-
Chương 198-200
Chương 198: Bị anh ôm vào lòng
“Tiêu Tiêu, anh tưởng em sẽ hiểu ý anh ngay chứ”.
“Anh, anh điên rồi…”
Dư Tiêu Tiêu đứng bật dậy, sau đó vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, toàn thân cô ta run lẩy bẩy.
“Tiêu Tiêu, em đừng cuống lên thế, em cứ suy nghĩ thật kỹ đi, khi nào nghĩ xong thì gọi lại cho anh”.
Kiều Cảnh Minh nói xong thì ngắt máy.
Dư Tiêu Tiêu cầm điện thoại, màn hình vẫn đang phát video buổi lễ, cô ta lại nhìn Tô Kiều trong bộ váy xinh đẹp rồi sau đó là Tiêu Dự An lên sân khấu tặng hoa…
Trái tim cô ta sôi sục không thể bình tĩnh được, rốt cuộc cô ta phải làm sao đây?
Dư Tiêu Tiêu thẫn thờ lùi lại một bước rồi ngã ngồi trên giường.
…
Sau buổi lễ là tiệc chiêu đãi. Lần này, Dư Kiều không còn chịu cảnh đi thảm đỏ mà không ai để ý tới nữa, trái lại đã được mọi người xúm tới.
Cô không quen với bầu không khí này lắm, sau đó lại nhớ tới Nhất Niệm nên mượn cớ không uống được rượu nên rời đi trước.
Người trợ lý đã đưa Nhất Niệm chơi đùa chán chê về phòng nghỉ ngơi. Dư Kiều thay sang một bộ đồ thoải mái, vừa định gọi cho Lâm Gia Nam hỏi xem cô ấy đang ở đâu thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ra mở cửa thì thấy Tống Kiều đứng bên ngoài, trông thấy cô thì anh ta lập tức khách sáo cười nói: “Cô Tô, sếp tôi hỏi cô có thể qua chỗ sếp một lát được không. Chuyện là thế này, cậu chủ nhỏ nhà tôi cả tối nay chưa ăn uống gì, sếp cũng bó tay rồi…”
Dư Kiều lập tức lo lắng nói: “Để tôi qua luôn”.
Cô vội vàng đi theo Tống Kiều đến căn phòng của Tiêu Dự An ở tầng cao nhất.
Sau đó, Tống Kiều rất biết điều mà rời đi ngay.
Dư Kiều gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nam trầm thấp: “Vào đi”.
Dư Kiều mở cánh cửa khép hờ ra, vừa nhìn đã thấy hai bố con đang trừng mắt nhìn nhau. Hơn nữa, cô cũng ngửi thấy mùi rượu rất nồng, chắc tối nay Tiêu Định Bân đã uống không ít.
Trước mặt Tiêu Dự An là một bàn thức ăn nhưng cậu bé không hề động đũa, khi thấy Dư Kiều đến thì lập tức sáng mắt lên rồi vành mắt chợt đỏ hoe.
Dư Kiều liếc nhìn Tiêu Định Bân rồi nhanh chóng đi tới cạnh Tiêu Dự An và dịu dàng nói: “Dự An, cháu sao thế?”
“Nếu con còn tiếp tục kén ăn như vậy thì sau này đừng có ăn gì nữa”.
Hình như Tiêu Định Bân đã nổi giận: “Tối nay may là có cô Tô ở đây, nhưng nếu sau này không có cô ấy hoặc cô ấy bận không đến được thì con định nhịn đói luôn à?”
Tiêu Dự An ngồi im lặng trên tấm thảm, hàng mi dài rủ xuống trông vô cùng đáng thương.
Dư Kiều đau lòng rồi vội ôm lấy cậu bé: “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của cháu không? Cháu muốn ăn gì, để cô nấu cho”.
Tiêu Dự An nhào vào lòng Dư Kiều, đôi tay nhỏ nhắn khẽ kéo tay áo cô: “Chỉ cần là món Tô Tô nấu thì cháu đều thích hết”.
Dư Kiều bật cười: “Sau này cháu muốn ăn gì thì cứ gọi nói cho cô biết, sau đó cháu đến nhà cô hoặc cô nấu xong mang đến cho, được không?”
“Như thế có vất vả cho cô không ạ?”
“Không, đằng nào cô cũng phải nấu cho Nhất Niệm, chỉ là làm thêm chút thôi”.
Dư Kiều vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu bé rồi nói: “Đói lắm rồi hả? Cô đi nấu cái gì cho cháu ăn nhé? Cháu muốn ăn gì?”
Tiêu Dự An ngẫm nghĩ rồi đáp: “Các bạn nhỏ khác đều được ăn mỳ trường thọ do mẹ nấu vào ngày sinh nhật, nhưng cháu chưa được ăn bao giờ”.
Dư Kiều chỉ thấy trái tim mình đau nhói nên ôm chầm lấy cậu bé: “Thế để cô đi nấu mỳ, nấu món mỳ trường thọ luôn nha?”
Tiêu Dự An ngoan ngoãn gật đầu.
Dư Kiều an ủi cậu bé thêm một lát rồi đứng dậy đi vào bếp.
Cô rửa sạch tay, sau đó mở tủ lạnh ra lấy đồ.
Với Dư Kiều mà nói thì nấu mỳ là việc đơn gian nhất, chưa đến 20 phút sau thì hai bố con Tiêu Dự An ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi mỳ thơm lừng rồi.
Tiêu Định Bân chợt thấy mình cũng hơi đói.
Bấy giờ, anh mới nhớ ra mình uống rượu cả tối chứ cũng chưa ăn gì.
Dư Kiều bê một bát mỳ ra cho Tiêu Dự An thì thấy Tiêu Định Bân cũng đang ngồi trên bàn ăn. Cô ngẫm nghĩ rồi trở lại bếp, sau đó lấy thêm cho anh một bát.
Bát mỳ có một chút rau xanh, trứng vàng óng cùng một ít hành, sau đó còn được cho thêm chút dầu mè. Tuy đơn giản nhưng với hai bố con đang đói cồn cào kia mà nói thì đúng là không mỹ vị nào sánh bằng.
Tiêu Dự An ăn mỳ xong thì bắt đầu buồn ngủ, Dư Kiều thấy bế thì bế cậu bé lên giường rồi cởi áo ngoài cùng tất cho bé, sau đó đắp chăn và vỗ về nhè nhẹ. Cho đến khi cậu bé ngủ say thì cô mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc Dư Kiều đi ra thì thấy bát đũa trên bàn đã được thu dọn, còn Tiêu Định Bân đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng lại với cô.
Dư Kiều dừng bước rồi nói: “Anh Tiêu”.
Tiêu Định Bân chầm chậm quay lại, sau đó nhìn cô rồi trầm giọng nói: “Tối nay rất cảm ơn cô”.
Dư Kiều lắc đầu: “Tôi rất quý Dự An”.
“Tôi có thể nhận ra”, Tiêu Định Bân mỉm cười nói: “Dự An cũng rất quý cô”.
Dư Kiều mím môi: “Anh Tiêu, Dự An ngủ rồi, tôi cũng xin phép…”
Cô còn chưa nói hết câu thì đèn trùm trên đầu chợt vang lên tiếng xẹt xẹt, ngay sau đó tắt luôn.
Không gian lập tức tối đen, Dư Kiều vừa hoảng vừa sợ, sau đó vô thức muốn lấy điện thoại ra mở đèn nhưng lại phát hiện mình không mang điện thoại theo.
Cô lần sờ tìm lối đi, song chợt nghe thấy một tiếng kêu đau khe khẽ.
Dư Kiều nhìn về phía phát ra tiếng kêu thì mơ hồ nhìn thấy cơ thể cao lớn của Tiêu Định Bân khom xuống, sau đó cả người anh đã nằm co quắp dưới đất.
Dư Kiều chợt nhớ tới chuyện xảy ra trong quán bar vào bốn năm trước.
Tối đó, trong quán cũng bị mất điện đột ngột, xung quanh tối đen. Hình như Tiêu Định Bân rất sợ bóng tối, cô vẫn nhớ khi ấy anh cũng có dáng vẻ đau đớn như vậy.
Sau đó, anh còn cắn rách môi cô…
Dư Kiều đi từng bước lại gần anh, hình như anh đang rất đau nên nằm co quắp dưới đất, đôi tay giơ lên ôm chặt đầu, ngoài ra còn phát ra tiếng kêu đau đớn.
Dư Kiều giơ tay cầm lấy cổ tay anh: “Anh Tiêu, tôi đỡ anh dậy nhé…”
Ngón tay cô vừa chạm vào cổ tay anh thì đã bị tay anh nắm ngược lại, ngay sau đó cả người cô đã bị anh ôm vào lòng.
Tiêu Định Bân đau đớn nhắm mắt lại, sau đó theo bản năng mà hít hà mùi hương thuốc nhàn nhạt.
Dư Kiều bị anh đè dưới thảm, mặt anh vùi vào cổ cô. Mùi hương trên người cô rất nhạt nhưng luôn tồn tại, anh không kìm được mà ôm cô chặt hơn, bờ môi nóng cháy dán lên cần cổ trắng ngần của cô rồi khẽ gọi một cái tên: “A Kiều…”
Chương 199 : Phá bỏ quy tắc của anh
Dư Kiều bị bất ngờ rùng mình một cái, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng cả cơ thể to lớn của anh đang đè nặng lên người cô, hai tay còn ôm chặt lấy eo cô, Dư Kiều không thể cử động, cũng không cách nào vùng thoát ra được, trên người anh nồng nặc mùi rượu xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, mọi thứ quá đỗi quen thuộc với cô.
Dù đã bốn năm trôi qua.
Dư Kiều ngoảnh mặt đi, vành mắt hơi đỏ, anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít lấy mùi thơm trên người cô như một đứa trẻ tham lam, chỉ vì một tiếng A Kiều đó mà đã khiến trái tim cô không kiềm chế được mà trở nên mềm yếu, không cách nào đẩy anh ra.
Nhưng rất nhanh, Dư Kiều cảm nhận được trạng thái của anh có gì đó không đúng, đôi môi vốn nóng bỏng của anh bỗng trở nên lạnh lẽo, bàn tay đang siết chặt eo cô cũng dần lạnh cóng không có sức lực.
Thậm chí hô hấp của anh cũng ngày càng yếu ớt, trong lòng Dư Kiều vừa luống cuống vừa hoảng sợ, liên tục gọi anh: “Chủ tịch Tiêu, chủ tịch Tiêu…”
Nhưng cả người Tiêu Định Bân dựa vào cô, không có bất kì phản ứng nào.
Dư Kiều đưa tay lên, đầu ngón tay run rẩy chạm vào mặt anh: “Tiêu Định Bân…”
Cô nhẹ vỗ vào mặt anh, hình như anh đã hé mắt ra, nhìn cô một cái nhưng đó chỉ như là ảo giác của cô.
Dư Kiều lo lắng, dùng sức đẩy cơ thể nặng nề của anh ra khỏi mình, muốn đứng dậy tìm người giúp đỡ, nhưng những ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh đã nắm lấy một ngón tay của cô.
Dư Kiều giật mình, đột nhiên nghĩ tới đêm ở trong quán bar, bệnh cũ của anh tái phát đã cắn môi cô, sau khi hút máu cô, anh mới dần bình tĩnh trở lại…
Cô không có thời gian suy nghĩ, lập tức cắn vào cổ tay mình, sau đó nhỏ từng giọt máu chảy ra từ vết thương vào miệng anh.
Máu tươi chảy vào miệng Tiêu Định Bân, thân thể đang mềm nhũn bỗng nhiên khẽ run, ngay lập tức, anh ra sức hút lấy máu của cô như một đứa trẻ bị bỏ đói.
Dư Kiều chịu đựng cơn đau ở cổ tay, mặc cho anh nuốt xuống dòng máu nóng hổi chảy trong cơ thể mình.
Cuối cùng, nhiệt độ cơ thể anh đã trở lại bình thường, hơi thở cũng dần ổn định.
Dư Kiều bụm chặt cổ tay từ từ đứng dậy, liếc nhìn Tiêu Định Bân đang chìm vào giấc ngủ say, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
…
Sáng sớm, chiếc du thuyền chuẩn bị bắt đầu cuộc hành trình ba ngày ba đêm.
Sau bữa tiệc đêm qua, hầu hết các vị khách trên tàu vẫn còn mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng Dư Kiều lại bị Nhất Niệm đánh thức.
Cô cố gắng tỉnh táo để rời giường, sau khi cho con gái đánh răng rửa mặt thì hai mẹ con lên nhà ăn tầng hai ăn sáng.
Lúc đi, cô gọi điện thoại cho Lâm Gia Nam, nhưng đầu dây bên kia lại báo điện thoại đang trong trạng thái tắt nguồn.
Nhà ăn rất ít người, chỉ có một vài vị khách, bữa sáng tự phục vụ trông vô cùng ngon mắt, sau khi lấy một ít thức ăn cho vào đĩa, Dư Kiều đưa Nhất Niệm tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ để ăn bữa sáng.
Bên ngoài cửa sổ, một chàng trai trẻ trông giống nghệ sĩ đứng trên boong thuyền đang cầm máy ảnh chụp ảnh, Dư Kiều thấy thế liền lẳng lặng kéo Nhất Niệm ra phía sau.
Hồi còn ở Thụy Sĩ, cư dân bên đó rất kiêng kỵ việc đưa hình ảnh và thông tin cá nhân của trẻ em lên mạng, ở bên đó lâu, cô cũng bị ảnh hưởng rồi biến thành thói quen, nhìn thấy ống kính thì sẽ che chắn cho Nhất Niệm theo bản năng.
Người thanh niên đứng trên boong thuyền chụp cảnh trời biển một lúc rồi cầm máy ảnh đi chỗ khác, Dư Kiều thấy anh ta đã đi thật rồi, mới bình tĩnh thưởng thức bữa sáng ngon lành với Nhất Niệm.
Lúc này trên tầng cao nhất của du thuyền.
Nghe tiếng gõ cửa, Dư Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn tú đang ngủ yên tĩnh trên giường, rồi mới lưu luyến rời tầm mắt, đứng dậy ra khỏi phòng.
“Cô chủ, đây là ảnh chụp được, chỉ là, cô ta có vẻ rất cảnh giác nên không chụp rõ được cô bé đứng phía sau cô ta”.
“Cô bé?”
“Đúng, khi họ bước vào nhà ăn, tôi đã nghe thấy cô bé đó gọi cô ta là mẹ, có lẽ là con gái của cô ta…”
Người đàn ông vừa nói hết câu, Dư Tiêu Tiêu đã giật lấy chiếc máy ảnh, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, rất nhanh đã thấy bức ảnh Dư Kiều và cô bé mặc váy công chúa đứng bên cạnh, nhưng khuôn mặt của đứa bé đã bị Dư Kiều che khuất.
“Anh thấy bé gái đó tầm khoảng mấy tuổi?”, Dư Tiêu Tiêu dò hỏi, người đàn ông đó nghĩ một lát rồi trả lời: “Trạc tuổi cậu chủ nhỏ, khoảng chừng bốn, năm tuổi…”
Dư Tiêu Tiêu chỉ thấy bên tai ong ong, gần như đứng không vững.
“Cô chủ, cô không sao chứ…”
“Tôi không sao, anh ra ngoài đi”.
Người đàn ông lặng lẽ lui ra ngoài, Dư Tiêu Tiêu ôm lấy chiếc máy ảnh, không kịp chờ nửa giây đã vội vàng xuống lầu, đi đến phòng của Triệu Như và Dư Văn Xương.
Nhất Niệm ăn xong trứng chiên, rất từ tốn lấy khăn giấy lau miệng, nói với Dư Kiều muốn đi tìm Tiêu Dự An chơi cùng.
“Để con gọi điện thoại cho Tiêu Dự An”. Nhất Niệm giơ chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay: “Cậu ấy đã cho con số điện thoại rồi”.
Dư Kiều nghĩ Dư Tiêu Tiêu cũng ở trên thuyền, có ý muốn ngăn cản, nhưng nhìn bộ dạng hào hứng của Nhất Niệm lại thôi.
Nhất Niệm vừa treo máy không lâu, Tống Kiều đã bước vào nhà ăn.
“Trợ lí Tống!”, Dư Kiều khẽ gật đầu với anh ta coi như chào hỏi, Nhất Niệm cũng ngoan ngoãn đứng dậy chào chú Tống.
Tống Kiều cười xoa đầu cô nhóc, cười nói với Nhất Niệm vài câu sau đó mới nói với Dư Kiều: “Cô Tô, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi kêu tôi tới đón Nhất Niệm qua chơi, cô yên tâm đi”.
Dư Kiều gật đầu, dặn dò Nhất Niệm vài câu, nhìn Tống Kiều nắm tay cô bé bước đi rồi mới cầm túi xách lên phòng.
Trên đường về, cô lại gọi cho Lâm Gia Nam, lần này chuông reo, rất nhanh có người bắt máy, Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Gia Nam, vừa nãy tớ không gọi được cho cậu, tớ rất lo, lúc đó cậu đang ở đâu vậy…”
“Cô ấy đang tắm”. Đầu dây bên kia bỗng vang lên một giọng nam trầm ổn, Dư Kiều bị dọa cho nhảy dựng lên, ngay lập tức nghĩ tới người đàn ông cao ráo đẹp trai đã đưa Gia Nam đi đêm qua, lẽ nào hai người họ…
“Lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô”. Người đàn ông nói thêm một câu rồi cúp máy.
Dư Kiều nhìn điện thoại đã bị cúp, bất lực lắc đầu cười khổ.
Lục Cảnh Xuyên đặt điện thoại của Lâm Gia Nam về chỗ cũ, nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, đôi mắt anh ta dần tối lại.
Đêm qua anh ta và Lâm Gia Nam đã cãi nhau một trận .
Mà loại cảm giác khó chịu này, chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh ta.
Phụ nữ đối với anh ta mà nói thì cũng chỉ như một loại thú vui tiêu khiển mà thôi, cho dù anh ta có thích một chút thì cũng sẽ không phá vỡ quy tắc, vượt quá giới hạn cuối cùng của mình.
Nói cách khác, trong một giới hạn nhất định, anh ta có thể chấp nhận phụ nữ nhõng nhẽo, ghen tuông hoặc tranh giành tình cảm, nhưng tất cả đều phải thuộc phạm vi kiểm soát của anh ta, không được gây thêm bất kì rắc rối nào.
Nhưng lần này, chắc chắn anh ta đã phá vỡ quy tắc nhiều năm của mình.
Dựa theo tác phong làm việc từ trước đến giờ của mình, kiểu phụ nữ như vậy, hoàn toàn không thể lưu lại, nhưng hiện giờ…
Chương 200 : Cậu là con gái, ngốc một chút cũng không sao
Dựa theo cách làm việc trước đây của anh ta, người phụ nữ như vậy không nên giữ lại bên người, nhưng hôm nay…
Anh ta không thể không thừa nhận, Lâm Gia Nam là người phụ nữ duy nhất khiến anh ta cảm thấy hứng thú, sau khi chia tay, bên người anh ta có biết bao oanh oanh yến yến vây quanh, nhưng những người phụ nữ đó mới đầu còn khá thú vị, nhưng càng về sau càng khiến anh ta chán ghét.
Lục Cảnh Xuyên không thích cảm giác mất kiểm soát này, nhưng vì hôm nay anh ta vẫn còn hứng thú đối với Lâm Gia Nam, vậy nên đành tốn chút công sức dạy cô ấy cách cư xử ngoan ngoãn biết điều.
Anh ta quay người ngồi xuống sô pha, ngón tay thon dài kéo đuôi lông mày, cẩn thận nhìn dưới cằm, thấy được một vết trầy nhỏ, giờ vẫn còn hơi đau.
Lục Cảnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, dù đang tức giận, nhưng nhớ lại đêm qua khi anh ta hung hăng đè “con mèo nhỏ” hung dữ dưới thân mình, cảm giác đó thực sự mê hồn.
Đến nỗi hiện tại anh ta vẫn thấy chưa đủ.
Lục Cảnh Xuyên nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng, nghe tiếng nước chảy yếu ớt trong nhà tắm, chỉ thấy bụng dưới nóng lên.
Anh ta đứng dậy, dây áo choàng lỏng lẻo để lộ ra khuôn ngực săn chắc màu mật ong, còn có vòng eo tam giác sung sức và vùng bụng dưới gợi cảm, các bắp thịt trên đùi chắc nịch như đá. Không nghi ngờ gì, với khuôn mặt và vóc dáng của anh ta cũng đủ khiến vô số phụ nữ phải điêu đứng, chưa kể anh ta có năng lực và xuất thân như vậy.
Người đàn ông như anh ta không cần làm gì cũng có thể khiến cho bao nhiêu phụ nữ muốn bám lấy, nhưng người trước mắt lại chỉ nghĩ làm thế nào để vạch rõ ranh giới với anh ta.
Lục Cảnh Xuyên khẽ cười, đưa tay vặn nắm cửa phòng tắm, quả nhiên không mở được, cô ấy đã khóa từ bên trong.
Suy nghĩ của phụ nữ thật buồn cười, ngủ cũng ngủ rồi, sờ cũng sờ rồi, những gì nên làm cũng đã làm mà khóa cửa để làm gì?
Thế nhưng anh ta cũng sẵn sàng chiều theo ý cô ấy.
Nhớ lại đêm hôm qua, cô ấy nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn anh ta, la hét gọi tên anh ta, cầu xin tha, anh ta vẫn có chút mềm lòng.
Dù sao cũng vẫn là một cô gái.
Anh ta không vặn cửa nữa mà quay lại sô pha ngồi xuống.
Ba ngày trên thuyền quả là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có, Lục Cảnh Xuyên không muốn gây sự với Lâm Gia Nam, vẫn nên tận dụng mấy ngày này để làm những việc khiến bản thân vui vẻ, vậy mới không lãng phí chuyến đi ngắn ngủi.
…
Khi Tiêu Định Bân lần nữa mở mắt, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng.
Anh nghe thấy tiếng trẻ con ngoài cửa, thỉnh thoảng lại có tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của một cô bé.
Lúc ngồi dậy, anh cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng, bốn năm qua không phát bệnh, anh gần như đã hoàn toàn quên đi cảm giác này.
Ngồi trên giường thêm mấy phút, Tiêu Định Bân mới đứng dậy, vừa mở cửa phòng ngủ thì đã thấy hai đứa nhỏ đang ngồi đối mặt nhau chơi Rubik trên tấm thảm hình tròn trong phòng khách.
Anh không quấy rầy bọn chúng, thậm chí không biết tại sao, nhìn cảnh Dự An ngồi cùng Nhất Niệm, trong lòng lại có suy nghĩ hai đứa nhỏ vốn nên ở cùng nhau như thế này.
Dự An chơi Rubik rất giỏi, lúc cậu bé ba tuổi, Tiêu Định Bân đã không phải đối thủ của cậu.
Nhưng dường như cậu bé cố tình nhường Nhất Niệm, mà cô bé con vẫn tay chân lúng túng mất nửa ngày trời, xoay loạn khối Rubik trên tay thành mớ hỗn độn.
Trên mặt Tiêu Dự An hiện lên một tia bất đắc dĩ, vươn tay cầm lấy khối Rubik của Nhất Niệm, đôi tay nhỏ nhắn mập mạp không biết làm cách nào mà mới xoay hai ba cái đã biến khối Rubik thành một khối hoàn chỉnh.
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Nhất Niệm ngay lập tức mở to, cô bé nhìn chằm chằm khối Rubik một lúc rồi mới vỗ tay tán thưởng: “Tiêu Dự An cậu thật lợi hại, sao cậu có thể chơi nhanh như vậy, tớ và mẹ tớ đều không chơi giỏi bằng cậu…”
Cô bé nói đến đây, có vẻ hơi thất vọng, miệng nhỏ chu lên, phùng má, vô cùng đáng yêu.
Tiêu Dự An đưa khối Rubik cho cô bé, rất lạnh lùng nói một câu: “Cậu là con gái, ngốc một chút cũng không sao”.
“Thật sao?”, Nhất Niệm chống cằm nhìn Tiêu Dự An, vẫn còn buồn rầu.
“Sau này cưới một người thông minh là được rồi”.
Nhất Niệm gật đầu trầm ngâm: “Vậy thì mẹ tớ cũng phải lấy một người đàn ông thông minh mới được, vì có lúc mẹ tớ cũng hơi ngốc”.
Động tác tay của Tiêu Dự An ngừng lại, sau đó bình tĩnh nhìn Nhất Niệm: “Tô Tô không cần”.
“Vì sao?”
“Vì Tô Tô có tớ rồi”. Tiêu Dự An nói xong, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Ước gì cậu có thể lớn nhanh, đợi cậu trưởng thành thì sẽ cưới Tô Tô, để cậu có thể chăm sóc và bảo vệ Tô Tô.
“Không biết xấu hổ”. Nhất Niệm đưa ngón trỏ gãi gãi khuôn mặt: “Tiêu Dự An dám thích mẹ của tớ…”
Tiêu Dự An đột nhiên ngước lên nhìn Nhất Niệm, miệng nhỏ mím chặt thành một đường, mang tai hơi đỏ: “Thích thì thế nào, không thể sao?”
“Không thể!” Nhất Niệm bất ngờ đứng dậy, chống nạnh hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dự An: “Chỉ có bố mới được thích mẹ!”
Mắt thấy hai đứa nhỏ sắp cãi nhau, Tiêu Định Bân vội chạy tới hỏi: “Đang chơi gì vậy? Sao lại cãi nhau…”
Nhất Niệm quay sang nhìn Tiêu Định Bân, viền mắt đỏ lên.
Những đứa trẻ khác đều có bố, nhưng cô bé thì không.
Nhưng không sao, cô bé đã có mẹ và bà ngoại tốt nhất trên thế giới, còn có ông ngoại Thời nữa.
Nhưng mà, dù cô bé không có bố, cũng không có ai từng nhắc đến bố trước mặt cô bé, nhưng trong lòng Nhất Niệm vẫn có một vị trí dành riêng cho bố.
Mẹ xinh đẹp dịu dàng như vậy, có thể khiến mẹ bằng lòng sinh em bé nhất định là người cao ráo đẹp trai, nếu không, tại sao mẹ lại sinh em bé cho người đó?
Khi ở Thụy Sĩ, bà Luti từng nói với cô bé, chỉ có những người thích nhau mới ở cùng nhau, sau đó sinh ra em bé thông minh đáng yêu.
Mẹ nhất định rất thích bố, bố nhất định cũng rất yêu mẹ, cô bé luôn tin là như vậy.
Hơn nữa, khi lần đầu gặp bố của Tiêu Dự An, Nhất Niệm đã nhận định rằng, bố của mình chắc chắn cũng phải cao lớn và đẹp trai giống như Tiêu Định Bân.
Trong giấc mơ cô bé vẫn mong bố mình có thể mau chóng trở về…
Nhưng hiện tại, Tiêu Dự An đã có bố của mình mà còn muốn cướp đi vị trí của bố cô bé, chỉ nói thôi cũng không được nói.
“Sao vậy Nhất Niệm?”, Tiêu Định Bân ngồi xổm xuống trước mặt Nhất Niệm, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé: “Đừng khóc, nói chú nghe có chuyện gì?”
Nhất Niệm đột nhiên rút tay ra, nước mắt lăn dài trên má, nhưng vẫn bướng bỉnh đưa tay lên lau, không cho người khác thấy bản thân đang khóc: “Cháu có bố, bố cháu nhất định sẽ về!”
“Đương nhiên là cháu có bố, hơn nữa, bố cháu nhất định trông rất cao lớn và đẹp trai…”
Nhất Niệm bất chợt mở to đôi mắt đẫm lệ: “Thật sao? Sao chú lại biết? Chú nói dối…”
“Tiêu Tiêu, anh tưởng em sẽ hiểu ý anh ngay chứ”.
