• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (2 Viewers)

  • Chương 2307-2312

Chương 2307:

Cố Dạ Cẩn không có tâm tình gì lớn, anh thờ ơ liếc Vương Hạo, như cười như không nói: “Tao không biết mày là ai, phàm là kẻ để tao biết nó là ai, hiện tại hình như… không ở trước mắt tao nữa rồi.”

Có ý gì?

Vương Hạo cứng đờ, hắn đã có chút chột dạ, bởi vì hắn dự cảm người đàn ông trước mắt này tuyệt không đơn giản, Cố Dạ Cẩn lăn lộn ở thương trường nhiều năm, vẫn luôn ngồi trên địa vị cao, cho dù ở cái trấn nhỏ này đã khác chê nội liêm, khiêm tôn lại, thê nhưng cảm giác bễ nghễ và khí tràng cường đại của anh khiến Vương Hạo không chỗ che giấu, Vương Hạo cũng không biết trên trần này từ khi nào xuất hiện một nhân vật như vậy.

Song Vương Hạo lại chẳng nguyện ý chịu thua, một tên tài xế nho nhỏ, nói không chừng chỉ đang giả bộ, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió?

Hắn ta là con trai độc nhất của đại gia nơi đây đấy!

“Được, thằng tài xế nghèo mày không nhận thua đúng không, tao gọi người đến ngay bây giờ!”

Vương Hạo trực tiếp lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Mấy thím có chút bất an, nhỏ giọng nói: “A Sinh, Vương Hạo này không dễ chọc đâu, hắn nhất định sẽ gọi một đám lưu manh qua đây đại náo một phen, cậu mang theo em gái Linh Linh mau rời khỏi nơi này đi!”

“Đúng vậy, bọn chị sống ở đây, Vương Hạo chắc sẽ không đến mức giết chết bọn chị, em Linh Linh bây giờ còn ôm mang thai, mà cậu một người tài xế thế lực chắc chắn yếu kém hơn rồi, liều mạng với Vương Hạo chính là lấy trứng chọi đá, hai em mau tránh ra ngoài một chút đi!”

Anh mặt Cô Dạ Cân rơi trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Em sợ không?”

Diệp Linh cắn bánh bao một cái, lắc đầu nhữ giã tỏi: “Tôi không sợ.”

“Vì sao?”

Cô cũng không biết nữa, theo lý anh chỉ là một tài xế nho nhỏ, rất khó tạo nên cảm giác an toàn, thế nhưng, cô luôn cảm giác chỉ cần có anh ở đây, trời dù có sập xuống, anh cũng sẽ chống cả mảng trời cho cô.

Diệp Linh ngước đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh: “Bởi vì… có anh ở đây đó.”

Có Dạ Cần nắm tay cô vào trong lòng bàn tay mình, sau đó chậm rãi nhếch đôi môi mỏng.

Vương Hạo vừa định gọi điện thoại, lúc này một chiếc xe sang trọng “xoát”

ngừng lại, bố Vương chạy đến.

Bồ Vương Hạo, cũng chính là vị đại gia ở đây đã xuất hiện.

“Bố! Bồ tao tới rồi!” Vương Ny Nhi nhất thời vui vẻ hoa chân múa tay.

Vương Hạo cũng để điện thoại xuống, hắn lúc này cũng ưởn thẳng sống lưng của mình, càng phách lối hơn: “Nhìn thấy chưa, bố tao tới rồi! Bố tao nhất định là biết con trai cưng của mình bị bắt nạt, nên chạy tới dạy dỗ đám chúng mày đấy.”

“Bố tao là chủ vườn ở đây, hiện tại phòng ôc sân vườn chúng mày ở cũng đều thuê của bố tao, lát nữa tao sẽ bảo bố tăng tiền thuê nhà của chúng mày lên gấp ba, gấp năm lần… lũ nghèo khổ chúng mày chết chắc!”

“Chúng mày đứa nào không thuê nổi, tao sẽ bố tao đuổi bọn mày ra ngoài, cho các mày chuyển nhà, không nhà để về nữa!”

Những lời này của Vương Hạo thực sự độc ác, rất rõ ràng dùng chủ nghĩa tư bản tới dọa ép dân đen, mấy thím lúc này sắc mặt trắng nhợt, một cậu bé kéo tay mẹ mình, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, chúng ta thực sự sẽ không có nhà để ở sao di Mẹ cũng không biết phải an ủi con mình như thế nào: “Cái này…”
Chương 2308:



Lúc này một giọng nói thâp thuân từ tính vang lên: “Sẽ không.”



Cậu bé lúc này ngắng đầu nhìn về phía Có Dạ Cẩn.



Cố Dạ Cần quá cao, cậu bé phải nỗ lực ngắng đầu nhìn lên, cậu cảm thấy chú trước mắt như có ánh sáng, khiến người ta không nhịn được tin cậy và theo đuổi.



“Sẽ không, nhà của các con ở đây, ai cũng không thể đánh đuổi các con đi.”



Cố Dạ Cần vươn tay, xoa xoa đầu cậu bé.



Bất an trong mắt cậu bé lúc này lui đi, cậu về sau trưởng thành cũng muốn cao như chú này, khiên người ta nhìn lên giống hệt vậy.



“Dạ.” Cậu bé dùng sức gật đầu.



“Bố, bố rốt cuộc đã tới! Có người bắt nạt con, chính là anh tal Con… con thích anh ta như vậy, nhưng anh ta nói con là kẻ xấu xí, con mặc kệ! Bố, con muốn anh ta, con muốn anh ta làm bạn trai của con, con còn muốn gả cho anh ta!” Vương Ny Nhi nhào vào trong lòng bố Vương, còn uất ức chỉ vào Cố Dạ Cần làm nũng.



Về vấn đề nên xử lý Cố Dạ Cảnnhư thế nào , Vương Ny Nhi và Vương Hạo tuyệt nhiên bất đồng, Vương Hạo muốn đẩy Cố Dạ Cẩn vào chỗ chết, thế nhưng Vương Ny Nhi đối với Cố Dạ Cần vừa yêu vừa hận, cái gọi là người đàn ông không có được là tôt nhất, ả nhất định phải chinh phục được Cố Dạ Cần.



Hiện tại bố Vương đã tới, Vương Ny Nhi lộ ra nụ cười, ả đắc ý nhìn Cố Dạ Cần, ý kia là – người đàn ông kia, anh đã thu hút sự chú ý của tôi, từ giò trở đi, anh là của tôi!



Trong lòng mọi người căng thẳng, không xong, A Sinh sợ là… trinh tiết khó giữ được.



Diệp Linh cũng có chút bất an, cô vươn ngón tay kéo lại ống tay áo Có Dạ Cần.



Cố Dạ Cẩn cầm ngược tay Diệp Linh tay trong lòng bàn tay mình, trấn an bóp một cái.



Bố Vương chạy tới vô cùng vội vàng, trán đã đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, vừa rồi Vương Ny Nhi xông tới, thiếu chút nữa đã đụng ông ta bay ra ngoài.



Bố Vương vươn tay, dùng sức tát lên mặt Vương Ny Nhi.



Bôp.



Một bàn tay thô to rơi trên mặt Vương Ny Nhi.



Vương Ny Nhi té lui về phía sau, ngã sõng soài trên mặt đất, ả bị đánh đến ngu người.



Shhh.



Mọi người hít vào, ai nấy khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn màn này, bố Vương này không phải vội tới làm chỗ dựa cho đôi nhi nữ này sao, sao lại cho Vương Ny Nhi một bạt tai?



“Bố, bố… đánh con?” Vương Ny Nhi bưng cái mặt sưng đỏ của mình, không thể tin nhìn bố Vương.



“Tao đánh mày đó! Mày cũng không soi mặt vào trong nước tiểu, nhìn xem bản thân mập xấu đến mức nào, còn vọng tưởng người khác làm bạn trai mày, mày đến tột cùng có biết thẹn hay không, tao thấy mặt mày quá dày!” Bồ Vương chỉ vào Vương Ny Nhi mắng to một trận.



Vương Ny Nhi chắn kinh rồi, tất cả mọi người cảm thấy thế giới này huyền ảo, bố Vương này có phải bị… mát đầu hay không?



Bố Vương là chủ vườn ở đây, chỉ thích bắt nạt chèn ép người khác, ông ta còn vô cùng dung túng đôi nhi nữ của mình, nếu như không có gì bắt ngờ, ông ta sẽ tới diễn một màn: nhan sắc con gái không đủ, bô đên trợ giúp một tay, buộc A Sinh bán mình. Sao bây giờ hướng gió đột nhiên chuyển biến, hắn bắt đầu diễn cảnh vì đại nghĩa diệt thân rồi?



Vương Ny Nhi Vương Hạo còn có tất cả mọi người khiếp sợ không nói được một câu.
Chương 2309:



Bố Vương vươn tay, lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó ông ta nhìn về phía Cố Dạ Cần, cũng chính là vị thủ phủ đại nhân này.



Người khác không biết thân phận của vị thủ phủ kia, nhưng ông ta biết, tất cả đất đai nơi đây, đều là của vị thủ phủ đại nhân này, đều mang họ Có.



Ông ta chỉ đi làm thuê cho thủ phủ đại nhân, thu tiền thuê, dù sao hoàng đề ở nơi trời cao, ông ta thu nhiêu gâp mây lần tiền thuê cũng chả ai biết, một ngày của thủ phủ đại nhân bận rộn vô cùng, không quản được đến ông ta.



Thế nhưng, ông ta làm sao cũng không ngờ tới vị thủ phủ đại nhân này, cũng chính là sếp của ông ta, lại đột nhiên phủ xuống trên trấn nhỏ này.



Buồn cười là, con gái của ông ta còn vọng tưởng làm phu nhân của thủ phủ!



“Ah, ha ha,” Bố Vương nhìn Có Dạ Cần chê cười nói: “A… A Sinh, anh đừng nghe con gái tôi nói lung tung, nó chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, sỉ tâm vọng tưởng, nó xách giày cho cậu cũng không xứng.”



Tất cả mọi người sợ ngây người, tên chủ vườn vênh váo hông hách này sao ở trước mặt A Sinh liền biến thành câu nô tài rồi?



Mọi người thấy A Sinh, A Sinh không phải chỉ là một tài xế nho nhỏ sao, cái này có gì đáng sợ?



“Bố!” Vương Hạo là người đầu tiên không chấp nhận, hắn tiến lên phía trước nói: “Bố, bố bị sao vậy, sao như biến thành một người khác thế, A Sinh này chỉ là một tài xế nho nhỏ, hắn chẳng những từ chối Ny Nhi, còn sai người đánh con tơi bời một trận, bố mau chóng làm hắn biến mắt đi!”



Bốp.



Bố Vương giơ tay lên, tàn nhẫn tát Vương Hạo một bạt tai: “Nghiệt tử, súc sinh, ở đây khôngg đên lượt mày nói chuyện, còn không mau ngậm miệng cho taol”



Bố Vương hận không thể cầm một cuộn băng dán dán miệng Vương Hạo lại, dù sao cũng là bố con, nó muốn chết, cũng không có cần phải kéo ông ta chịu tội thay!



“Bối”



“Câm miệng! Thằng nghịch tử, cả ngày ở bên ngoài gây chuyện thị phi, mày đắc tội một đại nhân vật thần bí, nếu không xong cả nhà đều phải chôn cùng mày đó!” Nước bọt bố Vương bay tung tóe, mắng to.



Vương Hạo cũng bưng cái mặt sưng đỏ của mình, đại nhân vật thần bí, đại nhân vật thần bí gì chứ, Vương Hạo không nhìn thấy đại nhân vật thần bí đâu cả, song nhìn bô sợ hãi sợ như thế, Vương Hạo ngắng đầu, nhìn về phía Cố Dạ Cần.



Hắn cũng không biết tại sao mình lại nhìn về hướng Cố Dạ Cần, thật giống như đại nhân vật thần bí này chính là Có Dạ Cần.



Nhưng, anh rõ ràng chỉ là một tài xế nho nhỏ thôi mà…



“A… A Sinh,” Bố Vương vẻ mặt lấy lòng nhìn Cố Dạ Cẩn, không ngừng cười xòa nói: “Tôi hiện tại sẽ mang tên súc sinh này về nhà, nghiêm khắc dạy dỗ, nếu như nó còn dám đi ra gây chuyện, tôi liền trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ bố con với nó, tôi coi như không sinh ra đứa con trai này!”



“Còn có Vương Ny Nhị, nó vê sau tuyệt đối không dám đến quấy rầy A Sinh anh nữa đâu, tôi sẽ cho nó biết nó đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng!”



“Chuyện hôm nay đều là lỗi của Vương Hạo và Vương Ny Nhi, hiện tại tôi thay bọn nó xin lỗi A Sinh, xin lỗi mọi người, xin lỗi, chúng tôi sai rồi.”



Bố Vương đối mặt với mọi người, cúi xuống cái đầu cao quý của kẻ làm chủ là mình, tạ lỗi Cố Dạ Cẩn và mọi người ở đây.



Mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện ngày hôm nay cũng quá kịch tính, tất cả mọi người đều nhìn Cố Dạ Cần.
Chương 2310:



Trên khuôn mặt tuấn tú kia của Có Dạ Cân không có tâm tình biên hóa nào, Snh lãnh đạm nhàn nhạtđánh mắt từ trên mặt bố Vương, Vương Hạo và Vương Ny Nhi, sau đó dắt tay Diệp Linh: “Bữa sáng sắp nguội rồi, chúng ta về nhà đi.”



Cố Dạ Cần dẫn Diệp Linh đi vào tứ hợp viện, đóng lại cổng.



Trong phòng khách, Cố Dạ Cần buông lỏng tay Diệp Linh ra: “Linh Linh, đi rửa tay, chuẩn bị ăn sáng.”



Diệp Linh hiếu kỳ lại nghi ngờ đánh giá Cố Dạ Cẩn: “A Sinh, anh có quen biết ông chủ vườn kia không, tôi cảm giác ông ta rất sợ anh.”



Cô Dạ Cân cũng không đề lộ thân phận của mình, bởi vì anh còn cần dùng thân phận tài xế này ở cạnh Diệp Linh, anh câu môi mỏng: “Tôi có người bạn quen với ông ta.”



“Bạn? Vậy phải cảm ơn người bạn kia của anh thật tốt đấy nhé.” Diệp Linh chân thành nói.



“Tôi biết rồi, nhanh đi rửa tay.”



“Được.” Diệp Linh vui vẻ đi rửa tay.



Nhìn bóng lưng Diệp Linh biến mất trong tầm mắt của mình, Cố Dạ Cần từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bắm một dãy số.



“Alo, làm cho Vương gia biến mắt khỏi chô này, sau này tôi không muôn gặp lại bọn họ.”



Nếu như không phải vì Diệp Linh, nhân vật nhỏ như Vương gia vậy còn chưa đủ để anh lãng phí thời gian, thủ đoạn đối đãi địch nhân của anh luôn nhất quán như vậy, diệt cỏ tận gốc, tuyệt không mềm tay.



Mãi đến khi cánh cổng kia đóng lại, bố Vương mới thở ra một hơi thật dài, ông ta cảm giác quần áo trên người mình đã ướt đẫm, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.



“Bối” Vương Hạo và Vương Ny Nhi uất ức nhìn bố Vương.



Bô Vương lạnh lùng phât tay áo: “Còn ngây ở chỗ này làm cái gì, về nhàiI”



Vương Hạo và Vương Ny Nhi y theo rập khuôn đi theo phía sau bố Vương, Vương Hạo thực sự nhịn không được, cho nên nhỏ giọng hỏi: “Bố, tại sao hình như bồ rất sợ A Sinh kia, A Sinh chỉ là thằng tài xế, không có tiền không có thân phận, bố sợ hắn làm cái gì?”



“Câm miệng!” Bố Vương hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hạo, thấp giọng nói: “Mày có biết thân phận của A Sinh kia là gì không, anh ta chính là… Có Dạ Cần! Cố Dạ Cần đó!”



Có Dạ Cần!



Vương Hạo nghe nói qua Cố gia, nhất là thủ phủ Tứ Cửu Thành – Cố Dạ Cần, nghe nói anh tuấn mỹ vô song, lạnh lùng sát phạt, là đại danh từ cho tiền tài, quyền thế, địa vị, đế vương trẻ tuổi một đời thương giới.



A Sinh kia lại chính là… Cố Dạ Cẩn!



Chân Vương Hạo mềm nhữn, thiếu chút nữa ngồi liệt trên mặt đắt.



Vương Ny Nhi khiếp sợ há to miệng, ả còn tưởng rằng A Sinh chỉ là một thằng nghèo túng, không nghĩ tới thằng nghèo đó lại là thủ phủ đại nhân quyền khuynh một phương.



Mấy ngày trước ả còn cầm một cái túi LV muôn bao nuôi vị thủ phủ đại nhân này, Vương Ny Nhi đã cảm thấy…



chuyện này đủ để ả khoe khoang cả đời, đây cũng tính là truyền kỳ cả đời của ả.



Lúc này điện thoại của bố Vương vang lên, điện thoại tới.



“Alo.” Bố Vương nhận nghe điện thoại.



Bên kia không biết nói những gì, cả người bố Vương cứng đờ, điện thoại trực tiếp từ trong tay rớt xuống đất, rơi VỠ vụn.
Chương 2311:

“Bố, bố sao vậy?”

Bố Vương lập tức ngồi phịch ở trên mặt đất, nước mắt lã chã rơi xuống, ông ta kêu khóc đập đất gào to – trời muốn giết tao àI Mấy thím và đám nhóc thấy chuyện này đã giải quyết thuận lợi rồi, trong lòng mọi người đối với A Sinh và Diệp Linh càng thêm cảm kích.

“Chúng ta phải cảm ơn A Sinh và Linh Linh thật tốt, nếu như không có bọn họ, chúng ta bây giờ không biết sẽ thế nào.”

“Các bà nói A Sinh này rốt cuộc là nhân vật nào, tôi cảm thấy cậu ta không phải đơn giản là tài xế đâu.”

Lúc này một chiếc xe sang trọng chạy nhanh đến, thư ký riêng của Cố Dạ Cần từ xe sang bước xuống: “Chào mọi người, có một việc cân báo cho mọi người biết, chủ vườn Vương gia ở đây hôm nay sẽ dời khỏi nơi đây, chúng tôi muốn ký một phần hợp đồng mới với mọi người, sẽ miễn trừ tất cả tiền thuê của mọi người, biến phòng ốc sân vườn nơi này thành tài sản cá nhân của mọi người.”

Cái gì?

Mọi người cứng đò tại chỗ, bọn họ hoàn toàn hoài nghi mình nghe lầm, làm sao có thể?

“Chuyện này là thật ư?”

Thư ký riêng mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là thật, đây là hợp đồng, mọi người có thể ký tên ngay bây giờ.”

Mọi người nhận lây hợp đông, sau đó lật đến trang cuối cùng, chỉ thấy trên một trang cuối cùng đóng dấu con dấu của tập đoàn Cố thị, phía dưới cùng còn có một chữ ký viết tay, chủ tịch tập đoàn Có thị – Cố Dạ Cần.

Ba chữ Cố Dạ Cần này được ký rồng bay phượng múa.

Vị sếp lớn này chính là Cố Dạ Cẳn!

“Ah, tôi hiểu rồi, A Sinh chẳng lẽ chính là chỗ vị… chủ tịch của tập đoàn Cố thị Có Dạ Cần ư1?”

“Trời ạ, A Sinh lại là chủ tịch trăm tỷ!”

“Tôi nghe nói vị Cố tổng này là thủ phủ đại nhân, OMG, Thủ phủ đại nhân ở trên đó, xin nhận một lạy của chúng tôi”

Thư ký riêng nhìn cánh cổng tứ hợp viện đóng chặt trước mắt, hiện tại ánh nắng ngập tràn, rực vàng óng ánh soi vào toàn bộ sân lớn, e rằng, đây chính là sức mạnh của tình yêu, tình yêu chân chính luôn sẽ khiến người ta trở nên tốt đẹp.

Người nơi này đã biết A Sinh chính là thủ phủ Cố Dạ Cần, rất nhanh, bọn họ cũng biết cô em hàng xóm Linh Linh cũng là đại minh tỉnh lừng lẫy Diệp Linh.

Bởi vì Kiếp Phù Du) chiếu phim bảy ngày, phòng bán vé đột phá 50 tỷ, bỏ xa tất cả những bộ phim ra cùng lúc thời đó, trở thành bộ phim top 1 của phòng bán vé.

Đám nhóc theo bố mẹ của mình từ trong rạp chiếu phim đi ra, bọn nó cũng không dám tin tưởng, đó thật sự là chị xấu xí mà bọn nó biết sao?

Thì ra chị xấu xí xinh đẹp như vậy, quả thực so với từ tiên nữ hạ phàm còn xinh đẹp hơn.

Diệp Linh đóng vai An Sinh, từ một nữ sinh viên bình thường phụ đến Thượng Hải làm đệ nhất gái hồng lâu, rồi đến đầu quân vào làn sóng cách mạng trở thành một nữ chiến sĩ lừng danh, cô tựa như pháo hoa đốt sáng cả cuộc đời mình.

Cuộc đời của An Sinh, cực kỳ giống với quá khứ của Diệp Linh, cô đã từng mờ mịt giãy giụa quanh quần trong thống “97 khổ, cô đã từng nỗ lực, từng buông bỏ, từng đổ vỡ rồi tự chữa lành cho bản thân hết lần này đến lần khác, để cuối cùng tìm về được chính mình.

Sau đó tât cả mọi người đã biệt, hai con người khó lường trong căn tứ hợp viện kia, là thủ phủ đại nhân Cố Dạ Cần và đại minh tinh Diệp Linh.

Song, bọn họ cũng không quấy rối cuộc sống yên bình tĩnh lặng của Diệp Linh hiện tại, bụng của Diệp Linh mỗi một ngày lớn lên, bé con ở trong bụng của cô khỏe mạnh trưởng thành.
Chương 2312:

Hôm nay Diệp Linh nhàm chán ghé vào trên bệ cửa sổ, cô mặt mày ủ dột nhìn nơi xa, đang ngắn người.

Cố Dạ Cần lúc trở lại liền thấy một màn này, mái tóc quăn màu trà đen tùy ý khoác lên trên vai, lộ ra cô nửa khuôn mặt nhỏ mềm mại đáng yêu oánh nhuận của cô, cô chớp hàng mi dài nhìn về nơi xa xa, giống như một con mèo con biếng nhác.

Cố Dạ Cần đi tới, nhẹ giọng cười nói: “Có phải… nhớ anh trai em rồi không?”

Diệp Linh nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần, gật cái đầu nhỏ: “Ừm, tôi đã đã lâu không gặp anh rồi… anh đã mang theo Tiểu Đường trở về Hồng Kông, chắc chắn sẽ có nguy cơ tứ phía, tôi sợ lại mang phiền phức cho bọn họ, cho nên cũng không dám tìm hiểu tin tức của bọn họ…”

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm anh khi: “Tôi ngược lại từng giây từng phút để ý đến động tĩnh chỗ Hồng Kông, song, ở Hồng Kông rất bình tĩnh, anh trai em trở vê Tiêu gia, không có gì xảy ra cả, gió êm sóng lặng, nhưng, dưới lớp ngoài yên tĩnh luôn hàm chứa mưa rền gió dữ, tôi cảm giác… sắp có chuyện rồi.”

Mấy ngày này Diệp Linh luôn tâm thần không yên, cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, cô nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.”

Cố Dạ Cần im lặng vài giây, đột nhiên mở miệng nói: “Muốn đi Hồng Kông không?”

Diệp Linh khựng lại: “Tôi có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể, tôi dẫn em đi.”

Ôi trời!

Hai mặt Diệp Linh trong nháy mắt sáng rực lên, cô liền nhào qua, trực tiếp nhào vào trong lòng Cố Dạ Cần, còn dùng hai cánh tay nhỏ bé móc vào cổ anh vui vẻ nhảy về phía trước: “Thật vậy chăng? Thật tốt quá, tôi muốn đi, mau mang tôi đi!”

Cố Dạ Cần vươn tay giữ lại vòng eo mềm của cô, hộ tống cô trong lòng, trên gương mặt tuấn mỹ dâng lên ý cười mềm mại, anh thấp giọng dặn dò: “Song, đến Hồng Kông, em đều phải nghe theo tôi, chỉ có thể đừng nhìn từ xa, không được tham gia.”

“Tốt, tôi gì cũng đồng ý với anh, tôi nghe theo anh tất!” Diệp Linh chôn khuôn mặt ở trong lòng anh cà cà, vui vẻ quên hết tất cả.

“Vậy tôi bảo người sắp xếp.” Cô Dạ Cần hôn một cái mái tóc của cô.

Lúc này Diệp Linh đã nhận ra bất thường, hiện tại cô hình như đang cùng Có Dạ Cần… ôm nhau.

Diệp Linh nhanh chóng đứng thẳng người, rụt tay mình về.

“Làm sao vậy?” Có Dạ Cần hỏi cô.

Diệp Linh cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình từ từ đỏ lên: “Không có gì.”

Cô dùng tay bưng gương mặt nóng lên của mình, xoay người bỏ chạy.

Ah, mắc cỡ chết người.

Vừa rôi, là cô chủ động…

Cô đã bắt đầu giở trò với anh rồi!

Cố Dạ Cẩn mang Diệp Linh bay đến Hồng Kông, hai người ở trong một căn hộ, bởi vìtoàn bộ hành trình đều là Cố Dạ Cần tự tay sắp xếp, rất an toàn.

Tối hôm đó Cố Dạ Cần che áo gió en khoác trên vai Diệp Linh: “Nghe nói gần đây có một quán bar, là của Tiêu gia, hôm nay khai trương Tiêu Thành cũng sẽ có mặt, đi nhé, tôi dẫn em đi chơi một chút.”

Diệp Linh lúc này câu đôi môi đỏ mọng: “Thật không? Tôi có thể gặp anh trai rồi!”

“Thế nhưng…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom