-
Chương 72
Edit: Jinnn
Beta: Niệm Vũ
Đầu óc Lưu Diệp trống rỗng, điều duy nhất cô nghĩ tới là Khương Nhiên phải làm gì đây…
Anh là người đàn ông chưa bao giờ biết cúi đầu trước người khác... Kết quả như vậy đúng là một đòn đả kích trí mạng với anh…
Lưu Diệp không chần chừ chút nào chạy từ Hạ cung ra ngoài, cô muốn nhanh chóng tìm Khương Nhiên an ủi anh.
Thực ra Khương Nhiên đã trở về, chẳng qua trước kia Khương Nhiên sẽ chạy về phía Hạ cung, nhưng lần này lại dứt khoát giam mình trong phòng ngủ ở văn phòng của anh.
Lúc Lưu Diệp tới, Khương Nhiên cũng không muốn gặp cô, hơn nữa đề phòng Lưu Diệp xông vào, Khương Nhiên còn sai Quan Chỉ đứng chắn giữa cửa.
Đến lúc Lưu Diệp thở hồng hộc chạy đến, nhìn thấy Quan Chỉ đứng giữ ở ngoài cửa thì cũng chỉ biết cúi đầu.
Tim Lưu Diệp giống như bị người cắt một nhát, đừng nói là Khương Nhiên, loại chuyện này đến người thường cũng chưa chắc đã tiếp nhận được, huống hồ là Khương Nhiên kiêu ngạo như vậy.
Quan Chỉ bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, rất xin lỗi, ngài không thể đi vào...”
Lúc Lưu Diệp đang định giải thích, Quan Chỉ đã nói: “Thật xin lỗi, thủ lĩnh nói, bây giờ người mà ngài ấy không muốn gặp nhất chính là ngài.”
Lưu Diệp sửng sốt mấy giây, sau đó cô liền ngồi xổm xuống.
Cô đứng ngay trước cửa phòng Khương Nhiên, thế nhưng lại không thể bước nổi một bước.
Cái loại cảm giác này giống như nằm mơ vậy, cô cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, dáng vẻ cô cười nói với Khương Nhiên về em bé...
Còn Khương Nhiên ôm cô vào lòng, vẻ mặt khi anh nói chúng ta sẽ có em bé...
Rất nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau, mắt cô đau buốt, cô cố gắng nén nước mắt xuống.
Trong lòng cô hiểu rõ, càng là người kiêu ngạo càng không chịu được đả kích như vậy.
Tâm trạng Lưu Diệp sa sút trong giây lát, song cô lại ổn định tinh thần rất nhanh, cô nhớ tới những lời Khương Nhiên nói với cô trước khi rời Hạ cung, anh nói sẽ đưa cô đi ăn trưa.
Lưu Diệp nhanh chóng gọi nhân viên bảo vệ bưng khay thức ăn đến trước cửa phòng của Khương Nhiên.
Khương Nhiên đã không muốn gặp cô, vậy thì cô ăn chút cơm trước cửa phòng anh cũng được chứ?!
Lúc hương thơm từ đồ ăn bay tới, Quan Chỉ cũng không nhịn được nữa.
Vóc dáng Lưu Diệp không cao, cô ngồi trên mặt đất, để thức ăn trên bậc thang.
Chờ sau khi bày biện xong, lúc Lưu Diệp ngẩng đầu lên, mang theo một chút dũng khí hỏi: “Quan Chỉ, các anh mang cơm trưa vào cho Khương Nhiên đi, lúc tâm trạng không tốt thì càng không thể đói bụng...”
Quan Chỉ chần chừ nhìn cô.
Lưu Diệp hiểu ngay, có lẽ Khương Nhiên không muốn gặp ai, đừng nói là đồ ăn, mà đến cả nước uống cũng không thèm uống.
Chẳng qua không sao, cô cũng sẽ không cứng rắn xông vào, cô chỉ theo lời anh nói lúc trước, cùng nhau ăn cơm thôi.
Phong ngủ nhỏ của Khương Nhiên bố trí rất đơn giản, cửa cũng không dày, cô biết cô nói chuyện với Quan Chỉ ở ngoài Khương Nhiên nhất định có thể nghe được.
Lưu Diệp cũng phải cố gắng ăn, nỗ lực nói với chính mình, lúc này không ăn cơm không được.
Cô cố gắng nghĩ như vậy, vừa ăn cơm vừa ra vẻ nói chuyện phiếm.
Cô nói những lời vu vơ, tự mình nghĩ ngợi lung tung, còn nói một số tin tức lá cải, giống như bây giờ không phải cô đang ăn cơm trên bậc thang mà là đang đối diện với Khương Nhiên.
Lưu Diệp như vậy khiến Quan Chỉ lộ vẻ xúc động.
Nhưng Khương Nhiên ở bên trong vẫn chưa lên tiếng.
Sau khi ăn xong, Lưu Diệp giống như chưa có chuyện gì xảy ra, đối diện cửa phòng Khương Nhiên nói: “Này Khương Nhiên, cơm em cũng ăn xong rồi, giờ em còn phải bận đi nghiên cứu nghị viện, những mối quan hệ gần đây khiến đầu em rất đau đầu, em muốn hôm nay có thể thuận lợi một chút... Nếu không có vấn đề gì, buổi tối em lại tới ăn cơm với anh nhé...”
Cô cũng không đợi Khương Nhiên trả lời, nói xong những lời đó, Lưu Diệp đã quay lại Hạ cung của chính mình.
Cô biến đau thương thành sức mạnh, bắt đầu liều mạng nghiên cứu những mối quan hệ ngổn ngang trong nghị viện.
Dù chỉ là tin tức vấn đề về cơ thể của Khương Nhiên cũng đã nhiễu loạn toàn bộ thế giới.
Mới đầu còn khá hơn một chút, chỉ có các đài phát thanh lớn rối rít tỏ thái độ, vì nữ hoàng điện hạ gả cho một người đàn ông yếu đuối, tất cả đều nhao nhao bày tỏ lòng thương xót buồn bã và đồng tình.
Nhưng rất nhanh đã nổ ra biểu tình, nào thì Đức Mẹ Maria dạy rồi đến Nữ Thần bảo.
Hơn nữa không riêng gì tin tức này khiến mọi người phản ứng kịch liệt, mà còn có tin tức nội bộ nhà họ Khương muốn tìm người thay thế Khương Nhiên sinh con.
Lúc Tiểu Điền Thất lặng lẽ nói những chuyện này cho Lưu Diệp, Lưu Diệp giận đến phát điên lên.
Lưu Diệp cũng không biết là ai truyền đi loại tin tức quá đáng này, đáng giận là nó còn truyền đi khắp nơi, đáng giận hơn nữa là, những người đàn ông kia nhìn cũng không ngốc cho lắm, vậy mà đều đồng ý tin loại chuyện này!!!
Tuy bộ phận PR của nhà họ Khương đã kịp phản ứng, nói việc này tuyệt đối giả dối không có thật, thế nhưng người phía dưới vẫn không nén được tâm trạng.
Không bao lâu, chờ đến lúc Lưu Diệp lại đi tham gia hoạt động của nghị viện, ngay tức khắc phát hiện dường như cô đã trải qua cả một đoạn đường giống như biểu diễn thời trang.
Cũng không biết những người xung quanh đến từ đâu, đủ loại hình dạng màu sắc, cái gì mà đoàn Đức Mẹ Maria rồi là đoàn Kỵ Sĩ lại đến đoàn Nữ Thần, những người đàn ông khác thì giống như hoa Hồ Điệp, ăn mặc quái dị cũng có, tư thế chọc người nào cũng đều làm.
Tuy không phải quá ưỡn ẹo, thế nhưng tuyệt đối là trang điểm lộng lẫy, kỳ lạ khiến người nhìn bực dọc.
Mà Hà Hữu trước đó không hề xuất hiện, cũng không biết chạy tới từ xó nào, mặc vàng mang bạc, đầu tiên là khen cô một câu, phút cuối cùng còn thần bí cười hề hề đưa cho cô một phiếu kết quả kiểm tra sức khỏe, trong đó dòng sinh đẻ còn cố ý dùng màu đỏ để đánh dấu.
Lưu Diệp nhìn mà muốn tức điên, cô lập tức trả lại tờ giấy kia cho Hà Hữu, chính nghĩa nói: “Xin ngài đừng tin những lời đồn đại vớ vẩn đó.”
Hà Hữu cũng không biện bạch gì, chỉ cười thần bí, giọng nói mập mờ: “Không sao đâu điện hạ, dù có những tin đồn kia hay không, chỉ cần ngài cần, bất cứ lúc nào thần cũng ở bên ngài... Cống hiến vì ngài, tuyệt đối tuân thủ bí mật... Tuyệt đối không truyền ra bên ngoài...”
Lưu Diệp nghe xong, khóe miệng giật giật.
Người này thật sự quyết định chủ ý hiến dâng âm thầm à?
Thật may là Mâu Ngạn Ba bình thường rất thích làm thơ tình sến sẩm nay lại trầm mặc.
Thường ngày Mâu Ngạn Ba thích nhất là nói những chuyện buồn nôn của nhà họ Hầu cho nhà họ Khương bọn họ, nhưng lần này Mâu Ngạn Ba lại không hề nói gì.
Lưu Diệp vẫn luôn cảm thấy Mâu Ngạn Ba là lạ.
Người kia nhìn vào ánh mắt của cô, thẳng đến mức không để ai đoán được.
Lúc cô tình cờ nghi ngờ nhìn Mâu Ngạn Ba, dường như Mâu Ngạn Ba cũng không dám đối mặt với cô, nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.
Chẳng qua Lưu Diệp cũng không thừa sức lực để để ý đến phản ứng khác thường của Mâu Ngạn Ba.
Giờ cô đang sứt đầu mẻ trán, giống như rơi xuống đầm lầy vậy, nhưng cho dù trong lòng có sốt ruột, có gặp nhiều khó khăn hơn nữa, Lưu Diệp đều phải nỗ lực chịu đựng.
Mỗi ngày cô đều đúng giờ đến ăn cơm cùng Khương Nhiên.
Dù Khương Nhiên có chịu gặp cô hay không, cô đều đứng trước cửa phòng anh, trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, về những việc mà cô gặp phải, còn cố gắng kể chuyện cười cho Khương Nhiên nghe.
Cũng không biết là sau đó Quan Chỉ không nhịn được nữa, hay là Khương Nhiên ở bên trong ra lệnh.
Chờ đến lúc cô lại đến trước cửa phòng Khương Nhiên ăn cơm, chỉ thấy mặt đất được quét dọn rất sạch sẽ, hơn nữa cái ghế nhỏ lúc trước cô cố gắng ngồi, bây giờ cũng đã đổi thành một cái ghế mới, cho dù là chất liệu hay là tạo hình thì đều được đặt làm riêng.
Ngồi lên cực kỳ dễ chịu, mà không riêng gì lần này, cuối cùng đến chỗ ăn cơm cũng được trải thảm mềm mại.
Dáng vẻ ấy,lúc Lưu Diệp lại tới một lần nữa, đâu có giống như đang đau khổ chờ Khương Nhiên hồi tâm chuyển ý, dáng vẻ đó giống như tới phòng VIP để ăn cơm vậy.
Những đầu bếp ở đó còn tận dụng mọi thứ để nướng đồ cho Lưu Diệp.
Vì vậy Lưu Diệp ngồi trên chiếc ghế nhỏ vô cùng hào hoa, được người hầu hạ một bữa đồ nướng phong phú.
Thế nhưng Lưu Diệp vẫn không vui nổi, bởi vì cho dù cô có làm gì thì Khương Nhiên cũng không chịu gặp cô.
Thực ra cô cũng biết lúc trước ngoài miệng cô nói không vội có con sớm, nhưng trên thực tế, cho dù là cô nhấc chân lên hay phối hợp làm những tư thế kia với anh, đối với Khương Nhiên mà nói, đây cũng chính là một áp lực vô hình.
Cho dù là ban đầu có xuất phát từ lòng tốt như thế nào, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, chắc chắn Khương Nhiên sẽ nhớ tất cả những việc cô làm, tiếp đó tâm trạng anh sẽ ra sao, Lưu Diệp không dám tưởng tượng...
Người đàn ông bách chiến bách thắng, có thể thay đổi cả thế giới kia, sau này còn là ước mơ mà bao người phụ nữ đều ngóng trông lại phát hiện mình không phải một người đàn ông hoàn chỉnh...
Lưu Diệp chẳng làm được gì có ích, mỗi ngày cô chỉ có thể kiên trì tới đó, đối mặt với cánh cửa gỗ im lặng mà nói những lời cô muốn nói với Khương Nhiên.
Trong lúc chờ đợi, vụ việc bến cảng trước đó, Lưu Diệp cũng không bỏ cuộc, cô đã bảo Tiểu Điền Thất liên hệ với Hoàn Hàng ở bên ngoài, cô không quen ai nữa, sau này cần gì thì phải tìm Hoàn Hàng, để Hoàn Hàng đưa ra đề xuất cho cô, dù chỉ nói một ít cũng tốt.
Sau cùng, dưới sự trợ giúp của nhà họ Khương, cuối cùng Lưu Diệp đã liên lạc qua video được với Hoàn Hàng.
Cái người tên Hoàn Hàng này, cũng không biết đại não được cấu tạo từ cái gì, cách một cái màn hình còn muốn thăm dò, ngửi mùi trên người cô.
Cuối cùng trông thấy Lưu Diệp cau mày, Hoàn Hàng mới ngượng ngùng điều chỉnh tư thế.
Mặt Lưu Diệp rất ít cảm xúc, cô phát hiện mình thật sự đã bị lây nhiễm một cách vô tri vô giác, trước kia cô luôn cảm thấy bản thân không mấy khi tức giận, thế nhưng sau khi ở cùng Khương Nhiên, cô liền phát hiện cô không thể chịu nổi loại đàn ông cứ cười đùa cợt nhả nữa.
Nhất là Khương Nhiên còn là một người đàn ông nghiêm túc của quân đội, còn người đàn ông này lại khiến Lưu Diệp có một loại cảm giác đối phương quá cà lơ phất phơ.
May là lúc nói chuyện với Hoàn Hàng, anh ta đã thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ đó, anh ta cũng không giấu diếm cô, nói: “Thực ra hàng hóa ở bến cảng bị dừng lại không liên quan đến chuyện kia.”
Gần đây Lưu Diệp vì việc điều tra ra ngọn nguồn mà sứt đầu mẻ trán, một câu nói như vậy của Hoàn Hàng đã phủ nhận, cô buồn bực nhìn Hoàn Hàng trên màn hình.
Sau đó nghe Hoàn Hàng từ từ giải thích: “Thật ra đó đều là lấy cớ, vấn đề lớn nhất chính là liên minh nhà họ Lộ, bọn họ là người buôn bán, còn chúng ta giống như những con tôm nhỏ bị đối phương xâm chiếm từng bước một vậy, cho dù người của chính phủ có từ chối như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu vận hành theo bình thường, mặc cho tốc độ rất chậm, cũng sẽ không đến mức không kiểm tra được một chiếc, nhưng trong lúc chúng ta xếp hàng thì không bị kiểm tra thuốc thử có đúng không, cho dù là máy móc hỏng, thậm chí là lấy cớ nhân viên phát bệnh không có cách nào để làm việc... Làm buôn bán nhỏ mà làm vậy sẽ bị lỗ vốn, mà nhà họ Lộ kia sẽ thừa cơ đè thấp giá tiền của chúng ta, dùng con đường riêng của họ để khai thông...”
Lưu Diệp thật sự không nghĩ rằng chuyện này lại phức tạp như vậy.
Trước khi đăng quang Nữ hoàng, cô đã nhận quà tặng của nhà họ Lộ.
Bây giờ cô chỉ muốn biết chân tướng rõ ràng vì sao những thuyền hàng lại bị ngừng lại, nói trắng ra là, những thứ kia không phải chỉ là chút đồ ăn sao, nhưng cứ tra cứu kết quả một hồi như vậy, quả thật làm cho cô phải trợn mắt há mồm, những đồ vật trong đó thực sự rắc rối phức tạp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng Lưu Diệp thở dài, suy cho cùng cô vẫn quá ngây thơ rồi...
Có lẽ thật sự giống như Mâu Ngạn Ba nói, cô làm những việc này hoàn toàn tốn công vô ích, cái gì cô cũng không làm được, chứ đừng nói đến việc cứu một chiếc thuyền, đến một góc rau cũng không có, những đồ ăn kia đã nát càng thêm nát, một chút thay đổi cũng không.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Diệp trầm mặc, đối ngoại thì có một nhóm kẻ già đời đang chờ lừa gạt cô, còn đối nội thì lại có một người đàn ông kiêu ngạo đang bị tổn thương...
Lưu Diệp buồn bực đến mức muốn giật tóc mình.
Mắt thấy một tuần nữa là lại đến hoạt động của nghị viện, Lưu Diệp rất sợ những người trong nghị viện sẽ nói đến chuyện của Khương Nhiên.
Kết quả cứ sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, chờ đến lúc cô tham gia nghị viện, những người đàn ông lúc trước chỉ biết đánh nhau thì lúc này lại vô cùng ăn ý, cùng thay đổi họng súng, nhằm họng súng vào Khương Nhiên, cái gì mà người đương chức không thể thực hiện chức trách vốn có, không bằng chủ động nhường lại đi, cái gì mà không muốn chậm trễ thời gian quý giá của mọi người...
Tất cả mọi người đều dùng giọng điệu lo lắng hỏi về vấn đề con nối dõi của nữ hoàng, vẻ mặt u sầu đến mức khiến người khác cũng muốn sầu chết.
Lưu Diệp lặng lặng nhìn ánh mắt của những người đó, bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, thực ra trong lòng cô đang sôi sùng sục.
Đồ ăn chậm trễ ở bến cảng thì không ai quan tâm, con đường cần sửa chữa cũng không ai để ý, đống rác trước viện dưỡng dục của bọn nhỏ cũng không ai quản lí...
Hiện tại những người này lại rất tích cực, nhảy nhót vui mừng giống như được giẫm đuôi mèo.
Cô nhìn ánh mắt của những người đó, trước đó cô đã thảo luận rất nhiều chuyện với những người này, nhưng mỗi lần đều bị những quan lớn trong triều lấy danh nghĩa để bật lại, hiện tại những người này lại vô cùng vui vẻ, dáng vẻ đó, giống như đang biểu diễn trên sân khấu.
Những người này con mẹ nó đều là những diễn viên hóa trang trên sân khấu, miệng thì toàn đất nước và thế giới, nhưng thực ra bụng toàn ý nghĩ đen tối!
Tính cách của Lưu Diệp vẫn luôn mềm mỏng, quả thực là không bao giờ nổi cáu.
Đang nói chuyện bị người ta cắt ngang cô cũng sẽ không tức giận, bị người ta đối phó sau lưng, cô sẽ để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, có phải cô chưa đủ tốt hay không, có phải cô chuẩn bị chưa đầy đủ hay không...
Nhưng bây giờ Lưu Diệp đã không phải là Lưu Diệp của ngày hôm qua nữa, dì ghẻ đến đúng giờ, đồng thời cũng phá nát tia hy vọng cuối cùng của cô, còn gây cho cô cảm xúc còn mãnh liệt hơn ngày trước...
Cho nên sau khi nghe những lời bàn tán đó, giống như đắp thêm một chất xúc tác vậy, cô nghe mà thấy cực kỳ khó chịu, môi cô giật giật, rốt cuộc cũng đứng lên, lần này microphone cũng vô dụng, giọng lanh lảnh trời sinh của phụ nữ vang lên, trong nháy mắt cô vừa lên tiếng, tất cả mọi người ở đây đều bị giọng của cô dọa sợ.
Cô gằn từng câu từng chữ: “Tất cả các người im miệng lại cho tôi!!”
Trước kia cô chưa từng làm như vậy, bây giờ cô kích động đến mức ngón tay cũng run run.
Cô chưa từng phát cáu như thế này, điều gì có thể nhịn cô vẫn luôn nhịn, có thể cho qua liền cho qua, nhưng bây giờ cô lại nổi giận với hơn nghìn người...
Chân cô cũng mềm nhũn, chẳng qua cô vẫn nhanh chóng đi tới trước mặt bộ trưởng bộ Giao thông, cô đối diện với ông ta, thở sâu nói: “Ngân sách tài chính năm nay là 14 triệu, nhưng ngài xem ngài đã sửa được cái gì ra hồn rồi...”
Lưu Diệp phê bình một loạt những công trình, chỉ là trí nhớ của cô không tốt lắm, gần đây cô tính toán khá nhiều, nhưng mới nói vài câu, Lưu Diệp liền không nhớ nổi những con số cụ thể kia.
Rất nhanh những ông già giảo hoạt đó bắt đầu đứng lên xì xào bàn tán, nhìn ánh mắt của những người kia, Lưu Diệp biết mình lại bị người ta khinh bỉ.
Trước đó, lúc cô nỗ lực muốn biết vì sao thuyền hàng lại bị ngừng lại, những người đó cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, ngấm ngầm lừa cô rồi đuổi cô...
Giờ chắc chắn những người này cũng coi cô như cô gái nhỏ nổi loạn đang trút giận mà thôi...
Lưu Diệp nỗ lực khống chế ngón tay mình không run nữa, cô nhanh chóng cầm cuốn sổ mà bản thân mang đến, trong lúc cô đang tìm tờ giấy kia, đại thần bộ giao thông đã sớm nói lưu loát khoản tiền mà cô nói tới.
Dáng vẻ lo nước thương dân, giống như một tướng tài trung thành bị vu oan.
Lưu Diệp nỗ lực khống chế tâm trạng của mình, cô đã tìm được những số liệu đó, mấy ngày nay, một giây cô cũng không buông lỏng, bây giờ đã có thể dùng tới những thứ này.
Cô lấy tay chỉ vào những nội dung đó, ăn nói rõ ràng, đề cập đến cầu cống, đề cập đến những đường hầm dưới lòng đất...
Cô nói kỹ càng những công trình thối nát đó, lúc đối phương muốn giải thích, Lưu Diệp nhanh chóng cắt ngang ông ta, mang dự toán ra so sánh với chi phí thực tế.
“Chi phí vượt quá 40%, nghe nói trong trụ sở của ngài chuyên dùng châu báu để tạo ra một ngôi sao? Là một người yêu thích thiên văn, tôi không phản đối việc yêu mến bầu trời lấp lánh ánh sao, nhưng tôi rất buồn bực, lấy thu thập một năm 34 vạn đồng của ngài, ngài mua những vật đó từ đâu...”
Lưu Diệp quét mắt một vòng, rất nhanh dừng trước bộ trưởng bộ Năng lượng, cô vẫn đọc những số liệu đó như cũ, tốc độ nói rất nhanh, thời gian này tích lũy áp lực, khiến cô có loại cảm giác thở không nổi, bây giờ cô muốn dùng toàn lực bắn phản đòn.
Cô không biết rốt cuộc ai dẫn dắt cô sau lưng, những tin tức chán ghét kia khiến cô rất khổ sở, thế nhưng những gì cô nên làm thì không thiếu một chút nào.
Cô biết là mình ngốc, não cũng không linh hoạt bằng những người này, chính vì vậy, lúc làm việc mới cần hết sức tập trung, không thể có chút phân tâm nào, hơn nữa cô cũng biết cô không làm được việc lớn, cho nên đối với những việc có thể làm, cô bèn cố gắng nghiêm túc vượt mức quy định.
Không ngừng dùng quyền hạn của mình để điều tra lấy những tin tức tư liệu kia, sau đó chỉnh sửa phân tích...
Cô ghi chép tất cả mọi thứ mình làm, cô không phải là một nữ hoàng tài năng, nhưng chí ít cô có thể mang lời nói của mình đến với mọi người, giống như nút thắt của một sợi dây, rốt cuộc cô cũng dùng được cách của mình để gỡ nó ra.
Cô nói không ngừng, cô đi đến trước mặt những người đó, trước đó đám người này còn ồn ào, lúc này khi cô đi đến trước mặt thì đều cúi gằm đầu xuống như bị hù dọa, thậm chí còn có người len lén xoay sang chỗ khác, đều mong cô không nhìn mình.
Ánh mắt Lưu Diệp rất tốt, cô không khàn giọng chỉ trích cái gì, cô chỉ mở sổ ra, đọc những thứ mình ngày đêm làm ra cho những người kia nghe.
Nội dung ngành phúc lợi xã hội được cô cố ý đặt sau cùng, cô càng muốn hiểu bộ này hơn bất cứ bộ nào khác, cô tự làm phúc lợi lâu như vậy, cho nên hàng năm đều đổ rất nhiều tiền vào đó, nhưng bộ trưởng lại biến viện dưỡng dục thành một đống rác, cô bình tĩnh nhìn gương mặt của người kia.
Khương Nhiên đã từng dạy cô làm mắt trở nên hung ác, nhưng cô mãi vẫn không học được khí thế như vậy, cũng không thể bén nhọn như thế, nhưng bất tri bất giác, ánh mắt của cô đã trở nên nghiêm nghị, bộ trưởng kia bị ánh mắt của cô dồn đến góc tường.
Sau khi nói xong một loạt, rốt cuộc Lưu Diệp cũng biểu lộ cảm xúc nói: “Các vị quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi, lại chẳng quan tâm đến công việc của mình, nhàn rỗi đi quan tâm xem người khác có phải đàn ông hay không, cũng xin các vị thuận tiện kiểm tra xem bản thân có xứng làm đàn ông hay không, hơn nữa...”
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn tất cả, vì đau bụng kinh, cô nói, “Các vị cần phải hiểu rõ, Khương Nhiên là chồng yêu của tôi, dù tương lai có như thế nào, anh ấy cũng là người chồng duy nhất của tôi.
Beta: Niệm Vũ
Đầu óc Lưu Diệp trống rỗng, điều duy nhất cô nghĩ tới là Khương Nhiên phải làm gì đây…
Anh là người đàn ông chưa bao giờ biết cúi đầu trước người khác... Kết quả như vậy đúng là một đòn đả kích trí mạng với anh…
Lưu Diệp không chần chừ chút nào chạy từ Hạ cung ra ngoài, cô muốn nhanh chóng tìm Khương Nhiên an ủi anh.
Thực ra Khương Nhiên đã trở về, chẳng qua trước kia Khương Nhiên sẽ chạy về phía Hạ cung, nhưng lần này lại dứt khoát giam mình trong phòng ngủ ở văn phòng của anh.
Lúc Lưu Diệp tới, Khương Nhiên cũng không muốn gặp cô, hơn nữa đề phòng Lưu Diệp xông vào, Khương Nhiên còn sai Quan Chỉ đứng chắn giữa cửa.
Đến lúc Lưu Diệp thở hồng hộc chạy đến, nhìn thấy Quan Chỉ đứng giữ ở ngoài cửa thì cũng chỉ biết cúi đầu.
Tim Lưu Diệp giống như bị người cắt một nhát, đừng nói là Khương Nhiên, loại chuyện này đến người thường cũng chưa chắc đã tiếp nhận được, huống hồ là Khương Nhiên kiêu ngạo như vậy.
Quan Chỉ bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, rất xin lỗi, ngài không thể đi vào...”
Lúc Lưu Diệp đang định giải thích, Quan Chỉ đã nói: “Thật xin lỗi, thủ lĩnh nói, bây giờ người mà ngài ấy không muốn gặp nhất chính là ngài.”
Lưu Diệp sửng sốt mấy giây, sau đó cô liền ngồi xổm xuống.
Cô đứng ngay trước cửa phòng Khương Nhiên, thế nhưng lại không thể bước nổi một bước.
Cái loại cảm giác này giống như nằm mơ vậy, cô cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, dáng vẻ cô cười nói với Khương Nhiên về em bé...
Còn Khương Nhiên ôm cô vào lòng, vẻ mặt khi anh nói chúng ta sẽ có em bé...
Rất nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau, mắt cô đau buốt, cô cố gắng nén nước mắt xuống.
Trong lòng cô hiểu rõ, càng là người kiêu ngạo càng không chịu được đả kích như vậy.
Tâm trạng Lưu Diệp sa sút trong giây lát, song cô lại ổn định tinh thần rất nhanh, cô nhớ tới những lời Khương Nhiên nói với cô trước khi rời Hạ cung, anh nói sẽ đưa cô đi ăn trưa.
Lưu Diệp nhanh chóng gọi nhân viên bảo vệ bưng khay thức ăn đến trước cửa phòng của Khương Nhiên.
Khương Nhiên đã không muốn gặp cô, vậy thì cô ăn chút cơm trước cửa phòng anh cũng được chứ?!
Lúc hương thơm từ đồ ăn bay tới, Quan Chỉ cũng không nhịn được nữa.
Vóc dáng Lưu Diệp không cao, cô ngồi trên mặt đất, để thức ăn trên bậc thang.
Chờ sau khi bày biện xong, lúc Lưu Diệp ngẩng đầu lên, mang theo một chút dũng khí hỏi: “Quan Chỉ, các anh mang cơm trưa vào cho Khương Nhiên đi, lúc tâm trạng không tốt thì càng không thể đói bụng...”
Quan Chỉ chần chừ nhìn cô.
Lưu Diệp hiểu ngay, có lẽ Khương Nhiên không muốn gặp ai, đừng nói là đồ ăn, mà đến cả nước uống cũng không thèm uống.
Chẳng qua không sao, cô cũng sẽ không cứng rắn xông vào, cô chỉ theo lời anh nói lúc trước, cùng nhau ăn cơm thôi.
Phong ngủ nhỏ của Khương Nhiên bố trí rất đơn giản, cửa cũng không dày, cô biết cô nói chuyện với Quan Chỉ ở ngoài Khương Nhiên nhất định có thể nghe được.
Lưu Diệp cũng phải cố gắng ăn, nỗ lực nói với chính mình, lúc này không ăn cơm không được.
Cô cố gắng nghĩ như vậy, vừa ăn cơm vừa ra vẻ nói chuyện phiếm.
Cô nói những lời vu vơ, tự mình nghĩ ngợi lung tung, còn nói một số tin tức lá cải, giống như bây giờ không phải cô đang ăn cơm trên bậc thang mà là đang đối diện với Khương Nhiên.
Lưu Diệp như vậy khiến Quan Chỉ lộ vẻ xúc động.
Nhưng Khương Nhiên ở bên trong vẫn chưa lên tiếng.
Sau khi ăn xong, Lưu Diệp giống như chưa có chuyện gì xảy ra, đối diện cửa phòng Khương Nhiên nói: “Này Khương Nhiên, cơm em cũng ăn xong rồi, giờ em còn phải bận đi nghiên cứu nghị viện, những mối quan hệ gần đây khiến đầu em rất đau đầu, em muốn hôm nay có thể thuận lợi một chút... Nếu không có vấn đề gì, buổi tối em lại tới ăn cơm với anh nhé...”
Cô cũng không đợi Khương Nhiên trả lời, nói xong những lời đó, Lưu Diệp đã quay lại Hạ cung của chính mình.
Cô biến đau thương thành sức mạnh, bắt đầu liều mạng nghiên cứu những mối quan hệ ngổn ngang trong nghị viện.
Dù chỉ là tin tức vấn đề về cơ thể của Khương Nhiên cũng đã nhiễu loạn toàn bộ thế giới.
Mới đầu còn khá hơn một chút, chỉ có các đài phát thanh lớn rối rít tỏ thái độ, vì nữ hoàng điện hạ gả cho một người đàn ông yếu đuối, tất cả đều nhao nhao bày tỏ lòng thương xót buồn bã và đồng tình.
Nhưng rất nhanh đã nổ ra biểu tình, nào thì Đức Mẹ Maria dạy rồi đến Nữ Thần bảo.
Hơn nữa không riêng gì tin tức này khiến mọi người phản ứng kịch liệt, mà còn có tin tức nội bộ nhà họ Khương muốn tìm người thay thế Khương Nhiên sinh con.
Lúc Tiểu Điền Thất lặng lẽ nói những chuyện này cho Lưu Diệp, Lưu Diệp giận đến phát điên lên.
Lưu Diệp cũng không biết là ai truyền đi loại tin tức quá đáng này, đáng giận là nó còn truyền đi khắp nơi, đáng giận hơn nữa là, những người đàn ông kia nhìn cũng không ngốc cho lắm, vậy mà đều đồng ý tin loại chuyện này!!!
Tuy bộ phận PR của nhà họ Khương đã kịp phản ứng, nói việc này tuyệt đối giả dối không có thật, thế nhưng người phía dưới vẫn không nén được tâm trạng.
Không bao lâu, chờ đến lúc Lưu Diệp lại đi tham gia hoạt động của nghị viện, ngay tức khắc phát hiện dường như cô đã trải qua cả một đoạn đường giống như biểu diễn thời trang.
Cũng không biết những người xung quanh đến từ đâu, đủ loại hình dạng màu sắc, cái gì mà đoàn Đức Mẹ Maria rồi là đoàn Kỵ Sĩ lại đến đoàn Nữ Thần, những người đàn ông khác thì giống như hoa Hồ Điệp, ăn mặc quái dị cũng có, tư thế chọc người nào cũng đều làm.
Tuy không phải quá ưỡn ẹo, thế nhưng tuyệt đối là trang điểm lộng lẫy, kỳ lạ khiến người nhìn bực dọc.
Mà Hà Hữu trước đó không hề xuất hiện, cũng không biết chạy tới từ xó nào, mặc vàng mang bạc, đầu tiên là khen cô một câu, phút cuối cùng còn thần bí cười hề hề đưa cho cô một phiếu kết quả kiểm tra sức khỏe, trong đó dòng sinh đẻ còn cố ý dùng màu đỏ để đánh dấu.
Lưu Diệp nhìn mà muốn tức điên, cô lập tức trả lại tờ giấy kia cho Hà Hữu, chính nghĩa nói: “Xin ngài đừng tin những lời đồn đại vớ vẩn đó.”
Hà Hữu cũng không biện bạch gì, chỉ cười thần bí, giọng nói mập mờ: “Không sao đâu điện hạ, dù có những tin đồn kia hay không, chỉ cần ngài cần, bất cứ lúc nào thần cũng ở bên ngài... Cống hiến vì ngài, tuyệt đối tuân thủ bí mật... Tuyệt đối không truyền ra bên ngoài...”
Lưu Diệp nghe xong, khóe miệng giật giật.
Người này thật sự quyết định chủ ý hiến dâng âm thầm à?
Thật may là Mâu Ngạn Ba bình thường rất thích làm thơ tình sến sẩm nay lại trầm mặc.
Thường ngày Mâu Ngạn Ba thích nhất là nói những chuyện buồn nôn của nhà họ Hầu cho nhà họ Khương bọn họ, nhưng lần này Mâu Ngạn Ba lại không hề nói gì.
Lưu Diệp vẫn luôn cảm thấy Mâu Ngạn Ba là lạ.
Người kia nhìn vào ánh mắt của cô, thẳng đến mức không để ai đoán được.
Lúc cô tình cờ nghi ngờ nhìn Mâu Ngạn Ba, dường như Mâu Ngạn Ba cũng không dám đối mặt với cô, nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.
Chẳng qua Lưu Diệp cũng không thừa sức lực để để ý đến phản ứng khác thường của Mâu Ngạn Ba.
Giờ cô đang sứt đầu mẻ trán, giống như rơi xuống đầm lầy vậy, nhưng cho dù trong lòng có sốt ruột, có gặp nhiều khó khăn hơn nữa, Lưu Diệp đều phải nỗ lực chịu đựng.
Mỗi ngày cô đều đúng giờ đến ăn cơm cùng Khương Nhiên.
Dù Khương Nhiên có chịu gặp cô hay không, cô đều đứng trước cửa phòng anh, trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, về những việc mà cô gặp phải, còn cố gắng kể chuyện cười cho Khương Nhiên nghe.
Cũng không biết là sau đó Quan Chỉ không nhịn được nữa, hay là Khương Nhiên ở bên trong ra lệnh.
Chờ đến lúc cô lại đến trước cửa phòng Khương Nhiên ăn cơm, chỉ thấy mặt đất được quét dọn rất sạch sẽ, hơn nữa cái ghế nhỏ lúc trước cô cố gắng ngồi, bây giờ cũng đã đổi thành một cái ghế mới, cho dù là chất liệu hay là tạo hình thì đều được đặt làm riêng.
Ngồi lên cực kỳ dễ chịu, mà không riêng gì lần này, cuối cùng đến chỗ ăn cơm cũng được trải thảm mềm mại.
Dáng vẻ ấy,lúc Lưu Diệp lại tới một lần nữa, đâu có giống như đang đau khổ chờ Khương Nhiên hồi tâm chuyển ý, dáng vẻ đó giống như tới phòng VIP để ăn cơm vậy.
Những đầu bếp ở đó còn tận dụng mọi thứ để nướng đồ cho Lưu Diệp.
Vì vậy Lưu Diệp ngồi trên chiếc ghế nhỏ vô cùng hào hoa, được người hầu hạ một bữa đồ nướng phong phú.
Thế nhưng Lưu Diệp vẫn không vui nổi, bởi vì cho dù cô có làm gì thì Khương Nhiên cũng không chịu gặp cô.
Thực ra cô cũng biết lúc trước ngoài miệng cô nói không vội có con sớm, nhưng trên thực tế, cho dù là cô nhấc chân lên hay phối hợp làm những tư thế kia với anh, đối với Khương Nhiên mà nói, đây cũng chính là một áp lực vô hình.
Cho dù là ban đầu có xuất phát từ lòng tốt như thế nào, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, chắc chắn Khương Nhiên sẽ nhớ tất cả những việc cô làm, tiếp đó tâm trạng anh sẽ ra sao, Lưu Diệp không dám tưởng tượng...
Người đàn ông bách chiến bách thắng, có thể thay đổi cả thế giới kia, sau này còn là ước mơ mà bao người phụ nữ đều ngóng trông lại phát hiện mình không phải một người đàn ông hoàn chỉnh...
Lưu Diệp chẳng làm được gì có ích, mỗi ngày cô chỉ có thể kiên trì tới đó, đối mặt với cánh cửa gỗ im lặng mà nói những lời cô muốn nói với Khương Nhiên.
Trong lúc chờ đợi, vụ việc bến cảng trước đó, Lưu Diệp cũng không bỏ cuộc, cô đã bảo Tiểu Điền Thất liên hệ với Hoàn Hàng ở bên ngoài, cô không quen ai nữa, sau này cần gì thì phải tìm Hoàn Hàng, để Hoàn Hàng đưa ra đề xuất cho cô, dù chỉ nói một ít cũng tốt.
Sau cùng, dưới sự trợ giúp của nhà họ Khương, cuối cùng Lưu Diệp đã liên lạc qua video được với Hoàn Hàng.
Cái người tên Hoàn Hàng này, cũng không biết đại não được cấu tạo từ cái gì, cách một cái màn hình còn muốn thăm dò, ngửi mùi trên người cô.
Cuối cùng trông thấy Lưu Diệp cau mày, Hoàn Hàng mới ngượng ngùng điều chỉnh tư thế.
Mặt Lưu Diệp rất ít cảm xúc, cô phát hiện mình thật sự đã bị lây nhiễm một cách vô tri vô giác, trước kia cô luôn cảm thấy bản thân không mấy khi tức giận, thế nhưng sau khi ở cùng Khương Nhiên, cô liền phát hiện cô không thể chịu nổi loại đàn ông cứ cười đùa cợt nhả nữa.
Nhất là Khương Nhiên còn là một người đàn ông nghiêm túc của quân đội, còn người đàn ông này lại khiến Lưu Diệp có một loại cảm giác đối phương quá cà lơ phất phơ.
May là lúc nói chuyện với Hoàn Hàng, anh ta đã thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ đó, anh ta cũng không giấu diếm cô, nói: “Thực ra hàng hóa ở bến cảng bị dừng lại không liên quan đến chuyện kia.”
Gần đây Lưu Diệp vì việc điều tra ra ngọn nguồn mà sứt đầu mẻ trán, một câu nói như vậy của Hoàn Hàng đã phủ nhận, cô buồn bực nhìn Hoàn Hàng trên màn hình.
Sau đó nghe Hoàn Hàng từ từ giải thích: “Thật ra đó đều là lấy cớ, vấn đề lớn nhất chính là liên minh nhà họ Lộ, bọn họ là người buôn bán, còn chúng ta giống như những con tôm nhỏ bị đối phương xâm chiếm từng bước một vậy, cho dù người của chính phủ có từ chối như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu vận hành theo bình thường, mặc cho tốc độ rất chậm, cũng sẽ không đến mức không kiểm tra được một chiếc, nhưng trong lúc chúng ta xếp hàng thì không bị kiểm tra thuốc thử có đúng không, cho dù là máy móc hỏng, thậm chí là lấy cớ nhân viên phát bệnh không có cách nào để làm việc... Làm buôn bán nhỏ mà làm vậy sẽ bị lỗ vốn, mà nhà họ Lộ kia sẽ thừa cơ đè thấp giá tiền của chúng ta, dùng con đường riêng của họ để khai thông...”
Lưu Diệp thật sự không nghĩ rằng chuyện này lại phức tạp như vậy.
Trước khi đăng quang Nữ hoàng, cô đã nhận quà tặng của nhà họ Lộ.
Bây giờ cô chỉ muốn biết chân tướng rõ ràng vì sao những thuyền hàng lại bị ngừng lại, nói trắng ra là, những thứ kia không phải chỉ là chút đồ ăn sao, nhưng cứ tra cứu kết quả một hồi như vậy, quả thật làm cho cô phải trợn mắt há mồm, những đồ vật trong đó thực sự rắc rối phức tạp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng Lưu Diệp thở dài, suy cho cùng cô vẫn quá ngây thơ rồi...
Có lẽ thật sự giống như Mâu Ngạn Ba nói, cô làm những việc này hoàn toàn tốn công vô ích, cái gì cô cũng không làm được, chứ đừng nói đến việc cứu một chiếc thuyền, đến một góc rau cũng không có, những đồ ăn kia đã nát càng thêm nát, một chút thay đổi cũng không.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Diệp trầm mặc, đối ngoại thì có một nhóm kẻ già đời đang chờ lừa gạt cô, còn đối nội thì lại có một người đàn ông kiêu ngạo đang bị tổn thương...
Lưu Diệp buồn bực đến mức muốn giật tóc mình.
Mắt thấy một tuần nữa là lại đến hoạt động của nghị viện, Lưu Diệp rất sợ những người trong nghị viện sẽ nói đến chuyện của Khương Nhiên.
Kết quả cứ sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, chờ đến lúc cô tham gia nghị viện, những người đàn ông lúc trước chỉ biết đánh nhau thì lúc này lại vô cùng ăn ý, cùng thay đổi họng súng, nhằm họng súng vào Khương Nhiên, cái gì mà người đương chức không thể thực hiện chức trách vốn có, không bằng chủ động nhường lại đi, cái gì mà không muốn chậm trễ thời gian quý giá của mọi người...
Tất cả mọi người đều dùng giọng điệu lo lắng hỏi về vấn đề con nối dõi của nữ hoàng, vẻ mặt u sầu đến mức khiến người khác cũng muốn sầu chết.
Lưu Diệp lặng lặng nhìn ánh mắt của những người đó, bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, thực ra trong lòng cô đang sôi sùng sục.
Đồ ăn chậm trễ ở bến cảng thì không ai quan tâm, con đường cần sửa chữa cũng không ai để ý, đống rác trước viện dưỡng dục của bọn nhỏ cũng không ai quản lí...
Hiện tại những người này lại rất tích cực, nhảy nhót vui mừng giống như được giẫm đuôi mèo.
Cô nhìn ánh mắt của những người đó, trước đó cô đã thảo luận rất nhiều chuyện với những người này, nhưng mỗi lần đều bị những quan lớn trong triều lấy danh nghĩa để bật lại, hiện tại những người này lại vô cùng vui vẻ, dáng vẻ đó, giống như đang biểu diễn trên sân khấu.
Những người này con mẹ nó đều là những diễn viên hóa trang trên sân khấu, miệng thì toàn đất nước và thế giới, nhưng thực ra bụng toàn ý nghĩ đen tối!
Tính cách của Lưu Diệp vẫn luôn mềm mỏng, quả thực là không bao giờ nổi cáu.
Đang nói chuyện bị người ta cắt ngang cô cũng sẽ không tức giận, bị người ta đối phó sau lưng, cô sẽ để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, có phải cô chưa đủ tốt hay không, có phải cô chuẩn bị chưa đầy đủ hay không...
Nhưng bây giờ Lưu Diệp đã không phải là Lưu Diệp của ngày hôm qua nữa, dì ghẻ đến đúng giờ, đồng thời cũng phá nát tia hy vọng cuối cùng của cô, còn gây cho cô cảm xúc còn mãnh liệt hơn ngày trước...
Cho nên sau khi nghe những lời bàn tán đó, giống như đắp thêm một chất xúc tác vậy, cô nghe mà thấy cực kỳ khó chịu, môi cô giật giật, rốt cuộc cũng đứng lên, lần này microphone cũng vô dụng, giọng lanh lảnh trời sinh của phụ nữ vang lên, trong nháy mắt cô vừa lên tiếng, tất cả mọi người ở đây đều bị giọng của cô dọa sợ.
Cô gằn từng câu từng chữ: “Tất cả các người im miệng lại cho tôi!!”
Trước kia cô chưa từng làm như vậy, bây giờ cô kích động đến mức ngón tay cũng run run.
Cô chưa từng phát cáu như thế này, điều gì có thể nhịn cô vẫn luôn nhịn, có thể cho qua liền cho qua, nhưng bây giờ cô lại nổi giận với hơn nghìn người...
Chân cô cũng mềm nhũn, chẳng qua cô vẫn nhanh chóng đi tới trước mặt bộ trưởng bộ Giao thông, cô đối diện với ông ta, thở sâu nói: “Ngân sách tài chính năm nay là 14 triệu, nhưng ngài xem ngài đã sửa được cái gì ra hồn rồi...”
Lưu Diệp phê bình một loạt những công trình, chỉ là trí nhớ của cô không tốt lắm, gần đây cô tính toán khá nhiều, nhưng mới nói vài câu, Lưu Diệp liền không nhớ nổi những con số cụ thể kia.
Rất nhanh những ông già giảo hoạt đó bắt đầu đứng lên xì xào bàn tán, nhìn ánh mắt của những người kia, Lưu Diệp biết mình lại bị người ta khinh bỉ.
Trước đó, lúc cô nỗ lực muốn biết vì sao thuyền hàng lại bị ngừng lại, những người đó cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, ngấm ngầm lừa cô rồi đuổi cô...
Giờ chắc chắn những người này cũng coi cô như cô gái nhỏ nổi loạn đang trút giận mà thôi...
Lưu Diệp nỗ lực khống chế ngón tay mình không run nữa, cô nhanh chóng cầm cuốn sổ mà bản thân mang đến, trong lúc cô đang tìm tờ giấy kia, đại thần bộ giao thông đã sớm nói lưu loát khoản tiền mà cô nói tới.
Dáng vẻ lo nước thương dân, giống như một tướng tài trung thành bị vu oan.
Lưu Diệp nỗ lực khống chế tâm trạng của mình, cô đã tìm được những số liệu đó, mấy ngày nay, một giây cô cũng không buông lỏng, bây giờ đã có thể dùng tới những thứ này.
Cô lấy tay chỉ vào những nội dung đó, ăn nói rõ ràng, đề cập đến cầu cống, đề cập đến những đường hầm dưới lòng đất...
Cô nói kỹ càng những công trình thối nát đó, lúc đối phương muốn giải thích, Lưu Diệp nhanh chóng cắt ngang ông ta, mang dự toán ra so sánh với chi phí thực tế.
“Chi phí vượt quá 40%, nghe nói trong trụ sở của ngài chuyên dùng châu báu để tạo ra một ngôi sao? Là một người yêu thích thiên văn, tôi không phản đối việc yêu mến bầu trời lấp lánh ánh sao, nhưng tôi rất buồn bực, lấy thu thập một năm 34 vạn đồng của ngài, ngài mua những vật đó từ đâu...”
Lưu Diệp quét mắt một vòng, rất nhanh dừng trước bộ trưởng bộ Năng lượng, cô vẫn đọc những số liệu đó như cũ, tốc độ nói rất nhanh, thời gian này tích lũy áp lực, khiến cô có loại cảm giác thở không nổi, bây giờ cô muốn dùng toàn lực bắn phản đòn.
Cô không biết rốt cuộc ai dẫn dắt cô sau lưng, những tin tức chán ghét kia khiến cô rất khổ sở, thế nhưng những gì cô nên làm thì không thiếu một chút nào.
Cô biết là mình ngốc, não cũng không linh hoạt bằng những người này, chính vì vậy, lúc làm việc mới cần hết sức tập trung, không thể có chút phân tâm nào, hơn nữa cô cũng biết cô không làm được việc lớn, cho nên đối với những việc có thể làm, cô bèn cố gắng nghiêm túc vượt mức quy định.
Không ngừng dùng quyền hạn của mình để điều tra lấy những tin tức tư liệu kia, sau đó chỉnh sửa phân tích...
Cô ghi chép tất cả mọi thứ mình làm, cô không phải là một nữ hoàng tài năng, nhưng chí ít cô có thể mang lời nói của mình đến với mọi người, giống như nút thắt của một sợi dây, rốt cuộc cô cũng dùng được cách của mình để gỡ nó ra.
Cô nói không ngừng, cô đi đến trước mặt những người đó, trước đó đám người này còn ồn ào, lúc này khi cô đi đến trước mặt thì đều cúi gằm đầu xuống như bị hù dọa, thậm chí còn có người len lén xoay sang chỗ khác, đều mong cô không nhìn mình.
Ánh mắt Lưu Diệp rất tốt, cô không khàn giọng chỉ trích cái gì, cô chỉ mở sổ ra, đọc những thứ mình ngày đêm làm ra cho những người kia nghe.
Nội dung ngành phúc lợi xã hội được cô cố ý đặt sau cùng, cô càng muốn hiểu bộ này hơn bất cứ bộ nào khác, cô tự làm phúc lợi lâu như vậy, cho nên hàng năm đều đổ rất nhiều tiền vào đó, nhưng bộ trưởng lại biến viện dưỡng dục thành một đống rác, cô bình tĩnh nhìn gương mặt của người kia.
Khương Nhiên đã từng dạy cô làm mắt trở nên hung ác, nhưng cô mãi vẫn không học được khí thế như vậy, cũng không thể bén nhọn như thế, nhưng bất tri bất giác, ánh mắt của cô đã trở nên nghiêm nghị, bộ trưởng kia bị ánh mắt của cô dồn đến góc tường.
Sau khi nói xong một loạt, rốt cuộc Lưu Diệp cũng biểu lộ cảm xúc nói: “Các vị quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi, lại chẳng quan tâm đến công việc của mình, nhàn rỗi đi quan tâm xem người khác có phải đàn ông hay không, cũng xin các vị thuận tiện kiểm tra xem bản thân có xứng làm đàn ông hay không, hơn nữa...”
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn tất cả, vì đau bụng kinh, cô nói, “Các vị cần phải hiểu rõ, Khương Nhiên là chồng yêu của tôi, dù tương lai có như thế nào, anh ấy cũng là người chồng duy nhất của tôi.
Bình luận facebook