Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337-340
Chương 337: Thư viết tay đến từ tiên hoàng hậu
Ôn thái hậu lại hòa nhã vẫy tay với nàng: “Sở dĩ tặng Lộng Nguyệt cho ngươi, bộ kim châm kia cũng tặng cho người đều là vì chủ nhân của bọn nó đã đồng ý. Thế nên ngươi cứ an tâm cất đi. Bây giờ đừng nói là Cừu Trinh, cho dù hoàng thượng cũng không thể nói nửa chữ không.”
Chủ nhân của kim châm và Lộng Nguyệt?
Chẳng lẽ chủ nhân của kim châm này cũng, cũng là tiên hoàng hậu?
Theo bản năng, Linh Diên nhìn sang Hi phi.
“Đúng vậy, bộ kim châm này cũng là di vật của tiên hoàng hậu, chỉ có điều rất ít người biết mà thôi. Năm đó y thuật của tiên hoàng hậu cũng vang danh khắp thiên hạ, bộ kim châm này là nàng ấy nhờ ta tốn thời gian rất lâu mới tạo thành, vô cùng quý giá. Nhưng nếu tiếp tục đặt ở chỗ của ta, chỉ sợ không thể phát huy được hiệu quả của nó, chẳng bằng tặng nó cho người thích hợp hơn.”
Linh Diên nghe xong chẳng những không đội ơn đội đức mà còn tự nhiên sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.
Di vật của tiên hoàng hậu, được chính nàng ta đồng ý?
Đệch, ai có thể nói cho nàng biết cuối cùng những lời này có nghĩa là gì không?
Không biết có phải vẻ mặt của Linh Diên quá chân thực hay không, chân thực đến mức cho dù Thượng Quan Tình Hi muốn xem nhẹ cũng không được.
Ở góc độ những người khác không thấy được, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ta thoáng cái nở nụ cười xấu xa.
Hì hì, thì ra đùa bỡn con dâu trong lòng bàn tay lại thú vị như vậy!
Thường ngày trông nhãi con này rất to gan, đặc biệt là khi chữa trị cho bệnh nhân cũng rất giỏi, nhanh tay đến mức cả nàng ta cũng cảm thấy không bắt kịp. Nhưng sao tiến cung rồi lại trở nên sợ hãi rụt rè chứ? Chẳng lẽ đứa nhỏ này cố ý sao?
Tiên hoàng hậu, đồng, đồng ý hả?”
Linh Diên chật vật nuốt nước miếng, nhìn về phía Ôn thái hậu và ho: “Lời, lời này có nghĩa là…?”
Đúng là nàng xuyên đến, cả thi thể cũng không sợ, nhưng, nhưng vì cái quái gì mà những lời này lại tạo nên bầu không khí kinh khủng như vậy?
Dù sao tiên hoàng hậu đã chết mười hai năm rồi mà!
Nghe nói, hôm đó nàng ta mặc một bộ phượng trang đỏ chót.
Nghe nói, hôm đó nàng ta bị lửa thiêu.
Nghe nói, hôm đó nàng ta còn bị móc rỗng bụng.
Tình trạng cái chết nào chỉ là thê thảm?
Quả thực là chỉ cần nhớ tới đã tê cả da đầu!
Nhưng bây giờ bọn họ lại nói cho nàng biết, tiên hoàng hậu để lại những vật này cho nàng.
Nàng từng nghe nói đến chuyện nữ quỷ áo đỏ báo thù, nhưng chưa từng nghe nói nữ quỷ áo đỏ trở về tặng đồ.
Điều này sao có thể khiến nàng không sợ hãi cho được?
Ôn thái hậu, Như Yến và Hi phi nhìn thấy phản ứng của Linh Diên, không khỏi ngầm hiểu mà cười. Chung quy vẫn là một đứa bé, nhìn nàng bị dọa kìa. Có điều bọn họ nghĩ tới mình lúc trước cũng kinh sợ khi nhìn thấy phong thư này, quả thực không tốt hơn người ta bao nhiêu liền bình thường trở lại.
“Cũng không có gì, chỉ là sáng nay trong Phật đường của ai gia đồng thời xuất hiện phong thư này, kim châm và Lộng Nguyệt. Trong thư nói rõ giao những vật này cho ngươi.”
Linh Diên chật vật nuốt ngụm nước bọt, theo bản năng ngẩng đầu hỏi: “Tiên hoàng hậu đã qua đời mười hai năm, mà nay Linh Diên còn chưa quá mười một tuổi, sao có thể lưu lại phong thư này được?”
“Ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bọn ta cũng vậy. Nhưng chữ trên bức thư đúng là của Vân Ca, không sai đi đâu được. Mặc dù có người có thể bắt chước chữ của Vân Ca, nhưng lại không bắt chước được hồn chữ và tinh thần của chữ. Huống chi bức thư này nhìn sao cũng không giống đã có mười hai năm…”
Linh Diên nghe đến đây theo bản năng muốn mở miệng hỏi “Liệu có phải Đỗ Vân Ca chưa chết hay không” lại bị Ninh Thục Viện đưa tay cản lại.
“Hài tử, bất kể phong thư này là bút tích của ai, chỉ dựa vào chữ viết độc nhất vô nhị kia, còn có bộ kim châm, ta đã bằng lòng tin, cũng bằng lòng tuân theo ý trong thư. Ngươi có biết kim châm này đến từ đâu không?”
Lời nói đột ngột của Hi phi nương nương khiến Linh Diên tò mò nhìn sang nàng ấy. Hi phi nương nương nói vậy, chẳng lẽ kim châm này có liên quan tới nàng ấy?
Quả nhiên ——
“Trước khi Vân Ca gặp chuyện không may, nàng ấy từng nhờ ta tìm giúp một người có tay nghề giỏi để chế tạo ra bộ kim châm này. Vì ca ca của ta là nhân tài trong phương diện này nên nàng ấy đã giao chuyện này cho ta xử lý. Món quà này vốn định dùng làm quà sinh nhật cho đứa bé chưa chào đời, không ngờ rằng ta còn chưa kịp đưa cho nàng ấy thì nàng ấy đã…”
Hi phi nói đến đây đã nghẹn ngào vô cùng, nước mắt rơi như thác: “Thế nên trên thế gian này, người biết sự tồn tại của bộ kim châm chỉ có hai người bọn ta, cả bốn nha hoàn của nàng cũng không biết. Làm sao ta cũng không ngờ rằng lời nhờ cậy vô tình của nàng khi ấy vậy mà trở thành chìa khóa mấu chốt xác minh tính trung thực của phong thư này!”
Lời nói của Hi phi lại khiến Linh Diên khủng hoảng: “Nhưng, nhưng không phải tiên hoàng hậu đã, đã…”
Hi phi đột nhiên trông mong nhìn về phía Linh Diên: “Tuy rằng ta cũng hiểu điều này là không thể, nhưng trên đời vốn có rất nhiều chuyện không thể nào dùng ngôn ngữ nói rõ được. Có lẽ, chúng ta có thể mạnh dạn mong thử chăng?”
“Tây Nhã, không được phép nói bậy, người chết sao có thể sống lại được? Lập tức đốt bức thư này ngay, Cừu Trinh đã xem rồi, có giữ lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, sớm muộn gì hoàng đế cũng sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay, khó tránh khỏi hắn sẽ tới chất vấn, chi bằng…”
“Mẫu hậu, sao phải đốt? Nên để hắn ta xem thử, nên khiến hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi. Chữ của Vân Ca, ngoại trừ con biết ra, còn có hắn ta, còn có Cừu Trinh. Bọn họ làm việc ác nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên chịu chút trừng phạt sao?”
Thái hậu nghe đến đó sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Ôn Tây Nhã, con có biết mình đang nói gì không? Một câu tùy tiện của con có thể khiến con chết không có chỗ chôn! Ai gia là thái hậu nước Tư U, con là hoàng phi nước Tư U, sao có thể nguyền rủa hoàng đế như thế? Cho dù vị hoàng đế này sai trái đến đâu cũng là bầu trời hôm nay của Vệ gia chúng ta, nếu trời sụp xuống, nước Tư U chúng ta còn có ngày mai sao? Còn ngươi nữa Linh Diên, ai gia biết ngươi hiểu chuyện hơn người cùng trang lứa rất nhiều, sở dĩ hôm nay cho ngươi thấy chuyện này cũng là nể tình ngươi từng cứu con ta. Hơn nữa thân phận hôm nay của ngươi là Phượng vương phi, là vương phi của nước Tư U chúng ta, ai gia hy vọng lúc nào ngươi cũng nhớ kỹ thân phận của mình!
Chuyện này dừng lại ở đây, không có sự cho phép của ai gia, không ai được nhắc lại nữa. Như Yến, đi đi, đốt thư.
Bất kể là ai cố làm ra vẻ huyền bí sau lưng, ai gia đã nể tình mặt mũi của các ngươi, tôn trọng đề nghị trên thư. Thậm chí còn để Cừu Trinh thấy được phong thư này, cho dù Vân Ca có giận hơn nữa cũng nên thu tay lại rồi. Tha thứ cho những người vô tội kia đi, người bị Án mạng chữ Đỗ trả thù đã nhiều lắm rồi, thật sự không thể tiếp tục nữa. Còn tiếp tục như vậy, người sau lưng có gì khác với hoàng đế năm đó chứ?”
…
Dường như Ôn thái hậu đã suy nghĩ rất nhiều, cằn nhằn linh tinh hồi lâu, có lẽ vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Thượng Quan Tình Hi im lặng nãy giờ bắt mạch của thái hậu, một lát sau lắc đầu với mấy người bọn họ: “Thái hậu chỉ mệt thôi, không sao.”
Như Yến và Thượng Quan Tình Hi cùng đỡ thái hậu lên nhuyễn tháp nằm, sau đó mới xoay người nhìn bọn họ.
“Chắc hẳn tất cả mọi người cũng mệt rồi, có thể quay về thiên điện nghỉ ngơi một lát.”
Ninh Thục Viện và Linh Diên gật đầu, lúc này trong đầu bọn họ rối nùi, quả thực nên tìm chỗ để yên tĩnh.
Như Yến đưa hai người đi, Ôn Tây Nhã và Thượng Quan Tình Hi một trái một phải canh chừng bên cạnh thái hậu.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Tây Nhã yếu ớt lên tiếng: “Lá thư này, là con viết, đúng không?”
Kim châm nàng ấy cất kỹ xuất hiện trong Phật đường của Ninh Thánh cung một cách khó hiểu, nàng ấy không nghĩ ra nguyên do, chỉ có thể tập trung sự chú ý vào người duy nhất có liên quan tới Đỗ Vân Ca.
Thượng Quan Tình Hi đang đắp chăn cho thái hậu thì khựng lại, không phủ nhận, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Tây Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sắc bén trước nay chưa từng có: “Cuối cùng thì ngươi là ai?”
Nếu nàng ta thật sự là con gái của Vân Ca thì không thể nào biết được bí mật giữa nàng ấy và Vân Ca, hơn nữa bút tích của Vân Ca, thật sự không phải người bình thường có thể bắt chước được.
Mặc dù ——
Nàng ta là con gái ruột của Đỗ Vân Ca thì cũng không thể!
Bút tích bắt chước có giống hơn nữa cũng sẽ có thói quen và phong cách của riêng mình, huống hồ gì trình độ thư pháp của Đỗ Vân Ca cho dù Vệ Du Sâm thân là hoàng đế cũng không bằng!
Thượng Quan Tình Hi có chút bất đắc dĩ thở dài, lúc ấy nàng ta chỉ đơn thuần muốn mượn phong thư này để giảm bớt nhuệ khí của người nào đó, đồng thời khiến nàng ta rơi vào khủng hoảng trước nay chưa từng có, sau đó Thượng Quan Tình Hi mới tiện thực hiện sự trả thù của mình.
Đương nhiên trong quá trình đó Thượng Quan Tình Hi còn mượn tay thái hậu và Tây Nhã, thuận đà đưa lễ vật cho con dâu của mình. Tuy nhiên suy cho cùng vẫn kém một chiêu, nàng ta quên mất chuyện kim châm chỉ có nàng ta và Tây Nhã biết. Cũng vì vậy Tây Nhã mới hoài nghi nàng ta.
“Tại sao ngươi không giữ kim châm và Lộng Nguyệt cho mình mà muốn tặng cho một người ngoài cuộc? Thượng Quan Tình Hi, ngươi thật sự là con gái của Đỗ Vân Ca ư? Nói cho ta biết, đừng để ta nghi ngờ ngươi, cũng đừng khiến tất cả kỳ vọng của ta đều tan vỡ…”
Chương 338: Tây Nhã đừng khóc, Vân Ca sẽ rất đau lòng
Thượng Quan Tình Hi quỳ rạp xuống trước mặt Ôn Tây Nhã, ôm nàng ấy đang khóc như một đứa trẻ vào lòng, rồi sau đó dùng âm giọng mà chỉ hai người mới nghe được, nhẹ nhàng nói: “Tây Nhã đừng khóc, Vân Ca sẽ rất đau lòng. Ðừng sợ, ta đã trở về, ta đã sống lại trong cơ thể nữ nhi của ta…”
Tâm trí Ôn Tây Nhã đóng băng vì lời nói này, nàng ấy khựng người, chậm rãi đẩy người đang ôm nàng ấy ra, tỉ mỉ nhìn nàng ta thật kĩ, khóe môi không ức chế được run run: “Ngươi… ngươi sống… sống lại, thật sao?”
Ðôi mắt Thượng Quan Tình Hi đỏ hoe, thận trọng gật đầu với nàng ấy: “Là ta, ta đã trở về, cảm ơn ngươi, tỷ muội tốt của ta, cảm ơn ngươi vì đã đối xử tốt với tỷ mười năm qua như một, Thượng Quan Tình Hi ta xin thề, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ dùng cả sinh mệnh để báo đáp lại mẫu tử hai người!”
Ðôi mắt xinh đẹp của Ôn Tây Nhã ngập nước, nàng ấy khẽ chớp mi, từng hàng nước mắt tuôn trào, nước mắt nhỏ trên mu bàn tay Tình Hi. Hai tỷ muội nhìn nhau một lúc lâu rồi ôm chầm lấy nhau, hai trái tim kề cận sưởi ấm cho nhau.
Phía sau, các nàng hoàn toàn không chú ý đến Ôn thái hậu đang nằm trên giường, đầu ngón tay bà dường như đang cử động…
Hai tỷ muội đang tâm sự với nhau trong Ninh Thánh cung thì tại Vĩnh Ninh cung, toàn bộ cung nữ, thái giám đang quỳ đầy cả sân. Cừu Trinh gần như suy sụp điên cuồng mắng chửi, ngay cả Mộ Hàm cách nàng ta gần nhất cũng bất hạnh bị vạ lây. Có hai cung nữ nhỏ tuổi bị nàng ta đạp đến nôn ra máu, cuối cùng là Mộ Hàm không thể đứng nhìn được nữa, cho giải tán tất cả, chỉ để lại một mình nàng ta đối mặt với nữ nhân vừa đáng thương vừa đáng giận đã sắp nổi điên đến độ tinh thần phân liệt kia.
“Ha ha, Đỗ Vân Ca không chết, nàng ta vậy mà lại không chết, Mộ Hàm, ngươi có thấy không? Ðó là chữ của nàng ta, đó là chữ của nàng ta đó, nàng ta đã trở lại rồi, án mạng chữ Đỗ, nàng thực sự quay về để đòi mạng, ha ha ha!”
“Nương nương, người chết không thể sống lại được, người mệt mỏi rồi, hay là hãy nghỉ ngơi một lát đi?”
“Không, ta không mệt, ta không cần ngủ, giờ nếu ta ngủ thì nữ nhân kia sẽ trở lại tìm ta, ta không ngủ, ta không thể ngủ! Đỗ Vân Ca, ngươi ở đâu, có bản lĩnh thì lộ diện đi, lén lén lút lút như vậy trước giờ đâu phải là tác phong của ngươi!”
Mộ Hàm giật giật khóe môi, thân thể của người đã sớm bị ngươi thiêu thành tro bụi rồi, dù có thật sự bước ra ánh sáng thì ngươi cũng chưa chắc nhận ra được.
Cừu Trinh đúng thật là bị dọa không nhẹ, miệng mãi lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, chốc chốc thì nổi điên, một chốc thì lại cười, một chốc thì lại quỳ dưới đất cầu xin Đỗ Vân Ca tha thứ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ Hàm lẳng lặng đi ra ngoài, tình trạng này của Cừu Trinh thật ra lại ngoài dự liệu của bọn họ. Nữ nhân này không dùng được nữa rồi, không đáng để bọn họ hao tâm tổn trí trả thù như vậy, mới chỉ vậy thôi mà đã chịu không nổi rồi hả? Nàng ta đã vậy thì tuồng tối nay có cần diễn nữa không đây?
Khi tin tức ở Ninh Thánh cung và Vĩnh Ninh cung đến tai Vệ Du Sâm, hắn ta đang bàn luận cùng với các đại thần và hoàng thân quốc thích. Nghe tất cả, hắn ta đột ngột kinh hãi đứng bật dậy: “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa.”
Lưu Thạch nhìn thấy hắn ta như vậy, lập tức nhỏ giọng bẩm lại một lần nữa tin vừa nghe được với hắn ta.
“Thư đâu?”
“Ðã bị thái hậu nương nương tiêu hủy rồi ạ.”
“Trong thư viết những gì?”
“Lão nô không biết, chỉ là nhìn bộ dạng của Trân phi nương nương hiện giờ, chắc là… có liên quan đến tiên hoàng hậu!”
Cả người Vệ Du Sâm chấn động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông ta: “Không biết thì đi thăm dò cho trẫm, tra không được thì đem đầu tới gặp trẫm!”
“Vâng, lão nô tuân chỉ.” Lưu Thạch nơm nớp lo sợ lui xuống.
Vệ Du Sâm cũng không có tâm tình tiếp tục ngồi xuống đàm sự tiếp, bèn lấy cớ trong người không khỏe, đi giá đến Ninh Thánh cung.
Vệ Giới nhìn bóng dáng hai người rời đi, lập tức âm thầm triệu hồi ẩn vệ, chỉ chốc lát sau hắn đã biết chân tướng mọi chuyện. Hắn bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm. Có một vương phi giống như trẻ con đã khiến hắn bi kịch rồi, thế nào mà còn có một vị nương không bớt lo vậy nữa chứ? Chơi đùa như vậy không phải hơi quá rồi hả? Ngay cả chữ viết tay của Đỗ Vân Ca cũng có thể lấy ra, kế đến có phải muốn đại khai sát giới luôn không? Nhưng nàng ta vừa ra tay đã đặt vương phi của hắn trên đống lửa rồi, muốn làm ầm đến thế nào đây?
Vệ Du Sâm đến Ninh Thánh cung lại được báo là thái hậu đã ngủ rồi, vốn hắn ta còn muốn hỏi Như Yên mọi chuyện, nhưng Như Yên căn bản không cho hắn ta cơ hội mở miệng đã phúc thân cáo lui. Trong lòng Vệ Du Sâm dấy lên lửa giận, nhưng đối diện với nha hoàn thân cận của Đỗ Vân Ca, không hiểu sao hắn ta lại có chút chột dạ, hơn nữa chuyện muốn hỏi lại còn liên quan đến thư tay của Đỗ Vân Ca. Chuyện này càng khiến hắn ta thêm tâm phiền ý loạn, rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đổi hướng đến Vĩnh Ninh cung.
Trân phi vốn đã bình tĩnh hơn, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Du Sâm đã vội điên cuồng túm lấy hắn ta, khóc lóc la lớn: “Hoàng thượng, nàng ta đã trở lại, nàng ta thực sự đã trở lại rồi, thiếp đã nhìn thấy thư của nàng ta rồi, đó là chữ của nàng ta, đó là chữ viết của Đỗ Vân Ca đó! Nàng ta đến tìm chúng ta báo thù đúng không? Màn án mạng chữ Đỗ kia cũng là do nàng ta tỉ mỉ bày ra đúng không? Thật đáng sợ, thật đáng sợ, hoàng thượng, thiếp thân thực sự rất sợ, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cừu Trinh phát cuồng khiến sắc mặt Vệ Du Sâm vốn đã ám trầm giờ càng thêm lạnh lẽo, hơn nữa khi nghe đến từ “chúng ta”, ánh mắt hắn ta nhìn nàng ta mang theo vô số lưỡi dao sắc bén, dáng vẻ như chỉ hận không thể vạn tiễn xuyên tâm Cừu Trinh.
Mộ Hàm đứng một bên thầm cười lạnh. Chó, rốt cuộc cũng có ngày cắn lại chó rồi, nhỉ?
“Ngươi xác định đó là bút tích của nàng ấy mà không phải là do người khác bắt chước bịa đặt ra?”
Ôm một tia hy vọng cuối cùng Vệ Du Sâm đột nhiên kéo Cừu Trinh đang bối rối qua, nắm chặt lấy cằm nàng ta, buộc nàng ta phải nhìn thẳng hắn ta. Cừu Trinh bị hắn ta siết chặt cằm, đau đến mức ngân ngấn nước mắt, lại vẫn dùng sức gật đầu thật mạnh.
“Chữ của nàng ta sao thiếp có thể nhìn lầm được? Hoàng thượng, thiếp đã ở cạnh nàng ta đến sáu năm đấy, không thể nào nhìn sai chữ được, không thể nào sai được!”
Vệ Du Sâm hít sâu một hơi, lập tức đẩy nàng ta ra, sau đó không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một lần, sải bước rời đi. Mộ Hàm để ý, khi hắn ta bước xuống bậc thềm, rõ ràng đã lảo đảo bước chân, suýt nữa thì té ngã.
Ha ha, rốt cuộc cũng biết sợ rồi?
Nhìn thấy Cừu Trinh ngã soài trên mặt đất, nước mắt đầy mặt, ngón tay Mộ Hàm khẽ động, một túi bột phấn màu trắng lẳng lặng được rắc vào tách trà của nàng ta.
“Nương nương, người như vậy là không được đâu, như vậy thì sao tối nay có thể tham gia quốc yến chứ? Một yến tiệc quan trọng như vậy, sao có thể thiếu nương nương được? Người hãy mau uống chén trà thấm họng đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt một chút, quên hết mấy chuyện không vui đó đi.”
Cừu Trinh ngơ ngác nhìn Mộ Hàm: “Thực, thực sự có thể quên hết sao?”
Mộ Hàm nở nụ cười dịu dàng với nàng ta: “Chỉ cần nương nương không nghĩ đến nữa thì tự nhiên có thể quên ngay, người hãy uống chén trà này đi.”
Cừu Trinh nhìn chén trà gần ngay trước mắt, theo bản năng liếm đôi môi khô khốc rồi sau đó thuận tay nhận lấy, uống cạn. Nhìn thấy nước trà đi vào yết hầu nàng ta, đáy mắt Mộ Hàm hiện lên ý lạnh khó có thể phát hiện.
Uống đi, uống đi, uống cạn nó, rồi ngươi sẽ quên hết tất cả mọi chuyện.
Trong Ninh Thánh cung, Linh Diên lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, đúng lúc đó thì ám vệ của Vệ Giới mời nàng đến Lan Ðình hiên nơi Lan quý nhân đã ở lúc trước.
Linh Diên nhìn thấy Vệ Giới, cứ như đã gặp được người tâm phúc vậy, nàng lập tức chạy tới lôi kéo tay hắn, khẩn trương hỏi: “Sao ngươi lại không ở chính điện?”
“Hoàng thượng biết Ninh Thánh cung xảy ra chuyện, vội vội vàng vàng rời đi. Sao lại thế này?”
Linh Diên cũng không hiểu chuyện gì: “Ta cũng không biết, chỉ biết nguyên do là từ một phong thư, có bằng chứng xác thực đó là do tiên hoàng hậu đích thân viết, nói muốn tặng một bộ kim châm và Lộng Nguyệt cho ta. Kim châm đã được Hi phi nương nương chuyển đến tay ta, chỉ là Lộng Nguyệt thì thế nào ta cũng không dám nhận.”
Còn chưa nhận đã gây tranh cãi như vậy rồi, nếu thực sự nhận thì không biết còn gây sóng gió gì nữa. Hơn nữa…
“Sao có thể có chuyện này nhỉ? Ngươi nói xem, đang yên đang lành sao lại có thể xuất hiện thư tay của tiên hoàng hậu chứ? Không phải nàng ấy đã chết rồi sao, đã mười hai năm rồi, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
“Trước hết ngươi đừng sốt ruột.”
“Sao ta có thể không sốt ruột được, ngươi nói xem có phải có kẻ cố ý muốn hãm hại ta hay không? Sao lại người nào không chọn, chỉ nhắm vào ta chứ? Như vậy rõ ràng là muốn dồn ta vào chỗ chết mà, ai chẳng biết hoàng thượng vẫn còn tình cảm với tiên hoàng hậu chứ? Lộng Nguyệt được yêu quý như vậy, dựa vào cái gì lại tặng cho ta?”
Vệ Giới giật giật khóe miệng, nếu nương hắn biết “ý tốt” của mình lại biến thành “hãm hại” trong miệng Linh Diên, không biết có giật mình đến mức đánh rơi đồ không? Lòng tốt bị coi là chuyện xấu, vị nương này sau khi chuyển thế đầu thai lại càng giống một đứa trẻ hơn nữa.
“Nếu đã cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.”
“Nhưng đó là di vật của tiên hoàng hậu mà, dù có thế nào thì cũng không tới phiên ta đâu!”
“Có lẽ là như lời trên thư thì sao? Ngươi mới là người thích hợp nhất?”
“Ngươi đừng, đừng làm ta sợ nhá.”
Vệ Giới hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy khoang miệng mình hơi khô khốc, nếu không phải sợ sẽ làm nàng kinh sợ thì hắn thật sự muốn nói hết tất cả chân tướng cho nàng rồi.
Chương 339: Quả báo đến thật đúng lúc
“Được rồi, hiện tại mệnh lệnh của thái hậu cũng đã hạ xuống, cho dù ngươi muốn từ chối cũng không có biện pháp. Huống chi, giờ kể cả là trên triều hay hậu cung cũng đã lan truyền hết rồi.”
Linh Diên bày vẻ mặt như đưa đám nhìn hắn: “Vậy làm sao bây giờ? Đợi đến yến tiệc tối nay không phải tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ta sao? Da mặt ta dù có dày đến thế nào, có đen thì cũng không chịu nổi sự chú ý như vậy đâu! Hừ, đừng để ta biết ai giở trò quỷ sau lưng, nếu để ta biết được thì lão nương hạ độc chết nàng ta!”
Lần này không chỉ khóe miệng Vệ Giới run rẩy nữa mà cả khóe mắt cũng co rúm lại. Thượng Quan Tình Hi ơi là Thượng Quan Tình Hi, người thật đúng là rảnh rang thích đi kiếm thêm chuyện mà!
Đại khái là vì đột nhiên Ninh Thánh cung tuôn ra thư tín của tiên hoàng hậu nên trên triều và hậu cung đồng loạt im lặng. Ai cũng không dám phạm vào cấm kỵ này, đều lẳng lặng chờ đến giờ cung yến tối nay bắt đầu. Đợi mãi trời mới chuyển tối, mí mắt Linh Diên lại đột nhiên giật giật.
“Không hiểu sao ta cứ có cảm giác tối nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, ngươi nói xem, đừng bảo là sẽ xảy ra chuyện gì thật chứ?”
“Có lẽ vậy, tối nay nhớ cứ tùy cơ ứng biến theo tình hình, đừng cậy mạnh.”
Vệ Giới vừa dứt lời, Linh Diên theo bản năng rùng mình: “Không thể nào, thật sự sẽ có chuyện lớn xảy ra sao?”
“Ừm.” Những người khác thì không rõ, dù sao thì bên Thượng Quan Tình Hi hẳn là sẽ có bày trò gì rồi.
“Là, là Long đế quốc phải không?”
Vệ Giới nhướng mày: “Sao lại nói như vậy?”
“Cơ hội đó, đêm nay cũng hệt như thịnh hội bốn nước một năm trước, chính là cơ hội tốt để một lưới bắt trọn.”
“Tại sao phải một lưới bắt trọn?”
Vệ Giới hỏi lại, ngay lập tức hỏi Linh Diên: “Đúng rồi, hiện giờ người kia chỉ như chó nhà có tang thôi, giờ đã khác rồi, hắn ta đến Long đế quốc hẳn là liên hợp với chúng ta, mà không phải…”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời: “Tức là vương gia ngài đã sớm tính đến chuyện này rồi đúng không?”
“Vậy, vậy đêm nay bọn họ có xuất hiện không?”
Hai mắt Vệ Giới âm u, phảng phất như đêm tối thăm thẳm, không thể nhìn ra điểm cuối: “Khó nói lắm, có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không đến. Cũng may… nên đến thì cứ đến. Sao ngươi lại đột nhiên hỏi vậy?”
Linh Diên bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi đừng quên, Hồng Tà vẫn chưa chết, hắn ta lại là người của đại hoàng tử, chỉ cần hắn ta còn thì bệnh độc có thể lây lan bất cứ lúc nào, đừng nói đại lục bốn phía, ngay cả Long đế quốc cũng sẽ trở thành một tòa thành chết.”
Sự đáng sợ của độc tang thi Vệ Giới cũng đã đích thân thể nghiệm, giờ nghe Linh Diên nhắc đến hắn mới đột nhiên phản ứng lại: “Vậy ngươi cứ tinh luyện ra giải dược trước đi.”
Linh Diên lắc lắc đầu: “Độc tang thi không ngừng tiến hóa, sự kiện của Tứ Phương lần trước chỉ là bán thành phẩm mà thôi, đến Bất Dạ thành thì đã là thành phẩm rồi. Giờ đã qua gần một năm, sao lại chỉ có thể dừng ở giai đoạn trước kia được? Huống chi, nghe nói Hồng Tà này còn có một vị sự phụ thần thông quảng đại nữa!”
Nàng có dự cảm, lần này đại hoàng tử đến, đứng mũi chịu sào chính là nước Tư U bọn họ, không vì gì khác, chỉ vì nàng ở đây thôi. Nàng có thể nghĩ ra thì đương nhiên Vệ Giới cũng nghĩ tới, vốn hắn còn nghĩ bên Linh Diên có thuốc giải, nhưng không thể ngờ được loại độc này lại có thể tiến hóa, nếu vậy thì chỉ sợ như sắp xếp trước đó còn xa mới đủ.
“Ngươi cũng đừng lo, vậy đi, ngươi đến ngự hoa viên trước, ta đi an bài một chút.”
“Không phải ngươi đã an bài ổn thỏa rồi sao? Bên ta đã xong hết rồi, chỉ cần đợi tín hiệu của ta thì sẽ vào cung, bên ngươi thì…”
“Cần bố trí lại một ít chi tiết, cơ bản mọi người đều đã về vị trí rồi, nhưng vì bọn họ đột nhiên tạo ra khủng hoảng nên ta phải đi an bài lại một chút.”
“Được, vậy ngươi cẩn thận một chút.”
Hai người đã ăn ý đến mức chẳng cần nói ra là sẽ an bài thế nào, nếu Vệ Giới đã biết thân phận của Linh Diên thì tự nhiên cũng có thể đoán được đại khái bố trí của nàng. Về phần của Vệ Giới thì có lẽ phải nghĩ cách để những người này vào cung trước đã.
Hai vợ chồng một trước một sau rời khỏi Lan Đình hiên, trong lòng Linh Diên đang nghĩ đến chuyện của Hồng Tà nên không để ý rằng mình đang đi sai hướng. Mà hai người An Ny và An Huệ lại không quen đường trong cung, tiểu thái giám đi theo cũng chỉ nghĩ vương phi muốn đi đến chỗ khác mà thôi. Vậy nên chẳng ai nhắc nhở cả, cứ thế bất tri bất giác, Linh Diên đã đi đến một nơi hẻo lánh trong cung.
Đợi đám người Linh Diên phản ứng lại thì phát hiện mình đã bị bao vây rồi. Đứng trước mặt nàng là một nam nhân dáng người cao to, mặc một thân trường bào màu đen. Hắn đứng ẩn trong bóng tối, tuy Linh Diên không thấy rõ mặt hắn nhưng lại có thể cảm nhận được đôi mắt đen kia đang âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Linh Diên hơi sững sờ, một cơn lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện nhanh như ánh chớp, nàng thốt ra hai chữ…
Giờ Dậu, cung nhân khắp nơi bắt đầu lục tục tiến vào ngự hoa viên. Ôn thái hậu cùng Hi phi, Dung vương phi, Thượng Quan Tình Hi, Như Yến và một số phu nhân triều thần cũng lần lượt ngồi vào chỗ. Sau khi thái hậu ngồi xuống, gần như tất cả nữ quyến đều đã đầy đủ, ngay cả Trân phi cũng không biết từ khi nào đã ngồi vào chỗ của mình. Chỉ là nàng ta ngày thường luôn phô trương nổi bật giờ lại âm trầm ít nói hẳn, không biết đang nghĩ gì. Hai mắt nàng ta dại ra, Hi phi thầm nghĩ có lẽ nàng ta thực sự bị dọa sợ rồi, chẳng thèm nhìn nữa, thậm chí còn thầm cảm thán, quả báo đến thật đúng lúc mà!
Thượng Quan Tình Hi âm thầm quan sát bốn phía, mãi vẫn không tìm được Linh Diên, khẽ nhíu mày. Lúc này, từ xa truyền đến tiếng thỉnh an, mọi người lục đục nhìn qua, đồng loạt đứng dậy quỳ xuống. Vệ Du Sâm cùng Vệ Tử Hằng và Vệ Giới đang tiến vào ngự hoa viên. Thấy vậy Thượng Quan Tình Hi càng nghi hoặc, ngay cả Vệ Giới cũng đến rồi, vậy Linh Diên đâu?
Vệ Du Sâm hô một tiếng bình thân, lúc này mọi người mới lục tục ngồi xuống. Tuy tất cả nữ quyến đều ngồi bên trong, ở giữa có một dãy hoa cỏ ngăn cách, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ khu vực yến tiệc ngoài của nam nhân. Khi Vệ Giới liếc đến chỗ ngồi bên cạnh Dung vương phi trống không, ánh mắt hắn trầm xuống.
Sao lại thế này? Không phải nha đầu kia sẽ đến đây trước hắn hay sao? Sao đến giờ này rồi mà vẫn chưa đến?
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng báo “Phượng vương phi giá lâm”. Ngay sau đó, Linh Diên cùng các cung nữ đi vào hoa viên, tư thái vô cùng khoan thai, ngoan ngoãn thỉnh an hoàng thượng và thái hậu.
Vốn Vệ Du Sâm đã rất bất mãn với Linh Diên, không ngờ lại vào lúc này có thể quơ được điểm sai lớn thế này của nàng, hắn ta nào có thể dễ dàng buông tha được, bày vẻ mặt âm trầm nhìn nàng: “Sao Phượng vương phi đến muộn lại còn khoan thai như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không biết quốc yến bắt đầu giờ nào sao? Để mọi người chờ một mình ngươi, như vậy có được hay không hả?”
“Nô tỳ biết tội, xin hoàng thượng hãy giáng tội.” Linh Diên không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ xuống, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không e ngại gì cả.
Vốn tưởng Linh Diên sẽ giải thích một hai câu, Vệ Du Sâm bị những lời chủ động thỉnh tội của nàng chặn lại không thể nói lời nào. Đang muốn khiển trách hai câu lấy lệ thì giọng nói không nhanh không chậm của Ôn thái hậu bên phải đã vang lên: “Được rồi, ngày trọng đại như vậy, mọi người đều đợi hoàng thượng mở màn đây. Đứa nhỏ này lần đầu tiên vào cung, khó tránh khỏi đi nhầm đường. Diên Nhi, mau tạ ơn hoàng thượng đi.”
Mí mắt Linh Diên cũng chẳng thèm nâng đã cung kính quỳ xuống tạ ơn Vệ Du Sâm. Những lời đã đến bên miệng của Vệ Du Sâm cũng bị chặn lại phải nghẹn nuốt xuống, chán ghét phất phất tay với nàng, lúc này Linh Diên mới vội vàng đi đến vị trí của mình. Trong lúc đó cũng có không ít người liếc mắt quan sát nàng, Linh Diên cũng chẳng thèm để tâm, chỉ đến cạnh thái hậu thỉnh an tạ ơn, rồi bị Dung vương phi kéo ngồi xuống cạnh mình. Từ đầu đến cuối, chưa từng liếc nhìn Vệ Giới đến một cái.
Vệ Giới nhíu chặt mày, cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ. Hắn chỉ nghĩ Linh Diên đang căng thẳng nên ra vẻ nặng nề thôi, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng Dung vương phi gần nàng nhất, khi tự tay rót trà cho Linh Diên đã vô tình chạm vào tay nàng, xúc cảm lạnh lẽo kia khiến bà hơi rụt người, rồi sau đó cau mày, nắm chặt tay nàng.
“Thất đệ muội, sao tay ngươi lại lạnh như vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không?”
Linh Diên bình tĩnh thản nhiên rút tay mình lại, cũng không thèm nhìn Dung vương phi một cái, lạnh lùng nói: “Ta không sao.”
Dung vương phi nghe giọng nói khàn khàn của nàng, không khỏi lạnh sống lưng, còn muốn nói gì đó thì mũi đã ngửi được mùi thịt thối thoang thoảng. Bà theo bản năng che mũi lại, sau đó trộm nhìn Linh Diên bên cạnh một cái, cứ có cảm giác hình như có gì đó không đúng.
Là ảo giác của bà sao? Sao cứ thấy thất đệ muội giờ hơi là lạ? Hơn nữa mùi lạ kia, hình như là truyền tới từ trên người nàng.
Đúng lúc này, Vệ Du Sâm lại tuyên bố bắt đầu quốc yến, cả ngự hoa viên trong chớp mắt đã náo nhiệt hẳn lên. Quốc yến chỉ đơn giản là mọi người cùng nhau dùng tiệc, nổi nhạc, thuận tiện thảo luận tương lai đất nước, vừa nhàm chán vừa không thú vị. Sau khi khu yến tiệc của nam nhân kết thúc màn ca múa lại bắt đầu kính rượu nhau. Bên của nữ quyến lại im lặng hơn nhiều, nhưng cũng có không ít người nhỏ giọng tâm sự.
Chương 340: Ngọc mỹ nhân trúng độc!
Hạ Vân Hà cũng không ngồi cùng một chỗ với Linh Diên, vốn giờ Linh Diên mà rời khỏi Ninh Thánh cung thì nàng ta cũng không được thoải mái.
Muốn cùng lên thì lại bị nha hoàn bên người nàng ngăn trở, nói cái gì mà vương phi nhà nàng có việc, không tiện mang theo nàng ta.
Đúng là nói dối, trong cung này thì có gì mà không tiện?
Nếu không vì gương mặt này của nàng thật sự quá khó coi, nàng ta còn cho rằng nha đầu kia định làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài chứ?
Vốn còn nghĩ nàng ta sẽ được ngồi một chỗ với vương gia, không ngờ nàng lại tới muộn, chỉ tiếc hoàng thượng không xử lí nàng, haizz, không công lỡ mất cơ hội chế giễu.
Lúc Hạ Vân Hà ở bên cạnh ngẩn người thì đã có không ít người cung kính đi lên vị trí cao nhất, hành lễ vấn an với đám người Ôn thái hậu.
Hạ Vân Hà suy nghĩ một chút, cũng quả quyết đứng dậy. Dù nàng ta đã tới kinh thành nhiều năm nhưng cơ hội để thật sự bước ra ngoài như này lại quá ít, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi kính trà cho thái hậu, Hi phi, Tinh phi, Hạ Vân Hà cũng muốn dâng trà cho Trân phi, không ngờ, nàng ta quỳ ở đó nửa ngày lại không được đáp lại, khiến sắc mặt nàng ta đỏ thẫm ngay tại chỗ, lúng túng nhìn về phía Mộ Hàm cũng đang lạnh mặt.
“Mộ cô cô, nương nương đây là sao vậy?”
Mộ Hàm thấy Cừu Trinh giữ nguyên tư thế này từ đầu đến cuối, cũng cảm thấy kỳ quái: “Có vẻ nương nương thấy không thoải mái, Hạ trắc phi mau đứng lên.”
Nói xong, bước lên phía trước nhận chén trà của Hạ Vân Hà, nàng ta cảm kích nhìn Mộ Hàm, lo lắng nhìn Trân phi mặt không cảm xúc: “Có cần phải mời thái y đến nhìn một lát không?”
“Ừm, Hạ trắc phi không cần phải hao tâm tổn trí, chốc nữa nô tỳ sẽ đưa nương nương trở về, có lẽ hôm nay thấy mệt mỏi.”
Hạ Vân Hà cũng không nói thêm gì nữa, buồn bực liếc nhìn Cừu Trinh, được Đỗ Quyên nâng đỡ ra khỏi bàn của Cừu Trinh.
Kế đó đi tới bên cạnh Linh Diên, vái chào nàng: “Tỷ tỷ?”
Linh Diên không thèm nhấc mí mắt lên, thậm chí khi thấy có người cản lại ánh sáng chỗ mình còn không vui cau mày: “Ngươi đứng chỗ này làm gì? Cản trở ta!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là Hạ Vân Hà đang đứng trước mặt nàng, trên mặt lúc xanh lúc trắng.
“Tỷ tỷ, thiếp thân, thiếp thân chỉ muốn kính tỷ tỷ chén trà.”
“Ta không uống trà.”
Hạ Vân Hà: …
Mọi người: …
Dung vương phi thấy Linh Diên thật sự biểu hiện ra mình không có kiên nhẫn, lòng lo lắng càng không yên, bà nhìn Hạ Vân Hà, lại liếc nhìn Linh Diên, đánh bạo hỏi: “Thất đệ muội, đây là Hạ trắc phi, ngươi quên rồi?”
Hạ trắc phi?
Linh Diên thờ ơ nghiêng đầu qua, liếc nhìn Hạ Vân Hà: “A, Hạ trắc phi?”
Hạ Vân Hà lập tức nở nụ cười: “Tỷ tỷ, uống chén trà?”
“Rõ ràng ngươi còn già hơn so với ta, sao lại gọi ta là tỷ tỷ? Uống trà? Chẳng phải là đã nói cho ngươi biết ta không uống trà rồi à? Nữ nhân nhà ngươi bị sao vậy hả? Không nhìn ra được sắc mặt của người hay sao?”
“Thiếp…” Hạ Vân Hà cảm thấy mình sẽ khóc mất, là nàng ta chiếm gì của Linh Diên sao? Sao cảm giác phong cách của nàng đột nhiên biến chuyển vậy?
“Được được được, không uống, không uống, nào nào nào, Hạ trắc phi, bổn vương phi đã trông đợi chén trà này của ngươi lâu lắm rồi, thấy tỷ muội các ngươi tình thâm như thế, tất cả mọi người đều rất hâm mộ đấy. Phượng vương phi tuổi còn nhỏ, ngươi đừng chấp nhặt với nàng ấy, ha ha, cho ta đi!”
Vốn Hạ Vân Hà chịu lạnh nhạt chỗ Trân phi nên lòng đã chán nản một nửa, không ngờ Linh Diên thường ngày cực kỳ giữ thể diện cho nàng ta, nay lại đột nhiên nổi đóa với nàng ta. Nhất thời khiến nàng ta phẫn nộ, lại không cam lòng.
Linh Diên này có ý gì?
Nàng không biết mình đang làm cái gì sao?
Đứng trước mặt mọi người không cho nàng ta thể diện thì nàng được danh tiếng tốt nào sao?
Não rút à?
Khi mọi người đang tập trung lực chú ý trên người Linh Diên, Ngọc mỹ nhân vốn đang ngồi trước một bàn đồ ăn ngon lại đột nhiên ôm bụng, đau đớn giãy giụa.
Nha hoàn Đông nhi bị cử động của nàng ta dọa hoảng sợ, thử đỡ nàng ta dậy, không ngờ cơn đau kéo tới khiến cả người Úc Yên nằm liệt trên mặt đất, ôm cái bụng sôi sục của mình.
Thấy một màn như vậy, các nữ quyến xung quanh sợ hãi. Mặt mũi họ trắng bệch, thét lên hô ngự y, nhất thời loạn thành một đoàn.
Mà Úc Yên kêu rên không đến một phút đồng hồ thần chí đã bắt đầu không rõ. Thái y chưa tới đây, Dung vương phi đang muốn thúc giục Linh Diên đi qua nhìn, nhưng Linh Diên lại coi như không thấy được tình huống quanh mình, không nhanh không chậm cầm đũa gắp rau ăn cơm.
Tình huống này giống hệt như lúc đối phó với Hạ Vân Hà, đặc biệt là nàng ta có cảm giác mùi hôi thối này hình như càng ngày càng nồng.
Trong lòng càng thêm bất an, hết lần này tới lần khác nàng ta không biết phải làm sao bây giờ, cũng không thể đến hỏi nàng là có phải trên người ngươi đã dính cái gì?
Hơn nữa, nàng ta cảm thấy Linh Diên sau khi rời khỏi Ninh Thánh cung có gì đó không giống trước lắm…
Đến cùng là lạ ở chỗ nào đây?
Ngay lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thượng Quan Tình Hi đã chủ động đi tới, xem kĩ phía dưới, không khỏi chấn kinh.
“Ôi trời, Ngọc mỹ nhân chảy máu, chảy máu nhiều quá.”
Vừa mới đó còn không thấy máu, lúc này mới qua cái chớp mắt, dưới thân Úc Yên đã nhuộm đầy máu, mùi máu tươi gay mũi khiến người khác buồn nôn.
Những ai nhát thì cứ thế mà hôn mê bất tỉnh, còn có mấy người không chịu được mùi máu thì nôn trực tiếp tại chỗ.
Dung vương phi đến gần vừa ngửi được, lập tức nhíu mày. Mùi này, sao lại giống mùi trên người Linh Diên đến vậy?
“Xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền từ trên đầu xuống.
Vệ Du Sâm đã đến, thấy Úc Yên ngã vào trong vũng máu, sắc mặt đột ngột biến đổi, theo bản năng cúi xuống ôm Úc Yên vào lòng: “Thái y đâu? Thái y, thái y!”
Nói xong tự mình mang người rời khỏi hiện trường, để lại chúng nữ quyến ngơ ngác nhìn vết máu đầy đất, không biết phản ứng ra sao.
Chỉ có Thượng Quan Tình Hi một lần lại một lần nhìn vết máu dưới đất, trong phút chốc sắc mặt thay đổi mấy lần.
Đây không phải thuốc của nàng, thuốc của nàng không độc ác như vậy. Hơn nữa, mục tiêu của nàng không phải hài tử trong bụng kia, sao đột nhiên lại chảy nhiều máu như vậy?
“Nhìn lượng và sắc đen của máu, sợ là lúc này Ngọc mỹ nhân lành ít dữ nhiều.”
“Đúng là loại độc bá đạo! Là ai? Là ai đã ra tay trước bọn họ một bước?”
Thậm chí nàng ta còn chưa kịp kéo Cừu Trinh xuống nước nữa là, rốt cuộc ai là người gây nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch của nàng ta?
Thượng Quan Tình Hi đột nhiên đứng dậy, đôi mắt lạnh liếc nhìn bốn phía, cuối cùng nàng ta phát hiện, khi tất cả mọi người đang loạn cào cào ở đây, Linh Diên lại không coi ai ra gì ngồi tại chỗ, nàng đang làm cái gì?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này thái hậu được Hi phi nâng tới, xen ngang Tình Hi, nóng nảy hỏi thăm.
“Trúng độc, Ngọc mỹ nhân nàng ấy, chỉ sợ không cứu sống được.”
Nhớ lại bộ dáng gấp gáp của Vệ Du Sâm, nội tâm Thượng Quan Tình Hi dâng lên cơn trào phúng.
Thì ra, ân cần của hắn ta cũng không chỉ dùng trên người nàng ta, đúng là hắn ta vẫn còn rất quan tâm nữ nhân giống nàng ta đến tám phần kia.
Vệ Giới đứng nhìn từ xa, phát hiện cái người bình thường nóng nảy nhất giờ lại như đã thay đổi thành người khác, coi là việc không liên quan đến mình lại còn có tâm trạng nuốt trôi cơm?
Không đúng, cực kỳ không hợp lý. Vệ Giới lập tức phân phó Thanh Thần kêu ám vệ của Linh Diên đến đây, muốn hỏi trước đó nàng đã đi đến đâu.
Nhưng Thanh Thần lại hoảng sợ phát hiện, không làm sao liên lạc được với bốn người đó.
“Không ổn, vương gia, có khả năng đã xảy ra chuyện!”
Thanh Thần chưa dứt lời, ngự lâm quân đã rầm rập chạy theo hướng Vệ Du Sâm vừa rời đi: “Có thích khách, có thích khách!”
Phía trước vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, cũng truyền ra lời cầu cứu hốt hoảng, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Tình huống gì đây? Sao lại còn có thích khách?
Không phải nói là Ngọc mỹ nhân trúng độc hay sao?
Chuyện này hậu cung đã sớm thấy nhưng không hề thấy kỳ lạ, sao lại còn cả…
Chờ đến khi những võ tướng giữa các đại thần nghe thấy tiếng đánh nhau, nguyên cả một đám sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Không đúng, thật sự có thích khách, mọi người cẩn thận, người tới, người tới đây mau!”
Vệ Giới định đi về hướng Vệ Du Sâm đang gặp chuyện không may, mà khi khóe mắt nhìn quét qua, Linh Diên vốn đang ngồi tại chỗ của nàng lại đột nhiên xuất hiện bên người Ôn thái hậu. Hơn nữa còn ra tay bóp chặt cằm bà, hắn mới giật mình. Thì ra không phải giác quan của hắn có vấn đề, mà quả nhiên là người này có vấn đề.
Khi hắn nhìn thấy ánh mắt sắc bén lạnh như băng của đối phương, hắn thấy rõ khóe miệng nàng dâng lên ý cười châm biếm.
“Ai cũng không được phép di chuyển, cử động một cái, đầu bà lão này liền bị vặn mất, không tin, các ngươi cứ thử xem!”
Ôn thái hậu bị động tác thình lình của Linh Diên dọa sợ, bà ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Linh Diên: “Đứa nhỏ này, ngươi đang làm gì vậy?”
“Không, thái hậu nương nương, nàng ta không phải là Linh Diên. Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”
Vệ Giới chưa kịp quát lệnh dừng lại, Thượng Quan Tình Hi đã kích gầm nhẹ với nàng ta.
Ngay cả Dung thân vương có hoàn nghi với Linh Diên cũng bất giác hô lên: “Độc của Ngọc mỹ nhân, là ngươi bỏ đúng không?”
Người nọ vẽ ra một nụ cười quỷ dị: “Bổn tọa chỉ tiện tay bắn ra, ai biết rơi vào chỗ nào chứ.”
Ôn thái hậu lại hòa nhã vẫy tay với nàng: “Sở dĩ tặng Lộng Nguyệt cho ngươi, bộ kim châm kia cũng tặng cho người đều là vì chủ nhân của bọn nó đã đồng ý. Thế nên ngươi cứ an tâm cất đi. Bây giờ đừng nói là Cừu Trinh, cho dù hoàng thượng cũng không thể nói nửa chữ không.”
Chủ nhân của kim châm và Lộng Nguyệt?
Chẳng lẽ chủ nhân của kim châm này cũng, cũng là tiên hoàng hậu?
Theo bản năng, Linh Diên nhìn sang Hi phi.
“Đúng vậy, bộ kim châm này cũng là di vật của tiên hoàng hậu, chỉ có điều rất ít người biết mà thôi. Năm đó y thuật của tiên hoàng hậu cũng vang danh khắp thiên hạ, bộ kim châm này là nàng ấy nhờ ta tốn thời gian rất lâu mới tạo thành, vô cùng quý giá. Nhưng nếu tiếp tục đặt ở chỗ của ta, chỉ sợ không thể phát huy được hiệu quả của nó, chẳng bằng tặng nó cho người thích hợp hơn.”
Linh Diên nghe xong chẳng những không đội ơn đội đức mà còn tự nhiên sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.
Di vật của tiên hoàng hậu, được chính nàng ta đồng ý?
Đệch, ai có thể nói cho nàng biết cuối cùng những lời này có nghĩa là gì không?
Không biết có phải vẻ mặt của Linh Diên quá chân thực hay không, chân thực đến mức cho dù Thượng Quan Tình Hi muốn xem nhẹ cũng không được.
Ở góc độ những người khác không thấy được, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ta thoáng cái nở nụ cười xấu xa.
Hì hì, thì ra đùa bỡn con dâu trong lòng bàn tay lại thú vị như vậy!
Thường ngày trông nhãi con này rất to gan, đặc biệt là khi chữa trị cho bệnh nhân cũng rất giỏi, nhanh tay đến mức cả nàng ta cũng cảm thấy không bắt kịp. Nhưng sao tiến cung rồi lại trở nên sợ hãi rụt rè chứ? Chẳng lẽ đứa nhỏ này cố ý sao?
Tiên hoàng hậu, đồng, đồng ý hả?”
Linh Diên chật vật nuốt nước miếng, nhìn về phía Ôn thái hậu và ho: “Lời, lời này có nghĩa là…?”
Đúng là nàng xuyên đến, cả thi thể cũng không sợ, nhưng, nhưng vì cái quái gì mà những lời này lại tạo nên bầu không khí kinh khủng như vậy?
Dù sao tiên hoàng hậu đã chết mười hai năm rồi mà!
Nghe nói, hôm đó nàng ta mặc một bộ phượng trang đỏ chót.
Nghe nói, hôm đó nàng ta bị lửa thiêu.
Nghe nói, hôm đó nàng ta còn bị móc rỗng bụng.
Tình trạng cái chết nào chỉ là thê thảm?
Quả thực là chỉ cần nhớ tới đã tê cả da đầu!
Nhưng bây giờ bọn họ lại nói cho nàng biết, tiên hoàng hậu để lại những vật này cho nàng.
Nàng từng nghe nói đến chuyện nữ quỷ áo đỏ báo thù, nhưng chưa từng nghe nói nữ quỷ áo đỏ trở về tặng đồ.
Điều này sao có thể khiến nàng không sợ hãi cho được?
Ôn thái hậu, Như Yến và Hi phi nhìn thấy phản ứng của Linh Diên, không khỏi ngầm hiểu mà cười. Chung quy vẫn là một đứa bé, nhìn nàng bị dọa kìa. Có điều bọn họ nghĩ tới mình lúc trước cũng kinh sợ khi nhìn thấy phong thư này, quả thực không tốt hơn người ta bao nhiêu liền bình thường trở lại.
“Cũng không có gì, chỉ là sáng nay trong Phật đường của ai gia đồng thời xuất hiện phong thư này, kim châm và Lộng Nguyệt. Trong thư nói rõ giao những vật này cho ngươi.”
Linh Diên chật vật nuốt ngụm nước bọt, theo bản năng ngẩng đầu hỏi: “Tiên hoàng hậu đã qua đời mười hai năm, mà nay Linh Diên còn chưa quá mười một tuổi, sao có thể lưu lại phong thư này được?”
“Ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bọn ta cũng vậy. Nhưng chữ trên bức thư đúng là của Vân Ca, không sai đi đâu được. Mặc dù có người có thể bắt chước chữ của Vân Ca, nhưng lại không bắt chước được hồn chữ và tinh thần của chữ. Huống chi bức thư này nhìn sao cũng không giống đã có mười hai năm…”
Linh Diên nghe đến đây theo bản năng muốn mở miệng hỏi “Liệu có phải Đỗ Vân Ca chưa chết hay không” lại bị Ninh Thục Viện đưa tay cản lại.
“Hài tử, bất kể phong thư này là bút tích của ai, chỉ dựa vào chữ viết độc nhất vô nhị kia, còn có bộ kim châm, ta đã bằng lòng tin, cũng bằng lòng tuân theo ý trong thư. Ngươi có biết kim châm này đến từ đâu không?”
Lời nói đột ngột của Hi phi nương nương khiến Linh Diên tò mò nhìn sang nàng ấy. Hi phi nương nương nói vậy, chẳng lẽ kim châm này có liên quan tới nàng ấy?
Quả nhiên ——
“Trước khi Vân Ca gặp chuyện không may, nàng ấy từng nhờ ta tìm giúp một người có tay nghề giỏi để chế tạo ra bộ kim châm này. Vì ca ca của ta là nhân tài trong phương diện này nên nàng ấy đã giao chuyện này cho ta xử lý. Món quà này vốn định dùng làm quà sinh nhật cho đứa bé chưa chào đời, không ngờ rằng ta còn chưa kịp đưa cho nàng ấy thì nàng ấy đã…”
Hi phi nói đến đây đã nghẹn ngào vô cùng, nước mắt rơi như thác: “Thế nên trên thế gian này, người biết sự tồn tại của bộ kim châm chỉ có hai người bọn ta, cả bốn nha hoàn của nàng cũng không biết. Làm sao ta cũng không ngờ rằng lời nhờ cậy vô tình của nàng khi ấy vậy mà trở thành chìa khóa mấu chốt xác minh tính trung thực của phong thư này!”
Lời nói của Hi phi lại khiến Linh Diên khủng hoảng: “Nhưng, nhưng không phải tiên hoàng hậu đã, đã…”
Hi phi đột nhiên trông mong nhìn về phía Linh Diên: “Tuy rằng ta cũng hiểu điều này là không thể, nhưng trên đời vốn có rất nhiều chuyện không thể nào dùng ngôn ngữ nói rõ được. Có lẽ, chúng ta có thể mạnh dạn mong thử chăng?”
“Tây Nhã, không được phép nói bậy, người chết sao có thể sống lại được? Lập tức đốt bức thư này ngay, Cừu Trinh đã xem rồi, có giữ lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, sớm muộn gì hoàng đế cũng sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay, khó tránh khỏi hắn sẽ tới chất vấn, chi bằng…”
“Mẫu hậu, sao phải đốt? Nên để hắn ta xem thử, nên khiến hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi. Chữ của Vân Ca, ngoại trừ con biết ra, còn có hắn ta, còn có Cừu Trinh. Bọn họ làm việc ác nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên chịu chút trừng phạt sao?”
Thái hậu nghe đến đó sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Ôn Tây Nhã, con có biết mình đang nói gì không? Một câu tùy tiện của con có thể khiến con chết không có chỗ chôn! Ai gia là thái hậu nước Tư U, con là hoàng phi nước Tư U, sao có thể nguyền rủa hoàng đế như thế? Cho dù vị hoàng đế này sai trái đến đâu cũng là bầu trời hôm nay của Vệ gia chúng ta, nếu trời sụp xuống, nước Tư U chúng ta còn có ngày mai sao? Còn ngươi nữa Linh Diên, ai gia biết ngươi hiểu chuyện hơn người cùng trang lứa rất nhiều, sở dĩ hôm nay cho ngươi thấy chuyện này cũng là nể tình ngươi từng cứu con ta. Hơn nữa thân phận hôm nay của ngươi là Phượng vương phi, là vương phi của nước Tư U chúng ta, ai gia hy vọng lúc nào ngươi cũng nhớ kỹ thân phận của mình!
Chuyện này dừng lại ở đây, không có sự cho phép của ai gia, không ai được nhắc lại nữa. Như Yến, đi đi, đốt thư.
Bất kể là ai cố làm ra vẻ huyền bí sau lưng, ai gia đã nể tình mặt mũi của các ngươi, tôn trọng đề nghị trên thư. Thậm chí còn để Cừu Trinh thấy được phong thư này, cho dù Vân Ca có giận hơn nữa cũng nên thu tay lại rồi. Tha thứ cho những người vô tội kia đi, người bị Án mạng chữ Đỗ trả thù đã nhiều lắm rồi, thật sự không thể tiếp tục nữa. Còn tiếp tục như vậy, người sau lưng có gì khác với hoàng đế năm đó chứ?”
…
Dường như Ôn thái hậu đã suy nghĩ rất nhiều, cằn nhằn linh tinh hồi lâu, có lẽ vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Thượng Quan Tình Hi im lặng nãy giờ bắt mạch của thái hậu, một lát sau lắc đầu với mấy người bọn họ: “Thái hậu chỉ mệt thôi, không sao.”
Như Yến và Thượng Quan Tình Hi cùng đỡ thái hậu lên nhuyễn tháp nằm, sau đó mới xoay người nhìn bọn họ.
“Chắc hẳn tất cả mọi người cũng mệt rồi, có thể quay về thiên điện nghỉ ngơi một lát.”
Ninh Thục Viện và Linh Diên gật đầu, lúc này trong đầu bọn họ rối nùi, quả thực nên tìm chỗ để yên tĩnh.
Như Yến đưa hai người đi, Ôn Tây Nhã và Thượng Quan Tình Hi một trái một phải canh chừng bên cạnh thái hậu.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Tây Nhã yếu ớt lên tiếng: “Lá thư này, là con viết, đúng không?”
Kim châm nàng ấy cất kỹ xuất hiện trong Phật đường của Ninh Thánh cung một cách khó hiểu, nàng ấy không nghĩ ra nguyên do, chỉ có thể tập trung sự chú ý vào người duy nhất có liên quan tới Đỗ Vân Ca.
Thượng Quan Tình Hi đang đắp chăn cho thái hậu thì khựng lại, không phủ nhận, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Tây Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sắc bén trước nay chưa từng có: “Cuối cùng thì ngươi là ai?”
Nếu nàng ta thật sự là con gái của Vân Ca thì không thể nào biết được bí mật giữa nàng ấy và Vân Ca, hơn nữa bút tích của Vân Ca, thật sự không phải người bình thường có thể bắt chước được.
Mặc dù ——
Nàng ta là con gái ruột của Đỗ Vân Ca thì cũng không thể!
Bút tích bắt chước có giống hơn nữa cũng sẽ có thói quen và phong cách của riêng mình, huống hồ gì trình độ thư pháp của Đỗ Vân Ca cho dù Vệ Du Sâm thân là hoàng đế cũng không bằng!
Thượng Quan Tình Hi có chút bất đắc dĩ thở dài, lúc ấy nàng ta chỉ đơn thuần muốn mượn phong thư này để giảm bớt nhuệ khí của người nào đó, đồng thời khiến nàng ta rơi vào khủng hoảng trước nay chưa từng có, sau đó Thượng Quan Tình Hi mới tiện thực hiện sự trả thù của mình.
Đương nhiên trong quá trình đó Thượng Quan Tình Hi còn mượn tay thái hậu và Tây Nhã, thuận đà đưa lễ vật cho con dâu của mình. Tuy nhiên suy cho cùng vẫn kém một chiêu, nàng ta quên mất chuyện kim châm chỉ có nàng ta và Tây Nhã biết. Cũng vì vậy Tây Nhã mới hoài nghi nàng ta.
“Tại sao ngươi không giữ kim châm và Lộng Nguyệt cho mình mà muốn tặng cho một người ngoài cuộc? Thượng Quan Tình Hi, ngươi thật sự là con gái của Đỗ Vân Ca ư? Nói cho ta biết, đừng để ta nghi ngờ ngươi, cũng đừng khiến tất cả kỳ vọng của ta đều tan vỡ…”
Chương 338: Tây Nhã đừng khóc, Vân Ca sẽ rất đau lòng
Thượng Quan Tình Hi quỳ rạp xuống trước mặt Ôn Tây Nhã, ôm nàng ấy đang khóc như một đứa trẻ vào lòng, rồi sau đó dùng âm giọng mà chỉ hai người mới nghe được, nhẹ nhàng nói: “Tây Nhã đừng khóc, Vân Ca sẽ rất đau lòng. Ðừng sợ, ta đã trở về, ta đã sống lại trong cơ thể nữ nhi của ta…”
Tâm trí Ôn Tây Nhã đóng băng vì lời nói này, nàng ấy khựng người, chậm rãi đẩy người đang ôm nàng ấy ra, tỉ mỉ nhìn nàng ta thật kĩ, khóe môi không ức chế được run run: “Ngươi… ngươi sống… sống lại, thật sao?”
Ðôi mắt Thượng Quan Tình Hi đỏ hoe, thận trọng gật đầu với nàng ấy: “Là ta, ta đã trở về, cảm ơn ngươi, tỷ muội tốt của ta, cảm ơn ngươi vì đã đối xử tốt với tỷ mười năm qua như một, Thượng Quan Tình Hi ta xin thề, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ dùng cả sinh mệnh để báo đáp lại mẫu tử hai người!”
Ðôi mắt xinh đẹp của Ôn Tây Nhã ngập nước, nàng ấy khẽ chớp mi, từng hàng nước mắt tuôn trào, nước mắt nhỏ trên mu bàn tay Tình Hi. Hai tỷ muội nhìn nhau một lúc lâu rồi ôm chầm lấy nhau, hai trái tim kề cận sưởi ấm cho nhau.
Phía sau, các nàng hoàn toàn không chú ý đến Ôn thái hậu đang nằm trên giường, đầu ngón tay bà dường như đang cử động…
Hai tỷ muội đang tâm sự với nhau trong Ninh Thánh cung thì tại Vĩnh Ninh cung, toàn bộ cung nữ, thái giám đang quỳ đầy cả sân. Cừu Trinh gần như suy sụp điên cuồng mắng chửi, ngay cả Mộ Hàm cách nàng ta gần nhất cũng bất hạnh bị vạ lây. Có hai cung nữ nhỏ tuổi bị nàng ta đạp đến nôn ra máu, cuối cùng là Mộ Hàm không thể đứng nhìn được nữa, cho giải tán tất cả, chỉ để lại một mình nàng ta đối mặt với nữ nhân vừa đáng thương vừa đáng giận đã sắp nổi điên đến độ tinh thần phân liệt kia.
“Ha ha, Đỗ Vân Ca không chết, nàng ta vậy mà lại không chết, Mộ Hàm, ngươi có thấy không? Ðó là chữ của nàng ta, đó là chữ của nàng ta đó, nàng ta đã trở lại rồi, án mạng chữ Đỗ, nàng thực sự quay về để đòi mạng, ha ha ha!”
“Nương nương, người chết không thể sống lại được, người mệt mỏi rồi, hay là hãy nghỉ ngơi một lát đi?”
“Không, ta không mệt, ta không cần ngủ, giờ nếu ta ngủ thì nữ nhân kia sẽ trở lại tìm ta, ta không ngủ, ta không thể ngủ! Đỗ Vân Ca, ngươi ở đâu, có bản lĩnh thì lộ diện đi, lén lén lút lút như vậy trước giờ đâu phải là tác phong của ngươi!”
Mộ Hàm giật giật khóe môi, thân thể của người đã sớm bị ngươi thiêu thành tro bụi rồi, dù có thật sự bước ra ánh sáng thì ngươi cũng chưa chắc nhận ra được.
Cừu Trinh đúng thật là bị dọa không nhẹ, miệng mãi lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, chốc chốc thì nổi điên, một chốc thì lại cười, một chốc thì lại quỳ dưới đất cầu xin Đỗ Vân Ca tha thứ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ Hàm lẳng lặng đi ra ngoài, tình trạng này của Cừu Trinh thật ra lại ngoài dự liệu của bọn họ. Nữ nhân này không dùng được nữa rồi, không đáng để bọn họ hao tâm tổn trí trả thù như vậy, mới chỉ vậy thôi mà đã chịu không nổi rồi hả? Nàng ta đã vậy thì tuồng tối nay có cần diễn nữa không đây?
Khi tin tức ở Ninh Thánh cung và Vĩnh Ninh cung đến tai Vệ Du Sâm, hắn ta đang bàn luận cùng với các đại thần và hoàng thân quốc thích. Nghe tất cả, hắn ta đột ngột kinh hãi đứng bật dậy: “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa.”
Lưu Thạch nhìn thấy hắn ta như vậy, lập tức nhỏ giọng bẩm lại một lần nữa tin vừa nghe được với hắn ta.
“Thư đâu?”
“Ðã bị thái hậu nương nương tiêu hủy rồi ạ.”
“Trong thư viết những gì?”
“Lão nô không biết, chỉ là nhìn bộ dạng của Trân phi nương nương hiện giờ, chắc là… có liên quan đến tiên hoàng hậu!”
Cả người Vệ Du Sâm chấn động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông ta: “Không biết thì đi thăm dò cho trẫm, tra không được thì đem đầu tới gặp trẫm!”
“Vâng, lão nô tuân chỉ.” Lưu Thạch nơm nớp lo sợ lui xuống.
Vệ Du Sâm cũng không có tâm tình tiếp tục ngồi xuống đàm sự tiếp, bèn lấy cớ trong người không khỏe, đi giá đến Ninh Thánh cung.
Vệ Giới nhìn bóng dáng hai người rời đi, lập tức âm thầm triệu hồi ẩn vệ, chỉ chốc lát sau hắn đã biết chân tướng mọi chuyện. Hắn bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm. Có một vương phi giống như trẻ con đã khiến hắn bi kịch rồi, thế nào mà còn có một vị nương không bớt lo vậy nữa chứ? Chơi đùa như vậy không phải hơi quá rồi hả? Ngay cả chữ viết tay của Đỗ Vân Ca cũng có thể lấy ra, kế đến có phải muốn đại khai sát giới luôn không? Nhưng nàng ta vừa ra tay đã đặt vương phi của hắn trên đống lửa rồi, muốn làm ầm đến thế nào đây?
Vệ Du Sâm đến Ninh Thánh cung lại được báo là thái hậu đã ngủ rồi, vốn hắn ta còn muốn hỏi Như Yên mọi chuyện, nhưng Như Yên căn bản không cho hắn ta cơ hội mở miệng đã phúc thân cáo lui. Trong lòng Vệ Du Sâm dấy lên lửa giận, nhưng đối diện với nha hoàn thân cận của Đỗ Vân Ca, không hiểu sao hắn ta lại có chút chột dạ, hơn nữa chuyện muốn hỏi lại còn liên quan đến thư tay của Đỗ Vân Ca. Chuyện này càng khiến hắn ta thêm tâm phiền ý loạn, rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đổi hướng đến Vĩnh Ninh cung.
Trân phi vốn đã bình tĩnh hơn, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Du Sâm đã vội điên cuồng túm lấy hắn ta, khóc lóc la lớn: “Hoàng thượng, nàng ta đã trở lại, nàng ta thực sự đã trở lại rồi, thiếp đã nhìn thấy thư của nàng ta rồi, đó là chữ của nàng ta, đó là chữ viết của Đỗ Vân Ca đó! Nàng ta đến tìm chúng ta báo thù đúng không? Màn án mạng chữ Đỗ kia cũng là do nàng ta tỉ mỉ bày ra đúng không? Thật đáng sợ, thật đáng sợ, hoàng thượng, thiếp thân thực sự rất sợ, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cừu Trinh phát cuồng khiến sắc mặt Vệ Du Sâm vốn đã ám trầm giờ càng thêm lạnh lẽo, hơn nữa khi nghe đến từ “chúng ta”, ánh mắt hắn ta nhìn nàng ta mang theo vô số lưỡi dao sắc bén, dáng vẻ như chỉ hận không thể vạn tiễn xuyên tâm Cừu Trinh.
Mộ Hàm đứng một bên thầm cười lạnh. Chó, rốt cuộc cũng có ngày cắn lại chó rồi, nhỉ?
“Ngươi xác định đó là bút tích của nàng ấy mà không phải là do người khác bắt chước bịa đặt ra?”
Ôm một tia hy vọng cuối cùng Vệ Du Sâm đột nhiên kéo Cừu Trinh đang bối rối qua, nắm chặt lấy cằm nàng ta, buộc nàng ta phải nhìn thẳng hắn ta. Cừu Trinh bị hắn ta siết chặt cằm, đau đến mức ngân ngấn nước mắt, lại vẫn dùng sức gật đầu thật mạnh.
“Chữ của nàng ta sao thiếp có thể nhìn lầm được? Hoàng thượng, thiếp đã ở cạnh nàng ta đến sáu năm đấy, không thể nào nhìn sai chữ được, không thể nào sai được!”
Vệ Du Sâm hít sâu một hơi, lập tức đẩy nàng ta ra, sau đó không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một lần, sải bước rời đi. Mộ Hàm để ý, khi hắn ta bước xuống bậc thềm, rõ ràng đã lảo đảo bước chân, suýt nữa thì té ngã.
Ha ha, rốt cuộc cũng biết sợ rồi?
Nhìn thấy Cừu Trinh ngã soài trên mặt đất, nước mắt đầy mặt, ngón tay Mộ Hàm khẽ động, một túi bột phấn màu trắng lẳng lặng được rắc vào tách trà của nàng ta.
“Nương nương, người như vậy là không được đâu, như vậy thì sao tối nay có thể tham gia quốc yến chứ? Một yến tiệc quan trọng như vậy, sao có thể thiếu nương nương được? Người hãy mau uống chén trà thấm họng đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt một chút, quên hết mấy chuyện không vui đó đi.”
Cừu Trinh ngơ ngác nhìn Mộ Hàm: “Thực, thực sự có thể quên hết sao?”
Mộ Hàm nở nụ cười dịu dàng với nàng ta: “Chỉ cần nương nương không nghĩ đến nữa thì tự nhiên có thể quên ngay, người hãy uống chén trà này đi.”
Cừu Trinh nhìn chén trà gần ngay trước mắt, theo bản năng liếm đôi môi khô khốc rồi sau đó thuận tay nhận lấy, uống cạn. Nhìn thấy nước trà đi vào yết hầu nàng ta, đáy mắt Mộ Hàm hiện lên ý lạnh khó có thể phát hiện.
Uống đi, uống đi, uống cạn nó, rồi ngươi sẽ quên hết tất cả mọi chuyện.
Trong Ninh Thánh cung, Linh Diên lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, đúng lúc đó thì ám vệ của Vệ Giới mời nàng đến Lan Ðình hiên nơi Lan quý nhân đã ở lúc trước.
Linh Diên nhìn thấy Vệ Giới, cứ như đã gặp được người tâm phúc vậy, nàng lập tức chạy tới lôi kéo tay hắn, khẩn trương hỏi: “Sao ngươi lại không ở chính điện?”
“Hoàng thượng biết Ninh Thánh cung xảy ra chuyện, vội vội vàng vàng rời đi. Sao lại thế này?”
Linh Diên cũng không hiểu chuyện gì: “Ta cũng không biết, chỉ biết nguyên do là từ một phong thư, có bằng chứng xác thực đó là do tiên hoàng hậu đích thân viết, nói muốn tặng một bộ kim châm và Lộng Nguyệt cho ta. Kim châm đã được Hi phi nương nương chuyển đến tay ta, chỉ là Lộng Nguyệt thì thế nào ta cũng không dám nhận.”
Còn chưa nhận đã gây tranh cãi như vậy rồi, nếu thực sự nhận thì không biết còn gây sóng gió gì nữa. Hơn nữa…
“Sao có thể có chuyện này nhỉ? Ngươi nói xem, đang yên đang lành sao lại có thể xuất hiện thư tay của tiên hoàng hậu chứ? Không phải nàng ấy đã chết rồi sao, đã mười hai năm rồi, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
“Trước hết ngươi đừng sốt ruột.”
“Sao ta có thể không sốt ruột được, ngươi nói xem có phải có kẻ cố ý muốn hãm hại ta hay không? Sao lại người nào không chọn, chỉ nhắm vào ta chứ? Như vậy rõ ràng là muốn dồn ta vào chỗ chết mà, ai chẳng biết hoàng thượng vẫn còn tình cảm với tiên hoàng hậu chứ? Lộng Nguyệt được yêu quý như vậy, dựa vào cái gì lại tặng cho ta?”
Vệ Giới giật giật khóe miệng, nếu nương hắn biết “ý tốt” của mình lại biến thành “hãm hại” trong miệng Linh Diên, không biết có giật mình đến mức đánh rơi đồ không? Lòng tốt bị coi là chuyện xấu, vị nương này sau khi chuyển thế đầu thai lại càng giống một đứa trẻ hơn nữa.
“Nếu đã cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.”
“Nhưng đó là di vật của tiên hoàng hậu mà, dù có thế nào thì cũng không tới phiên ta đâu!”
“Có lẽ là như lời trên thư thì sao? Ngươi mới là người thích hợp nhất?”
“Ngươi đừng, đừng làm ta sợ nhá.”
Vệ Giới hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy khoang miệng mình hơi khô khốc, nếu không phải sợ sẽ làm nàng kinh sợ thì hắn thật sự muốn nói hết tất cả chân tướng cho nàng rồi.
Chương 339: Quả báo đến thật đúng lúc
“Được rồi, hiện tại mệnh lệnh của thái hậu cũng đã hạ xuống, cho dù ngươi muốn từ chối cũng không có biện pháp. Huống chi, giờ kể cả là trên triều hay hậu cung cũng đã lan truyền hết rồi.”
Linh Diên bày vẻ mặt như đưa đám nhìn hắn: “Vậy làm sao bây giờ? Đợi đến yến tiệc tối nay không phải tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ta sao? Da mặt ta dù có dày đến thế nào, có đen thì cũng không chịu nổi sự chú ý như vậy đâu! Hừ, đừng để ta biết ai giở trò quỷ sau lưng, nếu để ta biết được thì lão nương hạ độc chết nàng ta!”
Lần này không chỉ khóe miệng Vệ Giới run rẩy nữa mà cả khóe mắt cũng co rúm lại. Thượng Quan Tình Hi ơi là Thượng Quan Tình Hi, người thật đúng là rảnh rang thích đi kiếm thêm chuyện mà!
Đại khái là vì đột nhiên Ninh Thánh cung tuôn ra thư tín của tiên hoàng hậu nên trên triều và hậu cung đồng loạt im lặng. Ai cũng không dám phạm vào cấm kỵ này, đều lẳng lặng chờ đến giờ cung yến tối nay bắt đầu. Đợi mãi trời mới chuyển tối, mí mắt Linh Diên lại đột nhiên giật giật.
“Không hiểu sao ta cứ có cảm giác tối nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, ngươi nói xem, đừng bảo là sẽ xảy ra chuyện gì thật chứ?”
“Có lẽ vậy, tối nay nhớ cứ tùy cơ ứng biến theo tình hình, đừng cậy mạnh.”
Vệ Giới vừa dứt lời, Linh Diên theo bản năng rùng mình: “Không thể nào, thật sự sẽ có chuyện lớn xảy ra sao?”
“Ừm.” Những người khác thì không rõ, dù sao thì bên Thượng Quan Tình Hi hẳn là sẽ có bày trò gì rồi.
“Là, là Long đế quốc phải không?”
Vệ Giới nhướng mày: “Sao lại nói như vậy?”
“Cơ hội đó, đêm nay cũng hệt như thịnh hội bốn nước một năm trước, chính là cơ hội tốt để một lưới bắt trọn.”
“Tại sao phải một lưới bắt trọn?”
Vệ Giới hỏi lại, ngay lập tức hỏi Linh Diên: “Đúng rồi, hiện giờ người kia chỉ như chó nhà có tang thôi, giờ đã khác rồi, hắn ta đến Long đế quốc hẳn là liên hợp với chúng ta, mà không phải…”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời: “Tức là vương gia ngài đã sớm tính đến chuyện này rồi đúng không?”
“Vậy, vậy đêm nay bọn họ có xuất hiện không?”
Hai mắt Vệ Giới âm u, phảng phất như đêm tối thăm thẳm, không thể nhìn ra điểm cuối: “Khó nói lắm, có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không đến. Cũng may… nên đến thì cứ đến. Sao ngươi lại đột nhiên hỏi vậy?”
Linh Diên bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi đừng quên, Hồng Tà vẫn chưa chết, hắn ta lại là người của đại hoàng tử, chỉ cần hắn ta còn thì bệnh độc có thể lây lan bất cứ lúc nào, đừng nói đại lục bốn phía, ngay cả Long đế quốc cũng sẽ trở thành một tòa thành chết.”
Sự đáng sợ của độc tang thi Vệ Giới cũng đã đích thân thể nghiệm, giờ nghe Linh Diên nhắc đến hắn mới đột nhiên phản ứng lại: “Vậy ngươi cứ tinh luyện ra giải dược trước đi.”
Linh Diên lắc lắc đầu: “Độc tang thi không ngừng tiến hóa, sự kiện của Tứ Phương lần trước chỉ là bán thành phẩm mà thôi, đến Bất Dạ thành thì đã là thành phẩm rồi. Giờ đã qua gần một năm, sao lại chỉ có thể dừng ở giai đoạn trước kia được? Huống chi, nghe nói Hồng Tà này còn có một vị sự phụ thần thông quảng đại nữa!”
Nàng có dự cảm, lần này đại hoàng tử đến, đứng mũi chịu sào chính là nước Tư U bọn họ, không vì gì khác, chỉ vì nàng ở đây thôi. Nàng có thể nghĩ ra thì đương nhiên Vệ Giới cũng nghĩ tới, vốn hắn còn nghĩ bên Linh Diên có thuốc giải, nhưng không thể ngờ được loại độc này lại có thể tiến hóa, nếu vậy thì chỉ sợ như sắp xếp trước đó còn xa mới đủ.
“Ngươi cũng đừng lo, vậy đi, ngươi đến ngự hoa viên trước, ta đi an bài một chút.”
“Không phải ngươi đã an bài ổn thỏa rồi sao? Bên ta đã xong hết rồi, chỉ cần đợi tín hiệu của ta thì sẽ vào cung, bên ngươi thì…”
“Cần bố trí lại một ít chi tiết, cơ bản mọi người đều đã về vị trí rồi, nhưng vì bọn họ đột nhiên tạo ra khủng hoảng nên ta phải đi an bài lại một chút.”
“Được, vậy ngươi cẩn thận một chút.”
Hai người đã ăn ý đến mức chẳng cần nói ra là sẽ an bài thế nào, nếu Vệ Giới đã biết thân phận của Linh Diên thì tự nhiên cũng có thể đoán được đại khái bố trí của nàng. Về phần của Vệ Giới thì có lẽ phải nghĩ cách để những người này vào cung trước đã.
Hai vợ chồng một trước một sau rời khỏi Lan Đình hiên, trong lòng Linh Diên đang nghĩ đến chuyện của Hồng Tà nên không để ý rằng mình đang đi sai hướng. Mà hai người An Ny và An Huệ lại không quen đường trong cung, tiểu thái giám đi theo cũng chỉ nghĩ vương phi muốn đi đến chỗ khác mà thôi. Vậy nên chẳng ai nhắc nhở cả, cứ thế bất tri bất giác, Linh Diên đã đi đến một nơi hẻo lánh trong cung.
Đợi đám người Linh Diên phản ứng lại thì phát hiện mình đã bị bao vây rồi. Đứng trước mặt nàng là một nam nhân dáng người cao to, mặc một thân trường bào màu đen. Hắn đứng ẩn trong bóng tối, tuy Linh Diên không thấy rõ mặt hắn nhưng lại có thể cảm nhận được đôi mắt đen kia đang âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Linh Diên hơi sững sờ, một cơn lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện nhanh như ánh chớp, nàng thốt ra hai chữ…
Giờ Dậu, cung nhân khắp nơi bắt đầu lục tục tiến vào ngự hoa viên. Ôn thái hậu cùng Hi phi, Dung vương phi, Thượng Quan Tình Hi, Như Yến và một số phu nhân triều thần cũng lần lượt ngồi vào chỗ. Sau khi thái hậu ngồi xuống, gần như tất cả nữ quyến đều đã đầy đủ, ngay cả Trân phi cũng không biết từ khi nào đã ngồi vào chỗ của mình. Chỉ là nàng ta ngày thường luôn phô trương nổi bật giờ lại âm trầm ít nói hẳn, không biết đang nghĩ gì. Hai mắt nàng ta dại ra, Hi phi thầm nghĩ có lẽ nàng ta thực sự bị dọa sợ rồi, chẳng thèm nhìn nữa, thậm chí còn thầm cảm thán, quả báo đến thật đúng lúc mà!
Thượng Quan Tình Hi âm thầm quan sát bốn phía, mãi vẫn không tìm được Linh Diên, khẽ nhíu mày. Lúc này, từ xa truyền đến tiếng thỉnh an, mọi người lục đục nhìn qua, đồng loạt đứng dậy quỳ xuống. Vệ Du Sâm cùng Vệ Tử Hằng và Vệ Giới đang tiến vào ngự hoa viên. Thấy vậy Thượng Quan Tình Hi càng nghi hoặc, ngay cả Vệ Giới cũng đến rồi, vậy Linh Diên đâu?
Vệ Du Sâm hô một tiếng bình thân, lúc này mọi người mới lục tục ngồi xuống. Tuy tất cả nữ quyến đều ngồi bên trong, ở giữa có một dãy hoa cỏ ngăn cách, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ khu vực yến tiệc ngoài của nam nhân. Khi Vệ Giới liếc đến chỗ ngồi bên cạnh Dung vương phi trống không, ánh mắt hắn trầm xuống.
Sao lại thế này? Không phải nha đầu kia sẽ đến đây trước hắn hay sao? Sao đến giờ này rồi mà vẫn chưa đến?
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng báo “Phượng vương phi giá lâm”. Ngay sau đó, Linh Diên cùng các cung nữ đi vào hoa viên, tư thái vô cùng khoan thai, ngoan ngoãn thỉnh an hoàng thượng và thái hậu.
Vốn Vệ Du Sâm đã rất bất mãn với Linh Diên, không ngờ lại vào lúc này có thể quơ được điểm sai lớn thế này của nàng, hắn ta nào có thể dễ dàng buông tha được, bày vẻ mặt âm trầm nhìn nàng: “Sao Phượng vương phi đến muộn lại còn khoan thai như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không biết quốc yến bắt đầu giờ nào sao? Để mọi người chờ một mình ngươi, như vậy có được hay không hả?”
“Nô tỳ biết tội, xin hoàng thượng hãy giáng tội.” Linh Diên không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ xuống, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không e ngại gì cả.
Vốn tưởng Linh Diên sẽ giải thích một hai câu, Vệ Du Sâm bị những lời chủ động thỉnh tội của nàng chặn lại không thể nói lời nào. Đang muốn khiển trách hai câu lấy lệ thì giọng nói không nhanh không chậm của Ôn thái hậu bên phải đã vang lên: “Được rồi, ngày trọng đại như vậy, mọi người đều đợi hoàng thượng mở màn đây. Đứa nhỏ này lần đầu tiên vào cung, khó tránh khỏi đi nhầm đường. Diên Nhi, mau tạ ơn hoàng thượng đi.”
Mí mắt Linh Diên cũng chẳng thèm nâng đã cung kính quỳ xuống tạ ơn Vệ Du Sâm. Những lời đã đến bên miệng của Vệ Du Sâm cũng bị chặn lại phải nghẹn nuốt xuống, chán ghét phất phất tay với nàng, lúc này Linh Diên mới vội vàng đi đến vị trí của mình. Trong lúc đó cũng có không ít người liếc mắt quan sát nàng, Linh Diên cũng chẳng thèm để tâm, chỉ đến cạnh thái hậu thỉnh an tạ ơn, rồi bị Dung vương phi kéo ngồi xuống cạnh mình. Từ đầu đến cuối, chưa từng liếc nhìn Vệ Giới đến một cái.
Vệ Giới nhíu chặt mày, cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ. Hắn chỉ nghĩ Linh Diên đang căng thẳng nên ra vẻ nặng nề thôi, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng Dung vương phi gần nàng nhất, khi tự tay rót trà cho Linh Diên đã vô tình chạm vào tay nàng, xúc cảm lạnh lẽo kia khiến bà hơi rụt người, rồi sau đó cau mày, nắm chặt tay nàng.
“Thất đệ muội, sao tay ngươi lại lạnh như vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không?”
Linh Diên bình tĩnh thản nhiên rút tay mình lại, cũng không thèm nhìn Dung vương phi một cái, lạnh lùng nói: “Ta không sao.”
Dung vương phi nghe giọng nói khàn khàn của nàng, không khỏi lạnh sống lưng, còn muốn nói gì đó thì mũi đã ngửi được mùi thịt thối thoang thoảng. Bà theo bản năng che mũi lại, sau đó trộm nhìn Linh Diên bên cạnh một cái, cứ có cảm giác hình như có gì đó không đúng.
Là ảo giác của bà sao? Sao cứ thấy thất đệ muội giờ hơi là lạ? Hơn nữa mùi lạ kia, hình như là truyền tới từ trên người nàng.
Đúng lúc này, Vệ Du Sâm lại tuyên bố bắt đầu quốc yến, cả ngự hoa viên trong chớp mắt đã náo nhiệt hẳn lên. Quốc yến chỉ đơn giản là mọi người cùng nhau dùng tiệc, nổi nhạc, thuận tiện thảo luận tương lai đất nước, vừa nhàm chán vừa không thú vị. Sau khi khu yến tiệc của nam nhân kết thúc màn ca múa lại bắt đầu kính rượu nhau. Bên của nữ quyến lại im lặng hơn nhiều, nhưng cũng có không ít người nhỏ giọng tâm sự.
Chương 340: Ngọc mỹ nhân trúng độc!
Hạ Vân Hà cũng không ngồi cùng một chỗ với Linh Diên, vốn giờ Linh Diên mà rời khỏi Ninh Thánh cung thì nàng ta cũng không được thoải mái.
Muốn cùng lên thì lại bị nha hoàn bên người nàng ngăn trở, nói cái gì mà vương phi nhà nàng có việc, không tiện mang theo nàng ta.
Đúng là nói dối, trong cung này thì có gì mà không tiện?
Nếu không vì gương mặt này của nàng thật sự quá khó coi, nàng ta còn cho rằng nha đầu kia định làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài chứ?
Vốn còn nghĩ nàng ta sẽ được ngồi một chỗ với vương gia, không ngờ nàng lại tới muộn, chỉ tiếc hoàng thượng không xử lí nàng, haizz, không công lỡ mất cơ hội chế giễu.
Lúc Hạ Vân Hà ở bên cạnh ngẩn người thì đã có không ít người cung kính đi lên vị trí cao nhất, hành lễ vấn an với đám người Ôn thái hậu.
Hạ Vân Hà suy nghĩ một chút, cũng quả quyết đứng dậy. Dù nàng ta đã tới kinh thành nhiều năm nhưng cơ hội để thật sự bước ra ngoài như này lại quá ít, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi kính trà cho thái hậu, Hi phi, Tinh phi, Hạ Vân Hà cũng muốn dâng trà cho Trân phi, không ngờ, nàng ta quỳ ở đó nửa ngày lại không được đáp lại, khiến sắc mặt nàng ta đỏ thẫm ngay tại chỗ, lúng túng nhìn về phía Mộ Hàm cũng đang lạnh mặt.
“Mộ cô cô, nương nương đây là sao vậy?”
Mộ Hàm thấy Cừu Trinh giữ nguyên tư thế này từ đầu đến cuối, cũng cảm thấy kỳ quái: “Có vẻ nương nương thấy không thoải mái, Hạ trắc phi mau đứng lên.”
Nói xong, bước lên phía trước nhận chén trà của Hạ Vân Hà, nàng ta cảm kích nhìn Mộ Hàm, lo lắng nhìn Trân phi mặt không cảm xúc: “Có cần phải mời thái y đến nhìn một lát không?”
“Ừm, Hạ trắc phi không cần phải hao tâm tổn trí, chốc nữa nô tỳ sẽ đưa nương nương trở về, có lẽ hôm nay thấy mệt mỏi.”
Hạ Vân Hà cũng không nói thêm gì nữa, buồn bực liếc nhìn Cừu Trinh, được Đỗ Quyên nâng đỡ ra khỏi bàn của Cừu Trinh.
Kế đó đi tới bên cạnh Linh Diên, vái chào nàng: “Tỷ tỷ?”
Linh Diên không thèm nhấc mí mắt lên, thậm chí khi thấy có người cản lại ánh sáng chỗ mình còn không vui cau mày: “Ngươi đứng chỗ này làm gì? Cản trở ta!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là Hạ Vân Hà đang đứng trước mặt nàng, trên mặt lúc xanh lúc trắng.
“Tỷ tỷ, thiếp thân, thiếp thân chỉ muốn kính tỷ tỷ chén trà.”
“Ta không uống trà.”
Hạ Vân Hà: …
Mọi người: …
Dung vương phi thấy Linh Diên thật sự biểu hiện ra mình không có kiên nhẫn, lòng lo lắng càng không yên, bà nhìn Hạ Vân Hà, lại liếc nhìn Linh Diên, đánh bạo hỏi: “Thất đệ muội, đây là Hạ trắc phi, ngươi quên rồi?”
Hạ trắc phi?
Linh Diên thờ ơ nghiêng đầu qua, liếc nhìn Hạ Vân Hà: “A, Hạ trắc phi?”
Hạ Vân Hà lập tức nở nụ cười: “Tỷ tỷ, uống chén trà?”
“Rõ ràng ngươi còn già hơn so với ta, sao lại gọi ta là tỷ tỷ? Uống trà? Chẳng phải là đã nói cho ngươi biết ta không uống trà rồi à? Nữ nhân nhà ngươi bị sao vậy hả? Không nhìn ra được sắc mặt của người hay sao?”
“Thiếp…” Hạ Vân Hà cảm thấy mình sẽ khóc mất, là nàng ta chiếm gì của Linh Diên sao? Sao cảm giác phong cách của nàng đột nhiên biến chuyển vậy?
“Được được được, không uống, không uống, nào nào nào, Hạ trắc phi, bổn vương phi đã trông đợi chén trà này của ngươi lâu lắm rồi, thấy tỷ muội các ngươi tình thâm như thế, tất cả mọi người đều rất hâm mộ đấy. Phượng vương phi tuổi còn nhỏ, ngươi đừng chấp nhặt với nàng ấy, ha ha, cho ta đi!”
Vốn Hạ Vân Hà chịu lạnh nhạt chỗ Trân phi nên lòng đã chán nản một nửa, không ngờ Linh Diên thường ngày cực kỳ giữ thể diện cho nàng ta, nay lại đột nhiên nổi đóa với nàng ta. Nhất thời khiến nàng ta phẫn nộ, lại không cam lòng.
Linh Diên này có ý gì?
Nàng không biết mình đang làm cái gì sao?
Đứng trước mặt mọi người không cho nàng ta thể diện thì nàng được danh tiếng tốt nào sao?
Não rút à?
Khi mọi người đang tập trung lực chú ý trên người Linh Diên, Ngọc mỹ nhân vốn đang ngồi trước một bàn đồ ăn ngon lại đột nhiên ôm bụng, đau đớn giãy giụa.
Nha hoàn Đông nhi bị cử động của nàng ta dọa hoảng sợ, thử đỡ nàng ta dậy, không ngờ cơn đau kéo tới khiến cả người Úc Yên nằm liệt trên mặt đất, ôm cái bụng sôi sục của mình.
Thấy một màn như vậy, các nữ quyến xung quanh sợ hãi. Mặt mũi họ trắng bệch, thét lên hô ngự y, nhất thời loạn thành một đoàn.
Mà Úc Yên kêu rên không đến một phút đồng hồ thần chí đã bắt đầu không rõ. Thái y chưa tới đây, Dung vương phi đang muốn thúc giục Linh Diên đi qua nhìn, nhưng Linh Diên lại coi như không thấy được tình huống quanh mình, không nhanh không chậm cầm đũa gắp rau ăn cơm.
Tình huống này giống hệt như lúc đối phó với Hạ Vân Hà, đặc biệt là nàng ta có cảm giác mùi hôi thối này hình như càng ngày càng nồng.
Trong lòng càng thêm bất an, hết lần này tới lần khác nàng ta không biết phải làm sao bây giờ, cũng không thể đến hỏi nàng là có phải trên người ngươi đã dính cái gì?
Hơn nữa, nàng ta cảm thấy Linh Diên sau khi rời khỏi Ninh Thánh cung có gì đó không giống trước lắm…
Đến cùng là lạ ở chỗ nào đây?
Ngay lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thượng Quan Tình Hi đã chủ động đi tới, xem kĩ phía dưới, không khỏi chấn kinh.
“Ôi trời, Ngọc mỹ nhân chảy máu, chảy máu nhiều quá.”
Vừa mới đó còn không thấy máu, lúc này mới qua cái chớp mắt, dưới thân Úc Yên đã nhuộm đầy máu, mùi máu tươi gay mũi khiến người khác buồn nôn.
Những ai nhát thì cứ thế mà hôn mê bất tỉnh, còn có mấy người không chịu được mùi máu thì nôn trực tiếp tại chỗ.
Dung vương phi đến gần vừa ngửi được, lập tức nhíu mày. Mùi này, sao lại giống mùi trên người Linh Diên đến vậy?
“Xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền từ trên đầu xuống.
Vệ Du Sâm đã đến, thấy Úc Yên ngã vào trong vũng máu, sắc mặt đột ngột biến đổi, theo bản năng cúi xuống ôm Úc Yên vào lòng: “Thái y đâu? Thái y, thái y!”
Nói xong tự mình mang người rời khỏi hiện trường, để lại chúng nữ quyến ngơ ngác nhìn vết máu đầy đất, không biết phản ứng ra sao.
Chỉ có Thượng Quan Tình Hi một lần lại một lần nhìn vết máu dưới đất, trong phút chốc sắc mặt thay đổi mấy lần.
Đây không phải thuốc của nàng, thuốc của nàng không độc ác như vậy. Hơn nữa, mục tiêu của nàng không phải hài tử trong bụng kia, sao đột nhiên lại chảy nhiều máu như vậy?
“Nhìn lượng và sắc đen của máu, sợ là lúc này Ngọc mỹ nhân lành ít dữ nhiều.”
“Đúng là loại độc bá đạo! Là ai? Là ai đã ra tay trước bọn họ một bước?”
Thậm chí nàng ta còn chưa kịp kéo Cừu Trinh xuống nước nữa là, rốt cuộc ai là người gây nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch của nàng ta?
Thượng Quan Tình Hi đột nhiên đứng dậy, đôi mắt lạnh liếc nhìn bốn phía, cuối cùng nàng ta phát hiện, khi tất cả mọi người đang loạn cào cào ở đây, Linh Diên lại không coi ai ra gì ngồi tại chỗ, nàng đang làm cái gì?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này thái hậu được Hi phi nâng tới, xen ngang Tình Hi, nóng nảy hỏi thăm.
“Trúng độc, Ngọc mỹ nhân nàng ấy, chỉ sợ không cứu sống được.”
Nhớ lại bộ dáng gấp gáp của Vệ Du Sâm, nội tâm Thượng Quan Tình Hi dâng lên cơn trào phúng.
Thì ra, ân cần của hắn ta cũng không chỉ dùng trên người nàng ta, đúng là hắn ta vẫn còn rất quan tâm nữ nhân giống nàng ta đến tám phần kia.
Vệ Giới đứng nhìn từ xa, phát hiện cái người bình thường nóng nảy nhất giờ lại như đã thay đổi thành người khác, coi là việc không liên quan đến mình lại còn có tâm trạng nuốt trôi cơm?
Không đúng, cực kỳ không hợp lý. Vệ Giới lập tức phân phó Thanh Thần kêu ám vệ của Linh Diên đến đây, muốn hỏi trước đó nàng đã đi đến đâu.
Nhưng Thanh Thần lại hoảng sợ phát hiện, không làm sao liên lạc được với bốn người đó.
“Không ổn, vương gia, có khả năng đã xảy ra chuyện!”
Thanh Thần chưa dứt lời, ngự lâm quân đã rầm rập chạy theo hướng Vệ Du Sâm vừa rời đi: “Có thích khách, có thích khách!”
Phía trước vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, cũng truyền ra lời cầu cứu hốt hoảng, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Tình huống gì đây? Sao lại còn có thích khách?
Không phải nói là Ngọc mỹ nhân trúng độc hay sao?
Chuyện này hậu cung đã sớm thấy nhưng không hề thấy kỳ lạ, sao lại còn cả…
Chờ đến khi những võ tướng giữa các đại thần nghe thấy tiếng đánh nhau, nguyên cả một đám sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Không đúng, thật sự có thích khách, mọi người cẩn thận, người tới, người tới đây mau!”
Vệ Giới định đi về hướng Vệ Du Sâm đang gặp chuyện không may, mà khi khóe mắt nhìn quét qua, Linh Diên vốn đang ngồi tại chỗ của nàng lại đột nhiên xuất hiện bên người Ôn thái hậu. Hơn nữa còn ra tay bóp chặt cằm bà, hắn mới giật mình. Thì ra không phải giác quan của hắn có vấn đề, mà quả nhiên là người này có vấn đề.
Khi hắn nhìn thấy ánh mắt sắc bén lạnh như băng của đối phương, hắn thấy rõ khóe miệng nàng dâng lên ý cười châm biếm.
“Ai cũng không được phép di chuyển, cử động một cái, đầu bà lão này liền bị vặn mất, không tin, các ngươi cứ thử xem!”
Ôn thái hậu bị động tác thình lình của Linh Diên dọa sợ, bà ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Linh Diên: “Đứa nhỏ này, ngươi đang làm gì vậy?”
“Không, thái hậu nương nương, nàng ta không phải là Linh Diên. Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”
Vệ Giới chưa kịp quát lệnh dừng lại, Thượng Quan Tình Hi đã kích gầm nhẹ với nàng ta.
Ngay cả Dung thân vương có hoàn nghi với Linh Diên cũng bất giác hô lên: “Độc của Ngọc mỹ nhân, là ngươi bỏ đúng không?”
Người nọ vẽ ra một nụ cười quỷ dị: “Bổn tọa chỉ tiện tay bắn ra, ai biết rơi vào chỗ nào chứ.”
Bình luận facebook