Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Chương 35 Thảm họa từ việc ngắm hoa
Sự xuất hiện bất ngờ của Trương Ninh Viễn, khiến Vân Du có vài phần hoang mang. Trong nhất thời, gương mặt cô đông cứng lại, không lộ ra một phần cảm giác nào.
[Anh ta đến đây làm gì?]
Cô tự nhủ, gương mặt vô hồn lại lập tức trở ra, mệt mỏi thấy rõ.
"Không cần vờ vịt nữa. Cô vốn dĩ không cảm, cũng không mù gì"
Trương Ninh Viễn đặt thùng y tế trên tay xuống, bình thản nói sau khi đã đóng lại cảnh cửa. Vừa dứt câu, gương mặt cô lập tức biến sắc, hiện rõ sự bàng hoàng tột độ. Trong vô thức, sững sờ mà nuốt một ngụm nước bọt khô khan.
"Không cần ngạc nhiên, chuyện này, cũng là Hàn nói cho tôi biết. Dĩ nhiên, tôi đã hứa với Hàn, sẽ giúp cô giữ kí chuyện này"
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trương Ninh Viễn ngồi xuống sofa, tỉ mỉ quan sát sắc thái của cô.
Vân Du biết rằng bản thân không thể giấu nổi nữa, cô cũng đã quá mệt mỏi với vai diễn lao tâm lao lực này rồi, bèn lập tức thả lỏng, gương mặt hiện ra vài phần hài hước khó coi.
"Tới cuối cùng vẫn không giấu được"
Vân Du khẽ nói, đôi mắt mơ hồ hướng ra ngoài phía ô cửa sổ xa xăm.
"Lại còn giấu lâu giấu hay giấu kĩ như vậy. Tuy rằng tôi không biết tại sao, cô lại vờ vịt mạo nhận như thế, nhưng qua lời Hàn nói, có lẽ cô có dụng ý riêng không thể nói với bất cứ ai"
Trương Ninh viên đan hai tay vào nhau, chăm chú quan sát người con gái xinh đẹp héo úa trên giường, cảm thấy cô gái này, trong đôi mắt ấy, ẩn chứa rất nhiều những tâm tư. Mái tóc bạch kim dưới ánh nắng chiều, rừng rực như một ngọn đuốc sống. Vân Du lắng nghe, im lặng chẳng nói gì. Cô đã mệt mỏi đến mức, ngay cả nói chuyện, cũng cảm thấy cực kì khó khăn, như thể là một việc nặng, rất mất sức, rất cần năng lượng.
"Được rồi, hôm nay tôi đến, là thay Hàn xem tình hình của cô. Tôi có mặt ở đây, đều do Thanh nhờ cậy cả"
Trương Ninh Viễn vừa nói, vừa mang hộp y tế đến cạnh giường.
"Tên súc sinh đó là vừa đánh vừa xoa sao?"
Vân Du lẩm bẩm, ánh mắt không có nổi một tia cảm kích ấm áp nào.
"Cô không nên nói Thanh như thế."
"Vậy tôi nên nói hắn thế nào? Nói hắn có trái tim của Chúa tái thế sao? Nhìn đi! Nhìn kỹ vào! Thân thể này còn chưa đủ để người khác ghê tởm sao? Là hắn đấy, tất cả là gã bạn súc sinh của anh ban cho đấy!".
Vân Du điên cuồng dùng hết tâm lực hét lớn, cắt ngang lời Trương Ninh Viễn, trong một phút oán hận phẫn nộ sôi sục đã bung trào tất cả những uất ức mà cô phải đè nén suốt bao nhiêu lâu qua. Cô vừa cuồng nộ nói lớn vừa vạch hẳn chiếc chăn ra khỏi người mình một cách thô bạo bất chấp cơn đau còn nhức nhối bủa vây. Chiếc chăn rơi qua một bên, thân người yếu ớt tím tái chằng chịt vết thương của cô lộ ra rõ mồn một, khiến Trương Ninh Viễn, nhìn thấy cũng hóa đá mà trơ mắt như trời trồng. Gương mặt cô bừng bừng những sắc thái căm hận nặng nề, biểu cảm cực kì dứt khoát, ghim từng chút một những đớn đau kia lên rõ từng đường nét trên gương mặt mình, ánh mắt lạnh lẽo tê buốt, hằn rõ những tia máu mỏng manh nối tiếp nhau trong con ngươi đen láy như không thấy điểm dừng, đôi môi cô trắng bệch, cả thân người run run. Lần đầu tiên, cô mới được trước mặt người khác mà gào lên thịnh nộ như thế.
Trương Ninh Viễn nhìn chằm chằm vào thân người bầm dập tím tái của cô mà không khỏi chua chát. Từ đầu đến tận chân, đầu đầu cũng là dấu vết của việc bạo hành. Đôi chân còn băng bó trắng toát, chưa kịp lành thì đã chồng chéo thêm nhiều vết thương mới khác, tay chân hằn rõ những đường dài tím tái do vật thô cứng đánh vào, vầng trán lởm chởm những mảng da thịt bằm nhỏ tím đen. Nhìn tổng thể, chính là tàn tạ đến mức có thể dọa được cả người có tinh thần thép..
Trong đuôi mắt Trương Ninh Viễn hiện ra một tia bi ai, anh tự hỏi bản thân, rốt cuộc ở chung với Dương Đường Thanh suốt thời gian qua, Phạm Vân Du đã gồng mình chịu đựng những thứ gì?
Một cô gái trẻ trung ngời ngời sức sống như vậy, chỉ gả cho Dương Đường Thanh còn chưa đầy bốn tháng, đã người không ra người, ma không ra ma. Rốt cuộc là vì Dương Đường Thanh vô tình, hay bởi vì do chính cô quá xấu số?
"Nhìn kỹ chưa? Từng chút từng chút, đều là tác phẩm của hắn đấy"
Vân Du gằn giọng, cô yếu đến nỗi, thanh giọng dần dần lạc hẳn đi.
"Xin lỗi, tôi không biết cô thành ra tình trạng đó. Bây giờ, để tôi xem vết thương giúp cô. Tôi biết một chút về sơ cứu. Nếu có phản kháng, sau này cô có thành ra bộ dạng ngu xuẩn gì, thì tuyệt đối không được trách tôi"
Trương Ninh Viễn nói, ánh mắt né tránh cái nhìn đầy phẫn nộ của cô, từ tốn mở chiếc thùng. Vân Du cũng không nói gì nữa, cảm thấy nếu còn ngoan cường, bản thân thực sự sẽ không thể vực dậy tiếp, cô còn chưa muốn chết, bèn nghĩ thấu, lẳng lặng nằm xuống, để yên cho Trương Ninh Viễn xem xét cơ thể bầm giập của mình. Trương Ninh Viễn lấy ra một vài dụng cụ y tế cá nhân, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng. Con ngươi màu nâu thỉnh thoảng lại khẽ trùng. Vân Du để mặc cho anh dò xét, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt u ám một màu sắc tối đen, nhìn mơ hồ ra bên ngoài ô cửa. Trương Ninh Viễn vừa cẩn thận rửa vết thương, vừa để ý biểu cảm của cô, trông thấy gương mặt xinh đẹp lạnh như băng thì có chút không hài lòng. Cứ như thế, điêu tàn như một cái xác chết .
"Nếu đau thì nói"
Trương Ninh Viễn khẽ nói, gương mặt anh tuấn vẫn chăm chú nhìn vào vết bầm trên trán cô.
"Nói ra rồi cũng có hết đau không? Nếu đã không hết, phí lời làm gì"
Vân Du lạnh lùng đáp trả. Vẫn là thái độ miễn cưỡng khi nói chuyện với anh.
"Cố chấp ra vẻ!"
Trương Ninh Viễn thẳng thắn. "Cũng không bằng gã chồng tốt của tôi, máu lạnh vô tình, súc sinh cặn bã" Vân Du nói một tràng không kiêng nể. Đôi mắt vẫn không hề nhìn thẳng vào anh. [Miệng lưỡi sắc bén của cô, thật khác với dáng vẻ ngu muội thường ngày
Trương Ninh Viễn nhìn cô, ý thức tự vang ra một câu nói.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trương Ninh Viễn để lại một vài sự dặn dò, rồi mới cẩn thận rời đi. Giây phút anh bước ra khỏi phòng, cô còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
"Giả nhân giả nghĩa. Anh và hắn, đều cùng một loại như nhau"
Còn lại một mình, Vân Du mới ý thức phát ra một câu nói. Ngoài Hàn Thương Sơ ra, cô đối với Dương Đường Thanh chính là căm hận tới tận xương tủy, đối với Trương Ninh Viễn, chính là ghét lây, không ưa dù chỉ một chút.
Tối.
Sau khi Dương Đường Thanh về tới nhà, vừa định tắm rửa, thì nhận được một cuộc gọi đến từ Tiêu Duẫn, thông báo việc khẩn cấp từ công ty. Dương Đường Thanh sau khi nghe xong, lập tức mở laptop, không ăn không uống, trực tiếp mở cuộc họp mạng, triển khai về dự án cấp bách đột ngột diễn ra. Nếu dự án đó được ấn định không sai, thì ba ngày sau, anh sẽ phải đi New York một tuần để tham gia đấu thầu. Đây là một cơ hội phát triển cực kỳ tốt mà Dương Đường Thanh đã ngày đêm dốc toàn sức lực nghiên cứu từ lâu. Với anh, nó chính là một bước đệm thăng tiến để tiến hành giai đoạn mở rộng chi nhánh của ba tập đoàn.
Sau khi xử lý xong công việc, Dương Đường Thanh cuối cùng cũng cho phép bản thân nghĩ ngơi. Tắm rửa xong, anh trong vô thức lại nhấc chân đến phòng có một lần nữa. Nhớ lại những gì lúc chiều Trương Ninh Viễn thuật lại, dĩ nhiên là không bao gồm cả việc cô giả mù giả câm, Dương Đường Thanh cũng có chút tự trách, nhưng cảm giác đó, chỉ thoáng qua rất nhanh, không kịp đọng lại dù chỉ một giây phút nào.
*Cạch*
Anh nhấn mã khóa, mở cửa phòng. Và rồi đôi mắt anh đục lại. Cả căn phòng sáng choang ánh đèn điện, cũng rất gọn gàng tươm tất, nhưng trên giường, chẳng còn thấy cô đâu. Một ý nghĩ mờ mịt hiện ra, Dương Đường Thanh khẩn trương bước vào trong, tìm đủ mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không tìm thấy cô dù chỉ là một chiếc bóng.
"Bà Tống? Bà Tống đâu?"
Dương Đường Thanh lao xuống lầu, trực tiếp quát lớn. Bà Tống chính là quản gia của biệt thự nhà họ Dương, tên đầy đủ là Tống Nghễ, đã làm hầu cận cho Dương thị hơn 30 năm.
Một thân người phụ nữ đã có tuổi lập tức chạy đến, cúi đầu.
"Thiếu gia, cậu tìm tôi"
"Cô ta đâu?"
Dương Đường Thanh ầmĩ quát lớn. Bà Tống trịnh trọng cúi đầu, chậm rãi đáp.
"Ý của thiếu gia là cô chủ sao?"
Dương Đường Thanh quắc đôi mắt đen như sáp nhìn bà Tống, nghiêm nghị lớn tiếng.
"Tôi hỏi bà cô ta đâu? Con đần vô năng ngu dốt đó đâu rồi?".
Bà Tống bất ngờ vì cách xưng hô của anh, trong nhất thời cũng hiểu ra mọi chuyện, bình tĩnh chỉ ra hướng ngoài sân.
"Thiếu gia, chiều nay cậu Hàn Thương Sơ đến, có đặc biệt mang theo một chiếc xe lăn. Để giúp cô chủ giải khuây, nên đã đưa ra ngoài sân đổi gió rồi. Chắc họ đi dạo ở gần đây thôi. Cậu có cần tôi..."
"Không cần! Nhưng nếu lần sau bà còn để cô ta tùy ý ra ngoài, tôi sẽ chặt đứa hai chân cô ta cho chó gặm đấy".
Dương Đường Thanh trực tiếp ngắt lời, không một chút chậm trễ, khó chịu bước ra ngoài khoảng sân lớn. Nhìn ngó dọc ngó xuôi, cuối cùng anh cũng thấy, ở phía xa xa cạnh vườn hoa, Hàn Thượng Sơ đang đẩy chiếc xe lăn đi từ từ, tâm thái đang cười nói rất vui vẻ. Ngồi trên xe là Vân Du, đang yên lặng thưởng thức bầu không khí thoáng đãng ngoài trời. Bất thình lình Hàn Thương Sơ dừng lại, ngắt một cánh hoa, đưa lên mũi Vân Du. Giây phút ấy, Vân Du bật cười. Nụ cười rực rỡ như mùa xuân, lộng lẫy diễm lệ đến nỗi khiến Dương Đường Thanh phải trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Cô chưa từng cười như vậy với anh. Dù chỉ một chút cũng chưa từng.
"Tiện nhân!"
Dương Đường Thanh khẽ gắt. Đôi mày nam tính nhíu chặt lại, sau đó mau chóng giãn ra. Bước chân thong thả tiến lại gần đôi nam nữ đang hết sức hòa hợp vui vẻ đó.
"Vui quá nhỉ?"
Dương Đường Thanh vừa nói, vừa tiến lại gần cô. Nghe giọng của anh, nụ cười rực rỡ như bình minh trên môi cô tắt ngấm. Thay vào đó là một biểu cảm lạnh lẽo không có chút sức sống nào.
"A, Thanh. Thật đúng lúc, mau qua đây xem, hoa cậu trồng đẹp thật đấy"
Hàn Thương Sơ trông thấy mặt mũi Dương Đường Thanh vô cùng khó coi, bèn lên tiếng xua tan bầu không khí ảm đạm.
"Sơ, cậu không có việc gì làm sao? Sao lại phí thời gian cho con đần độn này như thế?"
Dương Đường Thanh nói, ngữ điệu rất rõ ràng chính là muốn chà đạp cô. Cánh hoa trong tay Vân Du, cũng vì câu nói đó mà bị cô cắn răng bóp nát. Hàn Thương Sơ nghe thấy câu nói của Dương Đường Thanh, đuôi mắt hiện ra một ý không vui cực kỳ nghiêm túc. Nhưng ngay sau đó, bèn giãn ra, cười cười nói nói như thể chưa từng nghe thấy gì.
"Thanh, xem cậu nói kia. Đừng căng thẳng vậy chứ. Chẳng qua tôi thấy Du ở trong phòng mãi, sẽ sinh thêm bệnh, không tốt cho việc phục hồi sức khỏe nên mới đưa ra đây dạo một vòng. Cậu đừng trách cô ấy, là do tôi tùy tiện"
Hàn Thương Sơ giải thích,
"Du?"
Dương Đường Thanh lặp lại tên của cô bằng một câu hỏi.
"Sơ, cậu cũng quá thân thiết với loại người này rồi. Lại gần cô ta như vậy, không sợ sẽ bị gương mặt hồ ly trơ trẽn rẻ rúng này dụ dỗ sao? Cô ta bẩn lắm đấy"
Vừa dứt lời, ba cặp mắt, lập tức đen lại.
----------------------------
Sự xuất hiện bất ngờ của Trương Ninh Viễn, khiến Vân Du có vài phần hoang mang. Trong nhất thời, gương mặt cô đông cứng lại, không lộ ra một phần cảm giác nào.
[Anh ta đến đây làm gì?]
Cô tự nhủ, gương mặt vô hồn lại lập tức trở ra, mệt mỏi thấy rõ.
"Không cần vờ vịt nữa. Cô vốn dĩ không cảm, cũng không mù gì"
Trương Ninh Viễn đặt thùng y tế trên tay xuống, bình thản nói sau khi đã đóng lại cảnh cửa. Vừa dứt câu, gương mặt cô lập tức biến sắc, hiện rõ sự bàng hoàng tột độ. Trong vô thức, sững sờ mà nuốt một ngụm nước bọt khô khan.
"Không cần ngạc nhiên, chuyện này, cũng là Hàn nói cho tôi biết. Dĩ nhiên, tôi đã hứa với Hàn, sẽ giúp cô giữ kí chuyện này"
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trương Ninh Viễn ngồi xuống sofa, tỉ mỉ quan sát sắc thái của cô.
Vân Du biết rằng bản thân không thể giấu nổi nữa, cô cũng đã quá mệt mỏi với vai diễn lao tâm lao lực này rồi, bèn lập tức thả lỏng, gương mặt hiện ra vài phần hài hước khó coi.
"Tới cuối cùng vẫn không giấu được"
Vân Du khẽ nói, đôi mắt mơ hồ hướng ra ngoài phía ô cửa sổ xa xăm.
"Lại còn giấu lâu giấu hay giấu kĩ như vậy. Tuy rằng tôi không biết tại sao, cô lại vờ vịt mạo nhận như thế, nhưng qua lời Hàn nói, có lẽ cô có dụng ý riêng không thể nói với bất cứ ai"
Trương Ninh viên đan hai tay vào nhau, chăm chú quan sát người con gái xinh đẹp héo úa trên giường, cảm thấy cô gái này, trong đôi mắt ấy, ẩn chứa rất nhiều những tâm tư. Mái tóc bạch kim dưới ánh nắng chiều, rừng rực như một ngọn đuốc sống. Vân Du lắng nghe, im lặng chẳng nói gì. Cô đã mệt mỏi đến mức, ngay cả nói chuyện, cũng cảm thấy cực kì khó khăn, như thể là một việc nặng, rất mất sức, rất cần năng lượng.
"Được rồi, hôm nay tôi đến, là thay Hàn xem tình hình của cô. Tôi có mặt ở đây, đều do Thanh nhờ cậy cả"
Trương Ninh Viễn vừa nói, vừa mang hộp y tế đến cạnh giường.
"Tên súc sinh đó là vừa đánh vừa xoa sao?"
Vân Du lẩm bẩm, ánh mắt không có nổi một tia cảm kích ấm áp nào.
"Cô không nên nói Thanh như thế."
"Vậy tôi nên nói hắn thế nào? Nói hắn có trái tim của Chúa tái thế sao? Nhìn đi! Nhìn kỹ vào! Thân thể này còn chưa đủ để người khác ghê tởm sao? Là hắn đấy, tất cả là gã bạn súc sinh của anh ban cho đấy!".
Vân Du điên cuồng dùng hết tâm lực hét lớn, cắt ngang lời Trương Ninh Viễn, trong một phút oán hận phẫn nộ sôi sục đã bung trào tất cả những uất ức mà cô phải đè nén suốt bao nhiêu lâu qua. Cô vừa cuồng nộ nói lớn vừa vạch hẳn chiếc chăn ra khỏi người mình một cách thô bạo bất chấp cơn đau còn nhức nhối bủa vây. Chiếc chăn rơi qua một bên, thân người yếu ớt tím tái chằng chịt vết thương của cô lộ ra rõ mồn một, khiến Trương Ninh Viễn, nhìn thấy cũng hóa đá mà trơ mắt như trời trồng. Gương mặt cô bừng bừng những sắc thái căm hận nặng nề, biểu cảm cực kì dứt khoát, ghim từng chút một những đớn đau kia lên rõ từng đường nét trên gương mặt mình, ánh mắt lạnh lẽo tê buốt, hằn rõ những tia máu mỏng manh nối tiếp nhau trong con ngươi đen láy như không thấy điểm dừng, đôi môi cô trắng bệch, cả thân người run run. Lần đầu tiên, cô mới được trước mặt người khác mà gào lên thịnh nộ như thế.
Trương Ninh Viễn nhìn chằm chằm vào thân người bầm dập tím tái của cô mà không khỏi chua chát. Từ đầu đến tận chân, đầu đầu cũng là dấu vết của việc bạo hành. Đôi chân còn băng bó trắng toát, chưa kịp lành thì đã chồng chéo thêm nhiều vết thương mới khác, tay chân hằn rõ những đường dài tím tái do vật thô cứng đánh vào, vầng trán lởm chởm những mảng da thịt bằm nhỏ tím đen. Nhìn tổng thể, chính là tàn tạ đến mức có thể dọa được cả người có tinh thần thép..
Trong đuôi mắt Trương Ninh Viễn hiện ra một tia bi ai, anh tự hỏi bản thân, rốt cuộc ở chung với Dương Đường Thanh suốt thời gian qua, Phạm Vân Du đã gồng mình chịu đựng những thứ gì?
Một cô gái trẻ trung ngời ngời sức sống như vậy, chỉ gả cho Dương Đường Thanh còn chưa đầy bốn tháng, đã người không ra người, ma không ra ma. Rốt cuộc là vì Dương Đường Thanh vô tình, hay bởi vì do chính cô quá xấu số?
"Nhìn kỹ chưa? Từng chút từng chút, đều là tác phẩm của hắn đấy"
Vân Du gằn giọng, cô yếu đến nỗi, thanh giọng dần dần lạc hẳn đi.
"Xin lỗi, tôi không biết cô thành ra tình trạng đó. Bây giờ, để tôi xem vết thương giúp cô. Tôi biết một chút về sơ cứu. Nếu có phản kháng, sau này cô có thành ra bộ dạng ngu xuẩn gì, thì tuyệt đối không được trách tôi"
Trương Ninh Viễn nói, ánh mắt né tránh cái nhìn đầy phẫn nộ của cô, từ tốn mở chiếc thùng. Vân Du cũng không nói gì nữa, cảm thấy nếu còn ngoan cường, bản thân thực sự sẽ không thể vực dậy tiếp, cô còn chưa muốn chết, bèn nghĩ thấu, lẳng lặng nằm xuống, để yên cho Trương Ninh Viễn xem xét cơ thể bầm giập của mình. Trương Ninh Viễn lấy ra một vài dụng cụ y tế cá nhân, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng. Con ngươi màu nâu thỉnh thoảng lại khẽ trùng. Vân Du để mặc cho anh dò xét, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt u ám một màu sắc tối đen, nhìn mơ hồ ra bên ngoài ô cửa. Trương Ninh Viễn vừa cẩn thận rửa vết thương, vừa để ý biểu cảm của cô, trông thấy gương mặt xinh đẹp lạnh như băng thì có chút không hài lòng. Cứ như thế, điêu tàn như một cái xác chết .
"Nếu đau thì nói"
Trương Ninh Viễn khẽ nói, gương mặt anh tuấn vẫn chăm chú nhìn vào vết bầm trên trán cô.
"Nói ra rồi cũng có hết đau không? Nếu đã không hết, phí lời làm gì"
Vân Du lạnh lùng đáp trả. Vẫn là thái độ miễn cưỡng khi nói chuyện với anh.
"Cố chấp ra vẻ!"
Trương Ninh Viễn thẳng thắn. "Cũng không bằng gã chồng tốt của tôi, máu lạnh vô tình, súc sinh cặn bã" Vân Du nói một tràng không kiêng nể. Đôi mắt vẫn không hề nhìn thẳng vào anh. [Miệng lưỡi sắc bén của cô, thật khác với dáng vẻ ngu muội thường ngày
Trương Ninh Viễn nhìn cô, ý thức tự vang ra một câu nói.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trương Ninh Viễn để lại một vài sự dặn dò, rồi mới cẩn thận rời đi. Giây phút anh bước ra khỏi phòng, cô còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
"Giả nhân giả nghĩa. Anh và hắn, đều cùng một loại như nhau"
Còn lại một mình, Vân Du mới ý thức phát ra một câu nói. Ngoài Hàn Thương Sơ ra, cô đối với Dương Đường Thanh chính là căm hận tới tận xương tủy, đối với Trương Ninh Viễn, chính là ghét lây, không ưa dù chỉ một chút.
Tối.
Sau khi Dương Đường Thanh về tới nhà, vừa định tắm rửa, thì nhận được một cuộc gọi đến từ Tiêu Duẫn, thông báo việc khẩn cấp từ công ty. Dương Đường Thanh sau khi nghe xong, lập tức mở laptop, không ăn không uống, trực tiếp mở cuộc họp mạng, triển khai về dự án cấp bách đột ngột diễn ra. Nếu dự án đó được ấn định không sai, thì ba ngày sau, anh sẽ phải đi New York một tuần để tham gia đấu thầu. Đây là một cơ hội phát triển cực kỳ tốt mà Dương Đường Thanh đã ngày đêm dốc toàn sức lực nghiên cứu từ lâu. Với anh, nó chính là một bước đệm thăng tiến để tiến hành giai đoạn mở rộng chi nhánh của ba tập đoàn.
Sau khi xử lý xong công việc, Dương Đường Thanh cuối cùng cũng cho phép bản thân nghĩ ngơi. Tắm rửa xong, anh trong vô thức lại nhấc chân đến phòng có một lần nữa. Nhớ lại những gì lúc chiều Trương Ninh Viễn thuật lại, dĩ nhiên là không bao gồm cả việc cô giả mù giả câm, Dương Đường Thanh cũng có chút tự trách, nhưng cảm giác đó, chỉ thoáng qua rất nhanh, không kịp đọng lại dù chỉ một giây phút nào.
*Cạch*
Anh nhấn mã khóa, mở cửa phòng. Và rồi đôi mắt anh đục lại. Cả căn phòng sáng choang ánh đèn điện, cũng rất gọn gàng tươm tất, nhưng trên giường, chẳng còn thấy cô đâu. Một ý nghĩ mờ mịt hiện ra, Dương Đường Thanh khẩn trương bước vào trong, tìm đủ mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không tìm thấy cô dù chỉ là một chiếc bóng.
"Bà Tống? Bà Tống đâu?"
Dương Đường Thanh lao xuống lầu, trực tiếp quát lớn. Bà Tống chính là quản gia của biệt thự nhà họ Dương, tên đầy đủ là Tống Nghễ, đã làm hầu cận cho Dương thị hơn 30 năm.
Một thân người phụ nữ đã có tuổi lập tức chạy đến, cúi đầu.
"Thiếu gia, cậu tìm tôi"
"Cô ta đâu?"
Dương Đường Thanh ầmĩ quát lớn. Bà Tống trịnh trọng cúi đầu, chậm rãi đáp.
"Ý của thiếu gia là cô chủ sao?"
Dương Đường Thanh quắc đôi mắt đen như sáp nhìn bà Tống, nghiêm nghị lớn tiếng.
"Tôi hỏi bà cô ta đâu? Con đần vô năng ngu dốt đó đâu rồi?".
Bà Tống bất ngờ vì cách xưng hô của anh, trong nhất thời cũng hiểu ra mọi chuyện, bình tĩnh chỉ ra hướng ngoài sân.
"Thiếu gia, chiều nay cậu Hàn Thương Sơ đến, có đặc biệt mang theo một chiếc xe lăn. Để giúp cô chủ giải khuây, nên đã đưa ra ngoài sân đổi gió rồi. Chắc họ đi dạo ở gần đây thôi. Cậu có cần tôi..."
"Không cần! Nhưng nếu lần sau bà còn để cô ta tùy ý ra ngoài, tôi sẽ chặt đứa hai chân cô ta cho chó gặm đấy".
Dương Đường Thanh trực tiếp ngắt lời, không một chút chậm trễ, khó chịu bước ra ngoài khoảng sân lớn. Nhìn ngó dọc ngó xuôi, cuối cùng anh cũng thấy, ở phía xa xa cạnh vườn hoa, Hàn Thượng Sơ đang đẩy chiếc xe lăn đi từ từ, tâm thái đang cười nói rất vui vẻ. Ngồi trên xe là Vân Du, đang yên lặng thưởng thức bầu không khí thoáng đãng ngoài trời. Bất thình lình Hàn Thương Sơ dừng lại, ngắt một cánh hoa, đưa lên mũi Vân Du. Giây phút ấy, Vân Du bật cười. Nụ cười rực rỡ như mùa xuân, lộng lẫy diễm lệ đến nỗi khiến Dương Đường Thanh phải trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Cô chưa từng cười như vậy với anh. Dù chỉ một chút cũng chưa từng.
"Tiện nhân!"
Dương Đường Thanh khẽ gắt. Đôi mày nam tính nhíu chặt lại, sau đó mau chóng giãn ra. Bước chân thong thả tiến lại gần đôi nam nữ đang hết sức hòa hợp vui vẻ đó.
"Vui quá nhỉ?"
Dương Đường Thanh vừa nói, vừa tiến lại gần cô. Nghe giọng của anh, nụ cười rực rỡ như bình minh trên môi cô tắt ngấm. Thay vào đó là một biểu cảm lạnh lẽo không có chút sức sống nào.
"A, Thanh. Thật đúng lúc, mau qua đây xem, hoa cậu trồng đẹp thật đấy"
Hàn Thương Sơ trông thấy mặt mũi Dương Đường Thanh vô cùng khó coi, bèn lên tiếng xua tan bầu không khí ảm đạm.
"Sơ, cậu không có việc gì làm sao? Sao lại phí thời gian cho con đần độn này như thế?"
Dương Đường Thanh nói, ngữ điệu rất rõ ràng chính là muốn chà đạp cô. Cánh hoa trong tay Vân Du, cũng vì câu nói đó mà bị cô cắn răng bóp nát. Hàn Thương Sơ nghe thấy câu nói của Dương Đường Thanh, đuôi mắt hiện ra một ý không vui cực kỳ nghiêm túc. Nhưng ngay sau đó, bèn giãn ra, cười cười nói nói như thể chưa từng nghe thấy gì.
"Thanh, xem cậu nói kia. Đừng căng thẳng vậy chứ. Chẳng qua tôi thấy Du ở trong phòng mãi, sẽ sinh thêm bệnh, không tốt cho việc phục hồi sức khỏe nên mới đưa ra đây dạo một vòng. Cậu đừng trách cô ấy, là do tôi tùy tiện"
Hàn Thương Sơ giải thích,
"Du?"
Dương Đường Thanh lặp lại tên của cô bằng một câu hỏi.
"Sơ, cậu cũng quá thân thiết với loại người này rồi. Lại gần cô ta như vậy, không sợ sẽ bị gương mặt hồ ly trơ trẽn rẻ rúng này dụ dỗ sao? Cô ta bẩn lắm đấy"
Vừa dứt lời, ba cặp mắt, lập tức đen lại.
----------------------------
Bình luận facebook