• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (5 Viewers)

  • Chương 261-270

Chương 261:



Quả nhiên bà nội vẫn là bà nội đó, luôn có thể dùng câu “cháu chắt” để kết thúc một cách hoàn hảo.



Lê Hương nói úp mở rồi đỏ bừng mặt cúp điện thoại.



Chăng mây chốc, chiêc Rolls-Royce Phantom dừng lại trên bãi cỏ, Mạc Tuân dẫn Lê Hương vào một căn biệt thự.



Phong cách biệt thự theo hướng Âu Mỹ, bên trong trang trí đơn giản mà sang trọng, là gu từ trước đến giờ của anh.



Hai người lên lầu, vào phòng ngủ chính, Mạc Tuân liêc mắt chỉ: “Bạn em có gửi quà sinh nhật đó, anh bảo người mang qua rôi, lấy mở ra xem thử.”



Lê Hương chạy đến, mở hộp ra trước, bên trong chiếc hộp là một chậu cây cảnh.



Đôi mắt của Lê Hương co rút lại, đây là hoa… Mạn Đà La mà trong truyền thuyết mà lúc trước cô từng nói với Song Song.



Tương truyền hoa Mạn Đà La * này sinh trưởng ở ranh giới giữa sự sông và cái chết, rễ có màu đen, hoa màu đỏ, đỏ đến ma mị.

1643383081549.png



* Cây Thiên Sơn Tuyết Liên: Một loại thảo dược cực cực quý hiếm.



Lê Hương nhìn chữ “trồng” rồi nhìn đến cây Thiên Sơn Tuyết Liên đề giải độc, đầu nhỏ của cổ gần như nỗ tung, trời ạ, rốt cuộc Song Song là ai thê, cô ây có thê trồng được Mạn Đà La, còn có thể tùy tiện trồng thêm một cây Thiên Sơn Tuyết Liên.



Lê Hương đột nhiên nghĩ đến Mặc Sênh thích nhất trồng hoa cỏ, cô ây.



có nhiều chậu lon, chẳng lẽ trong mây chậu cây ấy đều chứa đất có dược liệu hiềm sao?



Lê Hương muốn tìm Song Song hỏi ngay, cÔ cần thận cất chậu Mạn Đà La vào, bệnh tình của Mạc tiên sinh một khắc cũng không thể chậm trễ, bây giờ có Mạn Đà La, ngày mai cô sẽ thử độc chế thuốc.



Lê Hương mở một chiếc hộp khác ra, là của Diệp Linh tặng.



Linh Linh sẽ tặng quà gì nhỉ?



Cô mỏ hộp ra, bên trong là một rương… bao cao su.



Diệp Linh cũng đề lại lời nhăn: “Lê Hương, chúc mừng sinh nhật, ps: Không biết Mạc tiên sinh dùng cỡ nào, nhưng nhìn trực quan thì Mạc tiên sinh giàu có “hàng” to, số lớn nhất luôn đúng.”



Lê Hương nhanh chóng đóng hộp lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trân của cô phủ. đầy những vêt ửng đỏ đáng ngờ, cô cũng quay lại nhìn Mạc Tuân.



Mạc Tuân vừa cởi bỏ bộ vest đen, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao lón đứng lặng người trước cửa số sát đất, Bí mắt anh tuần rủ xuống, lịch lãm cởi chiếc khóa bạc trên tay áo, thắt lưng da màu đen buộc chặt vòng eo hẹp của anh, phía dưới là đôi chân thon dài, đúng là… cực phẩm nam sắc mà.



Lê Hương không biết do chột dạ, hay là do quà Diệp Einh dọa chạy, đôi mắt nai đen lặng lẽ né tránh phần dưới thắt lưng anh.



Đúng lúc này, giọng nói trầm ấm từ – tính của người đàn ông vang lên bên tai: “Mạc phu nhân, mắt em nhìn đi đâu thế?”
Chương 262:



Lê Hương giật mình, nhanh chóng ngắng đầu lên, sói chạm phải đôi mắt thâm thúy sâu thắm của Mạc Tuân, chẳng biết anh đã nhìn qua từ lúc nào.



Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run lên, nhanh chóng nói: “Em… em không nhìn gì cải”



Đôi mắt Mạc Tuân híp. lại, tràn ra phong độ của người đàn ông trưởng trăn anh liếc chiếc hộp kia: “Trong lIP có cái gì? Là thứ dạy xâu trẻ em hả? Cho em, hay cho anh?”



Phải mắt vài giây sau Lê Hương mới hiểu được ý của anh, thứ trong chiếc hộp này là đồ gợi cảm cho cô mặc, hay là đồ cho anh.



Cái tên… cáo già này!



Lê Hương nhanh chóng giấu chiếc hộp xuống gầm giường: “Đây là quà sinh nhật của em, Mạc tiên sinh anh phải tôn trọng sự riêng tư của em, không cho phéo anh nhìn lén, em… em đi tăm trước!”



Lê Hương bỏ chạy vào phòng tắm.



Nhìn thấy bóng lưng chạy mắt dạng của cô, Mạc Tuân nhếch môi mỏng, cô còn nhỏ, hôm nay mới 20 tuổi, nhưng anh đã 27 tuôi rôi, đã là – một người đàn ông trưởng thành.



Mặc dù trước đây anh chưa từng có người phụ nữ nào, nhưng những gì mHÍ cân biết anh cũng. hiệu, Dáng vẻ lần tránh của cô vừa rồi chắc hẳn là bị thứ xâu dạy hư rôi.



Mạc Tuân lấy điện thoại ra, bật lại thì hiện ra hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lê Nghiên Nghiên.



Lúc này, tiếng rung lại vang lên, là Lê Nghiên Nghiền gọi đến.



Lần này Mạc Tuân ấn phím nhận.



Lê Nghiên Nghiên không ngờ rằng sẽ gọi được liền nhanh chóng nói: “Mạc tiên sinh, sao anh lại bỏ rơi em, tại sao anh không trả lời cuộc mg của em, hiện tại em rất buồn, em..



Mạc Tuân đút một tay vào túi quân, ngắt lời cô ta: NI tiêu thư, cho cô ba giây, nói điều cô muốn.”



Lê Nghiên Nghiên hơi chậm lại, trong giọng nói tiêu tụy mang theo nức nở: “Mạc tổng, em thích anh, em thích anh nhiều năm nhưữ Vậy, tại sao anh lại muốn kết hôn với Lê Hương…



“Đã hai giây trôi qua, cô còn nói được một câu.”



Nghe giọng nói lạnh lùng vô tình của Mạc Tuân, Lê Nghiên Nghiên siết chặt điện thoại trong tay, hít một hơi lau đi nước mắt trên mặt. “Mạc tổng, trước đây em đã cứu anh, anh còn nhớ không? Anh nói sẽ đồng ý với em ba điều. Em đã nghĩ xong điều thứ ba rồi, em muôn anh ly hôn. với Lê Hương rồi kết hôn với em.”



Lê Nghiên Nghiên bây giờ rất hận, cô ta hận chuyện Lê Hương thay gả, vừa hận bản thân nói điều thứ ba quá muộn, mục tiêu của cô ta vẫn luôn là được kết hôn với anh.



Bây giờ cô ta muốn Mạc Tuân ly hôn với Lê Hương và kết hôn với cô tai Mặt Mạc Tuân không biến sắc, ngay cả giọng nói từ tính cũng bình lặng không có chút thăng trâm: “Ly hôn rôi kết hôn với cô, đây là hai việc, Lê tiểu thư, cô đã nghĩ xong chuyện tôi phải đáp ứng cô chưa?”



llEmm, “Bát kể là chuyện gì, tôi sẽ không đáp ứng cô.”



Đồng tử Lê Nghiên Nghiện co rút lại, cô luôn cảm thây mình năm trong tay một con át chủ bài, Mạc Tuân là người đáng ông giữ lời, chỉ cân cô ta lên tiếng, anh nhất định sẽ đồng ý.



Nhưng mà, anh lại từ chối.



“Mạc tổng, anh nói chỉ cần em mở miệng, anh sẽ giúp em đạt được nguyện vọng, bây giờ anh định thát tín với em?”



Mạc Tuân cong lên đôi môi mỏng: “Cho. dù có thât hứa thì trò chơi này tôi vân luôn làm chủ.”



“Mạc tổng, anh… anh quên mát là ai đã cứu anh trong trời tuyệt núi băng sáu bảy năm trước rồi ư, là ai đã ôm anh cả đêm trong hang giữ âm, nêu không có em thì anh đã sớm chết rồi!”



Trong đầu Mạc Tuân đột nhiên hiện lên màn đêm đây tuyết đó, cô gái kia hô hấp nhân tạo cho anh, môi cô phủ lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh, hương thơm thoang thoảng mềm mại đó…
Chương 263:



Cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, cả hai cùng cởi áo khoác, kề da sát thịt…



Cô nói đi nói lại vào tai anh: “Anh trai, anh đừng chết, cô lên, em nhát định sẽ-cứu anhl”



Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Tuân.



hơi nhíu lại, giọng nói lạnh lùng tràn ra mây phản nhẹ nhàng: “Tôi không quên, chính vì tôi chưa quên nên cô có thể an toàn đứng đó nói chuyện điện thoại với tôi.”



Những năm gần đây bên cạnh anh không có lấy người phụ nữ nào, bởi vì anh sẽ không cho những người phụ nữ đó cơ hội tiếp cận anh, giống như hôm nay Lê Nghiên Nghiên đuôi theo xe anh, lại điên cuông gọi điện thoại đã sớm chọc giận anh, cô ta có thể bình yên đứng đó nói chuyện điện thoại với anh hoàn toàn là vì… vì cô ta là cô gái năm đó.



“Mạc tổng, vậy anh thừa nhận đi, anh vân chưa quên, suốt những năm này anh vẫn nhớ mãi không quên em mà, trong lòng anh có vị trí của em, và anh cũng thích eml”



Mạc Tuân mím môi mỏng, nhìn về hướng buồng tắm: “Tôi không thích phụ nữ cứ bám lấy không buông, Lê Nghiên Nghiên, lưu lại chút thê diện và tôn nghiêm cho bản thân, để khi nhìn cô tôi mới không thầy buồn Cười, cô thật sự một chút, một chút cũng chẳng giống dáng vẻ trong trí nhớ của tôi.”



Đồng tử của Lê Nghiên Nghiên nháy mắt vừa co rút lại phóng đại, và nhịp tim của cô tagần như ngừng đập, có phải anh đã phát giác ra gì không?



Đương nhiên cô ta không phải là cô gái trong trí nhớ của anh, người con gái năm đó thật ra lúc nào cũng ở bên cạnh anh, cô chính là… Lê Hương!



Môi của Lê Nghiên Nghiên không khỏi run lên, không dám nói nữa, suýt chút nữa đã lộ ra sơ hở.



Lúc này, Mạc Tuân lại nói: “Lê Nghiên Nghiên, nếu cô đủ thông mình, cô nên dùng cái ơn cứu mạng đó đề đưa ra _yêu câu mà tôi đồng ý, được. Còn nữa, tôi hy vọng đây là lần cuôỗi cùng chúng ta nói chuyện điện thoại, sau này đừng gọi cho tội thêm nữa, vì vợ tôi Mạc phu nhân rất nhỏ nhen, đặc biệt thích ghen. Cô ấy không thích tôi lui đến với những, người phụ nữ khác. Hiện tôi đã kết hỗn và là một người đàn ông đã có gia đình, tôi không có ý định ly hôn hay ngoại tình. Đừng có nhớ thương tôi nữa, dẹp cái suy nghĩ đó đi.”



Nói xong Mạc Tuân trực tiếp cúp điện thoại.



Mạc Tuân ném điện thoại xuống giường nhắc ngón tay kéo hai cúc áo sơ mi, đúng lúc này, cạch một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Lê Hương vừa tăm xong đi ra.



Ở đây đã chuẩn bị sẵn đồ ngủ, Lê Hương mặc một chiếc vảy ngủ màu sâm panh. Khuôn mặt tuyệt đẹp của cô đã ửng, hồng vì hơi nóng bên trong, trông giỗng như một bông hoa thủy liên.



Cô câm khăn lau mái tóc dài ướt rượt, Lê Hương nhìn anh: “Mạc tiên sinh, em đã tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”



Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào trên người cô, quan sát trên dưới đôi chút, có chút tủy tiện: “Vậy anh đi tắm, nhanh thôi, Mạc phu Tiền, đợi anh.”



Anh đây là có ý gì?



Lê Hương ngượng ngùng ném chiếc khăn trên tay lên khuôn mặt điễn trai của anh.



Mạc Tuân mỉm cười đi vào phòng tắm.



Ngay sau đó là tiếng nước chảy tí tách bên trong, Lê Hương đang ngôi trước bàn trang điểm sấy tóc, lúc này giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông truyện. đến; “Mạc phu nhân, lấy giúp anh gói thuốc.”



Anh tắm mà cần thuốc lá làm gì, ở trong đó hút thuốc sao?



Lê Hương lấy bao thuốc trên tủ đầu giường, đây cửa bước vào phòng tắm, dù bị lớp kính mò cản trở nhưng cô vẫn có thê mơ hồ nhìn thầy dáng người cao lớn thẳng tắp của anh.



Anh đang khom người gội đầu, những giọt nước nhỏ bản lên cơ ‘bắp săn chác rôi nhanh chóng rơi xuông, đây chính là hình ảnh mỹ nam tăm rửa limited.
Chương 264:: Em Còn Đang Lớn Mà



Lúc này, cửa kính mờ bên trong mở ra, khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân lộ ra, anh nhìn cô: “Mạc phu nhân, lại đây.”



Lê Hương cảm thầy đặt mắt ở đâu cũng không được, cô cúi đầu đi tới, vươn bàn tay nhỏ bé đưa gói thuốc cho anh: “Này, của anh nè.”



Mạc Tuân nhận lấy điều thuốc.



Lê Hương muốn rút bàn tay nhỏ, bé của mình lại, nhưng cô không thể rút được vì Mạc Tuân đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô cùng với điêu thuốc.



Lê Hương ngước mắt lên nhìn anh, mái tóc ngắn gọn gàng ướt đẫm dính vào trán, người đàn ông rong lớp hơi nước mờ sương lại vô cùng trẻ trung đẹp trai, cô chớp chớp hàng mi cánh bướm, khó khăn nói: “Anh, anh làm sao vậy, mau thả em ra…”



Ánh mắt Mạc Tuân khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp to bằng lòng bàn tay của cô, cô rất thích hợp sắc mặt màu sáng, loại màu sắc chỉ có làn da trắng nõn nà mới có thể hợp được, con người cô cũng thế, non mềm đến nỗi có thể bóp ra nước.



“Em nghĩ anh muốn làm gì?” Mạc Tuân năm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo vào bên trong.



Bàn tay nhỏ bé còn lại của Lê Hương nhanh chóng năm chặt lầy cửa kính mờ, thân hình mảnh mai trỗn về phía sau, không chịu đị vào: “Không…



em đã đi tắm rồi, anh tắm một mình GI Ánh mắt Mạc Tuân tối sầm lại, nóng rực nhìn chằm chằm cô, anh biết cô sợ nên hết sức kiên nhân dỗ dành: “Đừng sợ, vào đi, chà lưng…



cho anh.”



HLê Hương không phải kẻ ngốc, vừa rôi anh nhân cơ hội câm điêu thuốc mà lôi cô không buông, giờ lại kêu cô xoa lưng cho anh thì cô nhất định không thoát ra được.



Lê Hương lắc đâu lia lịa, núp cả người phía sau cửa kính sợ hãi: “Em không muôn… Mạc tiên sinh, mau thả em ra, em… em vân còn đang lớn mài”



Cô thực sự lo lắng, thậm chí còn nói mấy lời như mình vẫn còn đang lớn.



Mạc Tuân thấy dáng vẻ cô né tránh ngại ngùng, như con nai nhỏ đang chạy loạn, mỗi một chút chạm vào lòng anh, khiến lòng anh ngưa : Tàu nhột nhạt.



Thật rạ chỉ cần anh dùng sức một chút liền có thể kéo cô vào lòng, hoặc trực tiếp ôm cô vào, cộ có thế khóc lóc làm nũng, nhưng lần sau sẽ ổn thôi, dù sao cô cũng là Mạc phu nhân của anh, đây là nghĩa vụ vợ chông.



Nhưng Mạc Tuân vẫn mềm lòng, không muốn dùng lực với cô, yêt hầu lăn lên lăn xuống, anh khàn giọng .



bảo: “Vậy thì… đê em lại lớn hơn rôi làm nhé?”



“Dạ!” Lê Hương gật đầu lia lịa, nhìn anh đầy cảm kích.



Mạc Tuân thả cô ra.



Lê Hương quay người bỏ chạy, đồng thời biến mất khỏi tầm mắt anh, có lễ vì cô sợ anh đuổi theo ra ngoài.



Mạc Tuân đành chịu, anh cưng chiều cong môi, đây là cô gái nhỏ của anh, anh có thể làm gì chứ, anh chỉ có thể chiêu chuộng cô thôi.



Mạc Tuân tắm xong đi ra, Lê Hương đã ở trên giường, cô dựa vào đầu giường, trên tay câm một cuôn sách y học.



Mạc Tuân Đình bước tới, mở chăn bông nằm bên cạnh cô, sau đó vươn tay giật lầy quyền sách y học trên tay oô.



“Mạc tiên sinh, anh lây sách của em làm gì, mau trả lại cho eml” Lê Hương vươn đến lây sách, vừa rồi cô đang đọc được một nơi rất đẹp đó.



Mạc Tuân giơ tay lên, đôi môi mỏng cong lên mạng theo ý cười của đàn ông: “Muốn lấy à, muốn thì đến đây lây lại. Anh thây chân tay em ngắn như thê chắc là không giành được đâu nhỉ?”
Chương 265:



Cái gì cái gì? Tay chân ngăn, dáng người Lê Hương mảnh mai tỉnh xảo, cô chưa từng bị chê cười như thế này, nhanh chóng vươn tay túm lấy: “Mạc tiên sinh, anh đừng coi thường người ta, mau trả sách y học cho eml”



Mạc Tuân cao 1,88m, khi anh gio tay lên thì Lê Hương không thê với tới được, Lê Hương lăn cả người qua, trèo lên người anh để cướp lại.



Mạc Tuân lười biếng dựa lưng vào đầu giường, một tay. chống đỡ – vòng eo mêm mại của cô, một lúc sau mới nhắc nhở: “Mạc phu nhân, đừng cọ nữa, em mà cọ nữa thì anh thật sự nhịn không được.”



Lê Hương căn bản không cướp được sách, thậm chí còn không có chạm vào một góc sách, thật là xáu hỗ quá, trong lòng cô đang dâng lên lòng chiên đâu hừng hực thì đột nhiên nghe thấy anh kêu một tiếng, động tác cứng đò, cô vội vàng nhìn vê phía anh.



Sau đó cô mới phát hiện tư thê của hai người có bao nhiêu mờ ám, không biết từ lúc nào cô đã trèo lên người anh ,lúc nãy khi cướp sách, cô cách lớp áo mỏng cọ lung tung trên người anh.



Hàng mi cánh bướm Lê Hương run lên, cô mới chậm rãi nhận ra anh đang trêu chọc cô, anh cô tình CƯỚP sách y học của cô đề trêu chọc cô, cô nhanh chóng siết chặt nắm tay đập anh hai cáo: “Mạc tiên sinh, sao anh lại hư hỏng như vậy! “



Mạc Tuân trực tiếp ném cuốn sách y học trong tay xuống tắm thảm len mêm mại.



“A, sách của eml” Lê Hương muôn xuông giường nhặt nó lên.



Mạc Tuân ôm chặt vòng eo yêu kiều của cô: “Mạc phu nhân, sao em lại không có ý thức tự giác làm vợ chút nào thế? Tối nay em định đọc sách qua đêm hả, em biến anh thành vật trang trí sao?”



“Vậy… anh muốn thế nào, không phải vừa nói để em lớn lên sao?”



“Anh nói đề em lớn lên, nhưng anh đã phát triển tốt lắm rồi, em cả ngày nghiên cứu sách y, tại sao không nghiên cứu chồng em một chút?



Chông của emgân đây có chút không khỏe?”



Lòng Lê Hương rơi lộp bộp, không phải anh lại sắp phát bệnh chứ?



“Anh không khỏe chỗ nào, đề em nhìn xem, là đầu sao?” Lê Hương đặt tay nhỏ lên trán anh, cũng không nóng mà.



Mạc Tuân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Gần đây trên người anh có một chỗ thường xuyên khó chịu, khi không gặp em thì sẽ khá hơn chút, lúc thây em thì sẽ không thoải mái, lâu dần sẽ… rất đau…



Lê Hương nhanh chóng nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp to bằng lòng bàn tay đã vô cùng nghiêm trọng: “Mạc tiên sinh, trước tiên anh đừng hoảng sợ, em sẽ bắt mạch xem cho anh một chút.”



Mạc Tuân thấy dáng vẻ nghiêm, túc của cô, anh nhanh chóng năm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó chậm rãi đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên vòng eo hẹp của anh: “Mạc phu nhân, em phải xem kỹ một chút.”



Đầu nhỏ của Lê Hương ‘ đùng”



một tiếng, cô nhanh chóng hiểu ỷ anh, đầu ngón tay mêm mại chạm vào làn da mỏng manh và nóng bỏng của anh như thê bị nhiễm điện, cô muốn rút ra ngay lập tức: “Mạc tiên sinh, em muốn cách xa anh một chút, dáng vẻ đen tôi của anh quá đáng sợ.



Mạc Tuân ôm cô vào lòng, khóa chặt cô trong tay, phủ lên vành tai trắng như tuyết của cô, thấp ‘ giọng dỗ dành: „Mạc phu nhân… vợ yêu của anh..



Khuôn mặt của Lê Hương đỏ bừng, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, có lẽ không ai có thê biết răng Lục.



Hàn Đình, lão đại hô mưa gọi gió ở giới thương trường cũng có lúc nũng nịu, mong ( được quan tâm, xương cốt cô cũng mêm nhữn theo tiếng gọi của anh luôn rôi.



Lê gia.



Lê Nghiên Nghiên trở về nhà, vừa đi vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan.



Sắc mặt Lê Chấn Quốc âm trầm mắng: “Lý Ngọc Lan, bà đúng là sao chôi, ban đầu nêu bà không đề cho Lê Hương gả thay mà đề Nghiên Nghiên gả vào U Lan Ủy ên thì bây giờ U Lan Uyễn đã là Hi phu nhân rôi!”



Lý Ngọc Lan tức giận, nhưng nhanh chóng đáp lại: “Lê Chấn Quốc, ban đâu gả thay ông cũng gật đầu, ai mà biết chủ nhân của U Lan Uyễn lại là Mạc Tuân, bây giờ ông đồ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi, bản thân ông chưa từng sai sao?”
Chương 266:



Lý Ngọc Lan cãi lại khiến Lê Chấn Quốc nồi giận, mấy ngày nay ông ta sống thoải mái làm sao, cả người đều muốn bay lên. Ông ta chú tâm chuẩn bị kỹ lưỡng tiệc sinh nhật, ôm mộng làm quốc trượng nhưng cuôi cùng lại trở thành trò cười. Giờ mọi người đều tranh nhau rút vốn, ông quả thật rơi từ thiên đường xuông địa ngục.



Hai ngày qua Lý Ngọc Lan vốn phục vụ ,ông ta rât tốt, ông ta cũng thuận mắt với Lý Ngọc Lan, nhưng giờ ngay khi chuyện này xảy ra, chỉ số ác cảm của ông ta đôi với Lý Ngọc Lan lại tăng thăng lên rôi.



“Lý Ngọc Lan, bà còn dám mạnh miệng, nhìn lại một chút những chuyện lộn xôn trước đây bà làm đi, mọi người đều chỉa mũi dùi vào tôi.



Vốn dĩ Hà Nghiên Nghiên làm tôi nở mày nở mặt nên tôi tha cho bà một lần, nhưng hai mẹ con bà biến bữa tiệc sinh nhật thành như vậy, Lê Hương lại trỏ thành Mạc phu nhận, tất cả những chuyện này đều là lỗi của bà! “Lê Chấn Quốc tức giận nói.



Lý Ngọc Lan cũng rất tức giận: “Lê Chấn Quốc, ông luôn ích kỷ như vậy, khi chúng tôi có giá trị sử dụng thì ông liền theo chúng tôi, một khi chúng tôi mắt đi giá trị sử dụng thì ông sẽ trở mặt, chối bỏ không nhận người. Ông có yêu Nghiên Nghiên, – yêu. tôi sao, người ông yêu nhất chỉ có-ông thôi!”



“Câm miệng cho tôi!” Lê Chấn Quốc bước tới, giơ tay tát Lý Ngọc Lan.



Lý Ngọc Lan trực tiệp bị tát ngã nhào trên sô pha, bà ta che mặt: “Được lắm Lê Chấn Quốc, ông, lại đánh tôi, hôm nay tôi liều mạng với ông!”



Lý Ngọc Lan túm lầy Lê Chấn Quốc.



Lê Chấn Quốc đối phó với một người phụ nữ vẫn còn dư sức, ông ta bằng một tay đã bóp cô Lý Ngọc Lan, tát Lý Ngọc Lan máy bạt tai.



Phòng khách của biệt thự hỗn loạn, lão gia và phu nhân lại đánh nhau ở đây như phát điên, người làm đều sợ đên mức không dám phát ra tiếng động, trốn trong góc run lầy bầy.



Lê Nghiên Nghiên đứng trên hành lang lạnh lùng nhìn hai người đang đánh nhau, cô ta bước tới, bình tĩnh nói: “Đủ rồi, hai người đùng đánh nhau nữa!”



Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan miễn cưỡng tách ra, trên mặt Lê Chấn Quốc đã hằn lên một vài vết đỏ, lớp trang điểm tinh xảo của Lý Ngọc Lan đã bết bát, trên mặt bà ta có mấy dấu bàn tay.



“Nghiên Nghiên…” Lý Ngọc Lan chạy về phía trước năm lây bàn tay nhỏ bé của Lê Nghiên Nghiên, bà ta chật vật khóc: “Nghiên Nghiên, bô con đánh mẹ, ông ta cảm thây mẹ con chúng ta không có giá trị lợi dụng!”



Lê Chấn Quốc nhìn Lê Nghiên Nghiên, trước đây đây là đứa con gái mà ông ta yêu thích và tự hào nhật, lúc nào mặt mày cũng vui vẻ đón chào, nhưng bây giờ ông ta lại hừ lạnh một tiêng: “Nghiên Nghiên, con đi tìm Mạc tổng rồi, Mạc tổng nói thế nào, có thê ly hôn với Lê Hương cưới con không?”



Lê Nghiên Nghiên nhìn Lê Chấn Quốc: “Bồ yên tâm đi, con không có thua, Mạc Tuân nhất định sẽ ly hôn Lê Hương để cưới con.”



Nghe giọng điệu khẳng định của Lê Nghiên Nghiên, vẻ mặt của Lê Chấn Quốc dịu đi một chút: “Nghiên Nghiên, bố vẫn luôn đặt kỳ vọng rất lớn vào con, bố nuôi con từ nhỏ, chẳng những đốt cả ngần ấy tiền vào người con, thậm chí còn… đưa từ vn y học của mẹ Lê Hương lưu ữ giao lại cho con, cuốn từ điển y: hết đó rất quan trọng, đã nhiều năm như vậy những lão đầu của Đề Đô Thành này vần còn đang tìm kiếm tung tích cuôn từ điển .y học đó, mặc dù trong tay con chỉ có một quyển nhưng đã là vô giá rồi!”



Kỹ năng y học của Lê Nghiên Nghiên đã tiên bộ nhảy vọt L trong những năm qua, cũng bởi do cô ta đã có được tập đâu tiên của từ điển y học do mẹ của Lê Hương để lại.



Từ điên y học này quả thật tuyệt vời, các phương pháp châm cứu được ghi lại trong đó huyễn hoặc khó lường, những năm này Lê Nghiên Nghiên đã nghiên cứu nó mãi, nhưng đáng tiệc là cô ta không có tài năng vệ y học, dù có nghiên cứu ngày đêm đọc sách, chăm chỉ cực khổ, nhưng vẫn không thể hiểu thấu. đáo được bí ân bên trong, chỉ có thể bắt chước được lớp lông bên ngoài.



Tuy nhiên, lớp lông ngoài này cũng đủ đề khiến cô ta trở thành nữ y khoa thiên tài rồi.
Chương 267: Là Một Bí Ấn



“Bố, mẹ của Lê Hương rốt cuộc là ai vậy, bộ từ điền y khoa kia có phải, bà ta là tác giả không, bà ta cùng Đề Đô Thành có quan hệ gì?” Lê Nghiên Nghiên hỏi.



Nghĩ đến nữ thần ngày xưa, Lê Chấn Quốc fan cuồng lộ ra vẻ buôn bã, nhẹ nhàng hoài niệm lắc đầu: “Bố chẳng hay biết gì cả, hiểu biết của bố về bà ta rất ít, chỉ biết là Y Học Đại Thành cũng xuất phát tử Đế Đô Thành, Đề Đô Thành rồng cuốn hồ phục, nhánh hệ phái y học rất nhiều, trung tâm noi đó tuyệt đôi không phải. là người phàm chúng ta chạm vào được, bà ta… đến từ Đề Đô Thành, .còn mây thứ khác… Ông nội con hẳn biệt một ít, chỉ là ông nội con từ trước đến nay chưa từng nói với bố.”



Mẹ của Lê Hương – Lâm Thủy Dao là một bí ân, chưa ai thực sự thấy rõ bà.



Lê Nghiên Nghiên không nói nữa, cô ta khổng cách nào biết được quá khứ của Lâm Thủy Dao, từ trực giác của cô ta thì Lâm “Thị Dao dường như mang theo một thể lực thân bí mạnh mẽ nào đó, nêu cuốn kinh điền y học đó là do bà viết, thì bà thật sự… Sau”



đáng sợ.



Cô ta chỉ mới xem tập đầu tiên của cuốn từ điển y học thôi mà đã cảm – thấy kinh sợ, không biết bộ từ điển y học còn lại bao nhiêu tập nữa, và bây giờ nó thuộc vệ tay ai, những thứ kia là vật mà mây lão đầu Đề Đồ một mục tìm kiêm.



Tập đầu tiên của bộ từ điển y học này trước khi Lâm Thủy Dao qua đời đã đề lại cho con gái bà Lê Hương.



Tuy nhiên, Lê Chấn Quốc đã giao tập đầu tiên của cuốn từ điển y học này cho con gái mình là Lê Nghiên Nghiên.



ù gì đi nữa, Lâm Thủy Dao đã chết, con gái Lê Hương của bà từ nhỏ đã bí nhét vào nông thôn, chẳng qua chỉ là con phề tài y học mà thôi Nhận ra điều này này khiến Lê Nghiên. Nghiên có chút vui mừng: “Bô, mặc dù Lê Hương. bây. giò đã là Mạc phu nhân, nhưng điều này không thể thay đổi sự thật rằng con ả đó chỉ có trình độ học vấn trung học và phế năng về y học. Mạc Tuân tạm thời bị con ả đó mê hoặc, nhưng con tin anh ấy rất nhanh sẽ chán thôi, con đã liên lạc với giáo sư Tiền Thánh Lê viện nước F, giáo sư Tiền là thầy. của con, hai ngày này giáo sư Tiền sẽ bay đến Hải Thành.”



Hai mắt Lê Chấn Quốc vui vẻ: “Thật sao? Vậy thì tốt quá! Bây giờ bên ngoài đồn đãi con không hay lắm, Thánh Lê viện coi như là cung. điện của ngành y, cũng là trường cũ của con, giáo sư Tiền rất nhanh sẽ thu hút ánh mất đại chúng đến nữ y khoa thiên tài con, mà Lê Hương cùng đặt trên bàn cân với con thì chẳng là cái định gì cả.”



Lê Nghiên Nghiên biết tình hình hiện tại của mình không tốt, cô tạ không dám lộn xộn, nhưng cô ta rất tự tin, tài năng luôn là cách tây trăng tốt nhật.



Mà Lê Hương chỉ là một phế tài!



“Bó, giờ con hơi mệt, con đi nghỉ ngơi trước đi, còn nữa con mong hai người đừng đánh nhau nữa, nêu bị đám phóng viên truyền thông đó bắt được, sẽ lên báo ngay đó.”



Nói xong, Lê Nghiên Nghiên quay người lên lầu.



“Nghiên Nghiên…” Lý Ngọc Lan nắm lây tay Lê Nghiên Nghiên.



Lê Nghiên Nghiên liếc nhìn Lý Ngọc Lan, cô ta thật sự rất oán hận, nêu như Lý Ngọc Lan không bày ra kế gả thay Kia thì bây giò Mạc phu nhân – chính là cô tal Lê Nghiên Nghiên lạnh lùng rút tay đi lên lâu.



Mặt Lý Ngọc Lan đầy ủy khuất ảm đạm, Lê Nghiên Nghiên là chỗ dựa cuôi cùng của bà ta. Giờ đây, môi – quan hệ giữa hai mẹ con chỉ cân mây lời nói đâm chọt của Lê Hương đã có xuất hiện vết rạn trí mạng. Lê Chấn Quốc lại bắt đầu chán ghét bà ta, cuộc sông của bà ta lại liên tiễp gặp xui.



Lý Ngọc Lan cảm thấy mình lại quay về thât bại, thậm chí lân này còn thảm hại hơn.
Chương 268:



Lê Nghiên Nghiên trở lại phòng, cô ta mở ngăn kéo lây ra một mảnh ngọc.



bội.



Mảnh ngọc bội này là do Mạc Tuân tặng cho Lê Hương cách đây sáu bảy năm, nhưng cô ta đã nhân cơ hội đề lầy trộm nó.



Ký ức của Lê Nghiên Nghiên quay lại ngày tuyết rơi dày đặc. Lê Hương trong băng tuyêt đã cứu Mạc Tuân đang hấp hối, đưa anh vào một hang động, bọn họ ngủ cùng nhau suối một đêm. Sáng hôm sau, không chỉ có Tô Hi và Lê tiểu Điệp, cô ta cũng có ở đó.



Cô ta tận mắt nhìn Tô Hi tức giận bỏ đi, Lê tiểu Điệp đuôi theo, sau đó Lê Hương đi ra khỏi hang tìm quân tiếp viện, lúc ấy cô ta ở bên ngoài hang.



Lê Hương sẽ không biết rằng chân trước cô vừa đi thì chân sau thủ hạ của Mạc Tuân đã tìm thấy anh.



Những thủ hạ kia được đào tạo bài bản, thái độ cung kính đưa Mạc Tuân lên chiếc xe limousine. Lúc đó cô ta đã kiệm tra biển SỐ xe, đó là một – chiếc xe đến từ Đề Đô, và biển SÔ xe là loại đắt đỏ.



Nhịp tim của Lê Nghiên Nghiên lúc đó đập rất dữ dội, cô ta đoán được – Lê Hương đã vô tình cứu một đại nhân vật.



Khi Mạc Tuân rời đi, anh đưa khối ngọc bồi cho Lê Hương, nói rằng anh sẽ tìm đến cô nhanh thôi. Lê Hương đặt khối ngọc bích vào ngăn kéo khóa lại, Lê Nghiên Nghiên tìm cơ hội đề đánh lạc hướng Lê Hương, lầy trộm khối ngọc bội này chiếm làm của riêng.



Cô ta đã luôn chờ Mạc Tuân đến tìm cô ta, một ngày nọ, khi một chiếc Rolls-Royce Phantom treo biên số Đế Đô lại đến vùng nông thôn, cô ta chủ động xuất hiện, giao ngọc bội cho Mạc Tuân, nói rằng cô ta đã cứu anh.



Sau đó Mạc Tuân đáp ứng với cô ta ba điều, cô ta có thê yêu câu bát kỳ điều gì.



Lê Hương không hề hay biết tất cả những điều này.



Cho đến bây giờ, Lê Hương cũng không biệt năm đó cô cứu Mạc Tuân. và Mạc Tuân cũng không hay biết răng cô gái cứu mạng, khiến anh nhớ mãi không quên suốt bao năm qua chính là Lê Hương.



Tuy nhiên, số phận cứ thế xoay tròn, cứ như mọi thứ đã được sáp đặt sản, ai ngờ răng việc gả thay được rắp tăm bày kê đã khiên Lê Hương trở vê nông thôn, cưới Mạc Tuân, trở thành Mạc phu nhân.



Lê Nghiên Nghiên năm chặt khôi ngọc bích này trong lòng bàn tay, cô ta biệt răng mình vận chưa thua, cô ta vân là ân nhân cứu mạng của Mạc Tuân.



Năm đó cô ta đã đồng ý với Mạc Tuân, cô ta không được nói với ai vệ việc cứu anh, cô ta cũng không muôn cho bắt cứ ai biết về chuyện này.



Vì vậy Lê Nghiên Nghiên chắc chắn Mạc Tuân sẽ không nói cho Lê Hương nghe chuyện cứu mạng năm đó, anh và Lê Hương không cách nào nhận ra nhau, lời nói dồi của cô ta sẽ vĩnh viễn không bị vạch trần.



Lê Nghiên Nghiên nhớ rằng anh đã nói qua điện thoại răng anh không bao giò quên được đềm đó suốt nhiều năm qua, anh vừa cưng chiều Lê Hương, nhưng đồng thời anh cũng g giữ n sự mềm yếu trong lòng cho cô gái đi Một Lê Hương, đã khiến anh yêu hai lần.



Tuy nhiên, cô gái đó bây giờ là cô tal Lê Nghiên Nghiên biết cô ta dựa vào cái gì, chỉ cân cô ta còn câm trên tay mảnh ngọc bội này, Mạc Tuân sẽ không thật sự bỏ rơi cô ta, cô ta vẫn còn cơ hội!



Lúc này, tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Lý Ngọc Lan đây cửa đi vào, trong tay bà ta càm một cốc sữa ấm, lấy lòng nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, con đang trách mẹ sao? Mẹ thực sự không biết chuyện mà, con là người mà mẹ yêu nhật trên đời này.”



Lê Nghiên Nghiên cắt khôi ngọc bội, sau đó quay đâu nhìn Lý Ngọc Lan: “Mẹ, con tin mẹ yêu con nhật, hiện tại con cân mẹ làm một chuyện.”



“Chuyện gì vậy?” Lý Ngọc Lan hỏi.



Lê Nghiên Nghiên lấy ra một con dao nhọn, đặt ở trước mặt Lý Ngọc Lam: “Mẹ cắt cổ tay đi.”
Chương 269:



Lý Ngọc Lan hít sâu một hơi, tuy rằng bà ta yêu con gái Lê Nghiên Nghiên của mình, nhưng bà ta không muôn chết: “Nghiên Nghiên, con đây là…



Viện nghiên cứu Xu Mật.



Sắc mặt Triệu Lập Anh rất tệ, bởi vì anh ta cũng biệt Lê Hương thật ra là Mạc phu nhân, bây giờ toàn bộ Hải Thành còn người nào không biết chứ, tất nhiên chuyện này cũng lan truyền trong viện nghiên cứu.



Một số đồng nghiệp xung quanh anh ta cũng bàn tán xôn xao, “Cách đây một thời gian trên diễn đàn của viện nghiên cứu còn cho răng Lê Hương ngoại tình với Mạc tổng, không ngờ họ là một cặp vợ chông hợp pháp, chẳng trách hôm đó Mạc tổng trực tiệp lái chiếc Rolls-Royce Phantom vào tận viện đề ủ ủng hộ Lê Hương.”



“Bây giò Lê Hương đã là người nồi tiêng rồi, mọi người ở đây đêu gửi ảnh meme “cầu ban phước” cho cô ây đó.”



“Thảm nhất chính là Lê Nghiên Nghiên rồi, bây giờ toàn bộ internet đều nói cô ta đa tình, tự mình đa tình.”



Nói đến Lê Nghiên Nghiện, Triệu Lập Anh lập tức không hài lòng liếc những đồng nghiệp đó, những đông nghiệp đó nhanh chóng ngừng nói, mọi người đều biết mâu thuẫn giữa Lê Hương và Triệu Lập Anh, bâu không khí có chút lúng túng.



Lúc này, một cô gái năng động và xinh xắn bắt ngờ lọt vào tâm ngăm của mọi người, “xoạt” một cái đã thu hút sự chủ ý của mọi người.



Một số đồng nghiệp nhanh chóng nói, “Nhìn kìa, người đẹp!”



“Wow, nhìn cặp giò đó đi, đẹp vãi!”



“Viện nghiên cứu của chúng ta lại tuyển người khi nào thê? Còn là một đại mỹ nhân như vậy.”



“Mỹ nhân này nhìn lạ mắt quá, có lẽ là người mới tói, nhưng lại không nghe nói trong viện lại có người mới mà nhỉ?”



Triệu Lập Anh vừa ngắng đầu đã nhanh chóng bị bóng dáng xinh đẹp trước mặt thu hút, anh ta thấy cô gái kia mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt và váy ngăn màu đen, giỗng như đồng – phục, với mái tóc đen dài được thắt hai bím và xõa trước vai, chân mang đôi giày trắng, chỉ cần nhìn từ phía sau cũng khiên người ta cảm thây trẻ trung và tràn đầy năng lượng.



Triệu Lập Anh cũng thích phụ nữ đẹp, nên anh ta cũng bị Lê Nghiên Nghiên hấp dẫn, lúc này ánh mắt của anh ta dán trên đôi chân thon thả của cô gái kia, đột nhiên cảm thấy đôi chân nảy không thua kém gì Lê Nghiên Nghiên.



Lê Nghiên Nghiên bình thường thanh tú đoan trang, nhưng cô gái này lại có vẻ ngoài dễ thương và năng động, Triệu Lập Anh trong lúc nhật thời khó mà rời mắt được.



Lúc này, rất nhiêu người đi tới vây quanh cô gái: “Trời ạ, cô khác quá, trở nên xinh đẹp như vậy, tôi cũng không dám nhận ra cô!”



Cô gái quay mặt lại, chính là Song Song.



Song Song nhìn mọi người cười nói: “Nào có khoa trương như vậy, chỉ là tôi mới vừa giảm cân một chút, thanh minh sớm chút đã, tôi là đẹp tự nhiên đấy, không động dao kéo đâu!”



Song Song không phải là gầy hơn một chút, mà là sút 25kg. Cô bây giờ chỉ hơn hơn 45kg, cô gái béo nhỏ ngày trước đã RioiP chóng trở nên xinh đẹp lả lướt.



Ngũ quan Song Song vốn dĩ rât đẹp, nhưng bây giò gây đi mới lộ ra khuôn mặt trái xoan nhỏ xinh, đôi mắt to long lanh, khiến người yêu thích không thôi.



Đôi mắt Triệu Lập Anh rơi vào trên người Song Song co rút kịch liệt, cả người sững sờ tại chỗ, anh ta không thê tin được cô gái hoạt bát năng động trước mặt lại chính là Song Song mà trước đây anh ta từng ghét cay ghét đắng!



Làm thế nào mà cô có thể sút cân rồi trở nên xinh đẹp như vậy được chứ?



Vào lúc này, một số đồng nghiệp xung quanh anh ta đều bị cô thu hút.



“Hóa ra là Song Song!”



“Song Song đã lâu không đến viện, hóa ra cô ây đã đi giảm cân!”



“Chúng ta nhanh đi nhìn một chút.”



Một số đồng nghiệp chạy về phía trước bao quanh Song Song.



Lúc này không. biết là ai lên tiếng: “Song Song, cô xem tổ trưởng Triệu đang ở phía trước kìal”



Song Song ngắng đầu, bắt gặp Triệu Lập Anh.
Chương 270:

Anh cũng nhìn Song Song, anh ta trước mặt Song Song rất tự – tin, dù sao thì Song Song cũng thích anh ta, đột nhiên anh ta nghĩ thâm, Sao cô không giảm cân sớm hơn, nêu ban đầu cô xinh đẹp chói mắt, dễ thương hoạt bát như vậy, có lỗ anh ta sẽ không bị Lê Nghiên Nghiên háp dẫn.

Có phải cô giảm cân vì anh ta không?

Nếu cô lại tỏ tình với anh ta, anh ta nên lựa chọn như thế nào, đau đầu ghê.

Trong biểu cảm phức tạp của Triệu Lập Anh, Song Song nhệch đôi môi đỏ mọng: “Cái gì mà tổ trưởng Triệu, mấy người quên mắt là lúc trước chủ nhiệm Chu đã cắt chức tô trưởng của anh ta rồi sao, nêu tôi nhớ không lầm, anh ta bây giờ chỉ ở viện quan sát thôi”

Triệu Lập Anh cảm giác như một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống khiến anh ta lạnh thấu tim.

Lúc này, Song Song đi tới: “Phiền nhường đường chút, chó ngoan sẽ không cản đường!”

Sắc mặt Triệu Lập Anh trắng bệch.

Song Song một giây cũng không muốn lãng phí vào anh ta, cô ta lướt qua vai anh ta, đi đến phòng thuốc, lúc này cô liền thấy một bóng dáng mảnh mai, là Lê Hương.

Lê Hương đã đến từ sớm, bây giờ đang đứng trước phòng thuốc, đôi mắt cô ngạc nhiên mừng rỡ vừa âm áp nhìn Song Song.

Trong lòng Song Song ấm áp, nhanh chóng chạy về phía trước: “Lê Hương!”

Lê Hương nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô ây, nhìn lên nhìn Xuông cô ấy máy lần: “Song Song, cô gây bao nhiêu kí thê? Lúc nãy tôi thầy cô như đại minh tinh bị mọi người bao vây ây, làm tôi không dám tiên lên, Song Song, bây giờ cô đẹp lắm ý. ỷ Song Song chớp chớp mắt: “Quán Qưni đây đều là công lao của cô, thuốc do cô điều chế rất hữu dụng, tôi phải cảm ơn cô nhiều lắm đó!”

Lê Hương cong lên môi đỏ mọng, thập giọng nói: “Vậy cô đã cảm on tôi rồi, về? đã tặng tôi hoa Mạn Đà La mài”

Hai cô gái trò chuyện rât vui vẻ nhưng Triệu Lập Anh lại đứng đơ ra tại chỗ, vốn dĩ anh ta còn rất kiêu ngạo khi thấy Song Song lột xác như thê, – Ehifg đang tưởng tượng linh tính thì Song Ko đã dội xuống một chậu nước lạnh, gọi một câu “chó cản đường, tiễn anh ta ra ngoài hàng ngàn đăm, coi anh ta như không khí, ngay cả hô hấp của mình Triệu Lập Anh cũng không nghe được, tất cả kiêu ngạo cùng hư vinh mắt sạch.

Lúc này, tiếng cười nói trầm thấp của đám đồng nghiệp kia vang lên bên tai.

“Có vẻ như Song Song thực sự không thích tổ tr… Triệu Lập Anh rồi.’ “Song Song người ta tốt biết bao, trước kia cô ấy còn từng đưa đồ ăn sáng cho Triệu Lập Anh, sau đó anh ta lại có cảm tình với Lê Nghiên Nghiên, còn chịu nhiều lần bị anh ta li nhục, nếu là tôi thì đã đá văng Triệu Lập Anh từ lâu.”

“Người ta nói mỗi cô gái mập đều là một mỹ nhân tiềm tàng mà, Song – Song giờ đã lột xác trỏ nên lộng lẫy chói lóa như vậy, chắc chắn ihnn tương lai Sẽ có nhiều chàng trai theo đuôi cô ây.”

“Ý của anh là gì, có phải anh muốn đuổi theo Song Song không?”

Hai bàn tay buông thống bên hông của Triệu Lập Anh bị anh ta năm chặt thành năm đâm, cảm giác nhục nhã bị chỉ trỏ vào củng với đả kích của Song Song giáng cho không ngừng khuây động trái tim anh ta, khiên anh ta xấu hồ đến cực điểm.

Lúc này xung quanh náo loạn: “Nhìn kìa, Lê Nghiên Nghiên đến rồi!”

Lê Nghiên Nghiên đến rồi!

Trò hề trên Weibo vừa mới hạ màn, dư âm vẫn còn, bây giờ Lê Hương và Lê Nghiên Nghiên lần đầu tiên đứng cạnh nhau, ảnh mắt của mọi người nhanh chóng nồi lên bàn tán sôi nổi.

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên hôm nay rất phờ phạc, trên người cũng không còn nét thanh tú nhu mì thường ngày, cô ta mặc một chiếc váy đen, toàn thân có chút ốm yếu tái nhọt.

Triệu Lập Anh đã bình tĩnh lại rất nhiều, bước nhanh đến bên cạnh Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Ngiên, em không sao chứ?”

Lê Nghiên Nghiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tô trưởng Triệu, rất xin lỗi, là em liên lụy đên anh.”

Dáng vẻ này của Lê Nghiên Nghiên lại-khiến cô ta có thêm máy phân điềm đạm đáng yêu, Triệu Lập Anh nhanh chóng nói: “Nghiền Nghiên, đừng nói như vậy, em mới là người vô tội nhât.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom