Phòng riêng rộng lớn được trang trí lộng lẫy với một nhóm nam thanh nữ tú. Những người đàn ông đều mặc áo quần tây cao cấp thiết kế riêng phù hợp, phụ nữ mặc những chiếc váy dạ hội thương hiệu thiết kế riêng, tay mỗi người cầm một ly sâm banh, mọi cử động đều thể hiện khí chất cao thượng vượt trội của giới quý tộc.
Chỉ có Kiều Hy, mặc một chiếc quần jeans, áo thun với chất lượng áo quần bán bên lề đường.
Cô đứng giữa đám người, như thể cô đã chia thành một con vịt lạc vào Hồ Thiên nga, trông rất khác người.
Vì vậy, ngay sau khi cô gái bước vào, những ánh mắt kỳ lạ đều tập trung ở cô.
Kiều Hy bị nhìn đến có một chút không thoải mái, cô núp đằng sau Lục Lập Tiêu, thì thầm với anh: “Anh tham gia một bữa tiệc cao cấp như vậy, sao không thông báo để em thay bộ quần áo cho hợp?”
"Đây chỉ là một buổi tụ tập bình thường của những người bạn thôi, không cần phải câu nệ như thế!”
“Như vậy mà bình thường? Không cần phải câu nệ?” Kiều Hy không nói nên lời.
Vâng, cô ấy khác với cấp độ với Lục Lập Tiêu, vậy nên định nghĩa cao cấp của hai người khác nhau.
Người đàn ông dường như không để ý đến ánh mắt nhìn Kiều Hy của mọi người, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, nắm tay cô đi đến ghế sofa bên trái và ngồi xuống.
Đường Cảnh Thiên và Thẩm Thiều Khiêm đến sớm hơn, khi họ nhìn thấy Lục Lập Tiêu, họ đến chào anh ta.
Đường Cảnh Thiên thì lịch sự gật đầu với Kiều Hy, còn Thẩm Thiếu Khiêm thì vẫn không muốn gặp cô, không nhìn cô.
Lục Lập Tiêu là loại người đi đến đâu cũng có thể thành vương, anh ta vừa đến, những người đang tụ năm tụ bảy khi nãy đều xúm lại về hướng sofa, ánh mắt đầy tò mò.
Dù sao thì, đây cũng là lần đầu tiên anh dẫn một người phụ nữ đến buổi họp mặt bạn bè.
"Lục thiếu gia, ai đây?” Ai đó hỏi.
Người đàn ông lấy một ly rượu vang đỏ, đung đưa và nhấp một ngụm trong miệng: "Người phụ nữ của tôi!"
Nghe vậy, đám đông kinh ngạc.
Kiều Hy cắn răng hơi xấu hổ, trong tâm trí cô chỉ có một từ: bá đạo!
Quả nhiên là Ông tổng bá đạo!
Giống như trong những tiểu thuyết lãng mạn, Lục Lập Tiêu cũng thích cách giới thiệu đầy bá đạo và cool ngầu như ‘người phụ nữ của tôi’.
Tuy nhiên, nghe vậy lại khiến Kiều Hy nổi da gà.
Cô không muốn được gọi như thế, như thể cô là phụ kiện của anh ấy.
Cô gái ngẩng mắt lên, mỉm cười lịch sự với mọi người: “Xin chào mọi người, tên tôi là Kiều Hy!”
"Wow ... không ngờ có thể thấy Lục thiếu gia dẫn phụ nữ đi tiệc lúc tôi còn sống như vậy!”
"Cô gái này trông rất nhỏ! Thành niên chư vậy ta?”
"Nhưng trông rất xinh đẹp!"
Kiều Hy bị bao vây bởi những người xung quanh, thảo luận này nọ, khiến cô có cảm giác như trở thành một con khỉ trước đám đông, cô có một chút không thoải mái, cúi đầu.
"Được rồi, các bạn tự mình đi chơi đi, người ta mới tới, đừng nhiệt tình quá như vậy làm người ta sợ!” Đường Cảnh Thiên ra mặt giải vây giúp cô.
Người phụ nữ xinh đẹp kế bên Đường Cảnh Thiên, người mà lần trước gặp ở khách sạn, đến ngồi bên cạnh Kiều Hy với nụ cười trên môi: “Cô tên là tiểu Hy phải không? Chào cô, tôi tên là Giang Ánh Tuyết, là bạn gái của Cảnh Thiên.”
"Xin chào"
Kiều Hy nhìn Giang Ánh Tuyết, khuôn mặt cô ấy trang điểm rất đậm, nhưng cũng rất đẹp.
"Cô lần đầu tiên đến đây? Chơi quen là được rồi! Tôi lần đầu tiên đến với Đường thiếu gia cũng không thoải mái như cô vậy!”
"Ừ!" Kiều Hy gật đầu.
Nghe cô ấy nói vậy, dường như cô ấy cũng không thuộc chung một tầng lớp với Đường Cảnh Thiên. Thật ra, nếu như không phải do Kiều Hy ăn mặc quá lố như vậy, cô cũng sẽ không bị câu nệ như vậy.
Khi những người phụ nữ đang trò chuyện, Đường Cảnh Thiên và Lục Lập Tiêu đi đến quầy bar: “Lục thiếu gia, sao anh lại dẫn tiểu Hy Hy đến đây?”
"Cô ta là người phụ nữ của tôi và sẽ xuất hiện với tôi nhiều lần trong tương lai!"
"Có vẻ như anh thực sự đã chọn cô ta! Nhưng anh đưa người ta tới, thì ít ra cũng thay bộ quần áo hợp một chút cho cô ta, tại sao lại để cô ta mặc như vậy đến đây?”
"Tôi không cảm thấy có vấn đề gì mà?"
Lục Lập Tiêu đi dự tiệc xưa giờ cũng chỉ mặc đại một bộ quần áo nào đó là đi
Tuy nhiên, quần áo của anh đều là đồ cao cấp đặt làm riêng cho anh, dù có mặc đại cũng là cấp có thể vào những dạ tiệc. Đồng thời những năm gần đây, anh ta không có hứng thú với phụ nữ nên không bao giờ để mắt đến họ, nên cũng không để ý họ mặc những gì trên người, nên mặc những gì.
Đánh giá của Đường Cảnh Thiên về anh là, mặc dù ai đó đã mềm trong nhiều năm, nhưng anh ta chắc chắn là một người đàn ông thẳng.
"Anh đó, thảo nào F.A trong nhiều năm!”
Nghe anh ta nói vậy, Lục Lập Tiêu cũng nhìn Kiều Hy và nhận thấy cô đang mặc quần áo cũ.
Anh ta mua quần áo mới cho cô ta, cô ta không thích nó sao?
Sau đó, một người mặc chiếc đầm đen hở lưng, Mạch Vi Ni đến ngồi cạnh Lục Lập với vẻ mặt ngạc nhiên: “Anh Tiêu, anh đến sớm vậy? Nghe nói một lát có trò chơi tình nhân, anh đến một mình không sợ xấu hổ hả?”
"Anh ta sợ mới lạ đó!” Đường Cảnh Thiên trả lời giúp Lục Lập Tiêu, chỉ Kiều Hy đang ngồi trên ghế sofa, “Lục thiếu gia dẫn bạn gái đến rồi!”
Nghe vậy, Mạch Vi Ni quay mặt nhìn về phía Kiều Hy trên ghế sofa, ngay lập tức sự không hài lòng lóe lên trong ánh mắt: “Hôm nay là ngày từ biệt độc thân của Cận thiếu gia, mời những người bạn thân như chúng ta, cô ta đến để làm gì?”
"Cô ấy là người của tôi, cũng là người trong vong kết nối của chúng ta!” Lục Lập Tiêu nhấn mạnh.
"Anh Tiêu, cô ta không phải là món đồ chơi Kiều gia cho anh sao, anh chơi xong sẽ vứt bỏ, sao được tính là người của chúng ta?”
"Cô thấy tôi vứt bỏ đồ chơi bao giờ chưa?”
Lục Lập Tiêu liếc cô ấy một cái, đứng dậy, rời khỏi.
Sau khi anh ta đi, Đường Cảnh Thiên bổ sung: "Từ nhỏ đến lớn, những thứ Lục Lập Tiêu đã để mắt tới thì anh ta không bao giờ vứt bỏ!”
Nghe vậy, Mạch Vi Ni cau mày với cô gái, sự ghen tị trong mắt cô ấy rõ ràng hơn.
Mang theo một ly rượu và đi về phía cô ấy.
Kiều Hy rất không quen với nơi này, cô đã không di chuyển đi đâu kể từ khi ngồi vào chỗ đó.
Trong một thời gian dài, cô ta mới tìm hiểu được là do một người bạn của Lục Lập Tiêu kết hôn nên phía con trai mời anh em chí cốt, phía con gái mời chị em chí cốt để cùng tổ chức bữa tiệc chia tay độc thân.
Kiều Hy cảm thấy cô thật sự đã bị Lục Lập Tiêu bẩy, tiệc chia tay độc thân sao lại dẫn cô đến? Đến rồi lại bỏ mặc cô, một mình cô ngồi đây biết phải làm gì? Một người cũng không quen biết!
Khi cô gái đang phàn nàn, thì đột nhiên một người quen đi đến trước mặt cô: "Kiều Hy, em cũng đến rồi hả?”
Kiều Hy ngẩng mắt lên và thấy Mạch Vi Ni, mắt cô hơi nhíu lại, cô có một linh cảm xấu.
Quả nhiên, đối phương đưa một chiếc ghế đến trước mặt cô, nói với giọng khiêu khích: “Dám chơi không?”
"Chơi gì?”
"Thi khiêu vũ! Một người ba phút, để mọi người chọn ai là partyqueen, người thua phạt uống ba ly rượu!”
Mạch Vi Ni nói xong thì kéo chiếc ghế đến chỗ trống trãi dưới ánh đèn pha lê rồi bắt đầu quay vòng tròn, eo, mông cô xoay tròn …
Chẳng mấy chốc, mọi người đều bị thu hút khi thấy điệu nhảy gợi cảm của cô ấy, một nhóm người huýt sáo với cô ấy.
Mạch Vi Ni rất biết nhảy, động tác cô gợi cảm, duyên dáng, ngồi trên ghế làm một động tác hông cuối cùng, ngay lập tức thu hút được nhiều tiếng vỗ tay và khen ngợi.
Người phụ nữ đứng lên, vén vài sợi tóc rối, nhìn Kiều Hy: “Bây giờ tới cô.”
"Tôi không biết khiêu vũ!” Cô gái nói trực tiếp.
Lời nói của cô lại nhận được ánh nhìn kỳ lạ từ mọi người xung quanh.
Có vẻ như cô ta không có tài năng gì cả, nhưng cô ta có thể là người phụ nữ của Lục Lập Tiêu, đó là một điều rất lạ?
Mạch Vi Ni có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, tự mãn vễnh môi, kêu phục vụ lấy rượu, đổ đầy ba ly.
"Uống rượu phạt đi!”
Kiều Hy nhận ra cô ấy có ý làm khó cô: “Lúc nãy tôi đâu có đồng ý sẽ thi nhảy với chị, tại sao lại phải uống rượu phạt?”
"Đây là quy tắc của chúng tôi, cô thua rồi thì phải uống!”
Mạch Vi Ni lấy một ly rượu và đến gần cô.
Tuy nhiên, giây tiếp theo cô ấy đã bị ngăn cản bởi Lục Lập Tiêu từ phía sau: “Cô ta không biết uống rượu!”
"Anh Tiêu, cô ta không hiểu quy tắc của chúng ta, cũng không nhận phạt thì rất khó dung hòa vào đội chúng ta!” Mạch Vi Ni nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lục Lập Tiêu lóe lên một sự sắc sảo: “Tôi uống giúp cô ta!”
Người đàn ông lấy rượu từ Mạch Vi Ni, một ly, hai ly, ba ly … ba ly đầy!
Dù không say thì dạ dày cũng chịu không nổi!
"Anh Tiêu, người thua đâu phải là anh, sao anh lại phải uống giúp cô ta?” Mạch Vi Ni không phục.
"Bởi vì cô ta là người phụ nữ của tôi!" Lời nói rất hống hách!
Lần này, Kiều Hy không nổi da gà nữa, cô cảm thấy Lục Lập Tiêu … thật ra nói rất ngầu.
Khi anh quay lại, Kiều Hy nghe thấy người đàn ông cúi đầu và nói hai từ trong tai cô: "Không sao!”
Đây có phải được coi là sự an ủi.
Kiều Hy bậm môi, gật đầu với anh ta: "Em đi vệ sinh cái!"
Thực sự không quen với một bữa tiệc như vậy, Kiều Hy dự định dành nhiều thời gian hơn trong nhà vệ sinh.
——
"Thật không ngờ Lục Tổng hôm nay có dẫn theo cô bạn gái, hôm nay tôi ăn mặc đẹp vậy mục tiêu là anh ta vậy mà!”
"Cô muốn quyến rũ anh ta, Thôi đi? Chẵn lẽ cô không biết anh ta … mềm hả?”
"Nhưng có những phụ nữ bên cạnh anh ta mà!”
"Phụ nữ? Nó chẵng qua cũng chỉ là bình phong thôi! Toàn Nam Thành ai mà không biết Lục Lập Tiêu bất lực! Lén nói cô nghe, mục tiêu của tôi trước đây cũng là anh ta, còn từng khỏa thân lên giường anh ta, kết quả … anh ta ăn không nổi!”
"Không phải chứ? Dâng lên đến tận giường rồi mà cũng không ăn, có cần tội vậy không? Lục Tổng là nhân vật lợi hại vậy mà bị bệnh như vậy thì thật tội nghiệp! Cả đời cũng không nếm được mùi vị của phụ nữ!”
"Theo tôi thì người phụ nữ theo anh ta mới tội nghiệp, cả đời không nếm được mùi vị của đàn ông. Các cô coi người phụ nữ mà anh ta dẫn đến hôm nay, mặc chiếc áo thun rẻ tiền như vậy, cũng đúng thôi vì chỉ có loại con gái nghèo hèn như vậy mới sẵn lòng theo những người đàn ông bất lực như vậy!”
Kiều Hy đang ngồi trong ngăn phòng vệ sinh trong cùng, nghe hết lời đàm tiếu đó của những người phụ nữ.
Trong đó có một người phụ nữ đã từng quyến rũ Lục Lập Tiêu mà không thành công, bây giờ lại đi nói những lời nhạo báng người khác.
Những người này ngoài mặt tâng bốc Lục Lập Tiêu nhưng sau lưng lại đi nhạo báng anh, thật là quá đáng!
Kiều Hy rửa tay mà trong lòng không thoải mái chút nào, bước ra khỏi phòng vệ sinh, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông bước đến.
Ban đầu nghĩ rằng anh đi vệ sinh, nhưng ngay khi anh nhìn thấy cô, anh dừng bước, đứng tại chỗ chờ đợi.
Vậy nên, anh ta đến tìm cô phải không?
Kiều Hy bước về phía anh và cảm thấy trong lòng ấm áp.
Đúng lúc này, những bà tám lúc nãy bước ra từ phòng vệ sinh, khi đi ngang qua Lục Lập Tiêu thì chào anh một cách lịch sự.
Kiều Hy nhìn ra ngụ ý nhạo báng và khinh miệt hai người trong tận đáy mắt của họ, lập tức cô cảm thấy tức giận giúp anh.
Người đàn ông đã giúp mình, hôm nay ... cô ấy cũng giúp anh ta một lần.
Nghĩ về đến đây, Kiều Hy nhảy đến người Lục Lập Tiêu, nhón gót để hôn lên môi người đàn ông.
Bình luận facebook