-
≗ Chương 9 ≗
Ánh trăng dìu dịu, đồng ruộng tĩnh lặng, một cơn gió thoảng qua, mang theo hương hoa thơm ngát. Cẩn Tri và bốn người đàn ông ngồi quanh bàn cùng uống trà. Vừa rồi Cố Tế Sinh mời lên chơi, cô còn tưởng Ứng Hàn Thời sẽ từ chối, bởi Tiêu Khung Diễn nói, từ trước đến nay, anh luôn một thân một mình, thậm chí mấy năm qua cũng ít tiếp xúc với người Trái đất.
Thực tế chứng minh, phương thức giao tiếp của đàn ông luôn đơn giản hơn phụ nữ tưởng, cũng không bị hạn chế bởi khoảng cách địa lý. Nhiếp Sơ Hồng tính cách đàn ông, đối xử với ai cũng vô tư, còn Trang Xung có thể bỏ qua. Cố Tế Sinh tuy hơi đàn bà nhưng trước thái độ đường hoàng, khiêm nhường của Ứng Hàn Thời, anh ta cũng không thể bắt bẻ.
Vì vậy, bốn người vừa uống trà vừa trò chuyện, bầu không khí tương đối thoải mái. Nhiếp Sơ Hồng hỏi Ứng Hàn Thời: “Anh đến đây du lịch à?”
“Không phải.”
Mọi người đều nhìn anh, Cẩn Tri không đoán được anh định trả lời thế nào.
“Tôi có hứng thú với những hiện tượng siêu nhiên. Nghe nói nơi này tồn tại truyền thuyết về ma quỷ nên tôi đến tìm hiểu.” Ứng Hàn Thời từ tốn đáp.
Trang Xung nghe rất nhập tâm, Nhiếp Sơ Hồng hơi kinh ngạc, còn Cố Tế Sinh phì cười: “Không phải đấy chứ? Anh cũng tin những chuyện này sao?”
Cẩn Tri lặng thinh, bởi cô biết lời nói của Ứng Hàn Thời cũng có phần chính xác. Không ngờ anh thành thực như vậy.
Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng tôi sống ở đây mấy năm cũng chưa nghe nói có ma bao giờ. Điều anh nghe được đều là câu chuyện được lưu truyền từ rất lâu rồi.”
Ứng Hàn Thời mỉm cười, không định giải thích nhiều. Cẩn Tri chuyển đề tài: “Ngày mai tôi lên núi cùng anh ấy. Các anh không cần lo lắng đâu.”
Trang Xung lập tức tiếp lời: “Tri, tôi cũng muốn đi!”
Cẩn Tri liếc anh ta một cái rồi quay sang Ứng Hàn Thời. Anh trầm ngâm, tựa như đang cân nhắc xem nên từ chối thế nào. Kết quả, Nhiếp Sơ Hồng cất giọng nghiêm túc: “Tôi sẽ đi cùng các bạn. Đám Hắc Long còn chưa bị bắt, nhỡ xảy ra chuyện thì cũng có người nọ người kia.”
Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Nếu gặp bọn chúng, tôi sẽ giúp anh xử lý.”
Mọi người đều ngây ra khi nghe đến từ “xử lý”, chỉ có Cẩn Tri đã quen. Cô thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục đề tài này, ngày mai chắc tất cả mọi người sẽ cùng lên núi mất. Thế là cô âm thầm kéo gấu áo Ứng Hàn Thời, ra hiệu anh đừng nói đến nữa.
Ứng Hàn Thời liền đưa mắt về phía cô. Cẩn Tri không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Anh cất giọng dịu dàng: “Cẩn Tri, có chuyện gì mà em kéo áo tôi vậy?”
Cẩn Tri nghẹn họng. Cô ngoảnh mặt sang một bên, trả lời: “Không có gì. Ý tôi là muộn như vậy rồi, anh nên về nghỉ sớm để giữ sức cho chuyến đi ngày mai.”
Ứng Hàn Thời cụp mi, khóe mắt thấp thoáng ý cười: “Cám ơn em, tôi về bây giờ đây.” Nói xong, anh đứng lên nói với mọi người: “Tạm biệt.”
Cẩn Tri: “Để tôi tiễn anh.”
Nhiếp Sơ Hồng gật đầu, Cố Tế Sinh nửa cười nửa không nhìn bọn họ. Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Anh cao thủ, mấy hôm nay anh ngủ ở đâu thế?”
“Tôi ngủ trên ô tô.” Ứng Hàn Thời đáp.
Mọi người đều ngạc nhiên. Cẩn Tri cất cao giọng: “Trên ô tô ư? Anh ngủ kiểu gì thế?”
“Tôi ngồi ở vị trí tài xế.” Nhìn ra sự quan tâm trong mắt cô, anh mỉm cười: “Cẩn Tri, chuyện nhỏ ấy mà. Trước kia tôi cũng thường làm vậy.”
“Trước kia” là lúc anh vẫn còn ở trong quân đội sao? Cẩn Tri cảm thấy không đành lòng.
“Không được đâu.” Cô nói: “Anh không thể tiếp tục ngủ trên xe.”
Ứng Hàn Thời hơi ngây ra, hai người chạm mắt nhau. Cố Tế Sinh đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tối nay bố mẹ Tiểu Kiệt về nhà, Cẩn Tri phải chuyển về trường. Chúng tôi đã dọn hai phòng. Nếu không ngại, anh hãy ở cùng cậu “trạch nam”. Bảo cậu ta trải đệm ngủ dưới đất là được.”
“Chuyện nhỏ.” Trang Xung lập tức nhận lời.
Nhiếp Sơ Hồng đứng lên, vỗ vai anh ta: “Cứ quyết định như vậy đi. Cẩn Tri nói đúng, chúng tôi không thể để anh ngủ trên ô tô được.”
“Cám ơn các vị, quả thực không cần…”
Ứng Hàn Thời chưa kịp nói hết câu, Cẩn Tri đã ngắt lời: “Anh hãy ở lại đây đi.” Cô nhìn vào mắt anh: “Không được từ chối.”
Mười phút sau, Ứng Hàn Thời đứng ở một góc ban công, gọi điện cho Tiêu Khung Diễn: “Tiểu John, bạn của Cẩn Tri mời tôi và cô ấy ngủ lại trường học. Tối nay, tôi không về nữa.”
Tiêu Khung Diễn: “Boss, em cũng muốn đi!”
Ứng Hàn nhẫn nại giải thích: “E rằng không tiện lắm, chú sẽ dọa bọn họ sợ chết khiếp. Chú cứ ở trên ô tô đi, có gì sáng mai tôi sẽ liên lạc. Mọi việc vẫn tiến hành theo kế hoạch.”
Mặc dù bình thường dễ tính nhưng một khi anh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Tiêu Khung Diễn phụng phịu cúp điện thoại, ngồi thừ trong xe một lúc rồi đột nhiên dõi mắt về khu rừng rậm. Boss đã quên Tiểu John sợ ma hay sao?
Đêm khuya, Cẩn Tri một mình đứng ngoài hành lang hóng gió. Vừa rồi, nhân lúc không có ai, cô liền chạy đến phòng của Ứng Hàn Thời, hỏi anh nhỡ Trang Xung đòi đi cùng thì tính sao?
Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Không sao. Nếu phát hiện ra tung tích của đối phương, tôi sẽ một mình đi xử lý.” Ngừng vài giây, anh hỏi: “Nếu gặp phải tình huống bất đắc dĩ, tôi có thể đánh ngất bọn họ không?”
Cẩn Tri: “… Có thể.”
Sau đó, hai người lặng thinh. Chợt nhớ tới gương mặt đỏ lựng, chứa đầy cảm xúc phức tạp của anh lúc bị cô nắm đuôi, hai má Cẩn Tri bất giác nóng ran. Thế là cô nhanh chóng rời đi.
Đứng một lúc, cô nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Nhiếp Sơ Hồng đi đến bên cạnh, cùng cô ngắm bầu trời.
“Tế Sinh đã chuẩn bị nước và lương khô cho ngày mai rồi.” Anh nói.
Cẩn Tri mỉm cười: “Anh nói đúng, anh ấy đúng là khẩu xà tâm phật.”
Nhiếp Sơ Hồng cũng cười. Tựa như nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt anh trở nên xa xăm: “Thật ra Tế Sinh tốt nghiệp từ trường xịn hơn tôi, gia thế cũng tốt. Cậu ấy có thể kiên trì ở nơi này, càng khó hơn tôi ấy chứ.”
Cẩn Tri gật đầu: “Các anh đều là người tốt.”
Hai người yên lặng một lúc, Cẩn Tri dõi mắt về phía xa xa. Cô chợt nhớ đến tiết lộ của Tiêu Khung Diễn, rằng người ngoài hành tinh có thể là con người, động vật hay thực vật… Điều đó có nghĩa là, người ngoài hành tinh cũng có khả năng là một người dân bình thường sống ở nơi này như Nhiếp Sơ Hồng hay Cố Tế Sinh.
“Sơ Hồng, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng hy vọng các anh được bình an vô sự.” Cô lên tiếng.
“Tôi cũng mong em an lành.” Một lúc sau, anh lại mở miệng: “Cẩn Tri, hồi nãy tôi thấy Ứng Hàn Thời cõng em về. Hôm trước tôi đề nghị cõng, sao em lại từ chối?”
Cẩn Tri ngoảnh đầu, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của anh. Im lặng vài giây, cô đáp: “Bởi vì hai trường hợp không giống nhau. Tuy em quen anh ấy chưa bao lâu nhưng anh ấy từng cứu mạng em vài lần. Anh ấy là người tốt, hay giúp đỡ người khác. Nói thật, vì cứu em, anh ấy đã từng ôm em, còn dùng thân thể bảo vệ em. Hôm nay gặp đoạn đường khó đi nên em mới để anh ấy cõng mà không một chút ngại ngần.”
Ngữ khí của cô rất bình thản, tựa như đây là chuyện hợp lý và tự nhiên. Nhiếp Sơ Hồng để ý thấy, gò má cô ửng hồng, có lẽ ngay bản thân cô cũng không phát giác. Điều này như một tảng đá đè nặng xuống lòng anh. Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng thở dài, miệng nở nụ cười gượng gạo: “Hóa ra là vậy. Em yên tâm đi, ngày mai lên núi, bọn tôi sẽ bảo vệ em.”
Cẩn Tri mỉm cười: “Cám ơn anh nhiều.”
Ứng Hàn Thời nằm trên chiếc giường nhỏ, hai tay gối đầu. Trang Xung nằm dưới đất đã ngáy khò khò từ lâu. Anh nghe thấy tiếng Cẩn Tri đẩy cửa phòng kế bên, đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường. Hình như cô còn lăn đi lăn lại hai vòng, anh thậm chí có thể tượng tượng ra cái chăn bị cô đạp lung tung. Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt. Không phải anh cố tình nghe trộm mà là cách âm của tòa nhà này quá kém. Trong đầu anh vang lên câu nói vừa rồi của cô:
Anh ấy là người tốt.
Anh ấy từng ôm em, còn dùng thân thể bảo vệ em.
Em để anh ấy cõng mà không một chút ngại ngần.
Sáng hôm sau, lúc Cẩn Tri xuống dưới, bốn người đàn ông đang ngồi ngoài sân ăn sáng. Bên cạnh Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng xuất hiện chiếc ba lô to đùng, trong khi Ứng Hàn Thời chẳng có gì.
Cố Tế Sinh diện bộ thể thao màu đen như hai người đàn ông kia, thần sắc khoan khoái. Cẩn Tri ngồi xuống, liếc anh ta một cái. Anh ta hiểu ý, từ tốn mở miệng: “Nhiếp Sơ Hồng kêu tôi đi cùng, vì sợ các vị không thuộc đường. Cô khỏi cần cám ơn.”
Cẩn Tri “ờ” một tiếng, nghĩ bụng: Đúng là chẳng đáng ngại, cùng lắm đánh ngất thêm một người nữa.
Ăn sáng xong, cả nhóm liền xuất phát. Lần trước đi cứu Tiểu Kiệt, trong lòng họ đều lo lắng và sốt ruột nên chẳng có tâm trạng ngắm cảnh. Hôm nay tuy là đi thám hiểm nhưng không hề căng thẳng, bởi chẳng biết khi nào người ngoài hành tinh mới xuất hiện. Chỉ riêng Trang Xung coi đây là nhiệm vụ quan trọng nên tỏ ra nghiêm túc và cảnh giác. Anh ta còn đánh dấu đọc đường đi, đề phòng bị lạc.
Thật ra Cẩn Tri muốn nói với anh ta, khỏi cần đánh dấu, bởi vì Tiêu Khung Diễn đã vẽ bản đồ chi tiết cả khu vực này nên không thể có chuyện bị lạc đường nhưng cuối cùng cô lại thôi.
Vật Trang Xung dùng để đánh dấu là chiếc huy hiệu kim loại hình hoa mai nhỏ bằng đồng xu. Cánh hoa trông khá giống thật, trên còn khắc chữ “ZC”(*). Nghe nói anh ta đặt lô huy hiệu này trên Taobao. Cứ cách hai, ba cây số, anh ta lại quan sát kỹ địa hình rồi giấu chiếc huy hiệu dưới gốc cây hay đống đá. Mọi người đều mặc kệ, chỉ Cố Tế Sinh mắng một câu: “Đồ ngốc.”
(*) ZC là viết tắt của từ Zhang Chong, tức Trang Xung
Buổi trưa, đoàn người đến rừng hoa đỗ quyên ở lưng chừng núi. Ánh nắng chói chang, mây trắng lững lờ trôi càng khiến biển hoa trở nên vô cùng rực rỡ. Mọi người ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, Cẩn Tri liền cầm máy ảnh đi chụp phong cảnh. Ứng Hàn Thời chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh cô, cùng ngắm rừng hoa.
Cẩn Tri ngoảnh đầu, liền bắt gặp dáng vẻ yên tĩnh của anh. Cô bất giác không thể rời mắt. Ứng Hàn Thời quay về phía cô, cất giọng nghi hoặc: “Cẩn Tri, tại sao em lại nhìn tôi như vậy?”
Cẩn Tri lại quay mặt về phía rừng hoa. Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Ứng Hàn Thời, liệu đối tượng anh đang tìm kiếm có phải là một bông hoa hay không?”
“Cũng có thể.”
Cẩn Tri búng tay vào cánh hoa đỏ rực: “Đúng là có khả năng đó. Anh xem, cánh hoa này trông có giống tai anh hay không?”
Đằng sau bọn họ không xa, Cố Tế Sinh đang ngồi tựa vào thân cây nghỉ ngơi, Trang Xung cắm cúi ăn bánh mì và xúc xích. Nhiếp Sơ Hồng đứng một chỗ, dõi theo đôi nam nữ. Anh cười khổ trong lòng, ngồi xuống châm một điếu thuốc rồi nhắm nghiền hai mắt.
Một lúc sau, cả nhóm tiếp tục lên đường. Theo “truyền thuyết ma quỷ” mà Ứng Hàn Thời thu thập được, ở khu vực rừng núi sâu có một con “quái vật” cực lớn, to bằng tòa nhà mười tầng, thường xuất hiện ở gần thác nước.
“Chắc chắn quái vật đã hấp thụ linh khí trời đất ở đó.” Một dân làng cho biết.
Vì vậy, đích đến đầu tiên của cả nhóm chính là thác nước lớn trên núi. Cẩn Tri còn nhớ, Tiêu Khung Diễn bảo đã đặt thiết bị bức xạ năng lượng trong khu vực có khả năng xuất hiện người ngoài hành tinh để kích thích hắn hành động. Do đó, hôm nay rất dễ xảy ra một cuộc chạm trán.
Thác nước nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh. Năm người đi tới lúc mặt trời lặn mới nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chứng tỏ đích đến không còn xa nữa.
Khi trời xẩm tối, mọi người đều bật đèn pin. Cẩn Tri đi theo sau Ứng Hàn Thời. Tiếng nước chảy ngày càng rõ rệt, vách đá ở hai bên cũng ngày càng cao, nhìn từ phía xa xa giống con quái vật ẩn núp trong bóng đêm.
Thác nước đã thấp thoáng ở phía trước, cả nhóm liền tăng tốc. Cẩn Tri đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu ra sau. Đằng sau là khe núi trống không, chỉ có những tảng đá lớn sừng sững.
“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời gọi cô.
Cẩn Tri: “Không có gì.” Cô hạ giọng thì thầm: “Liệu nó có xuất hiện ở đằng sau chúng ta không nhỉ?”
Nghe cô nói vậy, Trang Xung giật mình, lập tức quay đầu quan sát. Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Em đừng lo, cứ đi sát bên tôi là được.”
Cẩn Tri gật đầu. Trong lòng vẫn có chút không yên tâm, cô dặn Trang Xung: “Anh đi cuối cùng, nhất định phải để ý đấy nhé.”
Trang Xung không có ý kiến. Nhiếp Sơ Hồng ở phía trước lên tiếng: “Cẩn Tri luôn suy nghĩ thấu đáo. Hôm trước cũng nhờ vào phán đoán của cô ấy nên chúng tôi mới nhanh chóng tìm thấy Tiểu Kiệt.”
Trang Xung phụ họa: “Cô ấy rất lợi hại.”
Cẩn Tri nhoẻn miệng cười: “Cám ơn sự khen ngợi của các anh.” Cô ngẩng đầu, phát hiện Ứng Hàn Thời đang nhìn mình chăm chú, khóe mắt thấp thoáng ý cười. Anh nói nhỏ: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đoàn người nhanh chóng đến khu vực thác nước. Lúc này, trời đã tối mịt, thác nước như dải lụa màu xám từ đỉnh núi cao đổ thẳng xuống. Bọn họ đứng bên dưới, cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được hơi nước bủa vây.
“Nếu quái vật không xuất hiện thì sao?” Cố Tế Sinh cất giọng uể oải. Xem ra, anh ta không hề tin vào điều này.
Ứng Hàn Thời trả lời ngắn gọn: “Đợi thôi.”
Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng ta căng lều bạt đi!”
Ứng Hàn Thời gật đầu. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung cùng mở ba lô lấy lều bạt rồi tìm một khoảng đất trống để dựng. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đứng cùng nhau, anh dõi mắt lên núi cao còn cô trầm tư suy nghĩ.
Sau khi dựng xong, Nhiếp Sơ Hồng bắt đầu nhóm lửa, Trang Xung chạy đi chạy lại, không quên cài một cái huy hiệu hoa mai lên chạc cây. Cẩn Tri quan sát xung quanh, đồng thời nhắc Trang Xung: “Đừng lơi là cảnh giác.”
Đúng lúc này, thời tiết đột ngột thay đổi. Ngọn lửa vừa được nhóm lên, trời bắt đầu mưa lác đác.
“Chúng ta vào trong lều đi!” Nhiếp Sơ Hồng nói lớn tiếng.
Mọi người đều chạy về phía chiếc lều bạt, Cẩn Tri theo sau Ứng Hàn Thời. Như phát giác ra điều gì đó, anh đột nhiên dừng bước. Khi anh ngoảnh đầu ra sau. Cẩn Tri nhìn thấy tai anh hơi động đậy. Giây tiếp theo, anh xoay người, nhanh chóng ôm cô vào lòng rồi ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Ứng Hàn Thời cũng hô một tiếng: “Nằm xuống!” Ba người đàn ông lập tức làm theo.
“Chuyện gì…” Cố Tế Sinh vừa mở miệng, mọi người liền nghe thấy tiếng gió ù ù cực lớn từ xa thốc tới. Cẩn Tri nằm sấp trong lòng Ứng Hàn Thời. Khi ngẩng đầu, cô liền bắt gặp một bóng đen vô cùng to lớn ở phía sau cuồn cuộn dội đến.
“Ầm ầm.” Bóng đen đó bay qua đầu mọi người, đập vào thác nước, tạo ra tiếng động như ngọn núi sụp đổ, khiến nước bắn tung tóe. Ba người đàn ông còn đang sững sờ, Ứng Hàn Thời đã ôm lấy Cẩn Tri bật dậy.
Cẩn Tri ôm chặt thắt lưng anh. Thì ra vừa rồi có một tảng đá to bằng ngôi nhà nhỏ bay tới. Vào thời khắc này, nó đã nằm dưới hồ nước, cây cỏ ở xung quanh đều bị dập nát.
Ai vừa ném tảng đá? Tim Cẩn Tri như ngừng đập. Con người không thể có sức mạnh to lớn đến vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời, phát hiện anh đã quay mặt về hướng họ vừa đi tới.
“Cẩn Tri, em bỏ tay ra trước đi.” Anh cất giọng bình tĩnh.
Cẩn Tri lập tức rời tay khỏi thắt lưng anh. Lúc này, ba người đàn ông cũng đã đứng lên, đồng thời dõi mắt theo Ứng Hàn Thời.
Giây tiếp theo, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Nhất Sinh đờ người, còn Trang Xung cũng trố mắt. Cẩn Tri được Ứng Hàn Thời bảo vệ ở sau lưng, nhưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Mưa ngày càng nặng hạt, thác nước vẫn gầm gào không ngừng nghỉ. Ở khe núi phía xa xa, nơi vách đá cao nhất đột nhiên lóe lên tia sáng. Tia sáng ngày càng lan rộng, chiếu rọi cả bức tường đá. Sau đó, một hình bóng xuất hiện. Hình bóng cao bằng con người, đứng bất động. Cẩn Tri thót tim, vì cô biết đối phương không phải tự dưng có mặt ở đó.
Vài giây sau, hình bóng bắt đầu to dần lên ngay trước mặt bọn họ. Hắn vẫn bất động, chỉ là thân hình không ngừng cao lớn và phình to. Cẩn Tri có thể thấy rõ, khung xương của hắn dài ra; cánh tay từ hai khúc biến thành ba, bốn khúc; chân cũng dài thêm một đoạn, hai đoạn…
Năm mét, mười mét, hai mươi mét, bốn mươi mét… Cuối cùng, đầu hắn đã cao tới đỉnh vách đá, tương đương ngôi nhà mười tầng. Nhóm Cẩn Tri đều há hốc mồm, không một ai lên tiếng, thậm chí mọi người đều nín thở. Họ thật sự không thể tưởng tượng nổi hình ảnh đang diễn ra trước mắt. Ban ngày, họ còn nhìn thấy rừng hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời và dải núi an lành, tĩnh lặng. Vậy mà vào thời khắc này, họ đang tận mắt chứng kiến một người khổng lồ không thể tồn tại trong cuộc sống.
Chỉ duy nhất Ứng Hàn Thời vẫn giữ nguyên vẻ mặt thanh lạnh, lặng lẽ quan sát đối phương. Đúng lúc này, người khổng lồ đột nhiên bật cười. Tiếng cười trầm thấp như tiếng sấm vang vọng khắp ngọn núi, đập vào màng nhĩ mọi người, khiến tai họ đau buốt. Họ cũng dễ dàng nhận ra, đây không phải là thanh âm của con người.
“Cút!” Người khổng lồ đột nhiên gầm lên một tiếng, thân hình hơi đung đưa, tựa như sắp đi ra khỏi khe núi.
Cẩn Tri và ba người đàn ông hóa đá tại chỗ. Ứng Hàn Thời quay đầu: “Mọi người cứ ở đây đợi tôi.”
Nhiếp Sơ Hồng vội lên tiếng: “Anh định làm gì? Đừng qua bên đó!” Cố Tế Sinh tiếp lời: “Đừng đi! Anh muốn chết sao?”
Ứng Hàn Thời chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ tiến về phía người khổng lồ. Đi vài bước, anh liền biến mất sau tảng đá lớn.
Vừa khuất dạng, Ứng Hàn Thời lập tức tăng tốc, nhanh như xẹt điện lao vào khe núi, nơi người khổng lồ đang ẩn thân. Một vài giây sau, anh đã đứng trên đỉnh núi. Anh vẫn chắp hai tay sau lưng, dõi mắt xuống dưới, đồng thời cất giọng trầm tĩnh: “Kẻ lưu vong… Mau khai báo tên họ và chủng tộc của ngươi.”
Màn đêm tối tăm trải dài vô tận. Mưa rơi xối xả, khiến tầm nhìn càng trở nên mờ mịt. Ứng Hàn Thời tập trung quan sát, cái đuôi dài và đôi tai nhọn của anh đã lộ ra ngoài từ bao giờ. Anh nhẹ nhàng nhảy từ trên cao xuống, nhưng vào thời khắc này, trên mặt đất chỉ còn cây cỏ và vách núi, người khổng lồ đã không thấy bóng dáng.
Máy liên lạc trên cổ tay đổ chuông, giọng nói bực bội của Tiêu Khung Diễn vọng tới: “Lão đại, hắn chuồn mất rồi!”
Ứng Hàn Thời im lặng. Tiêu Khung Diễn tiếp tục tố cáo: “Kết quả giám sát bức xạ năng lượng cho thấy, sau khi dọa nạt anh và mọi người, hắn liền bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn đám châu chấu vô lại nhất trên vũ trụ. Hừ, vừa rồi nhìn thấy hình ảnh quái vật trên màn hình giám sát, em giật cả mình, còn tưởng sẽ đánh một trận lớn. Ai dè, hắn lại lẩn trốn mất.”
“Có lẽ hắn không muốn giao đấu với chúng ta, mà chỉ muốn chúng ta sợ hãi rồi rút lui.” Ứng Hàn Thời đáp.
Tiêu Khung Diễn khịt mũi khinh thường: “Hắn cũng không xem đối thủ của mình là ai? Có điều, hắn có con chip thứ hai đấy. Vừa rồi, em đo được nguồn năng lượng cực lớn. Tuy hắn đánh không lại anh nhưng anh cũng nên cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc hội thoại, Ứng Hàn Thời quay lại chỗ Cẩn Tri và ba người đàn ông.
Lúc này, mưa đã nhỏ đi nhưng gió vẫn thổi ù ù. Nhóm Cẩn Tri đứng dưới gốc cây, từ đầu đến cuối dõi mắt về phương hướng Ứng Hàn Thời biến mất. Sắc mặt ai nấy đều hết sức nặng nề.
Mấy phút sau, Cẩn Tri không nhịn nổi, vừa bước đi vừa lên tiếng: “Tôi qua bên đó xem thế nào.”
Trang Xung lặng lẽ đi theo cô, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Tri, anh cao thủ bảo chúng ta đợi ở đây. Chúng ta nên nghe lời anh ấy thì hơn.”
Cẩn Tri biết rõ, dù có qua chỗ Ứng Hàn Thời, cô cũng chẳng giúp được gì. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng anh, cô trở nên nóng ruột và bất an.
“Không sao đâu.” Cô nói.
Nhiếp Sơ Hồng xách ba lô đi tới: “Tôi sẽ đi cùng em.”
Cố Tế Sinh đang tựa vào thân cây cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất các vị đừng có đi đâu cả. Đây là chuyện mà chúng ta chưa từng gặp, cũng chẳng thể lý giải. Vừa rồi các vị không thấy quái vật hay sao? Đi cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.” Sắc mặt anh ta u ám, có chút căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn không che giấu sự quan tâm sâu sắc.
Nghe anh ta nói vậy, Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đều bất động. Cẩn Tri gật đầu: “Anh nói đúng, nhiều người cũng vô ích. Các anh cứ ở lại đây, để mình tôi đi xem anh ấy thế nào.”
Nói xong, Cẩn Tri liền quay người, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt. Ngón tay của đối phương mềm mại và mát lạnh, dùng sức tương đối mạnh khiến cô không thể cựa quậy.
Cẩn Tri không ngoảnh đầu: “Anh mau bỏ tay ra đi!”
Người đó không có phản ứng. Cô định giật tay lại nhưng đối phương hành động nhanh hơn, kéo mạnh cô vào lòng. Cô ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời quen thuộc.
“Cẩn Tri, tôi đang ở đây.”
Trái tim Cẩn Tri chấn động mạnh nhưng tự đáy lòng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng bất giác cong lên. Đôi mắt Ứng Hàn Thời cũng thấp thoáng nụ cười.
“Quái vật đâu rồi?” Cẩn Tri hỏi.
“Hắn trốn mất rồi.” Anh đáp.
Ba người đàn ông còn lại liền thở hắt ra. Cẩn Tri cúi xuống ngó nghiêng thân thể anh: “Anh có bị thương ở đâu không?”
Ứng Hàn Thời lắc đầu. Lúc này, Cẩn Tri mới để ý, anh vẫn cầm tay mình. Cô âm thầm rút tay về rồi lùi lại phía sau nửa bước: “Tốt quá.”
Mưa đã ngừng rơi nhưng bầu trời vẫn còn u ám. Năm người ngồi trong lều bạt, Trang Xung bật một ngọn đèn cắm trại, ánh sáng vàng ấm áp tỏa xuống gương mặt từng người.
Cẩn Tri ngồi cạnh Ứng Hàn Thời. Dáng vẻ anh ung dung, bình thản tựa như núi Thái Sơn có sụp xuống cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Cô hơi thắc mắc, không biết anh sẽ giải thích với ba người đàn ông kia thế nào? Dựa theo tính cách của anh, thế nào anh cũng xin lỗi mọi người rồi bảo: “Tôi không thể tiết lộ” hoặc là anh sẽ nói ra sự thật.
“Hàn Thời, chuyện vừa rồi là thế nào vậy?” Nhiếp Sơ Hồng mở miệng hỏi: “Còn anh là ai?”
Căn lều trở nên yên tĩnh, Trang Xung đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải rõ quá rồi hay sao?”
Cẩn Tri giật mình, quay sang anh ta. Trang Xung nhìn Ứng Hàn Thời chằm chằm, nói rành rọt từng từ một: “Anh ấy là thầy bắt ma đấy.”
Cả Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều im lặng. Tưởng hai người ngầm thừa nhận, anh ta khẽ gật đầu với Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh.
Nhiếp Sơ Hồng nở nụ cười gượng gạo, mở bao thuốc rút một điếu: “Tôi có thể hút thuốc không? Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ tin vào mấy chuyện quỷ quái. Bây giờ, nhân sinh quan bị đảo lộn, tôi cần từ từ “tiêu hóa” mới được.”
Nói xong, anh châm lửa, nhẹ nhàng nhả khói. Cố Tế Sinh quan sát Ứng Hàn Thời một lúc, cuối cùng lẩm bẩm: “Thầy bắt ma ư? Trên đời này có ma quỷ thật sao? Đúng là quá hoang đường.” Nói đến đây, anh ta với lấy điếu thuốc trên tay Nhiếp Sơ Hồng, hít một hơi.
Về sự xuất hiện của quái vật ngoài hành tinh, Cẩn Tri vốn rất căng thẳng. Tuy nhiên, sau vụ trí tuệ nhân tạo ở thư viện, khả năng chịu đựng của cô đã khá hơn rất nhiều. Vì thế, cô đã nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Cô chợt phát hiện con người Ứng Hàn Thời cũng không hẳn thật thà như đếm mà cũng có chút tâm cơ. Lần gặp ở chùa Bảo An, anh giới thiệu mình là hacker cao cấp. Bây giờ ngẫm lại mới thấy cũng đúng, vì đối với người Trái đất, người ngoài hành tinh có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn nên có thể coi là hacker siêu đẳng. Anh không những không nói dối, mà còn thành công che giấu thân phận của mình.
Bây giờ cũng tương tự, Trang Xung phát biểu một câu theo hướng khác, anh chẳng khẳng định lẫn phủ nhận. Tuy nhiên, Cẩn Tri có thể tưởng tượng, trong lòng anh rất áy náy. Nghĩ đến đây, cô vô thức mỉm cười.
Ứng Hàn Thời lập tức phát giác, liền ngoảnh đầu, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi. Anh hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Em đang cười tôi đấy à?”
Cẩn Tri quay đi chỗ khác: “Không phải.”
Lúc này, ba người đàn ông đã lấy lại tâm trạng bình tĩnh, đều dồn ánh mắt về phía Ứng Hàn Thời. Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa nhưng kiên quyết: “Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm trên núi. Cẩn Tri đi với tôi, các anh có thể quay về.”
Trang Xung nói luôn: “Tôi muốn đi cùng hai người.”
Hai người đàn ông còn lại đưa mắt nhìn nhau, Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng ta cùng tiến cùng lùi. Tuy không nắm rõ việc bắt ma nhưng chúng tôi sẽ không để anh một mình ở lại đây. Chúng tôi sẽ đi với anh, kiểu gì mà chẳng giúp ích đôi chút.”
Cẩn Tri nhìn Nhiếp Sơ Hồng, trong lòng có chút cảm động. Anh liền mỉm cười với cô. Ánh mắt trầm tĩnh của Ứng Hàn Thời cũng có chút xao động.
Cẩn Tri và Trang Xung quay sang Cố Tế Sinh. Anh ta cất giọng bực bội: “Nhìn tôi làm gì chứ? Lẽ nào tôi bỏ mặc mọi người, một mình quay về hay sao?” Anh ta nói với Cẩn Tri: “Hồi nãy tôi ngăn cản cô là hành động theo lý trí chứ không phải bỏ rơi đồng đội.”
Cẩn Tri mỉm cười: “Tôi hiểu, anh khỏi cần giải thích.”
Mọi việc đã được quyết định, cả nhóm nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường tìm kiếm. Trong khi mấy người đàn ông thu dọn lều bạt, Cẩn Tri một mình đi tới đầm nước. Thác nước vẫn ầm ầm đổ xuống, tung bọt trắng xóa. Đang có chút thất thần, cô liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Chẳng cần nhìn cô cũng biết đó là Ứng Hàn Thời. Không ngờ cô cũng có thể nghe ra tiếng bước chân trầm ổn của anh. Anh dừng lại bên cạnh cô, cùng dõi mắt về phía thác nước.
“Cẩn Tri! Vừa rồi em lo lắng cho tôi đấy à?” Anh hỏi.
Cẩn Tri hơi ngây ra. Bởi vì trời tối nên cô không rõ vẻ mặt của anh. Tuy nhiên, cô vẫn có thể cảm nhận được, anh đang nhìn cô chăm chú.
Cẩn Tri im lặng. Một lúc sau, Ứng Hàn Thời quay mặt đi. Trực giác báo cho Cẩn Tri biết, anh lại xấu hổ rồi.
“Biết rõ là nguy hiểm…” Anh từ tốn mở miệng: “… vậy mà em còn định đi tìm tôi.”
Cẩn Tri giật mình. Tựa như bị nhìn thấu điều bí mật cất giấu trong lòng, cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa bối rối.
Bề ngoài, cô vẫn tỏ ra thản nhiên: “Có gì đâu. Cố Tế Sinh cũng nói rồi, chúng ta là đồng đội nên tôi sẽ không bỏ rơi anh cũng như những người khác.”
Cẩn Tri liếc anh một cái nhưng Ứng Hàn Thời không hề có phản ứng. Trên thực tế, anh đâu có để vào tai lời nói vừa rồi, bởi còn đang chú ý đến tiếng thở có chút căng thẳng và vẻ mặt bối rối của cô. Anh đột nhiên cảm thấy một cơn sóng trào dâng trong lòng.
Anh còn nhớ rõ, lúc từ khe núi quay về chỗ cũ, anh nhìn thấy cô đứng trước đám đàn ông, sắc mặt rất khó coi. Tưởng xảy ra chuyện gì, anh lập tức đi nhanh tới, kết quả nghe thấy giọng nói kiên định của cô: “Tôi đi xem anh ấy thế nào.”
Trong vũ trụ bao la rộng lớn, anh từng chinh chiến nam bắc nhưng chưa bao giờ vương vấn người nào. Trước kia, phần lớn thời gian anh đều ở trên lô cốt vũ trụ. Ngay cả những lúc chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, anh cũng không quá quan tâm và lo lắng đến người xung quanh. Không chỉ mình anh mà cả Tiểu John cũng vậy. Anh còn nhớ có lần dẫn hạm đội đi đánh đội quân mạnh gấp mười lần của Trùng tộc. Đó là một trận chiến hết sức gian nan, vậy mà khi trở về, Tiểu John vẫn vô tư hẹn hò với cô người máy y tá như không có chuyện gì xảy ra.
Anh biết rõ bản thân không cần người khác lo lắng cũng chẳng cần vướng bận điều gì. Người phụ nữ Trái đất có sức chiến đấu bằng không này… biết rõ anh lợi hại đến mức nào, vậy mà cô vẫn không yên tâm, còn định xông pha vào chốn hiểm nguy cùng anh.
Một cảm xúc ấm áp xa lạ dội vào lòng, Ứng Hàn Thời liền cụp mi. Anh phải làm thế nào mới có thể báo đáp tâm ý của cô đây?
Trước sự trầm mặc của Ứng Hàn Thời, tâm trạng Cẩn Tri cũng lắng xuống. Bây giờ hễ có dịp ở riêng bên anh là trong lòng cô xốn xang một cách vô cớ. Cô quay người định rời đi: “Chúng ta lên đường thôi…”
Cẩn Tri còn chưa dứt lời, Ứng Hàn Thời đột nhiên ghé sát. Giây tiếp theo, anh nắm chặt cổ tay cô, cánh tay còn lại vòng qua thắt lưng người phụ nữ. Cẩn Tri chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào lòng. Cô tròn mắt, tim đập thình thịch. Gương mặt cô áp vào lồng ngực anh, đồng thời cảm nhận được cánh tay rắn chắc ôm siết càng chặt hơn.
Anh muốn làm gì vậy?
Ứng Hàn Thời cúi đầu, kề má vào cổ cô, toàn thân bất động. Cẩn Tri chỉ nhìn thấy bờ vai rộng của anh. Mặt cô đột nhiên nóng như lửa đốt. Đây không phải lần đầu tiên anh ôm cô, nhưng lại là lần đầu tiên anh chủ động và có ý thức rõ ràng. Toàn thân Cẩn Tri cứng đờ, tựa như không thuộc về mình nữa.
“Cẩn Tri!” Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai cô: “Sau này… em đừng làm vậy nữa.”
Tôi không cần em lao vào nơi nguy hiểm, dù chỗ đó có mặt tôi đi chăng nữa.
Cẩn Tri ngẩn người, tim vẫn đập liên hồi trong lồng ngực. Đúng lúc này, ba người đàn ông còn lại đã thu dọn xong xuôi, chiếu đèn pin về phía họ. Trang Xung lộ vẻ nghi hoặc, Cố Tế Sinh nheo mắt còn Nhiếp Sơ Hồng trầm lặng.
Cẩn Tri lập tức vỗ tay lên lưng Ứng Hàn Thời: “Được rồi! Anh cố lên!”
Ứng Hàn Thời từ từ buông tay, quay người rời đi. Anh dừng lại dưới một gốc cây lớn, đứng ở đó bất động, không biết đang nghĩ gì. Tuy nhiên, Cẩn Tri có thể mường tượng, gương mặt anh lúc này đỏ lựng.
Đoàn người tiếp tục lên đường. Bởi vì trời vừa mới đổ mưa, mặt đất trơn ướt nên họ không thể đi nhanh. Thời tiết ở vùng núi đúng là chẳng thể đoán trước. Vào thời khắc này, bầu trời đã trở nên trong vắt, thấp thoáng một vài vì sao.
Cả nhóm đi bộ vài tiếng đồng hồ mà vẫn không có phát hiện gì mới, Tiêu Khung Diễn cũng chẳng liên lạc. Lúc này, họ đang lặng lẽ tiến bước trong một khu rừng, xung quanh vắng lặng như tờ.
“Khoan đã!” Trang Xung đột ngột mở miệng.
Mọi người đều dừng bước, nhìn theo hướng anh ta chỉ. Trên một cành cây lớn xuất hiện chiếc huy hiệu hình hoa mai màu đỏ nhạt. Trang Xung ghé sát, soi đèn pin, lờ mờ thấy chữ “ZC” khắc trên cánh hoa mai.
“Sao lại như vậy?” Cố Tế Sinh thắc mắc: “Chúng ta từng đi qua nơi này rồi à?”
“Chưa đi bao giờ.” Ứng Hàn Thời đáp.
Cẩn Tri giật mình. Người khác không rõ chứ cô biết, chắc chắn Ứng Hàn Thời có GPS vệ tinh do Tiêu Khung Diễn chuẩn bị, làm gì có chuyện đi nhầm về đường cũ.
“Nếu chúng ta chưa từng đến nơi này, tại sao chiếc huy hiệu lại nằm ở đây?” Nhiếp Sơ Hồng chau mày.
Sắc mặt Trang Xung trở nên vô cùng khó coi., anh ta quay sang Ứng Hàn Thời: “Thầy bắt ma, “quỷ đập tường”(*) rồi.”
(*) “Quỷ đập tường”: Buổi đêm ở bên ngoài không phân biệt được phương hướng nên cứ vòng đi vòng lại một chỗ, vì vậy gọi là “quỷ đập tường”, cũng là chỉ trạng thái ý thức mơ hồ của con người.
Thực tế chứng minh, phương thức giao tiếp của đàn ông luôn đơn giản hơn phụ nữ tưởng, cũng không bị hạn chế bởi khoảng cách địa lý. Nhiếp Sơ Hồng tính cách đàn ông, đối xử với ai cũng vô tư, còn Trang Xung có thể bỏ qua. Cố Tế Sinh tuy hơi đàn bà nhưng trước thái độ đường hoàng, khiêm nhường của Ứng Hàn Thời, anh ta cũng không thể bắt bẻ.
Vì vậy, bốn người vừa uống trà vừa trò chuyện, bầu không khí tương đối thoải mái. Nhiếp Sơ Hồng hỏi Ứng Hàn Thời: “Anh đến đây du lịch à?”
“Không phải.”
Mọi người đều nhìn anh, Cẩn Tri không đoán được anh định trả lời thế nào.
“Tôi có hứng thú với những hiện tượng siêu nhiên. Nghe nói nơi này tồn tại truyền thuyết về ma quỷ nên tôi đến tìm hiểu.” Ứng Hàn Thời từ tốn đáp.
Trang Xung nghe rất nhập tâm, Nhiếp Sơ Hồng hơi kinh ngạc, còn Cố Tế Sinh phì cười: “Không phải đấy chứ? Anh cũng tin những chuyện này sao?”
Cẩn Tri lặng thinh, bởi cô biết lời nói của Ứng Hàn Thời cũng có phần chính xác. Không ngờ anh thành thực như vậy.
Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng tôi sống ở đây mấy năm cũng chưa nghe nói có ma bao giờ. Điều anh nghe được đều là câu chuyện được lưu truyền từ rất lâu rồi.”
Ứng Hàn Thời mỉm cười, không định giải thích nhiều. Cẩn Tri chuyển đề tài: “Ngày mai tôi lên núi cùng anh ấy. Các anh không cần lo lắng đâu.”
Trang Xung lập tức tiếp lời: “Tri, tôi cũng muốn đi!”
Cẩn Tri liếc anh ta một cái rồi quay sang Ứng Hàn Thời. Anh trầm ngâm, tựa như đang cân nhắc xem nên từ chối thế nào. Kết quả, Nhiếp Sơ Hồng cất giọng nghiêm túc: “Tôi sẽ đi cùng các bạn. Đám Hắc Long còn chưa bị bắt, nhỡ xảy ra chuyện thì cũng có người nọ người kia.”
Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Nếu gặp bọn chúng, tôi sẽ giúp anh xử lý.”
Mọi người đều ngây ra khi nghe đến từ “xử lý”, chỉ có Cẩn Tri đã quen. Cô thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục đề tài này, ngày mai chắc tất cả mọi người sẽ cùng lên núi mất. Thế là cô âm thầm kéo gấu áo Ứng Hàn Thời, ra hiệu anh đừng nói đến nữa.
Ứng Hàn Thời liền đưa mắt về phía cô. Cẩn Tri không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Anh cất giọng dịu dàng: “Cẩn Tri, có chuyện gì mà em kéo áo tôi vậy?”
Cẩn Tri nghẹn họng. Cô ngoảnh mặt sang một bên, trả lời: “Không có gì. Ý tôi là muộn như vậy rồi, anh nên về nghỉ sớm để giữ sức cho chuyến đi ngày mai.”
Ứng Hàn Thời cụp mi, khóe mắt thấp thoáng ý cười: “Cám ơn em, tôi về bây giờ đây.” Nói xong, anh đứng lên nói với mọi người: “Tạm biệt.”
Cẩn Tri: “Để tôi tiễn anh.”
Nhiếp Sơ Hồng gật đầu, Cố Tế Sinh nửa cười nửa không nhìn bọn họ. Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Anh cao thủ, mấy hôm nay anh ngủ ở đâu thế?”
“Tôi ngủ trên ô tô.” Ứng Hàn Thời đáp.
Mọi người đều ngạc nhiên. Cẩn Tri cất cao giọng: “Trên ô tô ư? Anh ngủ kiểu gì thế?”
“Tôi ngồi ở vị trí tài xế.” Nhìn ra sự quan tâm trong mắt cô, anh mỉm cười: “Cẩn Tri, chuyện nhỏ ấy mà. Trước kia tôi cũng thường làm vậy.”
“Trước kia” là lúc anh vẫn còn ở trong quân đội sao? Cẩn Tri cảm thấy không đành lòng.
“Không được đâu.” Cô nói: “Anh không thể tiếp tục ngủ trên xe.”
Ứng Hàn Thời hơi ngây ra, hai người chạm mắt nhau. Cố Tế Sinh đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tối nay bố mẹ Tiểu Kiệt về nhà, Cẩn Tri phải chuyển về trường. Chúng tôi đã dọn hai phòng. Nếu không ngại, anh hãy ở cùng cậu “trạch nam”. Bảo cậu ta trải đệm ngủ dưới đất là được.”
“Chuyện nhỏ.” Trang Xung lập tức nhận lời.
Nhiếp Sơ Hồng đứng lên, vỗ vai anh ta: “Cứ quyết định như vậy đi. Cẩn Tri nói đúng, chúng tôi không thể để anh ngủ trên ô tô được.”
“Cám ơn các vị, quả thực không cần…”
Ứng Hàn Thời chưa kịp nói hết câu, Cẩn Tri đã ngắt lời: “Anh hãy ở lại đây đi.” Cô nhìn vào mắt anh: “Không được từ chối.”
Mười phút sau, Ứng Hàn Thời đứng ở một góc ban công, gọi điện cho Tiêu Khung Diễn: “Tiểu John, bạn của Cẩn Tri mời tôi và cô ấy ngủ lại trường học. Tối nay, tôi không về nữa.”
Tiêu Khung Diễn: “Boss, em cũng muốn đi!”
Ứng Hàn nhẫn nại giải thích: “E rằng không tiện lắm, chú sẽ dọa bọn họ sợ chết khiếp. Chú cứ ở trên ô tô đi, có gì sáng mai tôi sẽ liên lạc. Mọi việc vẫn tiến hành theo kế hoạch.”
Mặc dù bình thường dễ tính nhưng một khi anh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Tiêu Khung Diễn phụng phịu cúp điện thoại, ngồi thừ trong xe một lúc rồi đột nhiên dõi mắt về khu rừng rậm. Boss đã quên Tiểu John sợ ma hay sao?
Đêm khuya, Cẩn Tri một mình đứng ngoài hành lang hóng gió. Vừa rồi, nhân lúc không có ai, cô liền chạy đến phòng của Ứng Hàn Thời, hỏi anh nhỡ Trang Xung đòi đi cùng thì tính sao?
Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Không sao. Nếu phát hiện ra tung tích của đối phương, tôi sẽ một mình đi xử lý.” Ngừng vài giây, anh hỏi: “Nếu gặp phải tình huống bất đắc dĩ, tôi có thể đánh ngất bọn họ không?”
Cẩn Tri: “… Có thể.”
Sau đó, hai người lặng thinh. Chợt nhớ tới gương mặt đỏ lựng, chứa đầy cảm xúc phức tạp của anh lúc bị cô nắm đuôi, hai má Cẩn Tri bất giác nóng ran. Thế là cô nhanh chóng rời đi.
Đứng một lúc, cô nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Nhiếp Sơ Hồng đi đến bên cạnh, cùng cô ngắm bầu trời.
“Tế Sinh đã chuẩn bị nước và lương khô cho ngày mai rồi.” Anh nói.
Cẩn Tri mỉm cười: “Anh nói đúng, anh ấy đúng là khẩu xà tâm phật.”
Nhiếp Sơ Hồng cũng cười. Tựa như nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt anh trở nên xa xăm: “Thật ra Tế Sinh tốt nghiệp từ trường xịn hơn tôi, gia thế cũng tốt. Cậu ấy có thể kiên trì ở nơi này, càng khó hơn tôi ấy chứ.”
Cẩn Tri gật đầu: “Các anh đều là người tốt.”
Hai người yên lặng một lúc, Cẩn Tri dõi mắt về phía xa xa. Cô chợt nhớ đến tiết lộ của Tiêu Khung Diễn, rằng người ngoài hành tinh có thể là con người, động vật hay thực vật… Điều đó có nghĩa là, người ngoài hành tinh cũng có khả năng là một người dân bình thường sống ở nơi này như Nhiếp Sơ Hồng hay Cố Tế Sinh.
“Sơ Hồng, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng hy vọng các anh được bình an vô sự.” Cô lên tiếng.
“Tôi cũng mong em an lành.” Một lúc sau, anh lại mở miệng: “Cẩn Tri, hồi nãy tôi thấy Ứng Hàn Thời cõng em về. Hôm trước tôi đề nghị cõng, sao em lại từ chối?”
Cẩn Tri ngoảnh đầu, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của anh. Im lặng vài giây, cô đáp: “Bởi vì hai trường hợp không giống nhau. Tuy em quen anh ấy chưa bao lâu nhưng anh ấy từng cứu mạng em vài lần. Anh ấy là người tốt, hay giúp đỡ người khác. Nói thật, vì cứu em, anh ấy đã từng ôm em, còn dùng thân thể bảo vệ em. Hôm nay gặp đoạn đường khó đi nên em mới để anh ấy cõng mà không một chút ngại ngần.”
Ngữ khí của cô rất bình thản, tựa như đây là chuyện hợp lý và tự nhiên. Nhiếp Sơ Hồng để ý thấy, gò má cô ửng hồng, có lẽ ngay bản thân cô cũng không phát giác. Điều này như một tảng đá đè nặng xuống lòng anh. Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng thở dài, miệng nở nụ cười gượng gạo: “Hóa ra là vậy. Em yên tâm đi, ngày mai lên núi, bọn tôi sẽ bảo vệ em.”
Cẩn Tri mỉm cười: “Cám ơn anh nhiều.”
Ứng Hàn Thời nằm trên chiếc giường nhỏ, hai tay gối đầu. Trang Xung nằm dưới đất đã ngáy khò khò từ lâu. Anh nghe thấy tiếng Cẩn Tri đẩy cửa phòng kế bên, đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường. Hình như cô còn lăn đi lăn lại hai vòng, anh thậm chí có thể tượng tượng ra cái chăn bị cô đạp lung tung. Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt. Không phải anh cố tình nghe trộm mà là cách âm của tòa nhà này quá kém. Trong đầu anh vang lên câu nói vừa rồi của cô:
Anh ấy là người tốt.
Anh ấy từng ôm em, còn dùng thân thể bảo vệ em.
Em để anh ấy cõng mà không một chút ngại ngần.
Sáng hôm sau, lúc Cẩn Tri xuống dưới, bốn người đàn ông đang ngồi ngoài sân ăn sáng. Bên cạnh Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng xuất hiện chiếc ba lô to đùng, trong khi Ứng Hàn Thời chẳng có gì.
Cố Tế Sinh diện bộ thể thao màu đen như hai người đàn ông kia, thần sắc khoan khoái. Cẩn Tri ngồi xuống, liếc anh ta một cái. Anh ta hiểu ý, từ tốn mở miệng: “Nhiếp Sơ Hồng kêu tôi đi cùng, vì sợ các vị không thuộc đường. Cô khỏi cần cám ơn.”
Cẩn Tri “ờ” một tiếng, nghĩ bụng: Đúng là chẳng đáng ngại, cùng lắm đánh ngất thêm một người nữa.
Ăn sáng xong, cả nhóm liền xuất phát. Lần trước đi cứu Tiểu Kiệt, trong lòng họ đều lo lắng và sốt ruột nên chẳng có tâm trạng ngắm cảnh. Hôm nay tuy là đi thám hiểm nhưng không hề căng thẳng, bởi chẳng biết khi nào người ngoài hành tinh mới xuất hiện. Chỉ riêng Trang Xung coi đây là nhiệm vụ quan trọng nên tỏ ra nghiêm túc và cảnh giác. Anh ta còn đánh dấu đọc đường đi, đề phòng bị lạc.
Thật ra Cẩn Tri muốn nói với anh ta, khỏi cần đánh dấu, bởi vì Tiêu Khung Diễn đã vẽ bản đồ chi tiết cả khu vực này nên không thể có chuyện bị lạc đường nhưng cuối cùng cô lại thôi.
Vật Trang Xung dùng để đánh dấu là chiếc huy hiệu kim loại hình hoa mai nhỏ bằng đồng xu. Cánh hoa trông khá giống thật, trên còn khắc chữ “ZC”(*). Nghe nói anh ta đặt lô huy hiệu này trên Taobao. Cứ cách hai, ba cây số, anh ta lại quan sát kỹ địa hình rồi giấu chiếc huy hiệu dưới gốc cây hay đống đá. Mọi người đều mặc kệ, chỉ Cố Tế Sinh mắng một câu: “Đồ ngốc.”
(*) ZC là viết tắt của từ Zhang Chong, tức Trang Xung
Buổi trưa, đoàn người đến rừng hoa đỗ quyên ở lưng chừng núi. Ánh nắng chói chang, mây trắng lững lờ trôi càng khiến biển hoa trở nên vô cùng rực rỡ. Mọi người ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, Cẩn Tri liền cầm máy ảnh đi chụp phong cảnh. Ứng Hàn Thời chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh cô, cùng ngắm rừng hoa.
Cẩn Tri ngoảnh đầu, liền bắt gặp dáng vẻ yên tĩnh của anh. Cô bất giác không thể rời mắt. Ứng Hàn Thời quay về phía cô, cất giọng nghi hoặc: “Cẩn Tri, tại sao em lại nhìn tôi như vậy?”
Cẩn Tri lại quay mặt về phía rừng hoa. Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Ứng Hàn Thời, liệu đối tượng anh đang tìm kiếm có phải là một bông hoa hay không?”
“Cũng có thể.”
Cẩn Tri búng tay vào cánh hoa đỏ rực: “Đúng là có khả năng đó. Anh xem, cánh hoa này trông có giống tai anh hay không?”
Đằng sau bọn họ không xa, Cố Tế Sinh đang ngồi tựa vào thân cây nghỉ ngơi, Trang Xung cắm cúi ăn bánh mì và xúc xích. Nhiếp Sơ Hồng đứng một chỗ, dõi theo đôi nam nữ. Anh cười khổ trong lòng, ngồi xuống châm một điếu thuốc rồi nhắm nghiền hai mắt.
Một lúc sau, cả nhóm tiếp tục lên đường. Theo “truyền thuyết ma quỷ” mà Ứng Hàn Thời thu thập được, ở khu vực rừng núi sâu có một con “quái vật” cực lớn, to bằng tòa nhà mười tầng, thường xuất hiện ở gần thác nước.
“Chắc chắn quái vật đã hấp thụ linh khí trời đất ở đó.” Một dân làng cho biết.
Vì vậy, đích đến đầu tiên của cả nhóm chính là thác nước lớn trên núi. Cẩn Tri còn nhớ, Tiêu Khung Diễn bảo đã đặt thiết bị bức xạ năng lượng trong khu vực có khả năng xuất hiện người ngoài hành tinh để kích thích hắn hành động. Do đó, hôm nay rất dễ xảy ra một cuộc chạm trán.
Thác nước nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh. Năm người đi tới lúc mặt trời lặn mới nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chứng tỏ đích đến không còn xa nữa.
Khi trời xẩm tối, mọi người đều bật đèn pin. Cẩn Tri đi theo sau Ứng Hàn Thời. Tiếng nước chảy ngày càng rõ rệt, vách đá ở hai bên cũng ngày càng cao, nhìn từ phía xa xa giống con quái vật ẩn núp trong bóng đêm.
Thác nước đã thấp thoáng ở phía trước, cả nhóm liền tăng tốc. Cẩn Tri đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu ra sau. Đằng sau là khe núi trống không, chỉ có những tảng đá lớn sừng sững.
“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời gọi cô.
Cẩn Tri: “Không có gì.” Cô hạ giọng thì thầm: “Liệu nó có xuất hiện ở đằng sau chúng ta không nhỉ?”
Nghe cô nói vậy, Trang Xung giật mình, lập tức quay đầu quan sát. Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Em đừng lo, cứ đi sát bên tôi là được.”
Cẩn Tri gật đầu. Trong lòng vẫn có chút không yên tâm, cô dặn Trang Xung: “Anh đi cuối cùng, nhất định phải để ý đấy nhé.”
Trang Xung không có ý kiến. Nhiếp Sơ Hồng ở phía trước lên tiếng: “Cẩn Tri luôn suy nghĩ thấu đáo. Hôm trước cũng nhờ vào phán đoán của cô ấy nên chúng tôi mới nhanh chóng tìm thấy Tiểu Kiệt.”
Trang Xung phụ họa: “Cô ấy rất lợi hại.”
Cẩn Tri nhoẻn miệng cười: “Cám ơn sự khen ngợi của các anh.” Cô ngẩng đầu, phát hiện Ứng Hàn Thời đang nhìn mình chăm chú, khóe mắt thấp thoáng ý cười. Anh nói nhỏ: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đoàn người nhanh chóng đến khu vực thác nước. Lúc này, trời đã tối mịt, thác nước như dải lụa màu xám từ đỉnh núi cao đổ thẳng xuống. Bọn họ đứng bên dưới, cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được hơi nước bủa vây.
“Nếu quái vật không xuất hiện thì sao?” Cố Tế Sinh cất giọng uể oải. Xem ra, anh ta không hề tin vào điều này.
Ứng Hàn Thời trả lời ngắn gọn: “Đợi thôi.”
Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng ta căng lều bạt đi!”
Ứng Hàn Thời gật đầu. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung cùng mở ba lô lấy lều bạt rồi tìm một khoảng đất trống để dựng. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đứng cùng nhau, anh dõi mắt lên núi cao còn cô trầm tư suy nghĩ.
Sau khi dựng xong, Nhiếp Sơ Hồng bắt đầu nhóm lửa, Trang Xung chạy đi chạy lại, không quên cài một cái huy hiệu hoa mai lên chạc cây. Cẩn Tri quan sát xung quanh, đồng thời nhắc Trang Xung: “Đừng lơi là cảnh giác.”
Đúng lúc này, thời tiết đột ngột thay đổi. Ngọn lửa vừa được nhóm lên, trời bắt đầu mưa lác đác.
“Chúng ta vào trong lều đi!” Nhiếp Sơ Hồng nói lớn tiếng.
Mọi người đều chạy về phía chiếc lều bạt, Cẩn Tri theo sau Ứng Hàn Thời. Như phát giác ra điều gì đó, anh đột nhiên dừng bước. Khi anh ngoảnh đầu ra sau. Cẩn Tri nhìn thấy tai anh hơi động đậy. Giây tiếp theo, anh xoay người, nhanh chóng ôm cô vào lòng rồi ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Ứng Hàn Thời cũng hô một tiếng: “Nằm xuống!” Ba người đàn ông lập tức làm theo.
“Chuyện gì…” Cố Tế Sinh vừa mở miệng, mọi người liền nghe thấy tiếng gió ù ù cực lớn từ xa thốc tới. Cẩn Tri nằm sấp trong lòng Ứng Hàn Thời. Khi ngẩng đầu, cô liền bắt gặp một bóng đen vô cùng to lớn ở phía sau cuồn cuộn dội đến.
“Ầm ầm.” Bóng đen đó bay qua đầu mọi người, đập vào thác nước, tạo ra tiếng động như ngọn núi sụp đổ, khiến nước bắn tung tóe. Ba người đàn ông còn đang sững sờ, Ứng Hàn Thời đã ôm lấy Cẩn Tri bật dậy.
Cẩn Tri ôm chặt thắt lưng anh. Thì ra vừa rồi có một tảng đá to bằng ngôi nhà nhỏ bay tới. Vào thời khắc này, nó đã nằm dưới hồ nước, cây cỏ ở xung quanh đều bị dập nát.
Ai vừa ném tảng đá? Tim Cẩn Tri như ngừng đập. Con người không thể có sức mạnh to lớn đến vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời, phát hiện anh đã quay mặt về hướng họ vừa đi tới.
“Cẩn Tri, em bỏ tay ra trước đi.” Anh cất giọng bình tĩnh.
Cẩn Tri lập tức rời tay khỏi thắt lưng anh. Lúc này, ba người đàn ông cũng đã đứng lên, đồng thời dõi mắt theo Ứng Hàn Thời.
Giây tiếp theo, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Nhất Sinh đờ người, còn Trang Xung cũng trố mắt. Cẩn Tri được Ứng Hàn Thời bảo vệ ở sau lưng, nhưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Mưa ngày càng nặng hạt, thác nước vẫn gầm gào không ngừng nghỉ. Ở khe núi phía xa xa, nơi vách đá cao nhất đột nhiên lóe lên tia sáng. Tia sáng ngày càng lan rộng, chiếu rọi cả bức tường đá. Sau đó, một hình bóng xuất hiện. Hình bóng cao bằng con người, đứng bất động. Cẩn Tri thót tim, vì cô biết đối phương không phải tự dưng có mặt ở đó.
Vài giây sau, hình bóng bắt đầu to dần lên ngay trước mặt bọn họ. Hắn vẫn bất động, chỉ là thân hình không ngừng cao lớn và phình to. Cẩn Tri có thể thấy rõ, khung xương của hắn dài ra; cánh tay từ hai khúc biến thành ba, bốn khúc; chân cũng dài thêm một đoạn, hai đoạn…
Năm mét, mười mét, hai mươi mét, bốn mươi mét… Cuối cùng, đầu hắn đã cao tới đỉnh vách đá, tương đương ngôi nhà mười tầng. Nhóm Cẩn Tri đều há hốc mồm, không một ai lên tiếng, thậm chí mọi người đều nín thở. Họ thật sự không thể tưởng tượng nổi hình ảnh đang diễn ra trước mắt. Ban ngày, họ còn nhìn thấy rừng hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời và dải núi an lành, tĩnh lặng. Vậy mà vào thời khắc này, họ đang tận mắt chứng kiến một người khổng lồ không thể tồn tại trong cuộc sống.
Chỉ duy nhất Ứng Hàn Thời vẫn giữ nguyên vẻ mặt thanh lạnh, lặng lẽ quan sát đối phương. Đúng lúc này, người khổng lồ đột nhiên bật cười. Tiếng cười trầm thấp như tiếng sấm vang vọng khắp ngọn núi, đập vào màng nhĩ mọi người, khiến tai họ đau buốt. Họ cũng dễ dàng nhận ra, đây không phải là thanh âm của con người.
“Cút!” Người khổng lồ đột nhiên gầm lên một tiếng, thân hình hơi đung đưa, tựa như sắp đi ra khỏi khe núi.
Cẩn Tri và ba người đàn ông hóa đá tại chỗ. Ứng Hàn Thời quay đầu: “Mọi người cứ ở đây đợi tôi.”
Nhiếp Sơ Hồng vội lên tiếng: “Anh định làm gì? Đừng qua bên đó!” Cố Tế Sinh tiếp lời: “Đừng đi! Anh muốn chết sao?”
Ứng Hàn Thời chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ tiến về phía người khổng lồ. Đi vài bước, anh liền biến mất sau tảng đá lớn.
Vừa khuất dạng, Ứng Hàn Thời lập tức tăng tốc, nhanh như xẹt điện lao vào khe núi, nơi người khổng lồ đang ẩn thân. Một vài giây sau, anh đã đứng trên đỉnh núi. Anh vẫn chắp hai tay sau lưng, dõi mắt xuống dưới, đồng thời cất giọng trầm tĩnh: “Kẻ lưu vong… Mau khai báo tên họ và chủng tộc của ngươi.”
Màn đêm tối tăm trải dài vô tận. Mưa rơi xối xả, khiến tầm nhìn càng trở nên mờ mịt. Ứng Hàn Thời tập trung quan sát, cái đuôi dài và đôi tai nhọn của anh đã lộ ra ngoài từ bao giờ. Anh nhẹ nhàng nhảy từ trên cao xuống, nhưng vào thời khắc này, trên mặt đất chỉ còn cây cỏ và vách núi, người khổng lồ đã không thấy bóng dáng.
Máy liên lạc trên cổ tay đổ chuông, giọng nói bực bội của Tiêu Khung Diễn vọng tới: “Lão đại, hắn chuồn mất rồi!”
Ứng Hàn Thời im lặng. Tiêu Khung Diễn tiếp tục tố cáo: “Kết quả giám sát bức xạ năng lượng cho thấy, sau khi dọa nạt anh và mọi người, hắn liền bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn đám châu chấu vô lại nhất trên vũ trụ. Hừ, vừa rồi nhìn thấy hình ảnh quái vật trên màn hình giám sát, em giật cả mình, còn tưởng sẽ đánh một trận lớn. Ai dè, hắn lại lẩn trốn mất.”
“Có lẽ hắn không muốn giao đấu với chúng ta, mà chỉ muốn chúng ta sợ hãi rồi rút lui.” Ứng Hàn Thời đáp.
Tiêu Khung Diễn khịt mũi khinh thường: “Hắn cũng không xem đối thủ của mình là ai? Có điều, hắn có con chip thứ hai đấy. Vừa rồi, em đo được nguồn năng lượng cực lớn. Tuy hắn đánh không lại anh nhưng anh cũng nên cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc hội thoại, Ứng Hàn Thời quay lại chỗ Cẩn Tri và ba người đàn ông.
Lúc này, mưa đã nhỏ đi nhưng gió vẫn thổi ù ù. Nhóm Cẩn Tri đứng dưới gốc cây, từ đầu đến cuối dõi mắt về phương hướng Ứng Hàn Thời biến mất. Sắc mặt ai nấy đều hết sức nặng nề.
Mấy phút sau, Cẩn Tri không nhịn nổi, vừa bước đi vừa lên tiếng: “Tôi qua bên đó xem thế nào.”
Trang Xung lặng lẽ đi theo cô, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Tri, anh cao thủ bảo chúng ta đợi ở đây. Chúng ta nên nghe lời anh ấy thì hơn.”
Cẩn Tri biết rõ, dù có qua chỗ Ứng Hàn Thời, cô cũng chẳng giúp được gì. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng anh, cô trở nên nóng ruột và bất an.
“Không sao đâu.” Cô nói.
Nhiếp Sơ Hồng xách ba lô đi tới: “Tôi sẽ đi cùng em.”
Cố Tế Sinh đang tựa vào thân cây cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất các vị đừng có đi đâu cả. Đây là chuyện mà chúng ta chưa từng gặp, cũng chẳng thể lý giải. Vừa rồi các vị không thấy quái vật hay sao? Đi cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.” Sắc mặt anh ta u ám, có chút căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn không che giấu sự quan tâm sâu sắc.
Nghe anh ta nói vậy, Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đều bất động. Cẩn Tri gật đầu: “Anh nói đúng, nhiều người cũng vô ích. Các anh cứ ở lại đây, để mình tôi đi xem anh ấy thế nào.”
Nói xong, Cẩn Tri liền quay người, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt. Ngón tay của đối phương mềm mại và mát lạnh, dùng sức tương đối mạnh khiến cô không thể cựa quậy.
Cẩn Tri không ngoảnh đầu: “Anh mau bỏ tay ra đi!”
Người đó không có phản ứng. Cô định giật tay lại nhưng đối phương hành động nhanh hơn, kéo mạnh cô vào lòng. Cô ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời quen thuộc.
“Cẩn Tri, tôi đang ở đây.”
Trái tim Cẩn Tri chấn động mạnh nhưng tự đáy lòng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng bất giác cong lên. Đôi mắt Ứng Hàn Thời cũng thấp thoáng nụ cười.
“Quái vật đâu rồi?” Cẩn Tri hỏi.
“Hắn trốn mất rồi.” Anh đáp.
Ba người đàn ông còn lại liền thở hắt ra. Cẩn Tri cúi xuống ngó nghiêng thân thể anh: “Anh có bị thương ở đâu không?”
Ứng Hàn Thời lắc đầu. Lúc này, Cẩn Tri mới để ý, anh vẫn cầm tay mình. Cô âm thầm rút tay về rồi lùi lại phía sau nửa bước: “Tốt quá.”
Mưa đã ngừng rơi nhưng bầu trời vẫn còn u ám. Năm người ngồi trong lều bạt, Trang Xung bật một ngọn đèn cắm trại, ánh sáng vàng ấm áp tỏa xuống gương mặt từng người.
Cẩn Tri ngồi cạnh Ứng Hàn Thời. Dáng vẻ anh ung dung, bình thản tựa như núi Thái Sơn có sụp xuống cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Cô hơi thắc mắc, không biết anh sẽ giải thích với ba người đàn ông kia thế nào? Dựa theo tính cách của anh, thế nào anh cũng xin lỗi mọi người rồi bảo: “Tôi không thể tiết lộ” hoặc là anh sẽ nói ra sự thật.
“Hàn Thời, chuyện vừa rồi là thế nào vậy?” Nhiếp Sơ Hồng mở miệng hỏi: “Còn anh là ai?”
Căn lều trở nên yên tĩnh, Trang Xung đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải rõ quá rồi hay sao?”
Cẩn Tri giật mình, quay sang anh ta. Trang Xung nhìn Ứng Hàn Thời chằm chằm, nói rành rọt từng từ một: “Anh ấy là thầy bắt ma đấy.”
Cả Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều im lặng. Tưởng hai người ngầm thừa nhận, anh ta khẽ gật đầu với Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh.
Nhiếp Sơ Hồng nở nụ cười gượng gạo, mở bao thuốc rút một điếu: “Tôi có thể hút thuốc không? Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ tin vào mấy chuyện quỷ quái. Bây giờ, nhân sinh quan bị đảo lộn, tôi cần từ từ “tiêu hóa” mới được.”
Nói xong, anh châm lửa, nhẹ nhàng nhả khói. Cố Tế Sinh quan sát Ứng Hàn Thời một lúc, cuối cùng lẩm bẩm: “Thầy bắt ma ư? Trên đời này có ma quỷ thật sao? Đúng là quá hoang đường.” Nói đến đây, anh ta với lấy điếu thuốc trên tay Nhiếp Sơ Hồng, hít một hơi.
Về sự xuất hiện của quái vật ngoài hành tinh, Cẩn Tri vốn rất căng thẳng. Tuy nhiên, sau vụ trí tuệ nhân tạo ở thư viện, khả năng chịu đựng của cô đã khá hơn rất nhiều. Vì thế, cô đã nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Cô chợt phát hiện con người Ứng Hàn Thời cũng không hẳn thật thà như đếm mà cũng có chút tâm cơ. Lần gặp ở chùa Bảo An, anh giới thiệu mình là hacker cao cấp. Bây giờ ngẫm lại mới thấy cũng đúng, vì đối với người Trái đất, người ngoài hành tinh có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn nên có thể coi là hacker siêu đẳng. Anh không những không nói dối, mà còn thành công che giấu thân phận của mình.
Bây giờ cũng tương tự, Trang Xung phát biểu một câu theo hướng khác, anh chẳng khẳng định lẫn phủ nhận. Tuy nhiên, Cẩn Tri có thể tưởng tượng, trong lòng anh rất áy náy. Nghĩ đến đây, cô vô thức mỉm cười.
Ứng Hàn Thời lập tức phát giác, liền ngoảnh đầu, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi. Anh hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Em đang cười tôi đấy à?”
Cẩn Tri quay đi chỗ khác: “Không phải.”
Lúc này, ba người đàn ông đã lấy lại tâm trạng bình tĩnh, đều dồn ánh mắt về phía Ứng Hàn Thời. Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa nhưng kiên quyết: “Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm trên núi. Cẩn Tri đi với tôi, các anh có thể quay về.”
Trang Xung nói luôn: “Tôi muốn đi cùng hai người.”
Hai người đàn ông còn lại đưa mắt nhìn nhau, Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng ta cùng tiến cùng lùi. Tuy không nắm rõ việc bắt ma nhưng chúng tôi sẽ không để anh một mình ở lại đây. Chúng tôi sẽ đi với anh, kiểu gì mà chẳng giúp ích đôi chút.”
Cẩn Tri nhìn Nhiếp Sơ Hồng, trong lòng có chút cảm động. Anh liền mỉm cười với cô. Ánh mắt trầm tĩnh của Ứng Hàn Thời cũng có chút xao động.
Cẩn Tri và Trang Xung quay sang Cố Tế Sinh. Anh ta cất giọng bực bội: “Nhìn tôi làm gì chứ? Lẽ nào tôi bỏ mặc mọi người, một mình quay về hay sao?” Anh ta nói với Cẩn Tri: “Hồi nãy tôi ngăn cản cô là hành động theo lý trí chứ không phải bỏ rơi đồng đội.”
Cẩn Tri mỉm cười: “Tôi hiểu, anh khỏi cần giải thích.”
Mọi việc đã được quyết định, cả nhóm nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường tìm kiếm. Trong khi mấy người đàn ông thu dọn lều bạt, Cẩn Tri một mình đi tới đầm nước. Thác nước vẫn ầm ầm đổ xuống, tung bọt trắng xóa. Đang có chút thất thần, cô liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Chẳng cần nhìn cô cũng biết đó là Ứng Hàn Thời. Không ngờ cô cũng có thể nghe ra tiếng bước chân trầm ổn của anh. Anh dừng lại bên cạnh cô, cùng dõi mắt về phía thác nước.
“Cẩn Tri! Vừa rồi em lo lắng cho tôi đấy à?” Anh hỏi.
Cẩn Tri hơi ngây ra. Bởi vì trời tối nên cô không rõ vẻ mặt của anh. Tuy nhiên, cô vẫn có thể cảm nhận được, anh đang nhìn cô chăm chú.
Cẩn Tri im lặng. Một lúc sau, Ứng Hàn Thời quay mặt đi. Trực giác báo cho Cẩn Tri biết, anh lại xấu hổ rồi.
“Biết rõ là nguy hiểm…” Anh từ tốn mở miệng: “… vậy mà em còn định đi tìm tôi.”
Cẩn Tri giật mình. Tựa như bị nhìn thấu điều bí mật cất giấu trong lòng, cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa bối rối.
Bề ngoài, cô vẫn tỏ ra thản nhiên: “Có gì đâu. Cố Tế Sinh cũng nói rồi, chúng ta là đồng đội nên tôi sẽ không bỏ rơi anh cũng như những người khác.”
Cẩn Tri liếc anh một cái nhưng Ứng Hàn Thời không hề có phản ứng. Trên thực tế, anh đâu có để vào tai lời nói vừa rồi, bởi còn đang chú ý đến tiếng thở có chút căng thẳng và vẻ mặt bối rối của cô. Anh đột nhiên cảm thấy một cơn sóng trào dâng trong lòng.
Anh còn nhớ rõ, lúc từ khe núi quay về chỗ cũ, anh nhìn thấy cô đứng trước đám đàn ông, sắc mặt rất khó coi. Tưởng xảy ra chuyện gì, anh lập tức đi nhanh tới, kết quả nghe thấy giọng nói kiên định của cô: “Tôi đi xem anh ấy thế nào.”
Trong vũ trụ bao la rộng lớn, anh từng chinh chiến nam bắc nhưng chưa bao giờ vương vấn người nào. Trước kia, phần lớn thời gian anh đều ở trên lô cốt vũ trụ. Ngay cả những lúc chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, anh cũng không quá quan tâm và lo lắng đến người xung quanh. Không chỉ mình anh mà cả Tiểu John cũng vậy. Anh còn nhớ có lần dẫn hạm đội đi đánh đội quân mạnh gấp mười lần của Trùng tộc. Đó là một trận chiến hết sức gian nan, vậy mà khi trở về, Tiểu John vẫn vô tư hẹn hò với cô người máy y tá như không có chuyện gì xảy ra.
Anh biết rõ bản thân không cần người khác lo lắng cũng chẳng cần vướng bận điều gì. Người phụ nữ Trái đất có sức chiến đấu bằng không này… biết rõ anh lợi hại đến mức nào, vậy mà cô vẫn không yên tâm, còn định xông pha vào chốn hiểm nguy cùng anh.
Một cảm xúc ấm áp xa lạ dội vào lòng, Ứng Hàn Thời liền cụp mi. Anh phải làm thế nào mới có thể báo đáp tâm ý của cô đây?
Trước sự trầm mặc của Ứng Hàn Thời, tâm trạng Cẩn Tri cũng lắng xuống. Bây giờ hễ có dịp ở riêng bên anh là trong lòng cô xốn xang một cách vô cớ. Cô quay người định rời đi: “Chúng ta lên đường thôi…”
Cẩn Tri còn chưa dứt lời, Ứng Hàn Thời đột nhiên ghé sát. Giây tiếp theo, anh nắm chặt cổ tay cô, cánh tay còn lại vòng qua thắt lưng người phụ nữ. Cẩn Tri chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào lòng. Cô tròn mắt, tim đập thình thịch. Gương mặt cô áp vào lồng ngực anh, đồng thời cảm nhận được cánh tay rắn chắc ôm siết càng chặt hơn.
Anh muốn làm gì vậy?
Ứng Hàn Thời cúi đầu, kề má vào cổ cô, toàn thân bất động. Cẩn Tri chỉ nhìn thấy bờ vai rộng của anh. Mặt cô đột nhiên nóng như lửa đốt. Đây không phải lần đầu tiên anh ôm cô, nhưng lại là lần đầu tiên anh chủ động và có ý thức rõ ràng. Toàn thân Cẩn Tri cứng đờ, tựa như không thuộc về mình nữa.
“Cẩn Tri!” Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai cô: “Sau này… em đừng làm vậy nữa.”
Tôi không cần em lao vào nơi nguy hiểm, dù chỗ đó có mặt tôi đi chăng nữa.
Cẩn Tri ngẩn người, tim vẫn đập liên hồi trong lồng ngực. Đúng lúc này, ba người đàn ông còn lại đã thu dọn xong xuôi, chiếu đèn pin về phía họ. Trang Xung lộ vẻ nghi hoặc, Cố Tế Sinh nheo mắt còn Nhiếp Sơ Hồng trầm lặng.
Cẩn Tri lập tức vỗ tay lên lưng Ứng Hàn Thời: “Được rồi! Anh cố lên!”
Ứng Hàn Thời từ từ buông tay, quay người rời đi. Anh dừng lại dưới một gốc cây lớn, đứng ở đó bất động, không biết đang nghĩ gì. Tuy nhiên, Cẩn Tri có thể mường tượng, gương mặt anh lúc này đỏ lựng.
Đoàn người tiếp tục lên đường. Bởi vì trời vừa mới đổ mưa, mặt đất trơn ướt nên họ không thể đi nhanh. Thời tiết ở vùng núi đúng là chẳng thể đoán trước. Vào thời khắc này, bầu trời đã trở nên trong vắt, thấp thoáng một vài vì sao.
Cả nhóm đi bộ vài tiếng đồng hồ mà vẫn không có phát hiện gì mới, Tiêu Khung Diễn cũng chẳng liên lạc. Lúc này, họ đang lặng lẽ tiến bước trong một khu rừng, xung quanh vắng lặng như tờ.
“Khoan đã!” Trang Xung đột ngột mở miệng.
Mọi người đều dừng bước, nhìn theo hướng anh ta chỉ. Trên một cành cây lớn xuất hiện chiếc huy hiệu hình hoa mai màu đỏ nhạt. Trang Xung ghé sát, soi đèn pin, lờ mờ thấy chữ “ZC” khắc trên cánh hoa mai.
“Sao lại như vậy?” Cố Tế Sinh thắc mắc: “Chúng ta từng đi qua nơi này rồi à?”
“Chưa đi bao giờ.” Ứng Hàn Thời đáp.
Cẩn Tri giật mình. Người khác không rõ chứ cô biết, chắc chắn Ứng Hàn Thời có GPS vệ tinh do Tiêu Khung Diễn chuẩn bị, làm gì có chuyện đi nhầm về đường cũ.
“Nếu chúng ta chưa từng đến nơi này, tại sao chiếc huy hiệu lại nằm ở đây?” Nhiếp Sơ Hồng chau mày.
Sắc mặt Trang Xung trở nên vô cùng khó coi., anh ta quay sang Ứng Hàn Thời: “Thầy bắt ma, “quỷ đập tường”(*) rồi.”
(*) “Quỷ đập tường”: Buổi đêm ở bên ngoài không phân biệt được phương hướng nên cứ vòng đi vòng lại một chỗ, vì vậy gọi là “quỷ đập tường”, cũng là chỉ trạng thái ý thức mơ hồ của con người.
Bình luận facebook