• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi (2 Viewers)

  • Chương 21-30

Chương 21: Ám sát trên quan đạo


Sao Linh Vận lại không biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Ly Diên rời khỏi nàng?


Nhưng khi ngày ấy thật sự tới, nàng lại phát hiện mình sẽ khổ sở như vậy.


Linh Dực nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Linh Vận dần hiện lên chút sầu bi, thở dài khe khẽ, xoay người rời khỏi.


Tâm tư của nữ hài tử là tinh tế nhất. Trong mắt hắn, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Nhưng tỷ muội bọn họ ở chung lâu rồi, ngày ấy đến thật, toát ra cảm xúc như vậy cũng là tất nhiên. Chẳng qua không biết cuối cùng nha đầu kia có chuyện gì gấp mà có thể khiến nàng cả câu giải thích cũng không để lại.


Tuy rằng theo con đường của thiên hạ đệ nhất trang bọn họ có thể tra ra được hướng đi mấy ngày qua của nàng, nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ sẽ dùng cách như vậy đối đãi với nàng. Bởi vì Ly Diên đã sớm bất tri bất giác trở thành một phần tử của thiên hạ đệ nhất trang. Là người thân cận nhất, bọn họ không muốn đi điều tra nàng.


Lúc này quả thực Ly Diên không có thời gian giải thích nhiều như vậy, bởi vì nàng còn không rút ra được thời gian để nghỉ ngơi. Ly Diên bôn ba suốt một ngày một đêm, nếu không phải lo Đạp Tuyết không chịu nổi, nói không chừng nàng sẽ tiếp tục chạy đi. Thời gian là sinh mạng, chỉ khi đi sớm một chút nàng mới có thể kéo bạn thân của mình từ Quỷ Môn quan trở về.


Ly Diên tìm một chỗ cây cối rậm rạp thả Đạp Tuyết, để nó tự đi tìm thức ăn. Sau đó cuối cùng nàng cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ đột ngột kéo tới, trực tiếp nằm trên một cành cây ngủ mất.


Chẳng biết đã qua bao lâu, cái mũi nhạy bén của Ly Diên ngửi được mùi máu tanh. Sau đó, nàng nghe thấy từ trên quan đạo truyền tới tiếng đao kiếm chạm nhau kịch liệt. Ly Diên khẽ nhíu mày, từ từ ngồi thẳng dậy, trên gương mặt đen thui hiện lên nét mất kiên nhẫn. Tiếp tục như vậy nàng còn ngủ thế nào được?


Mặc dù Ly Diên là thầy thuốc nhưng từ trước đến nay lại ghét mùi máu tanh, huống chi còn là mùi máu tanh nồng nặc như thế. Chỉ dựa vào mùi máu này, nàng đã có thể kết luận được số người tử vong phía trước.


Xem ra quy mô trận chiến này cũng không nhỏ, cuối cùng là đại nhân vật nào mới có thể rước tới nhiều sát thủ như vậy?


Trong lúc Ly Diên suy nghĩ, rốt cuộc nàng cũng không kìm nén được nữaq. Chỉ thấy bóng người màu đen lóe lên rồi biến mất tại chỗ.


Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa đã bị bắn thành con nhím. Cả thân xe ngựa màu đen, thoạt nhìn bình thường. Nhưng Ly Diên cảm thấy có thể gặp phải nhiều người vây giết như vậy, chắc chắn chủ nhân của xe ngựa không phải người bình thường.


Nàng kiểm tra xung quanh một lát, không phát hiện có người còn sống. Ngay lúc nàng chuẩn bị tới gần xe ngựa lại nghe thấy một tiếng rên rỉ be bé. Bước chân của Ly Diên dừng lại, quay người xem thử, đôi mắt như X-quang thăm dò bốn phía. Cuối cùng, nàng tìm thấy một nam nhân cao to mặc áo gấm đang ở trong một cái hố bên cạnh quan đạo.


Bởi vì hắn ngồi chếch ở chỗ kia nên Ly Diên không thấy rõ cuối cùng dáng vẻ hắn ra sao.


Xung quanh hắn là những hắc y vệ đang nằm với các tư thế bảo vệ khác nhau. Tay hắn cầm trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh, máu tươi tí tách nhỏ xuống. Hiển nhiên ở đây vừa xảy ra một cuộc ám sát cực kỳ tàn khốc. Xét theo hướng những người này ngã xuống, mục tiêu ám sát chính là nam nhân trước mắt.


Đáng tiếc, ở đây trừ hắn ra không còn người nào sống sót.


Tuy người này ngồi dựa vào chỗ kia nhưng lưng lại thẳng băng. Cho dù khắp nơi toàn máu đen nhưng không hề ảnh hưởng tới nam nhân này.


Chương 22: Ám dạ chi vương


Trên người nam nhân mặc một bộ cẩm bào màu đen, ngọc quan bó tóc, dáng người cao to. Chỉ một bóng lưng cũng khiến Ly Diên cảm nhận được áp lực vô hình. Sau khi nàng cẩn thận quan sát thì phát hiện hơi thở của nam nhân này rất hỗn loạn. Tuy rằng hắn mặc đồ đen nhưng nàng lại tinh mắt nhìn thấy một loại máu đặc biệt không giống với những người khác.


Hắn trúng độc, hơn nữa còn không chỉ trúng một loại độc.


Dưới tình huống trúng kịch độc mà còn có thể trong một lần tiêu diệt nhiều sát thủ như vậy, trong nháy mắt Ly Diên cảm nhận được hai chữ “nguy hiểm”. Nàng híp mắt, trong mắt hiện lên gì đó.


Một nhân vật như vậy khiến nàng hơi tò mò, rốt cuộc hắn là ai.


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đột nhiên chân Ly Diên nhấn một cái, tấn công về phía lưng của nam nhân kia. Ngay khi nàng cho rằng mình có thể dễ dàng bắt lấy hắn, không ngờ rằng sau lưng chợt truyền tới cảm giác lạnh như băng sương. Ly Diên cảm thấy không ổn, đến khi nàng ngước mắt nhìn qua đã hoàn toàn sợ ngây người.


Trước mắt, ngoại trừ xác chết đầy đất, làm gì còn bóng dáng nam nhân vừa nãy?


Cũng trong tích tắc thất thần, Ly Diên cảm giác được một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chòng chọc phía sau lưng mình. Nàng khẽ nhíu mày, đột ngột dừng lại, chậm rãi xoay người.


Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, nàng chỉ cảm thấy cả người cứng đờ. Trong tầm mắt là gương mặt anh tuấn lạnh lùng lúc sáng lúc tối dưới ánh mặt trời loang lổ của nam nhân, cẩm bào đen dù đã bị máu tươi nhuộm đỏ vẫn phẳng phiu như mới. Một cơn gió lạnh thổi qua, quần áo của hắn nhẹ nhàng phất phới. Trong nháy mắt đó, nàng cảm giác xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại.


Khi cả gương mặt hắn ngước lên nhìn nàng, Ly Diên bị vết sẹo xấu xí như con rết dài chừng mười phân trên má phải của hắn dọa tới mức mặt mày đột nhiên trắng bệch.


Phản ứng này của nàng đổi lấy tiếng cười châm biếm hắn. Theo nụ cười nở rộ trên khóe miệng hắn, Ly Diên cảm thấy cả gương mặt hắn đều biến dạng, đối lập với một bên mặt khác anh tuấn như ngọc. Giờ phút này hắn giống như hóa thân của ác ma và thiên sứ. Cho dù dưới tình huống bị thương nặng, khí thế của người này lại không suy giảm nửa phần, cho dù phải dùng kiếm chống người thì cảm giác đè nén đáng sợ từ đầu đến cuối vẫn không biến mất.


Đặc biệt là khi người này nhìn nàng, quanh thân giống như có một tầng sắc bén bao phủ, chèn ép khiến nàng không dám đối mặt với hắn. Hắn giống như vị quân chủ trong bóng tối, khiến người ta quỳ lạy theo bản năng, cúi đầu xưng thần.


Ly Diên kiềm chế cảm giác hoảng loạn căng thẳng, nở nụ cười gượng gạo, ngại ngùng chào hỏi hắn: “Ặc, thật xin lỗi, ta chỉ đi ngang qua thôi, sẽ, sẽ không quấy rầy các hạ nữa!”


Nam nhân này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, nàng không dám ở lại đây. Ly Diên nghĩ tới đây càng cố gắng bỏ chạy.


Quả thật thì sợ gì thì cái đó tới. Ngay lúc nàng liều mạng chạy về phía trước, hàn kiếm của người kia đã ra khỏi vỏ, bay sượt qua bên tai nàng như một cơn gió, đâm thẳng vào mặt đất cách đó không xa, hơn nữa còn phát ra tiếng ong ong, đủ để thấy nội lực của người này mạnh tới cỡ nào.


Ly Diên sợ tới mức khựng lại, không dám tiến lên trước một bước. Trời ơi, dưới tình huống trúng độc nặng, vậy mà còn có công lực như vậy. Nam nhân này, cuối cùng hắn có phải là người hay không?


Vừa nghĩ tới vết sẹo kinh khủng trên mặt hắn, Ly Diên âm thầm nghiến răng. Nàng chậm rãi xoay người, cười toe toét để lộ hàm răng trắng như tuyết: “Ặc, vị đại nhân này, không biết, ngài có gì dặn dò?”


Nam nhân nhìn hàm răng trắng trên gương mặt đen thui của nàng, ánh mắt sâu như giếng cổ nhìn nàng chằm chằm: “Kêu ngựa của ngươi tới đây.”


Ngựa?


Ly Diên chớp mắt mấy cái, sau khi ngây người ra một lúc mới chợt ý thức được người này muốn làm gì. Bây giờ hắn đang nhắm tới Đạp Tuyết của nàng hả? Kỳ lạ hơn là, không phải kêu nàng dắt qua, mà là kêu nàng gọi nó tới đây sao? Mắt nam nhân này có phải hơi độc hay không?


Chương 23: Hắc y cản đường


Ly Diên không chút nghĩ ngợi nói: “Công tử nói đùa, sao ta lại có ngựa được chứ? Không có không có. Vậy, ta phải đi đây, không, không ở lại nữa. Công tử, bảo, bảo trọng.”


Nói giỡn, đường dài dằng dặc, nếu nàng đưa Đạp Tuyết cho hắn, nàng làm sao chạy về cứu Ngốc Tử?


Công tử áo đen nghe vậy, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh. Nếu như vừa rồi hắn chỉ là lừa nàng, vậy hiện tại hắn có thể cực kỳ chắc chắn, nha đầu này cưỡi ngựa mà tới. Nếu không, ở nơi hoang vu vắng vẻ thế này, một nữ nhân như nàng, cho dù xấu xí, nhỏ tuổi, nhưng chung quy vẫn là nữ tử, làm sao có thể không có phương tiện đi lại?


Hắn không tin là nàng đi bộ. Trong lúc suy nghĩ, giọng nói như một lưỡi dao lạnh băng của hắn lại cản đường Ly Diên: “Hoặc là để ngựa lại, hoặc là để mạng lại, ngươi muốn chọn thế nào?”


Bước chân của Ly Diên dừng lại bởi vì quá mức kinh ngạc về lời nói của hắn. Chớp mắt sau, nàng mới đột nhiên phản ứng lại.


Xin hỏi, nàng đang bị uy hiếp trắng trợn hả?


Ly Diên từ từ xoay người. Nam nhân mặc một bộ cẩm bào màu đen đẹp đẽ quý giá mà nặng nề, cho dù bị thương nặng nhưng vẫn đứng thẳng, sắc mặt càng lạnh lẽo không có hơi người mà nhìn nàng. Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy hắn là một nhân vật nguy hiểm, chưa từng muốn có dính dáng gì tới hắn, nhưng bây giờ…


Hắn vậy mà đe dọa tính mạng của nàng, như vậy sao được chứ?


Ly Diên nàng trời sinh là người sợ phiền phức, vì vậy dưới rất nhiều tình huống đều tuân theo nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nên hèn nhát thì hèn nhát. Có điều chỉ cần đe dọa lợi ích bản thân nàng, nội tâm mạnh mẽ của nàng sẽ sống lại trong chốc lát. Hắn muốn nàng để mạng lại, vậy cũng phải nhìn xem hắn có bản lĩnh này hay không!


Ly Diên thẳng lưng lên, thờ ơ ngước mắt, lẫm liệt không sợ hãi đón ánh mắt lạnh như băng của nam nhân, cười lạnh nói: “Dưới tình huống trúng độc nặng mà các hạ vẫn không quên uy hiếp người khác, quả là khiến bổn cô nương bội phục. Có điều, muốn cướp ngựa từ trong tay bổn cô nương, không dễ đâu!”


Trong chốc lát, trong mắt nam nhân hiện lên ánh sáng âm u. Hắn nhướng mày, giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Ngươi biết y thuật.”


Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.


Ly Diên cười khẽ, quỷ nhan dưới ánh mặt trời loang lổ càng đen: “Biết thì sao? Không biết thì sao?”


Gương mặt nam nhân trầm tĩnh, không nói một lời, chỉ là cơ thể run lẩy bẩy kia lại khiến Ly Diên cảm giác được, hắn sẽ chống đỡ không được bao lâu.


Vốn dĩ, nếu hắn không uy hiếp nàng, có lẽ nàng sẽ cân nhắc việc cứu hắn. Nhưng bây giờ, hắn sống hay chết liên quan gì tới nàng?


Ly Diên nàng bình sinh ghét nhất bị uy hiếp.


Ly Diên thấy hắn không nói lời nào cũng lười tiếp tục nói nhảm với hắn, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ngạo kiều xoay người. Vốn nàng tưởng rằng người sau lưng sẽ không còn sức ngăn cản nàng nữa, nhưng không ngờ rằng, nam nhân mạnh như ma quỷ này lại lập tức dịch chuyển tới trước mặt nàng, tay cầm trường kiếm, mặt không thay đổi nhìn nàng.


Ý gì không cần hỏi cũng biết, hoặc là cứu hắn, hoặc là phải giẫm lên thi thể của hắn mà đi.


Tuy rằng hắn không nói một chữ, nhưng không biết vì sao Ly Diên lại cảm nhận được những điều này từ trên gương mặt bình tĩnh sâu thẳm của hắn.


Ly Diên khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nhìn vết thương vẫn liên tục chảy máu của hắn, khóe môi nở nụ cười vô tình: “Các hạ có ý gì đây?”


Hắc y nhân nhếch đôi môi mỏng, nâng gương mặt lạnh đáng sợ, rồi lại không mất đi kiên cường, không nói gì.


Chương 24: Thân phận bí ẩn


Ly Diên bị sự kiêu ngạo và tích chữ như vàng của hắn làm cho 囧. Thật không ngờ rằng, vậy mà có người lại vì vấn đề này từ bỏ việc mở miệng cầu xin nàng. Phì, thật sự cho rằng nàng là chúa cứu thế sao? Ai cũng cứu hả? Hắn không mở miệng, còn trông chờ nàng chủ động cứu hắn sao?


Ly Diên nghĩ đến đây thì nhướng mày, cười như không cười nhìn hắn: “Nếu như các hạ đã kiên quyết như vậy, chi bằng chúng ta xem thử, rốt cuộc là mạng của ngươi cứng, hay là mạng bổn cô nương lớn, hửm?”


Hắn nhìn nàng, sắc mặt thoáng cái trở nên cực lạnh. Nhưng đến mức này rồi, hắn trời sinh kiêu ngạo, không chịu hạ mình cầu xin một nữ nhân xấu xí chữa trị cho mình. Đó là từ chưa từng xuất hiện trong từ điển của hắn.


Hắn cho rằng nữ nhân này sẽ rất biết điều, nhưng hắn sai rồi. Mặc dù con mồi hắn đụng phải hôm nay xấu, nhưng hình như vô cùng có cá tính.


Trong chớp mắt, sắc mặt của hắn càng u ám khó lường.


Ly Diên sâu xa nhìn hắn, âm thầm can đảm hừ một tiếng, còn dùng sức đụng vào vai nam nhân, sải bước tiến về phía trước, không hề để ý tới sắc mặt đã tối sầm của hắn.


Trong quan niệm của nàng, nhờ người thì nhất định phải có tư thái nhờ người. Nam nhân kiêu ngạo đến mạng cũng không cần như hắn, chết là đáng đời!


Nam nhân áo đen bị Ly Diên đụng một cái như vậy, ngực giống như bị vỡ đê, máu tuôn ra xối xả. Dưới cơn đau dữ dội, thế mà hắn lại mặt không biến sắc xoay người, đầu ngón tay thanh mảnh trắng bệch chợt bắn thứ gì đó về bóng lưng đã đi xa.


Ly Diên đang đi, đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh rung chuyển từ phía sau ập tới. Thần kinh nhạy bén khiến nàng lập tức phản ứng lại, mũi chân nhấn một cái, cơ thể linh hoạt đã lăn mình né tránh. Tuy nhiên không đợi nàng đứng vững, một thanh trường kiếm mang theo lạnh lẽo nguy hiểm xé gió bay thẳng về phía mặt nàng.


Ly Diên bình tĩnh, quỷ nhan khẽ nghiêng, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích trí mạng do trường kiếm mang tới. Ngay lúc nàng định tiến lên nhặt thanh kiếm có phẩm chất không tệ kia, có người lại nhanh tay hơn nàng. Hàng mi thật dài của nàng khẽ nhếch, trong đôi mắt vốn dĩ không có hứng thú gì bỗng dần hiện lên hưng phấn. Đó là vui mừng vì gặp được đối thủ.


Trong khoảnh khắc, hai bóng đen đã đánh nhau trong rừng cây trải đầy xác chết.


Lúc chính thức đánh nhau Ly Diên mới phát hiện nam nhân trước mặt vậy mà mạnh đến mức này. Nếu như không phải ngay từ đầu nàng chưa từng khinh địch, chỉ sợ bây giờ đã thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của hắn. Trong đôi mắt sắc bén trong suốt của nàng đầy kinh ngạc và hoảng hốt, nàng không ngừng suy đoán thân phận của nam nhân này.


Ly Diên xuyên qua đã bảy năm, tuy rằng hiện tại nàng chỉ mới mười tuổi nhưng thực tế đã xông xáo trên giang hồ hơn năm năm. Nàng không phải tiểu thư ngu ngốc suốt ngày ở trong khuê phòng, ngược lại, nàng có mạng lưới tình báo của mình.


Thoạt nhìn nam nhân này chỉ hơn hai mươi, mặc dù trông hắn rất lão luyện nhưng gương mặt lại không thay đổi được số tuổi thật sự của hắn, nhất là vết sẹo dài chừng mười phân, gần như bao trùm nửa gương mặt của hắn. Đặc trưng rõ ràng như vậy, cộng thêm tuyệt thế võ công cao cường, hình như nàng đã từng thấy ở đâu rồi. Theo bản năng, nàng bắt đầu tìm tòi tin tức trong đầu mình…


Nam tử áo đen qua hơn mười chiêu không tìm được sơ hở không khỏi coi trọng nữ nhân dáng vẻ tầm thường trước mắt. Sau khi hắn phát hiện nàng thất thần trong thoáng chốc, môi mỏng bĩu một cái, lập tức đâm tới lồng ngực nàng…


Chương 25: Ly Diên bị thương


Cực hạn của hắn ở đâu, không có ai rõ ràng hơn chính hắn. Nếu như giữ lại nữ nhân này không có tác dụng gì, tất nhiên hắn không thể thả nàng đi. Trong tay hắn chưa từng xuất hiện ví dụ muốn lấy mạng một ai mà không được.


Nữ nhân này dám ngang ngược trước mặt hắn, được hắn đích thân đưa xuống địa ngục cũng không tính là làm nhục nàng.


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, theo trường kiếm cùng tấn công nàng còn có cương khí mạnh đến mức dù cách nhau rất xa cũng bị nội lực hùng mạnh của nó ép đến liên tục lùi lại.


Đây là đối thủ mạnh nhất mà Ly Diên gặp phải từ trước tới nay. Cho dù là ưu tú như Linh Dực cũng không có thân thủ lợi hại như hắn, thêm nữa bây giờ hắn còn bị thương nặng. Người kiêu ngạo như thế, nếu chết vì bị hạ độc thì đáng tiếc quá mức…


Nhưng hiện tại nàng không còn thừa sức để nghĩ những chuyện đó, bởi vì nàng đọc được sát ý trước nay chưa từng có trong mắt của nam nhân này. Hắn không muốn để nàng sống, mà trên thực tế, quả thực hắn cũng đang làm vậy. Cho dù Ly Diên liều mạng ngăn cản cũng khó khăn lắm mới có thể đối mặt với sức mạnh đủ để hủy diệt nàng. Cũng vì sức mạnh này mà Ly Diên thoáng cái đã phủ định mười năm cố gắng của mình.


Thì ra, thế giới này thật sự là núi này cao còn có núi khác cao hơn. Lúc trước, quả nhiên là nàng quá tự phụ rồi.


“Phụt…” Sau khi ngăn cản một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi quyết đấu nội lực mạnh như vậy. Máu tươi bị nàng đè xuống nhiều lần cuối cùng cũng phun ra ngoài. Nàng giống như con diều đứt dây nặng nề đập vào thân cây phía sau, ầm ầm rơi xuống, không thể cựa quậy nổi.


Ly Diên mở đôi mắt mù sương, nhìn bóng người cao lớn từ dưới ánh mặt trời bước tới, sắc mặt lập tức mờ mịt. Chẳng lẽ hôm nay Ly Diên nàng phải táng mạng nơi này?


Theo tầm mắt Ly Diên càng ngày càng mơ hồ, nàng phảng phất cảm giác được bóng đen kia đi tới trước mặt mình…


Ly Diên hoàn toàn không ngờ rằng mình còn có ngày tỉnh lại, nhất là nàng còn bị cái lưỡi của Đạp Tuyết cứng rắn liếm tỉnh. Ly Diên mở to mắt, nhìn rừng cây chẳng biết đã tối om từ lúc nào, ngạc nhiên. Nếu không phải ở ngực đau dữ dội và mạch đập yếu ớt nói cho nàng biết mình bị nội thương nặng, nàng sẽ cho rằng những chuyện vừa nãy đều là một giấc mộng thật.


Xác chết khắp nơi, nhưng lại ít hơn một nữa, đủ để thấy được sau khi nàng hôn mê, chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu không thì sao người kia lại biến mất như kỳ tích chứ?


Nàng hơi nhíu mày, ngửi mùi máu tanh còn chưa tản đi, đôi mắt thâm thúy nhìn trời đêm không một vì sao, trên mặt dần hiện lên nghiêm túc xưa nay chưa từng có.


Đêm hôm ấy, mặc dù Ly Diên bị thương mà về, nhưng không ai biết cuộc chiến này đã đánh thức lòng háo thắng đã ngủ yên nhiều năm trong lòng nàng. Nhất là nam nhân mạnh mẽ kia đã hoàn toàn thâm căn cố đế trong lòng nàng.


Cho dù bản thân bị thương, nhưng vừa nghĩ tới Ngốc Tử còn ở bên bờ vực sống chết, Ly Diên chỉ tùy tiện uống mấy viên thuốc chữa thương rồi nhảy lên Đạp Tuyết, vất vả bôn ba mà tới Phượng Trì sơn trang.


Cuối cùng vào nửa đêm của ba ngày sau, nàng đã chạy tới Phượng Trì sơn trang. Đáng tiếc là, nàng còn chưa kịp xuống ngựa thì hai mắt đã tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. May mắn Hàn Tẫn tới kịp, vững vàng đỡ nàng vào ngực. Đạp Tuyết dưới thân nàng cũng không chịu nổi nhiều ngày bôn ba, bốn chân mềm nhũn, nằm úp sấp dưới đất giống như một con tôm lớn, thở hồng hộc, chỉ thiếu nước không ngất đi luôn.


Chương 26: Hàn Tẫn Thẩm Tứ


Ly Diên đã bất tỉnh, tất nhiên không nhìn thấy vẻ mặt u ám của Hàn Tẫn sau khi nhìn thấy nàng tiều tụy như vậy.


Thẩm Tứ chạy ngay theo sau, hắn nhìn thấy Ly Diên trong ngực Hàn Tẫn, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt: “Tảng Băng, xảy ra chuyện gì vậy?”


Hàn Tẫn không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp ôm người đi tới Đào Nhiên cư. Thẩm Tứ thấy thế lập tức xoay người nói với quản gia sau lưng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kêu lão Mã tới. Còn nữa, dắt Đạp Tuyết về đi, chăm sóc cẩn thận.”


Quản gia không dám có chút chậm trễ, lập tức nhận lệnh mà đi.


Đến khi Thẩm Tứ vội vàng tới Đào Nhiên cư, Hàn Tẫn đang xanh mặt ngồi bên cạnh Ly Diên bắt mạch. Thẩm Tứ mím môi không nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm dung nhan theo bọn họ là không hề xấu xí, trong mắt tràn đầy đau lòng.


Nha đầu này, cho dù có gấp hơn nữa cũng không thể không cần mạng chạy tới chứ. Giờ thì hay rồi, Tảng Băng hoàn toàn biến thành tảng băng rồi.


Hồi lâu sau, Hàn Tẫn thu tay lại, đặt tay Ly Diên vào chăn bông. Thế nhưng gương mặt y lại lạnh tới mức có thể hù chết người khác, hơn nữa không hề thu liễm. Thẩm Tứ lo lắng, cũng không thèm đoái hoài tới tâm trạng tồi tệ của vị đại gia này, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Cho dù mệt mỏi cũng không nên có sắc mặt như vậy chứ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”


“Ba ngày trước muội ấy bị thương nặng, nếu không phải dựa vào dược vật để chống đỡ, chỉ sợ không thể gượng được đến đây.”


Sắc mặt Hàn Tẫn vô cùng khó coi, cả lông mày cũng không hạ xuống, nhìn chằm chằm người nào đó trên giường.


Thẩm Tứ khẽ nhíu mày: “Bị thương nặng? Huynh nói muội ấy bị nội thương? Ai to gan như vậy, thế mà dám tổn thương người của Phượng Trì sơn trang chúng ta? Ồ? Không đúng, bản lĩnh của Diên Nhi, chúng ta cũng biết rõ, ai có thể gây tổn thương cho muội ấy…”


Hàn Tẫn lành lạnh nhìn hắn một cái: “Cho dù bản lĩnh lớn hơn nữa, võ công cao hơn nữa cũng có lúc gặp phải đối thủ. Muội ấy chỉ mới mười tuổi mà thôi, đệ đừng nghĩ muội ấy mạnh quá.”


Thẩm Tứ còn muốn nói gì nữa, quản gia và Mã đại phu vội vã chạy tới. Nhìn thấy hai người, bọn họ đang muốn chào thì bị Thẩm Tứ phất tay ngăn cản: “Lão Mã, mau xem cho nha đầu kia.”


Mặc dù Hàn Tẫn biết y thuật, nhưng chung quy vẫn không chuyên nghiệp như Mã đại phu. Lão Mã là đại phu phụ trách ở Phượng Trì sơn trang ngoài Ly Diên, mặc dù trình độ không cao bằng Ly Diên, nhưng cũng có thể sánh với ngự y.


Lão Mã không già, chỉ mới ba mươi tuổi đầu, tướng mạo nhã nhặn. Thấy thế, hắn không khách sáo với hai người nữa, vội vàng đi tới. Lúc hắn định bắt mạch cho Ly Diên, không biết Hàn Tẫn lấy đâu ra một cái khăn lụa phủ lên cổ tay của Ly Diên. Động tác lão Mã cứng đờ, khóe miệng không nhịn được giật giật.


Thẩm Tứ nhướng mày, cười như không cười nhìn Hàn Tẫn mặt mày âm trầm, vội vươn tay đẩy Mã Vân: “Thất thần làm gì? Mau đi!”


Dứt lời, hắn còn không quên nhìn Hàn Tẫn với ánh mắt kỳ lạ. Hàn Tẫn lại không chút gợn sóng nhìn gương mặt tuy rằng không thấy vẻ trắng bệch nhưng lại tiều tụy vô cùng, trong mắt như di động cảm xúc khó hiểu.


Sau một lúc lâu, Mã Vân thu tay lại. Ánh mắt Hàn Tẫn hơi liếc, thấp giọng hỏi: “Thế nào?”


“Kinh mạch bị tổn thương, nội thương nghiêm trọng, cộng thêm liên tục bôn ba mấy ngày, quá cực khổ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Ta xuống dưới kê chút thuốc, xem chừng tiểu thư sẽ mê man rất lâu, ngày mai mới có thể tỉnh lại.”


Hắn nói ngắn gọn dứt khoát, không hề dài dòng. Thẩm Tứ nhìn Hàn Tẫn, đi theo Mã Vân rời khỏi Đào Nhiên cư.


Chương 27: Trang y Mã Vân


Rời khỏi Đào Nhiên cư, Thẩm Tứ nhìn Mã Vân: “Bên Ngốc Tử thế nào rồi? Xem tình hình này, nha đầu kia đến cũng vô dụng. Chờ mà xem, cho dù ngày mai muội ấy tỉnh, có Tảng Băng như bà quản gia kia, chắc chắn sẽ không cho phép muội ấy ra tay giải độc cho huynh ấy.”


Mã Vân nghe vậy, trong mắt tràn đầy ý cười: “Ngược lại không nghĩ tới, Hàn thiếu gia để ý tiểu thư như vậy.”


“Huynh ấy để ý ở đâu, rõ ràng là bọn ta đều để ý được không? Chỉ có điều Tảng Băng này biết đùa giỡn tâm cơ mà thôi, hừ.”


Mã Vân ha ha lắc đầu, chợt nói với Thẩm Tứ: “Bên phía đại thiếu gia tứ thiếu gia không cần lo lắng. Tuy rằng ta không giả độc được nhưng vẫn có thể khống chế được. Chờ tiểu thư tỉnh rồi giải cũng không muộn.”


Thẩm Tứ thân thiết vỗ vai Mã Vân, cười vô cùng khoa trương: “Ta biết Mã Vân huynh đáng tin hơn nha đầu kia mà. Không tệ không tệ, vậy làm phiền huynh chăm sóc Ngốc Tử kia.”


Mã Vân bị hắn vỗ mấy cái, mặt mày lập tức nhăn như khổ qua: “Nếu tứ thiếu gia vỗ nữa, chỉ sợ tại hạ phải xuống đất ở rồi.”


“Ha ha ha, được rồi Mã Vân, thật có lỗi thật có lỗi, quên mất huynh không có chút xíu võ công nào. Huynh mau xuống dưới nghỉ ngơi đi, bên này đã có bọn ta rồi.”


Mã Vân im lặng nhìn Thẩm Tứ, cùng quản gia rời khỏi Đào Nhiên cư. Thẩm Tứ đã quên hắn còn phải kê đơn thuốc, nhưng hắn thì không quên. Dù sao người nằm bên trong chính là người trên đầu quả tim của bốn vị thiếu gia, không ai qua loa được.


Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, tiểu nhân nhi trên giường đã chớp chớp hàng mi thật dài, chậm rãi mở mắt ra. Nàng vừa định cử động đã cảm nhận được cơn đau dữ dội trên ngực, bấy giờ mới kêu thành tiếng.


Cho dù âm thanh này rất nhỏ nhưng Hàn Tẫn canh chừng ở trên giường gian ngoài vẫn nghe thấy. Y đang định tiến vào trong, đột nhiên nhớ ra gì đó bèn vội vàng đứng dậy ra ngoài, gọi hai thị nữ thiếp thân của Ly Diên ở Phượng Trì sơn trang vào.


Ngọc Trân và Chính Mai bưng đồ rửa mặt vào phòng. Hai người thấy Hàn Tẫn liền ngay ngắn khụy người hành lễ: “Bái kiến tam thiếu gia.”


“Muội ấy tỉnh rồi, hai ngươi vào trước đi, ta đi gọi Mã Vân.”


Hai nha hoàn nghe vậy khẽ gật đầu. Hàn Tẫn sâu thẳm nhìn trong phòng, cau mày ra ngoài.


Sau khi ý thức của Ly Diên dần dần khôi phục mới phát hiện mình đã về tới Đào Nhiên cư. Thấy Ngọc Trân và Chính Mai, nàng vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao ta lại nằm đây?”


Ngọc Trân và Chính Mai mười hai tuổi, hầu hạ Ly Diên từ nhỏ. Tuy rằng Ly Diên không ở nhà quanh năm nhưng tình cảm của ba người vẫn tốt đẹp trước sau như một.


Tối qua thấy bọn họ Ly Diên trở về như vậy đều sợ hãi, bây giờ nghe Ly Diên hỏi vậy, sắc mặt cả hai có chút khó coi.


“Tiểu thư còn hỏi nữa, người bị thương nặng như vậy, thế mà còn không chăm sóc tốt cho bản thân. Người không biết tối qua hai vị thiếu gia sợ hãi bao nhiêu đâu.”


“Đúng đấy, tam thiếu gia còn trông chừng người cả đêm.”


Ly Diên muốn ngồi dậy, không ngờ thương thế hình như còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng. Nàng đau đến mức mặt mày méo mó, nhăn mặt nhìn Ngọc Trân: “Đại ca sao rồi?”


“Tạm thời đại thiếu gia không có nguy hiểm đến tính mạng, tam thiếu gia đã đi mời Mã đại phu rồi. Nếu lát nữa người có vấn đề gì có thể hỏi thẳng.” Hai người nói xong thì tiến lên dịu dàng lau mặt cho Ly Diên, Ly Diên ảo não vỗ giường: “Không xong rồi, mang theo cả người thương tích trở về, chẳng những không có cách giải độc cho đại ca, mà chỉ sợ còn không thể ăn nói với tứ ca. Haiz, sao ta lại xui xẻo thế chứ!”


Chương 28: Đại thiếu Tô Ngu


“Nếu biết không thể nào ăn nói, sao còn để mình mang theo một thân thương tích trở về? Muội có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì hay không?”


Ngay lúc Ly Diên đang ủ rũ và thầm ảo não, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ gian ngoài truyền vào. Không lâu sau, Hàn Tẫn vẻ mặt lạnh lùng thong dong đi tới, theo sau là Thẩm Tứ bất đắc dĩ và Mã Vân không nhìn ra cảm xúc.


Ba nam tử vừa vào phòng chợt khiến không gian trở nên chật hẹp. Ngọc Trân và Chính Mai thu dọn đồ đạc lặt vặt, sau khi đồng tình nhìn thoáng qua Ly Diên thì lặng lẽ lui xuống.


Ly Diên uể oải dựa vào giường, tức giận trừng Hàn Tẫn: “Huynh cho rằng ta muốn à, ai ngờ nửa đường lại đụng phải một quỷ thần. Mọi người nên thấy may vì hôm nay còn gặp được ta.”


Hàn Tẫn đã biết chuyện không đơn giản như vậy, nếu không thì theo sự tinh quái của nha đầu kia, sao có thể cho phép bản thân mang theo thương tích nghiêm trọng như vậy trở về, tất nhiên là đã xảy ra tai nạn không ai đoán trước được. Hàn Tẫn nhíu chặt mày: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”


Ly Diên đang muốn giải thích, Thẩm Tứ đã đẩy Mã Vân đang cầm hòm thuốc đứng đó: “Còn thất thần làm gì? Khám cho nha đầu kia trước đi, có lời gì, giữ lại lát nữa nói cũng không muộn.”


Ly Diên nhìn Mã Vân, cười xin lỗi: “Vân đại thúc, thật ngại quá, làm phiền thúc rồi.”


Mặt Mã Vân tối sầm, nhíu mày nhìn nàng: “Không được gọi ta là đại thúc.”


Ly Diên cười hì hì: “Khó mà làm được. Diễm thẩm thẩm đã đồng ý rồi, nếu ta gọi thúc là ca ca, chẳng phải lẫn lộn bối phận hả?”


Diễm thẩm thẩm trong miệng Ly Diên thực tế chính là trợ thủ đắc lực của Thẩm Tứ ở Phượng Trì sơn trang – Bành Diễm. Nàng rất xinh đẹp, tính tình cũng cực kỳ dũng mãnh, giúp Thẩm Tứ chưởng quản quyền lực tài chính của Phượng Trì sơn trang, có quyền uy tuyệt đối ở Phượng Trì sơn trang.


Cố tình nữ nhân cường thế như vậy lại coi trọng Mã Vân luôn luôn thờ ơ. Tính tình của hai người cũng bù trừ cho nhau, có thể nói là một đôi cực hợp!


Mã Vân nghe nàng nhắc tới Bành Diễm thì sắc mặt càng khó coi hơn. Sau khi hắn tức giận liếc Ly Diên, quyết định dừng chủ đề này lại, kéo tay nàng qua đang định xem mạch, khăn tay của Hàn Tẫn lại bất chợt không dự báo trước rơi xuống. Mã Vân hoàn toàn không bất ngờ, nhưng Ly Diên lại nhìn Hàn Tẫn với ánh mắt kỳ lạ, lẩm bẩm: “Tam ca, huynh làm vậy có quá đáng không? Vân thúc thúc cũng không phải người ngoài.”


Hàn Tẫn mặt không thay đổi nhìn nàng một cái, không lên tiếng. Ly Diên xấu hổ, nhếch miệng, dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào.


Sau thời gian một chén trà, Mã Vân thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Ly Diên: “Tuy rằng y thuật của ta không bằng ngươi, nhưng thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, đạo lý này không cần ta nói nhiều chắc ngươi cũng biết? Hiện tại ta là đại phu của ngươi, vì vậy sắp tới ngươi phải nghe lời ta. Cơ thể của ngươi bị thương nghiêm trọng, không tốn nửa tháng thì chỉ sợ không khỏi được. Nửa tháng này, ngươi không thể sử dụng nội lực, không thể quá mệt mỏi, phải điều dưỡng thật tốt. Chỉ khi ngươi khỏe, mọi người mới tốt, hiểu chưa?”


Ly Diên còn lo lắng cho Tô Ngu đang trúng độc, làm sao chịu ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng bệnh?


Nhưng không đợi nàng mở miệng, Mã Vân đã nói: “Ngươi nghỉ ngơi một ngày trước đã, ngày mai lại đi xem đại thiếu cũng không muộn. May mà ngài ấy chỉ trúng độc, ngươi có thể kiểm tra thay ta. Nhưng làm thế nào thì để ta làm, như vậy được rồi chứ?”


Ly Diên nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt, ngồi trên giường khom người thật sâu với Mã Vân: “Cảm ơn Vân thúc thúc thông cảm. Thúc yên tâm, chờ ta khỏe rồi nhất định sẽ báo đáp thúc thật tốt.”


Mã Vân lập tức xua tay: “Tuyệt đối đừng, ta không cần ngươi báo đáp.” Dứt lời, hắn cầm hòm thuốc ra ngoài ghi toa thuốc.


Chưng 29: Quỷ Y Phượng Trì


Ly Diên có chút cạn lời nhìn Mã Vân bỏ đi như né ôn dịch, yểu xìu nhìn Hàn Tẫn và Thẩm Tứ: “Ta đáng sợ như vậy hả? Sao lần nào Vân thúc thúc này gặp ta đều mang vẻ mặt hận không thể nhét ta vào trong bụng mẹ lại?”


Hàn Tẫn và Thẩm Tứ cùng dùng vẻ mặt “Muội làm gì, còn không biết xấu hổ mà hỏi” nhìn nàng. Không ai trả lời vấn đề ngu xuẩn này, ngược lại nghiêm túc hỏi: “Thương thế của muội là sao?”


Ly Diên nghe xong, lập tức rũ vai, vẻ mặt buồn rười rượi nhìn hai người: “Haiz, đừng nói nữa, lần này thật là khinh địch, đắc ý hơi quá, xem thường một người bị trọng thương. Ta đã nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ chết, vậy mà còn có thể sống sót gặp lại mọi người, đúng là mạng lớn.”


Sau đó, nàng kể lại chuyện xảy ra ở khu rừng nhỏ cho hai người nghe.


Không ngờ, sau khi hai người nghe xong, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Nhất là khi Ly Diên nhắc tới dung mạo của đối phương, sắc mặt Hàn Tẫn càng thêm nghiêm túc, đồng thời liên tục xác nhận với nàng: “Muội xác định, trên má đối phương có một vết sẹo chiếm hơn nửa mặt?”


Ly Diên cực kỳ chắc chắn nhẹ gật đầu: “Tất nhiên, thoạt nhìn vết sẹo kia đã lâu năm, năm đó hiển nhiên đã sâu tận xương. Cho dù là hiện tại cũng còn lồi ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ. Chỉ tiếc cho gương mặt như thần tiên kia của hắn ta.”


Nếu là thường ngày, vừa nghe thấy Ly Diên nhắc tới dung mạo của nam nhân khác, chắc chắn Thẩm Tứ sẽ cười nhạo nàng, Hàn Tẫn cũng sẽ trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng. Nhưng hôm nay, phản ứng của hai người lại kỳ lạ lạ thường. Nhất là bọn họ thậm chí còn không phát hiện thanh tuyến của mình đã bất giác run rẩy: “Sau đó thì sao?”


“Sau đó ta tỉnh lại, nhưng chẳng hiểu sao hắc y nhân dưới đất đã thiếu mất một nửa. Hiển nhiên sau khi ta hôn mê, thủ hạ của nam nhân kia đã ra tay rồi, nếu không sao lại tự nhiên biến mất nhiều như vậy? Xem phản ứng của hai người, chẳng lẽ hai người biết hắn ta là ai?”


Hàn Tẫn lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, chỉ vứt ra một câu: “Không biết mới có lợi cho muội, đừng hỏi nữa, dưỡng thương cho tốt.” Sau đó y bỏ đi, để lại Ly Diên với ngổn ngang trăm mối tơ vò.


Nàng không biết sau khi hai huynh đệ ra khỏi Đào Nhiên cư thì trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng mà chính bọn họ cũng không nhìn thấy.


Vốn tưởng rằng chuyện đến đây xem như đã xong, nhưng không ai ngờ rằng, lời bẩm báo bất thình lình của quản gia lại khiến hai người rơi vào kinh ngạc cực kỳ.


“Ông nói gì? Lặp lại lần nữa.” Hiển nhiên, đến giờ Thẩm Tứ còn hoài nghi lời mình vừa nghe được có phải thật hay không.


Quản gia đang muốn lặp lại, Hàn Tẫn nhanh chóng khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Vừa rồi đệ không nghe lầm, Phượng vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh, quả thực đã tới cửa.”


Thẩm Tứ im lặng, nhìn Hàn Tẫn, cả buổi mới phun ra một câu: “Không, không phải câu này. Chuyện ta kinh ngạc là sao hắn ta lại biết Quỷ Y nổi danh khắp thiên hạ ở sơn trang của chúng ta? Còn tự mình tìm tới cửa nữa chứ. Chuyện này, phải làm sao mới ổn đây?”


Chương 30: Quỷ vương đến thăm


Quỷ Y Phượng Trì, năm năm trước đã nổi tiếng khắp bốn nước, tuy rằng có tên nhưng lại không thấy người, thậm chí người này là nam hay nữ, già hay trẻ cũng không có ai biết. Những người đã từng được Quỷ Y chữa trị lại càng giữ kín như bưng về thân phận của người kia. Bất kể người ngoài nghe ngóng thế nào cũng chưa từng có ai dám để lộ bất kỳ thông tin gì của Quỷ Y.


Phượng Trì sơn trang xuất hiện, chính là dưới sự dẫn dắt của vị Quỷ Y này.


Nhiều năm qua, dưới sự cố gắng của bốn huynh đệ và Ly Diên, Phượng Trì sơn trang dần dần chiếm một chỗ cắm dùi ở bốn nước. Nhưng vì nó không can thiệp triều chính, cũng không liên quan gì tới bất kỳ bang phái nào trên giang hồ, muốn khiêm tốn bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu, vì vậy mấy năm qua, căn bản không có ai liên hệ Phượng Trì vang danh khắp thiên hạ với Phượng Trì sơn trang xuất sắc nhất trong giới kinh doanh với nhau.


Nhất là, trong trường hợp công khai nào cũng là bốn huynh đệ cùng xuất hiện, chưa từng có chuyện gì của Ly Diên. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên có người tìm tới tận cửa, còn chỉ đích danh muốn gặp Quỷ Y, điều này có thể làm bọn họ không bất ngờ sao?


Tuy rằng Phượng Trì chưa bao giờ phủ nhận mình có quan hệ với Phượng Trì sơn trang, nhưng cũng chưa từng thừa nhận. Cho dù có người hoài nghi, nhưng không có chứng cứ nên cũng chỉ có thể thôi. Quang minh chính đại xuất hiện ở Phượng Trì sơn trang như Phượng vương, qua nhiều năm như vậy vẫn là người đầu tiên.


Nếu là người khác thì đuổi đi là được, nhưng cố tình người tới lại là Phượng vương từng gặp Ly Diên một lần.


Phượng vương là ai? Đó chính là quỷ vương thiết huyết của nước Tư U, hắn tàn nhẫn vô tình, giết người như ngóe, tuyệt đối không chỉ giới hạn trong lời truyền miệng. Điểm này, ngược lại tương tự với Quỷ Y “thấy chết không cứu”.


Ai cũng không ngờ rằng hai người chỉ giới hạn trong lời truyền miệng này lại dùng cách như vậy gặp mặt. Phải làm sao mới ổn đây?


Hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, cuối cùng quyết định để Thẩm Tứ đến phòng khách ứng phó, còn Hàn Tẫn đến Đào Nhiên cư tìm Ly Diên thương lượng đối sách.


“Huynh nói gì? Nam nhân mặt quỷ kia chính là ám dạ chi vương ở nước Tư U? Không, không phải chứ?”


Hàn Tẫn lạnh lùng nhướng mày: “Muội thấy dáng vẻ ta giống nói giỡn lắm sao?”


Ly Diên rầu rĩ buông mắt: “Thảo nào vừa rồi hai người lại có vẻ mặt như vậy.”


Về vị ám dạ chi vương này, có rất nhiều lời kể lại, có rất nhiều xưng hô. Có người gọi hắn là quỷ vương, còn có người gọi hắn là ám dạ chi vương, thậm chí gọi hắn là tàn vương. Nhưng bất kể xưng hô nào cũng không thay đổi được yếu tố khát máu từ trong xương của người này. Điểm này, từ khi Ly Diên không cho hắn mượn ngựa đã tận mắt chứng kiến.


Chẳng qua lúc đó nàng hoàn toàn không nghĩ về hướng đó. Bây giờ Hàn Tẫn vừa nói vậy, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình nào chỉ mạng lớn? Quả thực là tìm được đường sống trong chỗ chết!


Chân trước nàng về nhà, chân sau tên này đã tới, đủ để thấy độc trong cơ thể hắn đã mức bắt buộc phải giải. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ giả bộ ngạo kiều, tự cao tự đại trước mặt ám dạ chi vương. Bởi vì nam nhân này có thể san bằng Phượng Trì sơn trang của bọn họ bất kỳ lúc nào. Điều này không cần bọn họ thương lượng cũng đã có kết quả không nằm ngoài suy đoán chút nào.


Nhưng bây giờ nàng như vậy, cả xuống giường cũng khó khăn thì làm sao giải độc cho hắn? Nhất là, nam nhân chết tiệt kia còn từng gặp nàng. Chỉ cần nàng tỏ ra bất thường một chút hắn cũng có thể lấy mạng nàng bất kỳ lúc nào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Võ Thần
  • Thư Cuồng Nhân
Chương 2139
Cải Thiên Nghịch Đạo

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom