“Tối qua em ngủ thiếp đi, anh bồng em lên đây, ngủ!” Lục Lập Tiêu trả lời một cách ngắn gọn.
Có lẽ do anh thấy cô khóc, hoặc là buổi sáng mới thức dậy, ánh mắt sắc nhọn thường ngày của anh đã dịu đi một chút, giọng điệu cũng dịu dàng hơn.
“Quần áo của em là do anh cởi ra?”
“Tôi không thích giường không sạch sẽ, tôi đã thay đồ ngủ cho cô!”, Lục Lập Tiêu nói.
“Vậy … vậy … trừ thay đồ ngủ cho em, anh còn làm việc gì khác với em không?”
"Không!"
Nghe vậy, Kiều Hy ngẩng đầu lên, nhìn Lục Lập Tiêu một cách cẩn thận, ánh mắt của người đàn ông khẳng định, không có một hoang mang nào, trông không giống như đang nói dối.
Hơn nữa, anh không cần phải nói dối cô.
Với địa vị của người đàn ông này tại Nam Thành, anh ta muốn phụ nữ như thế nào mà chẵng được? Kiều Hy vốn là Kiều gia tặng cho anh ta, tặng để làm gì thì khỏi nói cũng biết rồi!
Anh muốn có cô, thì ai dám nói một từ "không"?
Tóm những điều trên lại cho thấy điều mà Lục Lập Tiêu nói chắc chắn là sự thật, có vẻ như anh đã không nhân lúc cô ngủ mà bắt nạt cô đêm qua.
Kiều Hy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu và lau nước mắt: "Em biết rồi!"
Sau đó, cô gái đứng dậy khỏi giường.
Cô đang chuẩn bị đi vào phòng tắm để rửa mặt, nhưng bị Lục Lập Tiêu kéo lại: "Đợi đã!"
Kiều Hy quay mặt và thấy người đàn ông lấy hai tờ khăn giấy lau nhẹ trên mũi cô.
Động tác nhẹ nhàn, dịu dàng, giọng điệu hơi chê bai: “Cô còn là con nít sao? Hễ khóc thì nước mắt nước mũi tuông trào!”
Khi anh ta bị cười nhạo như vậy, Kiều Hy hơi bối rối, khuôn mặt xinh đẹp cô đỏ lên: “Em đang chuẩn bị đi rữa mặt nè!”
Cô gái đẩy tay anh ra và bĩu môi vào phòng tắm.
Lục Lập Tiêu cười mỉm, ném miếng khăn vào thùng rác, khi quay lại anh chợt nhận ra: “Con bé khóc buồn như vậy là vì tưởng rằng tối qua anh đã làm gì đó cô ấy sao?”
Nụ cười mỉm trên môi anh lập tức biến mất, trong lòng Lục Lập Tiêu cảm thấy một chút khó chịu!
Từ nhỏ đến lớn, có cô gái nào không tranh nhau đi với anh ta đâu? Ngay cả khi có tin đồn về căn bệnh tiềm ẩn của mình, cũng có nhiều phụ nữ cố gắng trèo lên giường và sử dụng mọi cách để có quan hệ gì đó với anh.
Tại sao đến phiên Kiều Hy thì lại khiến cho cô ta ấm ức mà khóc rồi?
Lục Lập Tiêu có một cảm giác, đó là mình bị một cô bé con chê bai!
Một người đàn ông ở vị trí cao vốn là một kẻ chinh phục bẩm sinh.
Ngay cả khi anh chưa bao giờ đến với một người phụ nữ, nhưng con bé như Kiều Hy, anh muốn chinh phục!
......
Khóa học phát âm cơ bản Mandarin -
Mọi người khác đang đọc bài, đọc lớn nhưng chỉ có Kiều Hy là đang ngồi lì ra đó!
Cô và Từ Khả Tâm vào đại học, chọn học khoa truyền thông.
Không giống như các học sinh khác trong lớp có giấc mơ trở thành mc, Kiều Hy đến đây là do bị ép buộc!
Nguyện vọng năm xưa của cô là vào khoa luật của đại học ở kinh đô, mơ ước của cô lúc bấy giờ là rời khỏi Nam Thành, rời khỏi nơi mà cô bị trói buộc để đi đến một phương trời mới, ở đó cô có thể làm chủ cuộc đời cô.
Cô học luật cũng là để giúp đỡ nhiều hơn những mảnh đời không quyền không thế như cô, giúp những đứa trẻ bị người khác áp đặt có thể thoát khỏi định mệnh.
Tất nhiên, có một lý do khác ẩn giấu trong trái tim cô, đó là cô muốn đi theo bước chân của anh Dịch Thần... năm xưa cậu bé nói rằng cậu ấy sẽ quay lại đón cô sau khi cậu học xong luật pháp!
Nhưng Kiều Hy đã chờ đợi từ năm tám tuổi đến giờ, đã qua mười năm rồi cậu ta vẫn chưa về!
Cô đã lo lắng có biến cố gì xảy ra, nên muốn đi kinh đô học đại học, muốn đến thành phố nói anh Dịch Thần học để tìm anh.
Thật không may, cha mẹ của Kiều Hy đã tự ý đổi nguyện vọng của cô, họ ép cô ở lại Nam Thành, học khoa phát thanh của trường Nam Đại.
Ba chị em của gia đình nhà họ Kiều đều được học những chuyên ngành thực dụng như Tài Chính, quản trị kinh doanh và nguồn nhân lực. Tương lai mà bố mẹ nhà họ Kiều sắp xếp cho họ đều giống như chị hai nhà hò Kiều, gả vào một gia tộc lớn, tìm một gia tộc lớn có thể giúp tập đoàn Kiều Thị mở rộng kinh doanh. Đồng thời, cũng phải hiểu việc quản lý công ty, sau này nắm các quyền hạn kinh tế và tài chính trong tay, thì phụ nữ sau kết hôn mới có địa vị và quyền chủ động!
Chỉ có Kiều Hy, học loại chuyên ngành nghệ thuật. ngoài mặt thì người bố nhà họ Kiều nói rằng ngoại hình cô xuất chúng, nếu phát triển trong làng nghệ thuật sẽ rất có ưu thế, không chừng sau này sẽ thành một ngôi sao lớn.
Nhưng Kiều Hy biết rằng trên thực tế họ không muốn cô biết gì cả, chỉ có thể làm một cái bình hoa!
Có vẻ đẹp, nhưng không có mối quan hệ và người chóng lưng, trong ngành nay giống như một tờ giấy trắng, rất khó có cơ hội thăng tiến. Trừ khi cô sẵn sàng chấp nhận dùng các quy tắc ngầm ...
Cha mẹ của Kiều gia hy vọng rằng cô sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay họ, ngoan ngoãn làm con rối của họ, từng bước và trở thành một công cụ chỉ làm hài lòng những người đàn ông khác!
Bởi vì biết mục đích của họ, Kiều Hy không có hứng thú với chuyên ngành này lắm. Ngay từ đầu, cô đã không nghe giảng đàng hoàng!
Cô thà đi làm thêm nhiều công việc bán thời gian, giúp đỡ những đứa trẻ trong trại mồ côi nhiều hơn. Khi cô giành dụm đủ tiền, lấy được bằng tốt nghiệp thì sẽ dẫn tụi Tiểu Hồng rời khỏi nơi đây.
"Tiểu Kiều, bà nghe nhiệm vụ mà giáo viên vừa giao không?”
"Hả?"
Thấy sự ngơ ngát trong nét mặt cô, Từ Khả Tâm biết cô không có nghe thấy, nên nhắc lại cho cô nghe: “Nhiệm vụ tháng này của chúng ta là mô phỏng tiết mục phỏng vấn, đi phỏng vấn một nhân vật nào đó! Tới lúc đó chúng ta chung một nhóm nhé!”
"Ừ!"
"Tôi vừa nghe Lục Mộng Tình nói rằng cô ấy chuẩn bị mời Hạn Tinh Ngô, là nam diễn viên thần tượng dạo gần đây rất nổi tiếng. Nghe nói anh ta rất đẹp trai, tới lúc đó chắc cô ấy sẽ oai nhất rồi!”
"Với địa vị của Lục gia, muốn mời ngôi sao thần tượng nam để cho cô làm bài tập trên lớp cũng không quá khó khăn. Mình không có tiền, không có quyền, không nên tranh giành gì với cô ấy, khách mời đa dạng một chungts cũng tốt, người bình thường cũng có thể phỏng vấn thành một cuộc sống phi thường mà!”
"Ừ, tui cũng nghĩ như vậy! Vì vậy, tui sẽ mời ông bán kẹo hình người trước nhà cũ của tui phỏng vấn, tay nghề nặn kẹo của ông rất tốt, mình đi phỏng cấn còn có thể tuyên truyền tay nghề truyền thống của ông nữa! Lúc nhỏ tui thích ăn kẹo khỉ do ông ấy nặn nhất, lúc đó tết mẹ tui mới mua cho tui một cái, tui cất đi không nỡ ăn nữa …”
Từ Khả Tâm đang nói say sưa thì bỗng nhiên bị một tiếng cười rít làm gián đoạn: “Đúng là đồ quê mùa, ngay cả khách mời phỏng vấn cũng bủn xỉn như vậy! Hai người các cô bủn xỉn thì thôi đi, đừng liên lụy lớp chúng ta cũng bị hạ bậc theo! Từ Khả Tâm, tôi thấy cô với Kiều Hy đừng ở đây chướng mắt mọi người nữa! Người tôi mời là ngôi sao thần tượng nổi tiếng nhất nước, người ta sẽ không muốn ngồi chung ghế khách mời với ông già quê mùa của hai cô đâu!”
"Lục Mộng Tình, cô đừng khinh người quá đáng!”
"Thôi đi, Khả Tâm! Đừng đôi co với cô ấy nữa!”
Kiều Hy kéo Từ Khả Tâm lại: “Thật ra khách mời không quan trọng, giáo viên chủ yếu là đánh giá kỹ năng phỏng vấn của người phỏng vấn mà!”
"Tui biết, tiểu Kiều! Tui chắc chắn sẽ cố gắng luyện tập!”
Không giống như Kiều Hy, Từ Khả Tâm bước vào Nam Đại với ước mơ trở thành một phát thanh viên truyền hình ưu tú.
Lục Mộng Tình, người cùng lớp với họ thì do tự tin về ngoại hình của mình, thêm vào đó cô ấy có mối quan hệ như vậy với Lục gia, vì vậy cô ấy tin chắc rằng cô ấy sẽ nổi tiếng!
Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn cặp sách của mình!
"Tiểu Kiều, hôm nay tan học mình đi hẹn ông nặn kẹo hình người đó đi!”
"Hôm nay không được, hôm nay tui có việc quan trọng phải làm!” Kiều Hy nhấn mạnh.
"À, đúng rồi, tui quên mất hôm nay là ngày bà về trại mồ côi!”
"Xin lỗi, Khả Tâm!”
"Không sao, tui đi tìm ông ấy một mình cũng được! Tui biết bà khó khăn như thế nào, bao nhiêu người đợi bà nuôi kìa, bà đi đi!”
"Ừ!"
Kiều Hy nhìn Từ Khả Tâm với ánh mắt cảm ơn đã thấu hiểu cho cô, rồi nhanh chóng bước đi với cặp sách của mình.
Lục Mộng Tình cứ theo sau họ, từ khi vào đại học, Kiều Hy thường trốn học. Có lúc còn dẫn con bé nhà quê Từ Khả Tâm len lén ra ngoài, hai người chắc chắn đang làm điều gì đó mờ ám!
Nghĩ đến việc tối qua cô ta hại anh Gia Lạc bị cậu đánh thì Lục Mộng Tình tức giận!
Cô ấy muốn giúp anh Gia Lạc trả thù, muốn tháo dỡ mặt nạ hoa sen trắng ngụy trang của Kiều Hy, và theo dõi cô từ đằng xa!
Ra khỏi cổng trường, Kiều Hy đến cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh trường và mua một số văn phòng phẩm như bút chì và tẩy. Đi đến siêu thị, mua gạo, muối, một số loại trái cây và rau theo mùa.
Cuối cùng đã đi đến khu vực bán đồ trẻ sơ sinh, mua sữa bột em bé và tã ...
Khi trả tiền hóa đơn, Kiều Hy nhìn vào năm đồng trên tay cô tiêu mất bốn trăm rưỡi, lòng cô đau như cắt!
Nhưng khi cô nghĩ về nụ cười của những đứa trẻ nhìn thấy cô đã mua quà về, cô lại cảm thấy số tiền đó đáng giá!
Khi mua đồ trong siêu thị xong, điện thoại của Kiều Hy reo lên!
Nhìn thấy con số quen thuộc, khuôn mặt của cô gái nở một nụ cười tươi sáng và ấm áp: "Bà Dung, bà nói với các bạn tiểu Hồng rằng con mua quà rồi, sẽ về đến nhanh thôi!”
"Tiểu Hy, không xong rồi! Tiểu Tím sốt cao, bây giờ đang trong bệnh viện cấp cứu!”
"Cái gì? Bệnh viện nào? Con sẽ đến đây!"
......
Khi Kiều Hy đến bệnh viện theo địa chỉ, cô nhìn thấy sáu đứa trẻ bên ngoài phòng bệnh, ngồi xổm thành hàng theo thứ tự cao thấp!
Ngay khi cô nhìn thấy cô, bọn trẻ lập tức ào lên: "Chị Tiểu Hy!”
“Tiểu Hồng, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Kiều Hy hỏi đứa trẻ cao nhất.
"Chị Tiểu Hy, em xin lỗi! tối qua em không chăm sóc tốt cho tiểu Tím, tối qua em ngủ say quá, quên nữa đêm dậy đắp chăn cho con bé, khiến con bé hôm nay bị sốt!” Cô gái được gọi là Tiểu Hồng tự trách mình.
“Để chị xem tình hình đã!” Kiều Hy xoa đầu an ủi tiểu Hồng, cô đi vào phòng bệnh.
Ngay khi cô bước vào phòng, cô nghe thấy tiếng khóc của đứa bé và tiếng cầu xin bác sĩ với chiếc áo choàng màu trắng của bà Dung!
"Không được!" Bác sĩ rất kiên quyết “Đứa bé này của bà không có khai sinh, không thể làm thủ tục nhập viện được!”
Kiều Hy bồng đứa bé tiểu Tím trên giường bệnh lên, đến bên cạnh bà Dung nói: “Bác sĩ, ngài có thể du di cho em không! Đây là đứa con sinh ra khi em chưa kết hôn,, vì em còn đang đi học nên không thể đăng ký khai sinh cho nó!”
Bình luận facebook