-
Chương 74
Edit: Niệm Vũ
Beta: Hepc
Sau khi Khương Nhiên nghe hết những lời cô nói, anh cũng không nói gì thêm, cứ thế quay đầu chẳng đoái hoài tới cô, cứ bước thẳng chẳng chút do dự.
Những ngày tiếp đó, Khương Nhiên tự khép mình ngủ trong văn phòng, lần này, ngay cả Quan Chỉ cũng bị đá ra ngoài kí túc xá.
Cả ngày chỉ ở trên tầng không ra, ngay cả Lưu Diệp nói muốn chờ anh ra ngoài ăn cơm, cũng vẫn không nghe thấy anh trả lời.
Lưu Diệp biết mình đã xát muối lên miệng vết thương của Khương Nhiên.
Trước kia, Lưu Diệp rất sợ anh, cảm thấy anh rất khủng bố, đôi khi còn không thể giao tiếp với nhau được, thật ra hiện giờ cũng y chang như vậy, anh cứ tức tối trong im lặng, làm cô cảm thấy anh như một đứa bé còn chưa trưởng thành.
Mặc kệ anh lợi hại đến đâu đi chăng nữa, về mặt tình cảm, Khương Nhiên chính là một người non tay.
Nhưng vẫn hơi hơi thích anh, muốn anh phấn chấn và vui vẻ.
Hơn nữa, Lưu Diệp biết rõ, cô và Khương Nhiên rất không hợp nhau, họ cũng không phải người chu đáo trong tình cảm, chính cô cũng có phần thiếu sót trong tính cách, Khương Nhiên càng miễn bàn, từ trước tới nay, anh chưa từng chung đụng với cô gái nào.
Lưu Diệp cũng không biết mình có phải hèn hạ lắm không.
Rõ ràng mọi người đều đưa ra ý kiến cô có thể tìm phu vương thứ hai hoặc mượn giống nòi, nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ đến Khương Nhiên...
Cô muốn cùng anh nghiên cứu thật kĩ, muốn nỗ lực tiến về phía trước, có cuộc sống giống bao cặp đôi khác trên thế giới này.
Không biết câu tục ngữ tình trường thất ý thì quan trường đắc ý có đúng hay không.
Cuộc họp ở sảnh hội nghị lần trước, Lưu Diệp nhận ra các vị tai to mặt lớn coi cô như quả bóng để đá cuối cùng cũng xem như là có nề nếp.
Có điều, hội nghị lần ngày ngoại trừ người nắm quyền thì còn có sự góp mặt của các đại biểu được Liên bang phái tới.
Mỗi lần có chuyện gấp gì đều phải bỏ phiếu ba, bốn vòng.
Lúc này, tâm trạng của Lưu Diệp không tốt, cô chẳng thèm để ý đến người khác, dứt khoát trút sạch bất mãn trong lòng ra ngoài.
Nếu có gì hơi không vừa ý, Lưu Diệp sẽ lên án thanh minh với truyền thông, cô biết mình đang giận cá chém thớt, nhưng tâm trạng đã không tốt còn bị một đám thùng cơm đưa đẩy, chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
Mới đầu cô chỉ định nói cho đã miệng, dù cho người giữ chức vụ nhàn hạ (*) công tác đã được nhiều năm, thế nào cũng phải đá đổ ông ta ra ngoài, ít nhất cũng phải để người dân biết vấn đề nằm ở đâu chứ.
(*) Chức vụ ít việc để làm.
Không ngờ, mặc kệ cô công bố gì với truyền thông, bên dưới rất nhanh sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền, đầu tiên là tín đồ Đức Mẹ Maria rồi đến con chiên Nữ Thần lên tiếng ủng hộ cô một cách kì lạ, tiếp theo đó, những người bình thường nhanh chóng thực hiện hành động răn đe những cán bộ xui xẻo nọ, lời của Lưu Diệp giống như ánh đèn soi sáng cho họ bước đi trên con đường tối tăm, đủ loại vấn đề đều bị đào ra tận gốc.
Các cán bộ thiếu đạo đức bất chấp chuyện sai hay đúng rất nhanh bị quần chúng bao vây đấm đá... đến nỗi có nhà cũng không dám về...
Dần dần Lưu Diệp nhận ra ngoài miệng mình oán giận đe dọa không có tính là uy hiếp cho lắm, tốt nhất là nên ra bài anh có muốn làm người xui xẻo bị đuổi giết thật hay không mới có hiệu quả được.
Vừa thông suốt, cô áp dụng ngay, lấy ngòi bút làm vũ khí, cứ thế, trong đại sảnh hội nghị, người người nhà nhà đều có cảm giác bất an, ai nấy đều bị Lưu Diệp tra tấn đến mức ngốc hẳn đi, chỉ cần vừa thấy Lưu Diệp thì ngay lập tức xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh và tay đổ đầy mồ hôi.
Nhưng, sắc mặt Lưu Diệp càng ngày càng u ám, Khương Nhiên gây ra cảm xúc tiêu cực cho cô, mà cô thì không thể trút lên người vô tội được, thế là, một đám cặn bã bị cô đổ hết cơn tức xuống.
Đúng là không thể tùy ý đắc tội phụ nữ mà, đừng trông con gái nhà người ta hiền lành thế thôi, lúc trở mặt, tuyệt đối khiến người ta muốn chạy trốn.
Cũng vào lúc ấy, gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc ở Liên bang phía tây gửi thiệp mời chính thức tới tay Lưu Diệp, trong thiệp nói rằng, sắp đến ngày Phục sinh mỗi năm chỉ có một lần, bọn họ vô cùng trịnh trọng mời nữ hoàng điện hạ tham dự buổi lễ long trọng vào ngày hội này.
Đối với những người có mặt trong hội nghị mà nói, cái thiệp mời này chính là cọng cỏ cứu mạng!
Tất cả mọi người đều ôm ý nghĩ nhanh chóng tiễn vị thần ôn dịch vĩ đại đen đủi này đi, nhất trí hăng hái khuyến khích Lưu Diệp nếu có cơ hội thì cứ ra ngoài tham gia hoạt động, dù sao cũng không thể để mình Liên minh phía đông xui xẻo được, hơn nữa liên minh phía Tây cũng có không ít đồ bỏ đi đang chờ cô xử lí đấy...
Lưu Diệp có hơi động lòng, gần đây cuộc sống của cô quá áp lực, cô cũng muốn rời khỏi khu vực Khương Nhiên quản lí, ra ngoài hít thở không khí.
Nếu muốn ra ngoài, ắt phải có sự đồng ý của Khương Nhiên.
Lưu Diệp gia tăng sự kiên cố cho bức tường tinh thần, đi xin ý kiến của Khương Nhiên.
Hiện giờ, chỗ ở của Khương Nhiên y chang lồng nhốt thú dữ, chỉ thiếu mỗi cái bảng "Động vật hoang dã nguy hiểm, đừng tới gần" thôi.
Nghe nói bây giờ ngay cả người đưa cơm cho anh cũng không dám tới quá gần, chỉ đưa thức ăn tới cửa là bỏ chạy ngay tức thì.
Lưu Diệp cũng chẳng nói gì, cô cảm thấy bản thân trở nên bỉ ổi không giới hạn, từ sau khi biết Khương Nhiên ít ăn cơm, cô luôn bụng bảo dạ tìm cơ hội tự mình xuống bếp nấu cho anh một bữa cơm, lúc này lại vừa khéo.
Cô vẫn nhớ gu ăn của Khương Nhiên, làm thật chuyên chú, tuy rằng lâu lắm rồi chưa xuống bếp, nhưng sau một lúc bắt đầu, rất nhanh, cô đã bắt đầu thông thạo.
Tất cả rau dưa đều được chọn lọc cẩn thận, khâu chuẩn bị tỉ mỉ kĩ càng, cô bỏ ra rất nhiều tinh lực để nấu cơm, mà thức ăn cô nấu thì nhiều vô kể, một bàn còn không chứa được hết, cô lại lấy thêm đĩa nhỏ để trang trí, chăm chú sắp xếp từng cái một từng cái một.
Đợi đến khi hoàn tất bữa ăn, cô mới viết một tờ đơn xin tới Phỉ Nhi Đặc đặt ở dưới thức ăn, sau đó thấy không hợp lắm, cô lại vội viết thêm một câu ở mặt sau tờ đơn kia, rằng: "Khương Nhiên, chúng ta làm hòa nhé?". Xong tất cả, sơ lược đã ổn, mới bảo người đưa cơm mang đi.
Thời gian còn lại, Lưu Diệp ở trong Hạ cung ăn cơm trưa một mình.
Đợi đến lúc khá trễ, Quan Chỉ mới đến tìm cô, còn đưa đơn trả cô, trên đơn xin có hai chữ "phê chuẩn" tinh tế của Khương Nhiên.
Lưu Diệp chép chép miệng, cũng không nói gì thêm, chắc là có ý đồng ý cho cô đến Phỉ Nhĩ Đặc, thật ra đây cũng là kết quả nằm trong dự liệu của cô.
Chỉ là, khi Quan Chỉ sắp rời đi, Lưu Diệp vẫn không nhịn được nhún mình hỏi, "Gần đây Khương Nhiên có khỏe không?"
Quan Chỉ trái lại không bất ngờ, anh ta nhanh chóng trả lời: "Hôm nay khá tốt, từ sau khi ăn thức ăn người làm đã bắt tay xử lí công vụ tích lũy vào mấy ngày qua rồi ạ."
"Ồ." Giờ Lưu Diệp không dám tự mình đa tình, cho rằng thức ăn của mình có tác dụng đánh động lòng người nữa, hẳn vì hơn 50% là công việc quá nhiều, Khương Nhiên mới phải xử lí.
Nhưng đã có thư trả lời, Lưu Diệp vội vã gọi cho Mậu Ngạn Ba, bảo chính phủ phái trợ lý đi theo cô, những hoạt động này đều cận Mậu Ngạn Ba một tay sắp xếp.
Sau khi chuẩn bị tốt, Lưu Diệp ghi lại vài cái tên xấu xa trên danh sách nghị sĩ, chuẩn bị thừa dịp đến Liên bang phía tây "dạy bảo" mấy cái tên này cho kĩ.
Xong xuôi, trời đã nhá nhem, Lưu Diệp muốn nghỉ ngơm sớm một chút.
Ngày mai cô sẽ đi liên minh phía tây, vì để không bị lộ thân phận, cô còn phải chuẩn bị bao nhiêu thứ nữa, rồi còn học thêm lễ nghi, hơn nữa cô còn chưa chọn quần áo xong.
Có cần mang theo cái vương miện lần trước liên minh phía tây dâng lên hay không cũng là một vấn đề, hơn nữa nghe nói ngày Phục sinh làm ngày ăn mừng cái người gì gì rất vĩ đại tái sinh, thậm chí, việc tưởng niệm người đó có liên quan tới phong tục liên minh phía tây, ngay cả cô có đăng cơ cũng chỉ có thể được tôn là điện hạ, chứ không phải bệ hạ.
Những vấn đề khác thì cô đã đọc sơ qua tư liệu, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ vượt quá giới hạn về thần linh, ma quỷ của cô.
Tuy rằng sau đó đều có giải thích khoa học kèm them ở dưới, nói là cái gì mà lỗ hổng không gian gì đó, nhưng cô xem vẫn nhức hết cả đầu, chẳng phân biệt được là khoa học hay phản khoa học.
Cô nghĩ, không thì đợi tới ngày mai, đi tìm Điền Thất giải thích, phổ cập khoa học cho bản thân.
Đang nghĩ cô chợt nghe thấy tiếng cửa mở, buồn bực quay đầu lại, sau đó cô giật mình nhìn Khương Nhiên đi tới, lúc này một tay anh đang gỡ nút thắt trên quân phục, một tay nhấn nút □ điều khiển ở sau.
Ngay sau đó, toàn bộ vách tường trong suốt tạo thành một bộ tranh phong cảnh.
Trước đó, họ đâu có biến vách tường thành tranh phong cảnh che chắn như vậy nhỉ, giờ anh vừa vào cửa đã làm thế, Lưu Diệp có chút buồn bực.
Hơn nữa vẻ mặt Khương Nhiên rất âm u, trông giống như núi lửa sắp phun trào.
Đây là... sau khi bị ngộp một đoạn thời gian lại, Khương Nhiên muốn dạy dỗ cô hả?
Lưu Diệp ngay tức khắc khẩn trương hẳn, cô chỉ hơi quá đáng chút chút, bắt người ta vụng trộm kiểm tra xíu thôi mà... hay là dùng cách đó tiếp nhỉ...
Cô cũng ngồi im không nhúc nhích, mặc Khương Nhiên xử phạt.
Nhưng chờ mãi cô vẫn chưa nghe thấy câu quở trách nào đã cảm thấy mình nhẹ bẫng, cả người cô bị bế lên đặt xuống một cái bàn.
Quần áo trên người rất nhanh bị ai đó xé toạc, Khương Nhiên giữ cằm cô, trước khi cô còn chưa kịp phản ứng đã cấp tốc trao nụ hôn lên môi cô, khiến Lưu Diệp há hốc miệng vì kinh ngạc.
Khương Nhiên thuận thế tiến vào, đầu lưỡi của anh thần tốc quấn lấy đầu lưỡi của cô, quấn quýt.
Anh hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Lưu Diệp cảm thấy mình đang tan ra, giống như đang chìm vào biển cả bao la...
Đầu óc cô choáng váng, bởi vì, bắt đầu từ hôm qua, đến nay đã là một ngày một đêm, cô bị Khương Nhiên lật qua lật lại vận động.
Đủ kiểu cách, đủ các loại tư thế, Lưu Diệp tự hỏi, không biết có phải Khương Nhiên điên rồi hay không...
Nhưng, khi đối diện với ánh mắt của anh, Lưu Diệp nhanh chóng mềm đi.
Bởi vì ánh mắt của Khương Nhiên là ánh mắt cô vô cùng quen thuộc, rất đỗi dịu dàng, đó là ánh mắt chỉ dành riêng cho các cặp đôi yêu nhau.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lưu Diệp cũng có thể nghỉ ngơi, cô bò lên người anh.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Rõ ràng cơ thể đã thỏa mãn đến nỗi không thể hơn được nữa, nhưng cô vẫn hôn anh, giống như đang cắn nhẹ một cái, cuối cùng, đợi đến khi cảm thấy viên mãn, lại chạm khẽ rồi chậm rãi hôn thăm dò, sau đó lại tăng tốc rồi quay về dò xét.
Động tác ngây thơ đến thế, nhưng họ cứ lặp đi lặp lại một cách vui vẻ.
Lưu Diệp có chút hiểu ra, cho nên hai chữ phê chuẩn kia không chỉ đồng ý cô tới Phỉ Nhĩ Đặc, mà còn đồng ý làm hòa, đúng không?
Chỉ là sao đột nhiên Khương Nhiên lại thông suốt nhỉ, chẳng lẽ vì bữa cơm cô làm ấy hả?
Khương Nhiên lật người lại, đè cô xuống dưới, cơ thể đã quá quen thuộc, rất nhanh đã thích ứng việc anh tiến vào.
Cô thở dồn dập, choáng váng như bị hư thoát (*).
(*) Hạ đường huyết do mất máu, mất nước.
....
Đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lưu Diệp cảm thấy đã đến lúc trải lòng, thừa dịp tâm trạng Khương Nhiên tốt, nên khuyên nhủ anh một chút mới phải, cô nói: "Khương Nhiên, cho dù có đứa bé hay không, em cũng không quan trọng, hơn nữa, ở thế giới của em, có một hay rất nhiều tổ ấm không cần đứa bé, vì họ chỉ thích cuộc sống dành riêng cho hai người, hoặc những cặp đôi thích sống không lo không buồn cũng chọn không sinh đứa bé, thật ra như thế cũng chẳng phải điều gì sai trái đúng không..."
Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Nhiên, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, em cũng nghi ngờ mình có thể làm mẹ hay không... thật đấy, em không biết khi làm mẹ mình sẽ có bộ dáng như thế nào... À, đúng rồi..."
Dường như cô nhớ ra gì đó, hỏi: "Khương Nhiên, anh muốn làm cha không? Nếu muốn thì chúng ta nhận nuôi một đứa bé... Ở thế giới của em, vợ chồng không có đứa bé cũng là chuyện thường thôi... có thể nhận nuôi mà..."
Sau khi Lưu Diệp nhanh chóng nói hết, Khương Nhiên lại trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, anh thản nhiên trả lời: "Anh cũng không nghĩ ra hình dạng khi mình làm cha, cũng không có ý niệm ấy."
Gần đây, anh chưa bao giờ ôn hòa nhã nhặn đến thế, Lưu Diệp nhìn anh, tuy rằng anh không nói xin lỗi, nhưng trong mắt toàn là sự áy náy: "Nhưng em chắc chắn sẽ là người mẹ tốt."
Lưu Diệp chủ động ngồi lên chân anh, cô xoa xoa tóc anh, giống như đang dỗ dành chú cún Edgar.
Nếu cún Edgar vẫn chưa nói được sau khi được chủ dạy hai lần, chú sẽ lui vào trong góc, vùi đầu dưới móng vuốt không đi ra, mỗi lần đều cần cô vừa dỗ vừa trấn an mãi, chú ta mới phấn chấn trở lại.
Lưu Diệp thực sự cho rằng Khương Nhiên bây giờ chính là cún Edgar cỡ lớn, xem ra người quá nóng nảy cũng không tốt, vừa suy sụp đã không chịu được.
Trước cô hay trực tiếp gọi thẳng tên Khương Nhiên, giờ, Lưu Diệp lại e lệ gọi anh một tiếng: "Nhiên Nhiên."
Chỉ là nghĩ thế nào thì cái tên này cũng có hơi nữ tính chút xíu, hơn nữa rất không hợp với anh.
Nhưng Lưu Diệp vẫn quyết định gọi anh như thế.
Sau khi nghe thấy tên gọi kia, Khương Nhiên, vẻ mặt có hơi đờ ra một chút, nhưng anh vẫn không nói gì.
Lưu Diệp thấy anh không có ý phản đối, thì tiếp tục vuốt tóc anh, rồi cúi đầu dịu dành nhìn anh.
Đôi môi họ lại thân mật cọ xát.
Anh hé miệng, liếm hút đầu lưỡi của cô.
"Thật ra cả hai chúng ta đều không hợp làm bố mẹ." Lưu Diệp giải thích: "Em cũng không có cảm giác làm mẹ, cho nên em nghĩ không có cũng là chuyện tốt, nếu chúng ta làm bố mẹ mà không có trách nhiệm với con, chỉ vì chủng tộc của thế giới mà cưỡng ép đưa đứa bé đến thế giới này là sai, chúng ta cứ thế này rất tốt... Chỉ cần có anh bên cạnh, đôi mình sống trong thế giới của hai người đã tốt lắm rồi..."
Ngay lúc ấy, trên vách tường cạnh bàn đột nhiên xuất hiện nhắc nhở có điện thoại, Lưu Diệp nhanh chân tới nghe thì thấy Quan Chỉ ở đầu bên kia nói: "Điện hạ, sắp đến thời gian xuất phát rồi ạ, kế hoạch còn tiến hành không ạ?"
Hiển nhiên Quan Chỉ thấy hai người ở suốt trong Hạ cung một ngày một đêm còn chưa ra, trừ bỏ gọi người tới đưa cơm, cũng không thấy có gì khác, cho nên Quan Chỉ tận tụy với công việc cũng hơi bất ngờ, nhưng thấy lịch trình không thể thay đổi mới gọi điện thoại tới.
Lưu Diệp lắp bắp kinh hãi, cô còn chưa chuẩn bị gì mà, thế mà đã đến hạn, trời ạ!!
Cô vội vàng xuống giường.
Khương Nhiên giữ tay cô, hiển nhiên là không muốn cô đi.
Nhưng chẳng còn mấy là đến giờ hẹn, cô còn chưa chọn được quần áo ra cửa đấy, đây không phải muốn mạng cô à.
Lưu Diệp lấy tấm thảm bọc người lại, cơ thể nửa trần nhảy dựng chạy tới tủ quần áo, hôm kia bọn họ kịch liệt quá mức, Khương Nhiên cũng không chịu cởi khuy mà xé thẳng luôn, cho nên bây giờ cô phải tìm đồ để mặc đã.
Cô vội vàng rửa mặt chải đầu, đợi đến khi đã xong kha khá, cô mới tới trước mặt Khương Nhiên.
Anh vẫn còn nằm trên giường, da thịt nam tính lộ ra ngoài đầy sức quyến rũ, tuy rằng chỉ thấy một cái lưng, nhưng bộ dáng này thật sự trên cả gợi cảm.
Cô không kìm được hôn lên lưng anh từ phía sau.
Khương Nhiên nâng người dậy, nhanh chóng vòng tay ra sau gáy, tặng cô một nụ hôn triền miên.
Trán cô và trán anh chạm vào nhau, cô không nhịn được thì thầm: "Có muốn đi với em không?"
Cô phải đi những mấy ngày đấy...
Khương Nhiên tỏ ra suy nghĩ, nhưng rất nhanh anh lắc đầu đáp: "Anh còn rất nhiều chuyện phải xử lí."
Sau đó, anh nheo mắt lại, "Suy cho cùng, anh vẫn thấy là lạ ở chỗ nào đấy, mấy ngày trước bọn Sở Linh vừa đưa báo cáo tập hợp lên, anh còn chưa kịp xem, giờ xử lí trước đã, chờ bao giờ em về, anh tranh thủ làm xong, sau đó đưa em đi nghỉ phép, nhé?"
Lưu Diệp không hiểu mấy việc này, cô "ừm" một tiếng rồi dặn dò: "Anh bận chuyện gì thì bận, nhưng tuyệt đối phải ăn cơm đúng giờ, đừng quên gọi điện thoại cho em đấy... Em sẽ rất nhớ anh..."
Beta: Hepc
Sau khi Khương Nhiên nghe hết những lời cô nói, anh cũng không nói gì thêm, cứ thế quay đầu chẳng đoái hoài tới cô, cứ bước thẳng chẳng chút do dự.
Những ngày tiếp đó, Khương Nhiên tự khép mình ngủ trong văn phòng, lần này, ngay cả Quan Chỉ cũng bị đá ra ngoài kí túc xá.
Cả ngày chỉ ở trên tầng không ra, ngay cả Lưu Diệp nói muốn chờ anh ra ngoài ăn cơm, cũng vẫn không nghe thấy anh trả lời.
Lưu Diệp biết mình đã xát muối lên miệng vết thương của Khương Nhiên.
Trước kia, Lưu Diệp rất sợ anh, cảm thấy anh rất khủng bố, đôi khi còn không thể giao tiếp với nhau được, thật ra hiện giờ cũng y chang như vậy, anh cứ tức tối trong im lặng, làm cô cảm thấy anh như một đứa bé còn chưa trưởng thành.
Mặc kệ anh lợi hại đến đâu đi chăng nữa, về mặt tình cảm, Khương Nhiên chính là một người non tay.
Nhưng vẫn hơi hơi thích anh, muốn anh phấn chấn và vui vẻ.
Hơn nữa, Lưu Diệp biết rõ, cô và Khương Nhiên rất không hợp nhau, họ cũng không phải người chu đáo trong tình cảm, chính cô cũng có phần thiếu sót trong tính cách, Khương Nhiên càng miễn bàn, từ trước tới nay, anh chưa từng chung đụng với cô gái nào.
Lưu Diệp cũng không biết mình có phải hèn hạ lắm không.
Rõ ràng mọi người đều đưa ra ý kiến cô có thể tìm phu vương thứ hai hoặc mượn giống nòi, nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ đến Khương Nhiên...
Cô muốn cùng anh nghiên cứu thật kĩ, muốn nỗ lực tiến về phía trước, có cuộc sống giống bao cặp đôi khác trên thế giới này.
Không biết câu tục ngữ tình trường thất ý thì quan trường đắc ý có đúng hay không.
Cuộc họp ở sảnh hội nghị lần trước, Lưu Diệp nhận ra các vị tai to mặt lớn coi cô như quả bóng để đá cuối cùng cũng xem như là có nề nếp.
Có điều, hội nghị lần ngày ngoại trừ người nắm quyền thì còn có sự góp mặt của các đại biểu được Liên bang phái tới.
Mỗi lần có chuyện gấp gì đều phải bỏ phiếu ba, bốn vòng.
Lúc này, tâm trạng của Lưu Diệp không tốt, cô chẳng thèm để ý đến người khác, dứt khoát trút sạch bất mãn trong lòng ra ngoài.
Nếu có gì hơi không vừa ý, Lưu Diệp sẽ lên án thanh minh với truyền thông, cô biết mình đang giận cá chém thớt, nhưng tâm trạng đã không tốt còn bị một đám thùng cơm đưa đẩy, chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
Mới đầu cô chỉ định nói cho đã miệng, dù cho người giữ chức vụ nhàn hạ (*) công tác đã được nhiều năm, thế nào cũng phải đá đổ ông ta ra ngoài, ít nhất cũng phải để người dân biết vấn đề nằm ở đâu chứ.
(*) Chức vụ ít việc để làm.
Không ngờ, mặc kệ cô công bố gì với truyền thông, bên dưới rất nhanh sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền, đầu tiên là tín đồ Đức Mẹ Maria rồi đến con chiên Nữ Thần lên tiếng ủng hộ cô một cách kì lạ, tiếp theo đó, những người bình thường nhanh chóng thực hiện hành động răn đe những cán bộ xui xẻo nọ, lời của Lưu Diệp giống như ánh đèn soi sáng cho họ bước đi trên con đường tối tăm, đủ loại vấn đề đều bị đào ra tận gốc.
Các cán bộ thiếu đạo đức bất chấp chuyện sai hay đúng rất nhanh bị quần chúng bao vây đấm đá... đến nỗi có nhà cũng không dám về...
Dần dần Lưu Diệp nhận ra ngoài miệng mình oán giận đe dọa không có tính là uy hiếp cho lắm, tốt nhất là nên ra bài anh có muốn làm người xui xẻo bị đuổi giết thật hay không mới có hiệu quả được.
Vừa thông suốt, cô áp dụng ngay, lấy ngòi bút làm vũ khí, cứ thế, trong đại sảnh hội nghị, người người nhà nhà đều có cảm giác bất an, ai nấy đều bị Lưu Diệp tra tấn đến mức ngốc hẳn đi, chỉ cần vừa thấy Lưu Diệp thì ngay lập tức xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh và tay đổ đầy mồ hôi.
Nhưng, sắc mặt Lưu Diệp càng ngày càng u ám, Khương Nhiên gây ra cảm xúc tiêu cực cho cô, mà cô thì không thể trút lên người vô tội được, thế là, một đám cặn bã bị cô đổ hết cơn tức xuống.
Đúng là không thể tùy ý đắc tội phụ nữ mà, đừng trông con gái nhà người ta hiền lành thế thôi, lúc trở mặt, tuyệt đối khiến người ta muốn chạy trốn.
Cũng vào lúc ấy, gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc ở Liên bang phía tây gửi thiệp mời chính thức tới tay Lưu Diệp, trong thiệp nói rằng, sắp đến ngày Phục sinh mỗi năm chỉ có một lần, bọn họ vô cùng trịnh trọng mời nữ hoàng điện hạ tham dự buổi lễ long trọng vào ngày hội này.
Đối với những người có mặt trong hội nghị mà nói, cái thiệp mời này chính là cọng cỏ cứu mạng!
Tất cả mọi người đều ôm ý nghĩ nhanh chóng tiễn vị thần ôn dịch vĩ đại đen đủi này đi, nhất trí hăng hái khuyến khích Lưu Diệp nếu có cơ hội thì cứ ra ngoài tham gia hoạt động, dù sao cũng không thể để mình Liên minh phía đông xui xẻo được, hơn nữa liên minh phía Tây cũng có không ít đồ bỏ đi đang chờ cô xử lí đấy...
Lưu Diệp có hơi động lòng, gần đây cuộc sống của cô quá áp lực, cô cũng muốn rời khỏi khu vực Khương Nhiên quản lí, ra ngoài hít thở không khí.
Nếu muốn ra ngoài, ắt phải có sự đồng ý của Khương Nhiên.
Lưu Diệp gia tăng sự kiên cố cho bức tường tinh thần, đi xin ý kiến của Khương Nhiên.
Hiện giờ, chỗ ở của Khương Nhiên y chang lồng nhốt thú dữ, chỉ thiếu mỗi cái bảng "Động vật hoang dã nguy hiểm, đừng tới gần" thôi.
Nghe nói bây giờ ngay cả người đưa cơm cho anh cũng không dám tới quá gần, chỉ đưa thức ăn tới cửa là bỏ chạy ngay tức thì.
Lưu Diệp cũng chẳng nói gì, cô cảm thấy bản thân trở nên bỉ ổi không giới hạn, từ sau khi biết Khương Nhiên ít ăn cơm, cô luôn bụng bảo dạ tìm cơ hội tự mình xuống bếp nấu cho anh một bữa cơm, lúc này lại vừa khéo.
Cô vẫn nhớ gu ăn của Khương Nhiên, làm thật chuyên chú, tuy rằng lâu lắm rồi chưa xuống bếp, nhưng sau một lúc bắt đầu, rất nhanh, cô đã bắt đầu thông thạo.
Tất cả rau dưa đều được chọn lọc cẩn thận, khâu chuẩn bị tỉ mỉ kĩ càng, cô bỏ ra rất nhiều tinh lực để nấu cơm, mà thức ăn cô nấu thì nhiều vô kể, một bàn còn không chứa được hết, cô lại lấy thêm đĩa nhỏ để trang trí, chăm chú sắp xếp từng cái một từng cái một.
Đợi đến khi hoàn tất bữa ăn, cô mới viết một tờ đơn xin tới Phỉ Nhi Đặc đặt ở dưới thức ăn, sau đó thấy không hợp lắm, cô lại vội viết thêm một câu ở mặt sau tờ đơn kia, rằng: "Khương Nhiên, chúng ta làm hòa nhé?". Xong tất cả, sơ lược đã ổn, mới bảo người đưa cơm mang đi.
Thời gian còn lại, Lưu Diệp ở trong Hạ cung ăn cơm trưa một mình.
Đợi đến lúc khá trễ, Quan Chỉ mới đến tìm cô, còn đưa đơn trả cô, trên đơn xin có hai chữ "phê chuẩn" tinh tế của Khương Nhiên.
Lưu Diệp chép chép miệng, cũng không nói gì thêm, chắc là có ý đồng ý cho cô đến Phỉ Nhĩ Đặc, thật ra đây cũng là kết quả nằm trong dự liệu của cô.
Chỉ là, khi Quan Chỉ sắp rời đi, Lưu Diệp vẫn không nhịn được nhún mình hỏi, "Gần đây Khương Nhiên có khỏe không?"
Quan Chỉ trái lại không bất ngờ, anh ta nhanh chóng trả lời: "Hôm nay khá tốt, từ sau khi ăn thức ăn người làm đã bắt tay xử lí công vụ tích lũy vào mấy ngày qua rồi ạ."
"Ồ." Giờ Lưu Diệp không dám tự mình đa tình, cho rằng thức ăn của mình có tác dụng đánh động lòng người nữa, hẳn vì hơn 50% là công việc quá nhiều, Khương Nhiên mới phải xử lí.
Nhưng đã có thư trả lời, Lưu Diệp vội vã gọi cho Mậu Ngạn Ba, bảo chính phủ phái trợ lý đi theo cô, những hoạt động này đều cận Mậu Ngạn Ba một tay sắp xếp.
Sau khi chuẩn bị tốt, Lưu Diệp ghi lại vài cái tên xấu xa trên danh sách nghị sĩ, chuẩn bị thừa dịp đến Liên bang phía tây "dạy bảo" mấy cái tên này cho kĩ.
Xong xuôi, trời đã nhá nhem, Lưu Diệp muốn nghỉ ngơm sớm một chút.
Ngày mai cô sẽ đi liên minh phía tây, vì để không bị lộ thân phận, cô còn phải chuẩn bị bao nhiêu thứ nữa, rồi còn học thêm lễ nghi, hơn nữa cô còn chưa chọn quần áo xong.
Có cần mang theo cái vương miện lần trước liên minh phía tây dâng lên hay không cũng là một vấn đề, hơn nữa nghe nói ngày Phục sinh làm ngày ăn mừng cái người gì gì rất vĩ đại tái sinh, thậm chí, việc tưởng niệm người đó có liên quan tới phong tục liên minh phía tây, ngay cả cô có đăng cơ cũng chỉ có thể được tôn là điện hạ, chứ không phải bệ hạ.
Những vấn đề khác thì cô đã đọc sơ qua tư liệu, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ vượt quá giới hạn về thần linh, ma quỷ của cô.
Tuy rằng sau đó đều có giải thích khoa học kèm them ở dưới, nói là cái gì mà lỗ hổng không gian gì đó, nhưng cô xem vẫn nhức hết cả đầu, chẳng phân biệt được là khoa học hay phản khoa học.
Cô nghĩ, không thì đợi tới ngày mai, đi tìm Điền Thất giải thích, phổ cập khoa học cho bản thân.
Đang nghĩ cô chợt nghe thấy tiếng cửa mở, buồn bực quay đầu lại, sau đó cô giật mình nhìn Khương Nhiên đi tới, lúc này một tay anh đang gỡ nút thắt trên quân phục, một tay nhấn nút □ điều khiển ở sau.
Ngay sau đó, toàn bộ vách tường trong suốt tạo thành một bộ tranh phong cảnh.
Trước đó, họ đâu có biến vách tường thành tranh phong cảnh che chắn như vậy nhỉ, giờ anh vừa vào cửa đã làm thế, Lưu Diệp có chút buồn bực.
Hơn nữa vẻ mặt Khương Nhiên rất âm u, trông giống như núi lửa sắp phun trào.
Đây là... sau khi bị ngộp một đoạn thời gian lại, Khương Nhiên muốn dạy dỗ cô hả?
Lưu Diệp ngay tức khắc khẩn trương hẳn, cô chỉ hơi quá đáng chút chút, bắt người ta vụng trộm kiểm tra xíu thôi mà... hay là dùng cách đó tiếp nhỉ...
Cô cũng ngồi im không nhúc nhích, mặc Khương Nhiên xử phạt.
Nhưng chờ mãi cô vẫn chưa nghe thấy câu quở trách nào đã cảm thấy mình nhẹ bẫng, cả người cô bị bế lên đặt xuống một cái bàn.
Quần áo trên người rất nhanh bị ai đó xé toạc, Khương Nhiên giữ cằm cô, trước khi cô còn chưa kịp phản ứng đã cấp tốc trao nụ hôn lên môi cô, khiến Lưu Diệp há hốc miệng vì kinh ngạc.
Khương Nhiên thuận thế tiến vào, đầu lưỡi của anh thần tốc quấn lấy đầu lưỡi của cô, quấn quýt.
Anh hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Lưu Diệp cảm thấy mình đang tan ra, giống như đang chìm vào biển cả bao la...
Đầu óc cô choáng váng, bởi vì, bắt đầu từ hôm qua, đến nay đã là một ngày một đêm, cô bị Khương Nhiên lật qua lật lại vận động.
Đủ kiểu cách, đủ các loại tư thế, Lưu Diệp tự hỏi, không biết có phải Khương Nhiên điên rồi hay không...
Nhưng, khi đối diện với ánh mắt của anh, Lưu Diệp nhanh chóng mềm đi.
Bởi vì ánh mắt của Khương Nhiên là ánh mắt cô vô cùng quen thuộc, rất đỗi dịu dàng, đó là ánh mắt chỉ dành riêng cho các cặp đôi yêu nhau.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lưu Diệp cũng có thể nghỉ ngơi, cô bò lên người anh.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Rõ ràng cơ thể đã thỏa mãn đến nỗi không thể hơn được nữa, nhưng cô vẫn hôn anh, giống như đang cắn nhẹ một cái, cuối cùng, đợi đến khi cảm thấy viên mãn, lại chạm khẽ rồi chậm rãi hôn thăm dò, sau đó lại tăng tốc rồi quay về dò xét.
Động tác ngây thơ đến thế, nhưng họ cứ lặp đi lặp lại một cách vui vẻ.
Lưu Diệp có chút hiểu ra, cho nên hai chữ phê chuẩn kia không chỉ đồng ý cô tới Phỉ Nhĩ Đặc, mà còn đồng ý làm hòa, đúng không?
Chỉ là sao đột nhiên Khương Nhiên lại thông suốt nhỉ, chẳng lẽ vì bữa cơm cô làm ấy hả?
Khương Nhiên lật người lại, đè cô xuống dưới, cơ thể đã quá quen thuộc, rất nhanh đã thích ứng việc anh tiến vào.
Cô thở dồn dập, choáng váng như bị hư thoát (*).
(*) Hạ đường huyết do mất máu, mất nước.
....
Đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lưu Diệp cảm thấy đã đến lúc trải lòng, thừa dịp tâm trạng Khương Nhiên tốt, nên khuyên nhủ anh một chút mới phải, cô nói: "Khương Nhiên, cho dù có đứa bé hay không, em cũng không quan trọng, hơn nữa, ở thế giới của em, có một hay rất nhiều tổ ấm không cần đứa bé, vì họ chỉ thích cuộc sống dành riêng cho hai người, hoặc những cặp đôi thích sống không lo không buồn cũng chọn không sinh đứa bé, thật ra như thế cũng chẳng phải điều gì sai trái đúng không..."
Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Nhiên, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, em cũng nghi ngờ mình có thể làm mẹ hay không... thật đấy, em không biết khi làm mẹ mình sẽ có bộ dáng như thế nào... À, đúng rồi..."
Dường như cô nhớ ra gì đó, hỏi: "Khương Nhiên, anh muốn làm cha không? Nếu muốn thì chúng ta nhận nuôi một đứa bé... Ở thế giới của em, vợ chồng không có đứa bé cũng là chuyện thường thôi... có thể nhận nuôi mà..."
Sau khi Lưu Diệp nhanh chóng nói hết, Khương Nhiên lại trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, anh thản nhiên trả lời: "Anh cũng không nghĩ ra hình dạng khi mình làm cha, cũng không có ý niệm ấy."
Gần đây, anh chưa bao giờ ôn hòa nhã nhặn đến thế, Lưu Diệp nhìn anh, tuy rằng anh không nói xin lỗi, nhưng trong mắt toàn là sự áy náy: "Nhưng em chắc chắn sẽ là người mẹ tốt."
Lưu Diệp chủ động ngồi lên chân anh, cô xoa xoa tóc anh, giống như đang dỗ dành chú cún Edgar.
Nếu cún Edgar vẫn chưa nói được sau khi được chủ dạy hai lần, chú sẽ lui vào trong góc, vùi đầu dưới móng vuốt không đi ra, mỗi lần đều cần cô vừa dỗ vừa trấn an mãi, chú ta mới phấn chấn trở lại.
Lưu Diệp thực sự cho rằng Khương Nhiên bây giờ chính là cún Edgar cỡ lớn, xem ra người quá nóng nảy cũng không tốt, vừa suy sụp đã không chịu được.
Trước cô hay trực tiếp gọi thẳng tên Khương Nhiên, giờ, Lưu Diệp lại e lệ gọi anh một tiếng: "Nhiên Nhiên."
Chỉ là nghĩ thế nào thì cái tên này cũng có hơi nữ tính chút xíu, hơn nữa rất không hợp với anh.
Nhưng Lưu Diệp vẫn quyết định gọi anh như thế.
Sau khi nghe thấy tên gọi kia, Khương Nhiên, vẻ mặt có hơi đờ ra một chút, nhưng anh vẫn không nói gì.
Lưu Diệp thấy anh không có ý phản đối, thì tiếp tục vuốt tóc anh, rồi cúi đầu dịu dành nhìn anh.
Đôi môi họ lại thân mật cọ xát.
Anh hé miệng, liếm hút đầu lưỡi của cô.
"Thật ra cả hai chúng ta đều không hợp làm bố mẹ." Lưu Diệp giải thích: "Em cũng không có cảm giác làm mẹ, cho nên em nghĩ không có cũng là chuyện tốt, nếu chúng ta làm bố mẹ mà không có trách nhiệm với con, chỉ vì chủng tộc của thế giới mà cưỡng ép đưa đứa bé đến thế giới này là sai, chúng ta cứ thế này rất tốt... Chỉ cần có anh bên cạnh, đôi mình sống trong thế giới của hai người đã tốt lắm rồi..."
Ngay lúc ấy, trên vách tường cạnh bàn đột nhiên xuất hiện nhắc nhở có điện thoại, Lưu Diệp nhanh chân tới nghe thì thấy Quan Chỉ ở đầu bên kia nói: "Điện hạ, sắp đến thời gian xuất phát rồi ạ, kế hoạch còn tiến hành không ạ?"
Hiển nhiên Quan Chỉ thấy hai người ở suốt trong Hạ cung một ngày một đêm còn chưa ra, trừ bỏ gọi người tới đưa cơm, cũng không thấy có gì khác, cho nên Quan Chỉ tận tụy với công việc cũng hơi bất ngờ, nhưng thấy lịch trình không thể thay đổi mới gọi điện thoại tới.
Lưu Diệp lắp bắp kinh hãi, cô còn chưa chuẩn bị gì mà, thế mà đã đến hạn, trời ạ!!
Cô vội vàng xuống giường.
Khương Nhiên giữ tay cô, hiển nhiên là không muốn cô đi.
Nhưng chẳng còn mấy là đến giờ hẹn, cô còn chưa chọn được quần áo ra cửa đấy, đây không phải muốn mạng cô à.
Lưu Diệp lấy tấm thảm bọc người lại, cơ thể nửa trần nhảy dựng chạy tới tủ quần áo, hôm kia bọn họ kịch liệt quá mức, Khương Nhiên cũng không chịu cởi khuy mà xé thẳng luôn, cho nên bây giờ cô phải tìm đồ để mặc đã.
Cô vội vàng rửa mặt chải đầu, đợi đến khi đã xong kha khá, cô mới tới trước mặt Khương Nhiên.
Anh vẫn còn nằm trên giường, da thịt nam tính lộ ra ngoài đầy sức quyến rũ, tuy rằng chỉ thấy một cái lưng, nhưng bộ dáng này thật sự trên cả gợi cảm.
Cô không kìm được hôn lên lưng anh từ phía sau.
Khương Nhiên nâng người dậy, nhanh chóng vòng tay ra sau gáy, tặng cô một nụ hôn triền miên.
Trán cô và trán anh chạm vào nhau, cô không nhịn được thì thầm: "Có muốn đi với em không?"
Cô phải đi những mấy ngày đấy...
Khương Nhiên tỏ ra suy nghĩ, nhưng rất nhanh anh lắc đầu đáp: "Anh còn rất nhiều chuyện phải xử lí."
Sau đó, anh nheo mắt lại, "Suy cho cùng, anh vẫn thấy là lạ ở chỗ nào đấy, mấy ngày trước bọn Sở Linh vừa đưa báo cáo tập hợp lên, anh còn chưa kịp xem, giờ xử lí trước đã, chờ bao giờ em về, anh tranh thủ làm xong, sau đó đưa em đi nghỉ phép, nhé?"
Lưu Diệp không hiểu mấy việc này, cô "ừm" một tiếng rồi dặn dò: "Anh bận chuyện gì thì bận, nhưng tuyệt đối phải ăn cơm đúng giờ, đừng quên gọi điện thoại cho em đấy... Em sẽ rất nhớ anh..."
Bình luận facebook