Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Chương 32 Bạo hành vì đến kỳ.
Ngay thời khắc này, Dương Đường Thanh đang cố gắng thuyết phục chính mình rằng cú đỡ chỉ là sự cố, một sự cố linh tinh xuất phát từ lòng thương hại chứ tuyệt đối không có ý định giúp đỡ hay suy nghĩ âm thầm dịu dàng gì với cô.
"Còn ngồi đực mặt ra đây làm gì? Định khua tay múa chân bảo tôi giúp cô ngủ luôn sao?"
Dương Đường Thanh trong thoáng chốc, nghĩ tới sự việc vừa rồi, có chút gượng gạo bức bối, đột nhiên tức giận gắt lên. Thanh giọng tăng lên đột ngột khiến Vân Du khẽ giật mình, vừa rồi, anh còn mềm mỏng như vậy mà lao tới đỡ lấy cô, chớp mắt một cái, lại như một gã điên bị thiểu năng ngôn ngữ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
*Tôi... Tôi chưa buồn ngủ. Tôi muốn tập đi lại một chút*
Vân Du đưa tay giao tiếp, trong ánh sáng lờ mờ đôi mắt trong veo như ngọc bích lại khẽ khàng thu lấy những sắc thái phẳng lặng, tiềm tàng trên gương mặt anh.
Dương Đường Thanh chau mày khi thấy biểu hiện của cô, nghĩ rằng cô lại đang nhân cơ hội lúc anh mềm mỏng đi một chút mà ra vẻ vờ vịt đáng thương, tức giận đẩy cô ngã xuống giường, trực tiếp cầm hai chân còn bị thương của cô, không chút nhẹ nhàng, quăng thẳng lên gối.
"Đi đi quái gì. Đã vô dụng rồi thì ngồi yên một chỗ an phận đi, bản thân đã vừa cầm vừa mù rồi, có đi được hay không cũng là phế vật thôi. Tôi cưới cô về, chả được gì còn phải tốn thêm một miệng cơm, sung sướng lắm sao? Từ đây đến khi đôi chân rác rưởi đó của cô lành lại, nếu còn để tôi thấy cô bước xuống giường, thì tôi không ngại đập gãy luôn đâu"
Dương Đường Thanh quát tháo, gương mặt hiện rõ sự tức giận nông nổi. Ngay cả chính anh còn không biết tại sao mình lại vô cở phát quạo với cô, mặc dù trước kia, chỉ cần thấy cô là anh đã có lý do châm ngòi cho cơn hóa trong người mình bùng nổ.
Vân Du vừa nghe vừa chết trận, cô nằm xuống, lặng im bất động. Tâm trí hoạt động hết công suất cũng không hiểu được rất cuộc mình là đang sai ở đầu. Đối với những câu mắng nhiếc thậm tệ của Dương Đường Thanh, cô đã quen như cơm bữa, vì vậy thêm chút sỉ vả này, cũng không đáng là bao. Cô căn bản không đặt anh trong mắt, chứ đừng nói là ngó ngàng tới anh hay yêu anh, Vì vậy dẫu anh có nói gì, làm gì, cô cũng chỉ nghe chứ không hề để ý.
Thấy Vân Du im lặng nằm xoay mặt vào trong tường, thân thể nhỏ bé bất động như một chiếc máy đã làm việc quá tải, Dương Đường Thanh khẽ nhíu mày. Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, lửa giận trong người anh cũng dần nguôi ngoai. Anh không nói gì nữa, gương mặt cũng chậm rãi giãn ra, đứng dậy, với tay lấy công tắc phía trên chuẩn bị tắt đèn thì bất thình lình, cô đang nằm yên bỗng bật dậy như một chiếc lò xo hỏng.
"Làm quái gì vậy?"
Dương Đường Thanh gắt gỏng. Hành động nhanh như chớp của cô vừa khiến tâm trạng anh lại thêm một nét không vui.
*Tôi. Tôi muốn đi vệ sinh. *
Vân Du giao tiếp, ánh mắt lóe qua một tia khó chịu. Vừa rồi, vừa định ngủ thật thì bụng cô quặn thắt, cơn đau ùa đến từng chập, thân dưới có thể cảm nhận được từng luồng âm ỉ đang chuẩn bị trào ra. Một cảm giác rất rõ ràng xộc vào tầm não, Vân Du thừa biết bản thân đã đến kì.
*Anh. Anh làm ơn giúp tôi đến cửa nhà vệ sinh có được không? Tôi đang rất gấp...Xin anh đấy!*
Vân Du khua tay loạn xạ. Cô thật muốn tức chết bản thân ngay lúc này. Thật biết lựa chọn thời điểm, lại ngay trước mắt gã chồng vô nhân tính này mà đến kì dâu. Không còn cách nào khác, cô đành phải van xin Dương Đường Thanh giúp đỡ nếu không muốn dùng đôi chân này, mất hẳn 10 phút mà đi đến được phòng vệ sinh ở cuối góc đường.
[Cô ta... hóa ra cũng biết van xin như vậy
Dương Đường Thanh trông thấy ngôn ngữ của cô, ẩn đường màu đen nhẹ giãn ra, lại nhìn thấy sắc thái cứng đờ trên gương mặt cô thì hiểu rằng có lẽ cô đang rất gấp. Không nói một lời, chậm rãi đi đến, miễn cưỡng vừa ôm vừa dìu lấy cô, cẩn thận dìu cô bước từng bước rất chậm vào căn phòng cuối góc tường. Thân người cô, cứ thể đi trước, áp vào trước người anh.
*Anh nhanh chút được không? Tôi rất gấp*
Vân Du mồ hôi nhễ nhại, liên tục nói. Cô lặp lại động tác đó những ba lần. Dương Đường Thanh vì nghĩ cô sẽ đau chân, không vội vã, từ tốn dắt cô đi từng bước một.
"Vội cái gì? Nhịn một chút có chết nối không? Hay lại muốn mình vội vàng rồi té ngã?"
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Dương Đường Thanh liếc mắt nhìn cô, khó chịu phản ứng.
*Anh nhanh chút được không? Nhanh chút... *
Vân Du lại giao tiếp.
"Mẹ kiếp, này thì nhanh"
Hành động lặp lại lần thứ tư của cô khiến anh đùng đùng nổi giận, lập tức thả tay, cho cô ngã phịch xuống sàn nhà. Dương Đường Thanh ghét nhất là bị người khác hối thúc, dù có là bất cứ chuyện quái quỷ gì đi chăng nữa.
Cú buông tay đột ngột khiến Vân Du mất đà té hẳn xuống nền gạch lạnh lẽo, từ đôi chân tê dại lan truyền lên sóng não một cảm giác đau rát bủa vây, sự vận động mạnh khiến thân dưới lại càng thêm ồ ạt. Vân Du kinh hãi, cô cắn răng quên đi hai sự đau đớn đang dày xéo cơ thể ngay lúc này, tức nước vỡ bờ, đã không kiềm lại được nữa. Máu từ thân dưới đã sớm dính ra phần sau của chiếc váy ngủ màu tím cô đang mặc trên người, dính cả lên chiếc quần ngủ màu xám của anh do khi nãy cô đi trước đã vô tình cọ sát.
"Mẹ kiếp... Cái quái gì thế này."
Dương Đường Thanh sau khi vô tình nhìn xuống, trông thấy một mảng màu đỏ thẫm dính lên quần của mình thì nổi cơn thịnh nộ, gương mặt đanh lại, xám xịt tối đen. Vốn là người ưa sạch sẽ, nay lại rơi vào tình huống như thể khiến Dương Đường Thanh, bùng bùng cơn giận. Gương mặt tuấn mỹ hiện rõ sự tàn ác dưới một bầu trời cuồng nộ chết chóc.
"Cô...Cô đến tháng sao? Chết tiệt, con đàn bà ti tiện chó má này. Cô muốn chết sao?"
Dương Đường Thanh tức giận gắt ầm lên, từng đường nét trên gương mặt đều siết chặt lại, như muốn toàn thể nuốt chửng cô gái đáng thương đang ngồi phía trước, trong cơn thịnh nộ, lý trí hoàn toàn bị áp đảo, anh với lấy cây lau nhà bằng nhôm cứng gần đó, quất tới tấp vào người cô. Những vết đánh bầm tím nằm ngược xuôi trên thân thể, khiến Vân Du chỉ có thể gục xuống sàn nhà, gương mặt mỹ miều nhăn nhó vì bị hành hung,co tròn ôm lấy cơ thể mà chịu đựng, nỗi đau trong chốc lát lại được nhân ba, đau đớn đến mức chỉ ước bản thân được chết đi sống lại. Đánh xong một trận nhừ tử, Dương Đường Thanh vẫn chưa hết điên tiết, nhìn lại vết bẩn ô uế trên người mình, lao tới nắm lấy tóc cô, giật đầu đập xuống sàn nhà ba cái.
"Sao cô không chết đi chứ hả? Đồ bẩn thỉu gớm ghiếc"
Dương Đường Thanh quát tháo ầm ĩ. Anh chính là đang công khai hành hung chính người vợ của mình.
Sau khi thấy trán cô bầm tím tóe máu, Dương Đường Thanh lập tức vứt tay ra khỏi người cô, lao hối hả vào trong nhà vệ sinh, dùng nước rửa đi thứ ô uế đỏ thẫm đang bám trên thân thể. Điên cuồng chùi rửa, Dương Đường Thanh không quên vặn chế độ nước ấm nóng, đổ đầy vào một thùng. Sau đó mang theo tâm thái thịnh nộ bước ra ngoài, tạt thẳng thùng nước còn đang ấm đó lên thẳng người cô.
"Rửa sạch đi, đồ nhơ nhuốc tanh tưởi. Lần sau phải nhớ cho kĩ, thứ người không sạch sẽ còn muốn để người khác biệt như cô, cút xa tôi ra một chút"
Dương Đường Thanh để lại một câu, sau đó không một cái ngoái đầu nhìn lại, trực tiếp rời khỏi phòng. Để mặc Vân Du nằm đó, rũ rượi, héo tàn, ướt đẫm, thảm thương như một cái xác khô đã bị lũ muỗi đầm lấy rút cạn máu.
Sau khi Dương Đường Thanh rời khỏi, Vân Du không nói một lời, cắn răng chịu đựng những vết thương cả mới lẫn cũ đang chất chồng trên thân thể, trong ánh sáng ảm đạm, tấm thân be bét cả máu lẫn nước, mò mẫm lê lết vào nhà vệ sinh, tự mình rửa ráy sạch sẽ lại tất cả. Không còn ai nữa, chỉ cần chưa chết, chưa què cả hai tay, thì cô phải tự mình vệ sinh lại bản thân một lần nữa nếu không muốn bản thân thành cái xác khô khốc, không ra người ngợm, mặc kệ nằm đó cho ruồi muỗi bâu vào. Cố gắng thay xong được bộ đồ ngủ khác, Vân Du lại lần nữa, mò mẫm, lết đi, men theo thành sofa mà bò lên giường, đôi chân theo sau, có như không có, còn nguyên cũng như đã gãy.
Cô bò lên tới giường thì ngả người nằm xuống, cả thân bầm tím toàn là vết thương từ chân lên tới đỉnh đầu. Nhưng cô tuyệt không khóc. Khi ấy càng không van xin Dương Đường Thanh dừng lại, bởi vì cô biết, bản năng ác quỷ đó đã ăn sâu vào máu của anh, như một chiếc định sét, ngày ngày nuôi bệnh, gặm nhấm tâm trí con người. Cô nằm yên, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn lên trần nhà, toàn thân lan truyền từng cơn đau tê dại xé ruột xé gan, tiều tụy đến nỗi đã không còn ra một chút hình người nào nữa.
"Đến kì...cũng là một cái tội sao?"
Trong vô thức, cô lẩm bẩm. Những trận đòn thừa sống thiếu chết khi nãy cứ bám lấy tâm trí cô, dai dẳng đau nhói từng hồi như một con đĩa đói, cô không thể nghiêng người, càng không thể vận động mạnh, vì chỉ cần động một chút, cơn đau sẽ giết chết giới hạn chịu đựng của cô. Vân Du nằm yên lặng dưới bóng đêm, khẽ nặn ra một nụ cười trắng bệch nhạt thếch, cô biết rằng Dương Đường Thanh có hàng trăm hàng ngàn những lý do bạo hành cô, nhưng thật không thể tin, tới cuối cùng, anh lại ra tay tàn khốc như vậy với cô chỉ vì cô lỡ làm quần của anh dính máu.
"Trái tim đã là ác quỷ, thì làm sao có thể có nhân tính như một con người. Sai lầm ngu ngốc của mình, chính là đã cầu xin sự giúp đỡ của hắn ta".
Vân Du thì thào cho đủ chính bản thân cô nghe. Cơn đau từ vùng bụng trong bất giác lại lan truyền từng đợt như sóng trào, căng thẳng dữ dội. Cái lạnh của sự thay đổi nhiệt độ đến từ xô nước khi nãy, đã làm thân người cô nóng ran. Thân thể tím tái quỷ dị, bầm dập đến hãi hùng. Cô mang theo những uất hận đè nén trong lòng, không rơi một giọt nước mắt, trong đêm tối, chìm vào giấc ngủ. Ngay cả trong giấc mộng, cũng chưa hề buông lỏng hay có cái suy nghĩ sẽ tha thứ cho gã chồng suy đồi nhân cách của cô.
----------------------------
Ngay thời khắc này, Dương Đường Thanh đang cố gắng thuyết phục chính mình rằng cú đỡ chỉ là sự cố, một sự cố linh tinh xuất phát từ lòng thương hại chứ tuyệt đối không có ý định giúp đỡ hay suy nghĩ âm thầm dịu dàng gì với cô.
"Còn ngồi đực mặt ra đây làm gì? Định khua tay múa chân bảo tôi giúp cô ngủ luôn sao?"
Dương Đường Thanh trong thoáng chốc, nghĩ tới sự việc vừa rồi, có chút gượng gạo bức bối, đột nhiên tức giận gắt lên. Thanh giọng tăng lên đột ngột khiến Vân Du khẽ giật mình, vừa rồi, anh còn mềm mỏng như vậy mà lao tới đỡ lấy cô, chớp mắt một cái, lại như một gã điên bị thiểu năng ngôn ngữ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
*Tôi... Tôi chưa buồn ngủ. Tôi muốn tập đi lại một chút*
Vân Du đưa tay giao tiếp, trong ánh sáng lờ mờ đôi mắt trong veo như ngọc bích lại khẽ khàng thu lấy những sắc thái phẳng lặng, tiềm tàng trên gương mặt anh.
Dương Đường Thanh chau mày khi thấy biểu hiện của cô, nghĩ rằng cô lại đang nhân cơ hội lúc anh mềm mỏng đi một chút mà ra vẻ vờ vịt đáng thương, tức giận đẩy cô ngã xuống giường, trực tiếp cầm hai chân còn bị thương của cô, không chút nhẹ nhàng, quăng thẳng lên gối.
"Đi đi quái gì. Đã vô dụng rồi thì ngồi yên một chỗ an phận đi, bản thân đã vừa cầm vừa mù rồi, có đi được hay không cũng là phế vật thôi. Tôi cưới cô về, chả được gì còn phải tốn thêm một miệng cơm, sung sướng lắm sao? Từ đây đến khi đôi chân rác rưởi đó của cô lành lại, nếu còn để tôi thấy cô bước xuống giường, thì tôi không ngại đập gãy luôn đâu"
Dương Đường Thanh quát tháo, gương mặt hiện rõ sự tức giận nông nổi. Ngay cả chính anh còn không biết tại sao mình lại vô cở phát quạo với cô, mặc dù trước kia, chỉ cần thấy cô là anh đã có lý do châm ngòi cho cơn hóa trong người mình bùng nổ.
Vân Du vừa nghe vừa chết trận, cô nằm xuống, lặng im bất động. Tâm trí hoạt động hết công suất cũng không hiểu được rất cuộc mình là đang sai ở đầu. Đối với những câu mắng nhiếc thậm tệ của Dương Đường Thanh, cô đã quen như cơm bữa, vì vậy thêm chút sỉ vả này, cũng không đáng là bao. Cô căn bản không đặt anh trong mắt, chứ đừng nói là ngó ngàng tới anh hay yêu anh, Vì vậy dẫu anh có nói gì, làm gì, cô cũng chỉ nghe chứ không hề để ý.
Thấy Vân Du im lặng nằm xoay mặt vào trong tường, thân thể nhỏ bé bất động như một chiếc máy đã làm việc quá tải, Dương Đường Thanh khẽ nhíu mày. Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, lửa giận trong người anh cũng dần nguôi ngoai. Anh không nói gì nữa, gương mặt cũng chậm rãi giãn ra, đứng dậy, với tay lấy công tắc phía trên chuẩn bị tắt đèn thì bất thình lình, cô đang nằm yên bỗng bật dậy như một chiếc lò xo hỏng.
"Làm quái gì vậy?"
Dương Đường Thanh gắt gỏng. Hành động nhanh như chớp của cô vừa khiến tâm trạng anh lại thêm một nét không vui.
*Tôi. Tôi muốn đi vệ sinh. *
Vân Du giao tiếp, ánh mắt lóe qua một tia khó chịu. Vừa rồi, vừa định ngủ thật thì bụng cô quặn thắt, cơn đau ùa đến từng chập, thân dưới có thể cảm nhận được từng luồng âm ỉ đang chuẩn bị trào ra. Một cảm giác rất rõ ràng xộc vào tầm não, Vân Du thừa biết bản thân đã đến kì.
*Anh. Anh làm ơn giúp tôi đến cửa nhà vệ sinh có được không? Tôi đang rất gấp...Xin anh đấy!*
Vân Du khua tay loạn xạ. Cô thật muốn tức chết bản thân ngay lúc này. Thật biết lựa chọn thời điểm, lại ngay trước mắt gã chồng vô nhân tính này mà đến kì dâu. Không còn cách nào khác, cô đành phải van xin Dương Đường Thanh giúp đỡ nếu không muốn dùng đôi chân này, mất hẳn 10 phút mà đi đến được phòng vệ sinh ở cuối góc đường.
[Cô ta... hóa ra cũng biết van xin như vậy
Dương Đường Thanh trông thấy ngôn ngữ của cô, ẩn đường màu đen nhẹ giãn ra, lại nhìn thấy sắc thái cứng đờ trên gương mặt cô thì hiểu rằng có lẽ cô đang rất gấp. Không nói một lời, chậm rãi đi đến, miễn cưỡng vừa ôm vừa dìu lấy cô, cẩn thận dìu cô bước từng bước rất chậm vào căn phòng cuối góc tường. Thân người cô, cứ thể đi trước, áp vào trước người anh.
*Anh nhanh chút được không? Tôi rất gấp*
Vân Du mồ hôi nhễ nhại, liên tục nói. Cô lặp lại động tác đó những ba lần. Dương Đường Thanh vì nghĩ cô sẽ đau chân, không vội vã, từ tốn dắt cô đi từng bước một.
"Vội cái gì? Nhịn một chút có chết nối không? Hay lại muốn mình vội vàng rồi té ngã?"
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Dương Đường Thanh liếc mắt nhìn cô, khó chịu phản ứng.
*Anh nhanh chút được không? Nhanh chút... *
Vân Du lại giao tiếp.
"Mẹ kiếp, này thì nhanh"
Hành động lặp lại lần thứ tư của cô khiến anh đùng đùng nổi giận, lập tức thả tay, cho cô ngã phịch xuống sàn nhà. Dương Đường Thanh ghét nhất là bị người khác hối thúc, dù có là bất cứ chuyện quái quỷ gì đi chăng nữa.
Cú buông tay đột ngột khiến Vân Du mất đà té hẳn xuống nền gạch lạnh lẽo, từ đôi chân tê dại lan truyền lên sóng não một cảm giác đau rát bủa vây, sự vận động mạnh khiến thân dưới lại càng thêm ồ ạt. Vân Du kinh hãi, cô cắn răng quên đi hai sự đau đớn đang dày xéo cơ thể ngay lúc này, tức nước vỡ bờ, đã không kiềm lại được nữa. Máu từ thân dưới đã sớm dính ra phần sau của chiếc váy ngủ màu tím cô đang mặc trên người, dính cả lên chiếc quần ngủ màu xám của anh do khi nãy cô đi trước đã vô tình cọ sát.
"Mẹ kiếp... Cái quái gì thế này."
Dương Đường Thanh sau khi vô tình nhìn xuống, trông thấy một mảng màu đỏ thẫm dính lên quần của mình thì nổi cơn thịnh nộ, gương mặt đanh lại, xám xịt tối đen. Vốn là người ưa sạch sẽ, nay lại rơi vào tình huống như thể khiến Dương Đường Thanh, bùng bùng cơn giận. Gương mặt tuấn mỹ hiện rõ sự tàn ác dưới một bầu trời cuồng nộ chết chóc.
"Cô...Cô đến tháng sao? Chết tiệt, con đàn bà ti tiện chó má này. Cô muốn chết sao?"
Dương Đường Thanh tức giận gắt ầm lên, từng đường nét trên gương mặt đều siết chặt lại, như muốn toàn thể nuốt chửng cô gái đáng thương đang ngồi phía trước, trong cơn thịnh nộ, lý trí hoàn toàn bị áp đảo, anh với lấy cây lau nhà bằng nhôm cứng gần đó, quất tới tấp vào người cô. Những vết đánh bầm tím nằm ngược xuôi trên thân thể, khiến Vân Du chỉ có thể gục xuống sàn nhà, gương mặt mỹ miều nhăn nhó vì bị hành hung,co tròn ôm lấy cơ thể mà chịu đựng, nỗi đau trong chốc lát lại được nhân ba, đau đớn đến mức chỉ ước bản thân được chết đi sống lại. Đánh xong một trận nhừ tử, Dương Đường Thanh vẫn chưa hết điên tiết, nhìn lại vết bẩn ô uế trên người mình, lao tới nắm lấy tóc cô, giật đầu đập xuống sàn nhà ba cái.
"Sao cô không chết đi chứ hả? Đồ bẩn thỉu gớm ghiếc"
Dương Đường Thanh quát tháo ầm ĩ. Anh chính là đang công khai hành hung chính người vợ của mình.
Sau khi thấy trán cô bầm tím tóe máu, Dương Đường Thanh lập tức vứt tay ra khỏi người cô, lao hối hả vào trong nhà vệ sinh, dùng nước rửa đi thứ ô uế đỏ thẫm đang bám trên thân thể. Điên cuồng chùi rửa, Dương Đường Thanh không quên vặn chế độ nước ấm nóng, đổ đầy vào một thùng. Sau đó mang theo tâm thái thịnh nộ bước ra ngoài, tạt thẳng thùng nước còn đang ấm đó lên thẳng người cô.
"Rửa sạch đi, đồ nhơ nhuốc tanh tưởi. Lần sau phải nhớ cho kĩ, thứ người không sạch sẽ còn muốn để người khác biệt như cô, cút xa tôi ra một chút"
Dương Đường Thanh để lại một câu, sau đó không một cái ngoái đầu nhìn lại, trực tiếp rời khỏi phòng. Để mặc Vân Du nằm đó, rũ rượi, héo tàn, ướt đẫm, thảm thương như một cái xác khô đã bị lũ muỗi đầm lấy rút cạn máu.
Sau khi Dương Đường Thanh rời khỏi, Vân Du không nói một lời, cắn răng chịu đựng những vết thương cả mới lẫn cũ đang chất chồng trên thân thể, trong ánh sáng ảm đạm, tấm thân be bét cả máu lẫn nước, mò mẫm lê lết vào nhà vệ sinh, tự mình rửa ráy sạch sẽ lại tất cả. Không còn ai nữa, chỉ cần chưa chết, chưa què cả hai tay, thì cô phải tự mình vệ sinh lại bản thân một lần nữa nếu không muốn bản thân thành cái xác khô khốc, không ra người ngợm, mặc kệ nằm đó cho ruồi muỗi bâu vào. Cố gắng thay xong được bộ đồ ngủ khác, Vân Du lại lần nữa, mò mẫm, lết đi, men theo thành sofa mà bò lên giường, đôi chân theo sau, có như không có, còn nguyên cũng như đã gãy.
Cô bò lên tới giường thì ngả người nằm xuống, cả thân bầm tím toàn là vết thương từ chân lên tới đỉnh đầu. Nhưng cô tuyệt không khóc. Khi ấy càng không van xin Dương Đường Thanh dừng lại, bởi vì cô biết, bản năng ác quỷ đó đã ăn sâu vào máu của anh, như một chiếc định sét, ngày ngày nuôi bệnh, gặm nhấm tâm trí con người. Cô nằm yên, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn lên trần nhà, toàn thân lan truyền từng cơn đau tê dại xé ruột xé gan, tiều tụy đến nỗi đã không còn ra một chút hình người nào nữa.
"Đến kì...cũng là một cái tội sao?"
Trong vô thức, cô lẩm bẩm. Những trận đòn thừa sống thiếu chết khi nãy cứ bám lấy tâm trí cô, dai dẳng đau nhói từng hồi như một con đĩa đói, cô không thể nghiêng người, càng không thể vận động mạnh, vì chỉ cần động một chút, cơn đau sẽ giết chết giới hạn chịu đựng của cô. Vân Du nằm yên lặng dưới bóng đêm, khẽ nặn ra một nụ cười trắng bệch nhạt thếch, cô biết rằng Dương Đường Thanh có hàng trăm hàng ngàn những lý do bạo hành cô, nhưng thật không thể tin, tới cuối cùng, anh lại ra tay tàn khốc như vậy với cô chỉ vì cô lỡ làm quần của anh dính máu.
"Trái tim đã là ác quỷ, thì làm sao có thể có nhân tính như một con người. Sai lầm ngu ngốc của mình, chính là đã cầu xin sự giúp đỡ của hắn ta".
Vân Du thì thào cho đủ chính bản thân cô nghe. Cơn đau từ vùng bụng trong bất giác lại lan truyền từng đợt như sóng trào, căng thẳng dữ dội. Cái lạnh của sự thay đổi nhiệt độ đến từ xô nước khi nãy, đã làm thân người cô nóng ran. Thân thể tím tái quỷ dị, bầm dập đến hãi hùng. Cô mang theo những uất hận đè nén trong lòng, không rơi một giọt nước mắt, trong đêm tối, chìm vào giấc ngủ. Ngay cả trong giấc mộng, cũng chưa hề buông lỏng hay có cái suy nghĩ sẽ tha thứ cho gã chồng suy đồi nhân cách của cô.
----------------------------
Bình luận facebook