Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
【 mười tám 】 Mất mà tìm lại được ( bệnh kiều h )
Thời điểm Lê Sân tỉnh lại lần này , âm thầm phỉ nhổ hệ thống một nghìn lần.
Cái gì cũng đều không có giải thích rõ ràng , nàng tỏ vẻ mình thật sự mê mang, cảnh tượng lần thứ hai này là đồ bỏ đi. Nàng đến tột cùng là đã rời đi rồi hay vẫn là chưa rời đi?
Nàng sờ bố trí bốn phía , dưới thân là thảm lông mềm mại , sờ lên mang theo một chút lạnh lẽo. Không chỉ có như thế, nàng còn cảm thấy được một trận khí lạnh từ bốn phương tám hướng truyền đến, đâm vào cốt tủy của nàng .
Hiện tại nàng như cũ có thể chịu đựng được, vì không muốn làm rút dây động rừng, nàng thật cẩn thận sờ chung quanh, kinh dị phát hiện chính mình đang ở một chỗ chỉ chứa một người mà hình dạng này , hình như là -- quan tài!
Lê Sân yên lặng kinh ngạc, nàng liền cho rằng mình lần này xuyên thành một con quỷ hút máu , bên ngoài tựa hồ có tiếng người nói chuyện truyền đến .
"Trọng Uyên, đủ rồi, nàng đã chết!"
Đây là một giọng nam trầm thấp giống giọng nhi tử tiện nghi , đây cũng chính là con rối hoàng đế mà nguyên thân nâng đỡ.
Vừa nghe thấy Trọng Uyên, Lê Sân liền biết mình không có xuyên qua thế giới khác, là trực tiếp nhảy vọt qua đoạn nàng chết, tiến vào cảnh tượng kia lần thứ hai.
Tuân Kị nhẹ nhàng cười, tiếng nói ôn nhu như có thể say lòng người , Lê Sân nghe thấy lông tơ toàn thân đều dựng ngược lên. Tuy nói rất dễ nghe nhưng thật sự là có chút quỷ dị.
Ngay sau đó, nàng liền nghe thấy âm thanh vuốt ve , thế giới đen tối bỗng nhiên sáng ngời, dọa cho nàng theo bản năng nhắm lại hai mắt.
Tuân Kị cách một tầng lá chắn lời nói có chút buồn, làm cho Lê Sân bừng tỉnh phát hiện quan tài của mình thế nhưng là trong suốt.
"Nàng không chết."
Tuân Kị mang theo ý cười, một tay sờ trên quan tài , giống như vuốt ve hai má nàng. Lê Sân thoáng có chút lĩnh ngộ, quan tài này ướp lạnh , biểu hiện bệnh trạng của Tuân Kị , trong lòng cũng liền có kết quả rồi .
Nàng vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là hoan hảo vài lần, hắn có lẽ có chút thích nàng nên khi nàng chết quá thương tâm. Nhưng chưa từng nghĩ tới phản ứng của hắn sẽ kịch liệt như thế này.
Mắt thấy Tuân Kị đem quan tài mở ra, khẽ hôn lên đôi môi có chút trắng bệch của Lê Sân, hoàng đế kia làm như hận sắt không thành thép vung ống tay áo, giận dỗi mà đi.
Vốn tưởng rằng Lê Sân chết có thể làm cho mình thoát khỏi gông cùm xiềng xích, không cần ngồi ở vị trí hữu danh vô thực đó nữa. Lại không nghĩ đến yêu cơ Lê Sân này đã chết còn làm người không được an bình, làm cho Trọng Uyên thành bộ dáng người không ra người ma không ra ma.
Quả thật là họa thủy!
Không nói đến hắn có bao nhiêu phẫn nộ, Lê Sân bị Tuân Kị ôm ra tới giờ phút này tâm tình thật ra có một chút kỳ diệu, nàng nhắm chặt hai tròng mắt, tròng mắt hơi hơi lăn lộn. Có lẽ là Tuân Kị cho rằng nàng đã chết, cũng không có chú ý.
Dâng hương, tắm gội, thân thể của nàng được cẩn thận chà lau. Đều là Tuân Kị tự tay làm lấy, tuy Lê Sân có mục đích câu dẫn Tuân Kị, giờ phút này cũng bởi vì hành vi như vậy của hắn chóp mũi chua xót.
Nói thật, chuyện hiện tại nàng muốn làm nhất, chính là tỉnh lại ở cùng hắn đến trọn đời.
Đầu ngón tay thon dài chà lau thỉnh thoảng xẹt qua da thịt nàng, khi Tuân Kị đi một đường vào dưới thân nàng , nàng nhịn không được đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.
Hoa huyệt khô khốc bị hắn vô tình đụng vào dần dần ướt át, lần này tình triều đến nhanh làm nàng trở tay không kịp. Mật dịch sền sệt xuyên thấu qua trai thịt, một sợi một sợi từ chỗ sâu trong đường đi bắt đầu khởi động chảy ra.
Ngay từ đầu Tuân Kị chỉ cho là nước tắm, sau lại lại phát hiện càng lau càng nhiều, hương vị động tình quanh quẩn quen thuộc. Ánh mắt hắn hơi sâu, tính thử vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào hoa huyệt ướt dính .
Người Lê Sân khống chế không được run run lên, trong dũng đạo nhục bích quen thuộc xô đẩy truyền đến đầu ngón tay Tuân Kị , ngón tay hắn trừu động vài cái , rút ra thế nhưng lại mang ra sợi chỉ bạc dính dâm mĩ liền ở trên ngón tay hắn .
Nhiệt độ cơ thể Lê Sân tựa như bắt đầu chậm rãi tăng trở lại.
=====
Thời điểm Lê Sân tỉnh lại lần này , âm thầm phỉ nhổ hệ thống một nghìn lần.
Cái gì cũng đều không có giải thích rõ ràng , nàng tỏ vẻ mình thật sự mê mang, cảnh tượng lần thứ hai này là đồ bỏ đi. Nàng đến tột cùng là đã rời đi rồi hay vẫn là chưa rời đi?
Nàng sờ bố trí bốn phía , dưới thân là thảm lông mềm mại , sờ lên mang theo một chút lạnh lẽo. Không chỉ có như thế, nàng còn cảm thấy được một trận khí lạnh từ bốn phương tám hướng truyền đến, đâm vào cốt tủy của nàng .
Hiện tại nàng như cũ có thể chịu đựng được, vì không muốn làm rút dây động rừng, nàng thật cẩn thận sờ chung quanh, kinh dị phát hiện chính mình đang ở một chỗ chỉ chứa một người mà hình dạng này , hình như là -- quan tài!
Lê Sân yên lặng kinh ngạc, nàng liền cho rằng mình lần này xuyên thành một con quỷ hút máu , bên ngoài tựa hồ có tiếng người nói chuyện truyền đến .
"Trọng Uyên, đủ rồi, nàng đã chết!"
Đây là một giọng nam trầm thấp giống giọng nhi tử tiện nghi , đây cũng chính là con rối hoàng đế mà nguyên thân nâng đỡ.
Vừa nghe thấy Trọng Uyên, Lê Sân liền biết mình không có xuyên qua thế giới khác, là trực tiếp nhảy vọt qua đoạn nàng chết, tiến vào cảnh tượng kia lần thứ hai.
Tuân Kị nhẹ nhàng cười, tiếng nói ôn nhu như có thể say lòng người , Lê Sân nghe thấy lông tơ toàn thân đều dựng ngược lên. Tuy nói rất dễ nghe nhưng thật sự là có chút quỷ dị.
Ngay sau đó, nàng liền nghe thấy âm thanh vuốt ve , thế giới đen tối bỗng nhiên sáng ngời, dọa cho nàng theo bản năng nhắm lại hai mắt.
Tuân Kị cách một tầng lá chắn lời nói có chút buồn, làm cho Lê Sân bừng tỉnh phát hiện quan tài của mình thế nhưng là trong suốt.
"Nàng không chết."
Tuân Kị mang theo ý cười, một tay sờ trên quan tài , giống như vuốt ve hai má nàng. Lê Sân thoáng có chút lĩnh ngộ, quan tài này ướp lạnh , biểu hiện bệnh trạng của Tuân Kị , trong lòng cũng liền có kết quả rồi .
Nàng vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là hoan hảo vài lần, hắn có lẽ có chút thích nàng nên khi nàng chết quá thương tâm. Nhưng chưa từng nghĩ tới phản ứng của hắn sẽ kịch liệt như thế này.
Mắt thấy Tuân Kị đem quan tài mở ra, khẽ hôn lên đôi môi có chút trắng bệch của Lê Sân, hoàng đế kia làm như hận sắt không thành thép vung ống tay áo, giận dỗi mà đi.
Vốn tưởng rằng Lê Sân chết có thể làm cho mình thoát khỏi gông cùm xiềng xích, không cần ngồi ở vị trí hữu danh vô thực đó nữa. Lại không nghĩ đến yêu cơ Lê Sân này đã chết còn làm người không được an bình, làm cho Trọng Uyên thành bộ dáng người không ra người ma không ra ma.
Quả thật là họa thủy!
Không nói đến hắn có bao nhiêu phẫn nộ, Lê Sân bị Tuân Kị ôm ra tới giờ phút này tâm tình thật ra có một chút kỳ diệu, nàng nhắm chặt hai tròng mắt, tròng mắt hơi hơi lăn lộn. Có lẽ là Tuân Kị cho rằng nàng đã chết, cũng không có chú ý.
Dâng hương, tắm gội, thân thể của nàng được cẩn thận chà lau. Đều là Tuân Kị tự tay làm lấy, tuy Lê Sân có mục đích câu dẫn Tuân Kị, giờ phút này cũng bởi vì hành vi như vậy của hắn chóp mũi chua xót.
Nói thật, chuyện hiện tại nàng muốn làm nhất, chính là tỉnh lại ở cùng hắn đến trọn đời.
Đầu ngón tay thon dài chà lau thỉnh thoảng xẹt qua da thịt nàng, khi Tuân Kị đi một đường vào dưới thân nàng , nàng nhịn không được đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.
Hoa huyệt khô khốc bị hắn vô tình đụng vào dần dần ướt át, lần này tình triều đến nhanh làm nàng trở tay không kịp. Mật dịch sền sệt xuyên thấu qua trai thịt, một sợi một sợi từ chỗ sâu trong đường đi bắt đầu khởi động chảy ra.
Ngay từ đầu Tuân Kị chỉ cho là nước tắm, sau lại lại phát hiện càng lau càng nhiều, hương vị động tình quanh quẩn quen thuộc. Ánh mắt hắn hơi sâu, tính thử vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào hoa huyệt ướt dính .
Người Lê Sân khống chế không được run run lên, trong dũng đạo nhục bích quen thuộc xô đẩy truyền đến đầu ngón tay Tuân Kị , ngón tay hắn trừu động vài cái , rút ra thế nhưng lại mang ra sợi chỉ bạc dính dâm mĩ liền ở trên ngón tay hắn .
Nhiệt độ cơ thể Lê Sân tựa như bắt đầu chậm rãi tăng trở lại.
=====
Bình luận facebook