Kiều Hy đi cầu thang xuống phòng ăn ở tầng dưới và thấy phu nhân Lục gia đang mỉm cười chào hỏi cô.
Mặc dù Diêu Phụng Nghi đã ngoài năm mươi, nhưng làn da vẫn trắng trẻo và sang bóng, vẫn giữ được sự quyến rũ, khí chất của người phụ nữ tài sắc vẹn toàn.
Nghe nói cô ta kết hôn với Lục Tổng mười mấy năm rồi nhưng không có con, sau đó nhờ sự chỉ dẫn của cao nhân mới sinh được một người con trai là Lục Lập Tiêu, từ nhỏ đã rất thương người con này! Lục Lập Tiêu cũng rất ưu tú, mười tám tuổi đã kế thừa sự nghiệp gia tộc, song trong chỉ mấy năm đã giúp sự nghiệp gia tộc Lục thị phát triển rất tốt, kiến Lục thị gần như trở thành vua của phía nam Trung Quốc!
Người con trai tuyệt vời của họ, vì biến cố chín năm trước, đã khiến anh ta cho đến bây giờ vẫn không thể … với phụ nữ
Mỗi lần nghĩ về điều đó, Diêu Phụng Nghi không khỏi thở dài. Thấy Lục Lập Tiêu đã đến tuổi kết hôn, bà chỉ biết lo lắng!
Lục gia là gia tộc lớn nhất miền Nam, nhiều ông chủ doanh nghiệp nhỏ đều tìm cách gài phụ nữ lên giường của Lục Lập Tiêu nhưng chưa một lần thành công!
Ngay cả những người phụ nữ xinh đẹp được huấn luyện qua cũng phải bó tay, không ngờ cô bé nhà họ Kiều đưa đến lại có thể làm điều này …
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Kiều Hy của Diêu Phụng Nghi càng dịu dàng hơn, thậm chí còn chủ động đưa cô ngồi cạnh Lục Lập Tiêu.
"Cô bé, cô ngồi ở đây, đừng lo lắng!"
Sau nhiều ngày ở Lục gia, Kiều Hy lần đầu ngồi ăn ở bàn chính, điều này khiến cô có chút vui mừng và bất an.
Xét cho cùng thì, cô lớn lên trong Kiều gia với thân phận là con nuôi, cô ta hiểu rất rõ về sự phân biệt tầng lớp của nội bộ xã hội thượng lưu. Ở Kiều gia, cô được đối xử như một người hầu, chỉ có thể ngồi trong góc và xem mọi người ăn cơm xong mới được ăn.
"Cô của bạn là gì?"
"Kiều Hy!"
Cô gái với đôi mắt to, nói chuyện với ngữ khí nhút nhát, rụt rè, ánh mắt ngây thơ như con thỏ trắng, Diêu Phụng Nghi rất hài lòng về diện mạo này của cô
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"18!"
"Tuổi nở hoa, đẹp như một đóa hoa thủy tiên, chả trách Lập Tiêu thích cô! Tiểu Hy, mấy hôm trước bác không có thời gian, không chăm sóc được cho con rồi! Căn phòng của con nhỏ quá, bác đã cho người dọn dẹp căn phòng kế bên phòng Lập Tiêu rồi, con dọn qua phòng đó ở cho tiện nhé. Chút nữa bác cho người mua vài bộ quần áo đẹp cho con.”
Lắng nghe những lời quan tâm của Diêu Phụng Nghi, Kiều Hy không hề cảm động chút nào, ngược lại còn bị ánh mắt diệu dàng của bà ta làm cho có đôi chút sững sờ. Ngữ khí của bà ta bà khiến cố có cảm giác như bà ta muốn đem cô gói thành một món quà để tặng cho con trai bà sử dụng.
Ánh mắt bà ta như ánh mắt bố mẹ tại Kiều gia nhìn cô lớn lên từng ngày, tính toán số tiền có được khi bán, có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho Kiều gia…
Nghĩ đến đây, Kiều Hy không khỏit rùng mình một cái.
"Sao vậy con? Lạnh hả?" Diêu Phụng Nghi cảm thấy cô run rẩy và hỏi với sự quan tâm.
"Không ..."
"Bác xem, thân thể con yếu quá, gầy như vậy không được!” Diêu Phụng Nghi nhìn cơ thể mỏng manh của cô, như đang đánh giá vóc dáng nhỏ của cô gái này có thể chịu nổi sự giày vò của con trai mình không.
Ngay lập tức, bà đưa bát thuốc bổ trước mặt Kiều Hy, "Đây là món bác cho người hầm cho con, dùng mười mấy loại thuốc bắc quý hiếm, rất tốt cho sức khỏe! "
Sau đó, Diêu Phụng Hy nhìn người đàn ông đang ăn cơm một cách im lặng: “Lập Tiêu, con ăn xong cũng phải uống một bát. Hai con đều chưa có kinh nghiệm, tối qua chắc lao lực lắm phải không! "
"Phụt ..."
Bình luận facebook