-
Chương 36-38
Chương 36: Có tật giật mình
Cô hiểu rõ đạo lý người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, vì mẹ, tủi khuất nào cô cũng chịu được hết.
Triệu Như cười phá lên mấy tiếng, có vẻ tâm trạng rất vui vẻ: “Coi như cô biết điều, vậy tôi sẽ nể mặt cô lần này, chị Lâm, dẫn cô ta đi”.
Dư Kiều đi theo dì Lâm xuống tầng hầm.
Tô Tẩm đã ngủ say rồi, còn căn hầm này thì vẫn thế, song Tô Tẩm đã có thêm một cái thảm để nằm.
Bà ấy nằm co quắp trên thảm và ngủ say sưa.
Dư Kiều không đành lòng đánh thức mẹ dậy nên chỉ ngồi đó rồi nhìn bà không rời mắt.
Điên rồi cũng có cái hay, người điên thì sẽ không biết đau biết buồn, không thì sao Tô Tẩm có thể sống sót qua những ngày vừa rồi được?
Dư Kiều không hiểu tại sao Dư Văn Xương lại nhẫn tâm như vậy, dù ông ta chỉ thèm muốn gia sản của nhà họ Tô chứ không có tình cảm gì với Tô Tẩm, nhưng dẫu sao họ cũng từng là vợ chồng, còn mẹ cô cũng chưa từng làm sai chuyện gì.
Nghĩ mới thấy cô con gái ruột là cô khéo còn chẳng bằng con chó trong mắt ông ta, vậy thì nói gì đến người mẹ chứ.
Có lúc Dư Kiều không nhịn được mà nghĩ hay Dư Văn Xương không phải bố ruột của cô, vì sao trên đời lại có một người bố như vậy được?
“Cô hai, tôi bận rộn làm việc nhà cả ngày mà vẫn phải mang đồ ăn thức uống đến cho bà ấy đấy…”
Dì Lâm liếc Dư Kiều: “Mà trên đời làm gì có ai làm gì không công”.
Dư Kiều biết bà ta vừa tham vừa ác nên định vòi tiền cô, nhưng chỉ cần Tô Tẩm được sống thoải mái một chút thì cô không để ý đến chuyện người khác chiếm mất những đồng tiền mồ hôi xương máu của mình.
Cô mở ví tiền trong túi xách ra rồi đưa tiền mặt cho dì Lâm.
Bà ta giằng lấy luôn, sau đó mới cười nói: “Cô hai, cô cứ yên tâm, cách vài ba bữa tôi lại mang đồ ngon đến cho mẹ cô”.
Dư Kiều gật đầu, cô không gọi Tô Tẩm dậy, dì Lâm cầm tiền rồi nên cũng không giục cô. Khi cô đi, Triệu Như đã lên tầng nghỉ ngơi, còn cô lạI tình cờ gặp Dư Văn Xương say bí tỉ về nhà.
Bây giờ, tiền đồ của ông ta vô cùng rộng mở, dẫu sao cũng víu vào được nhà họ Tiêu nên nào có ai dám không nể mặt ông ta.
Mấy ngày qua, ông ta ăn chơi đàn đúm bên ngoài, còn bây giờ thì mới vừa từ chỗ nhân tình về nên tâm trạng rất tốt, song bỗng lại nhìn thấy Dư Kiều.
Ông ta dừng bước rồi xua tay đuổi người làm đi.
Dư Kiều mặc kệ ông ta rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Dư Văn Xương gọi cô lại: “Mày đứng lại, còn có quy củ gì không hả?”
Dư Kiều dừng bước rồi ngước nhìn ông ta.
Dư Văn Xương như nhìn thấy Tô Tẩm, mà cứ nghĩ tới Tô Tẩm là ông ta lại nhớ tới bố mẹ vợ đã qua đời của mình, vì thế tâm trạng vui vẻ lập tức biến mất, thay vào đó là bực bội.
“Thấy bố mình mà không mở mồm ra chào một tiếng, thói ngoan hiền của mày đi đâu hết rồi hả?”
Dư Kiều cười khẩy một tiếng rồi chỉ vào miệng mình, cô bị câm thì sao mà chào hỏi được.
Dư Văn Xương nhìn bộ dạng của Dư Kiều thì càng thấy chán ghét hơn.
Hồi nhỏ, Dư Kiều cũng xinh xắn đáng yên và rất thân với ông ta, nhưng sau vài năm về quê với mẹ thì lại thành ra bộ dạng như bây giờ, không thể so với một Dư Tiêu Tiêu dẻo miệng được.
“Quỳ xuống cho tao, khi nào biết sai rồi thì mới được đứng dậy”, Dư Văn Xương ợ một cái rồi chỉ xuống dưới mái hiên, bày ra vẻ nghiêm khắc của người lớn.
Dư Kiều khinh thường nhìn ông ta rồi quay người đi ra ngoài.
“Đồ bất hiếu này!”, Dư Văn Xương giơ tay định tát Dư Kiều.
Nhưng cô chợt nhìn chằm chằm ra sau lưng ông ta rồi lắp bắp gọi: “Ông… ngoại”.
Dư Văn Xương lập tức đứng hình, bàn tay đang giơ lên cao bỗng dừng lại, toàn thân ông ta cứng đờ quay lại rồi nhìn ra sau.
Chương 37: Trổ tài nấu nướng
Trong màn đêm tĩnh lặng không một bóng người, đến hồn ma cũng chẳng thấy đâu.
Dư Văn Xương thở phào một hơi, song lưng vẫn vã mồ hôi lạnh.
Dư Kiều từng bước rời đi, còn Dư Văn Xương uể oải dựa lưng vào tường, chẳng còn sức mà gọi Dư Kiều nữa.
Dư Kiều rời khỏi nhà họ Dư, nhưng lồng ngực cô như bốc cháy lửa nóng, khiến nỗi tủi thân trong cô bùng cháy.
Ngày xưa, Tô Tẩm từng khóc rồi nói với cô là ông bà ngoại xảy ra chuyện không phải ngoài ý muôn, nhưng hai mẹ con cô bị tống về quê nên không lấy được chứng cứ.
Song có một điều nghi ngờ đã cắm rễ trong đầu bà và bà không bao giờ quên.
Mà phản ứng vừa rồi của Dư Văn Xương rõ ràng có tật giật mình.
Dư Kiều cố giữ không rơi nước mắt, sau đó chạy như điên trong màn đêm tối tăm.
Không biết chạy bao lâu sau, mãi tới khi mệt lử thì cô mới dừng lại.
Cô chầm chậm ngồi xuống rồi ôm chặt lấy hai gối.
Cô thật muốn khóc thật đã một trận trong đêm tối tĩnh lặng, nhưng đến khóc mà cũng không phát ra tiếng được.
…
Ngày hôm sau.
Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh đã chuyển từ nhà cũ về biệt thự của Tiêu Định Bân.
Dư Tiêu Tiêu thân thiết khóc tay Tiêu Phượng Nghi rồi nói: “Bà ơi, bà cứ yên tâm ở lại đây bao lâu cũng được, cháu đang thấy nơi này rộng với trống trải quá…”
Tiêu Phượng Nghi vỗ vào tay cô ta rồi mỉm cười.
“Bà nhớ nhà mình có một đầu bếp họ Lý, tài nấu nướng cũng được, nhất là món cá liệp hồng…”
Tiêu Phượng Nghi hỏi Tiêu Định Bân: “Sau khi bà về nhà chồng, lần nào về đây cũng nhớ món cá ấy”.
“Bà ơi, vừa hay hôm nay có món cá ấy, để cháu dặn người nấu cho bà”, Dư Tiêu Tiêu đã biết vị trí của người bà này trong nhà họ Tiêu nên hết mực lấy lòng.
“Phải để thím Lý kia làm cơ”.
Nụ cười trên mặt Dư Tiêu Tiêu cứng đờ, cô ta nhìn Tiêu Định Bân: “Bà ơi, thím Lý không còn ở đây nữa rồi ạ…”
Tiêu Định Bân kể vắn tắt lại câu chuyện, còn Tiêu Phượng Nghi thì luôn miệng nói tiếc quá.
“Bà ơi, giờ đầu bếp mới nấu cũng ngon lắm, hay bà cứ ăn thử xem sao ạ?”
Tiêu Phượng Nghi lắc đầu nói: “Thôi, người khác không nấu ra vị ấy được đâu”.
Tiêu Định Bân chợt gọi quản gia vào: “A Kiều đang làm gì đấy, bảo cô ta xuống bếp đi”.
“Định Bân… Anh tìm A Kiều làm gì?”, Dư Tiêu Tieu lập tức cuống lên, trong giọng nói cũng mang vẻ đề phòng.
Tiêu Phượng Nghi chợt liếc cô ta.
“A Kiều từng làm món cá ấy, thậm chí còn nấu ngon hơn thím Lý, chẳng mấy khi bà mới về nước một chuyến, có mỗi chuyện này anh cũng không làm cho bà được thì chán quá”.
“Nhưng mà A Kiều…”
“Cứ để cô bé ấy nấu thử đi”, Tiêu Phượng Nghi quyết định ngay, Tiêu Bình Sinh thì hào hứng nhướn mày.
Cô gái câm kia đúng là không đơn giản.
Dư Tiêu Tiêu đành im miệng, nhưng vẫn cắn răng với vẻ không cam tâm.
Sao Dư Kiều cứ ám cô ta mãi thế không biết!
Dư Kiều vẫn đeo khăn che mặt rồi vội vàng chạy vào bếp.
“A Kiều, bà cụ muốn ăn cá diệp hồng, cô mau rửa tay rồi vào nấu đi”.
Dư Kiều đứng trong phòng khách rồi vô thức liếc nhìn Tiêu Phượng Nghi.
Chương 38: Mỉa mai
Vẻ mặt Tiêu Định Bân vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt không buồn nhìn cô.
Dư Tiêu Tiêu dựa trước vào trước ngực bà Tiêu, tự tay lột vỏ nho cho bà.
Người đàn ông với đôi mắt đào hoa lại khẽ nhếch miệng cười tựa như không, thờ ơ nhìn cô.
Dư Kiều vội dời tầm mắt, bước nhanh vào phòng bếp.
Cô quen tay giết cá lóc, cắt từng đường trên thân cá, sau đó lại đem đi ướp.
Hà Thúy đứng bên cạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn Dư Kiều.
Con khốn này, nếu hôm nay lại được chú ý, sợ là việc trong bếp này về sau sẽ rơi vào tay cô ta mất, bà Tiêu sẽ ở lại đây khá lâu.
Mấy hôm trước, lúc ở sân sau, bà cụ vẫn còn ra mặt giúp Dư Kiều, vì thế Tiêu Định Bân nhốt người chị họ đang trông coi việc sân vườn của cô ta ở phòng dưới ba ngày ba đêm, sau đó đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu.
Hà Thúy nghĩ đến đây lại căm hận nghiến răng, nhưng không ngờ hôm nay con khốn này lại đến phòng bếp giành việc.
Dư Kiều căn bản không quan tâm đến Hà Thúy, ướp cá xong, cô lấy cái giỏ nhỏ đi vào vườn hái hoa.
Hà Thúy nhìn bóng lưng cô rời đi, cuối cùng vẫn dùng sức cắn răng cắn lợi, hạ quyết tâm.
Khó khăn lắm cô ta mới mong được thím Lý chết, cô ta nghĩ mình sẽ quản lý việc bếp núc nhà chính nên tuyệt đối không thể bị Dư Kiều cướp đi được!
Dư Kiều vừa rời khỏi nhà chính, Tiêu Bình Sinh lấy cớ ra ngoài hít thở không khí cho thoáng.
Dư Tiêu Tiêu vẫn đang vắt hết óc nói chuyện với Tiêu Phượng Nghi, Tiêu Định Bân đang xem tạp chí chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Bình Sinh rời khỏi phòng.
Dư Kiều tập trung hái hoa tươi, ngay cả việc có người lại gần cũng không phát hiện.
Tiêu Bình Sinh ngậm điếu thuốc, nhìn bóng lưng mảnh khảnh cô gái nhỏ trước mặt.
Thời tiết dần nóng lên, cô chỉ mặc áo sơ mi đơn giản và váy ngắn ngang gối, quần áo bình thường, thực sự không có gì thu hút, nhưng làn da trắng mịn và đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp lộ ra ngoài lại rất thu hút tầm mắt.
Tiêu Bình Sinh nhìn cô một lúc rồi mới ho một tiếng.
Dư Kiều ngây người, theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Dư Bình Sinh, cô lịch sự gật đầu khẽ cười với anh ta.
“Cô đeo cái này làm gì?”, Tiêu Bình Sinh chỉ vào chiếc khăn trên mặt Dư Kiều.
Dư Kiều cũng không e dè gì, nâng tay vén khăn lên, Tiêu Bình Sinh nhìn thấy vết sẹo đỏ thẫm dữ tợn trên mặt cô, bất giác có chút kinh ngạc.
Dư Kiều thả khăn xuống, tiếp tục cúi đầu hái hoa.
“Bác sĩ nói thế nào? Cô là con gái, trên mặt để lại sẹo không tốt đâu”.
Dư Kiều lắc đầu, vết sẹo trên mặt cô đã qua giai đoạn tốt nhất để chữa trị, miệng vết thương cứ lở loét rồi lành lại, dù bây giờ đi chữa trị, sợ là cũng sẽ không có hiệu quả gì, huống hồ sao Dư Tiêu Tiêu có thể để mặt cô tốt lên được.
“Tối nay cô đợi tôi ở sân sau lần trước một lát”. Dư Bình Sinh bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
Dư Kiều đang muốn từ chối thì anh ta đã quay người rời đi.
“Nhớ đấy, mười giờ tối”.
Dư Kiều nhìn theo bóng lưng anh ta, đàn ông thân cao chân dài, vai rộng eo thon, đi trên con đường rợp bóng cây, đẹp tựa trong tranh.
Người mấy người giúp việc từng thì thầm với nhau, bà cụ Tiêu không sinh được, Tiêu Bình Sinh là người được bà ấy ôm về nuôi từ nhỏ, ngay cả cậu chủ cũng phải khách khí gọi một tiếng chú họ.
Thân phận anh ta cao quý như vậy, sao bỗng nhiên lại dõi theo người làm không thuận mắt như cô chứ?
Dư Kiều không nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu hái hoa.
Những đóa hoa xanh nhạt đã phủ hơn nửa giỏ, Dư Kiều nghĩ đã đủ, nên quay về nấu món cá, cô định đứng lên rời đi.
“Bản tính của cô là dụ dỗ đàn ông nhỉ”.
Âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai, lời nói đầy sự mỉa mai và chán ghét không hề che dấu, đâm vào tim Dư Kiều đầy đau đớn.
Cô không quay đầu, chỉ khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Thân phận chú ấy cao quý, không phải người mà cô có thể chèo kéo, dẹp bỏ những suy nghĩ quá quắt đó của cô đi, nếu cô lại làm ra chuyện xấu hổ gì khiến nhà họ Tiêu và tôi mất mặt…”
Dư Kiều bỗng quay đầu nhìn Tiêu Định Bân, mắt cô đỏ ửng, dần dần có hơi nước mơ hồ tựa như một con thú nhỏ bị thương, cô hung dữ trừng anh.
Cô hiểu rõ đạo lý người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, vì mẹ, tủi khuất nào cô cũng chịu được hết.
Triệu Như cười phá lên mấy tiếng, có vẻ tâm trạng rất vui vẻ: “Coi như cô biết điều, vậy tôi sẽ nể mặt cô lần này, chị Lâm, dẫn cô ta đi”.
Dư Kiều đi theo dì Lâm xuống tầng hầm.
Tô Tẩm đã ngủ say rồi, còn căn hầm này thì vẫn thế, song Tô Tẩm đã có thêm một cái thảm để nằm.
Bà ấy nằm co quắp trên thảm và ngủ say sưa.
Dư Kiều không đành lòng đánh thức mẹ dậy nên chỉ ngồi đó rồi nhìn bà không rời mắt.
Điên rồi cũng có cái hay, người điên thì sẽ không biết đau biết buồn, không thì sao Tô Tẩm có thể sống sót qua những ngày vừa rồi được?
Dư Kiều không hiểu tại sao Dư Văn Xương lại nhẫn tâm như vậy, dù ông ta chỉ thèm muốn gia sản của nhà họ Tô chứ không có tình cảm gì với Tô Tẩm, nhưng dẫu sao họ cũng từng là vợ chồng, còn mẹ cô cũng chưa từng làm sai chuyện gì.
Nghĩ mới thấy cô con gái ruột là cô khéo còn chẳng bằng con chó trong mắt ông ta, vậy thì nói gì đến người mẹ chứ.
Có lúc Dư Kiều không nhịn được mà nghĩ hay Dư Văn Xương không phải bố ruột của cô, vì sao trên đời lại có một người bố như vậy được?
“Cô hai, tôi bận rộn làm việc nhà cả ngày mà vẫn phải mang đồ ăn thức uống đến cho bà ấy đấy…”
Dì Lâm liếc Dư Kiều: “Mà trên đời làm gì có ai làm gì không công”.
Dư Kiều biết bà ta vừa tham vừa ác nên định vòi tiền cô, nhưng chỉ cần Tô Tẩm được sống thoải mái một chút thì cô không để ý đến chuyện người khác chiếm mất những đồng tiền mồ hôi xương máu của mình.
Cô mở ví tiền trong túi xách ra rồi đưa tiền mặt cho dì Lâm.
Bà ta giằng lấy luôn, sau đó mới cười nói: “Cô hai, cô cứ yên tâm, cách vài ba bữa tôi lại mang đồ ngon đến cho mẹ cô”.
Dư Kiều gật đầu, cô không gọi Tô Tẩm dậy, dì Lâm cầm tiền rồi nên cũng không giục cô. Khi cô đi, Triệu Như đã lên tầng nghỉ ngơi, còn cô lạI tình cờ gặp Dư Văn Xương say bí tỉ về nhà.
Bây giờ, tiền đồ của ông ta vô cùng rộng mở, dẫu sao cũng víu vào được nhà họ Tiêu nên nào có ai dám không nể mặt ông ta.
Mấy ngày qua, ông ta ăn chơi đàn đúm bên ngoài, còn bây giờ thì mới vừa từ chỗ nhân tình về nên tâm trạng rất tốt, song bỗng lại nhìn thấy Dư Kiều.
Ông ta dừng bước rồi xua tay đuổi người làm đi.
Dư Kiều mặc kệ ông ta rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Dư Văn Xương gọi cô lại: “Mày đứng lại, còn có quy củ gì không hả?”
Dư Kiều dừng bước rồi ngước nhìn ông ta.
Dư Văn Xương như nhìn thấy Tô Tẩm, mà cứ nghĩ tới Tô Tẩm là ông ta lại nhớ tới bố mẹ vợ đã qua đời của mình, vì thế tâm trạng vui vẻ lập tức biến mất, thay vào đó là bực bội.
“Thấy bố mình mà không mở mồm ra chào một tiếng, thói ngoan hiền của mày đi đâu hết rồi hả?”
Dư Kiều cười khẩy một tiếng rồi chỉ vào miệng mình, cô bị câm thì sao mà chào hỏi được.
Dư Văn Xương nhìn bộ dạng của Dư Kiều thì càng thấy chán ghét hơn.
Hồi nhỏ, Dư Kiều cũng xinh xắn đáng yên và rất thân với ông ta, nhưng sau vài năm về quê với mẹ thì lại thành ra bộ dạng như bây giờ, không thể so với một Dư Tiêu Tiêu dẻo miệng được.
“Quỳ xuống cho tao, khi nào biết sai rồi thì mới được đứng dậy”, Dư Văn Xương ợ một cái rồi chỉ xuống dưới mái hiên, bày ra vẻ nghiêm khắc của người lớn.
Dư Kiều khinh thường nhìn ông ta rồi quay người đi ra ngoài.
“Đồ bất hiếu này!”, Dư Văn Xương giơ tay định tát Dư Kiều.
Nhưng cô chợt nhìn chằm chằm ra sau lưng ông ta rồi lắp bắp gọi: “Ông… ngoại”.
Dư Văn Xương lập tức đứng hình, bàn tay đang giơ lên cao bỗng dừng lại, toàn thân ông ta cứng đờ quay lại rồi nhìn ra sau.
Chương 37: Trổ tài nấu nướng
Trong màn đêm tĩnh lặng không một bóng người, đến hồn ma cũng chẳng thấy đâu.
Dư Văn Xương thở phào một hơi, song lưng vẫn vã mồ hôi lạnh.
Dư Kiều từng bước rời đi, còn Dư Văn Xương uể oải dựa lưng vào tường, chẳng còn sức mà gọi Dư Kiều nữa.
Dư Kiều rời khỏi nhà họ Dư, nhưng lồng ngực cô như bốc cháy lửa nóng, khiến nỗi tủi thân trong cô bùng cháy.
Ngày xưa, Tô Tẩm từng khóc rồi nói với cô là ông bà ngoại xảy ra chuyện không phải ngoài ý muôn, nhưng hai mẹ con cô bị tống về quê nên không lấy được chứng cứ.
Song có một điều nghi ngờ đã cắm rễ trong đầu bà và bà không bao giờ quên.
Mà phản ứng vừa rồi của Dư Văn Xương rõ ràng có tật giật mình.
Dư Kiều cố giữ không rơi nước mắt, sau đó chạy như điên trong màn đêm tối tăm.
Không biết chạy bao lâu sau, mãi tới khi mệt lử thì cô mới dừng lại.
Cô chầm chậm ngồi xuống rồi ôm chặt lấy hai gối.
Cô thật muốn khóc thật đã một trận trong đêm tối tĩnh lặng, nhưng đến khóc mà cũng không phát ra tiếng được.
…
Ngày hôm sau.
Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh đã chuyển từ nhà cũ về biệt thự của Tiêu Định Bân.
Dư Tiêu Tiêu thân thiết khóc tay Tiêu Phượng Nghi rồi nói: “Bà ơi, bà cứ yên tâm ở lại đây bao lâu cũng được, cháu đang thấy nơi này rộng với trống trải quá…”
Tiêu Phượng Nghi vỗ vào tay cô ta rồi mỉm cười.
“Bà nhớ nhà mình có một đầu bếp họ Lý, tài nấu nướng cũng được, nhất là món cá liệp hồng…”
Tiêu Phượng Nghi hỏi Tiêu Định Bân: “Sau khi bà về nhà chồng, lần nào về đây cũng nhớ món cá ấy”.
“Bà ơi, vừa hay hôm nay có món cá ấy, để cháu dặn người nấu cho bà”, Dư Tiêu Tiêu đã biết vị trí của người bà này trong nhà họ Tiêu nên hết mực lấy lòng.
“Phải để thím Lý kia làm cơ”.
Nụ cười trên mặt Dư Tiêu Tiêu cứng đờ, cô ta nhìn Tiêu Định Bân: “Bà ơi, thím Lý không còn ở đây nữa rồi ạ…”
Tiêu Định Bân kể vắn tắt lại câu chuyện, còn Tiêu Phượng Nghi thì luôn miệng nói tiếc quá.
“Bà ơi, giờ đầu bếp mới nấu cũng ngon lắm, hay bà cứ ăn thử xem sao ạ?”
Tiêu Phượng Nghi lắc đầu nói: “Thôi, người khác không nấu ra vị ấy được đâu”.
Tiêu Định Bân chợt gọi quản gia vào: “A Kiều đang làm gì đấy, bảo cô ta xuống bếp đi”.
“Định Bân… Anh tìm A Kiều làm gì?”, Dư Tiêu Tieu lập tức cuống lên, trong giọng nói cũng mang vẻ đề phòng.
Tiêu Phượng Nghi chợt liếc cô ta.
“A Kiều từng làm món cá ấy, thậm chí còn nấu ngon hơn thím Lý, chẳng mấy khi bà mới về nước một chuyến, có mỗi chuyện này anh cũng không làm cho bà được thì chán quá”.
“Nhưng mà A Kiều…”
“Cứ để cô bé ấy nấu thử đi”, Tiêu Phượng Nghi quyết định ngay, Tiêu Bình Sinh thì hào hứng nhướn mày.
Cô gái câm kia đúng là không đơn giản.
Dư Tiêu Tiêu đành im miệng, nhưng vẫn cắn răng với vẻ không cam tâm.
Sao Dư Kiều cứ ám cô ta mãi thế không biết!
Dư Kiều vẫn đeo khăn che mặt rồi vội vàng chạy vào bếp.
“A Kiều, bà cụ muốn ăn cá diệp hồng, cô mau rửa tay rồi vào nấu đi”.
Dư Kiều đứng trong phòng khách rồi vô thức liếc nhìn Tiêu Phượng Nghi.
Chương 38: Mỉa mai
Vẻ mặt Tiêu Định Bân vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt không buồn nhìn cô.
Dư Tiêu Tiêu dựa trước vào trước ngực bà Tiêu, tự tay lột vỏ nho cho bà.
Người đàn ông với đôi mắt đào hoa lại khẽ nhếch miệng cười tựa như không, thờ ơ nhìn cô.
Dư Kiều vội dời tầm mắt, bước nhanh vào phòng bếp.
Cô quen tay giết cá lóc, cắt từng đường trên thân cá, sau đó lại đem đi ướp.
Hà Thúy đứng bên cạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn Dư Kiều.
Con khốn này, nếu hôm nay lại được chú ý, sợ là việc trong bếp này về sau sẽ rơi vào tay cô ta mất, bà Tiêu sẽ ở lại đây khá lâu.
Mấy hôm trước, lúc ở sân sau, bà cụ vẫn còn ra mặt giúp Dư Kiều, vì thế Tiêu Định Bân nhốt người chị họ đang trông coi việc sân vườn của cô ta ở phòng dưới ba ngày ba đêm, sau đó đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu.
Hà Thúy nghĩ đến đây lại căm hận nghiến răng, nhưng không ngờ hôm nay con khốn này lại đến phòng bếp giành việc.
Dư Kiều căn bản không quan tâm đến Hà Thúy, ướp cá xong, cô lấy cái giỏ nhỏ đi vào vườn hái hoa.
Hà Thúy nhìn bóng lưng cô rời đi, cuối cùng vẫn dùng sức cắn răng cắn lợi, hạ quyết tâm.
Khó khăn lắm cô ta mới mong được thím Lý chết, cô ta nghĩ mình sẽ quản lý việc bếp núc nhà chính nên tuyệt đối không thể bị Dư Kiều cướp đi được!
Dư Kiều vừa rời khỏi nhà chính, Tiêu Bình Sinh lấy cớ ra ngoài hít thở không khí cho thoáng.
Dư Tiêu Tiêu vẫn đang vắt hết óc nói chuyện với Tiêu Phượng Nghi, Tiêu Định Bân đang xem tạp chí chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Bình Sinh rời khỏi phòng.
Dư Kiều tập trung hái hoa tươi, ngay cả việc có người lại gần cũng không phát hiện.
Tiêu Bình Sinh ngậm điếu thuốc, nhìn bóng lưng mảnh khảnh cô gái nhỏ trước mặt.
Thời tiết dần nóng lên, cô chỉ mặc áo sơ mi đơn giản và váy ngắn ngang gối, quần áo bình thường, thực sự không có gì thu hút, nhưng làn da trắng mịn và đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp lộ ra ngoài lại rất thu hút tầm mắt.
Tiêu Bình Sinh nhìn cô một lúc rồi mới ho một tiếng.
Dư Kiều ngây người, theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Dư Bình Sinh, cô lịch sự gật đầu khẽ cười với anh ta.
“Cô đeo cái này làm gì?”, Tiêu Bình Sinh chỉ vào chiếc khăn trên mặt Dư Kiều.
Dư Kiều cũng không e dè gì, nâng tay vén khăn lên, Tiêu Bình Sinh nhìn thấy vết sẹo đỏ thẫm dữ tợn trên mặt cô, bất giác có chút kinh ngạc.
Dư Kiều thả khăn xuống, tiếp tục cúi đầu hái hoa.
“Bác sĩ nói thế nào? Cô là con gái, trên mặt để lại sẹo không tốt đâu”.
Dư Kiều lắc đầu, vết sẹo trên mặt cô đã qua giai đoạn tốt nhất để chữa trị, miệng vết thương cứ lở loét rồi lành lại, dù bây giờ đi chữa trị, sợ là cũng sẽ không có hiệu quả gì, huống hồ sao Dư Tiêu Tiêu có thể để mặt cô tốt lên được.
“Tối nay cô đợi tôi ở sân sau lần trước một lát”. Dư Bình Sinh bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
Dư Kiều đang muốn từ chối thì anh ta đã quay người rời đi.
“Nhớ đấy, mười giờ tối”.
Dư Kiều nhìn theo bóng lưng anh ta, đàn ông thân cao chân dài, vai rộng eo thon, đi trên con đường rợp bóng cây, đẹp tựa trong tranh.
Người mấy người giúp việc từng thì thầm với nhau, bà cụ Tiêu không sinh được, Tiêu Bình Sinh là người được bà ấy ôm về nuôi từ nhỏ, ngay cả cậu chủ cũng phải khách khí gọi một tiếng chú họ.
Thân phận anh ta cao quý như vậy, sao bỗng nhiên lại dõi theo người làm không thuận mắt như cô chứ?
Dư Kiều không nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu hái hoa.
Những đóa hoa xanh nhạt đã phủ hơn nửa giỏ, Dư Kiều nghĩ đã đủ, nên quay về nấu món cá, cô định đứng lên rời đi.
“Bản tính của cô là dụ dỗ đàn ông nhỉ”.
Âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai, lời nói đầy sự mỉa mai và chán ghét không hề che dấu, đâm vào tim Dư Kiều đầy đau đớn.
Cô không quay đầu, chỉ khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Thân phận chú ấy cao quý, không phải người mà cô có thể chèo kéo, dẹp bỏ những suy nghĩ quá quắt đó của cô đi, nếu cô lại làm ra chuyện xấu hổ gì khiến nhà họ Tiêu và tôi mất mặt…”
Dư Kiều bỗng quay đầu nhìn Tiêu Định Bân, mắt cô đỏ ửng, dần dần có hơi nước mơ hồ tựa như một con thú nhỏ bị thương, cô hung dữ trừng anh.