Kiều Hy nhìn người đàn ông bước ra với cặp kính vàng ngạc nhiên tới không khép được miệng.
Khi cô đến câu lạc bộ tìm Lục Lập Tiêu, cô đã gặp Đường Cảnh Thiên, sau đó cô bị sốt cũng là anh ta chữa cho cô.
Vì vậy, cô có biết đến anh ta, biết rằng anh ấy là người bạn tốt của Lục Lập Tiêu nhưng không ngờ ...
Kiều Hy nhìn Đường Cảnh Thiên và quay sang Từ Khả Tâm: “Người anh trai cầm thú bên cha dượng của bà mà bà nói là anh ấy hả?”
Nghe vậy, Đường Cảnh Thiên cau mày: “Anh trai thì tôi thưa nhận, nhưng tính từ cầm thú … là sao?”
"Tôi hỏi anh, cha anh vừa kết hôn với mẹ của Khả Tâm, nữa đêm nữa hôm anh đem người em gái trên danh nghĩa của anh đến khách sạn, có phải có ý đồ xấu với cô ta, có phải muốn … ư ư ư!”
Kiều Hy chưa dứt lời thì bị Từ Khả Tâm bịt miệng lại: “Tiểu Kiều, đừng nói nữa! Tui đã xấu hổ lắm rồi!”
"Ại … ao … ấu ổ? "
Kiều Hy nhìn họ với vẻ mặt nghi vấn, không hiểu tình hình, đột nhiên đằng sau Đường Cảnh Thiên cô thấy một người phụ nữ lạ mặt khác bước ra từ phòng ngủ, trên người cô cũng mặc chiếc áo ngủ của khách sạn!
Thân hình người phụ nữ quyến rũ, khuôn mặt trái xoan nhỏ khá tiêu chuẩn, đôi ngươi đầy quyến rũ quét qua mọi người, sau đó dựa vào lòng Đường Cảnh Thiên: “Cảnh Thiên, sao tự nhiên đông người đến qua vậy?”
"Không có gì! Lục thiếu gia dẫn con bé này đi khách sạn, đi sai phòng!” Đường Cảnh Thiên nói.
"Chúng tôi không ..."
Kiều Hy muốn bác bỏ điều này, nhưng cô bị Lục Lập Tiêu kéo về phía sau một cái và dừng biện minh lại.
“Thì ra là vậy, em tưởng lần này anh tìm hai cô bé để cố ý khiêu khích em nữa chứ!”
"Lúc này không phải giải thích với em rồi sao? Khả Tâm là em gái anh!”
"Anh đang khoe với em rằng anh có người em gái đáng yêu như vậy, nhắc em sau này phải giữ chặt anh chứ gì?”
"Đừng nghĩ bậy, anh chỉ muốn em quay về bên anh!”
Nghe những lời đó, người phụ nữ mỉm cười và trèo lên người Đường Cảnh Thiên, hôn hai nụ hôn lên cổ họng anh, sau đó đôi môi đỏ đang dần đi lên, hôn lên đôi môi người đàn ông, sau đo móng tay sơn màu sơn sáng của cô cho vào áo ngủ anh như chốn không người.
Trong phòng còn có những người khác, Kiều Hy và Từ Khả Tâm nhìn hai người ôm ấp như vậy, cả hai như hóa đá tại chỗ!
Lục Lập Tiêu thì như không thấy gì cả, anh nhìn xuống cô bé đang ngơ ngác, cố ý đợi một lúc sau mới nhắc cô: “Đi thôi!”
"Hả ... ừ!"
Kiều Hy tỉnh ra, khuôn mặt đỏ bừng lên, Từ Khả Tâm ngay bên cạnh cô cũng vậy!
Thấy vậy, Đường Cảnh Thiên vốn đang hôn người đẹp, nói với Lục Lập Tiêu: “Lục thiếu gia, giúp tôi đưa em gái tôi về nhe!”
Sau đó, anh gấp rút ẵm ngang người phụ nữ xinh đẹp trước mặt anh và vội vã bước vào phòng ngủ ...
Xe của Lục Lập Tiêu, trên đường trở về -
"Bà nói bác sĩ Đường kêu bà đến khách sạn lúc nữa đêm là để kích thích bạn gái của mình?"
Từ Khả Tâm, người đang ngồi ghế sau, gật đầu, cô cảm thấy xấu hổ. “Thật ra, anh ấy chỉ kêu tui giúp đỡ, là tui suy nghĩ quá nhiều rồi! Tiểu Kiều, bà thấy tui có xấu hổ lắm không?”
"Có gì đáng xấu hổ đâu?" Kiều Hy an ủi cô ấy. "Anh ấy với bạn gái anh ấy làm … trước mặt chúng ta như vậy cũng không cảm thấy xấu hổ nữa là! Nhưng mà kể ra bác sĩ Đường thật sự kỳ lạ, tại sao lại muốn bà kích thích bạn gái anh ta?”
"Trước đây hai người họ dường bị gặp mâu thuẩn, chia tay rồi. Sau này anh Cảnh Thiên muốn quay lại với bạn gái của mình, nên đưa tui về khách sạn, kêu tui vào phòng tắm trong phòng ngủ tắm một cái! Kết qua khi tui tắm xong bước ra thì thấy họ đang trên giường …”
Từ Khả Tâm không biết mô tả nó như thế nào, cô nhìn thấy cảnh tượng người lớn đó mới đỏ mặt chạy ra!
"Cặp đôi họ có mâu thuẩn thì ngồi lại nói chuyện với nhau để giải quyết mâu thuẩn là được rồi, tại sao anh ta phải sử dụng phương pháp này để khiêu khích lẫn nhau và kéo luôn bà vào vụ này?”
"Cái này thì tui cũng không biết nữa!” Từ Khả Tâm cũng bối rối.
"Cảnh Thiên với bạn gái anh ta thường cứ chia tay rồi lại đi lại với nhau, tập quen với điều đó là được!” Lục Lập Tiêu, người ngồi im ở ghế lái, lên tiếng.
"Hóa ra họ luôn như thế này, thật kỳ lạ!"
Nếu hai người thực sự yêu nhau, không phải vì họ khoan dung lẫn nhau và sẽ không dễ dàng chia tay sao? Nếu nó thực sự không hợp, không chịu được thì nên buông tay, dứt khoát một chút, buông tha cho nhau! Tại sao lại chia tay rồi lại làm hòa đi với nhau, làm khổ nhau như vậy?
Có lẽ khái niệm về tình yêu của Kiều Hy vẫn chưa trưởng thành, vì vậy cô không thể hiểu được mối quan hệ giữa Đường Cảnh Thiên và bạn gái của anh ấy!
Lục Lập Tiêu lái xe đến cửa biệt thự Đường gia trước, đưa Từ Khả Tâm về.
Sau khi Khả Tâm ra khỏi xe, Kiều Hy nhìn cô bước vào cửa một cách đầy hào hứng: "Sau này Khả Tâm và mẹ cô ấy sẽ sống trong ngôi nhà bự như vậy sao? Thật là hạnh phúc!"
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô với ánh mắt đầy nghi vấn, rõ ràng biệt thự Lục gia của anh bự hơn ở đây, con bé này ghen tị gì với người ta?
Kiều Hy quay lại và thấy Lục Lập Tiêu đang nhìn mình, cô thu lại sự ghen tị trong mắt và không nói gì nữa!
"Cô ngồi lên đằng trước đây!”
"Ồ!"
Cô gái ngoan ngoãn đi xuống từ ghế sau, mở cửa ghế lái phụ, ngồi lên, cô phát hiện Lục Lập Tiêu vẫn đang nhìn cô chằm chằm, sau đó cô lịch sự nói: “Anh rể, Cám ơn anh về việc Khả Tâm!”.
"Cô muốn cảm ơn bằng cách nào?”
"Hả ... ờ ..." nói miệng không đủ sao?
"Khi nãy ở khách sạn, thấy Cảnh Thiên và bạn gái anh ta, cô đã học được gì chưa?”
Kiều Hy khựng lại một lúc mới phản ứng lại, Lục Lập Tiêu muốn cô học theo bạn gái của Đường Cảnh Thiên?
Không phải chứ … cảnh tượng dữ dằn như vậy, cô nhìn thôi cũng đã đỏ mặt tía tai rồi, làm sao có thể làm được?
"Chưa học được gì cả!” Cô gái lắc đầu kiên quyết "Em … em học chậm lắm, nhìn qua rồi một lúc sau lại quên, bây giờ em cũng không nhớ lúc nãy đã thấy gì ở khách sạn nữa?”
"Thật ư? Vậy để tôi dạy cô!”
Ngón trỏ của Lục Lập Tiêu nâng cằm của cô lên, không để ánh mắt cô có thể tránh né, đôi mắt sáng của anh nhìn thẳng vào mặt.
Khuôn mặt nhỏ bé như đang đối mặt với bầu trời, không chút phấn trang điểm, trắng như tuyết, nhìn cô với cự ly gần như vậy cũng không thể tìm thấy một dấu vết của lổ hổng hay lỗ chân long nào. Mắt mũi miệng trên khuôn mặt tinh tế là tự nhiên, và lông mi dài và xoăn phản kết hợp với đôi ngươi long lanh và linh hoạt vì căn thẳng, hai cái bóng đẹp của lông mi rơi dưới mắt.
Với địa vị như Lục Lập Tiêu, người phụ nữ đẹp như thế nào cũng đã gặp qua.
Nhưng anh phải thừa nhận rằng Kiều Hy lúc này lại khiến anh kích thích!
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi vụ việc xảy ra cách đây bảy năm, anh có một mong muốn được hôn một cô gái!
Không quá dùng sức, mà chỉ là một cảm giác nhẹ nhàng, giống như việc chăm sóc viên pha lê dễ vỡ, hôn lên má trắng hồng của cô gái một cái.
Cảm giác mềm mại thơm tho tốt hơn so với sự tưởng tượng của anh!
Anh vẫn muốn hôn một lần nữa, nhưng khi bắt gặp ánh mắt căn thẳng của cô gái, anh không nỡ.
"Về sẽ dạy cô tiếp!”
Khi Lục Lập Tiêu buông cô ra, lòng bàn tay của Kiều Hy đã ướt đẫm mồ hôi!
Mốt lát khi về tới, anh ta có thực sự dạy mình những gì mình thấy trong khách sạn không?
Những việc đó do cặp đôi làm có lẽ là để thể hiện tình cảm yêu thương.
Nhưng giữa Kiều Hy và Lục Lập Tiêu thì chỉ khiến cô cảm thấy sợ hãi!
Cô ấy không biết làm thế nào để đối phó với nó, hay là xài lại chiêu cũ, giả chết!
Có thể là do quá mệt mỏi, Kiều Hy đang giả chết thì thật sự chìm vào giấc ngủ!
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra đêm đó, hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì thấy cô đang nằm trên giường của Lục Lập Tiêu, cô quấn quanh người anh như tư thế một con gấu kaola ôm thân cây.
......
Mở mắt ra, Kiều Hy phát hiện cô đã thay đồ ngủ và lập tức mặt cô tỏ ra hoảng sợ.
Hôm qua cô đi ra ngoài tìm Khả Tâm, rõ ràng là mặc bộ đồ đi ra ngoài. Sau này do mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, cô chắc chắn không thể tự thay quần áo lúc đang ngủ được.
Vậy ... Đừng nói là Lục Lập Tiêu thay quần áo cho cô nha?
Cô gái nhìn người đàn ông cạnh bên đang ngủ trong bộ đồ ngủ của anh ta, trái tim cô hoảng sợ.
Cô nhớ rằng Lục Lập Tiêu đã hôn cô trong xe tối qua và nói rằng về nhà sẽ tiếp tục dạy cô, vậy anh ta có tiếp tục hôn cô trong lúc cô đang ngủ không? Hay là lúc thay đồ ngủ cho cô có chạm vào cái không nên chạm hay không?
Ánh mắt Kiều Hy rơi vào bàn tay đang ôm eo mình của người đàn ông, cô không khỏi quan sát kỹ càng.
Bàn tay của Lục Lập Tiêu rất đẹp, dài, các đốt ngón tay riêng và đều, như một tác phẩm nghệ thuật!
Nghĩ về những gì người đàn ông nói hôm qua, anh ta nói rằng ngay cả khi anh ta bất lực, anh ta cũng có thể dùng tay khiến cô … Điều đó có nghĩa là gì?
Bàn tay dùng như thế nào? Anh ta đã dùng chưa?
Nếu anh ta sử dụng nó rồi thì mình có phải không còn trong trắng không?
Nghĩ về điều này, cô nhanh chóng nhìn xuống và tìm thứ gì đó trên ra giường.
Cô không biết liệu sử dụng biện pháp khác có phá hủy cái màng trinh đó không, nên ngay cả khi trên giường không có vết máu cũng không thể khiến cô yên tâm,, cô ngày càng sợ hãi ...
Khi ở Kiều gia, cô đã cố gắng giữ gìn như vậy, thậm chí vì để ba mẹ Kiều gia bán cô cho các đối tác kinh doanh có tâm tư xấu với cô, Kiều Hy không thể không đi với những người bạn trai giàu có và có quyền thế mà không ép buộc cô.
Cô cố gắng bảo vệ gìn giữ cái ngàn vàng của cô như vậy mà đã … do một phút lơ là ngủ thiếp đi hôm qua sao?
Làm sao đây? Nếu cô thật sự không còn trong trắng nữa thì làm sao giải thích với anh Dịch Thần đây?
......
Thật ra thì Lục Lập Tiêu đã thức giấc từ lâu.
Giấc ngủ của anh lúc nào cũng rất nông, một đêm anh chỉ ngủ không tới ba giờ, do đó khi cô bé trong vòng tay anh khẽ động đậy là anh biết ngay.
Lục Lập Tiêu thấy cô bàng hoàng ngồi dậy, nhìn về phía tay anh trong chốc lát, trông cô ngày càng sợ hãi hơn, dường như muốn tìm một cái gì đó trên giường nhưng không tìm thấy, cuối cùng lại ôm gối mình ngồi trên giường và khóc.
Cô không khóc ra tiếng, nhưng người đàn ông có thể thấy cô đang vùi mặt vào đầu gối và run run chiếc vai, và có thể nhận ra rằng cô thật sự đang khóc!
“Cô đang khóc gì vậy?” Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau cô.
Đôi vai của Kiều Hy run lên vì bất ngờ, cô quay đầu lại, đôi mắt cô to tròn đỏ vì khóc hoảng sợ nhìn người đàn ông ngồi dậy và không nói gì.
"Tôi hỏi cô đang khóc cái gì vậy?", Lục Lập Tiêu hỏi lại lần nữa.
Kiều Hy khịt mũi và nhìn Lục Lập Tiêu, cô do dự một lúc, rồi hỏi: “Tối qua anh đã … làm gì em?”
Bình luận facebook