Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
【 mười sáu 】 mưa gió sắp đến 【 khi bệnh kiều bắt đầu 】
Edit:SaladRau
Khi Lê Sân tỉnh lại , cũng không xuất hiện ở nơi xa lạ , sự thật chứng minh, nàng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng giật mình , cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, toàn thân mệt mỏi suy yếu, trong cổ họng như còn sót lại vị tanh ngọt.
Lê Sân liếm đôi môi khô nứt , chưa phát ra âm thanh nào đã bị một vật thể mềm mại đè lên , sau đó một dòng nước ngọt thanh liền chảy từ bên ngoài môi vào trong yết hầu nàng.
Nàng nuốt xuống , vật mềm kia tựa hồ cũng thập phần phối hợp, cách một khoảng thời gian sẽ cho nàng uống nước. Thẳng đến khi nàng hoàn toàn hết khát, vật mềm kia giống như có thần giao cách cảm với nàng dừng lại.
Nhưng mà, chỉ một cái chớp mắt , vật mềm kia liền lập tức bắt đầu tiến công khoang miệng nàng , câu lấy lưỡi nàng dây dưa. Chờ đến khi nàng nhận ra đó là môi , chủ nhân của đôi môi đã thở hổn hển rời đi.
Lê Sân mở mí mắt nặng nhọc ra , muốn thấy rõ cảnh tượng mông lung trước mắt. Ai ngờ, trước mắt nàng liền xuất hiện hình bóng vô cùng quen thuộc kia.
Tuân Kị ngồi trên mép giường của nàng , mi như mực hơi nhếch lên nói:
"Tỉnh?"
Thần thái ôn nhu xưa nay chưa từng có.
Lê Sân không lên tiếng, ngồi dậy. Tuân Kị thấy vậy, liền ôm chầm nàng vào trong lòng ngực của mình tìm cho nàng một tư thế dễ chịu, để nàng có thể dựa vào.
Lê Sân không giãy giụa, thuận theo dựa vào hắn:
"Ta làm sao vậy?"
Tiếng nói của nàng khàn khàn cơ hồ giọng của mình cũng không nhận ra. Tuân Kị cũng bởi vì vậy mà nhíu chặt ấn đường, khi Lê Sân nhìn về phía hắn chỉ thấy hàng mi dài nồng đậm của hắn buông xuống, thần thái chưa tan:
"Nàng bị trúng độc."
Hắn nói rồi ngước mắt nhìn nàng, duỗi tay vén sợi tóc bên tai của nàng lên, Lê Sân đột nhiên có một loại ảo giác không thể nhìn thấu hắn , hiện tại Tuân Kị giống như vùi lấp hết tất cả cảm xúc vào trong lòng.
Nhưng trước mắt nàng sao còn không thể bại lộ cho nên nàng nghiêng đầu, dùng biểu tình nghi vấn nhìn về phía Tuân Kị.
Tuân Kị cười nhợt nhạt , trong mắt như xẹt qua cái gì, lại tựa như chưa từng có cái gì. Lê Sân nhất thời nhìn không rõ , lần thứ hai nàng cố gắng tìm tòi , Tuân Kị lại che dấu nó thực tốt.
Nhưng biểu tình nhìn nàng lại như một loại trạng thái quỷ dị vậy , Lê Sân mẫn cảm ngửi được hắn không giống bình thường, thời điểm nàng mở miệng định nói cái gì đó, Tuân Kị lại duỗi tay bưng kín miệng nàng.
"Vì sao?"
Hắn trầm giọng hỏi.
Lê Sân ngẩng đầu, tỏ vẻ mình không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy nàng chỉ đáp lại Tuân Kị bằng một tiếng cười khẽ.
Mang theo ý trào phúng đối tượng kia , cũng như là đang nói chính hắn.
"Vì sao nàng phải uống chén canh độc kia , nàng hẳn là đã biết ai đưa thứ này cho nàng."
Lê Sân sợ hãi cả kinh, nhìn hai mắt Tuân Kị , nhất thời á khẩu không trả lời được. Điều nàng không dự đoán được chính là hắn biết hết thảy, cái này làm cho nàng không biết nên làm sao.
Tuân Kị yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài:
"Thôi."
Hắn nói liền đặt Lê Sân nằm lại trên giường, kéo chăn gấm qua cho nàng thật tốt, nhẹ nhàng nói:
"Ta còn có chút chuyện muốn xử lý, nàng trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong , hắn cười nhợt nhạt rồi hôn một cái ở trên trán của Lê Sân .
Từ đáy lòng Lê Sân cảm thấy quái dị, nhìn bóng dáng Tuân Kị rời tẩm cung , nàng nhấp môi, cảm thấy hơi thở mình ngửi được không giống bình thường.
Như kiểu mưa gió sắp đến.
=====
Edit:SaladRau
Khi Lê Sân tỉnh lại , cũng không xuất hiện ở nơi xa lạ , sự thật chứng minh, nàng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng giật mình , cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, toàn thân mệt mỏi suy yếu, trong cổ họng như còn sót lại vị tanh ngọt.
Lê Sân liếm đôi môi khô nứt , chưa phát ra âm thanh nào đã bị một vật thể mềm mại đè lên , sau đó một dòng nước ngọt thanh liền chảy từ bên ngoài môi vào trong yết hầu nàng.
Nàng nuốt xuống , vật mềm kia tựa hồ cũng thập phần phối hợp, cách một khoảng thời gian sẽ cho nàng uống nước. Thẳng đến khi nàng hoàn toàn hết khát, vật mềm kia giống như có thần giao cách cảm với nàng dừng lại.
Nhưng mà, chỉ một cái chớp mắt , vật mềm kia liền lập tức bắt đầu tiến công khoang miệng nàng , câu lấy lưỡi nàng dây dưa. Chờ đến khi nàng nhận ra đó là môi , chủ nhân của đôi môi đã thở hổn hển rời đi.
Lê Sân mở mí mắt nặng nhọc ra , muốn thấy rõ cảnh tượng mông lung trước mắt. Ai ngờ, trước mắt nàng liền xuất hiện hình bóng vô cùng quen thuộc kia.
Tuân Kị ngồi trên mép giường của nàng , mi như mực hơi nhếch lên nói:
"Tỉnh?"
Thần thái ôn nhu xưa nay chưa từng có.
Lê Sân không lên tiếng, ngồi dậy. Tuân Kị thấy vậy, liền ôm chầm nàng vào trong lòng ngực của mình tìm cho nàng một tư thế dễ chịu, để nàng có thể dựa vào.
Lê Sân không giãy giụa, thuận theo dựa vào hắn:
"Ta làm sao vậy?"
Tiếng nói của nàng khàn khàn cơ hồ giọng của mình cũng không nhận ra. Tuân Kị cũng bởi vì vậy mà nhíu chặt ấn đường, khi Lê Sân nhìn về phía hắn chỉ thấy hàng mi dài nồng đậm của hắn buông xuống, thần thái chưa tan:
"Nàng bị trúng độc."
Hắn nói rồi ngước mắt nhìn nàng, duỗi tay vén sợi tóc bên tai của nàng lên, Lê Sân đột nhiên có một loại ảo giác không thể nhìn thấu hắn , hiện tại Tuân Kị giống như vùi lấp hết tất cả cảm xúc vào trong lòng.
Nhưng trước mắt nàng sao còn không thể bại lộ cho nên nàng nghiêng đầu, dùng biểu tình nghi vấn nhìn về phía Tuân Kị.
Tuân Kị cười nhợt nhạt , trong mắt như xẹt qua cái gì, lại tựa như chưa từng có cái gì. Lê Sân nhất thời nhìn không rõ , lần thứ hai nàng cố gắng tìm tòi , Tuân Kị lại che dấu nó thực tốt.
Nhưng biểu tình nhìn nàng lại như một loại trạng thái quỷ dị vậy , Lê Sân mẫn cảm ngửi được hắn không giống bình thường, thời điểm nàng mở miệng định nói cái gì đó, Tuân Kị lại duỗi tay bưng kín miệng nàng.
"Vì sao?"
Hắn trầm giọng hỏi.
Lê Sân ngẩng đầu, tỏ vẻ mình không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy nàng chỉ đáp lại Tuân Kị bằng một tiếng cười khẽ.
Mang theo ý trào phúng đối tượng kia , cũng như là đang nói chính hắn.
"Vì sao nàng phải uống chén canh độc kia , nàng hẳn là đã biết ai đưa thứ này cho nàng."
Lê Sân sợ hãi cả kinh, nhìn hai mắt Tuân Kị , nhất thời á khẩu không trả lời được. Điều nàng không dự đoán được chính là hắn biết hết thảy, cái này làm cho nàng không biết nên làm sao.
Tuân Kị yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài:
"Thôi."
Hắn nói liền đặt Lê Sân nằm lại trên giường, kéo chăn gấm qua cho nàng thật tốt, nhẹ nhàng nói:
"Ta còn có chút chuyện muốn xử lý, nàng trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong , hắn cười nhợt nhạt rồi hôn một cái ở trên trán của Lê Sân .
Từ đáy lòng Lê Sân cảm thấy quái dị, nhìn bóng dáng Tuân Kị rời tẩm cung , nàng nhấp môi, cảm thấy hơi thở mình ngửi được không giống bình thường.
Như kiểu mưa gió sắp đến.
=====
Bình luận facebook