• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (2 Viewers)

  • ≗ Chương 7 ≗

Buổi đêm, Cẩn Tri ngủ chập chà chập chờn. Vào một khoảnh khắc nào đó, cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, phát hiện trời đã sáng.

“Tiểu Kiệt!” Cẩn Tri gọi lớn tiếng. Ngôi nhà im phăng phắc, chẳng thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đâu cả.

Cô liền xuống giường đi sang phòng bên cạnh. Căn phòng sáng trưng, có thể nhìn rõ những hạt bụi nhỏ li ti bay trong ánh nắng. Tiểu Kiệt không ở nhà, cặp sách vẫn còn treo sau thành ghế.

Cẩn Tri lập tức quay người chạy ra ngoài.

Mặt trời đã nhô lên từ sau dãy núi. Bây giờ vẫn còn sớm nên trường học vắng tanh, Nhiếp Sơ Hồng đứng bên cạnh bàn sắp lại chiếc ba lô. Hôm nay anh mặc áo phông dài tay và quần bò, bên ngoài khoác áo màu đen. Bộ đồ này được mua từ năm anh tốt nghiệp đại học. Chỉ có điều, chàng thanh niên hừng hực khí thế năm xưa giờ đây đã trở thành người đàn ông chững chạc, trầm ổn.

Anh bỏ túi bánh mì, mấy chai nước và một gói đồ ăn vặt vào ba lô. Tối qua, sau khi quyết định lên núi ngắm hoa, anh liền đi đến cửa hàng nhỏ ngoài thị trấn mua đồ. Con gái thường hay ăn vặt, nhưng anh không biết Cẩn Tri thích món gì nên chọn mỗi thứ một ít.

Vừa kéo khóa ba lô, Nhiếp Sơ Hồng liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở bên ngoài. Cẩn Tri nhanh chóng chạy vào, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

“Tiểu Kiệt một mình lên núi, đến giờ vẫn chưa quay về.” Cô hét lớn.

Nhiếp Sơ Hồng ngẩn người. Không đợi anh kịp phản ứng, cô nói tiếp: “Em sợ thằng bé gặp nguy hiểm mất. Chúng ta phải đi tìm nó ngay”.

Nói xong, Cẩn Tri lại định chạy ra ngoài, tiếp tục thông báo với những người khác. Nhiếp Sơ Hồng phản ứng nhanh túm lấy tay cô: “Khoan đã. Em hãy nói từ từ xem nào. Sao em biết Tiểu Kiệt lên núi? Có khi nào nó chạy đến chỗ khác chơi hay không?”.

Cẩn Tri khẳng định chắc chắn: “Em đã tìm quanh đây rồi. Hơn nữa, tối qua nó nảy ra ý định lên núi”.

Nhiếp Sơ Hồng trầm mặc trong giây lát rồi cầm ba lô cùng cô ra ngoài. Cố Tế Sinh không biết xuất hiện từ lúc nào, khoanh tay đứng ở cửa.

“Cô sốt ruột gì chứ?” Anh ta lãnh đạm mở miệng “Tiểu Kiệt lên núi làm gì? Xung quanh rộng như vậy, cô đã chắc chắn là tìm hết chưa? Không thì đừng phát biểu linh tinh, làm nhỡ thời gian của chúng tôi”.

Hôm qua, khi anh ta nói những câu châm chọc, Cẩn Tri chỉ cười cười. Hôm nay, anh ta còn chưa dứt lời, cô đã nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, đồng thời nghiêm giọng: “Tôi không có thời gian đôi co với anh. Tôi khẳng định thằng bé lên núi là lên núi”.

Nói xong, cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Cố Tế Sinh, lập tức rời đi, mặc cho đối phương sững sờ tại chỗ. Nhiếp Sơ Hồng đi vòng qua chỗ anh ta, buông một câu: “Tôi tin tưởng vào phán đoán của cô ấy”.

Cố Tế Sinh ngượng ngùng dõi mắt về phía hai người, cuối cùng cũng đi theo họ. Cẩn Tri sang phòng của Nhiếp Sơ Hồng tìm Trang Xung. Anh ta đang ngồi ở đầu giường nghịch điện thoại, sắc mặt lộ vẻ hưng phấn khi nhìn thấy cô: “Bây giờ lên núi luôn à?”.

Cẩn Tri gật đầu rồi lắc đầu: “Chúng ta đi cứu người. Tiểu Kiệt mất tích rồi”.

Trang Xung liền nhét đồ vứt đầy trên giường vào chiếc ba lô dã ngoại, gồm cuộn dây, băng y tế, la bàn, đèn pin, con dao và cả… chiếc nỏ. Quen biết anh ta lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cẩn Tri cảm thấy, có lẽ anh ta cũng không phải vô dụng.

Lúc hai người rời phòng, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh đang chờ sẵn ở bên ngoài. Một điều bất ngờ là Cố Tế Sinh đã thay sang bộ đồ thể thao màu đen. Anh ta còn đeo một khẩu súng trông rất thơ sơ, có vẻ là súng tự tạo. Nhiếp Sơ Hồng đứng cạnh, trên tay cầm cây gậy bóng chày duy nhất của trường học. Anh vừa nhét cây gậy vào ba lô vừa lên tiếng: “Tôi đã nhờ dân làng trông nom bọn trẻ rồi. Bên công an cũng phải mất một khoảng thời gian mới tới nơi, chúng ta lên núi trước”.

Cẩn Tri và Trang Xung gật đầu. Nhiếp Sơ Hồng nhìn cô chăm chú: “Lát nữa chẳng biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm gì. Em hãy theo sát tôi, đừng đi lung tung”.

Cẩn Tri đáp khẽ: “Vâng”.

Bốn người xuất phát, tiến về phía ngọn núi sừng sững nằm ở phía sau trường học. Bây giờ là buổi sáng, ánh sáng ấm áp xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khu rừng. Cố Tế Sinh biết đường nên dẫn đầu, tiếp theo là Nhiếp Sơ Hồng, Cẩn Tri, Trang Xung đi cuối cùng.

Khu vực rừng núi đi lại khó khăn, sau một đoạn là không còn đường, chỉ có thể xác định phương hướng rồi vượt qua “chông gai” tiến về phía trước. Cố Tế Sinh dẫn đầu, miệng không ngừng làu bàu, cho thấy anh ta khá bực bội. Những lúc thế này, Nhiếp Sơ Hồng mới thể hiện mặt đàn ông và tính quyết đoán của mình. Anh đeo chiếc ba lô nặng nhất, mỗi khi gặp đoạn khó đi, anh đều xông lên trước. Ví dụ, anh leo lên vách núi rồi kéo từng người lên theo. Đến chỗ có con suối chảy xiết, anh liền xắn quần, kiểm tra mực nước rồi giúp mọi người đi qua.

Cẩn Tri đi ngay sau Nhiếp Sơ Hồng. Vì đá cuội dưới lòng suối rất trơn nên lúc gần lên bờ, cô trượt chân ngã dúi dụi. Nhiếp Sơ Hồng phản ứng nhanh như chớp, lập tức quay người kéo cô. Kết quả, cả hai ngã nhào vào mỏm đá nhọn bên bờ suối.

Cẩn Tri ở trong lòng người đàn ông, tay anh vòng ra sau lưng cô làm đệm nên cô không hề cảm thấy đau đớn. Anh kéo cô đứng thẳng người, mở miệng hỏi: “Em có sao không?”.

Cẩn Tri lắc đầu: “Dạ không ạ”. Nhìn thấy vết trầy xước do quệt vào đá nhọn trên cánh tay anh, cô liền túm lấy: “Anh bị thương rồi”.

Nhiếp Sơ Hồng rút tay về: “Chuyện nhỏ ấy mà”. Nói xong, anh quay người tiếp tục tiến về phía trước.

Đầu giờ chiều, cuối cùng bốn người cũng đến đoạn rừng hoa ở lưng chừng núi. Nơi này cây cối vô cùng rậm rạp, ánh nắng không lọt nổi qua kẽ lá. Nhưng ở bên ngoài bìa rừng là biển hoa đỗ quyên đỏ rực trải dài vô cùng vô tận. Cảnh tượng đẹp đẽ không bút nào tả xiết.

Tuy nhiên, bọn họ chẳng có thời gian cũng như tâm tư ngắm cảnh. Đi bộ nửa ngày trời, ngoài Nhiếp Sơ Hồng, ba người còn lại đều kiệt sức, thở hồng hộc. Nhiếp Sơ Hồng tìm một chỗ bằng phẳng để mọi người nghỉ ngơi một lát.

Khu vực này rất rộng lớn, tìm Tiểu Kiệt chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vì vậy, họ chỉ có thể đến chỗ rừng hoa rồi tìm kiếm ở xung quanh. Như vậy, cơ hội thành công sẽ lớn hơn.

Cẩn Tri ngồi phịch xuống đống lá cây, lấy chai nước từ ba lô uống hai ngụm. Ở phía đối diện, Cố Tế Sinh ngắm nghía một tảng đá lớn, rút tờ giấy ăn lau sạch mới từ từ ngồi xuống.

Cẩn Tri yên lặng dõi theo cử động của anh ta. Đợi đối phương yên vị, cô mới lấy một chai nước đưa cho anh ta: “Này!”.

Nào ngờ, Cố Tế Sinh liếc qua mặt cô rồi nhìn xuống chai nước, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường lệ: “Tay cô có sạch không đấy?”.

Trang Xung chau mày. Nhiếp Sơ Hồng đang hút thuốc, lập tức đưa mắt cảnh cáo Cố Tế Sinh nhưng anh ta vờ như không thấy.

Cẩn Tri bỗng dưng cảm thấy buồn cười. Cô nghĩ, người đàn ông này ấu trĩ thật, thành ra cũng có chút đáng yêu.

Cô chuyển chai nước sang tay bên kia rồi vốc nắm đất cho đến khi bàn tay nhem nhuốc mới cầm lại chai nước đưa cho Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đều sững sờ.

Cẩn Tri mỉm cười: “Trong túi chỉ còn lại chai này thôi, anh có uống không?”.

Trang Xung bật cười thành tiếng, Nhiếp Sơ Hồng cũng nhếch khóe miệng. Cố Tế Sinh vẫn chưa hết kinh ngạc: “Cô có phải là phụ nữ không đấy? Thật chẳng biết lý lẽ gì cả?”. Anh ta trừng mắt với Nhiếp Sơ Hồng, nghiến răng: “Đây là người phụ nữ… dịu dàng và điềm đạm mà anh nói đó sao?”.

Nhiếp Sơ Hồng bị sặc khói thuốc, ho khan một tiếng. Anh ngoảnh đầu sang một bên, nụ cười vẫn đọng trên khóe môi. Cẩn Tri chẳng nói chẳng rằng ném chai nước cho Cố Tế Sinh. Anh ta hết cách, đành giơ tay nhận lấy. Nhưng vì trong lòng vẫn còn bực bội, anh ta xách chai nước đi sang một bên.

Cẩn Tri cất giọng thản nhiên như không: “Có sức lực tức giận, chi bằng anh tiết kiệm để tìm Tiểu Kiệt có phải hơn không?”.

Cố Tế Sinh dừng bước, nhưng lần đầu tiên anh ta không phản bác mà lặng lẽ đi sang bên cạnh. Cẩn Tri tiếp tục uống nước. Khi ngẩng đầu, cô vô tình bắt gặp Nhiếp Sơ Hồng đang nhìn mình chăm chú.

Anh mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến Tế Sinh chịu thua. Em làm hay lắm”. Nói xong, anh đứng lên: “Chúng ta đi thôi!”.

Cẩn Tri và Trang Xung lập tức đứng dậy. Rừng hoa rất lớn, bốn người đi cả ngày cũng chưa chắc đã hết. Nhưng đây là khu vực Tiểu Kiệt có khả năng xuất hiện nhất.

Sau khi uống hết chai nước “bẩn”, Cố Tế Sinh lặng lẽ tìm kiếm. Nhiếp Sơ Hồng cũng đi về một hướng khác. Trang Xung hỏi Cẩn Tri: “Chúng ta bắt đầu tìm từ đâu đây?”.

Cẩn Tri ngẩng đầu quan sát xung quanh, sau đó chỉ tay về nơi um tùm nhất: “Đằng kia”.

Mười phút sau, trong rừng hoa đột nhiên vang lên thanh âm xúc động của Trang Xung: “Có phát hiện rồi”.

Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh lập tức chạy về bên đó. Cẩn Tri đang ngồi xổm dưới một gốc cây cổ thụ lớn. Có lẽ do còn đọng nước mưa nên mặt đất ẩm ướt, tơi xốp. Trên đó xuất hiện dấu chân hỗn loạn, cả người lớn lẫn trẻ em. Dấu chân thành một đường đến bìa rừng rồi mất hút.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Trang Xung lên tiếng: “Có tất cả ba người, một người đi giày số bốn mươi mốt hoặc bốn mươi hai, một người cỡ chân bốn mươi, một là trẻ em, số ba mươi hai hoặc ba mươi ba”.

Cố Tế Sinh biến sắc mặt: “Tiểu Kiệt đi giày số ba mươi hai”.

Trang Xung hất cằm, nói với anh ta: “Cẩn Tri là người đầu tiên phát hiện ra dấu chân đấy”.

Cố Tế Sinh liếc Cẩn Tri một cái. Cô vỗ vai Trang Xung, ra hiệu anh ta ngậm miệng. Nhiếp Sơ Hồng quan sát hướng đi của dấu chân: “Chúng ta qua bên đó xem thế nào”.

Bìa rừng đầy lá rụng và đá vụn, bên dưới là một dốc núi gập ghềnh. Bốn người thận trọng leo xuống dốc. Đến một nơi bẳng phẳng, phía trước chia thành hai hướng đều là rừng cây sương mù lan tỏa.

“Chúng ta đi theo hướng nào bây giờ?” Cố Tế Sinh hỏi.

Nhiếp Sơ Hồng đảo mắt xung quanh. Anh còn chưa lên tiếng, Cẩn Tri đã mở miệng: “Bên phải!”.

Cố Tế Sinh nhíu mày: “Tại sao lại là bên phải?”.

Cẩn Tri nhìn thẳng vào anh ta: “Trực giác mách bảo”.

Cố Tế Sinh cười khẽ một tiếng, ngoảnh đầu sang một bên. Nhiếp Sơ Hồng cất giọng trầm thấp: “Xem ra chúng ta phải chia thành hai nhóm rồi. Cẩn Tri và tôi sẽ đi về bên phải”.

Cẩn Tri lắc đầu: “Không, anh và Cố Tế Sinh một nhóm, em và Trang Xung một nhóm. Cố Tế Sinh biết đường còn Trang Xung có la bàn và đồ dùng cần thiết”.

Trang Xung gật đầu, anh ta thực sự không muốn đi với Cố Tế Sinh.

Đề nghị của Cẩn Tri hợp tình hợp lý nên không ai phản đối. Nhiếp Sơ Hồng nhìn cô: “Hai người cẩn thận đấy”.

Cẩn Tri: “Vâng”.

Nhiếp Sơ Hồng rút cây gậy bóng chày từ ba lô đưa cho cô: “Em hãy cầm lấy để phòng thân. Gặp bất cứ chuyện gì cũng đừng manh động, hãy gọi điện cho chúng tôi trước”.

“Không được, đưa cho em thì anh lấy gì phòng thân? Trong túi Trang Xung có một số vũ khí, anh cứ giữ lại đi!”

Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười, nhét cây gậy vào tay cô: “Tôi mang cái này cho em, để đề phòng bất trắc. Tôi không cần dùng đến nó”.

Cố Tế Sinh ở bên cạnh lên tiếng: “Cô khỏi cần lo. Anh ấy từng luyện võ, một mình có thể hạ gục ba người đàn ông cường tráng ấy chứ”.

Cẩn Tri cầm cây gậy, trong lòng có chút cảm động. Đúng lúc này, Nhiếp Sơ Hồng đột nhiên giơ tay xoa đầu cô rồi quay người rời đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khu rừng ngày càng trở nên âm u. Cẩn Tri và Trang Xung di chuyển chậm chạp, không biết đã đi được bao xa. Tìm kiếm một, hai tiếng đồng hồ chẳng có kết quả, nếu là người khác chắc đã bỏ cuộc, quay về tụ tập cùng mọi người. Tuy nhiên, Trang Xung có tình yêu đặc biệt với việc thám hiểm, sinh tồn, dã ngoại nên càng đi càng hưng phấn, Cẩn Tri cũng là người kiên định với mục tiêu của mình nên họ ngày càng rời xa địa điểm ban đầu.

Dần dần, sương mù dày đặc bao trùm cả khu rừng, không nhìn rõ cảnh vật dù chỉ cách vài bước chân. Hai người liền bật đèn pin, tiếp tục tiến về phía trước. Trong quãng thời gian đó, họ gặp không ít ngã rẽ, Cẩn Tri đưa ra quyết định một cách nhanh gọn và dứt khoát, Trang Xung đều nghe lời cô.

Cuối cùng, họ đến một vách núi dựng đứng, xung quanh đầy bụi cây có gai, bên cạnh xuất hiện mấy hang động tối đen như hũ nút. Hai người vừa đi qua hang động lớn nhất, Cẩn Tri chợt dừng bước, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chúng ta vào trong xem sao”.

Trang Xung gật đầu. Hai người soi đèn pin, men theo bức tường đá tiến sâu vào trong hang động. Họ nhanh chóng hòa lẫn vào bóng tối.

***

Tiêu Khung Diễn đang có tâm trạng hết sức buồn bực. Vì ở gần thôn làng nên anh ta không được lộ diện, cũng chẳng được ra ngoài hóng gió, cả ngày buộc phải mặc áo khoác chết gí trong xe ô tô. Thỉnh thoảng có người dân đi qua, anh ta còn phải cúi thấp xuống, để tránh gây hoảng sợ cho người Trái đất ngù ngờ. Vì vậy, anh ta cảm thấy buồn chán vô vị đến mức không chịu nổi.

Thật ra, Tiêu Khung Diễn đã dùng vệ tinh để vẽ bản đồ khu vực này nên nắm rõ từng cái cây mọc trên vách đá hay hòn đá cuội dưới lòng suối. Tuy nhiên, boss Ứng Hàn Thời lại cho rằng, điều quan trọng là phải tìm hiểu cuộc sống và văn hóa của người dân bản địa, không biết chừng sẽ phát hiện ra manh mối liên quan đến người ngoài hành tinh mà họ đang tìm kiếm.

Thế là vào thời khắc này, Tiêu Khung Diễn một mình ngồi trong ô tô đỗ dưới chân núi, còn Ứng Hàn Thời cùng một bà thím nhiệt tình quá mức cho phép đang đi loanh quanh. Anh ta nghe thấy bà thím kể chuyện ma với Ứng Hàn Thời: “Cậu biết không? Ngày xưa, khu rừng này từng xuất hiện quái vật. Bà nội tôi bảo từ trước thời giải phóng, có người lên núi săn bắn và kiếm củi, kết quả gặp phải quái vật. Nó cao lớn tương đương một ngọn núi…”.

“Vâng…” Ứng Hàn Thời lịch sự đáp.

“Vẫn chưa là gì đâu nhé. Nghe nói trên núi còn có ma. Nó chỉ lớn bằng bàn tay con người thôi, vừa chạy nhảy vừa cười sằng sặc. Nếu bị nó cắn, chúng ta sẽ bị mất linh hồn đấy.”

“Vậy sao?”

Ứng Hàn Thời tỏ ra nhẫn nại, hỏi từng chi tiết rồi im lặng lắng nghe. Trong khi đó, Tiêu Khung Diễn co rụt người vào một góc, miệng mếu máo, toàn thân run rẩy. Anh ta sợ nhất nghe mấy chuyện ma quỷ.

Tuy đến từ Đế quốc Diệu Nhật vĩ đại, lại là người máy thông minh nhưng anh ta không theo chủ nghĩa vô thần. Anh ta sợ ma, dù chưa gặp bao giờ.

Nghe một lúc, thực sự không chịu nổi nên Tiêu Khung Diễn tắt hết hệ thống liên lạc. Trầm mặc vài phút, trong lòng vẫn hơi rờn rợn, anh ta nghĩ mình phải làm gì đó để phân tán tư tưởng mới được.

Kể từ lúc gửi tin nhắn cho Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời đều mang theo điện thoại bên mình nên anh ta không có cách nào liên lạc với cô. Nghĩ đến đây, Tiêu Khung Diễn chợt nảy ra ý định, liền mở hệ thống định vị vệ tinh.

Trừ khi có lý do đặc biệt, bằng không, Ứng Hàn Thời cấm anh ta kiểm tra vị trí của người khác, bao gồm cả Cẩn Tri. Bởi vì trong nhận thức của boss, đây là hành vi xâm phạm sự riêng tư của người khác.

Đang trong tình trạng buồn chán nên Tiêu Khung Diễn quyết định phá lệ. Sau chuyện xảy ra ở thư viện, hệ thống vẫn lưu lại toàn bộ dữ liệu trong con chip di động của Cẩn Tri. Anh ta nhanh chóng nhập lệnh. Một phần mười giây sau, bản đồ hiện lên vị trí của cô. Tiêu Khung Diễn tròn mắt, hét lớn: “Aaaa…”.

Lúc mặt trời xuống núi, Ứng Hàn Thời đứng trước khu rừng, trầm tư suy nghĩ. Bà thím nhiệt tình đã về nhà. Sau khi nghe câu chuyện bà kể, trong lòng anh đã có một số suy đoán.

Đúng lúc này, máy liên lạc ở cổ tay reo vang. “Chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Tiêu Khung Diễn cười hì hì vài tiếng rồi cất giọng hưng phấn: “Lão đại! Tiểu Tri đang ở nơi này, cách chúng ta không xa. Lẽ nào đây chính là duyên số mà người Trái đất hay nhắc tới…”.

Anh chàng người máy vẫn lải nhải bên tai, Ứng Hàn Thời hoàn toàn bất động. Một lúc sau, cuộc trò chuyện kết thúc, khóe miệng Ứng Hàn Thời để lộ nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó, anh quay người đi về phía khu rừng rậm. Dần dần, anh rảo bước ngày càng nhanh hơn. Ở một thời khắc nào đó, anh đột nhiên tăng tốc, vụt đi như một tia chớp, biến mất trong màn sương mù dày đặc.

***

“Cẩn Tri, bên em thế nào rồi?” Giọng nói đầy quan tâm của Nhiếp Sơ Hồng vang lên trong điện thoại.

“Chúng em vẫn chưa tìm thấy Tiểu Kiệt.” Cẩn Tri đáp.

“Bọn tôi cũng thế.”

Trước mặt họ là hang động tối tăm và ẩm ướt, đèn pin lia qua vách đá, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Lối đi không rộng còn ngoằn ngoèo, hai người đi một đoạn vẫn chưa tới tận cùng.

Cẩn Tri chưa từng đến nơi như thế này nên cũng hơi rờn rợn. Trang Xung cũng là lần đầu tiên nhưng sắc mặt anh ta lộ vẻ xúc động. Có anh ta ở bên cạnh, cô thấy vững tâm hơn.

“Mặt trời sắp lặn rồi.” Nhiếp Sơ Hồng tiếp tục lên tiếng.

“Vâng.”

“Bọn tôi quyết định quay về, đợi công an đến rồi tính sau.”

Cẩn Tri gật đầu: “Được. Chúng em đang ở trong một hang động, khi nào kiểm tra xong sẽ quay ra tìm các anh”.

Sau khi cúp máy, Cẩn Tri tiếp tục tiến bước. Đầu bên kia, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh đang ở bên bờ suối. Lúc này, trời đã sâm sẩm tối, Nhiếp Sơ Hồng cảm thấy không yên tâm chút nào.

“Họ đang ở trong hang, chúng ta mau qua bên đó.”

“Ừ.” Cố Tế Sinh vốc nước suối uống ừng ực rồi đứng dậy, đi đến bên anh. Hai người sải bước dài về phương hướng có Cẩn Tri.

Trong hang động, Cẩn Tri và Trang Xung đã tới một nơi rộng lớn hơn, không khí càng ẩm ướt hơn. Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, họ liền quay đầu về bên đó, phát hiện dưới vách đá có một dòng suối nhỏ, chỉ rộng khoảng một mét, không biết chảy về phương nào.

Cẩn Tri và Trang Xung lập tức dừng bước, soi đèn pin một lượt xung quanh.

Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Cô thử đoán xem, liệu Tiểu Kiệt có trở thành xác chết trôi hay không?”

Cẩn Tri cất giọng chắc như đinh đóng cột: “Không đâu.”

“Ừ.” Trong lòng Trang Xung tự dưng khâm phục sự bình tĩnh và kiên định của Cẩn Tri.

Đúng lúc này, Cẩn Tri đột nhiên kêu lên: “Tiểu Kiệt!”.

Trang Xung giật mình, lập tức soi đèn pin. Dưới chân tường đá ẩm ướt xuất hiện một thân hình nhỏ bé, bị trói vào một tảng đá. Đó chính là Tiểu Kiệt.

Hai người gần như lập tức lao tới. Cẩn Tri ôm Tiểu Kiệt vào lòng. Hơi thở của cậu bé yếu ớt, gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã bất tỉnh. Viền mắt cay cay nhưng cô cố nhịn, ra hiệu Trang Xung lấy con dao cắt sợi dây trói trên người thằng bé.

“Sao lại như vậy?” Trang Xung lên tiếng: “Ai trói nó ở nơi này?”.

Cẩn Tri ngẩng đầu: “Anh còn nhớ lúc chúng ta mới đặt chân đến núi Y Lam không? Người lái máy cày bảo khu vực này gần biên giới nên xuất hiện tội phạm vượt biên. Tôi nghĩ, Tiểu Kiệt vô tình gặp phải bọn họ nên mới bị trói ở đây. Chúng ta mau đưa nó ra ngoài trước đã”.

Trang Xung bế thằng bé, hai người liền đi ngược trở lại. Vừa rồi, họ phải đi bộ mất hơi hai mươi phút nên chỗ này còn cách cửa hang khá xa. Một lúc sau, hai người loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở phía trước.

“Nhanh lên đi!” Một người lên tiếng.

“Tôi biết rồi, tại vừa mới ăn no…” Người khác trả lời.

Trang Xung dừng bước: “Có phải Nhiếp Sơ Hồng không?”

Cẩn Tri lắc đầu: “Nghe qua thì không giống mấy.”

“Tôi cũng thấy không giống.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không cần nói ra cũng hiểu điều này có nghĩa là gì. Trang Xung thì thầm: “Bây giờ làm thế nào?”.

Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch: “Mau tắt đèn pin, chúng ta lánh mặt trước đã”.

Hai người liền nép vào bức tường đá. Qua tiếng nói chuyện, ít nhất cũng phải năm, sáu phút nữa họ mới tới nơi.

Đầu óc Trang Xung vô cùng hỗn loạn. Tuy từng nuôi giấc mơ trở thành người anh hùng nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp kẻ xấu. Kinh nghiệm thực chiến trước đó chỉ là đối mặt với đám máy móc ở thư viện mà thôi. Phải làm thế nào bây giờ? Anh ta nên dùng dao hay dùng cung tên? Lần trước đã bị Cẩn Tri cười nhạo rồi.

Cẩn Tri nhíu mày trầm tư suy nghĩ. Vài giây sau, cô ngẩng đầu nói với Trang Xung: “Anh hãy lấy cung tên và cây gậy bóng chày ra đi!”.

Trang Xung giật mình: “Cô định đấu trực tiếp với họ sao?”

Cẩn Tri gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đừng sợ. Họ chỉ có hai người như chúng ta. Tôi nghĩ, họ cũng chẳng có gì ghê gớm. Đứa trẻ bị mất tích, thế nào dân làng cũng lên núi tìm kiếm, vậy mà họ còn không xử lý dấu chân, lại còn bỏ thằng bé ở nơi này. Điều ấy chứng tỏ họ không dám ra tay giết người nhưng cũng chẳng biết giải quyết thế nào. Hai người này vừa nhát gan vừa không có đầu óc. Dù là tội phạm, họ cũng chỉ là loại tép riu mà thôi. Đụng đầu nơi ngõ hẹp, ai dũng cảm người đó sẽ thắng. Anh dũng cảm, tôi có mưu, giải quyết bọn họ chắc không thành vấn đề.”

Cô nói rất nhanh nhưng từng câu từng chữ rõ mồn một. Trang Xung tròn mắt, cuối cùng lẩm bẩm: “Wow…”. Anh ta lập tức làm theo lời cô, đặt Tiểu Kiệt xuống đất rồi nhẹ nhàng lấy cung tên và cây gậy ra khỏi túi xách, sau đó hỏi: “Chúng ta đánh thế nào đây?”.

Cẩn Tri không hề có kinh nghiệm chiến đấu nhưng từng đọc khá nhiều sách. Cô nhớ rõ, sách quân sự nhấn mạnh, cần tập trung binh lực, dùng mạnh thắng yếu. Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chúng ta chia nhau ra, anh ở đằng trước, tôi ở phía sau. Đợi một người đi vào giữa chúng ta, anh sẽ bắn tên, còn tôi đồng thời dùng cây gậy bóng chày đập hắn, khiến hắn trở tay không kịp. Sau khi chúng ta hạ gục một người, đối phương chỉ còn lại một. Hai đánh một thì dễ đối phó rồi”.

Trang Xung lại một lần nữa sững sờ khi nghe những lời này. Anh ta gật đầu, tiến về phía trước hai, ba bước, nép sau vách đá. Hai người nín thở, lặng lẽ chờ đợi. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn.

Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, lòng bàn tay Cẩn Tri rịn đầy mồ hôi. Cô từ từ điều hòa hơi thở, nắm chặt cây gậy. Xung quanh tối như hũ nút nên chờ đợi dường như trở thành sự giày vò khó có thể chịu đựng.

Một tên vừa đi vừa hát ngâm nga. Gần đến nơi, ánh đèn pin trên tay hắn rọi về phía trước, lướt qua mặt đất dưới chân Cẩn Tri. Đúng lúc hắn đi vào giữa vị trí của Trang Xung và Cẩn Tri. Trang Xung liền nhảy ra, giương cây cung bắn liền ba phát.

Người đàn ông kêu “A!” một tiếng, ôm chân khuỵu xuống đất. Cẩn Tri lập tức vung gậy, dùng hết sức lực đánh vào người hắn. Một tiếng “bụp” vang lên, đối phương ngã vật ra, hoàn toàn bất động.

Cẩn Tri mừng thầm, Trang Xung cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ liền quay người về phía tên còn lại. Tên này chính là Hà Bì. Thấy đồng bọn Đậu Bì bị hai người không biết chui từ đâu ra hạ gục trong nháy mắt, Hà Bì há hốc mồm. Tuy đang cầm con dao nhưng hắn không dám động đậy. Cẩn Tri bóp tay Trang Xung, anh ta hiểu ý liền giương cung về phía đối phương, nghiêm giọng: “Mau ngồi xổm xuống! Đưa hai tay lên đầu!”

Hà Bì giật mình, lập tức làm theo. Cẩn Tri và Trang Xung đi đến, dùng sợi dây thừng trói chặt chân tay hắn. Cô còn cắt một mảnh vải trên áo đối phương, nhét vào miệng hắn, khiến hắn chỉ có thể ú ớ mà thôi.

Xong xuôi, hai người lau mồ hôi trán, không nhịn được cười.

“Chúng ta làm gì bây giờ?” Trang Xung hỏi.

“Đưa Tiểu Kiệt rời khỏi nơi này trước đã.”

Thế là Trang Xung cõng Tiểu Kiệt, Cẩn Tri cầm đèn pin, hai người nhanh chóng đi về phía cửa hang động. Một lúc sau, Trang Xung đột nhiên dừng bước, Cẩn Tri cũng ngẩn người, bởi vì phía trước lại một lần nữa vang lên tiếng bước chân. Lần này, tiếng bước chân rầm rập, ước chừng cũng gần chục người.

Cẩn Tri bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Cô liền tắt đèn pin, kéo Trang Xung nép vào vách đá. Trang Xung cất giọng ngờ vực: “Có phải là công an không?”.

“Chờ xem thế nào đã.” Cẩn Tri chăm chú lắng nghe.

“Đậu Bì! Hà Bì!” Có người gọi rõ to.

Cẩn Tri và Trang Xung nín thở. Vì không có tiếng trả lời nên một tên khác cười mắng: “Hai thằng khốn này, có việc giao hàng thôi cũng bày đặt, trốn trong hang động không chịu ra ngoài, cứ đòi gặp chúng ta ở đây nữa chứ”.

Một tên khác đáp: “Xì. Nếu không phải tụi nó gặp may, đánh cắp được lô hàng ngon lành, anh Hắc Long còn lâu mới thuận theo ý tụi nó. Đậu Bì! Hà Bì! Không phải hai đứa mày đang ngủ đấy chứ?”.

Đột nhiên, hang động xuất hiện luồng sáng trắng như ban ngày. Tiếng bước chân của bọn họ cũng ngày càng gần hơn.

Cẩn Tri và Trang Xung đều tròn mắt. Không ngờ chúng mang theo đèn pha công suất lớn. Vừa rồi, chúng nhắc đến việc ăn trộm và buôn lậu đồ vật có giá trị, có thể thấy, chúng không phải là lũ vô lại bình thường mà là nhóm tội phạm nguy hiểm.

Thôi xong rồi! Não bộ Cẩn Tri vụt qua ý nghĩ này. Cô và Trang Xung chắc chắn không phải là đối thủ của chúng.

“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” Trang Xung vô cùng sốt ruột. Cẩn Tri cắn môi, không trả lời. Thấy cô cũng hết cách, lại nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh ta liền rút di động: “Tôi sẽ gọi cho Nhiếp Sơ Hồng.”

Cẩn Tri im lặng dõi theo nhất cử nhất động của Trang Xung. Trong lòng cô biết rõ, gọi cho Nhiếp Sơ Hồng cũng vô dụng thôi. Đừng nói bọn cô cách xa mấy tiếng đồng hồ đi bộ, anh không thể đến kịp, mà có kịp đi chăng nữa, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh cũng đâu phải là đối phủ của nhóm tội phạm, ngược lại còn gặp tai họa cũng không biết chừng.

Làm thế nào bây giờ? Hôm nay, cô thật sự rơi vào tay tội phạm hay sao? Nếu vậy, chỉ e cô, Trang Xung và Tiểu Kiệt sẽ có kết cục bi thảm.

Nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Bọn cô đã bị chặn ở trong này, bị rơi vào đường cùng, không có cách nào xoay sở.

Trái tim Cẩn Tri dần chìm xuống đáy vực. Cô cảm nhận một cách rõ ràng nỗi tuyệt vọng đang bủa vây.

Trang Xung ở phía trước buông điện thoại, nói với cô: “Nơi này không có tín hiệu, tôi chẳng gọi được gì cả.”

Trong đầu Cẩn Tri chợt nhớ tới câu nói của một người. Anh nói: “Nếu xảy ra chuyện thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến ngay.”

Não bộ của cô lại vụt qua một hình ảnh khác. Trong một giấc mơ nào đó, Ứng Hàn Thời tiến về phía cô, gương mặt để lộ nụ cười vô cùng dịu dàng. Cô đột nhiên có một ý tưởng điên rồ. Từ “rất nhanh” của người ngoài hành tinh là nhanh đến mức nào?

Cô từ từ rút di động ra xem. Máy của Trang Xung không có tín hiệu, còn điện thoại của cô vẫn đầy sóng. Dường như đây là dấu hiệu của một sự khích lệ, một tia vọng nào đó.

Cô bấm số của Ứng Hàn Thời rồi áp di động lên tai. Trang Xung ngẩn người nhìn cô: “Máy cô có sóng à?”.

Cẩn Tri gật đầu. Điện thoại nhanh chóng kết nối, tim Cẩm Tri đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đúng lúc này, ánh đèn pha ở phía trước rọi thẳng vào bọn họ.

“Ai đấy?” Một tên hét lớn: “Mau ra đây đi!”.

Trang Xung tái mét mặt, Cẩn Tri cũng ngừng thở. Cách mười mấy mét xuất hiện bảy, tám người đàn ông lực lưỡng mặc bộ đồ rằn ri, gương mặt dữ tợn. Mấy tên lăm lăm con dao trong tay, thậm chí hai người còn đeo khẩu súng trường. Chúng nhanh chóng chiếu đèn pin vào mặt hai người.

“Ra ngoài ngay! Bằng không, bọn tao sẽ nổ súng!” Một tên cất cao giọng.

Cẩn Tri và Trang Xung không dám động đậy. Cô đành bỏ điện thoại vào túi quần, trong lòng vô cùng thất vọng vì chưa kịp nói chuyện với Ứng Hàn Thời. Hai người đi ra ngoài, tên cầm đầu để ý đến vũ khí trên tay họ, liền mở miệng: “Ném đi!”.

Cẩn Tri thả cái gậy xuống đất, còn Trang Xung cũng ném cây cung sang một bên.

“Sao lại có phụ nữ ở đây?” Một tên hỏi.

Tên cầm đầu nhìn hai người chằm chằm: “Bọn mày là ai?” Hắn lại đưa mắt về phía sau: “Hàng của Đậu Bì và Hà Bì đang ở trong tay chúng mày à?”.

Trang Xung đứng bất động, cổ họng Cẩn Tri cũng khô rát. Cô thở hắt ra một hơi để lấy lại bình tĩnh, đồng thời mở miệng: “Không phải. Chúng tôi là giáo viên ở dưới chân núi, có em học sinh bị mất tích nên chúng tôi đi tìm!”.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, thu hút sự chú ý của tên cầm đầu. Hắn liền nhìn xuống túi quần cô.

Đầu óc Cẩn Tri trống rỗng trong vài giây rồi đột nhiên bừng tỉnh. Đó là Ứng Hàn Thời?

Vào thời khắc đó, không biết lấy đâu ra dũng khí, cô đột nhiên giơ tay ra hiệu bọn chúng im lặng rồi cất giọng điềm tĩnh: “Đợi một lát, tôi nghe điện thoại đã.”

Sau đó, cô rút di động ra. Đám đàn ông đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng. Chúng không ngờ gặp giáo viên tình nguyện ở nơi này, còn là một người phụ nữ dịu dàng và thanh tú. Hơn nữa, cô còn lịch sự yêu cầu được nghe điện thoại ngay trước mặt chúng, khiến chúng nhất thời không có phản ứng.

Tên cầm đầu hơi bất ngờ nhưng cũng không ngăn cản. Hắn cho rằng, dù người phụ nữ này có nói chuyện điện thoại cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Bọn chúng đã bắt gặp cô ta ở đây thì chỉ còn cách cho cô ta về chầu trời. Kể cả cô ta có gọi một, hai giáo viên tình nguyện đến cũng chẳng sao. Chúng sẽ xử lý một thể, để loại trừ hậu họa.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Cẩn Tri giơ điện thoại ra trước mặt. Nhìn thấy ba chữ “Ứng Hàn Thời” trên màn hình, sống mũi cô đột nhiên cay cay. Cô nhanh chóng đưa lên tai.

“A lô! Tôi đang gặp nguy hiểm, anh có thể đến cứu tôi không?” Cô nói khẽ.

Cẩn Tri vừa dứt lời, đám đàn ông liền biến sắc mặt. Mấy tên cầm con dao đều chĩa thẳng vào cô. Một người lập tức rút khẩu súng từ sau lưng ra, lên nòng rồi hướng về Cẩn Tri.

Cô vẫn cầm điện thoại. Đầu bên kia rất yên tĩnh, loáng thoáng tiếng gió thổi ù ù.

“Được.” Ứng Hàn Thời đáp.

Cẩn Tri ngẩn người. Anh chỉ nói đúng một “được” mà không hỏi cô đang ở đâu, gặp nguy hiểm gì.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân vững vàng, đặc biệt rõ ràng từ cửa hang truyền tới. Đám người xấu liền ngoảnh đầu lại. Vì có ngọn đèn pha nên hang động sáng như ban ngày. Vài giây sau, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Anh mặc bộ đồ thể thao mà Cẩn Tri chưa thấy bao giờ, tóc ướt dính vào trán. Sắc mặt anh vẫn rất điềm tĩnh và ôn hòa, trên tay còn cầm di động. Anh đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Cẩn Tri.

Một tên gầm lên: “Mày là thằng nào hả?”.

Ứng Hàn Thời như không nghe thấy. Anh đứng yên một chỗ, mắt vẫn dán vào Cẩn Tri tựa hồ những người khác không tồn tại.

Cẩn Tri nhìn anh chằm chằm. Sau đó, cô buông điện thoại, khóe miệng bỗng dưng cong lên. Đám đàn ông mất hết kiên nhẫn, lăm lăm vũ khí tiến về phía Ứng Hàn Thời.

Bắt gặp nụ cười của cô, anh hơi đỏ mặt, sau đó từ từ mỉm cười.

Có lẽ số phận đã cho chúng ta gặp nhau, nên hy vọng có thể cùng em tái ngộ.

Đối thoại nhỏ:

Tác giả: Tại sao điện thoại của Cẩn Tri lại có sóng?

Tiêu Khung Diễn: Bởi vì muốn giữ liên lạc với Tiểu Tri mọi lúc mọi nơi nên tôi đã gắn hệ thống tín hiệu mới nhất của vũ trụ vào di động của cô ấy. Dù cô ấy có lên trời hay xuống biển, điện thoại bị rơi xuống nước hay lửa đốt, tôi cũng có thể tìm ra cô ấy. Boss, mong anh lượng thứ cho sự lạm dụng quyền hạn của em, đừng hủy bỏ chức năng này của cô ấy.”

Ứng Hàn Thời (quay mặt đi chỗ khác): Tôi sẽ không hủy bỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom