-
Chương 212-214
Chương 212: Gặp người quen
Người còn lại nhếch môi: “Kệ đi, không làm gì là được, tôi vẫn khá coi thường loại này, có tay có chân mà phải dùng thân xác để đổi lấy cuộc sống giàu sang, xí!”
“Cao ngạo gì thế, nếu chủ tịch vừa mắt cô, cô không muốn sao?”, mọi người cười đùa.
Mặt cô gái kia đỏ lên: “Nói vớ vẩn gì đấy...”
“Ơ kìa, đỏ mặt gì vậy? Nói đi, có phải cô thích thầm chủ tịch không?”
“Chẳng lẽ các người không có sao?”
“Tôi không có nha, chủ tịch đáng tuổi bố tôi mà... nhưng nếu chủ tịch vừa mắt tôi, không chừng tôi sẽ thay đổi ý kiến...”
“Đúng là không biết xấu hổ ha...”
Mọi người cười đùa, cô gái vừa móc mỉa quay đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có sự ưu thương.
Xe dừng ở ngoài một khách sạn xa hoa.
Tài xế mở cửa, Dư Kiều xoay người xuống xe, đã có nhân viên đứng cửa tiến lên đón.
Dư Kiều vừa đi vào cổng xoay thì một nhân viên khác tinh mắt cầm một bó hoa hồng trắng tiến tới trước mặt cô.
Dư Kiều ngạc nhiên nhận lấy, nói cảm ơn, vừa quay lại thì thấy một người đàn ông tuấn tú đeo kính gọng vàng mỉm cười bước tới chỗ cô.
Dư Kiều ngẩn ngơ.
Khi người đàn ông kia nhìn thấy cô thì hoảng hốt dừng chân.
Dư Kiều không ngờ sẽ gặp đàn anh Tống Vấn từng đeo đuổi mình trong tình huống này.
Mà Tống Vấn cũng không ngờ đối tượng coi mắt của mình là A Kiều.
Trước đó chủ tịch Thời từng nhắc vài lần, anh ấy không tiện từ chối nên chỉ có thể ậm ừ đồng ý đại, may mà bên phía chủ tịch Thời cũng không hối thúc nên anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ mấy hôm trước, chủ tịch Thời lại nhắc tới chuyện này, anh ấy vốn định từ chối luôn nhưng khi nghe thấy cái tên A Kiều, chẳng hiểu sao anh ấy lại đồng ý.
Thật ra Tống Vấn cũng không ôm hi vọng gì nhiều, chỉ nghe thấy cái tên giống của cô nên mới mềm lòng.
“A Kiều?”
Tống Vấn thử gọi một tiếng.
Tim anh ấy đập nhanh, bốn năm không tin tức gì, thậm chí bên ngoài từng có tin đồn cô đã chết nhưng anh ấy không tin, thời gian bốn năm lại dài như thế nên anh ấy cũng dần tin...
“Đàn anh!”
Dư Kiều thở dài trong lòng, thật ra cô có thể vờ như không biết anh ấy, tiếp tục là Tô Kiều, sau đó lạnh lùng và lịch sự từ chối.
Nhưng thấy biểu cảm lúc này của đối phương, cô không thể giữ vẻ thờ ơ nữa.
Có người lo lắng cho mình, nhớ tới mình như thế, cảm giác này làm người ta cảm thấy rất cảm động.
“A Kiều... thật sự là em sao?”, Tống Vấn vẫn không thể tin nổi, anh ấy tiến lên, nắm chặt tay Dư Kiều, cẩn thận quan sát cô, vành mắt đỏ hoe, nước mắt xuất hiện: “Em có thể nói chuyện rồi sao A Kiều?”
Dư Kiều gật đầu, mắt cũng đỏ lên: “Đan anh, giờ em nói chuyện trôi chảy lắm!”
Chương 213: Bắt gặp
“Tốt quá, tốt quá rồi!”
Tống Vấn thật sự không thể kiềm nén được sự kích động của mình, tiến lên một bước, ôm chặt Dư Kiều vào lòng: “A Kiều, anh vui lắm, rất vui! Anh không ngờ là em, vốn dĩ lúc chủ tịch Thời nhắc tới tên em, anh lại đồng ý như thần phật xui khiến... không ngờ thật sự là em...”
Từng câu từng chữ đều thể hiện sự vui mừng và kích động, cũng khiến Dư Kiều lộ vẻ xúc động.
“Đàn anh, anh buông em ra đã...”. Có điều, cứ để anh ấy ôm như vậy, bên cạnh có nhiều nhân viên đi qua đi lại, Dư Kiều vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
“Xin lỗi A Kiều, là anh thất lễ...”, Tống Vấn vội buông lỏng tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Dư Kiều, hoàn toàn không thể dời đi: “A Kiều, hôm nay em, rất đẹp...”
Chỗ ban công tầng hai cầu thang xoắn ốc đi lên, một người đàn ông có dáng người hoàn mỹ đang kề sát vào cửa sổ sát đất lớn, đột nhiên bóp nát chiếc ly chân dài trong tay.
Triệu Tấn Tây hoảng sợ, vội tiến lên thì thấy có máu chảy ra từ trong tay anh, vội vàng bảo người mang hộp y tế tới.
Tiêu Định Bân xua tay: “Không sao!”
Mắt anh vẫn nhìn xuống cảnh tượng như thể Ngưu Lang đang gặp Chức Nữ trên cầu chim tước dưới lầu, sắc mặt âm u, ngay cả sâu thẳm trong đôi mắt cũng đen tối u ám.
Triệu Tấn Tây lớn lên với anh từ lúc còn cởi truồng tắm mưa mà, không cần nhìn cũng biết, từ sợi tóc tới gót chân của Tiêu Định Bân đều toả ra vài chữ: Đang không vui!
Đôi tình nhân đang vui vẻ ôm nhau, Tiêu Định Bân không vui gì nhỉ?
“Đây, đây chẳng phải... là cô Tô hát bài chủ đề tuyên truyền của Tiêu Thị nhà cậu à?”
Triệu Tấn Tây chỉ xuống Dư Kiều, lại nhìn sang Tiêu Định Bân: “Không phải chứ, cậu chạy tới đây từ sáng sớm là để theo dõi vợ chồng son người ta hẹn hò sao?”
Sắc mặt Tiêu Định Bân nặng nề, nhìn hai người kia một hồi rồi xoay người vào phòng VIP.
Váy dài nhưng phần xương quai và bả vai đều lộ ra ngoài, dưới ánh đèn, làn da trắng muốt thu hút ánh nhìn mọi người. Ai đã trang điểm cho cô mà lại chọn kiểu mọng nước ngọt ngào như vậy, người làm mẹ rồi mà không biết mấy chữ đoan trang chín chắn sao?
Tiêu Định Bân về phòng VIP, tới bên cửa sổ châm điếu thuốc, hình ảnh người đàn ông ôm cô vẫn như đang hiện rõ trước mặt anh.
Triệu Tấn Tây ngơ ngác, theo vào hỏi: “Người anh em, rốt cuộc là cậu đang làm gì thế? Tôi không hiểu gì cả...”
“Cậu thấy người đàn ông kia thế nào?”
Triệu Tấn Tây có chút sửng sốt: “Không thấy rõ mặt nhưng nhìn tướng tá thì cũng được, khí chất không tệ, không phải dạng quần là áo lụa”.
Tiêu Định Bân hừ lạnh một tiếng, bốn năm qua đi, thằng ranh mặt trắng bóc ẻo lả năm xưa đã có chút phong thái của một tinh anh xuất sắc.
Nhưng đạo đức vẫn chưa tiến bộ gì cả.
Bốn năm trước nắm tay người ta ngoài cổng trường dây dưa không ngừng, bốn năm sau vừa gặp đã ôm chầm...
Tiêu Định Bân chợt cảm thấy trong ngực tưng tức.
Dư Kiều và Tống Vấn vừa vào chỗ ngồi, Tống Vấn còn chưa kịp hỏi cô là mấy năm nay làm gì, điện thoại Dư Kiều đột ngột đổ chuông.
Chương 214: Lo lắng
Dư Kiều liếc nhìn số điện thoại thì thấy là Tống Kiều gọi tới, mặt cô không đổi sắc nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười.
“Đàn anh, em đi nghe điện thoại đã nhé!”, Dư Kiều cầm điện thoại đứng dậy, Tống Vấn nhìn chằm chằm theo cô, nghe cô nói vậy thì lập tức gật đầu nói: “Ừ, anh chờ em”.
Bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy làm Dư Kiều thấy không được tự nhiên, cô vội vàng cầm điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe.
Cô nghe máy rồi nói: “A lô, trợ lý Tống gọi tôi có việc gì thế?”
Giọng nói của Tống Kiều vẫn khách sáo như cũ, nhưng lần này lại có vẻ hơi lo lắng: “Cô Tô, thật sự xin lỗi đã làm phiền cô nhưng chuyện này liên quan đến cậu chủ nhỏ nên tôi cũng bó tay rồi…”
“Dự An ư?”, Dư Kiều lập tức sốt sắng: “Thằng bé sao thế?”
“Chuyện là thế này, cậu chủ nhỏ hôm nay không chịu ăn uống gì, đã thế cũng không chịu đi học, sếp có khuyên thế nào cũng không được…”
Tống Kiều nói đến đây thì nhỏ giọng nói tiếp: “Cô Tô, cô không biết đâu, hôm nay hình như tâm trạng của sếp không tốt nên nổi nóng ghê lắm, suýt nữa còn đánh cậu chủ nhỏ”.
Tống Kiều nói xong còn lén liếc Tiêu Định Bân một cái, thấy anh chỉ đứng trước cửa sổ thuỷ tinh sát đất, tay kẹp điếu thuốc với vẻ mặt lạnh lùng. Rõ ràng anh đã nghe thấy cách nói khoa trương của Tống Kiều nhưng chẳng thèm nhíu mày đến một cái, điều này khiến nghi hoặc trong đầu Tống Kiều càng lớn hơn, sếp của họ đúng là quá kỳ lạ với cô Tô này.
“Sao lại như vậy?”, Dư Kiều lo lắng: “Thế giờ Dự An sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Cậu bé nhốt mình trong phòng, ai gọi cũng không mở cửa, chúng tôi bó tay cả rồi…”
Bây giờ đã là buổi trưa nên Dư Kiều càng lo hơn, một đứa bé mới hơn bốn tuổi mà nhịn từ sáng đến trưa thì sao chịu được?
“Từ lúc ngủ dậy đến giờ, cậu chủ nhỏ còn chưa uống ngụm nước nào…”, Tống Kiều lại thở dài một hơi rồi nói.
Có lẽ vì anh ta đã diễn quá lố nên Tiêu Định Bân đã liếc nhìn lại một cáu, còn Triệu Tấn Tây thì đã ngẩn người ra.
Rốt cuộc tay trợ lý này đang diễn trò gì vậy?
Nếu đúng là Tiêu Dự An nhịn đói nhịn khát từ sáng đến giờ thì người làm bố như Tiêu Định Bân còn trốn ở đây mà nhìn người ta ân ái à?
“Cô Tô, cậu chủ nhỏ nhà tôi rất thân với cô, cũng rất thích cô, cô xem có thể đến ngó cậu ấy một lát được không? Dù chỉ mang chút đồ ăn đến cũng được…”
Dư Kiều thật sự không biết từ chối thế nào, mà cô cũng không thể làm vậy được. Tống Kiều nói đúng, Tiêu Dự An rất thân với cô, dù không biết Dư Tiêu Tiêu lấy cậu bé ở đâu ra nhưng trẻ con là vô tội, huống hồ cậu bé lại yêu quý cô như vậy, đã thế còn thông minh, đáng yêu nữa.
Ngay từ lần đầu gặp Tiêu Dự An, Dư Kiều đã có một cảm xúc đặc biệt với cậu bé. Mà tình cảm ấy thật sự khác lạ, điều này khiến cô không thể coi cậu bé như một người bạn học bình thường của Nhất Niệm.
“Dự An vẫn đang ở nhà à?”
“Không, hôm nay cậu chủ nhỏ ở một căn biệt thự khác của nhà họ Tiêu…”
Tống Kiều vừa báo địa chỉ vừa nhìn sếp nhà mình.
“Được, lát tôi sẽ đến…”
“Để tôi đi đón cô, giờ cô đang ở đâu?”
“Không cần phiền vậy đâu, tôi bắt xe đến là được”.
Người còn lại nhếch môi: “Kệ đi, không làm gì là được, tôi vẫn khá coi thường loại này, có tay có chân mà phải dùng thân xác để đổi lấy cuộc sống giàu sang, xí!”
“Cao ngạo gì thế, nếu chủ tịch vừa mắt cô, cô không muốn sao?”, mọi người cười đùa.
Mặt cô gái kia đỏ lên: “Nói vớ vẩn gì đấy...”
“Ơ kìa, đỏ mặt gì vậy? Nói đi, có phải cô thích thầm chủ tịch không?”
“Chẳng lẽ các người không có sao?”
“Tôi không có nha, chủ tịch đáng tuổi bố tôi mà... nhưng nếu chủ tịch vừa mắt tôi, không chừng tôi sẽ thay đổi ý kiến...”
“Đúng là không biết xấu hổ ha...”
Mọi người cười đùa, cô gái vừa móc mỉa quay đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có sự ưu thương.
Xe dừng ở ngoài một khách sạn xa hoa.
Tài xế mở cửa, Dư Kiều xoay người xuống xe, đã có nhân viên đứng cửa tiến lên đón.
Dư Kiều vừa đi vào cổng xoay thì một nhân viên khác tinh mắt cầm một bó hoa hồng trắng tiến tới trước mặt cô.
Dư Kiều ngạc nhiên nhận lấy, nói cảm ơn, vừa quay lại thì thấy một người đàn ông tuấn tú đeo kính gọng vàng mỉm cười bước tới chỗ cô.
Dư Kiều ngẩn ngơ.
Khi người đàn ông kia nhìn thấy cô thì hoảng hốt dừng chân.
Dư Kiều không ngờ sẽ gặp đàn anh Tống Vấn từng đeo đuổi mình trong tình huống này.
Mà Tống Vấn cũng không ngờ đối tượng coi mắt của mình là A Kiều.
Trước đó chủ tịch Thời từng nhắc vài lần, anh ấy không tiện từ chối nên chỉ có thể ậm ừ đồng ý đại, may mà bên phía chủ tịch Thời cũng không hối thúc nên anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ mấy hôm trước, chủ tịch Thời lại nhắc tới chuyện này, anh ấy vốn định từ chối luôn nhưng khi nghe thấy cái tên A Kiều, chẳng hiểu sao anh ấy lại đồng ý.
Thật ra Tống Vấn cũng không ôm hi vọng gì nhiều, chỉ nghe thấy cái tên giống của cô nên mới mềm lòng.
“A Kiều?”
Tống Vấn thử gọi một tiếng.
Tim anh ấy đập nhanh, bốn năm không tin tức gì, thậm chí bên ngoài từng có tin đồn cô đã chết nhưng anh ấy không tin, thời gian bốn năm lại dài như thế nên anh ấy cũng dần tin...
“Đàn anh!”
Dư Kiều thở dài trong lòng, thật ra cô có thể vờ như không biết anh ấy, tiếp tục là Tô Kiều, sau đó lạnh lùng và lịch sự từ chối.
Nhưng thấy biểu cảm lúc này của đối phương, cô không thể giữ vẻ thờ ơ nữa.
Có người lo lắng cho mình, nhớ tới mình như thế, cảm giác này làm người ta cảm thấy rất cảm động.
“A Kiều... thật sự là em sao?”, Tống Vấn vẫn không thể tin nổi, anh ấy tiến lên, nắm chặt tay Dư Kiều, cẩn thận quan sát cô, vành mắt đỏ hoe, nước mắt xuất hiện: “Em có thể nói chuyện rồi sao A Kiều?”
Dư Kiều gật đầu, mắt cũng đỏ lên: “Đan anh, giờ em nói chuyện trôi chảy lắm!”
Chương 213: Bắt gặp
“Tốt quá, tốt quá rồi!”
Tống Vấn thật sự không thể kiềm nén được sự kích động của mình, tiến lên một bước, ôm chặt Dư Kiều vào lòng: “A Kiều, anh vui lắm, rất vui! Anh không ngờ là em, vốn dĩ lúc chủ tịch Thời nhắc tới tên em, anh lại đồng ý như thần phật xui khiến... không ngờ thật sự là em...”
Từng câu từng chữ đều thể hiện sự vui mừng và kích động, cũng khiến Dư Kiều lộ vẻ xúc động.
“Đàn anh, anh buông em ra đã...”. Có điều, cứ để anh ấy ôm như vậy, bên cạnh có nhiều nhân viên đi qua đi lại, Dư Kiều vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
“Xin lỗi A Kiều, là anh thất lễ...”, Tống Vấn vội buông lỏng tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Dư Kiều, hoàn toàn không thể dời đi: “A Kiều, hôm nay em, rất đẹp...”
Chỗ ban công tầng hai cầu thang xoắn ốc đi lên, một người đàn ông có dáng người hoàn mỹ đang kề sát vào cửa sổ sát đất lớn, đột nhiên bóp nát chiếc ly chân dài trong tay.
Triệu Tấn Tây hoảng sợ, vội tiến lên thì thấy có máu chảy ra từ trong tay anh, vội vàng bảo người mang hộp y tế tới.
Tiêu Định Bân xua tay: “Không sao!”
Mắt anh vẫn nhìn xuống cảnh tượng như thể Ngưu Lang đang gặp Chức Nữ trên cầu chim tước dưới lầu, sắc mặt âm u, ngay cả sâu thẳm trong đôi mắt cũng đen tối u ám.
Triệu Tấn Tây lớn lên với anh từ lúc còn cởi truồng tắm mưa mà, không cần nhìn cũng biết, từ sợi tóc tới gót chân của Tiêu Định Bân đều toả ra vài chữ: Đang không vui!
Đôi tình nhân đang vui vẻ ôm nhau, Tiêu Định Bân không vui gì nhỉ?
“Đây, đây chẳng phải... là cô Tô hát bài chủ đề tuyên truyền của Tiêu Thị nhà cậu à?”
Triệu Tấn Tây chỉ xuống Dư Kiều, lại nhìn sang Tiêu Định Bân: “Không phải chứ, cậu chạy tới đây từ sáng sớm là để theo dõi vợ chồng son người ta hẹn hò sao?”
Sắc mặt Tiêu Định Bân nặng nề, nhìn hai người kia một hồi rồi xoay người vào phòng VIP.
Váy dài nhưng phần xương quai và bả vai đều lộ ra ngoài, dưới ánh đèn, làn da trắng muốt thu hút ánh nhìn mọi người. Ai đã trang điểm cho cô mà lại chọn kiểu mọng nước ngọt ngào như vậy, người làm mẹ rồi mà không biết mấy chữ đoan trang chín chắn sao?
Tiêu Định Bân về phòng VIP, tới bên cửa sổ châm điếu thuốc, hình ảnh người đàn ông ôm cô vẫn như đang hiện rõ trước mặt anh.
Triệu Tấn Tây ngơ ngác, theo vào hỏi: “Người anh em, rốt cuộc là cậu đang làm gì thế? Tôi không hiểu gì cả...”
“Cậu thấy người đàn ông kia thế nào?”
Triệu Tấn Tây có chút sửng sốt: “Không thấy rõ mặt nhưng nhìn tướng tá thì cũng được, khí chất không tệ, không phải dạng quần là áo lụa”.
Tiêu Định Bân hừ lạnh một tiếng, bốn năm qua đi, thằng ranh mặt trắng bóc ẻo lả năm xưa đã có chút phong thái của một tinh anh xuất sắc.
Nhưng đạo đức vẫn chưa tiến bộ gì cả.
Bốn năm trước nắm tay người ta ngoài cổng trường dây dưa không ngừng, bốn năm sau vừa gặp đã ôm chầm...
Tiêu Định Bân chợt cảm thấy trong ngực tưng tức.
Dư Kiều và Tống Vấn vừa vào chỗ ngồi, Tống Vấn còn chưa kịp hỏi cô là mấy năm nay làm gì, điện thoại Dư Kiều đột ngột đổ chuông.
Chương 214: Lo lắng
Dư Kiều liếc nhìn số điện thoại thì thấy là Tống Kiều gọi tới, mặt cô không đổi sắc nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười.
“Đàn anh, em đi nghe điện thoại đã nhé!”, Dư Kiều cầm điện thoại đứng dậy, Tống Vấn nhìn chằm chằm theo cô, nghe cô nói vậy thì lập tức gật đầu nói: “Ừ, anh chờ em”.
Bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy làm Dư Kiều thấy không được tự nhiên, cô vội vàng cầm điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe.
Cô nghe máy rồi nói: “A lô, trợ lý Tống gọi tôi có việc gì thế?”
Giọng nói của Tống Kiều vẫn khách sáo như cũ, nhưng lần này lại có vẻ hơi lo lắng: “Cô Tô, thật sự xin lỗi đã làm phiền cô nhưng chuyện này liên quan đến cậu chủ nhỏ nên tôi cũng bó tay rồi…”
“Dự An ư?”, Dư Kiều lập tức sốt sắng: “Thằng bé sao thế?”
“Chuyện là thế này, cậu chủ nhỏ hôm nay không chịu ăn uống gì, đã thế cũng không chịu đi học, sếp có khuyên thế nào cũng không được…”
Tống Kiều nói đến đây thì nhỏ giọng nói tiếp: “Cô Tô, cô không biết đâu, hôm nay hình như tâm trạng của sếp không tốt nên nổi nóng ghê lắm, suýt nữa còn đánh cậu chủ nhỏ”.
Tống Kiều nói xong còn lén liếc Tiêu Định Bân một cái, thấy anh chỉ đứng trước cửa sổ thuỷ tinh sát đất, tay kẹp điếu thuốc với vẻ mặt lạnh lùng. Rõ ràng anh đã nghe thấy cách nói khoa trương của Tống Kiều nhưng chẳng thèm nhíu mày đến một cái, điều này khiến nghi hoặc trong đầu Tống Kiều càng lớn hơn, sếp của họ đúng là quá kỳ lạ với cô Tô này.
“Sao lại như vậy?”, Dư Kiều lo lắng: “Thế giờ Dự An sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Cậu bé nhốt mình trong phòng, ai gọi cũng không mở cửa, chúng tôi bó tay cả rồi…”
Bây giờ đã là buổi trưa nên Dư Kiều càng lo hơn, một đứa bé mới hơn bốn tuổi mà nhịn từ sáng đến trưa thì sao chịu được?
“Từ lúc ngủ dậy đến giờ, cậu chủ nhỏ còn chưa uống ngụm nước nào…”, Tống Kiều lại thở dài một hơi rồi nói.
Có lẽ vì anh ta đã diễn quá lố nên Tiêu Định Bân đã liếc nhìn lại một cáu, còn Triệu Tấn Tây thì đã ngẩn người ra.
Rốt cuộc tay trợ lý này đang diễn trò gì vậy?
Nếu đúng là Tiêu Dự An nhịn đói nhịn khát từ sáng đến giờ thì người làm bố như Tiêu Định Bân còn trốn ở đây mà nhìn người ta ân ái à?
“Cô Tô, cậu chủ nhỏ nhà tôi rất thân với cô, cũng rất thích cô, cô xem có thể đến ngó cậu ấy một lát được không? Dù chỉ mang chút đồ ăn đến cũng được…”
Dư Kiều thật sự không biết từ chối thế nào, mà cô cũng không thể làm vậy được. Tống Kiều nói đúng, Tiêu Dự An rất thân với cô, dù không biết Dư Tiêu Tiêu lấy cậu bé ở đâu ra nhưng trẻ con là vô tội, huống hồ cậu bé lại yêu quý cô như vậy, đã thế còn thông minh, đáng yêu nữa.
Ngay từ lần đầu gặp Tiêu Dự An, Dư Kiều đã có một cảm xúc đặc biệt với cậu bé. Mà tình cảm ấy thật sự khác lạ, điều này khiến cô không thể coi cậu bé như một người bạn học bình thường của Nhất Niệm.
“Dự An vẫn đang ở nhà à?”
“Không, hôm nay cậu chủ nhỏ ở một căn biệt thự khác của nhà họ Tiêu…”
Tống Kiều vừa báo địa chỉ vừa nhìn sếp nhà mình.
“Được, lát tôi sẽ đến…”
“Để tôi đi đón cô, giờ cô đang ở đâu?”
“Không cần phiền vậy đâu, tôi bắt xe đến là được”.
Bình luận facebook