• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (7 Viewers)

  • Chương 2331-2336

Chương 2331:

Tài xế cũng không bất ngờ, ban nãy nói đến chuyện thuốc giải Tiêu Thành không nói chuyện, tài xế liền mơ hồ đoán được Tiêu Thành có tính toán khác.

Thì ra lại là Tô tiểu thư…

Đều nói Thành gia đã lâu không đổi tân sủng, vị này Tô tiểu thư thật lợi hại, hiện tại tài xê xem như đã chân chính thấy được, bây giờ các cô gái nhỏ càng ngày càng quá giỏi.

“Yes Sir Thành gia, Tô tiểu thư được sắp xếp ở trong khách sạn, chúng ta bây giờ liền đi qua.” Tài xế đạp chân ga.

Phòng tổng thống khách sạn.

Tô Tiểu Đường tắm xong, mặc áo choàng tắm màu trắng ngồi ở trước bàn trang điểm, cô đang sấy tóc.

Meo meo meo.

Con mèo nhỏ dính vào bên chân cô, kêu vài tiếng.

Tô Tiêu Đường lây lại tỉnh thân, máy sấy đã sấy thật lâu, thế nhưng tóc của cô vẫn là nửa ướt, cô ngắng đầu nhìn chính mình trong gương, hai mắt cô vô thần, hồn đã bay đi đâu.

Buông máy sấy, Tô Tiểu Đường vươn tay ôm con mèo nhỏ vào trong lòng: “Mèo nhỏ à, em kêu gì vậy?”

Meo meo meo.

Con mèo nhỏ lại kêu vài tiếng.

Tô Tiểu Đường run rẩy hàng mi dài, thanh tuyến mềm mại nói: “Em có phải đang hỏi… Tiêu Thành không, anh ấy lúc này chắc đang ở bên vị hôn thê của mình, không có thời giờ quan tâm đến chúng ta đâu.”

Meo meo meo.

“Không sai, anh ấy sắp kết hôn rồi, nhưng chúng ta không uống rượu mừng được, bởi vì anh ấy sẽ không mời chúng ta, anh ấy cũng chả thèm nói cho chúng ta biết.”

Meo meo meo.

Một người một mèo ở phòng tổng thống trò chuyện.

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa phòng đột nhiên bị nhắn.

Có người đang gõ cửa.

Là ai?

Tô Tiểu Đường đứng lên, cô đi tới cạnh cửa, mở cửa phòng ra, ngoài cửa đứng nghiêm một thân thể cao ngắt, là Tiêu Thành.

Tiêu Thành tới!

Tô Tiểu Đường không nghĩ tới anh đã trễ thế này còn có thể qua đây, ngón tay hơi cong lại, đôi mắt hạnh trong suốt nhìn sang: “Sao anh lại tới đây?”

Ánh mắt Tiêu Thành rơi vào khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó nhàn nhạt nhếch môi, hỏi ngược lại: “Tôi sao lại không thể tới?”

“Hiện tại khuya lắm rồi, anh qua đây tìm tôi không sợ cô dâu tương lai của anh ghen tuông quá độ à? Tôi thấy cô dâu tương lai của anh rất thích ăn giấm.”

“Ah,” Tiêu Thành khàn khàn cười một tiếng: “Em cho là… tôi đến tìm em sẽ làm những gì?”
Chương 2332:



Tô Tiểu Đường lúc này chau hàng mày thanh tú: “Khuya lắm rồi, tôi muốn ngủ, tạm biệt.”



Cô vươn tay toan đóng cửa.



Thế nhưng Tiêu Thành nâng đầu gối lên, trực tiếp chống vào ván cửa, anh toàn thân đều là khí lực, lực đạo nơi đầu gối quá mạnh mẽ, đã ung dung ngăn lại động tác đóng cửa của cô.



Tô Tiểu Đường ngắng đầu, có chút tức giận: “Tiêu Thành, anh làm cái gì? Anh hơn nửa đêm chạy đến nơi này chẳng những nói âm dương quái khí, còn muôn nôi điên?”



Tiêu Thành nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, chỉ mới 19 tuổi, khuôn mặt cô trắng trắng mềm mềm, tựa như lòng trắng trứng, mới vừa tắm nên trên người cô rất thơm, mái tóc dài nửa ẩm ướt nửa khô rũ xuống, vài sợi tóc quấn ở cổ trắng, nhìn thế nào đều có vài phần hoạt sắc sinh hương.



“Thằng nhóc trong hình là ai?” Anh cúi đầu hỏi một câu.



Thằng nhóc nào?



Tô Tiểu Đường lúc sau mới nhớ tới mấy tắm hình Tiêu lão gia tử tìm đến, cô và chàng trai trên hình một chút quan hệ cũng không có.



Trước đây trường học có một hoạt động thi đua, cô và cậu ấy đều được chọn, cùng đi trong sân trường tham thảo học tập, còn cùng ra bên ngoài tham gia thi đua, lúc đó tất cả giáo viên học sinh đều ở cùng một khách sạn.



Mấy tắm hình đó hoàn toàn là vô căn cứ, Tô Tiểu Đường lớn như vậy cũng chưa từng yêu đương, tay trai cũng chưa từng nắm.



Hiện tại Tiêu Thành không cười, cặp mắt u trầm nhìn cô chằm chằm, như đang tra hỏi tội phạm của mình.



Tô Tiểu Đường cũng không vui, cô không hỏi chuyện của anh và Tiêu Đình Đình thì thôi, anh còn đánh đòn phủ đầu tới hỏi chuyện cậu trai kia.



“Đây là việc tư của tôi, không liên quan gì tới anhl”



Ha.



Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần miễn cưỡng bật cười một tiếng: “Tô Tiểu Đường, thì ra em thích loại này, lông nó đã mọc dài chưa hả?”



Cái gì?



Anh đang nói cái gì?



Trong miệng của anh làm sao có thể phát ra từ ngữ… thô tục không chịu nổi như thế?



Cô thực sự chớ nên ôm hy vọng gì với anh, anh chính là lưu manh, vôn chính là một người như vậy.



“Tiêu Thành, tôi thích cậu ấy mắc mớ gì tới anh, anh quản rộng như vậy làm cái gì?”



Cô đây là thừa nhận?



Trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Thành anh dâng lên một tầng sương lạnh, không khỏi cười khẩy nói: “Đêm qua tôi kêu em ở lại, em giả bộ như gái còn trinh, tôi còn tưởng rằng em chưa từng có người đàn ông nào, thì ra em đã sớm cùng thằng khác thuê khách sạn”



Khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường trong nháy mắt đỏ trắng đan xen: “Tiêu Thành, anh là tên khốn!”



Cô giơ tay lên định tát lên khuôn mặt tuần tú của anh.



Đôi mắt hẹp của Tiêu Thành đột nhiên nửa híp, cô đây là đánh đến nghiện?
Chương 2333:



Tiêu Thành giơ tay lên, chế trụ cổ tay mảnh khảnh cô, sắc mặt anh rất khó nhìn, không giận mà tự uy: “Tô Tiểu Đường, tôi đã quá nuông chiều em đúng không, em thử đánh tôi lần nữa xeml”



Tay Tô Tiểu Đường liền dừng ở giữa không trung, thế nhưng đôi mắt hạnh vẫn trừng trừng, viền mắt đỏ hồng nhìn anh: “Tiêu Thành, tôi ghét anhl”



Cô nói – Tiêu Thành, tôi ghét anhl Tiêu Thành thực sự bị chọc tức, thở hỗn hễn: “Em ghét tôi, vậy em thích ai, thích thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ kia à? Đêm nay tôi sẽ để cho em biết rõ tôi và nó ai lợi hại hơn!”



Tiêu Thành chân bước lên trước, thân thể đồ sộ cao ngất từ khe cửa chen Vào, còn trở chân đá lên cửa, buông cổ tay cô ra, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, anh cúi đầu liền hôn lên.



Con ngươi phân rõ đen trắng của Tô Tiểu Đường nghiêm khắc co rụt lại, nụ hôn công thành đoạt đất của anh cuốn tới, đầu của cô“oanh” một tiếng trực tiếp nổ tung.



Anh làm cái gì?



Anh không phải đã có Tiêu Đình Đình rồi ư?



Anh không phải sắp kết hôn với Tiêu Đình Đình ư2 “Ưm, buông ral” Tô Tiêu Đường dùng Sức giãy dụa.



Cô giãy giụa, thân thể hai người không ngừng ái muội ma sát, khóe mắt Tiêu Thành tất cả đều là màu đỏ tươi, máu nóng trong cơ thể sôi trào, vô số thanh âm đang kêu gào – muốn côi Trước đây anh còn cố ky cô còn nhỏ, vẫn là cô gái trong sạch, hiện tại tất cả lý trí của anh đều theo lửa dục cùng với mấy tắm hình cháy rụi thành tro, anh nhớ thương cô đã lâu, đêm qua đã chộn rộn trong tim rồi.



Anh và cô bởi vì một lần ngoài ý muốn mà gặp nhau, họ bước vào cuộc đời của nhau, những tình cảm khó giải thích ây luôn bị ngăn cách bởi một lớp giấy mỏng, anh cố ky nhiều lắm, cô còn nhỏ, ai cũng chưa đâm thủng.



Thế nhưng tối hôm nay hết thảy đều bị đánh vỡ, Tiêu Thành hung hăng hôn cô, giống như một con sói đói.



Tô Tiểu Đường không tránh thoát anh, cô còn có thể đấu với Tiêu Tứ, thế nhưng cô tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông Tiêu Thành này.



Lúc này Tiêu Thành ôm cô lui về phía sau mấy bước, đầu gối cô bị đụng đầu mép giường, hai người song song ngã vào trong giường lớn mềm mại.



“Tiêu Thành, buông ra!” Tô Tiểu Đường hung hăng cắn khóe môi anh.



Shhh.



Tiêu Thành bị đau, buông lỏng cô ra.



Cô đã cắn anh đến chảy máu.



“Tiêu Thành, anh đang nồi điên cái gì, mau buông tôi ra, đừng đụng vào tôi”



Tiêu Thành đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô giam cô dưới thân mình, hiện tại môi của cô vừa đỏ vừa sưng, càng tăng thêm vài phần cắm ky, Tiêu Thành dùng ngón cái lau lau khóe môi vừa bị cô cắn rách, nóng nảy điên cuồng nói: “Vì sao người khác có thể, tôi lại không thể?”



“.,.” Anh đang nói hưu nói vượn cái gì đấy?



giọt nước mắt của cô.



Sáng sớm hôm sau.



Tiêu Thành tỉnh, ánh nắng rực rỡ bên ngoài soi đến, anh giơ tay che một tia sáng.



Lúc này ký ức tối hôm qua toàn bộ tràn Vào óc, anh cứng đờ.



Quay đầu nhìn lại, anh nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ ở trên giường, Tô Tiểu Đường cuộn người, ôm lấy bản thân thành một cục nho nhỏ dán ở sát bên giường ngủ, chỉ cần cô khẽ động, cảm giác có thể té xuống ngay.
Chương 2334:

Đêm qua anh không đi, mà là ngủ lại ở nơi này, ban đêm anh mây lân ôm cô vào trong ngực, thế nhưng đảo mắt cô đã rời khỏi ngực anh, còn cách anh rất xa.

Tiêu Thành ngồi dậy, tấm chăn chảy xuống phía dưới, lộ ra lồng ngực to lớn của anh, hiện tại trên bắp thịt anh tất cả đều là vết cào ái muội.

Tối hôm qua cô như con mèo hoang nhỏ, không chịu thuận theo.

Tiêu Thành liếm đôi môi mỏng khô ráo, khẽ nhằm mắt, anh hiện tại mới ý thức được mình đã làm những gì.

Anh đây là cưỡng ép với một cô bé, ép buộc cô phát sinh quan hệ với anh.

Tiêu Thành vén chăn lên, lúc này anh chứng kiến trên giường có vết đo đỏ, ngón tay anh khựng lại, kỳ thực tối hôm qua… anh đã biết cô là trong sạch, cô căn bản chưa từng bị ai chạm qua.

Anh đã hủy đi sự trong sạch ấy của cô.

Tiêu Thành đi tới bên giường nhìn cô gái, cô nhăm mắt lại đang ngủ, khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay nhìn vô cùng tái nhọt.

Tiêu Thành vươn tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô.

Nhưng còn chưa đụng tới cô, cô theo phản xạ có điều kiện rụt về phía sau, tránh anh đụng vào.

Cảm giác tội lỗi của Tiêu Thành như thuỷ triều sắp đánh phủ chính mình, anh đặt một vật ở bên gối cô, khàn khàn nói: “Về sau mạng của anh sẽ là của em, em bắt cứ lúc nào cũng có thể đến lấy.”

Anh cho cô một khẩu súng.

Tô Tiểu Đường không cho anh bất kỳ đáp lại.

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa phòng tổng thống vang lên.

Bên ngoài có người đang gõ cửa.

Tiêu Thành nhìn Tô Tiểu Đường thật sâu, sau đó đi tới mở cửa phòng.

“Thành gia, Dương nữ sĩ tới, không ngăn được ạ.” Thủ hạ bối rối báo cáo.

Tiêu Thành ngắng đầu nhìn lên, Dương Kim Đậu từ hành lang phía trước đi tới.

“Tiêu Thành, con gái Băng Băng của tôi đâu?” Dương Kim Đậu đi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Thành nhấp môi mỏng một cái.

Dương Kim Đậu làm một nữ doanh nhân xuất sắc lại thành công, bà có một khứu giác trời sinh bén nhạy, cộng thêm Tiêu Thành hiện tại quần áo xốc xếch, là dáng vẻ tỉnh lại từ trong dịu dàng hương ngọc, ánh mắt Dương Kim Đậu lúc này rơi vào phiến cửa đóng chặt trước mắt: “Con gái của tôi ở bên trong?”

Tiêu Thành gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cậu đã cùng con gái tôi?”

Tiêu Thành nhìn Dương Kim Đậu, không chút nào né tránh: “Em ấy hiện tại đã là người phụ nữ của tôi rồi.”

Bốp.

Dương Kim Đậu giơ tay lên liền hung hăng cho Tiêu Thành một bạt tai.

“Thành gia!” Thủ hạ kinh hô.
Chương 2335:

Tiêu Thành không có biểu cảm nà, anh giơ tay ngăn thủ hạ: “Cút xuống đi!”

Thủ hạ nhìn dáng vẻ Dương Kim Đậu cả vú lắp miệng em, sau đó không phục lui xuống.

Sắc mặt Dương Kim Đậu rất không tốt, bà lạnh lùng nhìn Tiêu Thành: “Con nuôi của Tiêu gia Hông Kông Tiêu Thành tôi ở thành phố Hồng Khẩu đã nghe đại danh của cậu đã lâu, tôi cũng nghe nói Tiêu gia đã và đang chuẩn bị hôn sự, cậu sắp kết hôn với Tiêu đại tiểu thư, làm rễ tới cửa của Tiêu gia rồi, ta đây hiện tại muốn hỏi cậu một câu, con gái tôi tính sao?”

Tiêu Thành thấp giọng nói: “Không có hôn sự nào cả, tôi sẽ không cưới Tiêu Đình Đình.”

“Cậu là dự định phụ trách với con gái tôi?”

Tiêu Thành nhớ tới nước mắt của cô tối hôm qua liền cau lại mày kiếm: “Em ấy hiện tại là người của tôi, tôi tự nhiên sẽ phụ trách với em ấy, nhưng, tôi không biết tâm ý của em ấy thế nào.”

“Nêu như em ây không muôn gả cho tôi, vậy có thể lấy mạng tôi, nếu như em ấy nguyện ý gả cho tôi, tôi lập tức cưới em ấy.”

Dương Kim Đậu không chút nào cảm động, bà quan sát Tiêu Thành: “Nếu như tôi không đoán lầm, cậu và bố Băng Băng là người cùng một nghè!?”

Mi tâm Tiêu Thành khẽ động, không nói gì.

Dương Kim Đậu cười lạnh nói: “Cậu không cần đáp, bởi vì trong lòng tôi đã có đáp án rồi. Cậu nói cậu muốn cưới Băng Băng, được thôi, cậu tên gì, nhà ở đâu, làm nghề gì, có dám nói ra hay không, con gái tôi lập gia đình, tôi chọn con rể, hỏi một chút gia thế bối cảnh của cậu, cái này không quá phận chứ!?”

Tiêu Thành nhấp môi mỏng một cái, tất cả thanh âm đều nghẹn ở cổ họng.

“Nhìn xem, cậu cái gì cũng không thể nói, vậy cậu có thể cho Băng Băng cái gì, cậu lấy cái gì cưới Băng Băng?”

“Tôi và Hà Tân từng có một đoạn hôn nhân, Hà Tấn đối với tôi rất tốt, thật sự rất tốt, chỉ cần anh ấy có ở nhà, giặt đồ nấu cơm, chọc tôi vui vẻ, bao dung tất cả tùy hứng và xấu tính của tôi, anh ấy rất thương ta, thế nhưng tôi hạnh phúc không, không, tôi không hề hạnh phúc.”

“Một năm 365 ngày, tôi chỉ có mấy ngày thấy được anh ấy, lúc tôi nhớ anh ấy, anh ấy không ở bên cạnh ta, lúc tôi mang thai anh ấy không ở bên cạnh tôi, lúc tôi sinh Băng Băng anh ấy cũng không ở bên cạnh tôi.”

“Tôi nhớ được có một năm đại tuyết, đêm hôm đó băng đóng ba thước, Băng Băng sốt cao, tôi hoảng sợ mặc vội áo khoác ôm Băng Băng đến bệnh viện, không gọi được xe, tôi liên ôm Băng Băng đi bộ, thế nhưng ở trên đường tôi ngã nhào, đau không đứng nổi, trên đường không có một ai đi đường, không ai có thể kéo tôi một tay, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất, nằm trong mặt tuyết lạnh lẽo, ôm Băng Băng ngồi bên cạnh tôi, tôi cười với Băng Băng, thế nhưng trong mắt tất cả đều là nước mắt, không ai biết một khắc kia tôi cô độc và tuyệt vọng cỡ nào.”

“Sau đó anh ấy trở về, cùng tôi đi shopping, thật trùng hợp, ngày đó siêu thị cháy, bên trong loạn lạc, tôi không sợ, tôi không hề sợ cho bản thân, thế nhưng tôi sợ con gái Băng Băng của tôi, con bé còn nhỏ như vậy, tôi không thể để cho nó chịu xíu xiu thương tổn nào, thế nhưng, anh ấy bỏ lại tôi và Băng Băng, anh ấy chỉ một con đường viện, không gọi được xe, tôi liên ôm Băng Băng đi bộ, thế nhưng ở trên đường tôi ngã nhào, đau không đứng nổi, trên đường không có một ai đi đường, không ai có thể kéo tôi một tay, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất, nằm trong mặt tuyết lạnh lẽo, ôm Băng Băng ngồi bên cạnh tôi, tôi cười với Băng Băng, thế nhưng trong mắt tất cả đều là nước mắt, không ai biết một khắc kia tôi cô độc và tuyệt vọng cỡ nào.”

“Sau đó anh ấy trở về, cùng tôi đi shopping, thật trùng hợp, ngày đó siêu thị cháy, bên trong loạn lạc, tôi không sợ, tôi không hề sợ cho bản thân, thế nhưng tôi sợ con gái Băng Băng của tôi, con bé còn nhỏ như vậy, tôi không thể để cho nó chịu xíu xiu thương tổn nào, thế nhưng, anh ấy bỏ lại tôi và Băng Băng, anh ấy chỉ một con đường cho chúng tôi, nói nơi đây rât an toàn, có người đang gặp nguy hiểm chờ anh ấy cứu.”

“Cuộc hôn nhân như vậy đã gắng gượng nhiều năm, ta không chịu nồi, đề xuất ly hôn với anh ấy, anh ấy ở trong điện thoại bằng mọi cách giữ lại tôi, anh ấy xin tôi đừng đi, anh ấy còn nói anh ấy sẽ khẩn cấp xin nghỉ, ngày mai sẽ sẽ trở về với tôi, tôi nói được, tôi nói em chờ anh, nhưng, anh ấy lại không trở về, anh ấy lại đi làm nhiệm vụ rồi, thậm chí tôi gọi anh cũng chỉ nghe được tiếng máy bận.”
Chương 2336:

Nhắc tới đoạn hôn nhân kia, trong mắtDương Kim Đậu không có lệ, có chăng chỉ là hàn ý lạnh như băng và cười nhạo: “Tôi không biết đoạn hôn nhân kia cho tôi được cái gì, tôi không yêu Hà Tân sao, không phải, chúng tôi cũng bởi vì yêu mà kết hôn, năm đó bên trong ảnh cưới tôi cười rạng rỡ ngọt ngào là thế, còn trông đợi ước ao với tương lai biết bao, tôi yêu Băng Băng như vậy, thế nhưng cuối cùng…tôi vì ly hôn mà ngay cả Băng Băng cũng bỏ lại.”

“Tôi đã từng gả cho Hà Tắn, cho nên không ai hiểu rõ mấy người hơn tôi, mắy người căn bản cũng không phải là người, mấy người luôn biến đổi vô số thân phận, mấy người đã sớm không thuộc về chính bản thân mấy người.”

“Tiêu Thành, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có tư cách gì cưới Băng Băng, Băng Băng chỉ mới 19 tuổi, cuộc sống tốt đẹp mới vừa bắt đầu, cậu có phải muốn hủy hoại con bé hay không?”

“Tôi là mẹ của Băng Băng, đời này tôi sẽ không trơ mắt nhìn Băng Băng trở thành một tôi thứ hai, tôi tuyệt đối sẽ không để Băng Băng giẫm vào vết xe đỗ của tôi!”

Nói xong, Dương Kim Đậu phẩy tay áo bỏ đi.

Tâm trạng của Dương Kim Đậu hoàn toàn có thể hiểu được, bà mất nửa cuộc đời mới đi ra khỏi đoạn hôn nhân kia với Hà Tấn, hiện tại con gái của mình lại gặp Tiêu Thành, nội tâm bà khiếp sợ, bài xích lại chán ghét.

Còn sống, bà sẽ không để cho con gái mình ở chung với Tiêu Thành.

Tiêu Thành nhìn nữ cường nhân đã đi xa ấy, anh xem qua tư liệu của Dương Kim Đậu, Dương Kim Đậu 20 tuổi xinh đẹp ngọt ngào, dựa vào người Hà Tắn hoàn toàn là một cô vợ nhỏ đáng yêu, nhưng bây giờ Dương Kim Đậu lại mạnh mẽ, sắc bén lại lạnh lùng, hoàn toàn tìm không được cái bóng mềm mại năm đó.

Đây chính là thứ đoạn hôn nhân kia cho bà.

Bàn tay xuôi ở bên người Tiêu Thành cuộn tròn một cái, cả người chìm trong mảnh tối đen.

“Thành gia, Tô tiểu thư vẫn còn ở trong phòng, anh có vào hay không?” Lúc này thủ hạ thấp giọng hỏi.

Tiêu Thành nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mắt, anh vươn tay, đặt trên chốt cửa, muốn mở rộng cửa.

Thế nhưng một giây kế tiếp, động tác mở cửa ấy cứng lại rồi.

Chậm rãi, anh thu tay mình lại, xoay người đi.

Tiêu Thành đi tới hành lang mờ tối, đốt một điều thuốc, làn khói mịt mù mơ hồ gương mặt anh tuần kia.

Rất nhanh, một chuỗi chuông điện thoại di động vang lên, điện thoại tới.

Là Tiêu lão gia tử gọi.

Tiêu Thành ấn phím nhận nghe, giọng nói Tiêu lão gia tử nhanh chóng truyền tới: “A Thành, con bây giờ ở đâu, thân thể Đình Đình khó chịu, vào bệnh viện rồi, con có thể tới thăm Đình Đình một chút không?”

Tiêu Thành đưa nửa đoạn điều thuốc lá tới bên môi hít sâu một hơi, trong ngọn lửa màu đỏ tươi đang nhảy múa, anh gật đầu: “Được, con lập tức đi qua.”

Dương Kim Đậu và Tô Tiêu Đường ngồi chung một chỗ ăn cơm tối, Dương Kim Đậu nhìn con gái mình nói: “Băng Băng, mẹ thấy con đã nghỉ ngơi khỏe rồi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này đi! Cùng mẹ về nhà, quên đi tất cả trước ki, cũng quên cái tên Tô Tiểu Đường này, về sau con chính là thiên kim Dương thị, thượng lưu danh viện, mẹ sẽ sắp xếp để con ra nước ngoài học bổ túc, cuộc sống tươi đẹp của con vừa mới bắt đầu.”

Tô Tiểu Đường cúi đầu ăn, hàng mi dài an tĩnh rủ xuống, cũng không có trả lời.

Mấy ngày này cô vẫn rất an tĩnh, không mở miệng nói chuyện.

Lúc này “cạch” một tiếng, cổng lớn biệt thự đột nhiên mở ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom