• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (8 Viewers)

  • Chương 151-155

Chương 151:



Sau đó Lê Hương rời khỏi chỗ này đi tới phòng thuốc.



“Nghiên Nghiên, Lê Hương này thật sự quá càn rỡ, có điều em cũng không cần lo lắng, tạm thời tha cho cô ta ba ngày, sau đó sẽ đi xem trò cười của cô ta.” Triệu Lập Anh nói.



“Tổ trưởng Triệu, cám ơn anh vẫn luôn giúp đỡ em, chờ khi rảnh rỗi em sẽ mời anh đi ăn cơm.”



Triệu Lập Anh lại lần nữa bị Lê Nghiên Nghiên mê hoặc.



Lúc này một tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, là điện thoại của Lê Nghiên Nghiên.



Là Hoắc Tuyền gọi tới.



Lê Nghiên Nghiên tìm một chỗ vắng không người, nghe máy: “Alo, Tuyền Tuyền à?”



Giọng nói nôn nóng giận dữ của Hoặc Tuyền lập tức vang lên: “Chị Nghiên Nghiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lê Hương lại có thể vào viện Xu Mật thật, chúng ta thua rồi, đám fans của Diệp Linh và người qua đường đều đang cười nhạo chúng ta vả mặt chan chát có đau không đấy.”



Biểu tình của Lê Nghiên Nghiên không hè thay đổi, chỉ nói: “Lê Hương có thể vào Xu Mật nhất định là nhờ Mạc Tuân giúp đỡ.”



“Mạc Tuân? Mạc Tuân đưa thẻ đen của mình cho Lê Hương còn chưa đủ, bây giờ còn giúp cô ta vào viện nghiên cứu Xu Mật, em không hiểu rốt cuộc Lê Hương bỏ bùa mê thuốc lú gì Mạc Tuân, có thể mê hoặc Mạc Tuân chạy vòng như Vậy.”

1642943069424.png

Chu Bình về văn phòng của mình, rất nhiều đồng nghiệp đi tới hỏi chuyện cô ta: “Chủ nhiệm Chu này, rốt cuộc Lê Hương này dùng thủ đoạn gì để vào chúng ta vậy?”



“Phải đó chủ nhiệm Chu, bằng cấp của Lê Hương chỉ tốt nghiệp cấp ba, không có chút kinh nghiệm nào, sao có thể khiến mọi người khâm phục chứ?”



Chu Bình cũng nghĩ giống bọn họ, Xu Mật chính là thánh địa y học, Lê Hương gia nhập chính là bôi nhọ Xu Mật.



Nhưng Chu Bình cũng không tiết lộ chuyện gì, không thể nói ra: “Mọi người tản đi thôi, làm việc nghiêm túc, chờ xem biểu hiện ba ngày này của Lê Hương, đến lúc đó đuổi cô ta đi cũng không muộn.”



Chờ mọi người đi rồi, Chu Bình rót cho mình một chén nước, cô ta thừa nhận mình cố tình làm khó Lê Hương, ba ngày nhớ 12800 loại dược liệu là chuyện không thể, cô ta có tình muốn đuỏi Lê Hương đi.



Theo tính cách của cô ta, cô ta vốn không đồng ý Lê Hương vào Xu Mật, nhưng… Chu Bình nhớ tới cuộc điện thoại đêm qua, Viện trưởng ở tận đề đô đích thân gọi tới.



Là viện trưởng tự tay chỉ ra Lê Hương, cho Lê Hương nhảy dù vào!



Lê Hương mở Weibo, fans của cô vẫn đang tăng nhanh, từ 800 vạn tăng lên thành 1200 vạn, hot search về cô ở trên không xuống, tất cả những gì cô đăng đều có độ hot ngang với lưu lượng đang hot bây giờ.



“Ôi mẹ ơi, Lê Hương vào Xu Mật thật, có ảnh làm bằng chứng!”



“Sao nào, tiểu tiên nữ Linh Linh nhà tôi đã nói người nào bị vả mặt rồi, mặt đau không?”



“Đừng có đắc ý sớm, mong là ba ngày nữa, người nào đó thi thử không quá dơ mặt!”



“Rốt cuộc Lê Hương là người phương nào, tôi muốn thành fan cô ấy, cô ấy giống như đang trực tiếp trình diễn bộ phim suy luận hại não lại thêm kịch lớn vả mặt, tác phẩm của Lê Hương là tuyệt phẩm của thế gian.”
Chương 152:

Lê Hương biết bên ngoài đang rất náo nhiệt, ngoại trừ Weibo, các danh viện cả Hải Thành đều thua thảm, hận cô và Diệp Linh nghiền răng nghiền lợi.

Lê Hương cất di động vào túi, đi vào phòng thuốc.

Lúc này, cô gái nhỏ bụ bẫm chạy ra, nhiệt tình cười nói: “Cô là Lê Hương đúng không, xin chào, tôi là Song Song.”

Lê Hương nhìn Song Song, Song Song là một cô gái mũm mĩm, nhưng mặt tròn mắt hạnh, rất đáng yêu, vừa nhìn đã biết không phải người lòng dạ thâm sâu.

Lê Hương mỉm cười: “Chào cô, Song Song.”

“Lê Hương, tôi đã sớm nghe chuyện của cô, tôi thật sự sùng bái cô luôn, mong là cô có thể ở lại đây, vì vậy, bây giờ, tôi giúp cô nhận thức 12800 loại dược liệu nhé.”

Lê Hương nhìn Song Song đầy kinh ngạc: “Song Song, cô biết 12800 loại dược liệu ở đâu sao?”

Nói tới chuyện này, Song Song thẹn thùng cười nói: “Tôi tới đây hơn một năm rồi, còn chưa nhớ hết 800 loại dược liệu, hì hì.”

Lê Hương: “…”

Sóng Song nắm tay áo Lê Hương, chớp mắt tinh nghịch: “Còn không phải tôi thấy cô vẫn luôn bứt quá hiểm cảnh, vả mặt người khác chan chát à, tôi cũng cược mà, tôi cược cô ba ngày nữa có thể thăng chủ nhiệm Chu, vì tiền cược của mình, tôi nhất định sẽ giúp cô hết sức!”

Lê Hương vẫn rất cảm kích, trừ Diệp Linh, Song Song là người bạn thứ hai tình nguyện cược cho cô… Lê Hương, mau tới đây, phòng thuốc của Xu Mật rất lớn, tôi dẫn cô đi làm quen chút.” Song Song kéo Lê Hương vào.

Lúc này, Lê Hương đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang gục vào bàn ngủ, anh ta mặc áo sơ mi trắng, hai chân thon dài.

Tiếc là người đàn ông này gục ngủ trên bàn, Lê Hương không thấy mặt anh ta.

Lê Hương nói khẽ: “Song Song, ai kia?”

“Tôi cũng không biết, tới từ ba tháng trước, đến không làm gì, cứ ở đó ngủ thôi.”

Lê Hương

Chẳng phải viện Xu Mật đều là nhân tài sao?

Lê Hương nhìn người đàn ông đang ngủ, lại nhìn Song Song, vẻ mặt đầy thắc mắc.

Song Song xấu hỗ ho khan hai tiếng: “Lê Hương, tôi nói thật cho cô biết vậy, tôi là người dọn vệ sinh phòng thuốc, tuy tôi không có hứng thú với y, nhưng tôi rất chăm chỉ, yêu thích các loại cỏ cây hoa lá.”

Song Song chỉ mấy chậu hoa ven tường: “Những chậu cây đó đều do tôi trồng đấy.”

Lê Hương tới nhìn mây chậu hoa đó, không nhìn thấy hạt giống, cũng không nảy màm, chỉ một chậu đất, cô không biết Song Song trồng cái gì.

Nhưng những yêu thích hợp pháp đều đáng được tôn trọng.

“Lê Hương, đi thôi, chúng ta mau chóng nhớ hết dược liệu, thời gian quý giá.”

Song Song dẫn Lê Hương tới bên quầy dược liệu, bắt đầu giới thiệu, viện nghiên cứu Xu Mật không hỗ là viện Đông y lớn nhất, có thể nhìn thấy gần như tắt cả các loại dược liệu quý hiếm ở đây.

Lông mi dài mảnh của Lê Hương khẽ run, tất cả là do một tay mẹ sáng lập sao?

Nhanh chóng tới giữa trưa, Song Song dẫn Lê Hương tới nhà ăn ăn cơm, Lê Hương là người nổi tiếng, mọi người đều nhìn cô, xì xào bàn tán.

“Đó là Lê Hương sao?”

“Tôi rất tò mò cô ta vào Xu Mật kiểu gì?”

Chương 153:

“Tôi càng tò mò ba ngày nữa cô ta ứng phó với khảo thí của chủ nhiệm Chu kiểu gì.”

“Tôi cược cô ta thua.”

“Chuyện này còn cần cược à?”

Song Song tìm một chỗ ngồi xuống, đưa đũa cho Lê Hương, cười nói phóng khoáng: “Lê Hương, đừng để bọn họ ảnh hưởng, kỳ tích sinh ra từ tranh luận, chờ ba ngày nữa, chúng ta chói mù mắt chó của bọn họt”

Lúc này, một loạt tiếng xôn xao vang lên, có người hô lên: “Mọi người mau nhìn, Lê Nghiên Nghiên tới kia!”

Lê Nghiên Nghiên tới thật, hôm nay, cô ta mặc váy liền áo hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ điềm đạm, yêu kiều mỉm cười, nhìn thấy người quen còn giọng oanh nhỏ nhẹ: “Đàn anhl”

Lê Hương nghe mà nổi da gà, nhưng mấy người đàn ông đó lại rất hưởng thụ, khen ngợi ríu rít.

“Lê Nghiên Nghiên không hỗ là đệ nhát tiểu thư, thiếu nữ thiên tài của Hải Thành, khiến người ta vừa gặp đã thương.”

“Anh nhìn Lê Hương kia xem, đồ nhà quê từ nông thôn ra, quả nhiên là không thể so với Lê Nghiên Nghiên.”

“Lê Nghiên Nghiên xinh đẹp như vậy, đúng là hoa khôi viện Xu Mật chúng ta.”

Lê Nghiên Nghiên lấy cơm ngồi xuống, giả bộ không nghe thấy máy lời này, ăn cơm ưu nhã, nhưng khóe môi đã sớm mỉm cười.

Lúc này, Triệu Lập Anh cũng đi tới, Song Song lập tức lộ vẻ thẹn thùng mà hưng phấn: “Tổ trưởng Triệu, anh ngồi đây ăn cơm đi.”

Lê Hương liếc Song Song một cái, Song Song thích Triệu Lập Anh à?

Lúc này, có người ồn ào nói: “Tổ trưởng Triệu, vị hôn thê của anh đang gọi kìa, thật ra Song Song không tệ lắm, chỉ hơi béo thôi ha ha.”

Song Song là vị hôn thê của Triệu Lập Anh?
1642943088840.png

Vì béo nên Song Song rất tự ti, cô cũng không có bạn bè gì ở Xu Mật, chỉ thích chơi đùa mấy cây hoa cỏ của mình.



Lê Hương mỉm cười: “Ai bảo thế, tôi thấy người mập rất đáng yêu, tôi cũng quý Song Song.”



Hai mắt Song Song sáng ngời: “Tôi cũng thích Lê Hương, từ nay chúng ta chính là bạn tốt!”



Lê Hương dẫn Song Song đi, Lê Nghiên Nghiên uống một ngụm sửa dâu, dịu dàng nói: “Tổ trưởng Triệu, tôi thấy Lê Hương rất chịu khó, nhất định là cô ấy đến phòng thuốc để nhớ thuốc, không chừng… ba ngày nữa, cô ấy có thể thành công đấy.”



Triệu Lập Anh sững lại: “Sao có thể?”



Lê Nghiên Nghiên nhìn ngoài cửa sổ: “Tôi thấy vệ sinh của viện nghiên cứu chúng ta chưa tốt lắm, nếu có người lau nhà lau cửa sổ thì tốt rồi.”
Chương 154:



Triệu Lập Anh lập tức hiểu ý Lê Nghiên Nghiên, anh ta đứng dậy đi làm.



Lê Nghiên Nghiên hài lòng uống sữa dâu, cô ta lấy điện thoại, mở diễn đàn của Xu Mật ra, tiêu đề chính là “Lê Nghiên Nghiên trở thành hoa khôi mới của viện”.



Có người đăng ảnh của cô ta, cô ta mặc váy liền hồng nhạt đứng trong nắng mai, yêu kiều mềm mại, yếu ớt động lòng người.



“Lê Nghiên Nghiên đẹp quá, tôi muốn xem ai có thể bắt được trái tim hoa khôi viện nào?”



“Mọi người mau theo.”



“Mạc tổng chỉ 120 triệu vì Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên đã sớm bị Mạc tổng chiếm rồi.”



“Chúng ta chỉ có thể nhìn.”



Lê Nghiên Nghiên cất điện thoại, cười hài lòng.



Lê Hương và Song Song về phòng thuốc, chuẩn bị bắt đầu công việc, lúc này, Triệu Lập Anh đi tới: “Lê Hương, chủ nhiệm Chu ra ngoài hội chẩn, lúc đi phân phó tôi tìm người làm vệ sinh, bây giờ cô lấy dụng cụ quét tước hết một lượt tòa nhà Xu Mật, tôi không muốn thấy chút bụi bản nào cả.”



Hả?



Song Song lập tức bật lên: “Tổ trưởng Triệu, có lầm không vậy, Xu Mật có máy tòa nhà liền, anh bắt Lê Hương đi làm vệ sinh thì tới ngày nào tháng nào, ba ngày nữa là chủ nhiệm Chu kiểm tra rồi, tôi và Lê Hương còn chưa xem hết 800 loại dược liệu đâu, thế thì kiểm tra kiểu gì?”



Triệu lập Anh muốn chính là cái này, anh ta thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Tôi không quan tâm, Lê Hương mau dọn vệ sinh đi.”



Lê Hương kéo Song Song lại: “Được, tôi dọn.”



Song Song thấy Lê Hương lấy dụng cụ, tiếp tục kì kèo: “Tổ trưởng Triệu, tôi thấy đây vốn không phải ý chủ nhiệm Chu, anh có tình làm khó Lê Hương thì cót”



Triệu Lập Anh nhìn dáng vẻ mũm mĩm của Song Song đầy chán ghét: “Song Song, sao cô có thể kết bạn với Lê Hương, quả nhiên là vật họp theo loài, tôi không quan tâm chuyện của cô, nhưng sau này đừng có gọi tôi trước mặt mọi người nữa, cô nhìn cô béo thế này, sao tôi có thể thích cô chứ, cô khiến tôi không thể ngắng đầu nhìn người khác, đúng là mát mặt!”



Hai mắt Song Song đỏ ửng: “Triệu Lập Anh, thì ra là anh nghĩ vậy, nếu tôi làm anh mất mặt thì chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”



“Chính cô nói đấy, không được đổi ý!” Triệu Lập Anh lập tức nắm lấy lời này của cô, sợ cô hối hận.



“Là tôi nói, tôi sẽ không hối hận!” Song Song nói xong thì chạy tớ cầm dụng cụ: “Lê Hương, chúng ta cùng dọn dẹp!”



Song Song thích Triệu Lập Anh, Triệu Lập Anh đẹp trai, gia cảnh tốt, học giỏi tài cao, các phương diện đều không tệ, bây giờ hai người hủy hôn ước, Song Song khóc to một trận.



Lê Hương an ủi: “Song Song, đừng buồn vì Triệu Lập Anh, anh ta không hợp với cô, sau này cô sẽ tìm được một chàng trai càng ưu tú hơn anh ta.”



Lê Hương không nói cho Song Song biết chuyện Triệu Lập Anh thích Lê Nghiên Nghiên, người này nhân phẩm không chính trực, lương tâm xấu xa, vốn không hợp với Song Song đơn thuần đáng yêu.



Song Song cố nén đau lòng, lau khô nước mắt: “Ừ, đúng, Lê Hương, tôi không khóc, anh ta không đáng để tôi buồn!”



Hai người bắt đầu dọn dẹp từ giữa trưa tới tận tối mới xong, Song Song chẳng còn sức đau buồn, hai người mệt phò người.



Viện nghiên cứu đóng cửa buổi tối, Song Song thu dọn đồ đạc về nhà: “Lê Hương, chúng ta cùng về thôi!”



Lê Hương lắc đầu: “Song Song, tôi phải qua phòng thuốc nhìn xem, cô mệt cả ngày rồi, mau về nhà nghỉ đi.”
Chương 155:



Song Song cũng muốn ở lại, nhưng nghĩ tới mình không có hứng thú gì với y học, ở lại cũng không có tác dụng gì nên nhũn chân phát tay: “Lê Hương, tôi về đây.”



“Ừ, bai bai.”



Lê Hương tiễn Song Song thì về phòng thuốc, phòng đã tắt đèn, duỗi tay không thấy năm ngón.



Lê Hương vừa tới, hôm nay còn chưa kịp xem công tắc đèn ở đâu, lần mò đi về phía trước.



Lúc này, “cộp” một cái, cô đụng vào tường.



Äy.



Trán đau quá.



Lê Hương che trán ngước mắt nhìn, thấy một khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối.



Lê Hương sợ hét toáng lên: “Ma, có mai”



1642943107448.png

Lê Hương cảm thấy thanh niên này cứ là lạ, nhưng cô nhanh chóng chuyển tầm mắt, bắt đầu xem 12800 loại dược liệu kia.



Học trò giỏi cũng phải thức đêm khổ học, tất cả thiên phú đều cần có những nỗ lực, cố gắng phía sau, trên đời này không có lối tắt nào cả.



Lê Hương bắt đầu nhớ những dược liệu này, nhưng hôm nay cô quá mệt mỏi rồi, ngồi trên ghé nghỉ ngơi một lát rồi ngủ mắt.



Cả phòng thuốc yên tĩnh.



Thanh niên đang ngủ gật tỉnh dậy, anh ta mở bừng mắt, lấy một quyển sách y ra chậm rãi xem.



“Nhị thiếu.” Lúc này, một thuộc hạ áo đen đi tới: “Đây là bữa khuya ngài yêu cầu.”



Thuộc hạ cung kính dâng lên… một hộp mì ăn liền.



Thanh niên không ngắng đầu, lạnh nhạt nói: “Đi xuống đi.”



“Nhị thiếu, Hải Thành này có không ít đồ ăn ngon, tuy kém xa các đầu bếp ở Đế Đô nhưng cũng ngon hơn mì ăn liền, cậu ăn mì gói thường xuyên, nếu phu nhân biết, nhất định sẽ đau lòng, với lại… nhị thiếu đã về nước một thời gian, cũng nên về nhà đi… chứ?”



Thuộc hạ cần thận quan sát sắc mặt thanh niên.



Thanh niên vẫn không ngắng đầu: “Đi xuống.”



Thuộc hạ nhanh chóng chạy mắt.



Thanh niên mở xem sách y trong tay, chắc hẳn cảm thấy nội dung trong sách không thú vị nên vứt sách ra, đứng dậy, đi tới bên cạnh Lê Hương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom