Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
CHƯƠNG 4: BỎ CHẠY
CHƯƠNG 4: BỎ CHẠY
Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên giơ tay kéo cô tới bên giường, xoay người một cái đã ép cô xuống dưới người mình.
Hạ Vãn Song bắt đầu run rẩy, quả nhiên vẫn không được, cô không chấp nhận nổi tình cảnh như thế...
"Lệ Tuấn Hải... Anh đừng như vậy... Em là vợ của anh, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh... Nhưng, bây giờ em, bây giờ em còn chưa chuẩn bị xong..."
Lệ Vĩnh Duy nghe thấy tên anh trai cất lên qua miệng cô thì ngẩn người, động tác hơi khựng lại một chút. Đúng vậy, hắn bây giờ đã kết hôn theo danh nghĩa của anh trai, diễn trò cũng phải làm tới cùng.
Hạ Vãn Song lại thừa dịp này đẩy hắn ra, Lệ Vĩnh Duy nhất thời không đề phòng, bị cô đẩy từ trên giường xuống đất.
Hạ Vãn Song cũng không quay đầu lại mà chạy ra cửa, lảo đảo chạy xuống cầu thang.
Ánh đèn dưới tầng sáng trưng cũng không che giấu được nội tâm hoảng loạn của cô, cô trốn phía dưới cầu thang, nhìn phòng khách vừa vắng vẻ vừa xa lạ, rốt cục cũng bật khóc nức nở.
Vì sao? Vì sao số mệnh của cô lại thăng trầm như vậy, lẽ nào cả đời đều phải như vậy sao?
Nhớ tới cảm xúc chán ghét vừa rồi, Hạ Vãn Song cũng không thể thuyết phục mình đi chấp nhận nổi, sợ hãi quá mức, khiến người ta nghĩ lại mà ghê.
Có người trong phòng bếp tầng một nghe tiếng, nhoài đầu ra kiểm tra, hai mắt Hạ Vãn Song đẫm lệ mông lung nhìn thím, bỗng nhiên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng chạy như bay tới phòng bếp.
Hôm nay người Lý quản gia kêu tới nói chuyện với cô chính là thím Hoàng trước mặt, nên người duy nhất cô thấy thân thiết ở nhà họ Lệ chính là thím.
Thím Hoàng nhìn Hạ Vãn Song lã chã nước mắt thì càng hoảng sợ, hôm nay không phải là đêm tân hôn của cô và cậu hai sao? Sao lại khóc đến mức này... "Mợ chủ, cô sao vậy?"
Hạ Vãn Song được người ta quan tâm, càng khóc dữ hơn, nói như không thở nổi: "Thím Hoàng, thím phải cứu tôi... Tôi không muốn đi lên nữa..."
Nghĩ tới cơ thể như quái vật đè lên người mình kia, Hạ Vãn Song chỉ thấy lạnh cả người. Có chuẩn bị tâm lý nhiều hơn nữa cũng là giả. Giống như tận mắt nhìn thấy quái vật chạy ra từ trong TV, còn chạy đến bên cạnh mình vậy.
Thím Hoàng cũng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Ý mợ chủ là muốn thím đêm nay cho cô ở nhờ, nhưng một người hầu nho nhỏ như thím sao dám đối nghịch với cậu chủ?
"Mợ chủ, cô bình tĩnh lại một chút. Trước hết đừng khóc nữa. Cô nghĩ đi, qua đêm nay, cuộc sống sau này đều sẽ bừng sáng, nhịn một chút... là qua thôi..."
Câu nói sau cùng của thím Hoàng thật sự trái lương tâm, Lý quản gia đã nói với thím chuyện cậu hai muốn dày vò mợ chủ, thím lại không thể nói ra sự thật, nên rất xoắn xuýt trong lòng.
Hạ Vãn Song bỗng nhiên lại rất muốn cười, vậy sao? Bừng sáng? Đáng tiếc trái tim cô đã rơi vào một vùng tăm tối. Bắt đầu từ ngày hôm nay, ánh sáng đã cách cô rất xa, rất xa...
"Thím Hoàng, đêm nay, thím có thể cho tôi ở nhờ một chút không? Chỉ một đêm thôi." Hạ Vãn Song nhìn thím Hoàng với vẻ đáng thương, cô còn phải luôn luôn đề phòng 'Lệ Tuấn Hải' có đuổi theo không.
Thím Hoàng nhất thời cũng không biết làm sao cho tốt, nhưng bộ dạng sắp khóc của Hạ Vãn Song làm lòng thím cũng không chịu nổi.
Ban ngày khi ở chung, thím đã nhìn ra Hạ Vãn Song là một cô gái tốt không làm bộ, trái tim cũng vô cùng lương thiện. Biết tay thím cử động không tiện, còn tự mình giúp thím châm trà, tốt hơn các cô gái nhà giàu khác không biết bao nhiêu lần.
Thím Hoàng khẽ cắn môi, đồng ý, thím không làm được việc thấy chết mà không cứu. Dù sao với tính khí như vậy của cậu hai, nói ra sự thật sẽ chỉ làm tất cả mọi người không chịu nổi. "Mợ chủ, vậy cô theo tôi đến đây đi, tôi dẫn cô đến phòng dành cho khách."
Hạ Vãn Song cũng không để ý sẽ đi đâu, chỉ cần có thể rời xa 'Lệ Tuấn Hải' thì sao cũng được. Để cô ngủ yên một đêm đã.
Cô theo sát phía sau thím Hoàng, đến một căn phòng không hề có hơi người. Thím Hoàng đứng ở cửa mở đèn rồi nói: "Mợ chủ, thiệt thòi cho cô phải ở đây cả đêm rồi, ngày mai mọi thứ rồi sẽ tốt thôi." Thím chỉ có thể an ủi Hạ Vãn Song như thế.
Lúc thím Hoàng sắp đi, Hạ Vãn Song còn kéo vạt áo thím, có điều vẫn không nói nên lời câu bảo thím Hoàng ở lại.
Thím Hoàng cho rằng cô sợ mình đi mách lẻo, liền cười hiền từ nói: "Mợ chủ, cô đừng sợ, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết cô ở đây đâu. Yên tâm ngủ đi. Nha."
Thím Hoàng đã nói đến mức thế rồi, Hạ Vãn Song nếu còn mở miệng nữa thì chỉ cho thấy cô đang cố ý làm khó, hơn nữa còn không tin tưởng thím Hoàng. Cô chỉ đành lặng lẽ thu tay lại.
Đợi thím Hoàng đóng cửa xong, cô lập tức khoá cửa lại, mới chậm rãi đi tới bên giường nằm xuống. Cô đã quá mệt mỏi, dần dần nhắm hai mắt lại.
Ngồi trên giường nhìn camera theo dõi, Lệ Tuấn Hải tức giận cực kỳ, không ngờ thằng nhóc Vĩnh Duy này lại thật sự dùng tấm da người kia để dọa Vãn Song. Cô gái tốt như vậy nếu như thật sự bị dọa bỏ chạy thì phải làm sao? Đúng là quá tùy hứng, ngay cả vợ mình mà cũng bắt nạt. Ngày mai nhất định phải răn dạy hắn một trận cho tốt mới được!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại đầy nước mắt của Hạ Vãn Song trong màn hình, trong lòng anh vô cùng áy náy, rốt cục quyết định này của mình là đúng hay sai? Hiện tại chính anh cũng không biết.
"Anh Trần, anh nói xem lần này điều tôi làm, là đúng hay sai?"
Người ngồi trên ghế là bác sĩ chính của Lệ Tuấn Hải, hai người cũng coi như bạn bè nhiều năm, anh biết Lệ Tuấn Hải coi trọng em trai mình cỡ nào, vì hắn mà không cần cả tính mạng.
"Trong những chuyện cậu đã làm, có quá nhiều việc sai. Nhưng tôi cảm thấy lần này, quyết định vậy là đúng. Chí ít Vĩnh Duy bây giờ đã bắt đầu hơi có hứng thú với một cô gái, nếu không... hắn sẽ không nghĩ cách dọa cô ấy."
Bác sĩ Trần kéo kéo cái kính trên sống mũi tiếp tục nói: "Huống hồ, bọn họ cần phải tự tìm được phương thức sống chung, dù sao có thể bồi dưỡng được tình cảm hay không, cũng là chuyện của hai người bọn họ. Cậu và tôi đều là người ngoài, e rằng không nhúng tay được nhiều chuyện như vậy. Huống hồ với tính khí của cậu hai, cậu càng ép buộc, thì càng phản tác dụng, nỗi khổ sở mà cô Hạ phải chịu cũng càng nhiều."
Lệ Tuấn Hải biết bác sĩ Trần nói đúng, chẳng qua anh chỉ đang trách móc mình lúc đó sao lại vì cứu Lệ Vĩnh Duy mà không bảo vệ mình cho tốt. Nhưng lúc trận lửa kia bùng nổ, lửa rất lớn, trong tình huống đó, anh căn bản không kịp suy nghĩ. Anh chỉ đành làm như vậy, anh chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng lời nói đằng sau của bác sĩ Trần rất có lý, Vĩnh Duy đang thử thăm dò Vãn Song, nếu Vãn Song vẫn luôn không thể chấp nhận được khuôn mặt này, thì sẽ mãi mãi không có được trái tim của Vĩnh Duy, Vĩnh Duy cũng sẽ không được giải thoát ra khỏi thù hận.
Chỉ có thể chờ đợi Vãn Song tự mình từ từ đón nhận được, cô như vậy mới đáng để Vĩnh Duy dốc lòng che chở và thương yêu.
Bác sĩ Trần nhìn Lệ Tuấn Hải còn đang suy nghĩ đến chuyện đó, cau mày răn dạy: "Tự cậu giờ đã thế nào rồi mà còn suy nghĩ chuyện của người khác, còn không bằng nghĩ xem phải giải quyết chuyện Vĩnh Duy nói cậu không đi điều trị thế nào đi."
Đúng vậy, thân là bác sĩ chính, bác sĩ Trần vô cùng rõ ràng, bây giờ tình trạng cơ thể của Lệ Tuấn Hải đã xấu tới mức nào, ngay cả anh sống được bao lâu nữa cũng không biết được, sao còn có thể làm giải phẫu cấy da chứ? Còn nói chi đến chuyện dày vò nguyên một chặng đường đến Anh đây.
Lệ Tuấn Hải nuốt nước bọt, khàn giọng mà nói, cực kỳ khó nghe, "Kêu tôi đừng lo lắng, vậy anh cũng đừng lo lắng nhiều như vậy. Hãy để tôi sống lâu hơn ba tháng đi nào. Đây là thử thách của anh."
Lần trước, bác sĩ Trần đã nói với Lệ Tuấn Hải, bọn họ biết rất rõ tình trạng cơ thể bây giờ của Lệ Tuấn Hải, sống tối đa không quá ba tháng.
Con người bất lực nhất là lúc đối phó với thảm họa thiên nhiên và tật bệnh.
Đêm hôm đó, cả phòng im lặng.
Sáng hôm sau lúc Hạ Vãn Song tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Cô chợt nhớ tới tình cảnh tối qua, nếu chỉ là một cơn ác mộng thì tốt rồi?
Đáng tiếc, tất cả những điều này đều là sự thật. Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ. Cả đời này cô đều là người không cảm giác được nơi mà mình thuộc về.
"Cốc cốc cốc."
Trên cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, trong lòng Hạ Vãn Song cả kinh, không phải là Lệ Tuấn Hải biết cô trốn ở đây chứ?
"Mợ chủ, tôi là thím Hoàng, ra ăn sáng nào."
Nghe thấy tiếng thím Hoàng truyền đến từ bên ngoài, Hạ Vãn Song mới hơi chút yên lòng, lên tiếng: "Biết rồi ạ, súc miệng xong tôi sẽ ra. Thím cứ ăn trước đi."
Thím Hoàng đáp lại một tiếng, rồi hình như đã đi ra ngoài luôn.
Hạ Vãn Song đứng lên, đi tới WC. Trong gương phản chiếu một cô gái có khuôn mặt tinh xảo nhưng thần thái lại rất tiều tụy. Hạ Vãn Song yên lặng thở dài một hơi. Mà thôi, nếu mình đã gả cho Lệ Tuấn Hải thì chuyện này đã là sự thật, nên chăm sóc thật tốt cho anh, không thể sợ anh, trải qua đêm qua, e rằng cô đã làm tổn thương lòng tự ái của anh mất rồi.
Về sau mình không được lộ ra bộ dạng như vậy nữa, như vậy rất tổn thương người khác. Đã đến nơi này thì cứ sống cho yên lòng thôi.
Hạ Vãn Song tẩy não cho mình, tự cổ vũ chính mình, rồi mới rửa mặt và đi ra phòng khách ăn cơm.
Vốn dĩ cô còn lo lắng nếu như đụng phải Lệ Tuấn Hải thì mình nên làm sao cho tốt, sau lại nhìn thấy trước bàn ăn rộng rãi, chỉ có bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
Bóng lưng mạnh mẽ, thân hình to lớn, cánh tay màu mạch trơn bóng sạch sẽ, cô biết người này chắc chắn không phải Lệ Tuấn Hải.
Suy nghĩ một chút, thực ra Lệ Tuấn Hải chắc là hành động bất tiện, nhưng tối hôm qua nhìn động tác của anh như vậy, dường như tình trạng cũng đâu đến mức xấu lắm đâu.
Lúc cô đang nghĩ đến điều này, Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên quay lại, mỉm cười nham hiểm với Hạ Vãn Song, giễu cợt: "Này cô, đã nhìn đủ chưa? Cô đứng núi này trông núi nọ như vậy có được không?"
Đứng núi này trông núi nọ? Hạ Vãn Song trừng mắt, người đàn ông này có ý gì? Sao có thể tự sướng đến mức như thế chứ? Cho dù dáng dấp hắn rất được, cũng không thể nói năng lung tung như vậy.
Từ lúc hắn bước tới nói linh tinh một tràng hôm qua, Hạ Vãn Song đã đoán ra người đàn ông này là ai. Vẻ ngoài tuấn tú, có thể nói chuyện như vậy ở nhà họ Lệ, có thể hoạt động khắp nơi, khả năng duy nhất chính là em trai của Lệ Tuấn Hải, cũng là người mà anh liều mình cứu giúp - Lệ Vĩnh Duy, ông chủ đứng đầu tập đoàn thành phố W.
Hạ Vãn Song trả lời lại một cách mỉa mai, "Chú em chồng này, ánh mắt của anh quả thực cần đi khám đi, nếu không... Trông miệng cũng tốt mà, sao nói năng lại bẩn thỉu như thế."
Lệ Vĩnh Duy lập tức trầm mắt xuống, người phụ nữ này nói gì cơ, hắn chưa trách cô tối qua làm vậy thì thôi. Nếu thật sự là anh trai, chỉ e đã bị cô làm tổn thương rồi.
Lúc Lệ Vĩnh Duy mở miệng lần nữa, giọng nói lại càng thêm lạnh lẽo đầy ẩn ý, "Miệng tôi bẩn thỉu cũng còn tốt hơn mấy người đi tổn thương người khác, tối hôm qua không biết là ai trốn ra khỏi phòng cưới của anh trai nhỉ?"
Lúc đầu Hạ Vãn Song còn đang suy nghĩ có thể chọc lại hắn một lần, nghe thấy chuyện Lệ Vĩnh Duy nói về tối hôm qua thì trong lòng chợt thắt lại, sao hắn lại biết chuyện này? Chẳng lẽ là Lệ Tuấn Hải nói với hắn?
CHƯƠNG 4: BỎ CHẠY
Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên giơ tay kéo cô tới bên giường, xoay người một cái đã ép cô xuống dưới người mình.
Hạ Vãn Song bắt đầu run rẩy, quả nhiên vẫn không được, cô không chấp nhận nổi tình cảnh như thế...
"Lệ Tuấn Hải... Anh đừng như vậy... Em là vợ của anh, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh... Nhưng, bây giờ em, bây giờ em còn chưa chuẩn bị xong..."
Lệ Vĩnh Duy nghe thấy tên anh trai cất lên qua miệng cô thì ngẩn người, động tác hơi khựng lại một chút. Đúng vậy, hắn bây giờ đã kết hôn theo danh nghĩa của anh trai, diễn trò cũng phải làm tới cùng.
Hạ Vãn Song lại thừa dịp này đẩy hắn ra, Lệ Vĩnh Duy nhất thời không đề phòng, bị cô đẩy từ trên giường xuống đất.
Hạ Vãn Song cũng không quay đầu lại mà chạy ra cửa, lảo đảo chạy xuống cầu thang.
Ánh đèn dưới tầng sáng trưng cũng không che giấu được nội tâm hoảng loạn của cô, cô trốn phía dưới cầu thang, nhìn phòng khách vừa vắng vẻ vừa xa lạ, rốt cục cũng bật khóc nức nở.
Vì sao? Vì sao số mệnh của cô lại thăng trầm như vậy, lẽ nào cả đời đều phải như vậy sao?
Nhớ tới cảm xúc chán ghét vừa rồi, Hạ Vãn Song cũng không thể thuyết phục mình đi chấp nhận nổi, sợ hãi quá mức, khiến người ta nghĩ lại mà ghê.
Có người trong phòng bếp tầng một nghe tiếng, nhoài đầu ra kiểm tra, hai mắt Hạ Vãn Song đẫm lệ mông lung nhìn thím, bỗng nhiên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng chạy như bay tới phòng bếp.
Hôm nay người Lý quản gia kêu tới nói chuyện với cô chính là thím Hoàng trước mặt, nên người duy nhất cô thấy thân thiết ở nhà họ Lệ chính là thím.
Thím Hoàng nhìn Hạ Vãn Song lã chã nước mắt thì càng hoảng sợ, hôm nay không phải là đêm tân hôn của cô và cậu hai sao? Sao lại khóc đến mức này... "Mợ chủ, cô sao vậy?"
Hạ Vãn Song được người ta quan tâm, càng khóc dữ hơn, nói như không thở nổi: "Thím Hoàng, thím phải cứu tôi... Tôi không muốn đi lên nữa..."
Nghĩ tới cơ thể như quái vật đè lên người mình kia, Hạ Vãn Song chỉ thấy lạnh cả người. Có chuẩn bị tâm lý nhiều hơn nữa cũng là giả. Giống như tận mắt nhìn thấy quái vật chạy ra từ trong TV, còn chạy đến bên cạnh mình vậy.
Thím Hoàng cũng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Ý mợ chủ là muốn thím đêm nay cho cô ở nhờ, nhưng một người hầu nho nhỏ như thím sao dám đối nghịch với cậu chủ?
"Mợ chủ, cô bình tĩnh lại một chút. Trước hết đừng khóc nữa. Cô nghĩ đi, qua đêm nay, cuộc sống sau này đều sẽ bừng sáng, nhịn một chút... là qua thôi..."
Câu nói sau cùng của thím Hoàng thật sự trái lương tâm, Lý quản gia đã nói với thím chuyện cậu hai muốn dày vò mợ chủ, thím lại không thể nói ra sự thật, nên rất xoắn xuýt trong lòng.
Hạ Vãn Song bỗng nhiên lại rất muốn cười, vậy sao? Bừng sáng? Đáng tiếc trái tim cô đã rơi vào một vùng tăm tối. Bắt đầu từ ngày hôm nay, ánh sáng đã cách cô rất xa, rất xa...
"Thím Hoàng, đêm nay, thím có thể cho tôi ở nhờ một chút không? Chỉ một đêm thôi." Hạ Vãn Song nhìn thím Hoàng với vẻ đáng thương, cô còn phải luôn luôn đề phòng 'Lệ Tuấn Hải' có đuổi theo không.
Thím Hoàng nhất thời cũng không biết làm sao cho tốt, nhưng bộ dạng sắp khóc của Hạ Vãn Song làm lòng thím cũng không chịu nổi.
Ban ngày khi ở chung, thím đã nhìn ra Hạ Vãn Song là một cô gái tốt không làm bộ, trái tim cũng vô cùng lương thiện. Biết tay thím cử động không tiện, còn tự mình giúp thím châm trà, tốt hơn các cô gái nhà giàu khác không biết bao nhiêu lần.
Thím Hoàng khẽ cắn môi, đồng ý, thím không làm được việc thấy chết mà không cứu. Dù sao với tính khí như vậy của cậu hai, nói ra sự thật sẽ chỉ làm tất cả mọi người không chịu nổi. "Mợ chủ, vậy cô theo tôi đến đây đi, tôi dẫn cô đến phòng dành cho khách."
Hạ Vãn Song cũng không để ý sẽ đi đâu, chỉ cần có thể rời xa 'Lệ Tuấn Hải' thì sao cũng được. Để cô ngủ yên một đêm đã.
Cô theo sát phía sau thím Hoàng, đến một căn phòng không hề có hơi người. Thím Hoàng đứng ở cửa mở đèn rồi nói: "Mợ chủ, thiệt thòi cho cô phải ở đây cả đêm rồi, ngày mai mọi thứ rồi sẽ tốt thôi." Thím chỉ có thể an ủi Hạ Vãn Song như thế.
Lúc thím Hoàng sắp đi, Hạ Vãn Song còn kéo vạt áo thím, có điều vẫn không nói nên lời câu bảo thím Hoàng ở lại.
Thím Hoàng cho rằng cô sợ mình đi mách lẻo, liền cười hiền từ nói: "Mợ chủ, cô đừng sợ, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết cô ở đây đâu. Yên tâm ngủ đi. Nha."
Thím Hoàng đã nói đến mức thế rồi, Hạ Vãn Song nếu còn mở miệng nữa thì chỉ cho thấy cô đang cố ý làm khó, hơn nữa còn không tin tưởng thím Hoàng. Cô chỉ đành lặng lẽ thu tay lại.
Đợi thím Hoàng đóng cửa xong, cô lập tức khoá cửa lại, mới chậm rãi đi tới bên giường nằm xuống. Cô đã quá mệt mỏi, dần dần nhắm hai mắt lại.
Ngồi trên giường nhìn camera theo dõi, Lệ Tuấn Hải tức giận cực kỳ, không ngờ thằng nhóc Vĩnh Duy này lại thật sự dùng tấm da người kia để dọa Vãn Song. Cô gái tốt như vậy nếu như thật sự bị dọa bỏ chạy thì phải làm sao? Đúng là quá tùy hứng, ngay cả vợ mình mà cũng bắt nạt. Ngày mai nhất định phải răn dạy hắn một trận cho tốt mới được!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại đầy nước mắt của Hạ Vãn Song trong màn hình, trong lòng anh vô cùng áy náy, rốt cục quyết định này của mình là đúng hay sai? Hiện tại chính anh cũng không biết.
"Anh Trần, anh nói xem lần này điều tôi làm, là đúng hay sai?"
Người ngồi trên ghế là bác sĩ chính của Lệ Tuấn Hải, hai người cũng coi như bạn bè nhiều năm, anh biết Lệ Tuấn Hải coi trọng em trai mình cỡ nào, vì hắn mà không cần cả tính mạng.
"Trong những chuyện cậu đã làm, có quá nhiều việc sai. Nhưng tôi cảm thấy lần này, quyết định vậy là đúng. Chí ít Vĩnh Duy bây giờ đã bắt đầu hơi có hứng thú với một cô gái, nếu không... hắn sẽ không nghĩ cách dọa cô ấy."
Bác sĩ Trần kéo kéo cái kính trên sống mũi tiếp tục nói: "Huống hồ, bọn họ cần phải tự tìm được phương thức sống chung, dù sao có thể bồi dưỡng được tình cảm hay không, cũng là chuyện của hai người bọn họ. Cậu và tôi đều là người ngoài, e rằng không nhúng tay được nhiều chuyện như vậy. Huống hồ với tính khí của cậu hai, cậu càng ép buộc, thì càng phản tác dụng, nỗi khổ sở mà cô Hạ phải chịu cũng càng nhiều."
Lệ Tuấn Hải biết bác sĩ Trần nói đúng, chẳng qua anh chỉ đang trách móc mình lúc đó sao lại vì cứu Lệ Vĩnh Duy mà không bảo vệ mình cho tốt. Nhưng lúc trận lửa kia bùng nổ, lửa rất lớn, trong tình huống đó, anh căn bản không kịp suy nghĩ. Anh chỉ đành làm như vậy, anh chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng lời nói đằng sau của bác sĩ Trần rất có lý, Vĩnh Duy đang thử thăm dò Vãn Song, nếu Vãn Song vẫn luôn không thể chấp nhận được khuôn mặt này, thì sẽ mãi mãi không có được trái tim của Vĩnh Duy, Vĩnh Duy cũng sẽ không được giải thoát ra khỏi thù hận.
Chỉ có thể chờ đợi Vãn Song tự mình từ từ đón nhận được, cô như vậy mới đáng để Vĩnh Duy dốc lòng che chở và thương yêu.
Bác sĩ Trần nhìn Lệ Tuấn Hải còn đang suy nghĩ đến chuyện đó, cau mày răn dạy: "Tự cậu giờ đã thế nào rồi mà còn suy nghĩ chuyện của người khác, còn không bằng nghĩ xem phải giải quyết chuyện Vĩnh Duy nói cậu không đi điều trị thế nào đi."
Đúng vậy, thân là bác sĩ chính, bác sĩ Trần vô cùng rõ ràng, bây giờ tình trạng cơ thể của Lệ Tuấn Hải đã xấu tới mức nào, ngay cả anh sống được bao lâu nữa cũng không biết được, sao còn có thể làm giải phẫu cấy da chứ? Còn nói chi đến chuyện dày vò nguyên một chặng đường đến Anh đây.
Lệ Tuấn Hải nuốt nước bọt, khàn giọng mà nói, cực kỳ khó nghe, "Kêu tôi đừng lo lắng, vậy anh cũng đừng lo lắng nhiều như vậy. Hãy để tôi sống lâu hơn ba tháng đi nào. Đây là thử thách của anh."
Lần trước, bác sĩ Trần đã nói với Lệ Tuấn Hải, bọn họ biết rất rõ tình trạng cơ thể bây giờ của Lệ Tuấn Hải, sống tối đa không quá ba tháng.
Con người bất lực nhất là lúc đối phó với thảm họa thiên nhiên và tật bệnh.
Đêm hôm đó, cả phòng im lặng.
Sáng hôm sau lúc Hạ Vãn Song tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Cô chợt nhớ tới tình cảnh tối qua, nếu chỉ là một cơn ác mộng thì tốt rồi?
Đáng tiếc, tất cả những điều này đều là sự thật. Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ. Cả đời này cô đều là người không cảm giác được nơi mà mình thuộc về.
"Cốc cốc cốc."
Trên cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, trong lòng Hạ Vãn Song cả kinh, không phải là Lệ Tuấn Hải biết cô trốn ở đây chứ?
"Mợ chủ, tôi là thím Hoàng, ra ăn sáng nào."
Nghe thấy tiếng thím Hoàng truyền đến từ bên ngoài, Hạ Vãn Song mới hơi chút yên lòng, lên tiếng: "Biết rồi ạ, súc miệng xong tôi sẽ ra. Thím cứ ăn trước đi."
Thím Hoàng đáp lại một tiếng, rồi hình như đã đi ra ngoài luôn.
Hạ Vãn Song đứng lên, đi tới WC. Trong gương phản chiếu một cô gái có khuôn mặt tinh xảo nhưng thần thái lại rất tiều tụy. Hạ Vãn Song yên lặng thở dài một hơi. Mà thôi, nếu mình đã gả cho Lệ Tuấn Hải thì chuyện này đã là sự thật, nên chăm sóc thật tốt cho anh, không thể sợ anh, trải qua đêm qua, e rằng cô đã làm tổn thương lòng tự ái của anh mất rồi.
Về sau mình không được lộ ra bộ dạng như vậy nữa, như vậy rất tổn thương người khác. Đã đến nơi này thì cứ sống cho yên lòng thôi.
Hạ Vãn Song tẩy não cho mình, tự cổ vũ chính mình, rồi mới rửa mặt và đi ra phòng khách ăn cơm.
Vốn dĩ cô còn lo lắng nếu như đụng phải Lệ Tuấn Hải thì mình nên làm sao cho tốt, sau lại nhìn thấy trước bàn ăn rộng rãi, chỉ có bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
Bóng lưng mạnh mẽ, thân hình to lớn, cánh tay màu mạch trơn bóng sạch sẽ, cô biết người này chắc chắn không phải Lệ Tuấn Hải.
Suy nghĩ một chút, thực ra Lệ Tuấn Hải chắc là hành động bất tiện, nhưng tối hôm qua nhìn động tác của anh như vậy, dường như tình trạng cũng đâu đến mức xấu lắm đâu.
Lúc cô đang nghĩ đến điều này, Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên quay lại, mỉm cười nham hiểm với Hạ Vãn Song, giễu cợt: "Này cô, đã nhìn đủ chưa? Cô đứng núi này trông núi nọ như vậy có được không?"
Đứng núi này trông núi nọ? Hạ Vãn Song trừng mắt, người đàn ông này có ý gì? Sao có thể tự sướng đến mức như thế chứ? Cho dù dáng dấp hắn rất được, cũng không thể nói năng lung tung như vậy.
Từ lúc hắn bước tới nói linh tinh một tràng hôm qua, Hạ Vãn Song đã đoán ra người đàn ông này là ai. Vẻ ngoài tuấn tú, có thể nói chuyện như vậy ở nhà họ Lệ, có thể hoạt động khắp nơi, khả năng duy nhất chính là em trai của Lệ Tuấn Hải, cũng là người mà anh liều mình cứu giúp - Lệ Vĩnh Duy, ông chủ đứng đầu tập đoàn thành phố W.
Hạ Vãn Song trả lời lại một cách mỉa mai, "Chú em chồng này, ánh mắt của anh quả thực cần đi khám đi, nếu không... Trông miệng cũng tốt mà, sao nói năng lại bẩn thỉu như thế."
Lệ Vĩnh Duy lập tức trầm mắt xuống, người phụ nữ này nói gì cơ, hắn chưa trách cô tối qua làm vậy thì thôi. Nếu thật sự là anh trai, chỉ e đã bị cô làm tổn thương rồi.
Lúc Lệ Vĩnh Duy mở miệng lần nữa, giọng nói lại càng thêm lạnh lẽo đầy ẩn ý, "Miệng tôi bẩn thỉu cũng còn tốt hơn mấy người đi tổn thương người khác, tối hôm qua không biết là ai trốn ra khỏi phòng cưới của anh trai nhỉ?"
Lúc đầu Hạ Vãn Song còn đang suy nghĩ có thể chọc lại hắn một lần, nghe thấy chuyện Lệ Vĩnh Duy nói về tối hôm qua thì trong lòng chợt thắt lại, sao hắn lại biết chuyện này? Chẳng lẽ là Lệ Tuấn Hải nói với hắn?
Bình luận facebook