• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Vợ Bé Nhỏ (1 Viewer)

  • Chương 64

"Đầu hàng có nghĩa là gì?” Kiều Hy hỏi Lục Lập Tiêu ngồi bên cạnh cô.



"Chỉa súng lên trời đầu hàng!”



Khi nghe người đàn ông nói về "khẩu súng", Kiều Hy lập tức hiểu ra.



Khuôn mặt nhỏ nhắn được phủ thêm một lớp màu hồng, vừa xấu hổ vừa lúng túng.



Không phải chứ, những người này thực sự chơi lớn vậy sao?



Những việc như vậy làm công khai, nhiều người nhìn như vậy, có phải xấu hổ quá đi?



Nhưng Kiều Hy nhìn những người khác, dường như họ không cảm thấy bất kỳ cảm giác xấu hổ nào.



Vốn là trò chơi người lớn, người từng trải thì không cảm thấy có vấn đề gì.



Hơn nữa, trong giới dân chơi nhà giàu vốn dĩ đã hốn loạn như vậy, họ đã được nuông chiều từ khi còn nhỏ, lớn lên trong niềm vui, chỉ cần họ khiều tay là có rất nhiều người phụ nữ sẵn sàng chơi những trò chơi điên rồ với họ.



Vì vậy, hai cặp khác ... đã bắt đầu hành động.



Kiều Hy nhìn qua thấy Thẩm Thiếu Khiêm với cô gái bên cạnh anh ta đang hôn nhau, cô gái một tay ôm cổ người đàn ông, một tay từ từ đặt lên ...



Cảnh tượng kích thích này khiến Kiều Hy mở to mắt.



Khi cô đang ngạc nhiên, thì đã có người hối thúc họ: “Lục thiếu gia, sao cặp đôi của anh còn chưa bắt đầu vậy?”



"Bây giờ không gấp, một lát thua lại bị xử phạt nữa đó!”



"Có phải là cô gái không sẵn sàng không? Hay là sợ một lát không được … bị chúng ta phát hiện điều gì?!”



Với những suy đoán của những người xung quanh, Lục Lập Tiêu đưa tay quay mặt cô gái bên cạnh lại, rồi từ từ tiến lại gần cô.



Trái tim Kiều Hy đập mạnh, nhiều người nhìn như vậy, cô rất muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra, chạy ra ngoài, không chơi trò chơi này với họ nữa.



Nhưng cô nghĩ lại, nếu cô chạy đi thì không phải đã chứng minh rằng khi nãy cô đã nói dối sao?



Phải nổ lực như vậy để bát bỏ lời đồn bất lực của người đàn ông này, để chứng minh người đàn ông này có thể ‘chào cờ’.



Nếu bây giờ chạy đi thì mọi nổ lực coi như đổ sông đổ biển.



Nhưng mà không chạy thì cô ta cũng không tự tin là có thể thành công!



Dù sao thì lần trước có phản ứng cũng là cô vô tình làm được, bây giờ đổi một chỗ, không có nến, không có không khí, còn bị nhiều người nhìn như vậy. Cô ta cảm thấy nếu cô là người đàn ông thì cũng sẽ không được huống hồ Lục Lập Tiêu?



Trong lúc cô suy nghĩ thì người đàn ông trước mặt đã tiến lại gần cô hơn.



Nụ hôn của anh từ từ rơi vào đôi môi của cô gái.



Kiều Hy ngượng ngùng đến đỏ mặt tía tai, không biết phản ứng như thế nào, chỉ biết ngồi im tại chỗ để mặc cho anh ta hôn.



Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm và yên tĩnh, cứ như xoáy nước từ dưới đáy biển sâu bí ẩn, hấp dẫn. Cô đang ngưng trong ánh mắt như nước biển của người đàn ông, như đã thành con rối của anh, để mặc cho anh nắm lấy tay cô, đặt ở …



Một cảm giác quen thuộc ập đến, khiến Kiều Hy giật mình, kêu lên một tiếng: ”Á!”



Lần thứ hai cô cảm thấy cái đó một cách sâu sắc, cảm giác của cô vẫn là sợ hãi!



Cô gái muốn rút tay lại, nhưng bị Lục Lập Tiêu giữ chặt: “Che lại giúp tôi!”



"Ừ?"



Kiều Hy nhìn anh với ánh mắt vừa xấu hổ vừa bực mình, cô đang hoài nghi!



Anh ta thực sự kêu cô dùng tay mình che lại giúp anh ta?



"Có vẻ như Lục thiếu gia thắng rồi!”, Những người theo dõi sự phấn khích nói.



Nghe vậy, Kiều Hy quay lại nhìn hai cặp đôi, họ vẫn đang hôn nhau, Họ vẫn chưa hoàn thành?



Ánh mắt của cô gái đang đi xuống, nhưng trước khi cô nhìn thấy nó, thì bị một bàn tay nâng mặt cô trở lại nhìn khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của Lục Lập Tiêu: “Xin lỗi, xem ra trò chơi tới đây phải kết thúc thôi, chúng tôi xin phép về trước!”



Người đàn ông nói xong, kéo cô gái vào vòng tay anh ta.



Kiều Hy vẫn chưa phản ứng, đã bị anh ta bồng ngang lên, bước ra ngoài.



Mọi người khác đều bị cảnh tượng này làm sáng mắt lên.



"Lục thiếu gia hóa ra không bị bất lực!”



"Thật là biết che dấu!"



"Tôi nói rồi mà, người ta thân hình tốt, mũi cao như vậy, nhìn là biết là chuyên gia!”



......



Tin rằng sau ngày hôm nay, không ai dám loan tin đồn về sự bất lực của Lục Lập Tiêu nữa!



Có đồn cũng sẽ không ai tin!



——



Kiều Hy được đưa lên chiếc xe của Lục Lập Tiêu, anh đặt cô xuống, khi lưng cô vừa chạm vào đệm, cô cảm thấy rằng người đàn ông đang đè lên người cô từ phía trước như một ngọn núi.



Hơi thở nóng đang thổi phồng lên trên cổ cô, khiến cô gái rùng mình trong vô thức: ”Anh rể, bây giờ chúng ta ở ngoài, không ai nhìn thấy, không cần diễn nữa!”



"Tiểu Hy, anh muốn có em!”



Giọng nói khàn khàn của người đàn ông rõ ràng nói với cô rằng anh ta không phải đang diễn.



Bây giờ Kiều Hy mới phát hiện ra rằng nhiệt độ cơ thể của anh ta đã không giảm xuống mà nó trở nên nóng hơn.



Cô gái muốn đẩy anh ta ra, nhưng nhìn lên ngọn lửa nóng trong mắt người đàn ông, và sự căng thẳng của cơ thể anh, và mọi thứ đều nhắc cô rằng khả năng của cô không thể cản được nó.



Nghĩ đến những đứa trẻ mồ côi trong trại, nghĩ đến Kiều Chi, nghĩ đến mặt mũi cha mẹ nhà họ Kiều mấy lần muốn bán cô đi, Kiều Hy cuối cùng cũng nhắm mắt lại, chấp nhận số phận: “Anh rể, anh nhẹ thôi, em sợ …”



"Ừ!"



Người đàn ông ừ một tiếng, hơi thở rơi trên cổ cô.



Kiều Hy lo lắng và căng thẳng siết chặt tay, nhưng cô không nhịn nổi mở mắt: "Cảm ơn anh đã hứa cứu trại trẻ mồ côi. Một lần này sau … anh tha cho em đi, được không?”



Nghe vậy, động tác của Lục Lập Tiêu dừng lại: “Ý cô là sao? Cô coi lần đầu tiên của cô là một phần quà để trả ơn?”



Kiều Hy cảm thấy rằng giọng điệu của anh ta hơi nguy hiểm, nhưng cô không biết anh ta đang tức giận cái gì, cô gật đầu: “Ừ!”



Ngay sau khi dứt lời, cô gái cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông nhanh chóng bị cô lập thành băng. Và anh ta như là nguồn gốc, không khí lạnh lan rộng ra xung quanh.



"Vì vậy, tất cả mọi thứ tối nay không phải là tự nguyện, mà cô chỉ vì trả nợ?" anh hỏi cô.



Kiều Hy thấy anh ta tức giận, không trả lời, cũng không nói gì.



Sau nửa phút im lặng, người đàn ông trước mặt cô đột nhiên đứng dậy, đóng sập cánh cửa xe.



Kiều Hy ngồi trên xe với vẻ mặt ngây thơ, không biết chuyện gì, cô kéo quần áo của mình lên, thấy Lục Lập Tiêu ngồi lên ghế lái của xe ở phía bên kia.



"Anh rể ..."



Cô thì thầm với anh, anh không nói gì, cũng không nhìn cô.



Kiều Hy biết rằng anh lại nổi giận.



Bây giờ cô gái đã biết tính của Lục Lập Tiêu rồi, khi anh ta nổi giận thì không thích nói chuyện, sẽ im lặng trong một thời gian dài. Sau đó sẽ gồng chiêu lớn để nghĩ xem một lát sẽ trừng phạt cô ta như thế nào.



Chắc không lại ném cô ngoài nghĩa địa ư, Kiêu Hy nghĩ thôi cũng đã sợ, cô nhanh chóng chú ý đến tình hình ở bên đường, nắm chặt dây an toàn phía trước cô.



May thay, chiếc xe cuối cùng đậu ở cổng nhà Lục gia.



Xe ngừng, xuống xe một cách nhanh chóng, Lục Lập Tiêu đóng sầm cửa xe, sải bước về Lục gia, không nhìn tới cô.



Kiều Hy chỉ có thể xuống xe và lặng lẽ theo anh vào nhà.



Đêm đó, cô gái làm gì cũng trong tình trạng sợ hãi, run rẩy, sợ rằng hễ bất cẩn là bị phạt bởi hình phạt khủng khiếp đang chờ đợi.



Ngay cả khi cô ngủ, cô vẫn tránh xa Lục Lập Tiêu, cô lặng lẽ nằm bên mép giường, cẩn thận thu người mình lại.



Nhưng cô có thể cảm thấy có một cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm cô từ phía sau.



Đột nhiên một cái tay giơ ra, đưa cô gái trở lại giữa giường. Kiều Hy cảm thấy cơ thể của người đàn ông dính vào lưng cô, mặc dù cách một lớp áo ngủ, cô cũng không khỏi rùng mình.



Lạnh quá, người đàn ông này mới tắm nước lạnh hả?



Thôi kệ nó đi, giả ngủ!



......



Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, sự trừng phạt mà Kiều Hy lo lắng đã không đến.



Có vẻ như làn sóng này đã kết thúc rồi?



Lúc ăn cơm, cô gái lặng lẽ nhìn Lục Lập Tiêu mấy lần, anh lờ cô đi, cũng không nói chuyện gì với cô.



Lục Lập Tiêu ăn xong trước, đứng dậy.



Kiều Hy buông đũa theo, khi đứng dậy thì bị bà Lục kêu lại.



"Tiểu Hy, con qua đây xem giúp bác cái này.”



"Dạ, cái gì vậy bác?”



Kiều Hy bước tới Diêu Phụng Nghi thì thấy người kia đang cầm một vài bức ảnh: "Bác đang chọn đối tượng xem mắt cho Lập Tiêu, con xem giúp xem cô nào được hơn?”



"Đều rất đẹp!”



"Con bé này, bác nhờ con xem và đưa ra ý kiến giúp bác, con lại làm bác do dự thêm nữa rồi!” Diêu Phụng Nghi nhìn quở trách cô một cái, rồi lại nhìn những bức ảnh trên tay mình, “Đích thị đều rất đẹp, hay là đều để Lập Tiêu đều xem và chọn đi! Coi nó chọn được cô nào!”



Một gia đình như Lục gia, thay vì nói là coi mắt, thì nói là một nhóm thiên kim tiểu thư đứng đó cho anh ta chọn thì đúng hơn.



Lúc trước chị ba của Kiều Hy là được Lục Lập Tiêu chọn trong ba trăm đối tượng xem mắt.



Nhưng rồi cô ấy chạy trốn trong ngày cưới, khiến Kiều Hy bị gởi qua để tạ tội.



Tất nhiên, thân phận của Kiều Hy quyết định cô chỉ có thể là đồ chơi của Lục Lập Tiêu, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hoặc là người đàn ông đó chơi chán rồi, cô sẽ được gởi trả lại cho Kiều gia ngay.



Không có quyền tự do nhân quyền, đừng nói đến danh phận.



Cô gái cũng biết rằng bác gái Lục cố tình giới thiệu cô với những đối tượng coi mắt của Lục Lập Tiêu, là dùng phương pháp này để nhắc nhở cô phải chú ý thân phận mình, đừng có vọng tưởng.



Người đàn ông đó, sớm hay muộn, cũng sẽ kết hôn với thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.



Và bản thân cô, sớm muộn rồi cũng sẽ vị bỏ rơi!



"Các cô gái này vừa xinh đẹp, thân phại lại tôn quý, hay là bác gái chọn đi! Một người ngoài như con thì biết gì mà chọn. Con tin với mắt nhìn người của bác, nhất định có thể chọn được người con dâu thảo ạ.”



Kiều Hy nói một cách rất biết thân biết phận của mình, Diêu Phụng Nghi tất nhiên rất hài lòng, bà cười mỉm và nói: “Được rồi, vậy con đi học đi! Chiều nay bác sắp xếp cho Lập Tiêu đi coi mắt nhé!”



......



Khi đến trường, Kiều Hy cũng không nghe được bao nhiêu bài giảng, chỉ mong tiếng chuông tan trường reo lên, cô gái sẽ cất cặp sách như thói quen.



"Tiểu Kiều, một lát bà định đi đâu?”



Từ Khả Tâm hỏi cô, thấy cô gái không trả lời, và nhắc cô: "Tiểu Kiều?”



"Hả? Cái gì?”



"Hôm nay bà bị gì vậy, cứ như người mất hồn vậy? Tui hỏi bà tan học định đi đâu, đi thăm tiểu Tím phải không?”



"Phải!"



"Vậy tui đi với bà nha! Trước đây đều là bà chăm này chăm kia, tui cũng muốn đống góp sức mình cho trại trẻ mồ côi nữa.”



"Được rồi! Tui đang định đi mua một ít hoa quả, có gì bà xách giúp tui."



Hai cô gái đến siêu thị trái cây và mua một ít chuối, táo, hoặc thanh long, món yêu thích của tụi trẻ em.



Lượng thức ăn của bảy đứa trẻ, khi xách thì cũng rất nặng.



Khi ra khỏi siêu thị, Từ Khả Tâm gần như xách không nổi nữa. Cô nhìn lên thấy chiếc xe quen thuộc ở bên đường, ngay lập tức hét lên như gặp được vị cứu tinh: "Tiểu Kiều, tui thấy xe anh rể của bà rồi!”



Kiêu Hy nghe vậy, nhìn qua, nó thật sự là xe của Lục Lập Tiêu.



"Bà kêu anh rể bà cho mình quá giang đi, xách trái cây này đi xe buýt cực quá!”



Từ Khả Tâm nói xong thì xách trái cây đến nhờ sự giúp đỡ, khi gõ cửa sổ xe, cô lại thấy có người phụ nữ lạ mặt ngồi trên ghế lái phụ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom