• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (2 Viewers)

  • ≗ Chương 6 ≗

Cẩn Tri! Thấy chữ như gặp người. Cây cỏ trên núi Y Lam lại một màu xanh mướt, bầu trời cũng đặc biệt trong xanh. Hằng ngày tôi đều dẫn bọn trẻ xuống chân núi hái hoa dại và cả bồ công anh, đem phơi khô làm trà hoặc đan thành tranh. Việc làm này dường như khiến vẻ đẹp của mùa xuân mãi mãi lưu giữ.

Đẹp nhất là hình ảnh hoa cải và hoa đỗ quyên phủ khắp núi rừng. Không biết em đã từng được ngắm cảnh đẹp này ở nơi khác hay chưa? Màu đỏ như ngọn lửa hừng hực của đỗ quyên và màu vàng ấm áp của hoa cải đan xen, tôn nhau lên, giống như có thể nhấn chìm cả thế giới.

Có điều, bọn trẻ ở đây đã quen thuộc với cảnh đẹp này nên chỉ một mình tôi hay thơ thẩn nơi đó. Dù bị chấn động trước vẻ đẹp của thiên nhiên, tôi cũng chỉ có thể một mình thưởng thức, vì dẫu sao, đây cũng là vùng núi xa xôi chẳng xuất hiện khách vãng lai.

Vì ở Vân Nam có động đất nên chỗ chúng tôi cũng bị ảnh hưởng, mấy hôm nay thường xuyên bị mất điện. Vào thời khắc này, tôi đang thắp nến để viết thư cho em. Bên ngoài cửa sổ là núi non vô cùng tận nhưng cũng có phong vị riêng. Em từng phát biểu trên diễn đàn: “Một khi đã lựa chọn sự nghiệp này, mong các anh chị hãy thể nghiệm vẻ đẹp của nó từng giây từng phút”. Các giáo viên tình nguyện chúng tôi đều nỗ lực trải nghiệm.

Bọn trẻ rất mong em đến đây. Chúng muốn cùng em tận hưởng mùa xuân của núi rừng Y Lam, muốn gặp chị gái đã làm nhiều kẹp sách đáng yêu cho chúng. Tôi biết, công việc của em ở thành phố Giang rất bận rộn nhưng trong tương lai nếu có kỳ nghỉ, em hãy đến nơi này, coi đó như một chuyến du lịch. Tôi nghĩ, bọn trẻ chắc chắn sẽ rất vui. Tôi cũng vậy.

Đêm dài đằng đẵng, tôi không làm phiền em nữa. Chúc em mạnh khỏe, công việc thuận lợi, vạn sự như ý.

Nhiếp Sơ Hồng.

Cẩn Tri vừa bỏ bức thư xuống bàn, Nhiễm Dư liền ghé sát: “Anh chàng nhà nghèo đó lại nói gì thế?”.

“Anh ấy mời mình đến chỗ anh ấy chơi.”

“Không phải cậu cũng muốn đi đấy chứ?”

Cẩn Tri gõ gõ tay xuống tờ giấy: “Mình cũng hơi muốn”.

Tính cô vốn thích làm theo ý mình, sau khi trải qua vụ người ngoài hành tinh, cô cảm thấy, con người chỉ là hạt cát nhỏ bé trong vũ trụ bao la nên càng phải quý trọng thời gian, làm những chuyện bản thân mong muốn, chứ đừng để lãng phí đời người trong guồng quay của cuộc sống,

Nhiễm Dư giật lá thư: “Để mình xem anh ta nói gì nào?”.

Cẩn Tri mỉm cười, để mặc bạn đọc thư. Nhiễm Dư cảm thán: “Bức thư này khá ấn tượng, văn phong cũng thu hút đấy. Tuy nhiên…”, cô lập tức chuyển đề tài: “Loại mọt sách vô dụng, dù viết lách hay đến mấy, có tốt bụng đến mấy cũng chỉ là anh chàng bốn mắt gầy gò ốm yếu, thiếu nam tính mà thôi”.

Thật ra, Cẩn Tri cũng có cảm giác tương tự về Nhiếp Sơ Hồng. Từ cách hành văn, có thể thấy anh là người đàn ông có chút văn chương và ướt át. Tuy nhiên, cô nói: “Mình chẳng quan tâm đến vẻ ngoài của anh ấy, lẽ nào không thể kết bạn với người đàn ông bốn mắt gầy gò hay sao?”.

Nhiễm Dư thở phào: “Thế thì tốt. Mình nghĩ chắc anh ta cũng chẳng lọt mắt cậu”.

Cẩn Tri mỉm cười, thu dọn gói đồ. Về chuyến đến núi Y Lam, chắc chắn Nhiễm Dư không đi nên cô khỏi cần hỏi bạn.

“Tôi cũng muốn đi!” Một giọng đàn ông từ sau lưng họ vang lên.

Cẩn Tri và Nhiễm Dư đều quay đầu, đồng thời hỏi Trang Xung: “Tại sao?”.

Trang Xung nói rành rọt từng từ một: “Miền Tây là mảnh đất mơ ước của mọi người đàn ông tự do”.

Cẩn Tri lắc đầu bất lực.

Nhiễm Dư thốt lên: “Hâm quá!”.

***

Việc xin nghỉ phép với Giám đốc thư viện diễn ra thuận lợi ngoài dự đoán. Vừa nghe hai người “xin nghỉ để đi du lịch”, ông Giám đốc lập tức phê chuẩn, thậm chí còn chủ động cho họ nghỉ mà vẫn nhận lương. Điều này khiến Cẩn Tri và Trang Xung hết sức cảm động, mà không biết rằng sau vụ hệ thống máy tính bất thường, ông Giám đốc rất lo lắng cho hai nhân viên này, sợ đầu óc họ có vấn đề. Vì thế, khi họ nghỉ phép, ông hoàn toàn tán thành, hy vọng họ ra ngoài cho khuây khỏa, đừng tiếp tục lầm đường lạc lối.

Thời gian nghỉ phép đã định, tính Cẩn Tri vốn dứt khoát, Trang Xung lại là “người đàn ông tự do” nên họ lập tức đặt vé chuyến tàu hỏa vào ngày hôm sau.

Tàu hỏa xuất phát từ thành phố Giang, sau hai mươi tiếng đồng hồ mới đến tỉnh G, nơi có núi Y Lam. Trong thời gian ngồi tàu, Cẩn Tri chăm chú đọc sách, Trang Xung mải mê chơi game. Không ai nói với ai một lời nhưng bầu không khí tương đối hòa hợp.

Ban ngày, tàu hỏa đi dọc theo những thành phố sầm uất của khu vực đồng bằng Hoa Trung. Đến tối, đoàn tàu tiến vào tỉnh G thuộc vùng Tây Nam toàn núi non trùng điệp như không có tận cùng.

Đêm đã về khuya, Trang Xung ở giường tầng trên, tiếp tục đắm mình vào trò chơi điện tử, Cẩn Tri tựa vào thành giường, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cô không thông báo trước với Nhiếp Sơ Hồng về chuyến đi của mình. Bởi theo sự tìm hiểu của Trang Xung, vùng núi Y Lam nằm ở khu vực hẻo lánh, họ còn phải ngồi ô tô, thậm chí cả máy cày nên cô không muốn làm phiền anh.

Ở miền đất xa lạ này, tinh tú trên bầu trời dường như cũng xán lạn hơn, khiến lòng người trở nên trống vắng và trong trẻo. Cẩn Tri tì vào thành cửa sổ, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm. Đúng lúc này, di động rung nhẹ, báo hiệu có tin nhắn mới.

Cô cầm lên xem. Nhìn thấy tên người gửi là Ứng Hàn Thời, trong lòng cô bất giác dâng trào cảm giác ấm áp, tựa như chỉ có cái tên thôi cũng toát ra khí chất của anh.

Cẩn Tri mở tin nhắn ra xem: Cô đang làm gì thế? (Mặt cười)

Ngữ điệu này đương nhiên là của Tiêu Khung Diễn. Trong lòng vụt qua tia thất vọng, cô nhắn lại:Tôi đang nằm, chẳng làm gì cả. Còn anh?

Tiêu Khung Diễn trả lời rất nhanh: Báo cáo cô Cẩn Tri, con chip thứ nhất của tôi đang tiến hành định vị vệ tinh và GPS; con chip thứ hai đang lên mạng xem tin tức, còn con chip thứ ba trò chuyện với cô.

Cẩn Tri không nhịn được cười. Cô nhớ Ứng Hàn Thời nói sẽ rời thành phố Giang một thời gian, bây giờ Tiêu Khung Diễn lại nhắc đến GPS, thế là cô hỏi: Các anh đang trên đường đi đấy à?

Vâng ạ.

Cẩn Tri phì cười khi nhìn thấy chữ “ạ”. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người máy làm bằng kim loại lạnh lẽo ngồi trong xe, gửi tin nhắn lễ phép cho cô.

Trên thực tế, Tiêu Khung Diễn đúng là có dáng vẻ như vậy. Một chiếc xe việt dã đang lao nhanh trên đường quốc lộ, hai bên không một bóng người. Tiêu Khung Diễn mặc áo khoác gió màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, ngồi ở hàng ghế sau để tránh bị thiên hạ bắt gặp.

Anh chàng người máy vui vẻ chat với “người bạn duy nhất trên Trái đất” – Tạ Cẩn Tri. Vô tình ngẩng đầu, anh ta liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời đang chăm chú lái xe ở phía trước. Dù đã quen với dáng vẻ này của boss nhưng anh ta vẫn trề môi. Thói quen này của boss không tốt chút nào. Có lẽ trước kia ở hành tinh mẹ thường phải lái phi thuyền đi đánh Trùng tộc(*) nên bây giờ ở Trái đất, anh vẫn mang đôi găng tay chuyên dùng cho sĩ quan chỉ huy. Ngoài ra, chiếc xe này đã được cải tạo, có thể tự động lái mà anh không chịu.

(*) Trùng tộc: Chủng tộc sâu bọ.

Tiêu Khung Diễn nghĩ thầm, có lẽ đây chính là “bệnh nghề nghiệp” mà người Trái đất nhắc tới. Ngẫm đi nghĩ lại, vẫn là cô gái tên Cẩn Tri đáng yêu hơn, vừa cao quý lãnh đạm nhưng không kém phần dễ thương. Anh ta rất thích người phụ nữ mâu thuẫn như vậy. Nghĩ đến đây, Tiêu Khung Diễn soạn tin nhắn: Lâu rồi không gặp, cô có nhớ tôi không?

Vừa gửi đi, anh ta chợt nghe giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Chú đang làm gì vậy?”.

Tiêu Khung Diễn giật mình, ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời. Ứng Hàn Thời điều chỉnh về chế độ lái tự động rồi quay mặt về phía anh ta, ánh mắt dừng lại ở chiếc di động, chân mày hơi nhíu lại.

Sau đó, Ứng Hàn Thời giơ tay lấy điện thoại. Tiêu Khung Diễn không dám phản đối, chỉ biết chống cằm thở dài, rồi lại ngước đầu đếm sao trên trời.

Lái xe cả ngày, Ứng Hàn Thời cũng có chút mệt mỏi. Anh tựa vào thành ghế, mở điện thoại ra xem. Màn hình hiện cửa sổ chat của Weixin(*).

(*) Weixin (Webchat) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone. Nó hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội.

Ứng Hàn Thời biết đây là một công cụ thông tin đơn giản của người Trái đất. Tiêu Khung Diễn từng đăng ký tài khoản cho anh nhưng anh chưa bao giờ sử dụng.

Người đối thoại: Tạ Cẩn Tri.

Nhìn thấy cái tên này, Ứng Hàn Thời cảm thấy trong lòng có chút lâng lâng. Anh không biết kiểm ra nhật ký trò chuyện mà chỉ đọc mỗi dòng chữ vừa được gửi đi.

Ứng Hàn Thời: Lâu rồi không gặp, cô có nhớ tôi không?

Anh liền đỏ mặt. Đúng là càn quấy thật!

Không ngờ Tiêu Khung Diễn lấy danh nghĩa của anh gửi cho Cẩn Tri tin nhắn cợt nhả như vậy.

Anh liền đánh chữ vào ô chat: Xin lỗi, vừa rồi Tiêu Khung Diễn…

Còn chưa soạn xong, Cẩn Tri đã trả lời: Tôi rất nhớ.

Ứng Hàn Thời liền dừng động tác, ngón tay bất động.

Đếm chán sao trời, Tiêu Khung Diễn đưa mắt về phía trước, phát hiện boss có chút không bình thường. Anh ngồi bất động, một tay cầm điện thoại, một tay đặt lên đùi, gương mặt đỏ như trái táo chín.

Tiêu Khung Diễn giật mình, vừa định mở miệng hỏi, khóe mắt chợt nhìn thấy câu trả lời của Cẩn Tri trên màn hình.

Hai người im lặng trong giây lát. Cuối cùng, Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “Anh hiểu nhầm rồi. Cẩn Tri biết người chat với cô ấy là em, câu này là nói với em…”

Một lúc sau, Ứng Hàn Thời mới quay đầu về phía anh chàng người máy. Mặc dù hai má vẫn ửng hồng nhưng ánh mắt anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Chú hãy kiểm tra GPS đi!” Anh nói.

“Vâng.” Tiêu Khung Diễn ngoan ngoãn chấp hành nhiệm vụ.

Trong xe trở nên yên tĩnh, Ứng Hàn Thời vừa định cất di động, Cẩn Tri gửi lại tin nhắn mới: Boss của anh đang làm gì thế?

Khóe mắt thấp thoáng ý cười, anh nhanh chóng hồi đáp: Đang ngắm bầu trời. Ngừng vài giây, anh gõ chữ: Cô Cẩn Tri đang làm gì vậy?

Ở đầu giây bên kia, Cẩn Tri thấy hơi kỳ lạ khi đọc tin nhắn này. Sao Tiêu Khung Diễn tự dưng trở nên khách sáo đến thế? Nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều, trả lời ngay: Tôi đang đọc sách.

Nhắc đến sách, cuốn cô đang đọc quả thật có liên quan đến họ. Thế là cô giơ điện thoại chụp bìa sách rồi gửi qua cho đối phương.

Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người khi nhìn thấy hàng chữ Đế quốc Ngân hà và hình ảnh con tàu vũ trụ đang bay trên bìa sách.

Không đợi anh trả lời, Cẩn Tri lại gửi tin nhắn:Anh có hứng thú với “Đế quốc Ngân hà” không?

Lần này, anh trả lời rất nhanh: Diệu Nhật đã rơi. Dải Ngân hà không còn đế quốc nữa rồi.

Đoàn tàu hỏa vẫn lao nhanh trong đêm tối, phần lớn hành khách trên tàu đã chìm vào giấc ngủ. Cẩn Tri ngồi ở đầu giường, có chút thẫn thờ.

Cô không ngờ, câu nói của Tiêu Khung Diễn lại khiến mình chấn động như vậy. Tuy biết rất ít về họ, nhưng khi đọc câu này, cô cảm nhận được tâm trạng có chút thê lương của đối phương.

Cô ngẫm nghĩ rồi soạn tin nhắn: Mau lại đây để tôi xoa đầu anh. Xoa một lát, anh sẽ không buồn nữa.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy đối phương trả lời, Cẩn Tri liền nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt đi ngủ.

Ở đầu bên này, Tiêu Khung Diễn tuy bận rộn với công việc nhưng tâm trí vẫn đặt vào chiếc di động trên tay Ứng Hàn Thời. Anh ta giật mình khi thấy đôi tai nhọn của boss và chiếc đuôi ngoe nguẩy ở sau lưng anh, không biết đang hưng phấn điều gì.

“Lão đại, xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào chúng ta sắp rơi vào tình trạng chiến đấu hay sao?”

“Không.” Ứng Hàn Thời đáp.

Tiêu Khung Diễn: “Hả?”.

Ứng Hàn Thời im lặng một lúc lâu, đôi tai mới trở lại trạng thái bình thường. Sau đó, anh ngoảnh mặt, nói với Tiêu Khung Diễn: “Từ nay về sau, cấm chú sử dụng điện thoại của tôi. Đây là lệnh cấm cao nhất”.

Tiêu Khung Diễn ỉu xìu mặt mũi. Đúng lúc này, chân trời để lộ tia sáng nhàn nhạt, rừng núi dần hiện ra trong mắt họ. Anh chàng người máy quan sát phía trước, sau đó cất giọng nghiêm túc: “Lão đại, chúng ta đến nơi rồi. Sau khi xảy ra vụ ở thư viện, vào mấy ngày trước chính tại khu vực rừng núi này đã xảy ra hiện tượng năng lượng vũ trụ có dấu hiệu bất thường lần thứ hai”.

Cùng lúc đó, Cẩn Tri và Trang Xung tiếp tục hành trình của mình. Tuy nhiên, đoạn đường tiếp theo không dễ đi chút nào. Sau khi rời nhà ga, họ phải ngồi ô tô thêm mấy tiếng đồng hồ mới đến được thôn làng gần núi Y Lam nhất. Tiếp theo, họ thuê một chiếc máy cày, đi men theo đường đất bên bờ ruộng, tiến vào sâu trong vùng núi.

Thấy họ túi lớn túi nhỏ, người dân làng lái máy cày tò mò hỏi: “Lâu lắm không có ai tới núi Y Lam rồi. Làng đó rất nghèo, cô cậu là người của dự án Hy Vọng phải không?”. Anh ta lại dặn dò: “Nơi đó gần biên giới, an ninh không được tốt lắm. Tôi nghe nói thường xuyên có tội phạm vượt biên hoặc lẩn trốn trong rừng núi hiểm trở. Cô cậu phải cẩn thận đấy!”.

Cẩn Tri và Trang Xung mỉm cười, không để ý đến lời nhắc nhở của anh ta.

Khi ánh hoàng hôn như dải lụa vắt trên đỉnh núi, cuối cùng, họ cũng đến được thôn Y Lam. Ở phía xa xa lác đác có mấy ngôi nhà nằm giữa hai ngọn núi cao. Bây giờ là buổi chiều tà nên tầm nhìn trở nên không rõ ràng, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hai ngôi nhà nhỏ màu trắng nằm trên gò đồi thấp. Trông nó rất giống hình ảnh trường tiểu học mà Nhiếp Sơ Hồng gửi cho Cẩn Tri.

Đi mãi cũng đến nơi, trong lòng Cẩn Tri có chút xúc động, còn Trang Xung hơi nhếch miệng. Hai người đi men theo lối nhỏ về phía trường học. Sáng hôm qua, họ còn ở thành phố phồn hoa đô hội, bây giờ đã ở giữa vùng núi hoang vắng không một bóng người, cảm giác này tựa như đi đến một thế giới khác.

Hai người nhanh chóng leo lên sườn đồi, đi tới cổng trường học. Lúc này, trời đã nhá nhem, phòng ốc trong trường tắt đèn tối om, lặng ngắt như tờ.

Trong không khí vô cùng tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng nước chảy ào ào từ sân sau vọng tới. Cẩn Tri và Trang Xung đưa mắt nhìn nhau. Trải qua sự việc ở thư viện, tự dưng họ cũng có sự ăn ý nhất định. Không ai lên tiếng. Trang Xung đi trước, Cẩn Tri bước theo, lặng lẽ đi vòng ra sau ngôi nhà.

Nhìn thấy người ở giữa sân, họ lập tức dừng bước. Đó là một người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía họ. Anh cởi trần, chỉ mặc quần đùi, để lộ tấm lưng cường tráng, rắn chắc. Anh thong thả xách xô nước, dội xuống đầu mình.

Người đàn ông toàn thân ướt đẫm, đứng dưới ánh trăng bàng bạc tựa như một bức tranh hoang dã. Hình ảnh gây ấn tượng mạnh đến nỗi Cẩn Tri và Trang Xung nhất thời hóa đá.

Người đàn ông đã bỏ chiếc xô xuống đất, rút khăn mặt từ dây phơi bên cạnh, lắc đầu vẩy nước trên tóc rồi mới lau khô. Sau đó, anh ta quay người về phía họ,

Mặc dù xung quanh không bật đèn sáng nhưng Cẩn Tri vẫn lờ mờ nhìn thấy gương mặt và thân hình rắn chắc, trông rất đàn ông của anh ta.

“Hai vị là…?” Anh ta cất giọng trầm thấp.

Cẩn Tri lên tiếng: “Chào anh! Tôi muốn tìm anh Nhiếp Sơ Hồng. Anh ấy dạy học ở đây”.

Người đàn ông buông chiếc khăn mặt, nhìn thẳng vào bọn họ: “Tôi là Nhiếp Sơ Hồng, hai vị tìm tôi có việc gì?”.

Trang Xung vẫn lặng thinh, Cẩn Tri không khỏi ngạc nhiên. Cô thật sự không thể liên tưởng người đàn ông trước mặt với người viết những dòng thư tinh tế, hay tạo ra những bức tranh bằng cánh hoa đẹp đẽ kia.

“Thật sao?” Cô vô thức hỏi lại.

Người đàn ông mỉm cười, vắt khăn mặt lên dây phơi rồi cúi xuống thu dọn xô chậu. Anh bình thản đáp: “Là giả đấy. Tôi chẳng có việc gì làm nên nửa đêm mới ở đây giả mạo làm tay Nhiếp Sơ Hồng tầm thường đó. Tôi trêu hai người thôi”.

Cẩn Tri không ngờ mồm miệng người đàn ông này lợi hại đến thế. Nhưng cô cũng đoán ra, anh ta tám, chín phần chính là Nhiếp Sơ Hồng. Thế là cô giới thiệu bản thân: “Em là Tạ Cẩn Tri, còn đây là đồng nghiệp của em, tên Trang Xung. Bọn em cùng đến đây”.

Nhưng người đàn ông lập tức dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô: “Em là Cẩn Tri thật sao?”.

Bắt gặp phản ứng này của anh, tâm trạng của Cẩn Tri trở nên vui vẻ, cô nở nụ cười tinh nghịch: “Không phải đâu. Tôi chẳng có việc gì làm nên mới đi cả ngàn cây số đến nơi này giả mạo làm cô Tạ Cẩn Tri tầm thường đó. Tôi trêu anh đấy”.

Trang Xung ở bên cạnh bật cười thành tiếng. Nhiếp Sơ Hồng trầm mặc vài giây rồi rút quần áo trên dây phơi mặc nhanh vào người. Sau đó, anh đi tới góc sân, bật ngọn đèn trên tường.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khắp sân trong giây lát. Nhiếp Sơ Hồng quay người về phía bọn họ. Lúc này, Cẩn Tri mới nhìn rõ diện mạo của anh.

Dưới mái tóc ngắn còn ướt là gương mặt điển trai, nước da ngăm ngăm, mắt sáng mày rậm. Thân hình anh cao lớn, tráng kiện. Anh đi chân đất, bàn chân lớn giẫm xuống lớp bùn đất nâu vàng trên sân.

Anh gật đầu chào Trang Xung rồi quay sang Cẩn Tri. Cẩn Tri nhoẻn miệng cười. Nhìn người đàn ông quen biết đã lâu nhưng chưa biết mặt, trong lòng cô vô cớ dâng tràn cảm giác ấm áp.

Nhiếp Sơ Hồng cũng mỉm cười: “Có bạn từ phương xa đến chơi. Tôi dường như nhìn thấy, hoa trên núi cũng đều nở rộ”.

Cẩn Tri hơi cảm động, Trang Xung cũng dõi mắt về dãy núi tối đen phía xa xa.

Thật ra, Cẩn Tri không biết nhiều về Nhiếp Sơ Hồng, chỉ biết gia cảnh của anh không tồi, còn là sinh viên xuất sắc khoa Tin trường Đại học Giang nữa. Sau khi tốt nghiệp, anh liền xin đi tình nguyện ở miền Tây, đến nay đã năm năm nên vẫn chưa có bạn gái. Điểm khác biệt của anh với mọi người chính là anh sống vì lý tưởng của bản thân.

Hôm nay được gặp người thật và chứng kiến môi trường sống của Nhiếp Sơ Hồng, ấn tượng về anh trong lòng Cẩn Tri càng trở nên chân thực và trọn vẹn hơn.

Nơi ở của anh trong trường học. Căn phòng không lớn nhưng rất sạch sẽ. Tường được trát bằng đất sét vàng thường thấy ở nông thôn. Góc tường có cửa sổ bằng gỗ màu mận và chiếc giường gỗ cũ kỹ, tạo cho căn phòng một vẻ cổ điển. Ngoài ra, trên tường treo hai tấm da thú và mấy chiếc răng nanh trông rất hoang dã. Vừa bắt gặp, Trang Xung liền sáng mắt, khẽ cảm thán: “Woa!”.

Anh ta và Cẩn Tri ngồi bên chiếc bàn vuông nhỏ. Nhiếp Sơ Hồng đun nước, pha hai cốc trà rồi ngồi đối diện họ.

“Đây là trà hoa cúc dại mà tôi dẫn bọn trẻ đi hái, hai người uống thử đi!”

Cẩn Tri nhấp một ngụm, nước trà có hương vị man mát, dễ chịu.

“Tại sao em không báo trước? Tôi sẽ ra đón hai người.” Anh nói.

Cẩn Tri mỉm cười: “Không cần phiền anh đâu”.

“Tôi là đàn ông, đi một chuyến có vấn đề gì chứ?”

Cẩn Tri lắc đầu: “Bọn em tự đến cũng được”. Trang Xung gật đầu: “Chuyện nhỏ ấy mà”.

Lúc này, Nhiếp Sơ Hồng mới nở nụ cười hiền hậu. Ba người trò chuyện một hồi. Cẩn Tri biết được, trường học có gần hai mươi học sinh. Ngoài anh ra còn một thầy giáo cũng là tình nguyện viên. Do họ rất có trách nhiệm và kiến thức sâu rộng nên người dân ở mấy thôn làng xung quanh cũng đưa con cái đến đây học tập. Mức lương của anh rất thấp, chắc chắn không đủ chi tiêu. Được cái ở quê nhiều ruộng đất, hai thầy giáo tự mình lao động nên cũng giải quyết được khâu thực phẩm. Ngoài ra, thỉnh thoảng anh nhận lập trình cho người ta nên cũng có tiền, thậm chí còn có thể giúp đỡ gia đình các em học sinh thuộc diện nghèo khó.

Sau khi nghe anh kể, Cẩn Tri cảm thấy, cuộc sống ở đây thật ra cũng hạnh phúc và thoải mái. Điều này khiến cô càng tán thưởng Nhiếp Sơ Hồng hơn.

“Sao em có thời gian đến đây chơi?” Nhiếp Sơ Hồng hỏi.

Trang Xung đáp: “Chúng tôi xin nghỉ làm”.

Cẩn Tri mỉm cười: “Nghỉ nhưng vẫn được nhận lương, vậy mới thích”.

Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười nhìn cô. Dù hiếm khi để ý đến ngoại hình nam giới nhưng vào thời khắc này. Cẩn Tri vẫn cảm thấy nụ cười và cử chỉ của anh toát ra khí chất của người đàn ông trưởng thành. Ngoài ra, đôi mắt của anh sâu hun hút, tựa như chứa đựng bao điều mà cô không thể nhìn thấu.

Ngồi xe cả ngày nên chẳng bao lâu sau, Cẩn Tri ôm miệng ngáp dài, còn Trang Xung cũng dụi mắt. Nhiếp Sơ Hồng đứng lên, vỗ vai anh ta: “Hôm nay, cậu ngủ ở đây với tôi nhé!”.

Trang Xung gật đầu: “Được ạ!”.

Anh lại quay sang Cẩn Tri, cất giọng dịu dàng: “Cách đây không xa có một nhà dân chỉ có hai bà cháu, em hãy nghỉ tạm ở đó một đêm. Ngày mai, tôi sẽ dọn sạch phòng ký túc cho em”.

Cẩn Tri tỏ ra thoải mái: “Em sao cũng được, chỉ cần có chỗ nằm thẳng thôi”.

Nhiếp Sơ Hồng không khỏi ngạc nhiên, Cẩn Tri mang dáng vẻ của một cô gái thành thị dịu dàng, không ngờ cách hành xử chẳng khác nào đấng nam nhi.

“Em có thể không câu nệ, nhưng tôi không thể.” Anh nói: “Tôi sẽ đưa em qua bên đó. Sáng mai tôi đón em về đây”.

Ánh trăng chiếu sáng lối đi men theo bờ ruộng. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ếch nhái và côn trùng kêu. Đường không dễ đi nhưng vì Nhiếp Sơ Hồng cố tình bước thật chậm nên Cẩn Tri miễn cưỡng cũng có thể bám theo. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu nói về bọn trẻ.

Đến một đoạn phải lên dốc khá cao, Nhiếp Sơ Hồng đi vài bước, phát hiện Cẩn Tri vẫn ở dưới chân dốc. Anh mỉm cười, giơ tay về phía cô: “Lên đi!”.

Vừa định đưa tay cho anh, cô chợt cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Ở trong không gian ảo, Ứng Hàn Thời cũng từng kéo tay cô. Chỉ là vẻ mặt của anh lúc bấy giờ không được thân thiện như Nhiếp Sơ Hồng. Anh nắm chặt cổ tay cô, đầu ngoảnh về một bên, tựa hồ không thể nhìn thẳng vào mắt cô.

Nghĩ đến đây, Cẩn Tri không nhịn được cười.

“Cẩn Tri!” Nhiếp Sơ Hồng nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng.

Cẩn Tri lập tức lên tiếng: “Không cần đâu”. Cô không để anh kéo mà ra sức leo lên: “Em đâu đến nỗi yếu ớt như vậy”.

Nhiếp Sơ Hồng thu tay về, hai người tiếp tục bước đi. Một lúc sau, anh đột nhiên mỉm cười.

“Anh cười gì thế?” Cẩn Tri thắc mắc.

“Không có gì. Tôi thấy em tương đối giống trong tưởng tượng của tôi, nhưng cũng có điểm khác biệt.”

Đúng lúc này, họ trông thấy đom đóm lập lòe ở bụi cây phía trước. Chắc là chỉ ở nông thôn mới có thể gặp nhiều đom đóm như vậy. Nhìn từ xa xa, chúng giống những ngôi sao nhỏ xíu rơi xuống phiến lá. Còn trên bầu trời, ánh trăng và các vì sao tạo thành một bức tranh lung linh.

Trong cuộc đời, Cẩn Tri chưa bao giờ được chứng kiến cảnh đẹp đến nhường này nên có chút sững sờ. Nhiếp Sơ Hồng cũng liếc qua đám đom đóm rồi quay sang Cẩn Tri.

Cô không để ý đến anh, cứ đi chầm chậm qua bụi cây, nhìn không chớp mắt. Nhiếp Sơ Hồng lặng lẽ dõi theo cô.

Trong suy nghĩ của anh, khi gặp cảnh tượng này, con gái thường e thẹn hoặc reo lên: “Đẹp quá!”, hoặc là giơ tay bắt đom đóm, quấy nhiễu cảnh đẹp đó. Nhưng Cẩn Tri khác hoàn toàn, cô không thốt ra một lời tán thưởng mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.

Cuộc sống ở vùng rừng núi vất vả và cô độc, khó kiếm được bạn gái nên mỗi khi nghĩ tới vấn đề này, Nhiếp Sơ Hồng cũng có chút phiền muộn. Lúc mới quen Cẩn Tri qua mạng Internet, anh chỉ cảm thấy cô là người hiểu biết và thân thiện, khác mấy cô gái không có đầu óc. Đến khi trở nên thân thiết, anh cũng biết rõ hai người “trời nam biển bắc”, bản thân lại không thể từ bỏ công việc vì một người phụ nữ nên chẳng nghĩ ngợi nhiều. Tuy nhiên, khi quen biết với một cô gái có tính cách dễ chịu như Cẩn Tri, cho dù chỉ là bạn bè thông thường, trái tim người đàn ông cô độc cũng sẽ rung động lúc nào không hay.

Hôm nay được gặp cô, anh mới phát hiện, cô càng chân thực và đáng mến hơn trong tưởng tượng của mình. Từng lời nói và cử chỉ của cô đều khiến anh cảm thấy rất tốt đẹp.

Nhiếp Sơ Hồng đút hai tay vào túi quần, dõi theo cô từ phía sau. Đúng lúc này, Cẩn Tri trượt chân ngã xuống bụi cỏ. Anh giật mình, chạy vội đến. Thấy cô ngồi bệt dưới đất, Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười, kéo cô đứng dậy, đồng thời cất giọng dịu dàng: “Em có sao không?”.

Vì đất tơi xốp nên Cẩn Tri không thấy đau. Chỉ là tự nhiên “vồ ếch” trước mặt anh nên cô hơi xấu hổ. Cô lắc đầu: “Em không sao”, đồng thời phủi bùn đất bám trên quần.

Nhiếp Sơ Hồng bỗng quay lưng về phía cô, cúi thấp người. Anh nói: “Lên đi! Đoạn đường phía trước tương đối gồ ghề. Nếu em không để bụng, tôi sẽ cõng em qua bên đó”.

Xung quanh vẫn chỉ có tiếng ếch nhái kêu, đom đóm lập lòe hai bên đường, cây cỏ đung đưa trong cơn gió nhẹ. Mặc dù cúi thấp người nhưng thân hình anh vẫn rất cao lớn, tấm lưng khá rộng, cơ bắp chắc chắn thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi,

Cẩn Tri im lặng một lúc, Nhiếp Sơ Hồng kiên nhẫn chờ đợi. Không muốn để anh cõng, cô đi đến vỗ vai anh: “Anh mau đứng dậy đi, không cần cõng em đâu. Nếu không thể vượt qua đoạn đường này thì trong một tuần sống ở đây, em sẽ phải giải quyết vấn đề đi lại như thế nào?”.

Nói xong, cô đi vòng qua người anh tiến về phía trước. Nhiếp Sơ Hồng bất động vài giây rồi đứng dậy, đi theo cô.

Đoạn đường kế tiếp tương đối thuận lợi, hai người nhanh chóng tới nhà thím Tôn nằm dưới chân núi.

Trong một bức thư, Nhiếp Sơ Hồng từng kể, thím Tôn sống một mình với cháu nội, Cẩn Tri còn tưởng đó là bà già tóc bạc. Không ngờ, thím là người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Phụ nữ ở nông thôn sinh nở sớm, thường lao động chân tay nên rất hồng hào, khỏe mạnh. Nghe Nhiếp Sơ Hồng giới thiệu cô là bạn anh, đến nghỉ nhờ một tối, thím nở nụ cười vui vẻ: “Đừng nói một ngày, cô cứ ở bao lâu cũng được. Cô là bạn thầy Nhiếp, tôi còn mong quá ấy chứ”.

Nhiếp Sơ Hồng chỉ cười cười. Cẩn Tri cũng nhận ra, anh rất được người dân địa phương kính trọng.

Sắp xếp xong chỗ ngủ cho cô, Nhiếp Sơ Hồng liền cáo từ. Cẩn Tri tiễn anh ra cửa. Anh nói: “Em ngủ sớm đi, ngày mai tôi đến đón em”.

Cẩn Tri gật đầu: “Cảm ơn anh. Anh cũng nghỉ sớm nhé”.

Nhiếp Sơ Hồng cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen hơn bầu trời đêm ngoài kia: “Cẩn Tri, chúc em có giấc mơ đẹp”.

Cô mỉm cười, dõi theo bóng lưng người đàn ông. Anh đi nhanh hon hồi nãy nhiều, sải từng bước dài trên bờ ruộng, leo lên dốc núi rồi nhanh chóng khuất dạng.

Cẩn Tri lại trò chuyện với thím Tôn một lúc. Thím tỏ ra nhiệt tình, hỏi han đủ thứ chuyện. Nghe nói cô muốn lên núi ngắm hoa cải và đỗ quyên, thím hào hứng cho biết, biển hoa đẹp nhất nằm ở rừng núi sâu, chỉ người bản địa mới biết đường đi, ngay cả thầy Nhiếp cũng chịu. Khi nào Cẩn Tri muốn đi xem, chỉ cần nói một tiếng, thím sẽ dẫn đường.

Tới lúc đi ngủ, Cẩn Tri hơi lạ giường nên trằn trọc mãi. Cô gối hai tay dưới đầu, ngắm bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Nhiếp Sơ Hồng khom lưng để cõng cô hồi nãy. Tuy nhiên cô không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục ngắm sao trời. Không biết Tinh vân Hồ Điệp thuộc phương hướng nào?

Buổi đêm, Cẩn Tri nằm mơ như lời chúc của Nhiếp Sơ Hồng. Cô mơ thấy Ứng Hàn Thời. Anh một mình đứng trong bóng tối, không rõ đang làm gì. Sau đó, anh từ từ đi ra ngoài ánh sáng, tiến về phía cô. Rồi anh nắm lấy tay cô, miệng nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

Cẩn Tri giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ bụng: “Đúng là giấc mơ kỳ lạ. Ứng Hàn Thời không thể đến nơi này”.

Cùng một buổi tối, Ứng Hàn Thời đứng bất động trên sườn núi cao, dõi mắt về dãy núi trùng điệp và thôn làng nằm xen kẽ giữa những khu đồng ruộng ở phía xa xa.

Một lúc sau, Tiêu Khung Diễn leo lên sườn dốc, đến bên anh. Cuối cùng, anh ta cũng có thể cởi bỏ chiếc áo khoác đáng ghét, để lộ thân hình bằng kim loại sáng loáng dưới ánh trăng.

Anh ta báo cáo: “Lão đại, dù xác định được tín hiệu phát ra từ khu vực này nhưng nơi đây có diện tích rất lớn, chủng loại sinh vật phong phú, chúng ta nhất thời không thể xác định đối phương đang ở đâu?”.

Ứng Hàn Thời gật đầu. Anh ngước nhìn bầu trời bao la, dày đặc các vì sao. Ở thành phố Giang không bao giờ được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này nên ngay cả Tiêu Khung Diễn cũng thất thần.

“Tiểu John, chú còn nhớ Phượng Hoàng Hiệu của chúng ta không?” Anh hỏi.

Ánh mắt Tiêu Khung Diễn lộ vẻ nghiêm túc chưa từng thấy. Anh ta đứng thẳng người, giơ tay chào kiểu nhà binh: “Em còn nhớ chứ. Phượng Hoàng Hiệu là lô cốt vũ trụ hoàn hảo nhất trong dải Ngân hà, là niềm tự hào của Đế quốc Diệu Nhật”. Ngừng một lát, anh ta hạ giọng: “Nó đã rơi xuống nơi sâu thẳm của hằng tinh, toàn bộ người ở trên đó đều… tử vong”.

Tiêu Khung Diễn cúi xuống, trong khi Ứng Hàn Thời vẫn ngẩng cao đầu, những ngôi sao tựa như rơi vào đáy mắt anh.

Tiêu Khung Diễn ôm mặt, cất giọng buồn rầu: “Nếu mọi người còn sống, cùng chúng ta đến Trái đất thì tốt biết mấy. Chúng ta có thể cùng nhau sống hạnh phúc dưới bầu trời đẹp đẽ này”.

Ứng Hàn Thời không lên tiếng. Anh đứng thẳng người, ánh mắt trầm tĩnh.

“Diệu Nhật đã rơi.” Cuối cùng, anh cũng lên tiếng.

Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu, đồng thanh đọc bài thơ:

“Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc.

Rơi xuống nơi sâu thẳm của vũ trụ, cùng với vinh quang và mơ ước của tôi.

Từ giây phút này, chúng tôi không còn hành tinh mẹ, cũng chẳng còn tinh tú và mặt trời.

Chúng tôi đau khổ lưu vong trong bao năm ánh sáng.

Mặt trời đã rơi, rơi vào tăm tối và giá lạnh vô ngần.

Ngân hà không còn Đế quốc, tôi mãi mãi trung thành với việc lang thang trôi dạt.”

Đọc xong, cả hai im lặng hồi lâu. Ngọn gió dường như càng lớn hơn, màn đêm cũng càng trở nên cô liêu. Ứng Hàn Thời quay người đi xuống dốc núi. Tiêu Khung Diễn đột nhiên kéo áo anh: “Khoan đã!”.

Ứng Hàn Thời nhướn mày nhìn anh ta. Tiêu Khung Diễn ấp úng: “Tâm trạng của em bây giờ tương đối tệ, anh có thể cho em mượn điện thoại để nói chuyện với Tiểu Tri không?”

“Không được.”

Tiêu Khung Diễn lập tức mím môi, nhưng không dám tỏ ra bướng bỉnh mà cất giọng gần như van nài: “Ít nhất… em cũng muốn xem cô ấy có gửi tin nhắn cho em không?”.

Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Cô ấy không gửi. Tôi kiểm tra rồi”.

Tiêu Khung Diễn tỏ ra thất vọng: “Vâng…”.

Đề tài này coi như kết thúc, Tiêu Khung Diễn liền đi theo Ứng Hàn Thời xuống núi.

“Không biết lần này chúng ta sẽ tìm thấy đối tượng thế nào?” Anh chàng người máy lẩm bẩm: “Liệu có phải là người nào đó của hành tinh chúng ta may mắn sống sót không, hay là sinh vật thuộc tinh cầu khác?”.

Ứng Hàn Thời lặng thinh. Hai người nhanh chóng biến mất trong đêm đen.

***

Trời còn chưa sáng hẳn, mỗi phiến lá trong rừng đều u ám và lạnh lẽo. Trên núi không có đường đi, con người phải gạt cây đạp cỏ mới có thể tiến về phía trước. Trong rừng thấp thoáng hai bóng hình, một cao một thấp.

Họ tỏ ra thận trọng, dù xung quanh hoang vắng, không một bóng người nhưng họ vẫn không bật đèn pin, chậm rãi tiến từng bước, tựa như đang lo sợ điều gì đó.

Đi một đoạn, người đàn ông cao hơn lên tiếng: “Đậu Bì, bật đèn pin đi, dù sao cũng không ai nhìn thấy chúng ta”.

“Điên à?” Đậu Bì cất giọng bực bội: “Người dân ở vùng núi này vô cùng tinh tường. Nhỡ bị nhìn thấy, họ sẽ gọi công an cũng không biết chừng”.

Người đàn ông cao hơn phản bác: “Trên núi bây giờ làm gì có thợ săn? Bọn họ đều ra thành phố làm thuê cả rồi. Lúc đến đây, anh cũng thấy còn gì, trong làng chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ thôi”.

Người đàn ông tên Đậu Bì gầm lên: “Hà Bì, mày mau câm miệng cho tao”.

Hà Bì lặng thinh. Hai người đi một đoạn, hắn không nhịn được lại lên tiếng: “Tôi nghe nói… vùng núi này có ma đấy”.

Đậu Bì không thể kiềm chế: “Ma cái đầu mày ấy! Đi nhanh lên, ngày mai mà giao được chuyến hàng này cho Hắc Long là chúng ta có thể phè phỡn trong mấy năm tới”.

Giọng nói của hắn vang vọng trong không gian, khiến mấy con chim nhỏ sợ hãi, bay vút lên trời cao. Hai người ngẩng đầu dõi theo chúng, không ai lên tiếng. Một lúc sau, Đậu Bì nghiến răng: “Nhìn gì mà nhìn, đi thôi!”.

Bọn họ nhanh chóng khuất bóng trong rừng cây. Lúc này, bầu trời ở sau rặng núi đã để lộ tia sáng, thôn làng nằm dưới thung lũng vẫn đang ngủ say.

Ánh ban mai rọi vào ô cửa sổ, Cẩn Tri vươn vai cho đỡ mỏi. Vì đang ở nhờ nhà người khác nên cô tự giác gấp chăn màn gọn gàng. Xong xuôi, cô bỗng dưng nhớ tới “miếng đậu phụ” vuông vắn mà Ứng Hàn Thời gấp cho mình.

Cô đẩy cửa đi ra ngoài, hít một hơi sâu. Hôm qua đến đây lúc tối muộn nên chẳng nhìn rõ, bây giờ Cẩn Tri mới phát hiện, nơi này đẹp vô cùng. Dãy núi xanh ngắt vây quanh, đỉnh núi nhấp nhô, ruộng bậc thang đan xen. Phía xa xa là cánh đồng lúa xanh tươi và hoa cải vàng rộ, ngoài ra còn có các loại hoa rừng đủ màu sắc. Trường học và những ngôi nhà dân điểm xuyết trong đó, khiến bức tranh càng giàu sức sống.

Đang lặng lẽ ngắm nhìn, Cẩn Tri chợt nghe thấy tiếng động phía sau. Cô quay đầu, phát hiện một thân hình nhỏ bé đang rụt về góc tường.

Cẩn Tri mỉm cười. Biết đây là Tiểu Kiệt, cháu nội của thím Tôn, cô liền vẫy tay: “Tiểu Kiệt, mau lại đây!”.

Tiểu Kiệt vẫn bất động, đôi mắt trong veo nhìn cô có vẻ hiếu kỳ. Cẩn Tri không phải là người biết dỗ trẻ con nên thấy thằng bé e thẹn, cô chỉ cười cười, sau đó đi làm vệ sinh cá nhân.

Một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng động. Khi cô quay đầu, Tiểu Kiệt nhanh chóng chào một câu: “Em chào chị!”. Rồi lại rụt đầu về.

Cẩn Tri không nhịn được cười: “Chào em!” Nói xong cô tiếp tục đánh răng, để mặc thằng bé dè dặt quan sát mình. Đến khi xong xuôi, dưới con dốc trước ngôi nhà đã xuất hiện nhiều người.

Nhiếp Sơ Hồng cùng một đám trẻ lố nhố ở đó. Anh đang mỉm cười với cô.

“Bọn trẻ muốn gặp em nên tôi dẫn chúng đến đây.” Nhiếp Sơ Hồng nói.

Cẩn Tri dắt Tiểu Kiệt đi đến cạnh anh. Gương mặt trắng ngần của cô rạng ngời dưới ánh ban mai, khiến anh không thể rời mắt.

Đoàn người đi men theo bờ ruộng quay về trường học. Chắc là có bọn trẻ ở bên cạnh nên Cẩn Tri cảm thấy dễ đi hơn. Họ nhanh chóng đến chỗ ruộng bậc thang mà tối qua cô phải tốn bao sức lực mới có thể leo lên. Tuy nhiên, lần này là xuống dốc.

Xuống núi thường khó hơn lên núi. Cẩn Tri đi sau Nhiếp Sơ Hồng vài bước, bị trượt chân suýt ngã mấy lần. Tiểu Kiệt nắm chặt tay cô, gương mặt lộ vẻ lo lắng, Cẩn Tri liền xoa đầu thằng bé.

“Lâm Dũng Chí!” Nhiếp Sơ Hồng đột nhiên gọi đứa trẻ lớn nhất: “Em mau đỡ chị Cẩn Tri đi”.

Rõ ràng anh không quay đầu nhưng vẫn phát giác ra tình cảnh của cô. Thằng bé bị điểm danh liền chạy tới, nắm tay cô.

Cẩn Tri cũng không từ chối, lập tức nói lời cảm ơn.

“Đừng khách sáo.” Nhiếp Sơ Hồng bế em bé nhỏ nhất, đi nhanh xuống dốc: “Dù sao cũng không thể để em ngã chổng vó ngay trước mặt tôi”.

Nghe câu này, bọn trẻ đều ngoác miệng ra cười. Cẩn Tri không phản ứng trước lời bông đùa của anh. Cô thận trọng di chuyển xuống dốc. Đoàn người nhanh chóng về đến ngôi trường. Cẩn Tri nhìn thấy mấy đứa trẻ ngồi trong phòng học. Tiếng đàn piano du dương vang lên, bọn trẻ lúc lắc đầu, đồng thời cất tiếng hát:

“Hãy cho chúng tôi khua mái chèo.

Con thuyền nhỏ rẽ sóng

Mặt biển soi bóng tòa tháp trắng đẹp đẽ.

Bốn bề là cây xanh, tường đỏ

Con thuyền nhỏ bồng bềnh trên mặt nước.

Đón ngọn gió trong lành thổi tới…”

Nhiếp Sơ Hồng để bọn trẻ chạy đi chơi rồi cùng Cẩn Tri chăm chú lắng nghe. Đến đoạn cuối, một giọng đàn ông vang lên hợp ca:

“Làm xong bài tập của một ngày.

Chúng ta vui cười thỏa thích

Bạn thân yêu, tôi muốn hỏi bạn.

Ai trao cho chúng ta cuộc sống hạnh phúc?

Con thuyền nhỏ bồng bềnh trên mặt nước.

Đón ngọn gió trong lành thổi tới…”

Cẩn Tri có chút kinh ngạc, vì giọng nam rất hay, nên đã khiến Hãy cho chúng tôi khua mái chèo từ ca khúc đơn giản trở thành một bài hát giàu tình cảm, hoàn toàn cuốn hút người nghe.

Cẩn Tri tiến lại gần, phát hiện một người đàn ông đang chơi đàn piano. Anh ta mặc áo sơ mi giản dị như bất cứ thầy giáo tình nguyện nào khác. Anh ta không cao lớn như Nhiếp Sơ Hồng, diện mạo cũng bình thường.

“Cậu ấy là Cố Tế Sinh.” Nhiếp Sơ Hồng giới thiệu.

Cẩn Tri gật đầu. Đây là thầy giáo tình nguyện mà hôm qua anh đã nhắc tới.

Lúc này, Cố Tế Sinh đứng dậy, vỗ tay: “Hết giờ học rồi, các em có thể ra ngoài chơi. Khi nào về đừng quên rửa tay đấy”. Ngữ điệu của anh ta có chút uể oải, biếng nhác, không giống một người thầy mà giống công tử nhà giàu hơn.

Bọn trẻ ùa ra sân. Một em nhỏ đi đến trước mặt Cố Tế Sinh, ngẩng đầu nói điều gì đó với anh ta. Anh ta nheo mắt rồi ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, thái độ kiên nhẫn như đang trao đổi với người lớn.

Nhiếp Sơ Hồng đi vào lớp học. Cố Tế Sinh liền vỗ đầu em nhỏ rồi đứng lên.

Cẩn Tri nhướng mày, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh ta.

“Tế Sinh, đây là Tạ Cẩn Tri, cậu cũng biết rồi đấy.” Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng.

Cẩn Tri mỉm cười, định bắt tay đối phương. Nào ngờ, anh ta khoanh tay trước ngực, nhếch miệng: “Lại đến thể nghiệm cuộc sống đấy à? Thế nào, cô có quen với hoàn cảnh ở đây không? Liệu đã nhận ra hiện thực không được tươi đẹp như lý tưởng hay chưa?”.

Cẩn Tri ngẩn người, Nhiếp Sơ Hồng cũng chau mày. Anh vừa định lên tiếng, Cố Tế Sinh đã nói tiếp: “Có phải cô cũng có cảm tình với anh ấy? Chúng tôi không cần phụ nữ làm bộ làm tịch. Nếu không định ở lại nơi này thì cô đừng động vào người anh em của tôi”.

Cẩn Tri: “…”

Nhiếp Sơ Hồng biến sắc mặt, kéo tay anh ta: “Cậu nói linh tinh gì thế?”.

Cố Tế Sinh liếc anh ta một cái: “Anh ra mặt bảo vệ làm gì chứ? Nhìn bộ dạng õng ẹo của cô ta là biết sẽ không chịu ở lại nơi này. Anh mau dập tắt hi vọng đi!”. Nói xong, anh ta đi thẳng ra ngoài cửa.

Nhiếp Sơ Hồng đỏ mặt: “Cậu ấy ăn nói hơi cay độc nhưng không phải người xấu, em đừng để bụng”.

Cẩn Tri lắc đầu: “Không sao cả. Đồng nghiệp của anh cứ như con chim công ấy”.

Nhiếp Sơ Hồng không nhịn được cười.

Sau khi tiếp xúc, Cẩn Tri phát hiện, Cố Tế Sinh không phải cố tình nhằm vào mình mà tính anh ta tương đối khắt khe. Trường học thuê chị Trương trong thôn đến nấu cơm. Suốt bữa ăn, anh ta chê ngược chê xuôi. Dường như mọi người đã quen với thái độ của anh ta nên ngay cả bọn trẻ cũng coi như không nghe thấy.

Trang Xung ngủ đến tận bữa trưa mới tỉnh giấc. Anh ta cắm cúi ăn cơm, lúc này mới ngẩng đầu nói với Cẩn Tri: “Tay này là ai mà đáng ghét thế?”.

Ăn xong, mọi người dẫn bọn trẻ ra ngoài đi dạo. Cố Tế Sinh lại chau mày, than trời nắng chang chang, hoa cải mọc lan tràn trông rất tầm thường.

Buổi chiều, Cẩn Tri cùng bọn trẻ cắt thẻ đọc sách(*). Đồ cô gửi trước kia đều là đi mua, chỉ cần viết chữ lên đó, bây giờ tự cắt nên trông hơi thô.

(*) “Thẻ đọc sách” là một tờ giấy cắt thành nhiều hình thù khác nhau, ghi những thông tin cơ bản về cuốn sách bạn vừa đọc như tên sách, nhân vật chính, câu trích dẫn mà bạn yêu thích.

Cố Tế Sinh khịt mũi: “Cô có phải là phụ nữ không hả? Cắt chẳng ra làm sao cả”.

Cẩn Tri không nói lại, tiếp tục công việc của mình. Giây tiếp theo, anh ta liền đoạt lấy cây kéo trong tay cô, bắt đầu cắt giấy. Bọn trẻ liền vây quanh anh ta. Chỉ những lúc như bây giờ, vẻ mặt của anh ta mới để lộ vẻ ôn hòa.

Một ngày ồn ào nhanh chóng trôi qua. Khi mặt trời xuống núi, bọn trẻ từng tốp đi về nhà. Trong trường chỉ còn lại Nhiếp Sơ Hồng, Cố Tế Sinh, Cẩn Tri và Trang Xung. Thằng bé Tiểu Kiệt ngồi chơi đất sét trong lúc đợi Cẩn Tri về cùng.

Nhiếp Sơ Hồng nói với Cẩn Tri: “Nếu em muốn ngắm hoa, ngày mai tôi sẽ đưa em đi”.

Trang Xung đang mải chơi điện tử, nghe nói vậy liền ngẩng đầu: “Tôi cũng muốn đi”.

Cẩn Tri còn chưa trả lời, Cố Tế Sinh đã cất giọng chế giễu: “Còn xả thân vì người đẹp cơ đấy! Quan trọng là cô ta cũng đâu phải nghiêng nước nghiêng thành gì cho cam. Chắc anh quên mình là kẻ mù đường, lần trước lạc ở trên núi, là ai cõng anh về?”.

Cẩn Tri và Trang Xung hết nhìn Nhiếp Sơ Hồng lại quay sang Cố Tế Sinh.

Nhiếp Sơ Hồng không tỏ ra khó chịu, cười nói: “Đã thế thì chú hãy cùng đi với chúng tôi”.

Cố Tế Sinh bĩu môi: “Tôi không đi, ở nhà trông bọn trẻ. Hơn nữa, rất ngại là tôi cũng chẳng thông thuộc đường núi. Tôi không muốn mạo hiểm sinh mạng của mình”.

Trang Xung đột nhiên cất giọng lãnh đạm: “Chúng tôi chẳng thèm”.

Cố Tế Sinh biến sắc mặt. Cẩn Tri lập tức nói với Nhiếp Sơ Hồng: “Thím Tôn bảo có thể dẫn bọn em đi bất cứ lúc nào”.

Nhiếp Sơ Hồng gật đầu: “Thím ấy rất thông thuộc vùng núi này, lại có thể lực tốt, được thím ấy dẫn đường thì hay quá”.

Cố Tế Sinh lạnh nhạt mở miệng: “Thế thì chúc các vị chơi vui vẻ, đừng để bị thương, không thì lúc về tôi lại phải hầu bôi thuốc”. Nói xong anh ta đứng dậy đi về phòng.

Sau khi Cẩn Tri cùng Tiểu Kiệt về nhà, Trang Xung quay về phòng Nhiếp Sơ Hồng. Nhiếp Sơ Hồng đi sang phòng Cố Tế Sinh, thấy anh ta đang ngồi bên cửa sổ uống trà, dáng vẻ lười nhác như thường lệ.

Nhiếp Sơ Hồng đi đến bên cạnh anh ta, ngồi xuống: “Có thể nhìn ra cậu thích bọn họ, việc gì phải nói những lời chọc tức đó?”.

“Ai bảo tôi thích họ?”

Nhiếp Sơ Hồng không tranh cãi với anh ta, đứng dậy: “Ngày mai tôi dẫn cô ấy lên núi, cậu chăm sóc bọn trẻ, đừng nổi nóng vô cớ nữa”.

Cố Tế Sinh thở dài: “Anh thích cô ấy thật sao?”.

Nhiếp Sơ Hồng lặng thinh, quay người đi ra ngoài. Cố Tế Sinh nhíu mày: “Xem ra, anh “đổ” thật rồi”.

Nhiếp Sơ Hồng dừng bước, ngồi xuống mép giường nhưng vẫn không lên tiếng.

Cố Tế Sinh dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Đợt trước, hễ hôm nào nhận được thư của cô ấy là anh vui vẻ cả ngày. Đến mùa hoa nở, anh liền đi hái về làm bức tranh tặng cô ấy. Đã thích thì anh nên tấn công mạnh vào, ít nhất cũng phải phát huy sức hút đàn ông của mình. Anh làm thế nào để trong một tuần ở đây, cô ấy có cảm giác với anh, không có cách nào rời xa anh. Khó khăn lắm anh mới thích một người, mà người như cô ấy cũng tương đối hiếm gặp”.

Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười: “Cậu có vẻ nhiều kinh nghiệm theo đuổi con gái nhỉ?”, ngừng vài giây, anh lại nói: “Tôi sẽ lưu ý. Tôi cũng không muốn để lỡ người phụ nữ mình có cảm tình”.

Hai người im lặng một lúc, Nhiếp Sơ Hồng hỏi: “Cậu thì sao? Trước kia đã bao giờ gặp được người phụ nữ vừa ý chưa?”.

“Tôi đâu có gặp may như vậy.” Anh ta cất giọng ủ rũ: “Tôi chưa yêu bao giờ”.

***

Vừa vào nhà, Cẩn Tri liền nhìn thấy mấy đĩa thức ăn nóng hổi trên bàn. Thím Tôn nở nụ cười tươi roi rói: “Về rồi à? Cô Tạ và Tiểu Kiệt cứ ăn từ từ, tôi ăn rồi. Tôi phải ra ngoài một chuyến, có lẽ ngày mai mới về. Tiểu Kiệt, cháu hãy ngoan ngoãn nghe lời chị và thầy giáo nhé”.

Tiểu Kiệt “Vâng ạ!” rõ to. Cẩn Tri hơi ngạc nhiên. Lúc này trời đã sẩm tối, người dân ở vùng núi thường tắt đèn đi ngủ sớm, thím Tôn đi đâu mà cả đêm không về nhỉ?

Nhưng cô cũng không thắc mắc mà chỉ nói: “Ngày mai chúng cháu định lên núi ngắm hoa, nhờ thím dẫn đường. Bao giờ thím mới quay về? Trời sắp tối rồi, thím nhớ chú ý an toàn”.

Thím Tôn vỗ đầu: “Tôi quên mất đã hứa với cô, thành thật xin lỗi. Hôm nay tôi nhận một vụ làm thuê. Buổi sáng tôi gặp một cậu thanh niên đẹp trai ngoài thôn. Cậu ấy rất lễ phép, cho tôi tiền, nhờ tôi dẫn lên núi. Cô đợi ngày kia có được không?”.

Cẩn Tri gật đầu. Thím Tôn có mối kiếm được tiền, đương nhiên cô không ngăn cản. Chỉ có điều, không ngờ cũng có người đến nơi hẻo lánh này, ngày mai phải bảo Nhiếp Sơ Hồng đổi sang hôm khác.

Thím Tôn vẫn nhớ rõ cảnh tượng gặp chàng trai trẻ hồi chiều ở trên sườn núi. Cậu ta có dáng vẻ nho nhã, tuấn tú nhưng lại chắp hai tay sau lưng như ông già. Lúc đi qua, thím vô thức liếc một cái.

Chàng trai trẻ nở nụ cười nhã nhặn: “Chào thím!”.

Thím Tôn giật mình, vội gật đầu: “Chào cậu”.

Chàng trai dõi mắt về phía dãy núi cao: “Xin hỏi, trên núi có người sinh sống không?”.

“Trước đây có nhà tranh của thợ săn, bây giờ bỏ hoang rồi. Cậu cũng muốn đi ngắm hoa à? Đường khó đi lắm, cậu phải tìm người dẫn mới được.”

Chàng trai lại nhìn thím Tôn: “Cám ơn thím đã nhắc nhở. Có thể phiền thím đưa tôi đi không?”.

Thím Tôn vừa chuẩn bị rời nhà, Tiểu Kiệt đang cắm cúi ăn cơm đột nhiên hét lớn: “Em biết đường lên núi, để em đưa chị đi!”.

Cẩn Tri mỉm cười xoa đầu thằng bé. Thím Tôn lập tức trách mắng cháu nội: “Thằng nhóc này, mày mà dám tự mình lên núi, bà sẽ đánh gãy chân mày!”.

Tiểu Kiệt cúi đầu. Cẩn Tri thì thầm với nó: “Không sao, ngày mai chị có thể làm việc khác, để ngày kia cũng được”.

Sau khi thím Tôn ra khỏi nhà, Cẩn Tri chẳng mấy chốc đã lên giường đi ngủ. Tiểu Kiệt ngủ ở phòng bà nội. Nửa đêm, nó mò dậy, rón rén trèo qua cửa sổ, đi lên núi.

Suy nghĩ của đứa trẻ bảy, tám tuổi hết sức đơn giản. Nó nghĩ, rõ ràng mình có thể tìm thấy rừng hoa, tại sao bà nội không cho mình đi? Mình chẳng sợ ma quỷ, bởi vì thầy Cố từng nói, trên đời này làm gì có ma. Chỉ cần mình tìm được rừng hoa, hái một bông về cho chị Cẩn Tri, mọi người sẽ tin lời mình. Vậy là ngày mai, mình có thể dẫn chị ấy và thầy Nhiếp đi. Thầy Nhiếp nói, làm đàn ông nhất định phải dũng cảm.

Nửa đêm, khu vực rừng núi càng tĩnh lặng và lạnh lẽo. Trẻ con nông thôn đã quen với đường núi nên dù trời tối vẫn đi như trên đồng bằng. Mặc dù vậy, đi bộ ba bốn tiếng đồng hồ vẫn chưa đến nơi, trong khi xung quanh dường như ngày càng tối đen nên Tiểu Kiệt cũng cảm thấy hơi sợ. Nó vừa đi vừa hát ngâm nga.

Cuối cũng cũng đến lưng chừng núi, Tiểu Kiệt vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng phía trước chẳng phải rừng hoa đỗ quyên hay sao?

Nó mừng rỡ chạy vội đến. Ai ngờ mới được hai bước, nó đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông đứng dưới gốc cây gần đó.

Tưởng mình bị hoa mắt, Tiểu Kiệt giơ tay dụi lấy dụi để. Hai người đàn ông liếc nhìn nhau rồi đi về phía thằng bé. Tiểu Kiệt sợ đến mức đôi chân mềm nhũn, muốn chạy nhưng không thể nhúc nhích, mà chỉ trợn mắt nhìn họ tiến lại gần, xách nó lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom