• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Chiến vương


Lúc Ly Diên muốn đột phá vòng vây của bọn họ, đột nhiên Ly Hồng Đào cắn răng, cho bóng lưng của nàng một liều thuốc mạnh: “Nếu ngươi rời khỏi chỗ này, bổn vương sẽ xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này, ngay cả mộ của di nương ngươi cũng sẽ bị san bằng hoàn toàn. Đến lúc đó đừng nói mộ phần, nói không chừng cả thi thể cũng không còn. Ngươi có chắc muốn đi như thế không?”


Ly Diên nghe xong lời ấy, dưới chân như đeo chì, cuối cùng không nhấc lên nổi. Nàng từ từ xoay người, nhìn gương mặt tuấn tú trông uy vũ bất phàm của ông ta, trong lòng sinh ra chán ghét. Di nương? Ha ha, Đông di nương vô dụng nên muốn lấy mẹ đẻ nàng ra uy hiếp? Ông ta đúng là cực kỳ vô dụng nhỉ?


Hiện tại nàng đang tò mò, cuối cùng mình còn giá trị gì mà khiến ông ta ép buộc nàng trở về như vậy?


Bỏ mặc bảy năm, đột nhiên gặp lại, nửa đêm tập kích. Mọi chuyện khiến Ly Diên sinh ra dự cảm không lành. Nàng nhìn ông ta chằm chằm, giọng điệu vẫn mang theo đùa cợt: “Ông muốn ta trở về làm gì? Nói thật, không nói thật, cho dù ông ép ta về, ta cũng có cách quậy cho nhà ông không yên. Ta bảy năm trước và ta hiện tại, chắc hẳn ông cũng nhận ra sự khác biệt. Ta sẽ không mặc người chém giết giống như trước kia nữa. Cho ta một lý do, có lẽ, ta còn có thể suy nghĩ một chút!”


Ly Hồng Đào thật không ngờ Ly Diên dứt khoát như vậy. Sau khi ông ta cẩn thận cân nhắc lời nàng thì nhìn thẳng vào nàng nói: “Tứ tỷ của ngươi được định thân, không vừa ý, cho nên…”


“Để ta gả thay?” Ly Diên cười lạnh: “Chung quy vẫn là quận chúa con vợ cả, đãi ngộ đúng là khác biệt, không vừa ý thì có thể tìm người gả thay. Vậy ta xin hỏi, tại sao nàng ta không vừa ý? Hôn sự này, há có thể tùy tiện ứng phó? Có phải ông cho là gương mặt này của ta còn chưa đủ buồn nôn không? Ông có nhiều con gái như vậy, tại sao cố tình lại chọn ta?”


Ly Hồng Đào khó lường nhìn nàng một cái: “Hôn sự này là do hoàng thượng hạ chỉ, chưa xác định là đứa con gái nào của vương phủ. Đối tượng gả là một vương gia của nước Tư U, nghe nói… hắn ta có bệnh không tiện nói , vì vậy…”


Ly Diên cười càng xán lạn: “Bệnh không tiện nói? Vậy xin hỏi, đó là vị vương gia nào của nước Tư U? Hơn nữa, hôn kỳ là lúc nào?”


Ly Hồng Đào cho rằng Ly Diên đã nhận lời, lập tức đáp: “Tháng năm năm sau, là thất vương gia của nước Tư U.”


Thất vương gia?


Vẻ mặt Ly Diên đột nhiên có chút cứng ngắc, bàn tay trong tay áo cũng run một cái. Lúc nhìn Ly Hồng Đào thì ánh mắt thoáng cái sắc bén.


Bệnh không tiện nói? Ha ha, hóa ra ông cha hờ này của nàng đến giờ còn coi nàng như kẻ ngốc mà lừa gạt ư?


Nếu nàng nhớ không lầm, thất vương gia nước Tư U, đó là Chiến vương Vệ Giới thanh danh vang dội trong bốn nước, thậm chí là ở Long đế quốc xa xôi!


Vệ Giới là ai?


Đó chính là vị tuyệt sát chi vương tàn bạo và khát máu nhất nước Tư U. A, nhân vật như vậy, sao lại có bệnh không tiện nói? Ông ta thật sự coi nàng vẫn là đứa trẻ ba tuổi không hiểu gì năm đó hả?


Sắc mặt Ly Diên thoáng cái khó coi. Nàng ngước mắt nhìn ông ta, trong mắt hiện lên ba thước băng mỏng: “Xem ra phụ thân thật sự muốn ta chết!”


Vệ Giới thanh danh hiển hách, sao lại cưới một quận chúa của Khang thân vương nho nhỏ? Danh môn quý nữ nước mình không muốn, chạy tới nước Mị xa xôi này, còn cố tình bỏ qua công chúa mà chọn quận chúa. Hành động như vậy không phải đang nói rõ với nàng, trong chuyện này có vấn đề sao?


Chương 17: Hài cốt không còn


Trong lòng Khang thân vương thoáng hốt hoảng. Ông ta thật không ngờ đứa con gái này còn thông minh nhạy bén hơn so với tưởng tượng của mình, thoáng cái đã phản ứng kịp.


Thế nhưng, vậy thì sao, chỉ cần nàng muốn mộ phần của mẫu thân thì nhất định phải nghe lời ông ta. Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, mặt không thay đổi ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi đã biết rồi, vậy bổn vương không nói nhảm với ngươi nữa. Lần này, ngươi nhất định phải gả, không muốn gả cũng phải gả.”


Ly Diên nghe lời uy hiếp của ông, thoáng cái nở nụ cười. Mặc dù đang cười nhưng cặp mắt kia lại lạnh như hàn băng nghìn năm. Ánh mắt như vậy xuất hiện trên một đứa bé gái mười tuổi khiến Khang thân vương rất hoảng sợ, nhưng khi ông ta vừa nghĩ tới giá trị của nàng, trong mắt dần hiện ra tàn nhẫn: “Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?”


Ly Diên mặt không thay đổi liếc ông ta, thái độ trong lời nói khiến người ta nhìn không thấu: “Nếu là tháng năm sang năm, còn sớm. Hay là Khang thân vương về trước đi, trước tháng năm năm sau ta sẽ hồi phủ. Còn bây giờ, bổn tiểu thư chưa muốn về.”


“Ngươi đang đùa giỡn với bổn vương hả? Ly Diên, ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin tưởng ngươi sao?”


“Vậy ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi hả? Nếu như chúng ta không ai tin ai, vậy chuyện này hay là dừng lại đi!”


“Ngươi…”


Ly Hồng Đào không ngờ rằng nha đầu chết tiệt này vậy mà mềm không được cứng không xong, nhất thời tức giận tới cả người run rẩy: “Nghiệp chướng, ngươi cả gan tranh luận với bổn vương, ngươi có tin hôm nay bổn vương sẽ khiến ngươi chôn thây ở chỗ này hay không!”


Ly Diên cười híp mắt nhìn ông ta: “Vậy thì tốt, vừa khéo ta cũng không muốn sống nữa. Huống chi, ta cũng chẳng sống được bao lâu không phải ư, tốt nhất là ông một chưởng đập chết ta. Như vậy, tiết kiệm cho ta mấy năm mỗi ngày sống không bằng chết.”


Lần này, Ly Hồng Đào hoàn toàn không phản bác được. Thử hỏi, một người cả chết còn không sợ, ông ta còn có thể lấy gì để uy hiếp nàng?


Nhưng nếu kêu ông ta bỏ qua như vậy, quả thực là không cam lòng. Chẳng lẽ ông ta phải nghe lời nàng nói, đợi đến tháng năm sang năm hay sao? Lỡ như nha đầu này không trở lại nữa, chẳng lẽ ông ta phải hi sinh đích nữ của mình?


Không, không được, tuyệt đối không được. Tiến vào Phượng vương phủ, con gái của ông ta nào còn mạng để sống? Hơn nữa vương phi sẽ hoàn toàn trở mặt với ông ta. Dù sao nha đầu chết tiệt này cũng sắp chết, thay thế Tuyết Nhi cũng xem như đền bù không cam lòng mấy năm nay của ông ta. Đúng vậy, lần này, nàng không muốn gả cũng phải gả!


“Năm nay tứ tỷ mới mười ba tuổi, cho dù đến sang năm cũng mới mười bốn tuổi, có thể lập gia đình sao?”


Ly Hồng Đào hờ hững nhìn nàng một cái: “Đó là ý chỉ của hoàng thượng. Đại tỷ, nhị tỷ và tam tỷ ngươi đã đính hôn, trừ tứ tỷ ngươi ra, những người khác đều nhỏ tuổi hơn.”


Ly Diên còn muốn hỏi, tại sao nhiều vương phủ như vậy không chọn, cố tình lại chọn Khang thân vương phủ của ông ta, nhưng lời đến khóe môi lại nuốt xuống. Nói tới thì chuyện này liên quan gì đến nàng, nếu triều đình quyết định như vậy thì nhất định có lý do, nàng lo lắng làm gì?


Có điều nói đi phải nói lại, tiểu tứ nhà ông ta nhỏ, chẳng lẽ nàng không nhỏ? Ly Diên thật sự hoài nghi mình không phải con gái ruột của ông ta, nói thế nào thì trên nàng còn có lão ngũ lão lục chứ?


“Ngươi đã kiên quyết, bổn vương chỉ có thể đồng ý. Nhưng nếu trước tháng năm năm sau ngươi không trở lại, đừng nói mộ phần của di nương ngươi không bảo vệ được, ngay cả hài cốt bổn vương cũng sẽ không khách sáo. Hơn nữa, cả nhà ngoại của ngươi, bổn vương cũng sẽ không bỏ qua. Ngươi, nghĩ kỹ chưa?”


Người này uy hiếp nàng, quả nhiên là càng ngày càng thuận miệng, giết người đơn giản như ăn cơm, từng chữ như băng chùy nện vào lòng nàng. Mỗi khi ông ta nói một câu, nụ cười trên mặt nàng liền sâu thêm một phần. Đợi đến khi ông ta nói xong câu cuối cùng, Ly Diên đã mất kiên nhẫn, thờ ơ nhún vai: “Xin cứ tự nhiên! Hiện tại, ta đi được rồi chứ?”


Chương 18: Đạt thành hiệp nghị


“Khoan đã, bổn vương hỏi ngươi, lời ngươi vừa nói đã nghĩ kỹ chưa? Một năm này, bổn vương phải làm sao tìm được ngươi? Chẳng lẽ trực tiếp tới Linh gia trang hay sao?” Ly Hồng Đào càng lúc càng không hiểu nổi tâm tư nha đầu kia, trong lúc nhất thời vội tới đỏ mắt.


Ly Diên lạnh lùng nhìn ông ta: “Từ nay về sau Linh gia trang không còn quan hệ gì với ta, ông đừng tới làm phiền bọn họ nữa. Không cần ông liên lạc ta, lúc nên xuất hiện ta sẽ tự xuất hiện.”


Ly Hồng Đào khẽ nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này lắm. Nhưng ông ta lại không dám ép quá gắt, bấy giờ dịu giọng nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương sẽ không làm khó di nương ngươi. Nhớ trở về sớm, nơi phải gả vào chính là vương phủ, ngươi còn phải học tập rất nhiều thứ. Có thể về sớm thì về sớm một chút, đây là lệnh bài vương phủ, có việc thì phái người tìm bổn vương, hiểu chưa?”


Ly Diên phì cười một tiếng tiếp lời: “Hiện tại, ta có thể đi rồi chứ?”


Trong lòng Ly Hồng Đào biết nếu cưỡng ép đưa nàng đi, theo tính tình của nha đầu này hiện tại tất nhiên sẽ trở mặt với ông ta, đến lúc đó không phải là việc vài ba câu nói hay uy hiếp là có tác dụng. Thay vì hoàn toàn trở mặt với nàng, chi bằng chiều theo nàng một chút. Chỉ cần tương lai dỗ được nàng lên kiệu hoa, dù chịu đựng hơn nữa thì có sao?


Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, thâm thúy nhìn Ly Diên: “Ngươi đi đi, hi vọng ngươi nói lời giữ lời, bổn vương cũng không muốn ép ngươi quá gắt. Nếu ngươi thật sự lật lọng, đừng trách ta đến lúc đó lòng dạ độc ác.


Đôi mắt đen của Ly Diên trầm xuống, lạnh lùng nhìn ông ta: “Đến lúc đó? Ha ha, Khang thân vương, có lúc nào mà lòng dạ ông không độc ác đâu?”


Sau khi Ly Diên vứt lại những lời thì không quay đầu bỏ đi. Ly Hồng Đào nhìn bóng lưng của nàng, sắc mặt trầm đến mức có thể chảy ra nước, trong mắt là lửa giận hừng hực cháy…


Ly Diên vừa rời khỏi tầm mắt của Ly Hồng Đào, một bóng màu đỏ không hề báo trước lọt vào mắt nàng. Thấy người nọ, Ly Diên nhướng mày: “Sao huynh lại tới đây?”


Người tới thân hình cao lớn, mặc một bộ áo đỏ xinh đẹp, trên mặt đeo mặt nạ diễn viên hí khúc, chỉ để lộ một đôi mắt hoa đào xinh đẹp. Thường nói đôi mắt là cửa sổ linh hồn, chỉ một đôi mắt đã đoán được gương mặt phía sau tấm mặt nạ anh tuấn cỡ nào.


Thế nhưng Ly Diên lại không có hứng thú với chuyện này, nàng nhìn người đang dựa vào thân cây, ung dung nhìn mình, tức giận nói: “Hỏi huynh đó, câm rồi hả?”


Nam nhân cong đôi môi mọng đỏ tươi mà diêm dúa, cười châm biếm liếc nàng: “Thật vô dụng, vậy mà lại bị người ta uy hiếp. Tiểu Diên Diên, đây không phải tác phong của muội.”


Ly Diên lười biếng quét mắt nhìn hắn một cái: “Chuyện của ta, không cần huynh quan tâm. Nếu đã đến thì đi chung đi. Ta không trở về Linh gia trang được, nhân khoảng thời gian này, ta cũng nên sắp xếp tốt cho tương lai của mình rồi.”


Đồng tử của nam nhân áo đỏ phóng đại trong giây lát, không thể tin trừng nàng: “Không phải chứ? Muội thật sự muốn gả thay hả?”


Khóe môi Ly Diên khẽ nhếch, trên quỷ nhan lộ ra ý cười quỷ dị: “Thế nào? Không được?”


Nam nhân áo đỏ rùng mình khó hiểu: “Ta thấy đầu muội đúng là bị nước vào rồi. Nếu muội tùy tiện ứng phó thì thôi, nhưng muội đừng quên, người muội phải gả là thất vương gia của nước Tư U. Thất vương gia đó, đó là một kẻ ăn tươi nuốt sống. Nếu muội tiến vào Phượng vương phủ của hắn ta thì còn có thể ra ngoài sao?”


Chương 19: Mặt hoa áo đỏ


Ánh mắt Ly Diên trầm xuống, bướng bỉnh nhìn đôi mắt hoa đào không tán thành của nam tử, cười lạnh một tiếng: “Có phải dạo này không đánh nhau nên các người quên mất bản lĩnh của bổn tiểu thư rồi không?”


Mặt nam tử áo đỏ lập tức đen như đáy nồi: “Nữ nhân ngu xuẩn, muội không nghe ra là gia đang quan tâm muội hả? Từ trước đến nay bọn ta chưa từng nghi ngờ bản lĩnh của muội, nhưng chuyện đó cũng phải xem đối thủ là ai. Là Vệ Giới, Vệ Giới đó muội có hiểu không?”


Ly Diên híp mắt, trong mắt vô cùng hứng thú: “Thế không phải vừa khéo à? Về vị Chiến vương này, bổn cô nương đã hiếu kỳ lâu rồi. Nhiều năm như vậy mà tin tức liên quan tới hắn ta chỉ giới hạn trong lời truyền miệng, nếu bổn cô nương hợp tình hợp lý mà gả cho hắn ta, còn sợ không tra được…”


Không ngờ, ý nghĩ này của Ly Diên lập tức bị nam tử áo đỏ hổn hển ngăn cản: “Ta thấy muội tự tin quá mức rồi, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân, chết thế nào cũng không biết.”


Ly Diên chẳng mảy may để ý tới uy hiếp của hắn: “Đời người nên có một chút tinh thần mạo hiểm, càng nguy hiểm mới càng có tính khiêu chiến. Ta sống ở Dược Vương cốc lâu như vậy, cũng đã đến lúc hưởng thụ cuộc sống chân chính rồi.”


Nam tử áo đỏ nghe thấy tuyên bố của nàng thì hơi ngây người một lát, hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu nha đầu nhà muội, từ ngày chúng ta quen biết, ta đã cảm thấy muội là bà cụ non, bây giờ xem ra đã nặng hơn rồi. Cũng đúng, nếu không ngăn cản được, vậy muội cứ cẩn thận xông vào Phượng vương phủ một lần đi. Đừng để đến lúc đó quăng cả mạng mình vào là được!”


Gặp một người chưa đâm đầu vào tường thì không chịu quay lại, ngươi nói xem, hắn có thể làm gì?


Đúng là kỳ lạ, rõ ràng nàng chỉ mới có mười tuổi, sao cách xử sự, ăn nói lại còn trưởng thành tinh tế hơn bọn họ? Thật là khiến người ta nhìn không thấu.


“Bổn cô nương vô cùng tiếc mạng, tất nhiên biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Tuy rằng ta không có ấn tượng gì mới mẹ ruột, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bà đã chết mà còn bị tên cặn bã kia tra tấn. Vừa khéo chúng ta cũng cần mở rộng nghiệp vụ ở nước Tư U, ta đi rồi càng có thể phối hợp. Về phần Chiến vương này, huynh xem với đức hạnh này của ta, người ta sẽ coi trọng ta hả? Nói không chừng vừa gả tới đã vứt ta tới hậu viện mặc kệ rồi. Đến lúc đó, không phải bổn cô nương muốn đi đâu thì đi ư?”


Nam tử áo đỏ tức giận trừng nàng: “Muội nghĩ thì hay lắm, chỉ sợ sự thật vừa khéo trái ngược với tưởng tượng của muội. Muội cho rằng Chiến vương kia chưa trả sự đời hả? Nhiều người liên thủ lại lừa hắn ta như vậy, hắn ta sẽ không phát hiện sao? Nói không chừng người ta vừa thấy mặt muội đã lập tức bóp chết muội rồi.”


Ly Diên nghiến răng: “Không ngờ đến giờ huynh vẫn không coi trọng thực lực của ta, có phải không? Xem ra, đoạn đường này ta phải so tài với huynh thật tốt.”


Không ngờ, nàng vừa mới dứt câu, nam tử áo đó đã phóng ra xa năm mét. Ly Diên chỉ cảm thấy một luồng gió đập vào mặt. Nàng đưa tay sờ, trong tay thình lình xuất hiện một bức thư, theo sau đó chính là giọng nói của nam tử mặt hoa áo đỏ đã bỏ trốn mất dạng: “Bổn tiểu gia còn có việc, không thèm đi với nữ nhân vô lương tâm như muội. Đây là thư Tảng Băng kêu ta mang tới cho muội, muội từ từ xem. Chào, đừng có nhớ ta nhé!”


Nhớ huynh? Bổn cô nương hận không thể bóp chết huynh!


Chương 20: Đạp Tuyết


Ly Diên cầm thư mở ra xem, gân xanh trên thái dương lập tức giật giật mấy cái: “Mèo Hoa chết tiệt này, chuyện lớn như vậy mà không chịu nhắc tới, để xem ta trở về sẽ xử lý huynh thế nào!”


Đọc xong, Ly Diên vo thư lại thành một cục. Chỉ trong nháy mắt nó đã biến thành bột phấn, theo gió biến mất.


Một nam nhân đang phiêu diêu như một cơn gió giữa rừng như nghe thấy tiếng chửi bới của Ly Diên, dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa thì rơi từ trên cây xuống. Hắn vừa chạy vừa không quên oán trách: “Kẻ xấu xí, nhất định là muội ấy lại nguyền rủa gia. Hừ, cũng may hiện tại muội ấy không có thời gian tìm mình tính sổ. Chạy thôi chạy thôi!”


Trên thực tế, quả thực Ly Diên không có thời gian tìm hắn tính sổ, bởi vì trên đầu nàng còn có một chuyện quan trọng hơn cần nàng tự giải quyết.


Ly Diên lập tức nhảy lên một thân cây. Sau khi nàng huýt một tiếng sáo cực kỳ đặc biệt, một con tuấn mã màu trắng chạy như bay về phía nàng. Ly Diên nhìn thấy nó thì lập tức vui mừng nhướng mày. Nàng tung người một cái, vững vàng rơi xuống lưng ngựa. Ly Diên vuốt ve cái đầu trắng như tuyết của nó, nói khẽ: “Đạp Tuyết ngoan, Ngốc Tử bị thương, nhất định chúng ta phải mau chóng đến Phượng Trì sơn trang. Mau, đi thôi!”


Đạp Tuyết vô cùng có linh tính, nghe thấy chủ nhân ra lệnh lập tức hí lên một tiếng, móng ngựa khẽ nhấc, lập tức biến mất trong khu rừng…


Lúc đó, Linh Vận đã đợi cả đêm cuối cùng cũng nhận được thư của Ly Diên vào buổi trưa.


Nhưng sau khi nàng cẩn thận đọc xong, hàng mày xinh đẹp nhẹ nhàng chau lại. Trùng hợp lúc này Linh Dực đi tới, thấy vẻ mặt đó của nàng lập tức đoán được điều gì, thản nhiên hỏi: “Thế nào? Nha đầu kia không về đúng không?”


Linh Vận kinh ngạc ngước mắt: “Sao ca ca biết? Nha đầu kia nói muội ấy không về, mọi chuyện bình an, kêu chúng ta đừng thấp thỏm nhớ mong. Chuyện này rốt cuộc là sao, sao muội ấy không kể câu nào?”


Linh Dực như không hề ngạc nhiên với đáp án này, trên gương mặt như ngọc xẹt qua chút lạnh nhạt: “Được rồi, chỉ cần muội ấy bình an vô sự là được. Về phần muội ấy đi đâu, làm gì? Nếu muội ấy muốn nói, tất nhiên sẽ nói cho chúng ta biết. Nếu muội ấy không nhắc tới một lời, chắc chắn là có nguyên nhân. Cũng may, huynh và muội đều hiểu rõ thực lực của nha đầu kia. Lần này, con tiểu ưng là muội ấy thật sự muốn bay khỏi thiên hạ đệ nhất trang chúng ta rồi.”


Tuy rằng Linh Vận đã sớm đoán trước, nhưng bây giờ vừa nghe ca ca nói vậy, trong lòng chẳng hiểu sao tuôn ra chút mất mát. Ngay sau đó, trong đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng ánh lên chút nước: “Diên Nhi, thật sự cứ đi như vậy ư? Đã nói cùng nhau trưởng thành kia mà? Cứ thế mà lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời ta sao?”


Linh Dực thật sự không quen với mặt đa sầu đa cảm của muội tử nhà mình, đưa tay vỗ vào trán nàng một cái: “Nha đầu ngốc, chúng ta đều sẽ lớn lên. Muội có sứ mạng của muội, mà muội ấy cũng có con đường muội ấy phải đi. Cho dù chúng ta có một đôi tay chăm sóc được người bị thương, nhưng không thể nào thay đổi số phận của một người. Chuyện nên tới cuối cùng rồi cũng phải tới, không phải ư?”


“Thế nhưng, người ta không nỡ mà. Hơn nữa, nha đầu chết tiệt này viết qua loa mấy chữ như vậy, không biết muội lo lắng cho muội ấy cả buổi tối hả?”


Nói tới đây, Linh Vận tức giận bứt chậu hoa lan đặt ở góc bàn. Linh Dực hơi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Muội phải biết, theo bản lĩnh của muội ấy, không thể nào chôn chân ở Dược Vương cốc hay Linh gia trang cả đời. Muội muội, mặc dù mạng của muội ấy là do muội cứu, nhưng những chuyện muội ấy làm mấy năm nay đã trả hết rồi. Muội ấy không nợ chúng ta điều gì, tất nhiên là tự do, muốn đi đâu cũng được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Võ Thần
  • Thư Cuồng Nhân
Chương 2139
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 456-460

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom