Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Chương 29 Quá khứ của Trương Ninh Viễn
Không cần nhìn cô cũng biết, người đến chính là gã chồng điện vô nhân tính của cô.
Dương Đường Thanh lặng lẽ bước vào, trên thân mang một bộ đồ ngủ màu trắng xám. Dáng vẻ khoan thai quý phái như một con hồ ly già ma mị, chậm rãi, không một vết tích, mon men tiến lại gần con mồi đang nằm một cách yên lặng đến bất động trên chiếc giường kia.
"Ngủ sớm như thế à?"
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dương Đường Thanh đứng kề cánh cửa, quan sát thấy cô đã ngủ, chiếc bóng lưng nhỏ bé từ xa sớm đã xoay hẳn về phía anh. Anh bước vào trong, đến bên cạnh chiếc giường của cô, lặng lẽ ngồi xuống, dưới ánh đèn sáng chói nhưng vẫn không che khấy được hết bóng tối lờ mờ của màn đêm, anh khẽ cầm chiếc chắn ngay phần chân cô, chậm rãi lật lên. Mái tóc màu hạt dẻ phủ qua một mùi hương thơm dịu nhẹ nam tính, trấn áp được hết thảy mọi sợi dây thần kinh đang căng cứng trong đầu vì sự hồi hộp loạn xạ của cô.
[Tên bệnh hoạn này định làm gì?].
Vân Du tự nhủ, đôi mắt vẫn nhắm lại, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu, nhưng trực giác xung quanh lại hoạt động mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Dương Đường Thanh không một tiếng động, ngỡ rằng cô vẫn còn ngủ rất say, bèn lẳng lặng lật chân, ánh mắt màu nâu xẹt qua một tia dò xét, nhìn ngắm kĩ càng đôi bàn chân nhỏ nhắn mong manh vẫn còn được bằng bó chặt bằng băng trắng. Như một đứa trẻ, anh ấn nhẹ một ngón tay vào chân cô dò xét vết thương bên trong. Hành động ấy càng khiến Vân Du phải sững sờ vì kinh ngạc. Nằm trong chăn, mà trái tim đập loạn. Cô đang chất vấn tự hỏi chính bản thân rất nhiều lần, rằng rốt cuộc tình huống này, là cái quái gì đây?
[Dương Đường Thanh, hắn ta ấu trĩ rồi ư? Lại đang làm trò mèo gì thế?]
Không thấy cô phản ứng gì, Dương Đường Thanh lặng lẽ rụt tay về, trong vô thức, con người màu nâu nhìn cô đăm chiêu, nhìn rất sâu, rất lâu, nhưng hoàn toàn không để ai nhìn ra được trong ánh mắt ấy hàm chứa ý nghĩa gì. Mãi rất lâu sau, Dương Đường Thanh mới từ tốn đứng dậy, lẳng lặng kéo chăn lên đắp lên hai chân cô như cũ, không nói một lời, không chậm một khắc, đôi chân ráo hoảnh dứt khoát rời đi.
"Ngay cả ngủ, cũng đề phòng mà bật đèn sáng như thế. Sợ tối đến độ hóa điên luôn rồi sao?"
Dương Đường Thanh vừa cẩn thận tắt chiếc đèn lớn sáng choang, vừa mở chế độ đèn ngủ nhè nhẹ mặc định. Không quên nhếch mép, để lại một câu nói nửa có nửa không. Sau câu nói ấy, cánh cửa cũng đóng sập lại. Bước chân anh cũng mau chóng trong thinh lặng mà rời đi. Vừa rồi, đến phòng của cô, chính là anh vô thức. Nhưng nhìn ngắm cô ngủ, còn lẳng lặng xem xét vết thương của cô, chính là anh cố tình. Chỉ là, sự cố tình này, anh vĩnh viễn không thể nhận thức được, và cô, kể cả bây giờ hay sau này cũng thế.
Dương Đường Thanh vừa rời khỏi, Vân Du lập tức mở mắt, cô bật dậy như một chiếc lò xo đã được hẹn giờ, đôi mắt ráo hoảnh vô định nhìn vào khoảng không trước mắt xa xăm. Những gì vừa rồi đã xảy ra, cứ như một cơn ác mộng không hoàn toàn có thật trong thực tế, vừa ngây ngô, vừa mộng mị, vừa xa lạ, lại vừa thân quen. Khẽ vỗ vỗ vào mặt mấy cái, Vân Du cổ làm cho bản thân phải sực tỉnh. Nếu không, sợ rằng cơn mộng mị điên rồ này sẽ nuốt chửng lấy lý trí của cô.
"Vừa rồi anh ta."
Cô ngập ngừng khi nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, Dương Đường Thanh đã kéo chăn lên đắp cho cô, còn không quên bật đèn ngủ trước khi rời khỏi phòng.
"Như vậy là đang muốn diễn tiếp vở kịch cầm thú gì đây? Họ Dương kia, bản chất vốn đã là cầm thú rồi, dù có lộ ra bảy phần con người, thì vĩnh viễn vẫn là cầm thú mà thôi"
Vân Du vừa nói vừa cười khinh bỉ, cô đưa tay, khẽ phải đi những chỗ mà Dương Đường Thanh vừa động vào, ý tứ ba phần hiện rõ sự kinh tởm xa cách, chậm rãi nằm xuống giường, xua đi những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, bình lặng để bản thân chìm vào giấc ngủ say.
Xế chiều ngày hôm sau.
Biệt thự Trương gia.
Trương Ninh Viễn vừa về tới nhà, lập tức đã bắt gặp ngay một chiếc Mercedes màu đỏ đậm hùng vĩ đậu ngay trước khoảnh sân lớn trong biệt thự nhà anh ta.
Ngồi yên trong xe, khẽ đưa mắt nhìn chiếc xe màu đỏ đậu ngay bên cạnh, Trương Ninh Viễn bèn gục đầu lên vô lăng, khóe môi cười nhạt một tiếng, bình ổn lại tâm thái vốn có của mình, sau đó mới chậm rãi bước xuống xe. Chủ nhân của chiếc xe màu đỏ huyết này, chính là người mà anh hoàn toàn không muốn thấy nhất, Vương YY.
Vừa bước vào nhà, quả nhiên bắt gặp bà nội anh, đang ngồi trên sofa, cười cười nói nói hết sức thân thiết như người một nhà với cô gái tên Vương YY đó.
"Viễn, cháu cuối cùng cũng về rồi!"
Bà nội anh ôn tồn nói, không quên kèm theo một nụ cười hiền từ phúc hậu. Tuy bà đã 68 tuổi nhưng vẫn còn rất ra dáng của một người phụ nữ khỏe mạnh, quý phái thường niên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trương Ninh Viễn một tay cầm lấy chiếc áo khoác, một tay nới lỏng chiếc cà vạt màu nâu đất trên cổ, cúi đầu vui vẻ chào bà nội một cái, nhưng gương mặt không có lấy một chút thân thiện, liếc nhìn Vương YY.
"Viễn, anh về rồi. Em đợi..."
Vương YY tươi cười nói, gương mặt xinh đẹp mau chóng lộ ra phong thái tự tin. Cô ta vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Trương Ninh Viễn, vốn dĩ quan hệ của cả hai rất tốt, nhưng sau một đợt biến cố cực kì to lớn mà Vương YY đã tạo ra ba năm về trước, khiến trong trái tim của khiến Trương Ninh Viễn, mãi mãi ghim sâu một vết thương không thể chữa lành, khiến anh ta, không bao giờ muốn nhắc đến, đời này kiếp này, ghim sâu vào lòng, thù hận đến lúc chết đi.
"Ai là Viễn của cô? Tôi sực nhớ ra chúng ta vốn dĩ không thân như thế. Đừng có Viễn này Viễn nọ, cô không xứng tầm để gọi tên tôi như vậy đâu".
Không kịp để Vương YY nói hết câu, Trương Ninh Viễn đã trực tiếp tạt thẳng một gáo nước lạnh khiến Vương Y Y, mặt mũi xinh đẹp cũng phải vạn phần không ngờ được mà biến sắc.
"Viễn! Bà đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, sao còn cư xử với YY như thế. Mau, xin lỗi con bé ngay"
Bà nội trông thấy thái độ của Trương Ninh Viễn, rất mực không vui, e hèm lên tiếng dạy dỗ.
Trương Ninh Viễn bĩu môi, như một con cún con, lon ton lao đến ngồi dựa vào vai bà nội, trưng ra gương mặt cưng chiều nũng nịu, trực tiếp quên bẵng sự có mặt của Vương YY.
"Nội à, cháu vừa mới giải quyết xong ba vụ kiện tụng lớn gần đây nên rất mệt mỏi. Nội đừng mang thêm khó chịu cho cháu được không?"
"Cháu khó chịu ở chỗ nào?"
Bà nội trách yêu, vò vò lấy mái tóc màu bạch kim của Trương Ninh Viễn.
"Cô ta, cứ mặt dày như thế đến đây mỗi ngày, làm cháu đang vui cũng cảm thấy khó chịu. Phiền nội, đuổi cô ta đi được không. Cháu đã cạn tình cạn nghĩa rồi, cô ta đừng ở đây mà dụng ý dây dưa làm bẩn mắt cháu. Cháu với loại phụ nữ thế này, chỉ có là không xem ra gì thôi" .
Trương Ninh viễn không chút e dè, trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Vương Y Y, mang từng câu từng chữ, sắc nhọn như dao, phóng thẳng vào cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt. Vương YY ngỡ ngàng tột độ, gương mặt diễm lệ đông cứng trong mười giây, đôi mắt màu đen hiện ra một tia sửng sốt, sắc thái trắng bệch mang rõ sự ê chề nhục nhã, cả thân người run lên. Vương YY không còn biết nói gì, thừa sức hiểu ra Thương Ninh Viễn là đang có ý tống khứ cô đi chứ không hề lịch sự mà đuổi khéo, khẽ mím môi, ngăn nước mắt chảy thành dòng, vội vã đứng dậy, cúi chào bà nội rồi lập tức rời đi. Bóng dáng xinh đẹp sau đó cũng mau chóng lên xe mà rời đi mất.
"Viễn! Cháu quả đáng rồi đấy."
Bà nội lập tức định thần lại sau khi thấy Vương YY đã khuất dạng, lập tức nổi trận lôi đình, lên tiếng nhắc nhở mắng nhiếc anh.
"Nội, nội đừng quên là cô ta, trăm sai ngàn sai với cháu trước"
Trương Ninh Viễn ngồi nghiêm nghị, ánh mắt màu nâu thoáng qua một tia căm hận đến cùng cực. Nỗi nhục nhã ngày ấy mà Vương YY mang lại, cả đời này, cho dù có chết, vĩnh viễn anh cũng không bao giờ cho phép bản thân quên.
Ba năm về trước, lúc ấy Trương Ninh Viễn vẫn chỉ là một tay luật sự mới nổi lên trong giới, còn non nớt kém cỏi chẳng bằng ai, tuy nhiên, anh tuyệt đối không đi cửa sau, nhất quyết dựa vào năng lực của bản thân để làm đà tiến thủ. Còn Vương YY khi ấy, là một hoa khôi có tiếng của trường, hai người họ, thanh mai trúc mã, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến lên, cùng nhau xây dựng ước mơ mà cả hai từ lâu đã định. Thậm chí, còn cùng nhau lên kế hoạch kết hôn sinh con ở thời điểm sau này.
Mọi thứ vốn dĩ đang rất êm đẹp thuận lợi, mãi đến một ngày, Vương Y Y vì muốn tiến thân vào giới giải trí, đã không ngần ngại giấu giếm Trương Ninh Viễn, mang lần đầu tiên của mình, dâng tặng đại gia. Trương Ninh Viễn sau khi biết chuyện, đã làm ầmĩmột trận, sau chuyện đó, anh từ mặt Vương YY đến gần một năm. Qua thêm một năm sau, Vương YY nổi lên như diều gặp gió, xinh đẹp mỹ miều động lòng người, có hàng ngàn fan hâm mộ xoay quanh. Đó cũng là thời điểm mà Vương YY quay lại tìm Trương Ninh Viễn, nối lại tình xưa, than khóc nức nở, thậm chí quỳ xuống van xin anh tha thứ lỗi lầm. Trương Ninh Viễn vốn chưa từng quên được Vương Y, theo thời gian cũng dần dần động lòng, thù hận nguội lạnh, vứt bỏ lòng tự kiêu của một người đàn ông, gật đầu chấp nhận, bỏ qua mọi lỗi lầm của Vương Y Y. Sóng gió chưa kịp dừng, bộ phim mà Vương YY tham gia đóng chính lại rơi vào một vụ kiện tụng tham ô hối lộ kinh phí, nghiêm trọng đến mức làm nổi dậy cả dư luận truyền thông trong suốt một thời gian dài. Ngay cả bản thân Vương Y Y, cũng rơi vào lao đao bế tắc, như một nước cờ không có đường lui. Trương Ninh Viễn khi ấy, dẫu không có tiếng tăm gì, nhưng cũng không hẳn là không dàn xếp được mối nguy kịch khốn đốn của Vương Y Y, nghe tin cô gặp chuyện lớn, lập tức bỏ ngang những vụ kiện đang nghiền ngẫm, một tay dọn đường sắp xếp, đỡ đạn tới cùng cho cô. Cuối cùng, trong ngày cuối lên tòa, Vương Y Y đã nói với Trương Ninh Viễn một câu rằng:
"Viễn, anh mù mờ như vậy, em thật sự không thể giao tương lai của bản thân mình cho anh được"
Và sau đó, đứng ngay trước mặt anh, gật đầu thỏa thuận với một ông lớn cùng ngành khét tiếng. Chấp nhận dùng thân ngủ cùng ông ta một đêm, đổi lấy sự rút lui an toàn trong vụ kiện tụng dây mơ rễ má ầmĩ đó. Trương Ninh Viễn, vì câu nói đó, suy sụp một thời gian dài. Càng vì hành động của Vương Y Y, mà để bản thân đắm chìm trong rượu chè bê bối. Nếu không có Dương Đường Thanh cùng Hàn Thương Sở bên cạnh giúp đỡ, có lẽ, cái tên Trương Ninh Viễn này, cũng theo Vương YY đó mà rơi xuống vực sâu.
Đó cũng là một phần trong số ít những tác nhân khiến Trương Ninh Viễn rời Việt Nam đi Mỹ. Càng là nguyên nhân, khiến anh không thể mở lòng với bất cứ người phụ nữ nào. Và mãi đến tận hôm nay, gặp lại Vương YY, anh vẫn ghi lòng cả thù sâu sắc nhức nhối tới như thế.
----------------------------
Không cần nhìn cô cũng biết, người đến chính là gã chồng điện vô nhân tính của cô.
Dương Đường Thanh lặng lẽ bước vào, trên thân mang một bộ đồ ngủ màu trắng xám. Dáng vẻ khoan thai quý phái như một con hồ ly già ma mị, chậm rãi, không một vết tích, mon men tiến lại gần con mồi đang nằm một cách yên lặng đến bất động trên chiếc giường kia.
"Ngủ sớm như thế à?"
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dương Đường Thanh đứng kề cánh cửa, quan sát thấy cô đã ngủ, chiếc bóng lưng nhỏ bé từ xa sớm đã xoay hẳn về phía anh. Anh bước vào trong, đến bên cạnh chiếc giường của cô, lặng lẽ ngồi xuống, dưới ánh đèn sáng chói nhưng vẫn không che khấy được hết bóng tối lờ mờ của màn đêm, anh khẽ cầm chiếc chắn ngay phần chân cô, chậm rãi lật lên. Mái tóc màu hạt dẻ phủ qua một mùi hương thơm dịu nhẹ nam tính, trấn áp được hết thảy mọi sợi dây thần kinh đang căng cứng trong đầu vì sự hồi hộp loạn xạ của cô.
[Tên bệnh hoạn này định làm gì?].
Vân Du tự nhủ, đôi mắt vẫn nhắm lại, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu, nhưng trực giác xung quanh lại hoạt động mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Dương Đường Thanh không một tiếng động, ngỡ rằng cô vẫn còn ngủ rất say, bèn lẳng lặng lật chân, ánh mắt màu nâu xẹt qua một tia dò xét, nhìn ngắm kĩ càng đôi bàn chân nhỏ nhắn mong manh vẫn còn được bằng bó chặt bằng băng trắng. Như một đứa trẻ, anh ấn nhẹ một ngón tay vào chân cô dò xét vết thương bên trong. Hành động ấy càng khiến Vân Du phải sững sờ vì kinh ngạc. Nằm trong chăn, mà trái tim đập loạn. Cô đang chất vấn tự hỏi chính bản thân rất nhiều lần, rằng rốt cuộc tình huống này, là cái quái gì đây?
[Dương Đường Thanh, hắn ta ấu trĩ rồi ư? Lại đang làm trò mèo gì thế?]
Không thấy cô phản ứng gì, Dương Đường Thanh lặng lẽ rụt tay về, trong vô thức, con người màu nâu nhìn cô đăm chiêu, nhìn rất sâu, rất lâu, nhưng hoàn toàn không để ai nhìn ra được trong ánh mắt ấy hàm chứa ý nghĩa gì. Mãi rất lâu sau, Dương Đường Thanh mới từ tốn đứng dậy, lẳng lặng kéo chăn lên đắp lên hai chân cô như cũ, không nói một lời, không chậm một khắc, đôi chân ráo hoảnh dứt khoát rời đi.
"Ngay cả ngủ, cũng đề phòng mà bật đèn sáng như thế. Sợ tối đến độ hóa điên luôn rồi sao?"
Dương Đường Thanh vừa cẩn thận tắt chiếc đèn lớn sáng choang, vừa mở chế độ đèn ngủ nhè nhẹ mặc định. Không quên nhếch mép, để lại một câu nói nửa có nửa không. Sau câu nói ấy, cánh cửa cũng đóng sập lại. Bước chân anh cũng mau chóng trong thinh lặng mà rời đi. Vừa rồi, đến phòng của cô, chính là anh vô thức. Nhưng nhìn ngắm cô ngủ, còn lẳng lặng xem xét vết thương của cô, chính là anh cố tình. Chỉ là, sự cố tình này, anh vĩnh viễn không thể nhận thức được, và cô, kể cả bây giờ hay sau này cũng thế.
Dương Đường Thanh vừa rời khỏi, Vân Du lập tức mở mắt, cô bật dậy như một chiếc lò xo đã được hẹn giờ, đôi mắt ráo hoảnh vô định nhìn vào khoảng không trước mắt xa xăm. Những gì vừa rồi đã xảy ra, cứ như một cơn ác mộng không hoàn toàn có thật trong thực tế, vừa ngây ngô, vừa mộng mị, vừa xa lạ, lại vừa thân quen. Khẽ vỗ vỗ vào mặt mấy cái, Vân Du cổ làm cho bản thân phải sực tỉnh. Nếu không, sợ rằng cơn mộng mị điên rồ này sẽ nuốt chửng lấy lý trí của cô.
"Vừa rồi anh ta."
Cô ngập ngừng khi nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, Dương Đường Thanh đã kéo chăn lên đắp cho cô, còn không quên bật đèn ngủ trước khi rời khỏi phòng.
"Như vậy là đang muốn diễn tiếp vở kịch cầm thú gì đây? Họ Dương kia, bản chất vốn đã là cầm thú rồi, dù có lộ ra bảy phần con người, thì vĩnh viễn vẫn là cầm thú mà thôi"
Vân Du vừa nói vừa cười khinh bỉ, cô đưa tay, khẽ phải đi những chỗ mà Dương Đường Thanh vừa động vào, ý tứ ba phần hiện rõ sự kinh tởm xa cách, chậm rãi nằm xuống giường, xua đi những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, bình lặng để bản thân chìm vào giấc ngủ say.
Xế chiều ngày hôm sau.
Biệt thự Trương gia.
Trương Ninh Viễn vừa về tới nhà, lập tức đã bắt gặp ngay một chiếc Mercedes màu đỏ đậm hùng vĩ đậu ngay trước khoảnh sân lớn trong biệt thự nhà anh ta.
Ngồi yên trong xe, khẽ đưa mắt nhìn chiếc xe màu đỏ đậu ngay bên cạnh, Trương Ninh Viễn bèn gục đầu lên vô lăng, khóe môi cười nhạt một tiếng, bình ổn lại tâm thái vốn có của mình, sau đó mới chậm rãi bước xuống xe. Chủ nhân của chiếc xe màu đỏ huyết này, chính là người mà anh hoàn toàn không muốn thấy nhất, Vương YY.
Vừa bước vào nhà, quả nhiên bắt gặp bà nội anh, đang ngồi trên sofa, cười cười nói nói hết sức thân thiết như người một nhà với cô gái tên Vương YY đó.
"Viễn, cháu cuối cùng cũng về rồi!"
Bà nội anh ôn tồn nói, không quên kèm theo một nụ cười hiền từ phúc hậu. Tuy bà đã 68 tuổi nhưng vẫn còn rất ra dáng của một người phụ nữ khỏe mạnh, quý phái thường niên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trương Ninh Viễn một tay cầm lấy chiếc áo khoác, một tay nới lỏng chiếc cà vạt màu nâu đất trên cổ, cúi đầu vui vẻ chào bà nội một cái, nhưng gương mặt không có lấy một chút thân thiện, liếc nhìn Vương YY.
"Viễn, anh về rồi. Em đợi..."
Vương YY tươi cười nói, gương mặt xinh đẹp mau chóng lộ ra phong thái tự tin. Cô ta vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Trương Ninh Viễn, vốn dĩ quan hệ của cả hai rất tốt, nhưng sau một đợt biến cố cực kì to lớn mà Vương YY đã tạo ra ba năm về trước, khiến trong trái tim của khiến Trương Ninh Viễn, mãi mãi ghim sâu một vết thương không thể chữa lành, khiến anh ta, không bao giờ muốn nhắc đến, đời này kiếp này, ghim sâu vào lòng, thù hận đến lúc chết đi.
"Ai là Viễn của cô? Tôi sực nhớ ra chúng ta vốn dĩ không thân như thế. Đừng có Viễn này Viễn nọ, cô không xứng tầm để gọi tên tôi như vậy đâu".
Không kịp để Vương YY nói hết câu, Trương Ninh Viễn đã trực tiếp tạt thẳng một gáo nước lạnh khiến Vương Y Y, mặt mũi xinh đẹp cũng phải vạn phần không ngờ được mà biến sắc.
"Viễn! Bà đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, sao còn cư xử với YY như thế. Mau, xin lỗi con bé ngay"
Bà nội trông thấy thái độ của Trương Ninh Viễn, rất mực không vui, e hèm lên tiếng dạy dỗ.
Trương Ninh Viễn bĩu môi, như một con cún con, lon ton lao đến ngồi dựa vào vai bà nội, trưng ra gương mặt cưng chiều nũng nịu, trực tiếp quên bẵng sự có mặt của Vương YY.
"Nội à, cháu vừa mới giải quyết xong ba vụ kiện tụng lớn gần đây nên rất mệt mỏi. Nội đừng mang thêm khó chịu cho cháu được không?"
"Cháu khó chịu ở chỗ nào?"
Bà nội trách yêu, vò vò lấy mái tóc màu bạch kim của Trương Ninh Viễn.
"Cô ta, cứ mặt dày như thế đến đây mỗi ngày, làm cháu đang vui cũng cảm thấy khó chịu. Phiền nội, đuổi cô ta đi được không. Cháu đã cạn tình cạn nghĩa rồi, cô ta đừng ở đây mà dụng ý dây dưa làm bẩn mắt cháu. Cháu với loại phụ nữ thế này, chỉ có là không xem ra gì thôi" .
Trương Ninh viễn không chút e dè, trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Vương Y Y, mang từng câu từng chữ, sắc nhọn như dao, phóng thẳng vào cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt. Vương YY ngỡ ngàng tột độ, gương mặt diễm lệ đông cứng trong mười giây, đôi mắt màu đen hiện ra một tia sửng sốt, sắc thái trắng bệch mang rõ sự ê chề nhục nhã, cả thân người run lên. Vương YY không còn biết nói gì, thừa sức hiểu ra Thương Ninh Viễn là đang có ý tống khứ cô đi chứ không hề lịch sự mà đuổi khéo, khẽ mím môi, ngăn nước mắt chảy thành dòng, vội vã đứng dậy, cúi chào bà nội rồi lập tức rời đi. Bóng dáng xinh đẹp sau đó cũng mau chóng lên xe mà rời đi mất.
"Viễn! Cháu quả đáng rồi đấy."
Bà nội lập tức định thần lại sau khi thấy Vương YY đã khuất dạng, lập tức nổi trận lôi đình, lên tiếng nhắc nhở mắng nhiếc anh.
"Nội, nội đừng quên là cô ta, trăm sai ngàn sai với cháu trước"
Trương Ninh Viễn ngồi nghiêm nghị, ánh mắt màu nâu thoáng qua một tia căm hận đến cùng cực. Nỗi nhục nhã ngày ấy mà Vương YY mang lại, cả đời này, cho dù có chết, vĩnh viễn anh cũng không bao giờ cho phép bản thân quên.
Ba năm về trước, lúc ấy Trương Ninh Viễn vẫn chỉ là một tay luật sự mới nổi lên trong giới, còn non nớt kém cỏi chẳng bằng ai, tuy nhiên, anh tuyệt đối không đi cửa sau, nhất quyết dựa vào năng lực của bản thân để làm đà tiến thủ. Còn Vương YY khi ấy, là một hoa khôi có tiếng của trường, hai người họ, thanh mai trúc mã, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến lên, cùng nhau xây dựng ước mơ mà cả hai từ lâu đã định. Thậm chí, còn cùng nhau lên kế hoạch kết hôn sinh con ở thời điểm sau này.
Mọi thứ vốn dĩ đang rất êm đẹp thuận lợi, mãi đến một ngày, Vương Y Y vì muốn tiến thân vào giới giải trí, đã không ngần ngại giấu giếm Trương Ninh Viễn, mang lần đầu tiên của mình, dâng tặng đại gia. Trương Ninh Viễn sau khi biết chuyện, đã làm ầmĩmột trận, sau chuyện đó, anh từ mặt Vương YY đến gần một năm. Qua thêm một năm sau, Vương YY nổi lên như diều gặp gió, xinh đẹp mỹ miều động lòng người, có hàng ngàn fan hâm mộ xoay quanh. Đó cũng là thời điểm mà Vương YY quay lại tìm Trương Ninh Viễn, nối lại tình xưa, than khóc nức nở, thậm chí quỳ xuống van xin anh tha thứ lỗi lầm. Trương Ninh Viễn vốn chưa từng quên được Vương Y, theo thời gian cũng dần dần động lòng, thù hận nguội lạnh, vứt bỏ lòng tự kiêu của một người đàn ông, gật đầu chấp nhận, bỏ qua mọi lỗi lầm của Vương Y Y. Sóng gió chưa kịp dừng, bộ phim mà Vương YY tham gia đóng chính lại rơi vào một vụ kiện tụng tham ô hối lộ kinh phí, nghiêm trọng đến mức làm nổi dậy cả dư luận truyền thông trong suốt một thời gian dài. Ngay cả bản thân Vương Y Y, cũng rơi vào lao đao bế tắc, như một nước cờ không có đường lui. Trương Ninh Viễn khi ấy, dẫu không có tiếng tăm gì, nhưng cũng không hẳn là không dàn xếp được mối nguy kịch khốn đốn của Vương Y Y, nghe tin cô gặp chuyện lớn, lập tức bỏ ngang những vụ kiện đang nghiền ngẫm, một tay dọn đường sắp xếp, đỡ đạn tới cùng cho cô. Cuối cùng, trong ngày cuối lên tòa, Vương Y Y đã nói với Trương Ninh Viễn một câu rằng:
"Viễn, anh mù mờ như vậy, em thật sự không thể giao tương lai của bản thân mình cho anh được"
Và sau đó, đứng ngay trước mặt anh, gật đầu thỏa thuận với một ông lớn cùng ngành khét tiếng. Chấp nhận dùng thân ngủ cùng ông ta một đêm, đổi lấy sự rút lui an toàn trong vụ kiện tụng dây mơ rễ má ầmĩ đó. Trương Ninh Viễn, vì câu nói đó, suy sụp một thời gian dài. Càng vì hành động của Vương Y Y, mà để bản thân đắm chìm trong rượu chè bê bối. Nếu không có Dương Đường Thanh cùng Hàn Thương Sở bên cạnh giúp đỡ, có lẽ, cái tên Trương Ninh Viễn này, cũng theo Vương YY đó mà rơi xuống vực sâu.
Đó cũng là một phần trong số ít những tác nhân khiến Trương Ninh Viễn rời Việt Nam đi Mỹ. Càng là nguyên nhân, khiến anh không thể mở lòng với bất cứ người phụ nữ nào. Và mãi đến tận hôm nay, gặp lại Vương YY, anh vẫn ghi lòng cả thù sâu sắc nhức nhối tới như thế.
----------------------------
Bình luận facebook