên như vậy cũng rất tốt.
Cô ở bên cạnh, giống như hướng dẫn viên, phổ cập khoa học cho Khương Nhiên: "Hôm nay em quan sát nơi này trọn một ngày, em liền suy nghĩ xem những người này là người thế nào. Anh xem thử cái này đi, nhìn tư thế của cô ấy là chắc chắn được một nửa khả năng cô ấy rất thích đánh đàn, trong bức họa còn có một cái đàn dương cầm đó. Còn người này nhất định là thích nuôi mèo, có nhiều mèo như vậy..."
Đi tới trước một bức tranh có vẻ quan trọng nhất, cô bỗng nhiên dừng bước lại: "Người này nhất định rất dũng cảm..."
Ở đó không có khoa phụ sản, cũng không có thuốc gây mê hiện đại, phụ nữ sinh con giống như đang liều mạng.
Còn phải chăm sóc đứa trẻ này, nghĩ như thế nào cũng là cực khổ khủng khiếp.
Thế nhưng vẻ mặt người phụ nữ này lại điềm đạm, không màng danh lợi.
Cô không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần, so với những người phụ nữ kia, cô luôn cảm thấy bức họa này đẹp nhất, trên mặt cô gái kia giống như phủ một vầng sáng dịu dàng, đặc biệt hiền lành yên bình.
Tựa như Khương Nhiên nhớ tới cái gì đó, đột nhiên hỏi cô: "Làm sao em biết ăn món kia theo cách đó?"
Lưu Diệp “ồ” một tiếng, nhanh giải thích: "Em sợ mình xấu mặt mà."
Không biết bao nhiêu lần cô ồn ào gây ra chê cười.
"Bởi vì em rất ngốc, cho nên em muốn nghĩ nhiều chuyện hơn một chút, đỡ cho đến lúc đó lại thành trò cười, chỉ cần tìm được tất cả tư liệu đã đọc, lộn xộn này, nhìn đặc biệt nhiều, cũng không có ích gì, chẳng qua may mắn có chút tác dụng, chí ít không bị món ăn kia dọa sợ."
Lúc nói chuyện, dù sao Lưu Diệp cũng hơi xấu hổ.
Chẳng qua trong lòng cũng là nhảy nhót, vậy, cuối cùng cô cũng làm được một việc.
Chỉ là nếu như Khương Nhiên có thể khen cô một câu thì tốt hơn, cô cẩn thận mang theo sự mong đợi nhìn về phía Khương Nhiên, kết quả lại thấy Khương Nhiên đã quay đầu nhìn bức họa.
Từ sau khi bị cô biết dáng vẻ kia, dù sao thì Khương Nhiên vẫn tránh tầm mắt của cô, mỗi lần lúc cô đi qua xem, anh cũng rất nhanh chuyển mắt nhìn cái khác.
Thật ra Lưu Diệp không biết như vậy thì có cái gì, cái này Khương Nhiên phải ngây thơ thành cái dạng gì , bây giờ còn chậm không tới.
Lúc trở lại phòng ngủ, vẫn là Lưu Diệp làm từng bước dọn dẹp giường chiếu.
Chính là thời gian không còn sớm, cô biết Khương Nhiên mất mười lăm phút mà vẫn chưa ngủ được, cô nhiệt tình mang qua cái gối cho Khương Nhiên dựa vào sau lưng.
Cô rất dụng tâm chăm sóc Khương Nhiên.
Cô có thể cảm giác được quan hệ dần dần được sửa lại giữa cô và Khương Nhiên.
Mặc dù thái độ của Khương Nhiên thờ ơ, chẳng qua cái kia bị cô nhìn thấy, đoán chừng da mặt làm sao cũng phải một khoảng thời gian mới trở lại bình thường.
Chính là sau khi nằm dài trên giường, hai người đều có chút không ngủ được.
Lưu Diệp cũng liền xoay người sang chỗ khác, hỏi anh một câu: "Được rồi, hôm nay anh theo chân bọn họ nói chuyện thuận lợi chứ?"
Khương Nhiên tránh qua vị trí bên cạnh, một cánh tay chống đỡ bản thân để trả lời: "Khá tốt."
Lưu Diệp kéo mền cao, đắp trên người của mình, cô nhìn Khương Nhiên gần trong gang tấc.
Khương Nhiên nửa chống thân thể, vị trí của anh cao hơn cô một ít, anh nhìn về phía dáng vẻ của cô, bỗng nhiên làm cho Lưu Diệp có một loại ảo giác.
Cô cho là anh muốn cúi người hôn cô.
Chẳng qua rất nhanh, dường như Khương Nhiên muốn né tránh cô, liền lùi thân thể về phía sau, kết quả bởi vì lùi ra sau quá nhiều, cả người anh “Bịch” một tiếng liền bị rơi xuống đất.
Lưu Diệp nghe mà cảm thấy đau, hoảng sợ.
Hơn nữa ngay cả cảnh vệ bên ngoài đều nghe, họ nhao nhao gọi ngoài cửa: "Thủ lĩnh, không sao chứ?"
Lưu Diệp nhanh chóng la lên với người ngoài cửa: "Ah, không có việc gì, là tôi làm rơi đồ…"
Chờ Khương Nhiên từ dưới đất đứng lên, vì chú ý đến giúp đỡ Khương Nhiên, Lưu Diệp cúi đầu cũng không dám nhìn Khương Nhiên nữa.
Cái người tên Khương Nhiên này, bay giờ giống như một con gà trống ngốc vậy, mặc kệ ở bên ngoài kiêu ngạo biết bao, trước mặt cô thì lại thành bạch trảm kê*.
*Món ăn nấu chín từ thịt gà
Dáng vẻ muốn tìm lại mặt mũi cho mình, sau khi nằm xuống một lần nữa, giọng nói Khương Nhiên chợt nặng nề hẳn, "Ngày mai lúc đi, cần tìm người dọn dẹp lại chỗ ở của chúng ta, người dẫn đầu cần phải phát huy xử lý tốt việc này."
Lưu Diệp “ồ” một tiếng, thực ra những thứ này đều có trong lịch trình...
Cô cố gắng nín cười.
"Sau đó... Lúc trở về anh muốn nghỉ ngơi hai ngày... "
Lần đầu tiên nghe nói cái này, Lưu Diệp lập tức than “ôi” một tiếng.
Chẳng qua Lưu Diệp rất nhanh nghĩ đến, Khương Nhiên sẽ cùng cô thương lượng đây sao, cô cũng nhìn anh, trả lời nhanh: "Được, đúng lúc anh cần chữa vết thương."
Không biết vì sao trong câu nói của cô, bỗng nhiên đôi mắt Khương Nhiên thay đổi sâu một chút, dường như có điều gì khiến đáy mắt anh lay động.
Sau đó Khương Nhiên trở mình rất nhanh, lầm bầm lầu bầu nói: "Còn có việc chính nữa, đợi xử lý xong... Lại..."
Lưu Diệp cũng không biết anh nói đợi xử lý xong là có ý gì, nhưng Khương Nhiên như vậy thực sự là càng ngày càng vừa mắt.
Hơn nữa, ngày thứ ba sắp xếp đúng là rất tốt.
Thật là giống ông chủ mang bọn họ đi ăn nhậu chơi bời.
Lưu Diệp có thể cảm giác được đối phương để tâm, bất kể là anh dẫn đi quan sát chỗ săn bắn.
Chính là lúc dẫn bọn họ đi vùng lân cận săn thú, Lưu Diệp có hơi lo lắng.
Hẳn là tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc có ý tốt, muốn cho Khương Nhiên cưỡi thử ngựa một chút.
Thực ra loại chuyện này đối với Khương Nhiên tính là gì.
Nhưng Lưu Diệp lại biết lúc này Khương Nhiên có thể mặt không đổi sắc bước đi cũng rất không dễ dàng, còn muốn cưỡi ngựa đó không phải là chịu tội sao?
Dù sao cũng là tính chất trò chơi, cưỡi không cưỡi cũng không có quan hệ gì.
Lưu Diệp cũng rất sợ Khương Nhiên không biết yêu quý thân thể của chính mình, cô cũng nhanh cầm lấy cánh tay Khương Nhiên, giống như mèo nhỏ kéo cánh tay anh làm nũng: "Khương Nhiên, anh đừng cưỡi ngựa nha, theo em đi không tốt ư... "
Khương Nhiên cúi đầu liếc mắt nhìn cô, anh là người thông minh, đương nhiên hiểu dụng ý của Lưu Diệp.
Rất nhanh, anh làm ra dáng vẻ đắn đo, từ chối nói: "Xem ra tôi phải khéo léo từ chối, không có cách, vợ tôi quản nghiêm, cái gì cũng đều phải nghe theo bà xã."
Lưu Diệp không nghĩ tới anh có thể gọi hai từ bà xã tự nhiên như vậy, chẳng qua sau khi ngăn Khương Nhiên lại, cô cũng muốn buông tay ra.
Nào biết tay mới vừa buông ra, cô liền phát hiện tay Khương Nhiên lại có thể duỗi tay về phía cô.
Lưu Diệp bắt đầu còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi Khương Nhiên đưa lòng bàn tay về phía cô một lần nữa, cô mới rõ ràng, đây không phải là Khương Nhiên muốn nắm tay cô sao!?
Trong quá khứ, hai người sánh bước cùng đi, nếu không phải cô tăng tốc để đuổi kịp bước tiến của anh thì chính là anh cố ý giảm bớt tốc độ để chờ cô.
Lúc này, anh nắm tay cô nhẹ như vậy cũng là lần đầu.
Hơn nữa còn ở nơi đông người.
Lúc cô đưa tay qua, ánh mắt chợt nhìn thẳng vào ánh mắt Khương Nhiên.
Chỉ là nhìn vào mắt nhau một cái, Khương Nhiên liền quay đầu đi ngay tức khắc.
Lưu Diệp cười một cái, biết anh vẫn còn ở xấu hổ đây mà.
Đoán là anh muốn tạo nên bầu không khí vợ chồng ân ái!
Cô rất tự nhiên, đưa tay mình vào trong lòng bàn tay anh để cho anh nắm.
Bất kể là nhà hàng hay nơi săn thú, Lưu Diệp vẫn luôn nắm tay Khương Nhiên, dáng vẻ ấy hẳn là rất giống như đôi vợ chồng son muốn đi hưởng tuần trăng mật.
Tất cả đều rất thuận lợi.
Đại khái là từng được nhiều người nắm tay, Lưu Diệp phát hiện, chỉ cần ở Khương Nhiên ở kề bên, cô liền không phải khẩn trương như vậy.
Chỉ là khi tất cả hoạt động được tiến hành xong xuôi, lúc rời đi, tộc trưởng của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc chợt đưa ra một vật, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Hơn nữa, cảnh tiễn người đi lúc ban đầu rất vui vẻ, nhiệt liệt, nhưng chỉ trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều ngừng lại, khung cảnh lẫn động tác giống như bị chậm rì hẳn đi.
Mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.
Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc rất nho nhã. Anh ta đi tới trước mặt Lưu Diệp, cẩn thận mở hộp gỗ ra.
Lấy một vật ra từ bên trong, đó là chiếc vương miện đội đầu có kiểu dáng đơn giản.
Đại khái là làm bằng vàng ròng, cho dù là kiểu dáng hay cách chế tác đều thô ráp, vả lại còn không nạm đá quý.
Nhưng vị tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc đang cầm vương miện kia, nét mặt anh ta cực kỳ nghiêm túc.
Hơn nữa, vương miện ấy trông rất quen, hình như cô đã từng thấy trong bức họa... Đúng vậy!
Chính là vương miện mà cô gái trong bức họa đầu tiên đã đội!
Thấy đối phương cung kính dâng đồ lên trước mặt mình, hơi thở của Lưu Diệp bỗng chốc như ngưng đọng lại.
Cô nhìn Khương Nhiên. Anh gật đầu, cô mới thở sâu, thận trọng nhận lấy vương miện, thứ này thật nặng làm sao.
Cô không rõ đây là tình huống gì.
Khoảng khắc cô vừa tiếp nhận vương miện, có một tiếng động rất lớn vang lên, giống như tiếng nổ tung, cho dù là đội danh dự hay đám người hầu, bọn họ đều tung hô “Nữ vương”...
Khương Nhiên dường như nhận ra điều gì đó, anh bước lên một bước, chủ động ôm tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc.
Lưu Diệp càng cảm thấy kỳ quái.
Điều thần bí gì đang được triển khai?!
Chẳng lẽ Lưu phế vật lại biến thành Lưu nữ vương?
Kịch bản này không đúng! !
Gấu thành Nữ vương như vậy, có hay không...
Đợi đến khi ngồi vào trong xe, Lưu Diệp rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Khương Nhiên, “Khương Nhiên, sao bọn họ lại tiễn em như vậy? Còn Nữ vương... đó là ý gì?...”
Khương Nhiên nhàn nhạt nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt giống như chỉ có em mới biết được, “Không phải em viết nhiều trang như vậy, kêu gọi tôn trọng quyền lợi sao?”
Anh nhíu mày, "Anh nói rồi, em tìm sai một đám người tài đức còn không bằng tìm anh, anh cũng có thể giúp em, thậm chí còn làm tốt hơn.”
Lưu Diệp chợt nói không ra lời.
Bị đàn ông tặng hoa lấy lòng, có phải cực kỳ yếu kém hay không?!
Nhất là khi Khương Hữu Khanh còn làm vương miện cho cô!
Vương miện vốn nặng, bây giờ càng nặng hơn.
Cô nắm chặt vương miện, quả thực cảm thấy thứ đồ chơi muốn lớn ra và đâm vào mình.
Cô biết không nên nghe chuyên gia, nhất là nghe một lần lại lệch đi một lần.
Cho nên anh làm những chuyện này đều là bởi vì mấy trang giấy cô viết, cô đề cập đến danh dự, đề cập đến quyền lợi, nhưng tình huống hiện tại có phải quá mức rồi không?
Ôi...
Sóng điện não không đồng bộ quả là chết người!
Lưu Diệp cảm thấy đầu mình to thật, nhất là khi nghĩ tới cái này và cái kia...
Có thể điều cô muốn nói cô không phải là ý này, cô cũng có nói không làm nữ vương được... Cô có bị Khương Nhiên tát cô một cái, dán thẳng người vào tường luôn không?!
Hơn nữa, anh cẩn thận quá đi, nhất là sức lực lớn mạnh như vậy để làm gì chứ...
Tâm phiền ý loạn, trên đường trở về, Lưu Diệp muốn tìm chút an ủi, len lén sờ vào tay Khương Nhiên.
Cô thấy mình làm rất nhanh, sẽ không bị phát giác.
Có thể Khương Nhiên đã dựa theo vị trí tay mà nhìn về phía cô.
Khi nhìn đến mặt cô, Khương Nhiên rốt cuộc không nhịn được mà nở nụ cười. Con nhím nhỏ cuối cùng đã lộ bụng, Khương Nhiên nhanh chóng cầm lấy tay cô.
Vì anh biết cô sẽ cảm động.
Hơn nữa, ban ngày lại chạy xe một ngày, bọn Khương Nhiên làm quân nhân nên đã quen hành quân gian khổ, nhưng cô ngồi trong loại phương tiện di chuyển nhanh chóng trên mặt đất này, đừng nói tới ăn trong xe, ngay cả ngồi lâu cũng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, khó chịu.
Lúc toàn thân vừa buông lỏng đứng lên, lập tức cảm thấy cái bụng trống rỗng..
May mắn Lưu Diệp nghĩ đến vấn đề ăn không quen, cho nên cố ý mang theo một chút đồ ăn nhẹ.
Cô vội vàng bới trong vali, tự mình lấy mấy thứ, lại đưa những thứ khác đưa cho Khương Nhiên.
Khương Nhiên không có thói quen ăn ở trên giường.
Lưu Diệp cũng có thói quen, cô vừa ăn vừa dùng tay hứng lấy vụn điểm tâm, đồng thời tám chuyện với Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhìn khuôn mặt và cái miệng không ngừng của cô, thật ra anh chẳng nghe vào được gì cả.
Có vài vụn điểm tâm rơi vào cổ áo Lưu Diệp, Khương Nhiên dùng tay phủi hết giúp cô, kết quả là vì mấy vụn điểm tâm này vướng vào tay mà rơi xuống hết gối đầu.
Lưu Diệp lại luống cuống tay chân, dọn lại, sửa sang drap lẫn gối.
Căn phòng sạch sẽ lúc trước, bây giờ đã thay hình đổi dạng.
Vụn điểm tâm rơi vãi khắp nơi, ngoài ra còn có cốc nước ở đầu giường của Lưu Diệp.
Lưu Diệp thật sự mệt mỏi, ngồi xe cả buổi ban ngày, tối đến lại phải cẩn thận mà xã giao. Lúc Khương Nhiên lặng lẽ đánh giá căn phòng, cô đã ngáp rồi chìm vào giấc mộng.
Khương Nhiên thấy cô ngủ rồi, anh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài, nằm xuống ngủ theo.
Đợi đến khi tỉnh lại vào ngày thứ hai, Lưu Diệp cảm thấy cả người mình vào buổi tối hôm qua như xác chết cứng vậy. Khương Nhiên nằm thẳng tắp ở đó, dường như anh đã khôi phục nguyên trạng, đặc biệt là ngủ chẳng đàng hoàng, còn dùng cánh tay đè lên bụng cô.
Lưu Diệp ối chao một tiếng, gọi Khương Nhiên đang chìm vào giấc ngủ thức dậy, hôm nay cô có việc lớn cần phải nói.
Lưu Diệp không biết có phải anh còn ngượng ngùng hay không, nhưng bây giờ cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hai người không nói với nhau lời nào, yên lặng rửa mặt xong xuôi, dường như Lưu Diệp nhớ tới cái gì đó, cô liền dặn anh bôi thuốc.
Ngày hôm nay là một trong những ngày quan trọng để bố trí, sắp xết mọi thứ, cô biết Khương Nhiên muốn bàn việc quan trọng với những người đó.
Đợi Khương Nhiên rời khỏi, Lưu Diệp cũng không dám chạy loạn, ăn vài miếng cho bữa sáng rồi đi tới phòng kế cận.
Tuy rằng giữa chừng, Phỉ Nhĩ Đặc bên kia mời cô tới cung Mân Côi (hoa hồng), nhưng trước đó đã có bài học từ vụ bắt cóc trong khách sạn, cô nào dám chạy loạn?
Có điều, hành lang trong trụ sở này cũng không thiếu thứ để xem.
Vài bức họa đã có tuổi lâu đời, nữ có nam có, đa số các bức họa đều chỉ vẽ một người, người bên trong mặc quần áo, đeo trang sức vô cùng hoa lệ, dáng vẻ cao thấp, ốm mập có đủ.
Chỉ là ở tận cùng hành lang, cô chợt nhìn thấy một bức họa cực kỳ đơn giản, so với những bức đằng trước với sắc thái diễm lệ, cô gái trong bức họa này mặc quần áo rất đơn điệu, trên người không đeo một món trang sức nào, vương miện đội đầu lại càng cực kỳ đơn giản, đừng nói không có đá quý được khảm, ngay cả tạo hình của nó cũng rất đơn giản.
Hơn nữa, so với bối cảnh hoa lệ sau lưng những người kia trong bức hoa, bối cảnh sau lưng cô gái này chỉ có một vách tường giản đơn.
Vả lại, cô gái ấy cũng không làm động tác khoa trương gì, tư thế chẳng phải cố ý bày ra, trong tay cô gái cầm kim chỉ, hình như đang may vá cái gì đó. Người họa sĩ đã bắt kịp khoảng khắc này, vẽ nên vẻ mặt dịu dàng của cô gái, nhưng hình như cô gái đang nhìn cái gì đó.
Lưu Diệp nhìn theo ánh mắt của người trong bức họa, đó là một chiếc giường trẻ con.
Trên giường có một đứa bé mập mạp đang nằm, bàn tay mở ra, hiển nhiên là muốn sờ mặt mẹ mình.
Cô để ý tới dòng chữ bên dưới bức họa, một thế hệ của tộc Phỉ Nhĩ Đặc.
Hình ảnh đứa nhỏ này chỉ là một thế hệ thôi ư?
Cô buồn bực, khoan thai bước đi, bỗng nhiên ngẫm lại cẩn thận cái gì đó, hình như cô xem mấy bức họa sai hướng cả rồi, bức họa đơn giản ban nãy có lẽ là bức thứ nhất.
Những bức họa ở đây đều thuộc về gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc.
Cô dựa theo trình tự chính xác, xem lại thêm một lần nữa, kế đó liền cảm thấy bản thân được khai sáng.
Hóa ra đây là lịch sử gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc, từ một căn nhà đơn sơ cho đến vẻ cổ kính hiện tại.
Đến những bức họa cuối cùng, đa số đều là đàn ông, dần dần không còn phụ nữ... kế đó liền đứt đoạn... (không vẽ thêm tranh nữa)
Cô hiểu ra một chút, từ đó về sau, người thừa kế đều là người tái sinh, không vẽ lại từng bức họa như lúc trước nữa.
Chỉ là khi đi tới bức họa cuối cùng, cô nhìn kỹ thêm một chút liền phát hiện diện mạo của người trong tranh kém xa người từng nghênh đón mình.
Hơn nữa, ánh mắt của người trong bức họa lại khiến cô không nhịn được mà nhớ tới người nọ ánh mắt nhan sắc, lại khiến nàng nhịn không được nhớ tới Tiểu Điền Thất.
Vả lại, người trong từng bức họa lại có màu tóc rất nhạt. Lưu Diệp nhớ trước kia khi mình xem tin tức, một khi Đông – Tây thông hôn, bởi vì màu đen của tóc, đa số chỉ cần là con lai, khi tóc dài ra sẽ biến thành màu đen. Xem ra, vài năm gần đây, người của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc rất hiếm khi thông hôn với liên bang phía Đông.
Lưu Diệp vừa xem vừa cân nhắc.
Mãi cho đến khi trời tối, đại khái là đàm luận mọi chuyện quan trọng xong rồi, tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
Lần này, Tộc trưởng tự mình tiếp khách. Vì để ứng phó với trường hợp ấy, Lưu Diệp cố ý thay đổi quần áo. Lúc ăn cơm, cô càng phải lấy lại mười phần tinh thần.
Phô trương đến mức khiến cho lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
Tổng cộng chỉ có ba người mà thôi, nhưng người được hầu hạ chỉ có một người, ngoài ra còn có người chuyên môn bưng các loại đồ uống, đứng chờ ở bên cạnh.
Có cả những dụng cụ ăn uống đầy màu sắc.
Rốt cuộc, sau khi ăn no sáu trên mười phần, tộc trưởng còn muốn tiếp đãi món chính.
Lần này, đồ ăn không được bưng lên trực tiếp mà là hai người nâng lên.
Thố đồ ăn này cực lớn, bên trên còn có chiếc muôi múc lớn bằng kim loại quý.
Lưu Diệp thở sâu, không biết chủ nhân muốn tiếp đãi bọn họ món gì.
Kết quả là, khi cái lồng vừa được mở ra, cô đã bị kinh ngạc.
Đây hoàn toàn chính là một cái rễ cây mới được đào lên, phía trên giống như còn dính rất nhiều bùn đất.
Sắc mắt Lưu Diệp thay đổi một chút, nhưng rất nhanh cô đã lập tức bình tĩnh lại, cầm muỗng nhỏ múc thứ giống như đất kia lên xem thử.
Đợi tới khi vật kia đến bên mũi, vừa nghe được mùi vị, cô liền yên tâm.
May mắn lúc tới cô đã học qua rất nhiều buổi học, tuy không học được gì đứng đắn, nhưng bởi vì cô thích nấu nướng, khó tránh khỏi làm một vài việc riêng tư trong lúc đang tra tư liệu, trộm tra xét một vài thứ đồ ăn thức uống đặc sắc.
Loại vật giống như thứ này, này người bình thường sẽ không chú ý tới, nhưng bởi vì cảm thấy quá kỳ lạ, cho nên cô cố gắng ghi nhớ.
Bây giờ thấy món ăn này, cô nhìn một cái liền nhận ra, đây không phải là loài nấm phụ căn trong truyền thuyết sao? Nhìn rất giống nấm đông trùng hạ thảo.
Giống với việc ăn cá Salmon (cá hồi) sống để giữ nguyên hương vị, người của Tây Liên Bang cũng thích dùng cách ăn sống này để giữ lại hương vị ban đầu của nguyên liệu nấu ăn.
Cũng không biết cô có thể ăn được hay không. Cô ăn thử một chút, mùi vị kia quả thật giống như chocolate hòa tan, mùi vị cũng đặc biệt kỳ lạ, là món ăn thần kỳ nhất trong số những món mà cô đã từng ăn. Hơn nữa, mới ăn một muỗng nhỏ như vậy, trong miệng cô lại cảm thấy toàn bộ cổ họng đều là hương vị thơm ngon, quả thật quá thần kỳ.
Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc một mực xem nét mặt của cô, thấy cô lộ ra nụ cười, lại hỏi: "Mùi vị có ngon không?"
Lưu Diệp chần chờ một chút, nói với người kia: "Món ăn rất đặc biệt, nhất là vị, cảm giác rất giống chocolate."
Người nọ thản nhiên nói: "Đây là món ăn mà Phỉ Nhĩ Đặc thích ăn nhất trong đời, từng trồng một mảng lớn trong vườn hoa hồng, nhưng là từ sau khi phụ nữ mất đi cũng rất ít trồng, nếu phu nhân thích, ta sẽ sai người trồng một lần nữa."
Lưu Diệp không hiểu được loại lễ nghi cung đình này của bọn họ. Cô xấu hổ cười cười, con mắt lại liếc tới Khương Nhiên ở bên người, Khương Nhiên vẫn là bộ mặt chuyên dùng cho ngoại giao kia.
Nhưng thật ra lúc trở về, Lưu Diệp cùng Khương Nhiên lại đi qua dãy hành lang treo đầy những bức họa.
Giống với Lưu Diệp, Khương Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn mấy bức, nhưng anh rất kỳ lạ, mỗi lần quan sát tranh xong đều nhìn cô một cái, lại nhìn cô gái trong bức họa kia, thế nào cũng cảm thấy Lưu Diệp có phần giống với người phụ nữ trong bức họa.
Lưu Diệp buồn bực hỏi anh: "Anh nhìn cái gì chứ?"
"Nhìn những điểm khác biệt của em với người phụ nữ trong tranh."
Lưu Diệp nở một nụ cười: " Rõ ràng rất khác nhau mà."
Dù sao cũng là phụ nữ trong hoàng tộc, sao cô có thể so được. Đừng nói ba đời nhà cô, chính là đào phần mộ tổ tiên lên cũng tìm được một người đã từng làm quan tới. Cô từ đầu đến cuối vẫn luôn là một người dân thường, một người quen có chức cao vọng trọng cũng không có, ngay cả làm trong chính phủ cũng tuyệt đối không.
Nhưng mà, chung quy hai người cũng đều là phụ nữ. Cô cũng giống như nói đùa, học dáng vẻ của người phụ nữ trong một bức tranh, tưởng tượng chính mình đang đánh đàn.
Nhưng mà, đàn không có ghế dựa à nha, cho nên dáng vẻ giống như ngồi cưỡi ngựa vậy...
Khương Nhiên cũng không nói gì, nét mặt mờ nhạt. Lưu Diệp chợt có chút ngượng ngùng, từ sau khi Khương Nhiên gặp chuyện không may, hình như cô có phần quá hoạt bát...
Giống như một ngọn núi lớn bỗng nhiên nứt ra một cái, cô cũng phát hiện núi kia giống như có máu thịt, chí ít thì dưới cái nhìn của cô, Khương Nhiên không hoàn mỹ sẽ trở nên thân thiết hơn, không đến nỗi đè cô đến không thở nổi.
Chẳng qua, yên tĩnh đi bộ cùng Khương Nhiên như vậy cũng rất tốt.
Cô ở bên cạnh, giống như hướng dẫn viên, phổ cập khoa học cho Khương Nhiên: "Hôm nay em quan sát nơi này trọn một ngày, em liền suy nghĩ xem những người này là người thế nào. Anh xem thử cái này đi, nhìn tư thế của cô ấy là chắc chắn được một nửa khả năng cô ấy rất thích đánh đàn, trong bức họa còn có một cái đàn dương cầm đó. Còn người này nhất định là thích nuôi mèo, có nhiều mèo như vậy..."
Đi tới trước một bức tranh có vẻ quan trọng nhất, cô bỗng nhiên dừng bước lại: "Người này nhất định rất dũng cảm..."
Ở đó không có khoa phụ sản, cũng không có thuốc gây mê hiện đại, phụ nữ sinh con giống như đang liều mạng.
Còn phải chăm sóc đứa trẻ này, nghĩ như thế nào cũng là cực khổ khủng khiếp.
Thế nhưng vẻ mặt người phụ nữ này lại điềm đạm, không màng danh lợi.
Cô không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần, so với những người phụ nữ kia, cô luôn cảm thấy bức họa này đẹp nhất, trên mặt cô gái kia giống như phủ một vầng sáng dịu dàng, đặc biệt hiền lành yên bình.
Tựa như Khương Nhiên nhớ tới cái gì đó, đột nhiên hỏi cô: "Làm sao em biết ăn món kia theo cách đó?"
Lưu Diệp “ồ” một tiếng, nhanh giải thích: "Em sợ mình xấu mặt mà."
Không biết bao nhiêu lần cô ồn ào gây ra chê cười.
"Bởi vì em rất ngốc, cho nên em muốn nghĩ nhiều chuyện hơn một chút, đỡ cho đến lúc đó lại thành trò cười, chỉ cần tìm được tất cả tư liệu đã đọc, lộn xộn này, nhìn đặc biệt nhiều, cũng không có ích gì, chẳng qua may mắn có chút tác dụng, chí ít không bị món ăn kia dọa sợ."
Lúc nói chuyện, dù sao Lưu Diệp cũng hơi xấu hổ.
Chẳng qua trong lòng cũng là nhảy nhót, vậy, cuối cùng cô cũng làm được một việc.
Chỉ là nếu như Khương Nhiên có thể khen cô một câu thì tốt hơn, cô cẩn thận mang theo sự mong đợi nhìn về phía Khương Nhiên, kết quả lại thấy Khương Nhiên đã quay đầu nhìn bức họa.
Từ sau khi bị cô biết dáng vẻ kia, dù sao thì Khương Nhiên vẫn tránh tầm mắt của cô, mỗi lần lúc cô đi qua xem, anh cũng rất nhanh chuyển mắt nhìn cái khác.
Thật ra Lưu Diệp không biết như vậy thì có cái gì, cái này Khương Nhiên phải ngây thơ thành cái dạng gì , bây giờ còn chậm không tới.
Lúc trở lại phòng ngủ, vẫn là Lưu Diệp làm từng bước dọn dẹp giường chiếu.
Chính là thời gian không còn sớm, cô biết Khương Nhiên mất mười lăm phút mà vẫn chưa ngủ được, cô nhiệt tình mang qua cái gối cho Khương Nhiên dựa vào sau lưng.
Cô rất dụng tâm chăm sóc Khương Nhiên.
Cô có thể cảm giác được quan hệ dần dần được sửa lại giữa cô và Khương Nhiên.
Mặc dù thái độ của Khương Nhiên thờ ơ, chẳng qua cái kia bị cô nhìn thấy, đoán chừng da mặt làm sao cũng phải một khoảng thời gian mới trở lại bình thường.
Chính là sau khi nằm dài trên giường, hai người đều có chút không ngủ được.
Lưu Diệp cũng liền xoay người sang chỗ khác, hỏi anh một câu: "Được rồi, hôm nay anh theo chân bọn họ nói chuyện thuận lợi chứ?"
Khương Nhiên tránh qua vị trí bên cạnh, một cánh tay chống đỡ bản thân để trả lời: "Khá tốt."
Lưu Diệp kéo mền cao, đắp trên người của mình, cô nhìn Khương Nhiên gần trong gang tấc.
Khương Nhiên nửa chống thân thể, vị trí của anh cao hơn cô một ít, anh nhìn về phía dáng vẻ của cô, bỗng nhiên làm cho Lưu Diệp có một loại ảo giác.
Cô cho là anh muốn cúi người hôn cô.
Chẳng qua rất nhanh, dường như Khương Nhiên muốn né tránh cô, liền lùi thân thể về phía sau, kết quả bởi vì lùi ra sau quá nhiều, cả người anh “Bịch” một tiếng liền bị rơi xuống đất.
Lưu Diệp nghe mà cảm thấy đau, hoảng sợ.
Hơn nữa ngay cả cảnh vệ bên ngoài đều nghe, họ nhao nhao gọi ngoài cửa: "Thủ lĩnh, không sao chứ?"
Lưu Diệp nhanh chóng la lên với người ngoài cửa: "Ah, không có việc gì, là tôi làm rơi đồ…"
Chờ Khương Nhiên từ dưới đất đứng lên, vì chú ý đến giúp đỡ Khương Nhiên, Lưu Diệp cúi đầu cũng không dám nhìn Khương Nhiên nữa.
Cái người tên Khương Nhiên này, bay giờ giống như một con gà trống ngốc vậy, mặc kệ ở bên ngoài kiêu ngạo biết bao, trước mặt cô thì lại thành bạch trảm kê*.
*Món ăn nấu chín từ thịt gà
Dáng vẻ muốn tìm lại mặt mũi cho mình, sau khi nằm xuống một lần nữa, giọng nói Khương Nhiên chợt nặng nề hẳn, "Ngày mai lúc đi, cần tìm người dọn dẹp lại chỗ ở của chúng ta, người dẫn đầu cần phải phát huy xử lý tốt việc này."
Lưu Diệp “ồ” một tiếng, thực ra những thứ này đều có trong lịch trình...
Cô cố gắng nín cười.
"Sau đó... Lúc trở về anh muốn nghỉ ngơi hai ngày... "
Lần đầu tiên nghe nói cái này, Lưu Diệp lập tức than “ôi” một tiếng.
Chẳng qua Lưu Diệp rất nhanh nghĩ đến, Khương Nhiên sẽ cùng cô thương lượng đây sao, cô cũng nhìn anh, trả lời nhanh: "Được, đúng lúc anh cần chữa vết thương."
Không biết vì sao trong câu nói của cô, bỗng nhiên đôi mắt Khương Nhiên thay đổi sâu một chút, dường như có điều gì khiến đáy mắt anh lay động.
Sau đó Khương Nhiên trở mình rất nhanh, lầm bầm lầu bầu nói: "Còn có việc chính nữa, đợi xử lý xong... Lại..."
Lưu Diệp cũng không biết anh nói đợi xử lý xong là có ý gì, nhưng Khương Nhiên như vậy thực sự là càng ngày càng vừa mắt.
Hơn nữa, ngày thứ ba sắp xếp đúng là rất tốt.
Thật là giống ông chủ mang bọn họ đi ăn nhậu chơi bời.
Lưu Diệp có thể cảm giác được đối phương để tâm, bất kể là anh dẫn đi quan sát chỗ săn bắn.
Chính là lúc dẫn bọn họ đi vùng lân cận săn thú, Lưu Diệp có hơi lo lắng.
Hẳn là tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc có ý tốt, muốn cho Khương Nhiên cưỡi thử ngựa một chút.
Thực ra loại chuyện này đối với Khương Nhiên tính là gì.
Nhưng Lưu Diệp lại biết lúc này Khương Nhiên có thể mặt không đổi sắc bước đi cũng rất không dễ dàng, còn muốn cưỡi ngựa đó không phải là chịu tội sao?
Dù sao cũng là tính chất trò chơi, cưỡi không cưỡi cũng không có quan hệ gì.
Lưu Diệp cũng rất sợ Khương Nhiên không biết yêu quý thân thể của chính mình, cô cũng nhanh cầm lấy cánh tay Khương Nhiên, giống như mèo nhỏ kéo cánh tay anh làm nũng: "Khương Nhiên, anh đừng cưỡi ngựa nha, theo em đi không tốt ư... "
Khương Nhiên cúi đầu liếc mắt nhìn cô, anh là người thông minh, đương nhiên hiểu dụng ý của Lưu Diệp.
Rất nhanh, anh làm ra dáng vẻ đắn đo, từ chối nói: "Xem ra tôi phải khéo léo từ chối, không có cách, vợ tôi quản nghiêm, cái gì cũng đều phải nghe theo bà xã."
Lưu Diệp không nghĩ tới anh có thể gọi hai từ bà xã tự nhiên như vậy, chẳng qua sau khi ngăn Khương Nhiên lại, cô cũng muốn buông tay ra.
Nào biết tay mới vừa buông ra, cô liền phát hiện tay Khương Nhiên lại có thể duỗi tay về phía cô.
Lưu Diệp bắt đầu còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi Khương Nhiên đưa lòng bàn tay về phía cô một lần nữa, cô mới rõ ràng, đây không phải là Khương Nhiên muốn nắm tay cô sao!?
Trong quá khứ, hai người sánh bước cùng đi, nếu không phải cô tăng tốc để đuổi kịp bước tiến của anh thì chính là anh cố ý giảm bớt tốc độ để chờ cô.
Lúc này, anh nắm tay cô nhẹ như vậy cũng là lần đầu.
Hơn nữa còn ở nơi đông người.
Lúc cô đưa tay qua, ánh mắt chợt nhìn thẳng vào ánh mắt Khương Nhiên.
Chỉ là nhìn vào mắt nhau một cái, Khương Nhiên liền quay đầu đi ngay tức khắc.
Lưu Diệp cười một cái, biết anh vẫn còn ở xấu hổ đây mà.
Đoán là anh muốn tạo nên bầu không khí vợ chồng ân ái!
Cô rất tự nhiên, đưa tay mình vào trong lòng bàn tay anh để cho anh nắm.
Bất kể là nhà hàng hay nơi săn thú, Lưu Diệp vẫn luôn nắm tay Khương Nhiên, dáng vẻ ấy hẳn là rất giống như đôi vợ chồng son muốn đi hưởng tuần trăng mật.
Tất cả đều rất thuận lợi.
Đại khái là từng được nhiều người nắm tay, Lưu Diệp phát hiện, chỉ cần ở Khương Nhiên ở kề bên, cô liền không phải khẩn trương như vậy.
Chỉ là khi tất cả hoạt động được tiến hành xong xuôi, lúc rời đi, tộc trưởng của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc chợt đưa ra một vật, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Hơn nữa, cảnh tiễn người đi lúc ban đầu rất vui vẻ, nhiệt liệt, nhưng chỉ trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều ngừng lại, khung cảnh lẫn động tác giống như bị chậm rì hẳn đi.
Mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.
Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc rất nho nhã. Anh ta đi tới trước mặt Lưu Diệp, cẩn thận mở hộp gỗ ra.
Lấy một vật ra từ bên trong, đó là chiếc vương miện đội đầu có kiểu dáng đơn giản.
Đại khái là làm bằng vàng ròng, cho dù là kiểu dáng hay cách chế tác đều thô ráp, vả lại còn không nạm đá quý.
Nhưng vị tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc đang cầm vương miện kia, nét mặt anh ta cực kỳ nghiêm túc.
Hơn nữa, vương miện ấy trông rất quen, hình như cô đã từng thấy trong bức họa... Đúng vậy!
Chính là vương miện mà cô gái trong bức họa đầu tiên đã đội!
Thấy đối phương cung kính dâng đồ lên trước mặt mình, hơi thở của Lưu Diệp bỗng chốc như ngưng đọng lại.
Cô nhìn Khương Nhiên. Anh gật đầu, cô mới thở sâu, thận trọng nhận lấy vương miện, thứ này thật nặng làm sao.
Cô không rõ đây là tình huống gì.
Khoảng khắc cô vừa tiếp nhận vương miện, có một tiếng động rất lớn vang lên, giống như tiếng nổ tung, cho dù là đội danh dự hay đám người hầu, bọn họ đều tung hô “Nữ vương”...
Khương Nhiên dường như nhận ra điều gì đó, anh bước lên một bước, chủ động ôm tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc.
Lưu Diệp càng cảm thấy kỳ quái.
Điều thần bí gì đang được triển khai?!
Chẳng lẽ Lưu phế vật lại biến thành Lưu nữ vương?
Kịch bản này không đúng! !
Gấu thành Nữ vương như vậy, có hay không...
Đợi đến khi ngồi vào trong xe, Lưu Diệp rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Khương Nhiên, “Khương Nhiên, sao bọn họ lại tiễn em như vậy? Còn Nữ vương... đó là ý gì?...”
Khương Nhiên nhàn nhạt nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt giống như chỉ có em mới biết được, “Không phải em viết nhiều trang như vậy, kêu gọi tôn trọng quyền lợi sao?”
Anh nhíu mày, "Anh nói rồi, em tìm sai một đám người tài đức còn không bằng tìm anh, anh cũng có thể giúp em, thậm chí còn làm tốt hơn.”
Lưu Diệp chợt nói không ra lời.
Bị đàn ông tặng hoa lấy lòng, có phải cực kỳ yếu kém hay không?!
Nhất là khi Khương Hữu Khanh còn làm vương miện cho cô!
Vương miện vốn nặng, bây giờ càng nặng hơn.
Cô nắm chặt vương miện, quả thực cảm thấy thứ đồ chơi muốn lớn ra và đâm vào mình.
Cô biết không nên nghe chuyên gia, nhất là nghe một lần lại lệch đi một lần.
Cho nên anh làm những chuyện này đều là bởi vì mấy trang giấy cô viết, cô đề cập đến danh dự, đề cập đến quyền lợi, nhưng tình huống hiện tại có phải quá mức rồi không?
Ôi...
Sóng điện não không đồng bộ quả là chết người!
Lưu Diệp cảm thấy đầu mình to thật, nhất là khi nghĩ tới cái này và cái kia...
Có thể điều cô muốn nói cô không phải là ý này, cô cũng có nói không làm nữ vương được... Cô có bị Khương Nhiên tát cô một cái, dán thẳng người vào tường luôn không?!
Hơn nữa, anh cẩn thận quá đi, nhất là sức lực lớn mạnh như vậy để làm gì chứ...
Tâm phiền ý loạn, trên đường trở về, Lưu Diệp muốn tìm chút an ủi, len lén sờ vào tay Khương Nhiên.
Cô thấy mình làm rất nhanh, sẽ không bị phát giác.
Có thể Khương Nhiên đã dựa theo vị trí tay mà nhìn về phía cô.
Khi nhìn đến mặt cô, Khương Nhiên rốt cuộc không nhịn được mà nở nụ cười. Con nhím nhỏ cuối cùng đã lộ bụng, Khương Nhiên nhanh chóng cầm lấy tay cô.
Vì anh biết cô sẽ cảm động.