Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-90
Chương 81: Hồng Ngọc công chúa
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại không dám thể hiện ra. Nói gì thì nàng cũng là người vương gia phái tới hầu hạ Hạ Vân Hà, chỉ cần nàng ta không có lòng mưu hại vương gia, có một vài việc nàng cũng không muốn xen vào.
Đỗ Quyên thấy Hạ Vân Hà nhìn bóng dáng Hồng Ngọc công chúa muốn mòn con mắt thì bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở: “Khụ khụ, cô nương, không phải người muốn đến phòng bếp nhỏ sao?”
Hạ Vân Hà vì những lời này như chợt nghĩ đến gì đó, vội vàng gật đầu quay người đi: “Đúng, đi thôi, chúng ta đến phòng bếp, đến phòng bếp.”
Đỗ Quyên nhìn bóng lưng của nàng ta, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Vốn tưởng rằng theo tính tình lạnh lùng và bộ dạng đáng sợ kia của vương gia bọn họ sẽ không có cô nương nào thích, vậy mà cố tình lại có một trường hợp đặc biệt là Hạ Vân Hà. Tấm lòng của nàng ta với vương gia, quả thật cả từng cành cây ngọn cỏ trong vương phủ cũng nhìn thấy. Chỉ là đáng tiếc, phần tình cảm này có được bất kỳ hồi báo nào hay không, chỉ sợ không ai có thể nói rõ được.
Ngoài hồ U Nguyệt, Thanh Thần vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Hồng Ngọc công chúa Vệ Thiến Phi mặc váy đỏ lòe loẹt, xinh đẹp, quyến rũ và ngang ngược, giọng điệu khá ác liệt: “Ngươi tới làm gì? Vương gia đã nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì thì hôm khác quay lại.”
Vệ Thiến Phi, mười hai tuổi, tính tình điêu ngoa, ngang bướng khó thuần, do Nguyệt thái phi được tiên hoàng cực kỳ sủng ái sinh ra. Nàng đứng thứ sáu, dung mạo rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh như thác nước, đôi mắt to linh động lấp lánh, mặt trái xoan tinh xảo, hơn nữa cái mũi cao cao, miệng nhỏ đo đỏ, có thể nói là đẹp vô cùng. Đặc biệt giữa mày nàng có một nốt ruồi son, càng tăng thêm chút quyến rũ, cực kỳ giống Nguyệt thái phi từng sủng quan lục cung.
Nhưng cố tình nàng có mỹ mạo như vậy, tính tình lại cực kỳ ương bướng, cả đương kim hoàng đế cũng hết cách với nàng, vì vậy nuôi thành tính tình coi trời bằng vung như hiện tại.
Chỉ vì Nguyệt thái phi là dì ruột của hoàng trưởng tử Vệ Du Sâm, cũng chính là đương kim hoàng đế, trước đây sau khi hoàng hậu qua đời vẫn là Nguyệt thái phi chăm sóc hoàng đế thay, vì vậy Vệ Du Sâm cực kỳ thương yêu cô muội muội này.
Chẳng qua đáng tiếc quan hệ của cô muội muội này với Vệ Du Sâm không được tốt lắm, cố tình thích Vệ Giới tính tình quái gở. Cho dù lần nào tới đây nàng cũng bị hắn lạnh mặt đối đãi nhưng lại làm không biết chán, bởi vì nàng luôn cảm thấy, trái tim lạnh hơn nữa cũng có một ngày tan chảy.
Trên thực tế, quả thực nàng đã làm được. Thí nghiệm chứng minh, thái độ của Vệ Giới với Hồng Ngọc này quả thực không giống với người thường. Ít nhất từ trước tới nay hắn không gần nữ sắc, ngoại trừ mặt lạnh với cô muội muội này ra, những mặt khác cũng được gọi là một vị ca ca hợp cách.
Không phải thế à, vừa nghe nói thất ca nhà nàng hồi kinh, lập tức chạy tới như một cơn gió. Làm sao nàng cũng không ngờ rằng Thanh Thần đáng chết này lại ngăn cản mình. Nàng giận tới đau gan, roi trong tay không biết đã rút ra từ khi nào, hung hăng nắm trong lòng bàn tay mình.
“Tên cẩu nô tài nhà ngươi, mở to mắt nhìn cho rõ người đứng trước mặt ngươi là ai. Đường của bổn công chúa mà ngươi cũng dám cản?”
Hồng Ngọc công chúa phát uy, mấy người Thanh Dạ trốn xa được chừng nào thì tốt chừng đó, chỉ có Thanh Thần không sợ chết cũng không hề sợ nàng mỗi lần đều ra đón nàng. Thương thay nàng mỗi lần gặp Thanh Thần đều bị ngăn cản, vì vậy chỉ cần vị công chúa này thấy Thanh Thần là lửa giận đầy bụng, giọng điệu ác liệt khiến Thanh Thần cũng vô cùng tức giận. Cố tình có một số việc hắn lại không thể nói ra được, chỉ có thể dùng thân phận “cẩu nô tài” giằng co với nàng.
“Vương gia căn dặn, bất kể là ai tới cũng không được quấy rầy. Xin công chúa thông cảm mấy ngày nay vương gia liên tục bôn ba, ngày mai còn phải tuân theo thánh chỉ nghênh đón khách quý các quốc gia khác, thật sự không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, mong rằng công chúa thông cảm.”
Cứng không được, chỉ có thể mềm. Thanh Thần thở dài, thử dùng điều này kích thích lòng đồng tình của người nào đó.
Tuy rằng cách này có chút uất ức, nhưng chỉ cần đạt được mục đích, hắn không ngại làm thế. Ai bảo người trước mặt không phải người khác mà là Hồng Ngọc công chúa cực kỳ khó đối phó chứ.
Chương 82: Quan tâm nên bị loạn
Tuy rằng Hồng Ngọc tùy hứng nhưng cũng có điểm mấu chốt, người bên trong lại là thất ca ca mà nàng tôn kính nhất. Vì vậy nghe Thanh Thần nói xong, nàng nhịn tính tình táo bạo của mình, nhẫn nại nói: “Hôm nay ta không dẫn theo ai cả, là nghe nói thất ca ca bị thương nên mới vội vã chạy tới như vậy. Ngươi không cho ta xem thử, làm sao ta có thể yên tâm? Ngươi yên tâm, ta sẽ không quấy rầy thất ca, ta sẽ vô cùng cẩn thận.”
Nói xong, nàng dùng đôi mắt đẹp trong veo như nước, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thanh Thần.
Quả thật, nếu Thanh Thần không biết nữ nhân trước mắt là muội muội ruột của mình, nói không chừng hắn thật sự sẽ bị cái gọi là mê hoặc bất thình lình mà nha đầu này đột ngột phát ra đánh lừa, nhưng do biết rõ nên tất nhiên Thanh Thần mới thờ ơ.
“Công chúa nói đùa, vương gia đang yên đang lành, sao lại bị thương? Nếu thật sự bị thương, sao hoàng thượng lại hạ thánh chỉ chứ?”
“Hoàng đế ca ca biết huynh ấy bị thương nên mới hạ chỉ. Ngươi đừng tưởng ngươi nói như vậy thì ta sẽ tin ngươi. Chính tai ta nghe thấy, chẳng lẽ còn giả được hay sao?”
Hồng Ngọc nóng nảy, lập tức mặc kệ trường hợp, liều lĩnh nói hết ra.
Sắc mặt Thanh Thần thoáng cái thay đổi: “Công chúa, xin cẩn thận lời nói.”
Hồng Ngọc nhướng mày, liếc nhìn xung quanh, mất tự nhiên nói: “Ta thật sự không dẫn người tới, xung quanh hồ U Nguyệt này lại có trọng binh canh gác, sẽ không có ai nghe thấy. Nếu không sao ta lại không hề cố kỵ như thế? Thanh Thần, ngươi cho ta xem thử đi, thất ca huynh ấy vốn…”
Đúng lúc này, đôi tai thính của Thanh Thần chợt động khẽ, lông mày nhíu chặt theo bản năng. Hồng Ngọc vừa thấy dáng vẻ hắn như vậy, trên mặt không khỏi tươi tắn: “Có phải thất ca cho ta vào hay không?”
Thanh Thần nghèn nghẹn trừng nàng, thở dài bất đắc dĩ rồi nhường đường. Hồng Ngọc lập tức vui vẻ nhướng mày, xách váy chạy dọc theo cầu đá quanh co tới đảo nhỏ bên trong hồ. Lúc đi đến giữa cầu, nàng còn không quên vẫy tay với Thanh Thần, Thanh Thần nhìn mà càng tức giận.
“Yên tâm đi, vương gia tự có chủ trương. Huống hồ Hồng Ngọc công chúa này thật sự quan tâm chủ tử mà đến, không cho nàng ta nhìn một cái, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.”
Chẳng biết từ lúc nào, Thanh Dạ cả người áo đen xuất hiện sau lưng Thanh Thần. Thanh Thần hừ lạnh một tiếng, mặt mày tiếp tục lạnh băng, cười tự giễu nói: “Quan tâm? Trong hoàng thất còn có ‘quan tâm’ chân chính sao? Ngươi đừng quên, đương kim hoàng đế mới là ca ca tốt chân chính của nàng ta. Ta không tin nàng ta sẽ vì thất ca mà bỏ rơi hoàng đế ca ca của mình. Chuyện đó không hợp lý.”
“Đúng hay sai, vương gia tự có phán đoán.” Giọng điệu Thanh Dạ vẫn bình tĩnh như nước, cuối cùng còn không quên vỗ vai Thanh Thần: “Ngươi là quan tâm nên bị loạn, có lẽ, chuyện căn bản không phức tạp như chúng ta nghĩ thì sao?”
Thanh Thần từ chối cho ý kiến nhún vai, sống trong hoàng thất, có thể không phức tạp hay sao? Phì, hắn không tin.
Lúc Hồng Ngọc tiến vào, Vệ Giới mặc một bộ nhuyễn bào đơn giản màu trắng, đang không có tinh thần ngồi dựa vào nhuyễn tháp, giữa hai đầu lông mày lộ ra mỏi mệt, khiến Hồng Ngọc thường thấy khía cạnh mạnh mẽ vang dội của hắn rất đau lòng. Nàng ba chân bốn cẳng đi tới bên cạnh hắn, đặt tay lên mạch đập của hắn.
Vệ Giới không phản kháng, mặc cho nàng cầm lấy cổ tay mình. Chẳng qua sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, mà hiển nhiên Hồng Ngọc cũng đã quen với thái độ này của hắn, không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Chương 83: Ngươi nên về rồi
Một lát sau, Hồng Ngọc thả tay xuống, lông mày nhíu lại nãy giờ không vì vậy giãn ra, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng chực khóc: “Thất ca, muội thật lòng thương huynh, sao nhất định phải như vậy chứ? Tại sao huynh đệ hai người không thể ở chung hòa thuận mà phải tính toán nhau như vậy?”
Trả lời nàng không gì ngoài sự im lặng.
Trong đôi mắt đen bình tĩnh sâu thẳm của Vệ Giới cứ yên lặng nhìn nàng, không chút gợn sóng, im hơi lặng tiếng, giống như nàng là một người trong suốt.
“Thất ca, cơ thể của huynh suy yếu như vậy, hay là huynh đừng để ý đến những chuyện phiền lòng kia nữa. Lát nữa muội sẽ tiến cung tìm hoàng đế ca ca nói rõ, nếu huynh ấy còn như vậy thì khác gì bạo quân? Chẳng lẽ huynh ấy không biết huynh trúng độc hay sao? Cơ thể đã nát thành như vậy, lại trúng độc, huynh ấy có gánh nổi hậu quả không?”
Trong lúc Hồng Ngọc nghiến răng nghiến lợi mắng chửi thỏa thê, đôi mắt vốn lạnh băng vô cảm của người nào đó dần dần tràn ra cảm xúc không nói rõ được cũng không diễn tả được, đặc biệt là loại cảm xúc này còn ảnh hưởng trực tiếp đến hắn, khiến hắn mở miệng hiếm hoi: “Đây là chuyện giữa bọn ta, ngươi đừng tham gia vào.”
Lời nói mặc dù ngắn gọn, nhưng với Hồng Ngọc thường ngày chỉ nghe được vài chữ hiển nhiên là bất ngờ. Vì quá vui nên mặt của tiểu nha đầu hồng hồng, không chớp mắt nhìn ca ca mình, dường như nghi ngờ câu nói vừa rồi có phải nói với mình hay không.
“Thất ca, huynh, huynh đang nói chuyện với Hồng Ngọc sao? Huynh đang quan tâm Hồng Ngọc hả? Thất ca, tai muội không xuất hiện ảo giác đúng không? Thất ca…”
Hồng Ngọc kích động nghiễm nhiên đã biến thành một con chim sẻ nhỏ, ríu rít khiến người nào đó phiền lòng. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, Hồng Ngọc đã sớm quen bị hắn lạnh mặt đối đãi, sau khi được hắn tốt bụng nhắc nhở, nàng càng không để bụng đến sự lạnh lùng đó. Nàng nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Muội biết ngay thất ca không lạnh lùng như bề ngoài mà. Lòng người đều làm từ thịt, muội lấy thật lòng đổi thật lòng, sớm muộn gì trái tim huynh cũng sẽ bị muội sưởi ấm.”
Có lẽ không khí trong phòng quá yên tĩnh, vì vậy sau khi Hồng Ngọc hưng phấn xong mới phát hiện vị ca ca khiến nàng kích động đã sớm khôi phục dáng vẻ lạnh lùng lúc trước. Hắn cầm sách thờ ơ lật, hiển nhiên cảm xúc của nàng không hề ảnh hưởng tới người ta.
Hồng Ngọc cũng không để bụng, chỉ lẳng lặng ngồi xuống ôm cánh tay Vệ Giới, lay lay như làm nũng: “Thất ca, người bên cạnh đối đãi với huynh thế nào, muội không quan tâm. Muội chỉ biết mạng của Hồng Ngọc là do thất ca cứu, chỉ cần Hồng Ngọc còn ở đây một ngày thì sẽ báo ân. Ban nãy ở thư phòng muội nghe thấy…”
Nhưng Hồng Ngọc còn chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng đột ngột của Vệ Giới ngắt ngang: “Ngươi nên về rồi.”
Bởi vì trong mắt Vệ Giới dần hiện ra không kiên nhẫn khiến Hồng Ngọc cảm thấy hoảng hốt, lời muốn thốt ra làm thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng. Nàng căng thẳng nhìn Vệ Giới, vẻ mặt đau lòng: “Thất ca, Hồng Ngọc, Hồng Ngọc chỉ muốn làm chút chuyện cho huynh.”
“Không cần, đi đi.”
Giọng nói lạnh lùng kiên cường của Vệ Giới vang lên bên tai, ngữ điệu lạnh như băng kia không mang theo chút cảm xúc nào, dễ dàng khiến Hồng Ngọc ấm ức rơi nước mắt như mưa. Nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt, nhưng đối phương lại xem như không thấy.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo còn có giọng nói dịu dàng của Hạ Vân Hà: “Vương gia, là nô tỳ, Vân Hà đây. Nô tỳ nghe nói Hồng Ngọc công chúa đến nên đã chuẩn bị một chút trà bánh.”
“Vào đi.” Hồng Ngọc không thể tin nhìn ca ca mình, dường như không thể tin hai chữ kia phát ra từ miệng hắn.
Chương 84: Hồng Ngọc rơi xuống nước
Lúc Hạ Vân Hà ngoài cửa nghe thấy mấy chữ mặc dù đơn giản lại vô cùng quyến rũ thì trái tim nhỏ kích động đến mức suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng ta mặt phảng phất ý xuân nhẹ gật đầu với Thanh Thần sau lưng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Giây phút cửa phòng đóng lại, Thanh Thần nhìn bên trong với ánh mắt phức tạp, dường như vẫn không thể hiểu đang yên đang lành sao thất ca lại để nữ nhân này vào.
Đến khi hắn nhìn thấy Hồng Ngọc chẳng bao lâu đã từ bên trong lao ra lại như hiểu điều gì. Nhất là tiểu nha đầu kia vậy mà đỏ mắt, vẻ mặt bi thương, làm gì còn dáng vẻ cởi mở tiêu sái thường ngày. Hắn nhìn mà trợn mắt há mồm.
Càng khiến hắn khó hiểu hơn chính là, thất ca vậy mà kêu hắn mau đuổi theo?
Khóe miệng Thanh Thần giật giật, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực thấp của ai đó, không cam tâm tình nguyện xê dịch bước chân của mình.
Trong phòng, Hạ Vân Hà mặt mày trắng bệch nhìn đống lộn xộn dưới đất. Nàng ta giống như nai con bị dọa sợ, căng thẳng rụt cổ lại, lúng túng đứng đó. Giọng nói đứt quãng của nàng ta vang lên: “Vương, vương gia, nô tỳ, nô tỳ không cố ý.”
Vệ Giới hời hợt phất tay với nàng ta: “Ngươi lui xuống đi!”
“Nhưng, nhưng vương gia, công chúa, công chúa nàng ấy…”
Vệ Giới vô cảm liếc nàng ta. Cơ thể Hạ Vân Hà run lên, sắc mặt càng tái nhợt, bấy giờ không dám nhiều lời thêm nữa, vội vàng lui ra ngoài. Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, không ai chú ý tới đôi mắt buông xuống của nàng ta thình lình lóe ra thù hận khắc cốt.
Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh lại. Vệ Giới có chút mệt mỏi bóp mi tâm, không còn tâm trạng lật tiếp quyển sách trên tay. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn hồ nước xanh biếc xung quanh U Nguyệt lâu, trong mắt lại tràn ra lạnh băng vô tận.
Thanh Thần đuổi theo Hồng Ngọc, sau khi rời khỏi hồ U Nguyệt thì kéo nàng lại. Hồng Ngọc quay đầu thấy là hắn, trong mắt thoáng chốc bắn ra ánh sáng lạnh: “Buông tay!”
Thanh Thần đón ánh mắt lạnh lẽ của nàng, phì cười một tiếng: “Thế nào? Mới vậy đã không chịu nổi rồi hả? Hồng Ngọc công chúa của chúng ta không phải càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh sao?”
“Ai cần ngươi lo? Ngươi buông hay không?”
Hồng Ngọc cả người kiêu ngạo, giọng nói càng lạnh lùng sắc bén như núi băng. Nàng như vậy khiến Thanh Thần như nhớ lại vị lục công chúa điêu ngoa bốc đồng ngày xưa.
Ngay khoảnh khắc hắn thất thần, Hồng Ngọc đã tránh khỏi tay hắn. Nàng rút roi mềm bên eo, dùng sức quất xuống đất. Trong nháy mắt một tiếng roi thanh thúy vang lên, kèm theo còn có câu uy hiếp rét buốt của Hồng Ngọc công chúa: “Nếu ngươi còn tiến thêm một bước nữa, ta sẽ quất chết ngươi!”
Thanh Thần nháy mắt có hứng thú, nhướng mày, xoay cổ tay và cổ chân trước mặt Hồng Ngọc như thể định làm thế thật. Sau đó hắn ngoắc ngón tay với nàng: “Nào, đúng lúc trong lòng ta cũng có lửa giận không có chỗ trút, chi bằng hôm nay chúng ta đọ sức, thế nào?”
Hồng Ngọc bị sự ngả ngớn và khinh thường của hắn kích thích, hét lên một tiếng, roi trong tay đã không chút nương tình quất về phía Thanh Thần.
Khóe môi Thanh Thần cong lên, lúc cây roi mang theo kình phòng sắp quất vào gương mặt mà hắn tự nhân là anh tuấn bất phàm, hắn bỗng dưng ra tay. Hắn túm lấy cây roi có lực không nhỏ, dễ dàng quấn lại, dùng sức kéo một cái. Hồng Ngọc không ngờ rằng hắn vậy mà lợi hại như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, vậy mà mất khống chế nhào về phía Thanh Thần.
Vốn cho rằng hắn sẽ đỡ mình, không ngờ Thanh Thần lại hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc nghiêng người, trơ mắt nhìn Hồng Ngọc ngã phịch xuống đất. Theo quán tính, thoáng cái nàng đã lao tới bên hồ nước. Trong tiếng thét chói tai, cuối cùng nàng cũng rơi xuống hồ.
Chương 85: Hận thấu xương
Thanh Thần khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Hồng Ngọc đang chật vật bò ra khỏi hồ nước cạn, lạnh lùng nói: “Chỉ chút công phu này của ngươi, làm sao giấu giếm được ám vệ trong sáng ngài tối trong ngự thư phòng? Nực cười là ngươi còn gióng trống khua chiên chạy tới kêu vương gia kháng chỉ. Ngươi có biết có người đang đợi ngươi tới làm vậy hay không? Quả thực là ngu xuẩn!”
Hồng Ngọc vì những lời của Thanh Thần mà rùng mình dữ dội. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đỏ bừng, muốn mở miệng phản bác. Nhưng sau khi rơi xuống nước dường như nàng đột ngột tỉnh táo lại, nhìn Thanh Thần, một câu cũng không nói nên lời.
“Hoàng đế ca ca của ngươi tính toán hơn ai hết. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho thất ca thì sau này đừng đến nữa.” Dứt lời, Thanh Thần không thèm nhìn nàng, quay người bỏ đi.
Sau khi hắn đi, hai nữ ám vệ lặng yên không tiếng động xuất hiện bên hồ nước, kéo Hồng Ngọc đã sớm đờ người tại chỗ ra ngoài, tìm chỗ tắm rửa thay quần áo.
Lúc Thanh Thần trở về trùng hợp đụng phải Hạ Vân Hà cũng đỏ mắt chạy tới. Đôi mắt đen của hắn trầm xuống, lạnh lùng đứng đấy.
Hạ Vân Hà nhìn thấy hắn thì hơi sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, đi lướt qua hắn.
Thanh Thần nhìn bóng lưng nàng ta, khóe môi cong lên thành nụ cười đùa cợt. Nữ nhân không biết tự lượng sức gì, còn thật sự coi mình chiếm được một chỗ cắm dùi ở vương phủ rồi hả? Sở dĩ cho nàng ta vào hoàn toàn là vì Hồng Ngọc ghét nàng ta nhất, cố tình nữ nhân này còn không nhìn ra người ta chán ghét mình, cố gắng nịnh hót làm thân.
Giờ thì hay rồi, Hồng Ngọc vốn đã mang tâm trạng khó chịu, thấy nàng ta làm sao hòa nhã nổi?
Hồng Ngọc là công chúa hoàng thất, tất nhiên có sự kiêu ngạo của mình. Nàng vốn tưởng rằng Vệ Giới đối xử đặc biệt với mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thất ca từ trước đến nay không gần nữ sắc ăn điểm tâm ngọt mà hắn ghét xưa giờ, làm sao còn nhịn được? Đặc biệt bánh ngọt kia còn do nữ nhân nàng ghét nhất làm ra.
Lúc này chỉ cần thất ca nói thêm một câu, chuyện gì mà Hồng Ngọc không làm được? Đặc biệt là nàng còn không cần nể mặt nữ nhân này, hậu quả tất nhiên là chuyện bọn họ vừa thấy.
Thanh Thần bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc hắn trở lại U Nguyệt lâu, nhìn thấy bóng người lạnh lùng đứng trước cửa sổ, không tiếng động giật mình.
“Ngày mai còn phải bận rộn, sao không mau đi nghỉ ngơi đi? Huynh yên tâm, sắp tới sẽ không có bất kỳ ai tới quấy rầy huynh nữa.”
Ánh mắt Vệ Giới khẽ nhúc nhích, chậm rãi quay đầu: “Đi rồi?”
“Không đi, chẳng lẽ còn ở lại chờ huynh an ủi? Ta thật sự không hiểu nổi huynh. Tuy nói không ghét nàng ta, nhưng cũng không thể đối xử đặc biệt với nàng ta chứ, nếu không sao người nọ lại nghĩ tới việc dùng nàng ta để khích bác huynh?
Phì, đúng là ngu xuẩn. Hắn ta cho rằng huynh cũng giống như hắn ta, vì vị trí kia mà có thể không từ thủ đoạn, đến cả muội muội ruột của mình cũng không buông tha? Buồn cười hơn chính là, hắn ta xem huynh thành cái gì? Ma ốm bệnh tật liên miên? Huynh có yếu đến mức chỉ là một thịnh hội của bốn nước cũng làm khó được huynh sao? Chuyện này không buồn cười ư?”
Thanh Thần có thể khẳng định, người Vệ Giới hỏi là Hồng Ngọc chứ không phải Hạ Vân Hà kia.
Nhiều năm đánh giết như vậy, hắn ta không mệt, bọn họ cũng mệt rồi. Hiện tại hắn ta sợ tới mức không tiếc bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, cả người vô dụng như vậy cũng tính toán, chuyện này có tính là chó cùng rứt giậu hay không?
“Ta tin, hắn ta còn sống mệt hơn chúng ta. Bởi vì không có giây phút nào hắn ta ngừng tính toán. Ngẫm lại cũng rất đáng thương.”
Trong miệng nói đáng thương, nhưng trên mặt lại không có chút thương xót, thậm chí còn kèm theo hàn ý lạnh lẽo. Chuyện này đủ để thấy được hắn đã hận người kia đến thấu xương.
“Sáng sớm mai ta muốn nhìn thấy tất cả thông tin của thịnh hội bốn nước bốn nước lần này.”
Đáng thương Thanh Thần cằn nhằn cả buổi, người đối diện không có phản ứng thì thôi đi, vậy mà phút cuối cùng còn tạt một gáo nước lạnh.
Đến khi Thanh Thần kịp phản ứng, trước mắt làm gì còn bóng dáng người nọ. Hắn tức giận nện một quyền lên bệ cửa sổ: “Đáng ghét, không ngờ ta nói lâu như thế, huynh xem như đánh rắm hả?”
Chương 86: Triều đình chấn động
Hôm sau trời còn chưa sáng, Vệ Giới chỉ chợp mắt hai canh giờ đã xuất hiện trên Kim Loan điện. Hôm nay hắn thay cẩm bào màu trắng che ốm yếu thành mãng bào hoa văn sẫm màu màu vàng tím đại diện cho thân phận của mình. Thân hình khôi ngô vừa bước vào điện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Vì vết sẹo trên mặt nên mỗi lần vào triều hắn luôn mang một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, chỉ lộ ra đôi mắt sâu không thấy đáy và vành môi lạnh như băng.
Nhưng cho dù hắn che gương mặt khiến người ta không dám nhìn cũng không che được khí tràng tuyệt đối phát ra quanh thân. Sự xuất hiện của hắn khiến người ta buông mắt theo bản năng, cúi đầu xưng thần. Loại áp bách lạnh lùng áp chế đó, cho dù Vệ Du Sâm thân là thiên tử cũng chưa từng có.
Đó cũng là lý do vì sao chỉ cần thấy Vệ Giới, không cam lòng và ghen ghét sinh ra trong lòng Vệ Du Sâm sẽ bùng cháy như một ngọn lửa, điên cuồng thiêu đốt.
Rõ ràng đây là sân nhà của hắn ta, nhưng chỉ cần người này vừa xuất hiện, sự chú ý của mọi người sẽ đổ dồn về hắn. Ảnh hưởng của sự thù hận mãnh liệt này khiến lúc vị đế vương này từ trên cao nhìn xuống bao quát quần thần, mỗi người đều cảm giác được hơi thở rét lạnh trên người hắn ta. Mặc dù khoảnh khắc ấy chỉ lướt qua, nhưng ai cũng không bỏ qua sát cơ u lãnh trong mắt đế vương.
“Thần Vệ Giới khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Người nào đó từ đầu đến cuối bị quần thần nhìn chăm chú lại không coi ai ra gì đi tới dưới kim tọa, mặt không thay đổi cúi đầu hành lễ. Cho dù hắn không dập đầu bái lạy cũng không ai cảm thấy có gì không ổn. Bởi vì mọi người đều cảm thấy bắt một vị tôn quý mà siêu nhiên như vậy quỳ là sỉ nhục hắn. Cho dù người trước mặt là đương kim thiên tử thì sao?
Vệ Du Sâm đáng thương, rõ ràng cũng rất ưu tú nhưng cố tình đối thủ lại là Vệ Giới mạnh như vậy. Điều này cũng khiến hắn ta từ khi mới bắt đầu leo lên ngôi vị hoàng đế này đã định sẵn đứng chung với Vệ Giới sẽ bị mọi người soi mói. Bởi vì nước Tư U hôm nay, chính thức đương gia làm chủ Vệ gia cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nếu như nói Vệ Giới sâu không lường được, khiến người ta nhìn không thấu thì Vệ Du Sâm vừa khéo trái ngược lại. Mọi biểu hiện của hắn ta như viết hết lên mặt, thoạt nhìn dường như khiến người ta rất dễ nhìn thấu, nhưng vui buồn của hắn ta quá tùy ý, thường ra chiêu không theo lẽ thường. Dần dà, tính tình kỳ lạ như vậy khiến quần thần vừa kinh vừa sợ, sợ đế vương còn đang cười trước mặt một giây sau sẽ đưa bọn họ xuống địa ngục.
Ví dụ như vậy không phải chưa từng xuất hiện. Tuy nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi đứa đều khác nhau, nhưng Vệ Du Sâm và Vệ Giới chẳng những dung mạo không có điểm nào tượng tự mà tính tình cũng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Hai người này phảng phất kiếp trước là kẻ thù, thường xuyên trình diễn tiết mục “Có ta không có hắn” “Có hắn không có ta” trước mặt bọn họ.
Vì vậy mỗi lần triều hội có hai người kia, tuyệt đối là đi từng bước lo từng bước. Hạ triều, nói là giảm thọ mười năm cũng không khoa trương chút nào.
Nếu bỏ qua Vệ Giới khí tràng cường đại này, Vệ Du Sâm xem như rồng trong loài người. Chẳng những tướng mạo anh tuấn, dáng người cũng cao to rắn rỏi. Tuy nói tâm tư hơi thâm trầm, trời sinh tính hơi đa nghi, nhưng bây giờ hắn ta chỉ mới chừng hai mươi. Còn trẻ mà đã có năng lực như vậy đã có tư cách tuyệt đối để giằng co.
Chương 87: Thần lĩnh chỉ
Mặc dù hai người thường xuyên tranh đấu, nhưng loại chém giết này lại giới hạn trong âm thầm, ngoài mặt vẫn phải duy trì tình huynh đệ đã sớm lạnh nhạt tới không thể lạnh nhạt hơn kia. Cho dù ai cũng không phải kẻ ngu, mỗi người đều nhìn ra được giữa bọn họ ẩn giấu mùi thuốc súng, nhưng đạo lý nhìn thấu lại không nói toạc ra, đám người trong quan trường thành tinh này đã sớm luyện tới thuần thục.
Không phải sao, Vệ Giới vừa khom người, trên gương mặt như ngọc của Vệ Du Sâm lập tức nở một nụ cười dối trá giả tạo: “Hoàng đệ mau đứng lên đi, giữa huynh đệ chúng ta không cần khách sáo như vậy. Nghe nói ngươi bị thương, sao không ở trong phủ nghỉ ngơi thêm?”
Vệ Giới lạnh nhạt đứng thẳng người, hờ hững nhìn về phía Vệ Du Sâm: “Bẩm hoàng thượng, thần đệ không sao.”
“Người đầu, ban ngồi.” Cuối cùng có việc gì hay không, không có ai rõ ràng hơn hắn ta. Vệ Du Sâm vốn mang chút hoài nghi, bây giờ thấy hắn không biết khiêm tốn vào triều như vậy, còn cố giả bộ bình tĩnh, không sao mới là lạ.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Vệ Du Sâm không khỏi vô cùng tốt, “mặt chứa quan tâm” nhìn hắn: “Vốn dĩ ngươi như vậy, trẫm cũng ngại khiến ngươi hao tâm tổn trí. Nhưng đã sắp tới thịnh hội của bốn nước, trên dưới nước Tư U ta đều bận rộn, cộng thêm sứ đoàn các quốc gia sắp vào kinh, việc bảo vệ an toàn cho kinh thành, trừ ngươi ra không ai có thể làm trẫm an tâm nữa nữa. Vậy phải làm phiền hoàng đệ lo lắng nhiều hơn rồi.”
Vệ Giới đúng mực đứng dậy, mặt vô cảm nói: “Thần lĩnh chỉ.”
Nói cách khác, ngươi không cần phải cố gắng cường điệu giải thích nữa.
Quần thần lập tức nhìn nhau. Theo bọn họ biết, hôm qua Phượng vương mới hồi kinh, nhưng bây giờ là tình huống gì? Lĩnh chỉ rồi hả? Chẳng lẽ hôm qua đã hạ thánh chỉ?
Bọn họ nghĩ tới đối thoại vừa rồi của hoàng đế và Phượng vương, không khỏi sững sờ. Dưới tình huống biết em trai mình bị thương mà còn hạ thánh chỉ ngay ngày đầu tiên hắn hồi kinh, giao nhiệm vụ tốn công mà không có chỗ tốt nào cho Phượng vương xử lý. Chuyện này, không phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài cũng biết sao?
Đế vương trên kim tọa cũng vì mấy chữ ngắn gọn dứt khoát này mà hơi sững sờ. Chớp mắt sau, hắn ta nhíu chặt mày, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh bực mình. Vệ Giới này, quả nhiên không giây phút nào không khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn ta. Mọi chuyện hắn làm bây giờ đều là hắn gieo gió gặt bão!
“Vậy… không biết hoàng đệ có sắp xếp cụ thể gì với thịnh hội bốn nước lần này?
Ngoài mặt là bốn quốc gia đối ngoại trao đổi, nhưng trên thực tế là so quốc lực. Vào thời điểm mấu chốt này, hoàng đế nào cũng không muốn ở dưới nước khác, thậm chí muốn dẫn đầu trong sự kiện lần này, nhận được sự yêu thích và hâm mộ của nước khác.
Chính vì có quá nhiều hạng mục trong thịnh hội lần này nên mỗi quốc gia đều thời điểm đáng tự hào. Dù sao thực lực của các quốc gia không đồng đều, hạng mục am hiểu cũng khác nhau. Lực lượng quân sự của nước Tư U tuy rằng mạnh nhất trong bốn nước, nhưng những mặt khác lại không phải chiếm số một như quân sự. Vì vậy ném củ khoai lang bỏng tay này cho Vệ Giới, vị đế vương này cũng có tâm tư riêng.
Ai không biết danh tiếng của Vệ Giới, trong bốn nước gần như là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngay cả ca ca ruột là hắn ta cũng giận đến nghiến răng, càng không cần bàn đến quốc quân nước khác. Chỉ sợ bọn họ hận không thể phanh thây xé xác người này mới có thể giải mối hận tranh giành lãnh thổ nhiều năm?
Nhưng Vệ Giới quá mạnh, bọn họ lại không thể lấy ra lực lượng quân sự có thể chống lại hắn. Tuy nhiên trong sự kiện bốn nước lại không chỉ có quân sự. Nếu như Vệ Giới là người tổng phụ trách, vậy gây chút phiền phức cho hắn tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chương 88: Nhị thiếu gia trở về
Mày rậm dưới mặt nạ của Vệ Giới nhướng lên, trong đôi mắt lạnh hiện lên chút đùa cợt: “Tạm thời thần đệ chưa có sắp xếp.”
Câu này vừa vang lên, triều đình vốn yên tĩnh đáng sợ liên tiếp vang lên tiếng hít vào. Trong lòng nhiều người đều cảm khái: Phượng vương uy vũ!
Thử hỏi trên đời này ai dám nói chuyện với hoàng đế đương triều như vậy? E rằng chỉ có Phượng vương Vệ Giới mà thôi.
Nhưng mọi người nghĩ kỹ lại cũng không khó hiểu, thậm chí bọn họ còn có chút không hài lòng về cách làm của hoàng đế. Ngài đã hạ thánh chỉ rồi, người ta lại không thể nào kháng chỉ không nghe, chỉ cần nhiệm vụ sắp tới hoàn thành là được. Bây giờ ngài lại còn rảnh rỗi hỏi người ta sắp xếp thế nào. Sắp xếp thế nào chẳng lẽ còn phải báo cáo tỉ mỉ với ngài? Nếu như báo cáo xong vị hoàng đế là ngài cố ý ngáng chân đệ đệ mình thì sao đây?
Phượng vương người ta cũng không ngốc, đề phòng ngài. Xem câu này đi, khí phách!
Gân xanh trên trán Vệ Du Sâm vì lời từ chối không chút nể nang của Vệ Giới mà giật mạnh vài cái. Hắn ta nghiến răng, cười lạnh nói: “Chưa có sắp xếp? Chưa có sắp xếp mà ngươi dám tiếp chỉ? Ngươi đừng quên, lần này ngươi phải đối mặt với quốc quân của ba nước còn lại. Ngươi phải xốc lên mười hai vạn phần tinh thần cho ta, hiểu chưa?”
Ánh mắt không có độ ấm của Vệ Giới cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn ta, giọng nói lạnh buốt vang lên: “Chuyện này không cần hoàng thượng quan tâm, thần đệ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.” Không cần ngươi tới dạy.
“Ngươi…” Vệ Du Sâm cảm giác phổi mình tức đến muốn nổ tung. Nếu không phải nhớ có nhiều người như vậy ở đây, hắn ta hận không thể tiến lên tát Vệ Giới mấy cái. Nhưng hắn ta không thể, cuối cùng cứng rắn nghẹn ra hai chữ: “Bãi triều.”
Nhìn bóng lưng Vệ Du Sâm phẫy tay áo bỏ đi, khóe miệng Vệ Giới gợn lên nụ cười sâu xa. Chung quy cũng là trẻ tuổi nóng tính, mới vậy đã không chịu nổi? Hắn ta mới tới đã bỏ đi rồi?
“Phượng vương điện hạ, chuyện này…” Thừa tướng Tô Đỉnh Thịnh, cũng chính là cha ruột của Tô Ngu lúc này cũng đứng ra, chắp tay, thận trọng nhìn Vệ Giới. Hoàng đế đi rồi, nhưng vấn đề này vẫn chưa xong. Bọn họ thân là thần tử, tất nhiên không thể chuyện gì cũng để Phượng vương điện hạ làm.
Vệ Giới chậm rãi xoay người, ánh mắt thản nhiên nhìn quanh một vòng: “Nên làm gì, không nên làm gì, còn cần bổn vương nói ư? Phàm những người có thể giúp đỡ thì trở về sắp đặt chương trình cho bổn vương, đưa đến Phượng vương phủ. Có chuyện gì bổn vương sẽ thông báo cho các ngươi.”
“Vâng, bọn thần rõ rồi, rõ rồi.” Mọi người nhìn Vệ Giới rời khỏi, liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Hoàng thượng và Vệ Giới đọ sức, kẻ làm thần tử như bọn họ ngược lại rơi vào vị trí lúng túng nhất. Bất kể ngươi là phe hoàng đế hay phe Phượng vương, bây giờ quốc sự trước mắt, những chuyện phiền lòng này vẫn phải gác sang một bên!
Sau khi Vệ Giới đi, lễ bộ thượng thư tiến lên hỏi: “Tô tướng, thịnh hội bốn nước lần này có duy trì quy chế năm trước hay không?”
Bốn nước truyền thừa tới nay, tất nhiên không thể nào mới tổ chức sự kiện lần đầu. Quả thật, mỗi bốn năm đổi một quốc gia, bây giờ đã đến nước Tư U. Lễ bộ thượng thư đã đảm nhận hai lần, cộng thêm lần này chính là lần thứ ba rồi, cũng xem như rất có kinh nghiệm, không biết năm nay phải quyết định thế nào.
Tô Đỉnh Thịnh khôn khéo bực nào, đương nhiên ông ta sẽ không ôm việc này vào người: “Ông mô phỏng quy chế năm trước, lại ra thêm vài ý tưởng mới, kết quả vẫn nên xem Phượng vương điện hạ quyết định thế nào!”
Lễ bộ thượng thư cũng nghĩ vậy, Tô tướng nói thế, lòng ông ta cũng yên. Ông ta gật đầu rời khỏi, trở về chuẩn bị chuẩn bị.
Các bộ còn lại cũng lần lượt thỉnh giáo công tác của mình một phen. Đợi đến khi Tô Đỉnh Thịnh rời khỏi cửa cung cũng đã gần buổi trưa. Nhìn bầu trời lúc râm lúc nắng, nghe thấy người bên cạnh bẩm báo, lông mày ông ta nhíu chặt.
“Tướng gia, nhị thiếu gia về rồi, bây giờ đã vào phủ.”
Chương 89: Phô trương lố bịch
Ba tháng trước thịnh hội bốn nước, trên dưới nước Tư U cũng đã giăng đèn kết hoa. Trên từng cánh cửa đều treo đồ trang trí sặc sỡ, mỗi nhà đều ăn mặc như ăn mừng năm mới. Từng cửa thành đều có trọng binh gác, kiểm tra lệnh thông hành nghiêm ngặt.
Bây giờ đã là mười lăm tháng bảy, cách thịnh hội bốn nước còn chưa tới một tháng. Thời gian càng gần, cửa thành nước Tư U càng náo nhiệt, mỗi ngày đều có một hàng người thật dài thật dài chờ kiểm tra. Khách điếm trong kinh thành và các huyện trấn xung quanh càng chật ních, quán rượu cũng không có chỗ ngồi, cực kỳ náo nhiệt!
Trước sau hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này.
Cảnh xuân sắc thắm còn đây,
Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào.
Sương giăng sớm, chiều mây cao,
…
Ba mươi dặm ngoài kinh thành xuất hiện một đội danh dự cực kỳ rêu rao. Đi đầu chính là mấy đào kép mặc quần áo sặc sỡ, đang y y nha nha hát côn khúc tuyệt dịu du dương. Một bài “Mẫu Đơn Đình” mở màn đã nghiền ép tiết tấu quần hùng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi xem nhẹ mồ hôi đầm đìa, khổ không thể tả trên mặt họ.
Nhưng không ai dám nói một câu, chỉ liều mạng nhảy và hát. Bởi vì phía sau bọn họ là đội hộ vệ hoàng gia mặc áo giáp giơ cờ xí màu sắc rực rỡ, dùng sức quơ, dựng đủ khí thế cho chủ tử nhà mình.
Sau đội hộ vệ hoàng gia chính là đội kỵ binh mặc áo giáp hơn trăm người. Mỗi người đều mặc khôi giáp màu bạc lóng lánh, cưỡi con ngựa cao to, đeo trường kiếm sáng loáng. Từ xa nhìn lại, quả nhiên rất uy phong.
Lúc đội ngũ tới gần, một chiếc xe ngựa làm bằng gỗ lim tốt cực kỳ thu hút sự chú ý xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Rường cột chạm trổ, vô cùng khéo léo. Càng khoa trương chính là, hoa cỏ điêu khắc bên trên đều dùng vàng làm lá, đá quý làm nhụy, bùn vàng khảm kim cương đính bảo thạch. Dưới ánh mặt trời, đống châu báu này tỏa ra ánh sáng lóng lánh chói mắt. Cho dù là người thường thấy ngọc thạch châu báu trân phẩm, chỉ sợ cũng không nhịn được thèm nhỏ dãi đồ trang trí của chiếc xe ngựa này.
Nếu như ngươi cho rằng chỉ có như vậy thì cực kỳ sai lầm. Lúc mọi người nhìn thấy móng ngựa làm bằng hoàng kim đều đồng loạt hít vào một hơi. Còn chưa kịp thở thì thấy những mỹ nhân trong trẻo phía sau xe ngựa lại lóa mắt, suýt chút nữa trừng đến rớt tròng mắt ra ngoài.
Một hai ba bốn năm, cẩn thận tính toán, vậy mà tới năm mươi người. Ngoài ra hai bên đội ngũ mỹ nữ còn có gần mười con chó hình thể khổng lồ hung hãn đi theo. Sau đó là đới đao thị vệ, rồi đội ngũ sứ giả, rồi đội kỵ binh. Đội ngũ hơn ngàn người khiến đám khán giả kinh ngạc hết lần này tới lần khác. Bọn họ sôi nổi phỏng đoán rốt cuộc trong chiếc xe ngựa này là đại nhân vật nào. Nếu không, vì sao lại phô trương lố bịch như thế.
“Ngừng!” Khi một giọng nói như thiên thanh cắt ngang bầu trời, không ấm không lạnh phiêu đãng vang lên, mọi tiếng ồn xung quanh lập tức dừng lại. Bầu không khí kỳ lạ tràn ngập quan đạo trong khoảnh khắc.
Lúc ánh mắt của mọi người dần dần chuyển hướng, bấy giờ mới chú ý tới ngay phía trước đội ngũ khí thế này thình lình xuất hiện đội tiếp khách của nước Tư U bọn họ. Người dẫn đầu là một nam tử áo đen khí chất lạnh lùng, khí tràng cả người không hề bị vị đại nhân vật phô trương này lấn át.
Vị nam tử cao lớn này đeo mặt nạ quỷ, không phải Chiến thần vương Vệ Giới thì còn có thể là ai?
Chương 90: Khác người
Ánh mắt bễ nghễ của Vệ Giới nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc xe ngựa vô cùng khoa trương đắc ý kia, bỗng nhiên híp mắt, lạnh nhạt nói: “Phương thức xuất hiện của Ngọc thái tử lúc nào cũng khác người như vậy!”
Màn xe ngựa vì những lời này lập tức bị vén lên, để lộ gương mặt tuấn tú khiến chúng sinh điên đảo, phấn hồng trên thế gian ảm đạm của Ngọc Ngân. Không hề bất ngờ, Vệ Giới lại nhìn thấy trường bào màu vàng khoa trương, đầu đội kim ngọc quan, tay đeo nhẫn kim ngọc, chân mang giày vàng, đây nghiễm nhiên đã trở thành dấu hiệu độc nhất của Ngọc thái tử Ngọc Ngân hắn ta.
“Phượng vương điện hạ, đã lâu không gặp, bổn cung thật sự rất nhớ ngươi.”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Ngọc Ngân liếc xéo một cái, đong đưa cây quạt, vẻ mặt hài hước tự cho là rất thân thiết với Vệ Giới. Người xung quanh nhìn mà nổi da gà.
May mà tố chất tâm lý của Vệ Giới mạnh, không bị lời chào hỏi của hắn ta dọa đến rơi khỏi ngựa. Nhưng trong số quan viên phía sau hắn đã có người không chịu nổi. Nếu không phải mấy người Thanh Thần nhanh tay lẹ mắt giữ bọn họ lại, chỉ sợ hôm nay sẽ cực kỳ mất mặt.
Vệ Giới biết rõ người này có tật không trải thảm đỏ đón thì tuyệt đối không xuống xe nên cũng không trông chờ hắn ta xuống xe nói chuyện với mình. Cũng may bọn họ một người trong xe, một người trên lưng ngựa, cũng là bên tám lạng người nửa cân. Lễ nghi gì đó, bây giờ đã biến thành mây bay.
Ngọc Ngân, thái tử nước Yến, mười tám tuổi, bằng tuổi với Vệ Giới. Điểm khác biệt chính là Ngọc Ngân rất được hoàng đế nước Yến yêu thương, đã được sắc phong làm thái tử từ sớm. Còn Vệ Giới thì là đứa bé đáng thương cha không yêu mẹ không thích huynh đệ tương tàn.
Tính toán cẩn thận mấy năm qua, số lần hai người chính thức gặp nhau có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, cộng thêm quan hệ đối địch khiến cho hiểu biết của bọn họ về nhau chỉ giới hạn ở tư liệu điều tra của từng người. Cho dù chỉ là từ liệu nhưng hai người cũng không tính là xa lạ, nếu không thì Vệ Giới đã không hiểu rõ tính tình của hắn ta như vậy.
“Ngọc thái tử một đường bôn ba, hành cung đã sớm chuẩn bị chu đáo, mời.”
Lúc Vệ Giới hờ hững kéo dây cương chuẩn bị quay người, Ngọc Ngân lại cong đôi môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ, không chút khách sáo nói: “Hành cung? Không không không, bổn thái tử không thích hành cung. Không biết Phượng vương điện hạ có bằng lòng cho bổn cung ở nhờ quý phủ một khoảng thời gian hay không? Đã sớm nghe nói Phượng vương phủ…”
Đáng thương cho hắn ta còn chưa dứt lời, Vệ Giới đã không chút nể nang từ chối: “Không thể.”
Ngọc Ngân nghe xong, lập tức tỏ ra cực kỳ tủi thân: “Không phải chứ? Phượng vương điện hạ từ chối cũng quá không nể mặt rồi? Ngươi yên tâm, bổn cung tuyệt đối sẽ không phá hỏng một cành cây ngọn cỏ trong vương phủ của ngươi đâu. Ngươi xem, chúng ta có sở thích giống nhau, nhất định sẽ ở chung vui vẻ.”
Sở thích giống nhau?
Thanh Thần khoa trương giật khóe miệng. Sao thất ca nhà hắn có thể ở chung với vị thái tử lố lăng này được?
Bọn họ một lạnh lùng, một lố bịch; một không gần nữ sắc, một trái ôm phải ấp; một nghiêm khắc kiềm chế bản thân, một ăn chơi nhậu nhẹt…
Hai nam nhân trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy, cho dù thân phận bất phàm giống nhau, nhưng, nhưng nói sao cũng không có tiếng nói chung đúng chứ?
Cuối cùng, Thanh Thần lại nhìn quân đoàn mỹ nữ khoa trương sau lưng vị Ngọc thái tử này, rồi nghĩ tới hai nữ nhân làm bộ đáng thương ở hậu viện vương phủ bọn họ, không khỏi âm thầm thở dài. Đều là nam nhân, sự khác biệt này có phải hơi lớn quá hay không?
Theo nguyên tắc gần mực thì đen, đột nhiên Thanh Thần cảm thấy để Ngọc thái tử vào Phượng vương phủ, hình như cũng không có gì không thể. Lỡ như ảnh hưởng tới thất ca không gần nữ sắc của hắn thì sao?
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại không dám thể hiện ra. Nói gì thì nàng cũng là người vương gia phái tới hầu hạ Hạ Vân Hà, chỉ cần nàng ta không có lòng mưu hại vương gia, có một vài việc nàng cũng không muốn xen vào.
Đỗ Quyên thấy Hạ Vân Hà nhìn bóng dáng Hồng Ngọc công chúa muốn mòn con mắt thì bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở: “Khụ khụ, cô nương, không phải người muốn đến phòng bếp nhỏ sao?”
Hạ Vân Hà vì những lời này như chợt nghĩ đến gì đó, vội vàng gật đầu quay người đi: “Đúng, đi thôi, chúng ta đến phòng bếp, đến phòng bếp.”
Đỗ Quyên nhìn bóng lưng của nàng ta, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Vốn tưởng rằng theo tính tình lạnh lùng và bộ dạng đáng sợ kia của vương gia bọn họ sẽ không có cô nương nào thích, vậy mà cố tình lại có một trường hợp đặc biệt là Hạ Vân Hà. Tấm lòng của nàng ta với vương gia, quả thật cả từng cành cây ngọn cỏ trong vương phủ cũng nhìn thấy. Chỉ là đáng tiếc, phần tình cảm này có được bất kỳ hồi báo nào hay không, chỉ sợ không ai có thể nói rõ được.
Ngoài hồ U Nguyệt, Thanh Thần vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Hồng Ngọc công chúa Vệ Thiến Phi mặc váy đỏ lòe loẹt, xinh đẹp, quyến rũ và ngang ngược, giọng điệu khá ác liệt: “Ngươi tới làm gì? Vương gia đã nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì thì hôm khác quay lại.”
Vệ Thiến Phi, mười hai tuổi, tính tình điêu ngoa, ngang bướng khó thuần, do Nguyệt thái phi được tiên hoàng cực kỳ sủng ái sinh ra. Nàng đứng thứ sáu, dung mạo rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh như thác nước, đôi mắt to linh động lấp lánh, mặt trái xoan tinh xảo, hơn nữa cái mũi cao cao, miệng nhỏ đo đỏ, có thể nói là đẹp vô cùng. Đặc biệt giữa mày nàng có một nốt ruồi son, càng tăng thêm chút quyến rũ, cực kỳ giống Nguyệt thái phi từng sủng quan lục cung.
Nhưng cố tình nàng có mỹ mạo như vậy, tính tình lại cực kỳ ương bướng, cả đương kim hoàng đế cũng hết cách với nàng, vì vậy nuôi thành tính tình coi trời bằng vung như hiện tại.
Chỉ vì Nguyệt thái phi là dì ruột của hoàng trưởng tử Vệ Du Sâm, cũng chính là đương kim hoàng đế, trước đây sau khi hoàng hậu qua đời vẫn là Nguyệt thái phi chăm sóc hoàng đế thay, vì vậy Vệ Du Sâm cực kỳ thương yêu cô muội muội này.
Chẳng qua đáng tiếc quan hệ của cô muội muội này với Vệ Du Sâm không được tốt lắm, cố tình thích Vệ Giới tính tình quái gở. Cho dù lần nào tới đây nàng cũng bị hắn lạnh mặt đối đãi nhưng lại làm không biết chán, bởi vì nàng luôn cảm thấy, trái tim lạnh hơn nữa cũng có một ngày tan chảy.
Trên thực tế, quả thực nàng đã làm được. Thí nghiệm chứng minh, thái độ của Vệ Giới với Hồng Ngọc này quả thực không giống với người thường. Ít nhất từ trước tới nay hắn không gần nữ sắc, ngoại trừ mặt lạnh với cô muội muội này ra, những mặt khác cũng được gọi là một vị ca ca hợp cách.
Không phải thế à, vừa nghe nói thất ca nhà nàng hồi kinh, lập tức chạy tới như một cơn gió. Làm sao nàng cũng không ngờ rằng Thanh Thần đáng chết này lại ngăn cản mình. Nàng giận tới đau gan, roi trong tay không biết đã rút ra từ khi nào, hung hăng nắm trong lòng bàn tay mình.
“Tên cẩu nô tài nhà ngươi, mở to mắt nhìn cho rõ người đứng trước mặt ngươi là ai. Đường của bổn công chúa mà ngươi cũng dám cản?”
Hồng Ngọc công chúa phát uy, mấy người Thanh Dạ trốn xa được chừng nào thì tốt chừng đó, chỉ có Thanh Thần không sợ chết cũng không hề sợ nàng mỗi lần đều ra đón nàng. Thương thay nàng mỗi lần gặp Thanh Thần đều bị ngăn cản, vì vậy chỉ cần vị công chúa này thấy Thanh Thần là lửa giận đầy bụng, giọng điệu ác liệt khiến Thanh Thần cũng vô cùng tức giận. Cố tình có một số việc hắn lại không thể nói ra được, chỉ có thể dùng thân phận “cẩu nô tài” giằng co với nàng.
“Vương gia căn dặn, bất kể là ai tới cũng không được quấy rầy. Xin công chúa thông cảm mấy ngày nay vương gia liên tục bôn ba, ngày mai còn phải tuân theo thánh chỉ nghênh đón khách quý các quốc gia khác, thật sự không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, mong rằng công chúa thông cảm.”
Cứng không được, chỉ có thể mềm. Thanh Thần thở dài, thử dùng điều này kích thích lòng đồng tình của người nào đó.
Tuy rằng cách này có chút uất ức, nhưng chỉ cần đạt được mục đích, hắn không ngại làm thế. Ai bảo người trước mặt không phải người khác mà là Hồng Ngọc công chúa cực kỳ khó đối phó chứ.
Chương 82: Quan tâm nên bị loạn
Tuy rằng Hồng Ngọc tùy hứng nhưng cũng có điểm mấu chốt, người bên trong lại là thất ca ca mà nàng tôn kính nhất. Vì vậy nghe Thanh Thần nói xong, nàng nhịn tính tình táo bạo của mình, nhẫn nại nói: “Hôm nay ta không dẫn theo ai cả, là nghe nói thất ca ca bị thương nên mới vội vã chạy tới như vậy. Ngươi không cho ta xem thử, làm sao ta có thể yên tâm? Ngươi yên tâm, ta sẽ không quấy rầy thất ca, ta sẽ vô cùng cẩn thận.”
Nói xong, nàng dùng đôi mắt đẹp trong veo như nước, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thanh Thần.
Quả thật, nếu Thanh Thần không biết nữ nhân trước mắt là muội muội ruột của mình, nói không chừng hắn thật sự sẽ bị cái gọi là mê hoặc bất thình lình mà nha đầu này đột ngột phát ra đánh lừa, nhưng do biết rõ nên tất nhiên Thanh Thần mới thờ ơ.
“Công chúa nói đùa, vương gia đang yên đang lành, sao lại bị thương? Nếu thật sự bị thương, sao hoàng thượng lại hạ thánh chỉ chứ?”
“Hoàng đế ca ca biết huynh ấy bị thương nên mới hạ chỉ. Ngươi đừng tưởng ngươi nói như vậy thì ta sẽ tin ngươi. Chính tai ta nghe thấy, chẳng lẽ còn giả được hay sao?”
Hồng Ngọc nóng nảy, lập tức mặc kệ trường hợp, liều lĩnh nói hết ra.
Sắc mặt Thanh Thần thoáng cái thay đổi: “Công chúa, xin cẩn thận lời nói.”
Hồng Ngọc nhướng mày, liếc nhìn xung quanh, mất tự nhiên nói: “Ta thật sự không dẫn người tới, xung quanh hồ U Nguyệt này lại có trọng binh canh gác, sẽ không có ai nghe thấy. Nếu không sao ta lại không hề cố kỵ như thế? Thanh Thần, ngươi cho ta xem thử đi, thất ca huynh ấy vốn…”
Đúng lúc này, đôi tai thính của Thanh Thần chợt động khẽ, lông mày nhíu chặt theo bản năng. Hồng Ngọc vừa thấy dáng vẻ hắn như vậy, trên mặt không khỏi tươi tắn: “Có phải thất ca cho ta vào hay không?”
Thanh Thần nghèn nghẹn trừng nàng, thở dài bất đắc dĩ rồi nhường đường. Hồng Ngọc lập tức vui vẻ nhướng mày, xách váy chạy dọc theo cầu đá quanh co tới đảo nhỏ bên trong hồ. Lúc đi đến giữa cầu, nàng còn không quên vẫy tay với Thanh Thần, Thanh Thần nhìn mà càng tức giận.
“Yên tâm đi, vương gia tự có chủ trương. Huống hồ Hồng Ngọc công chúa này thật sự quan tâm chủ tử mà đến, không cho nàng ta nhìn một cái, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.”
Chẳng biết từ lúc nào, Thanh Dạ cả người áo đen xuất hiện sau lưng Thanh Thần. Thanh Thần hừ lạnh một tiếng, mặt mày tiếp tục lạnh băng, cười tự giễu nói: “Quan tâm? Trong hoàng thất còn có ‘quan tâm’ chân chính sao? Ngươi đừng quên, đương kim hoàng đế mới là ca ca tốt chân chính của nàng ta. Ta không tin nàng ta sẽ vì thất ca mà bỏ rơi hoàng đế ca ca của mình. Chuyện đó không hợp lý.”
“Đúng hay sai, vương gia tự có phán đoán.” Giọng điệu Thanh Dạ vẫn bình tĩnh như nước, cuối cùng còn không quên vỗ vai Thanh Thần: “Ngươi là quan tâm nên bị loạn, có lẽ, chuyện căn bản không phức tạp như chúng ta nghĩ thì sao?”
Thanh Thần từ chối cho ý kiến nhún vai, sống trong hoàng thất, có thể không phức tạp hay sao? Phì, hắn không tin.
Lúc Hồng Ngọc tiến vào, Vệ Giới mặc một bộ nhuyễn bào đơn giản màu trắng, đang không có tinh thần ngồi dựa vào nhuyễn tháp, giữa hai đầu lông mày lộ ra mỏi mệt, khiến Hồng Ngọc thường thấy khía cạnh mạnh mẽ vang dội của hắn rất đau lòng. Nàng ba chân bốn cẳng đi tới bên cạnh hắn, đặt tay lên mạch đập của hắn.
Vệ Giới không phản kháng, mặc cho nàng cầm lấy cổ tay mình. Chẳng qua sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, mà hiển nhiên Hồng Ngọc cũng đã quen với thái độ này của hắn, không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Chương 83: Ngươi nên về rồi
Một lát sau, Hồng Ngọc thả tay xuống, lông mày nhíu lại nãy giờ không vì vậy giãn ra, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng chực khóc: “Thất ca, muội thật lòng thương huynh, sao nhất định phải như vậy chứ? Tại sao huynh đệ hai người không thể ở chung hòa thuận mà phải tính toán nhau như vậy?”
Trả lời nàng không gì ngoài sự im lặng.
Trong đôi mắt đen bình tĩnh sâu thẳm của Vệ Giới cứ yên lặng nhìn nàng, không chút gợn sóng, im hơi lặng tiếng, giống như nàng là một người trong suốt.
“Thất ca, cơ thể của huynh suy yếu như vậy, hay là huynh đừng để ý đến những chuyện phiền lòng kia nữa. Lát nữa muội sẽ tiến cung tìm hoàng đế ca ca nói rõ, nếu huynh ấy còn như vậy thì khác gì bạo quân? Chẳng lẽ huynh ấy không biết huynh trúng độc hay sao? Cơ thể đã nát thành như vậy, lại trúng độc, huynh ấy có gánh nổi hậu quả không?”
Trong lúc Hồng Ngọc nghiến răng nghiến lợi mắng chửi thỏa thê, đôi mắt vốn lạnh băng vô cảm của người nào đó dần dần tràn ra cảm xúc không nói rõ được cũng không diễn tả được, đặc biệt là loại cảm xúc này còn ảnh hưởng trực tiếp đến hắn, khiến hắn mở miệng hiếm hoi: “Đây là chuyện giữa bọn ta, ngươi đừng tham gia vào.”
Lời nói mặc dù ngắn gọn, nhưng với Hồng Ngọc thường ngày chỉ nghe được vài chữ hiển nhiên là bất ngờ. Vì quá vui nên mặt của tiểu nha đầu hồng hồng, không chớp mắt nhìn ca ca mình, dường như nghi ngờ câu nói vừa rồi có phải nói với mình hay không.
“Thất ca, huynh, huynh đang nói chuyện với Hồng Ngọc sao? Huynh đang quan tâm Hồng Ngọc hả? Thất ca, tai muội không xuất hiện ảo giác đúng không? Thất ca…”
Hồng Ngọc kích động nghiễm nhiên đã biến thành một con chim sẻ nhỏ, ríu rít khiến người nào đó phiền lòng. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, Hồng Ngọc đã sớm quen bị hắn lạnh mặt đối đãi, sau khi được hắn tốt bụng nhắc nhở, nàng càng không để bụng đến sự lạnh lùng đó. Nàng nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Muội biết ngay thất ca không lạnh lùng như bề ngoài mà. Lòng người đều làm từ thịt, muội lấy thật lòng đổi thật lòng, sớm muộn gì trái tim huynh cũng sẽ bị muội sưởi ấm.”
Có lẽ không khí trong phòng quá yên tĩnh, vì vậy sau khi Hồng Ngọc hưng phấn xong mới phát hiện vị ca ca khiến nàng kích động đã sớm khôi phục dáng vẻ lạnh lùng lúc trước. Hắn cầm sách thờ ơ lật, hiển nhiên cảm xúc của nàng không hề ảnh hưởng tới người ta.
Hồng Ngọc cũng không để bụng, chỉ lẳng lặng ngồi xuống ôm cánh tay Vệ Giới, lay lay như làm nũng: “Thất ca, người bên cạnh đối đãi với huynh thế nào, muội không quan tâm. Muội chỉ biết mạng của Hồng Ngọc là do thất ca cứu, chỉ cần Hồng Ngọc còn ở đây một ngày thì sẽ báo ân. Ban nãy ở thư phòng muội nghe thấy…”
Nhưng Hồng Ngọc còn chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng đột ngột của Vệ Giới ngắt ngang: “Ngươi nên về rồi.”
Bởi vì trong mắt Vệ Giới dần hiện ra không kiên nhẫn khiến Hồng Ngọc cảm thấy hoảng hốt, lời muốn thốt ra làm thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng. Nàng căng thẳng nhìn Vệ Giới, vẻ mặt đau lòng: “Thất ca, Hồng Ngọc, Hồng Ngọc chỉ muốn làm chút chuyện cho huynh.”
“Không cần, đi đi.”
Giọng nói lạnh lùng kiên cường của Vệ Giới vang lên bên tai, ngữ điệu lạnh như băng kia không mang theo chút cảm xúc nào, dễ dàng khiến Hồng Ngọc ấm ức rơi nước mắt như mưa. Nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt, nhưng đối phương lại xem như không thấy.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo còn có giọng nói dịu dàng của Hạ Vân Hà: “Vương gia, là nô tỳ, Vân Hà đây. Nô tỳ nghe nói Hồng Ngọc công chúa đến nên đã chuẩn bị một chút trà bánh.”
“Vào đi.” Hồng Ngọc không thể tin nhìn ca ca mình, dường như không thể tin hai chữ kia phát ra từ miệng hắn.
Chương 84: Hồng Ngọc rơi xuống nước
Lúc Hạ Vân Hà ngoài cửa nghe thấy mấy chữ mặc dù đơn giản lại vô cùng quyến rũ thì trái tim nhỏ kích động đến mức suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng ta mặt phảng phất ý xuân nhẹ gật đầu với Thanh Thần sau lưng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Giây phút cửa phòng đóng lại, Thanh Thần nhìn bên trong với ánh mắt phức tạp, dường như vẫn không thể hiểu đang yên đang lành sao thất ca lại để nữ nhân này vào.
Đến khi hắn nhìn thấy Hồng Ngọc chẳng bao lâu đã từ bên trong lao ra lại như hiểu điều gì. Nhất là tiểu nha đầu kia vậy mà đỏ mắt, vẻ mặt bi thương, làm gì còn dáng vẻ cởi mở tiêu sái thường ngày. Hắn nhìn mà trợn mắt há mồm.
Càng khiến hắn khó hiểu hơn chính là, thất ca vậy mà kêu hắn mau đuổi theo?
Khóe miệng Thanh Thần giật giật, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực thấp của ai đó, không cam tâm tình nguyện xê dịch bước chân của mình.
Trong phòng, Hạ Vân Hà mặt mày trắng bệch nhìn đống lộn xộn dưới đất. Nàng ta giống như nai con bị dọa sợ, căng thẳng rụt cổ lại, lúng túng đứng đó. Giọng nói đứt quãng của nàng ta vang lên: “Vương, vương gia, nô tỳ, nô tỳ không cố ý.”
Vệ Giới hời hợt phất tay với nàng ta: “Ngươi lui xuống đi!”
“Nhưng, nhưng vương gia, công chúa, công chúa nàng ấy…”
Vệ Giới vô cảm liếc nàng ta. Cơ thể Hạ Vân Hà run lên, sắc mặt càng tái nhợt, bấy giờ không dám nhiều lời thêm nữa, vội vàng lui ra ngoài. Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, không ai chú ý tới đôi mắt buông xuống của nàng ta thình lình lóe ra thù hận khắc cốt.
Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh lại. Vệ Giới có chút mệt mỏi bóp mi tâm, không còn tâm trạng lật tiếp quyển sách trên tay. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn hồ nước xanh biếc xung quanh U Nguyệt lâu, trong mắt lại tràn ra lạnh băng vô tận.
Thanh Thần đuổi theo Hồng Ngọc, sau khi rời khỏi hồ U Nguyệt thì kéo nàng lại. Hồng Ngọc quay đầu thấy là hắn, trong mắt thoáng chốc bắn ra ánh sáng lạnh: “Buông tay!”
Thanh Thần đón ánh mắt lạnh lẽ của nàng, phì cười một tiếng: “Thế nào? Mới vậy đã không chịu nổi rồi hả? Hồng Ngọc công chúa của chúng ta không phải càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh sao?”
“Ai cần ngươi lo? Ngươi buông hay không?”
Hồng Ngọc cả người kiêu ngạo, giọng nói càng lạnh lùng sắc bén như núi băng. Nàng như vậy khiến Thanh Thần như nhớ lại vị lục công chúa điêu ngoa bốc đồng ngày xưa.
Ngay khoảnh khắc hắn thất thần, Hồng Ngọc đã tránh khỏi tay hắn. Nàng rút roi mềm bên eo, dùng sức quất xuống đất. Trong nháy mắt một tiếng roi thanh thúy vang lên, kèm theo còn có câu uy hiếp rét buốt của Hồng Ngọc công chúa: “Nếu ngươi còn tiến thêm một bước nữa, ta sẽ quất chết ngươi!”
Thanh Thần nháy mắt có hứng thú, nhướng mày, xoay cổ tay và cổ chân trước mặt Hồng Ngọc như thể định làm thế thật. Sau đó hắn ngoắc ngón tay với nàng: “Nào, đúng lúc trong lòng ta cũng có lửa giận không có chỗ trút, chi bằng hôm nay chúng ta đọ sức, thế nào?”
Hồng Ngọc bị sự ngả ngớn và khinh thường của hắn kích thích, hét lên một tiếng, roi trong tay đã không chút nương tình quất về phía Thanh Thần.
Khóe môi Thanh Thần cong lên, lúc cây roi mang theo kình phòng sắp quất vào gương mặt mà hắn tự nhân là anh tuấn bất phàm, hắn bỗng dưng ra tay. Hắn túm lấy cây roi có lực không nhỏ, dễ dàng quấn lại, dùng sức kéo một cái. Hồng Ngọc không ngờ rằng hắn vậy mà lợi hại như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, vậy mà mất khống chế nhào về phía Thanh Thần.
Vốn cho rằng hắn sẽ đỡ mình, không ngờ Thanh Thần lại hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc nghiêng người, trơ mắt nhìn Hồng Ngọc ngã phịch xuống đất. Theo quán tính, thoáng cái nàng đã lao tới bên hồ nước. Trong tiếng thét chói tai, cuối cùng nàng cũng rơi xuống hồ.
Chương 85: Hận thấu xương
Thanh Thần khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Hồng Ngọc đang chật vật bò ra khỏi hồ nước cạn, lạnh lùng nói: “Chỉ chút công phu này của ngươi, làm sao giấu giếm được ám vệ trong sáng ngài tối trong ngự thư phòng? Nực cười là ngươi còn gióng trống khua chiên chạy tới kêu vương gia kháng chỉ. Ngươi có biết có người đang đợi ngươi tới làm vậy hay không? Quả thực là ngu xuẩn!”
Hồng Ngọc vì những lời của Thanh Thần mà rùng mình dữ dội. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đỏ bừng, muốn mở miệng phản bác. Nhưng sau khi rơi xuống nước dường như nàng đột ngột tỉnh táo lại, nhìn Thanh Thần, một câu cũng không nói nên lời.
“Hoàng đế ca ca của ngươi tính toán hơn ai hết. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho thất ca thì sau này đừng đến nữa.” Dứt lời, Thanh Thần không thèm nhìn nàng, quay người bỏ đi.
Sau khi hắn đi, hai nữ ám vệ lặng yên không tiếng động xuất hiện bên hồ nước, kéo Hồng Ngọc đã sớm đờ người tại chỗ ra ngoài, tìm chỗ tắm rửa thay quần áo.
Lúc Thanh Thần trở về trùng hợp đụng phải Hạ Vân Hà cũng đỏ mắt chạy tới. Đôi mắt đen của hắn trầm xuống, lạnh lùng đứng đấy.
Hạ Vân Hà nhìn thấy hắn thì hơi sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, đi lướt qua hắn.
Thanh Thần nhìn bóng lưng nàng ta, khóe môi cong lên thành nụ cười đùa cợt. Nữ nhân không biết tự lượng sức gì, còn thật sự coi mình chiếm được một chỗ cắm dùi ở vương phủ rồi hả? Sở dĩ cho nàng ta vào hoàn toàn là vì Hồng Ngọc ghét nàng ta nhất, cố tình nữ nhân này còn không nhìn ra người ta chán ghét mình, cố gắng nịnh hót làm thân.
Giờ thì hay rồi, Hồng Ngọc vốn đã mang tâm trạng khó chịu, thấy nàng ta làm sao hòa nhã nổi?
Hồng Ngọc là công chúa hoàng thất, tất nhiên có sự kiêu ngạo của mình. Nàng vốn tưởng rằng Vệ Giới đối xử đặc biệt với mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thất ca từ trước đến nay không gần nữ sắc ăn điểm tâm ngọt mà hắn ghét xưa giờ, làm sao còn nhịn được? Đặc biệt bánh ngọt kia còn do nữ nhân nàng ghét nhất làm ra.
Lúc này chỉ cần thất ca nói thêm một câu, chuyện gì mà Hồng Ngọc không làm được? Đặc biệt là nàng còn không cần nể mặt nữ nhân này, hậu quả tất nhiên là chuyện bọn họ vừa thấy.
Thanh Thần bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc hắn trở lại U Nguyệt lâu, nhìn thấy bóng người lạnh lùng đứng trước cửa sổ, không tiếng động giật mình.
“Ngày mai còn phải bận rộn, sao không mau đi nghỉ ngơi đi? Huynh yên tâm, sắp tới sẽ không có bất kỳ ai tới quấy rầy huynh nữa.”
Ánh mắt Vệ Giới khẽ nhúc nhích, chậm rãi quay đầu: “Đi rồi?”
“Không đi, chẳng lẽ còn ở lại chờ huynh an ủi? Ta thật sự không hiểu nổi huynh. Tuy nói không ghét nàng ta, nhưng cũng không thể đối xử đặc biệt với nàng ta chứ, nếu không sao người nọ lại nghĩ tới việc dùng nàng ta để khích bác huynh?
Phì, đúng là ngu xuẩn. Hắn ta cho rằng huynh cũng giống như hắn ta, vì vị trí kia mà có thể không từ thủ đoạn, đến cả muội muội ruột của mình cũng không buông tha? Buồn cười hơn chính là, hắn ta xem huynh thành cái gì? Ma ốm bệnh tật liên miên? Huynh có yếu đến mức chỉ là một thịnh hội của bốn nước cũng làm khó được huynh sao? Chuyện này không buồn cười ư?”
Thanh Thần có thể khẳng định, người Vệ Giới hỏi là Hồng Ngọc chứ không phải Hạ Vân Hà kia.
Nhiều năm đánh giết như vậy, hắn ta không mệt, bọn họ cũng mệt rồi. Hiện tại hắn ta sợ tới mức không tiếc bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, cả người vô dụng như vậy cũng tính toán, chuyện này có tính là chó cùng rứt giậu hay không?
“Ta tin, hắn ta còn sống mệt hơn chúng ta. Bởi vì không có giây phút nào hắn ta ngừng tính toán. Ngẫm lại cũng rất đáng thương.”
Trong miệng nói đáng thương, nhưng trên mặt lại không có chút thương xót, thậm chí còn kèm theo hàn ý lạnh lẽo. Chuyện này đủ để thấy được hắn đã hận người kia đến thấu xương.
“Sáng sớm mai ta muốn nhìn thấy tất cả thông tin của thịnh hội bốn nước bốn nước lần này.”
Đáng thương Thanh Thần cằn nhằn cả buổi, người đối diện không có phản ứng thì thôi đi, vậy mà phút cuối cùng còn tạt một gáo nước lạnh.
Đến khi Thanh Thần kịp phản ứng, trước mắt làm gì còn bóng dáng người nọ. Hắn tức giận nện một quyền lên bệ cửa sổ: “Đáng ghét, không ngờ ta nói lâu như thế, huynh xem như đánh rắm hả?”
Chương 86: Triều đình chấn động
Hôm sau trời còn chưa sáng, Vệ Giới chỉ chợp mắt hai canh giờ đã xuất hiện trên Kim Loan điện. Hôm nay hắn thay cẩm bào màu trắng che ốm yếu thành mãng bào hoa văn sẫm màu màu vàng tím đại diện cho thân phận của mình. Thân hình khôi ngô vừa bước vào điện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Vì vết sẹo trên mặt nên mỗi lần vào triều hắn luôn mang một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, chỉ lộ ra đôi mắt sâu không thấy đáy và vành môi lạnh như băng.
Nhưng cho dù hắn che gương mặt khiến người ta không dám nhìn cũng không che được khí tràng tuyệt đối phát ra quanh thân. Sự xuất hiện của hắn khiến người ta buông mắt theo bản năng, cúi đầu xưng thần. Loại áp bách lạnh lùng áp chế đó, cho dù Vệ Du Sâm thân là thiên tử cũng chưa từng có.
Đó cũng là lý do vì sao chỉ cần thấy Vệ Giới, không cam lòng và ghen ghét sinh ra trong lòng Vệ Du Sâm sẽ bùng cháy như một ngọn lửa, điên cuồng thiêu đốt.
Rõ ràng đây là sân nhà của hắn ta, nhưng chỉ cần người này vừa xuất hiện, sự chú ý của mọi người sẽ đổ dồn về hắn. Ảnh hưởng của sự thù hận mãnh liệt này khiến lúc vị đế vương này từ trên cao nhìn xuống bao quát quần thần, mỗi người đều cảm giác được hơi thở rét lạnh trên người hắn ta. Mặc dù khoảnh khắc ấy chỉ lướt qua, nhưng ai cũng không bỏ qua sát cơ u lãnh trong mắt đế vương.
“Thần Vệ Giới khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Người nào đó từ đầu đến cuối bị quần thần nhìn chăm chú lại không coi ai ra gì đi tới dưới kim tọa, mặt không thay đổi cúi đầu hành lễ. Cho dù hắn không dập đầu bái lạy cũng không ai cảm thấy có gì không ổn. Bởi vì mọi người đều cảm thấy bắt một vị tôn quý mà siêu nhiên như vậy quỳ là sỉ nhục hắn. Cho dù người trước mặt là đương kim thiên tử thì sao?
Vệ Du Sâm đáng thương, rõ ràng cũng rất ưu tú nhưng cố tình đối thủ lại là Vệ Giới mạnh như vậy. Điều này cũng khiến hắn ta từ khi mới bắt đầu leo lên ngôi vị hoàng đế này đã định sẵn đứng chung với Vệ Giới sẽ bị mọi người soi mói. Bởi vì nước Tư U hôm nay, chính thức đương gia làm chủ Vệ gia cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nếu như nói Vệ Giới sâu không lường được, khiến người ta nhìn không thấu thì Vệ Du Sâm vừa khéo trái ngược lại. Mọi biểu hiện của hắn ta như viết hết lên mặt, thoạt nhìn dường như khiến người ta rất dễ nhìn thấu, nhưng vui buồn của hắn ta quá tùy ý, thường ra chiêu không theo lẽ thường. Dần dà, tính tình kỳ lạ như vậy khiến quần thần vừa kinh vừa sợ, sợ đế vương còn đang cười trước mặt một giây sau sẽ đưa bọn họ xuống địa ngục.
Ví dụ như vậy không phải chưa từng xuất hiện. Tuy nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi đứa đều khác nhau, nhưng Vệ Du Sâm và Vệ Giới chẳng những dung mạo không có điểm nào tượng tự mà tính tình cũng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Hai người này phảng phất kiếp trước là kẻ thù, thường xuyên trình diễn tiết mục “Có ta không có hắn” “Có hắn không có ta” trước mặt bọn họ.
Vì vậy mỗi lần triều hội có hai người kia, tuyệt đối là đi từng bước lo từng bước. Hạ triều, nói là giảm thọ mười năm cũng không khoa trương chút nào.
Nếu bỏ qua Vệ Giới khí tràng cường đại này, Vệ Du Sâm xem như rồng trong loài người. Chẳng những tướng mạo anh tuấn, dáng người cũng cao to rắn rỏi. Tuy nói tâm tư hơi thâm trầm, trời sinh tính hơi đa nghi, nhưng bây giờ hắn ta chỉ mới chừng hai mươi. Còn trẻ mà đã có năng lực như vậy đã có tư cách tuyệt đối để giằng co.
Chương 87: Thần lĩnh chỉ
Mặc dù hai người thường xuyên tranh đấu, nhưng loại chém giết này lại giới hạn trong âm thầm, ngoài mặt vẫn phải duy trì tình huynh đệ đã sớm lạnh nhạt tới không thể lạnh nhạt hơn kia. Cho dù ai cũng không phải kẻ ngu, mỗi người đều nhìn ra được giữa bọn họ ẩn giấu mùi thuốc súng, nhưng đạo lý nhìn thấu lại không nói toạc ra, đám người trong quan trường thành tinh này đã sớm luyện tới thuần thục.
Không phải sao, Vệ Giới vừa khom người, trên gương mặt như ngọc của Vệ Du Sâm lập tức nở một nụ cười dối trá giả tạo: “Hoàng đệ mau đứng lên đi, giữa huynh đệ chúng ta không cần khách sáo như vậy. Nghe nói ngươi bị thương, sao không ở trong phủ nghỉ ngơi thêm?”
Vệ Giới lạnh nhạt đứng thẳng người, hờ hững nhìn về phía Vệ Du Sâm: “Bẩm hoàng thượng, thần đệ không sao.”
“Người đầu, ban ngồi.” Cuối cùng có việc gì hay không, không có ai rõ ràng hơn hắn ta. Vệ Du Sâm vốn mang chút hoài nghi, bây giờ thấy hắn không biết khiêm tốn vào triều như vậy, còn cố giả bộ bình tĩnh, không sao mới là lạ.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Vệ Du Sâm không khỏi vô cùng tốt, “mặt chứa quan tâm” nhìn hắn: “Vốn dĩ ngươi như vậy, trẫm cũng ngại khiến ngươi hao tâm tổn trí. Nhưng đã sắp tới thịnh hội của bốn nước, trên dưới nước Tư U ta đều bận rộn, cộng thêm sứ đoàn các quốc gia sắp vào kinh, việc bảo vệ an toàn cho kinh thành, trừ ngươi ra không ai có thể làm trẫm an tâm nữa nữa. Vậy phải làm phiền hoàng đệ lo lắng nhiều hơn rồi.”
Vệ Giới đúng mực đứng dậy, mặt vô cảm nói: “Thần lĩnh chỉ.”
Nói cách khác, ngươi không cần phải cố gắng cường điệu giải thích nữa.
Quần thần lập tức nhìn nhau. Theo bọn họ biết, hôm qua Phượng vương mới hồi kinh, nhưng bây giờ là tình huống gì? Lĩnh chỉ rồi hả? Chẳng lẽ hôm qua đã hạ thánh chỉ?
Bọn họ nghĩ tới đối thoại vừa rồi của hoàng đế và Phượng vương, không khỏi sững sờ. Dưới tình huống biết em trai mình bị thương mà còn hạ thánh chỉ ngay ngày đầu tiên hắn hồi kinh, giao nhiệm vụ tốn công mà không có chỗ tốt nào cho Phượng vương xử lý. Chuyện này, không phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài cũng biết sao?
Đế vương trên kim tọa cũng vì mấy chữ ngắn gọn dứt khoát này mà hơi sững sờ. Chớp mắt sau, hắn ta nhíu chặt mày, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh bực mình. Vệ Giới này, quả nhiên không giây phút nào không khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn ta. Mọi chuyện hắn làm bây giờ đều là hắn gieo gió gặt bão!
“Vậy… không biết hoàng đệ có sắp xếp cụ thể gì với thịnh hội bốn nước lần này?
Ngoài mặt là bốn quốc gia đối ngoại trao đổi, nhưng trên thực tế là so quốc lực. Vào thời điểm mấu chốt này, hoàng đế nào cũng không muốn ở dưới nước khác, thậm chí muốn dẫn đầu trong sự kiện lần này, nhận được sự yêu thích và hâm mộ của nước khác.
Chính vì có quá nhiều hạng mục trong thịnh hội lần này nên mỗi quốc gia đều thời điểm đáng tự hào. Dù sao thực lực của các quốc gia không đồng đều, hạng mục am hiểu cũng khác nhau. Lực lượng quân sự của nước Tư U tuy rằng mạnh nhất trong bốn nước, nhưng những mặt khác lại không phải chiếm số một như quân sự. Vì vậy ném củ khoai lang bỏng tay này cho Vệ Giới, vị đế vương này cũng có tâm tư riêng.
Ai không biết danh tiếng của Vệ Giới, trong bốn nước gần như là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngay cả ca ca ruột là hắn ta cũng giận đến nghiến răng, càng không cần bàn đến quốc quân nước khác. Chỉ sợ bọn họ hận không thể phanh thây xé xác người này mới có thể giải mối hận tranh giành lãnh thổ nhiều năm?
Nhưng Vệ Giới quá mạnh, bọn họ lại không thể lấy ra lực lượng quân sự có thể chống lại hắn. Tuy nhiên trong sự kiện bốn nước lại không chỉ có quân sự. Nếu như Vệ Giới là người tổng phụ trách, vậy gây chút phiền phức cho hắn tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chương 88: Nhị thiếu gia trở về
Mày rậm dưới mặt nạ của Vệ Giới nhướng lên, trong đôi mắt lạnh hiện lên chút đùa cợt: “Tạm thời thần đệ chưa có sắp xếp.”
Câu này vừa vang lên, triều đình vốn yên tĩnh đáng sợ liên tiếp vang lên tiếng hít vào. Trong lòng nhiều người đều cảm khái: Phượng vương uy vũ!
Thử hỏi trên đời này ai dám nói chuyện với hoàng đế đương triều như vậy? E rằng chỉ có Phượng vương Vệ Giới mà thôi.
Nhưng mọi người nghĩ kỹ lại cũng không khó hiểu, thậm chí bọn họ còn có chút không hài lòng về cách làm của hoàng đế. Ngài đã hạ thánh chỉ rồi, người ta lại không thể nào kháng chỉ không nghe, chỉ cần nhiệm vụ sắp tới hoàn thành là được. Bây giờ ngài lại còn rảnh rỗi hỏi người ta sắp xếp thế nào. Sắp xếp thế nào chẳng lẽ còn phải báo cáo tỉ mỉ với ngài? Nếu như báo cáo xong vị hoàng đế là ngài cố ý ngáng chân đệ đệ mình thì sao đây?
Phượng vương người ta cũng không ngốc, đề phòng ngài. Xem câu này đi, khí phách!
Gân xanh trên trán Vệ Du Sâm vì lời từ chối không chút nể nang của Vệ Giới mà giật mạnh vài cái. Hắn ta nghiến răng, cười lạnh nói: “Chưa có sắp xếp? Chưa có sắp xếp mà ngươi dám tiếp chỉ? Ngươi đừng quên, lần này ngươi phải đối mặt với quốc quân của ba nước còn lại. Ngươi phải xốc lên mười hai vạn phần tinh thần cho ta, hiểu chưa?”
Ánh mắt không có độ ấm của Vệ Giới cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn ta, giọng nói lạnh buốt vang lên: “Chuyện này không cần hoàng thượng quan tâm, thần đệ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.” Không cần ngươi tới dạy.
“Ngươi…” Vệ Du Sâm cảm giác phổi mình tức đến muốn nổ tung. Nếu không phải nhớ có nhiều người như vậy ở đây, hắn ta hận không thể tiến lên tát Vệ Giới mấy cái. Nhưng hắn ta không thể, cuối cùng cứng rắn nghẹn ra hai chữ: “Bãi triều.”
Nhìn bóng lưng Vệ Du Sâm phẫy tay áo bỏ đi, khóe miệng Vệ Giới gợn lên nụ cười sâu xa. Chung quy cũng là trẻ tuổi nóng tính, mới vậy đã không chịu nổi? Hắn ta mới tới đã bỏ đi rồi?
“Phượng vương điện hạ, chuyện này…” Thừa tướng Tô Đỉnh Thịnh, cũng chính là cha ruột của Tô Ngu lúc này cũng đứng ra, chắp tay, thận trọng nhìn Vệ Giới. Hoàng đế đi rồi, nhưng vấn đề này vẫn chưa xong. Bọn họ thân là thần tử, tất nhiên không thể chuyện gì cũng để Phượng vương điện hạ làm.
Vệ Giới chậm rãi xoay người, ánh mắt thản nhiên nhìn quanh một vòng: “Nên làm gì, không nên làm gì, còn cần bổn vương nói ư? Phàm những người có thể giúp đỡ thì trở về sắp đặt chương trình cho bổn vương, đưa đến Phượng vương phủ. Có chuyện gì bổn vương sẽ thông báo cho các ngươi.”
“Vâng, bọn thần rõ rồi, rõ rồi.” Mọi người nhìn Vệ Giới rời khỏi, liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Hoàng thượng và Vệ Giới đọ sức, kẻ làm thần tử như bọn họ ngược lại rơi vào vị trí lúng túng nhất. Bất kể ngươi là phe hoàng đế hay phe Phượng vương, bây giờ quốc sự trước mắt, những chuyện phiền lòng này vẫn phải gác sang một bên!
Sau khi Vệ Giới đi, lễ bộ thượng thư tiến lên hỏi: “Tô tướng, thịnh hội bốn nước lần này có duy trì quy chế năm trước hay không?”
Bốn nước truyền thừa tới nay, tất nhiên không thể nào mới tổ chức sự kiện lần đầu. Quả thật, mỗi bốn năm đổi một quốc gia, bây giờ đã đến nước Tư U. Lễ bộ thượng thư đã đảm nhận hai lần, cộng thêm lần này chính là lần thứ ba rồi, cũng xem như rất có kinh nghiệm, không biết năm nay phải quyết định thế nào.
Tô Đỉnh Thịnh khôn khéo bực nào, đương nhiên ông ta sẽ không ôm việc này vào người: “Ông mô phỏng quy chế năm trước, lại ra thêm vài ý tưởng mới, kết quả vẫn nên xem Phượng vương điện hạ quyết định thế nào!”
Lễ bộ thượng thư cũng nghĩ vậy, Tô tướng nói thế, lòng ông ta cũng yên. Ông ta gật đầu rời khỏi, trở về chuẩn bị chuẩn bị.
Các bộ còn lại cũng lần lượt thỉnh giáo công tác của mình một phen. Đợi đến khi Tô Đỉnh Thịnh rời khỏi cửa cung cũng đã gần buổi trưa. Nhìn bầu trời lúc râm lúc nắng, nghe thấy người bên cạnh bẩm báo, lông mày ông ta nhíu chặt.
“Tướng gia, nhị thiếu gia về rồi, bây giờ đã vào phủ.”
Chương 89: Phô trương lố bịch
Ba tháng trước thịnh hội bốn nước, trên dưới nước Tư U cũng đã giăng đèn kết hoa. Trên từng cánh cửa đều treo đồ trang trí sặc sỡ, mỗi nhà đều ăn mặc như ăn mừng năm mới. Từng cửa thành đều có trọng binh gác, kiểm tra lệnh thông hành nghiêm ngặt.
Bây giờ đã là mười lăm tháng bảy, cách thịnh hội bốn nước còn chưa tới một tháng. Thời gian càng gần, cửa thành nước Tư U càng náo nhiệt, mỗi ngày đều có một hàng người thật dài thật dài chờ kiểm tra. Khách điếm trong kinh thành và các huyện trấn xung quanh càng chật ních, quán rượu cũng không có chỗ ngồi, cực kỳ náo nhiệt!
Trước sau hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này.
Cảnh xuân sắc thắm còn đây,
Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào.
Sương giăng sớm, chiều mây cao,
…
Ba mươi dặm ngoài kinh thành xuất hiện một đội danh dự cực kỳ rêu rao. Đi đầu chính là mấy đào kép mặc quần áo sặc sỡ, đang y y nha nha hát côn khúc tuyệt dịu du dương. Một bài “Mẫu Đơn Đình” mở màn đã nghiền ép tiết tấu quần hùng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi xem nhẹ mồ hôi đầm đìa, khổ không thể tả trên mặt họ.
Nhưng không ai dám nói một câu, chỉ liều mạng nhảy và hát. Bởi vì phía sau bọn họ là đội hộ vệ hoàng gia mặc áo giáp giơ cờ xí màu sắc rực rỡ, dùng sức quơ, dựng đủ khí thế cho chủ tử nhà mình.
Sau đội hộ vệ hoàng gia chính là đội kỵ binh mặc áo giáp hơn trăm người. Mỗi người đều mặc khôi giáp màu bạc lóng lánh, cưỡi con ngựa cao to, đeo trường kiếm sáng loáng. Từ xa nhìn lại, quả nhiên rất uy phong.
Lúc đội ngũ tới gần, một chiếc xe ngựa làm bằng gỗ lim tốt cực kỳ thu hút sự chú ý xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Rường cột chạm trổ, vô cùng khéo léo. Càng khoa trương chính là, hoa cỏ điêu khắc bên trên đều dùng vàng làm lá, đá quý làm nhụy, bùn vàng khảm kim cương đính bảo thạch. Dưới ánh mặt trời, đống châu báu này tỏa ra ánh sáng lóng lánh chói mắt. Cho dù là người thường thấy ngọc thạch châu báu trân phẩm, chỉ sợ cũng không nhịn được thèm nhỏ dãi đồ trang trí của chiếc xe ngựa này.
Nếu như ngươi cho rằng chỉ có như vậy thì cực kỳ sai lầm. Lúc mọi người nhìn thấy móng ngựa làm bằng hoàng kim đều đồng loạt hít vào một hơi. Còn chưa kịp thở thì thấy những mỹ nhân trong trẻo phía sau xe ngựa lại lóa mắt, suýt chút nữa trừng đến rớt tròng mắt ra ngoài.
Một hai ba bốn năm, cẩn thận tính toán, vậy mà tới năm mươi người. Ngoài ra hai bên đội ngũ mỹ nữ còn có gần mười con chó hình thể khổng lồ hung hãn đi theo. Sau đó là đới đao thị vệ, rồi đội ngũ sứ giả, rồi đội kỵ binh. Đội ngũ hơn ngàn người khiến đám khán giả kinh ngạc hết lần này tới lần khác. Bọn họ sôi nổi phỏng đoán rốt cuộc trong chiếc xe ngựa này là đại nhân vật nào. Nếu không, vì sao lại phô trương lố bịch như thế.
“Ngừng!” Khi một giọng nói như thiên thanh cắt ngang bầu trời, không ấm không lạnh phiêu đãng vang lên, mọi tiếng ồn xung quanh lập tức dừng lại. Bầu không khí kỳ lạ tràn ngập quan đạo trong khoảnh khắc.
Lúc ánh mắt của mọi người dần dần chuyển hướng, bấy giờ mới chú ý tới ngay phía trước đội ngũ khí thế này thình lình xuất hiện đội tiếp khách của nước Tư U bọn họ. Người dẫn đầu là một nam tử áo đen khí chất lạnh lùng, khí tràng cả người không hề bị vị đại nhân vật phô trương này lấn át.
Vị nam tử cao lớn này đeo mặt nạ quỷ, không phải Chiến thần vương Vệ Giới thì còn có thể là ai?
Chương 90: Khác người
Ánh mắt bễ nghễ của Vệ Giới nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc xe ngựa vô cùng khoa trương đắc ý kia, bỗng nhiên híp mắt, lạnh nhạt nói: “Phương thức xuất hiện của Ngọc thái tử lúc nào cũng khác người như vậy!”
Màn xe ngựa vì những lời này lập tức bị vén lên, để lộ gương mặt tuấn tú khiến chúng sinh điên đảo, phấn hồng trên thế gian ảm đạm của Ngọc Ngân. Không hề bất ngờ, Vệ Giới lại nhìn thấy trường bào màu vàng khoa trương, đầu đội kim ngọc quan, tay đeo nhẫn kim ngọc, chân mang giày vàng, đây nghiễm nhiên đã trở thành dấu hiệu độc nhất của Ngọc thái tử Ngọc Ngân hắn ta.
“Phượng vương điện hạ, đã lâu không gặp, bổn cung thật sự rất nhớ ngươi.”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Ngọc Ngân liếc xéo một cái, đong đưa cây quạt, vẻ mặt hài hước tự cho là rất thân thiết với Vệ Giới. Người xung quanh nhìn mà nổi da gà.
May mà tố chất tâm lý của Vệ Giới mạnh, không bị lời chào hỏi của hắn ta dọa đến rơi khỏi ngựa. Nhưng trong số quan viên phía sau hắn đã có người không chịu nổi. Nếu không phải mấy người Thanh Thần nhanh tay lẹ mắt giữ bọn họ lại, chỉ sợ hôm nay sẽ cực kỳ mất mặt.
Vệ Giới biết rõ người này có tật không trải thảm đỏ đón thì tuyệt đối không xuống xe nên cũng không trông chờ hắn ta xuống xe nói chuyện với mình. Cũng may bọn họ một người trong xe, một người trên lưng ngựa, cũng là bên tám lạng người nửa cân. Lễ nghi gì đó, bây giờ đã biến thành mây bay.
Ngọc Ngân, thái tử nước Yến, mười tám tuổi, bằng tuổi với Vệ Giới. Điểm khác biệt chính là Ngọc Ngân rất được hoàng đế nước Yến yêu thương, đã được sắc phong làm thái tử từ sớm. Còn Vệ Giới thì là đứa bé đáng thương cha không yêu mẹ không thích huynh đệ tương tàn.
Tính toán cẩn thận mấy năm qua, số lần hai người chính thức gặp nhau có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, cộng thêm quan hệ đối địch khiến cho hiểu biết của bọn họ về nhau chỉ giới hạn ở tư liệu điều tra của từng người. Cho dù chỉ là từ liệu nhưng hai người cũng không tính là xa lạ, nếu không thì Vệ Giới đã không hiểu rõ tính tình của hắn ta như vậy.
“Ngọc thái tử một đường bôn ba, hành cung đã sớm chuẩn bị chu đáo, mời.”
Lúc Vệ Giới hờ hững kéo dây cương chuẩn bị quay người, Ngọc Ngân lại cong đôi môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ, không chút khách sáo nói: “Hành cung? Không không không, bổn thái tử không thích hành cung. Không biết Phượng vương điện hạ có bằng lòng cho bổn cung ở nhờ quý phủ một khoảng thời gian hay không? Đã sớm nghe nói Phượng vương phủ…”
Đáng thương cho hắn ta còn chưa dứt lời, Vệ Giới đã không chút nể nang từ chối: “Không thể.”
Ngọc Ngân nghe xong, lập tức tỏ ra cực kỳ tủi thân: “Không phải chứ? Phượng vương điện hạ từ chối cũng quá không nể mặt rồi? Ngươi yên tâm, bổn cung tuyệt đối sẽ không phá hỏng một cành cây ngọn cỏ trong vương phủ của ngươi đâu. Ngươi xem, chúng ta có sở thích giống nhau, nhất định sẽ ở chung vui vẻ.”
Sở thích giống nhau?
Thanh Thần khoa trương giật khóe miệng. Sao thất ca nhà hắn có thể ở chung với vị thái tử lố lăng này được?
Bọn họ một lạnh lùng, một lố bịch; một không gần nữ sắc, một trái ôm phải ấp; một nghiêm khắc kiềm chế bản thân, một ăn chơi nhậu nhẹt…
Hai nam nhân trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy, cho dù thân phận bất phàm giống nhau, nhưng, nhưng nói sao cũng không có tiếng nói chung đúng chứ?
Cuối cùng, Thanh Thần lại nhìn quân đoàn mỹ nữ khoa trương sau lưng vị Ngọc thái tử này, rồi nghĩ tới hai nữ nhân làm bộ đáng thương ở hậu viện vương phủ bọn họ, không khỏi âm thầm thở dài. Đều là nam nhân, sự khác biệt này có phải hơi lớn quá hay không?
Theo nguyên tắc gần mực thì đen, đột nhiên Thanh Thần cảm thấy để Ngọc thái tử vào Phượng vương phủ, hình như cũng không có gì không thể. Lỡ như ảnh hưởng tới thất ca không gần nữ sắc của hắn thì sao?
Bình luận facebook