Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Hồng y thiếu nữ!
Bên bờ sông, một chiếc thuyền lớn đang đậu. Hào thuyền có một gian đại sảnh trống trải thích hợp cho tiệc tùng, xung quanh thuyền treo lồng đèn lụa đỏ, xa hoa cực kỳ.
Đây chính là nơi bữa tiệc diễn ra.
Các vị công tử tiểu thư đúng hẹn tới dự, ai nấy đều tân trang lộng lẫy, ưu nhã bước lên thuyền, hầu hết đều ngồi trong sảnh phòng.
Dung Cầm là một trong những người tổ chức tiệc nên đã đến đó từ sớm. Mọi người vui vẻ nói chuyện vây quanh nàng. Không thể không nói, cho dù là nhan sắc, thiên phú thực lực hay là gia thế, Dung Cầm đều vượt trội hơn so với đông đảo mọi người ở đây, là đối tượng được lấy lòng.
Chẳng qua cũng có vài người chán ghét nàng ví dụ như mấy vị nữ tử ngồi bên này.
"Ây dô, đây không phải là đệ nhất mỹ nữ Đông Nguyệt Quốc chúng ta, Dung Cầm đó sao? Đã lâu không gặp a." Một thiếu nữ xinh đẹp lớn tiếng nói, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy kiêu căng ngạo mạn có chút phá hỏng mỹ cảm.
Dung Cầm nhẹ nhàng hành lễ với nàng: "Tham kiến Thập Tam công chúa."
Nhưng chưa đợi thiếu nữ kia trả lời thì nàng cũng đã tự đứng dậy, hiển nhiên chỉ hữu lễ cho có, không hề kiêng kỵ vị công chúa này.
Lục công chúa Dạ Lưu Vân thấy vậy trong lòng tức giận nhưng cũng không có nói gì, bởi vì nàng biết, có nói cũng vô ích. Danh tiếng và địa vị của Dung Cầm còn cao hơn so với nàng, gây sự với nàng ta không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Lúc này, nữ tử lục y bên cạnh thân mật nói với Dạ Lưu Vân:"Công chúa, ngươi ở trong cung lâu nên không biết rồi, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ sớm đã đổi chủ!"
Dạ Lưu Vân nhướng mày, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên nhưng vẫn mở miệng hỏi:"Còn có chuyện này? Sao bổn công chúa không biết? Mong Lục tiểu thư giải thích rõ ràng."
"Cái này..." Nữ tử ấp úng có chút khó xử.
Người này, đúng là người Dung Mị gặp trong Bách Hoa Hội, Lục Nhiễm!
Lục Nhiễm âm thầm cắn răng, nhất thời muốn Dung Cầm xấu mặt nên mới lôi chuyện này ra, không ngờ Lục công chúa lại vờ như không biết!
Người khác không biết, nhưng nàng biết người đoạt giải nhất hội thi chính là Dung Mị. Chẳng lẽ giờ bắt đi nàng ca tụng kẻ thù sao?!
Cũng may, không chờ nàng nói chuyện, các vị thiếu gia công tử nãy giờ còn bao quanh Dung Cầm nghe vậy lập tức đổi chủ đề.
Một vị công tử nói:"Chuyện này ta biết, lúc đó ta cũng có mặt, nhất kiến kinh hồng, cả đời không quên."
Người khác tiếp lời:"Đúng đúng đúng! Vị hồng y mỹ nữ đó quả thật như tiên nữ giáng trần vậy, xuất hiện biến mất vô tung, thần bí cực kỳ."
"Ta lại cảm thấy nàng giống yêu tinh hạ phàm hơn, đầy người yêu khí~ Tấm tắc!"
"Không chỉ vậy, nàng ca vũ cũng là tuyệt hảo!"
"Nữ thần a..."
Một đám nam nhân thế nhưng tụ tập nói đến quên trời quên đất, còn náo nhiệt hơn là Dung Cầm lúc nãy.
Dung Cầm thấy vậy nắm chặt tay, bữa tiệc này vốn là để làm nền cho nàng là nhân vật chính, thế quái nào lại nói về người khác!
Ngoài mặt, nàng lại không hề để lộ một tia không vui, cười nói:"Vậy sao? Nghe mọi người nói vậy ta cũng thật muốn gặp vị nữ tử đó một lần."
Một thanh niên lắc đầu thở dài:"Aizz, trong chúng ta ai không muốn gặp nàng, chỉ tiếc là sau đó nàng chưa từng xuất... hiện..."
Thanh niên đang nói giữa chừng bỗng kinh ngạc trừng lớn mắt, "Nàng, nàng, xuất hiện!!"
Mọi người theo tiếng hắn quay đầu nhìn lại sau lưng nơi boong tàu, vừa nhìn cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Hồng y thiếu nữ, 3000 tóc đen bay múa sau lưng, một thân y phục vừa vặn ôm lấy dáng người thon gọn, vòng eo khảnh mảnh. Trên mặt đeo mạng che, mị mắt như hồ ly cong cong, đôi con ngươi yêu diễm kinh tâm động phách.
Dung Mị, khoan thai đến muộn!
Thanh niên mới vừa lên tiếng hoàn toàn ngơ ngác, bỗng dưng nhéo người bên cạnh một cái.
Người kia ăn đau hô:"Ngươi làm gì thế?"
"Đau sao? Vậy không phải mơ rồi!"
"Đúng nha! Không phải mơ, là nàng!"
Mọi người từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, không tin vào mắt mình hô.
Lục Nhiễm phản ứng lại liền lập tức đập bàn đứng dậy:"Cái gì!!? Sao có thể!"
Mọi người sửng sốt không hiểu ra sao thì đã nghe giọng nói mềm mại vang lên.
"Nga~ Lục tiểu thư, đã lâu không gặp~"
Lục Nhiễm tức giận đến run người: "Ngươi đến đây làm gì!? Ai cho phép ngươi đến đây!"
Dung Mị cười khẽ:"Sao ta lại không thể đến? Huống chi ta còn có thiệp mời đàng hoàng nha~"
Dừng một chút, nàng liếc nhìn Dung Cầm:"Đúng không? Đại tỷ thân yêu của ta?"
Dung Cầm giờ phút này cũng sững sờ mộng bức, ngày ấy quay về nàng chỉ nhìn qua Dung Mị một lần sau đó không hề để tâm đến. Bởi trong trí nhớ, Dung Mị chỉ là một phế vật xấu xí không hơn không kém, nếu không phải thấy bữa tiệc thiếu trò tiêu khiển, nàng cũng sẽ không mời nàng ta đến tham dự!
Cho nên thiếu nữ trước mặt gọi nàng là đại tỷ này, nàng rất muốn nói ta không quen ngươi!
Nhưng mà! Nàng lại nhận ra Tiểu Mạch đang đi sau Dung Mị!
Phế vật này vì sao lại thay đổi lớn đến như vậy!? Khí chất này hoàn toàn giống như một người khác!
Dung Cầm bỗng dưng có một dự cảm bất an, có chút hối hận đã mời nàng tới đây...
Đây chính là nơi bữa tiệc diễn ra.
Các vị công tử tiểu thư đúng hẹn tới dự, ai nấy đều tân trang lộng lẫy, ưu nhã bước lên thuyền, hầu hết đều ngồi trong sảnh phòng.
Dung Cầm là một trong những người tổ chức tiệc nên đã đến đó từ sớm. Mọi người vui vẻ nói chuyện vây quanh nàng. Không thể không nói, cho dù là nhan sắc, thiên phú thực lực hay là gia thế, Dung Cầm đều vượt trội hơn so với đông đảo mọi người ở đây, là đối tượng được lấy lòng.
Chẳng qua cũng có vài người chán ghét nàng ví dụ như mấy vị nữ tử ngồi bên này.
"Ây dô, đây không phải là đệ nhất mỹ nữ Đông Nguyệt Quốc chúng ta, Dung Cầm đó sao? Đã lâu không gặp a." Một thiếu nữ xinh đẹp lớn tiếng nói, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy kiêu căng ngạo mạn có chút phá hỏng mỹ cảm.
Dung Cầm nhẹ nhàng hành lễ với nàng: "Tham kiến Thập Tam công chúa."
Nhưng chưa đợi thiếu nữ kia trả lời thì nàng cũng đã tự đứng dậy, hiển nhiên chỉ hữu lễ cho có, không hề kiêng kỵ vị công chúa này.
Lục công chúa Dạ Lưu Vân thấy vậy trong lòng tức giận nhưng cũng không có nói gì, bởi vì nàng biết, có nói cũng vô ích. Danh tiếng và địa vị của Dung Cầm còn cao hơn so với nàng, gây sự với nàng ta không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Lúc này, nữ tử lục y bên cạnh thân mật nói với Dạ Lưu Vân:"Công chúa, ngươi ở trong cung lâu nên không biết rồi, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ sớm đã đổi chủ!"
Dạ Lưu Vân nhướng mày, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên nhưng vẫn mở miệng hỏi:"Còn có chuyện này? Sao bổn công chúa không biết? Mong Lục tiểu thư giải thích rõ ràng."
"Cái này..." Nữ tử ấp úng có chút khó xử.
Người này, đúng là người Dung Mị gặp trong Bách Hoa Hội, Lục Nhiễm!
Lục Nhiễm âm thầm cắn răng, nhất thời muốn Dung Cầm xấu mặt nên mới lôi chuyện này ra, không ngờ Lục công chúa lại vờ như không biết!
Người khác không biết, nhưng nàng biết người đoạt giải nhất hội thi chính là Dung Mị. Chẳng lẽ giờ bắt đi nàng ca tụng kẻ thù sao?!
Cũng may, không chờ nàng nói chuyện, các vị thiếu gia công tử nãy giờ còn bao quanh Dung Cầm nghe vậy lập tức đổi chủ đề.
Một vị công tử nói:"Chuyện này ta biết, lúc đó ta cũng có mặt, nhất kiến kinh hồng, cả đời không quên."
Người khác tiếp lời:"Đúng đúng đúng! Vị hồng y mỹ nữ đó quả thật như tiên nữ giáng trần vậy, xuất hiện biến mất vô tung, thần bí cực kỳ."
"Ta lại cảm thấy nàng giống yêu tinh hạ phàm hơn, đầy người yêu khí~ Tấm tắc!"
"Không chỉ vậy, nàng ca vũ cũng là tuyệt hảo!"
"Nữ thần a..."
Một đám nam nhân thế nhưng tụ tập nói đến quên trời quên đất, còn náo nhiệt hơn là Dung Cầm lúc nãy.
Dung Cầm thấy vậy nắm chặt tay, bữa tiệc này vốn là để làm nền cho nàng là nhân vật chính, thế quái nào lại nói về người khác!
Ngoài mặt, nàng lại không hề để lộ một tia không vui, cười nói:"Vậy sao? Nghe mọi người nói vậy ta cũng thật muốn gặp vị nữ tử đó một lần."
Một thanh niên lắc đầu thở dài:"Aizz, trong chúng ta ai không muốn gặp nàng, chỉ tiếc là sau đó nàng chưa từng xuất... hiện..."
Thanh niên đang nói giữa chừng bỗng kinh ngạc trừng lớn mắt, "Nàng, nàng, xuất hiện!!"
Mọi người theo tiếng hắn quay đầu nhìn lại sau lưng nơi boong tàu, vừa nhìn cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Hồng y thiếu nữ, 3000 tóc đen bay múa sau lưng, một thân y phục vừa vặn ôm lấy dáng người thon gọn, vòng eo khảnh mảnh. Trên mặt đeo mạng che, mị mắt như hồ ly cong cong, đôi con ngươi yêu diễm kinh tâm động phách.
Dung Mị, khoan thai đến muộn!
Thanh niên mới vừa lên tiếng hoàn toàn ngơ ngác, bỗng dưng nhéo người bên cạnh một cái.
Người kia ăn đau hô:"Ngươi làm gì thế?"
"Đau sao? Vậy không phải mơ rồi!"
"Đúng nha! Không phải mơ, là nàng!"
Mọi người từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, không tin vào mắt mình hô.
Lục Nhiễm phản ứng lại liền lập tức đập bàn đứng dậy:"Cái gì!!? Sao có thể!"
Mọi người sửng sốt không hiểu ra sao thì đã nghe giọng nói mềm mại vang lên.
"Nga~ Lục tiểu thư, đã lâu không gặp~"
Lục Nhiễm tức giận đến run người: "Ngươi đến đây làm gì!? Ai cho phép ngươi đến đây!"
Dung Mị cười khẽ:"Sao ta lại không thể đến? Huống chi ta còn có thiệp mời đàng hoàng nha~"
Dừng một chút, nàng liếc nhìn Dung Cầm:"Đúng không? Đại tỷ thân yêu của ta?"
Dung Cầm giờ phút này cũng sững sờ mộng bức, ngày ấy quay về nàng chỉ nhìn qua Dung Mị một lần sau đó không hề để tâm đến. Bởi trong trí nhớ, Dung Mị chỉ là một phế vật xấu xí không hơn không kém, nếu không phải thấy bữa tiệc thiếu trò tiêu khiển, nàng cũng sẽ không mời nàng ta đến tham dự!
Cho nên thiếu nữ trước mặt gọi nàng là đại tỷ này, nàng rất muốn nói ta không quen ngươi!
Nhưng mà! Nàng lại nhận ra Tiểu Mạch đang đi sau Dung Mị!
Phế vật này vì sao lại thay đổi lớn đến như vậy!? Khí chất này hoàn toàn giống như một người khác!
Dung Cầm bỗng dưng có một dự cảm bất an, có chút hối hận đã mời nàng tới đây...
Bình luận facebook