• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi (3 Viewers)

  • Chương 289-290

Chương 289: Ân oán của Đỗ gia


Cho dù ông đã vứt bỏ bà ta lại mà đi, cho dù cha mẹ tức giận đến nỗi bệnh nằm liệt giường, cho dù bà ta vất vả khó khăn sinh ra đứa con của hai người họ, thậm chí là khi cha mẹ rời khỏi thế gian, Cừu Hồng Tụ cũng chưa từng giống như bây giờ, bất chấp tất cả mà khóc.


Không ai ngờ được, Cừu Hồng Tụ cứng rắn mạnh mẽ sau hôm ấy lại như đã biến thành một người khác. Bà ta không đi tìm người nữa, thậm chí còn dẫn con gái dọn vào trong thành sống, dựa vào y thuật của mình và một trăm lượng vàng còn giữ lại từ mấy năm trước, mua một viện tử nhỏ, mời thầy dạy học riêng, tú nương, cầm sư, vân vân, bắt đầu dạy dỗ con gái của bọn họ.


Năm mười tuổi, cuối cùng Cừu Trinh cũng không còn sống những ngày phiêu bạt, an tâm ở lại Dương Liễu trấn, sống cuộc sống tiểu thư tay không đụng đến bất cứ việc gì.


Để có thể cho nàng ta một cuộc sống tốt hơn, cũng để có được sự dạy dỗ tốt hơn, để mẹ con hai người sau này có thể bước vào phủ tướng quân, sự trả giá của Cừu Hồng Tụ là điều không thể nào đo đếm được…


Một nữ nhân, dẫn theo một đứa con gái, còn mời đủ các thầy dạy học, chỉ dựa vào việc làm thuốc cho người ta ở y quán thì căn bản không kiếm nổi bao nhiêu tiền. May mà đứa bé Cừu Trinh ấy hiểu chuyện, thấy mẫu thân vất vả như vậy, còn biết nhận mấy công việc giặt quần áo vào lúc rảnh rỗi để phụ giúp gia đình. Nhưng công việc này mùa hè thì còn được, đến mùa đông, có nói gì Cừu Hồng Tụ cũng không để nàng ta làm nữa.


Cừu Trinh sáng dạ khéo tay rất thông minh, là kiểu trẻ con nói một cái đã hiểu ngày. Trong việc học hành, Cừu Trinh không khiến Cừu Hồng Tụ phải lo lắng chút nào. Đặc biệt là những khoản tiền đó tiêu ra rất đáng, không làm cho Cừu Hồng Tụ có cảm giác dùng giỏ trúc múc nước cuối cùng chẳng được gì.


Theo tay nghề thêu thùa của Cừu Trinh ngày một tốt lên, cũng có thể nhận một vài công việc khác thì nàng ta liền bỏ việc giặt đồ.


Nhưng cuộc sống như vậy chẳng qua chỉ duy trì được năm năm. Năm năm sau, vào một ngày, trong nhà đột nhiên có một đám thổ phỉ xông vào.


Mấy người đó sớm đã nghe nói Cừu Hồng Tụ xinh đẹp nổi tiếng. Nếu là một hai tên thổ phỉ thì bọn chúng không dám tới cửa đâu. Cừu Hồng Tụ đanh đá, tuyệt đối không phải là người mà người bình thường dám chọc vào. Nhưng lần này lại là cả một đám thổ phỉ kéo tới. Nhiều người như vậy đối phó với một hai người phụ nữ có gì khó đâu?


Cho dù Cừu Hồng Tụ có bản lĩnh hơn đi chăng nữa, nhưng cuối cùng thì bà ta vẫn không biết võ, chỉ là một nữ tử mà thôi. Dẫu bà ta có liều mạng, nhưng vẫn rơi vào tay đám người đó.


Đối phương vốn đã có ý đồ bất chính với hai mẹ con họ, người lớn thì tất nhiên là muốn bắt về trại làm áp trại phu nhân. Còn về đứa nhỏ, non nớt như vậy, nói không chừng còn có thể bán được với giá tốt. Cho nên sau khi đánh ngất hai người họ, bọn chúng liền không làm khó họ nữa.


Vì thế, khi hai mẹ con tỉnh lại thì phát hiện tay chân đã bị trói, nhốt trong xe ngựa. Đường đi xóc nảy vô cùng, bọn họ trực tiếp đoán ra rất có khả năng là đường núi.


Hai mẹ con nhìn nhau một cái. Cừu Hồng Tụ ra hiệu bảo Cừu Trinh quay người lại, bất chấp răng mình chảy cả máu, cắn đứt luôn dây thừng trên cổ tay của Cừu Trinh. Cừu Trinh có được tự do, lập tức quay người cởi dây cho Cừu Hồng Tụ.


Hai mẹ họ hít sâu một hơi, cẩn thận dè dặt vén màn xe lên, vui mừng phát hiện ra phía sau không có người.


Hiển nhiên, đám thổ phỉ nghĩ rằng hai nữ tử yếu đuối như bọn họ thì không thể nhảy từ trên xe ngựa xuống được, vì thế nên đoàn ngựa đều ở phía trước. Tuy trên xe có hai người, nhưng nếu hai bọn họ phối hợp tốt thì hoàn toàn có thể trốn ra được.


Hai mẹ con nhìn nhau hợp kế, biết rằng nếu không nhân thời cơ lúc này mà chạy trốn thì chỉ e sau này không còn cơ hội nữa. Bất kể có khó khăn hơn, bọn họ cũng phải bất chấp tất cả mà trốn ra.


Mà sự thực là bọn họ đã làm được thật. Quả nhiên người rơi vào nghịch cảnh thì tiềm lực lớn vô cùng.


Tuy đã nhảy xuống khỏi xe ngựa, sắp trốn thoát thành công rồi, nhưng bọn họ không hề biết gì về tình hình trên núi này, còn là giữa ban ngày, căn bản không có nơi nào để trốn. Thêm vào đó, cũng không biết là thế nào, những người kia lại nghĩ tới chuyện muốn nhìn hai mẹ con họ xem sao. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã lập tức phát hiện bọn họ bỏ trốn rồi.


Lúc này, hai mẹ con chẳng qua mới chạy trốn được một khắc. Đoàn ngựa của đối phương rất nhanh đã quay lại, đuổi theo phương hướng bọn họ chạy trốn.


Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết con đường phía trước gian nan đến mức nào. Nếu cứ như vậy mà bị bắt về, một đời này của bọn họ sẽ bị hủy hoại.


Cừu Hồng Tụ kéo Cừu Trinh, liều mạng chạy, liều mạng chạy. Nhưng chân người đâu so được với chân ngựa?


Cuối cùng, chân Cừu Hồng Tụ bị trúng một mũi tên, không thể chạy tiếp được nữa.


Nhưng bà ta không muốn con gái mình rơi vào tay những tên giặc cướp này. Bà ta vừa quyết tâm bất chấp tất cả kêu Cừu Trinh chạy trốn, vừa dùng tấm thân của mình để ngăn tên thủ lĩnh dẫn đầu lại.


Tên đó vốn không định lấy mạng bà ta, nhưng dáng vẻ khi kiên quyết lên của bà ta lại thật sự khiến tất cả mọi người giật mình.


Trong lúc hai người giằng co, gã đàn ông đó ngã một cú thật mạnh từ trên ngựa xuống. Người sau lưng thấy vậy liền đâm bà ta một kiếm không hề nương tình.


Cừu Hồng Tụ gục ngã, cứ như vậy mà ngã xuống trong vũng máu. Trước khi chết, ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Cừu Trinh, trong mắt ngập tràn vẻ không cam lòng.


Cừu Trinh trơ mắt nhìn mẫu thân mình chết trước mặt mình, lảo đảo bò tới bên cạnh mẫu thân, ôm thi thể bà mà gào khóc.


Cừu Trinh lớn đến chừng này, đó là lần đầu khóc lóc đầy bất lực và tuyệt vọng như vậy.


Dù gì thì sự kiên nhẫn của những tên giặc cướp kia cũng có giới hạn, nhìn Cừu Trinh đơ ra như phỗng và Cừu Hồng Tụ đã chết nằm trên đất, không khỏi chửi rủa một câu.


Nhưng một câu mắng chửi như vậy lại kéo Cừu Trinh đang chìm đắm trong bi thương cùng cực về lạ hiện thực. Gương mặt đầm đìa nước mắt như hoa lê dưới mưa của nàng ta đột nhiên lộ ra một nụ cười dữ tợn.


Nàng ta chậm rãi đứng dậy, đứng thẳng lưng, đi từng bước từng bước về phía những người đó.


Dù đang ngồi trên ngựa cao, nhưng nhìn nữ tử đang đi về phía bọn họ với ánh mắt âm u, dù bọn chúng là thổ phỉ giết người không chớp mắt thì cũng không khỏi lạnh cả sống lưng.


Không ai chú ý tới trong đáy mắt của nữ tử quật cường kia ngập tràn thù hận. Ánh mắt nàng ta nhìn bọn họ đã như người chết rồi vậy.


Nhưng đại khái là nàng ta thật sự chưa tới số chết. Không ai ngờ được, trên đường núi dốc đứng như vậy mà đột nhiên lại có một đội người ngựa đi tới.


Trên mấy con ngựa cao lớn có mấy nam tử tuấn tú vẻ ngoài không hề tầm thường, tính cách khác nhau. Xe ngựa phía sau còn xa hoa khí thế hơn nhiều. Đặc biệt là bốn phía xung quanh xe ngựa còn có mấy người dáng vẻ như thị vệ. Sau xe, có rất đông binh mã, vừa nhìn đã biết người này không giàu thì cũng rất sang quý.


Những thổ phỉ đó thấy tình hình như vậy, đâu còn quan tâm được đến Cừu Trinh nữa, lập tức quay đầu ngựa lại chạy trốn.


Sau khi bọn chúng đi, sức lực toàn thân Cừu Trinh như đã bị rút cạn, mềm nhũn xụi lơ trên mặt đấy, ôm Cừu Hồng Tụ đã sớm tắt thở mà thấp giọng khóc nức nở, thỉnh thoảng lại gọi: “Nương, đám người xấu đó đi rồi. Nương mau tỉnh lại đi. Nương, nương tỉnh lại đi có được không? Con gái cầu xin người, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà!”


Mấy vị nam tử tuấn tú đều không phải người thích lo chuyện bao đồng. Nếu bọn họ cứ như vậy mà đi vòng qua nàng ta thì có lẽ Đỗ gia sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.


Đáng tiếc là ngay khi xe ngựa sắp đi qua thì từ trong xe ngựa lại đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng dễ nghe của Đỗ Vân Ca: “Dừng lại!”


Mấy vị nam tử tuấn tú trước mặt đều nghe thấy giọng của nàng, có vẻ chẳng hề bất ngờ chút nào. Tuy đã nhíu mày lại, nhưng trong đáy mắt lại xẹt qua sự bất đắc dĩ sâu sắc, giống như họ đã sớm không còn thấy lạ với những cảnh tượng như thế này nữa rồi.


Khi Đỗ Vân Ca mặc một bộ y phục lộng lẫy màu vàng nhạt, xuất hiện một cách đầy cao quý tao nhã trước mặt Cừu Trinh đang chật vật, Cừu Trinh liền ngước khuôn mặt lấm lem nước mắt lên, nhìn nữ nhân đột nhiên đi tới với vẻ kháng cự: “Ngươi muốn làm gì? Tránh ra!”


“Này, ngươi đừng có không thấy tấm lòng của người tốt thế chứ? Tiểu thư nhà ta là muốn xem xem nương ngươi còn cứu được hay không thôi!”


Người nói là Tiểu Hỉ Thước tính tình nóng nảy nhất bên cạnh Đỗ Vân Ca, vừa nhìn dáng vẻ của Cừu Trinh, nàng đã tức giận vô cùng, lập tức bảo vệ tiểu thư nhà mình ở sau lưng, chống hông chỉ tay vào Cừu Trinh, vẻ mặt phẫn nộ.


Cừu Trinh hơi sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn người trong lòng mình, lập tức bỏ Cừu Hồng Tụ xuống, quỳ dưới đất dập đầu mấy cái với Đỗ Vân Ca.


“Cầu xin tiểu thư cứu lấy nương ta, cầu xin tiểu thư cứu lấy nương ta.”


Đỗ Vân Ca lắc lắc đầu với Tiểu Hỉ Thước. Lúc này Hỉ Thước mới tránh ra nhường đường một cách không tình nguyện.


Vân Ca chậm rãi ngồi xuống, đôi tay trắng nõn thon dài như ngọc đặt lên mạch của Cừu Hồng Tụ.


Sau khi bắt mạch một lúc rồi lại kiểm tra mắt của bà ta và mạch ở cổ, cuối cùng nhìn Cừu Trinh mà nói với vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, nương ngươi bà ấy… đã chết rồi.”


Chút hi vọng vốn được dấy lên của Cừu Trinh giờ đã triệt để tắt ngấm rồi.


Nàng ta nhìn Cừu Hồng Tụ nằm im lặng trên mặt đất, bi thương đến tột cùng. Nàng ta ôm lấy Cừu Hồng Tụ, trong đáy mắt từng rực rỡ khi trước giờ ngập tràn tuyệt vọng…


Nếu lúc ấy Đỗ Vân Ca rời đi không ngoái đầu lại thì có lẽ oan nghiệt của hai người bọn họ sẽ không tiếp tục. Đáng buồn là đáng buồn ở chỗ ngay khi nàng sắp lên xe ngựa thì chân lại không khống chế được mà quay lại. Lần quay lại này, trên xe ngựa của nàng liền có thêm một cô gái nhỏ tên là Cừu Trinh.


Lòng tốt của nàng ta nổi lên, người Đỗ gia sớm đã không còn thấy lạ nữa rồi. Hơn nữa, nữ tử này cũng thật sự là một người đáng thương. Vì thế, cứu nàng ta về, trừ mấy nha hoàn có chút không vừa lòng ra thì những người khác cũng chỉ xem như bên cạnh muội muội của họ có thêm một người hầu hạ mà thôi. Không ai để tâm đến người này.


Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều rất tốt, rất tốt, nhưng khi Cừu Trinh nhìn thấy chiến thần tướng quân trong truyền thuyết kia xuất hiện ở tiểu viện nơi bọn họ sống, mà mấy nam thanh nữ tú kia lại gọi nam nhân ấy là phụ thân, trái tim Cừu Trinh khó chịu như dao cắt.


Nghĩ đến mẫu thân được chôn cất qua loa, nghĩ đến mẫu thân tới chết cũng vẫn chưa được gặp phụ thân của nàng ta một lần, nghĩ đến bọn họ bị những người độc ác sỉ nhục, đạp ngã, mà nàng ta lại được cha con họ cứu về…


Ha ha ha, oan nghiệt, oan nghiệt mà!


Nàng ta hận, hận mình vì sao lại theo bọn họ về đây, đi theo bọn họ mà nhìn cha con họ tình cảm giữ lễ, còn nàng ta lại chỉ có thể đứng trong bóng tối, nhìn gia đình họ trong sự hâm mộ và đố kị.


Dựa vào đâu?


Rõ ràng nàng ta cũng là con gái của ông, rõ ràng trong cơ thể nàng ta có dòng máu của ông, nhưng tại sao đãi ngộ lại khác biệt một trời một vực như vậy?


Khi người khác ăn ngon mặc đẹp, nàng ta và mẫu thân lại chỉ vì một đồng tiền mà tranh chấp không ngừng với người ta. Thậm chí, mẫu thân nàng ta còn phải chịu đựng những lời sỉ nhục của mấy người đó.


Khi bọn họ rầm rộ ra ngoài, nàng ta và nương lại bị kẻ gian bắt đi. Cho dù tuyệt vọng, cho dù đứt từng khúc ruột, nhưng cũng không ai đến cứu bọn họ, không ai đến thương xót bọn họ.


Tại sao?


Tại sao?


Đỗ Như Hối, sao lòng dạ ông có thể độc ác như vậy? Sao ông có thể?


Bắt đầu từ ngày hôm đó, tâm tư của Cừu Trinh đã thay đổi hoàn toàn. Nàng ta không chỉ không còn mang ơn, ngược lại còn đối xử với từng người trong gia đình đó y hệt như với những tên thổ phỉ kia vậy, hoàn toàn không khác biệt.


Cho dù Đỗ Vân Ca xưng tỷ gọi muội với nàng ta, cho dù Đỗ Vân Ca tiến cung làm hoàng hậu cũng đưa nàng ta vào hoàng cung theo với thân phận nha hoàn bồi giá, bất kể Đỗ Vân Ca đối với nàng ta tốt đến thế nào, tính cách lạnh lẽo, vặn vẹo hoàn toàn của nàng ta đã không còn khả năng quay đầu lại nữa rồi.


Chỉ cần Đỗ Vân Ca thích, tôn kính, yêu thương, nàng ta đều cướp đoạt đi bất kể là điều gì.


Vệ Du Sâm chính là mục tiêu đầu tiên của nàng ta.


Nhưng điều nàng ta không ngờ tới là lại còn một người có cùng suy nghĩ với nàng ta, đó chính là người mà nàng ta phó thác đời này kiếp này – Vệ Du Sâm.


Từ ban đầu khi tiếp cận nàng ta, nam nhân này đã có một âm mưu không thể nói cho người khác biết.


Để Vệ Du Sâm tin tưởng mình, cũng để có thể giúp kế hoạch của hắn thành công, hai con hồ ly bắt nhịp với nhau, bày ra từng mưu kế thâm độc vô liêm sỉ mà đầy đáng sợ.


Bất kể là Vệ Du Sâm và Đỗ Vân Ca tình cảm quyến luyến, bất kể mấy thiếu phu nhân nhà Đỗ Vân Ca nối nhau sảy thai, phu nhân Đỗ gia đang yên đang lành lại nằm bệnh liệt giường, hay là Đỗ Như Hối liên tiếp bị hãm hại…


Từ sau khi cứu Cừu Trinh về, từ khi gả cho Vệ Du Sâm, sinh ra hoàng trưởng tử cho hắn, chẳng qua mới có bảy năm.


Từ một công chúa kêu ngạo, Đỗ Vân Ca đã trở thành đầu sỏ gây họa diệt môn.


Nàng ta trơ mắt nhìn tên nam nhân tệ bạc và nữ nhân đê tiện kia đắc ý trước mặt mình, nhưng lại không có năng lực để ra tay.


Nàng ta hận, hận đến đứt từng khúc ruột, hận đến hối tiếc không kịp, hận đến cắn đứt lưỡi, nghiến vỡ răng, nhưng cũng không thể nào thay đổi bi kịch diệt môn của Đỗ gia.


Cừu Trinh, muội muội cùng cha khác mẹ của nàng ta, ha ha, người nàng ta cứu về, đối xử như muội muội ruột lại đi giúp nam nhân này, từng chút từng chút đẩy Đỗ gia bọn họ đến kết cục vạn kiếp bất phục.


Đỗ Vân Ca ngước lên trời gào thét, phun ra một búng máu tươi, cuối cùng mang theo tiếc nuối và không cam lòng mà rời khỏi nhân thế.


Sau khi Đỗ gia diệt môn, Cừu Trinh rất nhanh đã thăng tiến. Cùng lúc đó, nàng ta lập tức sai người đi tiêu diệt đám thổ phỉ kia, dùng máu của bọn chúng để tế mẫu thân nàng ta.


Đối với Đỗ gia, nàng ta không thể không có lòng được. Có nói thế nào đi chăng nữa thì người đó vẫn là phụ thân của nàng ta. Nàng ta đã từng thử gửi thư cho Đỗ Như Hối, nhưng đáng tiếc là đã bị Vệ Du Sâm chặn lại.


Vốn từ ban đầu hắn đã chưa từng tin tưởng nàng ta, chỉ có lợi dụng, lợi dụng và lợi dụng không ngừng. Đến khi vắt kiệt nàng ta rồi thì hắn mới ném nàng ta sang một bên.


Nàng ta cứ tưởng hắn sẽ giết mình, nhưng lại không.


Tuy Cừu Trinh hiếu kỳ, nhưng không hề nghĩ nhiều. Dù sao thì cái mạng này của nàng ta vốn là do nhặt về. Sống thêm một ngày hay sống bớt một ngày thì cũng chẳng có bất cứ khác biệt gì với nàng ta.


Nhưng nàng ta không ngờ được rằng Vệ Du Sâm lại phong nàng ta làm phi, ban phong hiệu “Trân”, trân trong trân bảo. Bắt đầu từ khi nào, nàng ta lại trở thành trân bảo trong trái tim hắn ta rồi?


Ha ha, danh hiệu này có lẽ người ngoài sẽ ngưỡng mộ, chỉ có nàng ta biết đây là sự giễu cợt mỉa mai đến mức nào.


Hắn ta có thể đẩy thê tử bầu bạn bảy năm với hắn và đứa con sáu tuổi xuống địa ngục, đủ để thấy con người này căn bản là kẻ không có trái tim.


Không có tim thì lấy đâu ra yêu?


Ha ha, nàng ta thật quá ngây thơ rồi!


Đến lúc này, còn có gì đáng sợ nữa chứ?


Nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn luôn không hiểu rõ rốt cuộc Đỗ Vân Ca chiếm giữ một vị trí như thế nào trong lòng Vệ Du Sâm. Nhưng mỗi khi nàng ta cảm thấy hắn còn có tình cảm với Đỗ Vân Ca thì hắn lại luôn làm ra những chuyện khiến nàng cảm thấy tàn nhẫn.


Bất kể là tiêu diệt Đỗ gia, diệt sạch trên dưới Khôn Ninh cung, hay là thái độ đối xử với Đỗ Vân Ca và Vệ Lan, thậm chí là chém giết tất cả những quan viên có dính dáng đến Đỗ gia, từ đầu đến cuối, hắn đều không chớp mắt lấy một cái.


Thủ đoạn tàn nhẫn, dứt khoát nhanh gọn, có thể nói là khác một trời một vực với quá khứ.


Có thể thấy được, chỉ khi hắn ta đối diện với những người có uy hiếp đến hoàng vị của hắn ta thì mới bất chấp tất cả để chém giết. Vì để không lưu lại hậu họa, thậm chí hắn ta có thể giết người không chớp mắt.


Tuy ngoài mặt tàn nhẫn như thế, nhưng sau lưng hắn ta có từng được sống tốt đâu?


Ít nhất thì trong vòng hai năm sau khi Đỗ Vân Ca chết, hắn ta chưa từng bước chân đến hậu cung.


Nếu không phải biết được chuyện mỗi tối hắn ta đều sẽ gặp ác mộng liên miên từ gián điệp, nàng ta còn tưởng hắn ta thật sự có thể tuyệt tình đến mức ấy.


Vệ Du Sâm, nội tâm hắn ta thực sự mâu thuẫn đúng không?


Dù là Đỗ Vân Ca hắn ta yêu thương sâu đậm thì đã sao?


Dù Vệ Lan là con trai ruột của hắn ta thì đã sao?


Trên người bọn họ đều có dòng máu của người Đỗ gia.


Phụ thân của nàng ta, ông ngoại Vệ Lan, đều nắm quân đội hùng hậu trong tay.


Phụ thân của nàng ta, ông ngoại Vệ Lan, đều trăm trận trăm thắng.


Phụ thân của nàng ta, ông ngoại Vệ Lan, là người có sức mạnh không gì cản nổi của nước Tư U, là chiến thần trong lòng con dân trăm họ, là người khiến cả nước hắn tư kiêng dè!


Hắn ta đã từng muốn xem nhẹ sự ảnh hưởng sâu rộng do Đỗ Như Hối đem lại, nhưng bất kể là triều đình, dân gian hay trong hậu cung, phàm là nơi hắn ta đặt chân tới thì sẽ luôn có người cố tình hoặc vô ý nhắc tới Đỗ gia, Đỗ gia, Đỗ gia, tất cả đều là Đỗ gia.


Đỗ gia là thế gia tướng quân, hơn trăm năm qua nước Tư U đều là nhờ Đỗ gia bọn họ bảo vệ. Nhưng chỉ có đến đời hắn mới có một vị hoàng hậu từ Đỗ gia. Cho nên hắn ta sợ. Hắn ta sợ Vệ gia sẽ bị hủy hoại trong tay hắn, hắn ta sợ con trai Đỗ Vân Ca càng ngày càng lớn lên, uy phong của Đỗ gia sẽ càng lớn mạnh hơn, sẽ càng khiến hắn khó mà khống chế được.


Vì thế liền có thảm án diệt môn sau này, mà sở dĩ Đỗ gia có thể bị diệt môn, bị giá họa, được trăm họ thương xót một cách thuận lợi như thế, nguyên do lớn nhất chính là Cừu Trinh. Chính Cừu Trinh lấy trộm ấn triện từ thư phòng của Đỗ Như Hối, cho nên đã tạo thành một loạt chứng cứ phạm tội thông địch phản quốc của Đỗ Như Hối.


Đến nay nhớ lại, nếu có người hỏi nàng ta có từng hối hận không, có lẽ Cừu Trinh sẽ không nói chắc như đinh đóng cột giống ngày trước là “Ta không hối hận!” nữa.


Hiện giờ, nàng ta hối hận rồi, nàng ta hối hận thật rồi. Mẫu thân khốn cùng cả đời cũng không thể gặp Đỗ Như Hối lấy một lần. Bất kể mẫu thân làm vậy có đáng không, nhưng cuối cùng bà vẫn đã làm, chung quy là đã từng yêu.


Cho dù người gọi là phụ thân đó căn bản không biết đã có một đêm phong lưu với bà, nhưng đối với Cừu Hồng Tụ mà nói, cho dù ngươi cho bà chọn lại từ đầu thì chắc bà vẫn sẽ không hề do dự mà chọn con đường trước đây đã từng đi qua.


Bà ta không hối hận, nhưng Cừu Trinh thì hối hận thật rồi!


Thậm chí nàng ta từng nghĩ, nếu khi xưa vào lúc nàng ta biết Đỗ Vân Ca chính là con gái của Đỗ Như Hối, nàng ta đã nhận người thân ngay thì sẽ có kết cục như thế nào đây?


Đỗ Như Hối có nhận nàng ta không? Đỗ Vân Ca, và cả các huynh đệ tỷ muội Đỗ gia có nhận nàng ta không? Nàng ta có được Đỗ phu nhân chấp nhận không?


Khi một loạt câu hỏi này nổi lên trong đầu nàng ta, Cừu Trinh đã trầm mặc. Bởi vì… những giả thiết này căn bản không có kết quả, không phải sao?


Bất kể ngươi có nghĩ tốt đẹp đến thế nào thì cuối cùng đây vẫn là một kết cục không có kết cục.


Người đã chết, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói rồi.


Huyết mạch Đỗ gia để lại trên thế gian này chỉ còn lại nàng ta thôi.


Ha ha ha… Vốn dĩ nàng ta có thể có được biển lớn, nhưng giờ đây nàng ta chỉ có một giọt lệ lẻ loi hiu quạnh. Đây là kết quả nàng ta muốn sao?


Đỗ Vân Ca, đến tận bây giờ ta mới nhận ra ta không hề hận ngươi như trong tưởng tượng. Ta chỉ là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ ngươi có phụ thân, có mẫu thân, có huynh đệ tỷ muội yêu ngươi thương ngươi mà thôi. Cho dù là Vệ Du Sâm, bất kể là thật lòng hay giả dối, cuối cùng thì hắn ta đã từng nâng niu ngươi trong lòng bàn tay mà yêu thương. Thậm chí, ngươi còn có một Vệ Dật vì ngươi mà chết. Nghĩ đến vị công tử tuyệt thế ôn hòa như ngọc ấy, trái tim Cừu Trinh lại co thắt.


Quả nhiên, nguồn gốc của tất cả hận thù đều là lòng đố kị của nữ nhân, đúng không?


Trước đây, người nàng ta đố kị là Đỗ Vân Ca, mà nay, nàng ta lại đi đố kị thế thân của Đỗ Vân Ca – Úc Yên.


Không biết qua bao lâu…


“Nương nương? Nương nương? Người sao vậy? Bắt đầu vẽ được rồi đó ạ, mọi người đã đợi người nửa ngày rồi!”


Mộ Hàm nhìn Cừu Trinh ngây ra trước thư án, ban đầu còn tưởng nàng ta đang nghĩ xem vẽ gì, nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Hàm mới phát hiện nàng ta đã thất thần.


Có điều, người xung quanh không nói, Mộ Hàm cũng không hề làm phiền nàng ta. Vì Mộ Hàm không cần nghĩ cũng biết Cừu Trinh đang nghĩ gì. Có thể khiến nàng ta nhìn chằm chằm Úc Yên mà rơi vào trầm tư như thế, chỉ có chủ nhân của nàng – Đỗ Vân Ca mà thôi.


Cũng giống như vậy, nàng ta còn chú ý tới khi Cừu Trinh nhìn chằm chằm Úc Yên mà ngơ ngẩn, trên mặt Vệ Du Sâm cũng hiện lên cảm xúc khiến người ta khó lòng nắm bắt được.


Chương 290: Một khúc “Hà hoa” khiến cả hậu cung kinh ngạc


Trân phi không nói gì, hoàng thượng cũng không nói gì, tất nhiên những người khác sẽ không mở miệng, cứ chờ đợi trong im lặng như vậy. Cho đến khi trên mặt Vệ Du Sâm hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, Mộ Hàm mới đúng lúc nhắc nhở Cừu Trinh.


Cừu Trinh bị Mộ Hàm kéo một cái như vậy lập tức hoàn hồn, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm nàng ta.


Nhưng cuối cùng thì nàng ta vẫn là Trân phi, tất nhiên đã quen nhìn những cảnh tượng như thế này trong hậu cung. Cừu Trinh lập tức cong môi cười, nhẹ cúi đầu với mọi người xung quanh.


“Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi. Ta chỉ là đang nghĩ xem đề bài như thế nào mới có thể hợp cảnh, hơn nữa còn có thể khiến cho bài đối đáp của Ngọc mỹ nhân cũng thật đặc sắc. Vì thế, ta đành phô ra chút tài năng kém cỏi ở đây, vẽ một bức ‘Hoa sen’ cho mọi người.”


Hoa sen?


Dùng phương thức hội họa để đối ứng với chủ đề “sen” hôm nay, không thể nói là không trực tiếp đơn giản được, nhưng nếu muốn vẽ thật sống động thì không đơn giản rồi. Đặc biệt là vẽ tranh tại chỗ sẽ càng khó hơn.


Khi Cừu Trinh còn nhỏ đã chạy đông chạy tây theo Cừu Hồng Tụ, tuy có hiểu chút y thuật, sau này cũng có thời gian học tập năm năm, nhưng so với những cô gái danh môn khuê các chân chính này thì vẫn kém rất rất xa. Đặc biệt là từ khi đi theo bên cạnh Đỗ Vân Ca, nàng ta mới phát hiện cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.


Đỗ Vân Ca không hổ danh là viên ngọc trên tay người Đỗ gia, từ nhỏ đã học lễ nghi quy củ, cầm kỳ thi họa vũ. Nàng ta không chỉ có tính cách tốt mà vẻ ngoài cũng xinh đẹp, ngay cả học thức cũng là hàng đầu, có thể nói là hoàn mỹ.


Chính vì Đỗ Vân Ca quá hoàn mỹ, chính vì giữa nàng ta với Cừu Trinh là một trời một vực cho nên mới càng khiến sự đố kị và thù hận của Cừu Trinh dành cho Đỗ Vân Ca tăng thêm. Đến cuối cùng, trở thành bi kịch không thể vãn hồi.


Từ sau khi chân chính nhập cung, trở thành Trân phi của Vệ Du Sâm, mười hai năm nay, Cừu Trinh chưa từng ngừng học tập, học tập. Mục đích chính là để có thể kéo gần khoảng cách với Đỗ Vân Ca. Nhưng cho dù nàng ta đã nỗ lực mười hai năm, nhưng nàng ta cũng biết rất rõ rằng mình vĩnh viễn không thể vượt qua Đỗ Vân Ca được.


Cho dù tài học hiện nay của nàng ta đã thuộc hàng thượng thừa trong số tất cả các phi tần, nhưng cách biệt vẫn là cách biệt. Đây không phải là điều nàng ta muốn phủ nhận là có thể xóa bỏ đi hết được.


Đỗ Vân Ca, hiền hậu một đời, nữ nhân khiến Vệ Du Sâm vừa yêu vừa hận đó, dù là đã hết cũng có thể vĩnh viễn ở lại trong ký ức của hắn.


Đây là điều mà cả đời này nàng ta cũng không thể nào làm được.


Khi Trân phi vẽ tranh, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Không chỉ là vì uy danh nhiều năm của Cừu Trinh trong chốn hậu cung mà phần nhiều là do hoàng thượng.


Hoàng thượng im lặng, tất nhiên những phi tần như bọn họ cũng không dám nói nhiều.


Cứ như vậy đã tạo ra cho Trân Phi một hoàn cảnh sáng tác tốt đẹp. Mộ Hàm hiểu rõ tính cách của nàng ta, mấy năm nay vẫn luôn ở bên cạnh Cừu Trinh. Khi nàng ta vẽ tranh, Mộ Hàm cũng im lặng.


Cũng vì Mộ Hàm biết rõ từng bước đi của Trân phi, cần thuốc màu gì, đó là sư phối hợp không chê vào đâu được. Những phi tần khác đều ghi nhớ từng chút từng chút vào lòng, có thể nói là vô cùng ngưỡng mộ.


Tại sao bọn họ lại không tốt số có thể có được một thủ hạ đắc lực như Mộ Hàm chứ?


Chỉ cần Cừu Trinh đưa tay lên, đối phương đã có thể biết chủ nhân mình muốn gì. Nô tài khôn khéo như vậy, mấy vị phi tần lâu năm như Hi phi cũng chỉ từng thấy ở bên cạnh tiên hoàng hậu mà thôi.


Bốn nha đầu đó xinh đẹp tươi trẻ đứng xếp một hàng, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể một mình đảm đương một công việc, có thể có được một người là đã có thể giúp ngươi bớt lo lắng nhiều rồi.


Đáng tiếc, trừ Như Yến ở bên cạnh thái hậu ra, ba người còn lại đều đi theo tiên hoàng hậu rồi.


Mộ Hàm này có thể nói là nô tài tốt bao nhiêu năm rất hiếm khi gặp được rồi.


Nô tỳ ưu tú như vậy, nay lại ở bên cạnh Cừu Trinh, bọn họ không giành được, chỉ có thể nhìn mà thèm muốn ậy thôi.


Trình độ vẽ tranh của Cừu Trinh cũng không tính là thấp, ít nhất thì trong số phi tần hậu cung, cầm kỳ thi họa vũ của nàng ta có thể nói là đứng đầu rồi.


Còn không phải sao? Chẳng qua mới hết thời gian một nén nhang, một bức “Mặc hà” đã hoàn thành rồi.


Sau khi để bút xuống, Cừu Trinh chậm rãi xoay người lại, thân hình duyên dáng, quỳ bái Vệ Du Sâm: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp hoàn thành rồi ạ.”


Mộ Hàm và một cung nữ cẩn thận dè đặt nâng bức họa “Mặc hà” còn chưa khô mực lên, bày ra trước mặt Vệ Du Sâm, để hắn thưởng thức.


Chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành, rạng rỡ một bức vẽ hoa sen với hoa lá xinh đẹp sống động như thật, hương hoa lan tràn bốn phía. Vì bức tranh dùng mực nước để vẽ phác, pha thêm chút màu xanh thẫm cùng màu hồng nhàn nhạt, dù màu sắc đơn điệu nhưng lại vẽ ra vẻ đẹp của loài hoa là quân tử trong các loài hoa một cách đầy hoàn mỹ. Đặc biệt là hai đóa sen cùng gốc kia, càng khiến Vệ Du Sâm ngây ngẩn sững sờ.


“Hoàng thượng, người có biết vì sao thiếp lại tặng người bức vẽ hoa sen không?”


Một lúc sau, nữ tử ấy đã giơ bút lông lên, lúm đồng tiền nở rộ như hoa, quay đầu lại, cười nhìn hắn ta. Còn hắn ta, gác cằm lên bả vai nàng ta, đôi tay ôm lấy nàng ta, thân mật mà cọ cọ lên gò má nàng ta: “Ca Nhi tặng trẫm thì trẫm đều thích.”


“Gì vậy hả? Lại ba hoa rồi. Ngài có biết hoa sen trừ gọi là “liên” ra thì còn có tên gọi gì khác không?”


Vệ Du Sâm cười nhìn nàng ta: “Ca Nhi, trong đầu nàng luôn có nhiều suy nghĩ kỳ lạ khác thường như vậy sao? Liên hoa, hà hoa, trừ hai cái này ra thì còn có tên gì nữa?”


Dung nhan tuyệt mỹ của Đỗ Vân Ca lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: “Vậy là không biết rồi đúng không? Xưa nay hoa sen có phẩm cách cao thượng, ngụ ý thuần khiết tốt đẹp, có đúng không? Vậy thì liên hoa cũng có nghĩa là liền rễ đồng lòng, là hai đóa hoa cùng gốc. Ngoài ra, “liên 莲” với “liên 怜” đồng âm, tượng trưng cho nam nữ hòa hợp, vợ chồng ân ái đó. Hơn nữa, hoa sen nhiều hạt, còn có thể gửi gắm nguyện vọng đông con nhiều phúc. Ngài nói xem, bức vẽ hoa sen này, ngài có thích không?”


“Ồ, thì ra còn có nhiều điều để nói vậy à? Sen cùng gốc, vợ chồng ân ái, đông con nhiều phúc? Ha ha, Ca Nhi, lẽ nào nàng muốn sinh cho trẫm một đứa con trai nữa sao?”


Đỗ Vân Ca thoáng chốc đã xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lập tức ném bút lông xuống đấm vào ngực hắn ta. Cuối cùng, bị hắn ta trở tay nắm lấy, ánh mắt thâm tình, hắn ta nhìn nàng ta: “Ca Nhi, sinh cho trẫm một đứa con nữa đi. Bất kể là trai hay gái, chỉ cần là con của chúng ta thì trẫm đều thích…”


Lời nói năm đó, dù đã qua hơn mười năm rồi, nhưng vẫn như mới ngày hôm qua vậy. Sen cùng gốc, vợ chồng ân ái, đông con nhiều phúc ư?


Trái tim Vệ Du Sâm lúc này đau như kim châm. Đỗ Vân Ca, tuy nàng đã sinh cho ta một đứa con trai, nhưng cuối cùng ta lại phụ nàng…


Khi Vệ Du Sâm nhìn bức vẽ “Mặc hà” này, Mộ Hàm vẫn luôn ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của hắn. Dù là chút thay đổi rất nhỏ thoáng qua trên mặt cũng chưa từng thoát được cặp mắt của Mộ Hàm. Hắn đang hối hận sao?


Ha ha, tiểu thư trả giá nhiều như vậy lại chỉ đổi về một vẻ mặt hời hợt không đau không ngứa thế này thôi ư?


Vệ Du Sâm, ngươi xứng đáng với sự hi sinh bao nhiêu năm qua của tiểu thư không?


“Hoàng thượng? ‘Mặc hà’ thần thiếp vẽ không ổn sao?”


Cừu Trinh nhìn vẻ mặt Vệ Du Sâm hơi có phần nghiêm trọng, trái tim thoáng chốc liền treo cao.


Hắn ta cũng vì câu nói này của nàng ta mà hoàn hồn, khi thưởng thức lại bức vẽ này, trái tim vừa cuộn trào khi nãy đột nhiên hóa thành nước lặng, không còn gợn sóng.


“Không đâu, rất đẹp. Hoa sen mọc thành cụm, tượng trưng cho căn cơ vững chắc, thịnh vượng phát đạt. Tốt, tốt lắm.


Sau khi Vệ Du Sâm tán thưởng qua loa xong thì liền hạ lệnh cho Mộ Hàm đem bức họa đi vòng quanh nơi này một vòng, để mọi người cùng thưởng thức một lượt.


Cừu Trinh đứng một bên nhìn, trong lòng vô cớ lại có thêm cảm giác mất mát.


Vừa nãy rõ ràng hoàng thượng đang nghĩ gì đó, nhưng tại sao khi ngẩng đầu lên thì lại chỉ nói một câu như vậy?


Không hề bất ngờ, bức họa của Cừu Trinh đã được khen ngợi đồng loạt. Nghe mọi người nịnh nọt tán dương, dù là Cừu Trinh đã có vẻ hơi mất mát vì sự biểu dương quá mức tùy ý của Vệ Du Sâm thì cũng không khỏi tạm thời quên đi chút tiếc nuối nhỏ nhoi đó.


Nàng ta bất giác hướng ánh mắt về phía Úc Yên từ đầu đến cuối đều không nói gì.


“Ngọc mỹ nhân, không biết bức họa của bổn cung có lọt được vào mắt ngươi không?”


Cừu Trinh đi tới trước mặt Úc Yên với vẻ khiêm tốn, cười nhìn nàng ta.


Tuy Úc Yên coi thường việc nịnh nọt, nhưng không thể không thừa nhận Cừu Trinh là một người có mấy phần tài học thật sự, Úc Yên liền gật gật đầu đầy chân thành.


“Bức tranh của nương nương đơn giản khí khái, thể hiện cảnh đẹp ao sen rực rỡ trên bức vẽ đầy dứt khoát không chút dài dòng dây dưa. Thiếp xin thụ giáo tại đây.”


Mắt thấy Úc Yên không hề có ý lấy lòng, hơn nữa ánh mắt rất chân thành, Cừu Trinh quyết định không làm khó nàng ta nữa, đi thẳng tới chủ đề.


“Nếu đã như vậy, không biết Ngọc mỹ nhân muốn biểu diễn gì đây?”


Úc Yên nhìn khắp xung quanh, phát hiện không chỉ Vệ Du Sâm mà ngay cả ánh mắt của những phi tần khác cũng đều đang hướng về phía mình, ý chờ đợi có thể nói là vô cùng rõ ràng.


Nếu nàng ta không biểu diễn cho tốt thì thật có lỗi với tấm lòng của bọn họ. Nghĩ tới đây, khóe môi cong lên, Úc Yên hơi cúi người với mọi người.


“Nếu đã như vậy, Úc Yên sẽ hát cho mọi người nghe một bài hát ngay tại đây.”


Bài hát ư?


Cừu Trinh kinh ngạc nhướng mày. Theo lý mà nói, chủ đề hôm nay nói khó cũng khó mà nói đơn giản thì cũng đơn giản. Trừ vẽ tranh ra còn có múa, làm thơ, ba kiểu này có thể nói là phương thức biểu diễn trực tiếp nhất, có thể làm nổi bật chủ đề. Nhưng có thế nào nàng ta cũng không ngờ Úc Yên lại chọn dùng bài hát để biểu diễn.


Vì vậy, nàng ta hơi bất ngờ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Ngọc muội muội, muội đừng quên chủ đề hôm nay. Bức vẽ vừa rồi của bổn cung đã nhắc nhở muội hạn chế phương hướng của muội rồi đấy!”


Điều nằm ngoài ý muốn của Cừu Trinh là Úc Yên không hề hoảng loạn chút nào, nàng ta còn gật gật đầu với Cừu Trinh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Xin Trân phi nương nương yên tâm. Màn biểu diễn tiếp theo đây của thiếp chính là đối ứng với bức vẽ của người. Nếu lọt tai mọi người thì xin nghe thử, nếu không hay thì mong mọi người lượng thứ.”


Nói đến đây, nàng ta liền đi lên phía trước mấy bước, đến trước mặt Vệ Du Sâm: “Khởi bẩm hoàng thượng, thiếp xin phô bày chút tài kém cỏi, chỉ là trước đó cần một cây cổ cầm.”


Cổ cầm? Nói vậy, nàng ta còn muốn vừa đàn tấu vừa hát nữa sao?


“Cái này thì đơn giản. Người đâu, đem Lộng Nguyệt của tiên hoàng hậu lên đây.”


Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Mộ Hàm sau lưng Cừu Trinh. Gương mặt vốn không gợn sóng, vì một câu nói này là đã xuất hiện một vết nứt rõ ràng.


Ngay cả Cừu Trinh, Hi phi, Lan phi và những phi tần lâu năm khác trong hậu cung cũng đều nhìn về phía Vệ Du Sâm với ánh mắt kinh ngạc. Do tai bọn họ nghe phải ảo giác rồi sao?


Lộng Nguyệt đó, Lộng Nguyệt là gì?


Lộng Nguyệt là một trong số ba cây đàn nổi danh nhất thiên hạ!


Nghe nói cây cổ cầm này còn là do Đỗ đại tướng quân năm đó hao tổn rất nhiều công sức mới thu thập về được cho ái nữ. Nó đã trở thành một trong số những món hồi môn quý giá nhất của tiên hoàng hậu. Sau khi tiên hoàng hậu rời đi, cây cổ cầm này liền bị hoàng thượng niêm phong trong Khôn Ninh cung.


Năm đó, tuy người trong Khôn Ninh cung đều bị giết sạch gần như không còn ai, nhưng cây đàn này vẫn được bảo tồn rất tốt.


Nghe nói cây cổ cầm này mới được chuyển tới Cần Chính điện của hoàng thượng cách đây không lâu.


Bây giờ, hắn ta lại nói muốn để Ngọc mỹ nhân dùng di vật mà khi còn sống tiên hoàng hậu yêu quý nhất?


“Hoàng thượng, thần thiếp có một cây cổ cầm tuy là không so được với Lộng Nguyệt nhưng cũng hiếm có vô cùng. Không biết có thể để Ngọc muội muội dùng trước hay không? Còn về Lộng Nguyệt của tỷ tỷ thì vẫn là đừng đem tới đem lui thì hơn, tránh cho va đập, nhỡ đâu bị tổn hại thì tỷ tỷ…”


Cừu Trinh cố nén sự đố kị nồng đậm trong lòng, quỳ trước mặt Vệ Du Sâm, hơi có vẻ gấp gáp, khẩn cầu hắn hồi tâm chuyển ý.


Đáng tiếc là Cừu Trinh căn bản không hiểu ý đồ của Vệ Du Sâm.


Vì thế, với Vệ Du Sâm mà nói, lòng tốt của nàng lại đang chặn đường hắn. Hắn lập tức phất tay.


“Trinh Nhi đứng dậy, trẫm biết nàng thương cho di vật của tỷ tỷ nàng, nhưng nàng yên tâm đi, đó là di vật của tiên hoàng hậu, không ai dám cố ý làm tổn hại đâu. Trẫm chỉ là đã rất lâu không nghe tiếng của Lộng Nguyệt rồi. Từ khi tỷ tỷ nàng đi, nó không còn phát ra tiếng nữa. Mà nay, nếu Ngọc mỹ nhân đã ở đây thì không ngại để nàng ấy tấu một khúc, tránh cho Lộng Nguyệt lâu ngày không dùng, chất đàn sẽ nảy sinh biến đổi.”


Trong thiên hạ, phàm là nữ tử hiểu về đàn thì đều biết đến sự tồn tại của Lộng Nguyệt. Năm đó, mỹ danh của Đỗ Vân Ca lại càng được truyền khắp thiên hạ. Uy danh của hiền hậu một đời tuyệt đối không phải là thứ mà một cây Lộng Nguyệt nhỏ bé có thể làm nên được.


Sở dĩ Đỗ Vân Ca tài đức lan xa, trừ tính cách thích làm việc thiện của và y thuật cao minh ra thì phần nhiều là đến từ tài danh của nàng ta. Bất kể là đàn, đánh cờ, thi thư, vẽ tranh, múa hay là bài hát, nhạc, y thuật nàng ta đều có chỗ tinh thông, tuyệt đối không chỉ đơn giản là từng học qua loa.


Tuy khi nàng ta lìa đời chẳng qua mới hai mươi xuân xanh, nhưng tác phẩm nàng ta để lại trên thế gian thì cho đến ngày nay vẫn không ai vượt qua được.


Đừng thấy Vệ Du Sâm ở đây nói năng nghe đường hoàng như thế, Úc Yên hiểu rõ nội tình, vẻ mặt không gợn sóng nhưng trong lòng đã cười lạnh không ngừng rồi. Xem nàng ta là kẻ ngốc sao?


Lộng Nguyệt? Nhỡ đâu lâu năm không được tu sửa, bảo dưỡng, thật sự bị hủy trong tay nàng ta thì sao?


Nhỡ đâu hắn tư muốn thông qua Lộng Nguyệt mà thăm dò nàng ta thì sao?


Phải biết, từng chút từng chút tài nghệ của nàng ta đều là chiếu theo tài nghệ của Đỗ Vân Ca mà dần dần bồi dưỡng nên.


Tình cảm của Vệ Du Sâm và tiên hoàng hậu ra sao, tuy nàng ta không biết, nhưng chỉ dựa vào một câu nói này thì mục đích của hắn ta đã không đơn thuần rồi, không phải do nàng ta không cẩn thận.


Nghĩ đến đây, trên gương mặt xinh đẹp cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh hoảng và bất an.


“Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp không dám. Nếu đã là di vật của tiên hoàng hậu thì làm sao thần thiếp có tư cách để chạm vào chứ? Đây không chỉ là bất kính với tiên hoàng hậu mà cũng là không tôn trọng Lộng Nguyệt rồi. Cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh mệnh!


“Âm thanh của Lộng Nguyệt như âm thanh của tự nhiên. Nó đã im lặng mười hai năm rồi, hôm nay trẫm đem nó ra, không phải là bất kính với tiên hoàng hậu. Nếu nàng ấy ở dưới hoàng tuyền có biết, chắc hẳn cũng sẽ không muốn để Lộng Nguyệt triệt để biến mất khỏi thế gian theo sự ra đi của nàng ấy. Các ngươi nói xem có phải như vậy không?”


Lúc này, trên mặt Vệ Du Sâm tràn đầy phiền muộn, giữa hai hàng lông mày đều lộ ra hồi ức danh cho Đỗ Vân Ca…


Khi đó, Lộng Nguyệt đã được bày ra rồi. Điều bất ngờ là nó không hề bị bụi bặm bao phủ mà rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hình như Đỗ Vân Ca vẫn còn tại thế vậy.


Bất kể là dây đàn hay là gỗ đàn đều bóng loáng soi gương được. Có lẽ trong những ngày tháng qua, có người đã chuyên tâm chăm sóc nó. Mà người này, trừ Vệ Du Sâm ra thì chỉ e không còn người thứ hai nữa rồi.


Hi phi nhìn cây đàn trước mặt, mắt không khỏi đỏ lên.


“Tiên hoàng hậu, là nữ nhân là thần thiếp khâm phục nhất trên đời này. Người đoàn trang khí khái, giản dị không xa hoa, bất kể là đối xử với ai cũng đều có thể công bằng. Hậu cung năm đó luôn thuận hòa vui vẻ dưới sự quản lý của người… Mỗi lần nghe tiên hoàng hậu tấu khúc sẽ luôn có thu hoạch không ngờ. Tiếng đàn của người là âm thanh tự nhiên động lòng người nhất trên đời này, có thể rửa sạch tâm linh con người, có thể truyền cảm giác cho mỗi người bên cạnh…”


Nói đến đây, nàng ấy đột nhiên lệ tuôn lã chã, ánh mắt thâm sâu nhìn cây đàn trước mặt, giọng nói nghe trống vắng mà xa xôi.


“Nếu Lộng Nguyệt có thể tấu vang lên lần nữa, đây không phải là không tôn trọng mà là kỷ niệm. Vì không ai có thể gảy ra được tiếng đàn thanh tẩy tâm hồn con người như hoàng hậu nữa.”


Lời Hi phi vừa dứt, Lan phi và Nghi phi cũng nhìn Lộng Nguyệt với vẻ mặt đầy hoài niệm.


“Thật không ngờ đời này kiếp này còn có thể nhìn thấy Lộng Nguyệt lần nữa. Nếu có thể nghe được âm thanh của nó, chắc chắn tiên hoàng hậu cũng sẽ vui mừng. Ngọc mỹ nhân, hoàng thượng có thể ban cho muội ân thưởng lớn như vậy, đó là điều mà có thế nào người ngoài cũng không khao khát cầu được. Tuy không biết trình độ của muội ra sao, nhưng có thể có cơ hội này, chỉ cần dùng thái độ cung kính mà gảy đàn thì tiên hoàng hậu trên trời có linh sẽ không trách muội đâu.”


Thì ra hoàng thượng là có ý này. Cừu Trinh nghe xong, gò má không khỏi nóng lên. Nhưng khi nhìn thấy Úc Yên bên cạnh, nàng ta lại đột nhiên trở nên bình tĩnh.


Bọn họ có đông nữ nhân như vậy, tại sao hoàng thượng đều không chọn mà lại cố tình chọn Úc Yên có mấy phần giống với tiên hoàng hậu này ra diễn tấu chiếc đàn này?


Lẽ nào trong lòng hoàng thượng vẫn đang hoài niệm Đỗ Vân Ca sao?


Sau đó, khi nhìn về phía Úc Yên, trong đáy mắt Cừu Trinh bắn ra sự thù hận và không cam tâm không cách nào che giấu được.


Mộ Hàm bên cạnh thấy vậy vội kéo kéo góc áo nàng ta.


“Nương nương, đừng làm lỡ đại sự. Nếu hoàng thượng đã làm vậy rồi thì chắc chắn có đạo lý riêng, chúng ta vẫn nên phụ họa theo đi…”


Cho dù Cừu Trinh có không cam tâm thì đã sao? Vệ Du Sâm bây giờ, trong mắt chỉ có tiểu tiện nhân kia. Cừu Trinh mím môi, ngồi xuống với vẻ không cam lòng, chỉ là móng tay trong tay áo hung hăng siết chặt, siết chặt.


Mộ Hàm lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này. Dù vẻ ngoài của Úc Yên có giống chủ nhân thì đã sao?


Không phải người thì cuối cùng vẫn không phải người. Dù đã qua bồi dưỡng nhiều năm nhưng đó chỉ là một vật mô phỏng mà thôi, so với người thật sự, đâu chỉ là cách một trời một vực chứ? Chủ nhân của bọn họ há lại là người mà người phàm có thể đuổi kịp được.


Hoang đường!


Sự kiên trì của mọi người, Úc Yên hiểu. Nàng ta đã không còn lí do để từ chối, chỉ có thể cẩn thận dè dặt hành lễ với mọi người, sau đó ngồi ngay ngắn trước Lộng Nguyệt.


Nhìn cây đàn tốt khó tìm trong thiên hạ trước mặt mình, nói không kích động là giả. Đặc biệt là trái tim từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, lúc này lại sục sôi lên như bị kích thích vậy. Nhưng cố tình nàng vẫn không thể thể hiện ra, chỉ có thể cắn môi dưới, gắt gao nhịn lại.


Sau khi thử một vài âm tiết, đồng tử Úc Yên chợt phóng đại, sau đó liền xúc động cảm thán: “Không hổ là Lộng Nguyệt, chọn tùy tiện một âm tiết mà nghe cũng hay như thế. Nếu hoàng thượng đã cho Úc Yên cơ hội này thì Úc Yên nhất định sẽ không phụ lòng, không sỉ nhục uy danh của Lộng Nguyệt.”


Dứt lời, nàng ta nhẹ gật đầu với mọi người, hít sâu một hơi, ngón tay ngọc thon dài bay múa trên dây đàn được ánh trăng chiếu rọi của Lộng Nguyệt.


Đột nhiên, âm thanh tuyệt vời đã vang lên đầy xao động lòng người. Chỉ là một đoạn dạo đầu mà đã khiến tất cả mọi người thoáng chốc đều mở to mắt.


Bài hát này… bài hát này không phải là khúc thành danh của Đỗ Vân Ca năm đó sao?


Vệ Du Sâm vốn đang lười biếng ngồi dựa vào ghế, vừa nghe khúc dạo đầu này, nhẫn ngọc đang cầm mân mê trong lòng bàn tay chợt lăn xuống bàn, sau đó hắn liền đứng phắt dậy.


Lưu Thạch nhanh tay lẹ mắt đón được chiếc nhẫn đeo ngón cái bằng ngọc do tiên hoàng ngự ban, thở phào một hơi thật dài. Khi ông ta hoàn hồn thì đã bị giai điệu quen thuộc kia dọa cho sợ chết đứng.


Lúc này, bất kể là Vệ Du Sâm, Lưu Thạch, hay là bốn người Trân phi, Hi phi, Lan phi, Nghi phi, đều có thể dùng từ gà gỗ để hình dung.


Đây là… “Hà hoa”?


Không sai, chính là “Hà hoa”. Đây là khúc thành danh của Đỗ Vân Ca năm đó.


“Hà hoa” ấy à, cho dù tiên hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, dẫu khúc nhạc này, bài hát này đã lưu truyền đến ngày nay, nhưng đến giờ vẫn không ai có thể trình bày nó một cách đủ hoàn mỹ.


Nhưng… nhưng nữ nhân này chỉ dạo một khúc đầu, chỉ một khúc dạo đầu thôi mà đã khiến trái tim tất cả bọn họ thắt lại. Vậy nếu mở miệng thì… còn… còn đến mức nào nữa?


Sự khác thường của mọi người, Úc Yên không hề nhìn thấy. Vì giờ khắc này, nàng ta đã dồn hết tất cả sự chú ý vào dây đàn và lời ca sớm đã học đến thuộc lòng.


Trái ngược với phản ứng bất đồng của Vệ Du Sâm và tứ phi, vẻ mặt những phi tần khác đều chỉ có thể dùng từ thưởng thức và đố kị để hình dung mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Võ Thần
  • Thư Cuồng Nhân
Chương 2139
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 466-470

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom