Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Ngạo kiều hại chết người
Xong phim!
Dạ Nhất và Lương ma ma trong đầu nghĩ thế.
Dạ Nhất muốn kéo vãn tình thế, "Vương gia, có cần đuổi theo không?" Mị cô nương tiếp tục hiểu lầm vậy thì to chuyện!
Nhưng mà Dạ Mặc Thần khó chịu quát: "Đuổi cái đầu ngươi! Nàng muốn đi thì cứ để nàng đi! Sao phải đuổi theo? Có gì phải giải thích?"
Sau cùng chốt lại một câu:"Bổn vương cũng đâu có thích nàng!"
Minh Vương điện hạ trong lòng không hiểu sao khó chịu cực kỳ, nhưng mà vẫn cắn răng nói cho xong. Nếu giờ đổi ý, vậy không phải chứng minh lời nói phía trước chỉ là mây bay thôi sao, kia có khác gì tự vả mặt?
Cho nên, vì một phút ngạo kiều, Minh Vương điện hạ đã vô tình đem sự nghiệp truy thê từ cấp siêu khó đẩy lên cấp bậc địa ngục!
Bây giờ Dạ Mặc Thần vẫn hồn nhiên không hề hay biết, đợi đến ngày tháng năm nào đó sau này hắn nhớ lại, quả thật hối đến ruột đều xanh.
E hèm~ Nhất thời hứng quá nói lố, trở lại hiện tại\-\-\-
Dung Mị một đường tức giận nhằm thẳng cửa bước đi, nàng không muốn ở lại vương phủ này thêm một giây phút nào nữa!
Dọc đường đi, Dung Mị bực bội nhấc chân đá mạnh vào thân cây, một cây liên tiếp một cây cứ thế bị gãy ngã xuống.
Kết quả là tạo thành một cuộc "đại tàn sát" cây xanh, nàng đi tới đâu là cây ngã tới đó.
Đám hạ nhân cũng bị kinh đến, xôn xao núp dọc đường đi, bát quái nhưng không hề dám ló mặt ra ngoài.
"Cô nương sao vậy?"
"Không biết, mới vừa từ thư phòng đi ra..."
"Chẳng lẽ cãi nhau với vương gia?"
"...."
Dung Mị căn bản không hề để ý đám người bởi vì hiện tại nàng đang tức giận, rất tức giận!
Dạ Mặc Thần đáng ghét!
Nàng Dung Mị có kém như vậy sao? Thích nàng là mắt mù sao?
Đáng giận!
Làm như bổn cô nương cần lắm!!
Lúc trước nàng khắp nơi chạy trốn, hắn cứ truy theo xuất hiện trước mặt nàng. Hiện giờ lại dám ghét bỏ nàng?!
Hắn nghĩ hắn là ai a!
Càng nghĩ, Dung Mị càng tức giận, xen vào đó là một cảm giác hơi ủy khuất, nhưng nàng chính mình cũng không biết bản thân ủy khuất cái gì...
Dung Mị cũng không nhớ mình đi thế nào, lúc sực tỉnh lại đã đứng trước bức tường tây viện quen thuộc ở Hầu phủ.
Dung Mị thả người nhảy lên, lúc chuẩn bị tiếp đất, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại.
Trong viện, một nam tử hắc y, tay ôm trường kiếm lẳng lặng mà đứng.
Nghe thấy động tĩnh, hắn cũng xoay người.
Bốn mắt nhìn nhau...
Trong bóng đêm, đôi mắt phản chiếu lam quang u lãnh, hắn nhìn nàng không nói một lời, cũng không nhúc nhích.
Dung Mị sờ sờ mũi, Dung Kỳ quả nhiên là cao thủ, nhất thời phân tâm nên không cảm nhận được có người, che dấu rất tốt.
"Nửa đêm nửa hôm, ca ca đại giá quang lâm không biết là có chuyện gì?"
Nàng nhảy xuống đất chậm rãi đi lại chỗ hắn.
Dung Kỳ ánh mắt căng thẳng, nhớ đến hành động của nàng lúc trước, theo bản năng lui về sau một bước.
Dung Mị thấy vậy hơi sửng sốt, bỗng cất tiếng cười khẽ, nhất thời buồn bực cũng tiêu tan hơn nửa.
"Ca ca, ngươi sao vậy? Với thực lực của ngươi, chẳng lẽ còn sợ ta ăn ngươi sao? Haha~"
Dung Kỳ nắm chặt tay, biểu tình băng sương trên mặt cơ hồ sắp tạc nứt.
Dung Mị cũng không trêu chọc hắn nữa, ai biết vị ca ca này mà giận lên thì thế nào chứ?
"Ca ca đến là có chuyện gì?" Nàng hỏi thẳng vấn đề.
Dung Kỳ mở miệng, giọng nói kiên định: "Từ nay về sau, ngươi chính ta nàng, muội muội của ta!"
Dung Mị ngạc nhiên, nửa đêm nửa hôm đến là vì muốn nói cái này? Dung Kỳ đã âm thầm bảo vệ 'Dung Mị' lâu như vậy, cứ dễ dàng từ bỏ thế ư? Để cho một linh hồn xa lạ như nàng ở lại thân thể muội muội hắn?
Dung Kỳ, rốt cuộc đang nghĩ gì?
Nam tử ánh mắt sâu thẳm, hoàn toàn không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Trong cái nhìn tìm tòi nghiên cứu của Dung Mị, Dung Kỳ thản nhiên đẩy cửa vào phòng nàng.
Dung Mị cũng không chậm theo sau, xem ra đêm nay sẽ rất dài đây~
Trong phòng, hai người ngồi xuống bàn.
Dung Mị là người có nhiều nghi vấn nhất: "Ca ca, sao ngươi lại đối tốt với 'Dung Mị' như vậy?"
"Mỹ nhân mẫu thân rốt cuộc là ai?"
"Còn có...!"
Dung Kỳ nhẹ hớp một ngụm trà, nhíu mày, trà nguội rồi. Trà này căn bản là loại rẻ tiền ngoài chợ, khó uống!
Nhắc mới nhớ, tiểu viện này nằm ở nơi hoang vắng nhất hầu phủ, cũng không thấy có nha hoàn hay hạ nhân nào...
Càng nghĩ, khuôn mặt tuấn tú càng thêm lạnh lẽo.
Bọn họ chính là đối xử như vậy với muội muội hắn sao!? Lúc hắn ở đây đã vậy, e là lúc trước càng thêm quá đáng!
Dung Mị không thấy trả lời liền lay lay cánh tay hắn, "Ca ca! Ca ca!"
Dung Kỳ:"Mị Nhi, hiện tại ta không thể nói cho ngươi bất cứ điều gì"
Dung Mị nhíu mày:"Hiện tại không được, vậy chừng nào mới được?" Cũng không thể giấu nàng cả đời chứ?
Sống mà không biết mình là ai... Quá nguy hiểm! Có khi chết thế nào cũng không biết!
Dung Kỳ mặt vô biểu tình, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Khi nào ngươi tìm thấy đủ bốn mảnh bản đồ, ta sẽ nói cho ngươi."
Dung Mị: !!! "Ngươi biết?! Vậy mảnh bản đồ ta lấy của ngươi..."
Dung Kỳ gật đầu:"Đó vốn là cho ngươi."
Dung Mị ngạc nhiên, cho nàng? Mảnh bản đồ hẳn dùng cả tính mạng để bảo vệ trong rừng cây... là vì mang về cho nàng?
Dung Mị nghẹn lời, không biết nói gì mới đúng.
Đời trước chính mình luôn đơn độc, xuyên không lại có thêm một tiểu đồng bọn là Tiểu Mạch và bằng hữu Dạ Mặc Phong, bây giờ nàng cảm thấy... Có thêm một ca ca nữa, cũng không tồi!
Dạ Nhất và Lương ma ma trong đầu nghĩ thế.
Dạ Nhất muốn kéo vãn tình thế, "Vương gia, có cần đuổi theo không?" Mị cô nương tiếp tục hiểu lầm vậy thì to chuyện!
Nhưng mà Dạ Mặc Thần khó chịu quát: "Đuổi cái đầu ngươi! Nàng muốn đi thì cứ để nàng đi! Sao phải đuổi theo? Có gì phải giải thích?"
Sau cùng chốt lại một câu:"Bổn vương cũng đâu có thích nàng!"
Minh Vương điện hạ trong lòng không hiểu sao khó chịu cực kỳ, nhưng mà vẫn cắn răng nói cho xong. Nếu giờ đổi ý, vậy không phải chứng minh lời nói phía trước chỉ là mây bay thôi sao, kia có khác gì tự vả mặt?
Cho nên, vì một phút ngạo kiều, Minh Vương điện hạ đã vô tình đem sự nghiệp truy thê từ cấp siêu khó đẩy lên cấp bậc địa ngục!
Bây giờ Dạ Mặc Thần vẫn hồn nhiên không hề hay biết, đợi đến ngày tháng năm nào đó sau này hắn nhớ lại, quả thật hối đến ruột đều xanh.
E hèm~ Nhất thời hứng quá nói lố, trở lại hiện tại\-\-\-
Dung Mị một đường tức giận nhằm thẳng cửa bước đi, nàng không muốn ở lại vương phủ này thêm một giây phút nào nữa!
Dọc đường đi, Dung Mị bực bội nhấc chân đá mạnh vào thân cây, một cây liên tiếp một cây cứ thế bị gãy ngã xuống.
Kết quả là tạo thành một cuộc "đại tàn sát" cây xanh, nàng đi tới đâu là cây ngã tới đó.
Đám hạ nhân cũng bị kinh đến, xôn xao núp dọc đường đi, bát quái nhưng không hề dám ló mặt ra ngoài.
"Cô nương sao vậy?"
"Không biết, mới vừa từ thư phòng đi ra..."
"Chẳng lẽ cãi nhau với vương gia?"
"...."
Dung Mị căn bản không hề để ý đám người bởi vì hiện tại nàng đang tức giận, rất tức giận!
Dạ Mặc Thần đáng ghét!
Nàng Dung Mị có kém như vậy sao? Thích nàng là mắt mù sao?
Đáng giận!
Làm như bổn cô nương cần lắm!!
Lúc trước nàng khắp nơi chạy trốn, hắn cứ truy theo xuất hiện trước mặt nàng. Hiện giờ lại dám ghét bỏ nàng?!
Hắn nghĩ hắn là ai a!
Càng nghĩ, Dung Mị càng tức giận, xen vào đó là một cảm giác hơi ủy khuất, nhưng nàng chính mình cũng không biết bản thân ủy khuất cái gì...
Dung Mị cũng không nhớ mình đi thế nào, lúc sực tỉnh lại đã đứng trước bức tường tây viện quen thuộc ở Hầu phủ.
Dung Mị thả người nhảy lên, lúc chuẩn bị tiếp đất, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại.
Trong viện, một nam tử hắc y, tay ôm trường kiếm lẳng lặng mà đứng.
Nghe thấy động tĩnh, hắn cũng xoay người.
Bốn mắt nhìn nhau...
Trong bóng đêm, đôi mắt phản chiếu lam quang u lãnh, hắn nhìn nàng không nói một lời, cũng không nhúc nhích.
Dung Mị sờ sờ mũi, Dung Kỳ quả nhiên là cao thủ, nhất thời phân tâm nên không cảm nhận được có người, che dấu rất tốt.
"Nửa đêm nửa hôm, ca ca đại giá quang lâm không biết là có chuyện gì?"
Nàng nhảy xuống đất chậm rãi đi lại chỗ hắn.
Dung Kỳ ánh mắt căng thẳng, nhớ đến hành động của nàng lúc trước, theo bản năng lui về sau một bước.
Dung Mị thấy vậy hơi sửng sốt, bỗng cất tiếng cười khẽ, nhất thời buồn bực cũng tiêu tan hơn nửa.
"Ca ca, ngươi sao vậy? Với thực lực của ngươi, chẳng lẽ còn sợ ta ăn ngươi sao? Haha~"
Dung Kỳ nắm chặt tay, biểu tình băng sương trên mặt cơ hồ sắp tạc nứt.
Dung Mị cũng không trêu chọc hắn nữa, ai biết vị ca ca này mà giận lên thì thế nào chứ?
"Ca ca đến là có chuyện gì?" Nàng hỏi thẳng vấn đề.
Dung Kỳ mở miệng, giọng nói kiên định: "Từ nay về sau, ngươi chính ta nàng, muội muội của ta!"
Dung Mị ngạc nhiên, nửa đêm nửa hôm đến là vì muốn nói cái này? Dung Kỳ đã âm thầm bảo vệ 'Dung Mị' lâu như vậy, cứ dễ dàng từ bỏ thế ư? Để cho một linh hồn xa lạ như nàng ở lại thân thể muội muội hắn?
Dung Kỳ, rốt cuộc đang nghĩ gì?
Nam tử ánh mắt sâu thẳm, hoàn toàn không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Trong cái nhìn tìm tòi nghiên cứu của Dung Mị, Dung Kỳ thản nhiên đẩy cửa vào phòng nàng.
Dung Mị cũng không chậm theo sau, xem ra đêm nay sẽ rất dài đây~
Trong phòng, hai người ngồi xuống bàn.
Dung Mị là người có nhiều nghi vấn nhất: "Ca ca, sao ngươi lại đối tốt với 'Dung Mị' như vậy?"
"Mỹ nhân mẫu thân rốt cuộc là ai?"
"Còn có...!"
Dung Kỳ nhẹ hớp một ngụm trà, nhíu mày, trà nguội rồi. Trà này căn bản là loại rẻ tiền ngoài chợ, khó uống!
Nhắc mới nhớ, tiểu viện này nằm ở nơi hoang vắng nhất hầu phủ, cũng không thấy có nha hoàn hay hạ nhân nào...
Càng nghĩ, khuôn mặt tuấn tú càng thêm lạnh lẽo.
Bọn họ chính là đối xử như vậy với muội muội hắn sao!? Lúc hắn ở đây đã vậy, e là lúc trước càng thêm quá đáng!
Dung Mị không thấy trả lời liền lay lay cánh tay hắn, "Ca ca! Ca ca!"
Dung Kỳ:"Mị Nhi, hiện tại ta không thể nói cho ngươi bất cứ điều gì"
Dung Mị nhíu mày:"Hiện tại không được, vậy chừng nào mới được?" Cũng không thể giấu nàng cả đời chứ?
Sống mà không biết mình là ai... Quá nguy hiểm! Có khi chết thế nào cũng không biết!
Dung Kỳ mặt vô biểu tình, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Khi nào ngươi tìm thấy đủ bốn mảnh bản đồ, ta sẽ nói cho ngươi."
Dung Mị: !!! "Ngươi biết?! Vậy mảnh bản đồ ta lấy của ngươi..."
Dung Kỳ gật đầu:"Đó vốn là cho ngươi."
Dung Mị ngạc nhiên, cho nàng? Mảnh bản đồ hẳn dùng cả tính mạng để bảo vệ trong rừng cây... là vì mang về cho nàng?
Dung Mị nghẹn lời, không biết nói gì mới đúng.
Đời trước chính mình luôn đơn độc, xuyên không lại có thêm một tiểu đồng bọn là Tiểu Mạch và bằng hữu Dạ Mặc Phong, bây giờ nàng cảm thấy... Có thêm một ca ca nữa, cũng không tồi!
Bình luận facebook