• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (2 Viewers)

  • Chương 251-260

Chương 251:



Tim Lê Nghiên Nghiên đập thình thịch, sau khi mọi người nói xong, lòng cô ta vô cùng lung lay, nửa đêm hôm nay Mạc Tuân đã dùng đèn hoa đăng thắp sáng toàn bộ Hải Thành cho cô ta, nếu như buổi tối Mạc Tuân đưa cô ta lên tầng cao nhất đề hái sao, thì sẽ trở thành một giai thoại ri. : Trái tim của Lê Nghiên Nghiên cuối cùng cũng lắng xuông, mặc dù từ góc độ đói thoại và phong thái của Bác Phúc, chồng của Lê Hương cũng có thể là một nhân vật có máu mặt, nhưng dù thế nào đi nữa, đó sẽ không phải là Mạc Tuân.



Mạc Tuân mới là ông lớn hiên hách trong giới thương trường ở Hải Thành, anh là người đứng trên vạn người.



Lê Nghiên Nghiên nhìn Lê Hương: “Lê Hương, nêu tôi có thê đi lên đó, nhất định ôi sẽ kể cho cô nghe, kẻo cô lại ở đây… nằm mơ giữa ban ngày.”



Lê Hương nhướng hàng mày lá liễu, cười khanh khách không có chút tức giận nào.



Đúng lúc này, cửa đại sảnh đột nhiên bị đầy ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào, sóng cùng là thân ảnh cao lớn thẳng tắp Mạc Tuân đi tới.



Hôm nay Mạc Tuân mặc một bộ đồ đen được làm thủ công, dáng người anh tuần, tóc mái trên trán đều được vuốt lên, lộ ra gương mặt tinh xảo tuần tú.



Đôi chân dài miên mạn vững vàng bước vào,gio tay nhắc chân đều mang khí chất người bề trên, hệt như một vị đề vương từ trên trời giáng

xuống, khiến người không khỏi muốn bái phục anh.
1643383018078.png



Tiểu thư Nghiên Nghiên không chỉ là đệ nhất quý cô ở Hải Thành, mà còn là một cô gái thiên tài y I thuật, hoàn toàn xứng đôi với Mạc tổng, quả là xứng đôi vừa lứa.



Giữa tật cả những lời chúc tụng và khen ngợi, Lê Nghiên Nghiên ngước mắt lên liếc nhìn Mạc Tuân bên cạnh, anh thân cao chân dài đứng ở giữa ánh đèn chói lọi, ánh đèn như phủ lên ngũ quan của anh một tầng ánh sáng vàng lóa mắt, lộng lẫy mê người đên mức người ta không dám nhìn thẳng vào anh.



Lê Nghiên Nghiên luôn mơ ước một ngày nào đó cô có thê quang minh chính đại đứng cạnh anh, tận hưởng sự ghen ghét và đồ ky của mọi người, còn có vinh quang tôi cao.



Giác mơ này cuối cùng đã trở thành sự thật.



Mặt Lê Chấn Quốc tràn đây gió xuân, ông ta chưa từng mơ mình trở thành quốc trượng quyên quý, cậu ây lại đem lòng yêu con gái mình.



Lê Chấn Quốc cười nịnh nọt: “Mạc tổng, cảm ơn cậu đã đến dự tiệc sinh nhật của Nghiên. Nghiên. Tôi tự giới thiệu, tôi là bộ của Nghiên Nghiền, tôi tên là Lê Chấn QuỐC, đây là mẹ của Nghiên Nghiên…



Lê Chấn Quốc đi đến kéo Lý Ngọc Lan sang bên cạnh mình, nhưng ông ta không kéo được, ông ta quay đâu nhìn lại, gương mặt vốn đắc ý của Lý Ngọc Lan đã hóa trắng bệch.



Lý Ngọc Lan khiếp sợ nhìn Mạc Tuân, con ngươi không ngừng co rút lại phóng đại, lộ ra vẻ khó tin: “Cậu…cậu..



Lý Ngọc Lan bị thương nặng một thời gian trước, phải mắt hai tháng đề hồi phục, nhưng trí nhớ bà ta rất tốt, bà ta đã nhanh chóng nhận ra Mạc Tuân.



Mạc Tuân đã từng đi qua Lê gia, còn cứu Lê Hương.



Lúc đó bà ta còn tưởng rằng Mạc Tuân là người Lê Hương bao nuôi, ngày đó khí chất của anh lạnh lùng ‘hung bạo, anh dễ dàng khiến những vệ sĩ đất tiền mà bà thuê dọa sợ đến bỏ chạy, anh nhất định là kiểu bạch kiểm phách lối nhất mà bà ta từng thấy.



Cho nên Lý Ngọc Lan rất có ấn tượng với anh, bà ta không ngờ rằng anh…hóa ra lại là Mạc Tuân, chủ tịch Mạc thị – Mạc Tuân!
Chương 252:



Mối quan hệ giữa cậu ta và Lê Hương là gì?



Đầu Lý Ngọc Lan lập tức liền ngưng hoạt động, không kịp suy nghĩ.



Sự hớ hênh của Lý Ngọc Lan khiến Lê Nghiên Nghiên và Lê Chấn Quốc khá kHốhg vui, Lê Chấn Quốc nhanh chóng thấp giọng khiển trách: “Lý Ngọc Lan, em làm gì vậy, mau ra mắt Mạc tổng.”



Lê Nghiên Nghiên nhìn Mạc Tuân rồi nhẹ giọng “giải thích: “Mạc tổng, mẹ em có thể do gặp anh vui quá đây, mong anh bỏ qua.”



Mạc Tuân từ khi bước vào vận chưa nói chuyện, đôi mắt sâu thắm của anh ta mờ mịt rơi vào trên người Lý Ngọc Lan, sau đó đôi môi mỏng anh vẽ lên độ cong tựa như cười lại như không cười: “Tôi đã từng gặp bác gái một lần.”



Cái gì?



Lê Chấn Quốc gần như nhảy dựng lên, ông ta thấp giọng hỏi: “Lý Ngọc Lan, em gặp Mạc tổng khi nào, sao không nói cho anh biệt?”



Lý Ngọc Lan toát mồ hôi lạnh cả người, bà ta lắp bắp nói: mm. ETˆ Lê Nghiên Nghiên cảm thấy Lý Ngọc Lan có chút mật mặt, trước mặt Mạc Tuân vứt đi sĩ diện của cô ta, cô ta bèn vội chuyên chủ đề, chuyên gia nhỏ hay phàn nàn Lê Nghiên Nghiên.



nhanh chóng online: “Mạc tổng, em kê cho anh một câu chuyện cười nhé, vị này hóa ra không phải chồng của Lê Hương, mà là quản gia của Lê Hương, nhưng người quản gia này nói chồng của Lê Hương muôn tổ chức sinh nhật cho cô ấy ở tầng cao nhất khách sạn Đề Hào, chuyện này rất buồn cười phải không?”



Mọi người nhanh chóng phụ họa nói.



“Mạc tổng, anh mau đến phân định thật giả đi, chúng tôi không thể nhịn được nữa.”



Lê Nghiên Nghiên và mọi người đều chờ Mạc Tuân “tát” vào mặt Lê Hương, dám dùng danh nghĩa. Mạc tổng đi rêu rao lừa gạt, chỉ đơn giản là “lên trăng chạm sứ * “. phải dạy dỗ cô ta một chút mới được!



* Từ mạng ý chỉ khoảng cách giữa hai bên rât xa, mang ý chê giêu.



Lúc này Mạc Tuân mới ngắng đầu lên, ánh mắt rơi vào Lê Hương, cô cũng đang nhìn anh với đôi mắt nai đen láy.



Bốn mắt chạm nhau, Mạc Tuân chậm rãi nhếch lên đôi môi mỏng, ý cười dịu dàng đong đầy trên mi mục tuấn tú. “Sao em không nói cho họ biết chồng em là ai?”



Lê Hương khẽ run hàng mi, có chút vô tội: “Cho dù em nói, bọn họ – cũng sẽ không tin, còn cười nhạo em.”



“Anh ở đây, không ai dám cười nhạo em, nói cho bọn họ biết tên chồng, của em, hù chết bọn họ.” Giọng nói từ tính trầm thấp của Mạc Tuân chứa đầy dung túng.



Lê Nghiên Nghiên, Lê Chấn Quốc, Lý Ngọc Lan và tật cả những người trong hội trường đều rất bối rồi, họ bị hành động không phân biệt rõ của Mạc Tuân dọa sợ đến không thốt nên lời.



Ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng trong đại sảnh.



Con ngươi sáng ngời của Lê Hương liệc Lê Nghiên Nghiên đã đông cứng, sau đó cô vừa cười nói từng chữ một: “Chồng tôi là… Mạc Tuân đó.”



Toàn bộ hội trường hít vào một hoi, đều bị kinh sợ.



Cái… cái gì, Lê Hương đang nói gì vậy, chồng cô ta là… là Mạc Tuân?



Không, đây không phải là sự thật!



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Nghiên Nghiên “phải” sạch hết huyết sắc, cô ta như bị đầy xuống vực sâu băng giá.



Lúc này, bác Phúc mới kính cần gọi: “Thiếu gia.”
Chương 253:



Mạc Tuân chân dài bước qua, tất cả mọi người đều nhường đường cho anh, anh hệt như chú báo ưu nhã từ chốn rừng rậm xuyên đến Lê Hương.



Bàn tay to lớn của anh nâng lấy.



khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lê Hương, anh hôn nhẹ lên trán Lê Hương trong ánh đèn TỰC TỠ: “Mạc phu nhân, Công c chúa nhỏ của anh, sinh nhật vui về.”



Toàn bộ hội trường bùng nổ.



HỘ ra chủ nhân của U Lan Uyền .. Mạc Tuân!”



“Ban đầu lúc Lê Hương gả vào U Lan Uyễn, Mạc Tuân là chồng của cô ta!”



“Lê Hương mới chính là Mạc phu nhận, gả vào gia đình giàu có bậc nhất ở Hải Thành, làm phu nhân Mạc gia, hèn gì … đừng nói đên khách sạn Đề Hào, đến tập đoàn Mạc thị cũng do cô.†a là nữ chủ nhân!”



Vậy Lê Nghiên Nghiên…



Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan cả kinh đến mức con người họ như muôn nhảy ra ngoài, họ nằm mơ cũng không bao giờ ngờ được chủ nhân của Ú Lan Uyễn là Mạc Tuân, còn Lê Hương đã sớm là Mạc phu nhân!



Đông tử Lê Nghiên Nghiên đột nhiên co rút lại, trái tim cô ta cứ như rơi Xuông vực sâu, mây năm nay cô ta vẫn luôn mơ được gả cho Mạc Tuân, cô ta đang ngâng đầu ngóng trông nỗ lực cố gắng, nhưng Lê Hương lại nhanh chân giành trước vị trí Mạc phu nhân!



Không, đây không phải là sự thật!



Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới, hai mắt đỏ hoe nhìn Mạc Tuân: “Mạc tổng, anh đang nói đùa thôi đúng không? Hôm nay lúc 0 giờ anh còn tiết đèn hoa đăng cho em mà..



Mạc Tuân buông Lê Hương ra, dùng đôi tay to lớn của mình ôm lấy vòng eo mêm mại của Lê Hương, anh ôm cô vào lòng. Đôi mắt – sâu thắm của anh khẽ rơi trên khuôn mặt Lê Nghiên Nghiên, đôi môi mỏng nhéch lên vẻ vô tình: “Đèn hoa đăng là tôi thắp cho Mạc phu nhân. Có khi nghĩ nhiều, quá đa tình cũng là một loại bệnh đáy, cân phải trị!”



“Không phải vậy!” Lê Nghiên Nghiên siết chất nắm tay, lúc này cộ ta không cách nào tỉnh táo, không thể giữ _ được lý trí. “Mạc tổng, anh quên rồi sao? Anh nói muốn tặng em bắt ngờ vào ngày sinh nhật…”



Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân bình tĩnh không gợn sóng, hết sức lạnh nhạt: “Đây còn chưa tính là sinh nhật bất ngờ sao?”



Lê Nghiên Nghiên lập tức quên cả hít thở, cuối cùng cô ta cũng hiệu “sinh nhật bất ngờ” của Mạc Tuân là gì.



Tất thảy đều là âm mưu, tất thảy đều là thủ đoạn, từ việc xác định nhậm người quản gia là chồng của Lê Hương cho đến việc cô ta chứng kiến Lê Hương giả vờ chia tay với anh.



Tật cả đã được tính toán trước, chỉ đề tặng cô cái “tát trong bữa tiệc sinh nhật này.



Rất nhiều người đã biết, Có Dạ Cần, Hoắc Tây Trạch, Diệp Linh… Trong.



quán bar 1949 ây, cô ta thậm chí còn nói rất nhiều điều không hay về U Lan Uyễn trước mặt họ, chắc hắn lúc đó họ đã cười nhạo cô ta.



Cô ta chính là một con ngốc!



Lê Nghiên Nghiên từ nhỏ đã thích so sánh với Lê Hương, cô ta còn đặc biệt yêu hư vinh ham sĩ diện, bây giờ cô-ta cảm thấy bản thân giỗng như con rồi mua vui trước bàn dân thiên hạ.



Họ đã tát cô ta quá đau.



Lê Nghiên Nghiên vẫn không muốn tin, cô ta liên tục lắc đầu: “Em không tin, Mạc Tuân, anh không kết hồn với Lê Hương đúng không? Lê Hương, tại sao cô lại luôn cướp đồ của tôi, cô biết rõ tôi thích Mạc Tuân thế nào, mục tiêu của tôi là gả cho anh ấy, cô sao có thê trở thành Mạc phu nhân của anh ấy?“



Lê Nghiên Nghiên khàn giọng nhìn Lê Hương, gắn từng chữ một.



Một khắc này Lê Hương mới thực sự cảm nhận được tình yêu và cô chấp của Lê Nghiên Nghiên dành cho Mạc Tuân, bởi vì từ một người thích diễn như: cô ta lại từ từ lộ ra dáng vẻ giận dữ.
Chương 254:



Đôi mắt sáng ngời của Lê Hương nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Lê Nghiên Nghiên, tôi trỏ thành Mạc phu nhấn lẽ nào cô lại không biết? Tôi không cướp, mà là cô đưa cho tôi, tôi là thay cô gả vào U Lan Uyễn, ban đầu vị trí Mạc phu nhân đã đựa đến trước mặt cô, vôn dĩ cô có thể trở thành Mạc phu nhân, nhưng cô không cân.”



Cái gì?



Lê Nghiên Nghiên như bị điện giật, đứng hình ngay tại chỗ. Đúng vậy, Lê Hương là thay cô ta gả vào U Lan Uyễn, Lê Hương thay cô ta gả vào U Lan Uyên…



Những lời này cứ văng văng bên tai Lê Nghiên Nghiên như một lời nguyễn, hóa ra cô ta có thể gả vào U Lan Uyễn, hóa ra cô ta sẽ trở thành Mạc phu nhân. Trời ơi, đến cùng cô ta đã mắt đi thứ gì chứ!



Chân Lê Nghiên Nghiên mêm nhữn, gân như ngã quy xuông thảm, may là Lý Ngọc Lan đã nhanh chóng bước tới đỡ Lê Nghiên Nghiên.



Lý Ngọc Lan vừa lúng túng lại nịnh nọt nhìn Mạc Tuân: “Mạc tổng, cậu đừng đề vẻ ngoài ngây thơ của Lê Hương lừa. Thật ra, cô ta rất biết cách quyền rũ..



“Lê phu nhân, trong lòng tôi hơn ai hết biết vợ tôi là người như thế nào, mong bà ăn nói cần thận. Con người tôi khá bao che người mình, bà cần thận họa tự miệng mà ral” Đôi mắt – sắc bén của Mạc Tuân rơi vào trên người Lý Ngọc Lan, trực tiếp ngắt lời bà ta.



Bị Mạc Tuân nhìn chòng chọc, da đầu Lý Ngọc Lan tê dại, bà ta căm hận găm móng tay vào lòng bàn tay, chỉ có thể tạm thời an ủi Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, đừng buôn…



Hốc mắt Lê Nghiên Nghiên đỏ bừng nhìn Lý Ngọc Lan: “Mẹ…”



“Lê Nghiên Nghiên, tôi phải cảm ơn mẹ cô thật tôi một chút, nêu như không vì bà ta đưa tôi gả thay 6ô, nếu như không có bà ta thì bây giờ Mạc phu nhân chẳng phải. là tôi nữa rôi, là bà ta đưa hết thảy ước mơ mong muôn của cô đến tay tôi, tôi thật sự nghỉ ngờ bà ta có phải yêu thương tôi thật lòng hay không đấy.” Lê Hương cười nói.



Nghe thấy lời này, sắc mặt Lý Ngọc – Lan biến đồi rõ rệt: “Lê Hương mày! Nghiên Nghiên, đừng nghe lời cộ ta khiêu khích, ban đầu mẹ không hề hay biết chuyện này…



Tuy nói như vậy, nhưng thần kinh của Lê Nghiên Nghiên vân còn đau nhói, cô ta lập tức đây Lý Ngọc Lan ra, không muôn nhìn Lý Ngọc Lan thêm một lần nữa.



Lê Nghiên Nghiên là đứa con gái mà bà ta yêu thương và tự hào nhất, bây giờ bị con gái đây ra xa, Lý Ngọc Lan cảm thầy rất đau khô, bà lập tức nhìn Lê Chấn Quốc: “Chấn Quốc, em..



Lê Chấn Quốc rót cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô con gái mà ông tự hào nhất Lê Nghiên Nghiên, không thể gả cho Mạc Tuân. Giác mơ làm quồc trượng của ông ta cũng tan vỡ, Mạc phu nhân hiện tại lại là Lê Hương mà ông ta ghét nhất.



Tất cả đều là lỗi của Lý Ngọc Lan, bởi vì khi đó Lý Ngọc Lan đã một tay bày kế gả thay, bà ta đem cuộc sông huy hoàng vốn thuộc vệ Lê Nghiên Nghiên đổi cho Lê Hương!



Lê Chấn Nước lạnh lùng nhìn chòng chọc Lý Ngọc Lan: “Câm miệng, đừng có gọi tôi!”



Lý Ngọc Lan lạnh thấu tim, bà ta vừa mới tổ mình, chẳng lẽ lại bị đánh gục quay lại thất bại ban đầu sao?



Lần này chẳng những bị chồng chán ghét mà còn bị con gái vứt bỏ?



Tốc độ héo rũ nhanh chóng này: chắc chắn sánh bằng với phù dùng sớm nở tối tàn.



Lúc này, Lê Chấn Quốc nhìn về phía Lê Hương, ông ta cười nịnh: “Lê Hương, những chuyện trước đây là lỗi của bố. Bồ đã bị kẻ xâu làm mù mắt, con phải tin rằng bố yêu con..



Tròng mắt đen trắng của Lê Hương tràn ra ánh sáng lạnh lệo, cô cong môi đỏ mọng gọi: “Lê tống!”



Lê tổng…



Lê Chấn Quốc trực tiếp cứng đờ.



“Lê tổng, tình yêu của ông đều dành hết cho Lê Nghiên Nghiên và Lê tiểu Điệp, đâu ra mà chừa cho tôi? Từ giây phút ông đuổi tôi ra khỏi Lê gia mười năm trước, tôi đã biết duyên phận cha con chúng ta vốn nông cạn.

Chương 255:

Ông, tôi trèo cao không nổi.”

Lê Chấn Quốc nhìn Lê Hương, đôi môi run rấy: “Lê Hương, chuyện này… chuyện này… nhất định có hiệu lâm gì đó…

Mạc Tuân không còn hứng nhìn đám người này nữa, anh rũ mi mắt tuấn tú nhìn xuống cô gái trong tay mình, “Mạc phu nhân, em đi với anh được chưa?”

Lê Hương gật đầu: “Được NÓI Mạc Tuân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lê Hương rời đi.

Ngay khi hai người rời đi, tất cả mọi người đều mặt đối mặt nhìn ba người Lê gia, lời khen nồng nhiệt vừa rồi nhanh chóng biên thành lời mỉa mai lạnh lùng.

“Thì ra Lê Nghiêu chỉ là bia đỡ đạn thôi, vừa rồi còn tưởng nhìn dáng vẻ công chúa của cô ta, tôi còn tưởng, răng cô ta là nhân vật chính nữa đấy.”

“Lúc nãy Mạc tổng đã nói cô ta suy nghĩ nhiêu, quá tự mình đa tình, Mạc tổng thả hoa đăng lúc nửa đêm là vì Mạc phu nhân.”

“Xem ra Lê Hương không nhận ra người bố Lê Chấn Quốc này nhỉ, vậy chúng ta nhanh chóng thoái vốn đi, bây giờ xem thử ai chạy nhanh hơn này!”

“Còn Lý Ngọc Lan này đúng là đông đội heo, bà ta lăn lộn trà trộn vào, thay gả cuộc đời của hai cô con gái, tôi nghĩ bà ta chơi SM nhiều quá rồi, đầu óc cũng bất thường.”

“Nhanh lên, tránh xa cái nhà này ra, ai trong các người có thông tin liên lạc của Ha Lê Hương, Mạc tổng cựng chiều cô ây, như Vậy, chúng ta nhât định phải kết bạn với cô ây!”

Trong nháy mắt, tất cả khách quý trong đại sảnh đều rời đi, Lê Nghiên Nghiên, Lý Ngọc Lan và Lê Chấn Quốc trong mặt quý tộc thượng lưu của Hải Thành, trực tiệp trở thành trò CƯời.

Lê Nghiên Nghiên siết chặt nắm tay, xoay người chạy ra ngoài.

Rất nhanh, cô ta liền dừng bước.

Chỉ thấy khắp khách sạn Đề Hào trải thảm lông, đập vào mắt những mảnh lụa trắng lãng mạn và hoa tươi, nhân viên cung kính chia làm hai bên. Mạc Tuân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lê Hương bước đến, mọi người nhanh chóng cúi đầu: “Phu nhân, chúc phu nhân sinh nhật vui vẻ. “

Lê Hương bị đội hình này làm sửng sốt, cô nhanh chóng nhìn nghiêng về phía Mạc Tuân bên cạnh, nói nhỏ: “Mau đề bọn họ xuống GIẾT Mạc Tuân nhéch mội mỏng: “Mạc phu nhân, ngâng cao đầu ưỡn cao ngực, em là người phụ nữ của lão đại bọn họi”

“…” Lê Hương rất muốn đá anh một cước.

Lúc này Mạc Tuân duỗi tay ra, trực tiệp ôm ngang cô lên.

Lê Hương chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ ôm mình dưới con mặt của bàn dân thiên hạ, hai bàn tay nhỏ bé của cô nhanh chóng quàng qua cô anh, cô thấp giọng kêu lên một tiếng, sau đó liên nghe thầy các nhân viên cười đến che miệng. Vành tai trắng HhÀ tuyết của cô nhanh chóng ửng ỏ “Mạc tiên sinh, anh làm gì vậy?”

Cô chỉ nặng 45kg, Mạc Tuân dễ dàn dùng hay tay cường tráng ung dung ôm cô kiểu công chúa vào lòng.

Anh vừa ôm cô vừa đi từng bước vững vàng trên thảm đỏ, thấp, giọng cười nói: “Em không thích ngắng đâu ưỡn ngực cũng không sao, nêu Mạc phu nhân ngại thì có thể núp vào ngực anh.”

Đôi con ngươi sáng ngời của Lê Hương bập bênh sóng xuân, cô thật sự rất xấu hồ, dứt khoát úp khuôn mặt, nhỏ nhắn của mình lên vòm ngực rắn chắc của anh, mặc cho anh ôm đi một đường.

Đúng lúc này cửa thang máy VỊP tổng tài mở ra, hai người liền biến mắt tăm tích.

Lê Nghiên Nghiên đứng sang một bên nhìn cảnh này, trong lòng như có dao nhọn, con dao sắc bén tiệp tục là vào tim khiến cô ta vừa ghen vừa ận Mạc Tuân lại cưng chiều Lê Hương đến thế!

Người mà Mạc Tuân ôm trong lòng đáng lẽ vốn dĩ là cô tal Lê Nghiên Nghiên chạy nhanh về phía trước, cỗ gắng đuổi theo Mạc Tuân.

Nhưng rất nhanh đã có người ngăn cô ta lại: “Vị tiểu thư này, mời cô dừng lại, giám đốc nhà tôi đưa phu nhân lên tầng cao nhát tổ chức sinh nhật cho cô ây, cô không được vào.”
Chương 256:



“Vị tiểu thư này yêu cầu cô lập tức rời đi, nêu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài!”



Lúc này Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan chạy ra, họ kéo Lê Nghiên: Nghiên lại, không : ngừng cười lầy lòng xin lỗi: “Xin lỗi, đừng đuôi chúng tôi, chúng tôi đi ngay bây giờ, Nghiên Nghiên, mau đi thôi!”



Hai người kéo Lê Nghiên Nghiên đi.



Mạc Tuân đưa Lê Hương lên tầng, cao nhất, anh lên tiếng: “Tự mở của.



Lê Hương vươn bàn tay nhỏ bé đây cửa ra.



Cạch một tiếng, quả bóng bay bên trong nỗ tung, vô SỐ ruy băng vàng và bóng bay rơi xuống, rơi vào người Lê Hương.



Lê Hương bàng hoàng nhìn vào bên trong, tầng lầu cao nhất trong truyền thuyết bôn bề đều được bao bọc bởi lớp kính sáng bóng, vừa ngước lên đã thầy bầu trời xanh chói lọi và hàng tỷ vì sao. Nơi đây còn được bồ trí thành bữa tiệc sinh nhật công phu với màu sắc lãng mạn là màu hồng và màu vàng, là kiểu trang trí vừa nhìn đã biết kiểu bánh bèo.



Lê Hương cởi bỏ khăn che mặt, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn xung quanh, vừa mới lạ vừa ngạc nhiên thích thú: “Wow, đẹp quá.”



Mạc Tuân lười biếng dựa vào cửa đút tay vào túi quần. Cô gái trong tầm mắt đang mặc chiếc váy vải lụa mỏng màu hông, mái tóc dài thanh thuần được tết hai bên, bây giờ cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp lên nhìn, đề lộ chiếc cổ thiên nga, hàng vạn ngôi sao lắp lánh cũng không tỏa sáng rực rỡ bằng nét đẹp ây.



Mạc Tuân bước tới, đặt lên đầu cô một vòng hoa: “Công chúa nhỏ của anh, em có thích nơi này không?”



Lê Hương quay đầu lại nhìn anh, mạnh mẽ gật đâu, sau đó chủ động nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Thích, cảm ơn Mạc tiên sinh.”



Mạc Tuân ôm vòng eo yêu kiều của cô: “Tốt lắm, cứ thế này thì anh sẽ lấy lòng em nhiều hơn Sinh, em phải. qhưởng cho anh nhiều hơn chút đây.”



Gì vậy, Lê Hương liền nhớ lại những gì Diệp Linh đã nói với cô trước đây, tất cả ân cân của đàn ông đều vì “chuyện chính buổi tối”. Mặt hàng bán chạy nhất vào ngày lễ tình nhân và ngày thất tịch là quà ư2 No, là khách sạn, là bao cao sul Lúc đó Lê Hương nghe đã đỏ mặt, đến giờ phút này cô mới thực sự khâm phục Diệp Linh phán chuẩn như thần.



Lê Hương đầy anh: “Mạc tiên sinh, nghiêm túc chút đi, sinh nhật em mài”



Cô không thể không nhắc nhở anh.



Mạc Tuân ôm eo đầy cô đến bánh kem trước mặt, sau đó dùng bật lửa đốt nền lên: “Công chúa nhỏ, sinh nhật có muôn ước gì không, em mau ước đi!”



Lê Hương ngồi trên thảm lông dê, chắp tay nhắm mắt lại.



Điều ước trong sinh nhật lần thứ 20 của cô là ngày này năm sau, là vẫn yêu và được yêu, nguyện nhiều năm sau này, Mạc tiên sinh vẫn ở bên cô.



“Ước xong rồi ạ, em thổi nến đây.” Lê Hương vừa mở mắt đã thổi tắt hết nến, chúc mình sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc! ` Lúc này Mạc Tuân phủ lên đôi tai trắng như tuyết của cô, nhỏ giọng hỏi: “Mạc phu nhân, em ước gì vậy?”



“Không nói cho anh, điều ước sinh nhật nói ra rôi thì không linh nghiệm nữa.”



“Mạc phu nhân, em đã lớn hơn một tuổi rồi, nên học cách sống thực tế.



Chỉ khi em cầu nguyện với anh thì ÔN ước của em mới thành hiện thực.



Người đàn ông… kiêu ngạo này!



Lê Hương liếc hắn một cái: “Em sẽ không nói cho anhl”



Mạc Tuân nhìn đôi mắt nai đen láy cùng đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó anh đưa dao cắt bánh cho cô: “Công chúa nhỏ, chúng ta cùng cắt bánh nào.”
Chương 257:



Lê Hương nhận dao và cắt chiếc bánh ra, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra thứ gì đó được giấu trong chiếc bánh, bị cô cắt trúng.



Cô gỡ chiếc bánh ra và thấy đó là…một chiếc nhẫn kim cương.



Một chiếc nhẫn kim cương với thiết kế trang nhã uyên chuyền, những viên kim cương đính phía trên đỏ lắp lánh, tỏa sáng rực rỡ.



Qủa là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp.



Lê Hương quay đâu nhìn người đàn ông bên cạnh, hàng mi cánh bướm khẽ nháy nháy: “Mạc tiên sinh, đây là quà anh tặng em sao?”



Mạc Tuân nhìn cô: “Em thích không?”



Lê Hương không ngờ Mạc tiên sinh lại lãng mạn như thé, lại còn giấu nhẫn kim cương vào trong bánh, nều không trêu chọc anh chút thì sao anh có thê biết sự nham hiểm của thế giới này?



Lê Hương nâng cằm nhỏ lên, ngạo mạn nói: “Mạc tiên sinh, anh có thê tỏ tình với em, nói thử xem anh thích em bao nhiêu không hửm??”



“Gan to rồi đúng không? Anh thấy em đúng là chán sông!” li Hàn Đình đoạt lầy chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón áp út của tay phải cô, bàn tay to của anh giữ lấy. gáy cô cúi đầu hồn lên đôi môi đỏ mỏng của cô.



Lê Hương bị anh hôn đến choáng váng, nụ hôn này của anh vô cùng cuông nhiệt, chăng những lấy đi hơi thở của cô, mà thật giỗng như muôn nuốt chửng cô vậy.



Lê Hương quay đầu tránh đi, ngón tay mảnh khánh quét một miếng bánh, trực tiếp xoa lên gò má điền trai của anh: “Mạc tiên sinh, anh hư quá, anh lại bắt nạt eml”



Nụ hôn bị gián đoạn,Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô bị mình hôn xong, làn da mỏng manh nhuộm hồng như đóa anh đào, còn hấp dẫn hơn cả bánh ngọt.



Mạc Tuân lại giữ lây ót cô, áp cô chạm lên gò má anh tuân của mình: “Liễm cho anh, nêu không… anh ở đây muôn eml”



Anh… nói cái gì thế?



Trái tim Lê Hương nhanh chóng đập rộn ràng, anh là loại đàn ông nói được làm được, cô sợ tới mức nhanh chóng vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm bánh ngọt trên mặt anh.



Yết hầu Mạc Tuân lăn lên lăn xuÔng.



Lúc này Lê Hương đá anh một – cái, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Mạc tiên sinh, vừa mới tốt đó mà đã biến dạng rồi, rốt cuộc hôm nay là sinh nhật của anh hay của em hả?”



Cả hai người lúc này đang ngồi trên: tắm thảm lông cừu mêm mại, đôi tay nhỏ nhắn của Lê Hương chống trên mặt đất, thân hình mảnh mai hơi ngả về phía sau, đôi chân nhỏ bé đá anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng còn cong lên đôi mắt nước đen. Có lẽ chính cô cũng không biết được giờ.



khắc này cô có bao nhiêu yêu ớt của người thiếu nữ.



Mạc Tuân tạm thời bỏ qua cho cô, anh thả cô ra.



Lê Hương liền lồm cồm bò dậy, cô nằm trên khung cửa số sát đắt, ngước mät lên nhìn những vì sao trên trời, người ta nói ở đây chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được sao, quả thật không phải là giả.



Lê Hương nhìn chiếc nhẫn kim cương mà cô đang đeo trên tay phải, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên ngọt ngào, sau đó cô chậm rãi vươn bàn tay nhỏ hái những vì sao.



Đúng lúc này, xa xa có một trận mưa sao băng rơi xuống, hết sạo này đến sao khác đồ xuống, rơi thẳng vào tay Lê Hương.



Lê Hương sợ hết hồn, vừa thu bàn tay nhỏ bé lại cô vừa lùi lại phía sau, từ sau vòng ra một cánh tay mạnh mẽ khóa chặt lại Vòng eo yêu kiều của cô, ôm chặt cô vào lòng từ phía sau.



“Sơ cái gì?” Mạc Hựu hôn lên tóc cô, thâp giọng cười nói.



Chỉ thấy lúc này sao băng nỗ một tiếng “bóp”, lập tức biên thành pháo hoạ nhiêu màu sắc, nhanh chóng rơi xuống đất, giống như mưa sao băng.
Chương 258:



Bốp bốp bóp, hàng trăm bông hoa đua nhau bụng nở trên bậu trời bên ngoài, vô số pháo hoa thắp sáng cả trời đêm Hải Thành.



Lê Hương sững sờ, cô hệt như cô bé chưa từng ngăm nhìn thế giới: “Wow, đẹp quá.”



Mạc Tuân chân tay dài giam chặt dáng người mảnh khánh của cô vào lòng, môi mỏng ghé vào vành tai trăng như tuyệt của cô hôn hôn, sau đó lây điện thoại di động ra, soạn Weibo đăng bài: “Mạc phu nhân, mong em có thể ở bên anh từ tÙ lớn lên, trưởng thành một chút rồi lại trưởng t thành một chút, sinh nhật vui vẻ nhé..



Lê Nghiên Nghiên ở cổng ra của khách sạn Đề Hào, đứng bên ngoài: khách sạn, lúc này toàn bộ Hải Thành đang sôi sục, tất cả xe cộ và người đi bộ đêu dừng lại, giờ phút này mọi người đều sỉ ngôc nhìn bâu trời.



Bầu trời của Hải Thành được vô số pháo hoa đốt sáng, những pháo hoa đó rơi từ đỉnh đâu xuông, khiên cho toàn bộ Hải Thành hệt như đón một trận mưa sao băng.



“Trời ơi, tôi thậy gì thế này, đây là có ai gặp may mắn hàng loạt hả?”



“Ai mà mạnh tay như vậy, giàu thật đó.”



“Chăng lẽ mây người chưa biết sao, hôm nay là sinh nhật của Mạc phu nhân, Mạc tổng tổ chức sinh nhật cho Mạc phu nhân đấy!”



“Lên Weibo ngay đi.”



“Weibo sập luôn rồi.”



Lê Nghiên Nghiên nhìn bầu trời đêm chói lọi, cô ta biết Mạc Tuân và Lê Hương đang ở đó, rạng sáng anh dùng hoa đăng thắp sáng Hải Thành, ban đêm rải mưa sao băng, anh thiêu điều đội Lê Hương Mạc phu nhân kia lên đầu luôn rồi.



Nhưng mà, nhưng mà tất cả những điều này rõ ràng là thuộc về cô taI Lê Nghiên nghiên thầm hâm mộ ghen tị, sự mật mát và tiếc nuối quá lớn khiến cô ta cắm móng sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô ta lại không cảm thấy đau đớn gì.



Cô lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào Weibo, Weibo đã bị sập do quá nhiều người truy cập, nhân viên đang cấp tôc sửa chữa.



Lê Nghiên Nghiên không ngừng load, sau vài phút Weibo trở lại bình thường, sau 3 hotsearch đầu tiên có một từ khóa hot, đây thực sự là tin nóng chưa từng có và lượng truy cập cao nhất trong lịch sử.



Hot search đầu tiên là Mạc Tuân đã đăng Weibo chúc mừng sinh nhật.



Hot search thứ hai là Lê Hương, Mạc phu nhân!



Hot search thứ ba về mưa sao băng ở Hải Thành.



Lê Nghiên Nghiên click vào Weibo của Mạc Tuân, anh được coi như nhân vật quyên quý hiển hách nhất Hải Thành, một ông lớn ngành _ thương nghiệp Mạc Tuân vẫn luôn tỏ ra bí ẩn và kín tiếng, nên anh không bao giờ công khai Weibo cá nhân của mình.



Nhưng vừa rồi, anh đã công Weibo cá nhân của mình, tài khoản của anh chỉ theo dõi một người, đó là Lê Hương.



Lê Nghiên Nghiên thây anh đăng Weibo: “Mạc phu nhân, mong em có thể ở bên anh từ từ lớn lên, trưởng thành một chút rôi lại trưởng thành một chút, sinh nhật vui vẻ nhé…



Lê Nghiên Nghiên đọc đi đọc lại câu này máy lần, cô ta cảm thầy mắt mình bị đâm đau nhói, cô ta cô gáng trợn to đôi mắt, đến khi đôi mắt đỏ bừng.



Cô ta đã từng thấu qua rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy như của anh, anh nói răng anh hy vọng Lê Hương sẽ từ từ lớn lên ở bên cạnh anh, và anh mong rằng Lê Hương có thể trưởng thành một chút, lớn hơn một chút nữa.



Một người đàn ông như anh có địa vị, có quyên thế tài sản, có thê thỏa mãn mọi tưởng tượng của phụ nữ về đàn ông. Nêu như anh nguyện ý, bò vai rộng của anh quả thật có thê chắn gió che mưa cho tât cả phụ nữ trên thể giới này.



Hôm nayHa Lê Hương sinh nhật lần thứ 20, quả thực vẫn còn rất trẻ, cô vẫn còn đang lớn.

Chương 259:

Cô là Mạc phu nhân của anh, cũng là cô gái của anh.

Lê Nghiên Nghên mở top comments.

“Thần thánh ơi, Lê Hương hóa ra là Mạc phu nhân!”

“Hóa ra là Lê Hương gả thay là gả cho Mạc Tuân!”

“Buổi sáng đốt hải đăng sáng khắp Hà Thành, buổi tôi rải mưa sao băng, fan Lê Hương quả nhiên không sai, cô ấy có thể xuất bản một cuồn sách, tựa đề là cô dâu gả thay, được chồng cưng chiều lên tận trời!”

“Sự thật rồi, tôi đã chứng kiến màn tát mặt ngoạn mục nhất trong lịch sử, mây bạn nói Mạc phu nhân nhận hôi hoa đăng thả trời ơi, xin hỏi mặt có đau không?”

“Sớm nay thì fan của Lê Nghiên Nghiên hí ha hí hửng cho lắm vào, bẩy giờ đích thân Mạc Tuân đã đến tát vào mặt cô ta, cả cộng đồng mạng đều cười nhạo. Lượt theo dõi trên Weibo của Lê Nghiên Nghiên từ 18 triệu đã giảm xuông còn 8 triệu, trong khi người hâm mộ của Lê Hương có hơn 20 triệu, trực tiếp tăng vọt lên 30 triệu.”

Lê Nghiên Nghiên lướt một chút, rồi lại lướt đến bình luận của fan Lê Hương tên là “bà nội mới 18” hỏi: “Có người chúc mừng sinh nhật cô không, là cái loại chúc cô từ từ lớn lên ở cạnh anh ta ấy?”

Hóc mắt Lê Nghiên Nghiên nóng bừng, dù đã cô hết sức kìm lại nhưng vẫn có từng giọt nước mắt lớn rơi xung.

Tại sao?

Tại sao lại thành như vậy?

Cô ta mới là Mạc phu nhân!

Mạc Tuân đưa Lê Hương ra khỏi khách sạn Đề Hào, hai người lên chiếc Rolls- Royce Phantom chuẩn bị vê nhà.

Mạc Tuân đang lái xe, đôi tay .

rõ khớp xương knám chặt vô lăng, c tay cứng cáp đeo một chiếc đông hồ.

băng thép quý, lộ ra một đoản nhỏ ông tay áo sơ mi trắng, cài cúc bạc sáng bóng, sạch sẽ, quyền rũ.

Anh ngắng ‹ đầu lên, đôi mắt hẹp sâu thắm khẽ liếc qua kính chiều hậu, phía sau có một chiếc xe đang theo sát anh, là Lê Nghiên Nghiên.

Lê Nghiên Nghiên lái xe qua đây.

Lê Hương ngồi ở ghế phụ, trong tay câm một cái bánh mút dâu, cô dùng thìa nhỏ xúc một miếng, không đề ý Lê Nghiên Nghiên phía sau, con ngươi sáng ngời nhìn sang: “Mạc tiên sinh, anh có muôn ăn không?”

Mạc Tuân liếc nhìn lớp kem trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Đút anh.”

Hôm nay tâm trạng Lê Hương rất tốt, cô tự nhiên can tâm tình nguyện phục vụ anh, dáng người mỏng manh nghiêng qua, cô đưa kem từ thìa nhỏ đên môi anh: “A, há miệng ra.”

Mạc Tuân há miệng ăn, đồng thời bình tĩnh đánh tay lái nhẹ nhàng, trực tiếp chuyền làn, chiếc Rolls- -Royce Phantom chèn vào dòng xe cộ rôi tăng tốc, nhanh chóng rễ phía trước rồi biến mắt.

Lê Nghiên Nghiên một mực lái xe đi theo lệ: Hàn Đình, cô ta cũng không biết mình muốn làm gì, cô ta chỉ biệt sẽ không buông tay, Mạc Tuân là của cô tal Nhưng ngay sau đó, chiếc Rolls- Royce Phantom phía trước chuyên làn, anh chạy quá nhanh khiên cô ta không kịp phản ứng, muốn bám đuôi sát sao chuyền làn theo, nhưng vang lên còi xe chói tai, có người tức giận hét lên: “Này, muôn chết phải không?”

Lê Nghiên Nghiên toát mồ hôi lạnh, kỹ năng lái xe của cô ta không tốt bằng Mạc Tuân, vừa rồi muốn chuyền làn còn không kịp xi nhan, suýt chút nữa đã xe phía sau đâm Vào xe cô ta.

Khi Lê Nghiên Nghiên nhìn lên lần nữa, chiếc Rolls-Royce Phantom phía trước đã biến mắt.

Lê Nghiên Nghiên vì dừng đèn đỏ mà nỗi điện, Mạc Tuân quá cảnh giác, dễ dàng bỏ cô ta lại.

Cô ta không cam lòng!
Chương 260:



Sao mà cô ta cam lòng được chứ?



Lê Nghiên Nghiên lấy điện thoại di động ra và gọi cho Mạc Tuân…



Trong chiếc Rolls- Royce Phantom, Mạc Tuân đột ngột đổi hướng, Lê Hương theo quán tính trực tiệp ngã vào cánh tay anh.



Mạc Tuân giơ tay ôm lấy bờ vai bóng mịn của cô đê ôn định cô, cất giọng trầm thấp từ tính cười nói: “Mạc phu nhân, em đây là “lao vào lòng đoạt tim * ” sao?”



* ý chỉ việc lao vào lòng ai đó giành lấy tình cảm.



Lê Hương ồn định bản thân, nhanh chóng ngồi về chỗ ngồi mình: “Mạc tiên sinh, sao anh đột nhiên bẻ lái thế, còn lái nhanh như vậy? Sao vậy, phía Sau có yêu tinh nào đang đuôi theo anh?”



Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh tuần: “Phía sau có yêu tỉnh hay không anh không biết, nhưng ở cạnh anh có một cô đây này.’ .



“…” Lê Hương hừ một tiếng, lúc này cô mới chợt nhận ra con đường này không phải là đường trở lại U Lan Uyên: “Mạc tiên sinh, có phải anh đi sai rồi không?”



“Không sai, em gọi cho bà nội nói tối nay chúng ta không vê.”



Hàng mi cánh bướm của Lê Hương khẽ run, đôi mắt đen láy rơi vào trên người anh: “Mạc tiên sinh, chẳng lẽ… chẳng lẽ anh đưa em đến…



khách sạn mướn phòng hả?”



“Em mong lắm à?”



“Em không cóiI”



“Không phải đến khách sạn thuê phòng, mà là đến biệt thự dưới tên anh, đôi khi anh sẽ ở đó.”



Một người đàn ông như anh có rất nhiều bất động sản đứng tên, mặc dù anh dành phân lớn thời gian ở U Lan Uyễn với bà nội, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ đến biệt thự của mình, tôi nay anh muốn đưa cô đến ở biệt thự đây.



“Không đi được không?”



“Em trưng ra cái dáng vẻ xoắn xít như thể tối nay sắp xảy ra chuyện gì thế.



này, tối nay anh nhất định không nương tay với em.”



Lê Hương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho bà nội.



Tiếng chuông du dương vang lên một lân liên nồi được máy, giọng nói ân cần hiền hòa của bà nội truyền đến: “Alo, Lê Hương, sinh nhật vui vẻ nhé cháu, Lê Hương của bà thêm một tuôi rôi, hôm nay chơi có vui không?”



Lê Hương gật đầu: “Dạ cảm ơn bà, hôm nay cháu đã chơi rất vui, nhưng mà… tối nay muộn quá, cháu sợ làm phiền bà nội nghỉ ngơi nên..



nên cháu và Mạc tiên sinh sẽ.. . không „e.



Mạc Tuân nhìn dáng vẻ xấu hồ của cô gái, vành tai trăng như tuyết nhỏ đỏ bừng, ánh mắt trồn tránh, giỗông như một học sinh ngoan lần đầu tiên nói dối.



Lúc này điện thoại anh rung lên, anh ngắng đầu nhìn thì thấy Lê Nghiên Nghiên đang gọi.



Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân không chút gợn sóng, ánh đèn Neon ban đêm xuyên qua lớp kính thủy tỉnh trong suốt phản chiêu lên ngũ quan – tỉnh xảo của anh, mùi vị nam tính trưởng thành mơ hồ hiện lên.



Môi mỏng mím lại tỏa ra chút hơi lạnh, anh vươn tay trực tiếp tắt máy.



Bà nội trả lời: “Được rôi Lê Hương, bà đã bảo đừng có lo cho bà nữa mà, cùng Hàn Đình trải qua thế giới hai người thật tốt một chút đi cháu, thuận tiện tặng cho bà đứa chất nội nha.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom