• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Nghiệt duyên: Cô vợ mù, Tổng tài ngược thê (5 Viewers)

  • Chương 31

Chương 31 Lần gặp thứ hai


"Đây là thái độ mà một con hầu nên có với chủ nhân sao?"


Trương Ninh Viễn vừa đỡ Vân Du dậy, chậm rãi dìu cô ngồi lên giường, vừa thẳng thừng nói, ánh mắt nhìn Định Quỳnh, hiện rõ sự lạnh lẽo khô khan.


"Trường thiếu gia...Sự việc không phải như vậy đâu..".



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Đinh Quỳnh lập tức trưng ra gương mặt nai tơ, liên tục xua tay phân bua, phủ nhận mọi hành động mà mình vừa làm. Cô ta sớm đã mặt mũi tái mét, vì cô ta biết, nếu Trương Ninh Viễn mang sự việc lần này nói lại cho Dương Đường Thanh biết, thì cô ta, dĩ nhiên sẽ không có kết cục tốt dù chỉ một phần. Vì dẫu cho Vân Du có là phế nhân mà Dương Đường Thanh tùy ý cưới về, thì trong mắt anh, cũng không cho phép những người hạ đẳng như cô ta được quyền làm càn, hống hách. Động chạm tới cái danh dự mà anh nhất nhất gìn giữ chính là tự tìm đường chết, đừng nói là làm rơi vãi dù chỉ một hạt cát, cho dù là một cái bĩu môi, cũng nhận lấy kết cục ê chề.


"Không phải như vậy? Ý cô là mắt tôi bị mù sao?"


Trương Ninh viên đanh mặt, điệu bộ không có lấy một chút nể nang gì, trực tiếp gạt bỏ mọi đường lui của cô hầu gái ngạo mạn.


"Bây giờ thì cút ra ngoài. Sự việc lần này, thật không may cho cô, lại để tôi nhìn thấy. Cô nên cầu nguyện cho chính mình đi, vì cô cũng biết, Thanh là người rất trong danh dự. Dù cô ấy có bị Thanh ruồng bỏ, thì thứ người như cô, cũng không có tư cách động vào"


Trương Ninh Viễn nói một tràng, liên tục công kích, đánh vào tâm lý của cô hầu gái, sau đó không chậm một khắc, nắm lấy cổ tay Định Quỳnh, mang theo gương mặt lãnh đạm nghiêm khắc, tống ra ngoài cửa không chút xót thương.


"Cút. Cút luôn khỏi đây. Đừng để tôi phải chính miệng nói với Thanh về những gì mà cô làm".


Trương Ninh viễn không quên quăng một câu đầy đe dọa cho Đinh Quỳnh, khiến cô ta mặt mũi tái mét. Trong thoáng chốc, cô ta nhớ tới những vết thương chằng chịt trên người Vân Du, và cả những lần tra khảo sống dở chết dở mà trên dưới Dương gia đã không ngừng truyền miệng, bất giác khóe miệng đắng chát, cô ta nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt tái xanh nhợt nhạt, run rẩy chạy ào đi.


Trương Ninh Viễn khẽ lắc đầu, ý tứ đánh giá rằng khả năng huấn luyện người ở của Dương Đường Thanh quá tệ, sau đó liền xoay người vào trong, liếc mắt quan sát cô gái ngồi trên giường, đăm chiêu suy nghĩ, sau đó cất tiếng hỏi bằng một thanh giọng ấm áp bao bọc, vừa đủ cô nghe.


"Có đau không?"


Vân Du vẫn còn chưa kịp định thần bởi những gì vừa xảy ra, nghe câu hỏi, liền sực tỉnh mà trở về thực tế, chậm rãi gật đầu.


Trương Ninh Viễn đứng cách có một khoảng khá xa, trong thinh lặng mà quan sát cô gái nhỏ bé trước mặt. Vừa rồi, nếu không phải Hàn Thương Sơ lâu rồi không gặp, lại có công việc đột xuất, nhờ vả anh tạt qua đây xem tình hình của Vân Du, thì chắc có lẽ, anh cũng không chứng kiến được màn kịch khó đỡ này. Đường đường mang danh là vợ của một tổng tài có tiếng, nhưng thân phận bên trong lại trái ngược hoàn toàn, ai ai cũng có thể giẫm đạp, tùy ý nhận xét, chỉ trích, bới móc, chê bai. Nếu vừa rồi anh không đến kịp, thì chẳng biết, cô gái bé nhỏ này, còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu ủy khuất nữa. Nghĩ đến đó, Trương Ninh viễn không nhịn được mà lắc đầu, đóa hoa xinh đẹp mỹ miều thế này, lại sống trong cảnh chui ro lầm lũi thế này đây.


"Đau như vậy, có cần tôi giúp không?"


Trương Ninh Viễn lên tiếng hỏi khi trông thấy gương mặt đờ đẫn có chút cứng đờ miễn cưỡng của cô.


Vân Du lắc đầu liên tục, ngụ ý không cần dù rằng cô đang rất muốn được giúp đỡ. Cô đối với Trương Ninh Viễn, chính là lần gặp thứ hai. Tuy nhiên, khác với Hàn Thương Sơ, Trương Ninh Viễn lại là người không tiếp xúc nhiều, càng không dễ thân thiết. Vì thế, với người chưa rõ nhân phẩm, cô càng phải giữ kẽ đề phòng, không thể tùy ý hành xử nói năng, càng không thể nghĩ rằng ai cũng mang tâm địa thiện lương như Hàn Thương Sơ được.


"Thật sự là không cần tôi giúp?"


Trương Ninh Viễn lặp lại câu hỏi một lần nữa, khẩn trương quan sắc thái trên gương mặt diễm lệ của cô. Anh nhìn ra được điều gì đó đang được ẩn giấu rất kĩ trong đáy mắt của cô gái trẻ này. Và có vẻ như, cô đối với anh, là cực kỳ có khoảng cách.


*Không. Không cần đầu. Nhưng cũng cảm ơn anh vì sự ra mặt hôm nay. Tôi sẽ ghi nhớ*



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Vân Du đưa tay giao tiếp. Trương Ninh Viễn ưu tú như vậy, dĩ nhiên cũng hiểu được cô nói gì. Không một tiếng động, anh chậm rãi lại gần cô, cúi mặt xuống thật sát, quan sát gương mặt cô ở cự ly thật gần, nhìn thật kỹ. Hành động đó khiến Vân Du có chút hoang mang. Dĩ nhiên, sự hoang mang ấy đã được cô huấn luyện thuần thục đến nỗi không thể nào hiện ra trên gương mặt thiên sứ kia dù chỉ là một nét.







Đôi mắt thuần nâu của Trương Ninh Viên nhìn trực tiếp vào gương mặt cô, thản nhiên chớp chớp vài cái, mái tóc bạch kim khẽ dao động, Vân Du trong mơ hồ càng có thể nhìn ra được, ẩn trong ánh mắt yêu nghiệt hòa hợp trên gương mặt tuấn mỹ kia, là một Trương Ninh Viễn, có trái tim sâu không thấy đáy, như muốn đọc ra thứ gì đó từ sâu trong tiềm thức của cô khiến cô ý thức được rằng, con người này, tâm tư càng không đơn giản.


"Quả là một đại mỹ nhân. Nhưng Thanh, lại là người chỉ biết nhìn vào khiếm khuyết"


Trương Ninh Viễn khẽ phát ra một câu nói bất chợt, trong nháy mắt gương mặt điển trai trầm lặng mỉm cười, xê người ra khỏi dung nhan tuyệt mỹ của cô. Không một tiếng động, sải những bước chân thon dài tới cánh cửa lớn, chậm rãi mở cửa, định rời đi.


"Trong con ngươi màu đen của cô, có cả một vùng tối, nó không hề trong vắt như tôi tưởng tượng".


Trương Ninh Viễn để lại một câu nói khiến Vân Du ngỡ ngàng tột độ, liền đó, cánh cửa chầm chậm đóng lại, bóng dáng ngạo nghễ cũng mau chóng rời đi khuất dạng không còn nghe tiếng. Người vừa rời khỏi, Vân Du lập tức thở phào, cô chớp chớp đôi mắt liên tục, vừa rồi, Trương Ninh Viễn đã làm cô căng thẳng quá mức, sợ đến mức tim dường như cũng đã nhận ra.


"Như vậy... là nhìn ra điều gì rồi sao?"


Vân Du lặp đi lặp lại một câu hỏi, bức ép bản thân phải đưa ra câu trả lời. Cô cứ ngồi một góc vô định thẫn thờ, ý chí vẫn chưa thoát ra được đôi mắt nâu đầy mê hoặc của Trương Ninh Viễn, như bị thôi miên, không ngừng tự hỏi bản thân, không ngừng điên cuồng lặp lại. Mãi cho đến khi Đồng Tố Tố xuất hiện, thì cô mới có thể bình ổn lại chính bản thân.


Cũng trong ngày hôm đó, sau khi từ phòng Vân Du rời ra, Trương Ninh Viễn đã thêm mắm dặm muối và mang những gì mình chứng kiến được, kể lại tất cả cho Dương Đường Thanh, mục đích của anh rất rõ ràng, đó chính là muốn bức ép Đinh Quỳnh kia phải thôi việc. Dương Đường Thanh sau khi biết chuyện, lập tức nổi cơn thịnh nộ, mặc kệ là người làm lâu năm, ra lệnh sa thải Định Quỳnh, cắt giảm luôn hai tháng tiền thưởng chuyên cần của cô ta, xóa tên khỏi danh sách lao công của biệt thự, một cũng như mười, sắp xếp lại trật tự trên dưới kỷ cương. Người làm nhà họ Dương, cũng vì chuyện đó mà ngỡ rằng Vân Du chính thức thoát khỏi được cái danh "cô vợ phế vật bị ruồng bỏ", không một ai còn dám nuôi cái suy nghĩ ức hiếp xem nhẹ cô. Đó là lần đầu tiên Dương Đường Thanh ra mặt vì cô vợ vô tri vô giác của mình, cũng là lần cuối cùng mà Vân Du nhìn thấy cái tên Định Quỳnh trong biệt thự.


Buổi tối hôm đó.


Dương Đường Thanh sau khi xử lí xong công việc, trong vô thức lại nhớ tới chuyện sa thải người làm lâu năm sáng nay, không khỏi nhíu mày, gấp chiếc laptop lại, hướng bước chân đến căn phòng của cô vợ hờ mà từ lâu anh đã không còn đả động đến.


Vừa mở cửa bước vào, Dương Đường Thanh đã trông thấy, cô vợ mù của mình đang cặm cụi, dựa vào thành ghế mà chậm chạp bước đi, bước những bước run rẩy xiêu vẹo như đứa trẻ lên ba còn đang bị bộ tập nói. Trước khi Dương Đường Thanh đến, Đồng Tổ Tổ đã ở lại giúp cô thao tác tập vợt những bước đi đầu tiên, mặc dù Đồng Tổ Tổ đã khuyên ngăn hết lời rằng chân vẫn còn bị thương chưa thể vận động mạnh, nhưng Vân Du vì muốn sớm ngày đi lại, đã kiên trì năn nỉ Đồng Tổ Tổ giúp cô bước đi. Mãi đến khi Đồng Tổ Tố đi rồi, cô vẫn còn tập. Vốn dĩ đang tập luyện rất chuẩn, đột nhiên cô nghe thấy tiếng mở cửa bất ngờ, rồi một giây sau đó, bóng dáng Dương Đường Thanh vội vã xuất hiện, khiến cô mất thăng bằng, lại sực nhớ ra bản thân đang là một người không có tri giác, liền trong ba giây sau loạng choạng mà bổ nhào, té xuống đất.


"Này, cẩn thận."


Dương Đường Thanh đứng ở cửa, trông thấy cô sắp ngã lăn xuống đất thì vô thức nói lớn, lao tới đỡ lấy cô. Hành động đó, khiến cả hai đều phải đứng hình như trời trồng.


"Què quặt đui mù thì an phận một chút. Ngu đần như thế, là thể hiện cho ai xem?"


Dương Đường Thanh vừa đỡ lấy cô, vừa bực dọc nói, không một chút nhẹ nhàng, một giây sau liền thuận đà, đẩy cô ngã lên chiếc giường lớn. Anh đỡ cô, chính là hành động mà chính bản thân anh cũng không ngờ tới được, còn cố, chính là cảm thấy mình đã mơ phải cơn mộng mị điên rồ. Chỉ một hành động nhỏ, nhưng ở thực tế, cả hai đều hoa mắt không tin.


Vân Du ngồi bần thần trên giường, nhịp tim khẽ lệch đi một nhịp. Vừa rồi, là cô sơ ý ngã. Nhưng cũng vừa rồi, là chính gã chồng vô nhân tính đó đã đỡ lấy cô. Trong ánh đèn hiu hắt không có chút chói chang, gương mặt cô hiện rõ sự phức tạp, phức tạp đến độ trắng đờ ra. Liệu có phải là lầm lẫn hay không, khi gã đàn ông thường ngày tra tấn cô sống không bằng chết, chớp mắt một cái, trong một giây lại hóa dịu dàng, dùng thân người cao ráo lãnh đạm ôm lấy cô.


"Gương mặt như thế là đang tự ảo tưởng sao? Đừng có dễ rung động như thế chứ?"


Dương Đường Thanh nói, gương mặt lại trưng ra sắc thái u ám tăm tối như thường ngày, điên cuồng phát ra một câu nói, dứt khoát dập tắt những ý nghĩ vẩn vơ đang bao trùm lấy đầu óc anh.


----------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom