"Hả?"
Đôi mắt Kiều Hy mở to cô tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
Ánh mắt của cô lặng lẽ chuyển từ khuôn mặt thờ ơ sang quần của anh ta: "Anh đang đùa à?"
"Cô có mười phút để suy nghĩ! Suy nghĩ không ra thì không được mặc quần áo!"
Nói xong anh ta lấy chiếc khăn tắm khi nãy và bước vào phòng tắm!
"Hứ, anh nói không mặc thì không mặc chắc?"
Kiều Hy thì thầm, sau đó nhanh chóng lấy chiếc áo vest phía sau khoác lên mình, liếc một cái về phía Lục Lập Tiêu.
Không ngờ cái liếc mắt này khiến cô thấy anh ta đang cởi chiếc áo sơ mi! thân hình màu mật ong chắc khỏe, cùng với cơ bắp sáu múi và … từ từ lộ ra với từng chiếc cút áo được cởi ra!
Trời, thì ra bức tường của phòng tắm này có một miếng là trong suốt!
Hồi nãy khi cô tắm, anh ta không phải nhìn thấy hết rồi sao?
Lần đầu tiên, Kiều Hy thấy toàn bộ cơ thể một người đàn ông như vậy, cô bé mau chóng che mắt mình lại, vừa xấu hổ vữa giận!
Sau đó, ngón trỏ và ngón giữa cô lại mở ra một khe nhỏ.
Qua khe này, cô lén nhìn thân dưới anh ta một cái.
Quả nhiên, tin đồn là sự thật. Anh ta khi nãy nhìn cô tắm mà không có chút phản ứng gì!
Thế thì, điều kiện nào anh ta giao cho cô không phải là nhiệm vụ bất khả thi sao?
Nhưng mà như vậy là không có phản ứng … thì kích thước đó thật là khủng khiếp!
Kiều Hy nghĩ bậy một cút, ngay sau đó trong lòng liền tính toán lợi ích.
Nhưng đột nhiên một cảm giác đau đớn từ bụng dưới khiến cô không thể suy nghĩ.
Xuỵt ... không xong rồi!
Khi Lục Lập Tiêu bước ra từ phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, thân hình ưa nhìn của anh lộ ra trước mắt, trên cơ bắp còn phủ đầy những giọt nước quyến rũ …
Ngay cả một cô bé như Kiều Hy nhìn thấy cũng không kiềm được, lén nuốt một ngụm nước miếng.
Anh ta có một cơ thể khiến mọi phụ nữ muốn vồ, nhưng anh ta lại bị bất lực, chẵn trách trong lòng bị ép đến biến thái!
"Em suy nghĩ rồi! Em có nhận lời yêu cầu của anh, nhưng em có một điều kiện!" Kiều Hy nói.
"Nói đi!"
"Công ty của anh phải ngừng tấn công Kiều gia ngay!"
"Được!" Lục Lập Tiêu dường như đoán được điều kiện của cô từ lâu, gật đầu không chút do dự, “bây giờ bắt đầu phải không?”
Anh ta ngồi trước mặt cô, nét mặt không thay đổi, như thể điều tiếp theo cần làm không có gì là xấu hổ!
"Không phải bây giờ! Em ...... Em đang đèn đỏ!" Cô bé cắn môi dưới của mình và nhìn anh một cách ngại ngùng, "Anh có thể mua giúp em một băng vệ sinh không?"
Lục Lập Tiêu nhìn xuống và thấy có một vết đỏ trên tấm thảm mà cô đã ngồi.
Một người có chứng bệnh sạch sẽ như anh ngay lập tức cau mày: "Sao cô lại để nó ở vơi khắp nơi thế này? "
Nghe anh ta nói vậy, Kiều Hy ấm ức: “Này! Là anh không cho em mặc quần áo, em có cách nào đâu?”
"Vậy cô ... không có băng vệ sinh sao?"
“Ngay từ đầu em bị Kiều gia gởi qua, quần áo cũng không kịp lấy, nói chi tới mấy cái đó” Kiều Hy nói một cách giận dữ.
Lục Lập Tiêu nghe vậy, mày anh cau hơn.
Anh quay lại, mở tủ lấy một cái áo không mặc và ném cho cô: “Sử dụng cái này trước!”
"Có phải vải cotton 100% không? "
"Lụa tơ tằm!"
Kiều Hy nhìn vào chiếc áo sơ mi trên tay, cô không ngờ có ngày được sử dụng loại áo sơ mi mấy chục ngàn tệ một cái như này để làm băng vệ sinh!
"Đi vào phòng tắm mà đợi!"
Nói xong, Lục Lập Tiêu rời khỏi phòng.
Sau ba phút, anh ta quay lại, trên tay đã thêm một chiếc túi màu hồng!
Bình luận facebook