• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi (4 Viewers)

  • Chương 291-292

Chương 291: Ngọc mỹ nhân thần phục


Bất kể có hiểu đàn hay không, chỉ cần nghe xong khúc nhạc dạo này đã biết trình độ của Úc Yên ở cấp bậc thế nào. Mọi người đều thưởng thức, nhưng nhiều hơn là ghen tị tới từ bốn phương tám hướng.


Nếu như tìm một người bình thường trong số những người này, e rằng cũng chỉ có một mình Mộ Hàm.


Nụ hôn khẽ khi xưa dẫu chỉ lướt nhẹ như lông hồng nhưng lại nóng cháy hơn cả sa mạc.


Cuối cùng dáng vẻ khi chia tay thật oanh liệt mà lại đẹp hơn cả âm nhạc.


Dẫu chuốc lấy không vui cũng vẫn hạnh phúc hơn là không có được nụ cười của người.


Mất đi rồi thì sẽ luôn khao khát.


Cánh hoa nở sớm liệu có đủ để khiến tình yêu còn lưu hương ngàn đời?


Hồi ức khiến tôi sống giữa hạ vàng.


Quên đi những thứ khác.


Những chuyện xấu xí đều đã được cảm hóa.


Cảm ơn quá khứ đã khiến đồng hoang trong mộng được phủ kín hoa sen.


Để những giọt lệ rơi hết đi.


Chỉ vì tôi may mắn khi ngày xưa không uổng phí nỗi nhớ này.


Dù thế gian có đáng sợ đến đâu, chỉ cần còn có người thì vẫn sẽ khiến tôi thấy đáng để lưu luyến.


Chỉ cần có người sẽ khiến tôi thấy đáng để lưu luyến.


Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu sáng cây vĩ cầm cũ khiến tôi không thể nào dối trá.


Cảm giác ấm áp từ cành cây đọng tuyết thật sự đã từng tồn tại, không thể nào tan biến.


Hồi ức vui vẻ lại càng khiến người mê muội hơn là khi chân chính kề bên nhau.


Những chuyện không vui cũng trở nên tốt đẹp, biến mất giữa bàn tay nhào nặn của nhân vật chính, không hề mục nát.


Hồi ức khiến tôi sống giữa hạ vàng



Trong giai điệu bi thương nhẹ nhàng của bài “Hoa sen”, giọng hát biến ảo khôn lường của Úc Yên cũng vang lên một cách hoàn hảo.


Chỉ vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.


Phàm là người từng nghe ca khúc này đều đắm chìm trong ký ức đã qua.


Người chưa từng nghe ca khúc này, hoặc là từng nghe nói đến ca khúc này, mỗi người đều mở to mắt, không thể tin nhìn về phía Úc Yên.


Đây, đây chẳng lẽ chính là thần khúc trong truyền thuyết, “Hoa sen”?


Năm đó có thể nói bài hát này đã vang bóng một thời, tuy rằng Đỗ Vân Ca đã đưa ra ca từ và nhạc phổ, nhưng người có thể đàn hoàn chỉnh, đồng thời hát ra lại lác đác không có mấy.


Cho dù trong mấy người lác đác đã cũng vô cùng hố người, không phải là vì bài hát này khó bao nhiêu, mà là vì phong cách của ca khúc này hoàn toàn khác với phong cách của những bài hát đương thời, cộng thêm không có người chỉ dẫn, có thể nói là ca không ra khuôn ra dạng, vô duyên vô cớ làm nhục bài hát này.


Úc Yên lại khác, từ màn thể hiện của nàng ta xem ra, nàng ta đã hoàn toàn đắm mình vào trong ý cảnh được trình bày trong ca từ. Nét mặt đau thương, giọng hát chân thành tinh tế kia, thậm chí cả việc chuyển đổi âm thật giả có độ khó cao của Đỗ Vân Ca năm đó cũng được nàng ta thể hiện hoàn mỹ.


Giọng hát kỳ ảo như thế, chỉ mới mở miệng đã khiến tất cả mọi người chấn động. Ở đây, Cừu Trinh và Vệ Du Sâm là người bất ngờ nhất.


Mộ Hàm thờ ơ lạnh nhạt thu vẻ mặt của hai người vào mắt.


Đôi mắt quyến rũ của Cừu Trinh nhíu lại, sát cơ chợt hiện.


Vệ Du Sâm thì nhìn chằm chằm vào Úc Yên, trên gương mặt anh tuấn đọng lại một màn sương mỏng lành lạnh.


Trong lúc nhất thời, toàn bộ đài Noãn Vũ cả tiếng hít thở cũng trở nên lặng lẽ…


So với phản ứng của hoàng thượng và Trân phi, những người khác lại đắm chìm trong ca khúc có vẻ hơi đau buồn này.


Nghe nói, ca khúc này là do chính tiên hoàng hậu tự mình phổ nhạc viết lời cho hoàng thượng.


Trước khi bài hát này ra đời, tiên hoàng hậu và hoàng thượng từng cãi vả không vui. Lần tranh cãi đó suýt chút khiến hai người đôi ngã chia ly. Tiên hoàng hậu cũng ôm tâm trạng như vậy viết bài hát chia tay này, ca khúc hi vọng sau này đối phương sẽ sống tốt hơn.


Chính vì bài hát này cực kỳ ý nghĩa, lại là viết cho hoàng thượng, tất nhiên vừa ra đời đã gây chấn động. Lại nhìn tên của bài hát này, cũng không khó đoán tại sao Úc Yên lại chọn bài hát này để khảy đàn.


Tương ứng với bức tranh “Mặc hà” của Cừu Trinh, bài “Hoa sen” này hoàn toàn được xưng tụng là tương đắc ích chương (cả hai phối hợp với nhau làm nổi bật cho nhau, khiến cả hai tốt hơn).


Đặc biệt phải nhắc tới trong bức hoa sen thủy mặc có sen tịnh đế, mà hoa sen lại chứa đầy hồi ức và trông mong của tiên hoàng hậu với hoàng thượng, có thể nói là ngụ ý không tầm thường.


Dùng thần khúc của tiên hoàng hậu cộng thêm Lộng Nguyệt làm thần trợ công, Úc Yên có thể nói là thắng vô cùng đẹp, thắng tới hoàn toàn xứng đáng.


Hát xong một ca khúc, lấy ánh mắt phức tạp của Vệ Du Sâm dẫn đầu, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.


Hi phi đa sầu đa cảm còn rơi nước mắt cảm động.


Cừu Trinh thì ngược lại, gương mặt phức tạp nhìn Úc Yên, trong lòng viết đầy khiếp sợ và khó hiểu. Làm sao nàng ta làm được?


Cuối cùng làm sao nàng ta làm được?


“Tại sao lại chọn ca khúc này? Có phải ngay từ đầu nàng đã chọn ca khúc này không?”


Sau phản ứng khen ngợi kịch liệt, đột nhiên Vệ Du Sâm nói một câu nhẹ bỗng như vậy, nhìn như không đếm xỉa tới, kỳ thật từng chữ như đâm vào tim.


Từ lúc chọn ca khúc này, Úc Yên đã biết mình phải đối mặt với điều gì. Vì vậy, nàng ta không hề căng thẳng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vệ Du Sâm, thành thật trả lời.


“Vâng, từ khi Trân phi nương nương ra đề, thiếp thân đã muốn chọn bài hát này để đáp lại. Thế nhưng lúc ấy chỉ đơn thuần muốn tấu ca khúc, chưa từng nghĩ sẽ hát. Song sau khi thần thiếp nhìn thấy Lộng Nguyệt, đột nhiên cảm thấy nếu dùng ca khúc thành danh này của tiên hoàng hậu đáp lại, có phải sẽ tốt hơn không? Vì vậy, thần thiếp đã quyết định làm vậy.”


“Bài hát này, nàng học được từ đâu?”


Ánh mắt của Vệ Du Sâm sắc bén, khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm Úc Yên.


Sắc mặt Úc Yên vẫn bình thường, không căng thẳng trả lời.


“Bẩm hoàng thượng, bài ‘Hoa sen’ của tiên hoàng hậu đã sớm lưu truyền trong thiên hạ, trên phố có nhiều từ phổ, cũng có người từng hát, tuy rằng đứt quãng nhưng vẫn có thể nghe ra đại khái. Thiếp thân không có bản lĩnh khác, chỉ yêu cầm khúc. Bài hát này chính là bài thiếp thân yêu nhất, nghiên cứu rất lâu mới có thể hát được hoàn mỹ. Hôm nay lấy bài hát này phối hợp với Lộng Nguyệt, là thiếp thân tỏ lòng tôn kính tiên hoàng hậu.”


“Thật là vậy ư?”


Hiển nhiên, Vệ Du Sâm cực kỳ hoài nghi về thân phận của Úc Yên.


“Phải hay không phải, hoàng thượng cứ việc điều tra. Úc Yên làm người ngay thẳng thì không sợ bóng nghiêng, càng không sợ quỷ gõ cửa!”


Ánh mắt Úc Yên trong trẻo, nói từng chữ một, cực kỳ nghiêm túc nhìn Vệ Du Sâm.


Trong lòng Vệ Du Sâm có hoài nghi, nhưng đang ở chỗ này, cũng không định tiếp tục truy cứu, hơi gật đầu.


“Ái phi cam đoan như thế, sao trẫm có thể không tin? Chỉ là… nàng có biết ý nghĩa của ca khúc này với trẫm và tiên hoàng hậu không?”


Tất nhiên Úc Yên biết ca khúc này được sáng tác dưới tình huống nào, nàng ta lập tức gật đầu, từ phía sau bàn để cầm duyên dáng bước ra cung kính quỳ xuống trước mặt hắn ta.


“Bẩm hoàng thượng, thiếp thân biết ‘Hoa sen’ có ngụ ý không tầm thường, thân phận thiếp thân ti tiện như vậy, tất nhiên không xứng ngâm xướng bài hát này trước mặt hoàng thượng. Nhưng thiếp thân cũng biết, chính vì ca khúc này ẩn chứa kính yêu của tiên hoàng hậu dành cho hoàng thượng, vì vậy trong trường hợp này mới dùng Lộng Nguyệt thể hiện ca khúc này.”


Vệ Du Sâm nhướng mày, ý bảo nàng ta tiếp tục nói.


Úc Yên hít sâu một hơi, không nhìn vẻ mặt hận không thể nuốt sống nàng ta của Cừu Trinh, mặt không thay đổi nói.


“Đầu tiên, thiếp thân mang tâm trạng cung kính nhất nhờ sự giúp đỡ của Lộng Nguyệt, ngâm xướng tác phẩm cũ của tiên hoàng hậu, tưởng nhớ tiên hoàng hậu. Thứ hai, tình cảm ẩn chứa trong ‘Hoa sen’ hoàn toàn vô cùng phù hợp với sen tịnh đế trong họa tác ‘Mặc hà’ của Trân phi nương nương, cùng biểu đạt lòng tôn kính của tỷ muội thiếp thân với hoàng thượng.”





“Úc Yên, ngươi cũng đủ to gan!”


Giọng nói không nóng không lạnh của Vệ Du Sâm vang lên, giọng điệu như chế giễu lại như châm biếm.


Sao Úc Yên có thể không nghe ra hàn ý trong lời nói của hắn ta?


Nhưng nàng ta chỉ cúi thấp đầu, cung kính quỳ dưới đất: “Nếu có điều mạo phạm tới hoàng thượng, xin hoàng thượng giáng tội!”


Vệ Du Sâm lẳng lặng nhìn nàng ta một lát, đuôi mắt khẽ cong, nụ cười ẩn ý sâu xa.


“Bài hát này hát rất hay, trẫm có thưởng, một phần thưởng thật to, mọi người cảm thấy thế nào?”


“Nên ban thưởng, bài ‘Hoa sen’ này mặc dù không hoàn mỹ động lòng người bằng tiên hoàng hậu, nhưng không mất đi nét đặc sắc riêng. Giọng hát của Ngọc mỹ nhân dịu dàng, so với khí thế mạnh mẽ của tiên hoàng hậu thì tự nhiên tăng thêm chút hoạt bát, thiếp thân rất thích. Thiếp thân cả gan góp một câu vì Ngọc mỹ nhân. hoàng thượng, cũng nhờ có Ngọc mỹ nhân hát bài ‘Hoa sen’ này mới khiến thiếp thận mượn bài hát này khắc sâu rõ ràng hơn từng chút hồi ức khi ở chung với tiên hoàng hậu.


Tuy rằng ngâm xướng ‘Hoa sen’ trong trường hợp này có chút không thích hợp lắm, nhưng nếu tiên hoàng hậu khiến bài hát này lưu truyền thiên hạ, tất nhiên là muốn mỗi người đều chứng kiến tình yêu sâu đậm giữa người và hoàng thượng. Tiên hoàng hậu từng nói: Mỗi đoạn tình cảm đều phải trải qua vô số trắc trở mới có thể tu thành chính quả. Bài hát này chẳng phải vừa khéo có thể diễn tả chính xác sao?”


Hi phi không hổ là người ủng hộ trung thành của tiên hoàng hậu. Nhìn xem, đánh giá cao như vậy cũng khiến Úc Yên vô cùng bất ngờ. Huống chi nàng ấy còn tự mình giúp Úc Yên xin hoàng thượng tha thứ, thật khiến Úc Yên vừa mừng vừa sợ.


“Hi phi nương nương, thiếp thân, thiếp thân làm sao có thể nhận được sự ưu ái của người như vậy?”


Hi phi nở một nụ cười thân thiện với nàng ta, nhìn gương mặt tương tự với Đỗ Vân Ca, tầm mắt Hi phi dần dần mơ hồ.


Vệ Du Sâm nhìn tới đây, còn có gì không hiểu?


Hắn ta lập tức khom lưng, đích thân đỡ Hi phi dậy: “Nàng đó, không phải đã miễn lễ quỳ lạy cho nàng sao? Thân thể nàng không tốt, mau đứng dậy đi.”


“Hoàng thượng, vậy Ngọc mỹ nhân…”


“Nàng cũng đã nói đến mức đấy rồi, nếu ta còn từ chối, chẳng phải phụ ý tốt của nàng ư? Được rồi, Ngọc mỹ nhân cũng đứng lên đi.”


Trên mặt Hi phi vui vẻ, vội vàng xoay người đỡ Ngọc mỹ nhân lên, đồng thời thân thiết nhìn nàng ta.


“Chỗ của ta rất yên tĩnh, đã lâu rồi chưa nghe thấy ca khúc khiến ta cảm động như vậy. Muội rảnh rỗi thì nhớ tới Dưỡng Đức cung của ta.”


“Nhất định thiếp thân sẽ không phụ ưu ái của nương nương.”


Úc Yên tiến lên một bước, dập đầu tạ ơn Hi phi.


Ngay sau đó là Lan phi và Nghi phi, cả hai đều bày tỏ sự xúc động của mình, đồng thời lần lượt lấy lòng Úc Yên. Chỉ có Cừu Trinh là sắc mặt bất ngờ nhìn Úc Yên, trong lòng rất phức tạp.


Màn thể hiện xuất sắc ngoài ý muốn của Ngọc mỹ nhân đẩy yến hội này lên cao trào, mà tiệc ngắm sen đặc biệt tổ chức cho nàng ta cũng khiến Úc Yên trở thành người thắng lớn nhất.


Cho dù trong lòng Vệ Du Sâm có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước mắt bao người hắn ta không thể hỏi ra, chỉ có thể dừng lại đúng lúc, rời khỏi sớm.


Sau khi hoàng đế đi, hình tượng của đám phi tần cũng lập tức sụp đổ.


Từ trước đến nay Hi phi không thích các loại tụ hội trong hậu cung, hoàng thượng vừa đi, nàng ấy lập tức lấy lý do cơ thể không khỏe rời khỏi theo. Trước khi đi, Hi phi vẫn không quên bày tỏ thiện chí tốt đẹp với Úc Yên. Cảnh này rơi vào mắt những phi tần khác, tuyệt đối là ghen tị trần trụi.


Ai cũng biết, tuy rằng Hi phi quanh năm không ra khỏi cửa, nhưng không có ai dám xem thường thân phận và địa vị của nàng ấy.


Hoàng thượng vô cùng tôn kính nàng ấy, cho dù trái tim nàng ấy hướng Phật, không hỏi sự đời nhưng tháng nào hoàng thượng cũng sẽ ở lại chỗ nàng ấy hai ba ngày.


Nhìn chung toàn bộ hậu cung, có thể có đãi ngộ như thế trừ Hi phi ra chỉ còn lại Trân phi mà thôi.


Nếu như Hi phi nương nương chính là một loại tồn tại khác trong hậu cung, vậy Trân phi chính là biểu tượng được sủng ái của hậu cung.


Trân phi được sủng ái cũng không phải ngày một ngày hai, mười hai năm như một, tuyệt đối không phải được sủng ái bình thường. Thế nhưng, có thực sự được sủng ái hay không, e rằng chỉ có trong lòng Trân phi mới biết.


Ngay sau đó, Lan phi và Nghi phi, hai vị phi tử cho dù là thân phận hay địa vị ở hậu cung đều có nền tảng nhất định cũng cảm thấy không cần tiếp tục ở lại nữa. Vì vậy bọn họ hơi gật đầu với Trân phi và Tĩnh phi xong thì thong dong rời khỏi.


Tiếp theo, trong đám phi tần còn ở lại, phân vị cao nhất cũng chỉ còn Trân phi và Tĩnh phi. Tĩnh phi thân là người chủ trì tiệc ngắm sen lần này vội vàng bắt chuyện với mọi người, đồng thời cho biểu diễn từng tiết mục được sắp xếp từ sớm.


Trân phi vốn định rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy Ngọc mỹ nhân bình chân như vại ngồi kia, tâm tư nàng ta khẽ động, lại ngồi xuống.


Trân phi ngồi xuống, những phi tần muốn rời khỏi cũng buộc phải kiềm chế nóng nảy trong lòng mà ngồi xuống theo.


Chẳng qua, quá trình kế tiếp không có hoàng thượng, tất nhiên không có phi tần nào lại cam tâm tình nguyện lên sân khấu biểu diễn. Cơ bản mọi người tụm năm tụm ba cùng một chỗ, trò chuyện sôi nổi. Trong số đó, Ngọc mỹ nhân mới đến không có ai nói chuyện cùng.


Từ trước đến nay Trân phi và Tĩnh phi không hợp nhau, tất nhiên không ngồi cùng một chỗ, cộng thêm thân phận của Trân phi, vì vậy khiến cho toàn trường chỉ còn lại Trân phi và Ngọc mỹ nhân là không được ai chú ý tới.


Xưa nay Cừu Trinh không phải người bị động, nàng ta thích nắm quyền chủ động. Vì vậy dưới loại tình huống này, nàng ta không nhanh không chậm đứng dậy, bước đến bên cạnh Ngọc mỹ nhân, trên gương mặt xinh đẹp chói mắt lộ vẻ thân thiện.


“Ngọc muội muội, ngồi đây không cũng rất nhàm chán, xung quanh đài Noãn Vũ có không ít phong cảnh đặc sắc, ngươi có hứng thú cùng đi xem với ta không?”


Trân phi ngươi đích thân tới đây mời, ai dám không nể mặt ngươi?


Úc Yên nghe vậy lạnh nhạt ngước gương mặt xinh đẹp vô song: “Trân phi nương nương đã có lời mời, thiếp thân không dám không nghe theo. Mời nương nương.”


Khóe miệng Cừu Trinh khẽ cong, giống như rất thỏa mãn vì sự thức thời của Úc Yên. Nàng ta hơi gật đầu rồi đi trước rời khỏi đài Noãn Vũ.


Tĩnh phi thấy tình huống như vậy thì há to miệng, đang định nói chuyện, lại không biết nhớ tới gì đó, cứng rắn nuốt những lời kia xuống.


Nàng ta lẳng lặng nhìn Úc Yên rời khỏi, không nói thêm một câu.


Đám phi tần còn lại thấy thế cũng không mấy bất ngờ.


Hiện nay Úc Yên là tân sủng bên cạnh hoàng thượng, Trân phi thân là nữ nhân có quyền lực lớn nhất hậu cung bây giờ, làm sao có thể tha cho nàng ta?


Dù sao hai người này có đấu đá thế nào cũng không liên quan tới bọn họ, thậm chí nói thẳng ra, nếu hai người bọn họ đấu nhau, vậy đám người bên dưới dễ làm ngư ông đắc lợi, cớ sao không làm chứ?


Sau đó, vẻ mặt bọn họ nhìn về phía Úc Yên có thêm đồng tình, ai không biết tính tình của Cừu Trinh?


Trân phi nương nương này là nữ nhân dễ ghen tị nhất bên cạnh hoàng thượng từ trước đến nay, nhất là hôm nay nàng ta còn bị mất mặt vì Úc Yên, bây giờ hẹn Úc Yên ra ngoài, chỉ sợ Úc Yên này cho dù không bỏ mạng cũng phải bị lột một lớp da.


Có lẽ là vẻ mặt của những nữ nhân này chân thực quá mức, thế nên sau khi Cừu Trinh nhìn thấy không khỏi cong môi cười tự giễu. Nàng ta ngoái đầu lại cười nhìn Úc Yên: “Sao vậy, ngươi không sợ hả?”


Tuy rằng khóe môi của nữ nhân trước mắt nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, nhất là lời nói nhìn như tâm sự, thực chất lại cất giấu đủ loại cạm bẫy, trong lòng Úc Yên rất rõ ràng, đối đầu với Cừu Trinh chỉ là chuyện sớm muộn. Chẳng qua nàng ta không ngờ rằng đối phương lại để mắt tới nàng ta như vậy, lần đầu tiên gặp mặt công khai đã hẹn nàng ta ra ngoài. Bây giờ Cừu Trinh vậy mà còn hỏi nàng ta, tại sao không sợ.


Nàng ta sợ ư?


Không, không sợ, từ khi tiến cung, bản thân và tính mạng của nàng ta đã bị nàng ta ném ra sau gáy. Sự hiện hữu của nàng ta chỉ là vì báo thù, báo thù, báo thù!


Đúng vậy, Úc Yên nàng ta cũng là một trong số những người còn sống sót trong số rất nhiều nhà quan chịu liên lụy bởi vụ án Đỗ gia bị diệt môn. Người như nàng ta, trong Tử Hoàng cung còn có rất nhiều, mục đích đều nhất trí chống lại Vệ gia.


Nàng ta biết, nữ nhân trước mắt chính là con gái riêng của Đỗ gia, một đứa con gái riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.


Nhắc tới cũng buồn cười, tuy rằng thân phận của Cừu Trinh chưa từng công bố với bên ngoài, nhưng tin tức nàng ta là con gái riêng của Đỗ Như Hối lại là chuyện ai trong hậu cung cũng biết. Thậm chí nó còn trở thành bí mật miệng không thể nói nhưng trong lòng biết rõ của mọi người.


Đối với người Đỗ gia, Úc Yên không thể nói rõ là cảm giác gì.


Nói hận bọn họ, cái chết của Đỗ gia còn thê thảm hơn họ gấp trăm lần. Nói không hận, đám người bọn họ cũng đều vì Đỗ gia mà bị liên lụy. Nhưng nhắc tới những người đã thu nhận bọn họ mười hai năm trước, cũng chính là người đứng sau Tử Hoàng cung hiện tại, dường như có dây mơ rễ má vô cùng sâu với Đỗ gia.


Chính vì người Đỗ gia nên Tử Hoàng cung mới mạo hiểm tính mạng cứu bọn họ khỏi đao trảm của đối phương, giúp bọn họ có được cuộc đời mới. Bây giờ bọn họ có thể sống, hoàn toàn là nhờ người Đỗ gia. Vì vậy không ai có thể hiểu được mâu thuẫn trong lòng bọn họ, nhưng có thể khẳng định là, Vệ gia chính là mục tiêu mà cả Tử Hoàng cung bọn họ đều nhất trí.


Úc Yên không biết, Tử Hoàng cung của mười hai năm trước không phải Tử Hoàng cung bây giờ, thậm chí còn không có bất kỳ quan hệ nào với Thượng Quan Tình Hi vừa mới chào đời vào lúc ấy. Một đứa trẻ mới trăm ngày có thể làm gì?


Trừ phi nàng ta nghịch thiên, hoặc là não những người có thể nghe hiệu lệnh của nàng ta bị nước vào, nếu không, không ai lại xem một đứa trẻ ranh ra gì.


Khi đó nàng ta còn là một đứa trẻ nằm trong ngực người khác bú sữa, làm sao có thể cứu những người bị Đỗ gia liên lụy?


Tất cả mọi chuyện đều do Mộ Hàm sau lưng Cừu Trinh và thế lực phía sau nàng ta làm.


Sau khi bọn họ được cứu thì bị đưa khỏi nước Tư U cả năm năm. Năm năm sau, những người này lại được thả ở nước Tư U.


Ban đầu bọn họ vẫn rất sợ hãi, sợ bị người hoàng thất đuổi giết lần nữa. Không ngờ rằng khi bọn họ mới lên đất liền đã có một tổ chức gọi là Tử Hoàng cung chứa chấp bọn họ.


Mười năm nay, bọn họ luôn trưởng thành dưới sự che chở của Tử Hoàng cung, có được một nghề thành thạo, đã có vốn liếng tối thiểu để báo thù. Về phần bí mật của Mộ Hàm, trừ phi nàng ta muốn nói, nếu không cho dù là Thượng Quan Tình Hi cũng không thể nào biết được bí mật của nàng ta.


E rằng Úc Yên làm sao cũng không nghĩ ra, Mộ Hàm đứng sau lưng nàng ta hiện tại lại là chúa cứu thế đã cứu bọn họ năm đó.


Mộ Hàm thì sao, hiển nhiên nàng ta cũng không định để lộ tính toán của mình.


Tuy rằng cung quy của Tử Hoàng cung nghiêm ngặt, nhưng không phải không có phản đồ, vì vậy nàng ta không thể mạo hiểm được.


Úc Yên này có bản lĩnh thì sống, không có bản lĩnh thì chết, khôn sống mống chết, từ xưa đến nay đã là chuyện vô cùng tàn khốc, cho dù là nàng ta cũng không giúp được bất cứ việc gì.


“Nương nương nói đùa, có thể ở đây tản bộ với nương nương là vinh hạnh của Úc Yên, sao thiếp thân lại sợ được? Úc Yên không sợ.”


“Ồ? Lẽ nào ngươi không thấy biểu cảm của những người vừa nãy sao? Chưa từng nghe nói đến tính tình của bổn cung hả? Ngươi tín nhiệm bổn cung nhiều đến mức đó à?”


Úc Yên vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu: “Bọn họ là bọn họ, Úc Yên là Úc Yên. Nếu thiếp thân đã làm sai điều gì, nương nương xử lý là chuyện nên làm. Nếu thiếp thân không làm gì sai, cho dù nương nương cố ý hắt nước bẩn lên người thiếp thân, thiếp thân cũng không có cách. Hậu cung chính là một nơi ăn thịt người như vậy. Điểm này, trước khi thiếp thân tiến cung đã nghĩ đến rồi. nhưng… chỉ tính sai một điều là, thiếp thân chỉ đến xem bệnh lại trở thành phi tử của hoàng thượng!”


Lời nói bất đắc dĩ mà thẳng thắn của Úc Yên thật sự khiến Cừu Trinh trợn mắt há mồm.


“To gan, ngươi có biết mình đang nói gì không? Hoàng thượng coi trọng ngươi chính là may mắn của ngươi, ngươi nói vậy là đang ám chỉ, ám chỉ…”


Lời kế tiếp, cho dù là Cừu Trinh cũng không nói ra được, nhưng trước đôi mắt trong veo thanh đạm như nước của Úc Yên, nàng ta thế mà cảm thấy đó là thật. Chẳng lẽ, thật sự là hoàng thượng cứng rắn giữ Úc Yên lại trong cung?


Không, tuyệt đối không thể nào, nếu thật sự là thế, vậy có phải quá trùng hợp rồi không?


“Hoa sen” người khác không hát ra được, nàng ta lại hát hay như thế, ngay cả giai điệu cũng vô cùng tương tự. Chuyện này, chuyện này rất giống tai mắt có người cố ý bồi dưỡng ra…


Chương 292: Ngươi thật sự chỉ là Úc Yên?


Úc Yên này tỏ ra không thanh cao kiêu ngạo, không dính khỏi lửa nhân gian, nhưng đã vào được trong cung này, còn không phải là cũng cụp đuôi mà làm người sao?


Chỉ một phân vị mỹ nhân, cho dù hoàng thượng che chở nàng ta, nếu đám phi tử bọn họ thật sự muốn mạng nàng ta cũng chỉ là chuyện chỉ cần động mồm.


Úc Yên hoàn toàn không cần nói những thứ này với nàng ta, nhưng hai người còn chưa chính thức vào chủ đề chính, nàng ta đã nói mình thân bất do kỷ, không phải cố ý tiến cung tranh giành tình cảm với bọn họ mà là bất đắc dĩ mà thôi. Thậm chí nàng ta còn nói cho dù Cừu Trinh cố ý làm khó nàng ta, nàng ta cũng không có cách.


Ha ha, thế là đang tỏ ra yếu thế với Cừu Trinh rồi, chẳng qua, Cừu Trinh nàng ta là ai chứ, sao có thể bị lừa được?


“Nương nương tại thượng, xin nhận của Úc Yên một lạy. Úc Yên biết đã vào cung thì không có đường trở lại, Úc Yên biết vị trí của nương nương trong lòng hoàng thượng, càng biết sở dĩ hoàng thượng nhìn trúng nô tỳ hoàn toàn là vì gương mặt này. Trên thực thế, hoàng thượng căn bản chẳng có chút tình cảm nào đáng nói với nô tỳ, nô tỳ chỉ nghe theo lời dạy bảo của sư phụ vào cung xem bệnh cho hoàng thượng, nào nghĩ tới kết quả sẽ là thế này? Nô tỳ, nô tỳ cầu nương nương mau cứu nô tỳ, nếu như nương nương có thể giúp nô tỳ…”


Úc Yên đã nói tới đây, nếu Cừu Trinh còn không hiểu nàng ta muốn nói gì thì uổng công Cừu Trinh lăn lộn ở hậu cung nhiều năm như vậy, lập tức biến sắc quát lớn.


“Úc Yên to gan, thân là phi tần vậy mà sinh ra tâm tư như vậy. Ngươi có biết chỉ bằng một câu nói kia của ngươi đã đủ để hoàng thượng lấy mạng ngươi, thậm chí là sư phụ của ngươi, sư huynh sư đệ của ngươi cũng chạy trời không khỏi nắng hay không!”


Gương mặt thanh nhã xinh đẹp tuyệt mỹ của Úc Yên vì những lời này của Cừu Trinh mà rơi nước mắt như mưa.


“Nương nương, sao Úc Yên lại không biết chứ? Nhưng Úc Yên hết cách rồi, chết thì không thể chết được, phi tần tự sát có kết cục thế nào, nô tỳ rất rõ ràng, vì vậy nô tỳ không chết được, nhưng cũng không dám đắc tội hoàng thượng, sợ ngài ấy dưới cơn tức giận làm liên lụy tới sư phụ của Úc Yên. Nếu không phải nô tỳ đã đến bước đường cùng thì đã không quỳ ở đây cầu xin nương nương giúp đỡ. Úc Yên có tài đức gì mà có thể được hoàng thượng nhìn trúng kia chứ?”


Thật là một dáng vẻ khiến người ta vừa thấy đã yêu, cho dù là Cừu Trinh ở đây nhìn thấy cũng bị đóa sen trắng đang rơi lệ Úc Yên này làm cho cảm động. Nhưng vậy thì sao?


Nàng ta cũng là phi tần của hoàng thượng, làm sao có thể giúp đỡ một phi tần khác bỏ trốn?


Nếu hoàng thượng biết, những những địa vị nàng ta tích lũy nhiều năm ầm ầm sụp đổ, cả đóa sen trắng Úc Yên này cũng phải tan thành mây khói.


Vụ mua bán này quá lỗ vốn, mà nàng ta cũng không thể ngốc nghếch vì nữ nhân này đánh cược tuổi già của mình.


“Ngươi nghĩ thế nào bổn cung không quan tâm, cũng không xen vào. Tại sao hoàng thượng lại coi trọng ngươi, nếu ngươi đã biết rõ thì nên hầu hạ hoàng thượng thật tốt, đừng nên nảy sinh những tâm tư không nên có kia nữa. Nếu không nghe lời khuyên của bổn cung, kết cục của ngươi sẽ rất thảm, rất thảm!”


“Chẳng lẽ nô tỳ không còn con đường thứ hai để đi sao?”


Khóe môi Cừu Trinh khẽ cong: “Con đường thứ hai? Xì, ngươi cho rằng nơi này là đâu? Còn con đường thứ hai? Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng nói đấy ư? Bước vào hậu cung này rồi thì chẳng khác gì mũi tên bắn đi không thể quay lại, muốn quay đầu, không có cửa đâu! Nếu như không thể quay đầu lại, ngươi chỉ có một con đường để đi. Hiện tại bổn cung có thể cho ngươi một con đường khác. Tuy rằng trong hậu cung này có vô số phi tần, nhưng chỉ có bổn cung là bảo vệ được tính mạng của ngươi. Thế nào, có muốn cân nhắc đi theo bổn cung hay không?”


Nếu ban đầu đưa Úc Yên tới đây quả thực chỉ có lòng muốn cảnh cáo, vậy hiện tại sau khi Cừu Trinh nghe nữ nhân này nói xong, đột nhiên lại thay đổi ý nghĩ đó. Một nữ nhân như thế nếu không biến thành người mình thì thật sự quá đáng tiếc.


Vẫn là Mộ Hàm nói đúng, giết Úc Yên còn lâu mới hiệu quả như lợi dụng nàng ta. Nhất là gương mặt này của nàng ta, cho dù Cừu Trinh hận tới ngứa răng, nhìn mà hận không thể rạch nát nó, nhưng so với hậu quả, nàng ta cũng buộc phải lựa chọn ngấm ngầm chịu đựng.


“Đi theo nương nương? Ha ha, Trân phi nương nương, người không khỏi quá coi trọng nô tỳ rồi. Nô tỳ có tài đức gì có thể được nương nương quan tâm? Trong hậu cung này, nô tỳ lẻ loi một mình, không có nhà mẹ đẻ bối cảnh vững chắc, cũng không đủ tâm cơ. Nô tỳ như vậy, có thể mang đến cái gì cho nương nương chứ?”


“Bây giờ không thể, không có nghĩa tương lai cũng không thể. Nếu ngươi đi theo bổn cung, bổn cung không ngại lập tức dạy ngươi một bài học.”


“Tương lai? Nương nương xác định, nô tỳ như vậy còn có tương lai đáng nói sao?”


“Úc Yên, đời người có thể sống tới đặc sắc thế nào cũng chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi. Dựa vào người khác vĩnh viễn cũng khó có thể thành công. Những gì bổn cung có thể giúp ngươi cũng có giới hạn, nếu ngươi không muốn sống tiếp, bổn cung sẽ không tốn thời gian ở đây nữa. Còn nếu ngươi muốn sống thật tốt, có lẽ chúng ta có thể cùng chung chiến tuyến.”


Về phần phải lợi dụng Úc Yên thế nào cần bàn bạc kỹ hơn. Bây giờ phải khống chế được nàng ta mới là mấu chốt nhất.


“Nương nương, Úc Yên có thể tin tưởng người không?”


Ánh mắt Cừu Trinh chợt sắc bén: “Bây giờ ngươi còn có thể tin người khác ư?”


Tâm tư Úc Yên chấn động, theo bản năng buông mắt: “Nô tỳ, không có lựa chọn nào khác, không phải sao?”


“Nếu đã thế, đáp án của ngươi là gì?”


Cừu Trinh đột nhiên tiến lên, ánh mắt rét mướt nhìn Úc Yên.


Trước ánh mắt sáng rực của nàng ta, Úc Yên cắn răng nói: “Được, nô tỳ nhận lời. Nhưng nương nương phải đồng ý với nô tỳ một chuyện.”


“Ngươi nói đi.” Nếu Úc Yên đã nhận lời nàng ta, bàn một điều kiện nho nhỏ với nàng ta thì đáng là gì?


“Sau này trong quá trình hợp tác, chuyện Úc Yên không muốn làm, hi vọng nương nương đừng ép nô tỳ đi làm.”


Cừu Trinh nghe thấy thế thì không khỏi cười tự giễu: “Sao vậy? Ngươi cho rằng mình đã tiến cung còn có thể sạch sẽ như lúc trước à? Cho dù không có bổn cung, ngươi muốn sống thì nhất định phải làm một vài chuyện bản thân không thể chấp nhận, đây chính là sự tàn khốc của hậu cung, ngươi hiểu chưa?”


“Cho dù là vậy, nô tỳ cũng hi vọng là bản thân tự mình suy nghĩ cẩn thận chứ không phải bị nương nương lợi dụng và uy hiếp!”


Cừu Trinh khinh bỉ liếc nàng ta: “Được, bổn cung đồng ý với ngươi thì sao, điều kiện này, ta chấp nhận!”


“Nô tỳ tạ ơn nương nương hiểu cho, nếu nương nương đã nhận lời, nô tỳ cũng ở đây hứa với nương nương, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”


Cừu Trinh xem như thỏa mãn về sự biết điều của Úc Yên, tự tay đỡ nàng ta dậy, nhìn gương mặt hơi tương tự với Đỗ Vân Ca của nàng ta, sau nụ cười là trái tim lạnh lẽo tột cùng.


“Được, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”


Mộ Hàm đứng sau lưng hai người lạnh nhạt nhìn liên minh mới thành lập này, trong mắt là một mảnh lạnh buốt.


Cừu Trinh ơi Cừu Trinh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một quân cờ không thể thiếu trên con đường báo thù của Tử Hoàng cung bọn ta.


Trong mắt ngươi, là ngươi đang lợi dụng Úc Yên. Nhưng thực tế thì sao, lại là bọn ta đang lợi dụng ngươi. Cuối cùng ngươi có thể thoát khỏi con đường không có lối về này hay không phải xem bản lĩnh của Cừu Trinh ngươi.


Về phần Úc Yên này, xem từ biểu hiện nửa thật nửa giả vừa rồi, bồi dưỡng trong những năm qua xem như thích hợp. Có điều đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, nan đề chân chính còn ở phía sau. Nhất là bài “Hoa sen” hôm nay, Úc Yên phải vượt qua cửa ải của Vệ Du Sâm thế nào, e rằng tuyệt đối không chỉ dựa vào buổi nói chuyện đơn giản trên yến hội là có thể lừa gạt cho qua được.


Sau khi tiệc ngắm sen giải tán, Cừu Trinh trở về Vĩnh Ninh cung, Mộ Hàm ánh mắt bình tĩnh tiến lên châm trà cho nàng ta.


“Nương nương, người thật sự định hợp tác với Ngọc mỹ nhân sao? Nàng ta có đáng tin không?”


Ánh mắt Cừu Trinh trầm trầm nhìn lá trà chìm nổi trong chén, lá cây màu xanh lục xao động ra màu xanh tươi đẹp trong chén trà sứ trắng, đẹp lạ thường.


Thế nhưng nàng ta không có tâm trạng thưởng thức những thứ này, trong đầu đều là ca khúc Ngọc mỹ nhân đàn hát. Cừu Trinh nhếch môi, cầm chén trà, trầm ngâm ngước mắt.


“Mộ Hàm, ngươi nói xem, trên thế gian này có quỷ không? Người đã chết thật sự có linh hồn ư? Hay là, con người có sống lại được không?”


Trong lòng Mộ Hàm thoáng căng thẳng, nếu không có Thượng Quan Tình Hi, có lẽ nàng ta sẽ không chút do dự trả lời: Không thể nào có chuyện đó được. Nhưng việc Thượng Quan Tình Hi sống lại khiến nàng ta chần chừ một chút, chỉ một chút đã khiến Cừu Trinh nhìn thấy.


“Ngươi tin, có đúng không?”


Mộ Hàm bỗng dưng ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Cớ gì nương nương lại nói thế? Chẳng lẽ người cảm thấy tiên hoàng hậu còn có thể sống lại sao?”


Lúc Mộ Hàm nói ra câu này, cả trái tim xoắn lại hết, nhưng người nhắc tới khả năng này lại cười tự giễu.


“Ha ha ha, sao có thể được chứ? Nếu như Đỗ Vân Ca thật sự sống lại, tại sao đến giờ cũng không tới…”


Khi Cừu Trinh nói đến đây, giọng nói đột nhiên im bặt, câu tiếp theo rốt cuộc không nói ra được, cả cơ thể của nàng ta cũng đùng một phát đột ngột đứng dậy.


Mộ Hàm bị động tác bất thình lình của nàng ta làm giật mình, khi thấy gương mặt đột nhiên trắng xanh của Cừu Trinh, trong lòng có dự cảm xấu.


“Nương nương, người sao vậy?”


Cừu Trinh bị Mộ Hàm gọi như vậy, tay ngọc run rẩy, nước trà nóng bỏng văng ra khiến nàng ta ném chén trà xuống. Nàng ta nhìn chén trà bể tan tành dưới đất, ngoài cửa vang lên tiếng cung nữ khác.


“Nương nương, Trân phi nương nương, người làm sao vậy?”


Trong lòng Mộ Hàm giật thót, vội vàng ngẩng đầu nói với bên ngoài :”Không sao, chỉ là bất cẩn làm đổ chén trà, pha thêm một chén trà nóng đi.”


“Vâng, Mộ cô cô.”


Sau khi cung nữ đi xa, Mộ Hàm vội vàng lấy khăn tay trong tay áo ra, thấm chút nước lạnh nhẹ nhàng ấn vào mu bàn tay của Cừu Trinh.


“Nương nương, sao tự nhiên người lại như hồn bay phách lạc thế? Cuối cùng là có chuyện gì?”


Cừu Trinh không để ý mu bàn tay đã đỏ lên của mình, thoắt cái nắm chặt tay Mộ Hàm, trong ánh mắt vội vã mang theo chút sợ hãi, có lẽ thật sự là sợ hãi, cả giọng nói cũng run rẩy.


“Mộ, Mộ Hàm, có thể, có thể có khả năng đó hay không? Hiện tại, nhắm vào triều đình, tất cả ‘Án mạng chữ Đỗ’ đều là do, đều là do một người sống lại thao túng? Có hay không? Ngươi nói đi, có thể có khả năng đó hay không?”


Vì căng thẳng, lo lắng và sợ hãi nên cơ thể Cừu Trinh đã bắt đầu run rẩy.


Trong đôi mắt đẹp của nàng ta tràn đầy khẩn khoản, bắt lấy tay Mộ Hàm, nắm thật chặt, giống như một người đang ở trong hồ nước lạnh như băng nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, siết tới mức tay của Mộ Hàm cũng đau.


Nhưng lời Cừu Trinh nói càng khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi hơn. Nàng ta thật không ngờ rằng Cừu Trinh có thể một câu nói toạc ra thiên cơ.


Nhưng làm sao nàng ta có thể tán thành được?


“Nương nương, có phải người mệt rồi không? Sao người lại nghĩ vậy? Sống lại? Trên thế gian này làm sao có người nào sống lại được? Không thể có chuyện đó được, hơn nữa chuyện này đã qua mười hai năm rồi…”


Thế nhưng lời phủ định của Mộ Hàm còn chưa nói xong, Cừu Trinh đã không nhịn được ngắt ngang, giọng nói bén nhọn.


“Cũng vì đã qua mười hai năm rồi! Mộ Hàm, mười hai năm, tại sao trong mười hai năm chẳng có chuyện gì? Tại sao sau mười hai năm đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy? Mười hai năm, đó là một vòng luân hồi, đó là một vòng luân hồi hoàn thiện!”


Mộ Hàm khẽ nhíu mày, tỉnh bơ rút cánh tay bị véo tới đau nhức ra.


“Nương nương, người đừng quá nhạy cảm về ‘Án mạng chữ Đỗ’. Bây giờ cả hoàng thượng còn chưa tra ra được kẻ giật dây phía sau, chúng ta ở đây suy đoán lung tung thì có ích lợi gì chứ? Nói không chừng đối phương là tàn dư của đám vây cánh kia thì sao? Phạm vi sau chuyện này thật sự cực kỳ cực kỳ lớn, dù tính thế nào cũng không thể tính tới sống lại được. Nương nương, người thật sự nhạy cảm quá rồi!”


Mắt Cừu Trinh đỏ lên, nàng ta dùng sức lắc đầu: “Không, không phải ta nhạy cảm! Mộ Hàm, ngươi còn nhớ những chuyện xảy ra đêm đó không? Phải, ngươi không biết, nhưng ta biết. Ta biết những lời người khác biết, những lời người khác không biết. Ta nhớ rõ ràng có một số việc chỉ có ta và Đỗ Vân Ca biết, nhưng sao người kia lại biết được chứ? Làm sao nàng ta biết được? Còn chọn cách như vậy tới tìm ta báo thù. Mộ Hàm, ngươi có nghĩ tới hay không?”


Trong giọng nói bén nhọn và thần sắc hốt hoảng của Cừu Trinh, nàng ta không nhìn thấy khóe miệng Mộ Hàm giật giật.


Nếu như Tiểu Hỉ Thước ở đây, có lẽ sẽ tung một đấm lên mặt Cừu Trinh: “Cút mẹ ngươi đi, vô duyên vô cớ thông minh như vậy làm gì?”


Rồi sau đó nàng ấy sẽ y như thật thổi nắm đấm hơi đau của mình, hít hà một cái, sao da mặt của nữ tử này lại có thể dày như vậy chứ?


Thế nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng, trên thực tế Mộ Hàm thật sự rất muốn làm như Tiểu Hỉ Thước, nhưng nàng ta phải trấn an Cừu Trinh trước.


Mộ Hàm hết cách, đành phải bán bản thân.


“Nương nương, sao người lại quên mất rồi, không phải bên cạnh tiên hoàng hậu còn có một nha hoàn tên Lưu Anh không biết tung tích ư? Nếu thật sự là nha hoàn thiếp thân, lại là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh tiên hoàng hậu, nàng ta biết chẳng có gì lạ cả.”


Cừu Trinh ngơ ngác quay đầu: “Khoan khoan, ngươi, ngươi nói Luu Anh?”


“Đúng vậy, chính là Lưu Anh. Không phải người từng nói với nô tỳ, Lưu Anh kia chẳng những biết võ, võ công còn vô cùng cao, hôm gặp chuyện không may Lưu Anh cũng không ở bên cạnh Đỗ Vân Ca sao? Vậy, những… những việc này, có phải rất có thể là do Lưu Anh này làm hay không?”


Được rồi, Lưu Anh là ta, Mộ Hàm cũng là ta. Đáng tiếc hiện tại Cừu Trinh ngươi có làm sao cũng không tưởng tượng nổi, người đứng trước mặt ngươi chính là Lưu Anh đã biến mất không còn tung tích.


Nếu như tương lai biết thì sẽ là sắc mặt thế nào đây


Thật khiến người ta phải mong chờ.


“Đúng, đúng đúng, còn có Lưu Anh, còn có một Lưu Anh. Bổn cung đúng là hồ đồ rồi, sao lại quên Lưu Anh chứ. Ngươi nói không sai, thân là nha hoàn thiếp thân của Đỗ Vân Ca, Lưu Anh qua thật có thể biết rất nhiều chuyện người khác không biết. Nhất là, năm đó thời gian Lưu Anh này mất tích không khỏi hơi trùng hợp quá…”


Cừu Trinh nghĩ tới đây, cơ thể thẳng băng cứng ngắc lập tức hơi mềm, lảo đảo, co quắp ngã xuống đất. Mộ Hàm muốn đỡ nàng ta dậy lại bị nàng ta hất ra.


“Không cần để ý tới bổn cung. Mộ Hàm, ngươi lui xuống đi, bổn cung muốn yên tĩnh một lát.”


Mộ Hàm thấy thế, tuy không miễn cưỡng nhưng vẫn hết làm tròn bổn phận nói:


“Nương nương, bây giờ thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, người đừng suy nghĩ quá nhiều. Dù sao, chúng ta phải nhìn về phía trước chứ không phải luôn dừng lại trong bóng ma quá khứ.”


Cừu Trinh kinh ngạc ngẩng đầu, lúc ánh mắt hơi lạnh chống lại ánh mắt chân thành tha thiết của Mộ Hàm, dần dần có dấu hiệu hòa tan: “Mộ Hàm, cảm ơn ngươi.”


Mộ Hàm hơi gật đầu, đứng dậy ra ngoài. Cừu Trinh nhìn bóng lưng của nàng ta biến mất ở cửa, chút sức lực cuối cùng trong cơ thể cũng bị rút sạch hoàn toàn, cả người cũng không nhịn được nữa, triệt để nằm xuống mặt đất lạnh buốt.


Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào xà nhà đại điện, ngửi mùi đàn hương lượn lờ trong không khí. Trước mắt Cừu Trinh lại hiện lên gương mặt như đã từng quen biết của Úc Yên.


“Thật sự, chỉ là, trùng hợp thôi sao? Úc Yên, Úc Yên, cuối cùng ngươi là thần thánh phương nào?”


Trên thực tế, cho dù là đến bây giờ, Cừu Trinh vẫn tràn đầy hoài nghi về Úc Yên này.


Không vì điều gì khác, chỉ vì nàng ta hát ra được ngữ điệu mà người khác không hát được.


Mười hai năm rồi, mười hai năm rồi, từ khi Đỗ Vân Ca rời khỏi, không ai có thể đàn ca khúc này một cách hoàn chỉnh. Nhưng người này thì sao, chẳng những có thể không sót một chữ, thậm chí còn hát với giọng điệu tương tự như vậy.


Chẳng lẽ, trùng hợp đó cũng quy công cho Lưu Anh?


Nhiều trùng hợp như vậy còn là trùng hợp sao?


Trong nháy mắt này trong lòng Cừu Trinh rối rắm không thua với Vệ Du Sâm đang ở Cần Chính điện lúc này. Bởi vì trong đầu Vệ Du Sâm chẳng những có bài hát kia còn có bức tranh kia.


Bóng dáng của Đỗ Vân Ca cứ như luôn quanh quẩn trong lòng hắn ta, khiến hắn ta không thể nào bình tĩnh lại. Thậm chí cả công việc đơn giản nhất cũng thỉnh thoảng vì ba chữ “Đỗ Vân Ca” mà bị quấy rầy.


Lúc giọt mực nước to như hạt đậu nhỏ xuống tấu chương, khiến nét chữ hoàn toàn loang lổ, hắn ta mới muộn màng lấy lại tinh thần. Nhưng tập trung tinh thần chưa được bao lâu lại bị quấy rầy.


Cứ lặp lại như vậy mấy lần, trong lòng Vệ Du Sâm bực bội một trận, giận dữ vứt bỏ bút lông, đùng một phát đứng dậy.


Lưu Thạch vội vàng đuổi theo: “Hoàng thượng, ngài đang đi đâu vậy?”


Ba chữ Bạch Ngọc hiên lạnh lùng khiến bước chân của Lưu Thạch khựng lại, Bạch Ngọc hiên?


Đó không phải nơi ở của Ngọc mỹ nhân mới được sách phong ư?


Hoàng thượng vừa mới tổ chức tiệc ngắm sen cho Ngọc mỹ nhân, sao mới bất quá một canh giờ đã không ngồi yên được nữa?


Chẳng lẽ Ngọc mỹ nhân này thật sự đạt được long tâm như thế?


Hay là… do biểu hiện hôm nay của Ngọc mỹ nhân?


Trong lúc Lưu Thạch suy nghĩ cũng không dám khinh thường nữa, lập tức đuổi theo.


Có lẽ là sắc mặt Vệ Du Sâm âm trầm quá mức nên cả Lưu Thạch cũng không đoán ra cuối cùng hắn ta có ý gì.


Nếu muốn đến Bạch Ngọc hiên, tại sao sắc mặt lại bực bội như vậy?


Ai không biết còn tưởng rằng vị Ngọc mỹ nhân này đắc tội hoàng thượng đấy!


Lưu Thạch ôm cảm xúc phức tạp trong lòng, thấy hoàng thượng đã tiến vào Bạch Ngọc hiên thì định vào theo, lại nghe Vệ Du Sâm nghiêm nghị quát: “Cút hết ra ngoài cho trẫm!”


Long nhan giận dữ, cả viện đều sợ hãi, không ai dám ở lại, nhao nhao cúi đầu chạy ra ngoài.


Về phần Ngọc mỹ nhân trong Bạch Ngọc hiên nghe động tĩnh bước ra từ bên trong, nhìn thấy Vệ Du Sâm đang chắp tay đứng trước bức tranh thì lập tức nao nao, lắp bắp hỏi:


“Hoàng thượng, sao ngài lại tới đây?”


Vệ Du Sâm bất chợt xoay người, chính xác túm lấy cằm nàng ta, vẻ mặt âm trầm kề sát nàng ta: “Nói, cuối cùng ngươi là ai?”


Úc Yên nghênh đón đôi mắt sâu lắng như dính mực đen của hắn ta, trong lòng đột nhiên thắt lại: “Hoàng, hoàng thượng, thiếp thân là Úc Yên mà!”


Vệ Du Sâm dùng sức bóp cằm nàng ta, cảm nhận xúc cảm non mịn trắng nõn dưới ngón tay, dung nhan anh tuấn đẹp mắt đột nhiên xuất hiện nụ cười âm trầm.


“Úc Yên? Ngươi thật sự chỉ là Úc Yên sao?”


Trong lòng Úc Yên chấn động, trong mắt lại chứa nghi hoặc khó hiểu.


“Lời này của hoàng thượng, thiếp thân nghe không hiểu. Thiếp thân không phải Úc Yên thì còn có thể là ai? Hoàng thượng không tin Úc Yên sao? Vậy còn giữ Úc Yên làm gì? Quân muốn thần chết thần buộc phải chết, Úc Yên tự biết mạng mình ti tiện, nhưng cơ thể tóc da được phụ mẫu ban cho, huống hồ gì là tên của Úc Yên? Đây là cái tên từ khi sinh ra đã có, bây giờ hoàng thượng buộc thiếp thân nói ra một cái tên khác, thiếp thân không thể, thật sự không rõ hoàng thượng rốt cuộc có ý gì, kính xin hoàng thượng giáng tội!”


Bởi vì tay của Vệ Du Sâm không hề nhẹ nhàng, vì vậy sau khi nàng ta nói xong những lời này, sắc mặt đã trắng bệch đáng sợ.


Do thiếu dưỡng khí, hô hấp càng hổn hển, vẻ mặt như thế rơi vào trong mắt Vệ Du Sâm khiến phẫn nộ ban nãy thoáng chốc chuyển thành nghi hoặc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Võ Thần
  • Thư Cuồng Nhân
Chương 2139
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 466-470

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom