Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341-345
Chương 341: Ngươi không phải là Linh Diên, ngươi là ai
“Thì ra là do ngươi? Ngươi là ai? Vì sao lại làm vậy?”
Thượng Quan Tình Hi tức giận vì người này làm hỏng chuyện tốt của nàng ta, lập tức bước lên một bước, ý định cướp thái hậu từ tay ả ta.
Nhưng người nọ cũng không cho nàng ta cơ hội, tay trái kìm kẹp thái hậu gắt gao, thân thể trong nháy mắt nghiêng đi, tốc độ cực kỳ nhanh khiến người ta phải líu lưỡi.
Không đến phút chốc, ả đã mang thái hậu đứng trên cái đài cao cao.
Nếu đã bị bại lộ thì không cần phải che giấu nữa, đặc biệt là khi mặc cái túi da này trên người, cực kỳ nặng nề, hắn sắp không thở nổi nữa rồi.
Tiện tay xé ra, y phục trên người và cái túi da nháy mắt biến thành bột phấn.
Trong một khoảnh khắc, lộ ra phần thân thể gồ ghề, tràn ngập những khối u ác tính xấu xí. Kinh khủng hơn đó là, khung xương của người này bắt đầu kéo duỗi, vóc dáng vốn vừa mập vừa béo chưa đến một mét sáu thoắt cái kéo lên thành một mét tám. Khôi phục lại thân chiều cao bình thường của hắn, chỉ chớp mắt đã cao ngất lên.
Vừa nhìn thì biết tên này chính là đàn ông!
Vì cơ thể trải dài những nọc độc buồn nôn nên không thể thấy rõ khuôn mặt vốn có của người này. Chính ngay cả cái tay nắm chặt cằm của thái hậu cũng dính đầy thứ chất lỏng nhớp nháp, cực kỳ buồn nôn.
Cũng may trên mặt thái hậu không có vết thương, nếu không lúc này thái hậu sẽ gặp chuyện rất nguy hiểm.
Cuối cùng, cái mặt nạ da người trên mặt hắn cũng chảy xuống, lộ ra một cái đầu phủ đầy những quả trứng côn trùng, tất cả nữ nhân ở đây đều không kìm được tiếng kêu chói tai, điên cuồng nôn oẹ không ngừng được.
“Tất cả mọi người chú ý, không được đụng vào ả ta, không được để ả tiếp xúc, cắn vào người.”
Giọng nói của Vệ Giới đột nhiên vang lên, Thượng Quan Tình Hi đột nhiên ý thức được cái gì.
“Ý ngươi là, người này là, là độc nhân của Long đế quốc? Bọn họ đến đây? Còn Linh Diên đâu rồi?”
“Là do ta sơ suất, người cẩn thận một chút, tuyệt đối không được để những người này cắn, ta đi tìm nàng ấy.”
“Phượng vương điện hạ, có phải ngươi không nghe rõ ta đã nói gì đúng không? Nếu ngươi đã không để ý đến bà lão này, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Độc nhân đột nhiên phát ra tiếng cười khặc khặc âm lãnh như ma quỷ, tiếng cười kia khiến tất cả mọi người phải sởn gai ốc, thân thể run rẩy.
Độc nhân vừa uy hiếp xong, tay bắt đầu dùng sức, mắt thấy như muốn bóp nát cổ thái hậu, móng tay độc bén nhọn sắp đâm rách lớp da bên ngoài của bà-
Thượng Quan Tình Hi đột nhiên lên tiếng: “Đừng, đừng làm vậy, thả bà ấy ra, ngươi bắt ta được không? Để ta thay thế cho bà ấy?”
Khuôn mặt buồn nôn của người nọ cứng ngắc xoay chuyển, thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của Thượng Quan Tình Hi, hắn mở cái miệng lớn dính đầy máu, chất lỏng nhớp nhúa chảy theo thân thể chắn chầm chậm rơi xuống đất, hòa quyện vào cùng với máu loãng, lập tức phát ra tiếng xì xì như bị ăn mòn.
Một màn này, nhìn những mỹ nhân xung quanh, ai nấy đều như muốn sặc khí, khuôn mặt như hoa như ngọc tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Ông trời ơi, quái vật này từ đâu tới vậy?
“Chậc chậc, khuôn mặt quá đẹp, nếu mỹ nhân đã yêu cầu, bổn tạo sao có thể chối từ được, đúng không?”
“Tới đây!” Thượng Quan Tình Hi cảm thấy căng thẳng, quay đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt tràn ngập lo lắng của Vệ Giới đang nhìn nàng ta, rồi sau đó kiên cường bước đến.
Người nọ tiện tay đẩy Ôn thái hậu qua một bên, một tay ôm Thượng Quan Tình Hi vào trong ngực, còn thân mật dí sát lại.
“Chậc, thơm quá, thật là thơm, bổn tạo không nhịn được muốn ngửi xem đây là mùi gì.”
“Không được tổn thương nàng, không được tổn thương nàng ấy, lão thái bà là ta cũng sắp phải chết rồi, vì sao lại cứu ta chứ? Vân Ca, Vân Ca à, đứa ngốc này, tại sao lại cứu ta chứ, tại sao?”
Dưới tình thế cấp bách, thái hậu còn nhào về phía người nọ, khiến Hi phi và Ninh Thục Viện bên cạnh hoảng sợ ôm bà thật chặt, không cho bà đi qua.
Tình Hi nghe thế thái hậu nói, kinh ngạc quay đầu: “Thái hậu nương nương, người…”
Ôn thái hậu thê lương nhìn nàng ta: “Đứa nhỏ ngoan, đừng nói gì cả, ai gia đã biết, ai gia cũng đã biết rồi, ngươi tội gì, tội gì phải vậy chứ?”
Thượng Quan Tình Hi nhìn ra được Ôn thái hậu thật tâm quan tâm đến mình, không tự chủ được nở một nụ cười an ủi với bà: “Thái hậu nương nương, ta sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Ngay sau đó là một mùi hương buồn nôn thổi qua chỗ nàng ta, hun nàng choáng váng cả đầu óc.
Ông trời ơi, độc nhân độc như vậy, nàng có sống nổi không đây?
Ôn thái hậu vì tâm trạng bị kích thích, cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh.
Vệ Giới lập tức sai người bảo vệ các nàng, bên dưới hỗn loạn, trừ Hi phi, Ninh Thục Viên và Như Yến ra, những người khác đều không chú ý tới câu “Vân Ca” của thái hậu.
Nhưng lại cứ trùng hợp hết lần này tới lần khác, Cừu Trinh cách thái hậu gần nhất sau khi nghe thấy hai chữ “Vân Ca”, trong giây lát ngẩng đầu lên.
Nàng ta thoắt cái đứng lên, con mắt bén nhọn nhìn loạn bốn phía, như đang tìm “Vân Ca” trong miệng thái hậu.
Thượng Quan Tình Hi bị độc nhân chế trụ cực kỳ chặt, tạm thời không thể động đậy, nhưng cũng may nàng ta không gặp nguy hiểm gì, cứ thế bất chấp an nguy của bản thân, liều mạng nháy mắt với Vệ Giới. Không cần quan tâm đến ta, đi mau.
Ánh mắt Vệ Giới như tia x quang bắn lên trên người độc nhân, thử tìm kiếm nơi đột phá, đối với ám chỉ của Thượng Quan Tình Hi, hắn lựa chọn bỏ qua.
Không biết có phải do ánh mắt của Vệ Giới quá mức thấu xương, cuối cùng độc nhân cũng nhìn thẳng vào hắn.
“Vệ Giới, bổn tọa khuyên ngươi tốt nhất không nên di chuyển, nếu không, chỉ cần một vết cắn, người chết không chỉ có một mỹ nhân này đâu. Ngươi, có muốn nhìn thử không?”
Ánh mắt âm u của Vệ Giới nhìn lên người độc nhân: “Ngươi là Hồng Tà?”
Khuôn mặt máu thịt be bét của độc nhất bất chợt cứng đờ, tiếp theo trong nháy mắt, hắn ngoạc cái miệng như bồn máu, cười khặc khặc.
“Không ngờ bổn tọa đã biến thành cái dạng này rồi mà ngươi vẫn có thể nhận ra được?”
“Linh Diên đâu, nàng đang ở đâu?”
“Ha ha, cái người quái dị kia hả, chậc chậc, đúng là xương rất cứng, bổn tọa đã xẻ thịt nàng ta ra rồi, ngay cả rên mà nàng ta cũng không kêu lấy một lần!”
Da thịt Hồng Tà rời rạc, khắp nơi đều là nọc độc buồn nôn, cho nên lúc nói chuyện bị lọt gió, nhưng dù dưới tình huống chật vật như thế, vẫn thấy được sự tàn nhẫn của môn chủ Độc môn.
Nhưng thấy ánh mắt hắn hung ác, tiện tay chụp tới, bắt An Huệ đang đờ đẫn đứng bên cạnh đến bên miệng mình, theo tiếng “rột rột” vang lên, cổ An Huệ bị hắn xẻ xuống một miếng thịt, ngay sau đó là dòng máu tươi “phụt phụt” bắn ra ngoài.
Hồng Tà hé miệng, như đang thưởng thức mỹ thực, không ngừng nhấm mút. Nhưng chỉ trong chốc lát, một người đang sống động cứ thế biến thành một cái thây khô, bị hắn ném mạnh vào trong đám người.
An Na bị cảnh tượng trước mắt dọa tỉnh táo, tan vỡ điên cuồng xông về hướng Hồng Tà. Hồng Tà hừ lạnh một tiếng, ngón tay đột nhiên dài ra, hệt như quái vật đâm về hướng An Na.
“Rầm” một tiếng, đầu An Na bị hắn bóp nát, trong chớp mắt não bắn ra ngoài, tất cả mọi người choáng váng tại chỗ.
Trong nhất thời chỉ có tĩnh lặng và tiếng ác ma hút máu.
Thượng Quan Tình Hi thấy An Huệ và An Na trong chốc lát đã biến thành thi thể, nhớ đến đứa con dâu nhỏ mà mình chưa kịp thương yêu, trong thoáng chốc nổi giận. Dao găm giấu trong tay áo đột ngột lộ ra, không hề do dự đâm vào cổ Hồng Tà.
Hồng Tà bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng ta đâm một cái, động tác túm cổ An Na hút máu ngừng lại trong thoáng chốc, rồi sau đó chậm rãi nhấc khuôn mặt đáng sợ như ác thú lên, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tình Hi.
“Ngươi dám đâm bổn tọa? Muốn chết…”
Ngay tại lúc Hồng Tà định duỗi móng vuốt như thú vật của hắn ra chuẩn bị bóp nát đầu Thượng Quan Tình Hi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đúng lúc này có vô số bóng đen đồng loạt vọt tới chỗ hắn, cùng lúc đó vang lên âm thanh lạnh thấu xương của Vệ Giới: “Tránh hết ra!”
Những nữ quyến kia đã bị dọa sợ, nhao nhao xách váy chạy tán loạn, ngự hoa viên lớn như vậy, trong chốc lát loạn thành một đoàn.
Toàn bộ ngự lâm quân đều xông vào vòng vây kết hợp cùng Hắc Lân vệ của Vệ Giới công kích độc nhân, Thượng Quan Tình Hi thừa cơ chạy thoát.
Vệ Giới vừa che chở nàng ta, vừa đi đến bên thi thể của An Huệ đã chết, giơ tay chém xuống, đầu của An Huệ đã bị hắn chém thành hai nửa.
Thượng Quan Tình Hi thở hổn hển, mắt rưng rưng che miệng lại, cắn chặt hàm răng: “Vì, vì cái gì?”
“Nếu không làm vậy, nàng sẽ biến thành tang thi ngay lập tức, gặp ai liền cắn người đó!”
Thượng Quan Tình Hi hít vào một ngụm khí lạnh, Vệ Giới đánh giá toàn thân nàng ta một lần: “Người sao rồi?”
Thượng Quan Tình Hi lắc đầu thật mạnh: “Không, ta không sao, ngươi không cần phải để ý đến ta, nhanh đi giúp họ đi, ta đi tìm người của ta, ta có võ công, ngươi yên tâm. Không đối phó được cái này nhưng với những người khác thì ta có lòng tin.”
Nàng ta có bao nhiêu phân lượng, Vệ Giới cũng đã điều tra ra, nên gật đầu với nàng ta, chớp mắt sau liền phi thân lên, đánh về phía độc nhân: “Tập trung vào đầu hắn, nhược điểm của độc nhân là đỉnh đầu.”
Hồng Tà lại cười khặc khặc, mắt lộ ra tia khinh bỉ nhìn Vệ Giới: “Đầu? Vậy các ngươi cứ nhìn thử xem, nhược điểm của bổn tọa có phải là ở đỉnh đầu hay không?”
Thượng Quan Tình Hi bước hai bước, đột nhiên dừng lại, mượn ánh đèn hôn ám quanh mình, nàng ta chậm rãi giơ tay lên, một vết màu nhạt lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của nàng ta.
Chương 342: Cấp sáu? Khiếp sợ!
Chân Thượng Quang Tình Hi mềm nhũn, đại não nháy mắt trống rỗng, vừa nãy nàng ta bị hắn ta đánh văng ra, đã bị móng tay cào trúng sao?
Nàng ta trúng độc?
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Vệ Giới, một cơn ớn lạnh đột nhiên lan khắp cơ thể nàng ta. Nhưng chỉ sợ hãi bối rối một chút, Thượng Quan Tình Hi lại đột nhiên nhếch môi, thả ống tay áo mình xuống.
“Nếu chỉ mới vậy mà đã chết thì có phải quá nghẹn khuất không, nếu bất kể thế nào cũng chết thì, Vệ Du Sâm, chúng ta phải tính sổ chút chứ nhỉ?”
Nghĩ đến đây, nàng ta lập tức rút pháo hiệu giấu trong người ra, mượn ngọn đuốc trong ngự hoa viên, bắn mạnh chúng lên không trung. Khi những tia lửa màu tím rực lên ánh sáng lộng lẫy trong không trung, bóng dáng của Thượng Quan Tình Hi đã biến mất trong hậu cung hỗn loạn. Đằng sau, không một ai chú ý tới Cừu Trinh vụt ra khỏi chỗ tối như một quỷ mị như một bóng ma, đuổi theo hướng Tình Hi rời đi.
Từ đầu đến cuối, Mộ Hàm chỉ có một mục tiêu, đó là Cừu Trinh. Nhưng giờ khắc này, nàng ta lại chẳng thể nghĩ đến người này được nữa, vì chỗ thái hậu và Như Yến càng nguy hiểm hơn, nàng ta không thể rời đi như vậy được.
Mà bên kia, sau khi bắt đầu giao chiến với Hồng Tà, Vệ Giới mới phát hiện kẻ này đã không phải là người bình thường nữa rồi. Chỗ đáng sợ hơn cả Bách Lý Phức là đao kiếm chém qua trên người hắn hoàn toàn không có tác dụng gì. Càng hiến người ta sởn gai ốc là linh thú của hắn cũng trở thành một trợ thủ quan trọng cho kẻ này.
Con cáo kia còn đáng sợ hơn cả Hồng Tà, chưa kể trên người nó còn bao phủ đầy những khối u máu gớm ghiếc. Nó lại còn chia cơ thể mình làm hai, từ đầu đến bụng, vị trí chính giữa mọc ra một cái lưỡi dài như xúc tua bạch tuộc, gặp bất cứ kẻ nào cũng cuốn lưỡi hút vào ăn sạch.
Hồng Yêu là linh thú đến từ Hỏa Diễm cốc, hiển nhiên thực lực không tầm thường, lại có thêm tên Hồng Tà này, càng khó đối phó hơn. Lúc bình thường hắn đã không dễ đối phó, sau khi phát độc, thực lực của hắn còn tăng lên so với lúc trước nhiều lần.
Thực lực của Vệ Giới vẫn bị hắn áp chế nên đối phó với Hồng Tà khó khăn vô cùng, lại thêm cả một con Hồng Yêu có thực lực tương đương Hồng Tà, dù hắn có Hắc Lân vệ trợ trận thì ngoại trừ việc phải chịu thương vong ít hơn thì cũng không có tác dụng gì mấy.
Thấy xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều xác chết, mà hắn lại vẫn chưa tìm được cơ hội xử lý những cái xác này, nếu còn chậm trễ nữa, e rằng chúng sẽ trở thành độc nhân mất. Vệ Giới phẫn nộ, lo rằng mình sẽ giẫm vào vết xe đổ của Bất Dạ thành. Trong khoảnh khắc, hắn lập tức triệu hồi ra hỏa phượng hoàng đã ẩn giấu lâu nay.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồng Tà, hai tay Vệ Giới đột nhiên đưa về sau, Cửu U Thối Hàn kiếm đột ngột xuất hiện trước mắt hắn. Khi sự chú ý của tên kia đều tập trung trên Hỏa phượng hoàng và Cửu U Thối Hàn kiếm, xung quanh Vệ Giới đột nhiên bộc phát ra một dòng khí mạnh mẽ màu xanh biếc.
Nhìn thấy dòng khí màu xanh kia, Hồng Tà trợn tròn mắt: “Ngươi, ngươi đã đạt tới cấp sáu rồi? Không, không thể nào, sao lại có thể vậy được? Đây chính là đại lục Tứ Phương, sao ngươi lại có thể mạnh hơn cả tu luyện giả của trung tầng Long đế quốc được?”
Võ vương là vé vào cửa Long đế quốc, trên võ vương còn có bốn cấp bậc võ đế, võ thánh, võ tiên, võ thần, mỗi cấp đều có mười bậc, nếu là người thường phải mất đến hơn mười năm. Nhưng tên Vệ Giới này chẳng những trực tiếp nhảy vọt qua bốn cấp bậc này mà thậm chí còn tiến vào cảnh giới tu luyện linh lực.
Xích, chanh, hoàng, lục, lam, thanh, tử, cấp sáu, lại còn là được tu luyện trên đại lục Tứ Phương với linh khí loãng đến như thế? Thiên phú của người này mạnh đến vậy sao?
Tuy hiện giờ thực thực của Hồng Tà đã đạt đến lam giai, nhưng linh khí ở đại lục này quá loãng, cấp bậc ở Long đế quốc cũng tự nhiên giảm xuống, dù thực lực của hắn đạt đến đỉnh thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Vệ Giới.
Đôi mắt đẫm máu của Hồng Tà nheo lại, đột nhiên nở một nụ cười giả tạo đầy sát khí: “Khặc khặc, ngươi quả nhiên đáng để chúng ta để ý mà, chiến thần không hổ là chiến thần, tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu đáng kiêu ngạo như thế rồi. Vệ Giới, ngươi nói xem, hôm nay sao bổn tọa có thể thả ngươi sống sót thoát đi chứ? Hôm nay, ngươi giao mạng ra đi!”
Ánh mắt Vệ Giới lạnh lùng, chán ghét liếc nhìn thân thể máu chảy đầm đìa của hắn: “Bớt nói nhảm đi, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta sống!”
“Keng” một tiếng, Cửu U Thối Hàn kiếm bay ra khỏi tay Vệ Giới, bay thẳng đến giữa trán Hồng Tà.
Ngay khi Vệ Giới bắt đầu khai chiến với Hồng Tà, Thanh Thần lập tức rút khỏi chiến trận, che chở các nữ quyến nhanh chóng rút lui khỏi Ninh Thánh cung.
Cùng lúc đó, ở Cần Chính điện cũng là một trận đẫm máu.
Vệ Du Sâm ôm Úc Yên đã chết từ lâu trong tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn con quái vật nhỏ cả người đầy máu đang bò ra khỏi bụng nàng ta. Đó là con của hắn ta, là đứa con vẫn còn chưa ra đời của hắn ta, giờ lại bị kẻ nào đó bóp chết như vậy, thậm chí còn bị bệnh độc biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy. Úc Yên đáng thương của hắn ta, thậm chí hắn ta còn chưa kịp nói một câu cuối cùng với nàng ta thì nàng ta đã chết rồi.
Vệ Du Sâm ôm chặt lấy xác nàng ta, tuy nữ nhân này không được hắn ta tín nhiệm lắm, nhưng chỉ nhìn gương mặt của nàng ta hắn ta cũng không dám nhìn, lại càng không dám nghĩ dù đó chỉ là một kẻ thế thân thì vẫn chết trước mặt hắn ta như cũ. Cảnh tượng của mười hai năm trước cứ như chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua.
Thị vệ xung quanh hắn ta đột nhiên ngã rạp xuống đất, quả cầu máu chỉ lớn bằng bàn tay kia, dù không đủ tháng, lại còn sinh non nhưng đã có thể công kích kẻ khác, tốc độ tấn công khiến kẻ khác run như cầy sấy. Càng thêm ghê người chính là, nó lại ăn thịt những thi thể này!
Ọe…
Chứng kiến cảnh con mình ăn thịt người, Vệ Du Sâm nôn khan nửa ngày, nôn sạch tất cả mọi thứ ra, vậy mà vẫn không thể kiềm chế được cơn quay cuồng trong dạ dày. Hắn ta khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân áo đen đang ngồi trên long ỷ, hai chân gác lên bàn, tay cầm một con dao găm thoắt ẩn thoắt hiện, vẻ mặt quỷ quái.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Ha ha, rất đơn giản, viết chiếu thư truyền ngôi, viết thì ngươi có thể sống, dân chúng của ngươi cũng có thể sống, không viết, tất thảy đều phải chết!”
Giọng nói của nam nhân kia cứ như một khối băng giữa trời đông, lúc nào cũng có thể đâm xuyên trái tim hắn ta.
Ánh mắt Vệ Du Sâm trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta: “Chiếu thư này viết hay không viết thì có gì khác nhau, nước Tư U sớm muộn gì đều rơi vào tay ngươi, ngươi cần gì phải ngoan độc đại sát bốn phía vậy chứ?”
“Cũng không nhất định vậy, không cho ngươi thấy được năng lực của bổn hoàng tử thì sao ngươi có thể cam tâm tình nguyện giao vị trí của ngươi cho bổn hoàng tử chứ?”
“Vì vậy mà ngươi đã đại khai sát giới như thế? Chẳng lẽ ngươi không biết một khi ngươi khai chiến sẽ tổn thất bao nhiêu người sao? Hạ Tố Quang chẳng lẽ không chuyển đạt thành ý của trẫm sao?”
Long Khôn không hề để ý chút nào nhấc mí mắt: “Hạ Tố Quang? Ha ha, ngươi nói cái tên ngu xuẩn kia? À, thật ra hắn có chuyển đạt thành ý của ngươi cho bổn hoàng tử, nhưng dù sao bổn hoàng tử cũng phải tỏ chút thành ý chứ? Cho nên, hắn đã bị bổn hoàng tử đuổi về đây rồi!”
“Đuổi về? Đưa đến đâu rồi? Vì sao đến giờ trẫm vẫy chưa nhìn thấy hắn?”
Đại hoàng tử nhếch đôi môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ của mình, cười lạnh: “Gặp? Ngươi không gặp nhưng đám nhi tử của ngươi có lẽ sẽ gặp được đó, để xem… e rằng còn đang chém giết khốc liệt nữa kìa. Ha ha ha!”
Thân thể Vệ Du Sâm đột nhiên cứng đờ: “Ngươi, ngươi đã làm gì?”
Đại hoàng tử chỉ cười không nói gì, rồi sau đó chuyển mắt nhìn về con quái vật đang sắp chui vào bụng tên thị vệ. Vệ Du Sâm bị cảnh tượng kinh hoàng này chấn kinh, sốc đến mức cả người bất giác run rẩy cả lên.
Cặp mắt hung ác nham hiểm như kền kền của Long Không chỉ trầm lặng nhìn hắn ta: “Sợ?”
Vệ Du Sâm nắm chặt hai tay, muốn đứng lên, nhưng mới đi được hai bước đã ngã phịch xuống đất. Hắn ta quật cường ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập hận thù và sát ý: “Ngươi, ngươi kẻ ma quỷ này, ma quỷ!”
“Ha, ma quỷ? Bổn hoàng tử sao? Không không, còn thua ngươi, bổn hoàng tử còn kém xa ngươi lắm, Vệ Du Sâm, biết vì sao bổn hoàng tử lại lựa chọn nước Tư U của các ngươi không?”
Khóe miệng Long Khôn nhếch lên, giọng nói như đến từ địa ngục âm u, lạnh lẽo đến độ gần như đông cứng người đối diện: “Vì nước Tư U có Phượng vương phủ, có một Phượng vương, một Phượng vương phi, hai người kia là đối tượng kiêng kị hàng đầu của bổn hoàng tử. Bổn hoàng tử không chọn nước Tư U các ngươi thì muốn chọn ai đây? Mà vừa hay, người của ngươi còn tự mình đưa lên cửa cho bổn hoàng tử, nếu bổn hoàng tử không đến thì chẳng phải là phụ ý tốt của ngươi sao?”
Long Khôn giơ chân dẫm lên đầu Vệ Du Sâm, dùng sức nghiền mạnh xuống: “Chiếu thư này, ngươi có viết hay không?”
Trong mắt Vệ Du Sâm đầy phẫn nộ, không khuất phục: “Không viết, trẫm, dù có chết cũng không làm nô lệ vong quốc, dù có chết thì ta cũng không viết, ngươi chết tâm đi!”
“Chậc chậc, làm gì phải đến vậy chứ? Nếu ngoan ngoãn nghe lời viết chiếu thư thì ngươi còn có thể làm một vị hoàng đế bù nhìn, miễn cưỡng thì cũng còn sống mà, rồi ngươi sẽ được nhìn thấy dân chúng của ngươi dốc sức phục dịch cho Long Khôn ta thế nào, nhìn thấy bổn hoàng tử dùng bọn họ đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về ta thế nào. Vậy còn ngươi thì sao? Nếu ngươi cảm thấy như vậy không được thì bổn hoàng tử không cần thiết phải giữ lại ngươi nữa.”
Nói xong, hắn ta tăng thêm lực ở chân, muốn dùng thực lực có thể nghiền nát hết thảy của mình giẫm vỡ đầu Vệ Du Sâm. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, đột nhiên có một mũi tên xé gió bay vụt vào, Long Khôn nhíu mày, thản nhiên nhìn cảnh cửa đột nhiên bị đá văng.
Chương 343: Thù lớn đã báo được?
Lớp sương mù dày đặc màu xanh lam lan vào điện, một thân hình nhỏ xinh đang cầm cung tiễn trên tay, không hề để ý đến chiến trường đang được khai chiến lần thứ hai ngoài kia, vẻ mặt nghiêm nghị không hoảng không sợ thong dong bước vào điện.
“Thượng Quan Tình Hi?”
Khi Vệ Du Sâm nhìn thấy rõ người đến, cả gương mặt đầy bất ngờ.
Sao lại là nàng ta?
Nàng ta tới đây làm gì?
“Vị đại hoàng tử đến từ Long đế quốc này, mạng của người này vẫn chưa đến lượt ngươi xử trí đâu, có muốn giết cũng là do bổn cô nương tự mình ra tay!”
Vệ Du Sâm sửng sốt, không ngờ nàng ta lại nói như vậy.
Ngược lại là Long Khôn nghe thế, bật cười ha ha đứng lên: “Vệ Du Sâm à Vệ Du Sâm, ngươi khiến người ta chán ghét biết bao nhiêu kìa, hả? Đã đến nước này rồi, không ai tới cứu ngươi thì thôi đi, lại còn có người chủ động đến giết ngươi nữa chứ? Chậc chậc, làm hoàng đế mà tồi tệ đến mức này, cũng thật là… uất ức nhỉ!”
Long Khôn dường như rất hứng thú với Thượng Quan Tình Hi: “Cô nương à, ngươi có thù oán gì với tên cẩu hoàng đế này vậy?”
Thượng Quan Tình Hi lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Vị đại hoàng tử này, có thể vui lòng nhường chỗ không? Đây là ân oán cá nhân của bổn cô nương, mong đại hoàng tử có thể thuận cho.”
“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng bổn hoàng tử sẽ thuận theo ngươi chứ?” Long Khôn quỷ dị cong môi, lộ ra một nụ cười ẩn ý sâu xa.
“Bởi vì… chỉ sợ ngươi không có thời gian lưu lại xem náo nhiệt đâu! Xem ra điện hạ còn chưa biết, hôm nay đại quân của nước Thiên Độc đã vào kinh trợ giúp nước Tư U, hiện giờ cửa kinh thành đang mở rộng, sẽ vô cùng náo nhiệt đây!”
Sắc mặt Long Khôn lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh hắn lại híp mắt: “Ngươi cho là bổn hoàng tử sẽ tin tưởng những lời vô nghĩa của một kẻ sắp chết như ngươi?”
“Chẳng lẽ đại hoàng tử chưa từng nghe qua câu lời người chết thường là lời thật lòng ư?”
Tuy đã sớm đoán trước rồi, nhưng nghe những lời này từ miệng Long Khôn đích thân nói ra, sắc mặt Tình Hi vẫn thoáng thay đổi, xem ra mình đã thực sự trúng độc rồi.
“Nếu đại hoàng tử còn trì hoãn ở đây thì chỉ sợ trợ quân của nước Yến cũng đến nơi rồi đấy. A đúng rồi, còn có nước Mị nữa, ai nói đại lục Tứ phương của chúng ta chỉ biết tự giết lẫn nhau chứ? Ầy, thời điểm mấu chốt thì chúng ta vẫn rất đoàn kết đấy, một bên khó khăn thì tất cả sẽ trợ giúp.”
Long Khôn định âm thầm liên hệ với người của mình, lại phát hiện ra hiệu nửa ngày rồi mà vẫn không ai đáp lại hắn ta.
Sự tự tin trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là một tia căng thẳng chợt lóe lên.
Hắn ta không thèm nhìn Vệ Du Sâm đã sớm bị hắn ta cho là người chết và Thượng Quan Tình Hi, sải bước ra ngoài.
Thượng Quan Tình Hi tự biết không phải là đối thủ của hắn ta, cũng không ngăn cản.
Mà Vệ Du Sâm sớm đã bị trọng thương, ngay cả nàng ta cũng đánh không lại, huống chi là Long Khôn?
Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, lại không thể ngăn cản.
Long Khôn ra khỏi cửa điện, nhìn thấy cảnh tượng chiến trận hỗn loạn khắp nơi bên ngoài, đôi mắt hung ác nham hiểm đầy kinh ngạc.
Sao có thể chứ?
Chỉ mới một thời gian ngắn sao có thể tập trung được nhiều trợ lực như vậy?
Hồng Tà đâu? Sao đằng kia không có chút động tĩnh nào vậy?
Long Khôn khẽ quát một tiếng, muốn liên lạc với người của mình trong tối, nhưng hắn ta gọi nửa ngày mà vẫn không có ai đáp lại.
Nhìn thấy xác chết khắp nơi trên mặt đất, sắc mặt hắn ta đột nhiên đông cứng lại.
Nhưng đợi đến khi hắn ta quay lại tìm Vệ Du Sâm và Thượng Quan Tình Hi thì lại phát hiện bọn họ đã biến mất từ lúc nào, thần không biết quỷ không hay.
Long Khôn thấp giọng mắng một tiếng, sát ý trong mắt đột ngột bắn ra.
Hay cho một tên Vệ Du Sâm, ngươi đã không biết tốt xấu như thế thì bổn hoàng tử cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây cùng các ngươi nữa.
Đột nhiên, một ánh sáng màu xanh lam lóe lên, một con rồng màu đồng ánh xanh bay lơ lửng bên trên Cần Chính điện.
Long Khôn nhảy người lên, ngồi vững vàng trên người thanh long, theo mệnh lệnh của hắn ta, thanh long lập tức hóa thành một tia sáng biến mất trong màn đêm mờ mịt.
Trong mật đạo, Vệ Du Sâm ôm lồng ngực mình, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Tình Hi với gương mặt tràn đầy sát ý đang giơ kiếm kề cổ hắn ta.
“Tại sao lại muốn giết trẫm?”
Thượng Quan Tình Hi cười lạnh một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo bất ngờ hơi mờ sương: “Vệ Du Sâm, ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?”
Thượng Quan Tình Hi tiện tay kéo mặt nạ trên mặt, lộ ra gương mặt có đến chín phần giống với Đỗ Vân Ca.
Không ngờ chưa tới nửa năm, khuôn mặt của nàng ta đã đến giới hạn, cứ vậy lộ ra dung nhan ban đầu.
Qua sự chỉnh sửa của Điêu Di, độ thật của khuôn mặt này đã gần như đạt đến hoàn toàn.
Chẳng qua, khác với khí chất tao nhã quý phái của Đỗ Vân Ca, khuôn mặt này tuy vẫn chưa hết nét trẻ con nhưng đã bị bao phủ bởi đầy oán khí và hận thù rồi. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vặn vẹo, tràn đầy ý hận với hắn ta.
Ngay khoảnh khắc khi Vệ Du Sâm nhìn thấy khuôn mặt này của nàng ta, cả người hắn ta đã cứng đờ như tượng.
Hắn ta há hốc mồm nhìn chằm chằm nàng ta, lảo đảo muốn vươn tay về phía nàng ta, không ngờ trọng tâm lại không vững, thoáng chốc đã ngã quỵ xuống đất.
Ngay cả vậy cũng không thể ngăn được sự lưu luyến vì được nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn ta: “Vân… Vân Ca?”
Trên gương mặt tuyệt mỹ của của Thượng Quan Tình Hi lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Vân Ca? Ngươi cũng xứng gọi tên nàng sao? Vệ Du Sâm, nhìn rõ đi, ta chính là đứa trẻ của Đỗ Vân Ca vẫn còn chưa ra đời đã bị ngươi bóp chết đây!”
Vệ Du Sâm vươn tay muốn sờ mặt nàng ta, lại bị nàng ta đá bay: “Ngươi có tư cách gì chạm vào ta? Vệ Du Sâm, ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi, uống trọn máu của ngươi, tại sao ngươi lại không chết đi, sao ngươi không chết đi chứ!”
“Ngươi là nữ nhi của nàng? Ngươi là nữ nhi của trẫm và nàng? Thật, thật vậy sao?”
Dường như Vệ Du Sâm không hề cảm giác được đau đớn, mặc kệ nàng ta đối xử với hắn ta thế nào thì hắn ta vẫn không chùn bước tiến về phía trước. Mãi đến khi đến gần được Thượng Quan Tình Hi, hắn ta mở to đôi mắt đầy kinh ngạc và vui sướng, nhìn chằm chằm nàng ta không chớp mắt.
“Sai, ta không phải nữ nhi của ngươi mà là nữ nhi của Đỗ Vân Ca, ngươi và ta không hề có bất cứ quan hệ gì cả! Ngươi là kẻ thù của ta, ngươi chính là kẻ thù của Đỗ gia chúng ta, án mạng chữ Đỗ có thú vị không? Kỳ thật còn có thể máu tanh hơn nữa đấy, ngươi có muốn thử một lần không?”
Vừa nghe thấy bốn chữ án mạng chữ Đỗ, cả người Vệ Du Sâm lập tức cứng đờ, rồi không thể tin được ngẩng đầu: “Là, là ngươi làm sao?”
“Đúng, thế nào, có phải không ngờ đến không?”
Vệ Du Sâm nghe đến đó không khỏi lộ ra nụ cười sầu thảm, tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Ha ha, ta phải nghĩ đến sớm chứ, ta phải nghĩ đến sớm chứ! Khó trách ngươi lại có dung mạo giống nàng như vậy, ta nên nghĩ đến sớm hơn chứ! Tình Hi, Tình Hi à!”
“Hừ, chỉ bằng ngươi cũng xứng gọi tên ta? Ngươi nói xem giờ ta nên thiên đao vạn quả ngươi, hay là ngũ mã phanh thây, hay là đem ngươi làm thành người lợn nhỉ? A đúng rồi, ngươi còn chưa biết nhỉ? Con của ngươi, ngoại trừ nhị hoàng tử ra thì tất cả đã chết hết cả rồi. A, nói đến đây thì ngươi phải cảm ơn ta đấy, nếu không phải người của ta ngăn cản bọn họ rời đi thì nói không chừng bọn họ còn có thể trốn được một hai người nữa kìa! Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Đang cảm kích ta giết bọn họ thay ngươi hay sao? Cũng đúng, ngay cả đại hoàng tử mà ngươi thích nhất cũng có thể thiêu sống được, mấy người này thì có là gì đâu?
Ngoài ra, sự trả thù với Vệ gia các ngươi không chỉ vậy thôi đâu. Quốc khố của ngươi giờ cơ bản đã trống rỗng rồi nhỉ, những quan viên đứng về phía ngươi hiện giờ thật ra đều là giả cả, bọn họ đã chết sạch rồi, hiện giờ thế thân của bọn họ đều là người của ta. Phi tần trong hậu cung của ngươi chết nhiều quá nhỉ, đáng tiếc, nữ nhân Cừu Trinh kia không biết chạy tới đâu rồi, nhưng cũng không sao, hòa thượng chạy được nhưng miếu đâu chạy được, sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta sẽ rơi vào tay ta, ta sẽ dùng máu của hai người các ngươi đi tế điện cả Đỗ gia chúng ta! Vệ Du Sâm, đây là ngươi nợ ta, là ngươi nợ Vệ Dật, dù bọn ta có xuống suối vàng luân hồi thì cũng sẽ ghi nhớ ngươi đời đời kiếp kiếp!”
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thượng Quan Tình Hi vặn vẹo, rống giận với Vệ Du Sâm hệt như một kẻ bệnh tâm thần cuồng loạn, kiếm trong tay lại điên cuồng quơ về hướng hắn ta.
Vệ Du Sâm vốn đã mất đi sức chống cự, sao có thể chịu đựng được sự sự công kích dồn dập của Thượng Quan Tình Hi, không lâu sau đã không còn động đậy nữa.
Tình Hi múa may một lúc lâu, nhìn thấy người nào đó máu máu thịt lẫn lộn, nàng ta nở nụ cười đáng sợ rồi lảo đảo ngã xuống đất.
“Vệ Du Sâm, kiếp trước ta không chết chung với ngươi, thật là vinh hạnh biết bao? Kiếp này, dù có hóa thành ác quỷ, ta cũng muốn rời khỏi ngươi thật xa, thật xa…”
Tình Hi đã bắt đầu nôn ra máu, máu nôn ra có màu đen, sức lực cả người nàng ta cũng như bị rút cạn, thậm chí nàng ta còn có thể cảm giác được trong xương cốt mình đang trải qua những thay đổi đáng sợ.
Nàng ta không thể chết cùng một chỗ với người kia được, không thể, tuyệt đối không thể.
Tình Hi dùng chút sức lực cuối cùng để gắng gượng đứng dậy, khi thừa dịp khi ý thức của mình vẫn còn minh mẫn ra khỏi mật thất.
Vì ý thức của nàng đã bắt đầu mơ hồ dần, các giác quan không còn nhạy bén nữa, nàng ta hoàn toàn không ý thức được giữa mật thất lại còn có sự tồn tại của người thứ ba.
Một bóng người đối diện đi về phía nàng ta, Thượng Quan Tình Hi lập tức cần kiếm trong tay quơ qua, nhưng chưa kịp ngưng tụ sức mạnh thì đã bị mất trọng tâm, nhào người về phía trước.
Không có sự tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo như trong tưởng tượng, thay vào đó, nàng ta đã rơi vào một lồng ngực ấm áp, mùi hương quen thuộc trên người của người đó khiến nàng ta không kiềm được nỉ non: “Dật, là huynh sao? Dật?”
Chủ nhân của thân thể này đột nhiên khựng người lại sau tiếng gọi của nàng ta, trên gương mặt bình thường kia đầy sự kinh hãi không thể tin được.
“Dật, ta đã giết hắn rồi, ta giết hắn rồi, ta đã báo thù cho chúng ta rồi, rốt cuộc ta cũng có thể giải thoát được rồi, rốt cuộc… rốt cuộc cũng có thể đi gặp huynh…”
Cả người nam nhân kia đột nhiên căng cứng, không chớp mắt nhìn người trong lòng đã sớm mất đi tri giác, giọng nói run rẩy: “Nàng… Nàng là Vân Ca? Nàng là Vân Ca của ta?”
Chương 344: Kết cục của Hồng Tà
Nhưng mà, người trong lòng đã không còn phát ra âm thanh nào nữa, ngược lại trong miệng lại không ngừng trào ra máu độc.
Hắn ta vừa nhìn thấy đã phát hoảng, lập tức hét lên xung quanh: “Người đâu, người đâu mau tới đây, cứu mạng, cứu nàng, cứu nàng, cứu nàng đi!”
Lẽ ra trung thu là ngày nhà nhà đoàn tụ, chỉ là đêm trung thu năm nay lại dài như vậy, đáng sợ như vậy.
Máu, xác chết, tang thi tràn ngập khắp hoàng cung, bốn cửa cung đều bị đóng kín, chỉ có vào mà không có ra.
Ngay cả tám cổng kinh thành cũng đều bị hạ lệnh phong tỏa, mà người đang bảo vệ cửa thành không phải là lính canh mà chính là những người trong giang hồ khắp nơi.
Đêm nay, kinh thành của nước Tư U bị bao trùm trong bầu không khí u ám, kinh hoàng, thê thảm và tra tấn. Từng toán nhân mã đều tiến vào hoàng thành, cùng nhau chiến đấu chống lại đám tang thi do Long đế quốc mang đến.
Trong số đó có Linh gia trang của nước Mị, Dược vương cốc, Tê Hà sơn trang của nước Thiên Độc, Phượng Trì sơn trang của nước Mị, thậm chí còn có Thiên Nhai Hải các của Hoa công tử nước Yến.
Điều càng khiến người ta khiếp sợ hơn là ba tổ chức lớn là Minh vực, Bất Dạ thành, và Tử Hoàng cung đã lần đầu tiên liên hợp lại với nhau. Ba tổ chức này không chỉ đông đảo mà thậm chí còn có áp đảo tuyệt đối trong lần biến động cung đình này.
Những dân chúng trong khu vực có bệnh độc là những người đầu tiên được bọn họ bảo vệ chu đáo nhất, chẳng những yêu cầu từng nhà đóng cửa chính, cửa sổ mà thậm chí còn ra lệnh cưỡng chế bọn họ không được mở cửa khi chưa được phép.
Vệ Giới, người đã quen thuộc với quy trình biến đổi của tang thi, trước khi bệnh độc khuếch tán đã lường trước đến điều này rồi, không thể không linh hoạt được.
Đương nhiên, quan trọng nhất là trước khi biến đổi thành tang thi thì người bị cắn đã bị những người trong giang hồ bắn chết không chút lưu tình, vị trí ngắm bắn còn là não bộ của người đó nữa.
Không thể xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn được, thậm chí sau khi bắn chết còn thiêu thi thể tại chỗ, không để lại hậu hoạ về sau.
Tuy rằng trước khi mối nguy ập đến mọi người đã được cảnh báo, cũng đã áp dụng những biện pháp đối phó tương ứng, nhưng sự lây lan của bệnh độc vẫn ngoài dự kiến của mọi người. Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều kẻ giấu giếm không báo, khiến cho càng nhiều người vô tội hy sinh hơn.
Điều đáng mừng duy nhất là, sau khi biến thành tang thi mọi người chỉ như một cái xác không hồn bình thường, cũng không vì khi còn sống có võ công cao cường mà sau khi chết sẽ được nâng cao.
Từ khi phát bệnh đến giờ đã qua một canh giờ, cả kinh thành đều bao phủ trong màu máu tanh dày đặc và mùi thi thể bị thiêu đến buồn nôn.
Mà hoàng cung là nơi trung tâm lại càng thê thảm vô cùng.
Trong ngự hoa viên nơi bầu không khí ngày lễ ngập tràn hiện giờ cũng toàn là tang thi, trong số những người chết gần như không thể tìm thấy ai hoàn chỉnh, có người bị xé toạc vùng bụng, hoặc cũng có người chỉ còn lại nửa người trên đang bò trên mặt đất.
Mùi thịt thối nồng nặc gay mũi khiến người ta choáng váng đầu óc, trong khu vườn rộng lớn như vậy, ngoại trừ Vệ Giới và ba người Thanh Thần thì không tìm được một người nào còn sống sót.
Sau sự cố gắng của bốn người, Hồng Yêu đã bị bọn họ giết chết, cũng bị hỏa phượng hoàng thiêu cháy gần như không còn gì.
Mà Hồng Tà mãi vẫn không bị bọn họ đục được lỗ hổng kia, không ngờ rằng sau cái chết của Hồng Yên, Hồng Tà lại cứ như bị phản phệ thật mạnh vậy. Hắn ôm lấy phần đầu đã bị mất một nửa, đau đớn vật lộn trên mặt đất.
Chuyện này đến quá đột ngột khiến bốn người Vệ Giới trở tay không kịp, nhưng rõ ràng cơ hội đã đưa đến trước mặt bọn họ rồi, nếu không giải quyết ngay chỉ sợ sẽ không còn cơ hội khác nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vệ Giới cầm Cửu U Thối Hàn kiếm trong tay, đâm thẳng dưới nách Hồng Tà.
Hồng Tà bị cơn phản phệ tra tấn đến mức đại não trống rỗng, toàn bộ các giác quan đều bị che kín, hắn không có bất kỳ phản ứng nào, bị ghim thẳng vào tường.
Hỏa phượng hoàng nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức phun ra một vòng lửa vây quanh Hồng Tà.
Ngọn lửa cực nóng khiến khối u ác tính trên người hắn kêu tách tách, phần tóc vốn không còn mấy cũng nhanh chóng hóa thành tro tàn.
“Vệ… Giới, ngươi, được, được, được lắm, vậy mà lại… lại tìm được cách hạ bổn tọa… Ha ha ha… trời muốn… diệt ta, trời muốn diệt ta mà!”
Trên gương mặt đẫm máu của Hồng Tà đã không còn nhìn ra được mắt mũi nữa, hắn há miệng to như chậu máu khặc khặc cười lớn trong biển lửa.
“Cho dù ngươi giết được bổn tọa thì sao chứ, ngươi có thể cứu được nàng ta không? Khặc khặc khặc khặc… ngươi cứ đợi đến lúc nàng ta biến thành tang thi đi! Ha ha ha…”
Ngọn lửa của hỏa phượng hoàng càng tăng thì giọng của Hồng Tà ngày càng mỏng manh, mãi đến khi không còn tiếng động nào nữa, trong mắt Vệ Giới lướt qua một tia hung ác: “Nghiền xương hắn thành tro, không được lưu lại một chút dấu vết nào hết!”
Hỏa phượng hoàng kêu quang quác hai tiếng, ngọn lửa màu vàng lập tức biến thành màu đỏ, dưới sức nóng của ngọn lửa đỏ cháy rực, chỉ trong chốc lát, Hồng Tà đã từ một cái xác khô biến thành tro bụi.
Vệ Giới quét một chưởng gió qua, ngay cả một lớp bụi cuối cùng cũng đã hòa vào trong làn gió mùa thu và màn sương u ám vẩn đục…
Cùng với sự biết mất của hai tên quái vật là Hồng Tà và Hồng Yêu, tất cả sức lực của Vệ Giới cứ như bị rút cạn, hắn hơi lảo đảo rồi ngã ngồi trên bậc thang, Cửu U Thối Hàn kiếm trên tay cũng nhuộm đầy máu đen.
Hiển nhiên là Vệ Giới cũng đã mệt chết rồi, hắn uể oải ngẩng đầu, nhìn về phía ba thị vệ của mình: “Ngươi, các ngươi thế nào? Có bị thương hay không?”
Thanh Thần, Thanh Huyền và Thanh Dục lập tức kiểm tra vết thương cho nhau, sau khi phát hiện không bị thương ngoài da thì không kìm được nhẹ nhàng thở ra, cũng ngồi rũ dưới đất giống như Vệ Giới.
Tối nay, không chỉ có Vệ Giới cưỡng chế phá vỡ phong ấn mà ba người bọn họ cũng vậy, so với cấp sáu của Vệ Giới, tuy rằng bọn họ chỉ đạt đến cấp màu cam nhưng sức mạnh khi liên hợp lại cũng không thể xem thường, lúc này mới có cơ hội chặt đứt phụ trợ đắc lực của Hồng Tà.
Chỉ tiếc, hậu quả của việc tiêu hao quá nhiều linh lực chính là giờ khắc này bọn họ suy yếu đến cực hạn, nếu giờ có mấy con tang thi đến thì chỉ sợ bọn họ cũng không có sức lực để ứng phó.
Không biết có phải vì sau khi chiến đấu, trên người bọn họ bị máu của đen của Hồng Tà, Hồng Yêu và đám tang thi bắn tung tóe lên hay không mà sau khi bốn người hít thở tạm nghỉ thì mới phát hiện đám tang thi này cứ như không nhìn thấy bọn họ vậy.
“Vương gia, bọn họ… bọn họ lại không tấn công chúng ta nữa, chẳng lẽ là vì máu trên người chúng ta sao?”
Sau khi Thanh Dục phát hiện điểm này thì hưng phấn nhìn qua Vệ Giới, không ngờ hắn vừa phát ra âm thanh thì lập tức đã có tang thi nhìn lại hướng bọn họ.
Thanh Thần ở bên cạnh lập tức che miệng hắn lại, Thanh Dục sợ tới mức ngay cả một hơi cũng không dám thở.
Đợi đàn tang thi đi qua rồi, bốn người nhìn lại trên người lẫn nhau, vừa chán ghét nhưng cũng vừa cảm thấy may mắn là chúng đã cho bọn họ cơ hội để thở.
So với mấy người Thanh Thần thì linh lực trong cơ thể Vệ Giới đã gần như khô kiệt, sau khi hỏa phượng hoàng trở về thức hải của hắn cũng đã bị vây trong trạng thái hơi thở mong manh.
Nhưng điều hắn bận tâm lúc này vẫn là Linh Diên trong lời của Hồng Tà, nhưng cả bốn người bọn họ không ai có thể động đậy được, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, tiểu vương phi của bọn họ nhất định phải bình an vô sự mới được!
Nhưng, bọn họ đã xem nhẹ sự coi trọng tiểu vương phi của chủ nhân nhà mình rồi.
Tuy hắn không nhúc nhích được, nhưng cũng không quên phát pháo sáng tín hiệu ra, nhưng màu của pháo hiệu này lại khiến mấy người Thanh Thần không rõ lắm.
Cái này nhìn không giống pháo hiệu của Hắc Lân vệ lắm, chủ tử nhà bọn họ rốt cuộc muốn truyền tin cho ai vậy?
Ngay lúc đó, có một vài bóng người đang chém giết kịch liệt trong một góc của hoàng cung, bất ngờ nhìn thấy pháo hiệu màu xanh lam đều sững sờ trố mắt trong giây lát.
Khi một người trong số họ phản ứng lại, hắn chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời bật cười ngất: “Ha ha, lão tam mà cũng có lúc chịu thua cầu cứu sao, đúng là không dễ mà. Sư phụ, nhanh lên, đốt hết đám lòng này rồi nhanh chóng đi tìm lão tam đi, ta thật muốn xem thử giờ hắn đã biến thành dạng gì rồi!”
“Ngươi cái tên nhóc này, chỉ biết tính toán sự đệ ngươi thôi, ngươi cũng đừng quên kẻ mà nó vừa đối đầu là ai, đó chính là kẻ cầm đầu của đám độc nhân này, nếu là ngươi thì ngươi có thể đối phó không?”
Ngay sau đó, một âm thanh rầu rĩ truyền đến: “Đứng nói chuyện không đau thắt lưng.”
“Này, lão đại, ngươi nói ai đó?”
“Được rồi, các ngươi đều câm miệng cho lão tử, mau quét dọn chiến trường ở đây đi, triệu tập người của chúng ta lại, nhanh chóng qua đó.”
“Vâng, sư phụ.” Người nào đó không tình nguyện than thở một câu, vốn định huýt còi một cái, nhưng nhìn lại hai tay mình đã đầy máu đen đành phải từ bỏ, tự mình đứng trên nóc nhà phóng ra một quả đạn pháo màu vàng lên không trung lần thứ hai.
Không đến một khắc sau, người của bọn họ đã lần lượt chạy lại.
Nhìn thấy số người rõ ràng đã thiếu hơn phân nửa, trong lòng lão giả đau xót: “Các ngươi thế nào rồi? Không bị thương chứ?”
Những nam nhân kia vừa nghe vậy, trong mắt đều lộ ra sự đau thương thống khổ, cả đám đều cụp mắt nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Những huynh đệ bị thương đều đã tự kết thúc rồi.”
Giờ thì không chỉ lão giả, ngay cả trong lòng hai huynh đệ kia cũng thấy khó chịu không chịu nổi.
“Đều là những đứa trẻ tốt, bọn họ chết có ý nghĩa, để tên quái vật kia biến mất thì chúng ta đều phải trả một cái giá lớn nhất định. Nếu không thì trong tương lai chỉ sợ trên thế giới này sẽ không còn dấu vết của con người nữa…”
Lão giả nói câu đó xong, vỗ vỗ vai hai huynh đệ: “Đi thôi, còn có chuyện quan trọng hơn đợi chúng ta đi làm!”
Đợi lão giả dẫn người đến chỗ ngự hoa viên, nơi Vệ Giới đang ở, nhìn thấy đám tang thi chi chít ở đây, cả đám bọn họ đều đỏ mắt, căn bản không cần đợi lão già hạ lệnh đã xông lên.
Lại một trận chém giết nữa nổ ra…
“Giới Nhi, con thế nào rồi?” Lão giả thương tiếc ôm lấy Vệ Giới hơi thở đã mong manh.
Bên kia, hai sư huynh đệ vội vàng kiểm tra thân thể mấy người bọn họ, sau khi phát hiện bọn họ chỉ bị khô kiệt linh lực thì không khỏi thở phào một hơi.
Không bị thương thì tốt rồi, không có ai bị thương là tốt rồi!
Chương 345: Hắc Ngột Lân còn bá đạo hơn cả thi độc
Sau khi bệnh độc khuếch tán được hai canh giờ, lão giả mới cùng Vệ Giới tìm được Linh Diên trong một góc hẻo lánh của lãnh cung.
Lúc đó Linh Diên đã hôn mê bất tỉnh, trên cánh tay còn có vết cắn rõ ràng.
“Sư phụ, nàng thế nào rồi?”
Vệ Giới mềm nhũn cả người tựa trên đệm cỏ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của lão giả áo đen trước mắt, trên mặt hắn không thể che giấu được sự khẩn trương và bất an.
Ai cũng không ngờ đến, sau lần biến cố này, Linh Diên là người duy nhất được mọi người kỳ vọng nhất lại là người đầu tiên bị cắn.
Hơn nữa, điều khiến bọn họ suy sụp hơn chính là, giờ đã cách lúc xảy ra sự việc hai canh giờ rồi.
Mà theo quan sát thì, sau khi bị cắn trong vòng một canh giờ cơ thể người bị nhiễm đã có biến đổi.
Nhưng khiến bọn họ khó hiểu là, trên người Linh Diên không hề có biến hóa gì, cứ như, cứ như chỉ đang ngủ say bình thường thôi.
Sư phụ của Vệ Giới, vực chủ tiền nhiệm của Minh vực, người được giang hồ xưng là quỷ tài Tử Hạc chân nhân mặc một chiếc áo bào màu đen đơn giản ngồi ngay ngắn trước giường Linh Diên, trên gương mặt già nua nhưng vẫn hông hào khỏe mạnh đầy nặng nề.
“Cơ thể của đứa nhỏ này, rất là kỳ quái. Trong cơ thể nàng có một loại độc, nhưng độc này còn bá đạo hơn cả thi độc nữa! Giờ nàng đang chìm vào giấc ngủ là do độc trong cơ thể đang ăn dần ăn mòn thi độc như tằm ăn rỗi, đợi đến khi nào thi độc bị nuốt chửng hoàn toàn thì tự nhiên nàng sẽ tỉnh lại. Chỉ là loại độc này sao cứ có cảm giác quen thuộc thế nhỉ, là loại độc gì nhỉ?”
Vệ Giới đã sớm biết chuyện Linh Diên trúng độc, nàng không nhắc đến nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Hiện giờ sư phụ hỏi đến Vệ Giới mới ngẫm lại rồi nói: “Trước giờ Quỷ Y luôn mãi tìm kiếm tám loại dược liệu…”
Hình như tám loại dược liệu này để trị độc…
“Hắc Ngột Lân!” Tử Hạc chân nhân đột nhiên kinh ngạc hô lên, đứng bật dậy.
“Hắc Ngột Lân? Đó là độc gì?”
Tử Hạc chân nhân vô cùng kích động nhìn làn da Linh Diên: “Khó trách, khó trách đứa nhỏ vừa đen vừa béo như vậy, mới đầu ta còn nghĩ chỉ là trùng hợp thôi… Không ngờ, thật không ngờ, loại độc gần như đã tuyệt tích này lại xuất hiện trên người đứa nhỏ này.”
Lăng Tễ Phong cau mày: “Này, lão già, nói nửa ngày rồi, ông có thể nghĩ tới đám người vô hình bọn ta một tí không? Cái gì là Hắc Ngột Lân? Cái tên gì mà nghe kỳ quái thế!”
“Hắc Ngột Lân là một loại kịch độc được lưu truyền từ mấy trăm năm trước, kỳ thật, nói là độc thì nó cũng không hoàn toàn được xem như là độc.”
“Rốt cuộc là có phải độc hay không?” Lăng Tễ Phong trừng mắt phát điên lên, chỉ hận không thể nhổ sạch râu lão nhân.
“Như độc mà không phải độc.” Vệ Giới không buồn không giận nói một câu, lại nhận được sự khẳng định của lão nhân: “Đúng vậy, loại độc này như độc mà lại không phải độc.”
“Vốn được gọi là độc vì bản thân nó sẽ mang đến sự biến hóa nhất định trên thân thể kí chủ, khi độc tố lan tràn ra khắp cơ thể kí chủ thì màu da chủ kí chủ sẽ dần đen lại. Khi sắc tố đen lan rộng khắp cơ thể và biến màu da thành màu đen thì cơ thể của kí chủ sẽ bắt đầu béo lên. Nhưng sắc tố đen và gây béo phì này sẽ càng ngày càng trở nên đáng sợ, cuối cùng đến mức không thể chỉnh lý được nữa, thậm chí còn có người khống chế không tốt sẽ trực tiếp bị nổ tung.”
Lăng Tễ Phong che miệng, hai mắt trừng lớn: “Trời ạ, cái này khủng bố quá đi? Khó trách ngay cả thi độc cũng có thể cắn nuốt được, quả nhiên là ngang ngược mà, tên khốn khiếp nào lại tạo ra thứ độc dược kinh khủng vậy chứ? Khó trách nha đầu này nhỏ như vậy mà đã béo thế! Nhưng các ngươi có phát hiện không, tiểu cô nương này đen thì có đen, béo thì có béo thật đấy, nhưng so tỉ lệ thân thể lại tương đối hài hòa. Không giống người béo chút nào, mấy kẻ béo đó, trời ạ, ta còn nhìn không nổi nữa kìa. Ngươi xem nha đầu kia kìa, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, nếu là…”
“Bốp” một tiếng, bụng Lăng Tễ Phong một người giơ chân đá trúng, bất ngờ không kịp đề phòng, người nào đó ngã nhào như chó ăn phân.
Đợi hắn ta quay đầu lại chuẩn bị đại khai sát giới thì giọng nói âm trầm lạnh như băng của Vệ Giới đã vang lên: “Ngươi nhìn đi đâu đấy?”
Lăng Tễ Phong vừa nhếch miệng thì da đầu đã run lên tê dại, hắn ta vậy mà lại quên mất nha đầu này là tiểu vương phi của người nào đó.
“Mẹ nó, có lầm không chứ, bản thân đệ đã suy yếu đến mức một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã, vậy mà còn có năng lực đánh ngã ta? Rốt cuộc là do lão tử quá yếu hay là đệ quá mạnh đây?”
Đối mặt với sự dông dài của nhị sư huynh, Vệ Giới trực tiếp bỏ qua.
“Hừ, đáng lắm!” Lận Ngọc Đường khinh thường quét mắt nhìn người nào đó còn đang nửa quỳ trên mặt đất: “Còn quỳ làm gì? Đợi lấy tiền mừng tuổi hả?”
“Nè, Lận Ngọc Đường, huynh nói vớ vẩn gì đó hả?”
Bị lão tam đạp một cái thì thôi đi, lão đại này còn chen vào sỉ nhục hắn ta, hắn ta đã chọc tới ai chứ hả?
“Sư phụ, vừa nãy người còn chưa nói hết, nếu đã là độc như không độc thì chẳng phải chứng minh là độc này còn có thể mang đến lợi ích gì cho thân thể kí chủ sao?”
Tử Hạc lão nhân đã sớm quen với cách ở chung với nhau của ba đồ đệ, không hề lấy làm lạ, giờ nghe mấy lời chuyển đề tài của Lận Ngọc Đường mới đáp lại: “Đúng vậy, lợi ích lớn nhất mà người trúng độc này có thể nhận được là trong những trường hợp bình thường sẽ không chết. Miệng vết thương có khả năng tự động khép lại, bị thương càng nặng thì hương thơm mê người tỏa ra lại càng nồng, mà mùi hương này còn có thể trở thành lớp bảo vệ hữu hiệu thúc đẩy Hắc Ngột Lân dưới da phát huy vai trò của mình hơn nữa.”
Điều này không chỉ khiến Lận Ngọc Đường kinh ngạc mà ngay cả Lăng Tễ Phong cũng choáng váng: “Trời ạ, này mà là độc gì chứ, rõ ràng là thuốc cứu mạng mà!”
“Bản thân tiểu nha đầu này cũng không tầm thường đâu, nàng lại có thể dựa vào thực lực của mình để khống chế độc trong phạm vi hoạt động của bản thân, vừa không biến đen cũng không béo thêm nữa, đúng là khiến lão phu phải nhìn với cặp mắt khác mà.”
Lời ca ngợi của Tử Hạc khiến Vệ Giới nhíu mày: “Chẳng lẽ độc này không thể xóa bỏ được sao?”
Tử Hạc gật gật đầu: “Thật ra thì cũng có thể, đầu tiên phải cần thuốc giải, thuốc giải độc này có tổng cộng chín chín tám mươi mốt loại thuốc, mỗi loại đều không tầm thường, đều là thuốc tốt trên thế gian khó có thể tìm được, thiếu một loại cũng không được. Hơn nữa trong lúc giải độc thì thân thể cũng cần phải có sự ổn định. Với thực lực hiện tại của nha đầu này thì chỉ sợ còn lâu mới đủ. Về phần giải độc như thế nào thì lão phu cũng không rõ, nhưng điều này cũng chỉ do ta nghe được dọc đường khi dạo chơi ở Long đế quốc thôi. Mà theo ta được biết thì loại độc đã thất truyền này cũng chỉ từng xuất hiện ở Thần Nữ tộc mà thôi, tiểu nha đầu này ở đại lục Tứ Phương đã gặp cảnh ngộ như vậy, đúng là không đơn giản!”
“Hắc Ngột Lân còn mạnh hơn thi độc sao?”
Tử Hạc xác định gật đầu: “Đúng vậy, tuy là thi độc này cũng khá lợi hại, nhưng so với loại độc như không độc là Hắc Ngột Lân thì không chỉ kém một bậc thôi đâu!”
Sau khi được sư phụ xác nhận, Vệ Giới mới nhẹ nhàng thở phào: “Chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.”
Tử Hạc hiếm thấy chế nhạo nhìn hắn một cái: “Sau khi ngươi thành thân thì có chút tình người hơn trước kia rồi, tiểu nha đầu này đối xử với ngươi cũng không tệ nhỉ?”
Vệ Giới rầu rĩ gật đầu: “Nàng đã cứu ta mấy lần rồi, nếu nàng cứ như vậy chết đi thì cả đời này đồ nhi cũng sẽ không yên lòng.”
“Không tệ, biết tri ân báo đáp là tốt, nhưng hoàn cảnh của đứa nhỏ này cũng ly kỳ quá nhỉ, nói không chừng thân thế của nàng cũng không tầm thường đâu. Dù sao thì loại độc này cũng không phải là thứ mà đại lục Tứ Phương có thể có được.”
Vệ Giới nhíu nhíu mày: “Trước đó nàng có nói độc này là biến dị sau khi bị nhiễm hai loại độc, chẳng lẽ không phải vậy sao?”
“Đúng thật là như vậy, Hắc Ngột và Hắc Lân trong Hắc Ngột Lân kỳ thật là hai loại kịch độc, nhưng sau khi chúng nó được một thứ gì đó dẫn dắt lâu dần sẽ biến thành Hắc Ngột Lân, đúng là hiếm thấy trên thế gian!”
Lời của Tử Hạc khiến Lận Ngọc Đường và Lăng Tễ Phong lập tức trợn tròn mắt: “Đúng là không ngờ được đệ lại có thể lấy được một bảo bối như vậy, trên thế gian này những người và việc liên quan đến Thần Nữ tộc đều có thể coi là đại sự cả!”
Lận Ngọc Đường nhìn Lăng Tễ Phong một cái thật sâu: “Đệ thật sự không biết lai lịch của nha đầu kia sao?”
Lăng Tể Phong chẳng hiểu gì cả trừng lại: “Nè, lão đại, huynh nói cho rõ ràng, huynh nói vậy là thế nào? Không phải ta có thù oán với huynh chứ?”
“Đang yên đang lành sao lại xả lên người ta chứ? Đây là lần đầu tiên ta gặp tức phụ của đệ ấy đó, đừng có mà nói mấy lời khiến dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi chứ, lão tử cũng không muốn lại bị lão tam đá đâu!”
Lận Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn ta như một tên ngốc: “Đừng tưởng lão tử không biết quan hệ của Lăng gia các ngươi với Linh gia của nước Mị, nếu Linh Diên xuất thân từ Linh gia thì sao Lăng gia các ngươi lại không biết gì được chứ?”
Sắc mặt Lăng Tể Phong hơi khựng lại, vẻ mặt hờn giận: “Ta thật sự không biết mà, Lận Ngọc Đường, huynh không có việc gì thì kiếm chuyện hả!”
Lận Ngọc Đường đang định nói tiếp thì dường như đột nhiên nghe thấy gì đó, vội vàng ra hiệu ý bảo mọi người yên lặng.
Khi mọi người quay lại theo mùi hương thì lại phát hiện phần da bị lộ ra bên ngoài của Linh Diên đang tỏa ánh sáng xanh lục nhạt, lấp lánh như một con đom đóm. Cùng với sự xuất hiện của ánh hào quang còn có một mùi hương đặc thù quyến rũ say lòng người.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này. Tử Hạc chân nhân vuốt vuốt chòm râu, cảm khái nói: “Không ngờ đời này ta còn có thể nhìn thấy loại độc kỳ lạ trên thế gian này, cũng không uổng sống trên đời!”
“Thơm, mùi hương thơm quá, cứ như là nó có thể làm cho đại não minh mẫn chỉ trong chốc lát vậy.”
Lăng Tễ Phong theo bản năng muốn đến gần Linh Diên, lại bị Vệ Giới kéo lại đằng sau.
“Ở đây không cần mọi người nữa, có thể ra ngoài rồi!”
“Thì ra là do ngươi? Ngươi là ai? Vì sao lại làm vậy?”
Thượng Quan Tình Hi tức giận vì người này làm hỏng chuyện tốt của nàng ta, lập tức bước lên một bước, ý định cướp thái hậu từ tay ả ta.
Nhưng người nọ cũng không cho nàng ta cơ hội, tay trái kìm kẹp thái hậu gắt gao, thân thể trong nháy mắt nghiêng đi, tốc độ cực kỳ nhanh khiến người ta phải líu lưỡi.
Không đến phút chốc, ả đã mang thái hậu đứng trên cái đài cao cao.
Nếu đã bị bại lộ thì không cần phải che giấu nữa, đặc biệt là khi mặc cái túi da này trên người, cực kỳ nặng nề, hắn sắp không thở nổi nữa rồi.
Tiện tay xé ra, y phục trên người và cái túi da nháy mắt biến thành bột phấn.
Trong một khoảnh khắc, lộ ra phần thân thể gồ ghề, tràn ngập những khối u ác tính xấu xí. Kinh khủng hơn đó là, khung xương của người này bắt đầu kéo duỗi, vóc dáng vốn vừa mập vừa béo chưa đến một mét sáu thoắt cái kéo lên thành một mét tám. Khôi phục lại thân chiều cao bình thường của hắn, chỉ chớp mắt đã cao ngất lên.
Vừa nhìn thì biết tên này chính là đàn ông!
Vì cơ thể trải dài những nọc độc buồn nôn nên không thể thấy rõ khuôn mặt vốn có của người này. Chính ngay cả cái tay nắm chặt cằm của thái hậu cũng dính đầy thứ chất lỏng nhớp nháp, cực kỳ buồn nôn.
Cũng may trên mặt thái hậu không có vết thương, nếu không lúc này thái hậu sẽ gặp chuyện rất nguy hiểm.
Cuối cùng, cái mặt nạ da người trên mặt hắn cũng chảy xuống, lộ ra một cái đầu phủ đầy những quả trứng côn trùng, tất cả nữ nhân ở đây đều không kìm được tiếng kêu chói tai, điên cuồng nôn oẹ không ngừng được.
“Tất cả mọi người chú ý, không được đụng vào ả ta, không được để ả tiếp xúc, cắn vào người.”
Giọng nói của Vệ Giới đột nhiên vang lên, Thượng Quan Tình Hi đột nhiên ý thức được cái gì.
“Ý ngươi là, người này là, là độc nhân của Long đế quốc? Bọn họ đến đây? Còn Linh Diên đâu rồi?”
“Là do ta sơ suất, người cẩn thận một chút, tuyệt đối không được để những người này cắn, ta đi tìm nàng ấy.”
“Phượng vương điện hạ, có phải ngươi không nghe rõ ta đã nói gì đúng không? Nếu ngươi đã không để ý đến bà lão này, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Độc nhân đột nhiên phát ra tiếng cười khặc khặc âm lãnh như ma quỷ, tiếng cười kia khiến tất cả mọi người phải sởn gai ốc, thân thể run rẩy.
Độc nhân vừa uy hiếp xong, tay bắt đầu dùng sức, mắt thấy như muốn bóp nát cổ thái hậu, móng tay độc bén nhọn sắp đâm rách lớp da bên ngoài của bà-
Thượng Quan Tình Hi đột nhiên lên tiếng: “Đừng, đừng làm vậy, thả bà ấy ra, ngươi bắt ta được không? Để ta thay thế cho bà ấy?”
Khuôn mặt buồn nôn của người nọ cứng ngắc xoay chuyển, thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của Thượng Quan Tình Hi, hắn mở cái miệng lớn dính đầy máu, chất lỏng nhớp nhúa chảy theo thân thể chắn chầm chậm rơi xuống đất, hòa quyện vào cùng với máu loãng, lập tức phát ra tiếng xì xì như bị ăn mòn.
Một màn này, nhìn những mỹ nhân xung quanh, ai nấy đều như muốn sặc khí, khuôn mặt như hoa như ngọc tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Ông trời ơi, quái vật này từ đâu tới vậy?
“Chậc chậc, khuôn mặt quá đẹp, nếu mỹ nhân đã yêu cầu, bổn tạo sao có thể chối từ được, đúng không?”
“Tới đây!” Thượng Quan Tình Hi cảm thấy căng thẳng, quay đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt tràn ngập lo lắng của Vệ Giới đang nhìn nàng ta, rồi sau đó kiên cường bước đến.
Người nọ tiện tay đẩy Ôn thái hậu qua một bên, một tay ôm Thượng Quan Tình Hi vào trong ngực, còn thân mật dí sát lại.
“Chậc, thơm quá, thật là thơm, bổn tạo không nhịn được muốn ngửi xem đây là mùi gì.”
“Không được tổn thương nàng, không được tổn thương nàng ấy, lão thái bà là ta cũng sắp phải chết rồi, vì sao lại cứu ta chứ? Vân Ca, Vân Ca à, đứa ngốc này, tại sao lại cứu ta chứ, tại sao?”
Dưới tình thế cấp bách, thái hậu còn nhào về phía người nọ, khiến Hi phi và Ninh Thục Viện bên cạnh hoảng sợ ôm bà thật chặt, không cho bà đi qua.
Tình Hi nghe thế thái hậu nói, kinh ngạc quay đầu: “Thái hậu nương nương, người…”
Ôn thái hậu thê lương nhìn nàng ta: “Đứa nhỏ ngoan, đừng nói gì cả, ai gia đã biết, ai gia cũng đã biết rồi, ngươi tội gì, tội gì phải vậy chứ?”
Thượng Quan Tình Hi nhìn ra được Ôn thái hậu thật tâm quan tâm đến mình, không tự chủ được nở một nụ cười an ủi với bà: “Thái hậu nương nương, ta sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Ngay sau đó là một mùi hương buồn nôn thổi qua chỗ nàng ta, hun nàng choáng váng cả đầu óc.
Ông trời ơi, độc nhân độc như vậy, nàng có sống nổi không đây?
Ôn thái hậu vì tâm trạng bị kích thích, cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh.
Vệ Giới lập tức sai người bảo vệ các nàng, bên dưới hỗn loạn, trừ Hi phi, Ninh Thục Viên và Như Yến ra, những người khác đều không chú ý tới câu “Vân Ca” của thái hậu.
Nhưng lại cứ trùng hợp hết lần này tới lần khác, Cừu Trinh cách thái hậu gần nhất sau khi nghe thấy hai chữ “Vân Ca”, trong giây lát ngẩng đầu lên.
Nàng ta thoắt cái đứng lên, con mắt bén nhọn nhìn loạn bốn phía, như đang tìm “Vân Ca” trong miệng thái hậu.
Thượng Quan Tình Hi bị độc nhân chế trụ cực kỳ chặt, tạm thời không thể động đậy, nhưng cũng may nàng ta không gặp nguy hiểm gì, cứ thế bất chấp an nguy của bản thân, liều mạng nháy mắt với Vệ Giới. Không cần quan tâm đến ta, đi mau.
Ánh mắt Vệ Giới như tia x quang bắn lên trên người độc nhân, thử tìm kiếm nơi đột phá, đối với ám chỉ của Thượng Quan Tình Hi, hắn lựa chọn bỏ qua.
Không biết có phải do ánh mắt của Vệ Giới quá mức thấu xương, cuối cùng độc nhân cũng nhìn thẳng vào hắn.
“Vệ Giới, bổn tọa khuyên ngươi tốt nhất không nên di chuyển, nếu không, chỉ cần một vết cắn, người chết không chỉ có một mỹ nhân này đâu. Ngươi, có muốn nhìn thử không?”
Ánh mắt âm u của Vệ Giới nhìn lên người độc nhân: “Ngươi là Hồng Tà?”
Khuôn mặt máu thịt be bét của độc nhất bất chợt cứng đờ, tiếp theo trong nháy mắt, hắn ngoạc cái miệng như bồn máu, cười khặc khặc.
“Không ngờ bổn tọa đã biến thành cái dạng này rồi mà ngươi vẫn có thể nhận ra được?”
“Linh Diên đâu, nàng đang ở đâu?”
“Ha ha, cái người quái dị kia hả, chậc chậc, đúng là xương rất cứng, bổn tọa đã xẻ thịt nàng ta ra rồi, ngay cả rên mà nàng ta cũng không kêu lấy một lần!”
Da thịt Hồng Tà rời rạc, khắp nơi đều là nọc độc buồn nôn, cho nên lúc nói chuyện bị lọt gió, nhưng dù dưới tình huống chật vật như thế, vẫn thấy được sự tàn nhẫn của môn chủ Độc môn.
Nhưng thấy ánh mắt hắn hung ác, tiện tay chụp tới, bắt An Huệ đang đờ đẫn đứng bên cạnh đến bên miệng mình, theo tiếng “rột rột” vang lên, cổ An Huệ bị hắn xẻ xuống một miếng thịt, ngay sau đó là dòng máu tươi “phụt phụt” bắn ra ngoài.
Hồng Tà hé miệng, như đang thưởng thức mỹ thực, không ngừng nhấm mút. Nhưng chỉ trong chốc lát, một người đang sống động cứ thế biến thành một cái thây khô, bị hắn ném mạnh vào trong đám người.
An Na bị cảnh tượng trước mắt dọa tỉnh táo, tan vỡ điên cuồng xông về hướng Hồng Tà. Hồng Tà hừ lạnh một tiếng, ngón tay đột nhiên dài ra, hệt như quái vật đâm về hướng An Na.
“Rầm” một tiếng, đầu An Na bị hắn bóp nát, trong chớp mắt não bắn ra ngoài, tất cả mọi người choáng váng tại chỗ.
Trong nhất thời chỉ có tĩnh lặng và tiếng ác ma hút máu.
Thượng Quan Tình Hi thấy An Huệ và An Na trong chốc lát đã biến thành thi thể, nhớ đến đứa con dâu nhỏ mà mình chưa kịp thương yêu, trong thoáng chốc nổi giận. Dao găm giấu trong tay áo đột ngột lộ ra, không hề do dự đâm vào cổ Hồng Tà.
Hồng Tà bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng ta đâm một cái, động tác túm cổ An Na hút máu ngừng lại trong thoáng chốc, rồi sau đó chậm rãi nhấc khuôn mặt đáng sợ như ác thú lên, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tình Hi.
“Ngươi dám đâm bổn tọa? Muốn chết…”
Ngay tại lúc Hồng Tà định duỗi móng vuốt như thú vật của hắn ra chuẩn bị bóp nát đầu Thượng Quan Tình Hi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đúng lúc này có vô số bóng đen đồng loạt vọt tới chỗ hắn, cùng lúc đó vang lên âm thanh lạnh thấu xương của Vệ Giới: “Tránh hết ra!”
Những nữ quyến kia đã bị dọa sợ, nhao nhao xách váy chạy tán loạn, ngự hoa viên lớn như vậy, trong chốc lát loạn thành một đoàn.
Toàn bộ ngự lâm quân đều xông vào vòng vây kết hợp cùng Hắc Lân vệ của Vệ Giới công kích độc nhân, Thượng Quan Tình Hi thừa cơ chạy thoát.
Vệ Giới vừa che chở nàng ta, vừa đi đến bên thi thể của An Huệ đã chết, giơ tay chém xuống, đầu của An Huệ đã bị hắn chém thành hai nửa.
Thượng Quan Tình Hi thở hổn hển, mắt rưng rưng che miệng lại, cắn chặt hàm răng: “Vì, vì cái gì?”
“Nếu không làm vậy, nàng sẽ biến thành tang thi ngay lập tức, gặp ai liền cắn người đó!”
Thượng Quan Tình Hi hít vào một ngụm khí lạnh, Vệ Giới đánh giá toàn thân nàng ta một lần: “Người sao rồi?”
Thượng Quan Tình Hi lắc đầu thật mạnh: “Không, ta không sao, ngươi không cần phải để ý đến ta, nhanh đi giúp họ đi, ta đi tìm người của ta, ta có võ công, ngươi yên tâm. Không đối phó được cái này nhưng với những người khác thì ta có lòng tin.”
Nàng ta có bao nhiêu phân lượng, Vệ Giới cũng đã điều tra ra, nên gật đầu với nàng ta, chớp mắt sau liền phi thân lên, đánh về phía độc nhân: “Tập trung vào đầu hắn, nhược điểm của độc nhân là đỉnh đầu.”
Hồng Tà lại cười khặc khặc, mắt lộ ra tia khinh bỉ nhìn Vệ Giới: “Đầu? Vậy các ngươi cứ nhìn thử xem, nhược điểm của bổn tọa có phải là ở đỉnh đầu hay không?”
Thượng Quan Tình Hi bước hai bước, đột nhiên dừng lại, mượn ánh đèn hôn ám quanh mình, nàng ta chậm rãi giơ tay lên, một vết màu nhạt lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của nàng ta.
Chương 342: Cấp sáu? Khiếp sợ!
Chân Thượng Quang Tình Hi mềm nhũn, đại não nháy mắt trống rỗng, vừa nãy nàng ta bị hắn ta đánh văng ra, đã bị móng tay cào trúng sao?
Nàng ta trúng độc?
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Vệ Giới, một cơn ớn lạnh đột nhiên lan khắp cơ thể nàng ta. Nhưng chỉ sợ hãi bối rối một chút, Thượng Quan Tình Hi lại đột nhiên nhếch môi, thả ống tay áo mình xuống.
“Nếu chỉ mới vậy mà đã chết thì có phải quá nghẹn khuất không, nếu bất kể thế nào cũng chết thì, Vệ Du Sâm, chúng ta phải tính sổ chút chứ nhỉ?”
Nghĩ đến đây, nàng ta lập tức rút pháo hiệu giấu trong người ra, mượn ngọn đuốc trong ngự hoa viên, bắn mạnh chúng lên không trung. Khi những tia lửa màu tím rực lên ánh sáng lộng lẫy trong không trung, bóng dáng của Thượng Quan Tình Hi đã biến mất trong hậu cung hỗn loạn. Đằng sau, không một ai chú ý tới Cừu Trinh vụt ra khỏi chỗ tối như một quỷ mị như một bóng ma, đuổi theo hướng Tình Hi rời đi.
Từ đầu đến cuối, Mộ Hàm chỉ có một mục tiêu, đó là Cừu Trinh. Nhưng giờ khắc này, nàng ta lại chẳng thể nghĩ đến người này được nữa, vì chỗ thái hậu và Như Yến càng nguy hiểm hơn, nàng ta không thể rời đi như vậy được.
Mà bên kia, sau khi bắt đầu giao chiến với Hồng Tà, Vệ Giới mới phát hiện kẻ này đã không phải là người bình thường nữa rồi. Chỗ đáng sợ hơn cả Bách Lý Phức là đao kiếm chém qua trên người hắn hoàn toàn không có tác dụng gì. Càng hiến người ta sởn gai ốc là linh thú của hắn cũng trở thành một trợ thủ quan trọng cho kẻ này.
Con cáo kia còn đáng sợ hơn cả Hồng Tà, chưa kể trên người nó còn bao phủ đầy những khối u máu gớm ghiếc. Nó lại còn chia cơ thể mình làm hai, từ đầu đến bụng, vị trí chính giữa mọc ra một cái lưỡi dài như xúc tua bạch tuộc, gặp bất cứ kẻ nào cũng cuốn lưỡi hút vào ăn sạch.
Hồng Yêu là linh thú đến từ Hỏa Diễm cốc, hiển nhiên thực lực không tầm thường, lại có thêm tên Hồng Tà này, càng khó đối phó hơn. Lúc bình thường hắn đã không dễ đối phó, sau khi phát độc, thực lực của hắn còn tăng lên so với lúc trước nhiều lần.
Thực lực của Vệ Giới vẫn bị hắn áp chế nên đối phó với Hồng Tà khó khăn vô cùng, lại thêm cả một con Hồng Yêu có thực lực tương đương Hồng Tà, dù hắn có Hắc Lân vệ trợ trận thì ngoại trừ việc phải chịu thương vong ít hơn thì cũng không có tác dụng gì mấy.
Thấy xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều xác chết, mà hắn lại vẫn chưa tìm được cơ hội xử lý những cái xác này, nếu còn chậm trễ nữa, e rằng chúng sẽ trở thành độc nhân mất. Vệ Giới phẫn nộ, lo rằng mình sẽ giẫm vào vết xe đổ của Bất Dạ thành. Trong khoảnh khắc, hắn lập tức triệu hồi ra hỏa phượng hoàng đã ẩn giấu lâu nay.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồng Tà, hai tay Vệ Giới đột nhiên đưa về sau, Cửu U Thối Hàn kiếm đột ngột xuất hiện trước mắt hắn. Khi sự chú ý của tên kia đều tập trung trên Hỏa phượng hoàng và Cửu U Thối Hàn kiếm, xung quanh Vệ Giới đột nhiên bộc phát ra một dòng khí mạnh mẽ màu xanh biếc.
Nhìn thấy dòng khí màu xanh kia, Hồng Tà trợn tròn mắt: “Ngươi, ngươi đã đạt tới cấp sáu rồi? Không, không thể nào, sao lại có thể vậy được? Đây chính là đại lục Tứ Phương, sao ngươi lại có thể mạnh hơn cả tu luyện giả của trung tầng Long đế quốc được?”
Võ vương là vé vào cửa Long đế quốc, trên võ vương còn có bốn cấp bậc võ đế, võ thánh, võ tiên, võ thần, mỗi cấp đều có mười bậc, nếu là người thường phải mất đến hơn mười năm. Nhưng tên Vệ Giới này chẳng những trực tiếp nhảy vọt qua bốn cấp bậc này mà thậm chí còn tiến vào cảnh giới tu luyện linh lực.
Xích, chanh, hoàng, lục, lam, thanh, tử, cấp sáu, lại còn là được tu luyện trên đại lục Tứ Phương với linh khí loãng đến như thế? Thiên phú của người này mạnh đến vậy sao?
Tuy hiện giờ thực thực của Hồng Tà đã đạt đến lam giai, nhưng linh khí ở đại lục này quá loãng, cấp bậc ở Long đế quốc cũng tự nhiên giảm xuống, dù thực lực của hắn đạt đến đỉnh thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Vệ Giới.
Đôi mắt đẫm máu của Hồng Tà nheo lại, đột nhiên nở một nụ cười giả tạo đầy sát khí: “Khặc khặc, ngươi quả nhiên đáng để chúng ta để ý mà, chiến thần không hổ là chiến thần, tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu đáng kiêu ngạo như thế rồi. Vệ Giới, ngươi nói xem, hôm nay sao bổn tọa có thể thả ngươi sống sót thoát đi chứ? Hôm nay, ngươi giao mạng ra đi!”
Ánh mắt Vệ Giới lạnh lùng, chán ghét liếc nhìn thân thể máu chảy đầm đìa của hắn: “Bớt nói nhảm đi, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta sống!”
“Keng” một tiếng, Cửu U Thối Hàn kiếm bay ra khỏi tay Vệ Giới, bay thẳng đến giữa trán Hồng Tà.
Ngay khi Vệ Giới bắt đầu khai chiến với Hồng Tà, Thanh Thần lập tức rút khỏi chiến trận, che chở các nữ quyến nhanh chóng rút lui khỏi Ninh Thánh cung.
Cùng lúc đó, ở Cần Chính điện cũng là một trận đẫm máu.
Vệ Du Sâm ôm Úc Yên đã chết từ lâu trong tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn con quái vật nhỏ cả người đầy máu đang bò ra khỏi bụng nàng ta. Đó là con của hắn ta, là đứa con vẫn còn chưa ra đời của hắn ta, giờ lại bị kẻ nào đó bóp chết như vậy, thậm chí còn bị bệnh độc biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy. Úc Yên đáng thương của hắn ta, thậm chí hắn ta còn chưa kịp nói một câu cuối cùng với nàng ta thì nàng ta đã chết rồi.
Vệ Du Sâm ôm chặt lấy xác nàng ta, tuy nữ nhân này không được hắn ta tín nhiệm lắm, nhưng chỉ nhìn gương mặt của nàng ta hắn ta cũng không dám nhìn, lại càng không dám nghĩ dù đó chỉ là một kẻ thế thân thì vẫn chết trước mặt hắn ta như cũ. Cảnh tượng của mười hai năm trước cứ như chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua.
Thị vệ xung quanh hắn ta đột nhiên ngã rạp xuống đất, quả cầu máu chỉ lớn bằng bàn tay kia, dù không đủ tháng, lại còn sinh non nhưng đã có thể công kích kẻ khác, tốc độ tấn công khiến kẻ khác run như cầy sấy. Càng thêm ghê người chính là, nó lại ăn thịt những thi thể này!
Ọe…
Chứng kiến cảnh con mình ăn thịt người, Vệ Du Sâm nôn khan nửa ngày, nôn sạch tất cả mọi thứ ra, vậy mà vẫn không thể kiềm chế được cơn quay cuồng trong dạ dày. Hắn ta khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân áo đen đang ngồi trên long ỷ, hai chân gác lên bàn, tay cầm một con dao găm thoắt ẩn thoắt hiện, vẻ mặt quỷ quái.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Ha ha, rất đơn giản, viết chiếu thư truyền ngôi, viết thì ngươi có thể sống, dân chúng của ngươi cũng có thể sống, không viết, tất thảy đều phải chết!”
Giọng nói của nam nhân kia cứ như một khối băng giữa trời đông, lúc nào cũng có thể đâm xuyên trái tim hắn ta.
Ánh mắt Vệ Du Sâm trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta: “Chiếu thư này viết hay không viết thì có gì khác nhau, nước Tư U sớm muộn gì đều rơi vào tay ngươi, ngươi cần gì phải ngoan độc đại sát bốn phía vậy chứ?”
“Cũng không nhất định vậy, không cho ngươi thấy được năng lực của bổn hoàng tử thì sao ngươi có thể cam tâm tình nguyện giao vị trí của ngươi cho bổn hoàng tử chứ?”
“Vì vậy mà ngươi đã đại khai sát giới như thế? Chẳng lẽ ngươi không biết một khi ngươi khai chiến sẽ tổn thất bao nhiêu người sao? Hạ Tố Quang chẳng lẽ không chuyển đạt thành ý của trẫm sao?”
Long Khôn không hề để ý chút nào nhấc mí mắt: “Hạ Tố Quang? Ha ha, ngươi nói cái tên ngu xuẩn kia? À, thật ra hắn có chuyển đạt thành ý của ngươi cho bổn hoàng tử, nhưng dù sao bổn hoàng tử cũng phải tỏ chút thành ý chứ? Cho nên, hắn đã bị bổn hoàng tử đuổi về đây rồi!”
“Đuổi về? Đưa đến đâu rồi? Vì sao đến giờ trẫm vẫy chưa nhìn thấy hắn?”
Đại hoàng tử nhếch đôi môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ của mình, cười lạnh: “Gặp? Ngươi không gặp nhưng đám nhi tử của ngươi có lẽ sẽ gặp được đó, để xem… e rằng còn đang chém giết khốc liệt nữa kìa. Ha ha ha!”
Thân thể Vệ Du Sâm đột nhiên cứng đờ: “Ngươi, ngươi đã làm gì?”
Đại hoàng tử chỉ cười không nói gì, rồi sau đó chuyển mắt nhìn về con quái vật đang sắp chui vào bụng tên thị vệ. Vệ Du Sâm bị cảnh tượng kinh hoàng này chấn kinh, sốc đến mức cả người bất giác run rẩy cả lên.
Cặp mắt hung ác nham hiểm như kền kền của Long Không chỉ trầm lặng nhìn hắn ta: “Sợ?”
Vệ Du Sâm nắm chặt hai tay, muốn đứng lên, nhưng mới đi được hai bước đã ngã phịch xuống đất. Hắn ta quật cường ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập hận thù và sát ý: “Ngươi, ngươi kẻ ma quỷ này, ma quỷ!”
“Ha, ma quỷ? Bổn hoàng tử sao? Không không, còn thua ngươi, bổn hoàng tử còn kém xa ngươi lắm, Vệ Du Sâm, biết vì sao bổn hoàng tử lại lựa chọn nước Tư U của các ngươi không?”
Khóe miệng Long Khôn nhếch lên, giọng nói như đến từ địa ngục âm u, lạnh lẽo đến độ gần như đông cứng người đối diện: “Vì nước Tư U có Phượng vương phủ, có một Phượng vương, một Phượng vương phi, hai người kia là đối tượng kiêng kị hàng đầu của bổn hoàng tử. Bổn hoàng tử không chọn nước Tư U các ngươi thì muốn chọn ai đây? Mà vừa hay, người của ngươi còn tự mình đưa lên cửa cho bổn hoàng tử, nếu bổn hoàng tử không đến thì chẳng phải là phụ ý tốt của ngươi sao?”
Long Khôn giơ chân dẫm lên đầu Vệ Du Sâm, dùng sức nghiền mạnh xuống: “Chiếu thư này, ngươi có viết hay không?”
Trong mắt Vệ Du Sâm đầy phẫn nộ, không khuất phục: “Không viết, trẫm, dù có chết cũng không làm nô lệ vong quốc, dù có chết thì ta cũng không viết, ngươi chết tâm đi!”
“Chậc chậc, làm gì phải đến vậy chứ? Nếu ngoan ngoãn nghe lời viết chiếu thư thì ngươi còn có thể làm một vị hoàng đế bù nhìn, miễn cưỡng thì cũng còn sống mà, rồi ngươi sẽ được nhìn thấy dân chúng của ngươi dốc sức phục dịch cho Long Khôn ta thế nào, nhìn thấy bổn hoàng tử dùng bọn họ đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về ta thế nào. Vậy còn ngươi thì sao? Nếu ngươi cảm thấy như vậy không được thì bổn hoàng tử không cần thiết phải giữ lại ngươi nữa.”
Nói xong, hắn ta tăng thêm lực ở chân, muốn dùng thực lực có thể nghiền nát hết thảy của mình giẫm vỡ đầu Vệ Du Sâm. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, đột nhiên có một mũi tên xé gió bay vụt vào, Long Khôn nhíu mày, thản nhiên nhìn cảnh cửa đột nhiên bị đá văng.
Chương 343: Thù lớn đã báo được?
Lớp sương mù dày đặc màu xanh lam lan vào điện, một thân hình nhỏ xinh đang cầm cung tiễn trên tay, không hề để ý đến chiến trường đang được khai chiến lần thứ hai ngoài kia, vẻ mặt nghiêm nghị không hoảng không sợ thong dong bước vào điện.
“Thượng Quan Tình Hi?”
Khi Vệ Du Sâm nhìn thấy rõ người đến, cả gương mặt đầy bất ngờ.
Sao lại là nàng ta?
Nàng ta tới đây làm gì?
“Vị đại hoàng tử đến từ Long đế quốc này, mạng của người này vẫn chưa đến lượt ngươi xử trí đâu, có muốn giết cũng là do bổn cô nương tự mình ra tay!”
Vệ Du Sâm sửng sốt, không ngờ nàng ta lại nói như vậy.
Ngược lại là Long Khôn nghe thế, bật cười ha ha đứng lên: “Vệ Du Sâm à Vệ Du Sâm, ngươi khiến người ta chán ghét biết bao nhiêu kìa, hả? Đã đến nước này rồi, không ai tới cứu ngươi thì thôi đi, lại còn có người chủ động đến giết ngươi nữa chứ? Chậc chậc, làm hoàng đế mà tồi tệ đến mức này, cũng thật là… uất ức nhỉ!”
Long Khôn dường như rất hứng thú với Thượng Quan Tình Hi: “Cô nương à, ngươi có thù oán gì với tên cẩu hoàng đế này vậy?”
Thượng Quan Tình Hi lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Vị đại hoàng tử này, có thể vui lòng nhường chỗ không? Đây là ân oán cá nhân của bổn cô nương, mong đại hoàng tử có thể thuận cho.”
“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng bổn hoàng tử sẽ thuận theo ngươi chứ?” Long Khôn quỷ dị cong môi, lộ ra một nụ cười ẩn ý sâu xa.
“Bởi vì… chỉ sợ ngươi không có thời gian lưu lại xem náo nhiệt đâu! Xem ra điện hạ còn chưa biết, hôm nay đại quân của nước Thiên Độc đã vào kinh trợ giúp nước Tư U, hiện giờ cửa kinh thành đang mở rộng, sẽ vô cùng náo nhiệt đây!”
Sắc mặt Long Khôn lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh hắn lại híp mắt: “Ngươi cho là bổn hoàng tử sẽ tin tưởng những lời vô nghĩa của một kẻ sắp chết như ngươi?”
“Chẳng lẽ đại hoàng tử chưa từng nghe qua câu lời người chết thường là lời thật lòng ư?”
Tuy đã sớm đoán trước rồi, nhưng nghe những lời này từ miệng Long Khôn đích thân nói ra, sắc mặt Tình Hi vẫn thoáng thay đổi, xem ra mình đã thực sự trúng độc rồi.
“Nếu đại hoàng tử còn trì hoãn ở đây thì chỉ sợ trợ quân của nước Yến cũng đến nơi rồi đấy. A đúng rồi, còn có nước Mị nữa, ai nói đại lục Tứ phương của chúng ta chỉ biết tự giết lẫn nhau chứ? Ầy, thời điểm mấu chốt thì chúng ta vẫn rất đoàn kết đấy, một bên khó khăn thì tất cả sẽ trợ giúp.”
Long Khôn định âm thầm liên hệ với người của mình, lại phát hiện ra hiệu nửa ngày rồi mà vẫn không ai đáp lại hắn ta.
Sự tự tin trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là một tia căng thẳng chợt lóe lên.
Hắn ta không thèm nhìn Vệ Du Sâm đã sớm bị hắn ta cho là người chết và Thượng Quan Tình Hi, sải bước ra ngoài.
Thượng Quan Tình Hi tự biết không phải là đối thủ của hắn ta, cũng không ngăn cản.
Mà Vệ Du Sâm sớm đã bị trọng thương, ngay cả nàng ta cũng đánh không lại, huống chi là Long Khôn?
Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, lại không thể ngăn cản.
Long Khôn ra khỏi cửa điện, nhìn thấy cảnh tượng chiến trận hỗn loạn khắp nơi bên ngoài, đôi mắt hung ác nham hiểm đầy kinh ngạc.
Sao có thể chứ?
Chỉ mới một thời gian ngắn sao có thể tập trung được nhiều trợ lực như vậy?
Hồng Tà đâu? Sao đằng kia không có chút động tĩnh nào vậy?
Long Khôn khẽ quát một tiếng, muốn liên lạc với người của mình trong tối, nhưng hắn ta gọi nửa ngày mà vẫn không có ai đáp lại.
Nhìn thấy xác chết khắp nơi trên mặt đất, sắc mặt hắn ta đột nhiên đông cứng lại.
Nhưng đợi đến khi hắn ta quay lại tìm Vệ Du Sâm và Thượng Quan Tình Hi thì lại phát hiện bọn họ đã biến mất từ lúc nào, thần không biết quỷ không hay.
Long Khôn thấp giọng mắng một tiếng, sát ý trong mắt đột ngột bắn ra.
Hay cho một tên Vệ Du Sâm, ngươi đã không biết tốt xấu như thế thì bổn hoàng tử cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây cùng các ngươi nữa.
Đột nhiên, một ánh sáng màu xanh lam lóe lên, một con rồng màu đồng ánh xanh bay lơ lửng bên trên Cần Chính điện.
Long Khôn nhảy người lên, ngồi vững vàng trên người thanh long, theo mệnh lệnh của hắn ta, thanh long lập tức hóa thành một tia sáng biến mất trong màn đêm mờ mịt.
Trong mật đạo, Vệ Du Sâm ôm lồng ngực mình, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Tình Hi với gương mặt tràn đầy sát ý đang giơ kiếm kề cổ hắn ta.
“Tại sao lại muốn giết trẫm?”
Thượng Quan Tình Hi cười lạnh một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo bất ngờ hơi mờ sương: “Vệ Du Sâm, ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?”
Thượng Quan Tình Hi tiện tay kéo mặt nạ trên mặt, lộ ra gương mặt có đến chín phần giống với Đỗ Vân Ca.
Không ngờ chưa tới nửa năm, khuôn mặt của nàng ta đã đến giới hạn, cứ vậy lộ ra dung nhan ban đầu.
Qua sự chỉnh sửa của Điêu Di, độ thật của khuôn mặt này đã gần như đạt đến hoàn toàn.
Chẳng qua, khác với khí chất tao nhã quý phái của Đỗ Vân Ca, khuôn mặt này tuy vẫn chưa hết nét trẻ con nhưng đã bị bao phủ bởi đầy oán khí và hận thù rồi. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vặn vẹo, tràn đầy ý hận với hắn ta.
Ngay khoảnh khắc khi Vệ Du Sâm nhìn thấy khuôn mặt này của nàng ta, cả người hắn ta đã cứng đờ như tượng.
Hắn ta há hốc mồm nhìn chằm chằm nàng ta, lảo đảo muốn vươn tay về phía nàng ta, không ngờ trọng tâm lại không vững, thoáng chốc đã ngã quỵ xuống đất.
Ngay cả vậy cũng không thể ngăn được sự lưu luyến vì được nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn ta: “Vân… Vân Ca?”
Trên gương mặt tuyệt mỹ của của Thượng Quan Tình Hi lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Vân Ca? Ngươi cũng xứng gọi tên nàng sao? Vệ Du Sâm, nhìn rõ đi, ta chính là đứa trẻ của Đỗ Vân Ca vẫn còn chưa ra đời đã bị ngươi bóp chết đây!”
Vệ Du Sâm vươn tay muốn sờ mặt nàng ta, lại bị nàng ta đá bay: “Ngươi có tư cách gì chạm vào ta? Vệ Du Sâm, ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi, uống trọn máu của ngươi, tại sao ngươi lại không chết đi, sao ngươi không chết đi chứ!”
“Ngươi là nữ nhi của nàng? Ngươi là nữ nhi của trẫm và nàng? Thật, thật vậy sao?”
Dường như Vệ Du Sâm không hề cảm giác được đau đớn, mặc kệ nàng ta đối xử với hắn ta thế nào thì hắn ta vẫn không chùn bước tiến về phía trước. Mãi đến khi đến gần được Thượng Quan Tình Hi, hắn ta mở to đôi mắt đầy kinh ngạc và vui sướng, nhìn chằm chằm nàng ta không chớp mắt.
“Sai, ta không phải nữ nhi của ngươi mà là nữ nhi của Đỗ Vân Ca, ngươi và ta không hề có bất cứ quan hệ gì cả! Ngươi là kẻ thù của ta, ngươi chính là kẻ thù của Đỗ gia chúng ta, án mạng chữ Đỗ có thú vị không? Kỳ thật còn có thể máu tanh hơn nữa đấy, ngươi có muốn thử một lần không?”
Vừa nghe thấy bốn chữ án mạng chữ Đỗ, cả người Vệ Du Sâm lập tức cứng đờ, rồi không thể tin được ngẩng đầu: “Là, là ngươi làm sao?”
“Đúng, thế nào, có phải không ngờ đến không?”
Vệ Du Sâm nghe đến đó không khỏi lộ ra nụ cười sầu thảm, tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Ha ha, ta phải nghĩ đến sớm chứ, ta phải nghĩ đến sớm chứ! Khó trách ngươi lại có dung mạo giống nàng như vậy, ta nên nghĩ đến sớm hơn chứ! Tình Hi, Tình Hi à!”
“Hừ, chỉ bằng ngươi cũng xứng gọi tên ta? Ngươi nói xem giờ ta nên thiên đao vạn quả ngươi, hay là ngũ mã phanh thây, hay là đem ngươi làm thành người lợn nhỉ? A đúng rồi, ngươi còn chưa biết nhỉ? Con của ngươi, ngoại trừ nhị hoàng tử ra thì tất cả đã chết hết cả rồi. A, nói đến đây thì ngươi phải cảm ơn ta đấy, nếu không phải người của ta ngăn cản bọn họ rời đi thì nói không chừng bọn họ còn có thể trốn được một hai người nữa kìa! Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Đang cảm kích ta giết bọn họ thay ngươi hay sao? Cũng đúng, ngay cả đại hoàng tử mà ngươi thích nhất cũng có thể thiêu sống được, mấy người này thì có là gì đâu?
Ngoài ra, sự trả thù với Vệ gia các ngươi không chỉ vậy thôi đâu. Quốc khố của ngươi giờ cơ bản đã trống rỗng rồi nhỉ, những quan viên đứng về phía ngươi hiện giờ thật ra đều là giả cả, bọn họ đã chết sạch rồi, hiện giờ thế thân của bọn họ đều là người của ta. Phi tần trong hậu cung của ngươi chết nhiều quá nhỉ, đáng tiếc, nữ nhân Cừu Trinh kia không biết chạy tới đâu rồi, nhưng cũng không sao, hòa thượng chạy được nhưng miếu đâu chạy được, sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta sẽ rơi vào tay ta, ta sẽ dùng máu của hai người các ngươi đi tế điện cả Đỗ gia chúng ta! Vệ Du Sâm, đây là ngươi nợ ta, là ngươi nợ Vệ Dật, dù bọn ta có xuống suối vàng luân hồi thì cũng sẽ ghi nhớ ngươi đời đời kiếp kiếp!”
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thượng Quan Tình Hi vặn vẹo, rống giận với Vệ Du Sâm hệt như một kẻ bệnh tâm thần cuồng loạn, kiếm trong tay lại điên cuồng quơ về hướng hắn ta.
Vệ Du Sâm vốn đã mất đi sức chống cự, sao có thể chịu đựng được sự sự công kích dồn dập của Thượng Quan Tình Hi, không lâu sau đã không còn động đậy nữa.
Tình Hi múa may một lúc lâu, nhìn thấy người nào đó máu máu thịt lẫn lộn, nàng ta nở nụ cười đáng sợ rồi lảo đảo ngã xuống đất.
“Vệ Du Sâm, kiếp trước ta không chết chung với ngươi, thật là vinh hạnh biết bao? Kiếp này, dù có hóa thành ác quỷ, ta cũng muốn rời khỏi ngươi thật xa, thật xa…”
Tình Hi đã bắt đầu nôn ra máu, máu nôn ra có màu đen, sức lực cả người nàng ta cũng như bị rút cạn, thậm chí nàng ta còn có thể cảm giác được trong xương cốt mình đang trải qua những thay đổi đáng sợ.
Nàng ta không thể chết cùng một chỗ với người kia được, không thể, tuyệt đối không thể.
Tình Hi dùng chút sức lực cuối cùng để gắng gượng đứng dậy, khi thừa dịp khi ý thức của mình vẫn còn minh mẫn ra khỏi mật thất.
Vì ý thức của nàng đã bắt đầu mơ hồ dần, các giác quan không còn nhạy bén nữa, nàng ta hoàn toàn không ý thức được giữa mật thất lại còn có sự tồn tại của người thứ ba.
Một bóng người đối diện đi về phía nàng ta, Thượng Quan Tình Hi lập tức cần kiếm trong tay quơ qua, nhưng chưa kịp ngưng tụ sức mạnh thì đã bị mất trọng tâm, nhào người về phía trước.
Không có sự tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo như trong tưởng tượng, thay vào đó, nàng ta đã rơi vào một lồng ngực ấm áp, mùi hương quen thuộc trên người của người đó khiến nàng ta không kiềm được nỉ non: “Dật, là huynh sao? Dật?”
Chủ nhân của thân thể này đột nhiên khựng người lại sau tiếng gọi của nàng ta, trên gương mặt bình thường kia đầy sự kinh hãi không thể tin được.
“Dật, ta đã giết hắn rồi, ta giết hắn rồi, ta đã báo thù cho chúng ta rồi, rốt cuộc ta cũng có thể giải thoát được rồi, rốt cuộc… rốt cuộc cũng có thể đi gặp huynh…”
Cả người nam nhân kia đột nhiên căng cứng, không chớp mắt nhìn người trong lòng đã sớm mất đi tri giác, giọng nói run rẩy: “Nàng… Nàng là Vân Ca? Nàng là Vân Ca của ta?”
Chương 344: Kết cục của Hồng Tà
Nhưng mà, người trong lòng đã không còn phát ra âm thanh nào nữa, ngược lại trong miệng lại không ngừng trào ra máu độc.
Hắn ta vừa nhìn thấy đã phát hoảng, lập tức hét lên xung quanh: “Người đâu, người đâu mau tới đây, cứu mạng, cứu nàng, cứu nàng, cứu nàng đi!”
Lẽ ra trung thu là ngày nhà nhà đoàn tụ, chỉ là đêm trung thu năm nay lại dài như vậy, đáng sợ như vậy.
Máu, xác chết, tang thi tràn ngập khắp hoàng cung, bốn cửa cung đều bị đóng kín, chỉ có vào mà không có ra.
Ngay cả tám cổng kinh thành cũng đều bị hạ lệnh phong tỏa, mà người đang bảo vệ cửa thành không phải là lính canh mà chính là những người trong giang hồ khắp nơi.
Đêm nay, kinh thành của nước Tư U bị bao trùm trong bầu không khí u ám, kinh hoàng, thê thảm và tra tấn. Từng toán nhân mã đều tiến vào hoàng thành, cùng nhau chiến đấu chống lại đám tang thi do Long đế quốc mang đến.
Trong số đó có Linh gia trang của nước Mị, Dược vương cốc, Tê Hà sơn trang của nước Thiên Độc, Phượng Trì sơn trang của nước Mị, thậm chí còn có Thiên Nhai Hải các của Hoa công tử nước Yến.
Điều càng khiến người ta khiếp sợ hơn là ba tổ chức lớn là Minh vực, Bất Dạ thành, và Tử Hoàng cung đã lần đầu tiên liên hợp lại với nhau. Ba tổ chức này không chỉ đông đảo mà thậm chí còn có áp đảo tuyệt đối trong lần biến động cung đình này.
Những dân chúng trong khu vực có bệnh độc là những người đầu tiên được bọn họ bảo vệ chu đáo nhất, chẳng những yêu cầu từng nhà đóng cửa chính, cửa sổ mà thậm chí còn ra lệnh cưỡng chế bọn họ không được mở cửa khi chưa được phép.
Vệ Giới, người đã quen thuộc với quy trình biến đổi của tang thi, trước khi bệnh độc khuếch tán đã lường trước đến điều này rồi, không thể không linh hoạt được.
Đương nhiên, quan trọng nhất là trước khi biến đổi thành tang thi thì người bị cắn đã bị những người trong giang hồ bắn chết không chút lưu tình, vị trí ngắm bắn còn là não bộ của người đó nữa.
Không thể xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn được, thậm chí sau khi bắn chết còn thiêu thi thể tại chỗ, không để lại hậu hoạ về sau.
Tuy rằng trước khi mối nguy ập đến mọi người đã được cảnh báo, cũng đã áp dụng những biện pháp đối phó tương ứng, nhưng sự lây lan của bệnh độc vẫn ngoài dự kiến của mọi người. Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều kẻ giấu giếm không báo, khiến cho càng nhiều người vô tội hy sinh hơn.
Điều đáng mừng duy nhất là, sau khi biến thành tang thi mọi người chỉ như một cái xác không hồn bình thường, cũng không vì khi còn sống có võ công cao cường mà sau khi chết sẽ được nâng cao.
Từ khi phát bệnh đến giờ đã qua một canh giờ, cả kinh thành đều bao phủ trong màu máu tanh dày đặc và mùi thi thể bị thiêu đến buồn nôn.
Mà hoàng cung là nơi trung tâm lại càng thê thảm vô cùng.
Trong ngự hoa viên nơi bầu không khí ngày lễ ngập tràn hiện giờ cũng toàn là tang thi, trong số những người chết gần như không thể tìm thấy ai hoàn chỉnh, có người bị xé toạc vùng bụng, hoặc cũng có người chỉ còn lại nửa người trên đang bò trên mặt đất.
Mùi thịt thối nồng nặc gay mũi khiến người ta choáng váng đầu óc, trong khu vườn rộng lớn như vậy, ngoại trừ Vệ Giới và ba người Thanh Thần thì không tìm được một người nào còn sống sót.
Sau sự cố gắng của bốn người, Hồng Yêu đã bị bọn họ giết chết, cũng bị hỏa phượng hoàng thiêu cháy gần như không còn gì.
Mà Hồng Tà mãi vẫn không bị bọn họ đục được lỗ hổng kia, không ngờ rằng sau cái chết của Hồng Yên, Hồng Tà lại cứ như bị phản phệ thật mạnh vậy. Hắn ôm lấy phần đầu đã bị mất một nửa, đau đớn vật lộn trên mặt đất.
Chuyện này đến quá đột ngột khiến bốn người Vệ Giới trở tay không kịp, nhưng rõ ràng cơ hội đã đưa đến trước mặt bọn họ rồi, nếu không giải quyết ngay chỉ sợ sẽ không còn cơ hội khác nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vệ Giới cầm Cửu U Thối Hàn kiếm trong tay, đâm thẳng dưới nách Hồng Tà.
Hồng Tà bị cơn phản phệ tra tấn đến mức đại não trống rỗng, toàn bộ các giác quan đều bị che kín, hắn không có bất kỳ phản ứng nào, bị ghim thẳng vào tường.
Hỏa phượng hoàng nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức phun ra một vòng lửa vây quanh Hồng Tà.
Ngọn lửa cực nóng khiến khối u ác tính trên người hắn kêu tách tách, phần tóc vốn không còn mấy cũng nhanh chóng hóa thành tro tàn.
“Vệ… Giới, ngươi, được, được, được lắm, vậy mà lại… lại tìm được cách hạ bổn tọa… Ha ha ha… trời muốn… diệt ta, trời muốn diệt ta mà!”
Trên gương mặt đẫm máu của Hồng Tà đã không còn nhìn ra được mắt mũi nữa, hắn há miệng to như chậu máu khặc khặc cười lớn trong biển lửa.
“Cho dù ngươi giết được bổn tọa thì sao chứ, ngươi có thể cứu được nàng ta không? Khặc khặc khặc khặc… ngươi cứ đợi đến lúc nàng ta biến thành tang thi đi! Ha ha ha…”
Ngọn lửa của hỏa phượng hoàng càng tăng thì giọng của Hồng Tà ngày càng mỏng manh, mãi đến khi không còn tiếng động nào nữa, trong mắt Vệ Giới lướt qua một tia hung ác: “Nghiền xương hắn thành tro, không được lưu lại một chút dấu vết nào hết!”
Hỏa phượng hoàng kêu quang quác hai tiếng, ngọn lửa màu vàng lập tức biến thành màu đỏ, dưới sức nóng của ngọn lửa đỏ cháy rực, chỉ trong chốc lát, Hồng Tà đã từ một cái xác khô biến thành tro bụi.
Vệ Giới quét một chưởng gió qua, ngay cả một lớp bụi cuối cùng cũng đã hòa vào trong làn gió mùa thu và màn sương u ám vẩn đục…
Cùng với sự biết mất của hai tên quái vật là Hồng Tà và Hồng Yêu, tất cả sức lực của Vệ Giới cứ như bị rút cạn, hắn hơi lảo đảo rồi ngã ngồi trên bậc thang, Cửu U Thối Hàn kiếm trên tay cũng nhuộm đầy máu đen.
Hiển nhiên là Vệ Giới cũng đã mệt chết rồi, hắn uể oải ngẩng đầu, nhìn về phía ba thị vệ của mình: “Ngươi, các ngươi thế nào? Có bị thương hay không?”
Thanh Thần, Thanh Huyền và Thanh Dục lập tức kiểm tra vết thương cho nhau, sau khi phát hiện không bị thương ngoài da thì không kìm được nhẹ nhàng thở ra, cũng ngồi rũ dưới đất giống như Vệ Giới.
Tối nay, không chỉ có Vệ Giới cưỡng chế phá vỡ phong ấn mà ba người bọn họ cũng vậy, so với cấp sáu của Vệ Giới, tuy rằng bọn họ chỉ đạt đến cấp màu cam nhưng sức mạnh khi liên hợp lại cũng không thể xem thường, lúc này mới có cơ hội chặt đứt phụ trợ đắc lực của Hồng Tà.
Chỉ tiếc, hậu quả của việc tiêu hao quá nhiều linh lực chính là giờ khắc này bọn họ suy yếu đến cực hạn, nếu giờ có mấy con tang thi đến thì chỉ sợ bọn họ cũng không có sức lực để ứng phó.
Không biết có phải vì sau khi chiến đấu, trên người bọn họ bị máu của đen của Hồng Tà, Hồng Yêu và đám tang thi bắn tung tóe lên hay không mà sau khi bốn người hít thở tạm nghỉ thì mới phát hiện đám tang thi này cứ như không nhìn thấy bọn họ vậy.
“Vương gia, bọn họ… bọn họ lại không tấn công chúng ta nữa, chẳng lẽ là vì máu trên người chúng ta sao?”
Sau khi Thanh Dục phát hiện điểm này thì hưng phấn nhìn qua Vệ Giới, không ngờ hắn vừa phát ra âm thanh thì lập tức đã có tang thi nhìn lại hướng bọn họ.
Thanh Thần ở bên cạnh lập tức che miệng hắn lại, Thanh Dục sợ tới mức ngay cả một hơi cũng không dám thở.
Đợi đàn tang thi đi qua rồi, bốn người nhìn lại trên người lẫn nhau, vừa chán ghét nhưng cũng vừa cảm thấy may mắn là chúng đã cho bọn họ cơ hội để thở.
So với mấy người Thanh Thần thì linh lực trong cơ thể Vệ Giới đã gần như khô kiệt, sau khi hỏa phượng hoàng trở về thức hải của hắn cũng đã bị vây trong trạng thái hơi thở mong manh.
Nhưng điều hắn bận tâm lúc này vẫn là Linh Diên trong lời của Hồng Tà, nhưng cả bốn người bọn họ không ai có thể động đậy được, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, tiểu vương phi của bọn họ nhất định phải bình an vô sự mới được!
Nhưng, bọn họ đã xem nhẹ sự coi trọng tiểu vương phi của chủ nhân nhà mình rồi.
Tuy hắn không nhúc nhích được, nhưng cũng không quên phát pháo sáng tín hiệu ra, nhưng màu của pháo hiệu này lại khiến mấy người Thanh Thần không rõ lắm.
Cái này nhìn không giống pháo hiệu của Hắc Lân vệ lắm, chủ tử nhà bọn họ rốt cuộc muốn truyền tin cho ai vậy?
Ngay lúc đó, có một vài bóng người đang chém giết kịch liệt trong một góc của hoàng cung, bất ngờ nhìn thấy pháo hiệu màu xanh lam đều sững sờ trố mắt trong giây lát.
Khi một người trong số họ phản ứng lại, hắn chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời bật cười ngất: “Ha ha, lão tam mà cũng có lúc chịu thua cầu cứu sao, đúng là không dễ mà. Sư phụ, nhanh lên, đốt hết đám lòng này rồi nhanh chóng đi tìm lão tam đi, ta thật muốn xem thử giờ hắn đã biến thành dạng gì rồi!”
“Ngươi cái tên nhóc này, chỉ biết tính toán sự đệ ngươi thôi, ngươi cũng đừng quên kẻ mà nó vừa đối đầu là ai, đó chính là kẻ cầm đầu của đám độc nhân này, nếu là ngươi thì ngươi có thể đối phó không?”
Ngay sau đó, một âm thanh rầu rĩ truyền đến: “Đứng nói chuyện không đau thắt lưng.”
“Này, lão đại, ngươi nói ai đó?”
“Được rồi, các ngươi đều câm miệng cho lão tử, mau quét dọn chiến trường ở đây đi, triệu tập người của chúng ta lại, nhanh chóng qua đó.”
“Vâng, sư phụ.” Người nào đó không tình nguyện than thở một câu, vốn định huýt còi một cái, nhưng nhìn lại hai tay mình đã đầy máu đen đành phải từ bỏ, tự mình đứng trên nóc nhà phóng ra một quả đạn pháo màu vàng lên không trung lần thứ hai.
Không đến một khắc sau, người của bọn họ đã lần lượt chạy lại.
Nhìn thấy số người rõ ràng đã thiếu hơn phân nửa, trong lòng lão giả đau xót: “Các ngươi thế nào rồi? Không bị thương chứ?”
Những nam nhân kia vừa nghe vậy, trong mắt đều lộ ra sự đau thương thống khổ, cả đám đều cụp mắt nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Những huynh đệ bị thương đều đã tự kết thúc rồi.”
Giờ thì không chỉ lão giả, ngay cả trong lòng hai huynh đệ kia cũng thấy khó chịu không chịu nổi.
“Đều là những đứa trẻ tốt, bọn họ chết có ý nghĩa, để tên quái vật kia biến mất thì chúng ta đều phải trả một cái giá lớn nhất định. Nếu không thì trong tương lai chỉ sợ trên thế giới này sẽ không còn dấu vết của con người nữa…”
Lão giả nói câu đó xong, vỗ vỗ vai hai huynh đệ: “Đi thôi, còn có chuyện quan trọng hơn đợi chúng ta đi làm!”
Đợi lão giả dẫn người đến chỗ ngự hoa viên, nơi Vệ Giới đang ở, nhìn thấy đám tang thi chi chít ở đây, cả đám bọn họ đều đỏ mắt, căn bản không cần đợi lão già hạ lệnh đã xông lên.
Lại một trận chém giết nữa nổ ra…
“Giới Nhi, con thế nào rồi?” Lão giả thương tiếc ôm lấy Vệ Giới hơi thở đã mong manh.
Bên kia, hai sư huynh đệ vội vàng kiểm tra thân thể mấy người bọn họ, sau khi phát hiện bọn họ chỉ bị khô kiệt linh lực thì không khỏi thở phào một hơi.
Không bị thương thì tốt rồi, không có ai bị thương là tốt rồi!
Chương 345: Hắc Ngột Lân còn bá đạo hơn cả thi độc
Sau khi bệnh độc khuếch tán được hai canh giờ, lão giả mới cùng Vệ Giới tìm được Linh Diên trong một góc hẻo lánh của lãnh cung.
Lúc đó Linh Diên đã hôn mê bất tỉnh, trên cánh tay còn có vết cắn rõ ràng.
“Sư phụ, nàng thế nào rồi?”
Vệ Giới mềm nhũn cả người tựa trên đệm cỏ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của lão giả áo đen trước mắt, trên mặt hắn không thể che giấu được sự khẩn trương và bất an.
Ai cũng không ngờ đến, sau lần biến cố này, Linh Diên là người duy nhất được mọi người kỳ vọng nhất lại là người đầu tiên bị cắn.
Hơn nữa, điều khiến bọn họ suy sụp hơn chính là, giờ đã cách lúc xảy ra sự việc hai canh giờ rồi.
Mà theo quan sát thì, sau khi bị cắn trong vòng một canh giờ cơ thể người bị nhiễm đã có biến đổi.
Nhưng khiến bọn họ khó hiểu là, trên người Linh Diên không hề có biến hóa gì, cứ như, cứ như chỉ đang ngủ say bình thường thôi.
Sư phụ của Vệ Giới, vực chủ tiền nhiệm của Minh vực, người được giang hồ xưng là quỷ tài Tử Hạc chân nhân mặc một chiếc áo bào màu đen đơn giản ngồi ngay ngắn trước giường Linh Diên, trên gương mặt già nua nhưng vẫn hông hào khỏe mạnh đầy nặng nề.
“Cơ thể của đứa nhỏ này, rất là kỳ quái. Trong cơ thể nàng có một loại độc, nhưng độc này còn bá đạo hơn cả thi độc nữa! Giờ nàng đang chìm vào giấc ngủ là do độc trong cơ thể đang ăn dần ăn mòn thi độc như tằm ăn rỗi, đợi đến khi nào thi độc bị nuốt chửng hoàn toàn thì tự nhiên nàng sẽ tỉnh lại. Chỉ là loại độc này sao cứ có cảm giác quen thuộc thế nhỉ, là loại độc gì nhỉ?”
Vệ Giới đã sớm biết chuyện Linh Diên trúng độc, nàng không nhắc đến nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Hiện giờ sư phụ hỏi đến Vệ Giới mới ngẫm lại rồi nói: “Trước giờ Quỷ Y luôn mãi tìm kiếm tám loại dược liệu…”
Hình như tám loại dược liệu này để trị độc…
“Hắc Ngột Lân!” Tử Hạc chân nhân đột nhiên kinh ngạc hô lên, đứng bật dậy.
“Hắc Ngột Lân? Đó là độc gì?”
Tử Hạc chân nhân vô cùng kích động nhìn làn da Linh Diên: “Khó trách, khó trách đứa nhỏ vừa đen vừa béo như vậy, mới đầu ta còn nghĩ chỉ là trùng hợp thôi… Không ngờ, thật không ngờ, loại độc gần như đã tuyệt tích này lại xuất hiện trên người đứa nhỏ này.”
Lăng Tễ Phong cau mày: “Này, lão già, nói nửa ngày rồi, ông có thể nghĩ tới đám người vô hình bọn ta một tí không? Cái gì là Hắc Ngột Lân? Cái tên gì mà nghe kỳ quái thế!”
“Hắc Ngột Lân là một loại kịch độc được lưu truyền từ mấy trăm năm trước, kỳ thật, nói là độc thì nó cũng không hoàn toàn được xem như là độc.”
“Rốt cuộc là có phải độc hay không?” Lăng Tễ Phong trừng mắt phát điên lên, chỉ hận không thể nhổ sạch râu lão nhân.
“Như độc mà không phải độc.” Vệ Giới không buồn không giận nói một câu, lại nhận được sự khẳng định của lão nhân: “Đúng vậy, loại độc này như độc mà lại không phải độc.”
“Vốn được gọi là độc vì bản thân nó sẽ mang đến sự biến hóa nhất định trên thân thể kí chủ, khi độc tố lan tràn ra khắp cơ thể kí chủ thì màu da chủ kí chủ sẽ dần đen lại. Khi sắc tố đen lan rộng khắp cơ thể và biến màu da thành màu đen thì cơ thể của kí chủ sẽ bắt đầu béo lên. Nhưng sắc tố đen và gây béo phì này sẽ càng ngày càng trở nên đáng sợ, cuối cùng đến mức không thể chỉnh lý được nữa, thậm chí còn có người khống chế không tốt sẽ trực tiếp bị nổ tung.”
Lăng Tễ Phong che miệng, hai mắt trừng lớn: “Trời ạ, cái này khủng bố quá đi? Khó trách ngay cả thi độc cũng có thể cắn nuốt được, quả nhiên là ngang ngược mà, tên khốn khiếp nào lại tạo ra thứ độc dược kinh khủng vậy chứ? Khó trách nha đầu này nhỏ như vậy mà đã béo thế! Nhưng các ngươi có phát hiện không, tiểu cô nương này đen thì có đen, béo thì có béo thật đấy, nhưng so tỉ lệ thân thể lại tương đối hài hòa. Không giống người béo chút nào, mấy kẻ béo đó, trời ạ, ta còn nhìn không nổi nữa kìa. Ngươi xem nha đầu kia kìa, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, nếu là…”
“Bốp” một tiếng, bụng Lăng Tễ Phong một người giơ chân đá trúng, bất ngờ không kịp đề phòng, người nào đó ngã nhào như chó ăn phân.
Đợi hắn ta quay đầu lại chuẩn bị đại khai sát giới thì giọng nói âm trầm lạnh như băng của Vệ Giới đã vang lên: “Ngươi nhìn đi đâu đấy?”
Lăng Tễ Phong vừa nhếch miệng thì da đầu đã run lên tê dại, hắn ta vậy mà lại quên mất nha đầu này là tiểu vương phi của người nào đó.
“Mẹ nó, có lầm không chứ, bản thân đệ đã suy yếu đến mức một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã, vậy mà còn có năng lực đánh ngã ta? Rốt cuộc là do lão tử quá yếu hay là đệ quá mạnh đây?”
Đối mặt với sự dông dài của nhị sư huynh, Vệ Giới trực tiếp bỏ qua.
“Hừ, đáng lắm!” Lận Ngọc Đường khinh thường quét mắt nhìn người nào đó còn đang nửa quỳ trên mặt đất: “Còn quỳ làm gì? Đợi lấy tiền mừng tuổi hả?”
“Nè, Lận Ngọc Đường, huynh nói vớ vẩn gì đó hả?”
Bị lão tam đạp một cái thì thôi đi, lão đại này còn chen vào sỉ nhục hắn ta, hắn ta đã chọc tới ai chứ hả?
“Sư phụ, vừa nãy người còn chưa nói hết, nếu đã là độc như không độc thì chẳng phải chứng minh là độc này còn có thể mang đến lợi ích gì cho thân thể kí chủ sao?”
Tử Hạc lão nhân đã sớm quen với cách ở chung với nhau của ba đồ đệ, không hề lấy làm lạ, giờ nghe mấy lời chuyển đề tài của Lận Ngọc Đường mới đáp lại: “Đúng vậy, lợi ích lớn nhất mà người trúng độc này có thể nhận được là trong những trường hợp bình thường sẽ không chết. Miệng vết thương có khả năng tự động khép lại, bị thương càng nặng thì hương thơm mê người tỏa ra lại càng nồng, mà mùi hương này còn có thể trở thành lớp bảo vệ hữu hiệu thúc đẩy Hắc Ngột Lân dưới da phát huy vai trò của mình hơn nữa.”
Điều này không chỉ khiến Lận Ngọc Đường kinh ngạc mà ngay cả Lăng Tễ Phong cũng choáng váng: “Trời ạ, này mà là độc gì chứ, rõ ràng là thuốc cứu mạng mà!”
“Bản thân tiểu nha đầu này cũng không tầm thường đâu, nàng lại có thể dựa vào thực lực của mình để khống chế độc trong phạm vi hoạt động của bản thân, vừa không biến đen cũng không béo thêm nữa, đúng là khiến lão phu phải nhìn với cặp mắt khác mà.”
Lời ca ngợi của Tử Hạc khiến Vệ Giới nhíu mày: “Chẳng lẽ độc này không thể xóa bỏ được sao?”
Tử Hạc gật gật đầu: “Thật ra thì cũng có thể, đầu tiên phải cần thuốc giải, thuốc giải độc này có tổng cộng chín chín tám mươi mốt loại thuốc, mỗi loại đều không tầm thường, đều là thuốc tốt trên thế gian khó có thể tìm được, thiếu một loại cũng không được. Hơn nữa trong lúc giải độc thì thân thể cũng cần phải có sự ổn định. Với thực lực hiện tại của nha đầu này thì chỉ sợ còn lâu mới đủ. Về phần giải độc như thế nào thì lão phu cũng không rõ, nhưng điều này cũng chỉ do ta nghe được dọc đường khi dạo chơi ở Long đế quốc thôi. Mà theo ta được biết thì loại độc đã thất truyền này cũng chỉ từng xuất hiện ở Thần Nữ tộc mà thôi, tiểu nha đầu này ở đại lục Tứ Phương đã gặp cảnh ngộ như vậy, đúng là không đơn giản!”
“Hắc Ngột Lân còn mạnh hơn thi độc sao?”
Tử Hạc xác định gật đầu: “Đúng vậy, tuy là thi độc này cũng khá lợi hại, nhưng so với loại độc như không độc là Hắc Ngột Lân thì không chỉ kém một bậc thôi đâu!”
Sau khi được sư phụ xác nhận, Vệ Giới mới nhẹ nhàng thở phào: “Chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.”
Tử Hạc hiếm thấy chế nhạo nhìn hắn một cái: “Sau khi ngươi thành thân thì có chút tình người hơn trước kia rồi, tiểu nha đầu này đối xử với ngươi cũng không tệ nhỉ?”
Vệ Giới rầu rĩ gật đầu: “Nàng đã cứu ta mấy lần rồi, nếu nàng cứ như vậy chết đi thì cả đời này đồ nhi cũng sẽ không yên lòng.”
“Không tệ, biết tri ân báo đáp là tốt, nhưng hoàn cảnh của đứa nhỏ này cũng ly kỳ quá nhỉ, nói không chừng thân thế của nàng cũng không tầm thường đâu. Dù sao thì loại độc này cũng không phải là thứ mà đại lục Tứ Phương có thể có được.”
Vệ Giới nhíu nhíu mày: “Trước đó nàng có nói độc này là biến dị sau khi bị nhiễm hai loại độc, chẳng lẽ không phải vậy sao?”
“Đúng thật là như vậy, Hắc Ngột và Hắc Lân trong Hắc Ngột Lân kỳ thật là hai loại kịch độc, nhưng sau khi chúng nó được một thứ gì đó dẫn dắt lâu dần sẽ biến thành Hắc Ngột Lân, đúng là hiếm thấy trên thế gian!”
Lời của Tử Hạc khiến Lận Ngọc Đường và Lăng Tễ Phong lập tức trợn tròn mắt: “Đúng là không ngờ được đệ lại có thể lấy được một bảo bối như vậy, trên thế gian này những người và việc liên quan đến Thần Nữ tộc đều có thể coi là đại sự cả!”
Lận Ngọc Đường nhìn Lăng Tễ Phong một cái thật sâu: “Đệ thật sự không biết lai lịch của nha đầu kia sao?”
Lăng Tể Phong chẳng hiểu gì cả trừng lại: “Nè, lão đại, huynh nói cho rõ ràng, huynh nói vậy là thế nào? Không phải ta có thù oán với huynh chứ?”
“Đang yên đang lành sao lại xả lên người ta chứ? Đây là lần đầu tiên ta gặp tức phụ của đệ ấy đó, đừng có mà nói mấy lời khiến dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi chứ, lão tử cũng không muốn lại bị lão tam đá đâu!”
Lận Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn ta như một tên ngốc: “Đừng tưởng lão tử không biết quan hệ của Lăng gia các ngươi với Linh gia của nước Mị, nếu Linh Diên xuất thân từ Linh gia thì sao Lăng gia các ngươi lại không biết gì được chứ?”
Sắc mặt Lăng Tể Phong hơi khựng lại, vẻ mặt hờn giận: “Ta thật sự không biết mà, Lận Ngọc Đường, huynh không có việc gì thì kiếm chuyện hả!”
Lận Ngọc Đường đang định nói tiếp thì dường như đột nhiên nghe thấy gì đó, vội vàng ra hiệu ý bảo mọi người yên lặng.
Khi mọi người quay lại theo mùi hương thì lại phát hiện phần da bị lộ ra bên ngoài của Linh Diên đang tỏa ánh sáng xanh lục nhạt, lấp lánh như một con đom đóm. Cùng với sự xuất hiện của ánh hào quang còn có một mùi hương đặc thù quyến rũ say lòng người.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này. Tử Hạc chân nhân vuốt vuốt chòm râu, cảm khái nói: “Không ngờ đời này ta còn có thể nhìn thấy loại độc kỳ lạ trên thế gian này, cũng không uổng sống trên đời!”
“Thơm, mùi hương thơm quá, cứ như là nó có thể làm cho đại não minh mẫn chỉ trong chốc lát vậy.”
Lăng Tễ Phong theo bản năng muốn đến gần Linh Diên, lại bị Vệ Giới kéo lại đằng sau.
“Ở đây không cần mọi người nữa, có thể ra ngoài rồi!”
Bình luận facebook