-
Chương 204-208
Chương 204: Hóa ra anh từng chán ghét A Kiều như thế
Dư Kiều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn người đàn ông đó: “Xin hỏi, có chuyện gì sao?”
“Cô Tô”.
Người đàn ông chậm rãi đi về phía trước, anh ta đeo kính gọng vàng làm cho tướng mạo tương đối nho nhã, khiến mọi người sẽ không có tâm lý đề phòng một người như vậy.
“Anh nhận ra tôi?”
“Đương nhiên, tối hôm đó màn biểu diễn của cô rất hay”.
“Cảm ơn anh”.
“Cô Tô, tôi ngưỡng mộ cô từ lâu, mấy ngày nay tôi vẫn luôn muốn làm quen với cô, nhưng chưa có cơ hội, vừa rồi thấy cô đứng một mình trên boong tàu bèn mạo muội làm phiền cô”.
Ánh mắt người đàn ông lập tức nhìn Dư Kiều, tối hôm đó cô đứng trên sân khấu cực kỳ lộng lẫy, quả xứng với cái danh mỹ nhân tuyệt thế.
Nhưng hôm nay nhìn cô không trang điểm đậm ở khoảng cách gần lại cảm thấy như một đóa hoa sen, càng khiến người ta rung động.
“Cô Tô, cô có thể mời cô cùng ăn bữa trưa không?”
Dư Kiều đang định từ chối khéo, phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp: “Thật xin lỗi, hôm nay cô ấy có hẹn rồi”.
Dư Kiều ngạc nhiên, vô thức quay đầu lại, Tiêu Định Bân dáng người thẳng tắp, một tay kẹp đầu thuốc, một tay đút túi quần, đứng cách đó không xa.
Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng lại mang theo khí thế bá đạo, người đàn ông đó cảm thấy hơi hối hận nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi rời đi.
“Cảm ơn anh Tiêu”.
Dư Kiều nhanh chóng hoàn hồn, lịch sự gật đầu nói cảm ơn.
Tiêu Định Bân bóp điếu thuốc rồi sải bước đi đến, nhấc tay lên, đặt cánh tay lên lan can, hơi nghiêng người nhìn về phía biển cả rộng lớn: “Bố của Nhất Niệm làm nghề gì?”
Dư Kiều không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô vô thức liếc nhìn anh, sợi tóc trước trán anh bị gió biển thổi bay ra sau, lộ ra vầng trán đầy kiên định và gương mặt nghiêng tinh tế, sắc bén như đao
Lòng Dư Kiều bỗng cảm thấy chua xót nhưng khóe môi cong lên: “Trước đây sức khỏe của anh ấy không tốt lắm nên không ra ngoài đi làm”.
Tiêu Định Bân quay mặt sang nhìn Dư Kiều: “Nhất Niệm nói cô bé chưa từng gặp bố”.
Dư Kiều gật đầu, vén tóc mái bị gió thôi bay ra sau tai, khẽ nói: “Đúng thế, lúc Nhất Niệm chào đời, bọn tôi đã chia tay rồi”.
“Tại sao lại chia tay?”
Ý cười trên khóe môi Dư Kiều càng sâu, nhưng đôi mắt nhìn xa xăm kia lại ẩn chứa nỗi buồn mà đến gió cũng không thể thổi bay đi: “Anh ấy có người phụ nữ anh ấy thích, lúc đó người phụ nữ anh ấy yêu cũng có anh ấy cũng đã mang thai con của anh ấy nên chúng tôi chia tay”.
“Anh ta chưa từng về thăm Nhất Niệm sao?”
Dư Kiều lắc đầu: “Có lẽ với một người đàn ông, chỉ có con của người phụ nữ mà mình thích mới là cục cưng của người đó”.
Người có tính cách lạnh nhạt như Tiêu Định Bân lại dành toàn bộ tình yêu thương cho Tiêu Dự An, trong đó cũng có nguyên nhân là vì Dư Tiêu Tiêu nhỉ.
Bốn năm nay cô thường sẽ nhớ đến vài cảnh tượng lúc ở nhà họ Tiêu.
Nhưng điều cô nhớ rõ nhất là lúc đó Tiêu Định Bân đối xử dịu dàng và bao dung với Dư Tiêu Tiêu như thế nào.
“Không ai mà không yêu thương con mình cả”.
“Vậy sao?”
Dư Kiều bỗng nghiêng đầu nhìn Tiêu Định Bân, nhưng con bé đứng trước mặt anh, anh lại không biết con bé là con gái của anh.
“Tất nhiên, trên đời này không có ai không yêu con mình cả”, Tiêu Định Bân lại nói, anh nói rất kiên định đến mức người ta phải tin vào điều đó.
“Có lẽ thế”.
“Cô yêu bố Nhất Niệm lắm sao?”
Dư Kiều im lặng một lúc, cô tiếp tục nhìn về phía trước, gật đầu: “Đúng thế, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy là người đầu tiên tôi yêu, và có lẽ cũng là người cuối cùng”.
“Cô Tô, cô vẫn còn trẻ, hy sinh cả đời vì một người đàn ông vứt bỏ cô, không đáng”.
Dư Kiều khẽ cười nói: “Đúng thế, không chừng sau này tôi sẽ gặp một người mình thích, có lẽ sẽ kết hôn”.
Ánh mặt trời trên biển chiếu vào khuôn mặt cô, làn da trắng nõn như tỏa ra ánh sáng thanh khiết, mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, cô khẽ nheo mắt, hàng mi dài cong vút run lên, cô vẫn đang cười nhưng đáy mắt lại không hề lộ ra ý cười.
Anh nhìn cô, vẫn luôn nhớ đến người trước kia.
“Tôi nhớ anh Tiêu nói tôi rất giống một người bạn cũ của anh…”
“Phải, đôi mắt của hai người rất giống nhau”.
“Anh Tiêu, tôi có thể mạo muội hỏi anh một câu không?”
“Đương nhiên là được”.
“Hình như anh vẫn luôn nhớ đến người đó, nhưng tôi nhớ anh nói, cô ấy chỉ là người giúp việc mà nhà mẹ vợ của anh dẫn đến…”
“Có lẽ vì tôi rất thích đồ ăn cô ấy nấu”.
Tiêu Định Bân mỉm cười: “Cô ấy không nói được, bẩm sinh đã bị câm, thoạt nhìn mềm yếu vô cùng đáng thương, nhưng thật ra lại là người có rất nhiều tâm tư. Trong mấy tháng ở nhà Tiêu, cô ấy đã có ý định trèo cao, lẳng lơ với vài người đàn ông, thậm chí một người chú họ của tôi cũng yêu cô ấy, suýt chút nữa đã dẫn cô ấy ra nước ngoài…”
Bàn tay để trên lan can của Dư Kiều vốn buông thõng xuống, lúc này lại siết chặt từng cái, cô hơi ngơ ngẩn, sắc mặt dần tái nhợt, nhưng cô vẫn đứng đó giống như một kẻ tự ngược hỏi: “Tại sao cô ấy lại không đi với người chú họ đó của anh?”
“Vì cô ấy đã có chồng chưa cưới từ trước, lúc cô ấy còn chưa thành niên đã sống như vợ chồng với người chồng chưa cưới kia”.
Tiêu Định Bân nói đến đây thì ngừng lại một chốc, anh nhớ lại những ngày A Kiều ở nhà họ Tiêu, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy anh anh em em với Tống Vấn ở ngoài cổng trường, lần thứ hai nhìn thấy Triệu Cường xuất hiện trong phòng cô ấy vào lúc nửa đêm, lần ba lần chính là chú họ Tiêu Bình Sinh của anh ra mặt cho cô, mua thuốc cho cô…
Dĩ nhiên cũng có anh, anh không kiềm chế được hôn cô trong vườn hoa ở biệt thự, suýt nữa đã muốn cô, trong phòng sách, cô chủ động ôm lấy anh…
Trong căn nhà ở núi Hoa Nguyệt cũng là cô đỡ lấy bình hoa suýt ngã từ trên cao cho anh đang bị mù mà bản thân bị thương đến mức máu chảy không ngừng.
“Anh nói xem, nếu cô ấy có tâm tư trèo cao, tại sao không đi cùng chú họ của anh? Như thế mới xem như là trèo cao chứ, không phải sao?”
Dư Kiều bình tĩnh quay sang nhìn Tiêu Định Bân.
Giống như có người cầm một con dao cùn cứ cứa đi cứa lại cả trái tim cô đến mức đẫm máu.
Mặc dù cô đã biết anh khinh bỉ và chán ghét mình, nhưng hiện giờ lại nghe anh nói như vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu không thể kiềm chế được.
“Có lẽ cô ấy muốn đi nhưng lúc đó tôi không cho cô ấy đi”.
“Tại sao?”
“Có lẽ là không muốn nhìn thấy người phụ nữ như vậy trở thành một phần của nhà họ Tiêu”.
Dư Kiều bỗng cụp đôi mi dài xuống, cố nén nước mắt sắp trào ra, thấp giọng nói: “Anh Tiêu, tôi có chút không hiểu, anh nói cô ấy không biết nói, là bị nửa câm, vậy anh có từng nghĩ có lẽ anh hiểu lầm cô ấy, cô ấy không thể nào tự biện minh cho mình chưa…”
“Cô ấy dây dưa với vài người đàn ông đều là sự thật”.
Sự thật sao?
Thật ra cô chưa từng chấp nhận đàn anh Tống Vấn, cũng chưa từng muốn tỏ ra muốn nhưng vờ từ chối với kẻ khác.
Chương 205: Anh từng rung động
Sự thật là cô chưa từng nhận lời yêu của học trường Tống Vấn, cũng chưa từng dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với ai.
Sự thực là người được coi là chồng sắp cưới của cô - Triệu Cường chỉ là công cụ mà mẹ con Dư Tiêu Tiêu dùng để chơi chiêu với cô.
Chân tướng là cô chỉ cảm thấy biết ơn và tôn trọng với Tiêu Bình Sinh, chứ chưa từng có ý quyến rũ anh ấy.
Sự thật là từ đầu đến cuối, trong lòng cô chỉ có anh.
Nhưng anh lại chưa từng tin một đứa câm dở như A Kiều, tin tưởng một người không thể biện hộ và giải thích cho mình, mà chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.
“Chồng sắp cưới của cô ấy không tốt đẹp gì, tôi cũng từng bảo cô ấy bỏ đứa bé đi. Cô ấy làm việc ở nhà tôi cũng biết điều, lại chăm chỉ nên tôi đã nói chỉ cần biết giữ phận thì tôi sẽ tìm cho cô ấy một người đàn ông tốt…”
“Anh Tiêu”.
Dư Kiều không thể nghe tiếp được nữa, cô lên tiếng cắt ngang lời anh: “Xin lỗi, giờ tôi có việc phải đi rồi”.
Dứt lời, cô quay người rời đi, sau đó nhanh chóng giơ tay lên lau nước mắt.
Lúc cô quay lại thì vẻ mặt đã bình thường như không có gì xảy ra: “Mấy ngày qua, Nhất Niệm đã phiền mọi người nhiều rồi, cũng may tối nay là duy thuyền quay về bờ…”
“Tôi rất quý Nhất Niệm”.
Dư Kiều mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn vợ chồng anh”.
Dư Kiều cúi người xuống: “Tôi xin phép!”
Cô quay người đi, gió biển thổi tung làn váy, khiến chiếc váy ôm sát vào vòng eo manh mải của cô.
Tiêu Định Bân lại nhớ đến A Kiều, cô cũng có dáng người thanh mảnh như vậy nên trông rất đáng thương.
“Cô Tô”.
Tiêu Định Bân khẽ gọi, Dư Kiều khựng lại nhưng không quay đầu, sau đó cô cất bước đi tiếp, chẳng mấy đã biến mất khỏi tầm nhìn của Tiêu Định Bân.
Chim hải âu tung cánh bay che kín bầu trời.
Thật ra, ban nãy anh có lời khác muốn nói, nhưng lại chẳng thốt được nên lời. Có lẽ cả đời này anh cũng không còn cơ hội để giãi bày nữa.
Dù A Kiều có như thế nào thì anh cũng không phủ nhận được một điều là cô luôn giữ một vị trí nho nhỏ trong tim anh.
Anh càng không thể phủ định rằng lúc hôn cô, anh đã rung động.
Lúc cô tỉnh dậy rồi ôm chầm lấy anh trong phòng sách, anh cảm thấy rất thích.
Khi cô nấu nướng cho anh ăn, cơm bưng nước rót, hay khi dẫn anh đi đường, anh thường cố ý tỏ ra mất kiên nhẫn. Nhưng thật ra, điều anh mong chờ là con đường có thể dài ra, bữa ăn cũng sẽ ăn mãi không xong.
Nếu cô không đính hôn với Triệu Cường và mang thai con của hắn thì…
Không, kể cả về sau cô bỏ đứa bé ấy đi thì anh vẫn chấp nhận được.
Anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, để cuộc đời của cô trôi qua suôn sẻ hơn. Không đến mức về sau lại mất một cách bất ngờ cùng với đứa bé chưa chào đời như vậy.
Những điều này đã trở thành bí mật sâu thẳm trong trái tim anh sau khi cô mất.
Anh là người thừa kế của nhà họ Tiêu, cũng là bố của Tiêu Dự An, chồng của Dư Tiêu Tiêu.
Dù anh chưa từng yêu Dư Tiêu Tiêu, nhưng những chuyện bên trên là sự thật không thể thay đổi được.
Cô nàng A Kiều bị câm ấy vừa khiến anh ghét bỏ, vừa làm anh động lòng.
Thời gian cứ thế trôi đi, không còn ai nhớ đến cô nữa.
Ngay tới anh chắc cũng sẽ hoàn toàn lãng quên cô vào một ngày nào đó thôi.
Tiêu Định Bân châm một điếu thuốc, cho tới khi thuốc cháy hết thì anh mới rời đi.
Du thuyền sẽ cập bến vào sáng mai.
Chín giờ sẽ bắt đầu tổ chức bắt pháo hoa trong hai tiếng.
Nhất Niêm mong chờ tiết mục này đã lâu, chưa đến chín giờ mà cô bé đã háo mức đến mức chạy lên boong thuyền, Dư Kiều luôn trông chừng cô bé vì sợ cô bé đi lạc trong đám đông.
Khi tiết mục bắn pháo hoa chuẩn bị bắt đầu, Nhất Niệm chợt nhận được điện thoại của Tiêu Dự An, cậu bé mời cô bé lên chỗ mình xem pháo hoa. Ở chỗ đó ít người, rất an toàn, cậu bé đã nhờ Tống Kiều xuống đón Nhất Niệm rồi.
Dư Kiều dẫn Nhất Niệm cùng niềm vui hân hoan rời khỏi đám đông để chờ Tống Kiều.
Nhất Niệm cuống lên nên Dư Kiều đành dẫn cô bé đi tới thang bộ lên tầng cao nhất để chờ Tống Kiều.
Lúc này, mọi người đều tập trung ở boong thuyền nên ở đây không có ai. Để màn bắn pháo hoa thêm đặc sắc, đèn ở đây đã được tắt hết. Lúc Dư Kiều đi tới chỗ khuất thì chợt giật mình rồi nắm chặt tay Nhất Niệm.
Song, đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một cái bóng dài. Cô nhanh chóng quay đi, nhưng lại có mấy người ở phía sau lặng lẽ che miệng và mũi của cô lại.
Sau đó, Nhất Niệm cũng bị bịt miệng bế lên, hai mẹ con cô đã bị đưa vào một khoang tàu đóng chặt gần đó.
Lúc cửa đóng lại, pháo hoa đã bắn lên trời, mọi người hoan hô rất lớn.
Cùng lúc đó, Tống Kiều cũng xuất hiện ở gần đấy.
Anh ta nhìn quanh nhưng không thấy Dư Kiều và Nhất Niệm đâu nên đành gọi cho cô.
Điện thoại của Dư Kiều rung lên bần bật trong khoang tàu đóng kín, mấy người kia không tắt máy của cô mà chỉ tắt tiếng rồi mặc cho nó rung.
Tống Kiều gọi lại lần nữa nhưng không có ai nghe máy, anh ta nghĩ chắc tại ồn quá nên Dư Kiều không nghe thấy chuông điện thoại. Lúc này, mọi người đang rộn rã xem pháo hoa, tiếng hoan hô của phụ nữ và trẻ em như tiếng sóng biển. Tống Kiều tìm hai mẹ con Dư Kiều thêm một lúc, nhưng mãi không thấy đâu nên đành về báo cáo lại tình hình.
Dư Kiều tuyệt vọng nhìn chiếc điện thoại im lặng, tia hi vọng mong manh cuối cùng đã hoàn toàn tan biến.
Không biết những người kia đã làm gì Nhất Niệm, cơ thể nhỏ bé của cô bé nằm co ro dưới sàn, hình như đã ngủ say.
Trong khoang thuyền tối đen, khoảng năm phút sau lại có vài người đi vào.
Lúc này, mắt của Dư Kiều đã dần thích ứng được với bóng tối, cô lờ mờ nhìn rõ mặt của những người đó.
“Mở đèn lên”.
Triệu Như lên tiếng. Khi Dư Kiều nghe thấy giọng nói này, cô chợt bình tĩnh lại.
Khi đèn toả sáng, Dư Kiều hơi nhắm mắt lại, ánh sáng bất ngờ khiến cô chưa thể thích ứng được.
“Con… là A Kiều thật à?”
Đây là câu hỏi của Dư Văn Xương.
Thật là bi thương, một người bố mà lại hỏi con gái ruột của mình một câu như vậy.
Nhưng Dư Kiều lại nghe ra, ý của ông ta thực chất là “Sao mày vẫn chưa chết?”
“Giờ… con nói được rồi ư?”, Dư Văn Xương vẫn có vẻ chưa thể tin được.
Năm đó, tuy ông ta không đích thân kiểm tra hai thi thể kia, nhưng luôn khẳng định là hai mẹ con yếu ớt đó không thể mọc cánh mà bay được. Dẫu sao, biệt viện ấy cũng là của nhà họ Dư, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Chương 206: Không bằng súc sinh
Dư Văn Xương hơi nghiêng người lên phía trước để nhìn Dư Kiều, ánh mắt ông ta bất động như thể muốn khẳng định xem người trước mặt có đúng là con gái mình hay không.
Dư Kiều ngồi dựa vào tường, miệng cô bị dán miếng băng dính to, mái tóc dài bung xoã bên vai, nhưng đôi mắt đen lại sáng kỳ lạ.
“Văn Xương, ông phí lời với nó làm gì, thời gian của mình có hạn thôi…”
Triệu Như sốt sắng nói.
Dư Văn Xương chầm chầm ngồi thẳng người, sau đó nhìn Dư Kiều từ trên cao rồi ngạo mạn nói: “A Kiều, nể tình cha con, nếu con đã thoát chết trong vụ hoả hoạn năm xưa thì lần này, bố sẽ cho con một con đường sống, nhưng phải xem con có cần không…”
“Mà thật ra con cũng không có quyền lựa chọn đâu, giờ con cũng đã làm mẹ rồi thì phải suy nghĩ cho sự an nguy của con cái, đúng không?”
Dư Văn Xương nhìn Nhất Niệm đang ngủ say rồi nói: “Nhìn đi, cháu ngoại của bố đáng yêu biết bao. A Kiều, chắc con không nỡ nhìn nó bé thế đã bị ném xuống biển cho cá ăn đâu nhỉ?”
Dư Kiều luôn lạnh lùng suốt nãy giờ cuối cùng đã nổi giận, cô hung hăng nhìn Dư Văn Xương. Nếu có thể, cô thật sự muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
“Bố biết, năm xưa bố đã không phải với mẹ con con. Nhưng dù sao thì bố cũng vì tương lai của nhà mình thôi. Con thấy đó, bây giờ chị con đã là bà chủ nhà họ Tiêu rồi, còn sinh được cháu đích tôn cho nhà họ nữa. Nhà họ Dư chúng ta cũng đã khác xưa, nếu con chưa chết và đã có con rồi thì chắc hẳn cũng muốn được hai mẹ con được bình yên sống hết đời. Thế này đi, bố cho con một triệu, con hãy dẫn con bé rời khỏi đây. Chỉ cần con hứa sẽ không bao giờ quay về nữa, bố cũng thề với con là sẽ không làm hại con gái con… con thấy sao?”
Dư Văn Xương nói xong thì ra hiệu cho thuộc hạ tháo băng dính miệng cho Dư Kiều: “Nếu con đồng ý thì tấm chi phiếu này sẽ là của con”.
Dư Văn Xương lấy một tấm chi phiếu trong túi ra rồi ném trước mặt Dư Kiều: “Hai mẹ con cô nhi quả phụ chắc cũng sống không dễ dàng gì, nếu con dùng tiết kiệm thì ngần này đủ nuôi lớn con gái đấy”.
Dư Kiều nhìn tờ chi phiếu bay xuống đất rồi cong miệng cười.
“Con cười gì?”, Dư Văn Xương ghé sát mặt tới.
Ông ta đã bị rượu bào mòn cơ thể, mặt mũi thì phù thũng, đôi mắt vẩn đục, người cũng béo ra, cái bụng bia to bự, không còn một nét nho nhã nào của ngày xưa nữa.
Đúng là nhà họ Dư bây giờ lên như diều gặp gió, từ cách ăn vận của ông ta cùng Triệu Như có thể thấy được điều này. Nhưng cái thói thô bỉ, ích kỷ của họ thì đã ăn sâu vào xương tuỷ.
“Dư Văn Xương”, Dư Kiều chầm chậm lên tiếng, sau đó ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, đây chính là bố đẻ của cô.
“Con muốn nói gì”.
“Ông biết không?”, ý cười trong mắt Dư Kiều càng đậm hơn: “Con chuột cống thì mãi mãi vẫn là chuột cống, dù nó có mặc long bào rồi sống trong cung điện thì vẫn là loài sinh vật khiến người ta ghét bỏ nhất. Dư Văn Xương… ông chính là loài chuột ấy, dù giờ ông đang tắm trong ánh hào quang nhưng sự thô bỉ, đê hèn thì đã ngấm trong xương ông rồi, không loại bỏ được đâu”.
“Mày im mồm ngay cho tao! Con khốn! Mày cũng khốn nạt hệt con mẹ mày!”
Dư Văn Xương nổi trận lôi đình rồi tát cho Dư Kiều một cái, Dư Kiều không né đi nên ăn trọn cái tát vào mặt, ngay sau đó một nửa bên mặt của cô đã sưng phù.
“Dư Văn Xương, sau cái tát này thì tôi với ông không còn quan hệ gì nữa hết!”
“Mày nghĩ hay quá nhỉ! Mày là con tao, tao muốn mày sống hay chết thì mày đều phải nghe lời”.
Dư Văn Xương chỉ vào mặt Dư Kiều rồi lạnh giọng nói: “Mày với con mẹ mày đúng là một khuôn đúc ra, lúc nào cũng coi thường tao. Nhưng tao sẽ cho mẹ con mày thấy tao thăng hoa thế nào, mày bảo tao là con chuột dưới cống ư? Mày với con mẹ mày mới là chuột cống! Bốn năm trước, tao đã bóp chết được mẹ con mày thì giờ cũng vậy thôi…”
“Ông đừng có mơ, tôi nói cho ông biết. Nếu sau tối nay, tôi với Nhất Niệm được bình an xuống khỏi du thuyền thì mọi chuyện ông, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu làm bốn năm trước sẽ phơi bày trước mặt mọi người…”
“Giỏi, mới bốn năm mà mày đã khá lên trông thấy đó!”
Triệu Như cười khẩy một tiếng, song vẫn không chút lo sợ nói: “Nhưng làm gì cũng phải có bằng chứng, mày ngây thơ quá rồi!”
“Nếu các người không tin thì cứ thử đi, tôi và Nhất Niệm mà chết thì ba người cũng chôn cùng, vậy coi như huề”.
Giọng điệu của Dư Kiều rất kiên định, điều này khiến Triệu Như bắt đầu đắn đo.
Nhưng sau bốn năm, mọi dấu vết đã bị xoá hết, bệnh của Tiêu Định Bân cũng đã khỏi, dù Dư Kiều có bằng chứng thì cũng không thể gây sóng to gió lớn được.
Tuy nhiên tình cảm mấy năm qua của Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu không mấy đặm đà, đúng là không nên có thêm sóng gió.
Triệu Như biến sắc mặt rồi nhìn sang Dư Văn Xương.
Thời gian không còn sớm nữa, pháo hoa đã sắp bắn xong.
“A Kiều”, Dư Văn Xương chợt nói, lúc này giọng điệu đã dịu hơn hẳn: “Nếu con chưa chết thì chắc mẹ con cũng còn sống, chắc giờ cuộc sống của bà ấy êm đềm lắm. Con không muốn mẹ mình lại phải chịu khổ đâu nhỉ?”
“Đương nhiên”.
“Con cầm tờ chi phiếu này đi, nó sẽ giúp mẹ con sống tốt hơn. Sau tối nay, mẹ con con sẽ an toàn rời khỏi đây, nhưng…”
Dư Văn Xương khom người xuống rồi chợt lạnh giọng nói: “Ban nãy lúc người của bố bắt con gái con đã cho nó uống một thứ”.
Dư Kiều trợn trừng mắt: “Dư Văn Xương, ông mà làm gì con gái tôi, chính tay tôi sẽ giết ông”.
“Yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Nhưng con cũng biết đấy, nhà ông ngoại con làm y nhiều năm, sau khi họ chết, bố đã lấy được khá nhiều đồ hay trong kho của họ”.
Dư Văn Xương cười khẽ nói: “Con biết thừa ông ngoại con siêu thế nào rồi mà…”
“Rốt cuộc ông đã làm gì Nhất Niệm…”
Dư Kiều cố kìm nước mắt rồi nhìn về phía con gái đang ngủ say, cô thật sự muốn cắn chết Dư Văn Xương. Ông ta không phải là người, mà là loài cầm thú.
“Đừng lo, không chết được đâu. Chỉ cần con nghe lời, cầm tiền rồi rời khỏi đây, không bao giờ trở lại nữa thì đương nhiên con bé cũng bình an vô sự”.
“Sao tôi tin ông được? Dư Văn Xương, sao tôi có thể tin loài không bằng súc sinh như ông chứ?”
“Con còn sự lựa chọn khác à?”
Dư Văn Xương lấy một cái bình trắng ra đưa cho Dư Kiều: “Trong này có sáu viên thuốc, mỗi khi con gái con đau bụng thì cho nó uống một viên. Khi nào con chịu rời khỏi đây thì bố sẽ cho người mang thuốc giải đến”.
Chương 207: Hoàn toàn tỉnh ngộ
Dư Văn Xương vừa nói xong, Nhất Niệm đang ngủ say chợt tỉnh lại. Nhưng vừa dậy, cô bé đã khóc toáng lên kêu đau bụng, cả người co quắp lại, tiếng khóc cũng nhỏ dần…
“Cho nó uống một viên là hết ngay”.
Dư Văn Xương bỏ lọ thuốc vào tay Dư Kiều.
Bông pháo hoa cuối cùng nổ tung trên bầu trời, như thắp sáng cả nền trời tối đen.
Dư Kiều bế Nhất Niệm đã ngủ rồi lê từng bước về phòng.
Cô bé ngủ rất say, trong mơ lông mày đã giãn ra, khoé miệng còn mỉm cười.
Dư Kiều ngân ngấn nước mắt, cúi xuống thơm cô bé.
Khi còn nhỏ, cô là cục cưng của bố mẹ, ông bà ngoại rất yêu thương cô.
Vì thế, cô rất ngây thơ, trong sáng, vui vẻ sống tới gần mười tuổi. Sau đó, toàn bộ thế giới của cô đều chỉ còn một màu u ám.
Chẳng ai mới sinh ra đã biết đấu đá với nhau, ủ mưu tính kế, cũng không ai muốn ôm hận sống qua ngày.
Sau khi có Nhất Niệm, điều duy nhất cô muốn là sống an yên với con gái cùng mẹ đến cuối đời.
Nhưng đến giờ phút này, Dư Kiều mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Có lẽ chỉ cần cô sống trên đời này một ngày thì vẫn là cái gai trong mắt người khác, sự bình yên mà cô muốn chỉ như lâu đài cát, rất dễ sụp đổ.
Dư Kiều nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nhất Niệm, đôi mắt sưng húp của cô nhìn ra màn trời tối đen bên ngoài.
Đêm đã khuya, nhưng bình minh sẽ ở phía trước.
Khi du thuyền sắp cập bến, điện thoại của Dư Kiều lại đổ chuông.
Cô nhìn dãy số rồi bình tĩnh nghe máy.
“Cô Tô, sao mãi cô không nghe máy?”
“Ồn quá nên tôi không nghe thấy”.
“Thế à!”, Tống Kiều nhìn Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An ở bên cạnh rồi nói: “Thuyền sắp cập bến rồi, cô…”
“Nhất Niệm ngủ rồi, mai chúng tôi sẽ về luôn”.
“Được, vậy tôi không làm phiền cô nữa, chúc cô Tô ngủ ngon”.
“Vâng”.
“Cô Tô bảo mai hai mẹ con sẽ xuống thuyền rồi về nhà”.
Tiêu Định Bân không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu Tiêu Dự An: “Muộn rồi đấy, con đi ngủ đi”.
Anh vừa nói xong thì Dư Tiêu Tiêu đi tới, cô ta mím môi rồi dè dặt nói: “Dự An, tối nay mẹ ngủ với con nhé?”
Tiêu Dự An đứng im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Dư Tiêu Tiêu mừng như điên rồi tiến tới nắm tay cậu bé.
Thấy hai mẹ con đã đi xa, Tống Kiều cảm thán nói: “Không ngờ mới ở trên du thuyền có mấy hôm mà mối quan hệ của cậu chủ nhỏ với mẹ đã tốt hơn rồi”.
“Thì hai người vốn là mẹ con mà”.
“Vâng, mẹ con thì luôn gắn kết với nhau nhất”.
Đúng vậy, tình mẹ con không gì có thể tách rời. Dù Dư Tiêu Tiêu có làm gì sai đến mấy thì cô ta cũng đã sinh Dự An cho Tiêu Định Bân.
“Anh đi nghỉ đi, tôi muốn ở đây một mình một lát”.
“Sếp cũng nghỉ sớm đi ạ!”
Tống Kiều đi rồi, chỉ còn lại mình Tiêu Định Bân ở đây. Anh nhìn biển đêm cùng bầu trời tối đen trước mắt, trái tim như trôi dạt theo sóng biển.
…
Sau khi rời khỏi du thuyền, Dư Kiều và Nhất Niệm đã nghỉ ở nhà vài hôm.
Buổi lễ tối đó của Tiêu Thị đã thành công thu hút sự chú ý của công chúng, sau khi Dư Kiều về thì mỗi lần đến chỗ giáo sư Triệu học đều sẽ bắt gặp các phóng viên đang ngồi dài chờ mình.
Người đại diện của cô họ Vương, tên là Tuyết, Dư Kiều gọi cô ấy là chị.
Ngày thứ hai trở về, Vương Tuyết đã gọi điện hẹn gặp Dư Kiều.
Khi gặp nhau, Vương Tuyết lấy vài bản hợp đồng ra, một bản là ca khúc chủ đề của một bộ phim, ngoài ra còn có hợp đồng quảng cáo.
Dư Kiều nhìn các hợp đồng quảng cáo đó thì thấy đều là các nhãn hàng nổi tiếng, đại ngộ họ dành cho cô rất được.
Vương Tuyết rất khách sáo, vừa gặp Dư Kiều đã cười tươi nói: “Thật ra còn nhiều nhạc phim muốn được em trình bày lắm, nhưng chị chỉ chọn phim này thôi. Một là vì đây là phim được nước ngoài đầu tư, hai là vì đạo diễn cũng nổi, nhạc sĩ của nhạc phim cũng nổi đình nổi đám, nhiều người mong không được đâu, em thấy sao? Còn quảng cáo thì cũng có mấy nhãn hàng không nổi lắm, nhưng phí họ trả cao nên sau khi bàn với giám sát Kiều xong, chị vẫn nhận. Tuy em là người mới, nhưng có khởi đầu tốt, vì thế không thể hạ giá nhận những nhãn hàng kém quá được, mình phải hướng tới các nhãn hàng cao cấp…”
“Chị Tuyết, chị nghĩ thấu đáo quá ạ”, Dư Kiều gập hợp đồng lại rồi nói với Vương Tuyết: “Nhưng em không muốn nhận”.
Vương Tuyết ngẩn ra: “A Kiều, em không hài lòng ở đâu à?”
“Không, chị nghĩ rất tốt cho em, em thật lòng cảm ơn chị. Nhưng em có lý do riêng…”
Vương Tuyết tỏ rõ vẻ không vui, nhưng vẫn cố không thể hiện ra.
Nực cười, cô ấy là người đại diện nổi tiếng nhất, các ngôi sao nổi tiếng mà cô ấy đang hợp tác đếm không hết. Nếu là người khác thì cô ấy đã bỏ đi ngay rồi.
Nhưng giám sát Kiều đã dặn cô ấy rất nhiều là cô Tô này là người mà đích thân sếp Tổng chọn.
“Thế em đợi chút, chị đi gọi điện”.
Dư Kiều biết Vương Tuyết đi gọi cho Tiêu Định Bân.
Nhưng cô không ngăn cản.
Cô yên lặng ngồi đó rồi nhàn nhã uống cà phê.
Khoảng năm phút sau, Vương Tuyết đã quay lại.
“Chuyện này tạm gác lại đã, mấy hôm trước bận tối mắt nên chắc em mệt lắm rồi, chờ em nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp nha”.
Vương Tuyết cất hợp đồng đi, sau đó ngồi trò chuyện thêm với Dư Kiều rồi rời đi.
Dư Kiều nhìn Vương Tuyết lên xe bỏ đi rồi cũng đứng dậy, sau đó cầm túi xách rời khỏi quán.
Quán này cách nhà cô rất gần, đi vài phút là tới nên cô không lái xe.
Khi sắp đến cổng tiểu khu thì điện thoại cô đổ chuông.
Dư Kiều cúi xuống xem rồi cong miệng cười.
Là Tống Kiều gọi tới.
Anh ta là trợ lý thân cận của Tiêu Định Bân, cho nên cô biết rõ ai bảo anh ta gọi cuộc này.
Dư Kiều chờ cuộc gọi gần bị nhỡ thì mới nghe.
“Cô Tô, cô có rảnh nói chuyện không?”, Tống Kiều có thái độ rất lịch sự.
Dư Kiều cười đáp: “Có, có việc gì thế?”
“Cô không hài lòng với mấy nhãn hàng hay chê phí thấp?”
Tống Kiều cũng không hiểu toàn nhãn hàng nổi tiếng, một người mới như Dư Kiều nhận thì là quá tốt rồi. Hơn nữa, lương cũng cao, vậy mà cô…
Tống Kiều không nhịn được mà liếc sếp nhà mình một cái, không rõ vì sao anh lại dành cho cô Tô này nhiều ưu ái thế.
Chương 208: Hình như đang làm nũng với anh
Tống Kiều không thể hiểu được dụng ý của sếp nhà mình.
Những ưu ái mà Dư Kiều đang có đến ảnh đế của Xán Tinh cũng không được nhận.
Bây giờ gần như công ty đang làm thuê cho Dư Kiều vậy.
Lẽ nào thật sự chỉ vì cậu chủ nhỏ thôi ư?
“Đều không phải”.
“Cô Tô… cô có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần Xán Tinh làm được thì sẽ không từ chối”.
“Tôi không có yêu cầu gì hết, chỉ là không muốn nhận thôi”.
Dư Kiều nhẹ nhàng nói, nhưng làm Tống Kiều mãi không biết phải trả lời sao.
Anh ta đành che ống nghe điện thoại rồi nhìn Tiêu Định Bân bằng ánh mắt cầu cứu: “Sếp, anh xem…”
Ban nãy Tống Kiều mở loa ngoài nên Tiêu Định Bân có thể nghe thấy rõ những lời của Dư Kiều.
“Không muốn nhận thì thôi, kệ cô ấy”.
Tiêu Định Bân trầm giọng nói một câu, Tống Kiều không khỏi á khẩu, sau đó đành bình tĩnh lại rồi cười nói: “Cũng được, vậy mấy ngày tới cô cứ nghỉ đi, sau mà có sắp xếp gì thì tôi sẽ bảo người đại diện thông báo cho cô”.
“Sau cũng đừng xếp việc gì cho tôi cả, trợ lý Tống, phiền anh nói với sếp Tiêu, tôi sẽ không nhận bất kỳ việc gì hết…”
Dư Kiều đang đứng dưới một cái cây nhãn, cô quật cường mím môi, đôi mắt đen nhìn về phía đèn giao thông ở gần đó rồi nhìn từng số giảm dần.
Cô không phải người tuỳ hứng, nhưng giờ muốn như vậy một lần.
Anh không thích A Kiều, thậm chí còn ghét, dù cô chết rồi thì vẫn còn giữ thành kiến với cô.
Sau đó nói ra những lời làm tổn thương người khác.
Vậy cô càng muốn làm anh thích cô.
Càng muốn khiến anh động lòng.
Tiêu Định Bân nhìn Tống Kiều rồi giơ tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi”.
Tống Kiều như được đại xá, vội vàng đưa điện thoại cho anh rồi rất biết điều mà lủi ngay, còn không quên đóng cửa lại.
“Cô Tô, tôi Tiêu Định Bân đây”.
“Anh Tiêu, rất xin lỗi vì tôi đã không nhận công việc mà Xán Tinh sắp xếp”.
“Chờ cô hết mệt rồi nhận cũng được”.
“Chắc sau này cũng vậy thôi”.
“Hả?”
“Sắp tới, tôi sẽ đi xem mắt. Cho nên chẳng mấy sẽ tái hôn, e là sẽ không có thời gian dành cho công việc nữa…”
“Chuyện yêu đương kết hôn đâu ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa theo tôi biết thì công việc mà Xán Tinh sếp cho cô cũng không nhiều”.
“Anh Tiêu, nếu anh không đồng ý thì chúng ta thanh lý hợp đồng”.
Dư Kiều ngắt lời anh.
Khi giọng nói của cô vang lên nghe rất êm tai, một giọng nói mềm mại lại cho ra những lời kiên cường đến thế.
Tiêu Định Bân híp mắt lại, anh đứng trước cửa sổ sát đất rồi nhìn ra dòng xe bên ngoài.
Anh chợt nhớ tới lúc gặp cô lần cuối trên du thuyền.
Chiếc váy dài, mái tóc xoã trên vai, cách nói chuyện của cô vẫn nhẹ nhàng và lịch sự.
Dù đứng cạnh anh nhưng cô vẫn không nhìn thẳng vào anh.
Khi cô đỏ măt, đến vành tai cũng đỏ ửng.
Mọi ấn tượng cô để lại cho anh hình như đều là sự dịu dàng.
Đúng, chỉ trừ hôm Dư Tiêu Tiêu gây rối, sau đó Dư Kiều phản ứng lại tát Dư Tiêu Tiêu để trút giận thay bạn mình là Lâm Gia Nam ra thôi.
Vậy là sự khác lạ bây giờ của cô có cách giải thích rồi.
“Cô xem mắt rồi à?”
“Vẫn chưa”.
“Thế chờ cô xem mắt xong rồi tính”.
“Có thành công hay không thì tôi cũng không muốn nhận việc”.
Cách nói chuyện của cô như đang làm nũng với anh.
Nhưng hình như cô không hề nhận ra.
Đáy mắt Tiêu Định Bân ẩn hiện ý cười: “Khi nào cô xem mắt?”
Dư Kiều thấy không chọc giận được anh nên bực tức nói: “Ngày mai!”
“Ừm”.
Anh chỉ đáp một tiếng rồi cúp máy.
Mãi sau Dư Kiều mới phản ứng lại rồi nhìn màn hình tối đen, sau đó cô sững người mất một lúc mới quay người đi về nhà.
Anh ừm như thế là có ý gì?
Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Vả lại, cô đi xem mắt thì liên quan gì đến anh chứ?
Dư Kiều cất điện thoại vào túi rồi đi về nhà.
Tô Tẩm và Thời Viễn Sơn đã đưa Nhất Niệm đi học từ sớm, sau đó Thời Viễn Sơn phải đến công ty xử lý vài việc, còn Tô Tẩm đến dọn nhà cho Dư Kiều.
Khi Dư Kiều về thì thấy Tô Tẩm đang tưới hoa ngoài ban công.
Lúc mở cửa ra và nhìn thấy mẹ, Dư Kiều chợt thấy hơi đau lòng.
Thời gian qua, Tô Tẩm sống ở Thuỵ Sỹ rất ổn định. Thời Viễn Sơn rất tốt với bà, quan tâm chăm sóc tận tình nên bệnh của bà đã đỡ hơn, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn.
Có thể nói, thời gian sống bên Thuỵ Sỹ của Tô Tẩm rất hạnh phúc.
Nhưng bà đã về nước vì cô và Nhất Niệm, sau đó suốt ngày ở nhà, thậm chí khi đưa đón Nhất Niệm cũng chỉ ngồi trên xe chứ không bước xuống.
Chứ đừng nói đến việc đi mua sắm hay gặp gỡ bạn bè.
Nếu là trước đây, Dư Kiều sẽ muốn sống bình yên một năm này, không gây ra chuyện gì hết. Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Người sai không phải cô và Tô Tẩm, tại sao mẹ con cô phải trốn tránh?
Tô Tẩm nên được đi dạo, mua sắm hay đi spa, găp gỡ bạn bè như khi ở Thuỵ Sỹ. Thậm chí, bà còn phải ăn mặc thật đẹp, sau đó khoác tay Thời Viễn Sơn đi dự tiệc.
Chứ không phải suốt ngày ru rú ở nhà, mỗi khi đi đâu cũng phải che chắn vì sợ bị người khác phát hiện.
“Mẹ”, cô khẽ gọi một tiếng rồi đi tới ôm Tô Tẩm.
Tô Tẩm sững người, sau đó bỏ bình nước xuống rồi dịu dàng véo má Dư Kiều: “Sao tự dưng lại nũng nịu thế? Lớn rồi, còn làm mẹ rồi đấy…”
“Mẹ, sau này chú Thời có đi xã giao thì mẹ đi cùng đi”.
“Sao con lại nhắc chuyện này? Mẹ không thích ra ngoài mà…”
“Nhưng khi ở Thuỵ Sỹ, mẹ cùng vài người bạn vẫn thường đi mua sắm, tuần nào cũng tổ chức tiệc, mẹ rất vui mà”.
“Buổi sáng Nhất Niệm đi học rồi thì mẹ hẹn các bạn cũ đi uống trà, dạo phố đi, đừng ở nhà mãi thế”.
Tô Tẩm sáng mắt lên, nhưng loáng cái lại lắc đầu nói: “A Kiều, mẹ thấy giờ cũng tốt lắm, thật đấy, mẹ không lừa con đâu…”
Nhưng hôm nay Dư Kiều rất cố chấp: “Mẹ nghe lời con đi, thích làm gì thì làm, như khi bên Thuỵ Sỹ ấy”.
Tô Tẩm là người đơn giản, dù sau này gặp nhiều biến cố, chịu nhiều đả kích đến mức tinh thần bất ổn, nhưng khi Thời Viễn Sơn đưa bà sang Thuỵ Sỹ thì bà rất nhanh trở lại như con người ngày xưa.
Dư Kiều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn người đàn ông đó: “Xin hỏi, có chuyện gì sao?”
“Cô Tô”.
Người đàn ông chậm rãi đi về phía trước, anh ta đeo kính gọng vàng làm cho tướng mạo tương đối nho nhã, khiến mọi người sẽ không có tâm lý đề phòng một người như vậy.
“Anh nhận ra tôi?”
“Đương nhiên, tối hôm đó màn biểu diễn của cô rất hay”.
“Cảm ơn anh”.
“Cô Tô, tôi ngưỡng mộ cô từ lâu, mấy ngày nay tôi vẫn luôn muốn làm quen với cô, nhưng chưa có cơ hội, vừa rồi thấy cô đứng một mình trên boong tàu bèn mạo muội làm phiền cô”.
Ánh mắt người đàn ông lập tức nhìn Dư Kiều, tối hôm đó cô đứng trên sân khấu cực kỳ lộng lẫy, quả xứng với cái danh mỹ nhân tuyệt thế.
Nhưng hôm nay nhìn cô không trang điểm đậm ở khoảng cách gần lại cảm thấy như một đóa hoa sen, càng khiến người ta rung động.
“Cô Tô, cô có thể mời cô cùng ăn bữa trưa không?”
Dư Kiều đang định từ chối khéo, phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp: “Thật xin lỗi, hôm nay cô ấy có hẹn rồi”.
Dư Kiều ngạc nhiên, vô thức quay đầu lại, Tiêu Định Bân dáng người thẳng tắp, một tay kẹp đầu thuốc, một tay đút túi quần, đứng cách đó không xa.
Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng lại mang theo khí thế bá đạo, người đàn ông đó cảm thấy hơi hối hận nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi rời đi.
“Cảm ơn anh Tiêu”.
Dư Kiều nhanh chóng hoàn hồn, lịch sự gật đầu nói cảm ơn.
Tiêu Định Bân bóp điếu thuốc rồi sải bước đi đến, nhấc tay lên, đặt cánh tay lên lan can, hơi nghiêng người nhìn về phía biển cả rộng lớn: “Bố của Nhất Niệm làm nghề gì?”
Dư Kiều không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô vô thức liếc nhìn anh, sợi tóc trước trán anh bị gió biển thổi bay ra sau, lộ ra vầng trán đầy kiên định và gương mặt nghiêng tinh tế, sắc bén như đao
Lòng Dư Kiều bỗng cảm thấy chua xót nhưng khóe môi cong lên: “Trước đây sức khỏe của anh ấy không tốt lắm nên không ra ngoài đi làm”.
Tiêu Định Bân quay mặt sang nhìn Dư Kiều: “Nhất Niệm nói cô bé chưa từng gặp bố”.
Dư Kiều gật đầu, vén tóc mái bị gió thôi bay ra sau tai, khẽ nói: “Đúng thế, lúc Nhất Niệm chào đời, bọn tôi đã chia tay rồi”.
“Tại sao lại chia tay?”
Ý cười trên khóe môi Dư Kiều càng sâu, nhưng đôi mắt nhìn xa xăm kia lại ẩn chứa nỗi buồn mà đến gió cũng không thể thổi bay đi: “Anh ấy có người phụ nữ anh ấy thích, lúc đó người phụ nữ anh ấy yêu cũng có anh ấy cũng đã mang thai con của anh ấy nên chúng tôi chia tay”.
“Anh ta chưa từng về thăm Nhất Niệm sao?”
Dư Kiều lắc đầu: “Có lẽ với một người đàn ông, chỉ có con của người phụ nữ mà mình thích mới là cục cưng của người đó”.
Người có tính cách lạnh nhạt như Tiêu Định Bân lại dành toàn bộ tình yêu thương cho Tiêu Dự An, trong đó cũng có nguyên nhân là vì Dư Tiêu Tiêu nhỉ.
Bốn năm nay cô thường sẽ nhớ đến vài cảnh tượng lúc ở nhà họ Tiêu.
Nhưng điều cô nhớ rõ nhất là lúc đó Tiêu Định Bân đối xử dịu dàng và bao dung với Dư Tiêu Tiêu như thế nào.
“Không ai mà không yêu thương con mình cả”.
“Vậy sao?”
Dư Kiều bỗng nghiêng đầu nhìn Tiêu Định Bân, nhưng con bé đứng trước mặt anh, anh lại không biết con bé là con gái của anh.
“Tất nhiên, trên đời này không có ai không yêu con mình cả”, Tiêu Định Bân lại nói, anh nói rất kiên định đến mức người ta phải tin vào điều đó.
“Có lẽ thế”.
“Cô yêu bố Nhất Niệm lắm sao?”
Dư Kiều im lặng một lúc, cô tiếp tục nhìn về phía trước, gật đầu: “Đúng thế, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy là người đầu tiên tôi yêu, và có lẽ cũng là người cuối cùng”.
“Cô Tô, cô vẫn còn trẻ, hy sinh cả đời vì một người đàn ông vứt bỏ cô, không đáng”.
Dư Kiều khẽ cười nói: “Đúng thế, không chừng sau này tôi sẽ gặp một người mình thích, có lẽ sẽ kết hôn”.
Ánh mặt trời trên biển chiếu vào khuôn mặt cô, làn da trắng nõn như tỏa ra ánh sáng thanh khiết, mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, cô khẽ nheo mắt, hàng mi dài cong vút run lên, cô vẫn đang cười nhưng đáy mắt lại không hề lộ ra ý cười.
Anh nhìn cô, vẫn luôn nhớ đến người trước kia.
“Tôi nhớ anh Tiêu nói tôi rất giống một người bạn cũ của anh…”
“Phải, đôi mắt của hai người rất giống nhau”.
“Anh Tiêu, tôi có thể mạo muội hỏi anh một câu không?”
“Đương nhiên là được”.
“Hình như anh vẫn luôn nhớ đến người đó, nhưng tôi nhớ anh nói, cô ấy chỉ là người giúp việc mà nhà mẹ vợ của anh dẫn đến…”
“Có lẽ vì tôi rất thích đồ ăn cô ấy nấu”.
Tiêu Định Bân mỉm cười: “Cô ấy không nói được, bẩm sinh đã bị câm, thoạt nhìn mềm yếu vô cùng đáng thương, nhưng thật ra lại là người có rất nhiều tâm tư. Trong mấy tháng ở nhà Tiêu, cô ấy đã có ý định trèo cao, lẳng lơ với vài người đàn ông, thậm chí một người chú họ của tôi cũng yêu cô ấy, suýt chút nữa đã dẫn cô ấy ra nước ngoài…”
Bàn tay để trên lan can của Dư Kiều vốn buông thõng xuống, lúc này lại siết chặt từng cái, cô hơi ngơ ngẩn, sắc mặt dần tái nhợt, nhưng cô vẫn đứng đó giống như một kẻ tự ngược hỏi: “Tại sao cô ấy lại không đi với người chú họ đó của anh?”
“Vì cô ấy đã có chồng chưa cưới từ trước, lúc cô ấy còn chưa thành niên đã sống như vợ chồng với người chồng chưa cưới kia”.
Tiêu Định Bân nói đến đây thì ngừng lại một chốc, anh nhớ lại những ngày A Kiều ở nhà họ Tiêu, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy anh anh em em với Tống Vấn ở ngoài cổng trường, lần thứ hai nhìn thấy Triệu Cường xuất hiện trong phòng cô ấy vào lúc nửa đêm, lần ba lần chính là chú họ Tiêu Bình Sinh của anh ra mặt cho cô, mua thuốc cho cô…
Dĩ nhiên cũng có anh, anh không kiềm chế được hôn cô trong vườn hoa ở biệt thự, suýt nữa đã muốn cô, trong phòng sách, cô chủ động ôm lấy anh…
Trong căn nhà ở núi Hoa Nguyệt cũng là cô đỡ lấy bình hoa suýt ngã từ trên cao cho anh đang bị mù mà bản thân bị thương đến mức máu chảy không ngừng.
“Anh nói xem, nếu cô ấy có tâm tư trèo cao, tại sao không đi cùng chú họ của anh? Như thế mới xem như là trèo cao chứ, không phải sao?”
Dư Kiều bình tĩnh quay sang nhìn Tiêu Định Bân.
Giống như có người cầm một con dao cùn cứ cứa đi cứa lại cả trái tim cô đến mức đẫm máu.
Mặc dù cô đã biết anh khinh bỉ và chán ghét mình, nhưng hiện giờ lại nghe anh nói như vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu không thể kiềm chế được.
“Có lẽ cô ấy muốn đi nhưng lúc đó tôi không cho cô ấy đi”.
“Tại sao?”
“Có lẽ là không muốn nhìn thấy người phụ nữ như vậy trở thành một phần của nhà họ Tiêu”.
Dư Kiều bỗng cụp đôi mi dài xuống, cố nén nước mắt sắp trào ra, thấp giọng nói: “Anh Tiêu, tôi có chút không hiểu, anh nói cô ấy không biết nói, là bị nửa câm, vậy anh có từng nghĩ có lẽ anh hiểu lầm cô ấy, cô ấy không thể nào tự biện minh cho mình chưa…”
“Cô ấy dây dưa với vài người đàn ông đều là sự thật”.
Sự thật sao?
Thật ra cô chưa từng chấp nhận đàn anh Tống Vấn, cũng chưa từng muốn tỏ ra muốn nhưng vờ từ chối với kẻ khác.
Chương 205: Anh từng rung động
Sự thật là cô chưa từng nhận lời yêu của học trường Tống Vấn, cũng chưa từng dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với ai.
Sự thực là người được coi là chồng sắp cưới của cô - Triệu Cường chỉ là công cụ mà mẹ con Dư Tiêu Tiêu dùng để chơi chiêu với cô.
Chân tướng là cô chỉ cảm thấy biết ơn và tôn trọng với Tiêu Bình Sinh, chứ chưa từng có ý quyến rũ anh ấy.
Sự thật là từ đầu đến cuối, trong lòng cô chỉ có anh.
Nhưng anh lại chưa từng tin một đứa câm dở như A Kiều, tin tưởng một người không thể biện hộ và giải thích cho mình, mà chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.
“Chồng sắp cưới của cô ấy không tốt đẹp gì, tôi cũng từng bảo cô ấy bỏ đứa bé đi. Cô ấy làm việc ở nhà tôi cũng biết điều, lại chăm chỉ nên tôi đã nói chỉ cần biết giữ phận thì tôi sẽ tìm cho cô ấy một người đàn ông tốt…”
“Anh Tiêu”.
Dư Kiều không thể nghe tiếp được nữa, cô lên tiếng cắt ngang lời anh: “Xin lỗi, giờ tôi có việc phải đi rồi”.
Dứt lời, cô quay người rời đi, sau đó nhanh chóng giơ tay lên lau nước mắt.
Lúc cô quay lại thì vẻ mặt đã bình thường như không có gì xảy ra: “Mấy ngày qua, Nhất Niệm đã phiền mọi người nhiều rồi, cũng may tối nay là duy thuyền quay về bờ…”
“Tôi rất quý Nhất Niệm”.
Dư Kiều mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn vợ chồng anh”.
Dư Kiều cúi người xuống: “Tôi xin phép!”
Cô quay người đi, gió biển thổi tung làn váy, khiến chiếc váy ôm sát vào vòng eo manh mải của cô.
Tiêu Định Bân lại nhớ đến A Kiều, cô cũng có dáng người thanh mảnh như vậy nên trông rất đáng thương.
“Cô Tô”.
Tiêu Định Bân khẽ gọi, Dư Kiều khựng lại nhưng không quay đầu, sau đó cô cất bước đi tiếp, chẳng mấy đã biến mất khỏi tầm nhìn của Tiêu Định Bân.
Chim hải âu tung cánh bay che kín bầu trời.
Thật ra, ban nãy anh có lời khác muốn nói, nhưng lại chẳng thốt được nên lời. Có lẽ cả đời này anh cũng không còn cơ hội để giãi bày nữa.
Dù A Kiều có như thế nào thì anh cũng không phủ nhận được một điều là cô luôn giữ một vị trí nho nhỏ trong tim anh.
Anh càng không thể phủ định rằng lúc hôn cô, anh đã rung động.
Lúc cô tỉnh dậy rồi ôm chầm lấy anh trong phòng sách, anh cảm thấy rất thích.
Khi cô nấu nướng cho anh ăn, cơm bưng nước rót, hay khi dẫn anh đi đường, anh thường cố ý tỏ ra mất kiên nhẫn. Nhưng thật ra, điều anh mong chờ là con đường có thể dài ra, bữa ăn cũng sẽ ăn mãi không xong.
Nếu cô không đính hôn với Triệu Cường và mang thai con của hắn thì…
Không, kể cả về sau cô bỏ đứa bé ấy đi thì anh vẫn chấp nhận được.
Anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, để cuộc đời của cô trôi qua suôn sẻ hơn. Không đến mức về sau lại mất một cách bất ngờ cùng với đứa bé chưa chào đời như vậy.
Những điều này đã trở thành bí mật sâu thẳm trong trái tim anh sau khi cô mất.
Anh là người thừa kế của nhà họ Tiêu, cũng là bố của Tiêu Dự An, chồng của Dư Tiêu Tiêu.
Dù anh chưa từng yêu Dư Tiêu Tiêu, nhưng những chuyện bên trên là sự thật không thể thay đổi được.
Cô nàng A Kiều bị câm ấy vừa khiến anh ghét bỏ, vừa làm anh động lòng.
Thời gian cứ thế trôi đi, không còn ai nhớ đến cô nữa.
Ngay tới anh chắc cũng sẽ hoàn toàn lãng quên cô vào một ngày nào đó thôi.
Tiêu Định Bân châm một điếu thuốc, cho tới khi thuốc cháy hết thì anh mới rời đi.
Du thuyền sẽ cập bến vào sáng mai.
Chín giờ sẽ bắt đầu tổ chức bắt pháo hoa trong hai tiếng.
Nhất Niêm mong chờ tiết mục này đã lâu, chưa đến chín giờ mà cô bé đã háo mức đến mức chạy lên boong thuyền, Dư Kiều luôn trông chừng cô bé vì sợ cô bé đi lạc trong đám đông.
Khi tiết mục bắn pháo hoa chuẩn bị bắt đầu, Nhất Niệm chợt nhận được điện thoại của Tiêu Dự An, cậu bé mời cô bé lên chỗ mình xem pháo hoa. Ở chỗ đó ít người, rất an toàn, cậu bé đã nhờ Tống Kiều xuống đón Nhất Niệm rồi.
Dư Kiều dẫn Nhất Niệm cùng niềm vui hân hoan rời khỏi đám đông để chờ Tống Kiều.
Nhất Niệm cuống lên nên Dư Kiều đành dẫn cô bé đi tới thang bộ lên tầng cao nhất để chờ Tống Kiều.
Lúc này, mọi người đều tập trung ở boong thuyền nên ở đây không có ai. Để màn bắn pháo hoa thêm đặc sắc, đèn ở đây đã được tắt hết. Lúc Dư Kiều đi tới chỗ khuất thì chợt giật mình rồi nắm chặt tay Nhất Niệm.
Song, đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một cái bóng dài. Cô nhanh chóng quay đi, nhưng lại có mấy người ở phía sau lặng lẽ che miệng và mũi của cô lại.
Sau đó, Nhất Niệm cũng bị bịt miệng bế lên, hai mẹ con cô đã bị đưa vào một khoang tàu đóng chặt gần đó.
Lúc cửa đóng lại, pháo hoa đã bắn lên trời, mọi người hoan hô rất lớn.
Cùng lúc đó, Tống Kiều cũng xuất hiện ở gần đấy.
Anh ta nhìn quanh nhưng không thấy Dư Kiều và Nhất Niệm đâu nên đành gọi cho cô.
Điện thoại của Dư Kiều rung lên bần bật trong khoang tàu đóng kín, mấy người kia không tắt máy của cô mà chỉ tắt tiếng rồi mặc cho nó rung.
Tống Kiều gọi lại lần nữa nhưng không có ai nghe máy, anh ta nghĩ chắc tại ồn quá nên Dư Kiều không nghe thấy chuông điện thoại. Lúc này, mọi người đang rộn rã xem pháo hoa, tiếng hoan hô của phụ nữ và trẻ em như tiếng sóng biển. Tống Kiều tìm hai mẹ con Dư Kiều thêm một lúc, nhưng mãi không thấy đâu nên đành về báo cáo lại tình hình.
Dư Kiều tuyệt vọng nhìn chiếc điện thoại im lặng, tia hi vọng mong manh cuối cùng đã hoàn toàn tan biến.
Không biết những người kia đã làm gì Nhất Niệm, cơ thể nhỏ bé của cô bé nằm co ro dưới sàn, hình như đã ngủ say.
Trong khoang thuyền tối đen, khoảng năm phút sau lại có vài người đi vào.
Lúc này, mắt của Dư Kiều đã dần thích ứng được với bóng tối, cô lờ mờ nhìn rõ mặt của những người đó.
“Mở đèn lên”.
Triệu Như lên tiếng. Khi Dư Kiều nghe thấy giọng nói này, cô chợt bình tĩnh lại.
Khi đèn toả sáng, Dư Kiều hơi nhắm mắt lại, ánh sáng bất ngờ khiến cô chưa thể thích ứng được.
“Con… là A Kiều thật à?”
Đây là câu hỏi của Dư Văn Xương.
Thật là bi thương, một người bố mà lại hỏi con gái ruột của mình một câu như vậy.
Nhưng Dư Kiều lại nghe ra, ý của ông ta thực chất là “Sao mày vẫn chưa chết?”
“Giờ… con nói được rồi ư?”, Dư Văn Xương vẫn có vẻ chưa thể tin được.
Năm đó, tuy ông ta không đích thân kiểm tra hai thi thể kia, nhưng luôn khẳng định là hai mẹ con yếu ớt đó không thể mọc cánh mà bay được. Dẫu sao, biệt viện ấy cũng là của nhà họ Dư, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Chương 206: Không bằng súc sinh
Dư Văn Xương hơi nghiêng người lên phía trước để nhìn Dư Kiều, ánh mắt ông ta bất động như thể muốn khẳng định xem người trước mặt có đúng là con gái mình hay không.
Dư Kiều ngồi dựa vào tường, miệng cô bị dán miếng băng dính to, mái tóc dài bung xoã bên vai, nhưng đôi mắt đen lại sáng kỳ lạ.
“Văn Xương, ông phí lời với nó làm gì, thời gian của mình có hạn thôi…”
Triệu Như sốt sắng nói.
Dư Văn Xương chầm chầm ngồi thẳng người, sau đó nhìn Dư Kiều từ trên cao rồi ngạo mạn nói: “A Kiều, nể tình cha con, nếu con đã thoát chết trong vụ hoả hoạn năm xưa thì lần này, bố sẽ cho con một con đường sống, nhưng phải xem con có cần không…”
“Mà thật ra con cũng không có quyền lựa chọn đâu, giờ con cũng đã làm mẹ rồi thì phải suy nghĩ cho sự an nguy của con cái, đúng không?”
Dư Văn Xương nhìn Nhất Niệm đang ngủ say rồi nói: “Nhìn đi, cháu ngoại của bố đáng yêu biết bao. A Kiều, chắc con không nỡ nhìn nó bé thế đã bị ném xuống biển cho cá ăn đâu nhỉ?”
Dư Kiều luôn lạnh lùng suốt nãy giờ cuối cùng đã nổi giận, cô hung hăng nhìn Dư Văn Xương. Nếu có thể, cô thật sự muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
“Bố biết, năm xưa bố đã không phải với mẹ con con. Nhưng dù sao thì bố cũng vì tương lai của nhà mình thôi. Con thấy đó, bây giờ chị con đã là bà chủ nhà họ Tiêu rồi, còn sinh được cháu đích tôn cho nhà họ nữa. Nhà họ Dư chúng ta cũng đã khác xưa, nếu con chưa chết và đã có con rồi thì chắc hẳn cũng muốn được hai mẹ con được bình yên sống hết đời. Thế này đi, bố cho con một triệu, con hãy dẫn con bé rời khỏi đây. Chỉ cần con hứa sẽ không bao giờ quay về nữa, bố cũng thề với con là sẽ không làm hại con gái con… con thấy sao?”
Dư Văn Xương nói xong thì ra hiệu cho thuộc hạ tháo băng dính miệng cho Dư Kiều: “Nếu con đồng ý thì tấm chi phiếu này sẽ là của con”.
Dư Văn Xương lấy một tấm chi phiếu trong túi ra rồi ném trước mặt Dư Kiều: “Hai mẹ con cô nhi quả phụ chắc cũng sống không dễ dàng gì, nếu con dùng tiết kiệm thì ngần này đủ nuôi lớn con gái đấy”.
Dư Kiều nhìn tờ chi phiếu bay xuống đất rồi cong miệng cười.
“Con cười gì?”, Dư Văn Xương ghé sát mặt tới.
Ông ta đã bị rượu bào mòn cơ thể, mặt mũi thì phù thũng, đôi mắt vẩn đục, người cũng béo ra, cái bụng bia to bự, không còn một nét nho nhã nào của ngày xưa nữa.
Đúng là nhà họ Dư bây giờ lên như diều gặp gió, từ cách ăn vận của ông ta cùng Triệu Như có thể thấy được điều này. Nhưng cái thói thô bỉ, ích kỷ của họ thì đã ăn sâu vào xương tuỷ.
“Dư Văn Xương”, Dư Kiều chầm chậm lên tiếng, sau đó ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, đây chính là bố đẻ của cô.
“Con muốn nói gì”.
“Ông biết không?”, ý cười trong mắt Dư Kiều càng đậm hơn: “Con chuột cống thì mãi mãi vẫn là chuột cống, dù nó có mặc long bào rồi sống trong cung điện thì vẫn là loài sinh vật khiến người ta ghét bỏ nhất. Dư Văn Xương… ông chính là loài chuột ấy, dù giờ ông đang tắm trong ánh hào quang nhưng sự thô bỉ, đê hèn thì đã ngấm trong xương ông rồi, không loại bỏ được đâu”.
“Mày im mồm ngay cho tao! Con khốn! Mày cũng khốn nạt hệt con mẹ mày!”
Dư Văn Xương nổi trận lôi đình rồi tát cho Dư Kiều một cái, Dư Kiều không né đi nên ăn trọn cái tát vào mặt, ngay sau đó một nửa bên mặt của cô đã sưng phù.
“Dư Văn Xương, sau cái tát này thì tôi với ông không còn quan hệ gì nữa hết!”
“Mày nghĩ hay quá nhỉ! Mày là con tao, tao muốn mày sống hay chết thì mày đều phải nghe lời”.
Dư Văn Xương chỉ vào mặt Dư Kiều rồi lạnh giọng nói: “Mày với con mẹ mày đúng là một khuôn đúc ra, lúc nào cũng coi thường tao. Nhưng tao sẽ cho mẹ con mày thấy tao thăng hoa thế nào, mày bảo tao là con chuột dưới cống ư? Mày với con mẹ mày mới là chuột cống! Bốn năm trước, tao đã bóp chết được mẹ con mày thì giờ cũng vậy thôi…”
“Ông đừng có mơ, tôi nói cho ông biết. Nếu sau tối nay, tôi với Nhất Niệm được bình an xuống khỏi du thuyền thì mọi chuyện ông, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu làm bốn năm trước sẽ phơi bày trước mặt mọi người…”
“Giỏi, mới bốn năm mà mày đã khá lên trông thấy đó!”
Triệu Như cười khẩy một tiếng, song vẫn không chút lo sợ nói: “Nhưng làm gì cũng phải có bằng chứng, mày ngây thơ quá rồi!”
“Nếu các người không tin thì cứ thử đi, tôi và Nhất Niệm mà chết thì ba người cũng chôn cùng, vậy coi như huề”.
Giọng điệu của Dư Kiều rất kiên định, điều này khiến Triệu Như bắt đầu đắn đo.
Nhưng sau bốn năm, mọi dấu vết đã bị xoá hết, bệnh của Tiêu Định Bân cũng đã khỏi, dù Dư Kiều có bằng chứng thì cũng không thể gây sóng to gió lớn được.
Tuy nhiên tình cảm mấy năm qua của Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu không mấy đặm đà, đúng là không nên có thêm sóng gió.
Triệu Như biến sắc mặt rồi nhìn sang Dư Văn Xương.
Thời gian không còn sớm nữa, pháo hoa đã sắp bắn xong.
“A Kiều”, Dư Văn Xương chợt nói, lúc này giọng điệu đã dịu hơn hẳn: “Nếu con chưa chết thì chắc mẹ con cũng còn sống, chắc giờ cuộc sống của bà ấy êm đềm lắm. Con không muốn mẹ mình lại phải chịu khổ đâu nhỉ?”
“Đương nhiên”.
“Con cầm tờ chi phiếu này đi, nó sẽ giúp mẹ con sống tốt hơn. Sau tối nay, mẹ con con sẽ an toàn rời khỏi đây, nhưng…”
Dư Văn Xương khom người xuống rồi chợt lạnh giọng nói: “Ban nãy lúc người của bố bắt con gái con đã cho nó uống một thứ”.
Dư Kiều trợn trừng mắt: “Dư Văn Xương, ông mà làm gì con gái tôi, chính tay tôi sẽ giết ông”.
“Yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Nhưng con cũng biết đấy, nhà ông ngoại con làm y nhiều năm, sau khi họ chết, bố đã lấy được khá nhiều đồ hay trong kho của họ”.
Dư Văn Xương cười khẽ nói: “Con biết thừa ông ngoại con siêu thế nào rồi mà…”
“Rốt cuộc ông đã làm gì Nhất Niệm…”
Dư Kiều cố kìm nước mắt rồi nhìn về phía con gái đang ngủ say, cô thật sự muốn cắn chết Dư Văn Xương. Ông ta không phải là người, mà là loài cầm thú.
“Đừng lo, không chết được đâu. Chỉ cần con nghe lời, cầm tiền rồi rời khỏi đây, không bao giờ trở lại nữa thì đương nhiên con bé cũng bình an vô sự”.
“Sao tôi tin ông được? Dư Văn Xương, sao tôi có thể tin loài không bằng súc sinh như ông chứ?”
“Con còn sự lựa chọn khác à?”
Dư Văn Xương lấy một cái bình trắng ra đưa cho Dư Kiều: “Trong này có sáu viên thuốc, mỗi khi con gái con đau bụng thì cho nó uống một viên. Khi nào con chịu rời khỏi đây thì bố sẽ cho người mang thuốc giải đến”.
Chương 207: Hoàn toàn tỉnh ngộ
Dư Văn Xương vừa nói xong, Nhất Niệm đang ngủ say chợt tỉnh lại. Nhưng vừa dậy, cô bé đã khóc toáng lên kêu đau bụng, cả người co quắp lại, tiếng khóc cũng nhỏ dần…
“Cho nó uống một viên là hết ngay”.
Dư Văn Xương bỏ lọ thuốc vào tay Dư Kiều.
Bông pháo hoa cuối cùng nổ tung trên bầu trời, như thắp sáng cả nền trời tối đen.
Dư Kiều bế Nhất Niệm đã ngủ rồi lê từng bước về phòng.
Cô bé ngủ rất say, trong mơ lông mày đã giãn ra, khoé miệng còn mỉm cười.
Dư Kiều ngân ngấn nước mắt, cúi xuống thơm cô bé.
Khi còn nhỏ, cô là cục cưng của bố mẹ, ông bà ngoại rất yêu thương cô.
Vì thế, cô rất ngây thơ, trong sáng, vui vẻ sống tới gần mười tuổi. Sau đó, toàn bộ thế giới của cô đều chỉ còn một màu u ám.
Chẳng ai mới sinh ra đã biết đấu đá với nhau, ủ mưu tính kế, cũng không ai muốn ôm hận sống qua ngày.
Sau khi có Nhất Niệm, điều duy nhất cô muốn là sống an yên với con gái cùng mẹ đến cuối đời.
Nhưng đến giờ phút này, Dư Kiều mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Có lẽ chỉ cần cô sống trên đời này một ngày thì vẫn là cái gai trong mắt người khác, sự bình yên mà cô muốn chỉ như lâu đài cát, rất dễ sụp đổ.
Dư Kiều nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nhất Niệm, đôi mắt sưng húp của cô nhìn ra màn trời tối đen bên ngoài.
Đêm đã khuya, nhưng bình minh sẽ ở phía trước.
Khi du thuyền sắp cập bến, điện thoại của Dư Kiều lại đổ chuông.
Cô nhìn dãy số rồi bình tĩnh nghe máy.
“Cô Tô, sao mãi cô không nghe máy?”
“Ồn quá nên tôi không nghe thấy”.
“Thế à!”, Tống Kiều nhìn Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An ở bên cạnh rồi nói: “Thuyền sắp cập bến rồi, cô…”
“Nhất Niệm ngủ rồi, mai chúng tôi sẽ về luôn”.
“Được, vậy tôi không làm phiền cô nữa, chúc cô Tô ngủ ngon”.
“Vâng”.
“Cô Tô bảo mai hai mẹ con sẽ xuống thuyền rồi về nhà”.
Tiêu Định Bân không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu Tiêu Dự An: “Muộn rồi đấy, con đi ngủ đi”.
Anh vừa nói xong thì Dư Tiêu Tiêu đi tới, cô ta mím môi rồi dè dặt nói: “Dự An, tối nay mẹ ngủ với con nhé?”
Tiêu Dự An đứng im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Dư Tiêu Tiêu mừng như điên rồi tiến tới nắm tay cậu bé.
Thấy hai mẹ con đã đi xa, Tống Kiều cảm thán nói: “Không ngờ mới ở trên du thuyền có mấy hôm mà mối quan hệ của cậu chủ nhỏ với mẹ đã tốt hơn rồi”.
“Thì hai người vốn là mẹ con mà”.
“Vâng, mẹ con thì luôn gắn kết với nhau nhất”.
Đúng vậy, tình mẹ con không gì có thể tách rời. Dù Dư Tiêu Tiêu có làm gì sai đến mấy thì cô ta cũng đã sinh Dự An cho Tiêu Định Bân.
“Anh đi nghỉ đi, tôi muốn ở đây một mình một lát”.
“Sếp cũng nghỉ sớm đi ạ!”
Tống Kiều đi rồi, chỉ còn lại mình Tiêu Định Bân ở đây. Anh nhìn biển đêm cùng bầu trời tối đen trước mắt, trái tim như trôi dạt theo sóng biển.
…
Sau khi rời khỏi du thuyền, Dư Kiều và Nhất Niệm đã nghỉ ở nhà vài hôm.
Buổi lễ tối đó của Tiêu Thị đã thành công thu hút sự chú ý của công chúng, sau khi Dư Kiều về thì mỗi lần đến chỗ giáo sư Triệu học đều sẽ bắt gặp các phóng viên đang ngồi dài chờ mình.
Người đại diện của cô họ Vương, tên là Tuyết, Dư Kiều gọi cô ấy là chị.
Ngày thứ hai trở về, Vương Tuyết đã gọi điện hẹn gặp Dư Kiều.
Khi gặp nhau, Vương Tuyết lấy vài bản hợp đồng ra, một bản là ca khúc chủ đề của một bộ phim, ngoài ra còn có hợp đồng quảng cáo.
Dư Kiều nhìn các hợp đồng quảng cáo đó thì thấy đều là các nhãn hàng nổi tiếng, đại ngộ họ dành cho cô rất được.
Vương Tuyết rất khách sáo, vừa gặp Dư Kiều đã cười tươi nói: “Thật ra còn nhiều nhạc phim muốn được em trình bày lắm, nhưng chị chỉ chọn phim này thôi. Một là vì đây là phim được nước ngoài đầu tư, hai là vì đạo diễn cũng nổi, nhạc sĩ của nhạc phim cũng nổi đình nổi đám, nhiều người mong không được đâu, em thấy sao? Còn quảng cáo thì cũng có mấy nhãn hàng không nổi lắm, nhưng phí họ trả cao nên sau khi bàn với giám sát Kiều xong, chị vẫn nhận. Tuy em là người mới, nhưng có khởi đầu tốt, vì thế không thể hạ giá nhận những nhãn hàng kém quá được, mình phải hướng tới các nhãn hàng cao cấp…”
“Chị Tuyết, chị nghĩ thấu đáo quá ạ”, Dư Kiều gập hợp đồng lại rồi nói với Vương Tuyết: “Nhưng em không muốn nhận”.
Vương Tuyết ngẩn ra: “A Kiều, em không hài lòng ở đâu à?”
“Không, chị nghĩ rất tốt cho em, em thật lòng cảm ơn chị. Nhưng em có lý do riêng…”
Vương Tuyết tỏ rõ vẻ không vui, nhưng vẫn cố không thể hiện ra.
Nực cười, cô ấy là người đại diện nổi tiếng nhất, các ngôi sao nổi tiếng mà cô ấy đang hợp tác đếm không hết. Nếu là người khác thì cô ấy đã bỏ đi ngay rồi.
Nhưng giám sát Kiều đã dặn cô ấy rất nhiều là cô Tô này là người mà đích thân sếp Tổng chọn.
“Thế em đợi chút, chị đi gọi điện”.
Dư Kiều biết Vương Tuyết đi gọi cho Tiêu Định Bân.
Nhưng cô không ngăn cản.
Cô yên lặng ngồi đó rồi nhàn nhã uống cà phê.
Khoảng năm phút sau, Vương Tuyết đã quay lại.
“Chuyện này tạm gác lại đã, mấy hôm trước bận tối mắt nên chắc em mệt lắm rồi, chờ em nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp nha”.
Vương Tuyết cất hợp đồng đi, sau đó ngồi trò chuyện thêm với Dư Kiều rồi rời đi.
Dư Kiều nhìn Vương Tuyết lên xe bỏ đi rồi cũng đứng dậy, sau đó cầm túi xách rời khỏi quán.
Quán này cách nhà cô rất gần, đi vài phút là tới nên cô không lái xe.
Khi sắp đến cổng tiểu khu thì điện thoại cô đổ chuông.
Dư Kiều cúi xuống xem rồi cong miệng cười.
Là Tống Kiều gọi tới.
Anh ta là trợ lý thân cận của Tiêu Định Bân, cho nên cô biết rõ ai bảo anh ta gọi cuộc này.
Dư Kiều chờ cuộc gọi gần bị nhỡ thì mới nghe.
“Cô Tô, cô có rảnh nói chuyện không?”, Tống Kiều có thái độ rất lịch sự.
Dư Kiều cười đáp: “Có, có việc gì thế?”
“Cô không hài lòng với mấy nhãn hàng hay chê phí thấp?”
Tống Kiều cũng không hiểu toàn nhãn hàng nổi tiếng, một người mới như Dư Kiều nhận thì là quá tốt rồi. Hơn nữa, lương cũng cao, vậy mà cô…
Tống Kiều không nhịn được mà liếc sếp nhà mình một cái, không rõ vì sao anh lại dành cho cô Tô này nhiều ưu ái thế.
Chương 208: Hình như đang làm nũng với anh
Tống Kiều không thể hiểu được dụng ý của sếp nhà mình.
Những ưu ái mà Dư Kiều đang có đến ảnh đế của Xán Tinh cũng không được nhận.
Bây giờ gần như công ty đang làm thuê cho Dư Kiều vậy.
Lẽ nào thật sự chỉ vì cậu chủ nhỏ thôi ư?
“Đều không phải”.
“Cô Tô… cô có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần Xán Tinh làm được thì sẽ không từ chối”.
“Tôi không có yêu cầu gì hết, chỉ là không muốn nhận thôi”.
Dư Kiều nhẹ nhàng nói, nhưng làm Tống Kiều mãi không biết phải trả lời sao.
Anh ta đành che ống nghe điện thoại rồi nhìn Tiêu Định Bân bằng ánh mắt cầu cứu: “Sếp, anh xem…”
Ban nãy Tống Kiều mở loa ngoài nên Tiêu Định Bân có thể nghe thấy rõ những lời của Dư Kiều.
“Không muốn nhận thì thôi, kệ cô ấy”.
Tiêu Định Bân trầm giọng nói một câu, Tống Kiều không khỏi á khẩu, sau đó đành bình tĩnh lại rồi cười nói: “Cũng được, vậy mấy ngày tới cô cứ nghỉ đi, sau mà có sắp xếp gì thì tôi sẽ bảo người đại diện thông báo cho cô”.
“Sau cũng đừng xếp việc gì cho tôi cả, trợ lý Tống, phiền anh nói với sếp Tiêu, tôi sẽ không nhận bất kỳ việc gì hết…”
Dư Kiều đang đứng dưới một cái cây nhãn, cô quật cường mím môi, đôi mắt đen nhìn về phía đèn giao thông ở gần đó rồi nhìn từng số giảm dần.
Cô không phải người tuỳ hứng, nhưng giờ muốn như vậy một lần.
Anh không thích A Kiều, thậm chí còn ghét, dù cô chết rồi thì vẫn còn giữ thành kiến với cô.
Sau đó nói ra những lời làm tổn thương người khác.
Vậy cô càng muốn làm anh thích cô.
Càng muốn khiến anh động lòng.
Tiêu Định Bân nhìn Tống Kiều rồi giơ tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi”.
Tống Kiều như được đại xá, vội vàng đưa điện thoại cho anh rồi rất biết điều mà lủi ngay, còn không quên đóng cửa lại.
“Cô Tô, tôi Tiêu Định Bân đây”.
“Anh Tiêu, rất xin lỗi vì tôi đã không nhận công việc mà Xán Tinh sắp xếp”.
“Chờ cô hết mệt rồi nhận cũng được”.
“Chắc sau này cũng vậy thôi”.
“Hả?”
“Sắp tới, tôi sẽ đi xem mắt. Cho nên chẳng mấy sẽ tái hôn, e là sẽ không có thời gian dành cho công việc nữa…”
“Chuyện yêu đương kết hôn đâu ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa theo tôi biết thì công việc mà Xán Tinh sếp cho cô cũng không nhiều”.
“Anh Tiêu, nếu anh không đồng ý thì chúng ta thanh lý hợp đồng”.
Dư Kiều ngắt lời anh.
Khi giọng nói của cô vang lên nghe rất êm tai, một giọng nói mềm mại lại cho ra những lời kiên cường đến thế.
Tiêu Định Bân híp mắt lại, anh đứng trước cửa sổ sát đất rồi nhìn ra dòng xe bên ngoài.
Anh chợt nhớ tới lúc gặp cô lần cuối trên du thuyền.
Chiếc váy dài, mái tóc xoã trên vai, cách nói chuyện của cô vẫn nhẹ nhàng và lịch sự.
Dù đứng cạnh anh nhưng cô vẫn không nhìn thẳng vào anh.
Khi cô đỏ măt, đến vành tai cũng đỏ ửng.
Mọi ấn tượng cô để lại cho anh hình như đều là sự dịu dàng.
Đúng, chỉ trừ hôm Dư Tiêu Tiêu gây rối, sau đó Dư Kiều phản ứng lại tát Dư Tiêu Tiêu để trút giận thay bạn mình là Lâm Gia Nam ra thôi.
Vậy là sự khác lạ bây giờ của cô có cách giải thích rồi.
“Cô xem mắt rồi à?”
“Vẫn chưa”.
“Thế chờ cô xem mắt xong rồi tính”.
“Có thành công hay không thì tôi cũng không muốn nhận việc”.
Cách nói chuyện của cô như đang làm nũng với anh.
Nhưng hình như cô không hề nhận ra.
Đáy mắt Tiêu Định Bân ẩn hiện ý cười: “Khi nào cô xem mắt?”
Dư Kiều thấy không chọc giận được anh nên bực tức nói: “Ngày mai!”
“Ừm”.
Anh chỉ đáp một tiếng rồi cúp máy.
Mãi sau Dư Kiều mới phản ứng lại rồi nhìn màn hình tối đen, sau đó cô sững người mất một lúc mới quay người đi về nhà.
Anh ừm như thế là có ý gì?
Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Vả lại, cô đi xem mắt thì liên quan gì đến anh chứ?
Dư Kiều cất điện thoại vào túi rồi đi về nhà.
Tô Tẩm và Thời Viễn Sơn đã đưa Nhất Niệm đi học từ sớm, sau đó Thời Viễn Sơn phải đến công ty xử lý vài việc, còn Tô Tẩm đến dọn nhà cho Dư Kiều.
Khi Dư Kiều về thì thấy Tô Tẩm đang tưới hoa ngoài ban công.
Lúc mở cửa ra và nhìn thấy mẹ, Dư Kiều chợt thấy hơi đau lòng.
Thời gian qua, Tô Tẩm sống ở Thuỵ Sỹ rất ổn định. Thời Viễn Sơn rất tốt với bà, quan tâm chăm sóc tận tình nên bệnh của bà đã đỡ hơn, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn.
Có thể nói, thời gian sống bên Thuỵ Sỹ của Tô Tẩm rất hạnh phúc.
Nhưng bà đã về nước vì cô và Nhất Niệm, sau đó suốt ngày ở nhà, thậm chí khi đưa đón Nhất Niệm cũng chỉ ngồi trên xe chứ không bước xuống.
Chứ đừng nói đến việc đi mua sắm hay gặp gỡ bạn bè.
Nếu là trước đây, Dư Kiều sẽ muốn sống bình yên một năm này, không gây ra chuyện gì hết. Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Người sai không phải cô và Tô Tẩm, tại sao mẹ con cô phải trốn tránh?
Tô Tẩm nên được đi dạo, mua sắm hay đi spa, găp gỡ bạn bè như khi ở Thuỵ Sỹ. Thậm chí, bà còn phải ăn mặc thật đẹp, sau đó khoác tay Thời Viễn Sơn đi dự tiệc.
Chứ không phải suốt ngày ru rú ở nhà, mỗi khi đi đâu cũng phải che chắn vì sợ bị người khác phát hiện.
“Mẹ”, cô khẽ gọi một tiếng rồi đi tới ôm Tô Tẩm.
Tô Tẩm sững người, sau đó bỏ bình nước xuống rồi dịu dàng véo má Dư Kiều: “Sao tự dưng lại nũng nịu thế? Lớn rồi, còn làm mẹ rồi đấy…”
“Mẹ, sau này chú Thời có đi xã giao thì mẹ đi cùng đi”.
“Sao con lại nhắc chuyện này? Mẹ không thích ra ngoài mà…”
“Nhưng khi ở Thuỵ Sỹ, mẹ cùng vài người bạn vẫn thường đi mua sắm, tuần nào cũng tổ chức tiệc, mẹ rất vui mà”.
“Buổi sáng Nhất Niệm đi học rồi thì mẹ hẹn các bạn cũ đi uống trà, dạo phố đi, đừng ở nhà mãi thế”.
Tô Tẩm sáng mắt lên, nhưng loáng cái lại lắc đầu nói: “A Kiều, mẹ thấy giờ cũng tốt lắm, thật đấy, mẹ không lừa con đâu…”
Nhưng hôm nay Dư Kiều rất cố chấp: “Mẹ nghe lời con đi, thích làm gì thì làm, như khi bên Thuỵ Sỹ ấy”.
Tô Tẩm là người đơn giản, dù sau này gặp nhiều biến cố, chịu nhiều đả kích đến mức tinh thần bất ổn, nhưng khi Thời Viễn Sơn đưa bà sang Thuỵ Sỹ thì bà rất nhanh trở lại như con người ngày xưa.
Bình luận facebook