Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-93/1
Chương 91: Con lừa
Thế nhưng còn không đợi Thanh Thần mở miệng, Vệ Giới đã giục ngựa xoay người, kèm theo giọng điệu lạnh lùng của hắn: “Không thích hành cung thì đi trên đường lớn.”
Muốn đến Phượng vương phủ của hắn, cửa cũng không có.
Ngọc Ngân uất ức, gắng gượng cười hai tiếng, tức giận kéo rèm xuống, “Thất thần làm gì, xuất phát!”
Chiến thần của Tư U đi trước mở đường, con đường ba mươi dặm chỉ dùng chưa đến nửa ngày đã đến phạm vi của kinh thành. Vốn nửa canh giờ là có thể đến hành cung, thế nhưng lúc này Ngọc Ngân lại đột nhiên hô lên với Vệ Giới ở phía trước: “Dừng, dừng lại. Nghỉ một lát, nghỉ một lát được không? Ngươi không mệt, người của bổn cung cũng mệt nữa? Có nhìn thấy không, nhiều mỹ nhân như vậy, nếu như mệt hỏng rồi, ngươi đền được sao?”
Đền cha ngươi ấy!
Vệ Giới không dùng một tát chào hỏi coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hắn lạnh lùng lướt qua Ngọc Ngân, trong lòng khó chịu về chuyến đi này, không quên nhìn hoàn cảnh xung quanh mình.
Đây là một trấn nhỏ cách kinh thành không xa. Khi ấy đã qua buổi trưa, cộng thêm trời nóng và đội ngũ hoành tráng của mấy nhân vật lớn bọn họ khiến cho đường phố vốn không nhiều người giờ càng là yên lặng đáng sợ.
Có lẽ đoạn đường này thật sự bôn ba mệt nhọc, ngay cả những con hát kia cũng không thể hát một lời.
Vệ Giới khẽ khoát tay áo, Thanh Dạ lập tức tung người xuống ngựa, mà Ngọc Ngân ở bên cửa cũng đồng thời sai mấy mỹ nữ mặt lạnh đi đến mục tiêu là quán rượu ngon nhất trong trấn.
Một lúc sau, Thanh Thần và hai vị mỹ nữ kia quay lại. Khi bọn chuẩn bị thảm đỏ Vệ Giới đã nhận được tin tức ở đây, lúc này xoay người xuống ngựa, nhìn vào xe ngựa của Ngọc Ngân: “Nếu Ngọc thái tử đã mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi ở đây một lát, đợi sau nghỉ ngơi tốt hơn lại đi cũng không muộn.”
Ngọc Ngân cũng đang có ý này. Hắn ta nhìn về phía mặt trời chói chang rồi gật đầu. Dưới sự nâng đỡ của hai mỹ nữ xuống khỏi xe ngựa, lại giẫm lên lưng của mỹ nữ, vững vàng xuống thảm đỏ không một hạt bụi. Cây quạt vàng trong tay “ba” một tiếng mở ra, đung đưa phong lưu phóng khoáng.
Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt đoàn người nghênh đón, ngoài kinh ngạc chỉ có kinh ngạc.
Dù đã sớm nghe Ngọc thái tử làm việc quái đản, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn ta lợi dụng nữ nhân bên cạnh đến như thế. Nhìn xem, ngay cả lưng người ta cũng không buông tha!
Ngọc Ngân cực kỳ hưởng thụ cảm giác được đám đông ngưỡng mộ, nhất là lúc này, khung cảnh xung quanh yên tĩnh, không hề có âm thanh nào. Điều này càng thỏa mãn lòng hư vinh của hắn ta. Nhìn kẻ cả người mặc cẩm bào màu vàng loá mắt, chỉ là nghỉ ngơi một lát tránh mặt trời đã là tâm điểm của sự chú ý, chói đến mức mắt bọn họ không mở ra nổi…
Nhưng ở cửa khẩu sao vây quanh trăng này, không ai chú ý tới một nữ tử áo đen dắt một con lừa bất ngờ bước ra từ trong quán rượu. Đầu nữ tử đội đấu lạp, cả người bọc kín, có lẽ là đã ăn uống no đủ, nàng vui vẻ ngâm nga hát.
Ta có một con con lừa nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa cưỡi,
Có một ngày, ta hứng thú cưỡi lừa đi chợ
Cầm roi da nhỏ trong tay đang vui vẻ
Không biết làm sao lại ngã xuống đất dính đầy bùn
…
Cô nương hát vui vẻ, con lừa nhỏ bên người cũng vui vẻ phối hợp theo.
Da… A… Da a… Da… A…
Nếu chỉ hát thì không sao, nhưng khi tận mắt chứng kiến một đống màu vàng kim óng ánh rơi từ mông con lừa xuống thảm đỏ rực rỡ cái “bẹp”, mọi người đều cảm thấy sống lưng phát lạnh, đứng cứng đờ tại chỗ.
Chương 92: Cửa lớn của Phượng vương phủ, sao lại dễ dàng vào như vậy?
Ngược lại, chủ nhân của con lừa dường như không nghe thấy, kéo con lừa vui vẻ ngâm nga đi về trước. Sau khi bọn họ đi, chẳng những để lại vật thể màu vàng hình xoắn ốc, còn có dấu chân và dấu móng rõ nét.
Tất cả mọi người có mặt ở đây, kể cả Vệ Giới và Ngọc Ngân đều giật mình trong chốc lát, chỉ là biểu hiện sau đó khác nhau mà thôi.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, đám người tiếp khách đầu tiên là giật mình, sau đó có nén cười không dám cười ra tiếng. Nhưng đôi vai đang run rẩy lại cho thấy họ cố gắng kìm nén vất vả thế nào.
So ra, sắc mặt của người của nước Yến không dễ nhìn như vậy. Nếu là người ngoài thì không sao, nhưng bọn họ là người của Ngọc Ngân, sao lại không hiểu rõ tính cách của chủ tử nhà mình. Bây giờ lại nhìn thấy người dám xúc phạm chủ tử nhà mình, lại còn bên trong Tư U, đây hoàn toàn là đang tát vào mặt bọn họ!
Càng đáng sợ chính là nếu người này cứ đi như vậy, chẳng phải bọn họ sẽ là những con dê thế tội, gánh chịu cơn tức giận của chủ tử hay sao?
Vừa tưởng tượng rõ quan hệ lợi hại trong đó, một người liền tiến lên một bước, giọng nói sắc bén mang theo sát ý mạnh mẽ vang lên: “Đứng lại, tên dắt lừa phía trước kia. Đúng, không sai, chính là ngươi, mau đứng lại cho tạp gia, đứng lại!”
Vì tiếng quát lớn của hắn, lông mi của nữ tử mặc đồ đen khẽ run lên dưới vành mũ lớn. Nàng nghiêng đầu, tò mò đánh giá người đang giơ chân ở sau nàng. Nam nhân nhìn rất nữ tính, dưới cằm không có râu. Điều này không quan trọng, mà là không biết từ khi nào, ở xung quanh đã có nhiều người như vậy. Nhìn những lá cờ được giơ cao, rõ ràng là vệ binh danh dự của hai nước!
Chỉ là một trong số đó là đội ngũ nghênh đón của Tư U, bên còn lại là đoàn sư giả của nước Yến. Nghĩ đến trong thời gian gần đây, có rất nhiều đội ngũ khác nhau vào Tư U, chỉ lạ là sao những người này lại gọi nàng lại làm gì? Còn là dáng vẻ muốn ăn thịt người nữa?
Nàng đã đắc tội bọn họ chỗ nào?
Nghĩ vậy, nàng không khỏi nhíu mày quay đầu lại, vẻ mặt không vui lạnh lùng đáp: “Không biết vị công công này muốn làm gì? Bổn cô nương còn đang vội lên đường!”
Có thể xưng là tạp gia, không phải công công thì là ai nữa?
Xem ra có thành viên của hoàng tộc trong đội ngũ này. Thử nghĩ lại, nhân vật có thể ngồi trong chiếc xe ngựa như vậy chắc chắn không thể là nhân vật tầm thường. Chỉ là người trong đó thuộc loại trâu bò thì có liên quan gì đến nàng chứ?
Nhưng mà khi nàng nhìn quanh, nhìn thấy nam tử áo đen có khí chất lạnh lùng giữa những người này, ánh mắt nàng nhất thời run lên, trong mắt lập tức loé lên tia sáng, chưa gì đã may mắn như thế.
Là hắn? Hắn vậy mà cũng ở đây?
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!
Đuôi mắt nàng giật giật, khoé miệng không tự chủ lộ ra nụ cười thâm trầm.
Bởi chiếc mũ nàng đội, tự nhiên không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng dưới khăn lụa màu đen. Điều này cũng cho nàng thời gian rảnh rỗi để khuôn mặt hoạt động.
“Đang vội lên đường? Ngươi hủy thảm của vương gia chúng ta mà còn muốn đi? Người đâu, trói nữ nhân ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng này lại, trói lại!”
Tiểu Kim Tử thật sự tức giận rồi. Tấm thảm tốt bị phá hỏng, vương gia nhà mình sao có thể qua được?
Nữ nhân này, đáng chết!
Thảm?
Dưới tiếng hô hoán của tiểu thái giám, nữ tử áo đen lúc này mới nhận ra trên tấm thảm đỏ tươi không tì vết có một đống, dù nhìn thế nào cũng thấy ngứa mặt. Nàng im lặng khẽ nhếch khóe miệng, vô thức nhìn con lừa nhỏ phía sau, đuôi mắt khẽ nhếch lên. Lừa huynh, đây là kiệt tác của mày à?
Con lừa huynh rất có linh tính, “khì… khì ” hai lần, xem như là đáp lại. Đôi mắt tròn xoe kia còn cực kỳ đắc chí, “Sao lại là kiệt tác của ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không thấy hai chúng ta đều ký tên vào bức danh họa đó sao?”
May mà nữ tử áo đen không hiểu nó kêu gì. Nếu nghe hiểu không chừng có khả năng giết nó. Nàng chẳng qua chỉ để lại dấu chân, sao lại thành kí tên rồi?
Thật sự là nói bậy, nói bậy!
Lừa huynh đột nhiên lên tiếng kêu càng khiến nữ tử áo đen cạn lời. Trước mắt bao người, dù nàng muốn lừa gạt, cũng không có khả năng. Nhưng để nàng đi hốt phân, nàng cũng không làm được. Lúc này ngượng ngùng xoay người, ngượng ngùng nói với Tiểu Kim Tử: “Cái này, thật sự xin lỗi. Có lẽ lừa huynh không nhìn rõ, không cẩn thận liền…. Ừm…, ngài thấy vậy được không, ta giúp ngài đổi cái thảm khác? Hoặc là, hoặc là ngài xem thế nào cho tốt?”
“Làm sao cho tốt? Ngươi làm chướng mắt vương gia nhà chúng ta, ảnh hưởng đến tâm tình chủ tử chúng ta. Ngươi nói làm sao cho tốt? Làm sao cho tốt?”
Hai bên nử tử áo đen đã có hộ vệ đợi sẵn, sải bước tiến tới, không cho nàng từ chối giữ chặt vai nàng. Nàng đau đớn, lập tức kêu lên thảm thiết: “Đau, đau quá. Các ngươi nhẹ tay chút, không biết thương hương tiếc ngọc à? Ta đã nói bồi thường rồi, sao các ngươi có thể không nói đạo lý chứ? Không phải chỉ là một tấm thảm sao? Có cần như vậy không? Cần như vậy không hả?”
Vệ Giới vẫn luôn nhìn cảnh tượng này. Nghe lời của nàng, thấy phản ứng nàng, nhướng mày. Trong tình huống như thế, có thể lớn mật kêu to, khoa trương bàn điều kiện, cũng coi như khác biệt. Đáng tiếc, tính cách Ngọc Ngân cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Thực tế, chính chủ trong miệng của Vệ Giới thật sự bởi vì nhạc đệm này mà tâm trạng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vẻ mặt tuấn tú bình tĩnh, lặng lẽ nhìn nữ nhân không có mắt này giãy dụa, không khỏi đánh giá nàng một chút.
Nhìn qua cũng không tệ, chỉ là từ chiều cao của nàng, theo kinh nghiệm phong phú của Ngọc thái tử Ngọc Ngân, người trước mắt này là một con nhóc lông tóc còn chưa mọc hết.
Con nhóc? Không sao cả, hắn ta có nhiều thời gian và tinh lực tiêu hao với nàng.
Tình huống bình thường, thích che mặt không phải mỹ nữ chính là một kẻ xấu. Nhìn tính cách không biết trời cao đất rộng của nha đầu này, làm gì có tính cách thấp giọng của một người xấu? Lập tức khẳng định dung mạo nha đầu này dung mạo sẽ không tệ. Nếu đã không tệ, lại đắc tội hắn, tính tình hung dữ như vậy, đây chính là cực phẩm khó tìm!
Hắn ta sẽ bỏ qua ư? Đáp án… đương nhiên là không.
Kết quả là, đôi môi trên khuôn mặt phong lưu hơi cong một chút. Bàn tay ngọc xoa cằm hơi nhếch lên, trong miệng thì thào điều gì đó, hộ vệ đang giữ chặt vai nàng vô thức giảm lực.
Nhưng nữ tử áo đen không ý thức được mình đã là dê béo trong mắt người khác. Trong đầu nàng lúc đó chuyển đi chuyển lại mấy lần, hiểu rõ nếu mình rơi vào tay những người này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Dù may mắn sống sót, cũng sẽ bị lột một lớp da. Nàng không muốn ở thời điểm mấu chốt lại gặp phải chuyện máu tanh như thế.
Đã nhìn quen tiết mục bán chủ cầu vinh, bây giờ mà nàng phải diễn một màn bán súc cầu vinh mới có cơ hội sống sót.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi thương xót cho lừa huynh đã theo mình hơn một tháng, trong lòng thầm cầu nguyện.
Trong mắt loé liên tia giảo hoạt, cố gắng giãy dụa, lao về chiếc xe ngựa loè loẹt kia như viên đạn. Dù nàng lỗ mãng nhưng không nhìn nhầm, người bên trong mới là chủ tử của tên thái giám chết bầm này, không nên cãi hắn ta: “Thả ta ra, đám mãnh phu các ngươi. Các ngươi bắt ta là có ý gì? Việc này cũng không phải ta làm, các ngươi muốn bắt cũng hẳn nên bắt con lừa đang nhai cỏ kia chứ. Không phân tốt xấu, thật sự là xem mạng người như cỏ rác! Xem mạng người như cỏ rác!”
Lời vừa ra, toàn bộ đều yên lặng. Không ai nghĩ rằng lúc này nàng lại có thể nói ra lời như vậy, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ kỹ, có vẻ đúng thật. Xem như nàng vô tình giẫm một cước, nhưng sao có thể giết người vì cước này được. Nếu thật muốn nói, ngược lại là…
Con lừa đang ăn cỏ mới đáng bị bắt đi mới đúng?
“Ngươi, ngươi đây là nói lung tung, ăn nói ngông cuồng. Dù cho là con lừa làm thì sao chứ? Ngươi là chủ nhân của nó, nếu là chủ nhân vậy phải chịu trách nhiệm chuyện này.”
Tiểu Kim Tử không muốn nghe nàng ở đây nói bậy, nhưng nữ tử áo đen nào để gã nói lung tung, lúc này gân cổ, liều mạng ngửa ra sau hét: “Ta đưa nó cho các ngươi xử lý là được rồi chứ? Cho các ngươi, cho các ngươi, ta không muốn nữa, tùy các ngươi xử trí như thế nào cũng được. Nếu như vậy các ngươi còn không hài lòng, các ngươi cuối cùng muốn thế nào?”
“Cứu mạng, cứu mạng, ban ngày ban mặt bắt nạt một cô gái yếu ớt, các ngươi được coi là anh hùng hảo hán không, ngươi…”
“Ngươi câm miệng lại, gia đây là thái giám, cũng không phải anh hùng hảo hán gì, đầu ngươi bị lừa đá à?”
Mẹ nó~ Tên thái giám chết bầm này, ai không biết ngươi là thái giám chứ, có cần phải nói ra cho tất cả mọi người đều biết không? Ngươi không đỏ mặt, ta còn đỏ mặt thay ngươi!
“Ngươi mới bị lừa đá, cả nhà ngươi đều bị lừa đá, đá, đá~”
Chuyện quan trọng nói ba lần.
Tiểu Kim Tử vì câu này của nàng, trong lòng lập tức hừng hực lửa giận. Nữ nhân này đúng là đồ xảo quyệt, nếu không giải quyết, sao có thể ăn nói với chủ tử. Lúc này tự mình đi lên, cũng không biết lấy thứ gì ra khỏi ngực, chắn trước mặt nữ tử áo đen. Người ta nhìn gã chắn thế nào. Khá lắm, sau một khắc đồng hồ giày vò, tiểu thái giám quá sức mệt mỏi, cuối cùng vẫn là phải nhờ sự giúp đỡ của người khác, qua tấm lụa đen chặn miệng nàng lại.
Nữ tử này cũng không phải kẻ ngu. Nghe nói trước tiên kéo nàng xuống, thấy chuyện này có hi vọng, liền giả vờ ứng phó một chút, cứ thể bị thái giám chết bầm kia kéo xuống.
Sau khi nàng đi, con lừa ở lại không vui, lúc này bất mãn nhìn theo nơi chủ mình biến mất kêu lên điên cuồng “a… a… a… a”.
Một bữa cơm ngon kết thúc vì vở kịch này. Nhìn đám vật thể buồn nôn bốc khói trên mặt thảm kia, Ngọc Ngân đã không muốn ăn nữa, còn thêm con lừa điên cuồng gào thét, sắc mặt của hắn ta càng xấu hơn: “Dắt xuống, đem hầm!”
Nói xong chán ghét liếc nhìn chung quanh, dùng quạt che mặt, quay người lên xe ngựa. Tiểu Kim Tử vung tay, đám hộ vệ lập tức ra tay, lừa huynh cũng tự nhiên bị dọn dẹp.
Thanh Thần thấy được chủ tử ra hiệu, bất giác cong môi, tức giận xoay mình lên ngựa, ra lệnh với đội ngũ tiếp tục lên đường. Trước khi đi, không quên lướt nhìn chỗ của Ngọc Ngân, âm thầm mắng: “Thật sự còn già mồm hơn nữ nhân! Chỉ sợ một chủ một con vật kia kia lành ít dữ nhiều!”
Vệ Giới hơi nhíu mày nhìn hắn, Thanh Thần chấn động, cười he he, ngượng ngùng giục ngựa đi.
Đội ngũ lại lần nữa xuất phát, về phần nữ nhân và con lừa bị kéo xuống sẽ có người xử lý. Bọn họ thường thấy cảnh này, ai cũng không khúc nhạc đệm này trong lòng. Dù cho là trong nháy mắt như vậy, Phượng vương và Ngọc thái tử còn coi trọng nàng.
Nhưng trong mắt bọn họ, cuối cùng nàng nhất định phải chết, dưới cái gọi là không biết tự lượng sức mình. Đây là tầm mắt của kẻ ở trên cao. Trong mắt bọn họ, tính mạng con người thật ra có đôi khi nhỏ bé như vậy, không chịu nổi một đòn.
Chỉ là những người đó không bao giờ ngờ rằng, khi đội ngũ rời đi, chẳng những nữ nhân và con lừa ở đây không có việc gì, mà những người ở lại xử lý bọn họ ngược lại trở thành vong hồn dưới tay nàng.
Nữ tử áo đen nhìn đội ngũ đã đi xa, sau đó nhìn về hai cỗ thi thể đang dần dần biến mất cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Đừng trách cô nương ta lòng dạ độc ác. Nếu không phải do các ngươi chọc giận ta, sao ta cần mạng các người chứ? Chuyện cười, bổn cô nương sao lại ngoan ngoãn đi theo các người, ai biết được các ngươi rắp tâm muốn làm gì? Thiên đường có lối không đi, vậy đường xuống Hoàng Tuyền Địa ngục, đừng quên đi thêm mấy vòng trong giấc mơ chủ tử các người. ”
Những người này, chỉ cần có lòng trắc ẩn một chút thì sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Đúng, con lừa của nàng đã sai trước, nhưng không phải nàng đã giao lừa cho chúng tuỳ ý xử lý rồi sao? Chuyện này liên quan gì đến nàng chứ? Nếu thật sự khó chịu, nàng có thể trải thảm lại lần nữa, cũng có thể bồi thường tinh thần cho bọn chúng. Nhưng điều nàng không nghĩ tới là bọn chúng muốn nàng phải trả giá đắt vì chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn này. Thật sự là mơ mộng hão huyền.
Nếu mạng người trong mắt những người này rẻ mạt như vậy, sao nàng phải luyến tiếc bọn họ?
Điều làm cho nàng càng thêm khinh thường chính là Ngọc Ngân này quả nhiên giống hệt trong lời đồn, còn mơ tưởng muốn mời chào nàng? Không mời chào được thì phải chờ chết? Phì, hắn ta xem nàng là gì chứ?
Về phần những người kia……
Đôi mắt long lanh của nàng hơi nheo lại, giống như một con hồ ly ranh mãnh, cười nham hiểm: “Tiện nghi của bổn cô nương cũng không dễ bị chiếm như vậy!”
Nàng lạnh lùng liếc nhìn con lừa ngu ngốc ở một bên đang ăn vui vẻ, đập vào trán nó, oán hận nói: “Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn. Nếu mày còn đi đại tiểu tiện lung tung, sẽ bị người ta lôi đi nấu lên đấy. Nhớ kỹ, lần sau mạng của mày sẽ không may mắn được thế đâu, hiểu không? ”
Con lừa ngu ngốc hí lên mấy tiếng xem như đáp trả. Nữ tử mặc đồ đen nhìn trời, cưỡi con lừa, chậm ung dung đi về phía trước.
Chỉ là, e rằng ngay cả nàng cũng không ngờ rằng, nhất cử nhất động của nàng đều đã bị người thứ ba nhìn thấy. Sau khi nàng đi, một bóng đen vội vàng di chuyển về phía tây.
Khi Thanh Huyền báo tin mà mình vô tình thám thính được cho Vệ Giới, đôi lông mày tuấn tú kia khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia kinh ngạc.
Thanh Huyền vì đi muộn một bước mà nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như vậy, còn không bình tĩnh được. Không ai ngờ rằng nữ nhân dã man, gan lớn kia lại có bản lĩnh lợi hại như vậy.
Chết không toàn thây, ngay cả thi thể cũng không còn nữa. Chỉ sợ dù Ngọc Ngân lúc này phái người đi tìm cũng không tìm được.
Bây giờ nghĩ lại, người kia lớn mật cũng không phải không có lý do. Chẳng trách ngay cả khi đối mặt với nhiều quan viên và quý tộc như vậy cũng không hề thấy sợ hãi. Lý do nàng bình tĩnh như thế chính là để tìm cơ hội thoát thân.
Bình tĩnh, thông minh, đủ tàn nhẫn, đủ ác!
Tuổi còn trẻ nhưng không thể coi thường thủ đoạn.
“Giờ nàng ta ở đâu?”
“Nàng ta cưỡi con lừa kia đi hướng này, không hề lo lắng hay cố kỵ có chút nào.”
Thanh Huyền nói tới cố kỵ chính là chỉ sau khi Ngọc Ngân phát hiện hai người kia lâu vậy không quay lại, sẽ phái người đi tìm kiếm. Nếu dưới tình huống đó, hai bên rất có thể sẽ trực tiếp gặp mặt
“Thật sự là to gan.” Trắng trợn như thế, chẳng lẽ còn có chiêu gì phía sau?
Hắn nghĩ đến đây, quay sang nhìn Thanh Huyền: “Đi tra xem.”
Thanh Huyền kinh ngạc nhướng mắt, hiển nhiên không ngờ chủ tử lại có hứng thú với một nha đầu chưa lớn. Nhưng nghĩ đến bản lĩnh của cô nương vừa rồi, Thanh Huyền liền mím môi nhận lệnh.
“Công công, ngài không sao chứ?”
Ngay lúc Thanh Huyền vừa rời đi, trong sứ đoàn của nước Yến, thị nữ Thư Nhã nhìn Tiểu Kim Tử không ngừng vặn vẹo trên xe ngựa, thậm chí còn không ngừng cọ lưng vào khung xe ngựa, nghi ngờ hỏi.
Tiểu Kim Tử cau mày, phát điên gãi loạn, với vẻ luống cuống: “Quái lạ, sao lại ngứa vậy chứ, ngứa chết được.”
Thư Nhã đang định bước đến kiểm tra, đột nhiên nhìn lướt qua cổ áo đang xốc lên của Tiểu Kim Tử, mặt lập tức trắng bệch: “Trời ạ, công công, trên người ngài nổi nhiều mẩn đỏ quá.”
Tiểu Kim Tử nghe vậy trợn mắt, lập tức nhấc tay mình lên xem thử sau đó trực tiếp bị doạ ngã từ trên xe ngựa xuống. May mà Thư Nhã tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy.
“Chuyện này, này là thế nào? Sao lại nổi nhiều mẩn đỏ như vậy? Vừa rồi còn không ngứa như vậy, sao bây giờ lại…”
Tiểu Kim Tử thoáng cái hoảng sợ, nhìn Thư Nhã với vẻ mặt như đưa đám. Thư Nhã định mời thái y xem thử, xe ngựa đột nhiên dừng lại, màn bị vén lên, để lộ khuôn mặt yêu nghiệt của Ngọc Ngân: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Kim Tử nhìn thấy chủ tử nhà mình, không dám bước tới, chỉ để lộ cánh tay của mình, vẻ mặt sợ hãi nói: “Chủ tử, không lẽ tiểu nhân sắp chết sao? Tại sao? Sao lại phát ban nhiều khủng khiếp như vậy. Thật ngứa, tiểu nhân ngứa quá.”
Có lẽ thật sự rất ngứa, Tiểu Kim Tử dùng sức gãi. Động tác rất thô lỗ. Không chỉ lưng, mà cánh tay và da đầu cũng bị gã cào mạnh. Thư Nhã ở đằng sau nhìn cũng tái mặt.
Ngọc Ngân nhìn thấy tình hình này, muốn đưa tay xem thử, nhưng không biết hắn nghĩ đến cái gì, quay đầu sai người mời thái y.
Không lâu, thái y đi theo đã được Hắc Hồ đưa đến. Sau khi kiểm tra cẩn thận, thái y cũng không tìm ra được nguyên nhân. “Bẩm thái tử, Kim công công không giống như bị dị ứng, cũng không giống bệnh truyền nhiễm gì. Hình như là triệu chứng trúng độc.”
Nói xong ông ta không quên đẩy vị thái y đi cùng. Một một lúc sau, câu trả lời của hai vị thái y hoàn toàn giống nhau.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Kim Tử bởi vì quá ngứa đã lăn lộn tại chỗ, điên cuồng cọ người mình lên đất. Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Ngọc Ngân khó tránh khỏi khó chịu. Tiểu thái giám này vẫn luôn theo hắn ta, cả hai lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm không thể so sánh với người bình thường. Nhìn gã đau đớn như vậy, trong lòng hắn ta cũng không chịu nổi.
Ngọc Ngân xuống xe ngựa, đám thái y lo lắng ngăn cản. Lỡ chẳng may là bệnh truyền nhiễm, chẳng phải sẽ nguy hiểm sao? Nhưng Hắc Hồ và Hắc Báo lắc đầu với họ.
Ngọc Ngân thấy Tiểu Kim Tử chật vật như vậy, ngón tay thon dài điểm mấy cái trên người hắn, Tiểu Kim Tử hoàn toàn yên tĩnh lại. Nhưng dù đã bất tỉnh, cơ thể gã vẫn đang run rẩy không kiểm soát được. Các chấm đỏ nhỏ ngày càng lớn dần theo thời gian, hiện tại đã có kích thước bằng hạt đậu đỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù không ngứa, cả người cũng sẽ thối rữa mà chết.
Đang êm đẹp, sao lại thế này?
Ngọc Ngân nhíu mày trầm tư, bắt mạch cho gã. Một lúc sau mới mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Sau khi kiểm tra, không thể nghi ngờ, Tiểu Kim Tử thực sự đã bị trúng độc. Mà theo tốc độ ăn mòn của chất độc, hẳn là cách đây không lâu.
Cách đây không lâu?
Ngọc Ngân cẩn thận nhớ lại đoạn đường này. Cơ bản là hắn ta ở đâu, Tiểu Kim Tử ở đó, không có cơ hội tiếp xúc với người khác. Dù có tiếp xúc thì những người đó cũng không có vấn đề gì. Khả năng duy nhất, thì chỉ có…
Nha đầu áo đen thấp bé có hành xử kỳ lạ kia.
Đợi đã, nếu thật sự là nha đầu kia, vậy chẳng phải hai người lúc trước hắn ta phái đi…
Nghĩ đến đây, hắn ta đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Hắc Hổ: “Người vừa mới phái đi xử lý con lừa và nha đầu kia đâu? Trở lại rồi chứ?”
Ánh mắt Ngọc Ngân vô cùng sắc bén. Hắn ta sẽ không vô cớ mà hỏi hai người này, khả năng duy nhất là độc Tiểu Kim Tử có liên quan đến nữ nhân kia?
Ánh mắt của hắn ta có chút giật mình, lắc đầu với Ngọc Ngân: “Còn chưa quay lại, nếu không thuộc hạ tự mình quay lại xử lý?”
Chỉ là lâu vậy rồi còn không trở lại, e rằng tình hình… đã không còn đơn giản nữa.
Ngọc Ngân nhìn những nốt mụn đỏ phồng lên từng chút một, đáy mắt âm u. Chất độc quá bá đạo, hắn ta không còn thời gian để xác định đó là loại độc gì, sẽ có hậu quả như thế nào. Nếu không tìm ra nữ nhân kia trong một canh giờ, có lẽ Tiểu Kim Tử sẽ… lành ít dữ nhiều.
“Đi, lập tức mang nữ nhân kia về. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Giọng nói hắn ta lạnh lùng, ánh mắt như băng.
Sau khi Hắc Hồ rời đi, đội ngũ đã hoàn toàn dừng lại. Vì cử động này, Vệ Giới cưỡi ngựa đến, thấy Tiểu Kim Tử nằm trên mặt đất hoàn toàn không như trước, ánh mắt hắn dừng lại một chút, nhưng chỉ là trong nháy mắt. Khi hắn ngước mắt lên, khuôn mặt vẫn đơ như Ngọc Ngân quen thuộc: “Cần giúp đỡ không?”
Ngọc Ngân khẽ lắc đầu, trầm ngâm nhìn vết thương trên người Tiểu Kim Tử, chiếc quạt xếp trong tay đánh lên đầu thuộc hạ của mình. Vệ Giới cũng không nói nhiều, xoay người xuống ngựa, cẩn thận kiểm tra, một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt hắn: “Độc này thật bá đạo.”
Lúc này hắn càng thêm tò mò về danh tính của nữ tử mặc đồ đen kia.
Tuy nhiên, còn không đợi Thanh Huyền mang tin về, người của Ngọc Ngân đã đến đây bẩm báo: “Bẩm thái tử, thuộc hạ đã phát hiện ra một người một súc kia, cách chỗ này của chúng ta một chén trà, lập tức sẽ đến.”
Ngọc Ngân giương mắt nhìn: “Ý ngươi là, nàng ta chủ động đi về hướng này?”
Dưới tình huống này, không phải nên chạy càng xa càng tốt hay sao?
Quả nhiên, nàng là không phải người bình thường. Nếu không sẽ không ngang nhiên lên đường như thế sau khi giết người của hắn ta. Nữ nhân này… hắn ta thật sự coi thường nàng rồi.
“Bẩm điện hạ, đúng thế. Thuộc hạ tìm khắp nơi cũng không tìm thấy người của ta, mà nàng ta giống như không có chuyện gì, cưỡi lừa chậm rãi ung dung đi về phía kinh thành.”
Nếu không phải Tiểu Kim Tử đang có dáng vẻ này, trong lòng Hắc Hồ cũng sẽ không sợ nàng như vậy. Vì vậy sau khi kiểm tra xong, hắn ta lập tức quay về báo lại.
Giống như không có việc gì.
Ha ha ~
Ngọc Ngân đột nhiên bật cười, nụ cười này có chút có ý tứ. Là người sáng suốt, nhìn thấy hắn ta cười như vậy nhưng dường như không hề có nhiệt độ nào, ngược lại khiến cho họ theo bản năng im lặng. Xem ra nữ tử mặc đồ đen này thực sự khiến thái tử gia bọn họ tức giận rồi.
Đừng nhìn Ngọc Ngân bình thường cà lơ phất phớt, hành xử không đứng đắn. Nhưng nếu hắn ta thực sự nghiêm túc, cũng không kém gì Vệ Giới.
“Thông báo xuống dưới, nghỉ ngơi tại chỗ. Nếu nàng ta bình tĩnh như vậy, sao chúng ta không đợi thử?”
Khi nữ tử mặc áo đen cầm roi của mình, từ từ lắc lư phía sau đám đông hàng nghìn người, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến nàng. Trong số đó, có kinh ngạc, ghen tị, chế giễu, lo lắng và nhiều hơn nữa là những kẻ không liên quan đến xem kịch vui.
Nàng khẽ cười một tiếng, không coi ai ra gì mà đi tiếp. Sau khi đi qua đám đông, cuối cùng đã đến gần xe ngựa của Ngọc Ngân. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã bị bao vây. Trong vòng vây nhỏ này, Ngọc Ngân và Vệ Giới đột nhiên xuất hiện. Hai người này cho dù đến đâu cũng là nhân vật lớn khiến người ta vô thức phải cúi đầu.
Nàng có thể gặp họ hai lần trong một ngày, đây còn không phải là may mắn thì là gì.
Lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi con lừa, không hề sợ hãi chào hỏi Ngọc Ngân dù đang ủ rũ nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai khiến người ta mê muội: “Ngọc thái tử, chẳng lẽ ngài muốn giết ta lần thứ hai sao?”
Trong lời này, không có sợ hãi, không có hoảng sợ, có chỉ là bình tĩnh, như thể người đứng trước mặt nàng không phải là thái tử cao cao tại thượng của nước Yến, mà là một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Ngọc Ngân sửng sốt chớp nhoáng, lông mày xinh đẹp dần dần cau lại: “Ngươi rất đặc biệt, cũng rất táo bạo.”
“Ta cũng không nghĩ ngươi còn rảnh tới đây thoải mái tán thưởng ta đâu. Sao vậy? Muốn ta giải độc cho tiểu thái giám của ngươi?”
Ngọc Ngân ngước mắt lên nhìn nàng. Mặc dù nàng đang đội mũ nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng sự mỉa mai trong mắt nàng. Mặc dù hắn ta không nghĩ mình có lỗi gì, cũng không định xin lỗi nàng, càng không vì một tên thái giám mà cầu xin. Nam tử hán đại trượng phu, sĩ khả sát bất khả nhục. Hắn ta có lòng tự tôn của mình, cũng có điểm mấu chốt.
Sau khi hai người nhìn nhau như vậy một lúc, Ngọc Ngân nhìn sắc trời dần ảm đạm, con ngươi sâu không thấy đáy: “Điều kiện.”
Nữ nhân bất ngờ nhìn Ngọc Ngân, trong lòng thầm khen hiểu biết. Nếu hắn đã thống khoái, vậy nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, huống chi cơ hội này có thể gặp nhưng không thể cầu. Nàng lập tức gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Bổn cô nương không thiếu gì, không bằng để Ngọc thái tử nợ phần ân tình này nhé? Đợi ta nghĩ xong, hoặc ngày nào đó ta cần giúp đỡ, Ngọc thái tử chỉ cần thực hiện lời hứa là được. Không biết ý Ngọc thái tử thế nào?”
Lúc này nụ cười của nàng trở nên vô cùng thâm thúy, thậm chí còn có chủ ý nhìn xung quanh. Nếu Ngọc Ngân từ chối, vậy tất nhiên tên thái giám kia sẽ chết vì hắn. Dù hắn ta là thái tử, cũng không thể chặn được miệng của mọi người. Lúc đó, tổn thất hắn ta phải chịu cũng không hề nhỏ.
Tất nhiên, nếu hắn ta đồng ý, cho dù tương lai có làm gì, ít nhất lúc này cũng bảo vệ được thanh danh của mình, cũng được cái tiếng chủ nhân tốt. Là một thái tử, hắn ta sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thu mua lòng người.
Nữ tử mặc đồ đen đã nhìn thấu chuyện này. Ngọc Ngân không phải là Vệ Giới, Vệ Giới sẽ không bao giờ quan tâm đến những điều này. Bởi vì từ trước đến giờ hắn đã bị truyền ra tiếng xấu, sẽ không quan tâm đến nhiều hay ít một mạng người. Nhưng Ngọc Ngân thì khác. Là một kẻ sẽ làm hoàng đế, chỉ cần một ngày chưa đăng cơ thì sẽ liều mạng giữ gìn thanh danh của mình. Mặc dù là dối trá, nhưng đó là hiện thực, cũng rất chân thực.
Đừng nhìn là chỉ là một tên thái giám. Dù sao thái giám này cũng không phải là thái giám bình thường, đã ở bên hắn ta hơn mấy chục năm. Tình cảm như vậy cũng đủ ảnh hưởng đến những người xung quanh hắn ta. Nếu lúc này thấy chết không cứu sẽ khiến lòng họ nguội lạnh, tương lai của Ngọc Ngân cũng sẽ thêm phần nguy hiểm.
Bởi vì sẽ không có ai sẵn sàng chiến đấu vì hắn ta, vì điều đó không đáng.
Ngọc Ngân ngạc nhiên vì tâm tư sâu kín của nàng, cũng thầm cười nhạo bản thân khi bị một con nhóc bày mưu. Hắn ta cười như không cười, khoé môi nở nụ cười khó chịu: “Được, bổn thái tử đồng ý điều kiện này của ngươi.”
Nữ tử áo đen cũng không ngạc nhiên chút nào về việc hắn ta sẽ đồng ý, tự nhiên thấy tốt thì nhận: “Ngọc thái tử yên tâm, nên làm gì, không nên làm gì, ta sẽ chừng mực, không khiến Ngọc thái tử khó xử.”
Ngọc Ngân híp mắt, chế nhạo: “Như vậy thì tốt.”
Nữ tử áo đen thấy vậy, cũng không nói nhảm. Ngay khi nàng vung tay lên, mọi người đều nhìn thấy rõ một lớp bột trắng bao phủ khắp cơ thể Tiểu Kim Tử. Khi vết thương lộ ngoài da tiếp xúc với lớp bột trắng, dùng tộc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường hoà làm một cho đến khi biến mất.
Sau đó, nàng búng tay, một viên thuốc màu đỏ rơi đúng vào miệng đang hé của Tiểu Kim Tử. Còn không đợi cho những người xung quanh kiểm tra xem viên thuốc đã được nuốt hay chưa, thuốc vào miệng đã tan, được nuốt xuống với nước bọt.
Toàn bộ hành động chỉ trong nháy mắt. Động tác thuần thục như vậy khiến ai cũng hiểu rõ, nữ tử mặc đồ đen trước mặt rất giỏi hạ độc, là một cao thủ không nên coi thường.
Bây giờ nghĩ lại, Tiểu Kim Tử chỉ đụng vào nàng đã bị trừng phạt nặng như vậy, hai người hộ vệ kia còn chưa tìm được xác. Thiếu nữ này thật sự là đáng sợ. Mỗi người bọn họ đều đã nhìn lầm rồi.
Một khắc đồng hồ sau, Tiểu Kim Tử tỉnh lại, vết mẩn ngứa trên người cũng dần dần giảm bớt, không đau không ngứa. Sau khi gã hiểu rõ tình hình lúc này, không khỏi oán hận nhìn nữ tử áo đen kia, cũng không dám nói nhiều một câu, sợ bất cẩn lại dẫn đến họa sát thân.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, nữ tử áo đen chỉ quay đầu liếc nhìn Ngọc Ngân, sau đó quay người leo lên con lừa nhỏ, quơ chiếc roi da nhỏ của mình, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người với tiếng chuông “đinh đinh đang đang’” của con lừa. Từ đầu đến cuối, không ai dám hỏi, nàng từ đâu đến, muốn đi đâu.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Ngân chịu thua thiệt lớn như vậy, trong lòng tự nhiên là cực kỳ không thoải mái, nhưng hiếu kỳ với nữ tử này cũng không thua kém gì Vệ Giới cho nên lập tức phái Hắc Hồ đi điều tra. Về phần Tiểu Kim Tử trở về từ chỗ chết đang chờ thỉnh tội, lại bị Ngọc Ngân vung quạt ngăn lại: “Được rồi, ra sau xe ngựa nghỉ ngơi đi. Chuyện này vốn không liên quan gì đến ngươi, không chỉ ngươi, mọi người ở đây đều đã nhìn lầm, bị một quyền đánh tỉnh. Lên xe, xuất phát.”
Tiểu Kim Tử lập tức cảm động trước sự hiểu rõ đúng sai của chủ tử nhà mình, nhưng Ngọc Ngân không có thời gian để nhìn gã khóc. Hắn ta đi đến trước mặt Vệ Giới, định làm huynh đệ tốt ôm vai người ta, lại bị ánh mắt lạnh như băng khiến dừng giữa không trung, cuối cùng ngượng ngùng thu tay, cau mày hỏi: “Ngươi nhìn lâu như vậy, có nhìn ra được gì không?”
Ánh mắt Vệ Giới sâu thẳm như giếng cổ: “So với ta, không phải ngươi càng hiểu hơn à? Theo ta biết, y thuật Ngọc thái tử của chúng ta không hề thấp.”
Ngọc Ngân khẽ giật mình, hiển nhiên hắn ta không ngờ Vệ Giới lại hỏi thẳng mình như vậy, nhưng nghĩ đến thân phận của người trước mặt, hắn ta không khỏi khịt mũi, “Xem ra không chuyện gì có thể gạt được Phượng vương điện hạ.”
Vệ Giới nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Quá khen, xem ra trước đây ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi. Không ngờ ngươi thực sự là đệ tử cuối cùng của y thánh Mai Viên.”
Khóe mắt Ngọc Ngân giật giật, suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhìn Vệ Giới, sau lưng tự nhiên ớn lạnh, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi trắng trợn nói ta như vậy, không sợ ta nói hết bí mật của ngươi ra?”
Vệ Giới hờ hững liếc nhìn hắn, “Nếu không, ngươi thử xem?”
Mẹ nhà nó, cái tên mặt liệt này. Mềm không ăn, cứng cũng không ăn, thật sự cho rằng ông đây ăn chay hả?
Có lẽ không muốn hao tổn tâm trí cùng hắn tiếp tục chủ đề này, Ngọc Ngân dứt khoát chuyển chủ đề: “Ta hỏi ngươi, ngươi có thể nhìn ra lai lịch của nha đầu ranh đó không?”
Vệ Giới lặng lẽ nhìn Ngọc Ngân, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Dù ông đây biết thì sao? Đừng quên rằng ta và ngươi là quan hệ kẻ thù, chưa tốt đến mức chia sẻ bí mật một cách tùy tiện?
Ngươi đây chỉ đơn giản là nói nhảm, nói nhảm.
Tốt, hắn ta cũng phát hiện rằng mình đã hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc.
Coi như lão tử biết thì như thế nào? Đừng quên ngươi và ta có quan hệ đối địch, chúng ta còn chưa tốt đến có thể tùy tiện chia sẻ bí mật đúng không?
Sau khi liên tiếp bị Vệ Giới bạt tai hai cái, Ngọc Ngân đột nhiên cảm thấy tim mình đau nhói. Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy? Rõ ràng hắn ta đã xem ngày rồi mới ra ngoài, bị độc nữ kia trừng phạt thì bỏ đi, sao Vệ Giới này cũng tới tham gia trò vui?
Ngọc Ngân nhìn theo nhóm người trên quan đạo, đột nhiên cười trên nỗi đau của người khác nhìn Vệ Giới: “Chuyện này xảy ra sau khi ta vào kinh, ngươi nói, hai ba tháng tới, quốc hội của Tư U có luôn gió êm sóng lặng hay không?”
Nói xong hắn ta còn không thể nhịn được cười ha ha, cũng không nhìn biểu cảm của Vệ Giới, vô cùng đắc ý đi về phía xe ngựa của mình. Tuy hôm nay mình gặp xui, nhưng nghĩ đến tương lai của ai đó còn nguy hiểm hơn cả mình, không biết sao đã cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Vệ Giới nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, tuy rằng trên mặt nghiêm nghị không có biểu hiện gì, nhưng Thanh Thần rõ ràng cảm nhận được, trong mắt hắn xen lẫn không hài lòng, không khỏi thương hại nhìn Ngọc thái tử. Ngu dốt, còn không biết kết quả khi đắc tội gia nhà hắn sao?
Xem ra thịnh hội bốn nước lần này thật sự không chỉ náo nhiệt không. Khi về phải dặn dò các huynh đệ một tiếng, thời gian liếm máu trên đao chẳng mấy chốc sẽ đến.
“Trở về chuẩn bị để Ngọc Ngân sống trong Phượng vương phủ!”
“A?” Thanh Thần sững sờ nhìn bóng lưng của ca ca nhà mình, khóe miệng nhếch lên trong vô thức. Xem, hắn đã nói là người đó sẽ xui xẻo mà? Vào ở? Cửa lớn Phượng vương phủ bọn hắn sao có thể dễ dàng vào được?
Chậc chậc, hắn đột nhiên mong chờ mấy tháng tới, haha ~
Ngọc Ngân đáng thương còn không biết mình bị một tên nam nhân xấu bụng ghi hận, sợ rằng tương lai sẽ không sống tốt!
Chương 93: Gia dùng bữa là chuyện lớn, Tiểu Kim Tử ấm ức là chuyện nhỏ
Đoàn sứ giả vào kinh thành, dù có trễ hơn nữa cũng phải vào cung bái kiến. Tương tự, Ngọc Ngân cũng không ngoại lệ. Lúc hắn ta ra khỏi hoàng cung thì trăng đã lên đầu cành, bôn ba cả ngày, có thể tưởng tượng mệt nhọc bao nhiêu.
Vốn dĩ sau khi Vệ Giới từ chối hắn ta vào Phượng vương phủ, hắn ta cũng hơi phiền não về việc phải nghỉ ngơi ở đâu. Tuy bảo có đặc biệt sắp xếp hành cung, nhưng hắn ta không thích nhiều người như vậy ở chung một chỗ. Không ngờ rằng lúc diện kiến hoàng thượng, hắn ta chỉ nhắc tới như phàn nàn, tên này lại đồng ý.
Đồng ý không hề có điềm báo trước, khiến hắn ta khi nhìn thấy hắn gật đầu đồng ý thì ngược lại có chút bất an. Lúc trước tên này từ chối dứt khoát như vậy, sao trước mặt hoàng thượng lại đổi ý? Chẳng lẽ lại có âm mưu gì?
Vì vậy, lúc hai người rời khỏi hoàng cung, Ngọc Ngân nghiêng đầu dò xét người nào đó, trong mắt như có ngàn lời muốn nói, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hắn ta không nhắc tới, đương nhiên Vệ Giới cũng sẽ không chủ động hỏi. Hai người lúng túng ngồi, đến khi tới trước cửa Phượng vương phủ, Vệ Giới đang định xuống xe, đột nhiên Ngọc Ngân mở miệng: “Sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ? Ngươi mà tốt bụng chứa chấp ta như vậy hả?”
Vệ Giới quay đầu lại, giọng điệu lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc: “Ngươi cũng có thể quay về hành cung.”
Sau khi Vệ Giới quăng ra những lời này thì trực tiếp xuống xe vào phủ, hoàn toàn không để ý tới Ngọc Ngân đường xa mà tới, giống như chứa chấp hắn ta không phải xuất phát từ ý của hắn.
Bị chủ nhân lạnh mặt đối đãi như vậy, nếu đổi lại thành người khác tất nhiên sẽ không chịu nổi mà quay đầu bước đi, nhưng Ngọc Ngân là ai? Từ trước đến nay hắn ta nổi tiếng mặt dày. Huống chi, hắn ta cực kỳ hiểu đối thủ của mình. Vệ Giới còn đối xử với hoàng đế như vậy huống gì hắn ta?
Ngọc Ngân không do dự nữa, dứt khoát xuống xe. Nhưng đến cửa lớn lại bị Thanh Dạ mặt mày lạnh lùng cản lại: “Ngọc thái tử có thể cùng thị vệ và thái giám của ngài vào. Những người khác, xin thứ cho Phượng vương phủ không chứa chấp.”
Ngọc Ngân nghe xong lập tức biến rốt cuộc kỳ lạ ở đâu rồi. Hắn ta nhìn đoàn xe ngựa sang trọng và đoàn mỹ nữ sau lưng, khóe mắt không khống chế giật giật: “Ngươi, lặp lại lần nữa.”
“Tình huống của Phượng vương phủ thế nào, tin rằng Ngọc thái tử hết sức rõ ràng. Người và vật mà gia chủ ta không thích, tuyệt đối không được vào.”
Ví dụ như nữ nhân, ví dụ như đám sủng vật và đào kép lộn xộn kia của ngươi, lại ví dụ như đội danh dự sang trọng và hộ vệ hoàng gia, tất cả không được vào.
“Nói vậy là sao? Chủ nhân nhà ngươi không thích, vậy thì gia chủ ta đã quen rồi. Ngươi cho dẫn ba người vào, ai hầu hạ ăn uống và sinh hoạt của gia chủ ta?”
Tiểu Kim Tử cũng bị điều kiện hà khắc này làm hoảng sợ, nhanh mồm nhanh miệng nói ra tiếng lòng của chủ tử nhà mình. Chỉ là hình như gã đã quên mất một việc…
Thanh Dạ liếc gã một cái, lãnh đạm nói: “Gia chủ ta dặn, nếu Ngọc thái tử không chịu được có thể đến hành cung. Chỗ đó rất lớn, tất cả người của Ngọc thái tử cùng ở cũng không thành vấn đề, muốn ở sao thì ở. Nếu có cần gì, gia chủ ta còn có thể cố gắng hết sức thỏa mãn ngài. Nhưng đây là Phượng vương phủ, gia chủ ta là chủ nhân nơi này, mọi quy củ tất nhiên do ngài ấy quyết định. Mấy vị có điều gì bất mãn, chi bằng tự động rơi đi.
“Ngươi, ngươi đãi khách kiểu gì vậy?” Tiểu Kim Tử còn chưa dứt lời đã bị Ngọc Ngân gõ một quạt vào đầu: “Đi đi, sắp xếp mấy người kia đến hành cung. Thanh Dạ này nói đúng, ngươi không hiểu đạo lý khách tùy chủ hả? Nhập gia tùy tục, sinh thời bổn thái tử có thể vào Phượng vương phủ ở chính là phúc phận đã tu mấy kiếp. Chẳng lẽ Phượng vương phủ còn có thể thiếu người hầu hạ hay sao? Đi đi đi, các ngươi mau sắp xếp đi.”
Tiểu Kim Tử không ngờ rằng vị chủ tử từ trước đến nay bắt bẻ không tưởng tượng nổi cứ đồng ý như vậy. Gã hiểu tính tình chủ tử mình nói một không nói hai, biết nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Dù trong lòng nô tài tri kỷ nhất bên cạnh Ngọc thái tử không thoải mái cũng chỉ có thể kéo Hắc Hồ, Hắc Báo hậm hực rời khỏi. Trước khi đi gã còn không quên hung hăng trợn mắt nhìn Thược Dược: “Hừ, đúng là chủ nào tớ nấy!”
Thanh Dạ liếc mắt một cái, Tiểu Kim Tử lập tức sợ tới lạnh sống lưng, rụt cổ lầm bầm bỏ đi, xa xa còn nghe tiếng gã liên tục léo nhéo phàn nàn. Thanh Dạ mặt không thay đổi quay đầu, cung kính nói với Ngọc Ngân: “Ngọc thái tử, mời, gia chủ ta đang chờ.”
Ngọc Ngân kinh ngạc nhíu mày, đong đưa cây quạt trong tay: “Ha, Phượng vương này đúng là thú vị. Xem ra, hắn đoán chắc bổn thái tử sẽ vào đúng không?”
Thanh Dạ đúng mực nói: “Quả thật như lời Ngọc thái tử, cơ hội dòm ngó Phượng vương phủ không nhiều lắm.”
Khóe miệng Ngọc Ngân giật một cái, nhìn Thanh Dạ: “Tiểu Kim Tử nói không sai, ngươi quá chướng mắt!”
Thanh Dạ mặt mày vô cảm làm tư thế mời, ngay cả nói cũng không muốn nói.
Ngọc Ngân cười ha ha, nện bước nhàn nhã tiến vào cửa chính Phượng vương phủ. Vừa vào đã bị bầu không khí trang nghiêm trang trọng đập vào mặt khuất phục. Ai cũng nói nét chữ nết người, kỳ thật hắn ta tin phủ như người hơn. Mặc dù tòa phủ đệ này kém xa hoa hơn đông cung của hắn ta, càng không khí thế bằng đông cung của hắn ta, nhưng bầu không khí như vậy lại khiến thần kinh hắn ta căng thẳng theo bản năng, mọi hành vi cử chỉ dường như vì hoàn cảnh nơi này mà tự động trở nên cẩn thận.
Đặc biệt là trên đường đi cả bóng của nữ nhân cũng không nhìn thấy, khắp nơi đều là đám nam tử hán mặc áo giáp đen. Cả vương phủ dường như cũng tràn ngập loại hơi thở u ám dương cung bạt kiếm này. Khiến hắn ta càng cạn lời chính là biểu cảm của những người không khác gì tên mặt đơ kia. Quạnh quẽ như vậy, thảo nào hắn ta vừa tiến vào thì lông tơ cả người đều dựng đứng.
Về phần từng cành cây ngọn cỏ không có gì xuất sắc như tưởng tượng, mọi thứ đều theo quy củ, cực kỳ cứng nhắc. Xem một chút đã khiến Ngọc Ngân mất hứng thú, trong lòng quả thật cực kỳ mất mát.
Thậm chí hắn ta nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt. Ngọc Ngân vốn vô cùng hứng thú, đến khi đi tới phòng ăn đã mệt tới không đi nổi, đặt mông ngồi xuống cầu thang trước phòng ăn, phất tay với Thanh Dạ bên cạnh: “Đi đi đi, bưng cho bổn thái tử chút thức ăn, cầm mấy hũ rượu, bổn thái tử dùng cơm ở ngay đây.”
Thanh Dạ nhìn thái tử một quốc gia không chút hình tượng, cụp đầu như tên ăn mày ngồi trước cửa, trong mắt trừ khâm phục ra thì chỉ có cạn lời. Hắn theo bản năng quay đầu, nhìn về phía chủ tử nào đó đang ngồi trong phòng khách chờ. Khiến hắn bất ngờ là, chủ tử nhà mình lại nhẹ gật đầu.
Đồng ý?
Không phải chứ?
Qua nhiều năm như vậy, đại nhân vật không hề để ý hình tượng bản thân như Ngọc thái tử, bọn họ mới gặp lần đầu. Thế nhưng chủ tử cũng đã đồng ý, hắn còn nói được gì nữa. Thanh Dạ phất tay, lập tức có gã sai vặt tiến lên bày bàn ghế, chỉ chốc lát đã xếp mười mấy món ăn. Ngọc Ngân liếc qua, tất cả đều là đồ ăn đặc sắc của nước Tư U, không khỏi thỏa mãn gật đầu. Xem ra Vệ Giới này không để dạ dày hắn ta chịu thiệt, không uổng công hắn ta từ chối tiệc đón gió của hoàng đế chạy tới đây ăn chực.
Tuy rằng hiện tại hắn ta hơi nhếch nhác, nhưng vẫn không quên trước khi ăn cơm nên lau mặt rửa tay.
Nhìn độ cao của bàn và mặt đất, Ngọc Ngân không ngồi trên ghế mà ngược lại thoải mái ngồi xuống bậc thang. Trước khi uống rượu, hắn ta chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Vệ Giới đang ngồi ở chính vị, chậm rãi ăn, không khỏi nhíu mày: “Một mình ngươi ngồi đó là sao? Nào nào nào, mau lại đây, chúng ta cùng nâng chén mời trăng sáng, không phải rất khoái lạc hay sao?”
Vệ Giới mặt vô cảm nhìn bầu trời đêm âm u. Ngọc Ngân lúng túng ho nhẹ một tiếng. Được rồi, hắn ta quên tối nay trời đầy mây. Đừng nói ánh trăng, cả sao cũng không có, nhưng hắn ta lại cảm thấy có thể ngồi trên bậc thang của Phượng vương phủ dùng bữa rất thú vị, đáng tiếc hình như chủ nhân không muốn!
Ngọc Ngân nhìn Vệ Giới xem như không nhìn thấy mình, tức giận trợn mắt: “Hừ ~ Đúng là không biết hưởng thụ. Ngươi không tới còn muốn gia cầu ngươi ả?”
Vệ Giới lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sâu xa nói: “Nghe nói chứng thích sạch sẽ của Ngọc thái tử rất nghiêm trọng, bây giờ xem ra, bất quá cũng chỉ có vậy.”
Ngọc Ngân hừ một tiếng, đắc ý nhấp rượu ngon, chép miệng, tận hưởng dư vị, híp mắt nói: “Ngươi biết gì? Nhân sinh khổ đoản, lúc nên hưởng lạc phải hưởng lạc, nên quái đản thì quái đản, nên tàn nhẫn thì phải cứng rắn quyết tâm. Nếu cứ bảo thủ không chịu thay đổi, chuyện gì cũng phải làm cho người khác nhìn thì còn ý nghĩa gì?”
“Bổn thái tử là chúa tể của cuộc đời mình, tất nhiên ta muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế đó. Ngươi xem, quang cảnh ở đây rất tốt, trước có đình đài lầu các, sau có đường đường Chiến vương dùng bữa với ta, xung quanh lại có nhiều người canh gác như vậy. Chuyến này đến nước Tư U, chắc hẳn mang đến cho bổn thái tử không ít bất ngờ, đúng không?”
Nhìn Ngọc Ngân không chút giả bộ, tiêu sái ung dung không bị trói buộc, sự mất kiên nhẫn trong mắt Vệ Giới ban đầu, lại vì mấy câu lẩm bẩm của hắn ta mà chớp mắt không còn lại gì. Trái tim lạnh băng kia dường như cũng dần dần có dấu hiệu hòa tan.
Ngọc Ngân, quả thật không giống với tưởng tượng của hắn lắm, làm sao hắn ta có thể thu phóng tự nhiên như thế?
“Trời ơi, thái tử gia, sao ngài lại ngồi đây dùng bữa. Đây, đây là đạo đãi khách của Phượng vương phủ hả? Quá độc ác, quá xấu xa! Không, không được, nô tài phải bẩm báo với hoàng thượng. Hu hu hu, gia đáng thương của ta!”
Một giọng nói chói tai đột nhiên phá vỡ trầm mặc tạm thời giữa hai người. Ngọc Ngân chậm rãi ngước mắt, hết sức bất mãn trừng tiểu thái giám kêu trời trách đất kia, đập đũa xuống bàn: “Câm miệng, nhốn nha nhốn nháo cái gì? Không thấy gia đang dùng thiện hả? Quấy rầy khẩu vị của gia, tối nay cho ngươi đến chuồng ngựa ngủ.”
Giọng nói của Tiểu Kim Tử vì những lời này mà im bặt. Gã lau nước mắt trên khóe mắt, dụi mắt, lúc xác định gia nhà mình thật sự ngồi ở cửa ra vào, đáng thương ăn cơm, cái mũi vốn nhức nhức cuối cùng không nhịn được nữa. Thấy gã lại sắp lũ tràn vỡ đê, Ngọc Ngân tức giận ném tới một con dao lạnh: “Đâu là nơi gia nhà ngươi tự chọn, thế nào? Không tệ chứ?”
Tiểu Kim Tử há hốc mồm, mặc cho nước mắt đọng trên gương mặt trắng noãn, nghẹn họng trân trối nhìn chủ tử nhà mình vậy mà có hơi không đáng tin: “Ngài, tự ngài chọn chỗ? Chuyện này, chuyện này…” Này cả buổi cũng không thốt ra được thêm chữ nào. Gã ngẩng đầu nhìn, Thanh Dạ vẻ mặt khinh bỉ liếc gã một cái. Tiểu Kim Tử cảm thấy căng thẳng, theo bản năng rụt cổ một cái.
Gã đã nói mà, nước Tư U lớn như vậy, vương gia có tiếng tăm như vậy, sao có thể không hiểu đạo đãi khách được?
Chẳng qua, có phải gia nhà bọn họ quá tùy tiện không? Tính tình không đáng tin này, chừng nào mới có thể thay đổi được đây? Đám hạ nhân bọn họ đi theo, thật sự là khiến trái tim muốn tan nát.
Được rồi, nếu là chỗ chủ tử nhà mình chọn, gã còn có thể nói gì?
Tiểu Kim Tử vừa định quỳ xuống hầu hạ chủ tử dùng bữa lại bị Ngọc Ngân bực bội xua tay đẩy ra: “Đi đi, đến chỗ nào mát mẻ đợi đi. Không chịu được nữa thì đi ăn gì đó, bầu không khí của gia đang tốt, sao có thể để ngươi tới quấy rầy. Tránh ra!”
Tiểu Kim Tử méo miệng, tủi thân nhìn Ngọc Ngân. Mới bao lâu mà gã đã bị chê rồi? Áo bông nhỏ tri kỷ từng nói đâu? Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia từng nói đâu?
Không đợi gã than thở bất mãn nhiều hơn, Hắc Hồ và Hắc Báo kéo gã xuống. Gia dùng bữa là chuyện lớn, Tiểu Kim Tử ấm ức là chuyện nhỏ!
Không biết có phải vì hiện tại đang ở Phượng vương phủ của nước Tư U hay không, không có nhiều băn khoăn như ở nước Yến, Ngọc Ngân hiếm khi ôm hồ lô rượu, từng câu từng câu vừa phàn nàn vừa soi mói Vệ Giới. Tuy rằng từ đầu tới cuối Vệ Giới không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ “Ừm” “Hừ” để đáp lời hắn tỏ vẻ lắng nghe.
“Ngươi nói xem ngươi đã trưởng thành rồi, sao có thể lúc nào cũng giữ thân đồng tử? Ta nói này, ít nhiều gì ngươi cũng nên chọn mấy người đáng yêu thông minh giữ bên cạnh đi. Ngươi xem Phượng vương phủ của ngươi kìa, từ đầu tới cuối, toàn là nam tử hán, nhìn cũng thấy khó chịu, sao người ta có thể không nói ngươi thích nam phong chứ?”
Lời nói thật lòng của Ngọc Ngân rơi vào tai Thanh Thần khiến hắn cực kỳ khó chịu, bất mãn lầm bầm: “Còn nói gia chủ ta, ngài thì không phải hả? So với gia chủ ta, ngài là nam nữ ăn sạch, càng bẩn.”
Ngọc Ngân không để bụng. Khó khăn lắm mới có người nói chuyện với hắn ta, sao hắn ta có thể cau có với người ta được. Ngọc Ngân quẳng đũa xuống, dáng vẻ bản tôn tình trường lão luyện: “Ngươi không hiểu. Tại sao người ta nói ta như như vậy mà không nói chủ tử nhà ngươi như vậy chứ? Cho thấy về mặt này ta mạnh hơn chủ tử nhà ngươi! Ngươi xem hắn ta kìa, tuy rằng có hơi xấu xí, nhưng dù sao thân phận vẫn còn đó, nước Tư U này lớn như vậy, sao có thể không chọn được một nữ tử tốt?”
“Ngài mới xấu xí!” Thanh Thần nổi giận, hận không thể tát chết hắn ta: “Ngài biết cái gì? Ngài chẳng hiểu gì hết, ở đây nói lung tung cái gì?”
“Thanh Thần!” Thấy Thanh Thần sắp nhảy dựng lên, Vệ Giới đột nhiên mở miệng ngăn cản. Ngọc Ngân nhìn Thanh Thần, rồi nhìn Vệ Giới, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người. Ánh mắt quái dị kia khiến cả người Thanh Thần phát cáu: “Ngài, ngài nhìn ta như vậy làm gì?”
Khóe miệng Ngọc Ngân đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười ác liệt, sau đó cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Chậc chậc, thú vị, thật là cực kỳ thú vị. Chuyến này đến Phượng vương phủ quả nhiên không làm bổn cung thất vọng.”
Hắn ta vừa dứt lời, bầu trời đêm vốn giăng đầy mây đen đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền. Bàn tay cầm chén rượu của Ngọc Ngân hơi run rẩy, có vẻ hơi bất mãn cau mày: “Mùa hè mưa dông nhiều, xem ra bữa cơm này không ăn được nữa rồi!”
Có lẽ là để xác minh những lời này của hắn ta, không tới một lát gió đã nổi lên, đồng thời còn kèm theo sấm sét vang chội. Trong cuồng phong lá bay loạn, Ngọc Ngân ngồi trước bàn ăn nhỏ càng có vẻ chán nản. Vệ Giới thấy thế hiếm thấy mở miệng: “Thu dọn đi!”
Ngọc Ngân không kiên trì nữa, khiến Thanh Thần rất mất mát: “Ngọc thái tử, ngài không cảm thấy dùng cơm trong mưa to gió lớn rất thú vị hả?”
Ngọc Ngân lập tức tươi cười rạng rỡ: “Nếu không, ngươi trải nghiệm thử với ta đi?”
Thanh Thần nghẹn lời, hừ một tiếng, quay mặt đi.
Ngọc Ngân lười biếng vươn vai, bất nhã ngáp một cái: “Ai nha, bữa cơm này ăn thật sự muộn. Phượng vương điện hạ, hôm nay làm phiền rồi.”
Vệ Giới nhẹ gật đầu: “Thanh Thần, đưa Ngọc thái tử đi nghỉ ngơi.” Dứt lời, hắn như đã sớm đợi đến không còn kiên nhẫn, quay người rời khỏi phòng ăn, đi về hướng hồ U Nguyệt.
Ngọc Ngân nhìn Vệ Giới rời khỏi, lại nhìn Thanh Thần vẻ mặt khó chịu, đột nhiên hạ giọng, tiến đến trước mặt Thanh Thần, nhíu mày gian xảo hỏi: “Này, cuối cùng quan hệ hai người là gì? Sao ta lại thấy Vệ Giới chỉ đối xử khác biệt với ngươi?”
Thanh Thần hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng Ngọc Ngân sẽ hỏi vậy. Trong mắt hắn hiện lên kinh ngạc, chẳng lẽ hắn ta đã biết? Không thể nào, chuyện này trừ thất ca ra thì không có ai biết, thậm chí cả vị trong cung kia cũng không rõ ràng lắm, sao Ngọc Ngân lại biết được?
Nhưng biểu cảm của Thanh Thần lại từng chút lọt vào mắt Ngọc Ngân, không hề bất ngờ còn bị hắn ta xuyên tạc thành một loại ý nghĩa khác. Hắn ta khó tin vỗ đùi: “Ôi chao, đây là chuyện tốt đó, ngươi không cần ngại. Yên tâm, chuyện này trong bốn nước cũng không phải không có, huống chi chủ tử nhà ngươi, khụ khụ, tính tình ác liệt như vậy, chỉ sợ người bình thường đều không chịu nổi? Còn gương mặt đó nữa, chậc chậc, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc!”
Thanh Thần chớp chớp mắt, sau khi ngu ngơ cả một phút mới hiểu cuối cùng Ngọc Ngân muốn biểu đạt ý gì. Theo người nào đó bên cạnh càng nói càng vui sướng, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng kích động, nắm đấm của Thanh Thần siết lại. Lúc đi ngang qua ao sen, cuối cùng hắn không kìm được chân nữa, vô ý đá Ngọc thái tử tao nhã vô song xuống ao sen.
Hay thật, còn không đợi Ngọc thái tử từ dưới nước trồi lên, ông trời giống như vỗ tay khen, cơn mưa ào ào như trút nước đổ xuống. Đến khi Ngọc Ngân từ trong ao sen bò ra, trên đầu còn đáng thương có một con ếch xanh nhỏ đang phồng má. Theo tiếng hắn ta la hét, ếch xanh nhỏ vui sướng hùa theo, Thanh Thần nhìn mà cực kỳ vui vẻ.
“Thu hồi mấy thứ dơ bẩn trong đầu ngài đi, giữa ta và vương gia chỉ là quan hệ chủ tớ bình thường, làm gì dơ bẩn không chịu nổi như ngài nghĩ? Hôm nay ngài sỉ nhục vương gia, ta chỉ khiển trách nho nhỏ. Còn có lần sau thì lão tử mặc kệ ngài có phải là thái tử một nước hay không, nhất định ta giết ngài bất ngờ, hừ!”
Thanh Thần rời đi, để lại Ngọc thái tử đầy chật vật nằm bên bờ ao sen lầy lội, thở hồng hộc. Hắn ta phồng má, lại càng tăng thêm sức mạnh cho con ếch sủng vật trên đầu, cảm giác khôi hài càng mạnh!
Tuy rằng bị Thanh Thần đạp ngã nhào nhưng khóe miệng Ngọc Ngân lại chẳng hiểu sao nhếch thành một nụ cười cực kỳ hứng thú. Thử hỏi, một hộ vệ vương phủ nho nhỏ có can đảm đạp thái tử một quốc gia xuống nước sao? Nếu sau lưng không có người nâng đỡ làm sao có thể? Cho rằng hắn ta ngốc à?
Xem ra, bí mật của Phượng vương phủ này, đúng là không ít đâu!
Thanh Thần phải không, bây giờ gia nhớ kỹ ngươi rồi!
Thế nhưng còn không đợi Thanh Thần mở miệng, Vệ Giới đã giục ngựa xoay người, kèm theo giọng điệu lạnh lùng của hắn: “Không thích hành cung thì đi trên đường lớn.”
Muốn đến Phượng vương phủ của hắn, cửa cũng không có.
Ngọc Ngân uất ức, gắng gượng cười hai tiếng, tức giận kéo rèm xuống, “Thất thần làm gì, xuất phát!”
Chiến thần của Tư U đi trước mở đường, con đường ba mươi dặm chỉ dùng chưa đến nửa ngày đã đến phạm vi của kinh thành. Vốn nửa canh giờ là có thể đến hành cung, thế nhưng lúc này Ngọc Ngân lại đột nhiên hô lên với Vệ Giới ở phía trước: “Dừng, dừng lại. Nghỉ một lát, nghỉ một lát được không? Ngươi không mệt, người của bổn cung cũng mệt nữa? Có nhìn thấy không, nhiều mỹ nhân như vậy, nếu như mệt hỏng rồi, ngươi đền được sao?”
Đền cha ngươi ấy!
Vệ Giới không dùng một tát chào hỏi coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hắn lạnh lùng lướt qua Ngọc Ngân, trong lòng khó chịu về chuyến đi này, không quên nhìn hoàn cảnh xung quanh mình.
Đây là một trấn nhỏ cách kinh thành không xa. Khi ấy đã qua buổi trưa, cộng thêm trời nóng và đội ngũ hoành tráng của mấy nhân vật lớn bọn họ khiến cho đường phố vốn không nhiều người giờ càng là yên lặng đáng sợ.
Có lẽ đoạn đường này thật sự bôn ba mệt nhọc, ngay cả những con hát kia cũng không thể hát một lời.
Vệ Giới khẽ khoát tay áo, Thanh Dạ lập tức tung người xuống ngựa, mà Ngọc Ngân ở bên cửa cũng đồng thời sai mấy mỹ nữ mặt lạnh đi đến mục tiêu là quán rượu ngon nhất trong trấn.
Một lúc sau, Thanh Thần và hai vị mỹ nữ kia quay lại. Khi bọn chuẩn bị thảm đỏ Vệ Giới đã nhận được tin tức ở đây, lúc này xoay người xuống ngựa, nhìn vào xe ngựa của Ngọc Ngân: “Nếu Ngọc thái tử đã mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi ở đây một lát, đợi sau nghỉ ngơi tốt hơn lại đi cũng không muộn.”
Ngọc Ngân cũng đang có ý này. Hắn ta nhìn về phía mặt trời chói chang rồi gật đầu. Dưới sự nâng đỡ của hai mỹ nữ xuống khỏi xe ngựa, lại giẫm lên lưng của mỹ nữ, vững vàng xuống thảm đỏ không một hạt bụi. Cây quạt vàng trong tay “ba” một tiếng mở ra, đung đưa phong lưu phóng khoáng.
Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt đoàn người nghênh đón, ngoài kinh ngạc chỉ có kinh ngạc.
Dù đã sớm nghe Ngọc thái tử làm việc quái đản, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn ta lợi dụng nữ nhân bên cạnh đến như thế. Nhìn xem, ngay cả lưng người ta cũng không buông tha!
Ngọc Ngân cực kỳ hưởng thụ cảm giác được đám đông ngưỡng mộ, nhất là lúc này, khung cảnh xung quanh yên tĩnh, không hề có âm thanh nào. Điều này càng thỏa mãn lòng hư vinh của hắn ta. Nhìn kẻ cả người mặc cẩm bào màu vàng loá mắt, chỉ là nghỉ ngơi một lát tránh mặt trời đã là tâm điểm của sự chú ý, chói đến mức mắt bọn họ không mở ra nổi…
Nhưng ở cửa khẩu sao vây quanh trăng này, không ai chú ý tới một nữ tử áo đen dắt một con lừa bất ngờ bước ra từ trong quán rượu. Đầu nữ tử đội đấu lạp, cả người bọc kín, có lẽ là đã ăn uống no đủ, nàng vui vẻ ngâm nga hát.
Ta có một con con lừa nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa cưỡi,
Có một ngày, ta hứng thú cưỡi lừa đi chợ
Cầm roi da nhỏ trong tay đang vui vẻ
Không biết làm sao lại ngã xuống đất dính đầy bùn
…
Cô nương hát vui vẻ, con lừa nhỏ bên người cũng vui vẻ phối hợp theo.
Da… A… Da a… Da… A…
Nếu chỉ hát thì không sao, nhưng khi tận mắt chứng kiến một đống màu vàng kim óng ánh rơi từ mông con lừa xuống thảm đỏ rực rỡ cái “bẹp”, mọi người đều cảm thấy sống lưng phát lạnh, đứng cứng đờ tại chỗ.
Chương 92: Cửa lớn của Phượng vương phủ, sao lại dễ dàng vào như vậy?
Ngược lại, chủ nhân của con lừa dường như không nghe thấy, kéo con lừa vui vẻ ngâm nga đi về trước. Sau khi bọn họ đi, chẳng những để lại vật thể màu vàng hình xoắn ốc, còn có dấu chân và dấu móng rõ nét.
Tất cả mọi người có mặt ở đây, kể cả Vệ Giới và Ngọc Ngân đều giật mình trong chốc lát, chỉ là biểu hiện sau đó khác nhau mà thôi.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, đám người tiếp khách đầu tiên là giật mình, sau đó có nén cười không dám cười ra tiếng. Nhưng đôi vai đang run rẩy lại cho thấy họ cố gắng kìm nén vất vả thế nào.
So ra, sắc mặt của người của nước Yến không dễ nhìn như vậy. Nếu là người ngoài thì không sao, nhưng bọn họ là người của Ngọc Ngân, sao lại không hiểu rõ tính cách của chủ tử nhà mình. Bây giờ lại nhìn thấy người dám xúc phạm chủ tử nhà mình, lại còn bên trong Tư U, đây hoàn toàn là đang tát vào mặt bọn họ!
Càng đáng sợ chính là nếu người này cứ đi như vậy, chẳng phải bọn họ sẽ là những con dê thế tội, gánh chịu cơn tức giận của chủ tử hay sao?
Vừa tưởng tượng rõ quan hệ lợi hại trong đó, một người liền tiến lên một bước, giọng nói sắc bén mang theo sát ý mạnh mẽ vang lên: “Đứng lại, tên dắt lừa phía trước kia. Đúng, không sai, chính là ngươi, mau đứng lại cho tạp gia, đứng lại!”
Vì tiếng quát lớn của hắn, lông mi của nữ tử mặc đồ đen khẽ run lên dưới vành mũ lớn. Nàng nghiêng đầu, tò mò đánh giá người đang giơ chân ở sau nàng. Nam nhân nhìn rất nữ tính, dưới cằm không có râu. Điều này không quan trọng, mà là không biết từ khi nào, ở xung quanh đã có nhiều người như vậy. Nhìn những lá cờ được giơ cao, rõ ràng là vệ binh danh dự của hai nước!
Chỉ là một trong số đó là đội ngũ nghênh đón của Tư U, bên còn lại là đoàn sư giả của nước Yến. Nghĩ đến trong thời gian gần đây, có rất nhiều đội ngũ khác nhau vào Tư U, chỉ lạ là sao những người này lại gọi nàng lại làm gì? Còn là dáng vẻ muốn ăn thịt người nữa?
Nàng đã đắc tội bọn họ chỗ nào?
Nghĩ vậy, nàng không khỏi nhíu mày quay đầu lại, vẻ mặt không vui lạnh lùng đáp: “Không biết vị công công này muốn làm gì? Bổn cô nương còn đang vội lên đường!”
Có thể xưng là tạp gia, không phải công công thì là ai nữa?
Xem ra có thành viên của hoàng tộc trong đội ngũ này. Thử nghĩ lại, nhân vật có thể ngồi trong chiếc xe ngựa như vậy chắc chắn không thể là nhân vật tầm thường. Chỉ là người trong đó thuộc loại trâu bò thì có liên quan gì đến nàng chứ?
Nhưng mà khi nàng nhìn quanh, nhìn thấy nam tử áo đen có khí chất lạnh lùng giữa những người này, ánh mắt nàng nhất thời run lên, trong mắt lập tức loé lên tia sáng, chưa gì đã may mắn như thế.
Là hắn? Hắn vậy mà cũng ở đây?
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!
Đuôi mắt nàng giật giật, khoé miệng không tự chủ lộ ra nụ cười thâm trầm.
Bởi chiếc mũ nàng đội, tự nhiên không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng dưới khăn lụa màu đen. Điều này cũng cho nàng thời gian rảnh rỗi để khuôn mặt hoạt động.
“Đang vội lên đường? Ngươi hủy thảm của vương gia chúng ta mà còn muốn đi? Người đâu, trói nữ nhân ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng này lại, trói lại!”
Tiểu Kim Tử thật sự tức giận rồi. Tấm thảm tốt bị phá hỏng, vương gia nhà mình sao có thể qua được?
Nữ nhân này, đáng chết!
Thảm?
Dưới tiếng hô hoán của tiểu thái giám, nữ tử áo đen lúc này mới nhận ra trên tấm thảm đỏ tươi không tì vết có một đống, dù nhìn thế nào cũng thấy ngứa mặt. Nàng im lặng khẽ nhếch khóe miệng, vô thức nhìn con lừa nhỏ phía sau, đuôi mắt khẽ nhếch lên. Lừa huynh, đây là kiệt tác của mày à?
Con lừa huynh rất có linh tính, “khì… khì ” hai lần, xem như là đáp lại. Đôi mắt tròn xoe kia còn cực kỳ đắc chí, “Sao lại là kiệt tác của ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không thấy hai chúng ta đều ký tên vào bức danh họa đó sao?”
May mà nữ tử áo đen không hiểu nó kêu gì. Nếu nghe hiểu không chừng có khả năng giết nó. Nàng chẳng qua chỉ để lại dấu chân, sao lại thành kí tên rồi?
Thật sự là nói bậy, nói bậy!
Lừa huynh đột nhiên lên tiếng kêu càng khiến nữ tử áo đen cạn lời. Trước mắt bao người, dù nàng muốn lừa gạt, cũng không có khả năng. Nhưng để nàng đi hốt phân, nàng cũng không làm được. Lúc này ngượng ngùng xoay người, ngượng ngùng nói với Tiểu Kim Tử: “Cái này, thật sự xin lỗi. Có lẽ lừa huynh không nhìn rõ, không cẩn thận liền…. Ừm…, ngài thấy vậy được không, ta giúp ngài đổi cái thảm khác? Hoặc là, hoặc là ngài xem thế nào cho tốt?”
“Làm sao cho tốt? Ngươi làm chướng mắt vương gia nhà chúng ta, ảnh hưởng đến tâm tình chủ tử chúng ta. Ngươi nói làm sao cho tốt? Làm sao cho tốt?”
Hai bên nử tử áo đen đã có hộ vệ đợi sẵn, sải bước tiến tới, không cho nàng từ chối giữ chặt vai nàng. Nàng đau đớn, lập tức kêu lên thảm thiết: “Đau, đau quá. Các ngươi nhẹ tay chút, không biết thương hương tiếc ngọc à? Ta đã nói bồi thường rồi, sao các ngươi có thể không nói đạo lý chứ? Không phải chỉ là một tấm thảm sao? Có cần như vậy không? Cần như vậy không hả?”
Vệ Giới vẫn luôn nhìn cảnh tượng này. Nghe lời của nàng, thấy phản ứng nàng, nhướng mày. Trong tình huống như thế, có thể lớn mật kêu to, khoa trương bàn điều kiện, cũng coi như khác biệt. Đáng tiếc, tính cách Ngọc Ngân cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Thực tế, chính chủ trong miệng của Vệ Giới thật sự bởi vì nhạc đệm này mà tâm trạng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vẻ mặt tuấn tú bình tĩnh, lặng lẽ nhìn nữ nhân không có mắt này giãy dụa, không khỏi đánh giá nàng một chút.
Nhìn qua cũng không tệ, chỉ là từ chiều cao của nàng, theo kinh nghiệm phong phú của Ngọc thái tử Ngọc Ngân, người trước mắt này là một con nhóc lông tóc còn chưa mọc hết.
Con nhóc? Không sao cả, hắn ta có nhiều thời gian và tinh lực tiêu hao với nàng.
Tình huống bình thường, thích che mặt không phải mỹ nữ chính là một kẻ xấu. Nhìn tính cách không biết trời cao đất rộng của nha đầu này, làm gì có tính cách thấp giọng của một người xấu? Lập tức khẳng định dung mạo nha đầu này dung mạo sẽ không tệ. Nếu đã không tệ, lại đắc tội hắn, tính tình hung dữ như vậy, đây chính là cực phẩm khó tìm!
Hắn ta sẽ bỏ qua ư? Đáp án… đương nhiên là không.
Kết quả là, đôi môi trên khuôn mặt phong lưu hơi cong một chút. Bàn tay ngọc xoa cằm hơi nhếch lên, trong miệng thì thào điều gì đó, hộ vệ đang giữ chặt vai nàng vô thức giảm lực.
Nhưng nữ tử áo đen không ý thức được mình đã là dê béo trong mắt người khác. Trong đầu nàng lúc đó chuyển đi chuyển lại mấy lần, hiểu rõ nếu mình rơi vào tay những người này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Dù may mắn sống sót, cũng sẽ bị lột một lớp da. Nàng không muốn ở thời điểm mấu chốt lại gặp phải chuyện máu tanh như thế.
Đã nhìn quen tiết mục bán chủ cầu vinh, bây giờ mà nàng phải diễn một màn bán súc cầu vinh mới có cơ hội sống sót.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi thương xót cho lừa huynh đã theo mình hơn một tháng, trong lòng thầm cầu nguyện.
Trong mắt loé liên tia giảo hoạt, cố gắng giãy dụa, lao về chiếc xe ngựa loè loẹt kia như viên đạn. Dù nàng lỗ mãng nhưng không nhìn nhầm, người bên trong mới là chủ tử của tên thái giám chết bầm này, không nên cãi hắn ta: “Thả ta ra, đám mãnh phu các ngươi. Các ngươi bắt ta là có ý gì? Việc này cũng không phải ta làm, các ngươi muốn bắt cũng hẳn nên bắt con lừa đang nhai cỏ kia chứ. Không phân tốt xấu, thật sự là xem mạng người như cỏ rác! Xem mạng người như cỏ rác!”
Lời vừa ra, toàn bộ đều yên lặng. Không ai nghĩ rằng lúc này nàng lại có thể nói ra lời như vậy, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ kỹ, có vẻ đúng thật. Xem như nàng vô tình giẫm một cước, nhưng sao có thể giết người vì cước này được. Nếu thật muốn nói, ngược lại là…
Con lừa đang ăn cỏ mới đáng bị bắt đi mới đúng?
“Ngươi, ngươi đây là nói lung tung, ăn nói ngông cuồng. Dù cho là con lừa làm thì sao chứ? Ngươi là chủ nhân của nó, nếu là chủ nhân vậy phải chịu trách nhiệm chuyện này.”
Tiểu Kim Tử không muốn nghe nàng ở đây nói bậy, nhưng nữ tử áo đen nào để gã nói lung tung, lúc này gân cổ, liều mạng ngửa ra sau hét: “Ta đưa nó cho các ngươi xử lý là được rồi chứ? Cho các ngươi, cho các ngươi, ta không muốn nữa, tùy các ngươi xử trí như thế nào cũng được. Nếu như vậy các ngươi còn không hài lòng, các ngươi cuối cùng muốn thế nào?”
“Cứu mạng, cứu mạng, ban ngày ban mặt bắt nạt một cô gái yếu ớt, các ngươi được coi là anh hùng hảo hán không, ngươi…”
“Ngươi câm miệng lại, gia đây là thái giám, cũng không phải anh hùng hảo hán gì, đầu ngươi bị lừa đá à?”
Mẹ nó~ Tên thái giám chết bầm này, ai không biết ngươi là thái giám chứ, có cần phải nói ra cho tất cả mọi người đều biết không? Ngươi không đỏ mặt, ta còn đỏ mặt thay ngươi!
“Ngươi mới bị lừa đá, cả nhà ngươi đều bị lừa đá, đá, đá~”
Chuyện quan trọng nói ba lần.
Tiểu Kim Tử vì câu này của nàng, trong lòng lập tức hừng hực lửa giận. Nữ nhân này đúng là đồ xảo quyệt, nếu không giải quyết, sao có thể ăn nói với chủ tử. Lúc này tự mình đi lên, cũng không biết lấy thứ gì ra khỏi ngực, chắn trước mặt nữ tử áo đen. Người ta nhìn gã chắn thế nào. Khá lắm, sau một khắc đồng hồ giày vò, tiểu thái giám quá sức mệt mỏi, cuối cùng vẫn là phải nhờ sự giúp đỡ của người khác, qua tấm lụa đen chặn miệng nàng lại.
Nữ tử này cũng không phải kẻ ngu. Nghe nói trước tiên kéo nàng xuống, thấy chuyện này có hi vọng, liền giả vờ ứng phó một chút, cứ thể bị thái giám chết bầm kia kéo xuống.
Sau khi nàng đi, con lừa ở lại không vui, lúc này bất mãn nhìn theo nơi chủ mình biến mất kêu lên điên cuồng “a… a… a… a”.
Một bữa cơm ngon kết thúc vì vở kịch này. Nhìn đám vật thể buồn nôn bốc khói trên mặt thảm kia, Ngọc Ngân đã không muốn ăn nữa, còn thêm con lừa điên cuồng gào thét, sắc mặt của hắn ta càng xấu hơn: “Dắt xuống, đem hầm!”
Nói xong chán ghét liếc nhìn chung quanh, dùng quạt che mặt, quay người lên xe ngựa. Tiểu Kim Tử vung tay, đám hộ vệ lập tức ra tay, lừa huynh cũng tự nhiên bị dọn dẹp.
Thanh Thần thấy được chủ tử ra hiệu, bất giác cong môi, tức giận xoay mình lên ngựa, ra lệnh với đội ngũ tiếp tục lên đường. Trước khi đi, không quên lướt nhìn chỗ của Ngọc Ngân, âm thầm mắng: “Thật sự còn già mồm hơn nữ nhân! Chỉ sợ một chủ một con vật kia kia lành ít dữ nhiều!”
Vệ Giới hơi nhíu mày nhìn hắn, Thanh Thần chấn động, cười he he, ngượng ngùng giục ngựa đi.
Đội ngũ lại lần nữa xuất phát, về phần nữ nhân và con lừa bị kéo xuống sẽ có người xử lý. Bọn họ thường thấy cảnh này, ai cũng không khúc nhạc đệm này trong lòng. Dù cho là trong nháy mắt như vậy, Phượng vương và Ngọc thái tử còn coi trọng nàng.
Nhưng trong mắt bọn họ, cuối cùng nàng nhất định phải chết, dưới cái gọi là không biết tự lượng sức mình. Đây là tầm mắt của kẻ ở trên cao. Trong mắt bọn họ, tính mạng con người thật ra có đôi khi nhỏ bé như vậy, không chịu nổi một đòn.
Chỉ là những người đó không bao giờ ngờ rằng, khi đội ngũ rời đi, chẳng những nữ nhân và con lừa ở đây không có việc gì, mà những người ở lại xử lý bọn họ ngược lại trở thành vong hồn dưới tay nàng.
Nữ tử áo đen nhìn đội ngũ đã đi xa, sau đó nhìn về hai cỗ thi thể đang dần dần biến mất cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Đừng trách cô nương ta lòng dạ độc ác. Nếu không phải do các ngươi chọc giận ta, sao ta cần mạng các người chứ? Chuyện cười, bổn cô nương sao lại ngoan ngoãn đi theo các người, ai biết được các ngươi rắp tâm muốn làm gì? Thiên đường có lối không đi, vậy đường xuống Hoàng Tuyền Địa ngục, đừng quên đi thêm mấy vòng trong giấc mơ chủ tử các người. ”
Những người này, chỉ cần có lòng trắc ẩn một chút thì sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Đúng, con lừa của nàng đã sai trước, nhưng không phải nàng đã giao lừa cho chúng tuỳ ý xử lý rồi sao? Chuyện này liên quan gì đến nàng chứ? Nếu thật sự khó chịu, nàng có thể trải thảm lại lần nữa, cũng có thể bồi thường tinh thần cho bọn chúng. Nhưng điều nàng không nghĩ tới là bọn chúng muốn nàng phải trả giá đắt vì chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn này. Thật sự là mơ mộng hão huyền.
Nếu mạng người trong mắt những người này rẻ mạt như vậy, sao nàng phải luyến tiếc bọn họ?
Điều làm cho nàng càng thêm khinh thường chính là Ngọc Ngân này quả nhiên giống hệt trong lời đồn, còn mơ tưởng muốn mời chào nàng? Không mời chào được thì phải chờ chết? Phì, hắn ta xem nàng là gì chứ?
Về phần những người kia……
Đôi mắt long lanh của nàng hơi nheo lại, giống như một con hồ ly ranh mãnh, cười nham hiểm: “Tiện nghi của bổn cô nương cũng không dễ bị chiếm như vậy!”
Nàng lạnh lùng liếc nhìn con lừa ngu ngốc ở một bên đang ăn vui vẻ, đập vào trán nó, oán hận nói: “Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn. Nếu mày còn đi đại tiểu tiện lung tung, sẽ bị người ta lôi đi nấu lên đấy. Nhớ kỹ, lần sau mạng của mày sẽ không may mắn được thế đâu, hiểu không? ”
Con lừa ngu ngốc hí lên mấy tiếng xem như đáp trả. Nữ tử mặc đồ đen nhìn trời, cưỡi con lừa, chậm ung dung đi về phía trước.
Chỉ là, e rằng ngay cả nàng cũng không ngờ rằng, nhất cử nhất động của nàng đều đã bị người thứ ba nhìn thấy. Sau khi nàng đi, một bóng đen vội vàng di chuyển về phía tây.
Khi Thanh Huyền báo tin mà mình vô tình thám thính được cho Vệ Giới, đôi lông mày tuấn tú kia khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia kinh ngạc.
Thanh Huyền vì đi muộn một bước mà nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như vậy, còn không bình tĩnh được. Không ai ngờ rằng nữ nhân dã man, gan lớn kia lại có bản lĩnh lợi hại như vậy.
Chết không toàn thây, ngay cả thi thể cũng không còn nữa. Chỉ sợ dù Ngọc Ngân lúc này phái người đi tìm cũng không tìm được.
Bây giờ nghĩ lại, người kia lớn mật cũng không phải không có lý do. Chẳng trách ngay cả khi đối mặt với nhiều quan viên và quý tộc như vậy cũng không hề thấy sợ hãi. Lý do nàng bình tĩnh như thế chính là để tìm cơ hội thoát thân.
Bình tĩnh, thông minh, đủ tàn nhẫn, đủ ác!
Tuổi còn trẻ nhưng không thể coi thường thủ đoạn.
“Giờ nàng ta ở đâu?”
“Nàng ta cưỡi con lừa kia đi hướng này, không hề lo lắng hay cố kỵ có chút nào.”
Thanh Huyền nói tới cố kỵ chính là chỉ sau khi Ngọc Ngân phát hiện hai người kia lâu vậy không quay lại, sẽ phái người đi tìm kiếm. Nếu dưới tình huống đó, hai bên rất có thể sẽ trực tiếp gặp mặt
“Thật sự là to gan.” Trắng trợn như thế, chẳng lẽ còn có chiêu gì phía sau?
Hắn nghĩ đến đây, quay sang nhìn Thanh Huyền: “Đi tra xem.”
Thanh Huyền kinh ngạc nhướng mắt, hiển nhiên không ngờ chủ tử lại có hứng thú với một nha đầu chưa lớn. Nhưng nghĩ đến bản lĩnh của cô nương vừa rồi, Thanh Huyền liền mím môi nhận lệnh.
“Công công, ngài không sao chứ?”
Ngay lúc Thanh Huyền vừa rời đi, trong sứ đoàn của nước Yến, thị nữ Thư Nhã nhìn Tiểu Kim Tử không ngừng vặn vẹo trên xe ngựa, thậm chí còn không ngừng cọ lưng vào khung xe ngựa, nghi ngờ hỏi.
Tiểu Kim Tử cau mày, phát điên gãi loạn, với vẻ luống cuống: “Quái lạ, sao lại ngứa vậy chứ, ngứa chết được.”
Thư Nhã đang định bước đến kiểm tra, đột nhiên nhìn lướt qua cổ áo đang xốc lên của Tiểu Kim Tử, mặt lập tức trắng bệch: “Trời ạ, công công, trên người ngài nổi nhiều mẩn đỏ quá.”
Tiểu Kim Tử nghe vậy trợn mắt, lập tức nhấc tay mình lên xem thử sau đó trực tiếp bị doạ ngã từ trên xe ngựa xuống. May mà Thư Nhã tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy.
“Chuyện này, này là thế nào? Sao lại nổi nhiều mẩn đỏ như vậy? Vừa rồi còn không ngứa như vậy, sao bây giờ lại…”
Tiểu Kim Tử thoáng cái hoảng sợ, nhìn Thư Nhã với vẻ mặt như đưa đám. Thư Nhã định mời thái y xem thử, xe ngựa đột nhiên dừng lại, màn bị vén lên, để lộ khuôn mặt yêu nghiệt của Ngọc Ngân: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Kim Tử nhìn thấy chủ tử nhà mình, không dám bước tới, chỉ để lộ cánh tay của mình, vẻ mặt sợ hãi nói: “Chủ tử, không lẽ tiểu nhân sắp chết sao? Tại sao? Sao lại phát ban nhiều khủng khiếp như vậy. Thật ngứa, tiểu nhân ngứa quá.”
Có lẽ thật sự rất ngứa, Tiểu Kim Tử dùng sức gãi. Động tác rất thô lỗ. Không chỉ lưng, mà cánh tay và da đầu cũng bị gã cào mạnh. Thư Nhã ở đằng sau nhìn cũng tái mặt.
Ngọc Ngân nhìn thấy tình hình này, muốn đưa tay xem thử, nhưng không biết hắn nghĩ đến cái gì, quay đầu sai người mời thái y.
Không lâu, thái y đi theo đã được Hắc Hồ đưa đến. Sau khi kiểm tra cẩn thận, thái y cũng không tìm ra được nguyên nhân. “Bẩm thái tử, Kim công công không giống như bị dị ứng, cũng không giống bệnh truyền nhiễm gì. Hình như là triệu chứng trúng độc.”
Nói xong ông ta không quên đẩy vị thái y đi cùng. Một một lúc sau, câu trả lời của hai vị thái y hoàn toàn giống nhau.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Kim Tử bởi vì quá ngứa đã lăn lộn tại chỗ, điên cuồng cọ người mình lên đất. Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Ngọc Ngân khó tránh khỏi khó chịu. Tiểu thái giám này vẫn luôn theo hắn ta, cả hai lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm không thể so sánh với người bình thường. Nhìn gã đau đớn như vậy, trong lòng hắn ta cũng không chịu nổi.
Ngọc Ngân xuống xe ngựa, đám thái y lo lắng ngăn cản. Lỡ chẳng may là bệnh truyền nhiễm, chẳng phải sẽ nguy hiểm sao? Nhưng Hắc Hồ và Hắc Báo lắc đầu với họ.
Ngọc Ngân thấy Tiểu Kim Tử chật vật như vậy, ngón tay thon dài điểm mấy cái trên người hắn, Tiểu Kim Tử hoàn toàn yên tĩnh lại. Nhưng dù đã bất tỉnh, cơ thể gã vẫn đang run rẩy không kiểm soát được. Các chấm đỏ nhỏ ngày càng lớn dần theo thời gian, hiện tại đã có kích thước bằng hạt đậu đỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù không ngứa, cả người cũng sẽ thối rữa mà chết.
Đang êm đẹp, sao lại thế này?
Ngọc Ngân nhíu mày trầm tư, bắt mạch cho gã. Một lúc sau mới mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Sau khi kiểm tra, không thể nghi ngờ, Tiểu Kim Tử thực sự đã bị trúng độc. Mà theo tốc độ ăn mòn của chất độc, hẳn là cách đây không lâu.
Cách đây không lâu?
Ngọc Ngân cẩn thận nhớ lại đoạn đường này. Cơ bản là hắn ta ở đâu, Tiểu Kim Tử ở đó, không có cơ hội tiếp xúc với người khác. Dù có tiếp xúc thì những người đó cũng không có vấn đề gì. Khả năng duy nhất, thì chỉ có…
Nha đầu áo đen thấp bé có hành xử kỳ lạ kia.
Đợi đã, nếu thật sự là nha đầu kia, vậy chẳng phải hai người lúc trước hắn ta phái đi…
Nghĩ đến đây, hắn ta đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Hắc Hổ: “Người vừa mới phái đi xử lý con lừa và nha đầu kia đâu? Trở lại rồi chứ?”
Ánh mắt Ngọc Ngân vô cùng sắc bén. Hắn ta sẽ không vô cớ mà hỏi hai người này, khả năng duy nhất là độc Tiểu Kim Tử có liên quan đến nữ nhân kia?
Ánh mắt của hắn ta có chút giật mình, lắc đầu với Ngọc Ngân: “Còn chưa quay lại, nếu không thuộc hạ tự mình quay lại xử lý?”
Chỉ là lâu vậy rồi còn không trở lại, e rằng tình hình… đã không còn đơn giản nữa.
Ngọc Ngân nhìn những nốt mụn đỏ phồng lên từng chút một, đáy mắt âm u. Chất độc quá bá đạo, hắn ta không còn thời gian để xác định đó là loại độc gì, sẽ có hậu quả như thế nào. Nếu không tìm ra nữ nhân kia trong một canh giờ, có lẽ Tiểu Kim Tử sẽ… lành ít dữ nhiều.
“Đi, lập tức mang nữ nhân kia về. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Giọng nói hắn ta lạnh lùng, ánh mắt như băng.
Sau khi Hắc Hồ rời đi, đội ngũ đã hoàn toàn dừng lại. Vì cử động này, Vệ Giới cưỡi ngựa đến, thấy Tiểu Kim Tử nằm trên mặt đất hoàn toàn không như trước, ánh mắt hắn dừng lại một chút, nhưng chỉ là trong nháy mắt. Khi hắn ngước mắt lên, khuôn mặt vẫn đơ như Ngọc Ngân quen thuộc: “Cần giúp đỡ không?”
Ngọc Ngân khẽ lắc đầu, trầm ngâm nhìn vết thương trên người Tiểu Kim Tử, chiếc quạt xếp trong tay đánh lên đầu thuộc hạ của mình. Vệ Giới cũng không nói nhiều, xoay người xuống ngựa, cẩn thận kiểm tra, một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt hắn: “Độc này thật bá đạo.”
Lúc này hắn càng thêm tò mò về danh tính của nữ tử mặc đồ đen kia.
Tuy nhiên, còn không đợi Thanh Huyền mang tin về, người của Ngọc Ngân đã đến đây bẩm báo: “Bẩm thái tử, thuộc hạ đã phát hiện ra một người một súc kia, cách chỗ này của chúng ta một chén trà, lập tức sẽ đến.”
Ngọc Ngân giương mắt nhìn: “Ý ngươi là, nàng ta chủ động đi về hướng này?”
Dưới tình huống này, không phải nên chạy càng xa càng tốt hay sao?
Quả nhiên, nàng là không phải người bình thường. Nếu không sẽ không ngang nhiên lên đường như thế sau khi giết người của hắn ta. Nữ nhân này… hắn ta thật sự coi thường nàng rồi.
“Bẩm điện hạ, đúng thế. Thuộc hạ tìm khắp nơi cũng không tìm thấy người của ta, mà nàng ta giống như không có chuyện gì, cưỡi lừa chậm rãi ung dung đi về phía kinh thành.”
Nếu không phải Tiểu Kim Tử đang có dáng vẻ này, trong lòng Hắc Hồ cũng sẽ không sợ nàng như vậy. Vì vậy sau khi kiểm tra xong, hắn ta lập tức quay về báo lại.
Giống như không có việc gì.
Ha ha ~
Ngọc Ngân đột nhiên bật cười, nụ cười này có chút có ý tứ. Là người sáng suốt, nhìn thấy hắn ta cười như vậy nhưng dường như không hề có nhiệt độ nào, ngược lại khiến cho họ theo bản năng im lặng. Xem ra nữ tử mặc đồ đen này thực sự khiến thái tử gia bọn họ tức giận rồi.
Đừng nhìn Ngọc Ngân bình thường cà lơ phất phớt, hành xử không đứng đắn. Nhưng nếu hắn ta thực sự nghiêm túc, cũng không kém gì Vệ Giới.
“Thông báo xuống dưới, nghỉ ngơi tại chỗ. Nếu nàng ta bình tĩnh như vậy, sao chúng ta không đợi thử?”
Khi nữ tử mặc áo đen cầm roi của mình, từ từ lắc lư phía sau đám đông hàng nghìn người, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến nàng. Trong số đó, có kinh ngạc, ghen tị, chế giễu, lo lắng và nhiều hơn nữa là những kẻ không liên quan đến xem kịch vui.
Nàng khẽ cười một tiếng, không coi ai ra gì mà đi tiếp. Sau khi đi qua đám đông, cuối cùng đã đến gần xe ngựa của Ngọc Ngân. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã bị bao vây. Trong vòng vây nhỏ này, Ngọc Ngân và Vệ Giới đột nhiên xuất hiện. Hai người này cho dù đến đâu cũng là nhân vật lớn khiến người ta vô thức phải cúi đầu.
Nàng có thể gặp họ hai lần trong một ngày, đây còn không phải là may mắn thì là gì.
Lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi con lừa, không hề sợ hãi chào hỏi Ngọc Ngân dù đang ủ rũ nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai khiến người ta mê muội: “Ngọc thái tử, chẳng lẽ ngài muốn giết ta lần thứ hai sao?”
Trong lời này, không có sợ hãi, không có hoảng sợ, có chỉ là bình tĩnh, như thể người đứng trước mặt nàng không phải là thái tử cao cao tại thượng của nước Yến, mà là một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Ngọc Ngân sửng sốt chớp nhoáng, lông mày xinh đẹp dần dần cau lại: “Ngươi rất đặc biệt, cũng rất táo bạo.”
“Ta cũng không nghĩ ngươi còn rảnh tới đây thoải mái tán thưởng ta đâu. Sao vậy? Muốn ta giải độc cho tiểu thái giám của ngươi?”
Ngọc Ngân ngước mắt lên nhìn nàng. Mặc dù nàng đang đội mũ nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng sự mỉa mai trong mắt nàng. Mặc dù hắn ta không nghĩ mình có lỗi gì, cũng không định xin lỗi nàng, càng không vì một tên thái giám mà cầu xin. Nam tử hán đại trượng phu, sĩ khả sát bất khả nhục. Hắn ta có lòng tự tôn của mình, cũng có điểm mấu chốt.
Sau khi hai người nhìn nhau như vậy một lúc, Ngọc Ngân nhìn sắc trời dần ảm đạm, con ngươi sâu không thấy đáy: “Điều kiện.”
Nữ nhân bất ngờ nhìn Ngọc Ngân, trong lòng thầm khen hiểu biết. Nếu hắn đã thống khoái, vậy nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, huống chi cơ hội này có thể gặp nhưng không thể cầu. Nàng lập tức gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Bổn cô nương không thiếu gì, không bằng để Ngọc thái tử nợ phần ân tình này nhé? Đợi ta nghĩ xong, hoặc ngày nào đó ta cần giúp đỡ, Ngọc thái tử chỉ cần thực hiện lời hứa là được. Không biết ý Ngọc thái tử thế nào?”
Lúc này nụ cười của nàng trở nên vô cùng thâm thúy, thậm chí còn có chủ ý nhìn xung quanh. Nếu Ngọc Ngân từ chối, vậy tất nhiên tên thái giám kia sẽ chết vì hắn. Dù hắn ta là thái tử, cũng không thể chặn được miệng của mọi người. Lúc đó, tổn thất hắn ta phải chịu cũng không hề nhỏ.
Tất nhiên, nếu hắn ta đồng ý, cho dù tương lai có làm gì, ít nhất lúc này cũng bảo vệ được thanh danh của mình, cũng được cái tiếng chủ nhân tốt. Là một thái tử, hắn ta sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thu mua lòng người.
Nữ tử mặc đồ đen đã nhìn thấu chuyện này. Ngọc Ngân không phải là Vệ Giới, Vệ Giới sẽ không bao giờ quan tâm đến những điều này. Bởi vì từ trước đến giờ hắn đã bị truyền ra tiếng xấu, sẽ không quan tâm đến nhiều hay ít một mạng người. Nhưng Ngọc Ngân thì khác. Là một kẻ sẽ làm hoàng đế, chỉ cần một ngày chưa đăng cơ thì sẽ liều mạng giữ gìn thanh danh của mình. Mặc dù là dối trá, nhưng đó là hiện thực, cũng rất chân thực.
Đừng nhìn là chỉ là một tên thái giám. Dù sao thái giám này cũng không phải là thái giám bình thường, đã ở bên hắn ta hơn mấy chục năm. Tình cảm như vậy cũng đủ ảnh hưởng đến những người xung quanh hắn ta. Nếu lúc này thấy chết không cứu sẽ khiến lòng họ nguội lạnh, tương lai của Ngọc Ngân cũng sẽ thêm phần nguy hiểm.
Bởi vì sẽ không có ai sẵn sàng chiến đấu vì hắn ta, vì điều đó không đáng.
Ngọc Ngân ngạc nhiên vì tâm tư sâu kín của nàng, cũng thầm cười nhạo bản thân khi bị một con nhóc bày mưu. Hắn ta cười như không cười, khoé môi nở nụ cười khó chịu: “Được, bổn thái tử đồng ý điều kiện này của ngươi.”
Nữ tử áo đen cũng không ngạc nhiên chút nào về việc hắn ta sẽ đồng ý, tự nhiên thấy tốt thì nhận: “Ngọc thái tử yên tâm, nên làm gì, không nên làm gì, ta sẽ chừng mực, không khiến Ngọc thái tử khó xử.”
Ngọc Ngân híp mắt, chế nhạo: “Như vậy thì tốt.”
Nữ tử áo đen thấy vậy, cũng không nói nhảm. Ngay khi nàng vung tay lên, mọi người đều nhìn thấy rõ một lớp bột trắng bao phủ khắp cơ thể Tiểu Kim Tử. Khi vết thương lộ ngoài da tiếp xúc với lớp bột trắng, dùng tộc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường hoà làm một cho đến khi biến mất.
Sau đó, nàng búng tay, một viên thuốc màu đỏ rơi đúng vào miệng đang hé của Tiểu Kim Tử. Còn không đợi cho những người xung quanh kiểm tra xem viên thuốc đã được nuốt hay chưa, thuốc vào miệng đã tan, được nuốt xuống với nước bọt.
Toàn bộ hành động chỉ trong nháy mắt. Động tác thuần thục như vậy khiến ai cũng hiểu rõ, nữ tử mặc đồ đen trước mặt rất giỏi hạ độc, là một cao thủ không nên coi thường.
Bây giờ nghĩ lại, Tiểu Kim Tử chỉ đụng vào nàng đã bị trừng phạt nặng như vậy, hai người hộ vệ kia còn chưa tìm được xác. Thiếu nữ này thật sự là đáng sợ. Mỗi người bọn họ đều đã nhìn lầm rồi.
Một khắc đồng hồ sau, Tiểu Kim Tử tỉnh lại, vết mẩn ngứa trên người cũng dần dần giảm bớt, không đau không ngứa. Sau khi gã hiểu rõ tình hình lúc này, không khỏi oán hận nhìn nữ tử áo đen kia, cũng không dám nói nhiều một câu, sợ bất cẩn lại dẫn đến họa sát thân.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, nữ tử áo đen chỉ quay đầu liếc nhìn Ngọc Ngân, sau đó quay người leo lên con lừa nhỏ, quơ chiếc roi da nhỏ của mình, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người với tiếng chuông “đinh đinh đang đang’” của con lừa. Từ đầu đến cuối, không ai dám hỏi, nàng từ đâu đến, muốn đi đâu.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Ngân chịu thua thiệt lớn như vậy, trong lòng tự nhiên là cực kỳ không thoải mái, nhưng hiếu kỳ với nữ tử này cũng không thua kém gì Vệ Giới cho nên lập tức phái Hắc Hồ đi điều tra. Về phần Tiểu Kim Tử trở về từ chỗ chết đang chờ thỉnh tội, lại bị Ngọc Ngân vung quạt ngăn lại: “Được rồi, ra sau xe ngựa nghỉ ngơi đi. Chuyện này vốn không liên quan gì đến ngươi, không chỉ ngươi, mọi người ở đây đều đã nhìn lầm, bị một quyền đánh tỉnh. Lên xe, xuất phát.”
Tiểu Kim Tử lập tức cảm động trước sự hiểu rõ đúng sai của chủ tử nhà mình, nhưng Ngọc Ngân không có thời gian để nhìn gã khóc. Hắn ta đi đến trước mặt Vệ Giới, định làm huynh đệ tốt ôm vai người ta, lại bị ánh mắt lạnh như băng khiến dừng giữa không trung, cuối cùng ngượng ngùng thu tay, cau mày hỏi: “Ngươi nhìn lâu như vậy, có nhìn ra được gì không?”
Ánh mắt Vệ Giới sâu thẳm như giếng cổ: “So với ta, không phải ngươi càng hiểu hơn à? Theo ta biết, y thuật Ngọc thái tử của chúng ta không hề thấp.”
Ngọc Ngân khẽ giật mình, hiển nhiên hắn ta không ngờ Vệ Giới lại hỏi thẳng mình như vậy, nhưng nghĩ đến thân phận của người trước mặt, hắn ta không khỏi khịt mũi, “Xem ra không chuyện gì có thể gạt được Phượng vương điện hạ.”
Vệ Giới nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Quá khen, xem ra trước đây ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi. Không ngờ ngươi thực sự là đệ tử cuối cùng của y thánh Mai Viên.”
Khóe mắt Ngọc Ngân giật giật, suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhìn Vệ Giới, sau lưng tự nhiên ớn lạnh, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi trắng trợn nói ta như vậy, không sợ ta nói hết bí mật của ngươi ra?”
Vệ Giới hờ hững liếc nhìn hắn, “Nếu không, ngươi thử xem?”
Mẹ nhà nó, cái tên mặt liệt này. Mềm không ăn, cứng cũng không ăn, thật sự cho rằng ông đây ăn chay hả?
Có lẽ không muốn hao tổn tâm trí cùng hắn tiếp tục chủ đề này, Ngọc Ngân dứt khoát chuyển chủ đề: “Ta hỏi ngươi, ngươi có thể nhìn ra lai lịch của nha đầu ranh đó không?”
Vệ Giới lặng lẽ nhìn Ngọc Ngân, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Dù ông đây biết thì sao? Đừng quên rằng ta và ngươi là quan hệ kẻ thù, chưa tốt đến mức chia sẻ bí mật một cách tùy tiện?
Ngươi đây chỉ đơn giản là nói nhảm, nói nhảm.
Tốt, hắn ta cũng phát hiện rằng mình đã hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc.
Coi như lão tử biết thì như thế nào? Đừng quên ngươi và ta có quan hệ đối địch, chúng ta còn chưa tốt đến có thể tùy tiện chia sẻ bí mật đúng không?
Sau khi liên tiếp bị Vệ Giới bạt tai hai cái, Ngọc Ngân đột nhiên cảm thấy tim mình đau nhói. Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy? Rõ ràng hắn ta đã xem ngày rồi mới ra ngoài, bị độc nữ kia trừng phạt thì bỏ đi, sao Vệ Giới này cũng tới tham gia trò vui?
Ngọc Ngân nhìn theo nhóm người trên quan đạo, đột nhiên cười trên nỗi đau của người khác nhìn Vệ Giới: “Chuyện này xảy ra sau khi ta vào kinh, ngươi nói, hai ba tháng tới, quốc hội của Tư U có luôn gió êm sóng lặng hay không?”
Nói xong hắn ta còn không thể nhịn được cười ha ha, cũng không nhìn biểu cảm của Vệ Giới, vô cùng đắc ý đi về phía xe ngựa của mình. Tuy hôm nay mình gặp xui, nhưng nghĩ đến tương lai của ai đó còn nguy hiểm hơn cả mình, không biết sao đã cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Vệ Giới nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, tuy rằng trên mặt nghiêm nghị không có biểu hiện gì, nhưng Thanh Thần rõ ràng cảm nhận được, trong mắt hắn xen lẫn không hài lòng, không khỏi thương hại nhìn Ngọc thái tử. Ngu dốt, còn không biết kết quả khi đắc tội gia nhà hắn sao?
Xem ra thịnh hội bốn nước lần này thật sự không chỉ náo nhiệt không. Khi về phải dặn dò các huynh đệ một tiếng, thời gian liếm máu trên đao chẳng mấy chốc sẽ đến.
“Trở về chuẩn bị để Ngọc Ngân sống trong Phượng vương phủ!”
“A?” Thanh Thần sững sờ nhìn bóng lưng của ca ca nhà mình, khóe miệng nhếch lên trong vô thức. Xem, hắn đã nói là người đó sẽ xui xẻo mà? Vào ở? Cửa lớn Phượng vương phủ bọn hắn sao có thể dễ dàng vào được?
Chậc chậc, hắn đột nhiên mong chờ mấy tháng tới, haha ~
Ngọc Ngân đáng thương còn không biết mình bị một tên nam nhân xấu bụng ghi hận, sợ rằng tương lai sẽ không sống tốt!
Chương 93: Gia dùng bữa là chuyện lớn, Tiểu Kim Tử ấm ức là chuyện nhỏ
Đoàn sứ giả vào kinh thành, dù có trễ hơn nữa cũng phải vào cung bái kiến. Tương tự, Ngọc Ngân cũng không ngoại lệ. Lúc hắn ta ra khỏi hoàng cung thì trăng đã lên đầu cành, bôn ba cả ngày, có thể tưởng tượng mệt nhọc bao nhiêu.
Vốn dĩ sau khi Vệ Giới từ chối hắn ta vào Phượng vương phủ, hắn ta cũng hơi phiền não về việc phải nghỉ ngơi ở đâu. Tuy bảo có đặc biệt sắp xếp hành cung, nhưng hắn ta không thích nhiều người như vậy ở chung một chỗ. Không ngờ rằng lúc diện kiến hoàng thượng, hắn ta chỉ nhắc tới như phàn nàn, tên này lại đồng ý.
Đồng ý không hề có điềm báo trước, khiến hắn ta khi nhìn thấy hắn gật đầu đồng ý thì ngược lại có chút bất an. Lúc trước tên này từ chối dứt khoát như vậy, sao trước mặt hoàng thượng lại đổi ý? Chẳng lẽ lại có âm mưu gì?
Vì vậy, lúc hai người rời khỏi hoàng cung, Ngọc Ngân nghiêng đầu dò xét người nào đó, trong mắt như có ngàn lời muốn nói, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hắn ta không nhắc tới, đương nhiên Vệ Giới cũng sẽ không chủ động hỏi. Hai người lúng túng ngồi, đến khi tới trước cửa Phượng vương phủ, Vệ Giới đang định xuống xe, đột nhiên Ngọc Ngân mở miệng: “Sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ? Ngươi mà tốt bụng chứa chấp ta như vậy hả?”
Vệ Giới quay đầu lại, giọng điệu lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc: “Ngươi cũng có thể quay về hành cung.”
Sau khi Vệ Giới quăng ra những lời này thì trực tiếp xuống xe vào phủ, hoàn toàn không để ý tới Ngọc Ngân đường xa mà tới, giống như chứa chấp hắn ta không phải xuất phát từ ý của hắn.
Bị chủ nhân lạnh mặt đối đãi như vậy, nếu đổi lại thành người khác tất nhiên sẽ không chịu nổi mà quay đầu bước đi, nhưng Ngọc Ngân là ai? Từ trước đến nay hắn ta nổi tiếng mặt dày. Huống chi, hắn ta cực kỳ hiểu đối thủ của mình. Vệ Giới còn đối xử với hoàng đế như vậy huống gì hắn ta?
Ngọc Ngân không do dự nữa, dứt khoát xuống xe. Nhưng đến cửa lớn lại bị Thanh Dạ mặt mày lạnh lùng cản lại: “Ngọc thái tử có thể cùng thị vệ và thái giám của ngài vào. Những người khác, xin thứ cho Phượng vương phủ không chứa chấp.”
Ngọc Ngân nghe xong lập tức biến rốt cuộc kỳ lạ ở đâu rồi. Hắn ta nhìn đoàn xe ngựa sang trọng và đoàn mỹ nữ sau lưng, khóe mắt không khống chế giật giật: “Ngươi, lặp lại lần nữa.”
“Tình huống của Phượng vương phủ thế nào, tin rằng Ngọc thái tử hết sức rõ ràng. Người và vật mà gia chủ ta không thích, tuyệt đối không được vào.”
Ví dụ như nữ nhân, ví dụ như đám sủng vật và đào kép lộn xộn kia của ngươi, lại ví dụ như đội danh dự sang trọng và hộ vệ hoàng gia, tất cả không được vào.
“Nói vậy là sao? Chủ nhân nhà ngươi không thích, vậy thì gia chủ ta đã quen rồi. Ngươi cho dẫn ba người vào, ai hầu hạ ăn uống và sinh hoạt của gia chủ ta?”
Tiểu Kim Tử cũng bị điều kiện hà khắc này làm hoảng sợ, nhanh mồm nhanh miệng nói ra tiếng lòng của chủ tử nhà mình. Chỉ là hình như gã đã quên mất một việc…
Thanh Dạ liếc gã một cái, lãnh đạm nói: “Gia chủ ta dặn, nếu Ngọc thái tử không chịu được có thể đến hành cung. Chỗ đó rất lớn, tất cả người của Ngọc thái tử cùng ở cũng không thành vấn đề, muốn ở sao thì ở. Nếu có cần gì, gia chủ ta còn có thể cố gắng hết sức thỏa mãn ngài. Nhưng đây là Phượng vương phủ, gia chủ ta là chủ nhân nơi này, mọi quy củ tất nhiên do ngài ấy quyết định. Mấy vị có điều gì bất mãn, chi bằng tự động rơi đi.
“Ngươi, ngươi đãi khách kiểu gì vậy?” Tiểu Kim Tử còn chưa dứt lời đã bị Ngọc Ngân gõ một quạt vào đầu: “Đi đi, sắp xếp mấy người kia đến hành cung. Thanh Dạ này nói đúng, ngươi không hiểu đạo lý khách tùy chủ hả? Nhập gia tùy tục, sinh thời bổn thái tử có thể vào Phượng vương phủ ở chính là phúc phận đã tu mấy kiếp. Chẳng lẽ Phượng vương phủ còn có thể thiếu người hầu hạ hay sao? Đi đi đi, các ngươi mau sắp xếp đi.”
Tiểu Kim Tử không ngờ rằng vị chủ tử từ trước đến nay bắt bẻ không tưởng tượng nổi cứ đồng ý như vậy. Gã hiểu tính tình chủ tử mình nói một không nói hai, biết nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Dù trong lòng nô tài tri kỷ nhất bên cạnh Ngọc thái tử không thoải mái cũng chỉ có thể kéo Hắc Hồ, Hắc Báo hậm hực rời khỏi. Trước khi đi gã còn không quên hung hăng trợn mắt nhìn Thược Dược: “Hừ, đúng là chủ nào tớ nấy!”
Thanh Dạ liếc mắt một cái, Tiểu Kim Tử lập tức sợ tới lạnh sống lưng, rụt cổ lầm bầm bỏ đi, xa xa còn nghe tiếng gã liên tục léo nhéo phàn nàn. Thanh Dạ mặt không thay đổi quay đầu, cung kính nói với Ngọc Ngân: “Ngọc thái tử, mời, gia chủ ta đang chờ.”
Ngọc Ngân kinh ngạc nhíu mày, đong đưa cây quạt trong tay: “Ha, Phượng vương này đúng là thú vị. Xem ra, hắn đoán chắc bổn thái tử sẽ vào đúng không?”
Thanh Dạ đúng mực nói: “Quả thật như lời Ngọc thái tử, cơ hội dòm ngó Phượng vương phủ không nhiều lắm.”
Khóe miệng Ngọc Ngân giật một cái, nhìn Thanh Dạ: “Tiểu Kim Tử nói không sai, ngươi quá chướng mắt!”
Thanh Dạ mặt mày vô cảm làm tư thế mời, ngay cả nói cũng không muốn nói.
Ngọc Ngân cười ha ha, nện bước nhàn nhã tiến vào cửa chính Phượng vương phủ. Vừa vào đã bị bầu không khí trang nghiêm trang trọng đập vào mặt khuất phục. Ai cũng nói nét chữ nết người, kỳ thật hắn ta tin phủ như người hơn. Mặc dù tòa phủ đệ này kém xa hoa hơn đông cung của hắn ta, càng không khí thế bằng đông cung của hắn ta, nhưng bầu không khí như vậy lại khiến thần kinh hắn ta căng thẳng theo bản năng, mọi hành vi cử chỉ dường như vì hoàn cảnh nơi này mà tự động trở nên cẩn thận.
Đặc biệt là trên đường đi cả bóng của nữ nhân cũng không nhìn thấy, khắp nơi đều là đám nam tử hán mặc áo giáp đen. Cả vương phủ dường như cũng tràn ngập loại hơi thở u ám dương cung bạt kiếm này. Khiến hắn ta càng cạn lời chính là biểu cảm của những người không khác gì tên mặt đơ kia. Quạnh quẽ như vậy, thảo nào hắn ta vừa tiến vào thì lông tơ cả người đều dựng đứng.
Về phần từng cành cây ngọn cỏ không có gì xuất sắc như tưởng tượng, mọi thứ đều theo quy củ, cực kỳ cứng nhắc. Xem một chút đã khiến Ngọc Ngân mất hứng thú, trong lòng quả thật cực kỳ mất mát.
Thậm chí hắn ta nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt. Ngọc Ngân vốn vô cùng hứng thú, đến khi đi tới phòng ăn đã mệt tới không đi nổi, đặt mông ngồi xuống cầu thang trước phòng ăn, phất tay với Thanh Dạ bên cạnh: “Đi đi đi, bưng cho bổn thái tử chút thức ăn, cầm mấy hũ rượu, bổn thái tử dùng cơm ở ngay đây.”
Thanh Dạ nhìn thái tử một quốc gia không chút hình tượng, cụp đầu như tên ăn mày ngồi trước cửa, trong mắt trừ khâm phục ra thì chỉ có cạn lời. Hắn theo bản năng quay đầu, nhìn về phía chủ tử nào đó đang ngồi trong phòng khách chờ. Khiến hắn bất ngờ là, chủ tử nhà mình lại nhẹ gật đầu.
Đồng ý?
Không phải chứ?
Qua nhiều năm như vậy, đại nhân vật không hề để ý hình tượng bản thân như Ngọc thái tử, bọn họ mới gặp lần đầu. Thế nhưng chủ tử cũng đã đồng ý, hắn còn nói được gì nữa. Thanh Dạ phất tay, lập tức có gã sai vặt tiến lên bày bàn ghế, chỉ chốc lát đã xếp mười mấy món ăn. Ngọc Ngân liếc qua, tất cả đều là đồ ăn đặc sắc của nước Tư U, không khỏi thỏa mãn gật đầu. Xem ra Vệ Giới này không để dạ dày hắn ta chịu thiệt, không uổng công hắn ta từ chối tiệc đón gió của hoàng đế chạy tới đây ăn chực.
Tuy rằng hiện tại hắn ta hơi nhếch nhác, nhưng vẫn không quên trước khi ăn cơm nên lau mặt rửa tay.
Nhìn độ cao của bàn và mặt đất, Ngọc Ngân không ngồi trên ghế mà ngược lại thoải mái ngồi xuống bậc thang. Trước khi uống rượu, hắn ta chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Vệ Giới đang ngồi ở chính vị, chậm rãi ăn, không khỏi nhíu mày: “Một mình ngươi ngồi đó là sao? Nào nào nào, mau lại đây, chúng ta cùng nâng chén mời trăng sáng, không phải rất khoái lạc hay sao?”
Vệ Giới mặt vô cảm nhìn bầu trời đêm âm u. Ngọc Ngân lúng túng ho nhẹ một tiếng. Được rồi, hắn ta quên tối nay trời đầy mây. Đừng nói ánh trăng, cả sao cũng không có, nhưng hắn ta lại cảm thấy có thể ngồi trên bậc thang của Phượng vương phủ dùng bữa rất thú vị, đáng tiếc hình như chủ nhân không muốn!
Ngọc Ngân nhìn Vệ Giới xem như không nhìn thấy mình, tức giận trợn mắt: “Hừ ~ Đúng là không biết hưởng thụ. Ngươi không tới còn muốn gia cầu ngươi ả?”
Vệ Giới lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sâu xa nói: “Nghe nói chứng thích sạch sẽ của Ngọc thái tử rất nghiêm trọng, bây giờ xem ra, bất quá cũng chỉ có vậy.”
Ngọc Ngân hừ một tiếng, đắc ý nhấp rượu ngon, chép miệng, tận hưởng dư vị, híp mắt nói: “Ngươi biết gì? Nhân sinh khổ đoản, lúc nên hưởng lạc phải hưởng lạc, nên quái đản thì quái đản, nên tàn nhẫn thì phải cứng rắn quyết tâm. Nếu cứ bảo thủ không chịu thay đổi, chuyện gì cũng phải làm cho người khác nhìn thì còn ý nghĩa gì?”
“Bổn thái tử là chúa tể của cuộc đời mình, tất nhiên ta muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế đó. Ngươi xem, quang cảnh ở đây rất tốt, trước có đình đài lầu các, sau có đường đường Chiến vương dùng bữa với ta, xung quanh lại có nhiều người canh gác như vậy. Chuyến này đến nước Tư U, chắc hẳn mang đến cho bổn thái tử không ít bất ngờ, đúng không?”
Nhìn Ngọc Ngân không chút giả bộ, tiêu sái ung dung không bị trói buộc, sự mất kiên nhẫn trong mắt Vệ Giới ban đầu, lại vì mấy câu lẩm bẩm của hắn ta mà chớp mắt không còn lại gì. Trái tim lạnh băng kia dường như cũng dần dần có dấu hiệu hòa tan.
Ngọc Ngân, quả thật không giống với tưởng tượng của hắn lắm, làm sao hắn ta có thể thu phóng tự nhiên như thế?
“Trời ơi, thái tử gia, sao ngài lại ngồi đây dùng bữa. Đây, đây là đạo đãi khách của Phượng vương phủ hả? Quá độc ác, quá xấu xa! Không, không được, nô tài phải bẩm báo với hoàng thượng. Hu hu hu, gia đáng thương của ta!”
Một giọng nói chói tai đột nhiên phá vỡ trầm mặc tạm thời giữa hai người. Ngọc Ngân chậm rãi ngước mắt, hết sức bất mãn trừng tiểu thái giám kêu trời trách đất kia, đập đũa xuống bàn: “Câm miệng, nhốn nha nhốn nháo cái gì? Không thấy gia đang dùng thiện hả? Quấy rầy khẩu vị của gia, tối nay cho ngươi đến chuồng ngựa ngủ.”
Giọng nói của Tiểu Kim Tử vì những lời này mà im bặt. Gã lau nước mắt trên khóe mắt, dụi mắt, lúc xác định gia nhà mình thật sự ngồi ở cửa ra vào, đáng thương ăn cơm, cái mũi vốn nhức nhức cuối cùng không nhịn được nữa. Thấy gã lại sắp lũ tràn vỡ đê, Ngọc Ngân tức giận ném tới một con dao lạnh: “Đâu là nơi gia nhà ngươi tự chọn, thế nào? Không tệ chứ?”
Tiểu Kim Tử há hốc mồm, mặc cho nước mắt đọng trên gương mặt trắng noãn, nghẹn họng trân trối nhìn chủ tử nhà mình vậy mà có hơi không đáng tin: “Ngài, tự ngài chọn chỗ? Chuyện này, chuyện này…” Này cả buổi cũng không thốt ra được thêm chữ nào. Gã ngẩng đầu nhìn, Thanh Dạ vẻ mặt khinh bỉ liếc gã một cái. Tiểu Kim Tử cảm thấy căng thẳng, theo bản năng rụt cổ một cái.
Gã đã nói mà, nước Tư U lớn như vậy, vương gia có tiếng tăm như vậy, sao có thể không hiểu đạo đãi khách được?
Chẳng qua, có phải gia nhà bọn họ quá tùy tiện không? Tính tình không đáng tin này, chừng nào mới có thể thay đổi được đây? Đám hạ nhân bọn họ đi theo, thật sự là khiến trái tim muốn tan nát.
Được rồi, nếu là chỗ chủ tử nhà mình chọn, gã còn có thể nói gì?
Tiểu Kim Tử vừa định quỳ xuống hầu hạ chủ tử dùng bữa lại bị Ngọc Ngân bực bội xua tay đẩy ra: “Đi đi, đến chỗ nào mát mẻ đợi đi. Không chịu được nữa thì đi ăn gì đó, bầu không khí của gia đang tốt, sao có thể để ngươi tới quấy rầy. Tránh ra!”
Tiểu Kim Tử méo miệng, tủi thân nhìn Ngọc Ngân. Mới bao lâu mà gã đã bị chê rồi? Áo bông nhỏ tri kỷ từng nói đâu? Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia từng nói đâu?
Không đợi gã than thở bất mãn nhiều hơn, Hắc Hồ và Hắc Báo kéo gã xuống. Gia dùng bữa là chuyện lớn, Tiểu Kim Tử ấm ức là chuyện nhỏ!
Không biết có phải vì hiện tại đang ở Phượng vương phủ của nước Tư U hay không, không có nhiều băn khoăn như ở nước Yến, Ngọc Ngân hiếm khi ôm hồ lô rượu, từng câu từng câu vừa phàn nàn vừa soi mói Vệ Giới. Tuy rằng từ đầu tới cuối Vệ Giới không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ “Ừm” “Hừ” để đáp lời hắn tỏ vẻ lắng nghe.
“Ngươi nói xem ngươi đã trưởng thành rồi, sao có thể lúc nào cũng giữ thân đồng tử? Ta nói này, ít nhiều gì ngươi cũng nên chọn mấy người đáng yêu thông minh giữ bên cạnh đi. Ngươi xem Phượng vương phủ của ngươi kìa, từ đầu tới cuối, toàn là nam tử hán, nhìn cũng thấy khó chịu, sao người ta có thể không nói ngươi thích nam phong chứ?”
Lời nói thật lòng của Ngọc Ngân rơi vào tai Thanh Thần khiến hắn cực kỳ khó chịu, bất mãn lầm bầm: “Còn nói gia chủ ta, ngài thì không phải hả? So với gia chủ ta, ngài là nam nữ ăn sạch, càng bẩn.”
Ngọc Ngân không để bụng. Khó khăn lắm mới có người nói chuyện với hắn ta, sao hắn ta có thể cau có với người ta được. Ngọc Ngân quẳng đũa xuống, dáng vẻ bản tôn tình trường lão luyện: “Ngươi không hiểu. Tại sao người ta nói ta như như vậy mà không nói chủ tử nhà ngươi như vậy chứ? Cho thấy về mặt này ta mạnh hơn chủ tử nhà ngươi! Ngươi xem hắn ta kìa, tuy rằng có hơi xấu xí, nhưng dù sao thân phận vẫn còn đó, nước Tư U này lớn như vậy, sao có thể không chọn được một nữ tử tốt?”
“Ngài mới xấu xí!” Thanh Thần nổi giận, hận không thể tát chết hắn ta: “Ngài biết cái gì? Ngài chẳng hiểu gì hết, ở đây nói lung tung cái gì?”
“Thanh Thần!” Thấy Thanh Thần sắp nhảy dựng lên, Vệ Giới đột nhiên mở miệng ngăn cản. Ngọc Ngân nhìn Thanh Thần, rồi nhìn Vệ Giới, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người. Ánh mắt quái dị kia khiến cả người Thanh Thần phát cáu: “Ngài, ngài nhìn ta như vậy làm gì?”
Khóe miệng Ngọc Ngân đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười ác liệt, sau đó cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Chậc chậc, thú vị, thật là cực kỳ thú vị. Chuyến này đến Phượng vương phủ quả nhiên không làm bổn cung thất vọng.”
Hắn ta vừa dứt lời, bầu trời đêm vốn giăng đầy mây đen đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền. Bàn tay cầm chén rượu của Ngọc Ngân hơi run rẩy, có vẻ hơi bất mãn cau mày: “Mùa hè mưa dông nhiều, xem ra bữa cơm này không ăn được nữa rồi!”
Có lẽ là để xác minh những lời này của hắn ta, không tới một lát gió đã nổi lên, đồng thời còn kèm theo sấm sét vang chội. Trong cuồng phong lá bay loạn, Ngọc Ngân ngồi trước bàn ăn nhỏ càng có vẻ chán nản. Vệ Giới thấy thế hiếm thấy mở miệng: “Thu dọn đi!”
Ngọc Ngân không kiên trì nữa, khiến Thanh Thần rất mất mát: “Ngọc thái tử, ngài không cảm thấy dùng cơm trong mưa to gió lớn rất thú vị hả?”
Ngọc Ngân lập tức tươi cười rạng rỡ: “Nếu không, ngươi trải nghiệm thử với ta đi?”
Thanh Thần nghẹn lời, hừ một tiếng, quay mặt đi.
Ngọc Ngân lười biếng vươn vai, bất nhã ngáp một cái: “Ai nha, bữa cơm này ăn thật sự muộn. Phượng vương điện hạ, hôm nay làm phiền rồi.”
Vệ Giới nhẹ gật đầu: “Thanh Thần, đưa Ngọc thái tử đi nghỉ ngơi.” Dứt lời, hắn như đã sớm đợi đến không còn kiên nhẫn, quay người rời khỏi phòng ăn, đi về hướng hồ U Nguyệt.
Ngọc Ngân nhìn Vệ Giới rời khỏi, lại nhìn Thanh Thần vẻ mặt khó chịu, đột nhiên hạ giọng, tiến đến trước mặt Thanh Thần, nhíu mày gian xảo hỏi: “Này, cuối cùng quan hệ hai người là gì? Sao ta lại thấy Vệ Giới chỉ đối xử khác biệt với ngươi?”
Thanh Thần hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng Ngọc Ngân sẽ hỏi vậy. Trong mắt hắn hiện lên kinh ngạc, chẳng lẽ hắn ta đã biết? Không thể nào, chuyện này trừ thất ca ra thì không có ai biết, thậm chí cả vị trong cung kia cũng không rõ ràng lắm, sao Ngọc Ngân lại biết được?
Nhưng biểu cảm của Thanh Thần lại từng chút lọt vào mắt Ngọc Ngân, không hề bất ngờ còn bị hắn ta xuyên tạc thành một loại ý nghĩa khác. Hắn ta khó tin vỗ đùi: “Ôi chao, đây là chuyện tốt đó, ngươi không cần ngại. Yên tâm, chuyện này trong bốn nước cũng không phải không có, huống chi chủ tử nhà ngươi, khụ khụ, tính tình ác liệt như vậy, chỉ sợ người bình thường đều không chịu nổi? Còn gương mặt đó nữa, chậc chậc, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc!”
Thanh Thần chớp chớp mắt, sau khi ngu ngơ cả một phút mới hiểu cuối cùng Ngọc Ngân muốn biểu đạt ý gì. Theo người nào đó bên cạnh càng nói càng vui sướng, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng kích động, nắm đấm của Thanh Thần siết lại. Lúc đi ngang qua ao sen, cuối cùng hắn không kìm được chân nữa, vô ý đá Ngọc thái tử tao nhã vô song xuống ao sen.
Hay thật, còn không đợi Ngọc thái tử từ dưới nước trồi lên, ông trời giống như vỗ tay khen, cơn mưa ào ào như trút nước đổ xuống. Đến khi Ngọc Ngân từ trong ao sen bò ra, trên đầu còn đáng thương có một con ếch xanh nhỏ đang phồng má. Theo tiếng hắn ta la hét, ếch xanh nhỏ vui sướng hùa theo, Thanh Thần nhìn mà cực kỳ vui vẻ.
“Thu hồi mấy thứ dơ bẩn trong đầu ngài đi, giữa ta và vương gia chỉ là quan hệ chủ tớ bình thường, làm gì dơ bẩn không chịu nổi như ngài nghĩ? Hôm nay ngài sỉ nhục vương gia, ta chỉ khiển trách nho nhỏ. Còn có lần sau thì lão tử mặc kệ ngài có phải là thái tử một nước hay không, nhất định ta giết ngài bất ngờ, hừ!”
Thanh Thần rời đi, để lại Ngọc thái tử đầy chật vật nằm bên bờ ao sen lầy lội, thở hồng hộc. Hắn ta phồng má, lại càng tăng thêm sức mạnh cho con ếch sủng vật trên đầu, cảm giác khôi hài càng mạnh!
Tuy rằng bị Thanh Thần đạp ngã nhào nhưng khóe miệng Ngọc Ngân lại chẳng hiểu sao nhếch thành một nụ cười cực kỳ hứng thú. Thử hỏi, một hộ vệ vương phủ nho nhỏ có can đảm đạp thái tử một quốc gia xuống nước sao? Nếu sau lưng không có người nâng đỡ làm sao có thể? Cho rằng hắn ta ngốc à?
Xem ra, bí mật của Phượng vương phủ này, đúng là không ít đâu!
Thanh Thần phải không, bây giờ gia nhớ kỹ ngươi rồi!
Bình luận facebook