“Anh, anh điên rồi…”
Dư Tiêu Tiêu đứng bật dậy, sau đó vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, toàn thân cô ta run lẩy bẩy.
“Tiêu Tiêu, em đừng cuống lên thế, em cứ suy nghĩ thật kỹ đi, khi nào nghĩ xong thì gọi lại cho anh”.
Kiều Cảnh Minh nói xong thì ngắt máy.
Dư Tiêu Tiêu cầm điện thoại, màn hình vẫn đang phát video buổi lễ, cô ta lại nhìn Tô Kiều trong bộ váy xinh đẹp rồi sau đó là Tiêu Dự An lên sân khấu tặng hoa…
Trái tim cô ta sôi sục không thể bình tĩnh được, rốt cuộc cô ta phải làm sao đây?
Dư Tiêu Tiêu thẫn thờ lùi lại một bước rồi ngã ngồi trên giường.
…
Sau buổi lễ là tiệc chiêu đãi. Lần này, Dư Kiều không còn chịu cảnh đi thảm đỏ mà không ai để ý tới nữa, trái lại đã được mọi người xúm tới.
Cô không quen với bầu không khí này lắm, sau đó lại nhớ tới Nhất Niệm nên mượn cớ không uống được rượu nên rời đi trước.
Người trợ lý đã đưa Nhất Niệm chơi đùa chán chê về phòng nghỉ ngơi. Dư Kiều thay sang một bộ đồ thoải mái, vừa định gọi cho Lâm Gia Nam hỏi xem cô ấy đang ở đâu thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ra mở cửa thì thấy Tống Kiều đứng bên ngoài, trông thấy cô thì anh ta lập tức khách sáo cười nói: “Cô Tô, sếp tôi hỏi cô có thể qua chỗ sếp một lát được không. Chuyện là thế này, cậu chủ nhỏ nhà tôi cả tối nay chưa ăn uống gì, sếp cũng bó tay rồi…”
Dư Kiều lập tức lo lắng nói: “Để tôi qua luôn”.
Cô vội vàng đi theo Tống Kiều đến căn phòng của Tiêu Dự An ở tầng cao nhất.
Sau đó, Tống Kiều rất biết điều mà rời đi ngay.
Dư Kiều gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nam trầm thấp: “Vào đi”.
Dư Kiều mở cánh cửa khép hờ ra, vừa nhìn đã thấy hai bố con đang trừng mắt nhìn nhau. Hơn nữa, cô cũng ngửi thấy mùi rượu rất nồng, chắc tối nay Tiêu Định Bân đã uống không ít.
Trước mặt Tiêu Dự An là một bàn thức ăn nhưng cậu bé không hề động đũa, khi thấy Dư Kiều đến thì lập tức sáng mắt lên rồi vành mắt chợt đỏ hoe.
Dư Kiều liếc nhìn Tiêu Định Bân rồi nhanh chóng đi tới cạnh Tiêu Dự An và dịu dàng nói: “Dự An, cháu sao thế?”
“Nếu con còn tiếp tục kén ăn như vậy thì sau này đừng có ăn gì nữa”.
Hình như Tiêu Định Bân đã nổi giận: “Tối nay may là có cô Tô ở đây, nhưng nếu sau này không có cô ấy hoặc cô ấy bận không đến được thì con định nhịn đói luôn à?”
Tiêu Dự An ngồi im lặng trên tấm thảm, hàng mi dài rủ xuống trông vô cùng đáng thương.
Dư Kiều đau lòng rồi vội ôm lấy cậu bé: “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của cháu không? Cháu muốn ăn gì, để cô nấu cho”.
Tiêu Dự An nhào vào lòng Dư Kiều, đôi tay nhỏ nhắn khẽ kéo tay áo cô: “Chỉ cần là món Tô Tô nấu thì cháu đều thích hết”.
Dư Kiều bật cười: “Sau này cháu muốn ăn gì thì cứ gọi nói cho cô biết, sau đó cháu đến nhà cô hoặc cô nấu xong mang đến cho, được không?”
“Như thế có vất vả cho cô không ạ?”
“Không, đằng nào cô cũng phải nấu cho Nhất Niệm, chỉ là làm thêm chút thôi”.
Dư Kiều vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu bé rồi nói: “Đói lắm rồi hả? Cô đi nấu cái gì cho cháu ăn nhé? Cháu muốn ăn gì?”
Tiêu Dự An ngẫm nghĩ rồi đáp: “Các bạn nhỏ khác đều được ăn mỳ trường thọ do mẹ nấu vào ngày sinh nhật, nhưng cháu chưa được ăn bao giờ”.
Dư Kiều chỉ thấy trái tim mình đau nhói nên ôm chầm lấy cậu bé: “Thế để cô đi nấu mỳ, nấu món mỳ trường thọ luôn nha?”
Tiêu Dự An ngoan ngoãn gật đầu.
Dư Kiều an ủi cậu bé thêm một lát rồi đứng dậy đi vào bếp.
Cô rửa sạch tay, sau đó mở tủ lạnh ra lấy đồ.
Với Dư Kiều mà nói thì nấu mỳ là việc đơn gian nhất, chưa đến 20 phút sau thì hai bố con Tiêu Dự An ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi mỳ thơm lừng rồi.
Tiêu Định Bân chợt thấy mình cũng hơi đói.
Bấy giờ, anh mới nhớ ra mình uống rượu cả tối chứ cũng chưa ăn gì.
Dư Kiều bê một bát mỳ ra cho Tiêu Dự An thì thấy Tiêu Định Bân cũng đang ngồi trên bàn ăn. Cô ngẫm nghĩ rồi trở lại bếp, sau đó lấy thêm cho anh một bát.
Bát mỳ có một chút rau xanh, trứng vàng óng cùng một ít hành, sau đó còn được cho thêm chút dầu mè. Tuy đơn giản nhưng với hai bố con đang đói cồn cào kia mà nói thì đúng là không mỹ vị nào sánh bằng.
Tiêu Dự An ăn mỳ xong thì bắt đầu buồn ngủ, Dư Kiều thấy bế thì bế cậu bé lên giường rồi cởi áo ngoài cùng tất cho bé, sau đó đắp chăn và vỗ về nhè nhẹ. Cho đến khi cậu bé ngủ say thì cô mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc Dư Kiều đi ra thì thấy bát đũa trên bàn đã được thu dọn, còn Tiêu Định Bân đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng lại với cô.
Dư Kiều dừng bước rồi nói: “Anh Tiêu”.
Tiêu Định Bân chầm chậm quay lại, sau đó nhìn cô rồi trầm giọng nói: “Tối nay rất cảm ơn cô”.
Dư Kiều lắc đầu: “Tôi rất quý Dự An”.
“Tôi có thể nhận ra”, Tiêu Định Bân mỉm cười nói: “Dự An cũng rất quý cô”.
Dư Kiều mím môi: “Anh Tiêu, Dự An ngủ rồi, tôi cũng xin phép…”
Cô còn chưa nói hết câu thì đèn trùm trên đầu chợt vang lên tiếng xẹt xẹt, ngay sau đó tắt luôn.
Không gian lập tức tối đen, Dư Kiều vừa hoảng vừa sợ, sau đó vô thức muốn lấy điện thoại ra mở đèn nhưng lại phát hiện mình không mang điện thoại theo.
Cô lần sờ tìm lối đi, song chợt nghe thấy một tiếng kêu đau khe khẽ.
Dư Kiều nhìn về phía phát ra tiếng kêu thì mơ hồ nhìn thấy cơ thể cao lớn của Tiêu Định Bân khom xuống, sau đó cả người anh đã nằm co quắp dưới đất.
Dư Kiều chợt nhớ tới chuyện xảy ra trong quán bar vào bốn năm trước.
Tối đó, trong quán cũng bị mất điện đột ngột, xung quanh tối đen. Hình như Tiêu Định Bân rất sợ bóng tối, cô vẫn nhớ khi ấy anh cũng có dáng vẻ đau đớn như vậy.
Sau đó, anh còn cắn rách môi cô…
Dư Kiều đi từng bước lại gần anh, hình như anh đang rất đau nên nằm co quắp dưới đất, đôi tay giơ lên ôm chặt đầu, ngoài ra còn phát ra tiếng kêu đau đớn.
Dư Kiều giơ tay cầm lấy cổ tay anh: “Anh Tiêu, tôi đỡ anh dậy nhé…”
Ngón tay cô vừa chạm vào cổ tay anh thì đã bị tay anh nắm ngược lại, ngay sau đó cả người cô đã bị anh ôm vào lòng.
Tiêu Định Bân đau đớn nhắm mắt lại, sau đó theo bản năng mà hít hà mùi hương thuốc nhàn nhạt.
Dư Kiều bị anh đè dưới thảm, mặt anh vùi vào cổ cô. Mùi hương trên người cô rất nhạt nhưng luôn tồn tại, anh không kìm được mà ôm cô chặt hơn, bờ môi nóng cháy dán lên cần cổ trắng ngần của cô rồi khẽ gọi một cái tên: “A Kiều…”
Chương 199 : Phá bỏ quy tắc của anh
Dư Kiều bị bất ngờ rùng mình một cái, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng cả cơ thể to lớn của anh đang đè nặng lên người cô, hai tay còn ôm chặt lấy eo cô, Dư Kiều không thể cử động, cũng không cách nào vùng thoát ra được, trên người anh nồng nặc mùi rượu xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, mọi thứ quá đỗi quen thuộc với cô.
Dù đã bốn năm trôi qua.
Dư Kiều ngoảnh mặt đi, vành mắt hơi đỏ, anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít lấy mùi thơm trên người cô như một đứa trẻ tham lam, chỉ vì một tiếng A Kiều đó mà đã khiến trái tim cô không kiềm chế được mà trở nên mềm yếu, không cách nào đẩy anh ra.
Nhưng rất nhanh, Dư Kiều cảm nhận được trạng thái của anh có gì đó không đúng, đôi môi vốn nóng bỏng của anh bỗng trở nên lạnh lẽo, bàn tay đang siết chặt eo cô cũng dần lạnh cóng không có sức lực.
Thậm chí hô hấp của anh cũng ngày càng yếu ớt, trong lòng Dư Kiều vừa luống cuống vừa hoảng sợ, liên tục gọi anh: “Chủ tịch Tiêu, chủ tịch Tiêu…”
Nhưng cả người Tiêu Định Bân dựa vào cô, không có bất kì phản ứng nào.
Dư Kiều đưa tay lên, đầu ngón tay run rẩy chạm vào mặt anh: “Tiêu Định Bân…”
Cô nhẹ vỗ vào mặt anh, hình như anh đã hé mắt ra, nhìn cô một cái nhưng đó chỉ như là ảo giác của cô.
Dư Kiều lo lắng, dùng sức đẩy cơ thể nặng nề của anh ra khỏi mình, muốn đứng dậy tìm người giúp đỡ, nhưng những ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh đã nắm lấy một ngón tay của cô.
Dư Kiều giật mình, đột nhiên nghĩ tới đêm ở trong quán bar, bệnh cũ của anh tái phát đã cắn môi cô, sau khi hút máu cô, anh mới dần bình tĩnh trở lại…
Cô không có thời gian suy nghĩ, lập tức cắn vào cổ tay mình, sau đó nhỏ từng giọt máu chảy ra từ vết thương vào miệng anh.
Máu tươi chảy vào miệng Tiêu Định Bân, thân thể đang mềm nhũn bỗng nhiên khẽ run, ngay lập tức, anh ra sức hút lấy máu của cô như một đứa trẻ bị bỏ đói.
Dư Kiều chịu đựng cơn đau ở cổ tay, mặc cho anh nuốt xuống dòng máu nóng hổi chảy trong cơ thể mình.
Cuối cùng, nhiệt độ cơ thể anh đã trở lại bình thường, hơi thở cũng dần ổn định.
Dư Kiều bụm chặt cổ tay từ từ đứng dậy, liếc nhìn Tiêu Định Bân đang chìm vào giấc ngủ say, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
…
Sáng sớm, chiếc du thuyền chuẩn bị bắt đầu cuộc hành trình ba ngày ba đêm.
Sau bữa tiệc đêm qua, hầu hết các vị khách trên tàu vẫn còn mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng Dư Kiều lại bị Nhất Niệm đánh thức.
Cô cố gắng tỉnh táo để rời giường, sau khi cho con gái đánh răng rửa mặt thì hai mẹ con lên nhà ăn tầng hai ăn sáng.
Lúc đi, cô gọi điện thoại cho Lâm Gia Nam, nhưng đầu dây bên kia lại báo điện thoại đang trong trạng thái tắt nguồn.
Nhà ăn rất ít người, chỉ có một vài vị khách, bữa sáng tự phục vụ trông vô cùng ngon mắt, sau khi lấy một ít thức ăn cho vào đĩa, Dư Kiều đưa Nhất Niệm tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ để ăn bữa sáng.
Bên ngoài cửa sổ, một chàng trai trẻ trông giống nghệ sĩ đứng trên boong thuyền đang cầm máy ảnh chụp ảnh, Dư Kiều thấy thế liền lẳng lặng kéo Nhất Niệm ra phía sau.
Hồi còn ở Thụy Sĩ, cư dân bên đó rất kiêng kỵ việc đưa hình ảnh và thông tin cá nhân của trẻ em lên mạng, ở bên đó lâu, cô cũng bị ảnh hưởng rồi biến thành thói quen, nhìn thấy ống kính thì sẽ che chắn cho Nhất Niệm theo bản năng.
Người thanh niên đứng trên boong thuyền chụp cảnh trời biển một lúc rồi cầm máy ảnh đi chỗ khác, Dư Kiều thấy anh ta đã đi thật rồi, mới bình tĩnh thưởng thức bữa sáng ngon lành với Nhất Niệm.
Lúc này trên tầng cao nhất của du thuyền.
Nghe tiếng gõ cửa, Dư Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn tú đang ngủ yên tĩnh trên giường, rồi mới lưu luyến rời tầm mắt, đứng dậy ra khỏi phòng.
“Cô chủ, đây là ảnh chụp được, chỉ là, cô ta có vẻ rất cảnh giác nên không chụp rõ được cô bé đứng phía sau cô ta”.
“Cô bé?”
“Đúng, khi họ bước vào nhà ăn, tôi đã nghe thấy cô bé đó gọi cô ta là mẹ, có lẽ là con gái của cô ta…”
Người đàn ông vừa nói hết câu, Dư Tiêu Tiêu đã giật lấy chiếc máy ảnh, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, rất nhanh đã thấy bức ảnh Dư Kiều và cô bé mặc váy công chúa đứng bên cạnh, nhưng khuôn mặt của đứa bé đã bị Dư Kiều che khuất.
“Anh thấy bé gái đó tầm khoảng mấy tuổi?”, Dư Tiêu Tiêu dò hỏi, người đàn ông đó nghĩ một lát rồi trả lời: “Trạc tuổi cậu chủ nhỏ, khoảng chừng bốn, năm tuổi…”
Dư Tiêu Tiêu chỉ thấy bên tai ong ong, gần như đứng không vững.
“Cô chủ, cô không sao chứ…”
“Tôi không sao, anh ra ngoài đi”.
Người đàn ông lặng lẽ lui ra ngoài, Dư Tiêu Tiêu ôm lấy chiếc máy ảnh, không kịp chờ nửa giây đã vội vàng xuống lầu, đi đến phòng của Triệu Như và Dư Văn Xương.
Nhất Niệm ăn xong trứng chiên, rất từ tốn lấy khăn giấy lau miệng, nói với Dư Kiều muốn đi tìm Tiêu Dự An chơi cùng.
“Để con gọi điện thoại cho Tiêu Dự An”. Nhất Niệm giơ chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay: “Cậu ấy đã cho con số điện thoại rồi”.
Dư Kiều nghĩ Dư Tiêu Tiêu cũng ở trên thuyền, có ý muốn ngăn cản, nhưng nhìn bộ dạng hào hứng của Nhất Niệm lại thôi.
Nhất Niệm vừa treo máy không lâu, Tống Kiều đã bước vào nhà ăn.
“Trợ lí Tống!”, Dư Kiều khẽ gật đầu với anh ta coi như chào hỏi, Nhất Niệm cũng ngoan ngoãn đứng dậy chào chú Tống.
Tống Kiều cười xoa đầu cô nhóc, cười nói với Nhất Niệm vài câu sau đó mới nói với Dư Kiều: “Cô Tô, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi kêu tôi tới đón Nhất Niệm qua chơi, cô yên tâm đi”.
Dư Kiều gật đầu, dặn dò Nhất Niệm vài câu, nhìn Tống Kiều nắm tay cô bé bước đi rồi mới cầm túi xách lên phòng.
Trên đường về, cô lại gọi cho Lâm Gia Nam, lần này chuông reo, rất nhanh có người bắt máy, Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Gia Nam, vừa nãy tớ không gọi được cho cậu, tớ rất lo, lúc đó cậu đang ở đâu vậy…”
“Cô ấy đang tắm”. Đầu dây bên kia bỗng vang lên một giọng nam trầm ổn, Dư Kiều bị dọa cho nhảy dựng lên, ngay lập tức nghĩ tới người đàn ông cao ráo đẹp trai đã đưa Gia Nam đi đêm qua, lẽ nào hai người họ…
“Lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô”. Người đàn ông nói thêm một câu rồi cúp máy.
Dư Kiều nhìn điện thoại đã bị cúp, bất lực lắc đầu cười khổ.
Lục Cảnh Xuyên đặt điện thoại của Lâm Gia Nam về chỗ cũ, nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, đôi mắt anh ta dần tối lại.
Đêm qua anh ta và Lâm Gia Nam đã cãi nhau một trận .
Mà loại cảm giác khó chịu này, chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh ta.
Phụ nữ đối với anh ta mà nói thì cũng chỉ như một loại thú vui tiêu khiển mà thôi, cho dù anh ta có thích một chút thì cũng sẽ không phá vỡ quy tắc, vượt quá giới hạn cuối cùng của mình.
Nói cách khác, trong một giới hạn nhất định, anh ta có thể chấp nhận phụ nữ nhõng nhẽo, ghen tuông hoặc tranh giành tình cảm, nhưng tất cả đều phải thuộc phạm vi kiểm soát của anh ta, không được gây thêm bất kì rắc rối nào.
Nhưng lần này, chắc chắn anh ta đã phá vỡ quy tắc nhiều năm của mình.
Dựa theo tác phong làm việc từ trước đến giờ của mình, kiểu phụ nữ như vậy, hoàn toàn không thể lưu lại, nhưng hiện giờ…
Chương 200 : Cậu là con gái, ngốc một chút cũng không sao
Dựa theo cách làm việc trước đây của anh ta, người phụ nữ như vậy không nên giữ lại bên người, nhưng hôm nay…
Anh ta không thể không thừa nhận, Lâm Gia Nam là người phụ nữ duy nhất khiến anh ta cảm thấy hứng thú, sau khi chia tay, bên người anh ta có biết bao oanh oanh yến yến vây quanh, nhưng những người phụ nữ đó mới đầu còn khá thú vị, nhưng càng về sau càng khiến anh ta chán ghét.
Lục Cảnh Xuyên không thích cảm giác mất kiểm soát này, nhưng vì hôm nay anh ta vẫn còn hứng thú đối với Lâm Gia Nam, vậy nên đành tốn chút công sức dạy cô ấy cách cư xử ngoan ngoãn biết điều.
Anh ta quay người ngồi xuống sô pha, ngón tay thon dài kéo đuôi lông mày, cẩn thận nhìn dưới cằm, thấy được một vết trầy nhỏ, giờ vẫn còn hơi đau.
Lục Cảnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, dù đang tức giận, nhưng nhớ lại đêm qua khi anh ta hung hăng đè “con mèo nhỏ” hung dữ dưới thân mình, cảm giác đó thực sự mê hồn.
Đến nỗi hiện tại anh ta vẫn thấy chưa đủ.
Lục Cảnh Xuyên nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng, nghe tiếng nước chảy yếu ớt trong nhà tắm, chỉ thấy bụng dưới nóng lên.
Anh ta đứng dậy, dây áo choàng lỏng lẻo để lộ ra khuôn ngực săn chắc màu mật ong, còn có vòng eo tam giác sung sức và vùng bụng dưới gợi cảm, các bắp thịt trên đùi chắc nịch như đá. Không nghi ngờ gì, với khuôn mặt và vóc dáng của anh ta cũng đủ khiến vô số phụ nữ phải điêu đứng, chưa kể anh ta có năng lực và xuất thân như vậy.
Người đàn ông như anh ta không cần làm gì cũng có thể khiến cho bao nhiêu phụ nữ muốn bám lấy, nhưng người trước mắt lại chỉ nghĩ làm thế nào để vạch rõ ranh giới với anh ta.
Lục Cảnh Xuyên khẽ cười, đưa tay vặn nắm cửa phòng tắm, quả nhiên không mở được, cô ấy đã khóa từ bên trong.
Suy nghĩ của phụ nữ thật buồn cười, ngủ cũng ngủ rồi, sờ cũng sờ rồi, những gì nên làm cũng đã làm mà khóa cửa để làm gì?
Thế nhưng anh ta cũng sẵn sàng chiều theo ý cô ấy.
Nhớ lại đêm hôm qua, cô ấy nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn anh ta, la hét gọi tên anh ta, cầu xin tha, anh ta vẫn có chút mềm lòng.
Dù sao cũng vẫn là một cô gái.
Anh ta không vặn cửa nữa mà quay lại sô pha ngồi xuống.
Ba ngày trên thuyền quả là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có, Lục Cảnh Xuyên không muốn gây sự với Lâm Gia Nam, vẫn nên tận dụng mấy ngày này để làm những việc khiến bản thân vui vẻ, vậy mới không lãng phí chuyến đi ngắn ngủi.
…
Khi Tiêu Định Bân lần nữa mở mắt, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng.
Anh nghe thấy tiếng trẻ con ngoài cửa, thỉnh thoảng lại có tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của một cô bé.
Lúc ngồi dậy, anh cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng, bốn năm qua không phát bệnh, anh gần như đã hoàn toàn quên đi cảm giác này.
Ngồi trên giường thêm mấy phút, Tiêu Định Bân mới đứng dậy, vừa mở cửa phòng ngủ thì đã thấy hai đứa nhỏ đang ngồi đối mặt nhau chơi Rubik trên tấm thảm hình tròn trong phòng khách.
Anh không quấy rầy bọn chúng, thậm chí không biết tại sao, nhìn cảnh Dự An ngồi cùng Nhất Niệm, trong lòng lại có suy nghĩ hai đứa nhỏ vốn nên ở cùng nhau như thế này.
Dự An chơi Rubik rất giỏi, lúc cậu bé ba tuổi, Tiêu Định Bân đã không phải đối thủ của cậu.
Nhưng dường như cậu bé cố tình nhường Nhất Niệm, mà cô bé con vẫn tay chân lúng túng mất nửa ngày trời, xoay loạn khối Rubik trên tay thành mớ hỗn độn.
Trên mặt Tiêu Dự An hiện lên một tia bất đắc dĩ, vươn tay cầm lấy khối Rubik của Nhất Niệm, đôi tay nhỏ nhắn mập mạp không biết làm cách nào mà mới xoay hai ba cái đã biến khối Rubik thành một khối hoàn chỉnh.
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Nhất Niệm ngay lập tức mở to, cô bé nhìn chằm chằm khối Rubik một lúc rồi mới vỗ tay tán thưởng: “Tiêu Dự An cậu thật lợi hại, sao cậu có thể chơi nhanh như vậy, tớ và mẹ tớ đều không chơi giỏi bằng cậu…”
Cô bé nói đến đây, có vẻ hơi thất vọng, miệng nhỏ chu lên, phùng má, vô cùng đáng yêu.
Tiêu Dự An đưa khối Rubik cho cô bé, rất lạnh lùng nói một câu: “Cậu là con gái, ngốc một chút cũng không sao”.
“Thật sao?”, Nhất Niệm chống cằm nhìn Tiêu Dự An, vẫn còn buồn rầu.
“Sau này cưới một người thông minh là được rồi”.
Nhất Niệm gật đầu trầm ngâm: “Vậy thì mẹ tớ cũng phải lấy một người đàn ông thông minh mới được, vì có lúc mẹ tớ cũng hơi ngốc”.
Động tác tay của Tiêu Dự An ngừng lại, sau đó bình tĩnh nhìn Nhất Niệm: “Tô Tô không cần”.
“Vì sao?”
“Vì Tô Tô có tớ rồi”. Tiêu Dự An nói xong, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Ước gì cậu có thể lớn nhanh, đợi cậu trưởng thành thì sẽ cưới Tô Tô, để cậu có thể chăm sóc và bảo vệ Tô Tô.
“Không biết xấu hổ”. Nhất Niệm đưa ngón trỏ gãi gãi khuôn mặt: “Tiêu Dự An dám thích mẹ của tớ…”
Tiêu Dự An đột nhiên ngước lên nhìn Nhất Niệm, miệng nhỏ mím chặt thành một đường, mang tai hơi đỏ: “Thích thì thế nào, không thể sao?”
“Không thể!” Nhất Niệm bất ngờ đứng dậy, chống nạnh hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dự An: “Chỉ có bố mới được thích mẹ!”
Mắt thấy hai đứa nhỏ sắp cãi nhau, Tiêu Định Bân vội chạy tới hỏi: “Đang chơi gì vậy? Sao lại cãi nhau…”
Nhất Niệm quay sang nhìn Tiêu Định Bân, viền mắt đỏ lên.
Những đứa trẻ khác đều có bố, nhưng cô bé thì không.
Nhưng không sao, cô bé đã có mẹ và bà ngoại tốt nhất trên thế giới, còn có ông ngoại Thời nữa.
Nhưng mà, dù cô bé không có bố, cũng không có ai từng nhắc đến bố trước mặt cô bé, nhưng trong lòng Nhất Niệm vẫn có một vị trí dành riêng cho bố.
Mẹ xinh đẹp dịu dàng như vậy, có thể khiến mẹ bằng lòng sinh em bé nhất định là người cao ráo đẹp trai, nếu không, tại sao mẹ lại sinh em bé cho người đó?
Khi ở Thụy Sĩ, bà Luti từng nói với cô bé, chỉ có những người thích nhau mới ở cùng nhau, sau đó sinh ra em bé thông minh đáng yêu.
Mẹ nhất định rất thích bố, bố nhất định cũng rất yêu mẹ, cô bé luôn tin là như vậy.
Hơn nữa, khi lần đầu gặp bố của Tiêu Dự An, Nhất Niệm đã nhận định rằng, bố của mình chắc chắn cũng phải cao lớn và đẹp trai giống như Tiêu Định Bân.
Trong giấc mơ cô bé vẫn mong bố mình có thể mau chóng trở về…
Nhưng hiện tại, Tiêu Dự An đã có bố của mình mà còn muốn cướp đi vị trí của bố cô bé, chỉ nói thôi cũng không được nói.
“Sao vậy Nhất Niệm?”, Tiêu Định Bân ngồi xổm xuống trước mặt Nhất Niệm, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé: “Đừng khóc, nói chú nghe có chuyện gì?”
Nhất Niệm đột nhiên rút tay ra, nước mắt lăn dài trên má, nhưng vẫn bướng bỉnh đưa tay lên lau, không cho người khác thấy bản thân đang khóc: “Cháu có bố, bố cháu nhất định sẽ về!”
“Đương nhiên là cháu có bố, hơn nữa, bố cháu nhất định trông rất cao lớn và đẹp trai…”
Nhất Niệm bất chợt mở to đôi mắt đẫm lệ: “Thật sao? Sao chú lại biết? Chú nói dối…”
Bình luận facebook