• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (3 Viewers)

  • Chương 276-285

Chương 276:



Diệp Linh: “Nghe kìa, đây là lời người nói hả?”



Lê Hương vẫn im lặng, cô chỉ biết rằng mình nói thật.



Diệp Linh: “Lê Hương, cậu 15 tuôi đã được hiệu trưởng Thánh Lê viện đích thân mời đi du học là đúng đi, mà Lê Nghiên Nghiên lại vào Thánh Lê viện qua cửa sau của Mạc tiên sinh, cậu đáng ghét thật đó, luôn là như vậy mang Lê Nghiên Nghiên ra chơi đùa, nhìn là biệt lân này Lê Nghiên Nghiên bị cậu làm cho tức chết luôn ây.”



Lê Hương: “Suy nghĩ một lúc đi, cô ta luôn bắt chước con đường tớ đã đi, nhưng tiếc rằng thứ cô ta nắm TÊg, tay đều là phân thừa của tớ, còn làm gì được chứ?”



Diệp Linh: “Thôi không tám với cậu nữa, thế giới của học bá luôn khiến người ta ghen tị mà.”



Lê Hương cười cất điện thoại di động đi, lúc này Song Song chạy tới: “Lê Hương, có chuyện không tốt rồi, Lê Nghiên Nghiên… Lê Nghiên Nghiên cô ta.. “Song Song, nói từ từ thôi, nhìn cô chạy thở không ra hơi kìa. , Lê Hương vô lưng Song Song.



“Lê Hương, sao cô không vội chút nào vậy? Chuyện trên mạng thì thôi, bây giờ Lê Nghiên Nghiên cô ta… cô ta đưa giáo sư Tiền đến Xu Mật rồi, chủ nhiệm Chu cũng đang tiếp đón cô ta đó!” Song Song gấp muốn chết Lê Nghiên Nghiên đưa cô của cô ta – giáo sư Tiên đến viện nghiên cứu Xu Mật rồi?



Lê Hương rót một ly nước, đưa cho Song Song: “Bây giờ tôi biết rồi, uông chút nước đi.”



Song Song: ˆ…



Lúc này, Triệu Lập Anh đi tới, anh ta quét qua khói mủ, vẻ mặt đắc ý nhìn Lê Hương: “Lê Hương, giáo sư Tiền đến Xu Mật chúng ta rồi, bây giò bà ta muốn gặp cô, chủ nhiệm Chu bảo cô đến phòng làm việc ngay.”



Xong rồi xong rồi, Song Song kéo tay áo Lê Hương: “Lê Hương, giáo sư Tiền đó rất thích Lê Nghiên Nghiên, đợi lát nữa bà ta nhất định sẽ làm cô bẻ mặt để hả giận cho Lê Nghiên Nghiên.”



Lê Hương chớp hàng mi cánh bướm: “Song Song, đừng sợ, tôi đi gặp bọn họ đã.”



“Lê Hương, tôi đi với cô!” Song Song lo lắng nhanh chóng đuôi theo.



Cả hai người đều rời đi, vốn đang gục xuống ngủ trên bàn, Mạc Tử Tiên từ từ mở đồi mắt đen ra, anh ngồi dậy.



Lúc này, thủ Lê tiểu Ngũ đi tới: “Nhị thiếu gia, anh tỉnh rồi?”



Mạc Tử Tiễn cầm lấy một cuốn sách y học, lười biếng lật qua hai cái, nói: “GD phải bác gái tới đây không?”



Tiêu Vũ cung kính nói: “Bác gái là hiệu trưởng Thánh Lê viện nước F, vô cùng bận rộn, nhưng tôi nghe phu nhân hình như có nói một câu qua điện thoại, nói bác gái hai ngày này bay đến Hải Thành, đến thăm lão phu DIẾM U Lan Uyễn một chút, thứ li là . vì hôn sự của anh mà đến, Nhị thiểu anh cứ mãi không tìm được vị hôn thê, bác gái hình như… hình như định giới thiệu một nữ thiên tài y học cho anh làm quen một chút, đề Qng đi xem mắt.”



Vừa dứt lời, Mạc Tử Tiễn trực tiếp đóng quyên bệnh án trọng tay lại, dùng sức “cạch” một tiêng, ném quyền sách y khoa xuống bàn.



Tiểu Ngũ sợ đến mức không dám hít thỏ mạnh.



Lê Hương và Song Song đên văn phòng của Chu Bình. Chu Bình đang nhiệt tình tiếp đãi giáo sư Tiên, hôm nay, Lê Nghiên Nghiên mặc một chiệc váy màu hông trang điểm theo tông màu nude tỉnh tê, trông cô ta lanh lợi mêm mại đứng cạnh giáo sư Tiền, bầu không khí bền trong rất tốt.



Lê Hương gõ cửa “cốc cốc”, sau đó hào phóng bước vào: “Chủ nhiệm Chu, cô tìm tôi sao?”



Vì sự xuất hiện của cô, bầu không khí vốn hòa hợp trong phòng làm việc nhanh chóng bị đánh gấy, giáo sư Tiên ngâng đâu lên, ánh mắt rơi vào trên người Lê Hương, quan sát kỹ càng: “Cô là Lê Hương?”



Lê Hương nhìn giáo sư Tiền: “Đúng, vậy giáo sư Tiên, tôi là Lê Hương.”



Giáo sư Tiền hừ một tiếng: “Tôi nghe nói bây giò cô là một người ni ¡ tiếng, còn nổi tiêng hơn cả những ngôi sao ăn khách kia, hơn nữa cô đã gả cho giám đốc tập đoàn Mạc thị, một bước nhảy lên thiêu phu nhân giàu có, tôi ở Thánh Lê viện nghe được đại danh.



của CÔ nên nay cô ý nhìn thử cô thế nào.”



Một học viên y khoa như giáo sư Tiên Sử không xem những tin tức giải trí tầm phào, Lê Nghiên Nghiên hăn đã nói nhiệt điều không hay về cô trước mặt giáo sự Tiên, đôi mất trong veo của Lê Hương nhìn thẳng giáo sư Tiền, không nói gì.
Chương 277

Chu Bình ho khan một tiếng: “Lê Hương, cô tới rót cho giáo sư Tiền một tách trà đi.”



“Được.” Lê Hương bước tới và rót trà cho giáo sư Tiền.



Giáo sư Tiền nhìn Lê Hương: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”



Lê Hương: “Vừa qua sinh nhật thứ 20 ạ.”



“20 tuổi? Con gái người ta 20 tuổi vẫn còn đang học tiệp, sao cô lại không đi học? Cô học chuyên ngành gì, ai cấU cô?”



Bình thường, một cô gái 20 tuổi thực sự thì đang học đại học, giống như Diệp Linh, mặc dù cậu ây hiện đang làm trong ngành giải trí, cậu ây vân là sinh viên năm hai của trường đại học Bắc Điện.



Lúc này Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng cười: “Cô à, Lê Hương em ấy chăng qua mới chỉ tốt nghiệp trung học, cũng không có trình độ học vân bằng chuyên nghiệp gì, càng không có thây cô chỉ bảo…”



Trên thực tế, trong lĩnh vực y tế, đặc biệt coi trọng giáo viên, những giáo viên được tôn trọng nhất chính là mặt mũi và bảng hiệu của chính họ. Giống như Lê Nghiên Nghiên, cô ta học dưới trướng của Giáo sư Tiền, giáo sư Tiền vừa đến, cả người cô ta đều rạng rỡ.



“Cái gì?” Giáo sư Tiền cau mày nhanh chóng nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, Lê Hương chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, trình độ học vấn như vậy mà bọn cô cũng dám tuyên? Từ khi nào thì ngưỡng cửa của viện nghiên cứu Xu Mật trở nên thấp như vậy?”



Chu Bình cũng giống như giáo sư Tiền, coi trọng trình độ học vân và kinh nghiệm y học, nhưng Lê Hương thì không có, lý lịch cô cũng không rõ ràng.



Chu Bình lúng túng cười, cô ta không thể nói Lê Hương được hiệu trưởng của viện cho tiền cử, hơn nữa hiệu trưởng còn rất ‘ ‘phục vụ” Lê Hương này, còn tự giới thiệu mình là cô của Lê Hương!



“Giáo sư Tiền, uống trà uống trà nào.”



Chu Bình chuyên chủ đê.



Giáo sư Tiền rất không hài lòng: “Lê Hương, một cô gái phải chú ý đến đức hạnh, học vấn và tu dưỡng của bản thân, chứ không phải suôt ngày làm những việc giang hô chợ búa, bản thỉu xâu xa. Nghiên Nghiên là học trò mà tôi tự hào, rât có thiên phú vệ mặt y học, tài hoa đẹp đẽ. Cô cả đời cũng không sánh được với Nghiên Nghiên, nhưng cô không thể g sa ngã thế được, đắm chìm trong hoan lạc như vậy.”



Giáo sư Tiền là người biết chữ nghĩa, măng người cũng nho nhã. Sự Khinh thường và ghét bỏ của bà ta dành cho Lê Hương đã rõ ràng như giấy trắng mực đen rồi.



Lê Nghiên Nghiên. rất đắc ý, mây ngày trước mặt mày cô ta còn yêu ớt bệnh tật, hôm nay đã môi đỏ răng trắng, cô ta kiêu ngạo ở cạnh giáo sư Tiên, từ trên cao nhìn xuông Lê Hương.



Cho dù Lê Hương có lợi hại đến đâu thì thê nào chứ, cô ta cũng chỉ là một cái thùng rồng tuếch, một phế tài y học thì đầu sao lại với một thiên tài y học cô ta chứ?



Đợi cô ta hủy hoại danh tiếng của Lê Hương, Mạc Tuân đương nhiên sẽ bỏ rơi cô ta, ly hôn với cô tal Lê Hương rót một tách trà cho giáo sư Tiền, sau đó mỉm cười đúng mực: “Giáo sư Tiền, những lời bà nói tôi đã tiếp thu, sau này tôi sẽ có gắng.”



Cả giáo sư Tiền và Lê Nghiên Nghiên đều cảm thấy. như đấm vào bông, Lê Hương mêm ,cứng mềm không ăn, nói cũng công côc.



“Chủ nhiệm Chu, hôm nay tôi đến Xu Mật đề mượn Đại La Tâm Kinh, nghe nói Đại La Tâm Kinh đang ở trong thư viện các cô, chi bằng đề Lê Hương giờ đi lấy cho tôi được không?”



Yêu cầu của giáo sư Tiền không hề quá đáng chút nào, chưa kê người đên là khách. Chu Bình vội nói: “Lê Hương, giờ cô đến thư viện đề tìm Đại La Tâm Kinh cho giáo sư Tiền đi.”



“Được.” Lê Hương sảng khoái xoay người rời đi.



Lê Hương rời khỏi văn phòng, và đã có một nhóm người bên ngoài văn phòng, mọi người nhỏ giọng nghị luận.



“Giáo sự Tiền bay từ nước F đến để làm chỗ dựa Lê Nghiên Nghiên đó.



Nói cho cùng, Lê Hương cũng đã thua ở ván so về trình độ học vấn, Lê Nghiên Nghiên người ta là một nữ thiên tài y học, đôi này đúng là thua chị kém em.”



“Đúng thế, Lê Hương nều xét về phương diện ép xé cung đấu thì được, chứ vê học vân thì không lên được rôi.”



“Ai lại không thích một nữ thần có học thức cao như Lê Nghiên Nghiên chứ?”
Chương 278

Song Song rất tức giận, giáo sư Tiền này quả thực gọi Lê Hương đến: đề làm nhục mà: “Lê Hương, thư viện chúng ta lớn như vậy, cả một tòa nhà, quyển Đại La Tâm Kinh quỷ quái kia tìm bao lâu mới được chứ, tôi.



thấy là giáo sư Tiền có tình làm xấu nỆt cô chỉ đề trút giận cho Lê Nghiên Nghiên, tôi sẽ cùng cô đi tìm Đại La Tâm Kinh! “



Lê Hương cười an ủi Song Song: “Song Song, cô không cân đi cùng tôi, tôi có thê tự đi được.”



Nói xong, Lê Hương rời đi.



Lúc này, Triệu Lập Anh mới hả hê: “Song Song, ngày tốt của Lê Hương sẽ sớm kết thúc thôi, nề tình chúng ta từng quen biết, tôi khuyên cô tránh xa cô ta ra.”



Song Song giận dữ trọn mắt với Triệu Lập Anh: “Anh là ai? Chúng ta thân Eh hả? Chúng ta quen nhau sao?



Xin anh đừng nói chuyện với tôi!”



)GO) ý Trước kia, Song Song đối xử ân cần lấy lòng anh ta các kiêu, nhưng hiện tại Song Song lại đối xử lạnh nhạt với anh ta, thái độ hoàn toàn khác biệt như vậy khiên trong lòng Triệu Lập Anh sinh ra chênh lệch rất lớn, 3W ta cực kỳ tức giận.



Nhưng khi Triệu Lập Anh nhìn dáng vẻ lúc này đang tràn đầy Sức Sống vui tươi của Song Song, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, hai gò má xinh đẹp phồng lên, vô cùng dễ thương, hệt như lòng trắng trứng, khiên anh ta không thê rời mắt.



Lúc này, một chàng trai đẹp trai tựa ánh năng đi lên trước: “Song Song, tôi mua hai vé xem phim rôi, tôi nay chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé?”



Đã có người bắt đầu theo đuổi Song Song rồi!



Triệu Lập Anh cảm thấy rất khó chịu, cô gái mập mạp từng quần lây anh giờ lại được hoan nghênh như thế, điều đáng sợ là anh ta còn cho răng Song Song càng ngày càng xinh đẹp thì vẫn là của anh ta, nhưng cô đã không còn thuộc về anh ta nữa!



Lê Nghiên Nghiên tìm Triệu Lập Anh: “Tổ trưởng Triệu, sao anh lại ở đây?”



Tâm trạng Triệu Lập Anh đang không tốt, trong đầu đều là Song Song, anh ta thở dài một tiếng, Lê Nghiên Nghiên vừa đi tới, anh ta lại dán mắt vào Lê Nghiên Nghiên, đây mới là nữ thần mà anh ta thíchl “Nghiên Nghiên, đừng lo, Lê Hương không tìm được Đại La Tâm Kinh đâu, bởi vì Đại La lâm Kinh đang ở trên người anh.” Triệu Lập Anh lấy Đại La Tâm Kinh.



Lê Nghiên Nghiên cong môi vui Vẻ: PhÓ trưởng Triệu, cảm ơn anh, cho dù em gặp phải khó khăn gì, anh vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ em.”



Triệu Lập Anh bước tới, trực tiếp ôm lấy Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, em cũng biệt anh thích em như thê nào, Mạc Tuân đã kết hôn với Lê Hương rồi, nên đừng nghĩ đến anh ta nữa. Anh sẵn sảng làm bắt cứ điều gì cho em, em làm bạn gái anh đi.”



Lê Nghiên Nghiên không thích Triệu Lập Anh chút nào, dù Triệu Lập Anh có điều kiện cũng không tệ, nhưng dù Sao cũng không thể so với Mạc Tuân, mục tiêu của cô ta là trở thành Mạc phu nhân.



Nhưng hiện tại Triệu Lập Anh có giá trị sử ‘ dụng rất lớn, trước tiên cô ta – phải ôm Triệu Lập Anh vào lòng, cho anh tạ chút ngọt ngào, như vậy mới có thẻ khống chế anh ta.



Lê Nghiên Nghiên không đây Triệu Lập Anh ra, cô nhẹ nhàng nói: “Tổ trưởng Triệu, em đã ,không còn thích Mạc Tuân nữa rôi, nhưng bây giờ em vẫn muôn tập trung cho Sự nghiệp, về chuyện tình cảm anh cho em thêm chút thời gian nhé, được không?”



Lê Nghiên Nghiên không chủ động hay từ chối, tuyệt đối là một đại tra nữ.



Hai mắt Triệu Lập Anh sáng lên: “Được, Nghiên Nghiên, anh đợi em.”



Lê Nghiên Nghiên thu dọn đô đạc mà Triệu Lập Anh xong, vừa vặn giáo sư Tiền cũng được chủ nhiệm Chu đưa đến tận cửa. Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới, thân mật nắm lầy cánh tay của giáo sư Tiền: “Cô Ol,, lần này cảm ơn cô rồi, cô tốt với con.”



Giáo sư Tiền cũng trạc tuổi với Lý Ngọc Lan, bà ta là giáo sư danh giá nhất của Thánh Lê viện, bà ta rất thích Lê Nghiên Nghiên.



Lê Nghiên Nghiên là người Hoa Hạ đầu tiên vào Thánh Lê viện, thái độ học tập không thể chê vào đâu được, chăm chỉ khắc khổ, lại dịu dàng, miệng lưỡi còn ngọt ngào, quả thật là cô gái mà các trưởng bồi ai cũng thích.



Mấu chốt là Lê Nghiên Nghiên có trong tay tập đầu tiên của bộ từ điền y học do mẹ của Lê Hương để lại, nên cô ta dùng được một vài châm pháp kỳ lạ, dù chỉ là da lông bên ngài nhưng thế cũng rất tết rồi.
Chương 279
Giáo sư Tiền luôn coi Lê Nghiên _ Nghiên là học trò bà ta hài lòng, lần này nghe thấy Lê Nghiên Nghiên khóc lóc kê lê qua điện thoại vê việc bị bắt nạt, giáo sư Tiên liền bay sang đây ngay lập tức.

Giáo sư Tiền nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô thấy Lê Hương này cũng chỉ là đứa mới tốt nghiệp trung học phổ thông mà thôi, sao con có thể xem cô ta là đối thủ chứ? Con là nhân tài đi ra từ Thánh Lê viện, không nên hao tôn tâm tư lên mây thứ như vậy mà phải cô găng nghiên cứu y học chứ, để bản thân mình càng thêm ưu tú hơn.”

“Vệ phần giám đốc Mạc thị đó, thực ra mây người ngành y chúng ta không cân gả cho mây thương nhân kia, gả cho các thầy các anh tuổi trẻ tài cao giới y học thì mới là giai thoại được.”

Giáo sư Tiền miệng phật khuyên răn một hồi cũng không làm Lê Nghiên Nghiên động tình được, Lê Nghiên Nghiên bề ngoài gật đầu cười nói.

“Con biết rồi cô, con nghe theo cô hết.”

Lê Nghiên Nghiên cư xử khôn khéo.

khiến giáo sư Tiền rất thích, bà lầy ra một tắm thiệp. mời mạ vàng: “Nghiên Nghiên, cái này cho con.

“Cô ơi, đây là cái gì?”

“Hai ngày này hiệu trưởng cũng bay đến Hải Thành, đến lúc đó sẽ tô chức một bữa ăn nhỏ, tất cả danh nhân y học ở Hải Thành cũng sẽ tham gia, đây tuyệt đối là cơ hội lộ diện tốt, vừa lầy được tắm thiệp mời mạ vàng này là cô mang cho con đề làm quen một chút.”

Lê Nghiên Nghiên hít một tiếng, lòng như nở hoa, mây năm trước cô ta đã gặp hiệu trưởng vài lần ở Thánh Lê viện, hiệu trưởng trong ân tượng của cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ rât thanh lịch ưu nhã, giàu kinh nghiệm.

Cô ta chưa thể nói một lời nào với hiệu trưởng, nhưng bây giờ cô ta đã có cơ hội tham gia bữa tiệc tối của hiệu trưởng.

“Cô đối với con tốt quá, y như mẹ con vậy, con yêu cô lắm.” Lê Nghiên Nghiên vui vẻ muốn bay lên trời.

Giáo sư Tiền ân cần nhìn Lê Nghiên Nghiên, đột nhiên một dáng người.

đẹp trai đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt bà ta, trông rất quen.

Vẻ mặt của Giáo sư Tiền thay đổi, bà ta vội nói một câu: “Nghiên Nghiên, cô có việc phải làm, lát cô vê!”

5© GOIOI: Ty Giáo sư Tiền đuổi theo, đến chỗ queo, bà ta ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tử Tiễn thiếu gia, thật sự là cậu!”

Mạc Tử Tiễn dừng lại.

“Tử Tiên thiêu gia, sao cậu lại ở viện nghiên cứu Xu Mật, hôm nay hiệu trưởng bay qua, cậu đã liên lạc với bác cậu chưa?”

Giáo sư Tiền biết Mạc Tử Tiễn, cháu trai ruột của hiệu trưởng Mạc Nhân Nhân.

Điêu quan trọng là Mạc Tử Tiễn mới chính là một thiên tài y học thực sự, thiên chỉ kiêu tử, anh am hiểu không phải là dùng kim, mà là dao giải phẫu, lúc anh 20 tuổi đã trở thành viện sĩ trẻ tuổi nhất Đề Đô, tài năng vượt trội hơn bất cứ ai.

Trong số những hậu bối, giáo sư Tiền yêu thích nhất là Mạc Tử Tiên, không có-ngoại lệ.

Mấy năm qua, hiệu trưởng Mạc Nhân Nhân muôn Mạc Tử Tiến đến nước F diễn giảng cho Thánh Lê viện, nhưng đáng tiệc là Mạc Tử Tiễn luôn bận phẫu thuật, căn bản không thể rảnh rôi.

Vì vậy, khi nhìn thấy Mạc Tử Tiễn trong viện nghiên cứu Xu Mật, giáo sư Tiền cảm thấy thực sự kỳ lạ.

Mạc Tử Tiễn hôm nay vẫn mặc áo sơ mỉ trắng, vạt áo buông thống một cách thản nhiên, tóc mái uôn gợn sóng che đi đôi mắt đen sáng ngời, khí chất sạch sẽ tuần tú.

Chuyện bác gái tôi biết rồi, tôi đi trước.” Mạc Tử Tiễn lạnh lùng nói, sau đó rời đỉ.

Tâm trạng Triệu Lập Anh vui vẻ, Lê Nghiên Nghiện như cho anh ta một viên thuốc trân an, không bao lâu nữa Lê Nghiên Nghiên sẽ tử thành bạn gái của anh ta.

Có Lê Nghiên Nghiên, Song Song chả là cái thá gì, trong lòng Triệu Lập Anh cuôi cùng cũng thăng băng.

Anh ta sờ vào quyên Đại La Tâm Kinh giậu trong ngực mình, Lê Hương vẫn đang tìm Đại La Tâm Kinh này trong thư viện, vừa vặn anh ta có thê chỉnh cô một chút.

Triệu Lập Anh đang hết sức vui vẻ đắc ý thì đột nhiên lúc này có một cái bao màu đen trùm lên đầu anh ta.

Chuyện gì thế?
Chương 280

Triệu Lập Anh sững người: “Ai? Là ai… AI”



Triệu Lập Anh chưa kịp nói xong thì một nắm đấm đã đập vào mặt anh ta, rồi đến nắm đấm thứ hai, nắm đấm thứ ba…



Mạc Tử Tiễn lười biếng đứng trước mặt anh ta, anh nghe được tiếng kêu như heo của Triệu Lập Anh, ngay sau đó thuộc hạ của anh là Tiểu Ngũ đi tới, giao quyên Đại La Tâm Kinh kia: “Nhị thiếu gia, của anh đây. “



Trong thư viện.



Lê Hương đang tìm quyên Đại La Tâm Kinh kia, thực ra cô không tìm : nó một cách mù quáng, lúc trước khi nghiên cứu bệnh tình của Mạc Tuân, cô cũng từng ngâm ở đây một thời gian, thây qua Đại La Tâm Kinh.



Trí nhớ cô rất tốt, cô nhớ rõ ràng vị trí của Đại La Tâm Kinh ở đâu, nhưng khi cô tìm thì Đại La Tâm Kinh đã không còn ở đây.



Đại La Tâm Kinh ở đâu chứ?



Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?



Lê Hương nhìn xung quanh vài vòng cũng không tìm được Đại La Tâm Kinh, thư viện này thật sự rất lớn, cô cũng toát ra mồ hôi.



Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao to đẹp trai trước mặt, rât quen thuộc, hóa ra là… người đàn ông thích ngủ đó.



Anh ta từng giúp cô hai lần, nhưng cô vân không biết tên anh.



Sao anh lại ở đây?



Chỉ thấy anh đứng bên cạnh giá sách trong góc, một tay đút vào túi quần đọc sách, khí chất trong sạch lạnh lùng, giông như học trưởng lạnh lùng quyên rũ bước ra từ truyện tranh.



Có hai cô gái mặt đỏ bừng nhìn trộm anh.



“Wow, anh ấy đẹp trai quá.”



“Đúng thế, hotboy viện nghiên cứu Xu Mật chúng ta mà, đúng là so với truyền thuyết còn đẹp trai hơn nhiều.”



Lê Hương không hứng thú mấy với vẻ đẹp của anh , nhưng ánh mất của cô lại rơi vào trong tay anh, quyền sách trong tay anh hóa ra chính là… Đại La Tâm Kinh mà cô đang tìm!



Thảo nào cô không tìm được Đại La Tâm Kinh, hóa ra là do anh lấy đọc.



Lê Hương bước nhanh tới trước mặt anh, cô khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ, xin lỗi, ừm… anh có thê cho tôi mượn bộ Đại La Tâm Kinh trong tay anh không?”



Mạc Tử Tiễn ngước lên khỏi cuốn sách, đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng của anh rơi trên người Lê Hương.



Hai mặt Lê Hương sáng ngời nhìn anh: “Ừm… hôm nay giáo sư Tiên từ Thánh Lê viện nước F đên đây, cô ta muốn mượn đọc thử Đại La Tầm Kinh này, anh có thê để tôi lấy nó trước được không?”



Mạc Tử Tiễn đứng thẳng dậy, đây là – thư viện không thể làm âm ï, cô gái nhỏ nhắn duyên dáng đứng ở trước mặt anh, nhỏ giọng thương lượng, lộ ra vẻ dịu dàng trong sáng của thiêu nữ, vô cùng dê nghe.



Mạc Tử Tiễn không nói gì.



Lê Hương cảm thây hợi lúng túng, quân tử không nên đoạt đô người khác ưa thích, anh đọc nó trước, dù cho giáo sư Tiền muôn xem thì cũng phải ưu tiên người đến trước: “Thôi bỏ đi, tôi không làm phiền. anh đọc nữa, anh đọc tiếp đi, tôi sẽ nói chuyện với giáo sư Tiên. ‘ Lê Hương xoay người rời đi.



Nhưng Mạc Tử Tiễn đã đưa tay ra, ném thẳng Đại La Tâm Kinh trong tay cho cô.



Lê Hương không ngờ rằng anh sẽ ném cuốn sách qua, cô nhanh chóng đưa tay bắt lấy, khi ngắng đầu lên lần nữa, bóng người đẹp lạnh lùng trong trẻo của Mạc Tử Tiễn đã biến mắt khỏi tầm mắt cô.



Mạc Tử Tiễn quay trở lại phòng thuốc, anh ngồi vào ghê của mình, bông tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi đến.



Là của hiệu trưởng Thánh Lê viện nước E, Mạc Nhân Nhân gọi đến.



Bác gái anh cuối cùng cũng gọi.
Chương 281
Mạc Tử Tiễn án nhận: “Alo, bác à.”

Giọng nói lão luyện của Mạc Nhân Nhân nhanh chóng truyền đến: “Tử Tiễn, bác vừa xuông máy bay, bây giờ đang ở Hải Thành, cháu đang ở đâu, bác đi đón cháu cùng đên U Lan Uyễn thăm bà nội.”

“Bác không cần đón cháu đâu, bác đi trước đi, lát cháu tới sau.”

“Vậy thì tối nay cháu phải đến đáy, cháu xem cháu có được không? Ơ Hải Thành lâu như vậy mà chữa từng đến thăm bà nội, tối qua đấy cùng ăn cơm nha.”

Mạc Tử Tiễn không biểu cảm cũng không trả lời.

KHIÚ, Tiễn, bác đã nói chuyện qua điện thoại với mẹ cháu rồi, mọi người cũng vì hôn sự của cháu mà nóng ruột. Hai ngày sau, bác tổ chức một bữa tối gia đình nhỏ mời một cô gái thiên tài bỉ ân. đến tham dự. Cô gái thiên tài này.

cũng ở Hải Thành, đên lúc đó bác sẽ giới thiệu cho các cháu làm quen. “

Mạc Tử Tiễn mím đôi môi mỏng: “Cháu không có thời gian…”

“Tử Tiễn…” Mạc Nhân Nhân nghiêm nghị ngắt lời anh: “Dù cháu là con cháu Mạc gia, nhưng liên quan đến hôn nhân, máy cô bác cũng đê cháu quyết định. Cháu nói ở Hải Thành tình cờ gặp được một cô gái, muốn chúng ta cho cháu một năm đi tÌm cô gái này, thời gian đã cho cháu rồi, cháu tìm được cô gái này chưa?”

Tiểu Ngũ cung. kính đứng bên Mạc Tử Tiễn, anh ta biết rằng Nhị thiệu gia nhà mình tâm cao khí ngạo, tính tình lại lạnh lùng, khó có cô gái nào trên cõi đời này có thể lọt vào tầm mắt anh.

Nhưng máy năm trước, Nhị thiếu gia từng tình cờ gặp được một cô gái ở Đề đô.

Đó là trên đường cái Đề Đô, một bệnh nhân bị thương nặng ngất xỉu trên mặt đất, bụng chảy máu, bị choáng váng và trong tình trạng nguy kịch, lủc Nhị thiếu gia đi ngang qua đã cùng một cô gái cứu bệnh nhân kia, bọn họ không kịp đến bệnh viện, bệnh nhân thậm chí không thích hợp di chuyền. Cô gái dùng kim, Nhị thiêu dùng dao, ngay trên đường thực hiện cuộc giải phẫu chắn động mọi người.

Cuộc phẫu thuật này đã gây ra náo động trong toàn bộ Đề Đồ thành.

Nhưng cô gái kia cứu người xong liền bỏ đi, Nhị thiếu đuôi theo, thấy cô leo lên chiếc xe buýt đường dài, chiếc xe buýt là hướng đến Hải Thành.

Sau đó, Nhị thiếu gia đã đuôi đến Hải Thành, không ngừng tìm kiêm cô gái kia.

Chỉ là giữa biển người mệnh mông, cô gái kia đên giờ vân chăng có chút tin tức nào.

“Tử Tiễn, thời gian đã cho cháu, nhưng cháu là thiên kiêu chỉ tử, là viện sĩ của Đề Đô, một đôi tay vô cùng tôn quý, nhưng cháu lại bỏ hết thảy, ở ân tại Hải Thành chỉ để tìm một cô gái. Bây giò một năm cũng sắp hết rồi, cháu còn không tìm được cô gái kia, chúng ta không thể chiều cháu thêm được nữa.”

Mạc Tử Tiễn bóp chặt điện thoại, một lúc lâu sau anh lặng lẽ nói: “Cháu tìm được trôi…”

Anh đã tìm thấy cô gái đó!

Tiểu Ngũ bên cạnh giật mình, một năm nay anh ta luôn đi cùng Nhị thiếu gia, không thầy Nhị thiếu gia tiếp xúc với cô gái nào mà, anh tìm được cô gái này ở đâu, là thần thánh phương nào chứ?

Tiêu Ngũ rất tò mò về cô gái này, anh ta muôn xem cô gái có thê khiên Nhị thiếu gia tâm cao khí ngạo mê, muội như vậy là ai, anh ta cũng muốn thấy.

Mạc Nhân Nhân trong điện thoại cũng hơi sửng sót: “Tìm được rồi? Sau đó thì sao?”

Mạc Tử Tiễn cong đôi môi mỏng: “Không CÓ sau đó… cô ây. không nhớ cháu, cô ấy đã kết hôn rồi.

“Cái gì?” Mạc Nhân Nhân không thể tin được.

Tắt nhiên là không thể tin được. Tiểu Ngũ há hốc mồm ngạc nhiên, Nhị thiêu gia nhà mình là điều kiện gì chứ, là Nhị thiếu của nhà thương gia giàu có bậc nhất Đề Đô, bó là đề vương giới doanh nhân, mẹ là người sáng lập châu bảo Fly, Nhị thiếu từ nhỏ đã thiên phú y học, 20 tuổi đã trở thành viện sĩ trẻ tuổi nhất Đề Đô, tài hoa không ai địch lại.

Cuộc giải phẫu trên đường phố kia đã oanh động toàn bộ Đề Đô, một bác sĩ phẫu thuật chính, một người giỏi vê kim tiêm, vốn là một một đoạn giai thoại, họ yêu nhau mới là hợp tình hợp lý.

Sao Nhị thiêu gia ở đây nhớ mãi không quên, còn cô gái kia thì không nhớ anh nữa, còn nhanh như vậy đã lập gia đình?

Tiểu Ngũ đập đầu cũng không nghĩ ra được cô gái này là ai, về phân cô gái mà Nhị thiêu gia đã tửng tiệp xúc, thì chỉ có mình Lê Hương.
Chương 282

Tiểu Ngũ có thể cảm giác được Nhị thiếu đôi với Lê Hương rất khác, lầy chuyện lúc nãy tới nói, Nhị thiếu yêu câu anh ta đánh Triệu Lập Anh, còn đích thân đưa Đại La Tâm Kinh cho Lê Hương.



Nhị thiếu nhà anh ta không phải là người thích tọc mạch, có bao nhiêu cô gái thích Nhị thiêu, sao anh ấy có thể đề ý Lê Hương?



Đột nhiên, cả người Tiểu Ngũ cứng đờ, bên tai vang lên lời cô ây đã kết hôn rồi..



Trời ạt Đầu Tiểu Ngũ nỗ “rằm” một tiếng, chẳng lẽ… cô gái kia… là Lê Hương ư?



Nhưng mà, nhưng mà Lê Hương đã kêt hôn, hơn nữa người cô ây còn gả không phải ai khác, cô ây gả cho Đại thiêu gia mài Lê Hương là chị dâu của Nhị thiêu!



Tiểu Ngũ thậm chí còn không nghe được tiêng thở của chính mình, anh ta quá kinh ngạc, giông như anh ta đang dòm ngó bí mật của Nhị thiếu, nhất thời khó có thể tiếp nhận.



Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thi bạy tờ giấy trên bàn của Mạc Tử Tiễn, đề lộ mảnh giây phía dưới, trên đó có vẽ một người.



Đó là một cô gái, trên mặt cô ấy có đeo khăn che mặt.



Người này Tiểu Ngũ không thể nào quen thuộc hơn, thật sự là… Lê Hương!



Mạc Nhân Nhân ở đầu dây bên kia nói: “Tử Tiễn, cô gái đã có thể phẫu: thuật trên đường với cháu, bác cũng cảm thấy rât kinh ngạc, nên lúc đâu bác mới cô gắng bác bỏ nghị luận của mọi người, Ủng hộ chảu đến Hải Thành. Nhưng nêu cô gái đó đã có gia đình rôi, vậy đã rõ bọn cháu hữu duyên vô phận, đừng buôn, vì bác có quen một nữ thiên tài y khoa. Tử Tiễn, bác dám cam đoan cháu nhất định sẽ thích cô gái thiên tài này!”



Mạc Tử Tiễn rũ xuống mi mắt tuần mỹ: “Để sau rồi nói ạ, không có gì thì cháu cúp máy trước.”



“Vậy thì gặp rồi nói tiệp, Tử Tiên, tôi nay cháu nhất định phải tới U Lan Uyên!” Mạc Nhân Nhân không thể không nhắc nhở.



Mạc Tử Tiễn trực tiếp cúp điện thoại.



Bên này, Lê Hương đưa quyền Đại La Tâm Kinh cho giáo sư Tiền, giáo sư Tiền đã không làm khó cô nữa, đề cô về.



Lê Nghiên Nghiên trọn tròn mắt, quyền Đại La Tâm Kinh không phải bị Triệu Lập Anh giâu đi rồi ư, sao Lê Hương có được?



Khi Lê Nghiên Nghiên tìm thây Triệu Lập Anh, trên mặt Triệu Lập Anh đã.



có thêm vài dâu tay xanh xanh tím tím, trông vừa buôn cười vừa chật vật.



Việc này chắc chắn là do Lê Hương đã tìm người làm!



Triệu Lập Anh nhanh chóng tìm thây Lê Hương, tức giận nói: “Lê Hương, có phải cô tìm người đánh tôi không?”



Lê Hương nhìn thấy vết thương trên mặt Triệu Lập Anh nhất thời không nhịn được mà bật cười “phụt”



một tiếng.



“Lê Hương, cô còn cười được, nhất định là cô tìm người đánh tôi rồi, người đó đánh tôi xong liền mang Đại La Tâm Kinh đi.”



Lê Hương nhịn không được cười, hóa ra Đại La Tâm Kinh Ìà do Triệu Lập Anh giâu đi!



Người đánh Triệu Lập Anh là… người đàn ông thích ngủ kia sao?



Đáp án này chắc chắn quá rồi.



Lê Hương không ngờ người đàn ông cao ngạo lạnh lùng kia lại hết lần này đến lần khác giúp CÔ, lần này cô nợ TẾNH một câu “cảm ơn”. : “Triệu Lập Anh, anh nói tôi tìm người đánh anh, anh có bằng chứng không?



Cái mặt dài của anh bị đắm đến như vậy, sao tôi biết được có phải kẻ thù anh nhiều quá nên người ta tới đánh anh không?”



Triệu Lập Anh lại chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của Lê Hương, anh ta tức giận: “CôiI”



“Cô cái gì mà cô? Có bản lĩnh thì chúng ta đến chỗ chủ nhiệm Chu làm rõ thử xem, còn phải nói xem sao anh lại giâu Đại La Tâm Kinh đi, xem ra ở viện quan sát không thê giữ được lòng nóng nảy của anh nhỉ, nêu anh muôn bị đuôi khỏi viện nghiên cứu Xu Mật nhanh thì tôi có thể thành toàn cho anhl”
Chương 283

Triệu Lập Anh suýt nữa tức hộc máu, anh ta không thê nói lại Lê Hương.



Lúc này Lê Nghiên Nghiên lên tiếng nói: “Tô trưởng Triệu, quên chuyện này đi.”



Dù sao cũng là bọn họ lén giấu Đại La Tâm Kinh, chuyện này không thể âm ï được.



Triệu Lập Anh hừ lạnh một tiếng, phát tay áo bỏ đi.



Lê Nghiên Nghiên đi tới trước mặt Lê Hương, lây ra bức thư mời mạ vàng phe phầy trước mặt Lê Hương, vô cùng kiêu ngạo: “Lê Hương, cô nhìn xem đây là gì?”



Lê Hương nhìn lướt qua. lá thư mời: “Nếu cô có chuyện muôn nói thì nói nhanh lên, nêu không tôi còn không cho cô cơ hội thê hiện.”



“Lê Hương, hiệu trưởng của Thánh Lê viện đã bay đến Hải Thành, hai ngày sau, bà ấy sẽ tổ chức một bữa tôi nhỏ, đây là thư mời, tôi có thể đến tham gia, nghe nói tất cả danh nhân trong ngành y ở Hải Thành cũng sẽ tham gia, tiêc ghê ấy, Quán Quản, cô không đủ tư cách đề đi, cũng không.



ai mời cô đi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên viết đầy kiêu ngạo hư vinh.



Lê Hương nhíu mày hàng mi cánh bướm, xem như cô biết chuyện gì đang xảy ra: “Vậy chúc mừng cô, tôi cũng không có thời gian đi, buổi tối tôi sẽ về nhà sớm ở củng Mạc tiên sinh rồi, cô không biết phiên não khi làm Mạc phu nhân đâu.”



Nói xong, Lê Hương trực tiếp nhắc chân rời đi.



Lê Nghiên Nghiên lập tức sứng người tại chỗ, cô ta hận không thể nhào tới cào nát khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương, miệng lưỡi cô quá độc, có thê đâm một nhát vào chỗ đau trong tim cô ta!



Lê Hương trở lại phòng thuốc, cô muôn đích thân cảm ơn nhưng người đàn ông thích ngủ kia đã không còn ở đây.



Ngay khi Lê Hương ngồi xuống, điện thoại của cô liền đồ chuông, người gọi đến là Mạc Nhân Nhân, hiệu trưởng Thánh Lê viện.



Lê Hương nhắn phím nhận: “Alo, hiệu trưởng, chào cô ạ.”



Giọng nói trìu mên của Mạc Nhân Nhân nhanh chóng vang lên: “Alo Lê Hương à, lâu rồi không gặp, con có khỏe không? Mấy năm trước con từ chối đến Thánh Lê viện du học, giờ có hồi hận không?”



Lê Hương nhếch môi đỏ mọng: “Hình như… không có ạ.”



“Cô tổn thương quá, cũng may cô là hiệu trưởng Thánh Lê viện, con vân không nẻ mặt cô như xưa ý nhỉ.” Mạc Nhân Nhân cười.



Lê Hương: “Lỗi của con ạ.”



“Lê Hương, trở lại chuyện chính, hôm nay cô đã bay đến Hải Thành, cô gọi cho con vì hai ngày nữa cô có một bữa tối nhỏ, muôn mời con tham gia, con có thời gian không?” Mạc Nhân Nhân hỏi đầy mong đợi.



Bữa tối này là bữa ăn mà Lê Nghiên Nghiên khoe vừa rôi, nêu cô đi, thì vẻ mặt của Lê Nghiên Nghiên nhất định sẽ “tuyệt vời” lãm nhỉ, nhưng Lê Hương không đồng ý ngay vì cô muốn hỏi Mạc Tuân một chút.



“Hiệu trưởng, cám ơn lời mời của cô ạ, nhưng giờ con không trả lời được.”



“Được, vậy cô đợi con, Lê Hương, con nhất định phải bớt chút thời gian tới nhé, nếu con không đến, bữa tÔI, này sẽ vô nghĩa!” Mạc Nhân Nhân cố găng mời cô.



“Vâng ạ.”



Lê Hương đáp lại rồi cúp điện thoại, cô bắt đầu nghiên cứu về hoa Mạn Đà La, nhất định phải chữa bệnh cho Mạc tiên sinh càng sớm càng tốt. _ Chẳng mấy chốc đã là sáu giờ tối, mọi người đã tan làm, lúc này, một chuỗi chuông điện thoại du dương lại vang lên, lân này là cuộc gọi của Mạc tiên sinh.



Lê Hương nhanh chóng nhận, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: *AlO Mạc tiên sinh, anh tan làm rôi à?”



*Ừ, anh tan làm rồi, vừa rời khỏi công ty, Mạc phu nhân, anh phát hiện em còn bận hơn anh, còn đang ở viện nghiên cứu, em tăng ca thê thì có nhận thêm lương không đấy?” Mạc Tuân cất giọng trầm từ tính trêu chọc cô.



Đôi mất sáng ngời của Lê Hương lóe lên nhìn xung quanh, cô không định nói với anh về hoa Mạn Đà La.



Dù sao thì việc thử thuốc độc Và tinh chế thuốc sẽ có rủi ro rất lớn, nêu Mạc tiên sinh phát hiện thì anh chắc chắn sẽ ngăn cô lại.



“Mạc tiên sinh, vậy bây giờ anh đi làm vê đón em đi.”
Chương 284

“Bây giờ không được, anh phải về U Lan Uyên một chuyến. v “Về thăm bà nội ạ? Đã mấy ngày em không gặp bà nội rồi, anh đưa em cùng về đi.”



Mạc Tuân đang lái xe, hai tay nôi rõ khớp xương đè lên VÔ lăng, trong: đôi mắt tuân tú hiện lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt và cưng chiều, nhưng khi Lê Hương nói muốn cùng anh đi về, anh lại mím chặt môi mỏng: “Hôm nay không được, anh về lấy tài liệu, ngoan, khoảng một tiếng anh sẽ quay lại đón em, đưa em đi ăn tiệc lớn.”



Lê Hương không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đâu: “Vậy cũng được, ‹ em muôn ăn một châu hải sản no nê.”



“Ừ, để anh bảo thư ký đặt chỗ trước.”



U Lan Uyễn.



Mạc Nhân Nhân đến rất sớm, bà xuông máy bay liền đi thẳng đến đây thăm mẹ già của mình, lão phu nhân chính là mẹ ruột của bà.



Trong phòng khách, Mạc Nhân Nhân đưa một con búp bê trong vali cho lão phu nhân, bà thân thiết dựa vào vai lão phụ nhân: “Mẹ, mẹ nói xem mẹ đã ở Hải Thành lâu như vậy, khi nào mới trở về Đề Đô thế ạ, bình thường con bận rộn công việc như này, thấy mẹ có một thân một mình cũng rât khó chịu, hơn nữa mẹ không nhớ anh à, ảnh là con trai mẹ đó.” : Lão phu nhân rất yêu quý cô con gái này, Mạc Nhân Nhân được thừa hưởng vẻ đẹp của bà lúc còn son trẻ, bây giò lại được chăm sóc rất tốt, bà mặc một chiếc áo lụa màu be thắt nơ và chiếc váy đen tôn mông, đồ công sở ưu nhã già dặn, thoáng nhìn như chỉ mới ngoài độ ba mươi.



Lão phu nhân sờ sờ mái tóc xoăn của Mạc Nhân Nhân, cười âu yêm: “Tạm thời mẹ không muôn vệ, mẹ muôn ở lại đây với Hàn Đình.”



Mạc Tuân và Mạc Tử Tiên đêu là cháu trai của Mạc Nhân Nhân, nhưng khi nói đến Mạc Tuân, cơ thể của Mạc Nhân Nhân cứng lại: “Mẹ ơi, mẹ luôn thiên vị như vậy, mẹ cũng không phải có một đứa chảu trai, bao năm qua mẹ dồn hết tâm tư thời gian vào Mạc Tuân, vậy Tử Tiễn mẹ đặt ở đâu, mẹ có quan tâm tới nó không, nó cũng đến Hải Thành rồi đấy.”



“Phải không, Tử Tiễn cũng tới đây?



Tử Tiễn mẹ không lo, không Biến! nó được bọn con cưng chiều rồi sao?”



Mạc Nhân Nhân rời khỏi vai lão phu nhân: “Mẹ ơi, Tử Tiễn khác với Hàn Đình, Tử Tiễn là thiên kiêu chỉ tử, tương lai Mạc gia sẽ giao trong tay nó, mà Hàn Đình Ìà… một người bệnh, chứng rồi loạn giấc ngủ hiện tại của nó có phải nghiêm trọng hơn TÔI không, nó mang tâm bệnh, số lần phát bệnh sẽ càng lúc càng thường xuyên hơn, đện lúc đó nhân cách thứ hai hung ác tối tăm đó sẽ hoàn toàn thay thể nó, nó khá nguy hiểm, mẹ phải cách xa nó một chút!”



Trên mặt lão Phố nhân không có biểu cảm gì, bà còn “à” hai tiếng: “Hóa ra con biết cả rôi, Hệ còn tưởng bọn con không biết gì chứ.”



Mạc Nhân Nhân lập tức từ trên sô pha đứng lên: “Mẹ, ý của mẹ là gì?”



Căn phòng khách mới vừa nãy vốn vân hài hòa âm áp bỗng trở nên ) ngưng trọng đè nén, mẹ Ngô muôn bưng một bát hoa quả đến, nhưng bước chân bà lại sợ đến cứng đò.



Bác Phúc cầm lấy đĩa hoa quả, ông liếc mẹ Ngô một cái, ý bảo đề bà đi xuống.



Lão phu nhân ngắng đầu nhìn Mạc Nhân Nhân: “Tại sao mẹ phải về Đề Đô, con thấy các con sông thoải mái là bao, bô Hàn Đình là đề vương – thương giới, bác gái lại là hiệu trưởng thiên đường ngành y Thánh Lê viện, người em trai Tử Tiên là thiên kiêu chỉ tử, 20 tuôi đã là viện sĩ trẻ tuổi nhất Đề Đô, các con cũng biết Hàn Đình có bệnh, vậy các con đã làm gì cho nó chưa?”



“Một người bố có thực hiện nghĩa vụ của một người bố không? Bác gái là người dạy dỗ người khác, vậy có bao giờ tự tay dạy Hàn Đình cái gì chưa?



Tử Tiên dân thân vào ngành y, đi cứu người khác, nó có nghĩ đên nên cứu anh ruột mình trước không?”



“Mẹ không cân bọn con làm gì cho Hàn Đình, nhưng các con đừng nên bước vào cửa liên nói Hàn Đình có bệnh, nói nó nguy hiểm, một đứa trẻ bị các con bỏ rơi, sao các con có thể luôn muốn đạp bỏ nó, không phải nó có máu thịt ruột rà với các con sao, chẳng lẽ các con muốn đưa nó vào bệnh viện tâm thần?”



Cuối cùng bón chữ “bệnh viện tâm thần” rơi xuống, sắc mặt Mạc Nhân Nhân tái nhợt, hai tay buông thống bên cạnh nắm thành nắm đâm, tàn nhẫn nói: “Ai bảo nó có một người mẹ ruột như thế, mẹ à, mẹ có phải đã quên mẹ nó đã quyên rũ chồng con thế nào, khi đó con cũng mang thai bảy tháng, con ngã từ trên lâu xuông, mất đi con mình, tử cung bị thương, cả đời này con không thê nào có con được nữal”



Quá khứ đâm máu lân nữa bị vạch ra, hốc mắt Mạc Nhân Nhân nhanh ,chóng đỏ hoe, nước mắt lả chả rơi xuống “Năm nay con đã hơn 40 tuổi, những phụ nữ ở độ tuổi con đã có con bầy cháu đồng rồi, nhưng con bị tước đoạt quyên được làm mẹ, mẹ ơi, mẹ đã từng xót thương cho con chưa? “



Mạc lão phu nhân lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Nhân Nhân, con…”



Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí kiềm nén ngột ngạt trong căn phòng.

Chương 285
Lão phụ nhân và Mạc Nhân Nhân đều quay đầu nhìn về phía cửa, một thân ảnh cao thẳng đứng ở huyền quan, Mạc Tuân không biết đã trở về từ lúc nào, anh mặc một bộ vest đen, một tay đút vào túi quân, một tay cầm chìa khóa xe, gõ “cộc cộc” hai lân vào cửa căn biệt thư.

Ánh đèn trên cửa trước rất tối, khuôn mặt tuần tú của người đàn ông ¿ ần hiện trong mờ tối, nhưng đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của anh nhàn nhạt nhìn qua.

Mạc Nhân Nhân trở nên cứng đờ, bà nhanh chóng đưa tay lên lau khô nước mắt.

Lúc này, đôi chân thon dài Mạc Tuân vững vàng bước vào, anh cong đôi môi mỏng thành một đường vòng cung nhàn nhạt, cười nói: “Bác gái, sao bác đến Hải Thành không gọi cho cháu đề cháu đến sân bay đón bác?”

Khóe môi Mạc Nhân Nhân giật giật: – “Không cân đón đâu, bác sợ cháu bận việc.”

Ngón tay mảnh khảnh của Mạc Tuân cởi cúc áo vest, trên gương mặt điển trai không để lộ chút biều tình, bác Phúc cung kính đưa chiếc khăn ướt, anh lau tay, tỏa ra sự chững chạc thận trọng, thê hiện không chỉ khí chất của một đại lão giới thương trường mà còn có địa vị thân phận chủ nhân của U Lan Uyễn.

Mạc Nhân Nhân cũng như bao người thường, bà không bao giờ quên được nỗi bât hạnh của mình, vậy nên bà luôn ghét đứa cháu Mạc Tuân này, nhưng không thể phủ nhận rằng Mạc Tuân là người có thiên phú thừa kế hoàn hảo về mặt kinh doanh của Mạc gia.

Là con trai cả của Mạc gia, khi còn là một thiếu niên Mạc Tuân đã sử dụng khoản tiền lì xì mà bà ngoại tặng khi đó đi đầu tư cô phiếu vào hợp đồng tương lai * và dầu thô. Ai biết rằng một khoản đầu tư nhỏ đã thu về cho anh một núi vàng đầu tiên trong đời. Sau nửa tháng, vừa tới kỳ hạn của hợp đồng thì giêng. dầu thô phun lên, nên lợi nhuận của anh từ con số 0 nhanh chóng tăng lên.

* Hợp đông tương lai được sử dụng bởi hai loại người tham gia thị trường: người mua và người bán. Một nhà sản xuất cần bán dầu. Họ có thê sử dụng hợp đồng tương lai làm điều đó bằng cách xác định mức giá bán, và SỐ lượng dầu cần sản xuất sau đó cụng cấp dầu cho người mua khi hợp đông tương lai tới hạn Sau đó, Mạc Tuân một lần giao thiệp với thương giới, bố anh đã từng ném một sô hạng mục kinh doanh kém dưới trướng Mạc gia cho anh, ánh mắt anh tinh tường độc đáo, thủ đoạn sâm rên gió cuôn, mây hạng mục này ở trong anh khoảng một tháng đã cải tử hoàn sinh, nên Mạc Tuân là thiên tài của thương trường, anh mười mây tuổi đã chuyền sang dạo chơi giới thương trường rồi.

Mạc Nhân Nhân nhớ rằng khi Mạc Tuân đến Hải Thành, anh không lấy một đồng nào của Mạc gia, dựng nghiệp bằng tay trắng, nhưng trong sáu bảy năm, anh đã nhảy lên vị trí lão đại sóm nắng chiều mưa của bốn chín thành, trở thành người quyên quý hiển hách nhất.

Mạc Tuân giống với người bố tựa đề vương giới thương trường đó, không chỉ có tài kinh doanh mà vẻ ngoài. khôi ngô tuấn tú của anh cũng rất giống bố, ngay cả khí chất trầm tính, tính tình thâm trầm này cũng được thừa hưởng từ bồ anh.

Mạc Tuân lau tay một chút, ánh mát thâm thúy dừng trên khuôn mặt Mạc Nhân Nhân: “Ở công ty cũng không bận lắm, bác ở lại Hải Thành vài ngày, cháu bảo thư ký xếp lịch trồng đưa bác đi dạo Hải Thành một vòng, cháu phải có phong thái chủ nhà tiếp đãi khách phương xa chứ ạ.’ Mạc Nhân Nhân nhanh chóng lắc đầu: “Hàn Đình, đừng phiền như vậy, lần này bác đến Hải Thành là có Việc phải làm, vừa lúc em trai con Tử Tiễn cũng ở Hải Thành này đấy.”

Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm: “Tử Tiễn cũng ở Hải Thành?”

*“Ừ, bác đã gọi Tử Tiễn qua rồi, đứa nhỏ này, trễ thế rồi còn chưa đến, để bác gọi lại giục nó. ” Nhắc đến Mạc Tử Tiễn, trong mặt Mạc Nhân Nhân đong đầy tình cảm, hoàn toàn khác xa với vẻ khách sáo hời hợt của Mạc Tuân.

Mạc Nhân Nhân lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại, nhưng đúng lúc này cửa biệt thự mỏ ra, một bóng người mảnh khảnh đẹp trai lọt vào trong tầm mắt ông.

Mạc Tử Tiễn tới rồi.

Hai mắt Mạc Nhân Nhân đây ắp vui vẻ, vội vàng nghênh đón: “Tử Tiên, sao đên muộn vậy? Mau đi gặp bà nội con đi.”

Hai đứa cháu trai của Mạc gia Mạc Tuân và Mạc Tử Tiến đều là thiên kiêu chỉ tử, đều là rồng phượng giữa bầy hạc, nhưng tính tình cả hai lại rất lạnh lùng.

Mạc Tử Tiễn bước vào phòng khách, đôi mắt đen trong vắt liễc lão phu nhân một cái, sau đó dừng trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân, gọi: “Bà nội, anh.”

Mạc Tuân nhìn Mạc Tử Tiễn, cắt giọng ôn hòa hỏi: “Em đến Hải Thành khi nào thế, sao không nói tiếng nào vậy?”

Mạc Nhân Nhân nói: “Tử Tiễn chưa – đến đây lâu, vả lại nó cũng sớm về Đề Đô thôi.”

Mạc lão phu nhân cười hiền từ: “Được rồi, mọi người ngồi đi, nhà chúng ta đã lâu không tụ họp cùng nhau, bây giò, có thê trò chuyện hỏi thăm nhau rồi.

Nhân Nhân và Mạc Tử Tiễn ngồi.

trên ghế sô pha, Mạc Nhân Nhân cười nói: “Mẹ, Hàn Đình, lần này con bay đến Hải Thanh thật ra cũng vì vì Tử Tiễn. Tử Tiễn đã đến tuôi kết hôn rồi, nó tâm cao khí ngạo, không thích bắt kỳ cô gái nào, chị dâu rất lo mà con lại biệt một cô gái thiên tài y khoa, vừa vặn mượn bữa tối hai ngày sau đề giới thiệu cô gái thiên tài với Tử Tiễn, con cảm thấy bọn nó rất xứng đôi! “
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom