• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (2 Viewers)

  • Chương 2319-2324

Chương 2319:



Sau đó Tiêu Thành lại mang theo Tô Tiểu Đường trở về Hồng Kông, trực tiếp cắn ngược lại Tiêu Tứ một ngụm, nói Tiêu Tứ vì độc chiếm Tiêu gia mà hãm hại anh, bởi vì cái tin nhắn “Tiêu Thành là Diệp Minh” kia không tra được bất kỳ dấu vết gì, cộng thêm Tiêu lão gia tử không gì sánh được thống hận hành vi kia của Tiêu Tứ, cho nên việc này cũng sẽ không đào sâu nữa, tất cả gió êm sóng lặng.



Song Tô Tiểu Đường biết, Tiêu lão gia tử nhất định là có tính toán riêng.



Ngón tay bóp mi tâm của Tiêu Thành dừng một chút, anh mở mắt ra, ngẳng đầu nhìn sang hướng Tô Tiểu Đường, cô gái đang pha trà, đôi mắt hạnh phân rõ trăng đen nhìn anh, con mèo nhỏ kia dính vào bên chân cô, hướng về phía anh kêu vài tiếng“meo meo”.



Anh nhớ kỹ, kế hoạch của anh chưa từng nói qua với cô.



Thế nhưng, cô đã sớm suy luận ra, hơn nữa còn không sai một ly.



Cô thấy rõ thế sự, nhưng tâm tư lả lướt lại kín đáo.



Tiêu Thành lắc đầu: “Không có.”



“Không có?” Tô Tiểu Đường nghi cngowf quan sát Liễu Tiêu Thành hai mắt: “Tiêu lão gia tử thực sự không nói gì với anh?”



Cái này không giống với cách hành sự của con cáo già Tiêu lão gia tử kia mà nhỉ.



Tiêu Thành không định nói, về chuyện Tiêu lão gia tử muốn gả con gái cưng của mình cho anh không cần phải cho cô biết, anh câu đôi môi mỏng: “Em cảm thấy Tiêu lão gia tử sẽ nói cái gì với tôi?”



Tô Tiểu Đường không nói gì, cô đưa nước trà đã châm xong tới: “Này, cho anh.”



Tiêu Thành đưa tay nhận, một mùi trà tỏa ra từ trong tách trà bạch ngọc, tài pha trà cô rất điêu luyện.



Tô Tiểu Đường ngồi xổm người xuống, sờ sờ con mèo nhỏ đầu: “Tiêu lão gia tử không nói gì với anh vậy sao anh lại như thế này?”



Tiêu Thành cảm thây buôn cười, mi tâm chau chặt cũng theo đó giãn ra: “Tôi thế nào?”



“Dáng vẻ khó có thể lựa chọn… như thể Tiêu lão gia tử nói với anh cái gì đó, anh đang suy nghĩ nên chọn như thế nào.”



Trong lòng Tiêu Thành khẽ động, ánh mắt rơi xuống trên người cô, anh đúng là đang ở ngã tư lựa chọn.



Từ lúc anh xông xáo vào cái nghề này, tất cả đều có thể vứt bỏ, hôn nhân là cái gì, anh cưới ai cũng được.



Thế nhưng, anh lại không muốn kết hôn.



Tiêu Thành sinh ra trong một gia đình rất mỹ mãn, bố mẹ vô cùng yêu nhau, anh khi còn trẻ cũng từng mơ mộng qua cuộc hôn nhân của mình, một mình một đường càng chạy càng xa, càng chạy càng cô độc, cũng đã từng khát vọng có một người đi tới cạnh anh.



Đây cũng là chính là sự hun đúc từ bầu không khí hòa hợp của gia đình, Tiêu Thành là thiên chi kiêu tử, bên trong cốt nhục là lãng mạn ấm áp.



Cho nên, anh còn chưa quyết định kết hôn, vẫn không muốn cưới.



Tiêu Thành nhìn Tô Tiểu Đường, cô gái hiện tại nửa ngồi quỳ, ngọn đèn vàng hắt lên cô, tốt đẹp đến độ khiến người ta không dời mất nỗi.



Trên người cô mặc chiếc áo thun đen rộng thùng thình, vạt áo đắp đến trên đầu gối, là độ dài áo mà một cô gái ngoan sẽ mặc, nhưng bởi vì cô đang nửa quỳ, vạt áo xê dịch lên, lộ ra bắp đùi tinh tế trắng nõn, đi lên nữa chính là…



Cô còn không biết bản thân đang phát ra ánh sáng, Tiêu Thành nhìn vài lần nhanh chóng dời đi ánh mắt, anh cầm chén trà từng ngụm từng ngụm uống trà.



Không hiểu sao thấy rất khát.

Chương 2320:

“Đúng rồi Thành gia, anh ăn cơm tối chưa?” Lúc này Tô Tiểu Đường ôm con mèo nhỏ quay đầu lại hỏi anh.

“Chưa.”

“Vậy tôi nấu cho anh chút sủi cảo nha, hôm nay dì làm bánh Tam Tiên còn có chút bì sủi cảo, tôi đi gói rồi hấp cho anh!” Tô Tiểu Đường đi vào phòng bếp gói bánh sủi cảo cho anh.

Tô Tiểu Đường khi còn bé đã đi theo bố, nên năng lực tự gánh vác rất mạnh, chuyện bếp núc cũng rất giỏi.

Tiêu Thành đứng dậy, đi vào phòng bếp, Tô Tiểu Đường thông thạo gói bánh sủi cảo, bánh sủi cảo được gói rất đẹp.

Lúc này anh phát hiện khuôn mặt trắng noãn của cô dính chút bột mì, nên lên tiêng nhắc nhở: “Lau mặt đi kìa.”

“Cái gì?” Tô Tiểu Đường không hiểu nhìn anh.

Tiêu Thành vươn tay, lòng bàn tay to rơi trên mặt cô, nhè nhẹ giúp cô lau sạch chút bột mì kia.

Đầu ngón tay anh có vết chai khiến hàng mi dài của Tô Tiểu Đường khẽ run, hai người không biết khi nào đã đến gần, một hơi thở đàn ông ngào ngạt mà xa lạ tập kích đến, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến tim cô không hiểu sao đập nhanh một cái.

Lúc này Tiêu Thành cũng đã nhận ra không khí vi diệu, đầu ngón tay khựng lại, anh cụp mắt liền thấy khuôn mặt nhỏ còn non nớt chưa nảy nở hết của GÓ”

Lúc này cô ngước mắt, cũng đang đen láy ươn ướt nhìn anh.

Hô hấp hai người quấn quanh, nhiệt độ trong phòng bếp đã thoắt cái tăng lên.

Tim Tiêu Thành khẽ động, ánh mắt liền từ đôi mắt hạnh đen láy ấy dời xuống dưới, rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Khuôn môi cô là kiểu anh đào, xinh xắn ửng đỏ.

Yết hầu Tiêu Thành trượt lên xuống, lại có cảm giác nóng ran như lúc nãy, loại cảm giác này rất xa lạ, thế nhưng tới mạnh mẽ dị thường, không ai có thể khống ché.

Tim Tô Tiểu Đường đập nhanh khó dẳn, thình thịch thình thịch, cô nghe rõ mồn một tiếng tim mình vang dội.

Trước khi không không chê được, cô nhanh chóng lui về sau một bước, tránh khỏi tay anh.

“Cảm ơn.” Cô đánh vỡ im lặng, nói cảm ơn.

Tay Tiêu Thành cứng lại ở giữa không trung, song anh nhanh chóng thu tay, đút vào túi quần mình, anh tằng hắng một cái, quy củ trả lời một câu: “Không cần cảm ơn.”

“Bánh sủi cảo đã gói xong, tôi bỏ vào nồi đây.” Tô Tiểu Đường ôm bánh sủi cảo đã gói đi tới bên kia.

Cô tận lực kéo ra khoảng cách với nhau, thế nhưng dù cô đã rời đi, khô nóng trong cơ thê của Tiêu Thành cũng không giảm bót.

Anh xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Thành đi tới cửa sổ, yên lặng đốt một điều thuốc, gió lạnh phía ngoài thổi phòng vạt áo anh, trong làn khói lượn lờ chau chặt mi tâm, màn đêm tối kịt và ngọn đèn sơ nhạt phủ lên anh một tầng bóng.

Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tới.

Tiêu Thành từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bắm nghe…

Tô Tiểu Đường nấu xong bánh sủi cảo rồi dọn bát, rất nhanh cô liền nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, cô không cân quay đâu lại cũng biết là Tiêu Thành.
Chương 2321:



“Anh muốn ăn nước chấm gì?” Tô Tiểu Đường hỏi.



“Đã liên lạc được với mẹ em Dương Kim Đậu rồi, mẹ em sáng mai sẽ lái chuyên cơ bay tới, đón em về nhà.”



Bàn tay đang lấy chai nước tương của Tô Tiểu Đường khựng lại, cô xoay người, nhìn về phía Tiêu Thành cạnh cửa.



Tiêu Thành thân cao chân dài đứng nghiêm, giống như pho tượng thần trông cửa, anh kéo khóe môi, thờ ơ nói: “Mẹ em bây giờ là nữ doanh nhân trứ danh của thành phố Hồng Khẩu, bà ấy rất lo lắng cho em, nên sáng mai sẽ tới đón em, lát nữa em dọn đô đạc đi, sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai về nhà với mẹ emil”



Tô Tiểu Đường im lặng vài giây: “Tôi không muốn trở về với bà ấy.”



Tiêu Thành đứng lặng nơi ngược sáng, thấy không rõ thần sắc trên mặt anh: “Không quay về? Vậy em muốn ở đâu?”



Tô Tiểu Đường không nói lời nào, nhìn thẳng anh chăm chú.



Năm nayTiêu Thành ba mươi có bốn rồi, tuy chưa chạm qua tình yêu, thế nhưng tình cảm không rõ và từ trường bùng cháy giữa nam nữ anh vẫn có thể cảm nhận được, anh biết hiện tại chỉ cần anh mở miệng, cô sẽ ở lại.



Thê nhưng…



“Tô Tiểu Đường, đừng tùy hứng, theo mẹ em về nhà, sau khi trở về em chính là Hà Băng rồi, em ở bên cạnh tôi rất nguy hiểm, một khi thân phận con gái Hà gia của em bị lộ ra, em gặp nguy hiểm, còn có thể liên lụy tôi, tôi cũng không cần đứa con ghẻ như eml” Tiêu Thành sầm mặt, lên tiếng khiển trách.



Tô Tiểu Đường thấy được sốt ruột trên mặt anh, như thể nóng lòng muốn vứt bỏ gánh nặng và phiền phức là cô đây.



“Đã biết, sáng mai tôi liền cùng mẹ về nhà, nhất định sẽ không chọc phiền toái cho Thành gia!” Tô Tiểu Đường nói xong cũng lên lầu.



Tiêu Thành đứng yên không nhúc nhích, anh đã muốn đuổi cô đi, tính tình cô linh hoạt tự do, không thích vướng víu người khác, cũng nhất định sẽ đi.



Tiêu Thành đi lên phía trước, bánh sủi cảo cô nấu còn nóng bốc hơi nghi ngút, anh cầm đũa lên, ăn một cái bánh sủi cảo.



Hiện tại vị bánh sủi cảo tự tay gói đã không phải là thứ mà máy loại bánh sủi cảo đông lạnh kia có thể so sánh, trong nhân bánh Tam Tiên còn có một con tôm bự, đêm nay Tiêu Thành hút không ít thuốc, không uống rượu, song cũng chưa ăn tối, mấy năm nay đã quen sống như vậy, qua quýt lại chán chường.



Hiện tại bât thình lình có một cô gái xông vào, thơm thơm mềm mềm, tốt đẹp ấm áp, hiểu anh, anh có chút động tâm cũng là chuyện rất bình thường.



Nhưng, anh không thể động tâm.



Anh động tâm, là một chuyện rất nguy hiểm.



Tình yêu, anh không chơi nỗi.



Tiêu Thành về tới phòng mình, cởi quần áo chuẩn bị tắm, lúc này cửa phòng “két” một tiếng, đột nhiên mở ra.



Tô Tiểu Đường đi đến.



Tô Tiểu Đường không ngờ tới mình sẽ vừa vặn thấy anh cởi quần áo, anh cao ngất đứng ở bên giường, lúc cởi quần áo xương bả vai hai bên đều gồ lên, là sức mạnh nam tính tựa như Câu Long, bắp thịt anh săn chắc, eo chặt khít, thắt lưng buộc quanh vòng hông, địa phương phía dưới quả thực khiến người ta không dám nhìn thẳng.



Khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường trực tiếp bạo nổ, cuống quít quay người lại, không nhìn anh: “Anh… anh cái đồ cuồng để trần, mau mặc quần áo vào đi”
Chương 2322:

Người ta luôn nói vóc người của vị Thành gia Hồng Kông rất ngon mắt, chính là liều thuốc tình biết đi, Tô Tiểu Đường xem như đã được mở mang tầm mắt.

“…” “Đồ cuồng để trần” Tiêu Thành bất đắc dĩ mặc lại cái áo thun đã cởi một nửa: “Tô tiểu thư, vào phòng của người khác là một thói quen tôt, sau này đừng quên nhé.”

Tô Tiểu Đường tự biết đuối lý, cô xoay người, vươn tay: “Tôi tới tìm anh là trả cái này lại cho anh.”

Trên tay cô là một tấm thẻ đen mạ vàng, lúc Tiêu Thành vừa nhận cô đã đưa cho cô sài.

“Tiền trong này tôi một đồng cũng không động tới, hiện tại của về chủ cũ, ngày mai tôi về nhà rồi, cảm ơn Thành gia khoảng thời gian này đã thu nhận và chăm sóc.”

Cô là tới nói từ biệt.

Tiêu Thành nhìn thoáng qua cái thẻ trong tay cô, mày kiếm nhướng lên, tràn ra vài phân tà khí của người đàn ông trưởng thành: “Có ý gì, thứ Thành gia tôi đưa cho phụ nữ còn lấy lại được? Tô Tiểu Đường, em đang xem thường ai đấy?”

Tô Tiểu Đường: “…”

Hai người im lặng một hồi, Tiêu Thành nói: “Đã thu dọn xong đồ rồi sao?”

“Nơi đây không có đồ của tôi, đều là anh mua cho tôi, tôi cũng không mang theo, tôi chỉ mang con mèo nhỏ đi thôi.”

Mèo nhỏ?

Con mèo nhỏ kia?

“Mang đi đi! Tôi không nuôi sống nó được đâu.” Tiêu Thành còn chưa rỗi rãnh có thời gian đi nuôi một con mèo nhỏ.

“Ngày mai, anh có tiễn tôi không?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh.

Tiêu Thành tránh ánh mắt cô, bạc tình nói: “Tôi không có thời gian, ngày mai bảo tài xế tiễn cô đến sân bay.”

Hàng mi dài của Tô Tiểu Đường run rấy, ngón tay xuôi ở bên người dùng sức cuộn tròn lên, cô cắn răng nói: “Tiêu Thành, anh là kẻ nhát gan!”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Nhưng mới vừa đi hai bước, bàn tay to của Tiêu Thành vươn qua đây, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô.

“Đừng chạm vào tôi! Buông ra!” Tô Tiêu Đường muốn hắt anh ra.

Mèo hoang nhỏ mà náo lên thì rất khó khống chế, Tiêu Thành dứt khoát đẩy cô đến trên vách tường, dùng thân thể to lớn của mình ngăn cô trong ngực.

“Tiêu Thành, anh làm cái gì, mau buông ra!” Tô Tiểu Đường muốn thoát khỏi cầm cố của anh, nên cô ở trong lòng anh giãy giụa cọ xát lung tung.

Yết hầu Tiêu Thành cuộn lại, trong tròng mắt u trầm đã dâng lên một tầng đỏ tươi, cũng không biết là ánh trăng đêm nay quá trêu người, hay là cô quá yêu kiều, khô nóng bị đè nén trong cơ thể anh dường như đã sắp vượt khỏi kiềm chế.

“Tôi cảnh cáo em đừng có lộn xộn nữal” Tiêu Thành khàn giọng la một câu.

Tô Tiểu Đường rất hiếm thấy dáng vẻ anh nổi giận, cô biết anh ở bên ngoài có bao nhiêu ngoan độc, hiện tại cô sợ không dám động, thế nhưng đôi mắt hạnh tròn vo mở to trừng anh, không phục.

Tiêu Thành ngửi được mùi thơm ngát trên người cô, cô mới vừa tắm xong, toàn thân ngát hương sữa tắm, còn có mùi vị sạch sẽ của cô gái 19 tuổi, anh đã lăn lộn qua bao cảnh phong nguyệt, phụ nữ bên người không ít, nhưng đều là mùi son phần.

“Tôi không lộn xộn nữa, Thành gia, anh có thể buông tôi ral”
Chương 2323:

“Buông ra? Tô Tiểu Đường, em đêm hôm khuya khoắc không gõ cửa vào phòng của đàn ông chỉ để bảo tôi buông ra, hay là nói em đang diễn trò lạt mềm buộc chặt với tôi?”

Tô Tiểu Đường sửng sốt: “Cái gì?”

Tiêu Thành thấy hai mắt cô có chút hơi mơ hồ, bên trong viết đầy thanh thuần ngây thơ, anh nhịn không được vươn tay nắm chiếc cằm xinh xắn ấy.

Da thịt cô trơn nhẫn khiến anh mê luyến.

Xúc cảm thô to từ lòng bàn tay anh truyện tới, Tô Tiêu Đường còn nhỏ, lúc này cả người đã nổi lên màu đỏ hồng, cô muốn tránh anh.

Thế nhưng đầu ngón tay Tiêu Thành dùng sức nắm cô, thân hình cao lớn cũng theo đó cúi xuống dưới, lắn đến gần cô.

Hai người càng lúc càng gần, đỏ ửng trên gò máTô Tiểu Đường đã lan đến vành tai trắng như tuyết, trông kiều diễm ướt át, cô nỗ lực rụt về phía sau, muốn tránh thoát hơi thở nam tính trên người anh: “Anh… anh làm cái gì?”

“Đêm nay, ở lại đây.” Tiêu Thành khàn khàn nói năm chữ.

Năm chữ này vừa rơi xuống, mặc dù là trang giấy trắng trong chuyện nam nữ Tô Tiêu Đường cũng chớp mặt hiệu ý anh, con ngươi rõ đen trắng hung hăng co rụt, cô khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn anh.

Tiêu Thành mím môi lại, hối hận.

Mỗi lửa đè nén trong lòng không chịu khống chế bừng lên, lúc anh nói ra năm chữ này đã biến sắc mặt, hiện tại cô gái khiếp sợ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong suốt làm nổi bật ra lỗ mãng cùng càn rở của anh.

Tiêu Thành nhướng mày kiếm anh khí, quyết định phóng theo lao: “Làm sao, không hiểu ý tôi?”

Tô Tiểu Đường vẫn không nói gì, anh lại bỏ thêm một câu, rất ác liệt: “Em sẽ không nói với tôi là em không còn trinh nữa đây chứ!?”

Khuôn mặt trứng ngỗng như tuyết ấp của Tô Tiểu Đường trong nháy mắt đỏ trắng đan xen, cô đại khái đã hiểu ý anh, tối hôm nay anh muốn vui đùa trò chơi của nam nữ trưởng thành.

Cô thất vọng tột cùng với, xấu hổ và giận dữ đỉnh điểm, bèn giơ tay lên, hung hăng tát lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Bóp.

Tiêu Thành trúng một cái tát, khuôn mặt đã bị đánh trật.

Tô Tiểu Đường dùng sức đẩy anh ra, Xoay người chạy.

Nghe tiêng bước chân của cô càng lúc càng xa, Tiêu Thành chậm rãi xoay mặt lại, đầu lưỡi đỉnh hàm phải vừa bị đánh, anh cởi quần áo vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Trong phòng tắm.

Tiếng nước chảy tí tách vang lên, Tiêu đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để nước lạnh như băng từ đỉnh đầu mình trút xuống.

Anh giơ tay, dùng nước lạnh rửa mặt.

Vừa rồi, anh cũng không biết mình đã làm cái gì.

Đêm nay, ở lại đây.

Năm chữ đó cứ như vậy thốt ra, không chịu khống chế.
Chương 2324:



Tiêu Thành thiếu sót ở phương diện tình cảm nam nữ cảm tình , bên người lại tiếp xúc ong bướm, anh thừa nhận mình đã mời gọi cô, anh đối với cô… là yêu thích vô cùng, đêm nay lại sinh ra dục niệm.



Thế nhưng, anh đã quên cô khác xa đám ong bướm oanh oanh yến yến kia, cô là là cô gái trong sạch, bố là liệt sĩ hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ là nữ doanh nhân, cô càng không kém.



Vừa rồi dáng vẻ cô bị dọa đến khiếp sợ giống như một chậu nước lạnh đồ ào xuông, Tiêu Thành mình cũng kinh hãi, hơn ba mươi năm anh ngắng đầu giữa đất trời, vậy mà lần đầu tiên lại hồ đồ đến thế.



Biết rõ cái gì đều không cho cô được, còn muốn… cô ở lại đêm nay.



Anh thực sự là một tên khốn kiếp.



Song, cũng chỉ khốn kiếp với một mình cô.



Anh cho tới bây giờ chưa từng làm vậy với người phụ nữ khác.



E rằng, anh đã lâu lắm rồi chưa chạm vào phụ nữ! Hơn ba mươi tuổi vốn chính là độ tuổi huyết khí phương cương, cuộc sống như đi trên lớp băng mỏng khiến anh trì hoãn chuyện phát tiết, anh cũng bắt đầu… muốn: loại chuyện đó rồi.



Tiêu Thành nhắm mắt lại, đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ kia của Tô Tiểu Đườn, đôi mắt hạnh ươn ướt, cánh môi đỏ bừng.



Chậm rãi, anh đưa tay xuống phía dưới…



Sáng sớm hôm sau.



Tiêu Thành năm ở trên giường nghe động tĩnh bên ngoài, tài xế giúp Tô Tiểu Đường chuyển hành lý vào xe, người làm nữ luyến tiếc nói: “Tô tiểu thư, cô nói đi là đi thế à?”



Giọng Tô Tiểu Đường truyền đến: “Dì à, mẹ con sẽ tới đón con.”



Khi nói chuyện với trường bối giọng cô rất nhẹ nhàng tinh tế, lộ ra vẻ trong veo của cô gái 19 tuổi.



Tiêu Thành gối hai tay ra sau ót, nhàm chán nhìn đường văn xa hoa trên đỉnh đầu.



“Tiên sinh sao còn chưa rời giường, tiên sinh không biết Tô tiểu thư hôm nay rời đi ư? Đề dì đi gọi tiên sinh.”



Người làm nữ muốn tới gọi anh.



Meo meo.



Con mèo nhỏ kia cũng kêu hai tiếng theo, dường nhưứ bất mãn mãnh liệt với hành vi không đứng dậy tiễn khách của Tiêu Thành – mau đi gọi đi dì! mau mau gọi!



Lúc này Tô Tiểu Đường ngăn lại: “Dì à, không cần đâu, con phải đến sân bay gấp rồi, con đi trước nha, bye bye dì.”



Tô Tiểu Đường đi.



Thính lực Tiêu Thành rất tốt, anh nghe được tiếng bánh xe lăn trên sân cỏ, tài xế mang theo Tô Tiểu Đường đi, đến sân bay rồi.



Lân này bên tai triệt đê an tĩnh.



Cô đi rồi.



Đi thật rồi.



Hai mắt Tiêu Thành trống rỗng trong chốc lát, rất nhanh chuông điện thoại liền vang lên, điện thoại tới.



Là Tiêu Đình Đình gọi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom